Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trạng Nguyên Lang Hôm Nay Đã Tìm Được Phu Nhân Chưa?

Trạng Nguyên Lang Hôm Nay Đã Tìm Được Phu Nhân Chưa?
Chương 10: Chương 10



Thoáng chốc, ta như lại thấy thiếu niên rụt rè năm xưa.

"Hạ Sinh, ta còn thiếu một người hộ vệ. Ngươi dưỡng thương cho tốt, sau này còn phải bảo vệ ta."

Tay hắn khựng lại giữa chừng, ngẩn người chớp mắt, ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt không hề chớp.

"Tiểu thư, người..."

"Ý ta là, sau này ngươi đi theo ta."

17

Ta cũng không biết, một thoáng mềm lòng hôm ấy rốt cuộc là đúng hay sai.

Chỉ là trong một khoảnh khắc, ta bỗng thấy trên người hắn bóng dáng của chính mình thuở xưa bị giày vò trong Tô phủ.

Những ngày tháng tối tăm không biết khi nào mới kết thúc, mỗi lần mở mắt ra, chỉ là để tiếp tục chịu khổ.

Trên mặt Hạ Sinh dần hiện lên vẻ vui mừng, đại phu nói thương thế hắn hồi phục rất tốt.

Bệnh của ta như tơ rút từng sợi, nhưng mỗi ngày một nhẹ đi.

Lý Minh Thương từng đến y quán thăm chúng ta một lần.

Tân quan vừa nhậm chức, việc nhiều như núi, chỉ kịp ngồi chốc lát rồi rời đi.

Nghe dân chúng trong vùng bàn tán, thì ra hắn bị giáng chức tới đây.

Dù mới nhậm chức mấy ngày, nhưng việc gì liên quan đến dân, dù nhỏ như lông gà vỏ tỏi, hắn cũng đều tận tâm xử lý.

Sau khi Hạ Sinh có thể xuống giường, ta lại thuê tiêu sư tiếp tục lên đường.

Đi loanh quanh bốn, năm nơi, mỗi chỗ dừng lại một thời gian, vừa để Hạ Sinh dưỡng thương, vừa hoàn tất giấy tờ thân phận, rồi mới định đi tìm mẫu thân.

Hạ Sinh tuy nghi ngờ lộ trình của ta, nhưng chưa từng hỏi nhiều.

Gặp lại mẫu thân sau năm tháng biệt ly.

Bà đang ngồi trong sân rửa rau.

Ta lặng lẽ đứng ngoài viện, bà hoàn toàn không phát hiện ra ta.

Là Hạ Sinh phía sau lỡ phát ra tiếng động, giọng nói cứng ngắc:

"Tiểu thư, kia hình như..."

Ta gật đầu nhìn hắn: "Đúng, ta về nhà mẹ đẻ, chẳng phải đã sớm bảo với ngươi rồi sao?"

Hắn không thể hiểu được một người "chết rồi" nay lại sống lại.

Cứ đờ đẫn đứng một chỗ.

Mẫu thân nghe thấy tiếng, vội vàng ném thau rau, đôi mắt đẫm lệ, chạy về phía ta:

"Thư nhi!"

Mũi ta cũng cay xè, dang tay định nhào vào lòng bà.

Hạ Sinh đột nhiên chắn trước mặt ta, ấp úng lên tiếng:

"Tiểu... tiểu thư, có... có ma, mau chạy!"

Cái tên ngốc này.

"Giữa ban ngày ban mặt thì lấy đâu ra ma?"

Ta vòng qua sau lưng Hạ Sinh ôm lấy mẫu thân, may mắn là sờ thấy bà không gầy đi.

Không kể hết đầu đuôi cho Hạ Sinh, chỉ mơ hồ nói rằng mẫu thân “giả chết” là có nguyên nhân.

Hắn không hỏi gì thêm, chỉ là vẻ mặt trở nên nghiêm túc trầm lặng hơn nhiều.

Lần này ta chọn một nơi khá hẻo lánh, người qua lại không đông, nhưng lại cách huyện có tiệm thêu chỉ mấy ngày đường.

Lúc trước đưa mẫu thân rời đi, ta chỉ tìm được một chỗ tạm lánh, không an toàn, nên giờ mới vòng vèo một lượt rồi quay lại.

Đón được mẫu thân rồi liền lập tức khởi hành rời đi.

Ta không tin mình đã khổ tâm giấu mình đến vậy, cách kinh thành xa đến thế, mà bọn họ vẫn có thể tìm ra được.

Một phen bôn ba, số bạc tích cóp trong tay vẫn còn đủ dùng, nhưng cũng hao hụt từng ngày.

Đến Thục địa, ta chỉ mở một cửa tiệm nhỏ, bán ít vải vóc y phục làm sẵn.

Lợi nhuận chẳng bằng trước kia, nhưng trong lòng lại thấy yên ổn.

Ta hầu như ngày nào cũng ở cửa tiệm, khách khứa phần lớn là nữ tử, nghe họ nói mấy chuyện lặt vặt cũng coi như thư thái.

Nghe nói triều đình đã phái một vị khâm sai đến Giang Nam tuần tra, không mất bao lâu đã bình định được lũ sơn tặc bên ấy.

Một thời gian, sơn tặc các vùng đều thu mình lại.

Thật khiến lòng người hả hê.

Khâm sai ấy đã rời Giang Nam, bắt đầu đi về hướng Tây.

