Kotoha cứ chạy, chạy rồi lại chạy cho đến khi về tới nhà, cô quỳ xuống trước cửa nhà đôi chân mệt mỏi đau nhức đến không cử động được.Nếu như là ở kiếp trước Kotoha chạy nhiêu đây thì cũng không mệt nhưng kiếp này, cô xuyên vào tiểu thư lá ngọc cành vàng đúng nghĩa, từ nhỏ đã không cần phải làm việc gì nên đâm ra nguyên chủ có thể lực rất yếu.Kotoha choạng vạng đứng dậy, bước vào nhà mùi đồ ăn ngây ngút bà Hanami có lẽ đang trong bếp nấu ăn.
Thấy con mình về bà từ trong nhà bếp nói vọng ra"Ha-chan về rồi à con, mau tắm rửa thay đồ ra ăn cơm mẹ sắp nấu xong rồi".Kotoha không lên tiếng cũng không trả lời , cô lên thẳng lên phòng ngủ Bước đến bàn trang điểm, Kotoha thở dài rồi bắt đầu lấy thuốc thoa lên bên mặt bị đánh mà đỏ ửng.Đám người Ano ra tay rất mạnh, đánh đến có chút sưng , làn da cô vốn trắng nên khi vết đỏ xuất hiện trên gương mặt nhìn rất chói mắt.Công dụng của thuốc khá tốt, mát lạnh và giảm đau rất hiệu quả, nhưng dù có tốt đến đâu đi nữa cũng không thể hết sưng ngay được.Xuống nhà thế nào cũng bị mẹ phát hiện cho coi.Kotoha đi đến giường trùm kín người bắt đầu suy nghĩ.Thế giới mà cô xuyên không bình thường, cô xuyên vào bộ truyện Tokyo Revengers một thế giới không có thật được tạo ra do trí tưởng tượng của con người.
Điều mà Kotoha hối tiếc nhất là cô chưa đọc bộ truyện này bao giờ.Cô chỉ biết nó qua lời kể của đứa bạn mình và những video ngắn trên mạng xã hội.
Những gì cô biết chỉ là những nhân vật tuyến chính của bộ truyện như Takemichi, Mikey còn những thứ khác thì lại rất mờ nhạt đối với cô.Vậy mà bây giờ cô lại xuyên vào đây.
Có chút phiền phức.
Nhưng rất nhanh Kotoha đã tự trấn an mình trở lại.Cô vốn chỉ là một nhân vật qua đường chưa bao giờ xuất hiện trong cốt truyện cả, chỉ cần an tĩnh sống từng ngày không liên quan gì tới cốt truyện chính là ok.Thế rồi với cái suy nghĩ ngây thơ đó, cô xuống nhà ăn bữa tối với mẹ của mình .Dù vết thương đã được cô trang điểm tỉ mỉ nhưng với nước da trắng bà Hanami nhìn sơ cũng nhận raBà nhìn cô ăn, vẻ mặt âm trầm cất tiếng hỏi."
Ha-chan, mặt con sao vậy?"
Bị điểm danh Kotoha lúc túng trả lời" dạ....con bị té ạ"Bà Hanami gấp thức ăn vào bát của cô.
Nếu con gái của bà không muốn nói thì bà cũng chẳng ép."lần sau nhớ cẩn thận nha con""Vâng ạ".Ăn xong bữa tối Kotoha lên phòng của mình .
Làm vài bước chăm sóc da rồi mới đi ngủ.Có lẽ vì niệm ấm chăn êm nên cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ .
Kotoha mơ thấy một giấc mơ, một giấc mơ đầy ác mộng.Trong mơ là lúc 'cô' lên 17 tuổi đã bị ai đó đâm.
