Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
439,765
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
396185455-256-k199841.jpg

Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Tác giả: socctie
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trịnh Thế Huân - Cậu cả nhà ông hội đồng Trịnh, nghe danh tài giỏi hơn người nhưng tiếng vang lại kèm theo một hình ảnh cậu chủ độc đoán, tàn nhẫn, nghiêm khắc.

Thế nhưng trời ban duyên thế nào mà cậu cả thường ngày coi trời bằng vung xem người là cỏ lại si mê mãi một kẻ hầu thấp kém.

Phan Gia Khiêm - Hầu cận của cô ba, con gái thứ ba của ông giáo Thanh sau thành mợ hai nhà hội đồng Trịnh.

Đời bạc với Khiêm lắm, nhà không biết nơi đâu, tiếng cha mặt mẹ cũng chẳng tỏ nhưng trời đâu lấy của ai tất cả.

Trời để lại cho Khiêm một kẻ si tình cạnh bên mình, kẻ luôn là vùng an toàn, là khiêng bảo vệ em cả đời.

Nhưng cái gọi là " Môn đăng hộ đối "
Hai từ " Sang - Hèn "
Kèm theo cả bốn từ " Định kiến xã hội "
Sao mà nó vùi dập đời em quá !

Nhưng dù thế nào, khi quay đầu lại người phía sau em vẫn là cậu cả, là Thế Huân, là người em thương.

Cậu khô khan, cậu chẳng biết thương hoa tiếc ngọc nhưng cậu lỡ thương em rồi...

Liệu em có chịu thương cậu ?

Tôi thương bậu, bậu thương ai ?

 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 1 : Duyên ?


Nhà hội đồng Trịnh.Cái nhà giàu có bật nhất cái tỉnh Cần Thơ.Dòng họ trâm anh thế phiệt xưa nay.Cần Thơ gạo trắng nước trong.Và trên mảnh đất ấy có một ngôi gia mà hễ nhắc tới là ai cũng biết.Cần Thơ hôm nay tiếng pháo nổ vang trời.Nhà hội đồng Trịnh dây đỏ giăng khắp nơi , hỷ dán đầy cả gian nhà.Sân trãi bàn kéo dài gần cả trăm mâm.Cổng bên rồng bên phượng.Hai chữ " Thành Hôn " đỏ thắm được treo ngay giữa cổng.Dân làng xôn xao , xe lớn xe nhỏ đều đổ về nhà họ Trịnh.Quan to , quan nhỏ , thương buôn , ông chủ hay nhưng nhà thuộc gia thế giàu sang đều có mặt ở đây.Cần Thơ tưng bừng như đón nhận một thứ gì đó mới mẻ.Một đám cưới ?Một cô dâu ?Hay một câu truyện sắp được viết ra ?Nhà Trịnh đãi tiệc rình rang , đón dâu mới về nhà.Đám cưới của cậu hai.Trịnh Thế Vỹ.Nghe đâu cậu hai này ăn chơi trác tán , thế nhưng lại là người thành gia lập thất đầu tiên , trước cả cậu cả.Cô dâu là con gái thứ ba của ông giáo Thanh , cái nhà nổi tiếng gia giáo nhất vùng này.Đúng là xứng với nhà họ Trịnh này.Từ nay người ta không còn gọi cô là cô ba Nhung nữa mà thay vào đó là hai chữ " mợ hai "Võ Thị Mỹ Nhung." ...

"Đằng trước tưng bừng , cô dâu chú rể theo từng bàn tiếp đón quan viên hai họ , khách mời.Đằng sau thì có bóng dáng lủi thủi đang dọn dẹp.Nó tên Khiêm , hầu cận của Mỹ Nhung.Năm nay độ 18 rồi nhưng tánh trẻ con lắm , thấy ngoài trước vậy nó cũng chẳng dám ra xem nên thành ra chỉ coi coi có gì để mần phụ.Dáng nó không quá cao nhưng nhìn cũng khá gầy.Trước ông Thanh nhặt nó về nuôi , cho chỗ ăn chỗ ở nên thành ra nó mang ơn nhà ông lắm.Cô Nhung cũng thương nó nên ngày cô cưới chồng cô cũng xin cha má cho đưa nó theo." ...

"Ẩn sâu trong đống người náo nhiệt ngoài kia thì có một bóng hình dường như đối lặp hoàn toàn với mọi thứ xung quanh.Thân mặc áo dài , đầu đội mấn ngồi yên ở đó với vẻ mặt chẳng vui chẳng buồn thì chẳng phải ai khác ngoài cậu cả.Trịnh Thế Huân.Cậu không thích ồn ào , lại càng không thích nơi đông người nhưng nay là ngày em mình lấy vợ chẳng lẽ lại trốn vào phòng thế thôi cậu đành ngồi đó vậy.Mình mặc người thì người cũng mặc mình thôi." ...

"Dưới bếp.Có một bóng dáng lủi thủi mần này mần kia nãy giờ chẳng ngơi tay.Mặc dù là hầu bên nhà kia thiệt nhưng qua đây thì ai cũng như nhau thôi , người ta làm thì nó cũng làm.Nhưng nó lo cho cô nó lắm , nghỉ được lúc nào là ngay lập tức ngó đầu ra trước xem sao.Rồi người dưới bếp cũng thưa dần thưa dần.Người ta mắc lên trước phụ rồi , cổ cưới nhà này gần cả trăm mâm chứ cũng chẳng ít ỏi gì nên thành ra ai cũng bận.Cái dáng nhỏ nhỏ ngồi bên đống chén dĩa chất cao.Tay này rửa , tay kia để qua thau nước." ...

"Vừa xử xong đống chén kia nó lại len lén ra trước ngó đầu xem.Ấy thế mà chẳng biết tình cờ ra sao mà vừa ló đầu ra nó đã chạm ngay cặp mắt của cậu cả."

Ơ...Cậu..Cậu cả "Cậu nhìn nó , nó nhìn cậu.Bốn mắt nhìn nhau , hai người đứng yên đó như trời trồng."

Mày nhìn cái chi ?

Tin tao móc mắt mày ra không ?

"Nó nghe tới câu đó dường như được giải huyệt , lập tức rút đầu phóng ra đằng sau.Bỏ lại cậu cả giờ còn đơ hơn nó lúc nãy."

Thằng này ăn gan trời à ?

Gặp chẳng chào đi cũng không thưa ?

"27 năm cuộc đời đây là lần đầu tiên cậu bị người ta coi thường tới vậy đó." ...

"Nó ra tới nhau được như mừng hết lớn."

Trời ơi , hú hồn hú día à !

"Hồi lúc bên nhà này qua hỏi cưới cô ba , nó cũng nghe loáng thoáng được không ít.Nhưng người nó nhớ nhất và cũng sợ gặp nhất chính là cậu cả.Nghe đâu trước đây cậu xém nữa đánh chết người bởi hầu không vừa ý cậu , gặp nãy nó đứng nữa chắc cũng đi luôn."

Mô phật , trời độ con "" Ai độ mày ?

