- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ
Chương 69. Cho anh đổi nhân vật được không?
Chương 69. Cho anh đổi nhân vật được không?


"Hơn nữa, em chỉ là đơn phương đặt tên cho Lị Lị thôi mà."
Lộ Vân Nhĩ gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, rồi theo sau Lộ Hành Chu là Tiểu Minh và Tiểu Kiệt.
Khi về đến nhà, ánh mắt Lộ Vân Nhĩ chạm vào căn nhà cũ kỹ trước mắt.Ngạch cửa long lở, tường bong tróc loang lổ, gió rừng thổi qua làm tan biến mọi suy nghĩ của hắn.Hắn lặng lẽ nhìn Lộ Hành Chu đang bôi thuốc cho Lị Lị.
Nửa khuôn mặt cậu chìm trong bóng tối, tay vẫn còn dính một ít máu đỏ tươi.Lộ Vân Nhĩ ngồi xếp bằng xuống, xoay đầu nhìn về phía Đặng Mai.
Đặng Mai thì tròn mắt nhìn quanh, tay chân múa loạn như đang cố gắng biểu đạt điều gì đó. ...Được rồi, được rồi, ai cũng điên cả rồi.
Hắn tự nhủ như vậy.Sau khi xử lý vết thương cho Lị Lị, Lộ Hành Chu khẽ thì thầm gì đó với hai con khỉ còn lại, rồi cúi đầu nói gì đó với Lị Lị.
Lị Lị nghe xong liền quay đầu nhìn về phía Tiểu Minh và Tiểu Kiệt, ánh mắt bỗng trở nên rất không ổn.Ngay sau đó, những người đang xem livestream, bao gồm cả Lộ Vân Nhĩ và Đặng Mai, cùng chứng kiến một màn đánh đập một chiều.Tiểu Kiệt và Tiểu Minh bị đánh đến kêu la thảm thiết, chỉ trong chốc lát, bức tường bên ngoài đã kín đặc những cái đầu khỉ ló ra xem náo nhiệt.Bọn họ nhô đầu ra xem náo nhiệt.Ngay cả lão Hầu Vương cũng đến.
Trông ông lúc này hoàn toàn không có vẻ yếu ớt như vừa nãy còn ngồi trên cao.Lộ Hành Chu bình tĩnh quan sát, chờ đến khi đánh gần xong mới mở miệng: "Được rồi, dừng tay."
Lị Lị liền nhào vào lòng Lộ Hành Chu, líu ríu đầy ấm ức.
Lộ Hành Chu xoa đầu nó, an ủi: "Không sao đâu, chúng ta là nữ vương mà.
Sau này thích bắt bao nhiêu nam sủng cũng được."
Lị Lị nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, lập tức đứng dậy.
Lộ Hành Chu nói tiếp: "Về đi, mai gặp lại."
Lị Lị lưu luyến gật đầu, rồi dẫn hai con khỉ rút lui khỏi viện.Livestream vẫn tiếp tục, cư dân mạng vẫn còn chưa hết hưng phấn.Một lúc sau, có tiếng trực thăng vọng tới.
Lộ Hành Chu ngẩng đầu nhìn, thấy từng kiện hàng lần lượt được thả xuống.
Cậu còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã vang lên.Lộ Hành Chu bắt máy, là cha Lộ gọi tới.
Ông nói những đồ đang được thả xuống đều là nhu yếu phẩm sinh hoạt, đồng thời đã sắp xếp một đội thi công đến trang hoàng lại nơi này.
Trước mắt sẽ sửa sang đơn giản, lắp đặt thiết bị điện và kéo dây điện.Chuyện quay phim thì tạm thời gác lại, để Đặng Mai lên kế hoạch kỹ càng rồi tính sau.
Cứ giữ nguyên hiện trạng các căn phòng.Lộ Hành Chu xác nhận mình đã hiểu.
Trên trời lúc này có thêm một chiếc dù từ từ đáp xuống, kèm theo một thùng hàng khổng lồ.