Thục địa từ đó cũng yên ổn hơn nhiều.

Sáng chiều mỗi ngày, Hạ Sinh theo sát sau ta và mẫu thân, đưa đón giữa nhà và cửa tiệm.

Thân hình hắn trông vào là biết, lũ lưu manh trong thành chẳng dám động tới ta.

Chỉ có một điều không hay, mùa hè ở đây thật quá nóng bức.

Muốn nằm hẳn lên tảng băng cho mát cũng chẳng quá lời.

Từ đầu tháng Sáu bắt đầu mưa, cái oi nóng giảm đi nhiều, nhưng cơn mưa liên miên khiến mọi thứ ẩm thấp ướt át.

Đường phố vắng tanh, ta đóng cửa tiệm, cùng mẫu thân ở nhà, mưa gió khiến tâm tình ta bực bội khó chịu.

Trời vẫn chẳng có dấu hiệu tạnh.

Trong lòng bất an, ta bảo Hạ Sinh đến tiệm gạo mua thêm nhiều lương thực dự trữ.

Tiệm gạo nhân cơ hội tăng giá.

Chiều tối hôm ấy, sư gia trong phủ nha khoác áo tơi đến gõ cửa:

"Mọi người mau ra ngoài, núi lở chặn hết đường khâm sai đại nhân tiến vào, nam đinh trên mười sáu tuổi đều phải tập hợp đến giúp!"

Hạ Sinh đi cả đêm không trở về.

Lòng ta bắt đầu lo lắng.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, ta nói một tiếng với mẫu thân rồi cầm gậy đi lên núi tìm.

Y phục ướt sũng lấm đầy bùn.

Ta chống gậy leo lên, trên sườn núi vẫn còn từng mảng đất rơi rớt.

Nam nhân dưới chân núi toàn thân lấm lem bùn đất, áo quần dính sát vào người.

Đường núi bị chặn đang dần được dọn sạch, phía đối diện cũng có người đang xúc đá.

Ta đi tới đi lui tìm mấy lượt, vẫn không thấy Hạ Sinh đâu.

Ta chặn một người lại, dùng tay mô tả thân hình Hạ Sinh:

"Đại ca, huynh có gặp một người vóc dáng thế này không, hắn..."

Ngay lúc ấy, đường núi được khai thông, nha sai từ phía đối diện bước sang.

Dẫn đầu là mấy vị quan trẻ tuổi mặc quan bào đỏ thẫm.

Ta tùy tiện liếc qua một cái.

Lập tức c.h.ế.t đứng tại chỗ.

Vị quan trẻ đứng đầu hàng, vóc dáng cao ráo, thần sắc lạnh nhạt.

Hắn hình như cảm nhận được gì đó, ánh mắt quét về phía ta.

Qua màn mưa nặng hạt, bên tai ta chỉ còn tiếng ong ong vang vọng.

Khâm sai kia chính là Lăng Diễn.

Hắn đã nhìn thấy ta rồi.

18

"Cô nương, cô nương?"

Vị đại ca bên cạnh gọi ta một tiếng.

Ta vội vàng hoàn hồn, cúi đầu né tránh ánh nhìn của Lăng Diễn.

Hắn không nhận ra ta.
 
Trạng Nguyên Lang Hôm Nay Đã Tìm Được Phu Nhân Chưa?
Chương 11: Chương 11



Dưới sự dẫn dắt của quan lại trong phủ nha, hắn lên xe ngựa.

Từ đầu đến cuối, chỉ nhìn ta đúng một lần.

Sau khi đường núi được khai thông, mọi người nơi đây dần dần rời đi, vừa đi vừa đ.ấ.m lưng xoa eo mỏi nhừ.

Vị đại ca kia nói với ta:

"Mấy người trẻ khỏe thì bị điều tới đắp đê rồi, cô nương đến đó tìm thử đi, nhưng phải cẩn thận, nước sông chảy xiết lắm, đứng gần coi chừng bị cuốn mất."

Ta gật đầu như người mất hồn, đổi hướng bước đi.

Lăng Diễn tìm ta suốt bao lâu, thế mà khi ta đứng ngay trước mặt hắn, hắn lại chẳng nhận ra.

Ta vô thức đưa tay sờ mặt mình, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc khó diễn tả.

Mừng thì có, mà chẳng hẳn là mừng.

Sớm biết hắn không nhận ra ta, thì ta cần gì phải phí công trốn đông trốn tây đến vậy.

Ta đè nén cảm xúc, quay về nhà một chuyến, lấy ít lương khô rồi đi về phía bờ đê.

Hôm nay mưa vẫn lớn, dù ta có che dù, váy áo cũng ướt sũng.

Đến nơi quả đúng như lời người kia nói, nước sông cuộn trào, đứng bên bờ cũng có thể bị cuốn đi.

Ta đứng cách xa một chút, từ xa nhìn lại, những vị quan vừa ở đường núi lúc nãy đã đứng trên bục cao chỉ huy.

Ta đảo mắt qua từng người, rồi dời tầm nhìn tìm bóng Hạ Sinh.

Những nam nhân khỏe mạnh đều buộc dây thừng ngang hông, đầu dây còn lại cố định trên bờ, đang đắp bao cát lên đê.

"Này! Cô nương kia, đừng đứng ở đó, nguy hiểm lắm, mau tránh ra!"

Có người hét lớn về phía ta.

Đám người đều nhìn về phía ta.

