Tâm Linh TRĂM NĂM HẸN ƯỚC,LỠ DUYÊN MỘT ĐỜI

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
401940769-256-k534081.jpg

Trăm Năm Hẹn Ước,Lỡ Duyên Một Đời
Tác giả: userTeTuviettruyen
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

- Truyện được lấy bối cảnh miền Tây Nam Bộ từ 1948 - 1966, vừa mang nét hiện thực đời sống - phong tục sông nước, vừa có yếu tố tâm linh - huyền bí (thầy pháp tà đạo, thầy bùa lỗ ban).

Truyện sẽ có bi kịch tình yêu, có đấu tranh thiện - ác, và cả một cái kết "giấc mơ điềm báo" để tránh câu chuyện trở nên quá nặng nề.

- Truyện xoay quanh ba nhân vật chính: Duyên - Thắm - Minh, gắn bó từ thuở nhỏ.

- Minh và Thắm lớn lên, gia đình hai bên đã có hôn ước.Duyên thầm thương Minh nhưng chỉ giữ trong lòng.Mối tình tay ba càng rõ, Duyên dần rơi vào tuyệt vọng.

- Kết truyện: ánh bình minh lên trên dòng sông, xuồng ghe lại xuôi ngược, cuộc sống tiếp diễn.

-Nếu trong quá trình viết truyện mình có sai sót chỗ nào mình mong được sự đóng góp ý kiến cho mình để mình khắc phục và hoàn thiện bản thân hơn.Mình mong mn góp ý nhẹ nhàng với mình thôi ạ.Cảm ơn mọi người rất là nhiều 😍🥰
✍️Lưu ý:
🔥Tác phẩm là sáng tác văn học cơ cấu.

Toàn bộ cốt truyện, nhân vật, bối cảnh, địa danh xuất hiện trong truyện đều là trí tưởng tượng của tác giả "không có thật ở ngoài".

Mỗi sự tương đồng nếu có xuất hiện trong truyện chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên và không mang bất kỳ chủ yếu gì hết.

-Nguồn: Tế Tư.​
 
Trăm Năm Hẹn Ước,Lỡ Duyên Một Đời
Chương 1: Xóm Hạ bên dòng sông


Năm 1948, miền Tây Nam Bộ giống “như nét vẽ dân dã của đất phương Nam”.Dòng sông Hậu hiền hòa, những nhánh rạch nhỏ len lỏi giữa đồng ruộng xanh rì, mang theo phù sa nuôi sống cả một vùng đất rộng lớn.

Buổi sáng sớm, sương còn giăng trên mặt nước, ghe xuồng lướt khẽ như cánh chuồn chuồn chạm sóng.

Tiếng mái chèo khua đều nhịp, hòa cùng tiếng gà gáy, tiếng chó sủa xa xa, tạo nên một bản nhạc quen thuộc của miền quê sông nước.

Xóm Hạ nằm nép bên một con rạch hiền hòa, quanh năm nước chảy lững lờ.

Nhà cửa ở đây đơn sơ, vách tre, mái lá dừa, san sát bên nhau.

Người dân chất phác, sống bằng nghề trồng lúa, trồng rau, thả lưới, bắt cá.

Trên bến sông, sáng nào cũng rộn ràng cảnh ghe chở đầy trái cây: chôm chôm, mận, xoài, mít.

Người bán người mua rôm rả, tiếng nói cười lan ra tận đầu bờ.Trong xóm, có ba đứa trẻ lớn lên cùng nhau: Minh, Thắm và Duyên.

Cả ba chỉ cách nhau vài con rạch nhỏ, hễ chèo xuồng qua lại một lát là đã đến nơi.

Từ lúc tập đi tập nói, chúng đã quấn quýt nhau như hình với bóng.Minh là con trai út trong một gia đình có truyền thống làm ruộng.

Tính tình lanh lợi, gan lì, lại bày đủ trò nghịch ngợm khiến cả xóm nhiều lần phải lắc đầu.

Còn Thắm thì con nhà buôn bán trái cây ở chợ nổi, hiền lành, da trắng, miệng lúc nào cũng cười tươi như bông điên điển vàng bên bờ sông.

Riêng Duyên, cha mất sớm, sống với mẹ, tính tình trầm lặng hơn, ánh mắt lúc nào cũng phảng phất chút buồn, nhưng học hành chăm chỉ và khéo léo việc nhà.Một buổi trưa oi ả, cả ba đứa rủ nhau ra bến sông.

Minh hì hục kéo chiếc xuồng ba lá xuống nước, miệng hô hào:“Thắm với Duyên, lẹ đi, tao chèo cho hai đứa coi nè!”

Thắm vừa cười vừa xách giỏ ổi mang theo, bước lên xuồng.

Duyên chần chừ một lát rồi cũng nhảy xuống, làm xuồng chao đảo khiến Thắm la oai oái:“Trời đất, coi chừng té chớ, Minh!”

Minh cười khanh khách, chèo xuồng lao vun vút trên mặt nước.

Ba đứa nhỏ reo hò, tóc bay trong gió, sóng nước vỗ mạn xuồng lách tách.Duyên ngồi ở mũi xuồng, đưa tay khua nhẹ xuống dòng sông mát lạnh, khẽ nói:“Ước gì mình cứ vậy hoài, không cần lớn, không cần lo chuyện gì hết…”

Thắm ngẩng lên nhìn trời, nheo mắt cười:“Lớn lên tụi mình cũng còn chơi với nhau chớ, bộ Duyên sợ Minh bỏ đi hả?”

Minh nghe vậy liền chống chèo, hất hàm:“Tao có bỏ đâu mà sợ, ba đứa mình là bạn suốt đời.”

Tiếng cười vang vọng cả khúc sông, như ngân dài trong buổi trưa oi ả.Nhưng không chỉ có niềm vui trẻ thơ, xóm Hạ cũng tồn tại những chuyện rùng rợn mà người lớn thường thì thào khi đêm xuống.

Người ta bảo trong vùng có một ông thầy pháp, chuyên luyện tà, nói năng ba hoa, dọa dẫm người nhẹ dạ để kiếm tiền.

Ai bị đau ốm, mất mát hay nghi ma quỷ quấy phá, chỉ cần đến ông, đưa ít tiền bạc, ông liền vẽ bùa, đốt nhang, lắc chuông.

Người khỏe lại thì coi như công ông lớn, người không qua khỏi thì ông viện lý do nghiệp nặng.Ngược lại, còn có một ông khác – thầy bùa lỗ ban, dân gọi là ông Hai Ở Hiền.

Ông sống một mình trong căn chòi lá tận cuối xóm, quanh năm lặng lẽ, thường ngồi rít điếu thuốc nam, nhìn khói bay mờ mịt.

Ai có chuyện khó giải thích, bóng đè, gặp ma quỷ hay tai ương lạ lùng, tìm đến ông đều được giúp đỡ.

Điều lạ là ông không lấy tiền, chỉ nói nhẹ:“Có duyên thì tôi giúp, không duyên thì đành chịu.”

Bọn trẻ trong xóm mỗi lần nghe kể chuyện đều sợ xanh mặt, nhưng lại tò mò lắm.

Có hôm, Minh giả bộ dọa Thắm và Duyên rằng tối qua thấy ma nữ tóc dài ngoài bến sông, làm Thắm hét ầm lên, còn Duyên thì mặt tái mét.

Rồi khi biết bị chọc, cả hai đuổi Minh chạy thục mạng, cả xóm lại vang tiếng cười.Chiều hôm đó, sau một ngày rong chơi, ba đứa ngồi bên bờ ruộng ngắm hoàng hôn.

Mặt trời đỏ rực từ từ chìm xuống cuối chân trời, ánh sáng vàng óng phủ khắp cánh đồng lúa.

Tiếng cuốc kêu u buồn đâu đó vọng lại, hòa cùng tiếng ếch nhái râm ran.Thắm ôm giỏ ổi còn sót lại, đưa cho bạn:“Minh ăn đi, còn Duyên nữa, nãy giờ lo chèo phụ không ăn gì hết.”

Duyên cầm trái ổi, mỉm cười nhẹ:“Ngon dữ, tụi mình cứ mãi như vầy thì vui biết mấy.”

Minh ngồi chống tay sau đầu, ngước nhìn mây trời:“Ừ, sau này có lớn, tao cũng muốn tụi mình ở chung một xóm, sống gần nhau, vậy là đủ.”

Hoàng hôn hôm đó rực rỡ và lãng mạn, nhưng cũng vô tình gieo một cái bóng dài trên ba đứa trẻ.

Chẳng ai biết rằng lời hẹn ước non nớt kia, đến một ngày sẽ bị cuốn vào cơn lốc của tình yêu, định mệnh và cả những u ám tâm linh mà xóm Hạ âm thầm cất giữ…
 
Trăm Năm Hẹn Ước,Lỡ Duyên Một Đời
Chương 2: Tuổi thơ ba đứa bên dòng rạch


Năm tháng cứ trôi, dòng rạch trước xóm Hạ ngày nào cũng đều đặn chảy, mang theo phù sa bồi đắp đôi bờ.

Ba đứa trẻ trong xóm – Minh, Thắm và Duyên – cũng theo đó mà lớn dần, hồn nhiên, vô tư như những cánh lục bình trôi theo sóng.Sáng sớm, khi gà mới gáy canh ba, Minh đã gọi í ới ngoài ngõ:“Duyên ơi, Thắm ơi, dậy đi tắm sông!

Nước sông mát lắm nè!”

Thắm dụi mắt, tóc xõa rối bời, chạy ra còn chưa kịp buộc khăn, la lên:“Cha mày, mới sáng bảnh mắt đã réo à, người ta còn ngủ đó nghe!”

Minh cười hì hì, lấy cây sậy gõ vào cổng tre của Duyên.

Duyên thò đầu ra, gương mặt ngái ngủ nhưng vẫn mỉm cười:“Thiệt, chưa chi đã ồn ào.

Thôi chờ chút để tôi lấy áo quần, rồi đi chung luôn.”

Ba đứa nhỏ ríu rít kéo nhau ra bến sông.

Con sông buổi sáng còn phủ sương, mặt nước long lanh phản chiếu ánh nắng ban mai.

Chúng thi nhau nhảy ùm xuống, tiếng cười vang khắp khúc rạch.

Minh nghịch ngợm hắt nước vào Thắm, làm Thắm la oai oái.“Minh, đừng có giỡn kiểu đó, nước mặn vô miệng tui rồi nè!”

Duyên ngồi trên mạn xuồng, vừa ngó vừa cười, giọng nhỏ nhẹ:“Để coi, ai thua thì bị bắt hái dừa nước ăn sống nghe.”

Tiếng hò hét vang dội.

Cuối cùng, Minh vẫn thắng, còn Thắm phải lom khom bứt trái dừa nước non, nhăn mặt ăn, làm Duyên ôm bụng cười ngặt nghẽo.Buổi trưa, khi mặt trời đứng bóng, cả ba lại kéo nhau ra đồng.

Lúa đang thì con gái, xanh mơn mởn, gió thổi vi vu tạo thành sóng lúa dập dềnh.

Chúng nằm dài trên bờ, nhìn mây trôi.

Thắm bẻ nhánh lúa, nghịch ngợm xoắn thành vòng cỏ đội lên đầu Duyên.“Duyên coi nè, đội vô giống như công chúa chưa?”

Minh phá lên cười:“Công chúa gì mà lem luốc bùn đất đầy chân vậy trời?”

Duyên chỉ mỉm cười, không cãi lại, ánh mắt thoáng chút buồn nhưng ấm áp khi nhìn hai người bạn thân chí cốt.Có hôm, ba đứa phụ người lớn đi chợ nổi.

Thắm nhanh nhẹn phụ mẹ sắp xoài, mận lên xuồng, miệng rao lanh lảnh:“Ai mua xoài hông, xoài ngọt như đường nè!”

Minh thì lo chèo xuồng, khua mái dẻo tay, còn Duyên ngồi tính toán, đếm tiền phụ giúp.

Mấy người khách ghé mua hàng khen:“Ba đứa nhỏ này khéo quá, chắc lớn lên đứa nào cũng giỏi giang.”

Mỗi buổi chiều, khi mặt trời đỏ rực dần lặn, tiếng chim gọi bầy vang khắp cánh đồng, chúng lại tụ tập trước sân đình nghe người lớn kể chuyện.

Có hôm, ông Bảy kể về ma da dưới sông, chuyên kéo chân người tắm đêm.

Có hôm, bà Tư rùng mình nói về bóng ma áo trắng đi ngang bờ kênh những đêm trăng khuyết.Thắm ôm chặt lấy tay Duyên, run run:“Thiệt hả Duyên?

Có ma da thiệt hả?”

Duyên cũng rùng mình, nhưng vẫn cố nói cứng:“Chắc mấy ổng bà bả dọa thôi, làm gì có…”

Minh cười khì, vỗ ngực cái “bộp”:“Có ma thì kệ, tao gặp tao cũng đập cho ma chạy luôn.

Tụi bây đừng có sợ.”

Tiếng cười rộn rã át cả nỗi lo sợ, nhưng trong lòng, chúng vẫn thấp thỏm mỗi lần đi ngang bờ sông khi đêm xuống.Một buổi chiều, trời kéo giông, mây đen ùn ùn che kín bầu trời.

Ba đứa đang thả diều ngoài đồng thì gió nổi lên, diều rách toạc bay mất.

Cả bọn vội vàng chạy về.

Vừa tới đầu ngõ, chúng thấy có người lạ ghé xóm – đó là một ông thầy pháp, áo nâu dài, mắt sắc lạnh, miệng nói toàn chuyện ma quái.

Người lớn trong xóm tụ lại, vừa nghe vừa gật gù.

Ông ta khoe khoang phép thuật, hứa sẽ giúp xua đuổi tà ma nếu có ai trả lễ hậu hĩnh.Minh nhăn mặt, khẽ thì thầm:“Ổng nhìn ghê quá, tao không ưa nổi.”

Thắm nép sau lưng Duyên, lí nhí:“Nhưng coi chừng, ổng có bùa phép thiệt đó…”

Duyên im lặng, nhìn theo bóng ông thầy pháp, ánh mắt lấp lánh một nỗi khó hiểu.Tối hôm ấy, mưa đổ ào ào, gió rít từng cơn.

Trong cơn mưa, người ta còn thấy ánh lửa lập lòe nơi cuối xóm, nơi căn chòi của ông Hai Ở Hiền – thầy bùa lỗ ban mà dân ít dám nhắc tới.

Khói thuốc nam bay nghi ngút, hòa vào mưa gió, tạo cảm giác vừa huyền bí, vừa an lành.Ba đứa nhỏ ngồi bên hiên, nghe mưa tạt rào rạt, lòng bỗng chốc vừa háo hức vừa bất an.

Chúng không biết rằng, cái xóm nhỏ hiền hòa này rồi sẽ chẳng mãi yên bình.

Và tuổi thơ ngọt ngào của chúng, cũng sẽ sớm vỡ tan như cánh diều rách chiều nay.Mùa nước nổi năm đó, xóm Hạ như được thay da đổi thịt.

Phù sa đỏ ngầu tràn vào đồng ruộng, mặt sông mênh mang, từng vạt bông điên điển vàng rực rỡ nở rộ bên bờ.

Trẻ con trong xóm ríu rít rủ nhau đi hái bông, thả lưới bắt cá linh, tiếng cười vang cả một khúc sông.

Người lớn thì bận rộn vá chài, dựng lại những sàn phơi cá khô để chuẩn bị mùa nước lớn.Minh, Thắm và Duyên năm ấy vừa bước qua tuổi mười hai.

Ba đứa tuy đã lớn hơn, tóc tai cao hơn, giọng nói thay đổi, nhưng vẫn quấn quýt với nhau như thuở nào.Một buổi chiều, trời oi bức, gió sông thổi hây hẩy mang theo mùi bùn non ngai ngái, Minh hô to:“Thắm, Duyên, tụi mình chèo xuồng đi hái bông điên điển nấu canh cá linh nha!”

Thắm cười trong veo, đôi mắt long lanh:“Ừ, đi chứ!

Má em cũng vừa nói đang thèm nồi canh chua bông điên điển.

Đi hái về cho má nấu luôn.”

