Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 30: Phát điên rồi


Hoắc Phán đi Anh du học xong thì cưới luôn một người bạn trai nước ngoài và ở lại đó luôn. Cô ấy hưởng nền giáo dục phương Tây nhiều năm, tác phong cũng bị Tây hóa nên lúc vừa gặp đã chào đón Vọng Hi bằng một nụ hôn lên má.

Vọng Hi từng gặp cô ấy mấy lần, cô ấy du học Anh về, làm việc phóng khoáng, rất được lòng mọi người. Hoắc Phán lớn hơn Hoắc Kỳ ba tuổi, nhưng trông cô ấy không giống Hoắc Kỳ cho lắm, ngoại trừ cặp mắt kia.

Hoắc Phán nhận hành lý từ tay cô: “Dì nhớ cháu chết mất thôi.” Cô ấy thuận tay đưa luôn hành lý cho ông xã nhà mình, sau đó ngay trước mặt công chúng, trao nhau luôn một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.

Vọng Hi không hiểu sao lại bật cười, bị cô ấy bắt được, ép hỏi vì sao cười thì chỉ lắc đầu không nói. Cô cảm thấy như thế này thật tốt.

Hoắc Phán và cô thật ra không hay liên lạc với nhau lắm, cô chỉ biết là Hoắc Kỳ thân với cô ấy, cũng rất đỗi cưng chiều người chị này.

“Dạo này Tiểu Kỳ thế nào rồi?” Cô ấy hỏi.

Vọng Hi gật đầu, mỉm cười nói: “Vẫn tốt lắm ạ.”

Hoắc Phán gật đầu, dường như rất hài lòng với câu trả lời này. Sau khi lấy chồng thì cô ấy không còn liên quan gì đến công việc của gia đình nữa, tất cả mọi chuyện đổ hết lên đầu Hoắc Kỳ. Cô ấy hiểu rõ em trai mình, c*̃ng hiểu được sự nỗ lực cố gắng của anh.

Cô ấy thở dài, hỏi thăm cuộc sống của Hoắc Kỳ: “Nó có người bạn gái nào cố định không?”

Vọng Hi suy nghĩ, chỉ biết lắc đầu.

Hoắc Phán cũng lắc đầu theo, nhỏ giọng mắng em trai mình.

Nhà của Hoắc Phán rất rộng, có một cái sân lớn, cách trường nơi Vọng Hi học hơi xa một chút. Hoắc Phán đưa cô đi thăm quan trường học một vòng, lúc về đến nhà chợt cảm thấy vẫn nên mua một chiếc xe để cô đi lại thì tốt hơn.

Vọng Hi lắc đầu, bảo không cần thiết, huống chi làm như vậy quá tốn tiền. Hoắc Phán không kiềm chế được, liền xoay người mua xe, lái đến trước mặt cô, nói là coi như quà tặng cho cô.

Vọng Hi dở khóc dở cười, đành phải tiếp nhận. Hoắc Phán vỗ bả vai cô, lại tặng cho cô một nụ hôn.

Cuộc sống của Hoắc Phán muôn màu muôn vẻ, không hẳn là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, nhưng c*̃ng không phải người nội trợ nhàn rỗi. Hàng ngày cô ấy cũng không quá quan tâm chăm sóc Vọng Hi, nhưng chuyện này thật ra cũng không gây ảnh hưởng gì, vì phần lớn thời gian Vọng Hi đều phải ở trường học.

Cuộc sống sinh hoạt và học tập rất phong phú, chẳng mấy chốc Vọng Hi đã quen thân với bạn bè mới, c*̃ng có người theo đuổi.

Lúc này đã trôi qua bảy tháng.

Hôm đó ở trên lầu, cô nghe thấy Hoắc Phán và Hoắc Kỳ gọi điện thoại nói chuyện với nhau. Hoắc Phán cười mắng em trai mình rốt cuộc cũng bị xích lại rồi. Vọng Hi dừng lại ở một góc tối, không biết nên làm ra vẻ mặt gì.

Dường như cô vẫn còn có thể chấp nhận được chuyện này.

Cô rời khỏi chỗ đó, về phòng của mình, lúc xoay người suýt chút nữa đã ngã xuống, gây ra tiếng động rất lớn. Hoắc Phán hô lên một tiếng, gọi tên của cô, cô thấy vậy thì xua tay tỏ ý mình không sao cả. Cô trở về phòng, lại phát hiện ra mình đã bị trật chân.

Lúc ấy Anthony đang theo đuổi cô, cô khập khiễng đi học, lái xe c*̃ng không tiện, Anthony lập tức xung phong nhận việc đưa đón cô về nhà. Trước khi đi, Anthony muốn hôn cô. Cô băn khoăn giây lát, rồi cũng sẽ phải thoát ra, thế là tiếp nhận nụ hôn của Anthony.

Nụ hôn này rất khác với Hoắc Kỳ.

Cô và Hoắc Kỳ chỉ hôn nhau một lần, trong lúc d.ục v.ọng mãnh liệt thúc đẩy, nó thô bạo và như đang tàn phá cô. Anthony lại rất dịu dàng, cô tháo dây an toàn và xuống xe, lại bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Hoắc Phán và gương mặt đen như nhọ nồi của Hoắc Kỳ đang đứng ở cửa chào đón cô.

Tình thế lập tức trở nên lúng túng, Hoắc Phán ôm chầm lấy vai cô, chúc mừng cô. Cô xấu hổ không thôi, bị ép uống cả một chai rượu vang đỏ.

Hoắc Kỳ chăm chú dõi theo cô, giống như đang xem một vở nhạc kịch. Cô nghe nói Hoắc Kỳ và chị Khương đã đính hôn, liền nâng chén chúc mừng.

Cô uống quá nhiều rượu, lúc đi vào nhà vệ sinh đã loạng choạng. Hoắc Kỳ theo sát phía sau cô.

Anh chặn cô ở trong phòng vệ sinh chật hẹp, dùng giọng điệu bề trên để dạy dỗ cô một hồi.

Vọng Hi nhìn mình trong gương, rõ ràng không hề uống say, nhưng lại cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô xoay người, tựa vào bồn rửa tay, hỏi ngược lại một câu: “Liên quan gì đến cậu?”

Hoắc Kỳ nhìn cô, trong mắt xuất hiện ngọn lửa giận bừng bừng như núi lửa phun trào.

Cô giống như con thú bị treo trên miệng núi lửa, da lông đều dựng đứng lên, không tài nào chịu nổi.

Vọng Hi quay người muốn ra khỏi nhà vệ sinh, cửa lại bị đóng sầm lại, kéo theo cả cô bị cuốn vào cơn cuồng phong dữ dội.

Hai ly rượu hòa lẫn, tựa như linh hồn đã rời khỏi thân xác.

Cô dựa vào cánh cửa, nhìn thẳng vào Hoắc Kỳ, hỏi: “Cậu điên rồi hả?”

Hoắc Kỳ gật đầu: “Đúng, tôi điên rồi.”

Cô cũng đã điên từ lâu rồi.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 31: Trời sinh một cặp


Kẻ điên với kẻ điên, trời sinh một cặp, hoàn hảo vô cùng.

Vọng Hi nhìn mặt Hoắc Kỳ, ánh đèn trong nhà vệ sinh đột nhiên chớp nháy, hệt như chuyển cảnh giữa hiện thực và giấc mơ. Cô nhất thời không phân rõ.

Hoắc Phán thấy hai người lần lượt biến mất, mãi không trở lại thì đi xem thử. Cửa phòng vệ sinh đóng chặt, bên trong mơ hồ có thể trông thấy hai bóng người. Cô ấy gõ cửa: “Hai đứa làm gì vậy? Đứng tâm sự trong nhà vệ sinh đấy à? Có chuyện gì không đấy?”

Giọng nói của Hoắc Phán kéo cô về thực tại, cô nhìn Hoắc Kỳ một cái rồi quay người mở cửa.

“Dì Phán.” Cô tránh ra một bước nhường đường.

Hoắc Phán kỳ quái nhìn hai người: “Hai cậu cháu lại không thể đi vệ sinh chung được, chen chúc ở chỗ này làm gì vậy?”

Vọng Hi cười, chỉ bảo là mình đi trước. Sắc mặt của Hoắc Kỳ cũng không được tốt, sa sầm gọi Hoắc Phán một tiếng chị.

Hoắc Phán nhìn theo bóng lưng Vọng Hi, không hiểu gì.



Vọng Hi trở lại chỗ ngồi của mình, Hoắc Kỳ cũng ngồi xuống ghế bên cạnh cô, chỉ trong nháy mắt đã cách như một thế giới, một cái chớp mắt đã trở lại hiện tại. Cô rót cho mình một ly rượu, sóng sánh như khói lượn lờ, cuộn lên bay về phía Hoắc Kỳ.

Mọi sự cố gắng lại đổ sông đổ bể.

Hoắc Kỳ dừng xe ở dưới nhà cô, người ở hàng ghế sau giờ vẫn chưa tỉnh lại, cô nằm co ở một góc, tóc rủ xuống che khuất gương mặt. Hoắc Kỳ mở cửa xe, muốn bế ngang người cô lên, lại thấy hành động hơi bất tiện bèn gọi tên của cô: “Tiểu Hi.”

