Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?

Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 20 : Một Tin Đồn , Một Mồi Lửa !


Tới nơi trời cũng đã tối.Cậu kêu Mùi dìu Khiêm vô phòng trước còn mình ở ngoài.Nhà trên đây của cậu rộng lắm , cũng chẳng thua gì nhà ông đâu.Mà được cái cũng thoải mái hơn nữa."..."

Căn phòng xa hoa , đồ trang trí toàn là những món đắt tiền.Khiêm nằm trên giường.Mắt hơi mở hé.Một lúc sau Khiêm mới mở hết mắt lên được.Nhưng nhìn cái trần nhà xa lạ này Khiêm chẳng nghĩ được gì hết.Xong lại đưa mắt nhìn xuống tay mình.Cậu ngủ rồi.Ngồi đó mà gục trên giường ngủ chớ chẳng dám lên giường ngủ cho hẳn hoi.Khiêm thấy cậu , lòng chợt cảm thấy an toàn.Tay Khiêm đau lắm , nhưng vẫn nhấc lên được.Tay nhỏ đưa lên đầu cậu mà xoa.Cảm nhận được thứ gì đó đang di chuyển trên đầu mình , cậu cũng bừng tỉnh."

Khiêm !

"Tay cậu nhanh nắm lấy tay nhỏ đó.Mặt hiện rõ cái vẻ lo lắng."

Em có còn đau chỗ nào không ?

"Khiêm lắc đầu , dường như chẳng còn sức để nói."

Em uống nước nghen ?

"Cậu đỡ Khiêm dậy.Cho Khiêm uống nước.Môi son kia của cậu nay khô hết rồi."...Chỗ này..Là chỗ nào vậy...Cậu ?

"Cậu đặt ly nước xuống , ngồi lên giường."

Nhà của cậu "" Nhà của cậu hả ?

"Cậu gật đầu.Tay vẫn cứ nắm lấy tay người kia."

Cậu xin lỗi , cậu để em đau một mình rồi "Khiêm lắc đầu."..Em đâu , có sao "Mắt cậu ánh lên như sắp khóc nhưng nước mắt không rơi."

Không , lỗi cậu mà , cậu để em ở nhà một mình "Mặt hoa da phấn của cậu nay sao mà xanh xao quá."

Mấy giờ rồi cậu ?

"Cậu nhìn ra ánh sáng ngoài cửa sổ."

Chắc tầm 4 , 5 giờ rồi hay em ngủ lại đi nghen ?

"Cậu đỡ Khiêm nằm xuống.Tay vỗ vỗ nhẹ trên ngực Khiêm , ru Khiêm vào giấc ngủ một lần nữa.Cạch.Khiêm ngủ rồi , còn cậu thì phải đi xem kết quả của mình.Bàn trà , bình trà nóng chị Mùi mới pha.Cậu ngồi đó , mắt nhìn tách trà nóng , tay gõ gõ nhẹ trên vành."

Dạ cậu , con cho người làm xong rồi"Cậu nghe anh An báo mà khẽ cười.Cậu gật đầu nhẹ.Sớm muộn gì cả xứ Cần Thơ đến Sa Đéc rồi Ba Tri cũng biết.Cái tin đó..."

Mùi , lát ra nấu cho tôi nồi cháo "" Dạ "Khiêm nằm cả một đêm.Mình mảy cũng đỡ hơn.Nhưng mà nó còn nhức lung lắm.Cậu chăm Khiêm cả đêm , tới rạng sáng mới chợp mắt nhưng vừa chợp mắt thì Khiêm thức nên cậu thức luôn.Này là lần thứ 2 cậu vì Khiêm mà có hai con mắt thâm rồi đấy.Cậu túc trực bên Khiêm mãi.Chẳng cho Khiêm đụng thứ gì , muốn gì cứ nói cậu làm hết.Cậu như tay chân của Khiêm vậy.Cạch.Tô cháo mới nấu nóng hổi , bóc cả khói."

Em ăn cháo nghen ?

"Khiêm gật đầu.Mệt quá nên muốn nói cũng chẳng xong.Cậu chăm sóc Khiêm ân cần lắm.Cái vẻ ân cần mà hơn 20 mấy năm chẳng ai thấy."

Coi chừng nóng "Cậu thổi cháo , đút từng muỗng cho người thương."

Ăn được không ?

"Khiêm cười."

Dạ được , ngon lắm "Không gian chỉ có hai người.Ở đây chẳng phân biệt chủ - tớ.Chỉ có đôi trẻ với mối tình đang rực cháy này thôi."..."

Ngày một rồi ngày hai.Chẳng biết từ đâu có tin đồn cậu hai nhà hội đồng Trịnh vũ phu , đánh đập vợ con đã lan truyền khắp Cần Thơ , Ba Tri , Sa Đéc còn lên cả Mỹ Tho.Cậu hai này cũng có vựa lúa có tiếng.Con nhà trâm anh thế phiệt mà lại có tin đồn như thế.Đồn trên báo thì còn giải quyết được , chứ truyền miệng kiểu này thì có mười ông hội đồng cũng chẳng ăn thua vào đâu hết.Ông Thanh hay tin , tra hỏi mới biết.Mợ hai được ông rước về nhà rồi nhưng hôn thú vẫn chưa xé.Tại cậu hai.Ông Thanh thương con , quyết rước Mỹ Nhung về cho bằng được chớ chẳng chịu để cô bên nhà đó nữa.Coi như mợ cũng thoát được số khổ.Về nhà mình thì cha mẹ , anh chị cũng lo cho mình hơn."..."

Nhà hội đồng Trịnh giờ loạn hết cả lên.Con trai trưởng thì bỏ nhà ra đi , dập đầu từ cha.Con trai út thì rộ lên tin đồn vũ phu , tiếng lành đồn gần tiếng xấu đồn xa.Chuyện làm ăn cũng ảnh hưởng không ít.Mấy mối buông cũng bỏ hết."

Mẹ kiếp , đâu ra mấy lời đồn đó vậy ?

""..."

Mấy ngày nay Khiêm ở trong phòng miết có được cậu cho ra ngoài đâu.Cậu chăm Khiêm như em bé ý.Chẳng cho đụng tay.Mấy vết thương nhờ đó mà cũng lành nhanh hơn.Khiêm nay nhìn cũng tươi tắn lắm đa.Chớ hỏng có nhăn nhó như mấy ngày đầu nữa."

Nay em ăn gì , cậu dặn Mùi nấu cho "Khiêm tựa vào lòng cậu , suy nghĩ đôi chút."

Em muốn ăn mứt "" Mứt hả ?

"Khiêm gật gật đầu."

Gói lần trước cậu cho , em ăn hết trơn ời "Cậu cười.Thì ra Khiêm ăn hết đồ cậu cho luôn đó."

Vậy lát cậu kêu chị Mùi làm cho em ăn nghen ?

"" Dạ "Khiêm " dạ " cái giọng nó ngọt xớt à !Dị đó , biểu sao cậu hỏng mê cho được Khiêm ơi !"..."

Tối nay trăng tròn.Độ trời này chắc cũng gần rằm rồi đó nghen !Trăng sáng soi rọi lòng người.Cậu thảnh thơi ngồi trên bàn trà sau khi ru Khiêm ngủ.Cậu đang chờ ai ?À , cậu chờ anh An."

Dạ thưa cậu , con báo cho cậu Vũ với cho người đưa thư lên Mỹ Tho cho cậu Lộc rồi "Cậu gật đầu với vẻ hài lòng.Trời cũng khuya rồi nhỉ ?Tháng này còn là tháng hè , trờ cũng nóng."

Dạo này trời hanh khô , cẩn thận củi lửa , dễ cháy lắm đa "Nghe cậu nói , anh An ngầm hiểu gì đó mà gật đầu.Cậu thấy anh An đã hiểu thì cũng đi vào trong mà ôm người kia ngủ thôi."..."

Cần Thơ.Nữa đêm khuya vắng.Chẳng ai qua lại.Bỗng một ánh sáng đỏ phừng lên.Gió thổ nhẹ càng làm cái ánh sáng đó lớn hơn.Phừng Phực.Cháy rồi !!!Chẳng ai hay.Một xưởng lúa to.Một mồi lửa nhỏ.Thiêu rụi tất cả.Lửa cháy rực , làm sáng cả một mảnh trời.Người gác lúc nãy vừa rời đi , giờ quay lại mới hay tin..."

CHÁY XƯỞNG RỒI !!!

"Người đó hô hoán.Công nhân kéo nhau ra dập lửa.Nhưng phát hiện muộn quá.Càng đổ nước lửa càng cháy lớn hơn.Lửa mà đốt bằng xăng bằng dầu , càng đổ nước nó càng phực lên đó đa.Cậu hai nghe tin chạy ra thì chuyện cũng đâu vào đó.Khung cảnh hỗn loạn.Lửa cháy , thấp sáng một mảnh trời Cần Thơ.Bao công sức của cậu hai coi như đổ sông đổ bể rồi."

Dập lửa mau lên !

Sao tự dưng lại cháy !?

"Cậu hai gào lên.Nhưng cháy cũng đã cháy rồi.Lúa trong kho cũng cháy khét.Mất hơn cả tiếng mới dập được lửa , thế nhưng cả vựa lúa giờ chỉ còn một đống tro tàn cháy đen.Hên là chẳng có ai thiệt mạng , nhưng thiệt hại thì có.Bao mối làm ăn mà giờ chẳng còn gì thì biết ăn nói làm sao với người ta ?Âu thì cũng do gieo nhân nào gặt quả náy !"..."

" Em chưa ngủ hả ?

"Khiêm ôm gối , ló đầu ra khỏi mền nhìn cậu."

Cậu..Hỏng ôm em..Nên em ngủ hỏng có được gì hết "Cậu cười."

Vậy để cậu ôm em , đặng em ngủ cho ngon nghen ?

"Khiêm ngại ,chỉ gật gật đầu chứ chẳng đáp.Thân nhỏ kia chui rút vào trong lòng cậu.Ấm lắm à nghen !Mà cái ấm này chỉ có mình Khiêm biết thôi chớ ai đâu mà biết được !Một tin đồn , một mồi lửa của cậu cả , dường như đã triệt mọi đường sống của cậu hai.
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 21 : Hai Mình !


Công nhận từ lúc chuyển lên đây ta nói Khiêm nó khoẻ re à !Có làm gì đâu , hồi đó hầu cậu còn giờ được cậu hầu lại đó chớ.Mà nay Khiêm xuống giường được rồi.Lại chạy nhảy được nữa rồi đấy.Chân nhỏ lâu ngày chưa được đi , nay đi cái thấy nó hơi yếu hen."

Anh gì ơi , anh thấy cậu đâu hong dạ ?

"Anh An đang đứng đó mà giật mình.Tại Khiêm đi sao mà hay quá đa , hỏng có tiếng có động gì hết trơn à."

Hả ?

À..Cậu đi xuống xưởng rồi , cậu đỡ chưa mà ra đây ?

