- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ
Chương 79. Dưa nhiều ghê
Chương 79. Dưa nhiều ghê


Phúc Bảo hóm hỉnh, luôn tin rằng mọi thứ trên núi mà nó phát hiện ra đều thuộc về mình.
Nhưng đáng tiếc, giờ thì... chúng tiêu đời cả rồi.Phúc Bảo điểu mắt rưng rưng, dựa sát vào người Lộ Hành Chu, dụi dụi đầu vào lòng cậu.
Giọng nói vốn ồn ào rộn ràng nay lại lắp bắp đầy bi thương:"Huhu... mỹ nhân, quà của điểu mất rồi, điểu buồn quá, những thứ đó đều là của điểu giờ không còn nữa rồi..."
Lộ Lâm Vụ bên cạnh phá lên cười: "Vậy bây giờ phải làm sao đây?"
Phúc Bảo mắt nhỏ ánh lên tia sáng lạnh, vung vẩy đôi cánh bé xíu: "Đêm nay, điểu sẽ tập hợp điểu.
Cứ chờ tin tốt từ điểu đi!"
Lộ Hành Chu bất đắc dĩ thở dài, ôm lấy Phúc Bảo vào lòng: "Không cần đâu.
Thật sự không sao, chừng đó là đủ rồi, ta rất thích."
Phúc Bảo lập tức rực sáng đôi mắt nhỏ, rúc chặt vào lòng Lộ Hành Chu, cảm động đến mức liên tục cạc cạc: "Điểu thật cảm động, điểu yêu ngài, mỹ nhân!
Ngài chờ nha, điểu sẽ mang quà tới cho ngài!"
Hai ngày sau, Phúc Bảo bỗng biến mất không thấy tăm hơi.
Quá trình quay phim vẫn tiếp tục như thường lệ.
Vào một đêm tối, cả đoàn bắt đầu quay phân cảnh kịch sân khấu.Nhan Thanh thay trang phục, Đặng Mai và những người khác khẩn trương chuẩn bị.
Đạo cụ bắt đầu tỏa khói, kỹ sư ánh sáng chiếu rọi khung cảnh.Lộ Vân Nhĩ và Vương Úc An ngồi bên dưới, theo dõi vở diễn đang được ghi hình phía trên sân khấu.Gió đêm thổi mát lạnh.
Trên sân khấu, Nhan Thanh bật khóc.Lộ Vân Nhĩ và những người khác mặt mày tái nhợt, một cách chân thực đến rợn người.Vào cảnh tiếp theo, Vương Úc An thủ vai phụ, trơ mắt nhìn cây nến cắm xuyên qua tim mình.
Máu nhỏ giọt.Chỉ còn lại một tia cuối cùng.
Anh không thốt nên lời, chỉ có thể trừng lớn mắt nhìn ra phía sân khấu.
Ở đó, Sở Nhân Mỹ đang đứng im lặng, lặng lẽ nhìn dòng máu chảy xuống dưới chân mình.
Nụ cười quái dị nở trên môi cô.
Vương Úc An dùng hết sức hét lên cảnh báo đồng đội, tiếng hét vang lên như một tiếng kèn báo tử.Quay xong cảnh, Vương Úc An đóng máy, nở nụ cười thoải mái khi nhận phong bao lì xì đỏ mà Lộ Hành Chu chuẩn bị.
Đóng máy xong là được lì xì, không ít.Vì Tô Hướng Minh còn cảnh quay, hai người chưa tách đoàn, nên Vương Úc An tạm thời chưa về mà đi đăng ký làm diễn viên quần chúng cho những cảnh tiếp theo.
Cảnh trong nhà kết thúc, chuyển sang giai đoạn quay tại làng quay phim.
Những người dân trong thôn bắt đầu kể về kiếp trước của Sở Nhân Mỹ.
Sau đó là cảnh mọi người rời thôn, chạy về thành phố để tránh cô.
Nhưng dù có chạy, cuối cùng họ đều không thoát nổi, lần lượt tử vong.Lộ Vân Nhĩ, nam chính, không còn lựa chọn nào ngoài việc quay lại.
