- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ
Chương 39. Gặp những người anh còn lại
Chương 39. Gặp những người anh còn lại


Nói đến chuyện chương trình tạp kỹ, Lộ Hành Chu bỗng cảm thấy chẳng còn chút mệt mỏi nào.
Cậu lập tức tạo một nhóm trò chuyện mới, kéo Đặng Mai vào, nhờ hắn gửi tư liệu cho anh cả mình.Lúc đó, Đặng Mai đang nghiên cứu kịch bản, đột nhiên bị lôi vào nhóm chat khiến hắn sững sờ.
Nhìn thấy tên nhóm và tin nhắn của Lộ Hành Chu gửi đến, hắn suýt nữa đánh rơi máy tính bảng.
Cái gì cơ?
Lộ Hành Chu và Lộ Vân Nhĩ là con trai nhà giàu số một của Lộ gia?Nhà giàu số một?
Không phải chứ, Lộ Vân Nhĩ mấy năm nay không phải đang làm gì liên quan đến chế tạo máy bay à?
Đặng Mai nhịn không được xoa trán, mặc dù hắn không sờ được não mình, nhưng vẫn cảm thấy bản thân vừa bị một cú sốc đẳng cấp.
Thôi kệ, người nghèo không hiểu nổi suy nghĩ của người giàu là chuyện bình thường.Thực ra, nếu là dự án đầu tư bình thường, thì chẳng ai cần hỏi ý kiến Lộ Kỳ Dịch, đội ngũ dưới quyền anh sẽ tự động đánh giá, lên phương án, tổ chức họp và quyết định.
Thậm chí anh còn không cần xem bản đề xuất.Nhưng lần này là chuyện của Chu Chu.
Là anh cả, Lộ Kỳ Dịch không thể qua loa.
Anh chủ động tiếp nhận, đích thân kiểm tra mọi thứ xem có chỗ nào còn thiếu sót không.Về phần Lộ Vân Nhĩ?
Thôi khỏi.
Từ xưa đến nay, anh cả Lộ vẫn luôn cảm thấy Lộ Vân Nhĩ là người không có đầu óc để làm ăn.Tống Khanh và Lộ Khiếu cũng góp mặt góp vui, cùng nhau xem xét nội dung chương trình.
Họ đều thấy hình thức của nó khá mới lạ, khác biệt với các chương trình tạp kỹ hiện nay, nên Lộ Kỳ Dịch hoàn toàn đồng ý và ủng hộ.Anh thầm nghĩ: em trai bé nhỏ của anh thật thông minh và có mắt nhìn.Sau khi chèn thêm thư ký vào nhóm và kết nối với Đặng Mai, chương trình tạp kỹ chính thức được duyệt, bắt đầu chỉnh sửa và hoàn thiện.
Đặng Mai lập tức thông báo cho các thành viên khác rằng sẽ sử dụng thiết bị livestream mới nhất toàn bộ được tài trợ bởi Lộ Thị.Đặng Mai choáng ngợp trước sự giàu có của gia đình họ, trong lòng như được khai sáng: Lộ Hành Chu chỉ tay đi đâu, hắn sẽ đi theo đó!
Từ nay về sau, Chu Chu nói một, hắn tuyệt đối không nói hai.Ngay cả đối với Sở Nhân Mỹ, hắn cũng bắt đầu có chút chờ mong.Những ngày này, Đặng Mai bận đến chân không chạm đất, vừa cải tiến chương trình, vừa phối hợp làm việc với đoàn phim.Phía nhà cũ Tống gia cũng đã có người đến liên hệ, chờ buổi quay chương trình tạp kỹ chính thức bắt đầu sẽ cùng nhau sang thăm, chuẩn bị hậu kỳ và hậu trường thật kỹ càng.Hôm tổ chức yến tiệc, từ sáng sớm Lộ Hành Chu đã phải dậy thay đồ.
Do tuổi còn nhỏ, mặc vest đen trông quá trưởng thành và trầm ổn, cuối cùng cậu chọn bộ vest trắng.Nói đến cũng lạ, bộ đồ này là do Tần Yên Chức mang về.
Đây là sản phẩm mới chưa từng ra mắt của thương hiệu Chức Miểu.