"Khiêm cười."

Em đỡ nhiều rồi , giờ khoẻ lắm luôn rồi á !

"Thấy đứa nhóc này anh An tự dưng thấy lạ.Cậu dạo này cũng lạ à nghen.Mà thôi , có Khiêm ở đây thì anh cũng đỡ bị chửi."..."

Khiêm tự đi dạo quanh trong sân.Nhưng rồi..Mắt Khiêm dừng lại ở cái hồ nho nhỏ bên kia.Nước trong mà thấy cá lội luôn á nghen mà mấy con cá dưới này cũng to lắm à."..."

Nhà Trịnh.Bà sao khi nhận tin kia cũng trở bệnh.Ông thì ngày nào lòng cũng tức tối không nguôi.Mất mặt mất cả danh cả tiếng.Bao mối làm ăn cũng mất.Con cả thì nó từ cha , chẳng thèm liên quan gì đến nhà này nữa.Cơ nghiệp của cậu cậu tách riêng.Người ta giờ chỉ biết cậu là một ông trẻ của xưởng vải nức tiếng khắp 3 tỉnh của Nam Kỳ.Chớ chẳng ai còn biết cậu với cái danh con trai trưởng nhà hội đồng Trịnh nữa.Cả nhà loạn cào cào.Cậu hai còn mắc đi xin lỗi nhà vợ nhưng ông Thanh quyết rồi thì có trời cũng chẳng cứu nổi."..."

Cậu đi soi xét kĩ lưỡng ở dưới xưởng.Cậu kĩ tính nên thành ra lần nào nhập hàng cậu cũng coi.Xưởng của cậu không chỉ nổi tiếng vì hàng tốt , chất lượng mà còn nổi vì loại vải dệt bằng thủ công ở đây.Loại đó thì nhỉnh hơn loại hàng nhập một chút.Ở đây chắc cũng phải mấy chục cái khung dệt , người làm chẳng ngơi tay.Bên đây dệt vải , bên trái khiêng hàng bên phải kiểm hàng.Tay liền tay.Sổ sách thì còn nhiêu cậu coi hết."

An , hàng bên đó nếu coi không được thì kiếm mối khác đi "" Dạ ""..."

Chị Mùi hì hục dưới bếp sáng giờ có nghỉ ngơi miếng nào đâu.Mà Khiêm nó như con nít rồi , được cậu chiều cái riết giờ nó thành con nít thiệt luôn rồi đó nghen.Lạ ha ?

Sao sáng giờ hỏng nghe Khiêm nó kêu chị Mùi vậy ?Chẳng thấy kêu no kêu đói gì hết trơn à.Im ru mãi vậy đó.Đến khi nấu xong nồi canh chị Mùi mới sực nhớ.Khiêm đâu rồi ?Chị chạy lên nhà trên , vào phòng.Mền lật ra rồi.Khiêm không có trong phòng.Linh cảm chẳng lành.Xong chị chợt nhớ ra Khiêm nó thích ăn cá.Vậy...Cái ao cá cảnh của cậu..?Đúng như chị nghĩ.Chân chị vừa đặt đến nơi thì đã thấy Khiêm nó đắm mình dưới hồ.Đầu cổ , tóc tai , quần áo ướt sũng hết.Nhưng mà mặt nó cười vui lắm.Thấy chị nó còn khoe."

Chị Mùi !

Cá nè !

"Chị Mùi mặt tái xanh.Kiểu này cậu hay một cái..."

Trời đất ơi !

Lên đây nhanh coi Khiêm !

Mới hết bệnh mà muốn chết hả !?

"Khiêm nó nghe bị la mà xụ mặt.Nhưng cũng ngoan lắm , nghe lời chị mà leo lên khỏi hồ.Mà sợ cái gì thì cái đó tới mau lắm.Khiêm vừa bước lên bờ , đi ra khỏi hồ được tầm vài mét thì cái người kia cũng vừa về tới.Cậu cả đấy."

Khiêm !?

"Cậu chạy lại nhìn.Ướt hết trơn rồi nè."

Hì...Cậu "Mặt cậu nhăn lại."

Còn cười ?

Em làm sao mà ướt hết trơn hết trội vậy ?

"Khiêm né tránh ánh mắt của cậu , lí nhí nói."..Cá.."

Cậu thở dài."

Chị Mùi !

"Chị đứng kế bên cũng giật mình."

À...Dạ cậu ?

"Tay cậu lấy áo của mình khoát lên cho Khiêm."

Đưa Khiên vô trong tắm rửa thay đồ lại đi "Chị Mùi vâng dạ xong cũng đưa Khiêm vô.Mày tính hại chị mày hả Khiêm ơi là Khiêm !

Ổng ăn thịt chị mày luôn đó !"..."

Khiêm tắm táp sạch sẽ xong.Quần áo mới tươm tất.Mấy vết bầm kia mờ lắm rồi nên cái làng da trắng kia lại hiện lên.nhìn cưng.Khiêm lon ton chạy về phòng.Hmm...Cậu cả đang ngồi đợi Khiêm sẵn đó đa."

Khiêm , đóng cửa lại qua đây "Mặt cậu coi bộ..Hơi đen à.Khiêm nó nuốt cái ực nhưng cũng nghe lời."...Dạ ?

"Rồi , cậu kéo một cái mạnh.Vô thế cũ luôn.Khiêm nằm dài trên đùi cậu , mông xinh kia cũng vừa tầm tay cậu à.Chát."

A !

"" Coi bộ mấy bữa nay tôi chiều em miết nên em sanh hư đúng không đa ?"

Chát."

Hức..Em đâu có..Hư "Chát.Chát."

Còn cãi ?

Ai cho em xuống dưới đó ?"

Chát."

Em biết dưới đó sâu bao nhiêu không ?

Hả Khiêm ?

"Chát.Tay cậu đánh không nghỉ , Khiêm khóc theo cũng chẳng kịp tay cậu."

Hức..Hỏng....Có biết "Chát.Chát.Chát."

Không biết mà còn dám xuống dưới ?

"Chát."

Nín dứt !

"" Huhuhu..Hức..Cậu quýnh đau..Hức..Hức..Mà cậu hỏng cho..Hỏng cho khóc..Hức..

"Chát."

Đánh em oan ức lắm hay sao mà em còn dám khóc lóc ?

"Chát.Chát."

Lần đầu cũng như lần cuối ?

Nghe chưa Khiêm ?

"Khiêm gật đầu.Chát."

Dạ thưa bỏ đâu mất rồi ?

Hay nhiêu đây còn chưa đủ để em nhớ ?

"" Hức..Dạ..Dạ nhớ..

"Xong cậu đỡ người đang khóc đỏ mắt kia dậy.Để ngồi kế bên cậu.Lần này cậu không ôm , không dỗ em nín nữa đâu."

Cậu..Hức..Cậu "Cậu nhìn Khiêm."

Em kêu réo tôi mần chi ?

"Khiêm nhích lại gần cậu."

Cậu..Hức..Cậu..Ôm..Hức "Tay cậu khẽ đẩy người đó ra."

Tôi không thích ôm người hư !

"Khiêm khua khua tay , lắc đầu."

Em hỏng có..Huhu..Em hỏng hư nữa mà..Hức..Cậu ôm..Em "Cậu nhìn người nhỏ mít ướt kia."

Em chắc ?

"Khiêm gật gật đầu."

Dạ..Chắc "Nghe được lời xác nhận kia , lúc này cậu mới bỏ cái khuôn mặt lạnh tanh đó xuống mà ôm Khiêm.Người nhỏ kia dụi dụi vào lòng cậu , mà sụt sịt.Nước mắt vẫn rơi đều.Ướt hết một mảng áo của cậu."

Em nín dứt chưa ?

Cậu không có ôm cái mặt khóc đó đâu à "Khiêm lấy tay chùi mắt."

Hức..Em hỏng khóc nữa..Ôm "Chà , coi bộ cậu ôm riết mà làm Khiêm ghiền luôn rồi đó nghen !Tay cậu ôm chặt Khiêm.Dỗ dành người thương.Cậu cũng chẳng quên xoa xoa cái chỗ vừa bị đau."

Biết đau thì mới biết nhớ "" Cậu có mình em à , mà em xuống dưới có mệnh hệ gì em tính để cho cậu làm ông goá hả ?

"Khiêm lắc đầu.Càng nép sâu vào lòng người kia hơn."

Đánh đau dị nhớ chưa ta ?

"" Dạ nhớ "Khiêm mới hết bệnh mà dị đó biểu sao cậu hỏng lo.Thôi mai mốt lắp luôn mấy con cá kia lại cho nó lành !
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 22 : Khiêm Say Rồi.


Cái người kia bị cậu đánh cái khóc dị chớ buông ra có thấm vào đâu ?Mà được cái Khiêm giờ nó thêm cái kĩ năng là quậy sao mà cho cậu hỏng biết nữa đó đa.Còn khổ nhất chắc là chị Mùi.Nhà có mình chị trông nó mà nó quậy cỡ này đây !"

Chị Mùi..Em muốn ăn cá "Chị Mùi giờ nghe cá là sợ liên à !"

Ờ..Hả ?

Cá hả ?

"Khiêm gật đầu."

Rồi rồi lên trên ngồi đi ông , mày ngồi đây hồi ổng về ổng xử tao trước "Khiêm vâng vâng dạ dạ rồi lảng đi đâu mất.Hỏng cho Khiêm bắt cá thì nhà cậu thiếu gì cây...Xoài nè , mận nè...Nhiều lắm à nghen !Và cái khoảng không im lặng đó lại bắt đầu...Hmmmm..Im đặng dễ mần chớ chi.Chân kia từ từ trèo lên xong lại trèo xuống.Nó hái được cả đống rồi.Mà sao Khiêm quậy dị á ?Khiêm hỏng sợ cậu nữa hả ?À..Khiêm biết canh giờ nào cậu về ồ.Xoài xanh.Khiêm nó ăn nhìn ngon lắm.Còn chị Mùi thấy đống kia cũng đơ ra.Mới bỏ có chút xíu à mà nó quậy cỡ đó.Hên là không sao chớ có là chị mày mệt lắm đó đa."

Chị Mùi....Ăn xoài hong đa ?

"Mặt chị hiện rõ hai chữ " bất lực ".Nói nó bao nhiêu xong bị cậu đánh bao lần cũng vậy à !"..."

Cậu đi miết mà Khiêm thuộc giờ giấc của cậu òi.Cậu sao mà lường được !"

Khiêm ơi !

"" Dạ ?

"Cái giọng kia nói vọng từ sau lên.Khiêm chớ ai.Ra đón cậu mà coi bộ ham ăn dữ hén ?Tay có bỏ con cá nướng xuống được đâu.Ăn gì mà môi mỏ đen thui hết dị ?"

Ơ ?

Ăn uống kiểu gì vậy đa ?

"Cậu đi lại , sẵn tay lấy khăn mà lau co Khiêm.Vậy chớ con cá thì tay hỏng có buông à nghen !"..."