Hắn quyết định nhập đạo, xây một đạo quán trên mảnh đất đó, thỉnh Tam Thanh về trấn áp, độ hóa Sở Nhân Mỹ.Sau đó là Lộ Vân Nhĩ quyết định nhập đạo, ở xây dựng một đạo quan ở đây, thỉnh tượng Tam Thanh, dùng để trấn áp độ hóa Sở Mỹ Nhân.Đoạn kết phim quay tại đây: Sở Nhân Mỹ trong bộ áo xanh, đứng trước cổng đạo quán.
Cô lặng lẽ nhìn Lộ Vân Nhĩ ăn mặc đạo sĩ bên trong, một nụ cười quỷ dị lại hiện lên.
Cốt truyện đã bị thay đổi không ít, đặc biệt là tuyến nhân vật và năng lực của Sở Nhân Mỹ.
Những điều chỉnh này khiến nàng trở nên vừa tàn nhẫn hơn, vừa mang phần nhân văn hơn.Các tuyến cốt truyện khác ít nhiều đã bị thay đổi, và chính những điều chỉnh này khiến hình tượng Sở Nhân Mỹ trở nên vừa tàn nhẫn hơn, lại vừa nhân văn hơn.Ví dụ như trong cảnh tàn sát trong thôn, theo bản gốc có nhiều người chết, nhưng Lộ Hành Chu đã sửa lại: tất cả nạn nhân đều là đàn ông.Khi đối diện với bạn gái minh tinh, Sở Nhân Mỹ vì đã nằm dưới nước quá lâu nên mất đi nhân tính, bắt đầu đại khai sát giới.
Tuy nhiên, nàng vẫn có một giới hạn, phải giết sạch những người đánh thức mình thì mới được giải thoát.
Không thời gian, không quy tắc, chỉ cần đúng người.Vì vậy, Lộ Vân Nhĩ, nam chính, không chết.
Ngược lại, anh quyết tâm dùng chính bản thân để trấn áp Sở Nhân Mỹ.Nguồn gốc của Sở Nhân Mỹ là nước.
Chỉ cần có nước, dù uống vào hay chỉ tiếp xúc, cô đều có thể khống chế con người, dùng ảo ảnh dẫn họ đến chỗ chết.
Những cảnh này được quay dưới chân núi.
Ngày đầu tiên quay ở đây, gia đình họ Tống đến: Tống Thời, Tống Gian, cùng Tống Trúc Vận, Tống Trúc Giác, Tống Tùng Lĩnh và Tống Tùng Lập.Nhà Tống Thời đi hai người, nhà Tống Gian cũng hai người.
Vừa đến nơi, họ cùng nhau đi tìm Lộ Hành Chu.Tống Trúc Giác và Tống Tùng Lĩnh lần đầu gặp Lộ Hành Chu.
Trước đây, trong một buổi tiệc, họ từng theo Tống Thời ra nước ngoài, sau đó bị bỏ lại đó một thời gian dài, mãi mới được đón về.Dù không thân thiết, nhưng họ từng nghe nói đến chuyện Lộ Hành Chu vốn là con riêng, lại còn bị tính kế đủ đường.Cho nên, vừa đặt chân đến nơi, họ lập tức theo Tống Trúc Vận tới gặp cậu.Lúc ấy, Lộ Hành Chu đang nằm phơi nắng trên người Mập Mạp.
Dù đã xem livestream, nhưng khi thấy tận mắt, mọi người vẫn không khỏi hoảng sợ.Lộ Hành Chu chào hỏi, Tống Trúc Vận đứng bên cạnh, thấp giọng: "Em... anh là anh của em.
Em có thể lại đây không?
Anh hơi sợ."
Lộ Hành Chu ngồi dậy, vỗ mông Mập Mạp.
Con hổ béo lầm bầm gầm nhẹ rồi quay người bỏ đi với vẻ bực bội.Tống Trúc Vận lúc này mới thở phào, nhìn vào camera livestream, rồi dẫn đám em trai ngồi cạnh Lộ Hành Chu.
