- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 406,663
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #141
Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ
Chương 139. Hồ Gia Trấn - số 38.
Chương 139. Hồ Gia Trấn - số 38.
Lộ Hành Chu nhìn anh hai nhà mình bằng ánh mắt chết lặng nói: "Ca, trung nhị quá rồi."
Lộ Vân Nhĩ vẻ mặt nghiêm túc suy tư: "Trung nhị à?
Nhưng trong mấy bộ truyện thiếu niên, nam chính chẳng phải đều nói kiểu như vậy sao?"
Lộ Hành Chu trở về phòng, vừa đi vừa nói: "Tỉnh táo lại đi, chúng ta không phải nhân vật trong truyện thiếu niên đâu."
Hồ Thất thì đang lăn ra ngủ, ngửa mặt lên trời mà hô hô.
Lộ Hành Chu đi rửa mặt một chút, lúc quay lại thì Hồ Thất đã bị Lộ Vân Nhĩ lăn lộn gọi dậy.Sau khi rời giường, Lộ Hành Chu thu dọn ba lô, Hồ Thất bị Lộ Vân Nhĩ ôm theo.
Lộ Hành Chu dắt theo Thiểm Quang, nói: "Đi thôi."
Phúc Bảo còn đang ở nhà Ngụy Diên trên núi, bận rộn đi tán tỉnh một con chim nhỏ khác.Đeo ba lô lên, Lộ Hành Chu nhìn Hồ Thất hỏi: "Đi được chưa?"
Hồ Thất gật đầu, kéo tay Lộ Hành Chu và Lộ Vân Nhĩ, chân kẹp lấy Thiểm Quang.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hai người một chó bị Hồ Thất đưa đến một vùng núi non.Trước mắt Lộ Vân Nhĩ tối sầm lại, mở mắt ra thì đã thấy khung cảnh xung quanh thay đổi, không khỏi cảm thán: "Chà chà, cậu còn biết cả thuật di chuyển à?"
Hồ Thất trợn trắng mắt nói: "Thuật di chuyển cái đầu cậu, đây là dịch chuyển định vị, chỉ tới được chỗ tôi thôi."
Hồ Thất phẩy tay một cái, sau lưng lập tức hiện ra một tòa nhà lớn màu đỏ, bên trên có bảng hiệu đề: Hồ Gia Trấn – số 38.Lộ Hành Chu cùng mọi người bước vào, tòa nhà tuy có tường đỏ ngói xanh, nhưng bên trong lại cực kỳ hiện đại.
Lộ Hành Chu thậm chí còn nhìn thấy cả máy phát điện.Lộ Vân Nhĩ tấm tắc khen: "Không tệ nha, đầy đủ ghê."
Hồ Thất khẽ tặc lưỡi một tiếng rồi nói: "Thời đại nào rồi mà còn cổ hủ.
Dù là đại tiên, cũng phải sống cho hợp thời đại chứ.
Trừ mấy lão bất tử lạc hậu ra thì ai chẳng vậy."
Lộ Hành Chu thì chẳng lấy gì làm bất ngờ.
Dù sao, đám đại tiên cũng đâu phải tách biệt hoàn toàn với thế giới loài người.Lộ Hành Chu ngồi xuống ghế sofa, chưa được bao lâu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
Cửa lớn vừa mở, từng con hồ ly mặc quần áo chỉnh chu nối đuôi nhau bước vào.Lộ Vân Nhĩ lập tức trố mắt nhìn không chớp vì mấy con hồ ly kia đều là nguyên hình, tức là hình dạng thú thật, chỉ có điều bọn chúng lại mặc quần áo, hành vi và ánh mắt chẳng khác gì con người.Cái cảnh tượng đó khiến người ta vừa đáng yêu vừa có phần sởn gáy.Lộ Vân Nhĩ tặc lưỡi một tiếng rồi nói: "Hiệu ứng Uncanny Valley max cấp luôn rồi."
Lộ Hành Chu hơi nhướn mày nhìn.
Mấy con hồ ly kia đều đang xách giỏ nhỏ, bên trong toàn đặc sản núi rừng.
Vừa vào nhà, chúng đã đặt giỏ xuống rồi đồng thanh nói: "Thất gia gia, đây là đồ ngài dặn tụi con mang đến."
Hồ Thất nhảy xuống, gật đầu nói: "Được rồi, chuẩn bị tiệc rượu đi."
Đám hồ ly lũ lượt đi về phía sau nhà, trong bếp vang lên tiếng leng keng nấu nướng.
Mỗi con hồ ly đều mặc đồng phục đầu bếp, thành thạo bắt đầu nấu ăn.Hồ Thất lúc này đã hóa thành hình người, cười nói: "Đi, dẫn hai người đi xem Đại Tiên Phố của bọn tôi."