Cô nghe tiếng gọi thì lấy lại được chút ý thức, mơ màng gật đầu.

Hoắc Kỳ ngồi xổm xuống, để cô gục lên vai mình. Cô liền nằm xuống, cánh tay trắng trẻo mịn màng quấn chặt lấy cổ anh, còn mơ mơ màng màng cọ má vào cổ anh.

Hoắc Kỳ cõng cô lên lầu, mở cửa bật đèn, đặt người nằm xuống giường. Cô thuận thế nằm xuống, quấn luôn một vòng chăn quanh người. Hoắc Kỳ khẽ cau mày, cô vẫn chưa tẩy trang tháo phụ kiện, c*̃ng chưa thay quần áo.

Anh thở dài, chấp nhận làm chân sai vặt. Rót nước giúp cô, còn chu đáo cho thêm một chút mật ong, đưa đến bên miệng để cô uống. Cô cầm ly nước không buông tay, giống hệt một đứa trẻ.

Anh hơi mất kiên nhẫn dỗ cô, bảo cô đừng lộn xộn, lại đứng dậy đi tìm áo ngủ và giúp cô lấy nước tẩy trang, thấm vào bông tẩy trang rồi mới lau lên mặt cô.

Vọng Hi không muốn hợp tác với anh, nghiêng đầu tránh đi, còn lẩm bẩm nói gì đó. Hoắc Kỳ giữ mặt cô lại, dùng giọng điệu nghiêm nghị để dỗ cô: “Đừng động đậy nữa, không thì sao mà ngủ được.”

Cô không nghe vào tai, vẫn cử động lung tung, đến tận khi bị anh giữ chặt gáy mới chịu an phận.

Anh khó khăn giúp cô tẩy trang, rửa mặt, sau đó thay quần áo. Cô lại càng giãy dụa không thôi, cuối cùng hai người lăn luôn trên giường. Hoắc Kỳ nổi giận, nhưng cũng cảm thấy bất lực.

“Để mai dậy rồi tính sổ với em.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

Giờ thì vẫn nên cam chịu số phận qua đêm nay thôi, anh thay bộ quần áo bẩn ra cho cô. Khi mọi chuyện xong xuôi thì anh cũng đã mệt đến mức mồ hôi lấm tấm. Anh đứng dậy mở tủ quần áo, nhìn thấy quần áo của mình thì đột nhiên thất thần. Nhà và trạm dừng chân tạm thời rốt cuộc khác nhau ở điểm nào?

Anh lấy hai bộ quần áo, đứng dậy đi tắm rửa. Bị cô làm loạn khơi lên ngọn lửa, giờ đứng dưới làn nước mờ mịt lại càng thêm bừng bừng. Thời thanh niên lúc nào cũng khoe khoang khoác lác, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày phụ nữ nằm ngay bên cạnh mà bản thân mình lại phải dùng tay để giải quyết.

Lúc anh đi ra, cô đã ngủ say. Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong chiếc gối mềm, lúc ngủ cũng như đang chiến đấu, vô cùng cứng cỏi bất khuất.

Hoắc Kỳ kéo chăn ra nằm xuống, nghiêng người sang nhìn mặt của cô. Lông mày khó giãn, tình cảm khó gỡ, chúng sinh không ngừng ngụp lặn trong bể khổ. Anh suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định hôn lên trán cô một cái, nụ hôn hệt như ánh trăng, trong sáng thuần khiết.

Đau đầu quá – trong đầu Vọng Hi chỉ có suy nghĩ này. Vừa mở mắt ra cô đã đối diện với một khuôn mặt đẹp trai khiến cô có chút thất thần.

Hoắc Kỳ mở mắt, hỏi cô: “Tỉnh rồi à?”

Vọng Hi gật đầu, cô vẫn còn đang nằm trong vòng tay anh. Cô muốn tránh ra lại bị anh ngăn lại.

“Anh Hoắc.” Cô bỗng nhiên đổi giọng, biểu cảm mang theo chút nịnh nọt lấy lòng.

Hoắc Kỳ rất hưởng thụ, khẽ nhướng mày, ra hiệu cho cô có thể tiến hành động tác tiếp theo.

Vọng Hi nũng nịu nói với anh: “Đau đầu.”

Anh thuận thế phê bình cô: “Ai bảo em uống nhiều rượu như thế, đáng đời.”

Cô lẩm bẩm một tiếng, lại giãy dụa hai cái, cảm nhận được ngọn lửa nóng rực trên người anh. Cuối cùng vẫn phải bù lại hết những gì hôm qua còn nợ.

Lúc tỉnh dậy lần nữa thì đã là mười rưỡi, công việc đã kết thúc, cô liền cảm thấy có chút nhàm chán. Hoắc Kỳ gọi người mang thức ăn ngoài tới, lại hầu hạ cô ăn cơm xong mới rời đi.

Gian phòng trở về yên lặng, cô khép vỏ bọc bên ngoài lại, nhưng trái tim lại trống rỗng.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 32: Người quen cũng cần thể diện


Điện thoại của Andy gọi đến, phá vỡ sự yên tĩnh này. Làm một ngôi sao cũng không dễ dàng như mọi người tưởng đâu, nhất là khi người đại diện của mình lại vô cùng có chí cầu tiến.

Andy trao đổi công việc với cô, quay phim xong vẫn còn phải chờ xử lý hậu kỳ rồi mới được công chiếu. Thời gian xử lý mấy việc này quá dài, thậm chí đủ để xếp hạng của cô từ mười tám tụt xuống thành một trăm tám mươi. Cho nên ý của Andy chính là để cô xuất hiện trong mấy chương trình giải trí, nhằm tăng độ nhận diện.

Andy hiểu rất rõ Vọng Hi không có đủ năng lực thể trở thành một diễn viên phái thực lực, cho nên c*̃ng không bắt buộc cô phải thực sự chăm chỉ quay phim, rèn luyện kỹ năng diễn xuất. Dù sao thì việc này có muốn c*̃ng chẳng được.

“Ừm, được.” Cô ấy nói gì, Vọng Hi cũng đồng ý hết, cuối cùng bảo Andy gửi thông tin qua WeChat cho cô.

Việc này nối đuôi việc khác, Vọng Hi xoa xoa thái dương, thật sự cảm thấy cuộc sống này đúng là vô cùng khó khăn. Những chương trình mà Andy nói đến đều là chương trình có danh tiếng, nhưng đã là có danh có tiếng thì lại chẳng đến lượt cô được ăn thịt, cô chỉ có thể húp canh, nhận mấy vai phụ. Nhưng xét cho cùng với kẻ không có lòng gây dựng sự nghiệp như cô thì húp canh cũng thấy đủ rồi. Dù sao cũng đã có người đàn ông độc thân giàu có là Tổng giám đốc Hoắc nuôi cô, dù cô có hứng gió tây bắc, c*̃ng không đói chết được. Cô tùy ý xem qua bảo Andy tự xem rồi quyết định.

Đến phút cuối cùng cô đột nhiên thuận miệng nói: “Dạo này chẳng phải đang hot mấy chương trình tuyển chọn tài năng sao, hay là cô đề xuất với Tổng giám đốc Hoắc cho tôi đi cửa sau đi?”

Andy không đáp lại, đoán chừng là không đồng ý với ý kiến này.

Cô cũng chỉ là tiện miệng hỏi một câu thôi, không đồng ý thì không đồng ý, cũng không quá quan trọng. Chuyện bàn đến đây là xong, cô tùy tiện ném điện thoại sang một bên, lật người ngủ tiếp.

Người nào đó bận bịu xong công việc, lương tâm đột nhiên trỗi dậy mới nhớ tới chú chim hoàng yến nhỏ bị bỏ quên ở căn phòng trống, bèn gọi điện thoại tới thăm hỏi.

“Dậy chưa?” Giọng điệu có hơi lưu manh.

Cô thầm tỏ thái độ trong lòng, nhưng ngoài miệng lại vẫn dỗ ngon dỗ ngọt anh như cũ: “Tỉnh rồi á, sao thế, có chuyện lớn gì à?”

Hoắc Kỳ nhìn đồng hồ, nói với cô: “Xuống đây, đi ăn cơm.”

Vọng Hi liền giật mình, hỏi anh là ăn cơm cùng ai. Hoắc Kỳ cười, nói là ăn với đám Đường Gia Hòa.

Vọng Hi vẫn còn đang lười biếng, miễn cưỡng xuống giường thay quần áo, lề mà lề mề nửa tiếng sau mới xuống. Hoắc Kỳ chậc một tiếng, nhìn người vừa ngồi lên xe: “Đều là người quen cả, làm gì mà lâu thế?”

Vọng Hi nhíu mày hơi giận, phản bác lại: “Người quen cũng phải giữ thể diện chứ.”

Hoắc Kỳ nhíu mày, không tiếp tục tranh cãi với cô.

Chuyện giữa hai người bọn họ chỉ có Đường Gia Hòa biết, còn biết ngay từ đầu. Về sau đột nhiên có một thời gian dài Vọng Hi không xuất hiện, người bên ngoài còn thắc mắc lý do vì sao, chỉ có Đường Gia Hòa là đưa tới một ly rượu, cược với anh một ván.