Duyên chỉ khẽ gật đầu, nhưng khóe môi thoáng một nụ cười.

Trong lòng, nàng thấy vui khi được cùng Minh đi bất cứ đâu, dẫu chỉ là một chuyến xuồng con ra bờ sông quen thuộc.Ba đứa dắt chiếc xuồng ba lá nhỏ ra mé kênh.

Minh nhanh nhẹn trèo lên trước, cầm chèo điều khiển.

Thắm ngồi giữa, áo bà ba màu xanh da trời nổi bật giữa mênh mông nước.

Duyên lặng lẽ ngồi sau, đôi mắt thỉnh thoảng dõi theo bóng dáng rắn rỏi của Minh phía trước.Con xuồng nhỏ lướt trên mặt nước lăn tăn sóng.

Tiếng chèo khua đều đặn, tiếng gió thổi rì rào, hòa với tiếng cười nói ríu rít của Thắm khiến cả không gian như bừng sáng.

Trên những ngọn lục bình trôi lững lờ, bầy chim nhỏ đáp xuống rồi lại vụt bay, cánh chao nghiêng loáng thoáng ánh hoàng hôn.Đến bờ sông đầy hoa điên điển vàng rực, Minh chống sào cho xuồng ghé vào.

Thắm vươn tay hái từng chùm hoa bỏ vào giỏ, miệng cười nói liên hồi:“Minh coi nè, chùm này bông to ghê, nấu canh ăn chắc ngọt lắm đó!”

Minh cười khanh khách, tay cũng với lên hái giúp:“Để anh hái chùm cao kia cho.

Em với tới không được đâu.”

Duyên ngồi sau lặng im, tay mân mê những bông hoa nhỏ.

Mỗi câu nói, mỗi ánh nhìn giữa Minh và Thắm như mũi kim nhói vào tim nàng.

Nàng chợt thấy mình trở thành cái bóng mờ nhạt trong cuộc vui rộn ràng ấy.Một cơn gió mạnh thổi qua, giỏ bông đặt ở mũi xuồng rơi tõm xuống nước.

Thắm hoảng hốt kêu lên:“Chết rồi, giỏ bông trôi mất!”

Không chần chừ, Minh nhảy ùm xuống sông, lội theo.

Nước bắn tung tóe, giọt nước lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.

Thắm ôm miệng cười khúc khích:“Anh Minh ướt hết trơn rồi kìa!”

Minh cười xòa, đưa giỏ hoa lên xuồng:“Không sao, miễn cứu được giỏ bông là được.

Thắm nè, mai ăn canh chua nhớ chừa phần cho anh đó nha.”

Thắm gật đầu, ánh mắt tràn đầy ấm áp.Duyên ngồi phía sau, cố nén tiếng thở dài.

Nàng quay mặt ra dòng sông mênh mông, đôi mắt long lanh như đang muốn giấu đi điều gì.

Trong lòng, có một luồng cảm xúc vừa ấm vừa buốt, như nước sông lạnh đang len lỏi qua da thịt.Trên đường chèo xuồng trở về, mặt trời đỏ rực dần khuất sau hàng dừa nước.

Minh vừa chèo vừa ngân nga mấy câu vọng cổ học lóm được từ cha:“Gió đưa gió đẩy về rẫy ăn còng,

Về sông ăn cá, về đồng ăn cua…”

Thắm vỗ tay cười:“Anh Minh hát nghe vui quá!

Nghe giống mấy chú trên ghe hát mỗi khi đi chợ nổi vậy đó.”

Minh quay lại, nheo mắt cười:“Ừ, hát cho hai cô khỏi sợ ma trên sông thôi mà.”

Thắm bật cười.

Duyên im lặng, chỉ mỉm cười gượng.

Trong đầu nàng hiện lên một ý nghĩ mơ hồ: Nếu một ngày, Minh và Thắm thật sự thành đôi, thì mình… sẽ ra sao?Khi xuồng cập bến, cả ba còn nán lại chơi.

Minh lội xuống nước, hì hục đắp lại bờ cỏ bị sóng khoét lở.

Thắm giúp gom bông bỏ vô giỏ tre, miệng không ngừng huyên thuyên.

Duyên đứng xa xa, ánh chiều nhuộm lên gương mặt nàng một vẻ gì đó mơ hồ – vừa ngây thơ, vừa chín chắn hơn cái tuổi mười hai.Đêm ấy, trăng tròn vằng vặc soi sáng cả khúc sông.

Trong gian nhà lá, Duyên trằn trọc không ngủ.

Tiếng dế rả rích ngoài vườn, tiếng mái chèo ai khua nhè nhẹ trong đêm làm tim nàng bồi hồi.

Hình ảnh Minh cười nói cùng Thắm, ánh mắt họ dành cho nhau, bỗng nhiên hiện rõ mồn một.Nàng trở mình, ôm chặt chiếc gối nhỏ, thì thầm trong bóng tối:“Minh ơi… nếu có một ngày, anh đi mất, em sẽ còn lại gì?”

Không gian lặng ngắt, chỉ còn tiếng gió lùa qua hàng dừa, như một lời đáp xa xăm.
 
Trăm Năm Hẹn Ước,Lỡ Duyên Một Đời
Chương 3: Bến nước buổi sớm mai


Trời vừa tang tảng sáng, sương mờ phủ khắp bờ kênh, xóm Hạ lại nhộn nhịp tiếng gà gáy, tiếng mái chèo khua nhịp.

Người dân miền Tây vốn quen với cái cảnh nước lên nước xuống, nên chuyện đi chợ nổi, chèo xuồng buôn bán từ sáng tinh mơ đã thành thói quen.Minh quẩy cái cần câu tre, còn Thắm ôm rổ tép phơi khô, hớn hở rủ nhau ra bến.

Duyên cũng theo, tay ôm cuốn vở học, định ngồi chờ hai đứa đi rồi cùng nhau tới trường.“Minh, nhớ câu cá cho em con rô bự bự nghe, bữa nay má nói kho tộ ăn cơm mới đã!” – Thắm vừa nói vừa kéo áo bà ba, giọng lảnh lót.Minh nheo mắt cười:“Yên tâm đi, anh mà câu thì cá chỉ có chạy dzô rổ chứ hong có chạy ra ngoài đâu.”

Nghe tới đó, Duyên bật cười khẽ, nhưng ánh mắt lại chùng xuống khi thấy Thắm cứ tíu tít nhìn Minh.

Nàng ôm tập vở sát ngực, khẽ hít mùi thơm ngai ngái của lá dừa khô đang phơi ngoài hiên, lòng bỗng dưng thấy lạ.Con đường làng từ nhà ra bến nước quanh co qua mấy vạt lúa vừa gặt, gốc rạ còn vương mùi khói rơm.

Cái không khí trong lành buổi sớm làm ai cũng thấy khoẻ khoắn.Tới bến, người ta đã tụ tập đông nghẹt.

Ghe hàng hóa từ chợ nổi cập lại, trái cây, cá tôm chất thành đống.

Tiếng rao bán, tiếng cười nói rộn ràng.

Bọn trẻ con chạy lăng xăng, vừa đuổi gà vừa lội xuống nước bắt cá lòng tong.Minh dựng cần câu, ngồi sát mép xuồng, vừa móc mồi vừa huýt sáo.

Thắm thì tíu tít hỏi han mấy bà cô bán cá, mua được mớ cá linh tươi rói.

Duyên ngồi nép bên cầu khỉ, mở tập vở, giả bộ viết vài dòng nhưng thật ra mắt cứ liếc về phía Minh.“Duyên ơi, coi giùm tao con cá này bự hông!” – Minh cười to, giơ lên con cá rô vàng óng, vẫy nước tung toé.Duyên thoáng giật mình, rồi cũng cười nhẹ:“Bự thì bự, mà coi chừng nó tuột tay đó nghen.”

Thắm phá lên cười, chỉ tay vô mặt Minh:“Anh Minh hậu đậu, cá nó nhảy cái rớt xuống sông là coi như công cốc nghen!”

Minh gãi đầu, giả bộ nghiêm nghị:“Anh mà để rớt thì mai mốt khỏi cho em theo câu nữa.”

“Thôi, đừng hù người ta.

Em còn chờ cá để kho tộ đó.” – Thắm bĩu môi, giọng ngọt như đường thốt nốt.Cả bến sông vang tiếng cười.

Duyên ngồi im, tim đập nhanh.

Lúc nào hai đứa cũng tự nhiên, cứ như trời sinh ra đã để kề vai nhau vậy.

Nàng thấy mình lọt thỏm, như cái bóng đi theo nhưng chẳng bao giờ chen vô được.Trên đường về, Minh gánh cá, Thắm ôm rổ bông súng, còn Duyên đi lẽo đẽo phía sau.

Con đường đất lầy lội, dấu chân ba đứa in hằn lên mặt ruộng.

Minh với Thắm cứ cười giỡn, thỉnh thoảng Minh còn đưa tay đỡ Thắm khỏi trượt ngã.Duyên nhìn cảnh đó, mắt rưng rưng.

Nàng bặm môi, nuốt nước mắt ngược vô tim.Khi về tới nhà, má Minh đang ngồi chằm nón lá trước hiên, thấy tụi nhỏ thì cười hiền hậu:“Ba đứa đi đâu sớm dữ vậy, coi bộ vui ghê ha.”

“Dạ, tụi con ra bến, anh Minh câu cá, em mua thêm cá linh nè má.” – Thắm nhanh nhảu khoe.Bà cười, gật gù:“Có tụi nhỏ vậy mà xóm mình mới nhộn nhịp.

Thôi, vô rửa ráy ăn sáng rồi đi học.”

Ba đứa dạ rân, rồi kéo nhau vô.

Trong bữa cơm, Minh cứ gắp cá kho bỏ vô chén Thắm.

Duyên chỉ ngồi ăn lặng lẽ, từng hạt cơm chan chan nước mắt trong lòng.Sau bữa cơm, khi cả ba cùng xách tập đi học, Duyên mới khe khẽ nói, giọng run run:“Mai mốt… hai người có đi đâu thì nhớ rủ em nữa nghen.”

Minh cười vô tư:

“Thì tụi mình lúc nào chẳng có em theo.

Em là bạn chí cốt mà.”

Thắm gật đầu, ánh mắt long lanh:

“Ừ, ba đứa mình lúc nào cũng đi chung, có bỏ ai đâu.”

Duyên cười gượng, nhưng trong lòng lại nhói lên.

Nàng biết, có những điều người ta nói ra dễ dàng, nhưng giữ được mới khó.Trên con đường làng nắng vàng trải xuống, ba đứa nhỏ sóng vai nhau đi học.

Tiếng cười, tiếng gọi í ới vang vọng giữa đồng lúa bát ngát.

Duyên nhìn bóng mình đổ dài trên mặt đường đất, lòng chợt mơ hồ: liệu sau này, cái bóng ấy có còn đi chung với hai người kia nữa không?
 
Trăm Năm Hẹn Ước,Lỡ Duyên Một Đời
Chương 4: Điềm gió lạ


Mấy ngày sau trận mưa lớn, xóm Hạ vẫn còn ướt sũng.

Nước rút chậm, phù sa phủ khắp bờ, mùi bùn non nồng nặc.

Người lớn tất bật vá chài, sửa lại sàn phơi, quét dọn bùn đất đọng trong nhà.

Trẻ con thì tha hồ lội bùn, bắt ốc, nhảy nhót khắp nơi.Sáng sáng, bến nước ồn ào hơn thường lệ.

Có tiếng người lạ vừa tới xóm, câu chuyện về người đó nhanh chóng lan ra như tia lửa.

Người ta nói ông ta là thầy pháp từ nơi khác tới, áo quần lấm tấm vết nhang, giọng nói khàn khàn, mắt lờ mờ nhưng rất chắc chắn.

Có người nghi ngại, có người tò mò, nhất là những nhà gặp chuyện lăm le qua hỏi thăm.Chiều hôm ấy, Minh rủ hai đứa ra chỗ gốc bần ven sông chơi cờ lá.

Thắm vừa cười, vừa dàn xếp mấy lá cọ, còn Duyên ngồi lặng, mắt như buồn hơn mọi ngày.“Nghe đâu ông thầy mới tới đó, tụi mình đi coi thử sao,” Minh nói rồi bật cười, giọng bỗng hào hứng.“Ủa, thầy pháp hả?

Nghe ghê hen,” Thắm trả lời, giọng tò mò pha chút rùng mình.Duyên chỉ lắc đầu nhẹ:“Coi cho vui thôi, đừng có tin nhiều.”

Cả ba đi tới cuối xóm, nơi ông thầy pháp dựng cái chòi nhỏ tạm bợ.

Người ta quấn tấm khăn đỏ lên cây trước chòi, đặt mấy bát nhang và một vài vật lạ trông rắc rối.

Ông thầy pháp ngồi trên một tấm chiếu, xung quanh có vài người đàn bà vừa khóc vừa lắc lư, như trút nỗi lo cho ông.Ông thầy pháp chợt nhìn thấy ba đứa trẻ tới gần, bật lên một nụ cười lạnh lùng.

Giọng ông trầm, có vẻ mời gọi:“Con nít cũng ghé coi chi cho khỏi thắc mắc, thầy nói vài câu cho nghe.”

Cả ba đứng nép sau vài người lớn.

Minh cá tính nên chen vô, hỏi nhỏ:“Thầy ơi, thầy làm cho ai hết bị ốm thiệt hả?”

“Có bệnh thì đến thầy, thầy xem coi do ai làm hại, do vía hay do nghiệp, thầy sẽ xua.” – Ông trả lời, nhưng ông nói mà không đưa ra bằng chứng rõ rệt, chỉ làm cho mọi người thêm sợ hãi.Thắm nắm chặt tay Duyên, giọng run:“Nghe vậy… mà cũng sợ ha.”

“Đừng có tin dễ dàng,” Minh thì thầm, như muốn trấn an.Người lớn trong xóm lo lắng vì năm nay dịch bệnh làm mấy nhà nghèo khổ thêm.

Lời của ông thầy pháp như tiếp thêm hy vọng cho những kẻ tuyệt vọng.

Một vài gia đình đã lặng lẽ để tiền lễ trên mâm, mong ông giúp được vài điều.

Không khí bỗng trở nên nặng nề lẫn hy vọng.Trở về nhà, Duyên thấy mẹ buồn rầu ngồi bên ánh đèn dầu, tay cặm cụi vá áo.

Nét mặt bà khắc khổ, tóc đã bạc nhiều.

Duyên bước tới, hạ giọng:“Mẹ, tụi mình nên giúp mấy nhà nghèo đó chứ không phải cho tiền ông thầy đâu.”

Mẹ nàng nhìn con, mắt rưng:“Mấy đứa nhỏ tụi con chưa biết chuyện đời, người ta lo quá dễ tin lời người lạ.

Mẹ cũng muốn cứu giúp nhưng đồng bạc đâu mà nhiều.”

Đêm đến, tiếng muỗi vo ve, tiếng ếch nhái rền rền, Duyên không ngủ được.

Nàng nghĩ tới những người mẹ bán nước mắt, tới gia đình mình – chỉ mong bữa cơm đủ no.

Nghĩ tới chuyện ông thầy pháp, một cảm giác khó chịu len vào, như có cái gì đó không ổn ở dưới nền im lặng của làng.Ngày kế tiếp, trong lúc ba đứa đi học về, họ gặp ông Hai Ở Hiền – thầy bùa lỗ ban – đang ngồi dưới gốc dừa, rít điếu thuốc nam, nét mặt hiền hậu.

Ông đập tàn thuốc xuống, mỉm cười khi thấy bọn trẻ:“Ơ, tụi con ghé trò chuyện hả?

Có gì cứ nói, đừng sợ.”

Minh chào ông, hơi ngại:“Ông Hai, nghe nói mấy đứa khóc than thương lắm, ổng thầy mới ở chòi kia làm người ta sợ.

Ông có thấy sao hông?”

Ông Hai hắng giọng, mắt nhìn xa xăm:“Người đến chỗ này, có khi thật có khi giả.

Mình phải nhìn coi người ta làm việc có chuyên tâm cứu người hay kiếm tiền từ nỗi khổ của kẻ khác.

Ai làm cho dân bớt khổ thì nên cậy, ai gieo lo thì phải cảnh giác.”