" Cậu , em ăn xong ời "Chà , Khiêm ăn hết một con cá nướng lận đó.Giỏi hong đa ?Cậu nhìn cái mặt thoả mãn của Khiêm mà bật cười."

Em thích ăn cá lắm hả ?

Cứ như mèo ấy "Khiêm ngước lên nhìn cậu."

Em tuổi mão á !

"Úi chà , hèn gì..Cậu cười."

Ăn no chưa ?

"Khiêm gật đầu.Chân ngắn kia lại lon ton chạy qua ngồi chung với cậu.Thiếu hơi thì hỏng được , nhưng mà bị quýnh thì hơi đau à.Tay cậu ôm Khiêm.Người kia cũng dụi vào lòng , mặt nhìn đắc ý thấy rõ."

Mà cậu ơi..Anh Đìn- Áaa !!

"Miệng chưa nói hết câu thì Khiêm đã cảm nhận một cơn đau điếng từ eo.Ơ ?

Sao cậu nhéo eo người ta !?"

Đình cái gì mà Đình ?

"Tay Khiêm xoa eo."

Hỏng có gì..."

Dị chớ tay cậu nhéo xong rồi cũng biết xoa cho người ta à.Cậu thương Khiêm nên cậu mới quýnh đó chứ.Mà Khiêm đâu biết.."..."

" Cậu ơi !!

"Tối rồi , mà Khiêm báo cậu nữa rồi.Chị Mùi từ dưới bếp chạy lên."

Sao ?

"Chị hít một hơi xong mới nói."

Khiêm..Nó uống lộn rượu dưới bếp rồi "Cậu đớ người.Đó giờ có biết Khiêm..Uống được rượu hay không đâu.Cậu chạy xuống dưới.Và..Đáp án là không.Khiêm của cậu xỉn ời.Nằm trên phảng ngủ luôn..Cậu chỉ biết bất lực , lại ẩm người của mình về thôi chớ biết sao."..."

Khiêm vừa đặt mình xuống giường tự dưng tay nó vòng qua cổ cậu.Kéo mặt cậu xuống gần."

Hì..Nhìn giống anh Đình ghê...À không..Giống cậu hơn nè.."

Khiêm nói , chẳng biết nói thật hay do say.Nhưng chắc chắn là cậu bực ời."

Em nói gì đó ?

Tôi giống ai ?

"Khiêm chẳng đáp.Tay kia buông cổ cậu ra rồi thiếp đi luôn.Khiêm trêu ngươi cậu đó hả ?"

Ê !

Em thức dậy coi !?

"Cậu bực mình.Định quay đi đã bị cái người say xỉn kia kéo lại.Chụt.Hmmmm.Sao Khiêm hun cậu ?"

Em , có xỉn thiệt không vậy đa ?

"Cậu nhìn Khiêm.Mà..Làm vậy với người đang say..Có ổn hong đa ?Cậu đấu tranh với lí trí.Nhưng..Khiêm nó nóng quá mà tự kéo áo.Đứt hết 1 cúc áo.Da thịt lộ thế kia.Phắt.Sợi dây lí trí của cậu đứt rồi."..."

Đêm khuya vắng.Quần áo đôi trẻ kia chẳng còn dính trên người."

Hah..Ức "Khiêm say , Khiêm hết sức rồi.Tay nắm chặt miếng ga giường."

Mở miệng ra "Khiêm nhà ta ngoan lắm , dù có say nhưng mà nghe cậu nói là làm liền à."

Ưm.."

Cậu chơi đùa với hai hạt đậu đỏ kia.Xong mới dời xuống bên dưới.Chẳng hiểu do rượu làm Khiêm nhạy cảm hay gì mà...Cậu chạm tới đâu là Khiêm rùng mình tới đó.Một , hai , ba...Ngón.Khiêm chỉ biết ngửa cổ ra đằng sau.Cảm nhận mọi thứ bằng một cách chân thật nhất."

Hức..Um !

"Cậu bắt nạt người say kìa !Khiêm nhận được sự kích thích của cậu ở trong lẫn ngoài.Miệng chẳng biết nói làm sao nữa.Chỉ mở hờ thế thôi.Nhưng rồi.."

Hah !

Đau.."

Khi có vật xâm nhập.Khiêm chợt như bừng tỉnh..Tại đau quá chớ sao."

Em..Yên nào "Mắt Khiêm mở dần."

Ư..Hức..Cậu..Lấy ra "Lấy ra ?Khiêm nghĩ cậu lấy không ?Chắc chắn là..Không rồi.Phập."

Ah..Hức..Cậu !

"Người ta đang say đấy nhá !

Cậu làm gì kì ghê nơi.Nhưng Khiêm kêu gào vô ít quá.Tại cậu..Đang bực mà.Hông cậu chẳng để yên được."..Th..Thế Huâ...Huân..Ah hức..

"Khiêm gọi tên cậu.Mong muốn cho cậu tỉnh táo lại nhưng...Cái thứ đó hình như to hơn rồi."

Agh..Em gọi gì ?

Gọi lại xem ?

"" Ưm..Thế Huân..Ức !!

"Càng gọi cậu càng..Nhanh hơn.Chỉ có Khiêm là khổ thôi đa.Sao tự dưng cậu kì vậy ?Người ta xỉn người ta có biết gì đâu ?"

Huân !

Hức..Chậm..

"Tiếng da thịt.Tiếng ái muội cứ loang toả mọi góc ngách trong phòng.Coi bộ đêm nay Khiêm hơi mệt à.Tự nhiên nhắc người hỏng nên nhắc mần chi ?Cậu bực rồi nên là..Bên dưới Khiêm hơi cực à nghen....Hỏng biết mai Khiêm còn nhớ hong ta ?Nhưng chỉ biết là đêm đó...Khiêm nắm chặt ga giường kêu tha mãi mà cậu cũng hỏng thương xót mà ngừng lại...
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 23 : Đình Hay Huân !?


Rạng sáng.Khiêm theo thói quen đó giờ mà thức.Cũng tỉnh rượu luôn rồi.Ngóc đầu dậy Khiêm thấy bên eo mình nó hơi nặng nặng.Cái gì vậy ?À..Tay cậu đang ôm Khiêm đấy."

Nhưng mà..."

Nó nhìn một lượt.Quần áo nằm một đường còn nó nằm một nẻo ở đây là sao cậu ơi ?Khiêm hình như quên hết trơn rồi.Tay nhỏ khẽ đẩy đẩy tay cậu.Người nằm sau nó cũng chợt thức.Đầu dụi vào sau gáy Khiêm."

Em thức chi sớm vậy ?

"Khiêm nhìn cậu."

Vậy chớ hôm qua cậu làm gì em vậy ?

"Người kia chẳng trả lời mà tay cứ càng siết chặt.Cậu giận chi Khiêm rồi hả ta ?"

Cậu..Bỏ tay ra "Cậu cũng bỏ tay ra nhưng giọng hỏi nhỏ."

Khiêm..Em thích Đình hay Huân ?

"" Hả ?

"Gì vậy ?

Mới sáng sớm đó nghen.Khiêm xoay lại nhìn cậu.Mặt cậu nhìn có vẻ giận dỗi lung lắm.Hôm qua Khiêm làm gì mà cậu giận vậy ?"

Sao cậu hỏi vậy ?

"Cậu tránh ánh mắt Khiêm , tay lại vòng qua ôm mặt thì cứ dụi vào lòng người kia."

Thì..Em trả lời cậu đi "Khiêm suy nghĩ một lúc."

Ờ..Thì em thích chơi với anh Đình nhưng- "" CÁI GÌ !?

"Cậu tự dưng la lớn làm Khiêm giật mình."

Cậu..

"" Em nói cái gì ?

"Cái mặt giận dỗi kia của cậu thoáng lên chút buồn.Mắt long lên rồi đấy."

Thì em thích chơi với anh Đình nhưng mà em thương cậu chớ em đâu có thương anh Đình đâu ?

"Mặt người kia dường như có chút dịu lại sau câu nói đó."

Thiệt hong đa ?

"Khiêm đưa tay vuốt má cậu."

Thiệt mà , em đâu có nói gạt cậu "Cậu cười.Chẳng ai ngờ cậu cả lại có ngày hôm nay đâu.Cậu làm nhiều cô lao tâm khổ tứ quá nên giờ cậu cũng vậy đó đa.Coi như mình trả nghiệp hen cậu ?"..."

Nay cậu hỏng xuống xưởng nên Khiêm hết quậy được ời.Nhưng mà quậy quen nên nó bị ngứa tay đó nghen.Ở nhà hỏng mần chi nên nó chán lung lắm.Nhưng đang ngồi trong nhà bỗng Khiêm nghe tiếng ai quen lắm."

Khiêm ơi !

"Mắt Khiêm nhìn theo hướng đó."

Mợ hai !

"Khiêm bỏ cái bánh trên tay xuống chạy nhanh ra ngoài.Đúng là mợ hai của Khiêm rồi đó."

Mợ , sao mợ lên đây ?

Mợ thăm con hả ?

"Khiêm gặp lại mợ trông nó mừng lung lắm.Mà nhìn mợ dạo này cũng tươi hơn hẳn."

Ừ , mợ lên thăm Khiêm "Mà còn có ai đi sau mợ kìa ?...Anh Đình ?"..."

Khiêm đưa mợ vô nhà trong , miệng nó cười hì hì suốt.Trà bánh sẵn đó đãi mợ luôn cho nhanh."

Mợ ăn cái này đi , anh Đình nữa "" Ừm , mợ cảm ơn "Nay mợ nhìn Khiêm mợ cũng bất ngờ lắm đó.Khiêm giờ khác lắm đa.Hỏng giống như thằng Khiêm hồi đó của mợ đâu à.Anh Đình nhìn Khiêm vậy cũng vui.Nhưng mà nay cậu cả có ở nhà đó."

Khiêm ăn bánh hong đa ?

"Tay cậu cầm dĩa bánh , mặt vẫn còn cười nhưng vừa chạm mặt anh Đình cái sao cậu..Nghỉ cười ngang vậy ?"

Anh cả "" Con chào cậu cả "Tay cậu đặt dĩa bánh xuống chỗ Khiêm , mắt cứ đâm đâm ngay chỗ anh Đình."

Ừm "Khiêm thì chẳng nhìn ra cậu đang muốn ăn tươi nuốt sống người ta đâu.Tay vẫn còn vươn ở dĩa bánh đó."

Sao cậu hỏng ngồi đi ?

"Nghe Khiêm hỏi tới cậu mới thu cặp mắt đó lại.Không khí cũng bớt căng thẳng hơn nhiều."

Em đi vô trong ăn nghen ?

Cậu nói chuyện với mợ hai một chút "Khiêm cầm dĩa bánh lên , gật đầu."

Dạ ""..."

Khiêm đi , mặt cậu cũng chẳng cười nổi nữa.Nó cứ lạnh tanh , nhìn thôi cũng đủ sợ."