"Nó đứng chôn chân tại chỗ.Giọng nói sau lưng làm nó im thin thít."

Quay lưng lại "Ba chữ tiếp theo phát ra làm nó càng lạnh sống lưng.Gáy nổi hết da gà , da vịt."

C..Cậu..

"Thôi thì 36 kế chạy là thượng sách , chớ quay lại để người kia nhớ mặt lại chết nhanh hơn."

Con xin lỗi cậu !

"Nói xong nó phóng vút đi liền.Cậu cả lại đứng đơ lần thứ hai."

Mẹ nó , giỡn với tao chắc ?

"" ...

"Thường ngày , Gia Khiêm cũng thuộc dạng ăn to nói lớn.Ấy vậy mà gặp cậu cả thì nó như gặp khắc tinh vậy.Nói năng chẳng đâu vào đâu , tay chân muốn cứng hết lại.Chạy được tới ngoài vườn , nó thở hồng hộc.Trán đổ mồ hôi hột như muốn vắt ra cả thau nước."

Ông trời ơi , số con đủ khổ rồi ông để con sống thọ đi mà "" ...

"Tiệc tàn , trăng tàn.Phía trước lúc nãy nhộn nhịp giờ cũng chẳng còn gì.Ông bà hội đồng cũng vô nghỉ ngơi.Cậu mợ hai cũng vào phòng.Giờ cả ngôi gia này chỉ còn mình cậu cả thức.Không phải cậu không ngủ được , nhưng tại cậu tức cái thằng lúc nãy quá nên chẳng chợp mắt được tẹo nào."

Để tao gặp lại , tao không đánh mày cái gì tao cũng thua !

""..."

Ò Ó O.Sáng tinh mơ.Đám gia đinh trong nhà đã thức từ sớm.Cậu mợ hai cũng ra chào cha má.Chỉ có cậu cả là thức trắng đêm chẳng ngủ được.Đầu cậu cứ nghĩ về cái thằng gia đinh xấc xược đó.Sớm nay mặt mài ai cũng phơi phới hồng hào , chỉ có cậu cả đem cặp mắt đen xì đó ra chào cha má.Bà Nga nhìn cặp mắt ấy , cũng xót mà hỏi."

Huân , mắt bây sao vậy con ?

Đêm qua ngủ không được hay sao đa ?

"Cậu nghe bà hỏi , xong bất giác nhớ lại thằng gia đinh kia mà bực trong lòng."

Dạ không chi đâu má , con hơi mất ngủ chút thôi à "" ...

"Qua đám rồi nhưng đám gia đinh đằng sau vẫn còn cả đống chuyện.Đứa gôm chén , đứa lau chén , đứa lau đũa , đứa xấp chén rồi lại có đứa đem chén cất vào tủ.Khiêm đêm qua được phen hú vía nhưng nay mặt mài vẫn phơi phới lắm đa , hình như nó quên bén chuyện đêm qua rồi.Chị Mùi đang lau chén , thấy mặt nó cũng tò mò hỏi."

Ê nhóc , cưng là hầu bên nhà mợ hai qua đây phải hôn ?

"" À dạ "Nó thấy chị lau cả đống chén nên cũng lại phụ.Rồi hai chị em cứ thế nói qua nói lại.Một hồi nó đang cười hô hố bỗng nhiên có ba tiếng vang lên làm nó tắt luôn nụ cười."

Chào cậu cả "Sống lưng nó bỗng gợn lên cảm giác ớn lạnh.Chẳng dám xoay mặt lại , nó vẫn cứ cặm cụi lau đi lau lại mấy cái chén.Trong lòng niệm làm sao để cậu đi nhanh ra khỏi chỗ này.Nhưng qua mắt ai chớ làm sao qua được mắt cậu cả.Mắt cậu sáng hoắc , lia đúng một vòng liền dừng ngay đúng mục tiêu."

Biểu thằng nhỏ đó qua đây cho tao "Tay cậu chỉ điểm ngay chăng mặt Khiêm , nó muốn trốn cũng chẳng được.Chị Mùi cũng nói thêm."

Cậu kiếm thì đi lẹ đi chớ mày ngồi lâu ổng bực ổng đánh cho chết "Quá tam ba bận , tránh được hai lần chớ lần ba thì nó dính rồi.Tay nó đặt chén xuống , bước xuống phảng , lê bước chân nặng nề bước về phía cậu."

D..Dạ..Cậu gọi con "Cậu nhìn nó , nhớ lại con mắt thâm quần bỗng miệng cậu nhếch lên nhẹ."

Sao run vậy đa ?

Sao lúc tối tao nhớ mày đâu có khúm núm như vậy ?

"Nó lạnh toát cả người."

Dạ...Con..Con..

"Cái giọng từ trên cao kia lại vang lên."

Mày đi theo tao "" Dạ...

"Nó hết cách , lê thân theo cậu nhưng đi chưa được một đoạn lại nghe 1 câu thì thầm nhỏ từ ai đó phía sau."

Ê , chết thằng nhỏ rồi , tao thấy đó giờ cậu biểu ai theo cậu về không chột cũng què á "" Suỵt , mày kệ đi , nói hồi ổng nghe ổng đánh lây mày bây giờ "" ...

"Phòng cậu.Cửa phòng đống một cái " cạch " như tiếng cửa địa ngục mở ra chào đón Khiêm."

Sao ?

Mày giỏi thì chạy nữa tao coi ?"

Nó nuốt ực."

Cậu..Cậu cả , con..Con sai rồi cậu...cậu tha mạng cho con..

"Giọng nó run run , nói được một câu cũng muốn hết một ngày."

Ngẩng cái mặt mày lên "Đầu nó đang cúi gằm , cũng phải từ từ ngẩng lên."

Cậu..Con..

"Nước mắt nó thuận theo cái giọng run mà rơi tu tu xuống.Mắt ngấn lệ đó nhìn thẳng vào cậu.Cậu đơ lần thứ ba."

Câm , sao hồi tối tao thấy mày gan lắm mà , khóc lóc cái gì ?

Mày tin mày khóc nữa là mày không còn con mắt đó luôn không ?

"Nó im bật.Lòng muốn khóc nhưng khóc không được , miệng muốn xin tha nhưng lại không dám."

Hầu bên nhà mợ hai coi bộ gia giáo quá nhỉ ?

Gặp chủ không chào không thưa mà lại bỏ chạy một mạch "Tim nó đập thình thịch.Miệng muốn mở nhưng làm sao cũng không được."

Không sao , lần đầu mà nên tao cũng không phạt nhiều đâu "Khoé môi cậu cười khẽ.Đánh chết một lần thì chán lắm."

Mày quỳ ở đó cho đến khi tao cho nghỉ...

"Nó nghe vậy liền mừng húm."

Dạ..Dạ cậu "" Chưa hết "Lòng nó vừa đi giờ lại nặng thêm một lần nữa."

Quỳ xong thì còn hai lu nước chờ mày ở đằng sau đó , à còn cả mảnh vườn bên kia nữa "" Dạ ?