Thắm nho nhỏ:“Nhưng ông Hai, nếu có ai bị quấy, tụi con có nên kêu ông giúp hông?”

“Dạ, bất cứ khi nào cần, ông sẽ giùm.

Nhưng giùm bằng cái tâm, chớ đừng giùm bằng tiền mà quỵ lụy.” – Ông trả lời, giọng ấm như bầu trời chiều.Câu nói của ông làm Duyên thấy nhẹ lòng.

Nàng nhìn ông Hai mà thấy một cái gì đó yên tâm hơn cái vẻ phô trương của ông thầy pháp kia.

Từ xa xưa, xóm Hạ vẫn quý những người làm việc bằng tâm, không lấy đồng bạc của kẻ nghèo khổ mà làm đau lòng họ.Mấy ngày sau, một chuyện nhỏ xảy ra: nhà bà Năm, sát bên rạch, bỗng dưng con gà mái đẻ ra hai quả trứng cùng một lúc.

Người trong xóm đồn đoán đủ chuyện, có người nói bị vía, có người nói là điềm may.

Ông thầy pháp liền tìm tới, hứa dẹp giùm tà ma nếu bà dâng lễ.

Bà Năm vốn nghèo, đưa vào mấy đồng bạc ít ỏi rồi xin ông.

Sau lần đó, trong xóm có mấy nhà bắt đầu nghi ngại, một vài gia đình thì quyết định theo ông pháp, hy vọng quên đi nỗi lo.Minh nhìn cảnh đó mà cau mày, quay sang nói nhỏ với Duyên:“Mỗi đứa mình phải sáng suốt, đừng để ai lợi dụng nỗi buồn mà lấy đồng bạc của ba má.”

Duyên chỉ gật nhẹ, trong lòng vẫn chùng xuống.

Nàng bắt đầu thấy sự chia rẽ nhỏ nhoi lan vào xóm mình – những người tin vào ông thầy pháp, và những người cậy vào tấm lòng ông Hai.

Từ một xóm Hạ hiền lành, bỗng xuất hiện những lời đồn, sự nghi kỵ, khiến không khí trở nên nặng nề.Buổi tối, khi gió sông thổi vào hiên, ba đứa lại tụm năm tụm ba.

Minh xúc động:“Dù sao đi nữa, tụi mình vẫn còn nhau.

Dù có chuyện gì, phải nhớ giúp nhau trước đã.”

Thắm nắm tay Duyên, nhẹ:“Ừ, tụi mình là bạn, đừng để chuyện đời làm rạn nứt tình bạn.”

Duyên mỉm cười, nhưng trong lòng tiếng gió như báo trước một mùa đổi khác.

Nỗi lo chưa rõ ràng, chỉ là một cái cảm giác mơ hồ, nhưng đủ để khiến tim nàng bắt đầu thắt lại.Ở xóm Hạ, người ta vẫn sống với nương rẫy, với sông nước, nhưng từ bây giờ, giữa tiếng cười có thêm tiếng thì thào.

Mọi chuyện tưởng nhỏ, nhưng khi cái đó biến thành lời, rồi thành hành động, thì đôi khi một nỗi buồn nhỏ cũng có thể trở thành vết thương sâu…
 
Trăm Năm Hẹn Ước,Lỡ Duyên Một Đời
Chương 5: Lễ Cúng Đình


Buổi sáng ở xóm Hạ, sương sớm còn vương trên những tàu lá chuối, từng giọt long lanh như hạt ngọc.

Con sông trước làng phẳng lặng, thỉnh thoảng có vài chiếc ghe chở lúa, chở cá lướt qua để lại những gợn sóng nhỏ.

Mùi rơm rạ từ sân phơi lúa, mùi khói bếp từ những căn nhà lá bên bờ sông quyện vào nhau, tạo thành cái hương rất riêng của miền Tây những năm 1950.Trong xóm, tiếng gà gáy, tiếng chó sủa, tiếng í ới gọi nhau vang rộn cả một buổi sáng.

Bọn trẻ thì ríu rít sách vở trên tay, rủ nhau đi học trên con đường đất đỏ.

Ở cái tuổi mười tám, Duyên, Thắm và Minh vẫn còn vô tư lự, tuy học hành không nhiều nhưng tình bạn thì bền chặt.Sau buổi học, ba đứa lại rủ nhau chèo xuồng ra khúc sông quen thuộc.

Con nước tháng tám đang lên, mang theo cá linh theo dòng tràn về, bông điên điển vàng rực cả một góc trời.Minh nhấc cần câu tre, vỗ ngực tự tin:"Hôm nay tao phải câu cho tụi bây coi, bảo đảm có cá linh đầy rổ đem về cho má nấu canh chua."

Thắm cười nắc nẻ, tay che miệng:"Ờ, bữa trước mày cũng nói vậy mà có thấy gì đâu, chỉ thấy con cá lóc nó giựt mất lưỡi câu thôi."

Minh đỏ mặt, đưa tay gãi đầu:"Chuyện đó bỏ qua đi, bữa nay khác rồi.

Tao phải gỡ danh dự chớ."

Duyên ngồi yên nơi mé xuồng, mỉm cười hiền:"Thôi, ráng câu đi.

Cá linh mà nấu canh chua với bông điên điển mùa này thì hết sẩy."

Chiếc xuồng ba lá lướt sóng, tiếng chèo khua đều đều trên mặt nước.

Trên trời, từng đàn cò trắng bay ngang, thả bóng dài xuống mặt sông.

Xa xa, chợ nổi nhộn nhịp với tiếng rao lanh lảnh:"Ai mua khóm hông, khóm thơm đây!"

"Ai mua xoài hông, xoài cát ngọt lịm đây!"

Tiếng rao chan hòa trong nắng gió, tạo nên một bức tranh sống động của miền Tây.Phao tre trên mặt nước khẽ rung.

Minh chụp lấy cần, giật mạnh.

Một con cá linh to bằng ba ngón tay nhảy lên, ánh bạc lấp lánh dưới nắng."

Đó, thấy chưa!

Nói là làm liền."

Minh hớn hở khoe, mắt sáng rực niềm vui.Thắm reo lên, vỗ tay:"Giỏi quá trời!

Tối nay chắc có nồi canh chua ngon rồi."

Duyên cũng mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ:"Ừ, bữa nay nhà mình được bữa cơm ngon."

Nụ cười ấy dịu dàng nhưng trong lòng Duyên, một nỗi buồn thoáng qua, không ai để ý.Chiều xuống, ba đứa ngồi trên bờ đê, chia nhau mấy trái ổi xanh vừa hái trộm từ vườn ông Tám.

Tiếng cười vang khắp cả một góc trời chiều.

Minh vừa nhai ổi vừa kể:"Hồi trưa tao nghe ngoài chợ có người nhắc tới ông thầy pháp mới về làng bên.

Người ta nói ổng coi bói hay lắm, còn trừ tà, bắt ma nữa."

Thắm rùng mình, níu lấy tay Duyên:"Nghe ghê quá hà.

Tao sợ mấy chuyện đó lắm."

Minh cười, lắc đầu:"Thì nghe cho vui thôi.

Chứ thiệt ra tao tin ông thầy bùa Lỗ Ban ở xóm mình hơn.

Ổng giúp bà con, ai cũng quý."

Duyên im lặng, chỉ nhìn mặt trời đỏ rực đang lặn dần sau rặng dừa nước.

Trong ánh mắt ấy, ngoài cảnh đẹp quen thuộc, còn ẩn chứa một nỗi niềm khó tả.Đêm về, xóm Hạ chìm trong tiếng dế kêu, tiếng ếch nhái râm ran ngoài mương.

Trong căn nhà nhỏ, Duyên trở mình liên tục.

Hình ảnh Minh và Thắm cười với nhau cứ hiện về trong tâm trí.

Nước mắt chảy dài trên gối, nhưng cô cố mím môi, không để ai nghe thấy tiếng nấc."

Có lẽ... mình không có cái số đó."

Duyên thì thầm trong bóng tối, câu nói như hòa lẫn vào tiếng sóng vỗ bờ, rồi tan vào màn đêm mênh mông.Ngoài hiên, ánh trăng vằng vặc rọi xuống, soi bóng cô gái mười tám tuổi gầy gò, một mình trăn trở với nỗi niềm không thể thốt thành lời.

Xóm Hạ vẫn ngủ yên, chẳng ai hay rằng trong tim một người con gái, mầm bi kịch đã bắt đầu nảy mầm từ những ngày tưởng chừng êm đềm nhất.Những ngày đầu tháng ba âm lịch, xóm Hạ rộn ràng chuẩn bị lễ cúng đình.

Cái đình làng nằm ngay bến sông lớn, lợp ngói đỏ, cột gỗ lim đã ngả màu theo năm tháng.

Mỗi năm tới dịp này, bà con trong xóm, trong xã lại tề tựu đông đủ, kẻ mang gạo, người mang cá, người góp công, người góp của.

Tiếng nói cười rôm rả vang khắp xóm, tạo thành một bức tranh sông nước chan hòa tình làng nghĩa xóm.Sáng sớm hôm ấy, Minh chèo xuồng ngang qua nhà Thắm, kêu lớn:"Thắm ơi, bữa nay đi đình hông?

Tao qua rước nè."

Thắm từ trong nhà ló đầu ra, tóc cột gọn gàng, tay còn ôm giỏ bánh tét má gói sẵn."

Đợi chút, tao thay áo cái rồi ra liền."

Một lát sau, Thắm bước xuống xuồng, tà áo bà ba trắng tinh khôi nổi bật trên nền nước xanh.

Minh mỉm cười, đưa tay đỡ giỏ bánh.Duyên cũng chèo xuồng ra nhập chung.

Cô mặc chiếc áo bà ba màu tím nhạt, giản dị nhưng duyên dáng.

Mái tóc thắt bím gọn gàng, ánh mắt nhìn bạn bè ánh lên niềm vui nhưng sâu trong đó vẫn còn một nỗi niềm mơ hồ.Chiếc xuồng ba lá nhẹ nhàng rẽ sóng, đưa ba người ra bến đình.

Dọc đường, ghe xuồng của bà con cũng tấp nập.

Người thì chở heo quay, người gánh mâm trái cây, có nhà còn mang theo cả dàn nhạc ngũ âm.

Tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng kèn vang vọng rộn ràng.Đến bến đình, cả ba gửi xuồng, chen chân theo dòng người vào trong.

Khói nhang nghi ngút bay lên từ gian chánh điện.

Trên bàn thờ, heo quay đỏ au, gà luộc vàng ươm, xôi chè, trái cây chất đầy.

Tiếng mõ, tiếng nhạc lễ hòa vào tiếng tụng kinh, tạo nên không khí vừa trang nghiêm vừa ấm cúng.Minh chắp tay khấn vái, gương mặt thành kính.

Thắm đứng bên, khẽ nhắm mắt cầu nguyện.

Duyên đứng sau lưng, cũng khấn vái nhưng trong lòng chỉ ước thầm một điều:"Ước chi tụi mình cứ mãi như vầy, đừng đổi thay."

Sau phần lễ là phần hội.

Bà con tụ tập ngoài sân đình, tiếng cười nói rộn vang.

Có trò hò đối đáp, có đám trẻ chơi kéo co, đánh cờ.

Bên bến sông, trai tráng trong làng chuẩn bị đua ghe ngo - một phong tục được mong chờ nhất dịp lễ.Minh hăng hái tham gia đội đua.

Thắm cổ vũ hết mình, giọng reo vang cả một khúc bến:"Ráng lên Minh ơi!

Cố lên!"

Tiếng hò dô của cả đội hòa vào nhịp trống thúc dồn dập.

Những chiếc ghe ngo dài, sơn đỏ, sơn vàng lướt sóng vun vút.

Minh ngồi giữa đội, tay chèo chắc khỏe, mồ hôi lấm tấm nhưng nụ cười rạng rỡ.Duyên đứng nép bên bờ, hai bàn tay siết chặt vạt áo.

Cô nhìn Minh, trong lòng dâng lên bao cảm xúc khó tả.

Tiếng reo hò của Thắm càng làm tim Duyên nhói hơn.

Cô muốn cất tiếng cổ vũ, nhưng giọng nghẹn lại nơi cổ họng.Cuộc đua kết thúc trong tiếng trống dồn dập.

Đội của Minh thắng, bà con reo vang, hò hét chúc mừng.

Minh nhảy xuống ghe, chạy ào lên bờ.

Thắm là người đầu tiên lao tới, đưa khăn cho Minh lau mồ hôi."

Giỏi quá, Minh ơi!

Tao biết mày làm được mà."

Minh cười rạng rỡ, cầm khăn, mắt ánh lên niềm vui chiến thắng.Duyên đứng sau, khẽ mỉm cười.

Cô cũng vui, nhưng nụ cười ấy mặn đắng, như có vị của nước mắt len vào.Chiều xuống, đình làng vang tiếng vọng cổ.

Giọng ca ngọt ngào cất lên:"Gió đưa gió đẩy về rẫy ăn còng, về sông ăn cá, về đồng ăn cua..."

Bà con ngồi quây quần, người thưởng thức cải lương, người uống trà, người ăn bánh.

Cảnh tượng yên bình mà chan chứa tình quê.Thắm nghiêng người ghé tai Duyên, cười khúc khích:"Bữa nay Minh nổi tiếng dữ nghen.

Ai cũng khen hết trơn."

Duyên gật đầu, gượng cười:"Ừ, Minh giỏi mà."

Đêm về, trăng sáng vằng vặc trên sông.

Ba đứa chèo xuồng về lại xóm.

Tiếng sóng lăn tăn, tiếng dế gáy râm ran, tiếng mái chèo khua nước đều đều.

Minh ngồi trước mũi xuồng, còn Thắm với Duyên ngồi sau.Minh ngẩng đầu nhìn trăng, nói vu vơ:"Ước gì tụi mình lúc nào cũng có nhau như vầy, chẳng bao giờ xa nhau."

Thắm bật cười:"Ừ, phải vậy mới vui."

Duyên ngồi im, lòng chùng xuống.

Nước sông chảy xiết, như cuốn theo hết những lời cô chưa dám thốt ra.Một cơn gió thoảng qua, đưa mùi hương bông điên điển và lúa non vào tận mũi.

Trên mặt nước, ánh trăng lấp lánh, như rắc bạc khắp dòng sông.

Nhưng trong tim Duyên, ánh trăng ấy chỉ làm nỗi buồn thêm rõ rệt, bởi cô biết - có những ước mơ, chỉ mãi mãi nằm lại trong lòng người.
 
Trăm Năm Hẹn Ước,Lỡ Duyên Một Đời
Chương 6: Chợ Nổi Bình Minh-Bóng đêm trên sông


Buổi sớm trên sông, mặt nước còn đọng hơi sương mờ đục.

Gió từ thượng nguồn đưa về lành lạnh, thổi nhẹ vào mặt người đi ghe.

Từng chiếc xuồng ba lá, ghe lớn ghe nhỏ chen chúc nhau trên khúc sông chợ nổi.

Mấy cây bẹo dựng đứng, treo đầy nào là bí đỏ, mướp, dưa hấu, xoài, chuối… nhìn xa xa như một rừng cờ ngộ nghĩnh.

Tiếng rao bán, tiếng chèo khua, tiếng cười nói hòa vào nhau rộn ràng cả một khúc sông.Minh chèo xuồng chở Thắm và Duyên ra chợ từ lúc gà chưa gáy lần ba.

Nước sông còn lăn tăn, hai bên bờ dừa nước rì rào như chào đón.

Minh chống sào, giọng hớn hở:“Đi chợ nổi bữa nay vui lắm nghen.

Có khi tao mua được cá linh tươi về nấu canh.”

Thắm ôm cái giỏ tre, cười trong veo:“Má tao dặn mua thêm một mớ bông điên điển nữa, nấu chung mới đúng bài.”

Duyên ngồi phía sau, mắt nhìn dòng nước lăn tăn ánh sáng, nhỏ nhẹ nói:“Vậy để tao lựa cho.

Bông điên điển mà tươi thì ngắt một cái là nghe mùi thơm liền.”

Xuồng cập vào giữa chợ nổi, cảnh vật hiện ra nhộn nhịp.

