- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 412,503
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #131
Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ
Chương 129.
Chương 129.
Hồ Thất bang một tiếng, Hồ Thất lập tức biến thành một ấu thú ba đầu, đôi mắt to ngập nước lấp lánh, nở nụ cười tươi rói với Lộ Hữu Sâm.Lộ Hữu Sâm lập tức lấy tay che mắt lại: Cái nụ cười này...
Chói quá rồi đấy!Ngay sau đó, một cái đầu ló ra từ bên trong thuyền là Lộ Vân Nhĩ.
Hắn tươi cười rạng rỡ, vẫy tay chào Lộ Hành Chu: "Hello nha~ Nửa đêm nửa hôm tính chạy đi đâu đó~?"
Lộ Hành Chu ngơ ra một chút, mặt đầy dấu chấm hỏi: "Anh hai...
Sao anh cũng ở đây?
Gì thế này?"
Lộ Vân Nhĩ hừ nhẹ: "Chiều nay nhìn nét mặt của em là thấy có vấn đề.
Biết ngay kiểu gì cũng rình mò đi đâu đó.
Nên anh tới đây đợi sẵn xem."
Lộ Hành Chu u oán nhìn Lộ Vân Nhĩ, bất mãn nói: "Gọi gì mà trộm đi chứ...
Em đây là cảm giác được anh ba có nguy hiểm nên mới hành động!"【Vùng biển này là vùng biển quốc tế đấy.
Đám kia có phải hải tặc thật hay không hiện tại còn chưa xác định rõ.
Dù gì cũng phải điều tra kỹ trước đã.
Tuy nam chính Long Ngạo Thiên đã bị off sớm, nhưng kiếp này vẫn chưa kết thúc, đề phòng vẫn hơn!】Lộ Hữu Sâm nghe vậy thì trong lòng mềm nhũn, bất đắc dĩ nhìn cậu nói: "Lên thuyền đi."
Lộ Hành Chu bĩu môi, nhưng cũng ngoan ngoãn bước lên ca nô.Ca nô nhân lúc đêm tối rẽ sóng lao đi, gió biển thổi tung tóc mái, Lộ Hành Chu huýt sáo, tiếng huýt bay bổng vang vọng giữa biển trời yên ắng.Một trận sóng lớn vỗ lên, dưới ánh trăng, một nhóm sinh vật mập mạp đen trắng trồi lên mặt nước là mấy bé cá voi cọp!Một con cá voi nhỏ trồi đầu lên, vừa thấy Lộ Hành Chu liền reo lên: "Chu Chu!
Chu Chu~"Lộ Hành Chu mỉm cười, đưa tay sờ đầu nó: "Sao rồi?
Có chuyện gì?"
Tiểu cá voi cọp nghiêm túc kể lại tin tức vừa nghe được: "Đám kia SB muốn bắt mỹ nhân Chu Chu đi!
Muốn anh trai thả người, còn đòi đánh gãy chân anh trai!"
Lộ Hành Chu thở ra một hơi dài.
Cậu biết ngay mà.
Dựa vào kiểu hành động này, rõ ràng không phải hải tặc chính thống.【Thật thất vọng!
Không phải hải tặc à?!
Còn tưởng sẽ được phiêu lưu kho báu nữa chứ!
Đúng là tan nát mộng tưởng, tôi muốn đem đám kia đậu tán nhuyễn luôn!】Lộ Hữu Sâm cùng Lộ Vân Nhĩ nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này, một con cú mèo từ trên cao bay xuống, sau lưng nó là một con hải âu nhỏ bay theo.Lộ Hành Chu đưa ngón tay ra xoa đầu từng con một, sau đó lôi ra một túi đồ ăn trong balo đặt lên tay, hai con chim liền cúi đầu mổ lấy mổ để.Chờ ăn xong, chúng vỗ cánh bay thẳng về phía rừng rậm.Lộ Hữu Sâm và Lộ Vân Nhĩ khoanh tay, nhìn Lộ Hành Chu và Hồ Thất, nghiêm giọng hỏi: "Hai đứa có gì muốn khai thật không?"
Lộ Hành Chu chọt chọt Hồ Thất.