"Nó kinh hãi , người thường tưới cây chút đã mệt huống chi nguyên mảnh vườn nhà cậu ?"

Xách nước , tưới hết mảnh vườn bên đó , với lại nhà củi cũng đang thiếu củi đó "Khiêm đứng đơ chết trân.Hành vậy thà đem nó ra đánh cho nhanh !"

Sao ?

Hay mày có ý kiến gì ?

"" Dạ...Dạ không , con quỳ liền thưa cậu"Nó lắc lắc đầu xong lại chỗ cậu vừa chỉ mà quỳ.Người kia thì môi cong lên nhẹ.Cậu cả như vậy chắc hả hê lắm nhỉ ?
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 2 : Hành Xác.


Khiêm quỳ trên nền gạch cứng ngắt.Còn cậu thì ung dung ngồi trên bàn mà đọc sách.Nền gạch cứng , nó quỳ không có mỏi nhưng mà nó đau.Được tầm lúc chắc cậu thấy hết vui nên cũng không bắt nó quỳ nữa."

Thôi đủ rồi , ra sau làm tiếp những gì lúc nãy tao nói đi ""..Dạ "Nó đứng dậy , đầu gối cũng chuyển sang tim tím.Bước chân khập khiễng đi cà nhắc ra ngoài.Còn cậu ở đằng sau nhìn nó đi , miệng cậu cười có vẻ vui lung lắm nhưng mà sao thấy cái nụ cười này chẳng mang được tí gì gọi là điềm lành." ...

"Quỳ lâu , đầu gối tê hết giờ phải đi xách đầy hai lu nước.Bình thường việc này với Khiêm chẳng có thắm thía chi nhưng nay sao nó thấy cái này cực lạ thường."

Trời ơi , số đã khổ giờ còn khổ thêm"" Biết vậy hỏng theo cô ba qua đây đâu , ở nhà ông chơi với anh Đình còn sướng thân hơn !

"Nó xách từng xô từng xô nước lớn đổ vào lu.Nhưng miệng cũng chẳng ngớt được mấy lời than thân trách phận.Mấy gia đinh trong nhà chỉ biết đứng nhìn ra rồi than thở chớ chẳng ai dám giúp.Giúp nó có khi tự rước hoạ vào thân lúc nào cũng chẳng hay.Chị Mùi với con Mận đang lặt rau dưới sàn nước , nhìn thẳng qua là thấy nó đang hì hục liền.Thấy vậy chị cũng chẳng kiềm được mà nói."

Mận , mày coi đó thân thằng nhỏ có chút xíu mà còn hành xác nó cho được nữa "Mận nghe vậy lắc lắc đầu."

Thôi chị ơi , cậu cả phạt nó vậy là nhẹ rồi đó đa , chị thử nhìn ông Dần coi "" Hôm bữa ông không cản chắc cậu cả đánh cho ông Dần mồ yên mả đẹp luôn rồi đó chớ "" ...

"Xong hai lu nước , nó ngồi dưới đất thở muốn hết hơi."

Trời ơi Khiêm ơi , bộ mày chưa đủ khổ hả gì mà mày đụng ngay cậu cả chi vậy "Lúc nãy nó trách ông trời , còn bây giờ nó quay qua trách nó.Biết sao giờ , đụng ai không đụng mà lại đụng ngay người không nên đụng.Cũng chẳng nghỉ ngơi được bao lâu thì nó lại xách cái thân nhỏ xí xi đi tưới cây.Chớ còn đống củi như núi kia chưa chẻ nữa mà nghỉ hoài chắc nó cũng nằm một chỗ như ông Dần luôn.Cái dáng người bé xíu , chạy lon ton trong vườn qua hết bụi này tới bụi khác.Ngoài trời nắng chang chang , nó xách xô nước đi tưới mồ hôi chảy dọc.Còn cậu cả đâu á ?Cậu lựa một góc trong nhà có thể nhìn ra vườn xong thì miệng nhâm nhi tách trà , mắt chiêm ngưỡng thành phẩm mình vừa làm ra."

Cũng chăm ghê đa "Bộp."

Anh cả dạo này cũng thảnh thơi quá hen "Cậu xoay người lại.Chẳng ai xa lạ đó là cậu hai."

Mần chi thì mặc tao "Cậu hai không đáp vội mà ngồi xuống cạnh cậu."

Vậy đa ?

Anh cả dạo này cũng học theo cha thói uống trà sao ?

"Tay cậu đặt tách trà xuống , mặt hiện lên vẻ không vui."

Tao bảo tao mần chi thì cứ mặc tao , mày điếc à Vỹ ?

"Gớm.Ngày thường đã không ưa nhau thì thôi bây giờ lại còn bắt chuyện à."

Mần chi ghê vậy anh cả ?

Tôi có đá động chi đến chuyện của anh đâu ?

"Mài cậu cau lại.Bình thường thấy đứa em này ăn chơi ngổ nghịch cậu đã không bàn tới , giờ tính mần chi phá cậu nữa đây ?Tài sản của cha má ?Hay là phần cậu đang nắm trong tay ?"

Cưới vợ rồi thì lo mà ở bên vợ đi , bớt có dính lấy tao !

"Cậu đứng dậy đi được mấy bước thì phía sau lại vang lên giọng nói."

Tôi phải ở bên vợ tôi chớ , đặng còn có cháu cho cha má ẩm bồng "Cậu có chút khựng lại.Đầu như chợt nhớ ra gì đó.Lời của ông Văn nói cách đây vài tháng.* Đứa nào lấy vợ sinh con trước thì sẽ được thừa kế *Nhớ đến đây , khoé môi cậu nhếch lên."

Ừ , để tao xem con mày sau này sẽ thế nào "" Anh nói vậy là có ý chi đó ?

"Cậu chẳng đáp cũng chẳng thèm nhìn cứ vậy mà bước đi tìm chỗ mới thôi."

Mẹ kiếp , đừng có tưởng cái danh con trai trưởng đó thì cha má sẽ ưu ái anh được phần nào !

"" ...

"Nó chẳng biết đã đi ra đi vô bao nhiêu lần.Xách ra bao nhiêu xô nước.Tưới bao nhiêu cây.Chỉ biết khi xong cái chỗ mà cậu chỉ thì trời nắng cũng muốn ngã chiều."

Ông trời ơi !

Số tui vậy ông còn chưa hài lòng hả ?!

"Rồi , lại tiếp tục cái màn than thân trách phận.Than xong rồi làm gì ?Đi ra nhà củi chớ làm gì nữa.Cái rìu vung lên vung xuống.Củi cũng đổ rạp ran kế bên.Mồ hôi Khiêm đổ như suối , ướt hết cả áo."

Khiêm , Khiêm "Cái giọng nữ gọi khe khẽ làm nó giật mình.Xoay đầu lại thì là Mỹ Nhung chớ ai nữa ?"

Ủa cô , à không mợ "" Mợ ra đây mần chi ?

Dơ lắm đa "Cô cười , tay đặt nhẹ ấm nước xuống."