Hoắc Kỳ hỏi anh ta muốn cược thế nào, Đường Gia Hòa thả một viên đá vào ly rượu, một chút bọt khí nổi lên. Đường Gia Hòa nói: “Một năm. Trong vòng một năm, cô bé nhà cậu tất nhiên sẽ trở về.”

Hoắc Kỳ cong môi cười, hỏi anh ta tiền đặt cược.

Đường Gia Hòa giơ một ngón tay lên, một triệu.

Anh đã thua một triệu.

Cái nhếch môi nhỏ của Hoắc Kỳ bị Vọng Hi tinh tế bắt được. Cô nhìn cảnh vật hai bên, thành phố tấc đất tấc vàng nuôi những kẻ tiêu tiền như rác, quả thật là ngọc bọc trong vàng.

Từ sau khi cô đi Anh về, lại xuất hiện bên cạnh Hoắc Kỳ, dùng một loại thân phận khác. Trên người có sự chuyển biến giữa một cô nhóc và một cô gái, đám bọn họ chỉ cảm thấy có gì đó đã thay đổi, mãi cho tới khi Hoắc Kỳ khoác tay lên vai Vọng Hi, một tay khác lại cầm cổ tay cô, đưa ly rượu vừa rời đôi môi đỏ mọng của cô lên miệng mình, cả đám mới nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn về Hoắc Kỳ, trăm miệng một lời: “Đ* c*m th*.”

Khi đó bọn họ đã ở Anh được một thời gian dài, cơ thể lẫn nhau đều đã trở nên quen thuộc, thậm chí đến hơi thở và phong thái cũng chia nhau mỗi người một nửa.

Việc này bọn họ vẫn luôn giấu diếm Hoắc Phán, hai người ai cũng không hề nhắc tới, xem như âm thầm ngầm có chung suy nghĩ.

c*̃ng bởi vậy, Vọng Hi và anh đã làm rất nhiều lần trên xe. Cô không phải người hay ngại ngùng, đối với cô mà nói thì chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.

Cô thu tay lại, lấy nửa ly rượu của mình về. Vệt môi đỏ khắc trên miệng ly trong suốt kia là ranh giới của một năm nào đó.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 33: Đẹp đôi


Thời gian nghỉ ngơi lúc nào cũng trôi qua thật nhanh. Vọng Hi ngáp một cái, chờ đợi thợ trang điểm hoàn thiện tạo hình cho mình. Dường như thợ trang điểm rất thích gương mặt này của cô, liên tục nói lời khen.

Mấy chương trình mà Andy nhận cho cô đều là kiểu chương trình thử thách thực tế, bởi vì cô ấy nói rằng thể lực của Vọng Hi tốt, nói không chừng cũng là một điểm cộng. Vọng Hi không để tâm lắm, chỉ từ từ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cô không quen biết vị khách nào của chương trình, c*̃ng không để ý xem có những ai tham gia. Cô nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu óc thả lỏng, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tiêu Thời.

Tiêu Thời kéo ghế ra ngồi cạnh cô, lật xem kịch bản của cô: “Vọng Tiểu Hi, thật đúng là nghiệt duyên mà.”

Vọng Hi mở mắt ra, xoa huyệt thái dương, nhìn kỹ một chút, phát hiện ra thật sự đúng là Tiêu Thời. Cô kinh ngạc không thôi: “Không phải anh là ngôi sao lớn à? Sao cũng phải ngựa không ngừng vó chăm chỉ làm việc nuôi sống gia đình thế?”

Tiêu Thời cảm thán, ra vẻ buồn rầu: “Nếu như không nỗ lực phát triển sự nghiệp thì anh sẽ phải về nhà kế thừa gia sản.”

Vọng Hi cạn lời, thực sự ngửa đầu ra sau, không nhìn anh ta nữa.

Tiêu Thời cười cười, nói chuyện tào lao với cô. Hai người bọn họ lúc trước còn bị xì ra chút tin đồn tình cảm, thợ trang điểm c*̃ng đã nghe nói tới. Cô ấy nhìn tình trạng lúc này của hai người bọn họ, thầm nghĩ hình như mình đã phát hiện ra một bí mật thì phải?

Đang lúc Tiêu Thời nói chuyện không ngừng nghỉ thì cửa phòng bị người khác đẩy ra, lại là Phó Tây Lĩnh. Vọng Hi khàn giọng, rất nghi ngờ không biết có phải Andy đã mách Hoắc Kỳ và Hoắc Kỳ đã vung tiền cho cô rồi không.

Phó Tây Lĩnh c*̃ng kéo ghế ra ngồi xuống, nói chuyện với Tiêu Thời: “Làm gì mà ra ngoài lâu vậy?”

“Ủa?” Vọng Hi mở mắt ra, liếc nhìn Tiêu Thời: “Ngôi sao Tiêu à, anh đi trang điểm đi.”

Tiêu Thời nhíu mày, nói bằng giọng rất thèm đòn: “Anh trời sinh đã đẹp rồi, không cần trang điểm làm gì.”

Vọng Hi cạn lời, không muốn nói chuyện với anh ta nữa.

Cũng may trong chương trình này, ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không còn ông lớn nào tới gây chấn động nữa. Vọng Hi ngồi giữa hai người, cảm thấy bầu không khí giữa hai người này không được hòa thuận cho lắm.

Tiết mục bắt đầu, trời quang đãng trong xanh, tổ đạo diễn bắt đầu giao nhiệm vụ cho bọn họ. Tất cả đều là khách mời đặc biệt, ghép nhóm với những khách mời cố định khác. Tiêu Thời và cô cùng một nhóm, Phó Tây Lĩnh ghép với một nhóm khác.

Tiêu Thời và cô cũng coi như đã quen thân, lời nói và hành động đều có chút ăn ý, hai người hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh. Vọng Hi ngồi xuống ghế, liếc nhìn chai sữa chua của nhà tài trợ phát. Ừm, hình như cô hơi khát.

Cô đưa tay cầm một chai lên, chẳng mấy chốc lại cầm chai thứ hai lên.

Tiêu Thời chế giễu cô: “Nghèo đến vậy à?”

Vọng Hi hồn nhiên đáp lại: “Em lại không có tài sản để mà kế thừa.”

Tiêu Thời bất đắc dĩ: “Nhưng cái này là của bố đường tài trợ đó.” Anh ta dường như cố tình nói kiểu ẩn ý, Vọng Hi chỉ coi như mình nghe mà không hiểu. Cô giơ chai sữa chua lên, cho anh ta chiêm ngưỡng một nụ cười quảng cáo hoàn hảo: “Của bố đường tài trợ có khác, đúng là uống ngon hơn hẳn.”

Tiêu Thời nghiêng đầu, thì thầm bên tai cô: “Nói thật nhé, Vọng Tiểu Hi, phối màu đẹp thật đấy.”

Lúc đầu Vọng Hi còn chưa kịp nhận ra, sau đó lúc hiểu được thì dở khóc dở cười. Cô che miệng nói với Tiêu Thời: “Sao anh lại thành thạo thế hả?”

Tiêu Thời chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.

Ống kính ghi lại tất cả cảnh này, chương trình quay tới đâu phát sóng tới đó, tiến độ rất nhanh. Mười mấy ngày sau, mấy cảnh này cũng xuất hiện trên TV.

Lúc đó Hoắc Kỳ đang ở công ty, trong lúc nghỉ ngơi đã trông thấy cấp dưới của mình xem tivi, chiếu tới cảnh này. Nhân viên kia còn nói Vọng Hi và Tiêu Thời trông khá đẹp đôi.

Anh ngước nhìn, hơi nheo mắt lại, không hề nói gì.

Đương nhiên là không thể có chuyện này rồi.

Tối hôm đó, nhà của Vọng Hi có khách tới thăm. Trong lúc làm chuyện đó thì hai người lại nói tới vấn đề này, Vọng Hi bật cười, tay v**t v* cằm của Hoắc Kỳ: “Tổng giám đốc Hoắc đang suy nghĩ gì vậy. Anh muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, lại còn giỏi giang nữa, ngoan nào.”

Hoắc Kỳ đột nhiên bị cô trêu đùa, liền đổi cách thức để trả lại cho cô.

Cách mà cô nói chuyện với anh bây giờ thật sự là đã thay đổi rất nhiều so với trước kia. Mặc dù trước kia cô c*̃ng có nói đùa trêu ghẹo anh, nhưng vẫn luôn có sự kiềm chế.

Bây giờ đã trở nên tự nhiên không kiêng dè hơn.

Có lẽ là do được nuông chiều.

Dù sao cũng là anh nuông chiều mà thành.

Hoắc Kỳ cảm thán, bơi vào vùng nước sâu, hái lấy đóa hoa sen kia.

Vọng Hi khẽ r.ên rỉ, có chút thất thần.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 34: Được hay mất


Lúc đó Hoắc Kỳ không đồng ý đính hôn với cô chủ nhà họ Khương, Vọng Hi biết anh có rất nhiều phụ nữ. Cô đã từng có thể chỉ vào người ta mà nói “tôi không thích cô”, thế là người đó sẽ biến mất khỏi vị trí bên cạnh Hoắc Kỳ. Nhưng thân phận bây giờ đã khác, cô cũng trở thành một trong những bóng hồng bên cạnh Hoắc Kỳ. Cô không thể nào lại chỉ vào người khác mà nói “em không thích người này” nữa.