Vết đâm rất sâu, thanh kiếm dài lạnh lẽo đâm xuyên qua bụng.Máu chảy lên láng , vết đâm thì đau đến nỗi cô không tài nào mở miệng nổi.Người đâm cô là một người giấu mặt anh ta là một người rất cao dù khuôn mặt đã được che sau lớp khẩu trang nhưng không thể che đi vẻ điển trai của anh ta.Anh ta nhìn cô nằm lai liệt dưới đất miệng cười đầy thích thú như một tên điên....Miệng anh ta nhấp nháy, cơn đau khiến Kotoha không nghe rõ anh ta nói gì , chỉ nghe được những âm thanh không rõ ràng .Cái gì mà do ai đó yêu cô và cô sẽ trở thành chứa ngại vật trong kế hoạch của hắn ta.Kotoha bừng tỉnh ,mồ hôi chảy nhễ nhại ước cả ga giường.
Giấc mơ kia quá chân thật khiến tim cô đập loạn nhịp , thần kinh căng như chảo.Kotoha cố gắng vào nhà vệ sinh , tạt nước liên tiếp vào mặt mình để cho làn nước mát lạnh làm ổn định tinh thần hơn.Để cho cô biết đó chỉ là giấc mơ .Cô bước ra phòng thay đồ chuẩn bị đi học, nhìn gương mặt nhợt nhạt trong gương cô thở dài .Gương mặt nhợt nhạt như người bệnh, nó khiến cô giật mình.Bước vội tới trường cố gắng tránh mặt bà Hanami , cô không muốn bà ấy phiền lòng một chút nào.Bước tới lớp thì gặp đám Ano bọn họ nhìn cô cau mài rồi chán ghét rời đi.Kotoha nhìn họ có chút cảnh giác, nhìn bóng lưng họ cô không biết tương lai đám người đó có làm gì cô không nữa.Kotoha bước vào chỗ ngồi của mình lấy sách vở ra ôn bài, có học rồi chăng nữa cũng phải ôn lại , không quên thì tiêu.Cô ôn bài có chút hăng say , không biết có người đến gần mình ."phùuuu!"
"aaaaaaaaa"Cô hét toán lên trước làn gió xâm nhập vào đôi tai nhạy cảm.Lấy tay che đi bực bội nhìn thủ phạm.A là Mikey !Cậu ta biết lớp cô?????."
Haha , xin lỗi nhé làm Ha-chan giật mình rồi" Mikey miệng thì xin lỗi nhưng tâm thì không, cậu kéo ghế ngồi bên chỗ trống của cô, chống cằm lên nhìn đắm đuối.Tiết học đã bắt đầu cùng với những lời giảng của giáo viên, Kotoha cố gắng nghe giảng trước cái nhìn đầy ma lực của cậu, trong lòng tự nhủ đây là người không thể chọc vào.
Nhưng bị nhìn một thời gian khiến cô không tập trung nổi và không được tự nhiên cho lắm.Nắm chặt tay lấy hết dũng khí nói nhỏ người bên cạnh."
Mikey-san , cậu có thể tập trung nghe giảng bài và đừng nhìn tớ có được không"" tại sao?"
Như không biết xấu hổ Mikey nhìn cô hỏi.
Kotoha muốn nói 'cậu làm tôi tập trung không được' những không dám , cô đảo mắt tìm một lí do hợp lí hơn." cậu không định quay về lớp học của mình sao ?, tiết học sớm đã bắt đầu rồi mà?".Mikey nghe cô hỏi cũng cười, cậu lại gần cô nói nhỏ" đây là lớp của tôi mà, bạn Kotoha thân mến"Sau đó Mikey còn liếm vào tai cô.Kotoha giật mình nhảy dựng, cô che tai vờ làm bài.