Hắn dẫn Lộ Hành Chu và những người khác đi tới một cánh cửa lớn phía trước phòng khách, giơ móng vuốt đặt lên trên cửa.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, bên ngoài là một khung cảnh hoàn toàn khác biệt.Hồ Thất giải thích nói: "Đây là không gian do các thái gia gia dùng pháp lực tạo ra.
Nó đối ứng với tòa nhà lúc nãy, nhưng thật ra đã là một không gian riêng biệt rồi."
Từ bên ngoài nhìn vào thì chẳng thấy được gì cả bởi vì cái không gian này, về bản chất đã không tồn tại cùng chiều không gian với thế giới thực.Lộ Hành Chu và Lộ Vân Nhĩ giống như mấy bà ngoại lần đầu lên thành phố, đi đâu cũng tròn mắt ngó nghiêng đầy tò mò.Trong phố phần lớn là những sinh vật vẫn giữ nguyên hình dạng động vật, nhưng hành vi, biểu cảm lại chẳng khác gì con người.
Dọc đường đầy rẫy các cửa hàng kỳ lạ, bên trong bày bán toàn những món không thể tìm thấy ngoài đời.
Ví dụ như mấy tấm tiểu người giấy có thể biến thành người thật, hay mấy hạt đậu binh rải xuống đất là biến thành tiểu binh lập tức, đúng chuẩn rải đậu thành binh.Lộ Hành Chu còn nhìn thấy không ít món đồ cổ, thậm chí có vài cái là đồ cổ hình người, cảm giác như chỉ cần lấy ra thôi là bị pháp luật hỏi thăm cả mấy năm tù.Nơi này không chỉ kỳ quái ở vật phẩm, mà ngay cả không gian cũng kỳ quái.
Có chỗ phát sáng không phải nhờ đèn mà là nhờ hạt châu, nghe nói có thể biến hóa nhật nguyệt, nhưng thực chất cũng chỉ là điều chỉnh độ sáng như một loại đèn cảm ứng cao cấp.Vừa đi vừa ngắm, Lộ Hành Chu lấy sổ tay ra ghi chép liên tục, từ linh cảm cho đến khung cảnh, sau này có thể mang mấy chi tiết đó thêm vào kịch bản.Nói đến kịch bản, Đặng Mai vẫn chưa tìm được tòa nhà phù hợp, nhưng cũng không sao.
Họ đã bắt đầu tự dựng cảnh.
Ngay ngày hôm đó, khi tỉnh lại, Lộ Hành Chu liền kể lại hết những gì mình nhìn thấy cho Đặng Mai nghe.
Anh lập tức đi tìm chỗ mua vật liệu, bắt tay xây dựng.
Giờ đã làm được một nửa, mà lại không có ai ở thật nên tiến độ rất nhanh.Căn nhà đó quay xong sẽ không bỏ phí, bọn họ đã bàn bạc xong, sẽ chuyển nó thành nhà ma, thuê vài người đóng giả là xong.Thật ra, Lộ Hành Chu còn có nhiều ý tưởng hơn nữa.
Cậu cảm thấy đám thủ hạ của Quỷ Vương là một nguồn nhân lực không tồi.Vừa không cần trả lương, lại vừa có thể dọa người một cách cực kỳ chuyên nghiệp.Đi dạo một vòng, trong đầu Lộ Hành Chu ý tưởng ngày càng nhiều, ghi chép cũng càng lúc càng dày.
Mãi cho đến khi Hồ Thất dẫn họ tới một tiệm bán đồ cổ, nơi mà từng món đồ đều phủ đầy dấu tích bụi thời gian, thậm chí Lộ Hành Chu còn trông thấy không ít đồ đồng thật sự.Hồ Thất xoa xoa eo, lưng hơi khom, rồi bước vào cửa hàng.Lộ Hành Chu và Lộ Vân Nhĩ liếc nhìn nhau, cái dáng này của Hồ Thất, rõ ràng là vào để điều tra.Vừa bước vào, một con chuột già đội nón Tiền Tài Đến với cặp mắt ti hí đặc trưng liền lạch bạch đi ra.
Lộ Vân Nhĩ giật nảy người, suýt nữa thì bật nhảy ra sau vì giật mình.Lộ Hành Chu trầm mặc trong vài giây là hôi tiên à...May mà bộ dáng của hôi tiên cũng tương đối đáng yêu, trông như hamster, không giống mấy con chuột cống to tướng ngoài đời thật ở phương Nam.Nếu mà giống thật thì có lẽ bọn họ đã đè chết nó từ lúc mới ló đầu ra rồi.Dù sao cũng phải nói, chuột ở hai miền Nam – Bắc đúng là có sự khác biệt lớn.Chuột ở phía Bắc thì dáng dấp nhỏ nhắn, giống mèo con.