Bị bao nhiêu ánh nhìn vây quanh, ta chỉ cảm thấy áp lực đè nặng.

Hạ Sinh nghe thấy tiếng gọi, liền bước qua sông, tới trước mặt ta.

"Tiểu thư, trời thế này người đừng ra ngoài nữa."

Cánh tay hắn để trần, đã đầy những vết xước lớn nhỏ.

Ta đưa lương khô cho hắn:

"Ngươi đi cả đêm không về, ta lo lắng, chẳng biết phủ nha có lo cơm nước cho các ngươi không. Đây, ta mang ít đồ ăn, ăn đi rồi hẵng làm."

Hạ Sinh nhận lấy hộp thức ăn, cười nói:

"Họ có dựng chòi nấu cháo, bọn ta làm công, mỗi người còn được năm lượng bạc."

Ta nhíu mày: "Việc nguy hiểm như vậy, bọn họ trả bạc là phải."

Hắn đưa tay quệt nước mưa trên mặt, ta liền lấy khăn tay ra đưa hắn.

"Trong nhà không thiếu năm lượng ấy. Đắp đê là việc tốt, nhưng quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của ngươi."

Hắn nhận lấy khăn, đôi mắt sáng rỡ nhìn ta: "Tiểu thư còn cần ta, ta chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện."

Ta không kìm được bật cười.

Một quan sai từ bục cao bước tới xua đuổi:

"Chỗ này không phải nơi nói chuyện, cô nương mau rời đi, mưa lớn thêm lát nữa khó quay về đấy."

Hạ Sinh cũng khuyên: "Đúng đấy, tiểu thư, người nên về thôi."

Ta gật đầu với hắn, che dù quay người rời đi.

Đi được một đoạn, ta ngoái đầu nhìn về phía bục chỉ huy.

Trên đó, vài vị quan đang bàn bạc điều gì đó, không ai liếc về phía ta.

Chắc chỉ là ảo giác của ta thôi.

19

Trong *huyện chí nơi này có ghi lại chuyện đại hồng thủy từng xảy ra.

(*huyện chí: Sách ghi chép do quan lại biên soạn để ghi chép toàn diện về một huyện)

Nước lớn từng cuốn trôi đê điều.

Biết bao ruộng đồng, thôn làng bị nhấn chìm, thương vong vô số, nạn đói, bệnh dịch, tử vong lại dẫn đến ôn dịch lan tràn.

Những cơn mưa kéo dài mấy ngày qua khiến đê trở nên rệu rã, nhưng nhờ gia cố kịp thời, hẳn sẽ không lặp lại cảnh tượng thê thảm năm xưa.

Tối đến, ta nôn nao không yên, cùng mẫu thân vào bếp gói bánh bao.

Cửa lớn bị gõ vang.

Mẫu thân nói: "Chắc là Hạ Sinh về rồi, con ra mở cửa đi."

Ta rửa tay, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Về nhà mình còn gõ cửa làm gì..."

Ngẩng đầu lên, liền chạm phải một đôi mắt sâu thẳm.

Tim ta lập tức đập loạn không ngừng.

Có người lên tiếng:

"Cô nương là Vân nương phải không? Khách phòng của nha môn bị mưa làm dột, không thể ở được nữa, đại nhân được sắp xếp tới các hộ dân tạm trú. Vị này là Lăng đại nhân."

Dưới ánh mắt của hắn, ta nói năng cũng trở nên khó khăn: "Lăng đại nhân."

"Cô nương thu xếp một phòng cho Lăng đại nhân, tuyệt đối không được sơ suất."

Lời nhắc nhở ấy khiến ta sững người, buột miệng thốt lên: "Không được."

Sắp xếp quan viên vào nhà dân, là ai nghĩ ra chủ ý hoang đường ấy?

Chẳng lẽ khách đ**m đều đã hết chỗ?

"Chậc, sao lại vô lý thế, thời điểm đặc biệt mà."

Lăng Diễn không nói một lời, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi ta.

Hắn đã nhận ra ta rồi sao?

Ta cố gắng áp chế dòng suy nghĩ hỗn loạn, quay sang vị quan sai kia:

"Đại nhân là thân thể cao quý, sao có thể ở lại chốn nghèo nàn này? Không an toàn. Hơn nữa, nam nữ khác biệt, nếu truyền ra ngoài e là không tiện."

Mặt vị quan sai đó sầm lại, như thể ta là kẻ không biết điều.

Lăng Diễn nhìn ta: "Ta chẳng phải thân thể cap quý gì, ở được nhà dân."

Ta nhìn hắn.

"Nơi này rất tốt, không phải nơi ở đơn sơ. Ta sẽ tự lo cho sự an toàn của mình, cô nương không cần lo lắng."

Hắn nhẫn nại, từ tốn đáp lại từng lời ta nói.

"Lời đồn ta chưa từng tin, càng không để tâm, chỉ dựa theo mắt thấy tai nghe, thuận theo lòng mình mà phán đoán. Về phần nam nữ khác biệt, trong phòng này ngoài cô nương và lệnh đường ra còn có một nam nhân tên Hạ Sinh, giữa hai người chẳng phải phu thê, phải không?"

Mưa nặng hạt hơn, quan sai bên ngoài thúc giục:

"Vân nương, cô đừng dây dưa nữa.”

"Cô nương còn có điều gì băn khoăn sao?"

Lăng Diễn nhìn ta chằm chằm, như thể đã thấu suốt tất cả, dừng lại một chút, rồi gọi ta:

"Vân nương?"