Hồ Thất nhe răng cười gượng, rồi mở miệng nũng nịu: "Tôi cảm giác có người đang tính kế các người, nên mới bảo Phúc Bảo đi thăm dò, kết quả thấy được một bọn hải tặc..."
Lộ Hữu Sâm nghiêng đầu nhìn Lộ Hành Chu: "Vậy nên em tính nửa đêm lén lút đi qua đó?"
Lộ Hành Chu nịnh nọt cười: "Không có mà~ Em cho hải âu mang thuốc mê rồi!
Loại này chỉ ngủ một, hai ngày là tỉnh thôi..."
Lộ Hữu Sâm cụp mắt, thở dài một hơi rồi đưa tay xoa đầu Lộ Hành Chu: "Chu Chu, Em phải tin tưởng bọn anh."
Lộ Hành Chu mím môi, cúi đầu lí nhí: "Tại em sợ..."
Lộ Hữu Sâm cười nhẹ, dang tay ôm chầm lấy cậu: "Anh biết mà.
Cảm ơn em, Chu Chu."
Lộ Vân Nhĩ thấy vậy thì mắt cũng ươn ướt, hắn lập tức dang hai tay ra ôm luôn hai người vào lòng: "Đừng khóc nữa, còn có anh hai ở đây mà!"
Trong lòng hắn, hai người kia đồng thanh đáp: "Chính anh mới là người khiến người khác không yên tâm!"
Lộ Vân Nhĩ bĩu môi, lấy tay quệt nước mắt giả vờ uất ức: "Các em sao có thể nói vậy với anh hai chứ?"
Lộ Hữu Sâm cười nhạt: "Lộ Kiều Hoa, nghiêm túc lại đi."
Lộ Vân Nhĩ trừng mắt kiểu mắt cá chết, vừa vén tay áo vừa lạnh giọng: "Em định đấu tay đôi với anh hả?"
Lộ Hành Chu vội vàng chỉ tay về phía trước, đánh trống lảng: "Sắp tới rồi, đừng ầm ĩ nữa."
Phía xa, ánh đèn trên biển sáng rực, trên mũi tàu còn cắm rõ một lá cờ hải tặc đen tuyền tung bay trong gió.Ngay khi trông thấy lá cờ đó, Lộ Hữu Sâm hơi híp mắt lại, trầm giọng nói: "Là đám hải tặc Ropa?
Không đúng, bọn Ropa không hoạt động ở vùng này."
Lộ Kỳ Dịch lúc mua tiểu đảo đã đặc biệt tham khảo ý kiến Lộ Hữu Sâm.
Khu vực này nằm ngay gần vùng lãnh hải Hoa Quốc thuộc khu vực biển an toàn, không có hải tặc.Dù sao thì hải quân Hoa Quốc không phải để trưng bày.Cho nên, chuyện lần này không thể là do nhóm Ropa gây ra.
Họ chỉ hoạt động sâu trong vùng biển quốc tế, tuyệt đối không dám mạo hiểm lảng vảng gần đây.Nói sao nhỉ.
Vùng biển quốc tế đúng là có luật pháp, nhưng cách thực thi rất đặc biệt phụ thuộc vào quốc tịch của tàu.
Ví dụ như tàu có đăng ký quốc gia nào, thì nếu phạm tội trên biển, sẽ do lực lượng hải cảnh của quốc gia đó phụ trách điều tra, bắt giữ và xử lý.Phải nhớ, có nước phạm tội giết người nhưng không xử tử, còn ở vùng biển quốc tế, việc động thủ rất khó thu thập bằng chứng.Chiếc tàu hải tặc trước mắt, thực ra chỉ là một chiếc tàu cá cũ được cải trang.
Bề ngoài trông vẫn giống một tàu đánh cá bình thường, nếu không chú ý kỹ, thì dù bị chạm mặt giữa biển, người ta cũng sẽ nghĩ chỉ là tàu ngư dân bình thường đi ngang qua.Nhưng điều khác biệt nằm ở hệ thống tín hiệu.Con tàu này đang bật chế độ cột tín hiệu đường sắt, nghĩa là trạng thái định vị rõ ràng.
Lộ Hữu Sâm nhanh tay chụp ảnh gửi về cho Hải cảnh Trung ương.