Còn chuột ở miền Nam tai to, răng nhọn, mặt dài trông như thể tai khỉ mỏ chuột, chỉ nhìn thôi đã thấy rùng mình.Ngay khoảnh khắc hôi tiên trông thấy Hồ Thất, ánh mắt nó tối sầm lại, theo phản xạ lập tức co nhỏ người muốn trốn.
Nhưng muốn trốn khỏi Hồ Thất?
Mơ đi.Hồ Thất biến trở về nguyên hình trong chớp mắt, một vuốt đè thẳng cái đuôi của hôi tiên xuống đất.
Hắn quay đầu nhìn Thiểm Quang ra hiệu.
Thiểm Quang lập tức hiểu ý, bước tới vung một móng vuốt đè lên hôi tiên.Hôi tiên lúc này đã biến thành kích cỡ bằng ngón cái, thế là một vuốt của Thiểm Quang đè cái bụp xuống, toàn thân hôi tiên bị chặn lại như dán chặt trên sàn.Hôi tiên mở miệng, phun ra tiếng người, giọng nịnh nọt đầy sợ hãi: "Hồ Thất gia gia, ta sai rồi, tha cho ta đi mà..."
Con hôi tiên này rõ ràng còn thức thời hơn cả đám Hoàng Cửu vừa bị đè liền lập tức biết điều xin tha, không vòng vo.
Hồ Thất khẽ cười lạnh, ánh mắt sắc như dao: "Tha ngươi?
Ngươi thấy có thể sao?"
Hồ Thất lặng lẽ nhìn chằm chằm hôi tiên, giọng nói bình thản nhưng khiến người ta lạnh sống lưng: "Biến lớn lên trước đi.
Chỉ cần để ta dạy dỗ một chút, ta sẽ tha cho ngươi."
Hôi tiên bất đắc dĩ, vừa run vừa cố gắng hóa lớn trở lại.
Ngay lúc nó vừa mới hóa hình, Thiểm Quang liền không khách khí, ụp mông ngồi thẳng lên người nó.
Cùng lúc đó, Hồ Thất chậm rãi rút ra một con dao bạc nhỏ, ánh đao lấp loáng ánh lạnh.Hôi tiên run lẩy bẩy.
Cửa lớn mở ra, bên ngoài không biết từ khi nào đã tụ tập đầy tiên gia, im lặng đứng vây xem.
Ở tiên giới, chỉ cần một chuyện có liên quan đến Hồ Thất mà được ghi vào Bảo Sách Tiên Gia, thì không ai là không biết.
Mà ai cũng hiểu rõ, nếu để Hồ Thất trở về sau khi bị thiệt, hắn chắc chắn sẽ trả thù.Lần Hoàng Cửu gặp chuyện, cũng từng có người đoán liệu có phải là do Hồ Thất ra tay.
Nhưng khi ấy, đa phần tiên gia đều lắc đầu: Hồ Thất chỉ biết động thủ, ai ngờ được hắn lại nghĩ ra cái kiểu trả thù nhục nhã như vậy?Rất nhiều người lúc ấy còn cá cược rốt cuộc là ai động tay động chân với Hoàng Cửu?Mà hiện tại... nhìn Hồ Thất tay cầm tiểu đao bạc, còn hôi tiên thì đang bị đè dẹp lép dưới mông của Thiểm Quang...Hồ Thất này tiến hóa rồi!Lộ Vân Nhĩ ngồi xổm một bên, lẩm bẩm: "Cho nên lần trước..."
Lộ Hành Chu gật đầu xác nhận:
"Đúng, lần trước ba người anh cái liền xong."
Lộ Vân Nhĩ yên lặng giơ ngón cái: "Là tên nào vô đạo đức dạy cậu ta vậy?"
Mấy tiên gia lặng lẽ vây xem bên ngoài cũng gật gù theo, đúng rồi đó là ai vô đạo đức dạy chứ?
Bọn họ cũng rất muốn biết.Đang ở Lộ gia giúp Miu Miu ấp trứng, bác sĩ Bạch đột nhiên hắt xì một cái, giật giật mũi:
Ai đang mắng tôi vậy?Lúc này, Lộ Hành Chu nhìn đám tiên gia vây ngoài cửa vẫn đang im lặng không nói gì.
Quả thật mở miệng ra, chẳng khác nào vạch trần chuyện nhà họ, mà nói thật bác sĩ Tiểu Bạch nhà bọn họ đúng là cũng không ra gì cho lắm.Bên trong, tiếng hét thảm của hôi tiên vang vọng khắp trời đất, đến mức tưởng như muốn phá tan cả bầu trời.
Hồ Thất mặt mày hớn hở nhưng ánh mắt lại lạnh tanh, động tác tay gọn gàng, dứt khoát.