Mẫu thân từ trong bếp bước ra: "Chuyện gì thế, sao mãi không thấy động tĩnh gì?"

Quan sai nói: "Vị đại nhân này sẽ ở nhà các người vài hôm."

Mẫu thân sững sờ, rồi đi đến kéo ta sang một bên, mời Lăng Diễn vào nhà.

Mẫu thân đi thu dọn phòng khách, ta cúi đầu rót trà cho hắn.
 
Trạng Nguyên Lang Hôm Nay Đã Tìm Được Phu Nhân Chưa?
Chương 12: Chương 12



Trước mắt ta bỗng xuất hiện một chiếc khăn tay, hắn chỉ vào má ta: "Bột mì."

Ta đỏ bừng mặt, đưa tay lau qua, không nhận khăn.

Hắn khựng lại, rồi thu khăn về: "Những năm qua, nàng sống có tốt không?"

Lông tơ toàn thân ta dựng đứng, ngẩng đầu nhìn hắn.

20

Hắn nhấp một ngụm trà, ngón tay khẽ v**t v* miệng chén, cúi mắt nhìn vào nước trà:

"Mấy năm trước, Thục quận thay đổi thái thú, phong cách chấp chính khác hẳn người tiền nhiệm. các ngươi liệu có quen không?"

Đây là đang dò xét lòng dân?

Ta khẽ thở ra, gật đầu nhẹ.

Hắn hỏi tiếp: "Ngươi biết được bao nhiêu chữ rồi?"

Hơi thở vừa thả ra liền bị kéo căng lại.

"Thục quận mấy năm nay đẩy mạnh nữ học, không biết hiệu quả ra sao?"

"Cũng tạm ổn."

Trái tim vừa nhấc lên một chút, lại lặng lẽ buông xuống.

"Một mình ngươi bôn ba khắp nơi, không thấy mệt sao?"

Ngực ta khẽ run lên một nhịp.

Hắn bật cười khẽ:

"Nghe nói Vân nương mở một tiệm vải nhỏ, đi đây đi đó tìm thương lái, so giá, mặc cả... thật không dễ dàng gì."

Ta còn chưa kịp buông lỏng, hắn đã đặt chén trà xuống, đột ngột ngẩng đầu nhìn thẳng ta:

"Ngươi, rốt cuộc là đang sợ điều gì?"

"Ngươi..."

Ngươi đã nhận ra ta rồi sao?

Ta chưa kịp nói ra, thì sân viện vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Hạ Sinh toàn thân ướt sũng bước vào: "Tiểu thư, ta về rồi."

Hắn nhìn thấy Lăng Diễn trong phòng, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Ta lập tức kéo hắn ra ngoài:

"Đại nhân sẽ tạm trú ở đây vài hôm. Nước nóng ta đã đun sẵn, ngươi vào phòng tắm rửa thay y phục đi, đừng để nhiễm lạnh."

Hạ Sinh đi vào phòng hắn, ta đứng ngoài hành lang, đầu óc nhanh chóng suy tính.

Lăng Diễn tám, chín phần là đã nhận ra ta, chỉ là cố ý không vạch trần, như đang đùa bỡn một con mèo nhỏ.

Ta xoay người dưới mái hiên, ngoài trời mưa nặng hạt, từng giọt như kết thành màn che.

Không biết từ khi nào, Lăng Diễn đã đứng ở cửa, nửa thân khuất trong bóng tối.

"Hắn với ngươi là quan hệ gì?"

21

Ta ổn định lại tinh thần, không đáp thẳng câu hỏi:

"Lăng đại nhân quan tâm chuyện nhà của ta như vậy, cũng là một phần thể hiện lòng thương dân sao?"

Hắn đã không vạch trần, thì ta cũng sẽ không tự khai.

Ta lướt qua người hắn:

"Bánh bao sắp chín rồi, Lăng đại nhân đường xa mệt nhọc, chi bằng nghỉ ngơi một lát, ta vào bếp xem thử."

Cổ tay ta bị hắn nắm lấy.

Ta khựng lại, cúi đầu liếc mắt nhìn hắn.

Chỉ nghe thấy Lăng Diễn hít sâu một hơi, rồi khẽ buông tay ta ra.

Ta thu tay về phía trước, lướt qua hắn.

Nam đinh đều bị điều đi gia cố đê điều, nữ quyến thì bị triệu tập dựng lều nấu cháo.

Quan viên từ kinh thành đến cũng không có hành xử đặc biệt, mỗi ngày đều dùng cơm đơn sơ trong căn lều giản dị, chỉ cháo loãng và vài món rau dưa.

Khi ăn, có người trò chuyện:

"Phía hạ lưu toàn là ruộng làng, đê đoạn này rất trọng yếu, tạm thời gia cố, đợi khi trời tạnh sẽ khởi công xây lại."

"Hoàng thượng có ý như vậy, đã phái người của bộ Công tới khảo sát địa thế, chẳng biết là ai."

Ta chỉ nghe qua loa, bất ngờ có tiếng la lớn: "Có người rơi xuống sông rồi!"

Chớp mắt, mọi người ào ào chạy về phía mép nước, nhưng chẳng thấy bóng người đâu.

Chỉ thấy mặt sông dâng cuồn cuộn sóng dữ.

Trong tình cảnh như vậy, tìm người cứu người là chuyện muôn vàn khó khăn.