Cô cũng không biết đây coi là được hay là mất.

Trường học ở Anh yêu cầu nghiêm ngặt với việc học tập của sinh viên. Thời điểm cuối học kỳ, Vọng Hi vừa gọi video với Hoắc Kỳ vừa làm bài ôn tập cuối kỳ. Hoắc Kỳ nói chuyện phiếm với cô, thỉnh thoảng còn buông vài lời tục tĩu. Vọng Hi chỉ thờ ơ, tiếp tục làm bài tập của mình.

Cô chính là kiểu người như vậy, thật ra không dễ làm thân, gần gũi, hệt như lời nhận xét của bạn học đại học ở Trung Quốc: bông hồng lạnh lùng và kiêu ngạo.

Hoắc Kỳ nhìn cô cúi đầu làm bài tập, cái trán mịn màng chiếm phần lớn khung hình. Cô không trang điểm, chỉ để mặt mộc, kỳ thật vẫn rất xinh đẹp. Gương mặt có nét nên để mặt mộc cũng xinh, chỉ là trông thần thái không được tươi vui thôi.

Hoắc Kỳ nhìn cô, có cảm giác tội lỗi khi làm hại một đứa trẻ. Mà nghĩ lại thì Vọng Hi cũng vẫn còn là trẻ con, khoảng cách tuổi tác giữa hai người bọn họ không cách nào vượt qua được.

Anh thu lại chút suy nghĩ vẩn vơ này, cứ như vậy chăm chú nhìn Vọng Hi làm bài tập.

Lạ thay, thời gian cứ trôi qua lâu như thế mà họ không hề để ý.

Mãi đến nửa đêm, Vọng Hi làm bài tập xong mới phát hiện Hoắc Kỳ vẫn còn chưa ngắt cuộc gọi, cách một chiếc màn hình họ nhìn nhau, Vọng Hi duỗi người, nói chuyện với anh.

“Em viết xong rồi.”

“Ừ, nghỉ ngơi sớm đi.”

Không có chút lãng mạn nào.

“Ngủ ngon.” Cô cười rất chi là nghiêm chỉnh.

Trước đây cô không phải là người cởi mở, Hoắc Kỳ nghĩ, anh ôm gọn cô trong lòng, cô đang ngủ rất bình an.

Anh buông tay, cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, đi ra ban công hút thuốc. Hút hết một điếu rồi, vẫn muốn rút thêm điếu nữa.

Hoắc Hiền không hiểu rõ quan hệ giữa anh và Khương Vũ, ông ấy đã mấy lần giục bọn họ kết hôn. Xem ra, trong mắt Hoắc Hiền thì tình cảm cũng không phải là điều quan trọng nhất. Hoắc Kỳ vẫn luôn nói lời từ chối, anh vẫn chưa nghĩ ra cách nào để xử lý chuyện tình cảm này.

Nếu như Hoắc Hiền biết sự thật, có lẽ sẽ tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh mất.

Còn cả Kiều Uyển nữa.

Anh cũng không biết nên giải thích mối quan hệ phức tạp này với Kiều Uyển như thế nào.

Gió đêm thổi tới, vòng khói tản ra cuốn đi theo làn gió. Anh nhớ tới gương mặt của Kiều Uyển, không hiểu sao lại có cảm giác mơ hồ.

Hai năm trước, không thiếu phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh, sau này, giữa đêm khuya tỉnh mộng, anh nhìn người nằm cạnh mình lại đột nhiên bàng hoàng, hoàn toàn không có chút hứng thú nào cả.

Anh nhớ tới Vọng Hi, nửa đêm cô còn chống đầu đùa nghịch tóc của anh, mang theo chút ngây thơ trẻ con.

Về sau những người phụ nữ kia cũng đều biến mất không thấy tăm hơi, từ khi Vọng Hi không còn ở cạnh, anh c*̃ng giữ mình trong sạch.

“Giữ mình trong sạch”, nhớ tới mấy từ này, Hoắc Kỳ đột nhiên muốn phì cười. Tất cả bọn họ đều không một ai xứng với mấy từ này.

Anh dập tắt điếu thuốc, đứng dậy đi vào nhà, gió đêm thổi cuộn chiếc rèm cửa ban công nhẹ nhàng bay lên.

Vọng Hi còn đang say ngủ, anh vén chăn lên nằm lại bên cạnh cô. Thỉnh thoảng anh lại cảm thấy có lỗi với Vọng Hi, bên cạnh cô chưa bao giờ có ai cả, chỉ có duy nhất một mình anh.

Anh tắt đèn bàn, để cho bóng đêm nuốt chửng mình.

Công việc của Vọng Hi, ngoại trừ chương trình giải trí thì còn có quảng cáo nữa. Với vị trí hiện giờ của cô, quảng cáo này đương nhiên là do Hoắc Kỳ ném cho, là một nhãn hiệu trang sức thuộc tập đoàn Hoắc thị.

Cô tự giác làm người kiệm lời, hết sức phối hợp làm việc, nhưng không hiểu tay nhiếp ảnh gia kia làm việc kiểu gì, mỗi lần cô lấy được cảm xúc thì thiết bị của anh ta lại xảy ra vấn đề.

Vọng Hi chợt hiểu ra, anh ta đang nhằm vào cô.

Cô làm mặt lạnh, không chụp nữa, thích làm lớn thì làm lớn luôn. Cô khoanh tay ngồi ở một chỗ, không nói lời nào. An Nhiên đứng bên cạnh cô, cũng không nói chuyện. Mọi người tới khuyên c*̃ng không có tác dụng, cô nhất quyết đình công.

Tên nhiếp ảnh gia kia vốn dĩ chỉ định ra vẻ một chút, ra oai phủ đầu với cô mà thôi, nào ngờ cô diễn viên hạng mười tám này lại nóng tính như thế. Là một nhiếp ảnh gia cũng có tiếng tăm, đương nhiên anh ta c*̃ng không có ý định chịu thua.

Thế là tình hình trở thành đôi bên giằng co.

Vọng Hi c*̃ng cảm thấy mình càng được nuông chiều, càng trở nên ngang ngược rồi.

Mãi đến có người gọi điện thoại cho Hoắc Kỳ, giọng nói của Hoắc Kỳ trên điện thoại mang theo chút ý cười: “Sao thế hả đại tiểu thư.”

Cơn giận của Vọng Hi tan đi một chút, liếc nhìn tên nhiếp ảnh gia kia, nói với anh: “Thợ chụp ảnh là tên ngốc, em không muốn chụp nữa.”

Hoắc Kỳ thuận theo ý cô: “Ừ, không chụp nữa. Giờ nghỉ rồi đi ăn cơm được không?”

Vọng Hi gật đầu: “Ừm.”

Hoắc Kỳ đưa cô đi ăn ở một nhà hàng tư nhân, do vợ của người nào đó mở, vợ của người nào đó kia cô từng trông thấy rồi, vóc dáng xinh đẹp, c*̃ng rất dịu dàng. Tình cảm của người nào đó và vợ của người nào đó rất tốt, trong giới của họ thật sự đúng là hiếm thấy.

Cô rơi vào trầm tư, Hoắc Kỳ gọi tên cô: “Tiểu Hi, xuống xe.”

Vọng Hi hoàn hồn, lại chỉ hoàn hồn được một nửa. Hoắc Kỳ đợi cô xuống xe, để cô khoác tay mình cùng đi vào.

Bọn họ cũng được coi như là khách quen, người nào đó cũng đang ở đây, đang nói chuyện với Hoắc Kỳ. Còn vợ của người nào đó thì ở bên cạnh tưới hoa, ánh mắt Vọng Hi rơi lên người cô ấy, là một cô gái trẻ rất đáng yêu.

Hoắc Kỳ nói dứt lời liền quay sang nhìn cô, lần đầu tiên anh lại bị ngó lơ. Anh thở dài: “Hôm nay em có hơi lơ đãng đấy.”

Vọng Hi lắc đầu: “Có đâu.”

Hoắc Kỳ tưởng cô vẫn còn đang tức giận, liền dỗ dành cô: “Đừng giận nữa mà đại tiểu thư, nếu em không thích nhiếp ảnh gia kia thì bảo cậu ta xéo là xong.”

Vọng Hi hừ một tiếng, lại khoác lên tay anh.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 35: Chỉ cần một trái tim


Cuộc chiến ngắn ngủi này xem như kết thúc tại đây. Vọng Hi ngồi xuống ghế đối diện với Hoắc Kỳ, cầm menu lên, tùy ý chọn hai món. Hoắc Kỳ liếc nhìn cô một cái, nói: “Thêm hai món chay nữa.”

Nhân viên phục vụ gật đầu rồi đi ra ngoài.

Vọng Hi đón ánh mắt của Hoắc Kỳ, nhưng không nói gì, Hoắc Kỳ nói: “Kén ăn cũng không phải là thói quen tốt.”

Cô ậm ừ một tiếng, thái độ rất thờ ơ.

Trực giác mách bảo Hoắc Kỳ rằng hôm nay cảm xúc của cô có vấn đề, nhưng anh lại chỉ cho là cô đang hờn giận, dù sao thì khi phụ nữ tức giận cũng khá là khó dỗ dành. Mà cô nàng trước mắt này là khó dỗ dành nhất, cô không thích túi hiệu, c*̃ng không thích trang sức ngọc ngà, không hề có mong muốn nào cả.