Mợ lên đây là có chuyện chi ?

"Mợ hít thở đều tự trấn an mình."

Tôi muốn lên đây đặng xem Khiêm nó sao thôi , dẫu gì nó cũng theo tôi từ nhỏ "Cậu rót trà đẩy tách trà đến chỗ mợ."

Vậy mợ còn muốn nói gì nữa không ?"

Tay mợ xoa xoa tách trà."

Tôi...Còn muốn xem cậu đối xử với nó như thế nào , tôi coi Khiêm như em tôi nên tôi cũng mong cậu đối xử tốt với em tôi một chút "Tay cậu khựng lại.Vậy coi bộ mợ cũng biết rồi đó đa."

Chuyện đó thì mợ yên tâm , tôi sẽ tự biết cách đối xử với *người kết tóc* cùng tôi mà "Cậu nói nhưng mắt chẳng rời khỏi anh Đình.Tay anh để sau lưng cũng khẽ nắm lại."

Vậy tôi cảm ơn anh , Khiêm nó sống tốt là tôi vui rồi ""..."

Khiêm cầm dĩa bánh.Ngồi ngay gốc cây mận trong vườn.Mát lắm nghen.Bánh ngon gió mát thế này thì tội gì mà không hưởng thụ đúng hong nè ?Bộp."

A !!!

"Khiêm giật mình , xoay đầu lại mới thấy.Anh Đình đây nè ?"

Ủa ?

Anh Đình , anh ra đây chi dạ ?

"Anh ngồi xuống kế bên Khiêm.Mắt anh coi bộ nó hơi buồn."

Khiêm...Cho anh hỏi một câu được không ?

"Khiêm gật đầu."

Anh hỏi đi "Anh Đình trầm ngâm , nhìn Khiêm nó đang ăn ngon.Nhưng cuối cùng anh cũng hỏi."

Em...Em thương cậu cả thiệt hả ?

"Tay đang bóc dỡ cái bánh nhưng nghe anh Đình hỏi tay Khiêm cũng ngưng lại."

Thiệt mà ?

Ai đâu mà thương giả "Anh Đình mím môi."

Em không tính nghĩ lại hả ?

"Khiêm nghiêng đầu nhìn anh."

Nghĩ gì ?

Em thương cậu thiệt mà "" Nhưng...Anh cũng thương em mà ?

Anh đến trước mà Khiêm ?

"Anh Đình hỏi , giọng hơi nghẹn lại."

Anh..?

"Anh Đình nhìn thẳng vào mắt Khiêm.Còn Khiêm nó đang đớ người vì câu anh vừa nói."

Anh cũng thương em mà ?

Sao em không thương anh ?

"Mắt Khiêm hơi lảng tránh.Tại lần đầu Khiêm nó gặp cái trường hợp khó xử như vậy.Đó giờ nó cũng coi anh nhiều lắm là anh trai chớ tự nhiên anh..."

Anh nói gì kì vậy ?

Sao em thương anh được ?

"Khiêm đứng dậy.Anh Đình cũng đứng theo."

Vậy sao em thương cậu cả được !?

"Khiêm mím môi."

Em- "" Hỏi đủ chưa ?

"Tiếng từ đằng sau vọng lại.Cậu cả đấy chớ ai vô đây ?"

Khiêm , lại đây "Khiêm nó định đi thì bỗng đằng sau có lực kéo tay Khiêm lại.Tay anh Đình nắm chặt cổ tay Khiêm.Mặt cậu cả lúc này đen ngòm.Nhìn chằm chằm tay anh Đình."

Anh bỏ tay em ra "Nghe Khiêm nói , dù anh không muốn nhưng cũng phải buông thôi.Khiêm chạy về phía cậu."

Cậu kiếm em hả ?

"Tay cậu xoa đầu Khiêm , cười hiền."

Em vô trong trước được không ?

"" Dạ được "Rồi Khiêm cũng chạy vô nhà trong , để hai người ở lại.Cậu đi lại phía anh Đình."

Cậu !

"Mặt cậu thoáng vẻ khiêu khích."

Tao làm sao ?

"Mặt anh Đình cũng chẳng thua gì mặt cậu.Nhưng có vẻ cậu hơi áp đảo rồi."

Được , tao đồng ý là mày tới trước "" Nhưng người thắng là tao chớ không phải mày !

Hiểu không ?

"Anh nhìn cậu nhưng chẳng nói được gì.Dù sao người Khiêm chọn vẫn là cậu chớ không phải anh."

Biết khó mà lui đi , nếu Khiêm không coi mày là anh trai thì giờ này mày không còn đứng ở đây nhìn tao với cặp mắt đó đâu !

"*Ảnh tới sau mà ảnh chính thất 🥰🤗
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 24 : Quang Vũ - An Đình.


Chiều xuống.Tầm độ 4 giờ.Cần Thơ nay sao mà nhìn nó buồn lung lắm.Anh Đình ngồi bên mé sông.Mắt anh buồn thiu thỉu.Khoé mắt cay , mắt anh nhìn mãi về một hướng nào đó.Khóc cũng chẳng thành tiếng.Trời buồn nhưng lòng anh càng buồn hơn.Nhưng bỗng có tiếng gì đó sột xoạt , bước chầm chậm về phía anh ngồi."...Cậu ?

"Anh ngước lên nhìn , mắt vẫn còn lệ ướt.Đỏ hoe.Người đó ngồi xuống cạnh anh.Hmm..Bạn thân của cậu cả đấy."

Mần chi mà khóc đấy ?

"Mắt anh chợt nhìn cậu rồi lại thôi.Quay mặt về hướng cũ.Tay lau vội những giọt nước mắt kia."

Mần chi thì cậu mặc tôi "Sáng nay vừa gặp cậu cả , chiều về thì gặp ngay bạn thân cậu.Ta nói nó xui gì đâu á !Cậu Vũ cười , mắt vẫn luôn nhìn anh."

Sao ?

Hay bị cô nào bỏ rồi ?

"Cậu đoán đúng rồi đấy.Nhưng chẳng phải cô đâu.Anh chẳng đáp cũng chẳng nhìn cậu lấy một cái."

Nè ?

Thất tình thiệt đó hả ?

"" Tôi nói mần chi thì cậu mặc tôi đi !

Tôi ra nông nổi này hỏng phải do bạn cậu hả !?

"Cậu Vũ giật mình.Thằng bạn mình gây ra chuyện gì cho người ta nữa rồi hả ?"..Nó làm thì liên quan chi đến tôi ?

Tôi đang quan tâm anh đấy "Anh nhìn cậu , mắt đỏ kia chợt thoáng vẻ giận dữ."

Tôi chẳng cần đâu , cậu để tôi yên !

"Cậu Vũ chẳng đáp.Nhưng cậu nhìn anh mãi , mắt chẳng rời đi đâu.Nhìn mắt cậu buồn lung lắm.* Người thương em đứng ngay đây mà...Sao em chẳng chịu nhìn gì hết vậy ? *Cậu nhìn được lúc.Tay lấy trong túi áo ra cái khăn."

Lau đi , đàn ông con trai ai mà khóc lóc như vậy ?

"Anh nhìn tay cậu đang đưa cái khăn ra giữa không trung.Để vậy nhìn cũng kì , thôi thì cũng lấy đi.Tay anh cằm khăn nhưng anh không vội lau.Giờ tới lượt anh nhìn cậu."

Cậu ra đây kiếm tôi hả ?

"Cậu Vũ chột dạ.Thiệt ra lúc nào cậu cũng đi theo sau anh mà , có cái anh hỏng hay ho gì hết đó chớ."

À..Không , tại đi tôi vô tình đi ngang qua đây thôi "Nghe cậu trả lời , anh mới lấy khăn đó mà lau nước mắt.* Chẳng lẻ giờ tôi nói lúc nào tôi cũng bước theo sau em hả ? *" Cậu nhìn tôi mần chi mà nhìn hoài vậy ?

"Cậu giật mình , vội chối."

Có chi đâu mà ""..."

Sông chảy dài.Nhưng nhìn nó buồn lắm , buồn như lòng anh trong lúc này vậy.Tại..Người anh thương lại đi thương người khác mất rồi."

Mà bộ..Anh thất tình thiệt hả ?

"Anh Đình mím môi nhìn cậu.Bộ cậu Vũ hay tò mò chuyện người khác lắm hả ?"

Ừ , tôi thất tình đó rồi sao ?

Âu cũng không phải tại cậu bạn đó của cậu làm ra hả ?

"Cậu Vũ đơ mặt ra.Hỏng lẻ người đợt trước cậu nói...Là người anh Đình thương hả ta ?Trùng hợp vậy thật sao ?Nhưng cậu chưa kịp nói thì anh Đình đã nói tiếp."

Cậu kệ tôi đi , định qua cười tôi thay bạn cậu hả gì ?

"Nghe vậy cậu liền vội phản bác."

Không có , tôi nói vậy từ bao giờ ?

Tại tôi thấy anh khóc nên tôi mới quan tâm chút thôi mà "Anh thở dài.Mắt buồn thiu nhìn con sông chảy dài kia.Cậu thì nhìn anh.Mắt cậu như muốn nói gì đó nhưng anh làm gì biết , chỉ có người đang nhìn anh biết thôi.* Em thương người ta , nhưng còn tôi thương em mà *"..Rồi anh định ngồi khóc dị tới bao giờ đây ?

"Anh Đình không nhìn cậu nhưng lần này anh chịu trả lời rồi."

Tới khi nào tôi thấy tôi ổn , gần tối rồi cậu về đi chớ còn ngồi đây với tôi mần chi ?

"Cậu chợt im lặng.Người cậu thương đang buồn vậy mà bắt cậu đi thì cậu đi sao cho đặng ?"..Đình , bộ anh thương người đó lắm hả ?

"Anh Đình gật gật đầu.Nhưng rồi anh chợt đứng lên."

Cậu không về thì tôi về "Cậu cũng đứng lên theo.Nhưng anh chưa đi được mấy bước đã vấp phải thứ gì đó , ngã nhào ra đất."

A !

"Cậu vội chạy lại."

Anh có sao không ?

"Anh nhăn mặt , coi bộ nó đau lắm."..Hình như..Tôi trật chân rồi "Cậu nhìn anh nhăn nhó mà lòng chợt nhói lên.Cậu mím môi."

Hay..Để tôi cõng anh về nghen ?

"Anh nhìn cậu , hơi bất ngờ.Cậu là trâm anh thế phiệt , sao tự dưng lại muốn cõng anh ?"

Thôi , cõng tôi dơ người cậu hết "Cậu nhìn thử chân anh."

Chắc bong gân rồi , anh lên đi tôi cõng "Anh muốn từ chối nhưng nhìn cậu quyết tâm quá nên thôi cứ xuôi theo cậu vậy."..Vậy tôi cảm ơn cậu trước nghen ""..."

Cậu đi dọc theo đường về.Chân chẳng dám ngưng.Tay luôn giữ chắc.Tại cậu đang cõng người quan trọng của cậu đó."