"Tất cả men theo sông tìm kiếm!"

Lăng Diễn nhìn mặt nước, lập tức ra lệnh.

Nhưng ai nấy đều rõ, người bị rơi xuống sông e khó mà giữ được mạng.

Trời sập tối, cuối cùng cũng tìm được một t.h.i t.h.ể ở hạ lưu.

Khi người nhà đến nhận xác, liền gào khóc thất thanh, sau đó vớ lấy tảng đá bên cạnh ném thẳng về phía quan viên:

"Tại sao lại là hắn gặp chuyện! Còn các ngươi thì không sao hết!"

Trán Lăng Diễn bị xước một đường đỏ sẫm.

Hắn đưa tay lên chạm vào vết thương, thần sắc không đổi, ngăn quan sai tiến lên, nhẹ giọng nói:

"Ban thưởng hậu hĩnh an ủi."

Đêm xuống, trở về nhà, vết thương trên trán hắn vẫn chưa được xử lý.

Ta đi tìm hộp thuốc, hắn ngồi trên ghế nhắm mắt, dưới mắt hằn quầng xanh mờ nhạt.

Từ lúc đến Thục quận, hắn đã bị ám sát mấy lần, đều được ám vệ của hắn ngăn chặn.

Từ đó về sau, ta không cho mẫu thân và Hạ Sinh ra ngoài sau khi trời tối nữa.

Ta mím môi, đặt hộp thuốc lên bàn bên cạnh hắn.

Lấy lọ thuốc ra, cúi người giúp hắn xử lý vết thương.

"Tại sao lại rời đi?"

Tay ta khựng lại, không nghe rõ: "Gì cơ?"

"Gì cơ?"

Hắn mở mắt, trong mắt đỏ ngầu, sâu không thấy đáy, còn khó đoán hơn cả năm năm trước.

"Hôm nay ngươi đã thấy rồi, kẻ sống chứng kiến người mình yêu thương c.h.ế.t đi... sẽ đau đến nhường nào."

Thanh âm hắn khàn khàn, trầm chậm.

Ngực ta bỗng nhói lên một trận.

"Người đã khuất thì cũng nên để người sống bước tiếp."

Lăng Diễn mấp máy môi, khẽ cười một tiếng:

"Nhưng sao ngươi biết được người sống không phải là đang từng ngày chìm đắm trong cơn mưa dai dẳng?"

22

Hắn cũng có lúc cảm thương đến vậy sao?

Chẳng lẽ Tô Vũ Yên đã c.h.ế.t trong lúc ta không hay biết?

Ta mím môi, bôi thuốc lên trán hắn, băng lại băng gạc, nhẹ giọng nói:

"Xin đại nhân bớt đau buồn."

Lăng Diễn nhíu mày nhìn ta, lông mày khẽ giật một cái.

Hắn đưa tay xoa trán, nhắm mắt, thở dài một hơi thật sâu.

Trời mưa suốt cả tháng, hôm mưa to nhất, Lăng Diễn cả ngày không về.

Chỉ khi mưa nhỏ lại, đê điều vẫn bình yên, hắn mới trở về, người đầy bùn đất, chật vật đến cực điểm.

Vốn là người phong thái ung dung thanh nhã, lúc này lại nhếch nhác chẳng khác gì dân thường.

Vừa bước vào nhà đã ngã nhào xuống đất.

Ta đỡ không nổi, Hạ Sinh lập tức ôm hắn đặt lên giường, sau đó đi mời đại phu.

Suốt một đêm, Lăng Diễn sốt cao không lui.

Trong sân có thích khách đột nhập.

Tiếng binh khí vang lên suốt cả đêm, ám vệ ẩn thân của Lăng Diễn cuối cùng đã g.i.ế.c sạch bọn chúng.

Cả sân đầy mùi m.á.u tanh, đến sáng hôm sau cũng chỉ nhờ cơn mưa mới rửa bớt được phần nào.

Tới chiều tối, Lăng Diễn mới có dấu hiệu hạ sốt, con ngươi khẽ đảo vài vòng dưới mi mắt rồi chậm rãi mở ra.

Ta thở phào một hơi, đặt muỗng thuốc xuống.

"Ngài tỉnh là tốt rồi."
 
Trạng Nguyên Lang Hôm Nay Đã Tìm Được Phu Nhân Chưa?
Chương 13: Chương 13



Hắn nhìn ta sững sờ, chẳng phản ứng gì, như bị đần vậy.

"Lăng đại nhân?"

Hắn chớp mắt khẽ, ngón tay nâng lên, nhẹ nhàng chạm vào má ta:

"Vũ Thư, ta tìm được nàng rồi."

Sao lại không giả vờ nữa rồi?

Ta đưa tay lên trán hắn, vẫn còn nóng rực.

Chẳng lẽ thần trí rối loạn, lại bắt đầu nói sảng rồi?

Ta nhìn Lăng Diễn với đôi mắt đỏ hoe, khó hiểu lên tiếng:

"Tìm ta làm gì? Giữa chúng ta có tình cảm gì sao?"

Hắn nhìn ta không rời, nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khoé mắt, vậy mà lại bật cười trong cơn tức:

"Nàng muốn nói… nàng chưa từng yêu ta? Đây chính là lý do khiến nàng lặng lẽ biến mất sao?"

Ta sững sờ nhìn giọt lệ rơi trên gương mặt ấy, không thể tin nổi.