Anh bỗng nhiên nhớ lại lời Đường Gia Hòa nói: “Cô ấy chẳng cần thứ gì cả, chỉ cần một trái tim thôi.”

Anh nhíu mày, không quan tâm lắm.

Hoắc Kỳ v**t v* mặt bàn, vậy mà anh lại cũng không biết phải dỗ dành cô thế nào. Anh chợt nhớ tới lời Andy nhắc, hỏi cô: “Muốn tham gia chương trình tuyển chọn tài năng à?”

Cô chỉ thuận miệng nói vậy, giờ phút này anh lại nhắc đến nên cô thấy khá ngạc nhiên. Vọng Hi lắc đầu: “Không muốn lắm.”

Lại im lặng. Cô cầm cốc nước mật ong bên cạnh lên, hơi ngẩng đầu, chiếc cổ thon dài hệt như thiên nga.

Hoắc Kỳ thu hồi ánh mắt: “Tháng sau Tiết Kỳ kết hôn, em có muốn đi cùng không?”

Vọng Hi nuốt ngụm nước mật ong trong miệng, nhìn về phía Hoắc Kỳ, cười hỏi: “Cô Khương đâu?”

Hoắc Kỳ hơi híp mắt lại: “Chia tay rồi.”

Lần này đến lượt Vọng Hi kinh ngạc: “Sao lại chia tay?” Trong lòng cô đột nhiên có rất nhiều cảm xúc dâng trào, lại không biết phải nói gì.

Hoắc Kỳ cúi đầu, vẫn thờ ơ như cũ: “Không hợp thì chia tay thôi.”

Thật ra là đôi bên cùng có lợi, hai người họ đều đã lấy được những gì bản thân mình muốn nên mới dứt áo ra đi.

Vọng Hi hỏi lại: “Cô Khương rất tốt, em tưởng hai người rất hợp nhau.”

Hoắc Kỳ cong khóe môi cười: “Hiếm khi thấy em khen người khác.”

Quả đúng là như thế, trước đây cô không khen ai, mà chỉ chuyên nói xấu. Cô thở dài, không biết nên trả lời thế nào.

Hoắc Kỳ lại nói: “Nếu nói hợp thì không phải chúng ta mới là hợp nhau nhất sao?”

Cơ thể thì đúng là như vậy, còn về phần khác thì Vọng Hi không dám nhận. Cô cười cười, không nói thêm gì nữa. Hoắc Kỳ khôi phục chế độ độc thân, với cô mà nói thì c*̃ng không có gì khác cả, chỉ là không sợ bị bắt gian nữa mà thôi. Mặc dù nếu xét theo thứ tự thì cô là người đến trước.

Nhưng chuyện đến trước đến sau này, rất nhiều chuyện không thể nói rõ được, c*̃ng không có gì đáng để giữ lấy cho đến chết.

Hai người ngồi nghịch điện thoại, chờ khi phục vụ mang thức ăn lên, Vọng Hi vén tóc, cúi đầu ăn cơm.



Sau khi chương trình giải trí kia được phát sóng, đột nhiên xuất hiện fan couple của Tiêu Thời và Vọng Hi, mặc dù cô vẫn bị mắng, nhưng cũng coi như có được chút tiếng tăm.

Về sau Andy lại nhận thêm kịch bản phim mới cho cô, lại là quãng thời gian dài dằng dặc gia nhập đoàn làm phim. Cuối cùng cũng không liên quan gì với Hoắc Kỳ nữa, cô là nữ phụ, kịch bản nữ phụ ác độc, ngược lại rất có tính thử thách với cô.

Cô muốn tránh hiềm nghi với Hoắc Kỳ, nhưng anh thì không, cứ thế nghênh ngang đến thăm đoàn làm phim. Kể từ đó về sau, người ở đoàn làm phim cũng thay đổi ánh mắt nhìn cô. May mắn cô là người khá hòa đồng, cũng coi như là kính nghiệp, thế nên chuyện này cũng không gây ra sóng gió gì.

Chờ bên này quay xong, bộ phim bên kia cuối cùng cũng tới ngày phát sóng. Không tránh khỏi lại một trận bão tố đẫm máu kéo đến.

Vọng Hi không quá quan tâm mấy chuyện này, bình thường cô đều chỉ dùng tài khoản phụ, tài khoản chính bị mắng thành cái sàng cô cũng không quan tâm. Giai đoạn bão tố phong ba trước đó đã khiến bộ phim nổi tiếng từ ngày chưa công chiếu, thêm vào danh tiếng của Lâm Sơn và Tiêu Thời, nên tới ngày chiếu thì độ hot không hề nhỏ.

Ngày phát sóng, Vọng Hi ở nhà xem cùng Đường Gia Thụ. Đường Gia Thụ nghe nói phim của cô lên sóng thì mang theo bắp rang bơ tới, hưng phấn vô cùng. Vọng Hi và cô ấy làm ổ trên ghế sô pha, chờ tới cảnh cô ra sân. Tới cảnh Vọng Hi xuất hiện, Đường Gia Thụ thét lên phấn khích, còn hỏi Vọng Hi sao lại bình tĩnh được như thế.

Lúc cô quay phim rất gian nan hiểm trở, ngày nào cũng bị Lâm Sơn uy h**p, quay xong chỉ cảm thấy được giải thoát.

Đường Gia Thụ khen cô: “Bé cưng quá tuyệt vời!”

Vọng Hi bị cô ấy ôm chặt đến không thở nổi, gật đầu qua loa cho xong. Cô lấy điện thoại di động từ trong khe ghế sô pha ra, không có bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào cả.

Vậy mà Hoắc Kỳ chẳng có lời nào nói với cô.

Vọng Hi tắt điện thoại, đứng dậy lấy ra hai chai rượu vang đỏ, cô và Đường Gia Thụ uống đến say khướt mới thôi.

Cô ngủ một giấc như chết đến sáng ngày hôm sau, màn cửa kéo kín không lọt nắng. Vọng Hi đứng dậy tìm điện thoại di động trong ánh sáng lờ mờ, điện thoại đêm qua còn bình tĩnh như nước bây giờ bỗng nổ tung, hơn một trăm cuộc gọi nhỡ và cả rất nhiều tin nhắn.

Đường Gia Thụ vẫn chưa tỉnh ngủ. Trực giác mách bảo cô là có chuyện chẳng lành nên vẫn mở tin nhắn ra xem. Tin nhắn đầu tiên hiển nhiên là của Hoắc Kỳ, anh gọi video tới cho cô nhưng cô không nghe máy.

Tin nhắn thứ hai là của Andy. Andy quăng cho cô hai bức ảnh chụp hot search. Vọng Hi mở ra xem, chỉ cảm thấy máu trong người đều đông cứng lại.

#Giang Lam phá thai#

Giang Lam là tên nhân vật nữ cô thủ vai, trong kịch bản cũng không có tình tiết phá thai, vậy chắc chắn là đang nói cô. Cô nhấp vào hot search, bài đăng còn có ảnh kèm theo, mặc dù trông rất mờ nhưng vẫn có thể nhận ra người trong ảnh là cô.

Còn kèm theo lời vạch trần của một người biết chuyện nào đó.

[Vọng Hi này thời còn học đại học rất xinh đẹp, là hoa khôi ở trường đó, nhưng đã từng có người chụp được ảnh cô ta đi ra khỏi bệnh viện phụ sản. Trước kia còn thường xuyên có xe sang đưa đón cô ta, có thể tưởng tượng ra được…]

Mấy câu nói rất mơ hồ, không hề chỉ rõ cô như thế nào, nhưng lại giống như cũng đã nói ra hết tất cả.

Vọng Hi hít sâu một hơi, bỗng nhiên không có dũng khí để đối mặt với Hoắc Kỳ. Đường Gia Thụ nằm bên cạnh hơi cử động chân, mơ mơ màng màng hỏi cô mấy giờ rồi. Cô nhìn đồng hồ, trả lời cô ấy: “Bảy giờ rồi.”

Bảy giờ hai phút, Hoắc Kỳ lại gọi điện thoại đến.

Vọng Hi nghe máy.

“Tại sao lại không nói cho anh?” Anh nổi giận đùng đùng chất vấn. Cô có thể tưởng tượng được giờ phút này anh tức giận đến cỡ nào.

Cô cười khổ, giải thích một cách yếu ớt: “Không phải. Chắc bây giờ anh đang trên đường tới rồi phải không, chờ khi nào anh đến chúng ta lại nói chuyện.

Cô cúp điện thoại, không để ý tới Hoắc Kỳ tức giận tới mức nào.

Đường Gia Thụ làm người ngoài cuộc, mở to đôi mắt còn đang mơ màng nhìn cô: “Sao vậy?”

Vọng Hi đứng dậy, kéo màn cửa sổ ra: “Bé cưng à, cậu phải đi rồi.” Cô nói với Đường Gia Thụ.

Ánh sáng đột nhiên tràn vào phòng, cô lập tức nhắm mắt lại.

Trực giác mách bảo Đường Gia Thụ là có chuyện nghiêm trọng xảy ra rồi. Cô ấy muốn hỏi Vọng Hi lại bị biểu cảm của cô dọa sợ. Cô ấy mở điện thoại ra, trông thấy thông báo đẩy trên màn hình, lại chỉ biết mở miệng mà không biết nói gì.