Cậu cõng tôi vậy có thấy nặng không ?

"Cậu lắc đầu."

Không , anh nhẹ như bông ấy "Nhìn cậu vậy chớ tim cậu đập nhanh lắm rồi đó đa.Anh nhìn cậu cõng chảy hết mồ hôi mà chẳng than tự dưng anh thấy cậu cũng tốt.Đỡ hơn người bạn kia của cậu nhiều lung lắm.Trời chuyển tối.Se se lạnh.Nhưng được cậu cõng vậy cũng thấy ấm lắm đó chớ.Nhưng rồi anh chợt thấy gì đó.Trời chuyển tối nhưng vẫn còn sáng để anh thấy.Đủ để cho anh thấy hai chữ " An Đình " được thêu bên góc trái của chiếc khăn được cậu đưa cho lúc nãy."

Cậu Vũ..Khăn cậu sao lại có tên của tôi vậy ?

"Cậu giật thót.Hình như..Cậu đưa lộn khăn rồi."

À....Ờ , tôi mua đại ở chợ tôi cũng chẳng để ý nữa chắc trùng hợp thôi chớ chẳng có gì đâu "" Ờ "Anh Đình như khăn trên tay , nhìn mãiHồi sau cũng về tới nhà."

Tôi cảm ơn cậu nghen "Xong anh lấy khăn định trả thì cậu đã cướp lời trước."

Khăn đó nếu đã có tên anh thì anh cứ giữ đi , không phải trả tôi đâu "Anh Đình gật đầu rồi cũng đi vào trong.Còn cậu thì đứng đó , nhìn mãi cho tới khi anh khuất bóng.Khăn đó đâu phải cậu mua ở chợ.Chẳng phải cậu đặt may riêng hả ?* An Đình *
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 25 : Bắt Cóc !?


Dưới xưởng có việc gấp , cậu đi mà chẳng thông báo gì cho Khiêm hết.Nhà còn mỗi hai chị em.Tại chuyển lên đây trong đêm nên nhà trên đây cũng chẳng có ai ngoài chị Mùi."

Chị Mùi ơi !

Nay mình ăn cá nghen ?"

" Rồi rồi , ngày nào cũng cá hết mà !

"Khiêm cười.Rồi chạy lên nhà trước chơi.Nay hỏng có cậu nên Khiêm quậy được ời đó nha !Mấy cây xoài cây mận này kiểu gì mà hỏng hết.Khiêm chơi còn chị Mùi dưới bếp.Đợi chị nướng cá xong thì vô ăn thôi.Khoẻ re thế còn gì.Nhưng sao nay chị Mùi nướng cá lâu dữ hen ?Khiêm hái xong xoài , lên tới mận xong mệt quá chạy vô trong nhà ngồi mà cũng chẳng thấy chị kêu.Ngồi được lúc Khiêm thấy lạ mới xuống sau bếp."

Chị Mùi ơi , cá xong ch- "Khiêm chợt đứng hình.Chị Mùi nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự từ lúc nào cũng chẳng ai hay."

Chị Mùi !

Chị sao vậy ?

"Khiêm chạy lại vừa lây người chị được hai cái thì..."

Ưm !!!

"Đằng sau có người chợt bịt miệng Khiêm.Nó muốn kêu lên nhưng chẳng được.Cái thứ đăng đắng kia chợt tràn vào miệng.Vùng vẫy được vài cái rồi mắt Khiêm dần mờ dần.Tay chân cũng buông thõng xuống đất."

Lôi nó đi "Người kia ra lệnh , đằng sau liền có thêm hai người.Nhưng chỉ bắt một mình Khiêm đi còn chị Mùi thì để lại.Chắc chắn là nhắm vào Khiêm mà ra tay rồi.Sao chúng lại bắt Khiêm ?Nhưng sao chúng lại biết nhà cậu ở đây ?"..."

Sự việc xảy ra xong hết.Tầm 15 phút sau cậu đã về."

Khiêm ơi !

"Cậu gọi lớn nhưng chẳng ai đáp cậu.Lại giống như cái ngày hôm đó.Cậu cũng gọi lớn như vậy nhưng Khiêm chẳng đáp.Người kia cũng chẳng chạy ra mừng.Cậu đi từ vườn xong lại vào phòng.Chẳng một bóng ai.Gọi chị Mùi chị cũng chẳng đáp.Lòng cậu chợt như con sóng lớn.Rồi tới sau bếp.Chị Mùi cũng tỉnh được chút."

Chị Mùi !

Khiêm đâu ?

Chị sao vậy ?"

Chị nhăn mặt , đầu nhức như búa bổ.Cậu lại gần chị."

Khiêm đâu ?

"Trong cơn mơ màng còn chưa dứt , chị khẽ nói nhỏ."..H..Hai..

"" Hai ?

"Hai gì chứ ?Lòng cậu hoảng , gọi anh An đưa chị Mùi vô trong rồi lại đi tìm người.Cậu Lộc với Cậu Vũ lúc này vừa đến Sa Đéc.Thư cậu gửi bữa trước giờ nhận được rồi.Hai người tới nơi thấy cậu quần áo sộc sệt , mồ hôi đổ đầy cả mặt."

Huân , mày sao vậy ?

Có chuyện gì ?"

Cậu hoảng , nói năng cũng vấp."

Khiêm..Đi kiếm Khiêm với tao !

"Nói rồi cậu chợt đẩy hai người ra.Hai cậu nhìn nhau mà khó hiểu.Chuyện gì vậy ?

Sao nhìn cậu trông lại hoảng như thế.Nhưng rồi hai người cũng đi theo.Chẳng biết cậu chạy đi đâu.Họ chỉ chạy theo sau cậu.Còn cậu như tìm được phương hướng biết trước địa điểm vậy.Cậu chẳng chạy bừa , nhưng chạy mãi rồi vào một nơi nào đó cây cối um tùm.Cậu vẫn đâm đầu chạy đi , hai người đằng sau chạy theo chẳng kịp thở."..."

Nhà lá đơn sơ.Bốn bề là cây.Khiêm tới bây giờ mới lấy lại được ý thức.Mắt mở dậy , một bóng người đứng trước mặt Khiêm.Tay người đó..Có dao.Hết thuốc rồi , Khiêm lấy lại ý thức nhưng tay chân bị trói chặt cả rồi.Ở đây vắng vẻ , chẳng có ai."..Ư..Ưm "Khiêm đưa mắt lên nhìn cái người đó.Mắt Khiêm mở to vì kinh ngạc."

Tỉnh rồi sao ?

Coi bộ nhiêu đó vẫn còn nhẹ lắm "Người đó càng tiến gần Khiêm càng hoảng."

Cậu !

Cậu thả tôi ra ?

Cậu mần chi vậy ?

Điên à ?

"Người đó cười."

Đúng , tao điên !

"Tay kia bóp lấy mặt Khiêm làm nó đau điếng."

Không phải do mày xuất hiện thì mọi chuyện tao làm rất suông sẻ "Khiêm nhăn mặt vì đau."

Chẳng phải do cậu chẳng làm được gì à ?

Giờ cậu đổ lỗi cho ai ?

"Nghe đến đây mặt người đó chợt thay đổi."

Hai đứa mày giống nhau thật đó , thích cản đường tao thích chọc tức tao ?

"Con dao kia chợt lướt nhẹ trên mặt Khiêm.Chẳng làm nó đau nhưng cái lạnh từ con dao sắt kia cận kề bên má làm Khiêm chẳng dám thở mạnh."

Nếu không phải do mày thì mọi chuyện đâu có thành ra thế này ?

"" Nhưng chẳng sao cả , nó càng yêu mày , càng thương mày thì tao càng thích !

"Khiêm nó nghe mà lạnh sống lưng , người này...Điên thật rồi đấy à ?"

Cậu..Muốn gì ?

"Người đó nhìn Khiêm.Mắt ánh lên chút gì đó."

Tao muốn lấy tất cả của nó , mọi thứ từng cái một...Kể cả mày !

"Tim Khiêm đập mạnh vì chẳng biết người này sẽ làm ra việc gì tiếp theo."

Đoán xem..Người mày thương có tự biết đường mà mò tới đây không nhỉ ?"

Tay người đó bỏ dao xuống.Sờ nhẹ bên má Khiêm."

Nhìn mày cũng chẳng thua kém ai đâu "Khiêm quay mặt đi né tránh bàn tay đó."

Những gì nó thích thì tao càng muốn có !

"Mắt Khiêm trợn lên."

Sao ?

Mày ngủ với nó bao lần rồi nhỉ ?

Nói tao nghe xem nào ?

"Tay người đó giữ chặt mặt Khiêm.Mặt người đó ngày một tiến gần."..."

" VỸ !

"" Mẹ kiếp mày ra đây cho tao ?

"Người kia chợt khựng lại."

Xem ra nó đánh hơi cũng nhanh nhỉ ?

Cứ như chó ấy "Xong mắt người đó chợt lia ra cửa."

Tao còn chưa chơi được nữa mà "Xong cửa kia mở rồi khép lại.Còn một mình Khiêm trong này."

Mày !

"Phước Lộc với Quang Vũ cũng đơ người.Vậy..Người làm chuyện này thật sự là cậu hai ?"

Sao chứ ?

Anh cả ?

"Mắt cậu đỏ ngầu."

Khiêm đâu ?

"Người kia mặt chẳng biến sắc."

Khiêm ?

Thằng hầu giường đó của anh à ?

Sao lại hỏi tôi ?

"Khiêm nghe tiếng cậu ngoài cửa.Muốn kêu lên nhưng miệng bị người đó bịt lại lúc nãy rồi.Chân Khiêm dận xuống đất mạnh.Cậu cả cũng đưa mắt nhìn phía trong nhà.Rồi lại đưa mắt nhìn hai người phía sau mình.Cả 3 hiểu ý nhau."..."

" Khiêm !

"Cửa mở toang.Là cậu !Khiêm thấy cậu mắt chợt đọng nước.Cậu đi lại , cởi trói cho Khiêm.Cậu ôm chằm lấy nó."

Hức...Cậu ơi "" Không sao hết , cậu ở đây với em mà , giờ mình về nhà nghen ?

"Khiêm gật đầu.Người ở ngoài kia chợt vùng khỏi hai người."

HUÂN !

"Phập."

Ức..Mày !

"Người đó mất hết lí trí , việc đang làm cũng chẳng nghĩ ngợi gì.Máu đỏ tứa ra.Khiêm hoảng hồn , ôm lấy người cậu đang từ từ ngã xuống."

Cậu.."

Nằm trong lòng người thương.Cậu cười , trấn an Khiêm."

Cậu..Không sao "Lúc này hai người kia mới tóm lại được cậu hai.Cậu hai cười như điên như dại."

Tao chẳng để cho bọn mày sống yên đâu !

"Nước mắt nó tuông ra khỏi khoé mi.Người nó thương giờ chẳng rõ sống chết."

Không mà !