Bên trong là đồ đạc cá nhân của Lộ Hành Chu và Lộ Vân Nhĩ, cùng các thiết bị như máy lọc nước...
Cái giếng ở hậu viện vì bỏ hoang lâu ngày đã cạn khô, khu bếp cũng hư hỏng nghiêm trọng, nên lần sửa chữa này sẽ tập trung vào những hạng mục đó trước.Sau khi đợi đội thi công tới, Lộ Hành Chu quyết định đi gặp nhóm diễn viên chính.Không ngờ Lộ Vân Nhĩ âm thầm theo sau, kéo cậu lại lần nữa.Hắn vẻ mặt đau khổ nhìn Lộ Hành Chu nói: "Chu Chu, anh có thể... có thể đổi vai được không?"
Lộ Hành Chu nhìn hắn bằng ánh mắt chết lặng: "Anh muốn đổi sang vai nào?"
Lộ Vân Nhĩ như sắp bật khóc: "Anh có chút... chút sợ."
Lộ Hành Chu nhìn dáng vẻ đáng thương, chân run run của anh hai, suýt nữa thì bật cười.
Khó trách lúc cậu nói cho mọi người biết anh hai là nam chính, ai nấy đều có vẻ mặt kỳ quái.
Hóa ra là vì thế này.Lộ Hành Chu nghiêng đầu, đầy cảm thông nói: "Nhưng những nhân vật khác cũng đâu tránh được mấy cảnh đó đâu."
Lộ Vân Nhĩ lặng người.
Lúc trước sao hắn lại mạnh miệng làm gì cơ chứ?
Tại sao!!Vẻ mặt hắn như chuẩn bị ra pháp trường: "Thôi kệ đi!"
Lộ Hành Chu cười nói: "Không phải là không đổi được.
Nếu anh đổi với Tiểu Thanh thì sao?"
Lộ Vân Nhĩ ngẩn ra.
Lộ Hành Chu tiếp tục nói: "Chỉ cần sửa lại chút kịch bản thôi."
Dù sao cậu cũng định cho nam chính đi làm hòa thượng rồi, sửa tí cũng chẳng sao.Đặng Mai nghe được, từ cau mày chuyển sang giãn mày chỉ trong vài phút.
Thay đổi này cũng không tồi.Tiểu Thanh sẽ vào vai nam chính, còn Lộ Vân Nhĩ sẽ vào vai Sở Nhân Mỹ.
Giải quyết dứt điểm nỗi sợ của anh hai.
Đúng vậy, nhưng cũng đồng nghĩa với việc... mặc đồ nữ.Đặng Mai liếc đánh giá Lộ Vân Nhĩ một lượt, ánh mắt đầy chuyên môn.Lộ Vân Nhĩ dường như cũng đoán được.
Trong đầu hắn lúc này, hai tiểu nhân đang đánh nhau loạn xạ.
Một bên bảo hắn cứ làm nam chính cho đàng hoàng, dù gì cũng chỉ là diễn thôi, đông người như vậy, sợ gì?Bên còn lại thì bảo: quăng mặt mũi đi!
Chỉ là mặc váy diễn vai nữ quỷ thôi mà!
Không sợ!Trong khi hai tiểu nhân trong đầu Lộ Vân Nhĩ còn đang đánh nhau loạn xạ, bọn họ đã đặt chân đến thôn làng bên dưới.Thôn này gồm nhiều cụm nhà cổ được xây dựng theo phong cách kiến trúc dân gian xưa, mái ngói cong cong, tường gỗ, ngói đen thâm cũ.