Không bao lâu sau, ca phẫu thuật đã hoàn tất.Hồ Thất cười tủm tỉm, vẫy tay ra hiệu cho Thiểm Quang buông hôi tiên ra.Hôi tiên nằm bẹp dưới đất, nước mắt lặng lẽ tràn ra nơi khóe mắt.
Xong đời rồi... hắn không còn nguyên vẹn nữa... hắn muốn đi tìm chết!!Lộ Hành Chu nhìn con hôi tiên co giật dưới đất, vẻ mặt cạn lời, chớp mắt mấy cái.【 Hắn trước đây không phải từng tiến cung rồi à?
Khi đó chẳng phải cũng bị thiến một lần rồi sao?
Đáng lẽ phải quen rồi chứ?】Hôi tiên đột nhiên bật dậy ngẩng đầu: Là ai?!!
Là ai dám nhắc lại vết thương lòng của ta giữa thanh thiên bạch nhật thế này!!Bên ngoài, các tiên gia đồng loạt chậc chậc chậc cảm thán.
Lão hôi này đúng là chuột số khổ, theo như tính toán thì chắc vừa mới khôi phục lại chưa lâu, giờ lại bị Hồ Tiểu Thất cho ca thêm một lần nữa...Lộ Hành Chu chỉ biết rằng sau khi bị xử lý, bọn họ vẫn có khả năng mọc lại và từ từ hồi phục nhưng cái quá trình đó thì cực kỳ dài.
Mà hôi tiên trước mắt đây, chỗ đó mới mọc ra lại chưa được mười mấy năm, còn chưa kịp trải nghiệm một lần chuột sinh hoan lạc, giờ lại bị Hồ Thất làm thêm lần nữa.Càng thảm hơn nữa, cả dòng họ lão hôi chỉ còn mỗi hắn là độc đinh mầm, một mầm mống duy nhất có khả năng nối dõi tông đường.
Đám huynh đệ tỷ muội của hắn toàn là chuột thường không thể hóa hình.
Hắn vốn còn tính chuyện kết hôn với Hôi Hoa Hoa nhà bên, hiện giờ chắc vẫn còn đang đợi hắn đến cầu thân...
Vậy mà hiện tại, hôi tiên nằm bẹp dưới đất, nước mắt nhỏ tí tách lên nền nhà, lạch cạch, lạch cạch, nghe mà thê lương não ruột.Hồ Thất đứng chống eo, quay đầu nhìn đám tiên gia vây xem bên ngoài.
Hắn nở nụ cười lạnh như vai phản diện chính hiệu, giọng vang rền: "Từ hôm nay trở đi, Hồ Thất chính thức có thêm một ngoại hiệu mới: Ca trứng tiên nhân!!
Ai dám tính kế ta, ta đều ca hết!!
Nhớ kỹ cho ta!!"
Một con mãng tiên đứng lẫn trong đám vây xem lập tức im lặng lùi về sau hai bước, lưỡi rắn vô thức thè ra rụt lại.
Không được, không thể dây vào, tên này chơi kiểu điên luôn rồi.Hồ Thất đắc ý phất tay, huýt sáo: "Đi thôi, Chu Chu ~"Hiện tại, điều duy nhất Lộ Hành Chu muốn làm chính là che mặt.
Ngay khoảnh khắc Hồ Thất hùng hồn tuyên bố cái danh hiệu Ca trứng tiên nhân, cậu đã muốn vùi mặt vào tay áo rồi.
Nhưng đáng tiếc, nét mặt của cậu...
đám tiên gia bên ngoài đã nhìn thấy hết cả rồi.Từ giờ trở đi, cái tên Lộ Hành Chu e là sẽ bị gắn với hàng loạt danh hiệu kỳ dị trong giới tiên gia mất thôi...Lộ Vân Nhĩ thì không giấu nổi vẻ thích thú, tấm tắc nói với Hồ Thất: "Lợi hại thật đấy, Tiểu Thất."
Hồ Thất vênh mặt, tay ôm bụng khoe khoang: "Chuyện đó là đương nhiên!"
Đám tiên gia bên ngoài nhìn cái bụng tròn trịa mềm mềm của Hồ Thất, lại liếc nhìn khuôn mặt tròn vo như bánh bao của hắn, đột nhiên trong đầu bọn họ dâng lên một suy nghĩ vô cùng quỷ dị:Hắn còn nhỏ như vậy, đáng yêu thế này, nhường hắn một chút thì có làm sao chứ~Lộ Hành Chu lập tức rùng mình một cái.
Cậu liếc ra bên ngoài, thấy ánh mắt của từng tiên gia đã chuyển từ kiêng dè lúc nãy sang đầy trìu mến và mang tính cưng chiều.【 Rồi xong, hào quang đoàn sủng của Hồ Thất lại xuất hiện rồi...】