- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 419,271
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ
Chương 19. Mợ và dì Tần đến
Chương 19. Mợ và dì Tần đến


Lộ Kỳ Dịch dời ánh mắt sang chỗ khác, thở dài trong lòng, hiện tại anh vẫn là người đi làm công ăn lương, không phải người tự chủ tài chính hoàn toàn.
Nếu đang làm việc cho cha mình thì tất nhiên sẽ không hào phóng nổi như vậy.Một người tặng hoa viên, một người tặng cửa hàng.
Sau một hồi suy nghĩ, anh nghiêm túc đề nghị: "Hay là anh mua cho em một chiếc xe điện nhỏ nhé?"
Lộ Hành Chu trợn mắt kinh ngạc: 【Không ngờ tổng tài bá đạo như anh cả mà cũng biết tới xe điện nhỏ luôn hả?】Lộ Kỳ Dịch liếc mắt nhìn cậu, vẻ mặt đen lại: "Anh tuy là ông chủ, nhưng đâu có nghĩa là cứ phải ngang ngược, anh rất biết thưởng thức đấy nhé."
Có tiền không có nghĩa là không có gu.
Huống chi, gia đình họ còn đứng tên một nhà máy sản xuất xe điện nhỏ, chất lượng cực kỳ tốt.Lộ Hành Chu trầm tư một lúc, rồi thử hỏi dò: "Chẳng lẽ em vừa buột miệng nói ra à?"
Lộ Kỳ Dịch khịt mũi: "Không cần nói.
Ánh mắt em nhìn anh là đủ rõ rồi."
Lộ Hành Chu bật cười, giọng ngọt như rót mật: "Anh ~ em chỉ đùa chút xíu thôi mà."
Bị câu anh kia tấn công, sắc mặt Lộ Kỳ Dịch lập tức dịu đi, gật đầu nói: "Yên tâm, xe điện nhỏ của em sẽ là phiên bản độc nhất vô nhị.
Anh sẽ tìm người thiết kế riêng cho, đảm bảo em thích mê."
Lộ Hành Chu lập tức gật đầu vui sướng như mèo được xoa đầu.
Bên cạnh, Lộ Vân Nhĩ cắn răng chậc lưỡi một cái.
Quá cừ.
Ai cũng tặng quà ra dáng quá trời rồi, còn mình thì sao?
Mình tặng gì cho em ấy bây giờ?Suy nghĩ vài giây, đôi mắt hắn bỗng sáng lên, dè dặt bước tới, tuyên bố đầy khí thế: "Anh hai tặng bản thân mình cho em nè!"
Lộ Hành Chu giật mình, kinh hãi nhìn chằm chằm anh hai: "Anh...
Em..."
Cậu không phải người như vậy.
Cậu không muốn làm phẫu thuật chuyển giới đâu nha!!Lộ Vân Nhĩ lập tức cứng đờ người, hoảng hốt đính chính: "Không phải.
Ý anh không phải vậy.
Ý anh là sau này nếu em gặp chuyện gì, anh sẽ giúp đỡ vô điều kiện!"
Hắn nghe nói Lộ Hành Chu muốn làm biên kịch phim ngắn, mà bản thân lại là ảnh đế đang hot nhất hiện nay.
Nếu hai người hợp tác chẳng khác nào như hổ thêm cánh.Tống Khanh ở bên cạnh cười nghiêng ngả, vươn tay vỗ đầu cậu con trai thứ hai một cái, bật cười nói: "Vô điều kiện cái gì mà vô điều kiện?
Không lẽ trước giờ con tính lấy tiền của em đấy hả?"
Lộ Vân Nhĩ ai một tiếng, xoa xoa chỗ bị mẹ vỗ rồi nói: "Vậy con..."
Hắn chưa kịp nói tiếp thì đã bị Lộ Hành Chu nhanh miệng cắt ngang, ánh mắt sáng rực như đèn pha: "Anh hai.
Anh cho em mượn đội ekip của anh đi!"
Ekip của anh hai chính là kho báu quốc dân, truyền thông có, quan hệ có, tài nguyên có, ai cũng là người dày dặn kinh nghiệm, lại còn cực kỳ có trách nhiệm.
Mượn một lần xài cả đời.
Quan trọng nhất là: miễn phí!
Hehehe.Lộ Vân Nhĩ hơi nhếch khóe miệng, nhìn em trai với vẻ bất đắc dĩ: "Sao vậy, Tiểu Lục, em định vào giới giải trí thật hả?"
Lộ Hành Chu xoa xoa cằm, lắc đầu đàng hoàng nói: "Em chỉ muốn quay phim ngắn thôi, chứ với kỹ năng diễn xuất hiện tại thì không đủ bước chân vào giới đâu."
Lộ Vân Nhĩ nói: "Được rồi, anh hai ủng hộ em hết mình.
Khi nào muốn quay thì nói anh, hoặc để anh nhờ anh Tư giúp em một tay nhé?"