Tống Trúc Giác và Tống Tùng Lĩnh mỉm cười chào hỏi, Lộ Hành Chu gật đầu lần lượt đáp lại.Tống Trúc Giác liếc camera rồi hỏi: "Chỉ livestream như thế này thôi à, có ổn không?"
Lộ Hành Chu lắc đầu cười: "Không thành vấn đề đâu.
Em chỉ là biên kịch, trong lúc quay thì rảnh rỗi, trừ khi phải chỉnh sửa kịch bản..."
Tống Trúc Giác chợt nhớ ra một quy tắc bất thành văn trong giới giải trí, nam nữ chính tranh vai, phải chỉnh sửa kịch bản cho phù hợp.
Nhưng ở đây, nam chính là anh họ, còn nữ chính lại là người ủng hộ Lộ Hành Chu.
Ngoài Đặng Mai ra, người có tiếng nói lớn nhất trong đoàn lại chính là Lộ Hành Chu.Họ cũng không tranh đoạt gì, nên ê-kíp rất hòa thuận.
Đạo cụ, trang phục đều do nhà đầu tư cung cấp, mà người quyết định phương hướng lại là Lộ Hành Chu.Cho nên, cậu đúng là người rảnh rỗi nhất đoàn.Tống Trúc Vận hạ giọng nói: "Chu Chu, em biết không?
Hôm đó Minh gia trực tiếp đưa Bạch Thanh tới.
Cha anh đã đưa cậu ta xuất ngoại.
Giờ chắc cậu ta đã phẫu thuật xong."
Lộ Hành Chu tê một tiếng, cậu đã đoán trước được, nhưng không ngờ chú mình lại hành động nhanh như vậy.Cậu chớp mắt, nhìn Tống Trúc Vận hỏi: "Anh họ lớn, cảm giác thế nào?"
Tống Trúc Vận cúi đầu, uể oải nói: "Đừng nhắc nữa...
Anh chưa bao giờ thấy mình mất mặt đến vậy.
Đó là mối tình đầu của anh mà!"
Tống Trúc Giác tò mò quay sang hỏi Lộ Hành Chu: "Sao vậy?
Có liên quan gì đến anh trai anh à?"
Anh ta thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra.【Ha ha ha, liên quan nhiều đấy.
Bạch Thanh là mối tình đầu của anh trai anh, bị người ta xoay như chong chóng.】Tống Trúc Giác kinh ngạc.
Dù đã được nhắc trước, nhưng nhìn dáng vẻ của anh trai mình, anh ta cũng thấy bất ngờ, khó trách anh trai lại cấm anh ta hỏi.Dù vậy... anh trai thật sự rất thảm.Tống Tùng Lĩnh và Tống Tùng Lập cũng ngơ ngác nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi: "Rốt cuộc là thế nào vậy?"
Lộ Hành Chu liếc mắt nhìn Tống Trúc Vận đầy ẩn ý, Tống Trúc Vận lập tức ôm đầu che mặt: Ôi, mình biết ngay mà...
Anh vốn đã cố giữ bí mật suốt quãng thời gian ở nhà, nào ngờ vẫn bị lật tẩy trong lần gặp mặt đầu tiên thế này.Lộ Hành Chu thở dài lắc đầu: "Không có gì đâu."【Gần như tưởng mình sắp làm cha, hóa ra đứa bé không phải của mình.
Tưởng đã mất trinh, cuối cùng chẳng có gì xảy ra cả.】Tống Trúc Giác suýt nữa bật cười thành tiếng.
Anh ta biết anh trai mình đôi khi rất khó đoán, nhưng cũng không ngờ có ngày được nghe lời thú tội kiểu này.Lộ Hành Chu chuyển chủ đề: "Mọi người đều ở đây rồi, vậy anh cả của em đâu?"
Cậu nhớ rõ lần này người nhà họ Tống đến rất đông, thế mà lại không thấy người cậu cần tìm.Tống Trúc Vận mím môi trả lời: "Anh cả và cha anh đang đi gặp lão trưởng thôn.
Tụi anh không có việc gì nên tới thẳng đây."