“Tiểu Hi…”

Vọng Hi mệt mỏi vô cùng, cô giơ tay lên ra hiệu cho cô ấy đừng nói: “Không phải vậy đâu, đi mau. Hoắc Kỳ đang tới rồi, coi như tớ xin cậu đấy.”

Hai mắt Đường Gia Thụ bỗng nhiên đỏ lên, cô ấy bước tới ôm Vọng Hi vào lòng. Vọng Hi dần bình tĩnh trở lại, vỗ lưng của bạn mình: “Không sao đâu, đi đây, để tối lại tìm cậu ăn cơm.”

Đường Gia Thụ thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi, cô ấy vừa đi thì Hoắc Kỳ đã đến.

Vọng Hi mở cửa, đưa cho anh một ly nước: “Đừng vội.”

Hoắc Kỳ nhìn cô, ánh mắt không để lộ cảm xúc gì.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 36: Đứa trẻ ngoan


Vọng Hi dựa lưng vào ghế sô pha, nhìn vào khoảng không phía trước, tự giác bắt đầu trước: “Phải kể từ đâu nhỉ?”

Cô cười một cái đầy tự giễu: “Vậy thì bắt đầu nói từ chuyện phá thai đi, không có chuyện này đâu. Ảnh chụp kia chỉ là lúc em bị rối loạn chu kỳ nên đến viện kiểm tra thử mà thôi.” Cô nhìn thẳng vào mắt Hoắc Kỳ, đôi mắt này đúng thật là rất đẹp.

“Anh tin không?” Cô hỏi.

Hoắc Kỳ không trả lời, chỉ cụp mắt xuống. Có lẽ anh chỉ là không biết nên nói gì mà thôi.

Vọng Hi không nhìn anh nữa, mỉm cười rồi nói tiếp: “Được thôi, kỳ thật cũng không khác chuyện đó là mấy, hồi đó đã hai tháng rồi mà em không thấy kinh nguyệt tới, cũng tưởng lầm mình mang thai cho nên mới đến bệnh viện.”

Hoắc Kỳ ngẩng đầu nhìn cô.

Vọng Hi nói: “Nhưng là đấy cũng chỉ là hiểu lầm thôi, anh có thể thả lỏng được rồi. Lúc đó nếu như chuyện này là sự thực, có lẽ em cũng học theo nữ chính kia, ngu ngốc một thân một mình bỏ đi rồi sinh con cũng nên.”

“Đáp án này đã khiến anh hài lòng chưa hả Hoắc Kỳ?” Cô gọi hẳn tên của anh.

Hoắc Kỳ v**t v* đáy ly nước, vẫn không biết nói gì. Nếu cô thật sự phá thai thì thế nào? Không thế nào cả. Bây giờ cô nói là không phải thì lại thế nào? Cũng không thế nào cả.

Vọng Hi hít sâu một hơi, cố gắng bỏ qua vẻ khó hiểu hiện lên trong mắt anh.

“Dù sao thì ai mà chẳng có một thời thiếu nữ ngây thơ đúng không? Giờ nghe thì thấy rất buồn cười, nhưng dù sao cũng đã qua rồi.”

Nếu như đổi lại là bây giờ mới biết được tin tức động trời như vậy, có lẽ cô sẽ vẫn thấy rất chấn động, nhưng cũng sẽ không còn có suy nghĩ ngây thơ là sinh đứa bé ra nữa.

Bởi vì cô đã hiểu rất rõ, chuyện này là không thể.

Cho dù là cô và Hoắc Kỳ, hay là ý muốn có một đứa con thì đều không thể nào.

Cô dùng ánh mắt cẩn thận vẽ lại đường nét trên khuôn mặt anh, thời gian chưa từng mang đi sự hấp dẫn của người đàn ông này, ngược lại còn khiến cho anh càng ngày càng thêm quyến rũ. Nếu vì điều này mà đánh đổi cả sự rung động của đời này thì dường như cũng chẳng có gì đáng xấu hổ nhỉ?

Cô nhếch miệng, xoay người rồi nhún vai: “Nói xong rồi.”

Bây giờ Hoắc Kỳ mới chịu mở miệng: “Tiểu Hi.”

Giọng anh khàn khàn, lúc cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống.

Sợi tơ hồng này được Nguyệt lão buộc chặt lại một cách dễ dàng, sau đó ném xuống sông Tây Giang, rồi dùng một hòn đá đè lên thật chặt.

Cô cố gắng kiềm chế, không để cho mình run rẩy, c*̃ng không để cho giọng nói bán đứng bản thân: “Em đi tắm đã, hôm qua uống rượu với Gia Thụ say ngất, anh cứ tự nhiên.”

Dứt lời, mặc kệ Hoắc Kỳ phản ứng ra sao, cô cứ thế bước vào phòng tắm. Cửa phòng tắm “rầm” một tiếng đóng lại, cùng với tiếng đóng cửa này, chuông điện thoại của Hoắc Kỳ cũng vang lên.

Trên màn hình hiện ra hay chữ: Chị Uyển.

Anh sững sờ mất hai giây mới nghe máy: “Alo. Chị Uyển, sao vậy?”

Kiều Uyển đọc tin tức, suýt chút nữa đã ngất xỉu. Bà vẫn luôn cho rằng, dù Vọng Hi không dễ gần, nhưng chắc chắn vẫn là một đứa trẻ ngoan. Mà lúc cô bé ngoan ấy mười tám tuổi, lại sống chung một mái nhà với người em trai trên danh nghĩa của bà.

Trong phòng tắm có tiếng nước truyền ra, Hoắc Kỳ ngước mắt, trông thấy bóng dáng thướt tha lờ mờ in lên cửa kính.

Anh chợt thất thần.

Kiều Uyển vội vàng hỏi: “Em có biết chuyện này không? Có phải thật không? Tiểu Hi không nghe điện thoại của chị.”

Hoắc Kỳ giơ tay lên, khẽ vặn người, trả lời Kiều Uyển: “Là giả thôi chị. Tiểu Hi là một đứa bé ngoan, chị Uyển cũng biết mà. Trong giới giải trí này ấy mà, cũng thường thấy mấy thủ đoạn bôi nhọ người khác như vậy.”

Tiểu Hi là một đứa bé ngoan. Lời này anh đã từng nói rất nhiều lần.

Kiều Uyển nhẹ nhàng thở ra: “Ây da, vậy mà con bé không chịu rời khỏi giới giải trí.”

Bóng in trên cửa thủy tinh xoay người, Hoắc Kỳ nói: “Đây là chuyện của Vọng Hi, con bé đã trưởng thành rồi, sẽ tự mình xử lý tốt thôi. Em cũng sẽ giúp con bé xử lý ổn thỏa, chị cứ yên tâm.”

Kiều Uyển gật đầu, lại nói cảm ơn anh, nói rất nhiều lời. Hoắc Kỳ cúp điện thoại, thưởng thức bức tranh mỹ nhân tắm mơ hồ phía xa.

Nước nóng hòa tan mọi sự mỏi mệt, cả người quả thực như được nạp năng lượng. Lúc cô đi ra, Hoắc Kỳ vẫn đang ngồi ở phòng khách.

Cô có hơi xấu hổ, đành phải hỏi: “Anh ăn cơm chưa? Gọi thức ăn ngoài về nhé?”

Hoắc Kỳ gật đầu: “Cũng được, tùy em.”

Lúc nãy anh đã gọi điện thoại, dặn dò người bên dưới xử lý hot search, giảm tầm ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất có thể.

Vọng Hi mở app đặt đồ ăn, gọi hai suất đồ ăn ngoài, sau đó nằm co trên ghế sô pha.

Cô bị tin tức này làm cho chấn động đến nỗi không đứng vững, đến mức quên luôn cả bài học từ lần trước. Đối với một ngôi sao trong giới giải trí mà nói, kéo rèm cửa ra vĩnh viễn là một đòn trí mạng.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 37: Hoắc Hiền


Lúc đồ ăn được giao tới, Hoắc Kỳ là người ra nhận. Đồ cô gọi là lẩu Haidilao, nhiều thịt, cay nhiều. Vọng Hi ăn cay đến mức mắt rơm rớm nước, đầu mũi đỏ ửng, uống liền mấy chai sữa chua.

Hoắc Kỳ không nhắc tới những chuyện sau đó nữa, đây là sự ngầm hiểu âm thầm giữa hai người bọn họ. Chuyện gì đã xảy ra thì cứ nói qua loa cho xong, chỉ cần trông có vẻ sóng yên biển lặng là được.

Ăn xong, Vọng Hi ngồi dựa trên ghế, thở dài một tiếng, ngửa đầu ra sau.

Trần nhà trong mắt cô vặn vẹo, cô gạt đi một giọt nước mắt, thầm cảm thán một câu, thật là khó khăn quá đi.

Tin tức chẳng mấy chốc đã bị gỡ xuống, lại thêm cô cũng không phải là ngôi sao hạng nhất gì, chút sóng gió này nhanh chóng qua đi, nhưng mà tỉ lệ người xem ngược lại lại tăng lên đáng kể.