Một ghe trái cây chất đầy xoài cát vàng óng, bà bán hàng mời gọi:“Ba con cô bác ơi!

Mại vô mại vô!

Lại đây, xoài chín tui mới hái ở vườn, ngọt dữ lắm.

Mua ủng tui đi mọi người ơi!”

Thắm với Duyên nhìn nhau, rồi chọn vài trái bỏ vô giỏ.

Minh thì ghé qua ghe cá, mắt sáng lên khi thấy rổ cá linh còn đang búng lách tách.“Duyên, Thắm, lại coi nè.

Cá linh tươi rói luôn nè .”

Cả ba ríu rít, người lựa cá, người ngồi tính toán tiền nong.

Không khí hồn hậu, giản dị của miền Tây hòa vào nụ cười tuổi trẻ, khiến khúc sông như sáng bừng thêm.Sau khi mua đủ đồ, xuồng rẽ sang một khúc vắng hơn.

Ở đó, vài người đàn bà tụm năm tụm bảy, bàn tán xì xào.

Thắm lắng tai nghe rồi khẽ nói nhỏ:“Tụi bây ơi!

Tạo nghe họ nói nghe đâu có ông thầy pháp mới tới làng bên.

Người ta đồn ổng luyện tà đạo, hại người lấy tiền.”

Duyên giật mình, tròn mắt:“Thiệt hông?

Sao nghe rợn người quá vậy?”

Một bà chèo ghe ngang, chen vô:“Thiệt chớ không giỡn đâu.

Ổng hứa ai tới cúng, ổng còn cho bùa giữ của, cầu duyên, nhưng coi chừng bị ổng dụ sạch tiền.

Có người mất hết đất ruộng rồi đó.”

Minh chau mày, tay siết chặt mái chèo:“Mấy hạng người đó chỉ làm khổ dân mình thôi.

May mà xóm mình còn ông thầy Hai, ổng giúp người ta thật tình chưa hề lấy của ai bất cứ đồng bạc nào còn bắt mạch chữa bệnh rồi hốt thuốc miễn phí cho bà con nữa chứ chưa bao giờ nghe nói ổng lừa gạt ai cả.”

Thắm thở phào, đưa tay vuốt mái tóc bị gió thổi làm rối:“Ừ, tao cũng nghe nói ổng hay chữa mấy chuyện tâm linh mà không lấy tiền, ai cũng kính trọng.”

Duyên nhìn hai bạn, lòng chợt thấy yên tâm hơn, nhưng ánh mắt vẫn phảng phất chút lo âu.Mua bán xong, ba đứa chèo xuồng về.

Dọc bờ, từng ngôi nhà lá nép mình dưới bóng dừa nước, khói bếp tỏa nghi ngút.

Tiếng trẻ con nô đùa, tiếng gà gáy, tiếng chó sủa, tất cả tạo nên bản hòa âm bình yên của miền quê sông nước.Đến xóm, tình cờ gặp ông Hai Lành – thầy bùa Lỗ Ban.

Ông mặc bộ bà ba đen, trên tay cầm điếu thuốc nam, dáng người gầy nhưng ánh mắt sáng, nhìn gương mặt ông rất hiền lành phúc hậu.

Ông dừng lại, cười hiền hỏi:“Tụi bây đi chợ nổi về đó hả?

Mua được gì ngon chưa ?”

Minh lễ phép chào:“Dạ có, con mua mớ cá linh với mớ bông điên điển.

Tối nay cả nhà có nồi canh chua rồi ạk.”

Ông Hai gật gù, ánh mắt dường như hiểu nhiều hơn lời nói.

Ông nhìn thoáng qua Duyên, chậm rãi bảo:“Ừ, vui chơi thì cứ vui, nhưng mấy chuyện người ta đồn về tà đạo… nhớ cẩn thận nghe con.”

Nói rồi ông châm điếu thuốc nam, rít một hơi, khói tỏa ra thơm lừng mùi lá rừng.

Bóng dáng ông khuất dần sau hàng dừa nước, để lại trong lòng ba đứa trẻ một sự tò mò khó gọi tên.Đêm hôm đó, Duyên nằm nghe tiếng sóng vỗ bờ, lòng nặng trĩu.

Hình ảnh Minh và Thắm ríu rít bên nhau cứ hiện về.

Nhưng lời của ông Hai như ánh đèn le lói, nhắc cô rằng ngoài tình cảm riêng, còn những chuyện lớn hơn đang chực chờ trong xóm nhỏ này.“Không biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao…” – Duyên thầm nghĩ, giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gối.Ngoài kia, trăng non treo lơ lửng trên ngọn dừa, ánh sáng dịu hiền như xoa dịu cả một miền sông nước, nhưng trong lòng cô gái mười tám tuổi, những con sóng vẫn không ngừng dậy lên.Đêm xuống, sông quê chìm trong màu đen tĩnh lặng.

Chỉ còn ánh đèn dầu leo lét từ vài căn nhà dọc mé sông hắt ra, phản chiếu lên mặt nước lấp lánh.

Tiếng dế gáy, tiếng ếch kêu nghe râm ran cả một vùng.Minh chèo xuồng đưa Thắm và Duyên về sau buổi tối ăn uống ở nhà dì Sáu.

Trên ghe, mùi bông điên điển thoảng nhẹ, cá linh kho còn vương mùi thơm trong giỏ.

Không khí tưởng chừng yên bình, nhưng trong lòng mỗi người lại gợn lên những nỗi niềm riêng.Thắm ngồi phía trước, đôi mắt lấp lánh trong ánh trăng mờ.

Nàng quay lại, cười khẽ với Minh:“Bữa nay mày kho cá ngon thiệt đó.

Ăn một chén cơm mà thấy thòm thèm.”

Minh cười, đưa tay gãi đầu:“Có gì đâu, bí quyết là kho với nước dừa xiêm đó.

Để bữa nào tao chỉ cho.”

Duyên ngồi phía sau, nghe tiếng hai đứa nói cười, trong lòng vừa vui vừa tủi.

Cô mím môi, khẽ thở dài.

Minh bất giác ngoái lại, thấy vẻ mặt Duyên hơi lạ, liền hỏi:“Duyên, mày mệt hả?”

Duyên giật mình, vội lắc đầu:“Đâu có… tao chỉ nghĩ linh tinh thôi.”

Chiếc xuồng lướt qua một đoạn sông tối om, nơi hàng dừa nước rậm rạp che khuất cả ánh trăng.

Bỗng nhiên, tiếng mái chèo khua mạnh vang lên từ phía bờ, kèm theo tiếng người thì thầm.

Minh dừng lại, nhíu mày:“Lạ nghen… ai chèo ghe giờ này vậy trời?”

Cả ba căng mắt nhìn.

Từ trong bóng tối, một chiếc ghe nhỏ hiện ra, trên ghe là một người đàn ông gầy gò, đầu đội nón lá sụp kín mặt.

Hắn lặng lẽ chèo ngang qua, chẳng thèm ngó tới ba đứa.

Nhưng khi đi qua, Duyên bất giác thấy rùng mình.

Trên ghe hắn có đặt một cái hũ đen, bên trong hình như phát ra ánh sáng mờ đỏ quái dị.Thắm nắm chặt tay Minh, thì thào:“Trời đất, chắc là mấy người hành nghề tà đạo mà bà con đồn đó.”

Minh siết sào, giữ cho ghe mình đứng yên.

Hắn đi khuất, mặt nước lại lặng, nhưng trong lòng cả ba không còn bình thản như trước.Về đến bến, Duyên còn ngồi thừ nhìn theo dòng sông đen ngòm.

Thắm đập vai, cười xòa để xua đi cái rờn rợn:“Thôi, khuya rồi, mai tụi mình còn đi học.

Nghĩ linh tinh chi cho mệt.”

Nhưng Minh thì vẫn suy nghĩ.

Hình ảnh chiếc ghe và cái hũ đỏ ấy cứ hiện rõ trong đầu, như một lời cảnh báo khó hiểu.Đêm ấy, Duyên trở về nhà, nằm nghe tiếng sóng vỗ.

Trong giấc mơ chập chờn, cô thấy chiếc hũ đen ấy phát sáng rực, khói đỏ tỏa ra nuốt chửng cả khúc sông.

Tiếng ai đó gọi tên cô, vừa xa xăm vừa gần gũi.

Duyên giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.Ngoài kia, con sông vẫn lặng lẽ chảy, nhưng trong lòng Duyên, sóng gió bắt đầu nổi lên từ một chiếc ghe lạ đi qua trong đêm.
 
Trăm Năm Hẹn Ước,Lỡ Duyên Một Đời
Chương 7: Lời Đồn Bên Bến Sông


Buổi sáng sớm, mặt trời chưa ló hẳn khỏi lũy tre làng, xóm Hạ đã rộn ràng tiếng mái chèo khua nước.

Mấy ghe hàng từ dưới chợ nổi chèo ngang, đầy ắp rau cải, cá tôm, trái cây.

Tiếng rao lanh lảnh của mấy bà bán hàng vang vọng cả khúc sông:“Ai ăn cá linh hông, cá linh tươi rói mới vớt sáng nay nè!”

“Bưởi năm roi ngọt lịm đây bà con ơi!”

Tiếng cười nói, mặc cả hòa với tiếng nước vỗ bì bõm tạo nên bản nhạc đời thường của miền sông nước.

Minh chèo xuồng chở Thắm và Duyên ra chợ.

Thắm ngồi phía trước, tóc cột gọn, áo bà ba tím trông duyên dáng lạ.

Duyên mặc áo trắng giản dị, mắt cứ lơ đãng nhìn theo mấy ghe xuôi ngược.Thắm quay lại cười:“Bữa nay tao tính mua thêm ít nếp, dì Sáu kêu cuối tuần làm bánh ít lá gai cúng ông bà.

Minh, mày nhớ chở nếp giùm nghe.”

Minh gật đầu:“Ừ, mày khỏi lo, tao tính ghé ghe chú Năm mua cho tiện.”

Duyên nghe vậy, khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng lại nhói.

Hai người nói chuyện tự nhiên quá, như thể đã quen thân đến mức không cần để ý người thứ ba.Ở đầu chợ, mấy bà mấy cô ngồi tụm năm tụm ba bên sạp cá, bàn tán rôm rả.

Lúc Thắm ghé mua cá, tai Duyên thoáng nghe câu chuyện:“Bà có nghe hông, bữa kia bên xóm Trên có đứa nhỏ bệnh hoài không khỏi, đưa tới ông thầy pháp gì đó…

ổng đọc lâm râm rồi lấy tiền cả mấy giạ lúa.”

“Trời đất, thiệt hông?

Nghe nói ổng còn nuôi cái hũ kỳ lạ, đêm đêm phát ra ánh sáng đỏ.

Bữa tui thấy ghe ổng chèo ngang mà rợn da gà luôn.”

“Ừ, người ta đồn ổng luyện cái thứ gì dữ lắm… thôi thì ai tin thì tới, tui hổng dám bén mảng.”

Nghe tới đây, Thắm hơi rùng mình, đặt rổ cá xuống:“Chắc họ hù dọa cho vui chớ.

Ở quê mình yên lành, ai mà làm mấy chuyện đó.”

Một bà khác chen vào:“Thiệt đó con.

Ông Hai ở đầu xóm thấy ghe ổng ban đêm rồi, nói ghê lắm.

Cái hũ đỏ đỏ như có ma trơi vậy.”

Duyên nghe mà bất giác rợn sống lưng.

Trong đầu cô thoáng hiện hình ảnh chiếc ghe ma mị đêm trước.

Nỗi sợ xen lẫn cảm giác hoang mang khiến cô nắm chặt vạt áo.Minh thì trầm ngâm:“Tin thì tin, không thì thôi.

Nhưng mấy chuyện này hổng nên đụng tới.”

Cả ba mua xong, chèo xuồng về.

Trên đường, gió sông mát rượi, nhưng lòng Duyên nặng trĩu.

Hình ảnh Minh nghiêng đầu cười với Thắm, bàn tay anh vô thức đỡ nhẹ vai Thắm lúc xuồng nghiêng, tất cả như từng nhát dao cắt vào tim Duyên.Khi gần tới bến, Duyên bất giác nhìn thấy một bóng dáng đứng xa xa nơi gốc dừa nước.

Đó là một người đàn ông tuổi trung niên, dáng cao gầy, mặc áo bà ba nâu sờn cũ.

Ông đứng lặng, mắt dõi theo xuồng của ba đứa.

Trong tay ông cầm một điếu thuốc rê, khói bay nghi ngút.Duyên khẽ giật mình, huých Thắm:“Ê… ai đứng kia vậy?”

Thắm nheo mắt nhìn rồi lắc đầu:“Hình như ông thầy bùa ở làng bên đó.

Người ta nói ổng hiền, hay giúp bà con cúng kiếng, trị bệnh bằng thuốc nam.

Tao thấy ổng lạ lắm, cứ đứng nhìn.”

Minh chống sào, ghe lướt nhanh về phía bờ.

Khi xuồng ghé lại, ông chỉ gật đầu chào, ánh mắt thoáng ấm áp rồi quay lưng đi, dáng dấp lặng lẽ.Minh gãi đầu, nói nhỏ:“Ổng coi bộ hiền lành, khác xa với cái ông thầy pháp mà người ta đồn.

Nhưng thôi, mấy chuyện này đừng nhiều lời.”

Duyên lặng im.

Cô thấy ánh mắt ông thầy bùa khi nãy kỳ lạ lắm – như nhìn thấu hết tâm sự giấu trong lòng mình.Chiều hôm đó, trời bất chợt đổ mưa rào.

Mưa miền Tây ào ạt rồi tạnh nhanh, để lại khoảng trời trong vắt, nước sông dâng cao loang loáng.

Duyên ngồi một mình trên bậc thềm, nhìn hai người bạn vừa khuất bóng, trong lòng dâng lên nỗi buồn khó tả.“Phải chi… mọi thứ khác đi một chút,” – cô thì thầm, đôi mắt ươn ướt.Ngoài kia, tiếng trẻ con í ới chạy dưới mưa, tiếng vịt kêu inh ỏi ngoài đồng, tất cả bình yên quá.

Nhưng trong tim Duyên, giông bão đang chực chờ.Buổi sớm, sương còn đọng trên lá lúa, đồng xanh trải dài tít tắp.

Tiếng chim cu gáy vang vọng khắp xóm Hạ.

Dân quê bắt đầu ra đồng, người gánh nước, người gánh phân, tiếng cười nói rộn rã.Minh gánh đôi thùng ra ruộng, vừa đi vừa huýt sáo.

Thắm đi phía sau, tay xách giỏ cơm.

Duyên lẽo đẽo theo sau, trong tay ôm nón lá, mắt nhìn xa xăm về phía con sông uốn lượn.Thắm cười, gọi lớn:“Minh, mày đi chậm chút coi.

Để tao với Duyên còn theo kịp nữa chớ!”

Minh ngoái lại, cười tươi:“Bộ tao đi nhanh lắm hả?

Thôi, bữa nay để tao gánh phụ cái giỏ cơm cho, coi như bù.”

Duyên mím môi, nhìn cái cảnh Minh vui vẻ đỡ giỏ cơm cho Thắm mà lòng nhói lên.

Nụ cười cô gượng gạo, bàn tay siết chặt vành nón.Ra tới bờ ruộng, ba đứa ngồi nghỉ dưới bóng cây bần.

Gió đồng lồng lộng, mang theo mùi rơm rạ ngai ngái.

Mấy con cò trắng bay lượn, đậu xuống ruộng mò cua bắt ốc.Thắm bày cơm ra, vừa cười vừa nói:“Má tao làm cá rô kho tiêu nè, với nồi canh chua bông súng.

Ăn cho đã đi rồi phụ bà con gặt lúa.”

Minh chép miệng:“Trời đất, bữa nay sang dữ ta.

Có cơm má Thắm nấu, ăn no là có sức gặt tới chiều luôn.”

Duyên im lặng, chỉ gắp miếng cá bỏ vô chén, ăn chậm rãi.

Nghe hai người đối đáp, cô vừa thương vừa tủi.Ăn xong, cả ba ra đồng gặt lúa.

Tiếng liềm lia xào xạc, tiếng lúa ngã rạp xuống thành từng bó thơm mùi nắng.