Một người như Lăng Diễn cũng có thể thất thố đến vậy sao?

Giọng hắn trầm xuống, như đang lẩm bẩm một mình:

"Không, không phải như thế. Nàng từng toàn tâm toàn ý vì ta, không sợ nghèo khổ, không sợ vất vả... 'Nàng trao ta quả đào rừng đơn sơ, ta nguyện đáp lại bằng cả châu ngọc quý giá'.”

“Tấm chân tình ấy, ta đã sớm trao trọn cho nàng."

Giọng nói tắt hẳn, hắn lại hôn mê.

Ta ôm bát thuốc đã nguội lạnh, ngồi nhìn hắn, đầu óc trống rỗng.

"Tiểu thư."

Một tiếng gọi khiến ta giật mình.

Ta đặt chén thuốc xuống, quay đầu lại.

Hạ Sinh bê chậu nước lạnh:

"Đại phu dặn ta lau mình cho đại nhân, mời tiểu thư tạm tránh mặt."

Ta gật đầu qua loa, lảo đảo rời khỏi gian phòng ấy.

Ngoài trời, mưa đã tạnh.

Lăng Diễn nằm mê man trên giường ba ngày liền, thỉnh thoảng tỉnh dậy lại nói sảng, hầu như chưa từng thật sự tỉnh táo.

Ta không đến chăm sóc.

Ngoài đại phu, chỉ có Hạ Sinh ngày đêm bên cạnh, từng đợt từng đợt người đến thăm bệnh.

Không biết Hạ Sinh có nghe được những lời mê sảng ấy hay không, cả người càng thêm trầm mặc, khác lạ.

Cuối cùng, hắn nhịn không được, lên tiếng hỏi ta:

"Tiểu thư, vị cô nương mà Lăng đại nhân gọi tên, là người sao?"

Ta nhìn hắn, hắn cúi đầu:

"Phu nhân gọi người là Thư nhi, còn hắn gọi là Vũ Thư, hai cái tên đều là người, đúng không?"

Ta lặng thinh hồi lâu.

Không ngờ Hạ Sinh lại có lúc tinh ý như vậy.

"Phải, ta từng thành thân với hắn."

Hạ Sinh ngẩng đầu, đôi mắt đầy kinh ngạc.

Hắn như không nói được lời nào, sững người hồi lâu:

"Vậy... Lăng đại nhân năm xưa đã làm gì, khiến tiểu thư phải trốn tránh nhiều năm đến thế?”

“Bây giờ gặp lại, tiểu thư định làm gì tiếp theo?"

23

Cụ thể phải làm thế nào, ta cũng chưa nghĩ kỹ.

Một câu nói lúc mê man của Lăng Diễn quả có khiến lòng ta rung động, nhưng cũng chỉ là rung động mà thôi.

Ngày thứ tư sau cơn sốt, hắn cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.

Việc đầu tiên là triệu tập quan viên thương nghị việc tu sửa sau cơn mưa.

Ta đợi bọn họ bàn bạc xong mới bước vào.

Lăng Diễn dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt, mang theo chút khí sắc uể oải.

Ta bưng chén thuốc đến gần đưa cho hắn, hắn đón lấy uống cạn, giọng khàn khàn nói:

"Mấy ngày qua, đa tạ Vân nương chăm sóc."

Ta ngẩn người: "Ngài gọi ta là gì?"

Hắn khẽ nhướng mày: "Vân nương."

Hắn không nhớ những lời đã nói khi bệnh nặng.

Trong nhất thời ta chẳng biết nên nói gì, những lời chuẩn bị sẵn trong đầu, chẳng câu nào dùng đến.

Ta im lặng cầm chén thuốc rỗng rời đi, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Đúng lúc hắn mới khỏi bệnh, chẳng bao lâu nữa sẽ rời khỏi Thục quận.

Vị đại thần Bộ Công mà triều đình phái đến cũng đã tới nơi.

Phủ nha mở yến tiệc tiếp đãi.

Lăng Diễn đi dự tiệc suốt nửa ngày, thì bất ngờ có một quan sai đến nhà bảo ta đến một chuyến, nói là Lăng Diễn có việc tìm ta.

Nhưng quan sai không dẫn ta đến nơi bày tiệc, mà đưa ta vào một căn phòng.

Hắn cười nịnh:

"Cô nương thật có phúc phần, về sau nếu leo được cành cao, nhớ đến bọn ta là được rồi."

Rồi hắn nhốt ta trong căn phòng đó.

Đến khi đêm xuống, Lăng Diễn được người dìu vào.

Hắn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, nét mặt tuy có chút phiêu du, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo.

Vừa thấy ta, thần sắc thoáng sững sờ trong chốc lát.

Nhưng rất nhanh, hắn phản ứng lại, lạnh giọng ra lệnh:

"Kẻ tự ý chủ trương, lập tức bắt giam, chờ ta xử trí."

Thuộc hạ lĩnh mệnh rời đi, cửa phòng vẫn mở hé.

Hắn bước đến bàn, rót một ly trà:

"Vốn định tối nay không về, tránh đêm khuya làm phiền các ngươi, không ngờ bọn họ lại đưa nàng tới, là ta sơ suất."

Ta đứng dậy, giữ thái độ khách khí mà xa cách:

"Nếu đại nhân không có chuyện gì, vậy ta xin cáo lui."

Khi đi ngang qua hắn, hắn khẽ thở dài một hơi:

"Nàng có muốn nghe ta kể một câu chuyện không?"