Lộ Hành Chu "à" một tiếng rồi cười nói: "Vậy chờ livestream kết thúc, em sẽ dẫn mọi người lên núi chơi.
Dạo gần đây em đã thân thiết với đám khỉ trên núi lắm rồi."
Tống Trúc Vận từng xem livestream nên hỏi ngay: "Lị Lị thế nào rồi?
Có còn đi theo Tiểu Minh với Tiểu Kiệt không?"
Anh thật sự rất tò mò, nhất là sau lần nghe Lộ Hành Chu nhắc tới chuyện tình tay ba khỉ.Lộ Hành Chu bật cười: "Không, Lị Lị là một Hầu Vương rất độ lượng.
Sau khi dạy dỗ Tiểu Minh và Tiểu Kiệt một trận, nàng tha cho họ rồi..."
Cậu nhướng mày đầy thần bí: "Bây giờ nàng đã tìm được bốn con khỉ đẹp trai nhất trong bầy để làm phi tử."{Ôi trời ơi, Lị Lị đúng là nữ cường điển hình.
Tôi bắt đầu ghen tị với khỉ rồi đấy.}{Nếu có bốn soái ca làm phi tử, tôi cũng muốn hóa thành khỉ!}{Tôi nghi ngờ mình từng là khỉ, suốt ngày chỉ muốn đi lang thang trong rừng.}{Nhưng mà... anh họ có quan hệ gì với Minh gia vậy?}{Cảm giác như đó là một chuyện quá khứ không thể nói rõ...
Tiếp theo là gì nữa?
Minh gia thì biết, còn mấy nhà kia thì sao?}Cư dân mạng không ngờ rằng nhóm anh họ mới đến lại không chỉ đẹp trai, mà còn mang theo một rổ dưa ngập drama.Ai cũng biết Minh Nguyên bị đuổi khỏi Minh gia, nhưng họ thực sự muốn biết tiếp theo là gì.Tống Trúc Vận vỗ tay một cái: "À đúng rồi, còn em họ Ngũ Kinh hôm đó thì sao rồi?"
Dù có nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ, nhưng bọn họ cũng chấp nhận sự thật rằng đây là nhánh bên ngoại của mình.
Chuyện Miêu tộc, thánh nữ, cổ trùng... tất cả đều mới lạ và kỳ bí, khiến họ cảm thấy hứng thú vô cùng.Lộ Hành Chu híp mắt nhìn anh họ mình: "Sao tự dưng anh như tới để ăn dưa vậy?"
Tống Trúc Giác mặt nghiêm túc, gật đầu: "Không sai.
Bọn anh đến là để ăn dưa, chứ thật sự quá tò mò rồi."
Lộ Hành Chu buông tay, bất lực: "Được rồi, từng người một.
Em sẽ kể cho các anh từng người một."【Bọn anh cứ từ từ ăn, ăn xong rồi thì để em ăn dưa của bọn anh nhé~】Tống Trúc Giác rùng mình, lặng lẽ đứng dậy: "Thật ra, anh không còn tò mò nữa rồi..."
Tống Tùng Lĩnh và Tống Tùng Lập cũng im lặng, nhìn nhau: "Hay tụi mình qua bên kia xem đi?"
Nhưng Tống Trúc Vận không cam lòng.
Vừa ăn dưa nhà người ta xong lại đòi bỏ chạy?
Không có cửa!Anh liền ngả người, chống tay đè lấy vai một đứa em: "Chúng ta đã cùng nhau ăn dưa, thì đừng mơ chạy trốn!"
Lộ Hành Chu chỉ biết cười, đứng bên cạnh nhìn đám anh họ làm trò.
Cậu thì thầm kể lại từng chuyện một, khiến cả nhóm vừa tức lại vừa sảng khoái.Tống Trúc Vận lầm bầm: "Tra nam đều đáng chết."
Lộ Hành Chu gật đầu phụ họa: "Chính xác.
Anh không biết đâu, lúc cặn bã kia bị vạch trần, biểu cảm của hắn đúng là cả người vặn vẹo như bị điện giật."