Giữa lúc ấy, ông Tư Lành – hàng xóm – đi ngang, vừa đi vừa lắc đầu, lẩm bẩm:“Thiệt tình, thời buổi này coi bộ bất an nghen.

Nghe đâu bên xóm Trên có người bịnh hoài không hết, đem tới thầy pháp coi bói gì đó.

Ổng nói bị vong theo, rồi đòi tiền cúng dữ lắm.”

Nghe vậy, bà con gần đó bu lại hỏi dồn:“Trời, có hả ông Tư?

Bịnh thì đi thầy thuốc chớ, dính gì tới mấy thầy pháp đó?”

“Ừ thì tao cũng nghĩ dzậy, mà người ta hết đường chạy rồi, ai biểu tin chi.”

Thắm rùng mình, quay sang Duyên:“Bữa ở chợ, tao nghe thiên hạ đồn, giờ lại thêm chuyện này nữa.

Nghe mà nổi da gà.”

Minh chau mày, nói dứt khoát:“Bà con mình nghèo, cực khổ cả đời, mà còn bị gạt lấy tiền nữa thì khổ lắm.

Mấy chuyện này hổng tin được đâu.”

Duyên nhìn Minh, ánh mắt anh kiên nghị, lòng cô chợt dâng lên một niềm thương mến.

Nhưng rồi khi bắt gặp nụ cười Thắm, tim cô lại thắt lại.Chiều xuống, gió lồng qua cánh đồng, thổi rì rào nghe buồn buồn.

Bà con gom lúa thành từng đống, tiếng cười đùa rộn ràng.

Duyên đứng xa nhìn Minh và Thắm cùng nhau cột lúa, hình ảnh ấy in sâu vào tâm trí, khiến nước mắt cô rưng rưng.Trên đường về, ba đứa đi ngang ngôi miếu nhỏ bên gốc đa.

Trước miếu có một ông lão tóc bạc, mặc áo nâu, đang châm nhang.

Ông quay lại, ánh mắt hiền từ, chợt dừng nơi ba đứa.Duyên thoáng nhận ra – chính là ông thầy bùa hôm bữa thấy bên bến sông.

Ông chỉ khẽ gật đầu chào, không nói gì thêm.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Duyên có cảm giác ông nhìn thấu được nỗi buồn giấu kín trong lòng mình.Minh khẽ hỏi:“Ổng là ai dzậy ta?

Thấy lạ mà hiền.”

Thắm đáp nhỏ:“Nghe đâu ổng hay giúp bà con coi ngày, trị bịnh bằng thuốc nam.

Ổng hiền lắm, chớ hổng như cái ông thầy pháp mà thiên hạ đồn đâu.”

Duyên im lặng, bước chân nặng nề.

Cô thấy lòng mình như bị gió thổi tan, chỉ còn lại khoảng trống lạnh lẽo.Đêm ấy, Duyên nằm nghe tiếng gió rít ngoài hàng dừa.

Trong giấc mơ chập chờn, cô lại thấy bóng dáng chiếc ghe lạ với cái hũ đỏ rực trôi ngang sông.

Tiếng ai đó gọi tên cô, kéo dài trong đêm tối.Duyên bật dậy, mồ hôi đẫm trán.

Cô ôm ngực, thì thầm:“Trời đất ơi… có khi nào mấy lời đồn đó thiệt hông?”

Ngoài kia, gió vẫn thổi qua cánh đồng, mang theo bao lời xôn xao chưa thành tiếng.
 
Trăm Năm Hẹn Ước,Lỡ Duyên Một Đời
Chương 8: Gió Trên Cánh Đồng


Buổi sớm, sương còn đọng trên lá lúa, đồng xanh trải dài tít tắp.

Tiếng chim cu gáy vang vọng khắp xóm Hạ.

Dân quê bắt đầu ra đồng, người gánh nước, người gánh phân, tiếng cười nói rộn rã.Minh gánh đôi thùng ra ruộng, vừa đi vừa huýt sáo.

Thắm đi phía sau, tay xách giỏ cơm.

Duyên lẽo đẽo theo sau, trong tay ôm nón lá, mắt nhìn xa xăm về phía con sông uốn lượn.Thắm cười, gọi lớn:“Minh, mày đi chậm chút coi.

Để tao với Duyên còn theo kịp nữa chớ!”

Minh ngoái lại, cười tươi:“Bộ tao đi nhanh lắm hả?

Thôi, bữa nay để tao gánh phụ cái giỏ cơm cho, coi như bù.”

Duyên mím môi, nhìn cái cảnh Minh vui vẻ đỡ giỏ cơm cho Thắm mà lòng nhói lên.

Nụ cười cô gượng gạo, bàn tay siết chặt vành nón.Ra tới bờ ruộng, ba đứa ngồi nghỉ dưới bóng cây bần.

Gió đồng lồng lộng, mang theo mùi rơm rạ ngai ngái.

Mấy con cò trắng bay lượn, đậu xuống ruộng mò cua bắt ốc.Thắm bày cơm ra, vừa cười vừa nói:“Má tao làm cá rô kho tiêu nè, với nồi canh chua bông súng.

Ăn cho đã đi rồi phụ bà con gặt lúa.”

Minh chép miệng:“Trời đất, bữa nay sang dữ ta.

Có cơm má Thắm nấu, ăn no là có sức gặt tới chiều luôn.”

Duyên im lặng, chỉ gắp miếng cá bỏ vô chén, ăn chậm rãi.

Nghe hai người đối đáp, cô vừa thương vừa tủi.Ăn xong, cả ba ra đồng gặt lúa.

Tiếng liềm lia xào xạc, tiếng lúa ngã rạp xuống thành từng bó thơm mùi nắng.

Giữa lúc ấy, ông Tư Lành – hàng xóm – đi ngang, vừa đi vừa lắc đầu, lẩm bẩm:“Thiệt tình, thời buổi này coi bộ bất an nghen.

Nghe đâu bên xóm Trên có người bịnh hoài không hết, đem tới thầy pháp coi bói gì đó.

Ổng nói bị vong theo, rồi đòi tiền cúng dữ lắm.”

Nghe vậy, bà con gần đó bu lại hỏi dồn:“Trời, có hả ông Tư?

Bịnh thì đi thầy thuốc chớ, dính gì tới mấy thầy pháp đó?”

“Ừ thì tao cũng nghĩ dzậy, mà người ta hết đường chạy rồi, ai biểu tin chi.”

Thắm rùng mình, quay sang Duyên:“Bữa ở chợ, tao nghe thiên hạ đồn, giờ lại thêm chuyện này nữa.

Nghe mà nổi da gà.”

Minh chau mày, nói dứt khoát:“Bà con mình nghèo, cực khổ cả đời, mà còn bị gạt lấy tiền nữa thì khổ lắm.

Mấy chuyện này hổng tin được đâu.”

Duyên nhìn Minh, ánh mắt anh kiên nghị, lòng cô chợt dâng lên một niềm thương mến.

Nhưng rồi khi bắt gặp nụ cười Thắm, tim cô lại thắt lại.Chiều xuống, gió lồng qua cánh đồng, thổi rì rào nghe buồn buồn.

Bà con gom lúa thành từng đống, tiếng cười đùa rộn ràng.

Duyên đứng xa nhìn Minh và Thắm cùng nhau cột lúa, hình ảnh ấy in sâu vào tâm trí, khiến nước mắt cô rưng rưng.Trên đường về, ba đứa đi ngang ngôi miếu nhỏ bên gốc đa.

Trước miếu có một ông lão tóc bạc, mặc áo nâu, đang châm nhang.

Ông quay lại, ánh mắt hiền từ, chợt dừng nơi ba đứa.Duyên thoáng nhận ra – chính là ông thầy bùa hôm bữa thấy bên bến sông.

Ông chỉ khẽ gật đầu chào, không nói gì thêm.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Duyên có cảm giác ông nhìn thấu được nỗi buồn giấu kín trong lòng mình.Minh khẽ hỏi:“Ổng là ai dzậy ta?

Thấy lạ mà hiền.”

Thắm đáp nhỏ:“Nghe đâu ổng hay giúp bà con coi ngày, trị bịnh bằng thuốc nam.

Ổng hiền lắm, chớ hổng như cái ông thầy pháp mà thiên hạ đồn đâu.”

Duyên im lặng, bước chân nặng nề.

Cô thấy lòng mình như bị gió thổi tan, chỉ còn lại khoảng trống lạnh lẽo.Đêm ấy, Duyên nằm nghe tiếng gió rít ngoài hàng dừa.

Trong giấc mơ chập chờn, cô lại thấy bóng dáng chiếc ghe lạ với cái hũ đỏ rực trôi ngang sông.

Tiếng ai đó gọi tên cô, kéo dài trong đêm tối.Duyên bật dậy, mồ hôi đẫm trán.

Cô ôm ngực, thì thầm:“Trời đất ơi… có khi nào mấy lời đồn đó thiệt hông?”

Ngoài kia, gió vẫn thổi qua cánh đồng, mang theo bao lời xôn xao chưa thành tiếng.Mùa nước nổi tràn về, đồng quê xóm Hạ ngập trắng xóa, cá tôm theo con nước mà vô ruộng, đầy ắp cả một vùng.

Bà con trong xóm rủ nhau đi giăng lưới, đặt lợp, bắt cá linh, cá rô, cá trê…

Tiếng í ới gọi nhau, tiếng mái chèo khua nước, tiếng cười vang vọng khắp nơi.Sáng tinh mơ, Minh chèo xuồng qua rước Thắm với Duyên.

Thắm mặc áo bà ba xanh, đầu quấn khăn rằn gọn gàng, tay ôm cái rổ tre.

Duyên mặc áo trắng giản dị, nón lá nghiêng che nửa khuôn mặt, ánh mắt vẫn còn ngái ngủ.Thắm cười toe:“Đi lẹ đi, kẻo nước ròng cá nó chạy mất nghen.”

Minh chống sào, xuồng lướt nhanh trên mặt nước lấp lánh ánh nắng.

Anh quay lại cười:“Bữa nay tao quyết bắt cho được mớ cá linh, đem về nấu canh chua bông điên điển.

Nghe nói đang mùa ngon nhứt đó.”

Duyên khẽ gật, giọng nhỏ nhẹ:“Ừ… nhớ hái thêm bông súng nữa, má tao khoái lắm.”

Cả ba vừa chèo xuồng vừa trò chuyện ríu rít.

Dọc hai bên, lũ trẻ con xóm Hạ cũng lội bì bõm, tay cầm rổ, cười giỡn chí chóe.

Người lớn thì ngồi trên xuồng, tay giăng lưới, tay đặt lợp, miệng hò nhau rộn rã.Đến một bãi bông điên điển vàng rực, Thắm reo lên:“Trời đất, bông đẹp quá trời!

Duyên, mày phụ tao hái đi.”

Hai cô gái lom khom ngắt từng chùm bông, tiếng cười khúc khích vang cả một góc đồng.

Minh đứng trên xuồng nhìn, ánh mắt dừng lại nơi Thắm, nụ cười anh ấm áp như ánh nắng sớm.

Duyên bắt gặp ánh mắt ấy, tim chợt nhói.

Cô cúi mặt, giả vờ mải mê hái bông, nhưng bàn tay run run.Hái xong, cả bọn chèo xuồng ra giữa đồng, nơi mấy chú bác đang tụ tập.

Ông Bảy gân cổ hô lớn:“Ê tụi nhỏ, coi tao kéo cái chài này coi được nhiều hông nè!”

Cái chài tung lên, rớt xuống mặt nước cái “tõm”, bọt tung trắng xóa.

Kéo lên, cá linh, cá rô giãy đành đạch, lấp lánh dưới nắng.

Cả bọn reo hò:“Má ơi, cá nhiều dữ thần!”

Thắm vỗ tay cười rạng rỡ, còn Minh cũng cười ha hả.

Duyên nhìn mà trong lòng vừa vui vừa buồn, niềm hạnh phúc xen lẫn tủi thân.Đến trưa, bà con kéo nhau lên bờ làm một bữa.

Cá linh mới bắt được đem nướng trui, khói bốc nghi ngút, mùi thơm bay khắp đồng.

Thắm vừa quạt lửa vừa chọc Minh:“Minh, mày coi chừng khét nghen, cá mà cháy là tao hổng ăn đâu à.”

Minh cười, gãi đầu:“Bộ tao vụng lắm hả?

Bữa nay tao sẽ làm mày coi, cá nướng vàng ruộm thơm lừng.”

Duyên ngồi kế bên, cặm cụi lặt bông súng, thỉnh thoảng ngước nhìn rồi vội quay đi.

Cô cố giấu đi nỗi buồn đang dâng đầy trong mắt.Ăn uống no say, cả bọn nằm dài trên bờ, gió đồng thổi mát rượi.

Bầu trời trong veo, mây trắng trôi bềnh bồng.

Tiếng cười nói, tiếng trẻ con đùa giỡn rộn ràng.Thắm nằm ngửa, đưa tay chỉ lên trời:“Nhìn kìa, đám mây giống con trâu quá trời!”

Minh ngó theo, cười:“Ờ ha, còn kia giống cái xuồng ba lá nè.”

Duyên im lặng, mắt ngấn nước.

Trong lòng, cô tự hỏi vì sao số phận lại trớ trêu.

Từ nhỏ ba đứa chơi chung, cười chung, vậy mà khi lớn lên, hạnh phúc chỉ nghiêng về một phía.Chiều về, xuồng lại xuôi theo con nước.

Bà con gánh cá, gánh lúa về xóm, tiếng hò í ới rộn ràng.

Riêng Duyên, ngồi cuối xuồng, mắt dõi theo dòng nước lững lờ, lòng nặng trĩu.Gió chiều thổi qua, mùi rơm rạ, mùi khói cá nướng còn vương.

Cảnh quê bình dị quá, ấm áp quá… mà sao trong tim Duyên chỉ thấy lạnh lẽo.
 
Trăm Năm Hẹn Ước,Lỡ Duyên Một Đời
Chương 9: Lời Đồn Bên Chợ- Dấu Hiệu Lạ Trong Xóm


Những ngày mùa nước nổi trôi qua yên ả.

Bà con xóm Hạ vui vầy với cá tôm, trẻ nhỏ tung tăng theo con nước.

Nhưng đâu đó, một nỗi lo mơ hồ bắt đầu len lỏi.Chiều hôm ấy, sau buổi đi chợ huyện, bà Năm – người nổi tiếng hay hóng chuyện – vội vã chèo xuồng về, vừa cặp bến đã kêu ầm lên:“Trời đất ơi, bữa nay tui nghe chuyện mà nổi da gà!”

Mấy bà đang ngồi lặt rau trước sân chạy ra, Thắm với Duyên cũng ghé lại nghe.

Minh lúc ấy đang chẻ củi ngoài hiên, nghe động cũng buông dao bước ra.Bà Sáu chống nạnh:“Có chuyện chi mà bà la um sùm vậy?

Nói lẹ coi!”

Bà Năm thở hổn hển, mắt láo liên:“Tui nghe ở chợ người ta đồn… có thầy pháp dữ lắm mới về vùng bên kia sông.

Ai bị ma quỷ phá, ai có chuyện rắc rối trong nhà là ổng nhận làm lễ trừ.

Nói nghe rùng rợn dữ lắm!”

Duyên chau mày:“Thầy pháp?

Ở đâu mà tự nhiên xuất hiện?”

Bà Năm xua tay:“Nghe đâu từ miệt Trà Ôn trôi dạt xuống.

Có người bị bệnh hoài hổng hết, đi gặp ổng cúng kiến chi đó rồi khoẻ re.

Thiệt hư hổng biết, nhưng chợ xôn xao hết trơn.”

Thắm bật cười, giọng có chút châm chọc:“Ờ, tin mấy chuyện đó chi cho mệt.

Người bệnh thì đi bác sĩ, đi cúng bái ba lăng nhăng chỉ tốn tiền.

Đồn nhảm thì nhiều, tin chi!”

Bà Sáu lại phụ họa:“Con nhỏ này nói phải đó.

Xóm mình xưa giờ yên lành, đâu có ma quỷ quái quỉ gì.”

Nhưng bà Năm vẫn lắc đầu:“Bà Sáu ơi, bà hổng thấy mấy bữa nay trong xóm mình lạ lạ sao?

