Năm tháng cứ trôi, dòng rạch trước xóm Hạ ngày nào cũng đều đặn chảy, mang theo phù sa bồi đắp đôi bờ.
Ba đứa trẻ trong xóm – Minh, Thắm và Duyên – cũng theo đó mà lớn dần, hồn nhiên, vô tư như những cánh lục bình trôi theo sóng.Sáng sớm, khi gà mới gáy canh ba, Minh đã gọi í ới ngoài ngõ:“Duyên ơi, Thắm ơi, dậy đi tắm sông!
Nước sông mát lắm nè!”
Thắm dụi mắt, tóc xõa rối bời, chạy ra còn chưa kịp buộc khăn, la lên:“Cha mày, mới sáng bảnh mắt đã réo à, người ta còn ngủ đó nghe!”
Minh cười hì hì, lấy cây sậy gõ vào cổng tre của Duyên.
Duyên thò đầu ra, gương mặt ngái ngủ nhưng vẫn mỉm cười:“Thiệt, chưa chi đã ồn ào.
Thôi chờ chút để tôi lấy áo quần, rồi đi chung luôn.”
Ba đứa nhỏ ríu rít kéo nhau ra bến sông.
Con sông buổi sáng còn phủ sương, mặt nước long lanh phản chiếu ánh nắng ban mai.
Chúng thi nhau nhảy ùm xuống, tiếng cười vang khắp khúc rạch.
Minh nghịch ngợm hắt nước vào Thắm, làm Thắm la oai oái.“Minh, đừng có giỡn kiểu đó, nước mặn vô miệng tui rồi nè!”
Duyên ngồi trên mạn xuồng, vừa ngó vừa cười, giọng nhỏ nhẹ:“Để coi, ai thua thì bị bắt hái dừa nước ăn sống nghe.”
Tiếng hò hét vang dội.
Cuối cùng, Minh vẫn thắng, còn Thắm phải lom khom bứt trái dừa nước non, nhăn mặt ăn, làm Duyên ôm bụng cười ngặt nghẽo.Buổi trưa, khi mặt trời đứng bóng, cả ba lại kéo nhau ra đồng.
Lúa đang thì con gái, xanh mơn mởn, gió thổi vi vu tạo thành sóng lúa dập dềnh.
Chúng nằm dài trên bờ, nhìn mây trôi.
Thắm bẻ nhánh lúa, nghịch ngợm xoắn thành vòng cỏ đội lên đầu Duyên.“Duyên coi nè, đội vô giống như công chúa chưa?”
Minh phá lên cười:“Công chúa gì mà lem luốc bùn đất đầy chân vậy trời?”
Duyên chỉ mỉm cười, không cãi lại, ánh mắt thoáng chút buồn nhưng ấm áp khi nhìn hai người bạn thân chí cốt.Có hôm, ba đứa phụ người lớn đi chợ nổi.
Thắm nhanh nhẹn phụ mẹ sắp xoài, mận lên xuồng, miệng rao lanh lảnh:“Ai mua xoài hông, xoài ngọt như đường nè!”
Minh thì lo chèo xuồng, khua mái dẻo tay, còn Duyên ngồi tính toán, đếm tiền phụ giúp.
Mấy người khách ghé mua hàng khen:“Ba đứa nhỏ này khéo quá, chắc lớn lên đứa nào cũng giỏi giang.”
Mỗi buổi chiều, khi mặt trời đỏ rực dần lặn, tiếng chim gọi bầy vang khắp cánh đồng, chúng lại tụ tập trước sân đình nghe người lớn kể chuyện.
Có hôm, ông Bảy kể về ma da dưới sông, chuyên kéo chân người tắm đêm.
Có hôm, bà Tư rùng mình nói về bóng ma áo trắng đi ngang bờ kênh những đêm trăng khuyết.Thắm ôm chặt lấy tay Duyên, run run:“Thiệt hả Duyên?
Có ma da thiệt hả?”
Duyên cũng rùng mình, nhưng vẫn cố nói cứng:“Chắc mấy ổng bà bả dọa thôi, làm gì có…”
Minh cười khì, vỗ ngực cái “bộp”:“Có ma thì kệ, tao gặp tao cũng đập cho ma chạy luôn.
Tụi bây đừng có sợ.”