Lộ Hành Chu suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.【Được, kế hoạch tạm hoãn lại.
Chờ tên giả mạo kia tới, giải quyết xong Giang Minh Nguyệt và Thẩm Đình Bách trước đã.
Ổn định mặt trận rồi quay tiếp, không gấp.】Tống Khanh ở bên cạnh nhìn con trai nhỏ, trong lòng nghẹn ngào.
Bà há miệng, muốn nói ra một điều gì đó nhưng lại cảm thấy như có sợi dây vô hình thắt lấy cổ họng, nói không ra lời.Thật ra, Tống Khanh đã nhiều lần nghĩ đến việc nói cho Lộ Hành Chu biết rằng bà có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu, nhưng mỗi khi mở miệng, bà lại cảm thấy như có cái gì đó nghẹn chặn nơi cổ họng, rõ ràng muốn nói, lại không sao nói ra được.Không thể nói khiến Tống Khanh càng thêm chắc chắn.
Chuyện này có giới hạn nào đó mà bà chưa rõ, nhưng may mắn thay, người nghe được đều là người nhà, điều này khiến bà cảm thấy yên tâm phần nào.Ánh mắt bà dần lạnh đi.
Hai kẻ cặn bã kia đừng hòng chạy trốn.
Còn người chồng ngốc nghếch của bà nữa.
Nghĩ tới đây, Tống Khanh hừ lạnh một tiếng.
Cũng may ông ấy chưa thật sự làm chuyện gì có lỗi với bà, nếu không, bà thật sự sẽ học theo cách xử lý của Tần Yên Miểu: ly hôn không có lời, chi bằng cho ông làm thái giám, vừa nhanh gọn vừa đỡ phiền! bà nên biến ông thành thái dám cho mình luôn đi cho nhanh đỡ mắt công suy nghĩ cách đủ thứ.Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.Tần Yên Chức bước vào cùng Tần Yên Miểu.
Tiếng giày cao gót giòn giã vang lên, bà vừa bước vào đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của một chàng trai trẻ.Ánh mắt bà lập tức bị Lộ Hành Chu hút chặt, bà mỉm cười dịu dàng: "Con chính là Tiểu Lục đúng không?
Mợ là mợ cả của con."
Vừa nói, bà vừa lấy ra từ trong túi một chiếc hộp nhung tinh xảo.
Bên trong là một vòng cổ bằng ngọc lục bảo, ánh nước trong vắt, màu xanh dịu dàng như sương mai.Mặt dây chuyền là tượng Quan Âm bằng thủy ngọc, đặc biệt nhất là chấm đỏ son ở giữa trán, tinh tế mà sống động.
Đó chính là điểm hoàn mỹ của tác phẩm này.Không hiểu vì sao, Lộ Hành Chu vừa nhìn đã yêu thích ngay.Cậu ngẩng đầu nhìn mẹ.
Tống Khanh mỉm cười gật đầu đồng ý.Lộ Hành Chu nâng tay nhận lấy chiếc hộp, gương mặt tỏa sáng như ánh mặt trời, lễ phép cúi đầu nói: "Cảm ơn mợ cả."【Mợ cả vừa xinh đẹp vừa khí chất mạnh mẽ như vậy.
Khó trách năm đó cậu đã yêu mợ từ cái nhìn đầu tiên, còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, ai ngờ lại bị mỹ nhân cứu ngược.】Nghe Lộ Hành Chu nói, trong mắt Tần Yên Chức hiện tia ý cười.【Ồ, tìm ra rồi hahaha.
Mỗi ngày cậu đều ngồi xổm ở cổng trường chỉ để gặp mợ.
Ai ngờ lại đụng phải giáo bá cũng để ý tới mợ, cậu liều mạng nhảy ra đánh nhau muốn ra dáng anh hùng, kết quả bị đánh cho sấp mặt, vẫn là mợ ra tay dẹp loạn rồi đưa cậu vào bệnh viện.
Cú đấm đó khiến cậu chấn động thật sự.
Khi tỉnh lại còn khóc ăn vạ bắt mợ phải chịu trách nhiệm với mình.
Nếu lúc đó mợ không có chút thích cậu, chắc cậu GAME OVER rồi còn đâu!】Tiếng cười giòn tan vang vọng khắp tâm trí những người có thể nghe được, ai nấy ngây ra như tượng.
Nụ cười của Tống Thời dần cứng đờ trừ Tần Yên Chức, một đám người ánh mắt đều trở nên vô cùng vi diệu.Điều này khác hoàn toàn với phiên bản mà cậu từng kể.Tống Thời lặng lẽ lùi về đứng cạnh vợ, mặt không cảm xúc.
Tống Khanh suýt nữa cười thành tiếng, vải ghế sofa dưới tay bị bà nắm đến nhăn nhúm lại thành từng khối.Tần Yên Miểu vừa kinh ngạc vừa bật cười, ánh mắt phức tạp.