Đêm nằm nghe tiếng gõ cửa, ra coi thì hổng có ai.

Rồi con chó nhà ông Tư cứ tru hoài, nghe rợn người.

Thiệt tình, tui nghi là điềm hổng lành.”

Nghe tới đó, không khí chợt lặng xuống.

Minh nhìn hai cô gái, rồi chậm rãi nói:“Bà con mình hổng nên mê tín quá.

Mấy chuyện tiếng động ban đêm hay chó tru, cũng có thể do nước ròng nước lớn, hay con vật gì đi ngang.

Tin mấy lời đồn chỉ rước thêm rắc rối thôi.”

Duyên nhìn Minh, trong lòng thoáng ấm lại, như được trấn an.

Nhưng ánh mắt bà Năm vẫn bất an, môi mấp máy như còn muốn nói thêm.Chiều hôm đó, khi bà con tản về, Thắm ngồi cạnh Minh dưới gốc dừa.

Cô khẽ thở dài:“Anh Minh, em thấy… mấy chuyện bà Năm kể nghe rợn rợn thiệt.

Lỡ có gì thì sao?”

Minh mỉm cười, tay vỗ nhẹ vai Thắm:“Đừng lo.

Xóm mình có bà con thương nhau, có chi thì cùng nhau gánh.

Mấy ông thầy pháp tà đạo chỉ lợi dụng lòng sợ hãi của người ta thôi.”

Duyên đứng gần đó, nghe trọn từng lời, tim nhói thêm một nhịp.

Cô thấy rõ Thắm được chở che, được bảo bọc, còn mình chỉ lặng lẽ ở bên lề.Đêm xuống, trăng treo lơ lửng, xóm nhỏ chìm vào yên tĩnh.

Nhưng trong bóng tối, một xuồng nhỏ lặng lẽ bơi qua sông, hướng về phía bãi đất hoang.

Trên xuồng là một bóng người trùm khăn kín mít, tay ôm theo một gói đồ lạ.

Không ai biết, trong xóm đã có người thật sự tìm đến thầy pháp kia.Sáng hôm sau, xóm Hạ bỗng rộn ràng hẳn lên.

Người ta đồn ầm lên rằng ông Tư Hậu – người mấy bữa trước than bệnh mãi không dứt – đã lén qua sông tìm tới thầy pháp tà đạo.

Ai cũng xôn xao chờ coi ông mang về thứ gì.Khoảng giữa buổi, ông Tư chèo xuồng về.

Trên mũi xuồng, ngoài mớ rau củ và cá khô, còn có một cái gói được bọc kỹ bằng vải đỏ.

Mắt ông láo liên, bộ dạng vừa mệt vừa hốt hoảng.Bà con túa ra bến hỏi dồn:“Trời đất, ông Tư, bọc đỏ đỏ đó là cái chi vậy?”

“Có phải bùa của thầy pháp hông?”

Ông Tư gắt nhẹ:“Thôi, đừng có hỏi nhiều!

Đồ này để trong nhà, hổng cho ai rờ tới hết.

Thầy dặn kỹ rồi.”

Nói rồi, ông bồng gói đồ ôm chặt vô ngực, lầm lũi bước đi.Bà Năm, bà Sáu nhìn nhau, rồi thì thào:“Thấy hông, chắc chắn là bùa phép rồi.

Hồi sớm tui nghe người ta bảo, ổng đi gặp thầy pháp, trả bạc cây chớ hổng ít đâu.”

“Trời ơi, xài tiền vô mấy chuyện đó, thiệt uổng.”

Duyên, Thắm và Minh lúc ấy cũng đứng gần đó.

Duyên khẽ rùng mình khi thấy gói vải đỏ lấp lánh dưới nắng.

Cô quay sang hỏi Minh:“Anh Minh, anh nghĩ thiệt sự… có công dụng hông?”

Minh lắc đầu, giọng chắc nịch:“Anh hổng tin.

Người bệnh thì phải đi trị cho đúng cách.

Đem bùa về, coi chừng còn thêm phiền.”

Thắm hơi do dự, khẽ nói:“Nhưng em thấy…

ông Tư bữa nay mặt mày tỉnh táo hơn mấy bữa trước.

Lỡ đâu có hiệu quả thiệt thì sao?”

Minh quay sang, ánh mắt kiên định:“Thắm à, em đừng để mấy thứ đó lung lạc.

Mình tin vô nhau, tin vô cái tình bà con lối xóm, tin vô ông bà cha mẹ là đủ rồi.”

Duyên im lặng, trong lòng lại dậy lên một luồng cảm xúc khó tả.

Cô nhìn Thắm được Minh dịu dàng an ủi, mà tim cứ thắt lại.Chiều hôm đó, bà con trong xóm bàn tán dữ dội.

Người thì nói ông Tư gặp thầy pháp xong về chắc khỏe, người thì bảo đó là điềm gở, nuôi tà trong nhà có ngày hại con hại cháu.Giữa lúc chuyện đang rối rít, có một bóng người lặng lẽ đi ngang qua đầu xóm.

Đó là ông Hai Ở Hiền – thầy bùa lỗ ban.

Ông mặc áo bà ba bạc màu, tay kẹp điếu thuốc nam đang cháy đỏ, bước đi chậm rãi.Bà con vừa thấy ông, ai cũng im bặt, ánh mắt lén nhìn.

Ông chỉ hờ hững liếc về phía nhà ông Tư, rồi khẽ lắc đầu, nhả một làn khói thuốc, miệng lẩm bẩm câu gì đó nghe như tiếng thở dài.

Rồi ông quay gót, bỏ đi không nói thêm lời nào.Bà Năm giật mình, run run nói nhỏ:“Thấy hông?

Ông Hai mà lắc đầu thì chắc hổng lành rồi.”

Bà Sáu rụt vai:“Ờ… tui cũng linh cảm kỳ kỳ.

Tối nay chắc hổng dám ngủ một mình quá.”

Cả đám người xôn xao, lòng ai nấy bồn chồn.Đêm đó, gió thổi mạnh hơn thường ngày, sông nước vỗ bì bạch vô mé bờ.

Trong căn nhà ông Tư, ánh đèn dầu lập lòe, gói vải đỏ đặt ngay chính giữa bàn thờ.

Con chó nhà ông cứ sủa liên hồi, tiếng vang khắp xóm, làm người ta càng mất ngủ.Duyên nằm trên giường, trằn trọc không yên.

Hình ảnh gói vải đỏ cứ lảng vảng trong đầu.

Cô nhớ lại nụ cười điềm tĩnh của Minh ban chiều, nhớ cái nắm vai dịu dàng anh dành cho Thắm, rồi lại thấy mình lạc lõng.“Thiệt tình… sao số phận tui hổng được như bả Thắm…” – cô thở dài, nước mắt rưng rưng.Ngoài kia, trăng non treo lơ lửng, soi bóng xuống dòng sông gợn sóng.

Bóng tối như che giấu một điều gì sắp xảy ra, mà chưa ai trong xóm Hạ đoán được.
 
Trăm Năm Hẹn Ước,Lỡ Duyên Một Đời
Chương 10: Đêm Kinh Hoàng Ở Nhà Ông Tư - Niềm Tin Rẽ Lối


Đêm đó, cả xóm Hạ đang lim dim chìm trong giấc ngủ thì bỗng dưng chó sủa vang dậy.

Tiếng tru kéo dài, lẫn với tiếng gà vịt trong chuồng nhà ông Tư kêu náo loạn.Một lát sau, từ trong nhà ông vọng ra tiếng hét thất thanh:“Má ơi… cứu con!

Cứu con với!”

Âm thanh chói lói giữa đêm yên tĩnh làm ai nấy giật bắn mình.

Mấy nhà gần đó lật đật xách đèn dầu chạy sang.

Minh cũng vội kéo Thắm và Duyên theo.Khi mọi người ùa vô sân, cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy rợn tóc gáy.

Trong chuồng gà, mấy con gà chết cứng, mắt trợn ngược, cổ vặn vẹo.

Con heo nái to đùng lăn quay ra, sùi bọt mép, giãy giụa rồi nằm im re.Bà Tư ôm đứa nhỏ mới ba tuổi trên tay, nó khóc thét không dứt, mắt trợn tròn như thấy cái gì ghê gớm lắm.Bà Sáu hét lớn:“Trời đất quơi!

Sao heo gà tự dưng chết vậy nè?!”

Bà Năm run run, giọng lạc đi:“Chắc… chắc tại cái bùa ổng đem về đó!

Trời ơi, tui nói rồi mà hổng ai tin!”

Ông Tư mặt tái mét, ôm chặt cái gói vải đỏ trong lòng, mồ hôi vã ra như tắm.

Ổng lắp bắp:“Thầy… thầy nói đem về để trên bàn thờ… thì gia đạo yên…

Mà sao… sao ra nông nỗi này…”

Minh bước tới, giọng dứt khoát:“Ông Tư, bỏ cái gói đó xuống đi.

Cái này hổng đem lại bình an đâu, coi chừng rước họa vô nhà đó!”

Ông Tư lắc đầu quầy quậy, hai tay ôm chặt:“Không!

Thầy dặn kỹ rồi!

Hổng được bỏ… hổng được!”

Tiếng trẻ con khóc càng lúc càng lớn.

Duyên đứng nép bên cửa, tim đập thình thịch, ánh mắt không rời khỏi cái gói đỏ kia.

Một nỗi sợ mơ hồ len vô tim, khiến cô run bắn cả người.Giữa lúc bà con nhốn nháo, có bóng người chậm rãi bước vô cổng.

Đó là ông Hai Ở Hiền.

Ông vẫn mặc bộ bà ba bạc phếch, tay kẹp điếu thuốc nam, ánh mắt hằn sâu những nếp nhăn.Ông dừng lại giữa sân, nhìn khắp cảnh tượng, ánh mắt dừng lại lâu hơn nơi cái gói đỏ.

Cả đám người im bặt, ai nấy thở khẽ như sợ quấy rầy ông.Ông Hai chỉ khẽ lắc đầu, nhả khói, rồi quay lưng bỏ đi không nói một lời.Bà Năm ôm ngực, rùng mình:“Trời đất, ông Hai mà hổng nói gì hết, chỉ lắc đầu vậy… chắc xấu thiệt rồi.”

Bà Sáu níu tay bà Năm:“Bà im đi!

Nói gở nữa.

Nhưng… tui cũng lo quá.”

Ông Tư nhìn theo bóng ông Hai, rồi lại nhìn cái gói đỏ.

Trong mắt ổng, vừa có sự sợ hãi, vừa như bị cột chặt bởi một niềm tin mù quáng.Minh đứng sát bên Thắm, trầm giọng:“Anh thấy rồi đó.

Cái bùa đâu giúp được gì, chỉ mang thêm tai họa.

Nhưng ông Tư ổng cứng đầu quá.”

Thắm khẽ nắm tay Minh, giọng run run:“Em sợ quá…

Đêm nay chắc em hổng ngủ nổi.”

Duyên nhìn cảnh đó, lòng nhói buốt.

Cô muốn chen vô, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ, chỉ biết cúi đầu, bàn tay nắm chặt vạt áo.Tiếng khóc trẻ nhỏ vẫn vang dội, hòa cùng tiếng gió rít ngoài sông.

Đêm xóm Hạ trở nên nặng nề, ai nấy trong lòng đều nơm nớp bất an.Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló, người ta truyền nhau rằng, cả đêm ông Tư không dám ngủ, cứ ngồi ôm cái gói đỏ chằm chằm, mắt lạc thần.

Chuồng heo gà thì hoang tàn, chẳng còn con nào sống sót.Bà con xúm lại trước ngõ bàn tán:“Chắc chắn là bùa quỷ rồi, rước về chi cho khổ thân.”

“Ừ, ông Hai lắc đầu là đủ biết.

Ổng đâu nói chơi bao giờ.”

“Trời, bây giờ làm sao đây?

Nếu trong xóm ai cũng bắt chước đi tìm thầy pháp thì chắc tiêu hết.”

Minh nghe bà con nói, siết chặt nắm tay, ánh mắt lo âu.

Anh biết, đây mới chỉ là khởi đầu cho những điều rắc rối sắp tới…Sau đêm kinh hoàng ở nhà ông Tư, cả xóm Hạ như có ngọn gió lạ thổi qua.

Người nào cũng bàn ra tán vô, ai nấy trong lòng bất an.

Mấy bà đi chợ thì thầm to nhỏ, mấy ông ngồi quán cà phê chòm hỏm cũng chép miệng lắc đầu.Bà Năm thì cứ gặp ai cũng lặp đi lặp lại:“Thiệt tình, tui nói hổng sai đâu nghen.

Thầy pháp đó ổng linh lắm.

Chắc tại ông Tư chưa cúng cho đủ, chưa làm theo hết lời dặn nên mới xảy ra chuyện.

Chớ hổng lẽ bùa ổng hại người?”

Bà Sáu nghe vậy bực mình, xua tay:“Trời đất quơi, bà nghĩ sao vậy.

Đem bùa quái quỷ về nhà, heo gà chết sạch, con nít khóc thét.

Vậy mà còn bênh.

Linh thiệt thì sao hổng cứu nổi?”

Bà Năm liếc mắt:“Ờ, thì cũng tùy người tin chớ.

Tôi nói thiệt nghen, đêm qua tui nghe như có tiếng ai đi ngoài sông, mái chèo khua nước lộp bộp.

Bóng đen lướt qua, làm tui nổi da gà.

Biết đâu… là người của thầy pháp tới dò xét.”

Bà Sáu rùng mình, rít qua kẽ răng:“Thôi đi bà.

Nói gở chi mà dữ vậy trời…”

Mấy đứa nhỏ ngồi kế bên, mắt tròn xoe, nghe tới đó thì ôm nhau run run.Ở đầu xóm, ông Bảy Sửu – người nổi tiếng hay bệnh vặt – ngồi xoa ngực thở hổn hển.

Ông than với vợ:“Chắc tui phải đi gặp thầy pháp coi sao.

Uống thuốc tây, thuốc nam riết mà hổng dứt.

Biết đâu…

ổng có cách.”

Bà vợ nghe vậy thì giật mình:“Ông điên rồi sao.

Hổng thấy chuyện nhà ông Tư đó hả?

Chết heo, chết gà, rồi thằng nhỏ khóc thét.

Tôi hổng cho ông đi đâu hết.”

Ông Bảy thở dài:“Thì tôi cũng sợ, nhưng bệnh riết mệt quá.

Chớ sống kiểu này còn khổ hơn.”

Tin đồn lan nhanh như gió.

Đến tai Minh, anh tức tốc đi tìm ông Bảy.“Ông Bảy, đừng dại dột vậy.

Ông bịnh thì đi nhà thương, hoặc tìm thầy thuốc nam trong vùng.

Tin thầy pháp tà đạo, coi chừng rước thêm họa.”

Ông Bảy ngập ngừng:“Nhưng… tao thấy ông Tư dẫu heo gà có chết, chớ ổng khỏe hơn thiệt.

Mấy bữa nay mặt mày ổng đỡ xanh xao.

Tao cũng muốn thử coi…”

Minh cắt ngang, giọng gay gắt:“Đó chỉ là ảo giác thôi ông Bảy à.

Đừng để cái sợ dẫn dắt mình.”

Thắm lúc ấy đi chung với Minh, nắm nhẹ cánh tay anh, nhỏ nhẹ:“Anh Minh, mình nói nhỏ thôi, kẻo bà con nghe lại phản ứng ngược.”

Minh hít một hơi, cố dằn cơn nóng nảy.“Ờ… nhưng anh hổng đành lòng nhìn bà con bị dắt mũi.”

Duyên đứng kế bên, lặng im nghe hết.

Trong lòng cô dậy sóng.

Một phần muốn tin lời Minh, một phần lại ám ảnh bởi hình ảnh gói vải đỏ, bởi đêm heo gà chết la liệt.“Hay là… biết đâu, có cái gì đó thiệt sự tồn tại mà mình hổng hiểu nổi?” – Duyên thầm nghĩ, đôi mắt u sầu nhìn xuống mặt sông loang loáng ánh nắng.Chiều đó, bà con tụ lại ở sân nhà ông Tư, ai cũng muốn coi tình hình.