Chỉ cần xác minh được chiếc tàu này có từng đăng ký tại Trung Quốc hay không, là có thể lập tức điều tra và xử lý theo pháp luật Hoa Quốc.Bởi vì, trên đảo mà bọn họ từng phát hiện trước đó, đã có không ít nạn nhân mang quốc tịch Hoa Quốc bị giam giữ.
Nếu chiếc tàu này có liên quan đến những người đó, vậy thì không còn là chuyện riêng của nhóm Lộ Hữu Sâm nữa, mà sẽ trở thành vấn đề hình sự quốc tế, có thể bàn giao trực tiếp cho lực lượng chức năng xử lý.Tàu cá càng lúc càng gần.
Khi đến đủ khoảng cách, Phúc Bảo bay lên, đảo một vòng trên tàu, rồi quay lại báo cáo: "Đều ngủ rồi, đều ngủ cả rồi!"
Lộ Hành Chu gật gù, đắc ý vỗ tay một cái: "Quả nhiên, tôi đúng là có thiên phú bẩm sinh!"
Lộ Hữu Sâm liếc cậu một cái, thản nhiên nói: "Được rồi, xác nhận xong rồi thì lên tàu đi."
Lộ Hành Chu kiêu ngạo hất cằm: "Trực tiếp dội thuốc mê vào nước của bọn họ, tất nhiên là không vấn đề gì!"
Dưới sự hỗ trợ của mấy bé cá voi cọp, Lộ Hành Chu nhanh chóng leo lên tàu.
Chiếc tàu này vốn dừng lại lúc đang ăn cơm.
Vừa ăn xong chưa được bao lâu thì tất cả đã trúng thuốc mê, không ai thoát được, cả tàu đều gục.Vì vậy, tàu vẫn thả trôi tại chỗ, không có ai điều khiển di chuyển.Lên tàu xong, Lộ Hành Chu cùng Lộ Hữu Sâm, Lộ Vân Nhĩ bắt đầu chia nhau tìm kiếm.
Toàn tàu có tổng cộng 20 người, ai nấy đều có vũ khí trên tay.
Trong khoang chứa hàng còn giấu cả súng đạn thật sự.
Không phải kiểu vũ khí thô sơ mà là chuẩn bị rất đầy đủ, có tổ chức, có mục tiêu rõ ràng.Sau một hồi lục lọi, nhóm Lộ Hành Chu tìm được một ít dây thừng, liền kéo tất cả những kẻ đang nằm lăn lóc ra trói gọn thành một hàng trên boong tàu.
Cả nhóm ngồi xuống, im lặng nhìn mấy chục người đang nằm ngổn ngang, trông như một bầy cá phơi nắng.Lộ Hữu Sâm nhìn một vòng, sắc mặt có chút khó tả, nhíu mày hỏi: "Chu Chu, em cho bọn họ uống bao nhiêu vậy?"
Lộ Hành Chu chớp chớp mắt, vô tội nói: "Cũng không nhiều đâu, chỉ đúng bằng một liều thuốc có thể đánh gục một con voi thôi."
Lộ Vân Nhĩ thở ra một hơi dài, nghiêm túc hỏi lại: "Vậy bọn họ còn sống chứ?"
Lộ Hành Chu nhanh chóng gật đầu chắc nịch: "Tất nhiên rồi!
Em tính toán kỹ mà!"
Nói rồi, cậu quay sang ra hiệu cho Hồ Thất.
Hồ Thất hiểu ý, nhẹ nhàng phun ra một làn sương trắng mỏng.
Làn sương mờ tan vào không khí rồi nhanh chóng luồn vào mũi những người đang bất tỉnh trên boong tàu.Chỉ một lúc sau, cả đám lần lượt mở bừng mắt, ngơ ngác nhìn trời nhìn đất.Kẻ cầm đầu vừa mở mắt đã hoảng sợ tột độ, ánh mắt đảo quanh, định bật dậy thì phát hiện mình bị trói chặt như đòn bánh tét.
Hắn cố nghiêng đầu nhìn ra phía sau, rồi tuyệt vọng khi phát hiện toàn bộ thủy thủ đoàn đều bị trói, ngay cả đầu bếp cũng không tha.Lộ Hành Chu liếc qua ba người trước mặt, nhận ra ngay, chính là mục tiêu của chuyến đi lần này.Tên cầm đầu cắn răng, dùng tiếng Trung giọng điệu đầy oan ức hỏi: "Vì sao lại trói chúng tôi?!