Hoa văn thanh trúc vừa thanh nhã vừa độc đáo, từng chiếc cúc đều là ngọc thanh điêu khắc hình trúc.Bộ vest này được Tần Yên Chức đặc biệt thiết kế riêng cho Lộ Hành Chu, do chính tay cô làm.
Form dáng ôm sát vừa vặn với vòng eo thon nhỏ của cậu, khiến cho thân hình vốn đã gầy lại càng nổi bật hơn nữa.Điều này khiến Lộ Hành Chu không vui chút nào.
Cuối cùng thì...
Ngẫm lại thấy bất công.
Lộ Vân Nhĩ là người trong giới giải trí thì không nói làm gì, ngay cả Lộ Kỳ Dịch quanh năm ngồi văn phòng mà vẫn có dáng chuẩn.
Còn cậu, người duy nhất có bụng phẳng mà vẫn bị gọi là gầy.Nghĩ đến đời trước mình cũng chưa từng luyện ra cơ bụng, Lộ Hành Chu chỉ có thể tự an ủi bản thân: Mình còn nhỏ, mình còn nhỏ, mình còn nhỏ.
Điều quan trọng phải nhắc ba lần.Sau khi thay đồ, Lộ Hành Chu trông như một thiếu niên tuấn tú ngọc thụ lâm phong, khí chất văn nhã, đứng đó như một quân tử xuyên không từ gia đình quyền quý thời cổ đại.Nhìn hai anh trai đều mặc vest đen trầm ổn, cậu không nhịn được thở dài: "Em cũng muốn mặc vest tối màu."
Màu trắng tuy rất đẹp, nhưng nhìn cậu cứ nhỏ bé quá... giống như một công tử bột được cả nhà sủng đến hư người.Lộ Kỳ Dịch cúi đầu cười khẽ: "Thật sự rất đẹp."
Lộ Vân Nhĩ cũng gật đầu, không chút áp lực khoác tay lên vai Lộ Hành Chu: "Trẻ thì nên mặc đồ sáng màu.
Đến khi lớn rồi, muốn ổn trọng cũng không thoát được."
Nói đến đây, hắn nhớ tới chuyện hôm nay mình định mặc vest hồng nhạt, kết quả bị mợ đánh gãy cả ý tưởng, còn bị chê là giống Hoa Hồ Điệp tô son trát phấn.Nghĩ đến là thấy uất ức, hắn dù sao cũng là minh tinh đấy!
Tự tin với ngoại hình của mình lắm chứ!
Ấy thế mà vào tay mợ và mẹ, hắn liền bị chà đạp không thương tiếc.Quá đáng!Hiện tại ba anh em chỉ đang mặc thử, thực tế vẫn phải phối hợp theo chỉ đạo của nữ vương trong nhà, mẹ của họ.
Một lúc sau, Tống Khanh xuất hiện từ trên lầu, mặc một bộ váy hở lưng đỏ rực, cả người như phát sáng.Phía sau bà là Lộ Khiếu mặc vest đỏ sậm, bước xuống lầu nghiêm túc như đang đi dự đại lễ.
Nổi bật nhất là đôi giày của Tống Khanh.
Đó là một đôi giày cao gót được làm bằng chỉ vàng, bên trong lót satin đỏ thẫm để tăng độ êm ái.
Gót giày được tạo hình bằng kim loại vàng, cuộn tròn như những chiếc gai nhọn.
Từng sợi chỉ vàng quấn quanh mắt cá chân, trông như đang bước đi trên gai để bước lên ngai vàng.Lộ Hành Chu rùng mình một tiếng.
Phải nói sao nhỉ, giày thì đẹp, nhưng hơi đắt.Tống Khanh thì chẳng thấy có gì cả.
Bà sải bước vững vàng trong đôi giày cao gót vàng chói, đến đứng trước mặt con trai, gật đầu đầy hài lòng: "Bộ đồ trắng này rất hợp với con."
Buổi tiệc sẽ tổ chức vào tối nay, nhưng chuẩn bị phải tiến hành từ sớm.
Ngoài bộ vest trắng cậu đang mặc, trong phòng thay đồ còn vài bộ dự phòng nữa.Chuyên viên trang điểm và tạo hình của Tống Khanh đã có mặt từ sớm.
Đây đều là người làm riêng cho bà, có tay nghề cao và kín tiếng.Không chỉ quần áo, ngay cả trang sức phối hợp cũng đã chuẩn bị xong.