Nền nhà được dựng cao như nhà sàn, chỉ khác là bên dưới không phải nước mà là đất khô, và phần nhà sàn này cũng không cao lắm.Toàn bộ kiến trúc của thôn đều được xây dựng theo hình tròn, lấy một cái cây cổ thụ lớn giữa làng làm trung tâm.Vừa bước chân vào thôn, Lộ Hành Chu và những người khác đã bắt gặp mấy bà lão mặc đồ dân tộc Miêu, ánh mắt họ nhìn nhóm người mới không mấy thiện cảm.Nhưng chỉ một lúc sau, khi người trong thôn đến nghênh đón, ánh mắt các bà cũng dịu đi rõ rệt.Lộ Hành Chu và đoàn mượn tạm một ngôi nhà của đôi vợ chồng đi làm xa.
Nhà rất sạch sẽ, đồ đạc tinh xảo, có thể nhìn ra nơi này đã qua nhiều thế hệ sinh sống.
Dù bên trong có đầy đủ tiện nghi hiện đại, nhưng nhìn từ ngoài vào vẫn toát ra nét mộc mạc cổ kính.Kim chủ đại nhân đã đến, tất nhiên cả đoàn cũng theo chân tụ tập.
Lộ Hành Chu gật đầu hài lòng khi thấy dàn diễn viên lục tục xuất hiện.
Dù cậu chưa từng gặp họ ngoài đời, nhưng đã nhờ những người bạn nhỏ thăm dò trước, nhân phẩm đều ổn.
Nhưng vừa nhớ đến phần tình báo mình nhận được gần đây, Lộ Hành Chu lại không khỏi nhìn về phía Nhan Thanh bằng ánh mắt thương hại.Nhan Thanh là người tỉnh Quảng Đông, từng học kịch Quảng Đông từ một vị lão sư có tiếng.
Sau này chuyển đến sống ở Đế Đô, nên giọng nói của cô không quá khó nghe.Vốn dĩ cô không định đi đóng phim, nhưng gần đây tài chính túng quẫn.
Vừa hay nghe nói Lộ Hành Chu đang tuyển nữ chính, mà lại cần người biết kịch Quảng Đông, cô lập tức cảm thấy, còn ai thích hợp hơn mình?Cô liền bay đến ngay, mà Lộ Hành Chu quả thực rất hào phóng.
Tuy không đến mức 208 vạn một ngày, nhưng cũng không ít.Nhận được kịch bản, cô càng thích hơn nữa: không cần lộ mặt nhiều, lại có thể hóa thân thành ma nữ nổi điên.
Quá hợp gu!Cô yêu rồi!Thế nên khi Lộ Hành Chu vừa bước đến, cô liền rót cho cậu một ly trà lạnh.Lộ Hành Chu im lặng nhìn chén trà lạnh, vẻ mặt hơi cứng đờ, cậu vốn không thích trà lạnh.Nhan Thanh thì lại nhìn cậu đầy chờ mong.
Với cậu bé này, cô hoàn toàn không lo sẽ bị quy tắc ngầm.Ngoại hình kia, ai quy tắc ai còn chưa chắc!
Hơn nữa, cậu vẫn chưa đủ tuổi thành niên mà!Dưới ánh mắt mong chờ, Lộ Hành Chu cắn răng uống hết ly trà.
Khác hẳn với ký ức về vị đắng chát, trà này lại ngọt thanh, hơi có vị thuốc, nhưng rất dễ uống.Lộ Hành Chu hai mắt sáng lên, nhìn Nhan Thanh nói: "Cái này ngon quá!"
Nhan Thanh đắc ý cười: "Đúng chứ?
Đây là công thức bí mật độc quyền của tôi."
Thấy ánh mắt ngây thơ háo hức của Lộ Hành Chu, tim cô cũng mềm lại.
Cô rót thêm một ly nữa đưa cậu: "Ở đây khí ẩm cao, uống nhiều vào cho tốt."
Lúc này, nam phụ số hai và ba cũng tới.
Cả hai đều là sinh viên trường điện ảnh, tham gia thử vai theo tổ đội.
Diễn xuất rất ổn, giá cả cũng không kém cạnh ai.
Họ còn hào hứng vì sẽ được học lớp diễn xuất với vị lão sư nổi tiếng chính là thầy của họ.Toàn người trẻ tuổi, nhanh chóng làm quen, trò chuyện rôm rả.