Ông Tư ngồi bệt trước hiên, mắt lạc thần, tay vẫn ôm gói đỏ, như thể bỏ ra là mất hết.Có người thì khuyên:“Ông Tư, thôi đem quăng cái đó xuống sông đi.

Còn giữ chi nữa, coi bộ hổng ổn.”

Người khác thì thì thầm:“Đừng, chắc ông Tư chưa làm cho đúng.

Thầy pháp mà nổi tiếng vậy, hổng thể hại người được đâu.

Phải tin chớ.”

Cuộc tranh cãi mỗi lúc một căng.

Người bênh, kẻ chống, làm không khí nặng nề hơn bao giờ hết.Giữa lúc đó, một bóng người lại lững thững đi ngang.

Chính là ông Hai Ở Hiền.

Ông vừa đi, vừa hút thuốc nam, mùi hăng hăng tỏa ra trong gió chiều.Ai nấy im bặt, mắt dõi theo.

Ông dừng lại thoáng chốc, ánh nhìn sâu thẳm rọi vào gói đỏ trên tay ông Tư.

Rồi ông khẽ nhếch môi, lắc đầu một cái, nhả khói, tiếp tục bước đi.Bà Năm rùng mình:“Thấy hông?

Ổng lắc đầu nữa kìa.

Tôi nói rồi, có điềm dữ thiệt đó.”

Tiếng xì xào lại nổi lên.

Người tin, người sợ, người lại thấy tò mò.

Cái bóng tà đạo như sợi dây mỏng manh, đang chia rẽ lòng tin của xóm Hạ.Tối hôm đó, trăng non mảnh mai treo trên ngọn dừa, tiếng dế kêu ran rát.

Trong căn nhà nhỏ, Duyên trằn trọc mãi không ngủ được.

Nỗi buồn tình cảm chồng chất lên nỗi sợ mơ hồ, khiến cô thấy cuộc sống ngày một ngột ngạt.“Phải chi… ba đứa mình cứ như hồi nhỏ, hổng phải bận tâm chi hết…” – cô khẽ thì thầm, nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.Ngoài kia, dòng sông đục ngầu vẫn chảy, cuốn theo những tin đồn, những niềm tin rẽ lối, gieo bất an cho cả một xóm nhỏ miền Tây.
 
Trăm Năm Hẹn Ước,Lỡ Duyên Một Đời
Chương 11 : Bóng Người Trong Đêm Và Sự Xuất Hiện Lạ Mặt


Mấy bữa sau, không khí trong xóm Hạ càng lúc càng nặng nề.

Người tin thầy pháp thì thì thầm bàn bạc, người không tin thì tránh né, sợ lây cái xui.

Đi ra chợ, người ta chẳng còn vui vẻ cười nói, thay vào đó là ánh mắt dè chừng, đầy nghi ngại.Một buổi tối, dưới ánh trăng bạc, có bóng người lén lút chống xuồng rời bến.

Nước vỗ bì bõm, mái chèo khua nhè nhẹ.

Đó là ông Bảy Sửu.

Ông đội cái nón lá sụp mặt, chở theo con gà trống đỏ au, mắt láo liên như sợ ai bắt gặp.Trong nhà, bà vợ phát hiện trống giỏ gà, liền chạy ra bến kêu thất thanh:"Bảy ơi, ông tính đi đâu giờ này?

Trời tối hù, sông nước nguy hiểm, ở nhà đi cha nội!"

Ông Bảy ngoái đầu, đáp nhỏ:"Tui đi chút à, bà đừng có lo.

Bịnh hoài mệt quá, tui hổng còn cách nào khác."

Bà vợ đập tay vô đùi cái bép:"Trời đất quơi, ông dám đi gặp thầy pháp hả?

Ông coi chừng rước họa vô thân nghen!"

Nhưng chiếc xuồng nhỏ đã rời bến, khuất dần trong màn sương mỏng.Sáng hôm sau, tin ông Bảy đi tìm thầy pháp đã lan khắp xóm.

Người thì chép miệng, người thì bĩu môi.Bà Sáu bực tức:"Tui nói rồi, đừng có dại.

Vậy mà ông Bảy cũng tin, rồi coi đi, hổng sớm thì muộn, cũng rước tai ương."

Bà Năm lại cãi:"Ờ thì thử coi sao.

Biết đâu ông hết bịnh thiệt.

Ai cũng sợ, mà hổng ai nghĩ, người ta có tài thiệt thì sao?"

Dân làng chia rẽ dữ dội.

Nhóm thì kéo nhau lại nhà ông Bảy coi tình hình, nhóm thì qua quán nước ngồi bàn tán.Minh nghe tin, vội tìm tới.

Anh thấy ông Bảy đang ngồi trong nhà, trước mặt là mâm nhang, chén nước dừa, mấy tàu lá dứa xếp lại, bên trên có mấy hột gạo rải đều.

Bên cạnh, con gà trống đã bị cắt tiết, máu thấm loang lổ dưới đất."

Trời đất, ông làm gì vậy nè?"

- Minh quát lớn, mặt đỏ gay.Ông Bảy cười héo hắt:"Thầy pháp dặn vậy đó.

Nói phải lấy gà tế, để trừ tà, trị bịnh.

Tui thấy trong người nhẹ hơn thiệt, bớt nhức mỏi."

Minh đập bàn cái rầm:"Ông tỉnh lại giùm tui cái!

Ông có thấy heo gà nhà ông Tư chết sạch hông?

Giờ ông còn làm y vậy nữa."

Ông Bảy im lặng, mắt tránh đi.Thắm đứng kế bên, kéo nhẹ tay Minh, giọng dịu hơn:"Anh à, mình nói từ từ thôi.

Ông Bảy thiệt tình cũng chỉ muốn hết bịnh..."

Minh thở dài, quay qua ông Bảy:"Ông tin cái này, chỉ làm bà con thêm bất an.

Bịnh thì đi nhà thương, đừng để người ta lợi dụng."

Ông Bảy cúi gằm mặt, không đáp.Chiều đó, một nhóm trẻ con chơi ngoài đồng thấy một người lạ đi ngang.

Hắn mặc áo đen, tóc xõa dài, tay ôm cái túi vải nặng trĩu.

Đám nhỏ nhìn nhau, đứa run run:"Hổng lẽ...

đó là thầy pháp?"

Tiếng đồn lập tức lan về xóm.

Người ta xúm xít bàn tán, mắt dõi theo hướng người áo đen biến mất.Bà con lo sợ, xôn xao cả buổi chợ chiều."

Chắc ổng vô xóm mình thiệt rồi."

"Trời, coi bộ bữa nay hổng yên à nghen."

Người thì kéo nhau đóng cửa kín mít, người thì lập bàn nhang khấn vái.Tối hôm đó, gió bỗng nổi lên ào ào, trăng bị mây che, xóm Hạ chìm trong bóng tối.

Tiếng chó sủa vang khắp nơi, tiếng gà gáy lạc giọng giữa khuya.

Bà con càng thêm hoang mang.Trong căn nhà nhỏ, Duyên ôm gối ngồi lặng.

Cô nhớ lại ánh mắt Minh lúc ban ngày - ánh mắt giận dữ, nhưng cũng lo lắng cho cả xóm.

Cô thấy trong lòng ngổn ngang.

Một bên là lý lẽ của Minh, một bên là nỗi sợ mơ hồ bám riết lấy mình.Cô khẽ thở dài:"Chẳng lẽ, mọi thứ sắp rẽ sang ngã khác thiệt sao..."

Ngoài kia, tiếng mái chèo khua nước khẽ khàng.

Bóng người lạ lặng lẽ len vào xóm Hạ, như mang theo điều gì u ám đang chờ bùng phát.Sáng hôm đó, xóm Hạ rần rần như có hội.

Ai nấy bỏ việc đồng áng, tụm năm tụm ba ở sân nhà ông Bảy Sửu.

Một người đàn ông lạ mặt đứng giữa sân, người gầy, khoác bộ bà ba đen đã bạc màu, đầu quấn khăn rằn, cổ đeo xâu chuỗi hột bồ kết.

Trước mặt ông là cái mâm bày nhang đèn, dừa tươi, nhánh lá bưởi.

Tay ông cầm cây nhang dài, đưa qua đưa lại, miệng đọc lầm rầm như hát ru.

Bà con xì xào:"Trời đất, chắc ổng là thầy pháp hả?"

"Nghe nói giỏi dữ lắm, trị tà ma, bắt hồn cũng được."

"Ừm, mà coi bộ mặt mày... thấy ghê ghê làm sao."

Ông Bảy đứng ra giữa, giọng khoe khoang:"Bà con coi, tui nhờ thầy đây, bữa nay trong người khỏe hẳn, hết nhức mỏi.

Ăn cơm cũng ngon hơn.

Bởi vậy tui rước thầy về, để ổng coi cho bà con mình luôn."

Ông thầy cười khẽ, giọng khàn đặc: "Xóm mình dạo này coi bộ nặng vía, oan hồn theo quấy.

Nếu không làm lễ cúng giải, coi chừng trong xóm còn ốm đau hoài."

Lời vừa dứt, nhiều người hít hà, mặt tái xanh.

Có bà vội vàng chắp tay:"Thầy ơi, thầy thương xóm tui, giúp tụi tui yên ổn nghen!"

Thầy quạt một cái, cười ngạo:"Tui cúng được.

Nhưng bà con phải thành tâm, góp đồ lễ - nhang đèn, gà vịt, rượu trắng - thì mới mong yên chuyện."

Ông cầm nhúm lá dứa quơ qua quơ lại, miệng đọc chú rồi vẩy nước dừa vô con gà.

Con gà bỗng giãy mạnh, rồi xụi lơ.

Bà con la oai oái, tưởng thầy có phép thiệt.Minh chen vô, giọng gay gắt:"Bà con đừng có tin bậy tin bạ!

Đây chỉ là trò gạt gẫm.

Chó gà chết bất tử, ổng bỏ thuốc vô chứ gì."

Ông Bảy nhăn mặt:"Minh à, chú còn nhỏ, chú chưa hiểu đâu.

Tui bịnh cả năm trời, uống thuốc Tây thuốc Nam gì cũng không ăn thua.

Giờ nhờ thầy, tui khỏe hẳn.

Đó chẳng phải bằng chứng sao?"

Minh đập tay vô cột cái rầm:"Khỏe được mấy bữa thì biết.

Đừng để tới chừng xảy ra chuyện thì hối hận cũng không kịp!"

Bà Năm chen vô, chỉ tay:"Chú nói sao chớ tui thấy ông Bảy thiệt tình khỏe ra đó.

Mắt sáng, da hồng hào.

Chắc thầy này có thiệt tài."

Người thì phụ họa, người thì nghi ngại, xóm xao xác như bầy ong vỡ tổ.Thắm níu tay Minh, giọng nhỏ nhẹ:"Anh à, thôi đi, anh nóng quá.

Nói hoài bà con cũng hổng chịu nghe đâu."

Minh nghiến răng, gằn từng tiếng:"Anh hổng chịu nổi cảnh này.

Mọi người cứ tự rước họa vô thân."

Duyên đứng kế bên, lòng rối bời.

Cô nhìn ông thầy, cái dáng cười mỉm mập mờ như giấu ngàn bí mật.

Trong lòng cô bỗng dấy lên cảm giác vừa sợ vừa tò mò."

Lỡ... thiệt sự có ma quỷ thì sao?"

- Duyên nghĩ thầm, mắt hơi nhòe đi.Ông thầy bỗng phất tay, ra hiệu cho bà con im lặng.

Giọng ông vang vang, rờn rợn:"Đêm nay, ta sẽ làm lễ ngay tại sân nhà ông Bảy.

Ai muốn giải trừ tai ương thì đem đồ cúng tới.

Ai muốn sống yên ổn thì theo lời ta.

Nhớ kỹ, lễ càng lớn thì phước càng dày."

Nghe vậy, nhiều người gật gù, mắt sáng lên.

Có bà vội chạy về nhà chuẩn bị nải chuối, cặp vịt, nhang đèn.Cảnh tượng khiến Minh tức đến đỏ mặt, nhưng anh bất lực.Chiều hôm ấy, khi bà con tản về, ngoài bìa xóm, có bóng một ông già gầy gò, vai đeo cái giỏ thuốc Nam, chậm rãi đi ngang.

Đó là ông Hai Ở Hiền.Ông dừng lại, chống gậy nhìn vào trong, mắt ánh lên nỗi buồn lặng lẽ.

Thấy bà con hối hả chuẩn bị đồ cúng, ông chỉ lắc đầu, rồi tiếp tục bước đi, dáng nhỏ thó khuất dần trong rặng trâm bầu.Không ai trong đám đông chú ý đến ông.

Chỉ có Duyên thoáng nhìn thấy, tim bỗng nhói lên, như có linh cảm lạ lùng.Tối đến, xóm Hạ chuẩn bị cho "đêm lễ lớn" đầu tiên.

Nồi nhang đỏ rực, gà vịt kêu eng éc, tiếng bà con xôn xao vọng ra khắp bến sông.

Bóng ông thầy pháp tà đạo sừng sững giữa sân, tựa như cái bóng đen đang trùm phủ lấy cả xóm làng.Một cơn gió mạnh ào qua, làm mấy ngọn đèn dầu chao nghiêng.

Trong khoảnh khắc đó, nhiều người rùng mình, tưởng như bóng đêm vừa mở ra cánh cửa lạ lẫm, đưa xóm Hạ bước vào một đoạn đường chưa từng có trước đây.
 
Trăm Năm Hẹn Ước,Lỡ Duyên Một Đời
Chương12: Đêm Lễ Ở Nhà Ông Bảy


Đêm đó, sân nhà ông Bảy Sửu sáng rực ánh đèn dầu.

Bà con trong xóm kéo tới đông nghịt, người nào cũng ôm theo giỏ đồ cúng: nào gà vịt, nào nhang đèn, nào trái cây.

Tiếng chân dép lẹp xẹp chen lẫn tiếng xì xào rôm rả, ai cũng bàn tán chuyện “thầy giỏi cỡ nào”.Giữa sân, ông thầy pháp đứng sừng sững.

Áo đen phủ dài, tay phe phẩy cái quạt mo, miệng lẩm bẩm những câu nghe chẳng giống tiếng ai.

Trước mặt ông, cái bàn cúng bày đầy: con gà trống mới cắt tiết, bình rượu trắng, chén muối gạo, mấy lá bùa vàng chói.Bà Sáu vừa xua tay quạt muỗi vừa thì thào:“Trời đất ơi, coi kìa…

ổng bày ra dữ thần chưa.

Mấy bữa nay trong người tui cũng hay nhức đầu, chắc phải nhờ thầy coi thử.”

Bà Năm đứng bên liền tiếp lời:“Ừa, hổng biết thiệt giả sao chớ thấy ổng làm, tui lạnh sống lưng.

Thôi kệ, có thờ có thiêng, hổng thờ hổng thiêng.”

Tiếng gõ mõ cộp cộp vang lên, ông thầy bắt đầu khấn vái.

Cả đám đông nín thinh, chỉ nghe tiếng gió thổi qua hàng trâm bầu rì rào.

Đột nhiên, mấy ngọn đèn dầu chập chờn rồi phụt tắt cái bụp.

Bà con la thất thanh:“Trời ơi!

Tắt đèn rồi!”

Ngay khoảnh khắc đó, ông thầy thổi một hơi, mấy ngọn đèn dầu tự dưng sáng lại.

Nhiều người trố mắt, miệng há hốc.

Có bà quỳ sụp xuống, lạy lia lịa.Minh đứng ngoài hàng rào, mặt đỏ bừng.

Anh quát lớn:“Bà con đừng có bịp mắt!

Đây là trò ma mị chớ có gì đâu.

Đèn dầu gió thổi thì tắt, ông ấy chắc giấu cái hột quẹt trong tay thôi!”

Ông Bảy quay phắt lại, trợn mắt:“Minh, chú im giùm đi!

Thầy đang làm lễ mà chú cản hoài, coi chừng rước họa vô thân đó.”

Minh bặm môi, tức muốn bật máu nhưng Thắm níu tay anh lại, giọng khẩn khoản:“Thôi anh… coi như cho yên xóm, cãi nữa cũng hổng ai nghe đâu.”