Nhưng Lộ Hành Chu cảm thấy hơi phiền, liền nói để tối mới đeo.Nhìn ba đứa con trai đứng trước mặt, Tống Khanh vô cùng vừa lòng.
Sau đó bà lấy điện thoại, mở giao diện gọi nhóm, gửi một đoạn tin nhắn thoại tới ba đứa con ở xa, giọng nói ban đầu bình thường, nhưng càng nói càng lớn: "Mấy đứa, người đâu hết rồi?!"
Ông nội Lộ do chuyện của Lộ Khiếu nên tới muộn, nhưng đã báo trước.Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng trực thăng.
Một lúc sau, một người đàn ông mặc quân phục bước vào.Lộ Hành Chu quay đầu nhìn lại, lông mày kiếm sắc bén, ánh mắt lạnh lùng mang theo sát khí, cả người toát ra mùi máu tanh đã tôi luyện từ chiến trường.Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là anh ba Lộ Hữu Sâm — Binh Vương trong truyền thuyết.Đẹp trai được chưa đến hai giây, Tống Khanh đã trừng mắt phóng ra một ánh nhìn sắc lẹm như đạn pháo: "Con hù ai vậy hả?
Mẹ đã nói xin nghỉ sớm rồi, sao giờ này mới lết về?"
Sát khí quanh người Lộ Hữu Sâm phút chốc tan sạch, giọng đầy ấm ức: "Con không có thời gian...
Không phải vừa huấn luyện xong là chạy về liền sao ạ?
Quần áo còn chưa kịp thay mà mẹ..."
Tống Khanh hừ lạnh một tiếng nói: "Được rồi, đi tắm rửa thay đồ nhanh lên."
Lộ Hữu Sâm gật đầu, quay sang nói với Lộ Hành Chu: "Tiểu Lục, anh ba đi thay đồ trước.
Lát nữa có món quà đặc biệt cho em."
Lộ Hành Chu đối với anh ba vẫn có cảm tình tốt.
Chính xác thì cậu có ấn tượng rất tốt với binh lính, nhưng...【Anh ba cũng không dễ dàng gì.
Trong tiểu thuyết gia đình toàn vai ác, anh ấy là Long Ngạo Thiên duy nhất được khán giả yêu thích...】Lộ Hữu Sâm chậm lại một nhịp.
Anh chắc chắn miệng Tiểu Lục không hề nhúc nhích, nhưng lại nghe rõ như văng vẳng bên tai.
Anh trầm ngâm nhìn nét mặt của mọi người trong nhà thì ra đây là khác biệt mà họ nhắc tới?Nhưng...
Long Ngạo Thiên lại thăng cấp thành vai phản diện?
Không không không, anh rõ ràng là nam chính Long Ngạo Thiên.Từ nhỏ anh đã xác định được lý tưởng, luôn nỗ lực theo đuổi nó.
Bao năm qua anh đã hoàn thành vô số nhiệm vụ nguy hiểm, chiến đấu trên tuyến đầu, liều mình cứu đồng đội.
Danh hiệu Binh Vương là do máu và mồ hôi đổi lấy.
Chẳng lẽ, như vậy cũng thành phản diện?Không, anh là Long Ngạo Thiên chính hiệu!Lộ Hữu Sâm là một người rất kỳ quái... hơn nữa, còn khó hiểu đến mức khiến người ta muốn bấm dừng để nghiên cứu.Tuy nhiên, anh không để cho Lộ Hành Chu phát hiện điều đó, chỉ im lặng quay người lên lầu tắm rửa, không nói thêm gì nữa.Về phần Lộ Hành Chu, sau khi nói xong câu kia, cậu liền im lặng.
Nhưng chính vì vậy mà khiến mọi người trong phòng đều cảm thấy có chút tò mò.
Ai cũng biết gia đình bọn họ kiếp trước mệnh không tốt, kết cục đều rất thảm nên giờ chẳng ai còn thấy sợ nữa, mà chỉ cảm thấy cần phải xác nhận xem rốt cuộc đời trước mình chết kiểu gì.Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến âm thanh của xe dừng lại.
Một thanh niên đeo kính gọng vàng bước vào nhà, phía sau anh là một chàng trai với mái tóc đỏ rực chói mắt.Nhìn thấy hai người, Tống Khanh bĩu môi, chậc một tiếng: "Ôi chao, xem ai về kìa?