Cô thật ra đã từng nghe chị gái kể qua chuyện này nhưng không ngờ bản gốc lại là một phiên bản ngược tâm, dở khóc dở cười như thế.Ánh mắt Tống Khanh nhìn về phía anh cả, anh cả người từng hùng hồn tuyên bố rằng anh và mợ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, một màn anh hùng cứu mỹ nhân rung động lòng người, mợ cảm động đến mức nguyện cả đời chung thủy...Tần Yên Miểu hít sâu một hơi, cười khẽ, sau đó từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đen bóng loáng, đưa về phía Lộ Hành Chu: "Chào con, dì là em ruột của mợ con.
Dì nghe nói hôm nay là sinh nhật của con, đây là quà sinh nhật nhỏ."
Lộ Hành Chu ngoan ngoãn nhận lấy.
Trên mặt thẻ có khắc dòng chữ nổi: Thẻ hội viên trọn đời Chức Miểu.Tần Yên Miểu mỉm cười giải thích: "Đây là thẻ thành viên đặc biệt của Chức Miểu, thương hiệu thời trang do mợ con và dì cùng sáng lập.
Cầm thẻ này, tất cả các mặt hàng của Chức Miểu và những thương hiệu con đều được miễn phí hoàn toàn."
Lộ Hành Chu ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Tần Yên Miểu, trong đầu vang lên một dòng suy nghĩ rõ ràng:【Chức Miểu.
Đây là nhãn hiệu do mợ với em gái mợ sáng lập sao?
Hiss, nhớ không lầm thì vào mùa đông năm nay, Chức Miểu sẽ dính vào scandal đạo nhái thiết kế...】Tần Yên Miểu vừa nghe được nội tâm kia liền sững sờ tại chỗ, nụ cười trên mặt cứng lại mấy giây.
Chức Miểu chính là đứa con tinh thần của cô và chị gái, cũng là một thương hiệu quần áo mang phong cách Trung Hoa mới đang dần nổi tiếng.
Nhưng giờ lại dính vào nghi vấn sao chép thiết kế?
Sao chép ư??【À.
Hình như người sao chép tên là Ngôn...
Ngôn gì Lan ấy.
Cô ta bị tố sao chép ý tưởng của một blogger trẻ, thậm chí còn xúi giục người khác bắt nạt blogger đó.
Sau cùng, cha mẹ của blogger vì không chịu nổi áp lực đã tự sát.
Để đòi lại công bằng cho con gái, họ đã công khai bản phác thảo ban đầu.
Trớ trêu là người đạo nhái ấy lại là nhà thiết kế chính của Chức Miểu, khiến thương hiệu rơi vào một vụ bê bối nghiêm trọng.
Lúc đó, mợ đang đau buồn vì sự ra đi của cậu, chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện này, còn dì Tần thì quá thương xót cho Lâm Thanh Tuyền, nên dư luận mặc sức thêu dệt mọi thứ.】Cậu nhìn Tần Yên Miểu, chớp mắt hỏi: "Dì Tần, đây là cửa hàng của dì và mợ đúng không ạ?"
Tần Yên Miểu gật đầu, dù vẫn còn chút chấn động, nhưng đã nhanh chóng trấn tĩnh lại, mỉm cười: "Đúng vậy.
Tiểu Hành, nếu rảnh thì đến cửa hàng chơi nhé, muốn gì cũng được miễn phí cả."
Lộ Hành Chu làm bộ như lơ đãng hỏi: "Con biết rồi ạ.
Quần áo trong đó thực sự rất đẹp.
Dì Tần, người thiết kế chính là ai vậy ạ?"
Khóe môi Tần Yên Miểu cong lên đầy tự tin: "Hiện tại là dì.
Và về sau cũng vẫn là dì."
Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn thầm lặp lại một cái tên Ngôn Nghi Lan.
Cô gái đó là người trong bộ phận thiết kế.
Gần đây, những bản thiết kế mà cô ta gửi tới đều vô cùng xuất sắc, mỗi bộ đều có nét tinh tế riêng, chủ đề cũng rất phù hợp với bộ sưu tập mùa thu sắp tới.
Nhưng nghe Tiểu Chu nói vậy những thiết kế đó rõ ràng không phải của cô ta.Tần Yên Chức và Tần Yên Miểu liếc nhìn nhau, trong lòng đã có quyết định phải quay lại kiểm tra cho rõ.
Về phần vụ chồng chết, ánh mắt Tần Yên Chức bất giác nhìn về phía Tống Thời.
Tống Thời lập tức lộ vẻ ủy khuất rõ rệt, chuyện này thật sự không phải lỗi của hắn, mà là do hai mẹ con điên kia gây ra kia mà...Huhuhu, vợ ơi cho anh giải thích được không...?---------------------
Mọi người cho mình một vote

Ngày 26/07/24 _ 05/07/25