Cậu không được nhắm mắt "" Cậu mở mắt ra nhìn em đi mà "Giữa hàng ngàn ngọn cây.Tiếng khóc than của nó vang vọng khắp nơi.
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 26 : Thức ?


Khiêm ngồi bên ngoài.Bên trong kia hoàn toàn im lặng.Từng thau nước được bưng ra.Nước sạch bị nhuốm đỏ cả.Tay Khiêm vẫn còn dính máu.Nó ngồi thừ ra đó , cứ nhìn hết người này rồi người kia đi ra.Băng gạc thay liên tục.Xong nó lại nhìn bàn tay mình.Máu trên tay nó khô rồi nhưng sao băng gạc trong đó vẫn nhuộm đỏ ?Lộc với Vũ thì đi qua đi lại mãi.Khiêm nó thất thần.Đầu óc trống rỗng.Liệu..Cậu có mở mắt ra nhìn nó nữa không ?Sao cậu nói thương Khiêm nhưng Khiêm gọi cậu mãi mà cậu chẳng trả lời ?"..."

Trong phòng.Đêm khuya.Khiêm ngồi bên người kia.Người đó mắt nhắm tựa như đang ngủ.Vẫn thở đều nhưng có gọi cũng chẳng chịu thức.Mắt nó sưng húp.Khóc cả ngày rồi.Chị Mùi đem nước vào thấy nó cứ ngồi nhìn cậu mãi.Chị muốn gọi nhưng thôi.Cứ để nó tự bình tĩnh lại đi.Sự việc xảy ra đột ngột.Chỉ trong một buổi sáng.Nó nhớ như in , máu cậu chảy ra nhiều lắm.Ướt hết cả áo.Băng gạc thay mãi máu mới chịu ngưng.Đâm không sâu nhưng máu nó chảy mãi."..."

Cậu nằm đó.Cậu ngủ một ngày một đêm.Khiêm cả đêm không ngủ.Mắt thất thần.Nó ngồi một chỗ mãi chẳng chịu ăn chịu uống.Nó sợ.Sợ lỡ cậu thức cậu lại không thấy nó.Cũng giống như cậu lần trước vậy.Nhưng giờ đổi vai rồi.Mà cậu ơi , Khiêm nằm có 1 buổi tối thôi cớ chi cậu nằm cả ngày rồi mà chẳng chịu thức ?Qua giờ Khiêm nó chẳng chịu nói chuyện với ai.Lầm lầm lì lì.Nó chỉ nhốt mình trong phòng với cậu.Khiêm sợ lắm.Sợ cái cảm giác mình bị bỏ rơi.Giống như cha má Khiêm vậy..."..."

Khiêm gục bên giường , mắt đỏ hoe.Lòng ngực cậu phập phồng.Thở đều thở đều.Nhưng mắt cậu chẳng chịu mở.Nó chẳng còn cảm giác gì nữa.Chẳng biết khóc nhiều vậy mắt có đau không.Chẳng biết nhịn ăn thế này có đói không.Và cũng chẳng biết ở bên cậu thế này cậu có thức không...Cạch.Cửa mở.Chị Mùi lại vỗ vai Khiêm."

Chị ?

"Mặt chị thoáng vẻ lo lắng lắm."

Ông..Ông lên đây rồi , đang đợi ở ngoài "Khiêm giật mình.Biết đối mặt với ông sao đây ?Cậu bỏ cha bỏ má , bỏ nhà đi là vì Khiêm mà giờ cũng vì Khiêm mà cậu ra nông nổi này...Khiêm hít một hơi thật sâu.Quay đầu lại nhìn cậu."

Cậu đợi em chút rồi quen vô liền nghen ?

""..."

Ông ngồi trên bàn trà.Thấy ông lòng Khiêm như chợt thắt lại."..Con chào ông "Ông chẳng đáp mắt lia qua nhìn Khiêm.Ông thở dài , đặt tách trà xuống."

Thằng Huân nó sao rồi ?

"Tim nó đập nhanh."

Cậu ổn rồi ông "Nó lại bàn ngồi , đối diện với ông.Nó sợ chứ nhưng nó lỡ thương cậu rồi."

Ông muốn nói chuyện chi với con sao ?

"Ông nhìn nó."

Ừm "Khiêm nó cúi đầu."

Vậy ông cứ nói , con xin nghe "Tay Khiêm để dưới bàn khẽ siết chặt lại với nhau."

Cậu là cái người khiến nó từ cha , bỏ nhà đi sao ?

"Khiêm hơi khựng lại nhưng vẫn đáp."

Là con "Sợ , nhưng nó vẫn đối diện với ông.Đã thương cậu rồi thì nhiêu đây có thấm vào đâu ?"

Cậu nghĩ hai thằng đàn ông vẫn có thể yêu nhau ?

"Tay Khiêm lại càng siết chặt hơn."

Tại sao lại không thể thưa ông ?

Chẳng phải bây giờ tụi con đã bên nhau rồi sao ?

"Ông đập mạnh xuống bàn."

Cậu !

"Khiêm thở ra một hơi."

Nếu ông còn gì chỉ bảo thì ông cứ nói"Ông bình tĩnh lại , nhìn nó nói."

Làm cách nào để cậu rời xa con tôi , để khiến nó trở về bình thường đây hả ?

"Khiêm nhìn thẳng vào mắt ông.Giọng nó dõng dạc nói."

Một là khi con chết , hai là khi cậu đi trước con "Mặt mày ông tối lại."

Cậu- "" Cha !

"Cả hai khựng lại nhìn về phía đó.Cậu đi chầm chậm ra.Khiêm thấy vậy mới lại đỡ."

Cậu thức từ lúc nào vậy ?

"Cậu vịn lấy tay Khiêm mà đi."

Từ lúc em nói đợi em chút nhưng lâu quá tôi chẳng thấy em đâu "Bụng cậu đau nhưng vẫn cố đi lại bàn.Lại như cái buổi tối hôm ấy.Cậu ngồi thẳng lưng , đối diện với ông một lần nữa."

Con đầy đủ tay chân , mũi miệng đến não cũng chẳng thiếu thì có chi không bình thường sao mà cha bắt con trở lại bình thường ?

"Khiêm hơi khựng lại.Nó chẳng ngờ vì nó mà cậu có thể nói như vậy."

Vậy mà bình thường sao ?

Hai thằng đàn ông thì- "" Thì sao hả cha ?

Luật pháp có cấm không ?

Nếu có thì luật nào ?

"Ông đứng hình.Tay cậu nắm chặt tay Khiêm , ngồi đối diện nói chuyện với ông."

Con chẳng có gì sai cả cha à , con chọn người con thương thì có gì sai ?

"Cậu hít lấy một hơi."

Nếu con chỉ vì vài câu nói đó của cha mà bỏ lỡ người con thương , dẹp bỏ hạnh phúc cả đời này của con thì lúc đó con mới sai !

"Khiêm nhìn cậu.Mắt cậu kiên định.Cậu mặc cơn đau bên dưới mà vẫn đối diện , phản bác lại ông."

Từ cha là con từ , gia đình là con bỏ chớ không phải Khiêm "" Cha thương con thì con mong cha nghĩ cho cả đời này của con "" Nếu hôm nay cha lên thăm thì con rất vui , còn nếu cha muốn con làm theo ý cha bỏ lại người này thì con mong cha nên về sớm "" Bởi dù cha có nói thế nào thì lòng con đã quyết rồi "" Còn nếu cha muốn dạy muốn nói thì về dạy thằng con trai kia của cha kìa , đừng dạy con !

"" Dạy lại cái thằng đã tự tay đâm chính anh ruột của mình ấy !!!

""..."

Xong việc.Cậu lại vào phòng.Vết thương lúc nãy do ngồi lâu mà cũng tái trở lại.Khiêm thay băng gạc mới cho cậu.Nhìn vết thương chưa lành đó mà nó nhói lên.Thay xong , cậu mới lên tiếng."

Bộ cậu làm em sợ lắm hả ?

"Nó nhìn cậu với đôi mắt sưng húp kia."

Cậu nghĩ coi sợ hong ?

"Dẹp xong đống băng cũ với thau nước kia Khiêm mới lên giường ngồi với cậu."

Cậu đau lắm hả ?

"Cậu cười , lắc đầu."

Nhiêu đây mà nhằm nhò gì ?

Chẳng đau bằng việc cậu thấy em khóc đâu đa "Khiêm lúc này mới cười."

Vậy mà cậu còn giỡn được nữa hả ?

"Tay cậu sờ lên má Khiêm."

Nói vậy chớ làm sao mà cậu chết được , người cậu thương còn ở đây mà ?

"Khiêm đưa tay mình nắm lấy tay cậu."

Vậy hả ?

"Cậu gật đầu."

Cậu bên em cả đời mà sao cậu lại chết dễ dàng vậy chớ ?

"
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 27 : Người Bệnh Khó Chiều !


Chà , nay đổi ngược lại là Khiêm chăm cậu rồi đó nghen !Từ hôm qua tới giờ Khiêm nó như thay đổi 360° vậy đó.Còn nhớ hôm bữa khóc như mưa kéo lũ vậy mà nay cười toe cười toét.Cậu Vũ với cậu Lộc về ời , còn mình Khiêm chăm cậu thôi đó."..."

" Cậu ơi ,ngồi dậy ăn chút cháo đi "Cậu nhìn tô cháo trắng mà bĩu môi."

Cậu ngán cháo rồi , không muốn ăn "Hmm.Cậu được người ta chăm cái nhõng nhẽo ngay vậy đó à."

Nhưng mà phải kiêng nhiều lắm , với lại hôm qua cậu kêu ngán cơm mà ?

"Cậu lắc đầu."

Cậu không muốn ăn "Khiêm để tô cháo qua một bên , dỗ dành cậu.Vai vế lúc này cũng đổi hẳn."

Cậu hỏng ăn rồi sao cậu khoẻ , cậu mà hỏng khoẻ thì em đi chới với anh Đ- "" Ăn !

"Coi bộ người bệnh này cũng biết ghen.Khiêm cười.Miệng xinh thổi thổi muỗng cháo đút cho cậu ăn.Không phải Khiêm đút nhanh mà là do cậu ăn nhanh.Có chút xíu là hết tô cháo rồi.Hỏng biết sao tự dưng cậu chịu ăn dị hen ?"

Cậu uống nước đi , em đi dẹp cái này nghen ?

"Cậu gật đầu.Nhìn có khác chi vợ chồng son đâu đa ?Vết thương kia của cậu tuy hết chảy máu rồi nhưng mà nó còn mới nên cứ động nhẹ là nhói thôi rồi.Mà mấy ai bình thường khi yêu.Ai mà hỏng nhõng nhẽo với nữa kia của mình ha ?"..."

Chị Mùi loay hoay sau bếp.Giờ nhà cậu cũng hết vắng rồi.Vài chị trong xưởng được anh An kêu tới đây phụ.Nhà cũng rơm rả hẳn."

Sao ?

Cậu có chịu ăn không ?