Mợ đem nước cho bây chớ ra mần chi đâu "" Ở nhà mợ đâu thấy bây mần dữ vậy , bên này bộ ai bắt ép bây sao ?

Nói mợ nghe "Nghe cô hỏi , mặt nó xệ xuống bĩu môi nói."

Ai dám ép con ngoài cậu cả nhà này"Nghe thấy hai từ " cậu cả " mà làm cô giật bắn mình."

Mèn ơi , Khiêm !

Bây điên hả gì mà đi chọc cậu cả vậy ?

"Khiêm uống nước xong mới trả lời."

Trời xui đất khiến mợ ơi , con cũng đâu có khùng mà tự tìm đường chết "Xong nó lại cầm cây rìu dưới đất lên."

Thôi mợ vô nhà trong đi , để người ta thấy kì lắm "" ...

"Làm hết trơn mấy việc cậu giao , nó liền phi về chỗ ngủ mà nằm.Cảm giác như nó muốn nằm mãi luôn chớ không muốn ngồi dậy xíu nào.Đang thiu thiu vô giấc bỗng nó bị ai đó khều dậy."

Ư ưmm...Ai vậy ?

Hỏng thấy người ta đang ngủ hả ?

Đi chỗ khác đi "" Cậu cả kiếm mày kìa "CẬU CẢ !!!Nó giật thót , ngồi phất dậy."

Anh nói cậu cả kiếm tui nữa hả ?

"Người gia đinh kia gật gật đầu."

Ừ , cậu kiếm mày á "Nghe tới hai từ " cậu cả " thôi mà giờ 3 hồn 7 vía của nó muốn bay hết luôn.Lật đà lật đật gài xong cúc áo nó lại phóng lên phòng cậu nữa." ...

"Cốc , cốc , cốc."

Vào đi "Khiêm đẩy cửa bước vào , mặt nó muốn cắt không còn giọt máu."

Dạ thưa , cậu gọi con là có chuyện chi nữa vậy cậu "Cậu lại cười khẽ.Cái nụ cười mà chẳng có chút gì là thiện lành ấy."

Quạt cho tao ngủ "Nó đứng hình."

Hả ?

"Cậu nhìn nhìn cây quạt để sẵn trên bàn."

Hả hiết gì ?

Hay mày điếc ?

"Nó lắc đầu lia lịa."

Dạ con quạt liền , quạt liền nè cậu "Cậu cười mãn nguyện , lên giường mà nằm.Tay nó cầm quạt , quạt tới quạt lui cuối cùng cậu cũng nhắm mắt.Vậy mà vừa ngơi tay một xíu là coi như là ác ma lại tới."

Tao biểu mày ngưng chưa ?

"Giật mình , Khiêm lại đứng quạt."

Cậu..Cậu chưa ngủ nữa hả cậu ?

"Cậu cười thầm."

Lúc nào quạt dừng thì tao thức lúc đó , cho nên cho đến khi tao thức là mày không được dừng ""...Dạ..Cậu...

"Tay nó quạt không ngơi.Mắt mở cũng muốn hết lên rồi mà có dám ngưng đâu.Ngưng cái có khi nó nhìn lại là cái tay biến đâu mất luôn."

Haiz , số khổ thì có chạy đằng trời thiệt mà "" Mày thì thầm chi đó ?

"" Ờ..Dạ..Dạ không gì đâu cậu "" Mày coi mà liệu hồn "Cậu hỏng được gì mà được cái cậu thù dai !
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 3 : Có Gì Mới ?


Rạng sáng.Tay Khiêm nó vẫn chẳng ngưng được.Tay này mỏi thì chuyển qua tay kia , mắt thì muốn dính chặt vào nhau nhưng nó mần chi dám ngủ.Hỏng biết là do nó sợ cậu thức hay là do cái bóng của ông Dần quá lớn.Cậu thì coi như trả được thù.Đêm nằm ngủ ngon giấc , tận hưởng làn gió mát hiu hiu." ...

"Gà trống gáy vang trời.Nhà sau gia đinh cũng dần thức hết.Còn Khiêm á ?Qua giờ nó có ngủ tẹo nào đâu , tay vẫn phe phẩy chiếc quạ kia đặng quạt cho cậu cả đấy thay.Nhưng người chớ phải trâu đâu , trời le lói sáng được chút cũng là lúc Khiêm chịu thua trước cơn buồn ngủ.Tay ngưng , mắt nhắm.Nó ngồi phịch xuống đấy , say giấc bên cạnh giường của cậu.Thế Huân dường như cảm giác được làn gió hiu hiu kia đã ngưng mà lập tức lồm cồm ngồi dậy xem xét.Cậu quay qua quay lại chẳng thấy mặt thằng hầu đâu , xong cuối cùng mới nhìn lại phía dưới.Khiêm nó say giấc nồng rồi.Cậu nhìn nó chăm chăm , chẳng hiểu sao mà cậu chẳng gọi nó dậy.Một người nhìn một người ngủ , cứ thế kéo dài một lúc lâu.Ma xui quỷ khiến thế nào mà đầu cậu bỗng xoẹt qua tí suy nghĩ điên rồ gì đó.Môi cậu cười , mắt cậu lại nhìn kĩ hơn."

Da mỏng , thịt mềm...

""...Mũi nhỏ , môi son...

"" ...

"Khiêm khò khò bên cạnh giường không biết được bao lâu thì đã bị ai đó đá đá dậy."

Ưm...Ai nữa dị trời ?

"Nó mơ mơ màng màng , chẳng thèm mở mắt mà trả lời."

Thế Huân "Nó kêu lên ư ử vài tiếng rồi lại hỏi."

Huân gì ?

Thế Huân nào ?

"Người kia bỗng ngồi xổm xuống , mặt đưa lại gần với nó một chút."

Trịnh Thế Huân "Nó đắm chìm trong giấc mộng đẹp , nghe tên xong liền lẩm bẩm."

Trịnh...Thế...Huân ?

"" Trịnh- Áaa !!!

"" Cậu cả !

"Miệng nó bỗng la lên , mắt lập tức mở to.Đã không mở thì thôi chớ mở ra thấy mặt cậu ngay trước mắt , nhìn trừng trừng thế kia."

Ư...Cậu "Người kia đứng lên , lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày."

Đứng dậy "Thân nhỏ ngồi phía dưới kia mặt dù chẳng thể động một ngón tay nhưng cũng phải cố đứng dậy.Nó nhìn lên.Cái tướng cao ngất làm nó ám ảnh hôm qua nay vẫn ung dung , mặt tươi phơi phới chớ chả bù cho cái mặt chẳng có tí sức sống nào của nó."

Tao dặn mày sao ý nhỉ ?

Hay mày thích cãi lời tao ?

"Mới nãy còn mơ ngủ , nghe cậu hỏi nó liền tỉnh ngủ ngay."

Dạ...Cậu dặn..Quạt cho đến khi cậu thức mới thôi..

"Cái giọng trên đầu nó lại đáp."

Tao dặn thế rồi mày làm sao ?