Chuyện này không thể trách cô được, vì vốn dĩ khi xuyên vào đây cô chỉ có kí ức của 1 ngày trước khi xuyên vào thôi làm sao mà cô biết cậu ta học cùng lớp chứ?.Thật ra vấn đề Kotoha không biết cũng dễ hiểu, ngay cả Mikey cũng không ngờ mình học chung lớp với cô mà.Vì cậu ta cúp tiết rất nhiều từ đầu năm học tới giờ số lần cậu ta đi học đếm trên đầu ngón tay gặp nỗi mỗi lần cậu đi là cô nghĩ nên không biết là điều đương nhiên.Hôm nay cậu không định đi học đâu, băng Touman của cậu ngày càng lớn mạnh nên số lần trận chiến cũng tăng, nhưng vì lúc sáng ông nội không chịu nổi cảnh cậu trốn học mà đi chơi quậy phá nên mới lôi cậu đến trường,không ngờ lại gặp cô ngay tại lớp học còn ở vị trí kế bên.Xem ra đến trường cũng không đến nỗi tệ.Thế rồi Mikey lại tiếp tục nhìn cô mặc cho giáo viên khó chịu hay la mắng.Cứ thế sao những tiết còn lại Mikey không nhìn cô nữa mà lăng ra ngủ, Kotoha cũng phần nào đó mà tự nhiên hơn.Cô nhìn Mikey ngủ rồi bắt đầu công việc làm bài của mình .Rất nhanh tiếng chuông ra về cũng reo, Kotoha vội vàng cất sách vở vào tập rồi ra về."
đứng lại"Mikey đứng lên với khuôn mặt còn ngáy ngủ, có vẻ mới dậy nên sắc mặt không tốt lắm, cậu nhíu mài nắm tay cô khỏi lớp.Mikey cứ thế mà dẫn Kotoha đến con xe của cậu.
Cô không biết đó là giống xe gì nhưng nhìn có vẻ tốt.Cậu lại xe , lấy nón bảo hiểm rồi đội lên đầu cô, khi cô chưa hiểu chuyện gì đã bị Mikey ôm eo để lên xe.Rồi một mạch chạy xe đi.
Kotoha nhìn gương chiếu hậu phản phất gương mặt của cậu.
Mài nhíu chặt, môi không hé nữa lời ánh mắt thì đáng sợ đến khó tả.Nếu không phải Mikey là con trai , cô thực sự muốn hỏi cậu có phải đến tháng hay không.Suy cho cùng con trai thật khó hiểu.Mikey chạy nhanh, rất nhanh khiến cho cô không khỏi sợ hãi mà ôm eo cậu.
Đến nhà cô, Mikey dừng lại cậu một lần nữa ôm eo cô nhẹ nhàng gỡ mũ bảo hiểm ra ." ngủ ngon""à .. vâng"Cô khó hiểu trả lời , muốn hỏi cậu bị làm sao nhưng một lần nữa nuốt vào cổ họng.Khi cô định vào nhà để tránh hàng xóm phát hiện, Mikey đã từ đằng sau ôm chặt cô vào lòng, bên miệng liên tục nói những từ xin lỗi.Nhìn như cặp đôi đang giận dỗi nhau vậy.
Kotoha có chút không kịp hiểu tình trạng hiện tại, cô đẩy cậu ra rồi đóng sầm cửa lại." c...cái quái gì đang diễn ra vậy?".Cô ngồi thụp xuống, mặt có chút đỏ được cô tinh tế che điBà Hanami nghe tiếng động cũng chạy ra từ phòng bếp, bà nhìn cô vẻ mặt lo lắng" Chuyện gì vậy con , con sao vậy?"."
K-không có gì đâu ạ"Nói rồi cô chạy thẳng lên phòng không nói gì thêm.Còn Mikey vẫn đứng ngoài cửa nhìn vòng tay lúc ôm cô rồi lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Tựa như muốn nhìn xuyên thấu để thấy người con gái đang trốn trong nhà.Cậu cứ thế đứng đó một lúc lâu, gương mặt vô cảm vẫn còn đó, luyến tiếc đi về nhà." thôi kệ dù gì thời gian cũng còn nhiều, hấp tấp thì cô gái nhỏ kia sẽ chạy mất" .Sau đó Mikey cười, nụ cười chẳng khác tên điên là mấy.