Hai vị thiếu gia, cuối cùng cũng chịu lết xác về nhà rồi!"
Lộ Du Tư bất đắc dĩ đỡ trán, nhìn mẹ mình nói: "Con về cũng đâu có trễ mà..."
Tống Khanh biết rõ là đúng giờ, nhưng bà chỉ đơn giản muốn nói cho sướng miệng thôi!Bà quay sang nhìn thằng con út, ánh mắt rơi xuống mái tóc đỏ rực, môi khẽ cong lên: "Lộ Lâm Vụ, cái đầu của con là sao đây?"
Lộ Lâm Vụ đứng thẳng, cười tươi như hoa: "Khó coi hả mẹ?"
Tống Khanh mỉm cười ngọt ngào, nhưng lời nói như kim đâm: "Khó coi, nhìn y chang quả thanh long chưa gọt vỏ."
Lộ Lâm Vụ bị đả kích nặng nề.
Fans hắn đều khen đẹp mà, hắn mới tự tin chứ bộ!Lộ Du Tư thì chỉ hơi nâng cằm, coi như chào hỏi Lộ Hành Chu.
Trong khi đó, Lộ Lâm Vụ lại không hề câu nệ: "Không nghĩ tới, em chính là Tiểu Lục đấy hả?"
Lộ Hành Chu ngoan ngoãn mỉm cười: "Anh tư, anh năm."【emmmm, quả nhiên song bào thai tính cách đối lập: một người là luyến ái não chính hiệu, người kia là đoạn tình tuyệt ái...】Lộ Lâm Vụ trừng to mắt như phát hiện tân đại lục.
Còn Lộ Kỳ Dịch thì suýt nữa không dám nhìn thẳng vào đứa em út tóc đỏ của mình.
Lộ Vân Nhĩ thấy không ổn, liền lập tức đi tới, vòng tay siết cổ Lộ Lâm Vụ nói: "Đã lâu không gặp nha, thằng năm."
Lộ Du Tư vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt khiếp sợ thì chẳng khác gì đứa em sinh đôi của mình. 【Chậc chậc, thật không ngờ...
Nhìn anh tư đạm mạc là thế, vậy mà lại là luyến ái não?
Mà tiểu sư muội của anh ấy còn chưa xuất hiện cơ đấy.
Chờ tới lúc ấy, mình nhất định phải đi ăn dưa!】Lộ Kỳ Dịch quay đầu nhìn Lộ Du Tư bằng ánh mắt nghi ngờ sâu sắc.
Qua câu cảm thán của Lộ Hành Chu, anh đã mơ hồ đoán được nguyên nhân tại sao thằng tư không gọi điện cho ai cả.
Oán khí chắc là rất sâu.Không hiểu trước kia nó làm cái gì mà để lại vết thương lòng thế?Tống Khanh cũng không để ý đến nội tâm rối rắm của các con, chỉ vỗ tay nói: "Rồi rồi, hai đứa cũng đi thay đồ nhanh lên.
Cứ đứng đây nhìn nhau thì tới bao giờ?"
Lộ Du Tư và Lộ Lâm Vụ hiển nhiên cũng nhớ lời dặn của Lộ Khiếu trước đó.
Cả hai không nói gì, lần lượt gật đầu đi lên lầu.Tuy nhiên chuyện luyến ái não?
Lộ Du Tư yên lặng chỉnh lại gọng kính, trong lòng vô cùng không đồng tình.
Anh ta không thể là luyến ái não.
Trong mắt anh ta, phụ nữ chỉ là yếu tố ngoại cảnh gây ảnh hưởng đến tốc độ cầm dao phẫu thuật mà thôi.
Nói trắng ra: cản trở kỹ năng chuyên môn.Ngược lại, thằng năm mới là kẻ si mê tình ái thật sự!Tiểu Lục chắc chắn đã nhầm rồi.Thực ra, ngoại trừ Lộ Kỳ Dịch và Lộ Vân Nhĩ vì đã sống cùng Lộ Hành Chu một thời gian, lại từng chứng kiến cậu nói ra những chuyện không ai biết nhưng lại hoàn toàn chính xác nên dần dần hai người đều trở nên yêu thương và tin tưởng cậu.
Còn lại như Lộ Hữu Sâm và hai người em sinh đôi, ban đầu thật sự không để tâm quá nhiều đến cậu em trai này.