Sau đó, cậu bắt đầu kể tiếp về những gì từng xảy ra, chuyện Tằng tổ phụ, Thần Phá Hiểu, cả hang động dưới khe nứt.Nghe tới đây, Tống Trúc Vận máu sôi lên: Ở dưới đó có súng máy?
Mà trong nước lại cấm súng!
Tụi anh học bắn súng bao năm, chưa từng được đụng vào hàng nóng, phải xuống xem!Lộ Hành Chu vội xua tay: "Đừng có mơ.
Giờ chỉ có Phúc Bảo trông coi chỗ đó.
Hang động tối om, lối đi nhỏ xíu, lại còn nguy hiểm.
Trừ khi tìm được đường vào chính, không thì đừng nghĩ tới chuyện ra được."
Vết nứt đó xuất hiện sau một trận động đất.
Trước đó từng có đường vào, nhưng giờ thì bị chôn vùi hoàn toàn.
Muốn tìm lại đúng lối vào từ trên cao thì gần như không thể.
Ngay cả cậu, cưỡi trên lưng Mập Mạp, cũng không xác định rõ vị trí.Cho nên, bây giờ em đang chờ cấp trên tới xử lý.
Bên dưới không chỉ có bom mìn, súng ống mà còn có di tích văn hóa.Tống Trúc Vận thở dài: "Anh cảm thấy thời gian của em còn đặc sắc hơn cả cuộc đời của anh."
Lộ Hành Chu khẽ thở dài: "Không đâu, em không thấy vậy đâu."【Lúc nhỏ anh từng táo bón.
Sợ người khác biết mất hình tượng, nên đã đi tìm thuốc dân gian...】Tống Trúc Vận trợn mắt định ngắt lời, nhưng các em trai của anh sao có thể để anh toại nguyện?
Ngay lập tức, họ nhào tới đè anh lại, lấy tay bịt miệng anh.【Không chịu ăn uống gì, anh nhất quyết tự chữa.
Cuối cùng lấy gừng rồi nhét vào mông.
Mợ biết chuyện, phải đưa anh đến bệnh viện gắp ra...】Tống Trúc Vận nằm sõng soài trên người Tống Trúc Giác, linh hồn như bay mất.
Danh tiếng cả đời, giờ tan thành mây khói.Anh nghiêng đầu nhìn em trai, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm: "Thật ra, giọng nói của em vẫn chưa đủ kích động."
Lộ Hành Chu bình thản nói: "Em nghĩ các anh thật ra đều quá kiêu ngạo, nên mới coi thường những điều nhỏ nhặt về bản thân."【Chỗ nào có ngọa long, chỗ đó sẽ có phượng sồ.
Anh họ Trúc Giác từng nghĩ đàn ông không nên có ngực, nên tự ti.
Một ngày nọ, khi anh họ ngủ say, anh ấy cầm kéo nhựa định cắt phăng cái ngực của anh họ.】Tống Trúc Vận quay đầu nhìn em trai, ngực như đau nhói.
Mẹ từng bảo đó là do anh tự cào...Hóa ra là thằng nhóc này?Tống Trúc Giác không dám nhìn vào mắt anh trai.
Lúc đó anh ta còn nhỏ, mà cái kéo là kéo nhựa nguyên chất.May mắn thay, chiếc kéo khi đó là nhựa nguyên chất.
Nếu không...Lúc ấy, Tống Trúc Vận tỉnh dậy giữa cơn đau nhói, vừa vặn mẹ anh bước vào.
Trúc Giác hoảng loạn, nhanh trí khai luôn: "Anh ấy tự cào đấy ạ!"
May mà mẹ tin lời, còn dịu dàng an ủi anh.
Nếu không, chắc chắn anh ta đã bị đánh đến gãy xương.Lộ Hành Chu cười cười, đưa mắt liếc về phía Tống Tùng Lĩnh.
Tống Trúc Giác đang lặng lẽ trốn sau lưng Tống Tùng Lập.【Chậc chậc chậc, nhắc tới chuyện này thì con chó của dì mình thật sự rất xui.