Lộ Hành Chu liếc nhìn Nhan Thanh, định nói lại thôi.【Làm sao để nói với chị ấy rằng bạn trai của chị ấy không hề nghèo.
Anh ta giả vờ nghèo, xin tiền chị đóng học phí để thử lòng chân thành.
Giờ anh ta vừa gặp một cô gái đơn thuần, dịu dàng như ánh mặt trời, khiến tim rung động.
Hắn đang chuẩn bị chia tay chị ấy để đến với tiểu mặt trời của đời mình.】Lộ Vân Nhĩ hít sâu một hơi.
Không thể tin nổi, cái thể loại đàn ông rác rưởi gì thế này?
Còn thử lòng chân thành?
Tưởng mình là hoàng đế chắc?Lộ Hành Chu cúi đầu, lặng lẽ quan sát Vương Úc An và Tô Hướng Minh đang cãi nhau chí chóe, trong lòng vẫn đắn đo không biết nên mở lời thế nào.【Tên cặn bã kia còn nghĩ rằng thời gian gần đây Nhan Thanh lạnh nhạt là vì tiền.
Hắn ta tin chắc cô chỉ vì tiền mới yêu hắn, nghe cô nói đi đóng phim làm nữ chính thì không tin, cứ tưởng cô lấy cớ.】Nhan Thanh vô thức chú ý tới ánh mắt của Lộ Hành Chu, cảm thấy có gì đó là lạ.
Cô do dự một lúc rồi lên tiếng: "Biên kịch Chu Chu, em có chuyện gì muốn nói với chị sao?"
Lộ Hành Chu còn chưa kịp đáp thì Vương Úc An đã hớn hở nhào tới, bá vai cậu: "Biên kịch Chu Chu sao thế?
Có gì cứ nói cho tôi biết nha~"Lộ Hành Chu nhìn Nhan Thanh một chút rồi hỏi: "Đây là việc riêng của chị, chị thực sự muốn tôi nói ra ở đây sao?"{Việc riêng?}{Tôi ngửi thấy mùi dưa rất rõ ràng.}{Chu Chu nói nhanh đi, tôi thực sự muốn hóng.}{Lại có người sắp bị bóc phốt rồi.}{Ờ thì là việc riêng thật... chắc nên đi chỗ kín một chút.}Nhan Thanh lập tức cảm thấy bất an.
Việc riêng của cô...?Cô chợt nghĩ tới chuyện dạo gần đây Minh Nguyên tỏ ra lạnh nhạt, sắc mặt trầm xuống.
Cô đứng lên: "Chúng ta vào nhà nói đi."
Lộ Hành Chu gật đầu, hai người rời khỏi đám đông.
Vào trong nhà, Lộ Hành Chu do dự nói: "Cái đó... bạn trai của chị..."
Nhan Thanh một bộ quả nhiên như thế nói: "Minh Nguyên làm sao?"
Lộ Hành Chu sửng sốt, cậu không thể tin nói: "Bạn trai chị là Minh Nguyên?"
Cậu im bặt một lúc, ánh mắt nhìn Nhan Thanh dần tràn đầy thương cảm.【Vãi cả chưởng, hóa ra Nhan Thanh chính là Bạch Nguyệt Quang, nhân vật đã chết từ lâu trong cuốn tiểu thuyết về đại thiếu gia tối tăm, u ám kia...】Lộ Vân Nhĩ vỗ tay một cái, còn Đặng Mai thì tỏ vẻ rất hứng thú.Lộ Hành Chu thở dài, ngập ngừng nói: "Ừm...
đúng vậy, bạn trai của chị cũng không hẳn là người đáng thương đâu..."
Nhan Thanh khẽ nhíu mày: "Có ý gì?"【Ý gì nữa chứ?
Anh ta chỉ giả nghèo để lừa chị thôi.