Tiếng cười rộn rã át cả nỗi lo sợ, nhưng trong lòng, chúng vẫn thấp thỏm mỗi lần đi ngang bờ sông khi đêm xuống.Một buổi chiều, trời kéo giông, mây đen ùn ùn che kín bầu trời.
Ba đứa đang thả diều ngoài đồng thì gió nổi lên, diều rách toạc bay mất.
Cả bọn vội vàng chạy về.
Vừa tới đầu ngõ, chúng thấy có người lạ ghé xóm – đó là một ông thầy pháp, áo nâu dài, mắt sắc lạnh, miệng nói toàn chuyện ma quái.
Người lớn trong xóm tụ lại, vừa nghe vừa gật gù.
Ông ta khoe khoang phép thuật, hứa sẽ giúp xua đuổi tà ma nếu có ai trả lễ hậu hĩnh.Minh nhăn mặt, khẽ thì thầm:“Ổng nhìn ghê quá, tao không ưa nổi.”
Thắm nép sau lưng Duyên, lí nhí:“Nhưng coi chừng, ổng có bùa phép thiệt đó…”
Duyên im lặng, nhìn theo bóng ông thầy pháp, ánh mắt lấp lánh một nỗi khó hiểu.Tối hôm ấy, mưa đổ ào ào, gió rít từng cơn.
Trong cơn mưa, người ta còn thấy ánh lửa lập lòe nơi cuối xóm, nơi căn chòi của ông Hai Ở Hiền – thầy bùa lỗ ban mà dân ít dám nhắc tới.
Khói thuốc nam bay nghi ngút, hòa vào mưa gió, tạo cảm giác vừa huyền bí, vừa an lành.Ba đứa nhỏ ngồi bên hiên, nghe mưa tạt rào rạt, lòng bỗng chốc vừa háo hức vừa bất an.
Chúng không biết rằng, cái xóm nhỏ hiền hòa này rồi sẽ chẳng mãi yên bình.
Và tuổi thơ ngọt ngào của chúng, cũng sẽ sớm vỡ tan như cánh diều rách chiều nay.Mùa nước nổi năm đó, xóm Hạ như được thay da đổi thịt.
Phù sa đỏ ngầu tràn vào đồng ruộng, mặt sông mênh mang, từng vạt bông điên điển vàng rực rỡ nở rộ bên bờ.
Trẻ con trong xóm ríu rít rủ nhau đi hái bông, thả lưới bắt cá linh, tiếng cười vang cả một khúc sông.
Người lớn thì bận rộn vá chài, dựng lại những sàn phơi cá khô để chuẩn bị mùa nước lớn.Minh, Thắm và Duyên năm ấy vừa bước qua tuổi mười hai.
Ba đứa tuy đã lớn hơn, tóc tai cao hơn, giọng nói thay đổi, nhưng vẫn quấn quýt với nhau như thuở nào.Một buổi chiều, trời oi bức, gió sông thổi hây hẩy mang theo mùi bùn non ngai ngái, Minh hô to:“Thắm, Duyên, tụi mình chèo xuồng đi hái bông điên điển nấu canh cá linh nha!”
Thắm cười trong veo, đôi mắt long lanh:“Ừ, đi chứ!
Má em cũng vừa nói đang thèm nồi canh chua bông điên điển.
Đi hái về cho má nấu luôn.”
Duyên chỉ khẽ gật đầu, nhưng khóe môi thoáng một nụ cười.
Trong lòng, nàng thấy vui khi được cùng Minh đi bất cứ đâu, dẫu chỉ là một chuyến xuồng con ra bờ sông quen thuộc.Ba đứa dắt chiếc xuồng ba lá nhỏ ra mé kênh.
Minh nhanh nhẹn trèo lên trước, cầm chèo điều khiển.
Thắm ngồi giữa, áo bà ba màu xanh da trời nổi bật giữa mênh mông nước.
Duyên lặng lẽ ngồi sau, đôi mắt thỉnh thoảng dõi theo bóng dáng rắn rỏi của Minh phía trước.Con xuồng nhỏ lướt trên mặt nước lăn tăn sóng.
Tiếng chèo khua đều đặn, tiếng gió thổi rì rào, hòa với tiếng cười nói ríu rít của Thắm khiến cả không gian như bừng sáng.