"Chị Mùi hỏi."

Dạ có , cậu ăn hết rồi "Thiệt , từ khi có thêm người cái nhà hết trống vắng cảm giác nó cũng an toàn hơn nhiều."..."

Khiêm dẹp xong lại chạy ngược vô phòng.Tại từ lúc bị thương tới nay cậu cả của Khiêm hay nhõng nhẽo lắm đa !"

Sao cậu nhăn dữ vậy ?

Đau hả ?

"Cậu gật gật đầu."

Ừm...Em ôm cậu đi "Cậu đưa mắt lên nhìn Khiêm , hai tay cũng dang ra.Cứ như cậu với Khiêm đổi chỗ cho nhau ấy."

Rồi , để em ôm cậu "Biết sao cậu nhõng nhẽo vậy hong ?Tại...Cậu ỷ mình có cái vết thương đó.Tính ra bị thương vậy cũng tốt hen ?"

Em đừng có đi đâu nghen ?

"Khiêm nhìn cái người to xác trong lòng nũng nịu mà bất lực.Sao cậu khác quá dị ?Phải cậu cả của Khiêm hong ?"

Đi đâu là đi đâu ?

Em đang ôm cậu mà em đâu có đi "Tay người đó ôm Khiêm cứng ngắt."

Thôi , cậu sợ rồi "Khiêm cười.Không phải cậu nhõng nhẽo mà tại cậu lo.Lo cái chuyện như bữa đó xảy ra một lần nữa."..."

Khiêm chăm người bệnh này coi bộ cũng mệt à.Người bệnh khó chiều !"

Em đi đâu dị ?

"" Em đi lấy cháo cho cậu ăn ""..."

" Em đi đâu dị ?

"" Em đi lấy nước ""..."

" Em đi đâu dị ?

"" Em đi thay đồ ""..."

" Em- "" Em đi rửa chén !

Được chưa ?

"" Được rồi ""..."

Sao mà cậu thay đổi còn nhanh hơn gió thổi nữa đó đa.Nhìn riết hỏng nhìn ra cậu luôn à."

Khiêm "" Hửm ?

"Tối rồi , cậu muốn chi nữa đây ?"

Lỡ mợ hai không gả qua đây là giờ em nằm chung với thằng đó hả ?

"Khiêm ngước lên nhìn cậu."

Cậu đừng có kiếm chuyện nữa nghen ?

"Cậu lắc đầu."

Cậu đâu có , cậu tò mò xíu à "Khiêm nhìn cậu đang làm ra vẻ mặt vô tội."

Đợi cái ngày cậu lành lặn lại đi rồi cậu biết ""..."

Nay cậu tự đi được rồi.Nhưng Khiêm vẫn chăm cậu không sót bữa nào."

Cậu ơi , uống canh đi "Cậu đang ngồi ngoài trước.Chén canh hạt sen quen thuộc được Khiêm để kế bên."

Sao cậu nhìn em hoài dị ?

"" Tại em đẹp "Khiêm chợt đỏ mặt.Miệng cậu ngọt , lưỡi cậu dẻo dị hèn chi..."

Thôi nghen , cậu đừng có chọc em nữa "Cậu cười."

Cậu làm gì dám chọc em "Khiêm bĩu môi."

Sao độ mấy nay cậu nhõng nhẽo quá chừng à "Có đâu ta ?Tại người ta bệnh nên người ta thay đổi tính nết xíu à !"..."

" Cậu ơi ăn cháo "Lại cháo.Cậu nằm lì trên giường."

Em đổi món khác cho cậu đi mà "Khiêm đặt tô cháo xuống bàn , thở dài một hơi."

Hôm qua giờ em đổi bao nhiêu món rồi , cuối cùng cũng quay về cháo , giờ cậu hỏng ăn cái này thì cậu ăn cái gì "* Gia Khiêm *" Nhưng cậu ngán thiệt mà "Khiêm thở ra một hơi trong sự bất lực.Đó giờ mới biết , cậu bệnh cái cậu như con nít ngang à.Nhưng hết cách rồi.Cậu nhõng nhẽo được thì Khiêm cũng được !"

Cậu..Cậu hỏng ăn là cậu hỏng thương em rồi...

"Nghe Khiêm nói cậu chợt trở mình lại."

Ơ , đâu có "Khiêm mím môi nhìn cậu."

Em thương cậu em mới lo dị mà cậu hỏng chịu gì hết , cậu hết thương Khiêm rồi phải hong đa ?

"Cậu ngồi dậy , mặc cái vết kia hơi nhói nhẹ lên."

Đâu , cậu chịu hết cậu ăn hết mà "Khiêm cười khẽ.Cậu sao mà qua nổi chiêu này của Khiêm chứ cậu ơi ?"

Vậy cậu ngồi đây ăn , em đi lấy nước vô liền nghen ?

"Cậu gật đầu."

Cậu biết rồi ""..."

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.Cậu mà là quýt thì Khiêm là móng tay rồi.Vạn vật thua Khiêm nhõng nhẽo phớ hôn cậu ?Cậu coi vậy chớ thấy người thương buồn cái là tự giác ngoan liền à.Chê cháo trắng chớ thấy Khiêm buồn là giờ ngồi ăn lấy ăn để đó.Ai mà biết được cậu cả lại có bộ mặt thế này.Vừa nhõng nhẽo , vừa hay giận hay ghen nhưng cậu dễ dỗ lắm đa.
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 28 : Yên Bình.


Khiêm coi vậy mà chăm cậu cũng khéo lắm đa.Chăm cậu bữa giờ chắc cũng gần 1 tháng.Vết thương kia cũng lành nhiều rồi , cậu cũng tự đi đứng lại được.Và kể từ ngày cậu đi được thì cái ngày yên bình của Khiêm cũng tới.Tại hỏng chăm cậu nữa là Khiêm quậy lại được rồi đó !Còn quậy cái gì á hả ?Cái gì rơi vào tầm mắt Khiêm là Khiêm quậy được hết.Nhìn cuộc sống hai người nó yên bình vậy chớ đâu ai biết một ngày của cậu cả diễn ra như thế nào.Sáng."

Trời ơi !

Ai cho em trèo lên đó vậy ?

Bước xuống đây mau lên coi !

"Khiêm ngồi chong ngóc trên cây xoài , ngó đầu xuống nhìn cậu."

Cậu đừng có la , em xuống liền nè "Trưa."

Ê !

Ai cho em xuống dưới bắt cá !?

"Tay Khiêm bỏ lại con cả xuống hồ , mặt luyến tiếc."

Từ từ mà , em lên liền "Chiều."

Khiêm !

Giấy trên bàn của cậu đâu hết rồi ?

"Khiêm cười hì hì.Mắt liếc liếc cậu."

Em..Lấy đi xếp thuyền hết òi "Tối."

Giờ em có đi ngủ không đa ?

Em đừng tưởng giờ cậu không đánh em được cái em làm càng nghen ?

"Khiêm ngồi trên bàn của cậu bĩu môi đáp."

Em chơi có chút xíu mà cậu cũng la nữa , vậy mà cậu nói thương em hả ?

"Cậu bất lực.Tại giờ cậu không đánh được chớ đợi cậu lành lặn hoàn toàn đi he , lúc đó coi ai xin."

Cậu đâu có cấm em chơi ?

Mà giờ khuya rồi em định nào mới ngủ ?

"Mặt Khiêm xụ xuống , bước đều tới giường."..."

Ta daa !Nay Khiêm làm gì ?À !

Khiêm đào đất trong vườn chơi đấy."

Khiêm làm gì đó ?

"Khiêm vẫn mãi chơi với cục đất kia chớ có thèm nhìn coi ai hỏi đâu."

Chơi nè "Người kia càng tiến sát lại hơn."

Nói năng trống không vậy đa ?

"Cái giọng điệu này..."

Ơ ?

"Khiêm quay lại , giật mình lặp tức bỏ thứ trên tay xuống."

Ơ ơ cái gì ?

Cậu chiều riết rồi em sanh hư có phải không đa ?

"Khiêm giấu nhẹm đôi tay kia sau lưng."

Em..Em đâu có sanh hư "Cậu nhìn Khiêm.Nhìn mãi Khiêm cũng biết chột dạ chớ."

Em không hư mà cậu nói em có nghe đâu đa ?

"" Em.."

Khiêm đuối lí , cứ đứng đơ ra đó nhìn cậu."

Em khỏi có nhìn cậu , tắm rửa xong lên giường nằm sấp xuống !

"Thôi chết rồi.Coi bộ nay cậu cả có sức đánh rồi đó nghen."..."

Khiêm tắm rửa xong cũng thay đồ rồi lên giường nằm thiệt...Tại sợ đó."

Cậu...

"Cậu nhìn Khiêm."

Sao ?

Em định chấp vá cái việc em làm bằng lời lẽ sao đây ?

Hả ?

"Chát."

Ưm !

"" Đâu phải cậu không nhắc em trước đâu Khiêm ?

"Chát."

Cậu thương em thiệt nhưng đâu có nghĩa cậu sẽ chiều em hoài được ?

"Chát.Khiêm cắn chặt môi cố không phát ra tiếng."

Cả tháng nay cậu không đánh nên em thèm ăn đòn hả ?

"Chát."

Cậu..Em nghỉ rồi..Em hỏng có dám chơi nữa đâu "Cậu cười."

Em nghĩ dễ vậy hả ?

"Chát."

Cậu...Em đau mà "Khiêm đưa mắt lên nhìn cậu."

Có đau mới có nhớ "Chát.Cốc , cốc , cốc."

Có chuyện chi ?

"Tiếng chị Mùi nói vọng từ ngoài vào."

Dạ thưa cậu , có bà lên kiếm "Bà ?

Tháng trước là ông tháng này là bà à ?"

Rồi , đợi tao chút "Cậu buông roi."

Em nằm yên ở trong này nghe chưa ?

Cấm có nhúc nhích đi đâu hết "Khiêm gật đầu."..Dạ ""..."

Bên ngoài.Bà vừa nhìn thấy cậu đã xúc động.Đứa con mình không gặp 2 , 3 tháng nay giờ lại còn bị thương.Cậu bình tĩnh đi lại , ngồi đối diện với bà cảnh tượng này cứ như một tháng trước vậy."

Má lên tìm con là có chuyện chi ?

"Bà cố kiềm nén cảm xúc."

Thì má lên thăm con chớ có chuyện chi "Cậu rót trà.Cử chỉ hành động cứ như người xa lạ."

Vậy thôi hả má ?

"Tay cậu đẩy tách trà nóng đến phía bà.Bà thở dài."

Má...Má muốn hỏi , không biết con về nhà với cha má được không ?

"Cậu chợt khựng lại.Về nhà là ý gì ?"

Ý má là sao ?

Con về đó thì nhà này ai ở với ai ?

"Bà đảo mắt , kiềm lại những giọt nước nơi khoé mi đang đọng."