"Cái người chút xíu kia trả lời , nhưng giọng chẳng giấu nổi cái sự run rẩy ấy."...Dạ thưa cậu...Con , con..Con..

"" Im , con con con cái gì ?

"Cậu quát , làm nó im bật chẳng dám hó hé thêm tí gì nữa."

Mày tên gì ?

"" Dạ ?

"Nó hơi ngơ."

Điếc à ?

"Thân bé kia có vẻ hơi ngập ngừng nhưng vẫn trả lời."

Dạ thưa cậu , con tên Khiêm ạ "" Họ tên ?

"" Dạ thưa , Phan Gia Khiêm "" ...

"Hôm qua bị hù cho một trận , tối về còn bắt thức nguyên một đêm nay nó lại phải lết cái thân tàn tạ này đi hái sen cho bà.Mắt nó lờ đờ , tay uể oải mà chầm chậm hái từng đài sen.Thiệt chớ giờ kêu nó nằm ở đây ngủ chắc nó cũng làm."

Huhuhu , ông ơi con muốn dìa nhà bên đó rồi , hỏng muốn ở với cô ba nữa đâu !!

"Hái xong cả đống đài sen.Nó nằm vặt trên đất.Quần áo ướt sũng.Mà không biết da nó hợp màu nâu hay da nó trắng mà coi bộ mặc cái áo bà ba nâu sần kia cũng chẳng che được cái nước da non nớt kia." ...

"Theo dọc con đường đất , có hai bóng hình đang tán gẫu.Người bên phải là cậu , thế người bên trái ?

Người bên trái là Nguyễn Quang Vũ.Cậu ba nhà họ Nguyễn , kiêm cái chức bạn thân của cậu cả."

Bộ nay mà có chi mới hay vui chuyện chi sao mà có hứng hẹn gặp tao vậy ?

"Huân nghe bạn mình hỏi , bất giác nghĩ đến thứ kia mà khoé miệng không tự chủ cười nhẹ."

Không có chuyện vui , nhưng cái mới thì tao nghĩ là có đó đa "Cậu Vũ nghe cậu trả lời cũng thắc mắc."

Cái mới ?

Cái chi ?

"Cậu nhìn cậu Vũ , mặt thoáng lên vẻ gì đó có chút hào hứng và cả đắc ý."

Người "Quang Vũ cười rõ tươi , càng đem theo vẻ tò mò."

Người ?

Để ý cô em nào mới rồi à ?

Đúng là cậu cả nhỉ , nhanh chán thật đấy "Cậu cười nhẹ , khẽ lắc đầu , chân bỗng theo cái tâm trạng mà bước đi cũng nhanh , thoáng chóc đã tới cái ao sen nhà cậu.Cậu Vũ vẫn hỏi chẳng ngớt lời.Cậu thì cũng trả lời , nửa ẩn nửa hiện cho người kia tò mò ấy mà.Nhưng bỗng chóc mắt cậu dừng lại ngay cạnh ao sen.Cảnh gì mà lại thu hút cậu cả nhỉ ?"

Sao ?

Em đó như nào , có như em trước không ?

Da trắng không ?

"Cậu nhếch môi nhẹ , mắt đăm chiêu nhìn vào hướng nào đó cạnh ao sen."

Trắng "" Eo thon không ?

"Nghe cậu Vũ hỏi , miệng cậu lại càng cười tươi."

Thon "" Mặt mài như thế nào ?

"Cậu đáp cũng chẳng nhiều , chỉ duy nhất một chữ."

Đẹp "Cậu Vũ bên cạnh nghe đáp có vẻ khoái chí lắm đa , cười còn muốn tươi hơn cả cậu cả đấy !"

Cậu cả đúng là cậu cả nhỉ ?

Em này em thứ mấy trong tháng , à không trong tuần ?

"Cậu dời mắt đi khỏi cảnh bên ao sen.Nhìn cậu Vũ bên cạnh."

Chẳng nhớ "" ...

"Khiêm nằm tận hưởng chút sự bình yên ở đây , xong lại gom cả đống đài sen về nhà Trịnh.Vừa về tới , đặt xong đống kia xuống sàn nước nó đã mệt bỡ hơi tay.Liên vừa lại đặt mấy cái chén xuống định rửa thì nó cũng vừa tới để mấy cái kia xuống.Thuận đây Liên cũng hỏi."

Này , bộ mày mần chi phật ý cậu cả hay sao mà ổng mới biểu mày đi có một ngày mà trong mày phờ phạt thế ?

"Khiêm thở hồng hộc."

Trời ơi , làm ơn mày đừng nhắc hai từ cậu cả nữa , tao sợ lắm rồi !

"Chị Mùi đem rổ lại đặng lấy hạt sen , gặp nó chị cũng phải thở dài."

Mèn ơi , hôm nào mày nhìn phơi phới sao nay mặt mũi trắng bạch dị "Nó lắc lắc đầu , muốn trả lời lắm nhưng mà mệt lắm rồi trả lời cũng chẳng nổi.Chị Mùi thấy nó vậy cũng thương."

Thôi , bây coi tắm rửa thay đồ rồi nằm chút đi chớ hong thôi nằm đây chắc chết "" Dạ "Lê cái thân dính bùn đi tắm , xong lại lết vô trong nằm.Chưa bao giờ nó thấy sung sướng như lúc này.Mà hỏng biết là do mệt quá hay do nó mê ngủ mà làm một giấc tới chiều.Nói chiều chớ coi bộ trời nó muốn chuyển sang tối rồi.Hên bữa nay cậu Vũ qua chơi nên cậu cả không gọi nó nên nó cũng đỡ được phần nào.Ngồi dậy trong giấc mộng dài , nó vươn mình , nhìn mặt cũng tươi tắn hẳn đó chớ.Nhưng mà ra ngoài nhìn lại làm nó giật mình , chợp mắt có tí mà sao tối thui dị ?Rồi sao hỏng ai kêu réo gì nó hết dị.Nó nhìn quanh , người ta mần xong công chuyện hết rồi , còn nó thì mới thức." ...

"Trách ai giờ , trách nó ngủ quá hay trách người ta không gọi nó dậy.Trăng lên cao trời tối đen.Khuya lắc khuya lơ rồi mà hai con mắt nó còn mở lao láo.Ngồi đằng sau bếp , nó nhìn cái mặt trăng sang sáng trên cao.Lòng không biết nghĩ gì mà mắt hơi cay.Do nó buồn hay do khuya rồi nên cảm xúc không ổn định ?Nó cũng chẳng biết.Rồi ngồi đó hồi lâu.Nó hết thấy mắt cay nhưng giờ nó thấy người nó nóng.Giờ tầm độ tháng 6 ,7 rồi mà sao trời đêm nay nó nóng lạ thường lắm.Thế nóng thì nên làm gì đây ?Đi tắm chớ chi nữa.* Không khuyến khích tắm khuya nha mấy mom.Nó ra sau hè , cởi bỏ áo ra múc nước xối vào gáo.Nước lạnh tắm cũng đỡ nóng nực hẳn.Cái độ 18 đôi mươi , ta nói da nó mướt mịn.Nhưng đêm khuya người ra ngủ rồi thì cũng chỉ có mình nó thấy thôi nhỉ.Nhưng cũng không dám chắc.Lỡ có ai đó thức khuya rồi sao nhỉ ?"