24

Ta dừng bước, hắn liền lên tiếng:

"Có một thư sinh, xuất thân giàu sang, tư chất cũng có phần hơn người, nên từ sớm đã kiêu ngạo, cho rằng thế gian chẳng có gì đáng để để tâm. Từ nhỏ đã đính hôn với một nữ tử tài hoa, người người tán thưởng.”

“Nhưng một ngày kia gia đạo sa sút, những người từng hòa nhã tử tế lập tức trở mặt, kẻ thì đóng cửa không tiếp, sợ bị vạ lây, người thì thừa nước đục thả câu.”

“Những người từng tán dương thư sinh, giờ nhìn hắn chỉ còn lại thương hại và châm biếm. Ngay cả tân nương được gả đến cũng là một gương mặt xa lạ, mộc mạc, chẳng hợp ý."

"Thư sinh không thích vị thê tử kia, vì nàng cũng là minh chứng cho sự sa sút nhục nhã của hắn. Vì thế hắn đối đãi với nàng rất tệ, đó là chuyện hắn hối hận nhất về sau."

Lăng Diễn cảm thấy hắn từng đối xử tệ với ta sao?

Ta ngẫm lại, đúng là chẳng tốt lành gì.

Phần lớn thời gian, hắn chỉ giữ vẻ lạnh lùng thờ ơ.

Nhưng cũng không quá tàn nhẫn.

"Nhưng vị thê tử ấy lại đối với thư sinh hết lòng, chẳng giữ lại điều gì. Tốt đến nỗi khiến thư sinh ghen tỵ, không muốn nàng san sẻ sự tốt đẹp ấy cho ai khác. Hắn dần học cách đáp lại, càng nỗ lực đọc sách vì biết nàng mong hắn đỗ đạt công danh.”

“Nực cười thay, đến chính bản thân thư sinh cũng chưa hiểu rõ lòng mình. Khi nữ tử từng đính hôn với hắn quay lại, tặng hắn một túi hương. Túi hương ấy vẻ ngoài hoa lệ, nhưng bên trong lại rời rạc vụn vặt.”
 
Trạng Nguyên Lang Hôm Nay Đã Tìm Được Phu Nhân Chưa?
Chương 14: Hoàn



“Hắn ném nó đi. Lúc ấy, hắn mới xác định được lòng mình."

"Chờ đến khi thi đỗ công danh, hắn muốn tổ chức lại một hôn lễ thật long trọng cho phu nhân, cho nàng sự tôn nghiêm, để từ nay không phải chịu khổ nữa.”

“Nhưng khi công thành danh toại trở về làng, phu nhân của hắn đã bặt vô âm tín. Tựa như giọt nước rơi vào biển cả, không còn chút dấu vết."

Hắn trầm mặc rất lâu. Trong sự yên lặng ấy, ta cảm thấy nghẹt thở đến khó chịu.

"Thư sinh hoảng loạn một thời gian. Hắn thuê người tìm, không thấy. Càng không tìm thấy, hắn càng nghĩ: nếu bản thân có quyền thế hơn, có thể tìm được nàng ở nhiều nơi hơn nữa.”

“Hắn liều mạng trèo cao, càng lên cao, càng nhiều hiểm nguy. Mỗi bước đi đều phải lưu lại dấu vết m.á.u tanh.”

"Thánh thượng muốn nâng đỡ người mới để cân bằng thế cục triều đình, thư sinh là quân cờ tốt nhất để đưa ra dùng."

"Giữa lúc triều chính rối ren, thương đoàn đưa tin phụ thân thư sinh gặp chuyện qua đời. Mẫu thân hắn khóc suốt ngày đêm. Thư sinh rất mệt, rất cô độc… rất nhớ phu nhân của mình. Hắn nghĩ nếu nàng còn ở bên cạnh, lòng hắn ắt sẽ vững vàng hơn."

"Hắn tìm lại toàn bộ của hồi môn mà nàng từng mang theo khi xuất giá, mất rất nhiều thời gian để tra từng món một, lần theo từng người đã chuyển tay vật ấy, tốn rất nhiều thời gian mới tra được nơi cuối cùng.”

“Nhưng hắn vẫn chưa thể đi tìm. Vì hắn biết, nếu hắn hấp tấp xuất hiện, sẽ chỉ mang đến nguy hiểm cho nàng. Vả lại trong lòng hắn cũng có do dự, sợ rằng nàng thật sự rời đi là vì không còn muốn ở bên hắn nữa."

"Nữ tử từng đính hôn với hắn không cam lòng, đến mức tự hủy thanh danh để ép phải gả cho hắn, cuối cùng hắn đưa nàng vào am ni cô, phụ thân nàng — kẻ từng lạnh nhạt với phu nhân hắn — cũng bị tra xét mà vào ngục."

"Cũng chính trong lúc tra hỏi ấy, hắn mới biết, trước khi gả vào phủ của hắn, nàng đã chịu bao nhiêu khổ sở. Điều may mắn duy nhất là hắn biết, nàng ra đi là do bị ép buộc. Hắn mới có đủ dũng khí, dâng tấu thỉnh mệnh đi tuần du phương Nam.”

“Càng điều thêm nhiều người đi tìm tung tích của nàng. Nhưng lại đến muộn một bước. Tiệm thêu đã đổi chủ. Chủ cũ c.h.ế.t trong tay đám sơn tặc."