Duyên ngồi kế bên, mắt nhìn bàn cúng, lòng chộn rộn.

Cô nhớ lời Minh, nhưng rồi cảnh tượng vừa rồi khiến cô run bần bật.

Trong đầu cứ văng vẳng câu hỏi:“Hay là thiệt…?

Hay là mình đã sai khi nghi ngờ?”

Ông thầy tiếp tục lẩm bẩm, tay vẽ mấy đường ngoằn ngoèo trong không khí.

Con gà trên bàn đột nhiên giãy lên mấy cái rồi nằm im.

Cả đám đông lại la oai oái, có người khóc ré lên vì tưởng ma nhập.Ông thầy nạt lớn:“Im hết!

Đây là tà khí còn sót lại, ta vừa trấn xong.

Nhưng nhớ kỹ…

đây mới chỉ là khởi đầu thôi.

Âm khí trong xóm này nặng lắm, một lễ nhỏ hổng đủ.

Muốn yên thân, phải làm lễ lớn hơn, đồ cúng nhiều hơn, thành tâm hơn.

Ai chần chừ, e rằng tai ương tới cửa, lúc đó đừng trách ta hổng báo trước.”

Nghe tới đây, nhiều người xôn xao.

Bà con rỉ tai nhau:“Chắc bữa sau phải đem heo cúng quá.”

“Ờ, thôi kệ, của đi thay người, miễn yên ổn là được.”

Chỉ có Minh gằn giọng:“Ổng dụ cho bà con đem thêm đồ đó!

Bà con tỉnh lại đi!”

Nhưng tiếng anh lạc lõng giữa rừng người mê tín.

Ai cũng cúi đầu gật gù, nghe lời ông thầy như uống mật.Lễ xong, bà con lục tục ra về, miệng không ngớt khen “thầy giỏi quá”.

Ông Bảy đứng giữa sân, vẻ mặt hãnh diện, như vừa làm được chuyện lớn cho cả xóm.Minh dắt Thắm ra bến sông, giọng đầy bực bội:“Anh tức thiệt, sao ai cũng tin ổng hết trơn vậy?

Mắt thấy tai nghe mà hổng chịu hiểu.”

Thắm thở dài:“Anh ơi, bà con quê mình sống bằng niềm tin.

Mình nói hoài cũng hổng ai nghe đâu.

Thôi ráng chờ coi rồi tính.”

Duyên đi phía sau, mắt buồn hiu, chẳng nói tiếng nào.

Cô vừa thấy sợ, vừa thấy hụt hẫng, trong lòng chẳng biết tin vô ai nữa.Ngoài rặng trâm bầu, có bóng dáng một ông già chống gậy, vai đeo giỏ thuốc Nam, lặng lẽ đứng nhìn.

Ông Hai Ở Hiền thở dài, ánh mắt đượm buồn.

Ông nhìn theo bà con, rồi lắc đầu bước chậm rãi đi khuất trong màn sương đêm.Chẳng ai hay, ông đã chứng kiến hết.Chỉ có ánh trăng mờ soi xuống dòng sông, gợn lên từng lớp sóng lăn tăn, như muốn báo trước rằng xóm Hạ đang bước vào một chặng đường đầy sóng gió.Sau cái đêm cúng ở sân ông Bảy, cả xóm Hạ như bị ai nắm chặt tim.

Người tin thì càng tin dữ, người bán tín bán nghi cũng dần lắc đầu chịu thua, chỉ có Minh là vẫn một mực phản đối.Sáng hôm sau, chợ Cái Nhum rần rần chuyện đêm qua.

Người mua kẻ bán vừa cân cá vừa kể:“Trời đất quơi, bữa đó tui thấy rõ ràng con gà cúng lăn xuống đất nghen, không linh thì là gì?”

Người khác tiếp lời:“Ừ, ông thầy đó có thiệt tài.

Ổng mà nói không cúng lớn, chắc xóm mình còn khổ dài dài.”

Thắm đi chợ nghe vậy, mặt buồn rượi.

Duyên thì chỉ im lặng, ánh mắt lúc nào cũng lơ lửng như bị ám ảnh.

Minh đứng cạnh sạp rau, bực dọc chen ngang:“Tin cái gì mà tin!

Gió thổi thì đèn tắt, bàn cúng lung lay là chuyện thường tình.

Bà con mình tin bậy là mất hết tiền của thôi.”

Bà Năm bán cá lườm Minh:“Ờ thì mầy còn trẻ, chưa biết sợ.

Chớ tụi tao sống nửa đời người rồi, gặp nhiều chuyện lạ lắm.

Hổng tin cũng phải tin.”

Minh cứng họng, nhưng trong bụng càng thêm bứt rứt.Chiều đó, có mấy người đàn bà trong xóm lén rủ nhau qua bên kia sông tìm ông thầy pháp khác.

Người ta đồn ổng còn dữ hơn, biết “trói vong” và “gọi hồn” theo ý muốn.

Họ chèo xuồng đi mà không cho ai hay, miệng cứ thì thào:“Chớ đợi ông thầy ở đây lâu la quá, lỡ xóm mình gặp nạn thì sao?”

Một bà khác phụ họa:“Ừ, tui cũng nghe nói thầy bên kia giỏi dữ lắm.

Tụi mình lo xa cũng hổng thừa đâu.”

Tin đồn đó lan nhanh như lửa gặp gió.

Chỉ vài bữa sau, trong xóm đã bắt đầu chia phe.

Người thì quyết một lòng tin ông thầy ở sân ông Bảy, kẻ thì nằng nặc đòi rước thầy bên kia sông về.Không khí vốn yên lành nay thành nặng nề.

Đi ngang nhau ngoài ngõ cũng chẳng còn chào hỏi, ai cũng giữ trong bụng một nỗi hoang mang.Một buổi tối, Minh kéo Duyên và Thắm ra bờ sông.

Trăng non treo lơ lửng, ánh sáng vàng nhạt loang loáng trên mặt nước.

Minh ngồi phịch xuống bãi cỏ, giọng nghẹn lại:“Duyên, Thắm… hai đứa nói coi, bây giờ tao phải làm sao?

Bà con tin bậy hết rồi.

Tao la hoài, họ càng ghét tao thêm.”

Thắm ôm gối, nước mắt chảy ròng:“Tao cũng sợ lắm, Minh ơi.

Đêm nằm mớ thấy người ta kéo tao đi.

Tao hổng biết cái xóm này còn yên được bao lâu nữa.”

Duyên nhìn xuống dòng nước lững lờ, giọng run run:“Tao… tao thấy cũng lạ thiệt.

Mấy bữa nay tự nhiên trong người tao mệt mỏi, ăn uống chẳng vô.

Nhiều khi… tao cũng tin là có vong thật…”

Minh giận quá, đập tay xuống đất:“Trời đất ơi, tới mày mà cũng tin nữa hả Duyên?

Tin vậy khác nào dâng cái xóm mình cho mấy thằng thầy tà đó dắt mũi?”

Duyên cắn môi, nước mắt rưng rưng.

Thắm vội chen vô:“Thôi, mầy đừng la nữa Minh.

Duyên nó yếu bóng vía, nghe riết rồi nó sợ.

Giờ quan trọng là phải kiếm cách cho bà con bình tâm lại, chớ hổng thôi xóm mình rối loạn.”

Minh thở dài, mắt nhìn ra xa.

Bên kia sông, thấp thoáng ánh đèn dầu lập loè trong đêm.

Chẳng biết có bao nhiêu người trong xóm đang lén tìm đến thầy tà đó.

Một linh cảm nặng nề trĩu xuống lòng Minh: chuyện này rồi sẽ không yên đâu…
 
Trăm Năm Hẹn Ước,Lỡ Duyên Một Đời
Chương 13: Tai ương khởi phát


Một buổi sáng oi ả, trời miền Tây cuối mùa mưa vẫn còn hầm hập hơi nước.

Sông Vàm Cỏ đục ngầu, sóng lăn tăn, bỗng có chiếc ghe lạ từ bên kia bờ chống sào qua.

Ghe chở đầy đồ lỉnh kỉnh: nào là hòm gỗ, nào lư hương, tượng gỗ quái dị, rồi cả mấy con gà bị cột hai chưn kêu quang quác.Người trên ghe là một ông thầy pháp mới, dáng cao gầy, râu ria rậm rạp.

Ổng mặc bộ bà ba đen, đầu quấn khăn đỏ, tay cầm cây gậy có khắc mấy chữ loằng ngoằng.

Ghe vừa cập bến, bà con hiếu kỳ đã bu quanh.Ông thầy cười khùng khục, giọng lè nhè:"Xóm bên ni nhiều vong dữ lắm.

Mấy bữa nữa, nếu hổng cúng giải, coi chừng còn có người bỏ mạng à nghen."

Nghe ổng nói, mấy bà xách giỏ đứng coi xanh mặt, người nọ nhìn người kia.

Bà Sáu Gái run run hỏi:"Thầy... thầy nói thiệt hông đó?

Đêm nào tui cũng nghe như có tiếng khóc ngoài vườn, lạnh gáy lắm thầy ơi."

Ông thầy lạ gật gù:"Vậy là tụi nó theo rồi.

Đừng chần chừ, bữa nay tui cúng giải, mai mốt khỏi lo."

Bà con xì xào, ai cũng xốn xang.

Có người lén móc tiền trong áo bà ba dúi vô tay thầy, có người vội chạy về nhà dặn con cháu chuẩn bị nhang đèn.Chiều đó, ở sân nhà ông Bảy Sửu, một bàn cúng lớn được dọn sẵn.

Ông thầy lạ bày đủ thứ: gà luộc nguyên con, rượu trắng, giấy vàng bạc chất thành đống.

Trước khi làm lễ, ổng cầm gậy chỉ thẳng xuống đất, miệng quát lớn:"Ma quỷ xóm này nghe cho rõ!

Tui tới là để trị tụi bây.

Hễ không lui, đừng trách!"

Bà con nghe mà rùng mình, mấy đứa nhỏ khóc ré lên.Thắm đứng nép sau lưng Minh, khẽ run:"Minh... tao sợ quá.

Ổng nói nghe ghê hồn hà."

Minh nghiến răng, nhìn cảnh tượng trước mắt mà máu nóng dồn lên mặt:"Bậy bạ hết trơn!

Đây chỉ là trò hù thiên hạ.

Mấy người coi kìa, ổng làm như đóng tuồng cải lương vậy thôi."

Duyên đứng bên, im lặng.

Trong lòng Duyên cứ rối ren.

Nhìn cảnh bà con nhao nhao tin theo, Duyên thấy vừa tội nghiệp, vừa bất an.Buổi lễ bắt đầu, ông thầy lạ đốt giấy, vung gậy, la hét om sòm.

Lửa cháy bập bùng, khói nghi ngút, gió thổi ào ào như báo hiệu bão giông.

Bà con hoảng hốt, có người quỳ lạy sát đất.Đúng lúc đó, từ xa có bóng dáng ông Hai Ở Hiền - thầy bùa Lỗ Ban - chống gậy đi ngang.

Ông chỉ đứng ở mép đường đất, không nói một lời, ánh mắt buồn nhìn cảnh người trong xóm mình mê muội.Minh thấy vậy, lao tới, giọng nghẹn:"Ông Hai, sao ông hổng nói gì hết?

Bà con mình bị dắt mũi hết rồi kìa!"

Ông Hai chỉ khẽ lắc đầu, đáp nhỏ:"Chưa tới lúc đâu con.

Có nói bây giờ cũng hổng ai tin."

Rồi ông quay lưng đi, để lại Minh tức nghẹn, còn bà con thì càng đắm chìm trong sự hãi hùng.Tối hôm đó, cả xóm Hạ chìm trong cảnh bất an.

Tiếng chó sủa liên hồi, gió thổi xào xạc qua hàng dừa nước.

Trong nhiều căn nhà, người ta thấp nhang khấn vái, cầu xin thầy lạ che chở.Còn Minh, Thắm, và Duyên ngồi bên bờ sông, nhìn ánh trăng lặng lẽ hắt xuống mặt nước.

Minh gằn giọng:"Coi bộ chuyện này chưa dừng ở đây đâu.

Rồi tụi mình còn khổ dài dài."

Mấy bữa sau, xóm Hạ rần rần chuyện nhà bà Tư Lự.

Sáng đó, bà đi chợ Cái Nhum, về tới nhà thì hốt hoảng la làng:"Trời đất ơi, ai ăn trộm hết vàng với tiền tui rồi!"

Bà con nghe vậy túa ra coi.

Cửa nhà vẫn đóng, ổ khóa hổng bể, chỉ có cái rương gỗ chỗ đầu giường bị mở tung.

Trong đó mấy chỉ vàng và tiền dành dụm bấy lâu biến mất sạch.Người thì thầm:"Chắc ăn trộm rồi..."

Người khác lại chen vô:"Ừm, biết đâu ma quỷ nó phá, bữa trước thầy cũng có nói xóm mình bị vong theo mà."

Bà Tư nghe câu đó thì đập tay xuống đất:"Phải rồi!

Hổng phải ăn trộm.

Đây là vong quấy.

Tui phải nhờ thầy mới được."

Nói rồi, bả khóc ngất, rồi chạy ùa qua nhà ông thầy lạ, dúi cả nhẫn vàng còn sót lại cho ổng, van vái xin giải hạn.Ông thầy khẽ vuốt râu, cười khùng khục:"Đã nói rồi mà hổng nghe.

Giờ mới thấy tai ương.

Thôi để tui lo, nhưng bà phải cúng lớn hơn nữa, hổng thôi còn khổ dài dài."

Nghe ổng nói, bà Tư càng tin sái cổ, lật đật chạy về kêu con cháu chuẩn bị gà vịt, trái cây, rượu thịt cho "ông thầy trị vong".Tin đồn lan nhanh như gió chướng.

Nguyên xóm Hạ bàn tán, ai cũng sợ tới lượt nhà mình.

Người lo mất tiền, kẻ lo bệnh hoạn, thậm chí có bà còn quả quyết:"Đêm qua tui thấy bóng trắng ngoài mương, chắc vong theo thiệt rồi."

Bọn nhỏ nghe kể thì sợ muốn khóc, ôm chặt mẹ không rời nửa bước.Chiều đó, Minh đứng trong sân nhìn dòng người lũ lượt đem đồ lễ tới nhà thầy lạ, lòng dậy sóng.

Cậu bực bội kéo tay Thắm:"Thắm, thấy hông?

Người ta điên hết rồi!

Cúng riết rồi tiền của còn đâu?

Lỡ nhà ai nghèo, bán đất bán ruộng thì sao?"

Thắm lo lắng, nhưng nhỏ nhẹ đáp:"Biết vậy chớ Minh, nhưng ai nấy cũng sợ.

Mình nói hổng ai nghe đâu."

Duyên đứng gần đó, ngập ngừng:"Minh... tao cũng thấy kỳ lắm.

Nhưng... nhưng tao lại sợ.

Nhà bà Tư mất của, biết đâu hổng phải ăn trộm thiệt..."

Minh quay phắt lại, giọng gay gắt:"Duyên!

Mày cũng tin hả?

Tin vậy là hại thêm thôi!"

Duyên cúi mặt, không nói.

Thắm liếc Minh, khẽ trách:"Thôi, mầy đừng la Duyên nữa.

Nó yếu bóng vía, nghe nhiều thì nó sợ chớ."

Minh thở hắt ra, bước đi, lòng nặng như chì.Đêm xuống, trăng thượng tuần soi bóng hàng dừa nước đổ dài trên mặt sông.

Trong xóm, tiếng gà vịt kêu eng éc, tiếng mõ tụng niệm từ sân nhà ông thầy lạ vọng ra nghe ớn lạnh.Ở một góc tối, ông Hai Ở Hiền đứng lặng nhìn về phía đó.

Gương mặt ông đượm buồn, ánh mắt thoáng lo âu.

Ông khẽ lẩm bẩm một mình:"Thiệt tội nghiệp bà con... mê muội quá rồi.

Chắc cũng sắp tới lúc mình phải ra tay thôi."

Ông quay lưng, chống gậy lủi thủi đi về phía căn chòi nhỏ ngoài rìa xóm, để lại cả xóm Hạ ngập trong nỗi bất an chập chờn như bóng mây đen phủ kín trời.
 
Back
Top Bottom