Trắng trẻo , thon thả...Chẳng thua gì con gái nhỉ ?

"" Coi bộ nó lấy vợ mà mình cũng có lời đó chứ !

"" ...

"" Sao cứ cảm giác ai đó đang nhìn mình dị trời ?

Khuya rồi ai đâu nhìn , ma hả ?

"Ừm , ma cậu cả.
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 4 : Để Ý.


Xong xuôi tất thảy nó mới lon ton chạy vào nhà.Thế như oan gia ngõ hẹp thế nào mà vừa đặt chân vào đã chạm ngay cái gương mặt làm nó ám ảnh 8 đời.Cậu cả."

Đi đâu ?

"" H...Cậu ?

"Cái mặt xinh xinh lúc nãy đang cười tươi phơi phới , vậy mà vừa đụng mặt cậu cái nó xụ xuống liền."

À ờ..Tại nay nó nóng quá con ngủ không được nên mới...Ra ngoài đi hóng gió chút "Cậu liếc mắt nhìn nó từ trên xuống dưới làm nó lại có cảm giác lành lạnh chạy dọc theo sống lưng."

Vào quạt cho tao ngủ "Cậu nói xong cũng đi lên trước , nó nghe vậy cũng theo sau.Haiz , biết vậy ở luôn trong kia chớ ra đây rồi bày đặt tắm táp chi cho dính chưởng vậy.Vẫn căn phòng đó , cái quạt quen thuộc.Cậu lên giường nằm trước , nó cũng như hôm qua.Tay quạt liên hồi chớ chẳng dám ngưng.Nhưng nay Khiêm ngủ đủ rồi nên là thức tới sáng cũng không thành vấn đề." ...

"Hừng đông.Cậu ngủ một giấc ngon ơi là ngon.Còn Khiêm thì mặt nó vẫn tỉnh bơ , tay vẫn quạt.Tại hôm qua ngủ dư luôn rồi nên nó chẳng có tí ti gì gọi là buồn ngủ."

Mèn ơi , gặp giấc này mà còn ở bên nhà mợ hai là ngủ ngon rồi "Miệng than thì than chớ tay có dám nghỉ ngơi giây phút nào á đâu."

Vậy thì về nhà bên đó mà ở "Cái tay đang quạt bỗng giật thót , cậu tỉnh từ lúc nào rồi.Cái cặp mắt sắc kia trừng trừng nhìn nó."..Ơ-Dạ cậu , cậu mới thức "Người kia ngồi dậy , chẳng nói chẳng rằng gì nữa mà cứ thế đi ra khỏi phòng.Khiêm đặt chiếc quạt xuống bàn , lòng niệm trong lòng cả ngàn lần làm ơn để cậu quên câu nó nói lúc nãy đi.Hít lấy một hơi thật sâu , nó cũng đẩy cửa phòng bước ra.Rồi nhanh chóng phi xuống bếp.Sen hôm qua hái , tách hạt xong nay mới nấu.Canh hạt sen ta nói nó thơm phức , cái mùi thoang thoảng bay khắp gian nhà sau.Khiêm nó không giỏi nấu ăn nên chỉ biết nhóm lửa thôi.Nay mặt nó đã có thêm tí sắc hồng thế nhưng nhìn nó vẫn có vẻ gì lo lắm.Nhỡ đâu cậu nghe được cậu phạt nữa thì chắc đem chôn nó luôn cho rồi.Nó bần thần , nhóm lửa xong không biết ai xui ai khiến mà lại đi ngược ra vườn.Đang vừa đi vừa lo thì bỗng nó thấy cái dáng áo bà ba quen thuộcCô ba của nó chớ ai.Nhưng sao cô lại ngồi ở đây một mình ?"

Mợ hai !

"Nghe tiếng Khiêm gọi , mợ vội lấy tay lau qua loa mấy giọt nước đang vươn trên mặt."

Ờ..Khiêm , có chuyện chi sao ?

"Khiêm đi lại gần , ánh mắt mợ có chút né tránh kèm theo một chút sợ hãi.Nhưng sao mợ giấu nó được , từ nhỏ tới giờ mợ thương nó như em ruột nên thành ra nó cũng thương mợ , từng ánh mắt nụ cười của mợ chỉ cần nó nhìn một lần thôi là cũng biết mợ đang nghĩ gì."

Mợ bị sao ?

Ai ăn hiếp mợ , nói con nghe đi "Mợ không đáp , chỉ lắc nhẹ đầu."

Hay mợ nhớ ông với bà ?

"Nghe Khiêm nhắc tới cha má , khoé mắt người kia chợt cay lên.Khiêm lại gần hơn , ngồi xổm xuống trước mặt mợ.Mợ lại né qua bên khác , nhưng mắt nó lướt nhanh lắm thoáng cái đã thấy cái vệt đo đỏ trên má phải của mợ.Hai mấy năm ông bà yêu thương mợ hết mực , chưa đánh mợ lần nào hết ấy vậy mà..."

Mợ !

Rõ ràng mợ bị đánh mà ?

Sao mợ không nói con biết ?

"Cho tới lúc bị phát hiện , mợ mới dám mở lời."

C...Cậu hai "Cậu hai ?

Chồng của mợ sao ?Hai chân mài nó có chút cau lại.Mợ lúc này cũng chẳng né tránh nữa , cứ nhìn thẳng nó.Cái vệt đỏ kia giờ nó cũng thấy rõ.Năm ngón tay in rõ.Lực đánh này chỉ có mạnh chớ không có nhẹ đâu."

Sao...Sao cậu hai đánh mợ ?

"Mợ lại im lặng.Một lúc cũng khá lâu."

Hay để con về bên nhà báo cho ông bà với mấy cô cậu bên đó biết ?

"Nó định chạy đi đã bị mợ giữ tay lại."

Đừng !

Khiêm , mợ không muốn nhà mợ lo , huống hồ nhà Trịnh danh gia vọng tộc ""..Cha mợ cũng đâu phải quan to hay ông này bà nọ...Báo rồi cũng có thấm thía vào đâu "Khiêm nhìn mợ , đây là lần đầu nó thấy mợ khóc.Từ lúc được ông nhặt về , nó luôn thấy mợ cười.Từ đó đến nay cũng gần chục năm , nó luôn thấy mợ được nuôi nấng trong tình yêu thương vô hạn.Vậy mà chỉ mới về nhà đây làm dâu có mấy ngày đã bị đánh không thương xót.Nó biết mợ lo nên cũng không đi nữa."

Mợ đừng có khóc , đi vô nhà đi con luộc trứng cho mợ "" ...