Trong sách có ghi, Nhan Thanh chết trong một vụ tai nạn khi đang đi kiếm tiền để cho Minh Nguyên đóng học phí.
Trước lúc chết, cô vẫn còn thương nhớ Minh Nguyên, còn cố gắng gửi tiền học cho anh ta.
Rồi Minh Nguyên gặp được tiểu thái dương, cô gái thân thiết, rực rỡ như mặt trời chuẩn bị chia tay với Nhan Thanh.
Khi anh ta nhận được di vật mà Nhan Thanh để lại, lúc đó anh ta mới tỉnh ngộ.
Lúc nhìn chuỗi hạt của Nhan Thanh trong tay, anh ta thống khổ đến rơi lệ, càng thêm khổ sở...】Nhan Thanh ngồi lặng im một lúc, mắt hơi đỏ: "Biên kịch Chu Chu, em biết những chuyện đó sao?
Có thể kể cho chị nghe được không?"
Trong đầu cô lại hiện về hình ảnh những cảnh trước đây mình từng bỏ qua.
Hắn từng nhìn những thương hiệu xa xỉ với ánh mắt khinh bỉ, thái độ đó vẫn nguyên vẹn khi cô từng nói thích mấy món trang sức.
Cách hắn nhận xét về các thương hiệu nổi tiếng trên TV, cái sự chỉ uống cà phê hảo hạng của hắn...Cô đã cố tình phớt lờ tất cả những điều đó...
Tình yêu thật sự khiến người ta mù quáng.Nhan Thanh khịt mũi, buồn bã kết luận.Lộ Hành Chu thở dài nói tiếp: "Đúng vậy, anh trai của Minh Nguyên là Minh Tố – đại thiếu gia Minh gia, người nắm quyền ở Minh thị.
Còn Minh Nguyên chỉ là tiểu thiếu gia mà thôi.
Việc anh ta giả nghèo chỉ để thử lòng chân thành của chị, xem chị có yêu thật hay không."
Nói đến đây, Lộ Hành Chu cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Cậu không hiểu nổi, người này có ngu không vậy?
Tiền đó một phần cũng là của mình, nếu thật sự nghèo thì còn có thể hiểu chứ?
Còn cái thái độ này thì đúng là nhu nhược.Thẳng thắn mà nói, Nhan Thanh có thể nuôi hắn, còn bao dung, nguyện ý chi tiền học cho hắn, quả thật đúng là tổ sư gia luyến ái não.
Điều đó không xấu, mọi chuyện vẫn có thể ổn nếu Minh Nguyên yêu thương và đối xử tốt với Nhan Thanh.Vấn đề là cái tên ngu ngốc đó ngày nào cũng cà lơ phất phơ, kiêu căng tự đại...Lộ Vân Nhĩ cũng đang mắng thầm, nhưng thay vì tự mắng mình, hắn lại chọn cách chia sẻ sự phẫn nộ này với bạn bè.
Không giấu giếm gì, hắn trực tiếp đăng lên nhóm huynh đệ nhỏ.Sau khi gửi đi một đống lời chửi mắng cay nghiệt dành cho tên cặn bã kia, điện thoại hắn reo lên.
Mở ra xem, hắn chết lặng.Hắn đã đăng sai nhóm.Nơi đây là một nhóm bạn thân thiết của hắn, đúng hơn là bằng hữu ý hợp tâm đầu.Màn hình tràn ngập biểu tượng cảm xúc kinh ngạc và ghê tởm.
Hắn vội nhắn tin: "Các cậu đừng nói ra ngoài nha, đây là chuyện riêng tư của cô gái ấy."
Khi tin tức lan ra, Nhan Thanh sốc đến mức vỡ giọng: "Không phải... anh ta là người xấu sao?"
Bên ngoài, mọi người cũng ngơ ngác gãi đầu, nóng lòng muốn biết chuyện "Anh ta có phải người xấu không?"