Anh họ Tùng Lĩnh hồi nhỏ chơi với nó, là chó đực.
Thấy một cục gì nhô lên, anh ấy tưởng dính thứ gì nên thẳng tay bẻ!
May mà con chó còn đủ lý trí gầm gừ, không thì đã cắn rồi.
Dì đến kịp, cứu nó.
Sau mới phát hiện đó là bộ phận đàn ông của con chó.
Suýt nữa bị anh bẻ rụng!】Nụ cười trên mặt Tống Tùng Lĩnh lập tức đông cứng.
Vừa mới toe toét vì chuyện người khác, giờ đến lượt mình thì méo xệch.
Ngược lại, Tống Trúc Vận và Tống Trúc Giác bật cười khoái trá.
Gió đổi chiều rồi.Tống Tùng Lập biết sớm muộn gì cũng đến lượt mình, nên vội chen ngang: "Muốn đi dạo quanh thôn không?
Bọn anh mới tới, còn chưa đi đâu cả."
Lộ Hành Chu gật đầu phụ họa: "Em cũng đang tính đi mua chút đồ, gọi người ra tiếp mà không biết gọi ai luôn."
Nói đến này, cậu thở dài: "Gia đình lớn quá, người thì nhiều, nhớ hết tên cũng đã là kỳ tích rồi."
Tống Tùng Lập tưởng mình đã thoát.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa được bao lâu đã nghe tiếng Lộ Hành Chu gọi thẳng tên mình.【Nói tới đây... mình nhớ ra anh họ Tùng Lập hình như từng không có mặt.
Hồi nhỏ, xem phim cung đấu xong, anh ấy hét lên rằng muốn làm hoàng đế.
Gặp cô gái xinh nào cũng gọi là ái phi, nương tử.
Dì nghe xong sợ quá, không dám cho anh ấy ra ngoài chơi.
Thế mà khi chơi trò gia đình với lũ trẻ quanh xóm, anh ấy cưới liền một lúc sáu cô vợ.
Sáu bé gái vì thế mà lao vào đánh nhau.
Người lớn biết chuyện, lập tức đến tận nhà hỏi tội.】Tống Tùng Lập vừa thở ra một cái đã lập tức đông cứng.
Thôi xong, không ai thoát được số phận ăn dưa.Những người khác rất hài lòng.
Họ cùng nhau đứng dậy, vờ vĩnh: "Đi dạo thôi.
Tiện thể đi xem anh Vân Nhĩ đang quay phim như thế nào."
Lộ Hành Chu không phản đối.
Dù gì thì cậu hiện tại cũng đang rảnh.
Phúc Bảo vừa biến mất không rõ lý do, Thần Ngũ Kinh thì đang chuẩn bị lễ tế tổ tiên, còn cậu thì như du khách, chẳng có việc gì cụ thể.【Tất cả là do chúng ta quá ngại ngùng, không dám bắt chuyện.
Nếu không thì...】Tống Trúc Vận cùng mọi người liếc mắt nhìn nhau.
Ngại ngùng?
Em mà ngại?
Em điên rồi chắc?Khi đi đến gốc đa giữa thôn, nơi vài bà cụ đang ngồi tụ tập chuyện trò, cả nhóm lễ phép cúi đầu chào.
Những bà cụ chỉ mỉm cười gật đầu, ánh mắt đầy hiền hậu.Tống Trúc Vận đi sau cùng, vô tình bắt gặp ánh mắt của một bà cụ đang mỉm cười nhìn anh, tay còn chỉ thẳng về phía mình.
Ánh mắt ấy khiến anh rùng mình.Chạm mắt nhau, sắc mặt anh tối sầm.
Một suy nghĩ bất chợt lướt qua đầu anh: Giọng của Chu Chu hình như chỉ người trong nhà mới nghe được rõ thế này.Một linh cảm chẳng lành ập đến.
Anh quay đầu nhìn khắp xung quanh, đột nhiên nhận ra, thôn này, tất cả mọi người đều có quan hệ họ hàng.Thật trớ trêu.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ nhà anh giờ đã nổi tiếng cả nước vì đặc sản gia phả.Bên dưới, mỗi lần Lộ Hành Chu gọi tên ai đó, người đó lập tức cúi đầu.