"Luộc trứng cho mợ xong , chẳng biết nó chạy đi đâu mất.Gia đinh trong nhà thấy mợ vậy cũng thương nhưng phận làm toi mọi thì cũng chỉ biết thương chớ có làm được gì hơn nữa đâu.Lại là cái ao sen hôm qua.Chỗ này cũng của nhà cậu nhưng mà ít ai qua lại ở đây lắm , khi nào muốn mần chi hay ăn hạt sen mới kêu người ra hái.Khiêm đi dọc theo con đường ngày hôm qua.Tới nơi nó ngồi phịch xuống đất.Nó chỉ muốn nhờ khung cảnh nơi đây để xoa dịu được phần nào sự tự trách bên trong nó.Ông nhặt nó về , cho ăn cho ở , còn mợ thì lúc nào cũng coi nó như em trai mà yêu thương hết mực.Thế nhưng giờ nó lớn rồi mà có mỗi việc bảo vệ mợ nó cũng chẳng làm được.Vậy mà lúc nó đi nó còn hứa với ông làm gì , dù gì người ta cũng có quyền có thế mình thì thân cô thế cô thì biết làm sao ?Ao sen chen chút mấy bông hoa hồng hồng rồi lại điểm thêm mấy cái lá xanh.Khung cảnh này nó bình yên.Nhưng người ngắm nó giờ đang hỗn loạn lắm.Mắt nó cứ nhìn về một hướng nào đó , nước mắt chảy cũng chẳng thèm lau."

Hức..Ông ơi..Con thất hứa với ông rồi..Hức..Hức..."

"...Con...Hức..Con vô dụng quá hả..Hic"Ngồi chong ngóc một mình , nó vừa khóc vừa tự trách.Nước mắt ngắn nước mắt dài gì cứ tuông như mưa.Nhưng tình cờ thay lại có người hôm nay hứng thú đi đến ao sen.Và cũng người đó đã âm thầm nhìn thấy hết.Thấy từ cách nó khóc , xong nghe cả những lời tự trách của bản thân nó.Trời giờ cũng nắng lên nhưng nó vẫn ngồi đó.Khiêm sợ lỡ chưa nín được mợ thấy nó khóc thì mợ lại lo.Nhưng nắng đang chiếu trên đầu bỗng nhiên nó lại cảm thấy nắng mất tiêu.Trên đầu tự dưng lại có bóng mát.Nó ngước đầu lên trên.Còn người kia thì nhìn xuống dưới."

Hức...Cậu..Cậu cả..Hic "Giờ không biết do nó còn buồn hay do nó gặp cậu cả nên hoảng mà khóc nữa.Nó lật đật đứng dậy.Tay nhỏ chùi chùi hai con mắt dính nước xong liền thưa."

Con..Con xin lỗi cậu...Con đi mần công chuyện liền..

"Nó cúi đầu chào , đi được đúng ba bước thì có tiếng đằng sau cất lên."

Sao mày khóc ?

"Bước chân của nó khựng lại."...Dạ..Không có chi thưa cậu , con xin vào nhà trước "Nó chẳng đi bộ nữa mà chuyển qua chạy , Khiêm sợ chạy chậm một bước thôi thì cậu lại hỏi.Hỏi những câu mà nó chẳng thể nào trả lời được.Nhưng Khiêm đi rồi thì tới người hỗn loạn là Huân.Đàn ông con trai , da trắng thì đã không nói.Đến cả khóc cũng khiến người ta thấy đẹp vậy à ?Cậu đứng chôn chân tại chỗ , mắt nhìn nó chạy nhanh rồi từ từ khuất dần , khuất dần."..Gì vậy ?

Chán gái quá nên mình...Chuyển qua để ý một thằng con trai đó hả ?

"" ...

"Cả ngày hôm đó Khiêm nó vẫn làm việc như thường nhưng mà nó chẳng nói năng gì với ai hết.Chỉ im lặng mà làm hết tất cả mọi thứ.Mọi người thấy nó vậy thì lại nghĩ đến mợ hai.Chắc hầu cận nên thấy mợ vậy nó cũng buồn theo ấy mà.Nghĩ thì nghĩ thế thôi chớ làm gì có ai dám hỏi.Miệng nó thì im nhưng đầu nó lại có vô số dòng suy nghĩ chạy ra chạy vào liên tục.Nếu mợ đã đưa nó qua bên đây rồi thì nó phải bảo vệ được mợ , được chị của nó chứ ?

" ...

"Cả nhà ăn cơm xong xuôi hết rồi nhưng nay sao cậu cả chẳng thấy đâu.Bà Nga thấy vậy cũng biểu mấy người lát đem đồ ăn vào phòng cho cậu.Nhưng chẳng biết là duyên hay nợ mà người nhận được trọng trách đem đồ ăn cho cậu lại chính là nó , Gia Khiêm.Cốc , cốc , cốc."

Vào đi "Nó đẩy cửa bước vào.Nhanh tay đặt xuống bàn tô canh hạt sen nóng hổi còn toả ra mùi thơm.Nhưng mặt nó vẫn không có chút gì biến đổi.Cứ buồn buồn."

Cậu ăn ngon miệng "Xoay người định đi ra ngoài thì nó lại bị cậu gọi."

Đi đâu ?

Qua đây quạt đi "Nó cũng nghe lời , đáp lại cậu bằng một tiếng " dạ " rồi nhanh chóng qua quạt.Nhưng cậu nhìn nó quạt một hồi lâu rồi mà cậu vẫn chưa động đũa." khiêm "" Hả ?

Ờ..Dạ cậu "Cậu gọi một tiếng , nó giật mình theo thói quen mà " hả " một tiếng như sau nhớ lại đây là cậu nên cũng sửa lại lời nói."

Bộ tao ăn hết của của mày sao mà mặt mài mày nhìn như đưa đám vậy ?"

Nó khua khua tay."

Dạ..Dạ hỏng có "Cậu nhìn nó thêm chút nữa."

Mặt vui lên chút không được sao ?

À quên , còn lúc sáng tao hỏi mày trả lời còn chưa đàng hoàng đó "Câu lúc sáng cậu hỏi ?

Cái câu mà làm cho nó khựng lại đấy."

Dạ..Hỏng có chuyện gì thiệt mà cậu "Cậu lia mắt lên khuôn mặt nhỏ của nó xong lại lướt dọc xuống người của nó."

Khiêm , tao ghét nhất mấy cái loại nói dóc nói láo đó "Bị ép vô thế hạ phong , nó cuối cùng cũng phải mở lời."

Dạ cậu...Tại nhà con có chuyện nên con..Con không có tập trung được , xin cậu tha lỗi cho con "Chẳng biết cậu nghĩ gì , nhưng đầu cậu thoáng chóc lại hiện lên cái gương mặt lúc trưa của nó.Cái mặt khóc mà cũng khiến người ta thấy đẹp ấy.Nhưng cậu vẫn bình tĩnh hỏi thêm."

Chuyện gì ?