Không , bây thương ai thì bây thương cha má không cấm cản nữa "" Nhưng mà con về nhà đi...Thằng hai giờ nó cũng chịu nghiệp nó gây ra rồi"Mặt cậu chẳng có cảm xúc gì."

Nó đi rồi , còn bây cũng muốn bỏ má đi nữa hả ?

"" Bây muốn làm gì cũng được , thương ai cũng được , trai gái gì cha má cũng chịu hết "Cậu chợt khựng lại sau câu nói đó của bà."

Má nói sao ?

"Nước mắt bà chợt lăn dài."

Hai đứa đều là con má , má không thương thì sao cho đặng ?

Nhưng thằng hai nó cũng gánh những gì nó gây ra rồi , bây mà bỏ má đi nữa má biết sống sao ?

"Cậu trầm tư."

Nhưng chuyện con thương ai..Trai hay gái má cũng chịu sao ?

"Bà gật đầu."

Má chịu hết , chỉ cần bây hạnh phúc là má vui rồi "Mắt cậu cay lên.Bao nhiêu cảm xúc kiềm nén bấy lâu nay cũng trào ra hết một lượt.Cậu ôm chằm lấy bà.Từ lúc cậu đi lòng cậu cũng lo lắm chứ , nhưng dầu gì chuyện này là do cậu quyết mà."

Con cảm ơn má ""..."

Khiêm nằm đợi cậu trong phòng.Nằm mãi rồi mắt nó thiếp đi lúc nào không hay.Khiêm ngủ rồi.Lúc này cậu mới đi vào.Mắt cậu vẫn còn nước đấy.Nhìn người đang ngủ say kia mà môi cậu bất giác cười.Nổi lo trong lòng cậu , gánh nặng của cậu coi như đã biến mất rồi.Cậu đi lại , ôm người kia lên tựa vào lòng mình."

Ưm..

"Khiêm ngủ say , cậu ôm mặc cậu.Môi cậu khẽ hôn lên trán Khiêm."

Cậu để em chịu thiệt nhiều quá , cậu xin lỗi "Mắt Khiêm bỗng mở hé.Nhận ra mình đang nằm trong lòng cậu , Khiêm ngóc dậy.Mặt đối mặt , mắt chạm mắt."

Sao cậu ôm em ?

"Cậu nhìn Khiêm nhưng chẳng nói thêm gì nữa.Chụt."

Ưm "Tay Khiêm khẽ đẩy người đó ra."

Ơ ?

Ai cho cậu hun em ?

"Cậu khẽ cười."

Em không cho thì chồng em cho "
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 29 : Xin Thưa.


Khoảng hơn 1 tuần sau.Khiêm nó còn ngủ say ngủ sưa trong phòng thì má đột nhiên nhói lên."

A !

"Khiêm mở mắt ra.Ai cho cậu nhéo má người ta thế kia ?"

Sao cậu nhéo má em ?

"Cậu cười."

Thay đồ đi , cậu đưa em về nhà mợ hai chơi nghen ?

"Nghe tới đây mắt Khiêm sáng rực lên hết."

Thiệt hả cậu ?

"Cậu gật đầu.Nó lúc nãy còn mơ ngủ mà giờ tỉnh ngang rồi.Tại được về nhà ông bà ở dưới đó."..."

Khiêm thay đồ xong liền chạy ù ra phía trước."

Cậu ơi , em xong rồi "Mặt Khiêm hớn hở thấy rõ.Cậu cưng nựng hai bên má kia đôi chút."

Vậy đi được chưa đa ?

"Khiêm gật đầu."

Dạ được òi !

""..."

Trên xe.Người lấy vẫn là anh An.Người khổ vẫn là anh An , tại cái cảm giác người độc thân nhìn người có đôi có cặp nó khó chịu lung lắm.Sáng sớm không biết sao nay cậu có hứng đưa Khiêm đi vậy hen ?Cậu có tính chuyện chi hong đó ?Mà về dưới gặp anh Đình cậu hỏng sợ hỏng ghét nữa hả ?Đầu Khiêm nghĩ vô số điều nhưng rồi cũng bay đi mất.Khiêm ngắm cảnh ngoài cửa sổ.Bình minh.Chạy chút lại thấy dãy ruộng trãi dài.Xanh mướt.Lúa xanh , chưa chín.Sáng sớm tinh mơ , vừa được ngắm cảnh đẹp vừa được đi chơi nên Khiêm thích lắm.Quên cả việc là sáng nay mình còn chưa ăn sáng , bụng đói meo đó.Khiêm ngồi mãi ngồi mãi cuối cùng cũng tới Cần Thơ.Xong lại ngồi thêm một lúc.Khiêm lại thấy con đường quen thuộc.Gốc đa tuổi thơ.Và cả căn nhà đó nữa.Tới nơi Khiêm thấy hình như mợ ra đón Khiêm đó."..."

Vào nhà , Khiêm như được trở về thế giới riêng của mình.Xa cái nhà này cũng mấy tháng , Khiêm nhớ lắm rồi đó.Nhưng cái làm Khiêm bất ngờ hơn nữa là sao nhà nay đông đúc quá.Không chỉ ông bà của Khiêm mà còn có cha má của cậu cả."

Cậu ơi , sao nay nhiều người quá dị ?

Nay đâu phải đám tiệc gì đâu ?

"Cậu cười khẽ , xoa đầu Khiêm."

Không có đám tiệc thì mình tạo đám tiệc "Khiêm ngơ ngác.Cậu nói gì vậy ?Nhưng thôi Khiêm vẫn theo cậu vào trong.Gặp lại ông bà Khiêm mừng lắm đa.Chân nhỏ chạy tới liền ôm hay người."

Con nhớ ông bà quá à !

"Bà cười hiền , tay xoa đầu Khiêm."

Coi bộ dạo này bây lớn quá đa , mới có mấy tháng à ""..."

Xả giao , mừng rỡ xong hết cả nhà mới vô chuyện chính.Nhưng thật ra tới giờ Khiêm vẫn chưa biết hôm nay có chuyện gì.Khiêm đứng kế bên cậu.Tay nắm hờ vạt áo.Cậu thấy vậy cũng nắm lấy đôi tay kia.Khiêm hỏi nhỏ."

Chuyện chi dạ cậu ?

"Cậu cũng đáp lại như cách Khiêm hỏi , giọng nói kia nói khẽ bên tai Khiêm."

Chuyện cưới hỏi "Nghe cậu nói Khiêm càng khó hiểu.Mắt Khiêm nhìn cậu xong lia mắt qua từng người một.Ông bà hai bên vẫn đang nói chuyện rơm rả như lúc bàn chuyện của mợ vậy."

Cưới hả ?

Ai cưới ?

"Cậu nhịn cười.Tay đang nắm tay Khiêm cũng siết lại một chút."

Gia Khiêm với Thế Huân "Khiêm giật mình."

Hả ?

"Tiếng Khiêm chợt kêu lớn làm cả nhà quay ra nhìn."

Ơ..Dạ hong có gì đâu ""..."

Khiêm đứng đơ người.Nhưng tay vẫn để cậu nắm.Cậu cưới , Khiêm gả.Mà sao hỏng ai nói cho Khiêm nghe hết vậy ?

Tự dưng đang đi chơi cái bắt người ta đi gả chồng ngang à !"

Cậu...Thiệt hả ?

"Khiêm hỏi nhỏ."

Ai gạt em mần chi ?

""..."

Ông Thanh cười , ông bảo."

Thật ra chuyện hai đứa nó cũng khó nói , nhưng tụi nó lỡ thương nhau quá rồi thì thôi mình đành tác hợp cho tụi nó chớ tách ra thì coi sao cho đặng ?

"Hai ông bà bên kia cũng cười đáp."

À , vậy ý thằng Khiêm thì sao đa ?

"Khiêm bị hỏi tới thì tự dưng mặt đỏ phừng phừng.Nhưng nó vẫn biết mình phải trả lời.Đầu Khiêm gật khẽ."

Dạ..Con chịu "Nghe Khiêm nói , cả nhà cười oà lên.Nhưng cười tươi nhất chắc chắn là cậu cả nhà ta rồi.Cậu cười tít cả mắt.Tay nắm chặt tay người thương.Mắt cậu nhìn Khiêm mãi , nhìn hạnh phúc đời này của mình.Khiêm ngại , chợt quay mặt đi chẳng cho cậu nhìn nữa.Nhưng rồi bụng Khiêm phát ra một âm thanh nhẹ.Không ai nghe nhưng cậu nghe.Ọt.Cậu lây lây tay Khiêm."

Em đói rồi hả ?

"Khiêm lúc này mới nhớ ra cái bụng đói mốc đói meo của mình.Khiêm cười trừ.Gật đầu nhìn cậu.Đợi hai nhà nói chuyện một hồi xong hai người cũng lẻn đâu mất."..."

Nhà bếp.Khỏi phải nói , ở đây thì Khiêm là trùm rồi.Ngóc ngách nào mà Khiêm hỏng biết.Dù gì cũng ở mười mấy năm rồi.Tay Khiêm dắt cậu xuống bếp.Tìm kiếm một hồi cũng ra cả đống đồ ăn.Món nào cũng lat món Khiêm thích đấy.Đặc biệt là..Cá."

Cậu ăn hong ?

"Tay Khiêm đưa miếng cá trước mặt cậu."

Thôi , em ăn đi cậu không đói "Ò , không đói dị Khiêm ăn một mình.Nhưng ở dưới này thì đâu thể tránh khỏi cái trường hợp hai người gặp được...Anh Đình.Và đúng rồi đó.Khiêm đang ăn dỡ thì có bóng người quen thuộc đi vào."

Anh- "Tay cậu nhanh chóng , năm lấy áo Khiêm mà giật trở lại phía mình.Anh Đình hơi khựng lại.Đêm qua nghe ông bà tính chuyện cưới hỏi thì ra...Nhưng giờ lòng anh nhẹ rồi.Tại người trong lòng anh cũng dần hiện lên một hình bóng khác.Anh cười."

Chúc hai người hạnh phúc !

"Coi như anh buông bỏ được chấp niệm trong lòng.Và anh đã tìm được hạnh phúc thật sự của mình."..."

Đến chiều.Ông bà bàn bạc xong chuyện cũng về.Khiêm thì về với cậu."

Mợ- À không , cô ba !

Con về nghen "Khiêm vẫy vẫy tay chào.Lên xe.Khiêm mới hỏi cậu."

Sao cậu giấu em chuyện này dợ ?

"Cậu cười.Tựa đầu lên Khiêm một chút."

Vậy mới bất ngờ chớ !

"Khiêm bĩu môi."

Coi bộ cậu thích bất ngờ dữ hen ?

"Cậu chẳng đáp nhưng miệng cậu cười tươi lắm.Nhưng suy đến cuối cùng thì người khổ vẫn là người lái xe.Anh An.*Sao mấy du ?

Chuẩn bị tiền đi ăn đám cưới miền Tây chưa ?*Và chuẩn bị tinh thần chưa 😇 ?
 
Back
Top Bottom