Chúng tôi chỉ là ngư dân mà!"
Lộ Hành Chu rút từ phía sau ra một vật màu đen, đưa lên trước mặt tên cầm đầu rồi lắc lắc: "Ngư dân hả?
Vậy cái này là gì đây?
Bật lửa à?"
Nói rồi, cậu chĩa thẳng món đồ vào đầu tên kia, mỉm cười hỏi: "Ngươi nói thử xem, nếu ta nhấn nút này, nó sẽ ra lửa hay ra đạn?"
Lộ Hữu Sâm vừa thấy liền tái mặt, lao tới giật khẩu súng từ tay Lộ Hành Chu: "Em lấy nó từ lúc nào vậy hả?"
Lộ Hành Chu ngoan ngoãn đáp, mặt mày sáng sủa như không có chuyện gì: "Thì lúc kéo người ra trói thôi.
Tiện tay lấy luôn."
Lúc này, những kẻ còn lại trên tàu cũng lần lượt tỉnh dậy, miệng kêu ai ui inh ỏi vì bị kéo lê, đập đầu đập lưng.
Khi nhìn thấy tay chân mình bị trói gô, bên cạnh lại là hai chục người cũng trong tình trạng tương tự, cả đám im như gà, ngoan ngoãn nằm nhìn ba người đang ngồi trước mặt ba mỹ nhân, mặt đẹp nhưng mắt sắc như dao.Tên cầm đầu cũng là người tỉnh đầu tiên bỗng mạnh miệng: "Dù có súng thì sao?
Chúng tôi chỉ mang theo để tự vệ thôi!"
Lũ bên cạnh cũng bắt đầu phụ họa, rối rít nói theo như học thuộc bài.
Có vài tên còn ra vẻ hung hăng, hy vọng ép đối phương mở trói.Lộ Hành Chu khẽ hừ một tiếng, khoanh tay cười lạnh: "Mấy người thật sự coi bọn tôi là đồ ngu hả?"
Cậu bước tới, cúi đầu nhìn thẳng vào mặt tên cầm đầu, hỏi một câu đầy ẩn ý: "Ông là Mai Lang, người Miến Điện đúng không?
Vợ lớn vợ bé mỗi bên một cô, nghe nói cũng còn đang an ổn lắm, chỉ đáng tiếc là..."
Nói đến đây, Lộ Hành Chu nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.Mai Lang lập tức biến sắc.
Hắn chưa từng tiết lộ tên thật, lại càng không nói ra thân phận mình.
Nhưng chỉ qua vài câu, đối phương đã điểm trúng ngay yếu điểm.
Hắn cố trấn định, tự nhủ trong đầu: Nếu bọn họ tìm được đến đây, thì hẳn đã điều tra trước.
Không đáng để lo.
Tuy vậy, giọng hắn vẫn cứng rắn hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"
Nhưng vừa thốt ra, hắn đã hơi hối hận chẳng phải như vậy là tự nhận rồi sao?
Hơn nữa, hắn mới gọi điện cho vợ mấy hôm trước...Lộ Hành Chu cười hì hì: "Đáng tiếc con của ông đều không phải là của ông đó ~"Mai Lang đơ người tại chỗ, mặt tái rồi đỏ, rồi lại tái, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Mày nói xàm!"
Lộ Hành Chu vẫn ung dung, chỉ tay về phía gã đàn ông đứng sau Mai Lang, mặt mày ghét bỏ: "Cái cô vợ bé mà phó thủ của ông giới thiệu ấy, đúng không?
Trên mông còn có một cái bớt hình con bướm.
Mỗi lần ông đều thích liếm cái bớt đó, đúng không?"
Mai Lang sững sờ.
Hắn trừng mắt nhìn Lộ Hành Chu như thấy quỷ.Làm sao cậu biết chuyện đó?!
Đó là lạc thú riêng tư!
Rất riêng tư!!Mà phía sau, mấy tên đồng bọn nghe đến đây cũng sửng sốt quay sang nhìn nhau rồi lập tức quay lại nhìn Lộ Hành Chu, ánh mắt lấp lánh: Đúng rồi đó!
Mau kể tiếp đi!
Hóng lắm rồi!!