Trong mắt họ, nếu Tiểu Lục là con út mà mẹ yêu quý, vậy thì cứ để mẹ vui vẻ là được, còn lại cũng chẳng có gì đặc biệt.
Ấn tượng duy nhất của họ về Lộ Hành Chu, chính là cậu thiếu niên trong suốt, luôn yên lặng ngồi trong góc, tồn tại mờ nhạt đến mức dễ bị bỏ qua.Chỉ có Lộ Lâm Vụ là người vui vẻ nhất.
Rốt cuộc thì cuối cùng cũng có đứa nhỏ hơn mình!Trái lại, Lộ Du Tư vẫn không hiểu nổi vì sao thằng em sinh đôi của mình lại nhìn anh bằng ánh mắt đầy bát quái như vậy.
Lộ Lâm Vụ híp mắt cười: "Không thể tin nổi đấy, cây vạn tuế nở hoa rồi hả?
Còn hóa thành luyến ái não nữa.
Nên gọi anh là gì đây hả, tình si đại sư?"
Lộ Du Tư nghiêng đầu liếc hắn: "Em làm sao biết?"
Nhìn các anh em đều đã đông đủ, Lộ Hành Chu khẽ thở dài.
Nói thế nào nhỉ, đây đúng là một thế giới tà ác.Cậu âm thầm mở hệ thống ra.
Từ lần trước mua Sở Nhân Mỹ đến giờ, cậu cũng lười chẳng thèm nhìn nữa.
Nhưng vừa mở ra, liền phát hiện giá trị công đức và độ nổi tiếng đều tăng lên chút ít.Chớp mắt nhìn bảng số liệu, cậu cũng chẳng buồn đoán tại sao.
Dù sao cậu cũng đâu phải dùng nó để cứu thế giới chủ yếu là muốn mua đồ mà thôi.
Bản thân quá tham đồ đẹp rồi.Đáng tiếc, độ nổi tiếng vẫn chưa đủ để mua bùa hộ mệnh, nên Lộ Hành Chu chỉ lướt qua cho biết rồi đóng lại.Sau đó, cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến tình hình của ba người anh trai vừa mới về.【Anh cả và anh hai hiện tại đều ổn.
Cốt truyện của anh hai cũng đã sụp hoàn toàn, tiếp theo chỉ cần gom chứng cứ xử lý Cố Sâm là được.
Anh cả thì tuyển thư ký mới, mình chỉ cần đứng xem náo nhiệt, ngăn không cho tiểu thư ký vụng về kia vào cửa.
Thẩm Đình Bách không còn, thành Bắc cũng giải quyết xong rồi.
Cha và mọi người đều trở lại, Lộ thị cũng không có khả năng phá sản nữa.】Lộ Hành Chu suy nghĩ một chút, nhận ra rằng hầu hết các yếu tố dẫn đến việc Lộ Thị phá sản đều biến mất, thì Lộ Thị sẽ không phá sản, họ Lãnh sẽ không thể đánh bại được anh cả mình, càng thêm sỉ nhục.【Chỉ cần Lộ thị ổn, cha còn ở đây, cho dù sau này anh cả có bị mê hoặc đến mức ngu ngốc mà nhường lại công ty, thật sự không ổn thì mình cũng sẽ cắn lưỡi tự tử chứ tuyệt đối không nhận chị dâu kia.】Lộ Kỳ Dịch nhìn cậu em nhỏ im lặng mà ánh mắt lại như muốn nghiến răng nghiến lợi, bỗng cảm thấy lạnh gáy.
Anh nhíu mày, không được, em trai có thể nghĩ vậy, chứ anh thì không thể để mấy chuyện yêu đương cản trở tiền đồ.
Là người có chí lớn, mục tiêu của anh là lật đổ cả cha!Lộ Khiếu thì hứng thú rõ rệt.
Ông thật sự muốn xem bộ dạng của con trai mình khi biết chân tướng và khi đối mặt với tiểu thư ký kia, liệu sẽ xảy ra phản ứng hóa học gì.
Nghĩ tới cảnh đó, ông muốn cười rồi đấy.Nhưng Lộ Hành Chu lại đang nghĩ đến hai người còn lại...【Anh ba và anh tư thì phiền phức hơn.