Lăng Diễn khẽ rút một hơi thở, dường như đang kìm nén điều gì.

"Thư sinh khi ấy, nói không còn hy vọng cũng chẳng quá lời. Đau thấu tim gan, hắn chỉ nghĩ đến việc báo thù cho thê tử. Hắn muốn trút ra nỗi nghẹn trong lòng, nhưng thốt ra chỉ là một ngụm m.á.u nghẹn uất.”

“Lúc đang bố trí dẹp loạn sơn tặc, có bằng hữu cũ đến thăm, bảo nơi này thổ phỉ hung hãn, không thể chậm trễ. Còn nhắc rằng, không lâu sau khi đến đây, hắn từng cứu một nữ tử."

Lăng Diễn nhìn ta, khoé môi nhẹ nhếch:

"Bằng hữu ấy nói nữ tử ấy khiến người ta có cảm giác quen thuộc lạ thường. Vẽ ra chân dung nàng, thư sinh mới bừng tỉnh, thê tử hắn chưa chết. Chỉ là, nàng giỏi trốn chạy quá."

"Dẹp loạn sơn tặc và tìm người, tìm người còn khó hơn. Đầu mối lần lượt gián đoạn, mà thư sinh không thể nán lại. Sau khi diệt phỉ, hắn còn phải tiếp tục tuần du.”

“Cũng trên đường đi ấy, hắn mới nhận ra thê tử đang cố tình tránh hắn. Lần nào cũng đến chậm một bước.”

“Hắn không rõ bản thân sai ở đâu, mà khiến nàng phải ghét hắn đến vậy. Rõ ràng trước lúc hắn lên kinh ứng thí, nàng còn đồng ý sẽ chờ hắn quay về."

"Tìm người gần như tuyệt vọng, thì bất chợt, hắn thoáng thấy một nữ tử rất giống nàng. Chỉ một ánh mắt, thư sinh đã nhận ra thê tử của hắn, dù đã thay đổi rất nhiều."

“Còn thê tử mà hắn đã tìm bao lâu nay, khi thấy hắn, phản ứng đầu tiên lại là cúi đầu tránh đi."

Ngay lần đầu tiên gặp lại, Lăng Diễn đã nhận ra ta.

Ta cúi đầu: "Phần còn lại không cần nói nữa."

"Thê tử không muốn nhận, lúc ấy cũng chẳng phải thời điểm tốt để nhận lại nhau. Thư sinh còn phải vội đến bờ sông ngăn đê vỡ. Kết quả, hắn lại tận mắt thấy thê tử mang cơm cho kẻ khác, còn đưa cả khăn tay."

Mấy chữ cuối kia, dường như là hắn nghiến răng mà nói ra.

"Người khác nói hai người họ là chủ – tớ. Nhưng thư sinh chưa từng tin lời người khác. Hắn muốn tận mắt nhìn cách họ đối xử với nhau ra sao. Vì thế mới viện cớ kém cỏi để đến ở nhờ trong nhà của thê tử.”

“Sau trăm phương nghìn kế thử lòng, cuối cùng hắn xác nhận, thê tử của hắn, trong lòng chưa từng có hắn."

Yết hầu hắn khẽ chuyển động, cúi mắt nhìn ta:

"Suy đoán đó là sai, phải không, phu nhân?"

25

Ta trầm mặc hồi lâu.

Lăng Diễn lại nói:

"Thư sinh đã hạ quyết tâm. Hắn sẽ không để thê tử của mình phải chịu khổ thêm chút nào. Nhưng hắn quên mất rằng thê tử của hắn vốn đã đủ thông tuệ, kiên cường.”

“Chỉ cần một mảnh đất, nàng có thể tự do sinh trưởng. Nếu bị trói buộc bởi hắn, hay bất cứ kẻ nào đều là thiệt thòi đối với nàng."

Một lúc sau, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ.

"Xem như ta uống say rồi nói mê đi. Chuyện khác ta sẽ không hỏi nữa. Ta cho người đưa nàng về, Vân nương."

Ta đáp khẽ một tiếng, không quay đầu nhìn hắn.

Lăng Diễn đứng phía sau ta:

"Từ nay trở đi, có thể yên tâm rồi. Không ai dám hại nàng nữa. Không cần phải trốn tránh, nàng có thể làm điều mình muốn."

Ta khựng lại một chút, rồi tiếp tục bước ra ngoài.

Ánh mắt ấy vẫn dừng lại nơi bóng lưng ta.

Ta hít sâu một hơi, quay đầu lại nói với hắn:

"Người mà vị thê tử ấy trốn tránh, từ đầu đến cuối, chưa từng là thư sinh."

Đó là câu trả lời duy nhất ta có thể cho hắn.

Lăng Diễn là một vị quan tốt.

Có hắn trong triều đình là phúc của thiên hạ.

Còn ta, là một ngọn cỏ dại, sinh trưởng giữa đất trời cũng là một điều tốt đẹp.

Đó là điều mà cả hai chưa từng nói ra, nhưng cùng ngầm hiểu.

Năm ngày sau, khâm sai lên đường rời đi.

Bách tính hai bên đường tiễn đưa.

Ta ngơ ngác nhìn chiếc xe ngựa khuất xa dần.

Có vài lời, ta chưa từng nói với hắn.

Năm ấy trong cơn gió tuyết, người cùng ta dìu nhau bước đi, cũng từng khiến lòng ta rung động.

Hoàn.
 
Back
Top Bottom