Như một kiểu điểm danh nghiệp chướng.Tần Yên Chức và Liễu Nham Tâm liếc nhau, nhìn con cái mà bất lực lắc đầu.
Chu Chu nói đâu sai, chuyện này đúng là tác phẩm của tụi nhỏ nhà họ.Thần Kỳ bên cạnh háo hức lôi kéo cha: "Cha, đó là Chu Chu đúng không?
Nghe hay quá!"
Tần Chiếu quay sang nhìn chồng, nghẹn lời.
Trưởng thôn đã kể sơ qua những chuyện xảy ra gần đây.
Lúc đầu họ không tin, nhưng sau khi Thần Ngũ Kinh xác nhận, cả nhà lập tức tin sái cổ.Chu Chu, Thánh tử của thôn Thánh tử.
Gặp được là một đại tạo hóa!Thần Kỳ thì càng thêm cảm kích Lộ Hành Chu.
Bởi nếu như lời trưởng thôn nói, thì với tính cách ngày xưa của ông, có lẽ ông sẽ thật sự đi làm những chuyện như vậy... nhưng giờ, ông chỉ ngồi đây nghe kể chuyện.
Ánh mắt ông lướt sang vợ mình, người đang lạnh lùng đứng cạnh: Đúng rồi, sao mình lại kết hôn nhanh đến thế nhỉ?Ông càng nghĩ càng rối, cảm thấy mình, suýt lấp phải hố do chính cha mình đào.
Gia phả trong thôn vốn chia làm ba nhánh lớn.
Nhánh chính là của Thần Phá Hiểu và các anh trai ông, tức là nhóm trưởng lão hiện tại.
Trưởng thôn, Thần Âm và anh em ông ấy đều thuộc nhánh lớn.
Những người khác tuy thuộc chi thứ, nhưng vẫn là người một nhà.Cô gái trong thôn không phải ai cũng gả ra ngoài, có người ở lại lấy chồng trong thôn.
Cũng có đàn ông đi ra ngoài rồi lại dẫn vợ về.Nếu có chuyện gì xảy ra, dù đi xa đến đâu, họ vẫn quay về thôn.Hiện tại, trong thôn chỉ còn lại vài chục hộ.
Họ sống nhờ vào nông nghiệp tự túc, chủ yếu dựa vào nuôi cổ trùng và chăn nuôi.
Là người sinh ra và lớn lên giữa núi rừng, họ đã hiểu rõ đặc điểm của vùng đất này, thậm chí còn sở hữu kỹ thuật nuôi trồng rất độc đáo.Còn về cổ, ở đây không chỉ là tín ngưỡng mà còn được sử dụng như một phương pháp hỗ trợ trị liệu.
Dù đáng sợ trong mắt người ngoài, nhưng đối với họ, cổ chỉ là một phần tự nhiên trong cuộc sống.Thần Kỳ là một trong những người con trưởng thành rời thôn lập nghiệp.
Ông không có thiên phú đặc biệt gì, sau khi học xong liền tìm việc làm ở bên ngoài.
Hiện tại, tuy không thể so với thế lực của Tống gia hay Lộ gia, nhưng gia sản của ông cũng coi như ngang hàng với Chu gia không lớn nhưng đủ vững chắc.Còn Thần Ngũ Kinh từ nhỏ đã sống trong thôn vì quá thông minh và xuất sắc mà từng bị hiểu lầm là người từ trên núi xuống, không giống người bản xứ.
Đây cũng từng là một trong những xung đột ngầm ở phần sau của cuốn sách.Tuy nhiên, hiện tại vì sự xuất hiện của Lộ Hành Chu hay đúng hơn là Chu Chu, người bất ngờ trở thành Thánh tử của thôn, nên toàn bộ cục diện đã thay đổi.
Truyện đã không còn giữ nguyên kịch bản cũ nữa, mà Thần Ngũ Kinh cũng không còn bị đối xử bất công.Tống Khanh đứng bên nghe, không nhịn được bật cười phụt một tiếng.