Trước không nói việc anh ba bị người khác tính kế bị thương nặng, chỉ riêng anh tư đã khiến mình hết muốn cứu: cái kiểu luyến ái não sầu người đó, không cứu cũng chẳng sao.
Nhưng mà...
Anh ba từng nói, bùa hộ mệnh khá hữu dụng.
Nếu tính toán thời gian chuẩn, có thể kịp cứu một mạng.】Trên lầu, Lộ Du Tư đột nhiên rùng mình.
Không, cái gì mà mặc kệ anh?
Dựa vào đâu chứ?
Anh mới là người bị oan ức mà!Lộ Vân Nhĩ thì vui vẻ không che giấu, ngẩng đầu nhìn về phía thằng tư, ánh mắt sáng rỡ như đang ăn dưa sống.
Không biết đã xảy ra chuyện gì khiến Chu Chu lại ghét bỏ đến mức ấy nữa.【Anh tư đáng thương thật, tiểu sư muội của anh có một thanh mai trúc mã chuyên gây chuyện, tiểu thuyết viết rằng cô ta là đứng đầu giới văn học gì gì đấy...
Anh tư vì thích người ta mà nhường hết cơ hội giao lưu, danh hiệu, giấy khen.
Chỉ cần tiểu sư muội mở miệng, anh ấy liền rút lui lặng lẽ hỗ trợ phía sau, đúng kiểu công tử si tình.】Lộ Du Tư nghe vậy, sắc mặt lập tức xanh lè như tàu lá chuối.
Lộ Hữu Sâm nhàn nhạt nhìn em trai mình.Lộ Hữu Sâm cũng không hiểu rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn bộ dạng thất thố của thằng em sinh đôi, anh lập tức hiểu được: có chuyện thú vị để trêu chọc.Anh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Lộ Du Tư: "Ngày mai theo anh ra ngoài huấn luyện thể lực đi.
Anh có ba ngày nghỉ phép."
Lộ Du Tư lập tức run lên: "Anh à, chuyện đó còn chưa xảy ra mà!
Em còn chưa biết tiểu sư muội là người hay quỷ đâu!"
Lộ Hữu Sâm vẫn cười: "Thế thì đúng lúc, đưa anh gặp mặt thử?"
Lộ Hành Chu từ xa nhìn cảnh ba người vừa nói vừa xuống cầu thang, ánh mắt rơi xuống chân anh ba và anh năm...【Đáng thương thay cho hai người này...
Nếu lúc đó anh tư không vì một câu nói của tiểu sư muội mà tắt điện thoại đi cứu người, thì anh ba cũng không bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất.
Anh năm cũng sẽ không vì đi báo thù mà bị đánh gãy chân...】Lộ Du Tư cảm thấy em trai nhỏ này thật sự không để cho anh ta có con đường sống.
Ánh mắt của anh ba và anh năm nhìn anh như thể đã động thủ từ tám kiếp trước.
Nếu ánh mắt giết được người, anh đã chết đi sống lại 800 lần rồi.Anh ta lập tức nở nụ cười dịu dàng, lấy ra món quà nhỏ đưa cho Lộ Hành Chu: "Tiểu Lục, đây là quà của anh.
Dao mổ thu nhỏ làm bằng vàng, cũng là vật anh luôn mang bên mình.
Anh cứ tưởng em là con riêng của cha, nên trước đây hơi lạnh nhạt.
Giờ anh thấy áy náy rồi."
Vì vậy, làm ơn thu lại thần thông đi!
Anh sợ rồi!Lộ Hữu Sâm thực ra luôn có tình cảm tốt với em trai mình, chỉ là trước đây anh không thể hiện ra mà thôi.
Một phần vì tính cách lạnh lùng, phần khác vì ông già Lộ gia, người mà anh ấy luôn phải đối đầu.
Bất giác, cảm xúc với đứa con út của anh ấy cũng bị kéo theo mà trở nên dửng dưng.Nhưng hiện tại, sau khi vô tình nghe được tiếng lòng của Tiểu Lục, anh lại cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.Lộ Hữu Sâm cũng lấy ra một chiếc hộp: "Bên trong là vòng tay bảo vệ, có gây kim châm, nếu gặp nguy hiểm thì bấm nút, nó sẽ tự động bắn ra.
Anh không biết em đã gặp chuyện gì, nhưng tự bảo vệ bản thân là điều quan trọng nhất."