Kiều Uyển hẹn Vọng Hi ăn cơm, Vọng Hi cũng không biết chuyện bà gọi điện thoại cho Hoắc Kỳ, cô cau mày đồng ý.

Kiều Uyển tự mình xuống bếp, nấu mấy món ăn mà con gái thích. Sau một hồi nói bóng nói gió thì hỏi tới chuyện chính mà mình vẫn luôn canh cánh này.

Vọng Hi đương nhiên phủ nhận, chuyện này c*̃ng không tính là nói dối, cùng lắm chỉ là nói một phần sự thật. Kiều Uyển nghe chính miệng cô phủ nhận liền nhẹ nhàng thở phào. Vọng Hi chỉ cười, không biết đây là sự quan tâm của một người mẹ dành cho con hay là vì chuyện gì khác.

Kiều Uyển vỗ ngực, mấy ngày nay bà đều không thể ngủ ngon. Trước khi ra về, bà lại khuyên Vọng Hi nhất định phải cảnh giác cao độ, không muốn cô lại giẫm phải vết xe đổ của mình. Hiển nhiên vết xe đổ này chính là nói sự kết hợp sai lầm với bố cô, về sau lại sinh ra một sản phẩm sai lầm, chính là cô.

Sai lầm này đã dẫn đến hai sai lầm khác. Cô nhớ tới quãng thời gian không hề vui vẻ khi xưa, những ký ức xa xôi kia lại lần lượt hiện về. Không hiểu sao đèn trong nhà lại tắt, cô lần mò xuôi theo vách tường đi xuống lầu.

Không riêng gì Kiều Uyển, ngay cả một người vốn không quan tâm tới những chuyện này như Hoắc Hiền cũng đã nghe nói tới chuyện này, còn cố tình gọi điện thoại đến mắng cho Hoắc Kỳ một trận, giận dữ hỏi có phải chính anh đã dạy hư Tiểu Hi không. Hoắc Kỳ xoay ghế, bản thân oan uổng không thôi, nói đông nói tây cho xong rồi cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại anh đã thất thần mấy phút, có lẽ c*̃ng đúng là trách nhiệm của anh. Anh đã cho Vọng Hi có một loại ảo giác là anh rất tùy tiện. Chậc

Lúc này, đến lượt Khương Vũ gọi điện thoại tới: “Alo, chàng hôn phu cũ thân yêu của tôi ơi.”

Hoắc Kỳ nghe giọng nói của cô ta là biết gọi tới để hóng hớt. Anh tức giận: “Có gì nói mau.”

Khương Vũ cười, chậc chậc hai cái: “Không ngờ đấy, thì ra hai người đã âm thầm lén lút qua lại với nhau từ lâu như vậy rồi, tôi mới là người thứ ba nha. Tôi còn tưởng mình là chính thất từ đầu tới cuối, hóa ra tất cả đều là tôi tự mình tưởng bở.”

Hoắc Kỳ hừ lạnh, ý muốn đuổi khách: “Vậy thì sao? Cô Khương đây là gọi đến để hóng hớt hả?”

Khương Vũ thừa nhận rất sảng khoái: “Đúng rồi, dù sao cũng là chuyện rất hot mà. Mười tám tuổi đó, chậc chậc, thật đúng là kẻ tàn nhẫn làm hại nhành hoa đẹp.”

Ha, rốt cuộc ai mới là kẻ tàn nhẫn làm hại nhành hoa đẹp?

Anh thẳng tay cúp điện thoại.

Vừa ngắt máy xong thì lại có một cuộc điện thoại mới gọi đến.

Vọng Hi hỏi anh: “Tối anh rảnh không?”

Hoắc Kỳ gật đầu: “Ừ.”

Vọng Hi mời anh ăn cơm, đã mấy ngày trôi qua kể từ lần trước bọn họ gặp nhau. Hoắc Kỳ vẫn luôn không chủ động tìm cô, cô c*̃ng không chủ động, ngược lại đã vô tình tạo thành một cuộc chia ly ngắn ngủi.

Hoắc Kỳ gật đầu, hỏi cô địa chỉ và thời gian. Vọng Hi kẹp điện thoại di động trên cổ, nhìn cái nồi trên tay một chút, đọc địa chỉ nhà mình: “Tự tay làm, có đủ thành ý không?”

Hoắc Kỳ cười, nói: “Rất có thành ý.”

Trên đường đến, anh còn mua hai bình rượu vang đỏ, tiếc thay vừa ra khỏi siêu thị thì đã bị một cuộc điện thoại khẩn cấp gọi về. Bảo mẫu trong nhà nói Hoắc Hiền bị ngã.

Sao anh có thể ngờ được, người cha buổi sáng còn tràn đầy sức lực mắng anh một trận, đến tối đã phải nằm viện rồi. Rốt cuộc vẫn phải chịu thua tuổi già. Anh quay xe, đồng thời gọi cho Vọng Hi: “Xin lỗi, lão Hoắc xảy ra chút chuyện, để hôm khác đi.”

Vọng Hi bày tỏ đã hiểu, giục anh nhanh chóng đến bệnh viện, sau đó thông báo chuyện này cho Kiều Uyển. Cho dù Lý Văn Thu còn không có cả giấy đăng ký kết hôn, nhưng dù sao cũng đã từng có quan hệ cha con trên danh nghĩa. Nếu là ở xã hội xưa, đây là không danh không phận, thậm chí còn không đủ tư cách để làm vợ kế.

Kiều Uyển c*̃ng bảo cô nhanh chóng đến đó, Vọng Hi gật đầu đồng ý. Cô cúp điện thoại, nhìn chiếc bàn ăn ngẩn ngơ một lát, mới đi bỏ đồ ăn vào thùng rác, khi ra khỏi nhà thì cầm túi rác đi vứt.

Lúc trước cô vẫn luôn nghĩ là Lý Văn Thu và Hoắc Hiền đã đăng ký kết hôn. Tuy rằng trước đây Hoắc Hiền đã từng phụ lòng bà, nhưng tốt xấu gì thì khi về già vẫn coi như biết hối cải, thậm chí còn không ngại tranh cãi với con trai. Về sau mới biết thì ra không phải như vậy. Chuyện này cũng đúng với bộ mặt thương nhân, dù sao cũng là gia tộc lớn giàu có, nếu đi đăng ký kết hôn, lỡ ảnh hưởng tới tài sản gia nghiệp thì phải tính như thế nào?

Cô đưa tay tắt đèn, đi giày vào, “cạch” một tiếng đóng cửa rồi khóa lại.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 38: Kết hôn


Hoắc Hiền dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, ngã một cái là gãy xương luôn, phải bó bó bột nằm một chỗ. Lúc Vọng Hi đến, Hoắc Hiền đang tức giận mắng Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ xưa nay quen thói vô tâm, ông ấy mắng chẳng khác nào nước đổ đầu vịt, thậm chí còn bị anh trêu chọc lại.

Vọng Hi khoác tay Kiều Uyển đi vào, đưa giỏ trái cây tới. Hoắc Hiền thu lại biểu cảm tức giận, chào hỏi hai mẹ con cô.

Hoắc Hiền: “A Uyển đến rồi à, mau ngồi đi. Cả Tiểu Hi nữa, ngồi xuống đi.”

Vọng Hi nhạy cảm nhận ra được ông ấy có chút kỳ lạ, nhưng lại không rõ là khác ở điểm nào. Cô và Kiều Uyển cùng ngồi xuống, nghe Hoắc Kỳ sắp xếp việc với y tá trong phòng bệnh.

Kỳ thật cũng không có chuyện gì liên quan đến cô, cô chỉ ngồi đó thất thần.

Mãi đến khi Kiều Uyển dùng cùi chỏ huých một cái, cô mới bừng tỉnh: “Ông nội Hoắc đang gọi con kìa, nghĩ gì thế?”

Vọng Hi nở nụ cười: “Sao vậy ạ?”

Hoắc Hiền chỉ hỏi cô dạo gần đây sống thế nào, hỏi đông hỏi tây mấy câu, cô linh cảm như Hoắc Hiền đang nói bóng nói gió chuyện khác, vô thức cô lại nhìn về phía Hoắc Kỳ.

Ánh mắt này bị Hoắc Hiền nhạy bén bắt được, Hoắc Hiền lập tức có quyết định. Ông ấy lại hỏi Hoắc Kỳ: “Con đã lớn tướng rồi, còn không chịu kết hôn, là muốn chờ bố chết đi rồi mới vái lạy bài vị à?”

Hoắc Kỳ cãi ngay lại: “Vội cái gì chứ, chẳng phải bố vẫn chưa chết sao?”

Hoắc Hiền tức giận đến dựng cả râu, trừng mắt, lại muốn động tay. Kiều Uyển khuyên can, Hoắc Kỳ vẫn thái độ bất cần nói: “Gấp cái gì, Hoàng đế không vội thái giám đã gấp, con vẫn sẽ kết hôn mà.”

Hoắc Hiền tức giận thở không ra hơi, bảo anh cút đi, tiện c*̃ng đuổi luôn hai mẹ con Kiều Uyển. Ra khỏi phòng bệnh, Hoắc Kỳ đi phía trước, Kiều Uyển chạy lên mấy bước đuổi kịp anh, dặn dò anh không được chống đối Hoắc Hiền nữa.