Cảm giác kỳ lạ ban nãy biến mất hẳn.
Anh vốn còn lo người trong thôn không vui vì sự xâm nhập của bọn họ, nhưng nhìn thấy Chu Chu bỗng hóa thánh tử thì... ha, không cần lo nữa.Dù sao đi nữa, có nhiều người thích Chu Chu thì mọi chuyện chỉ càng tốt.Về phần Tống Trúc Vận và nhóm họ hàng trẻ tuổi, sau một vòng lang thang, bọn họ lại quay về đúng chỗ cũ.
Bởi vì có cùng một suy nghĩ trong đầu: Mất mặt thì không thể chỉ một mình tụi mình chịu được!Mà nếu nói đến tình báo thôn, trong thôn này thật sự có một nơi như trung tâm thu thập tin tức.
Dù là Miêu tộc nhưng cũng không thiếu các đơn vị nghiệp vụ tinh vi: các dì, các cô và bà nội, những người biết tường tận từ chuyện con gà trong nhà ai chưa đẻ trứng hôm qua cho tới việc ông nào ra phố quên kéo khóa quần.Theo suy đoán của Tống Trúc Vận, trung tâm thông tin trong thôn chính là gốc cây đa lúc nãy.Anh nghĩ, bây giờ mình đã nổi như cồn rồi, không thể để một mình mình bị lôi ra bàn tán.
Cách tốt nhất là chuyển hướng sang người khác!
Thế là, anh kéo Lộ Hành Chu quay lại gốc đa.
Lộ Hành Chu không phản đối gì cả, vẫn giữ nụ cười vô hại như mọi khi.Thực ra, ngoại trừ một bộ phận trong thôn biết chơi cổ, những người còn lại trong thôn cũng giống như dân làng bình thường.
Mấy bà mấy cô ngồi dưới gốc cây bàn chuyện gia đình, than vãn chuyện con cháu, buôn dưa tám chuyện y hệt bất kỳ nơi nào khác.Tống Trúc Vận ngồi xuống ghế gỗ nhỏ cạnh một bà cụ, miệng cười hề hề.
Cứ tưởng sẽ được nghe thêm vài quả dưa ngon.Nhưng vừa ngồi xuống, mấy bà cụ đồng loạt ngừng cười, rồi như đã bàn sẵn, tất cả đứng lên.Một người cười nói: "Thôi, về cất quần áo phơi nắng cái đã."
Người khác thì ngó đồng hồ: "Trễ rồi, phải đi nấu cơm trưa thôi."
Tống Trúc Vận nhìn theo, bật cười: Ơ, định chạy à?
Ăn dưa nhà cháu xong mà muốn bỏ đi hả?
Không được, hôm nay phải cùng nhau nổ tung!Anh lập tức lên tiếng: "Bà ơi, nãy mọi người đang nói đến chuyện gì thế ạ?"
Lộ Hành Chu cũng tò mò nhìn các bà, mắt sáng rỡ như chờ được nghe cốt truyện chính thức của thôn làng.Bà Thần, một trong những người nổi tiếng thạo chuyện nhất trong thôn thấy thế thì chẳng ngại gì.
Dù sao dưa hôm nay cũng không rơi lên đầu bà, nói tiếp cũng chẳng mất gì.Huống hồ, đối diện là Thánh tử của thôn, biết đâu càng kể càng được nhiều phúc.Bà kéo ghế ngồi xuống, hắng giọng: "Chuyện là thế này, con không biết đâu.
Vương Oa Tử trong thôn mình đó, nghe nói Tết năm ngoái bị bắt ở ngoài không về kịp..."
Lộ Hành Chu chớp mắt: "Vương Oa Tử ạ?"【A... mình biết chuyện này!
Con chó nhà họ từng nói với mình là anh ta đang yêu.
Tết năm ngoái không về là vì theo bạn gái về nhà ra mắt...】_______________
Mọi người cho mình một vote


Ngày 022/02/25 _ 09/07/25