Lộ Hành Chu nghiêng đầu nhìn món quà.
Tuy giá trị võ lực của cậu không tệ nhờ hệ thống buff cho vài chiêu, nhưng rốt cuộc vẫn là một học sinh trung học.
Còn là kiểu... lười biếng đến mức không muốn chạy thể dục.
Cho nên dạo gần đây, cậu đã đổi gói buff trong hệ thống sang Linh Tuyền.Linh Tuyền có thể lọc tủy, cắt gân, khai thông kinh mạch, phát huy tiềm năng cơ thể.
Quan trọng nhất là: từ đây về sau, cậu không cần tập thể dục mỗi ngày nữa.Thật tốt biết bao.Giờ nghĩ lại, công cụ phòng thân thật sự rất cần thiết.
Dù sao thân phận của cậu cũng sắp công khai trong chương trình tạp kỹ, nhất định sẽ có rất nhiều người chú ý.
Mà nói tới chương trình...Bên ngoài, scandal của Lộ Vân Nhĩ đang làm náo loạn cả giới giải trí.Từ lúc ra mắt tới giờ, Lộ Vân Nhĩ vẫn luôn trong sạch, không dính scandal nào.
Vậy mà lần này nổ lớn.Người ta truyền miệng rằng hắn bị người bao nuôi, còn đưa cả em trai cùng bao.
Dù chẳng ai dám công khai bàn tán, nhưng tin đồn như lửa gặp gió, lan ra khắp nơi.Lộ Vân Nhĩ lại chẳng có ý định làm sáng tỏ, trái lại còn hợp tác với Đặng Mai, để mặc tin tức tiếp tục bùng phát.
Hắn muốn đợi khi nhiệt độ đủ cao mới một phát tuyên bố chân tướng, thuận lợi chiếm lấy độ hot.Lộ Hành Chu ngẩng đầu, cười nhẹ với Lộ Hữu Sâm, giọng chân thành: "Cảm ơn anh ba, em thật sự rất thích."
Lộ Du Tư lúc này bỗng im lặng xuất hiện từ bên cạnh, ngữ khí mang theo chút ghen tuông không rõ ràng: "Thế còn anh thì sao?
Quà của anh, em có thích không?"
Lộ Hành Chu bị hù giật mình, vội vàng cười lấy lòng: "Anh tư tặng em cũng rất thích!
Rất thích luôn ấy!"
Lộ Du Tư hừ lạnh một tiếng, tiêu sái quay về phía sofa ngồi xuống, ánh mắt đầy oán khí.
Tiểu Lục à Tiểu Lục, bên ngoài thì gọi anh thân mật là anh tư, sau lưng lại chê bai anh si tình ngu ngốc...
Đúng là có hai mặt.Lộ Lâm Vụ đứng một bên thì dứt khoát và thực tế hơn nhiều.
Hắn nghĩ nát óc cũng không biết nên tặng gì cho em út, quần áo?
Vũ khí?
Dụng cụ chơi game?
Dược phẩm làm đẹp?
Dù chọn cái nào cũng có khả năng bị chê.
Cho nên, hắn quyết định: chuyển khoản cho chắc ăn.
Chuyển thẳng một con số đẹp, kèm lời nhắn Tiền tiêu vặt.Lộ Hành Chu nhận được tin nhắn, lập tức ngẩng đầu nhoẻn miệng cười ngọt ngào: "Cảm ơn anh năm!"
Lộ Lâm Vụ xua tay, nhếch môi nở nụ cười rạng rỡ: "Chuyện nhỏ ấy mà.
Sau này em muốn gì, cứ nói, anh năm có tiền!"【Ai.
Không đúng, nghĩ kỹ lại thì trong nhà người duy nhất không dính vào bi kịch tình cảm... hình như chỉ có anh năm thôi?
Anh ba là Long Ngạo Thiên thì có gì?
Vẫn có gút mắc trong lòng.
Anh tư là luyến ái não trầm trọng.
Ngay cả anh cả bình thường tỉnh táo cũng suýt bị tiểu thư ký vụng về kia mê hoặc...Chỉ có anh năm, vẫn là một mảnh đất tình cảm chưa cày xới.】Lộ Lâm Vụ lúc đầu ngẩn người.A?
Mình không có đối tượng?