Vọng Hi đi theo phía sau họ, chỉ cảm thấy Kiều Uyển càng lúc càng giống một người mẹ điển hình thời xưa. Bà biết nấu ăn, sẽ quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của Vọng Hi, thậm chí còn lải nhải cả với Hoắc Kỳ.

Vọng Hi nhất thời nghẹn lời, đây là sức mạnh thực sự của thời gian sao?

Hoắc Kỳ quay đầu, cười nói: “Em biết rồi, chị Uyển nên chú ý chăm sóc bản thân hơn.” Anh quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau với Vọng Hi.

Vọng Hi cong môi cười một tiếng.

Hoắc Kỳ nhớ tới buổi hẹn hôm nay của bọn họ, lại thu hồi ánh mắt, nói với Kiều Uyển mình còn có việc đi trước.

Vọng Hi và Kiều Uyển rời khỏi bệnh viện thì chia tay nhau ở cửa ra vào, mỗi người một ngả. Cô chưa đi được hai bước, đã nghe thấy tiếng còi xe. Hoắc Kỳ cà lơ phất phơ hạ cửa sổ xe xuống, hỏi cô: “Còn kịp ăn khuya không?”

Vọng Hi sững sờ, sau đó cười: “Trời lạnh rồi, hay là đi ăn đồ nướng đi.” Cô mở cửa ngồi vào xe Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ quay đầu xe, gọi cho đám người Đường Gia Hòa, cùng nhau đi ăn xiên nướng.

Chuyện ăn xiên nướng thế này với bọn họ mà nói thì đúng là mất mặt, một đám thiếu gia nhà giàu, thêm một ngôi sao nữ, nửa đêm xuất hiện ở một quán ăn vỉa hè. Có lẽ vì quá khó tin nên cũng chẳng ai để ý thấy họ khác thường.

Vọng Hi không trang điểm, trong ánh sáng mông lung của khói mù lượn lờ, ăn một cái chân gà lớn, lại thêm rất nhiều xiên thịt nướng. Cô nghĩ thầm, An Nhiên mà biết chắc sẽ đánh chết cô mất.

Lúc đang ăn, cô lấy điện thoại ra, đã lâu rồi không cập nhật gì lên Weibo. Andy bảo cô đăng bài, có điều lại không để cô xem, thế là cô lướt một lượt, còn thả tim một bài đăng của Tiêu Thời.

Nội dung cụ thể là liên quan tới couple Tiêu Thời và Phó Tây Lĩnh.

Ăn xong đồ nướng, đám bạn sao có thể thả Hoắc Kỳ đi, cuối cùng lại kéo nhau tới quán bar. Rạng sáng Hoắc Kỳ mới đưa cô về nhà, trăng sáng treo cao, lúc xuống xe, Vọng Hi chủ động ôm lấy Hoắc Kỳ.

Hoắc Kỳ hơi sững sờ, lại lập tức đảo khách thành chủ, quần áo trên người vẫn còn vương mùi thịt nướng, cả ăn uống và dụ.c vọ.ng đều đủ cả.
 
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông
Chương 39: Về nhà họ Hoắc


Vọng Hi ngủ bù, một giấc ngủ thẳng đến hai giờ chiều mới bị điện thoại của An Nhiên đánh thức. An Nhiên hoảng tới nơi rồi, nói năng cũng lộn xộn.

Vọng Hi nghe một hồi, mới hiểu bản thân mình lại leo lên hot search, lại còn là vì cái thả tim hôm qua.

Cô có chút ngơ ngác, thả tim thì có làm sao đâu?

An Nhiên đỡ trán, giận dữ hét lên: “Tiêu Thời và Phó Tây Lĩnh đó chị!”

Cuối cùng cô cũng hiểu ra, hai người này vẫn luôn bị ghép cặp couple, nhưng cô vẫn chưa thể hiểu được, chuyện này thì có gì mà để lên được hot search. An Nhiên im lặng: “Bởi vì mọi người đều rảnh đó.”

Vọng Hi gật đầu, cô đồng ý với ý kiến này, bởi vì lúc cô rảnh rỗi cũng đi hóng hớt lung tung.

An Nhiên dặn đi dặn lại, bảo cô đừng có thả tim linh tinh nữa. Vọng Hi gật đầu, thề cam đoan cô sẽ không thả tim tùy tiện nữa.

Vừa kết thúc cuộc điện thoại với An Nhiên, cô lại giật mình thả tim tiếp một bài đăng nữa.

@Tiêu Thời: Chuyện là thế này, tôi muốn rút lui khỏi giới giải trí, về nhà kế thừa sự nghiệp của gia đình.

Vọng Hi vội vàng hủy thả tim, có điều, giờ này khắc này fan hâm mộ của anh ta đã bùng nổ rồi, c*̃ng không ai chú ý tới cô. Vọng Hi dựa vào ghế sô pha, nhắn hỏi Tiêu Thời: [Anh nghiêm túc đấy à?]

Tiêu Thời: [Đúng vậy, nghiêm túc.]

Vọng Hi: [Tôi phải nghi ngờ là anh thầm mến tôi đấy.]

Tiêu Thời: [??? Vọng Tiểu Hi, đầu óc cô có vấn đề à?]

Vọng Hi: [Nếu không sao lúc này lại công bố một tin như vậy chứ.]

Tiêu Thời: [Không vì cái gì cả, chỉ là đột nhiên quyết định vậy thôi.]

Vọng Hi: […]

Đại khái đây chính là có tiền thì có thể tùy hứng, Vọng Hi không biết nên nói gì. Cô quay lại Weibo, kéo xuống tiếp tục xem tin, phát hiện còn có cả hot search của Phó Tây Lĩnh nữa.

#Phó Tây Lĩnh đính hôn#

Trong đầu Vọng Hi nện thêm một dấu chấm than nữa, cô đột nhiên có một suy nghĩ giật gân. Cô nhắn tin cho Tiêu Thời: [Đừng nói là anh là vì Phó Tây Lĩnh mới thế nhé?]

Tiêu Thời gửi lại cho cô một tin nhắn thoại: “c*̃ng không hoàn toàn là vậy, quả thực là c*̃ng chán rồi.”

Không hoàn toàn là vậy, ý của anh ta chính là một phần nguyên nhân à.

Cô bỗng nhiên hiểu được cảm giác của An Nhiên, ship đúng thật rồi, còn là BE nữa. Cô không khỏi có chút đồng tình với An Nhiên.

Sau đó, hot search đều bị Tiêu Thời chiếm hết. Đám fan hâm mộ của Tiêu Thời gào khóc không ngừng, hi vọng anh ta suy nghĩ lại. Tiếc thay, Tiêu Thời đã quyết tâm muốn rút lui khỏi giới giải trí này rồi.

Vào lúc Vọng Hi cảm thấy đồng tình với An Nhiên, lại không biết người mà mình nên thương nhất lại chính là mình.

Hoắc Hiền xuất viện, ông ấy không thích nằm viện lâu. Dù sao trong nhà có cũng dì giúp việc chăm sóc, không có gì phải lo lắng cả.

Nhưng lúc nhận được điện thoại của Hoắc Hiền, Vọng Hi vẫn kinh ngạc một hồi lâu.

Hoắc Hiền: “Ông có chuyện muốn nói với cháu. Hai giờ chiều, cháu về nhà họ Hoắc một chuyến nhé.”

Giọng điệu của ông ấy là đang không cho cô cơ hội từ chối.

Vọng Hi cúp điện thoại, mí mắt phải giật giật. Hoắc Hiền không có chuyện vô duyên vô cớ tìm cô, tất nhiên là có chuyện gì liên quan tới cô rồi, lại còn liên quan tới chuyện của nhà họ Hoắc nữa. Cô nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là chuyện của Hoắc Kỳ thôi.

Cô ôm cánh tay mình, ngồi co quắp trên ghế sô pha, cầm điện thoại di động lên rồi lại buông xuống. Rốt cuộc thì có nên nói với Hoắc Kỳ hay không đây?

Nếu như Hoắc Hiền cho cô một tờ chi phiếu trị giá mười triệu, muốn cô rời khỏi Hoắc Kỳ, cô có nên đồng ý hay không nhỉ?

Giá trị bản thân Hoắc Kỳ chắc chắn là đáng giá hơn mười triệu, nhưng cô thì lại không có chút ưu thế nào cả, có lẽ còn không tới nổi mười triệu.

Trong đầu cô tự biên tự diễn ra một vở kịch, cuối cùng vẫn tắt điện thoại, không nói cho Hoắc Kỳ biết.

Cô không dám.

Cô không dám gọi cuộc điện thoại này, nếu như nói cho Hoắc Kỳ biết, anh sẽ có phản ứng như thế nào? Có lẽ sẽ cà lơ phất phơ như trước, kiểu “vậy thì chúng ta chia tay thôi”?

Anh hoàn toàn có thể làm chuyện này.

Vọng Hi trở mình, sờ lên trái tim, lúc trước cô đã từng tưởng tượng ra cảnh tượng như thế, không nghĩ chuyện thật lại tới nhanh đến như vậy.

Sao Hoắc Hiền lại biết chuyện này được? Và ông ấy đã biết từ lúc nào?

Cô nhắm mắt lại, quyết định không nghĩ nữa.
 
Back
Top Bottom