Bọn họ thực sự rất tò mò về kẻ xấu trong câu chuyện.Lộ Hành Chu giữ vẻ bình tĩnh, gật đầu nói: "Ừm... không chỉ vậy, gần đây anh ta còn gặp được một cô gái như ánh dương vậy...
Đang định hẹn hò với cô ta luôn.
Em đoán ngày mai hoặc ngày kia, anh ta sẽ nói chị là người ham tiền, rồi dọa chị biết hậu quả nếu làm anh ta không vui.
Anh ta sẽ khoe mình là thiếu gia Minh gia, rồi bốn phương tám hướng tung tin chị là nữ thần kịch Quảng Đông thực chất chỉ là con đàn bà ham tiền, ham vật chất... blah blah..."
Nhan Thanh tức giận nói với vẻ mặt không thể tả: "Không thể tin nổi!
Anh ta có bị điên không vậy?
Chị cùng anh ta yêu nhau, anh ta chưa từng cho chị một đồng nào, còn bắt chị bỏ tiền mua quần áo, giày dép cho anh ta.
Giờ thì chị làm công kiếm tiền đóng học phí cho anh ta, thấy anh ta học giỏi mới tiếc, vậy mà anh ta đối xử với chị như vậy à?"
Lộ Hành Chu bổ sung nói: "Học giỏi gì đâu, mấy bảng điểm top đầu đều là bạn cùng phòng anh ta, người đó mới đúng là học bá thực thụ."
Nhan Thanh càng thêm tức giận, quát lớn: "Anh ta thật đúng là ba năm không ị phân!"
Lộ Hành Chu nhướng mày nhìn cô, Nhan Thanh sửa lại: "Ý là phân trướng."
Lộ Hành Chu bật cười: "Hahaha, hỗn trướng đúng không?"
Nhan Thanh gật đầu rồi xoay người lao ra ngoài, tay cầm cái ly đến một bát trà lạnh lớn, uống ừng ực một hồi, sau đó lại trở vào phòng.Hành động khiến người xem bên ngoài đều sửng sốt, bối rối.
Khi thấy ánh mắt mọi người, cô nói: "Tôi hơi tức giận, phải đi giải quyết chuyện này cho rõ ràng."
Lộ Hành Chu đọc nguyên văn nội dung, thấy rõ số phận Nhan Thanh đã thay đổi.
Trong sách ghi, Nhan Thanh đến quán trà biểu diễn kịch Quảng Đông, quán trà đèn cũ kỹ lâu năm không được tu sửa, bị sập trúng.
Cô được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, trước khi chết còn muốn gửi tiền cho cái tên hỗn trướng đó.Hiện tại, Nhan Thanh vẫn sống khỏe mạnh, nên Bạch Nguyệt Quang kia cũng chẳng còn gì để nói.【Thật khó để bắt được một người như thế.
Hơn phân nửa quyển sách là hồi ức về việc Nhan Thanh đã tốt với anh ta như thế nào, còn anh ta có bao nhiêu cô gái phụ bạc cô ấy.
Quả thực đen đủi, mà lại không biết nhận sai, thật đáng ghê tởm.】Lộ Vân Nhĩ tiếp tục nghe ngóng, tay vẫn không ngừng vọc bát quái, dù đã đăng nhầm, nhưng vì đã chia sẻ rồi, hắn quyết định cùng bạn bè ăn vạ tiếp.
Bọn bạn hắn mắng người nghe rất dễ chịu, nên hắn vẫn kiên trì đồng hành.Sau khi uống cạn bát trà lạnh, hỏa khí của Nhan Thanh cũng dịu đi đôi phần, cô nhìn Lộ Hành Chu hỏi: "Vậy bây giờ, cái tên khốn đó đã lừa tiền và tình của chị đúng không?
Chị từng nghĩ hắn thật sự là học bá cơ mà.
Một tên rác rưởi mà còn dám cãi chày cãi cối trước mặt chị, thật đáng chết!"_______________
Mọi người cho mình một vote


Ngày 29/04/25 _ 07/07/25