Mình độc thân thuần khiết như vậy sao?Khi nghĩ đến việc cả nhà ai cũng từng đau khổ vì tình cảm, chỉ có mình hắn là người vô tình bị liên lụy, Lộ Lâm Vụ đành lặng lẽ cúi đầu.Thôi quên đi... cái này cũng không đáng để tự hào.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người anh tư, đang trầm mặc đứng bên cạnh.
Lộ Du Tư cũng im lặng dời ánh mắt sang hướng khác, trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm.Tiểu sư muội gì chứ, về nước xong sẽ xử lý ngay!
Từ nay anh sẽ không bao giờ có một em gái trong cuộc sống nữa.
Nếu không được đổi giáo sư cũng được!Gần đến trưa, ông nội Lộ cuối cùng cũng tới.
Cùng đi còn có bà nội Lộ.
Ngay khi hai ông bà vừa bước vào cửa chính, cha Lộ – Lộ Khiếu đã không thấy tăm hơi.Nhưng ông nội Lộ cũng đã quen với việc tên trời đánh đó lủi đi mỗi khi gặp chuyện.
Ông lười để ý lúc này, trước tiên bước tới trước mặt Lộ Hành Chu, đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào, vỗ mạnh vào vai cậu mấy cái, giọng nghẹn lại: "Tốt... tốt... tốt..."
Lộ Hành Chu cũng đỏ mắt theo, nhẹ giọng gọi: "Ông nội..."
Ông nội Lộ gật đầu liên tục: "Mấy năm nay, cháu chịu uất ức rồi.Bà nội Lộ cũng tiến lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cậu, ánh mắt tràn đầy xót xa: "Tiểu Chu của bà, khổ thân quá...
Tất cả đều do tên Thẩm Đình Bách đáng chết kia!"
Nói đến đây, ánh mắt ông nội Lộ lập tức sắc bén, bắt đầu đảo quanh tìm kiếm con trai ruột của mình – Lộ Khiếu.Nhưng không thấy.
Người đâu?
Một bóng người cũng không có.Ông nội Lộ chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng đã yên định: Tu sĩ có thể chạy trốn, nhưng không thể rời khỏi chùa.Bà nội Lộ kéo Lộ Hành Chu ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, giọng nói hiền từ mà ôn nhu như năm xưa dỗ cháu ngủ: "Ngoan, sau này có ông bà ở đây rồi."
Lộ Hành Chu là do hai ông bà đưa về nuôi từ nhỏ.
Dù ngoài miệng luôn bảo không để tâm nhưng thực ra ai nỡ lạnh nhạt với một đứa bé như vậy?Trong mắt họ, người sai là con trai họ, chứ không phải đứa cháu này.
Chỉ có điều, nghĩ đến mấy năm qua gia đình gần như tan nát cũng vì sự tồn tại của đứa bé, trong lòng họ lại không khỏi nghẹn ngào, mâu thuẫn.May thay, Lộ Hành Chu từ bé đã hiểu chuyện, luôn im lặng, luôn biết điều.
Có lẽ là cảm nhận được cái gì đó, nên vẫn luôn giữ đúng chừng mực.Hai ông bà chưa từng ngó lơ.
Dù không thể hiện công khai, nhưng trong âm thầm, họ vẫn luôn quan tâm, vẫn lặng lẽ ở bên cạnh nhìn cậu lớn lên.Khi Lộ Hành Chu sắp trưởng thành, ông bà đã bàn bạc với nhau: phải để đứa bé này trở về nhà, nhận mặt các anh em.
Dù gì sau này họ cũng không sống mãi, không thể giao cháu mình cho cái thằng khốn Lộ Khiếu kia.
Ít nhất, cậu cũng cần có chỗ đứng trong gia tộc, có cảm giác tồn tại.Không ngờ... lần này lại là quyết định sáng suốt nhất trong đời họ.
Không ai nghĩ đến Lộ Hành Chu chính là Tiểu Lục!Nghĩ tới đây, ông nội Lộ càng thêm giận sôi gan, đập mạnh cây gậy xuống sàn đá cẩm thạch, đứng bật dậy rống lớn: "Lộ Khiếu đâu?!
Nó ở đâu rồi?!
Mau ra đây cho ta!"
----------------
Mọi người cho mình một vote


Ngày 02/09/24 _ 06/07/25