Trên những ngọn lục bình trôi lững lờ, bầy chim nhỏ đáp xuống rồi lại vụt bay, cánh chao nghiêng loáng thoáng ánh hoàng hôn.Đến bờ sông đầy hoa điên điển vàng rực, Minh chống sào cho xuồng ghé vào.
Thắm vươn tay hái từng chùm hoa bỏ vào giỏ, miệng cười nói liên hồi:“Minh coi nè, chùm này bông to ghê, nấu canh ăn chắc ngọt lắm đó!”
Minh cười khanh khách, tay cũng với lên hái giúp:“Để anh hái chùm cao kia cho.
Em với tới không được đâu.”
Duyên ngồi sau lặng im, tay mân mê những bông hoa nhỏ.
Mỗi câu nói, mỗi ánh nhìn giữa Minh và Thắm như mũi kim nhói vào tim nàng.
Nàng chợt thấy mình trở thành cái bóng mờ nhạt trong cuộc vui rộn ràng ấy.Một cơn gió mạnh thổi qua, giỏ bông đặt ở mũi xuồng rơi tõm xuống nước.
Thắm hoảng hốt kêu lên:“Chết rồi, giỏ bông trôi mất!”
Không chần chừ, Minh nhảy ùm xuống sông, lội theo.
Nước bắn tung tóe, giọt nước lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
Thắm ôm miệng cười khúc khích:“Anh Minh ướt hết trơn rồi kìa!”
Minh cười xòa, đưa giỏ hoa lên xuồng:“Không sao, miễn cứu được giỏ bông là được.
Thắm nè, mai ăn canh chua nhớ chừa phần cho anh đó nha.”
Thắm gật đầu, ánh mắt tràn đầy ấm áp.Duyên ngồi phía sau, cố nén tiếng thở dài.
Nàng quay mặt ra dòng sông mênh mông, đôi mắt long lanh như đang muốn giấu đi điều gì.
Trong lòng, có một luồng cảm xúc vừa ấm vừa buốt, như nước sông lạnh đang len lỏi qua da thịt.Trên đường chèo xuồng trở về, mặt trời đỏ rực dần khuất sau hàng dừa nước.
Minh vừa chèo vừa ngân nga mấy câu vọng cổ học lóm được từ cha:“Gió đưa gió đẩy về rẫy ăn còng,
Về sông ăn cá, về đồng ăn cua…”
Thắm vỗ tay cười:“Anh Minh hát nghe vui quá!
Nghe giống mấy chú trên ghe hát mỗi khi đi chợ nổi vậy đó.”
Minh quay lại, nheo mắt cười:“Ừ, hát cho hai cô khỏi sợ ma trên sông thôi mà.”
Thắm bật cười.
Duyên im lặng, chỉ mỉm cười gượng.
Trong đầu nàng hiện lên một ý nghĩ mơ hồ: Nếu một ngày, Minh và Thắm thật sự thành đôi, thì mình… sẽ ra sao?Khi xuồng cập bến, cả ba còn nán lại chơi.
Minh lội xuống nước, hì hục đắp lại bờ cỏ bị sóng khoét lở.
Thắm giúp gom bông bỏ vô giỏ tre, miệng không ngừng huyên thuyên.
Duyên đứng xa xa, ánh chiều nhuộm lên gương mặt nàng một vẻ gì đó mơ hồ – vừa ngây thơ, vừa chín chắn hơn cái tuổi mười hai.Đêm ấy, trăng tròn vằng vặc soi sáng cả khúc sông.
Trong gian nhà lá, Duyên trằn trọc không ngủ.
Tiếng dế rả rích ngoài vườn, tiếng mái chèo ai khua nhè nhẹ trong đêm làm tim nàng bồi hồi.
Hình ảnh Minh cười nói cùng Thắm, ánh mắt họ dành cho nhau, bỗng nhiên hiện rõ mồn một.Nàng trở mình, ôm chặt chiếc gối nhỏ, thì thầm trong bóng tối:“Minh ơi… nếu có một ngày, anh đi mất, em sẽ còn lại gì?”
Không gian lặng ngắt, chỉ còn tiếng gió lùa qua hàng dừa, như một lời đáp xa xăm.