"Nó hơi ngập ngừng."...Dạ..Chuyện của gia đình chị con thôi cậu , chuyện nhỏ nên cũng không có gì đâu cậu "Cậu ừ ừ vài tiếng cuối cùng mới nhấc đũa lên.Nó thở phào , xong lại phe phẩy cái quạt quạt cho cậu.Cậu ăn nhưng hình như đầu hơi cuối xuống.Nó thì vẫn cứ lo quạt chớ cũng chẳng có để ý gì xung quanh , chỉ quan tâm cái quạt thôi.Cậu thì ăn chẳng hỏi dò gì thêm nữa.Nhưng đâu ai biết , hình như mặt cậu cả hơi đo đỏ lên rồi.Vì cái gì nhỉ ?

Hay cậu lại nhớ đến chuyện lúc trưa ở ao sen ?
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 5 : Nghiêm Túc ?


Cậu Vũ nay lại đến chơi nhà.Sao mà mấy nay cậu Vũ siêng qua đây lắm , tò mò chuyện chi nữa đây ?Ông bà nay đi Mỹ Tho nên thành ra nhà nay cũng vắng.Gian nhà chánh."

Sao ?

Cua được người ta chưa ?

"Cậu không vội trả lời , tay đẩy tách trà nóng đến trước mặt đối phương."

Gì cũng phải có thời gian chứ ?

Sao tao thấy mày gấp hơn tao nữa vậy ?

"Cậu Vũ nhận lấy tách trà , xong miệng lại hỏi."

Tch- Lần này sao ?

Tính nghiêm túc không hay lại qua đường đây ?

"Cậu nhìn thẳng vào người kia , môi khẽ cong lên nhẹ."

Nghiêm túc ?

Mày thấy đó giờ có lần nào tao nhắc đến hai từ đó không ?

"" Tính chơi thôi , chơi chán thì nghĩ "Cậu Vũ lắc lắc đầu."

Mày cũng 27 rồi trẻ trung chi nữa đâu mà cứ chơi miết vậy đa ?

"Cậu ngã người nhẹ ra sau , đầu ngữa ra sau ghế."

Thích tự do hơn "Cậu đó giờ cũng nổi tiếng đào hoa , nay cô này mai cô khác.Không thì sáng cô kia chiều cô nọ.Nhưng sau cái mặt đào hoa ấy cậu lại còn một mặt khác nữa.Điều cậu trăng hoa ăn chơi là đều không thể chối nhưng nhìn vào cái cơ nghiệp riêng của cậu thì người ta có muốn nói cũng đành thôi.Cái xưởng vải của cậu cũng thuộc dạng lớn nhất nhì cái xứ Sa Đéc.Sự nghiệp có , tiền tài có , tình thì cứ muốn là có.Ở chung cũng tại cậu chưa vợ nên vẫn còn ở chung với ông bà , chớ cậu muốn tách thì tách lúc nào chả được." ...

"" Khiêm !

"Người kia đứng từ xa , miệng gọi lớn tên nó.Nhìn quen quen thế nhỉ ?À , anh Đình bên nhà ông chớ đâu."

Anh Đình , anh qua đây mần chi ?

"Nó chạy lại phía anh.Hồi đó bên nhà ông hai người cũng thân lắm."

Nay anh có chuyện đi gần bên đây nên sẵn ghé luôn "Nó cười cười , mèn ơi từ hồi qua đây có ai chơi với nó nữa đâu chán muốn chết."

Anh qua đây kiếm em hả ?

"Anh lấy từ sau lưng ra một gói gì đó đặt vào tay Khiêm.Nó nhìn thứ trong tay xong mới mở ra nhìn."

Mứt hả ?

"Anh Đình nhìn nó vui mà cũng cười theo."

Ừ , ông cho anh nhưng mà anh nhớ em thích ăn mứt lắm nên tiện đường qua đây đưa luôn "Nó nhìn cái gói mứt thơm mùi ngọt ngọt mà cười tít cả mắt."

Em cảm mơn nghen !

"Tay nó nhanh cất cái gói mứt đi xong nói chuyện với anh Đình mấy câu.Anh Đình này cũng thương nó hỏng thua gì mợ đâu , thương từ lúc nó mới vô nhà ông cơ."

Thôi , anh đi về nghen ?

Cất cho kĩ vô nghen "" Dạ "Tay anh xoa xoa nhẹ đầu nó xong mới đi." ...

"Nay được quà , Khiêm nó cười hì hì suốt.Gặp anh Đình cũng vui , ảnh hỏi nhiều lắm mà sao nó dám nói ra cái chuyện mợ bị đánh.Tấn nhìn nó cười miết cũng hỏi."

Chà , nay ai mần chi vui hay sao mà cười hoài dị "Tay nó đang xếp đống củi cũng quay qua nhìn."

Có chi đâu , tại nay em thấy vui vui "Mần tới mần lui , loay hoay cũng tới trưa.Người ta nghỉ trưa hết rồi còn nó thì đi ra bên hiên nhà.Làm sáng giờ mới dám lấy gói mứt ra ăn đó chớ , cái này lâu lâu nó mới được ăn.Huống chi bên đây muốn ăn lại càng khó.Nay trưa nhưng mà cũng có chút gió thổi hiu hiu.Đang thưởng thức cái vị mứt ngòn ngọt thơm thơm thì bỗng nó lại nhớ tới lúc còn bên nhà ông.Giờ mà bên nhà ông thì mợ đâu có khổ.Đắm chìm trong suy nghĩ , nó nghĩ mãi."

Khiêm !

"Nó ngước đầu lên , miệng còn ngậm miếng mứt đang ăn dỡ."

Ư..Cậu "Nó đứng dậy tay cũng không quên cất cái gói mứt kia vô trong."

Cậu có chuyện chi sao cậu ?

"Huân nay nhìn sao có cái vẻ không được vui."

Mày giấu cái gì ?

Đưa đây "Hỏi tới tim Khiêm nó đập thình thịch , tay nắm chặt cái gói kia."

Cậu...Con "Khổ cái muốn giấu mà cái thân nhỏ hơn người ta , cậu thò tay ra đằng sau giật lấy cái gói kia."

Ơ , cậu !

Của con mà "Tay cậu giơ lên cao , cái tướng nhỏ xí kia với mãi chẳng tới.Cậu nhìn nhìn cái gói nhỏ kia.Xong lại nhìn nó."

Đi hãm trà lại cho tao "Khiêm nó hơi đơ."

Nhưng..Cậu...Cái kia của con mà "Tay cậu nhanh , cất luôn cái gói kia ra khỏi tầm mắt nó.Nó muốn nói gì đó nhưng nhìn cậu có vẻ hơi căng nên cũng chỉ dám lí nhí."

Anh Đình cho con mà..."

Nói nhỏ thì nói nhỏ nhưng đâu ai ngờ tai cậu thính quá."

Ý kiến gì ?

Tao biểu mày đi mày có nghe không ?

"Khiêm mím môi , nhìn lên cậu."

Cậu...Gói mứt đó người ta cho con...Là của con mà "Cậu nhìn nó , tim sao mà đột nhiên đập nhanh hơn 1 nhịp."

Đồ trong tay tao là của tao !

"" Đi hãm trà lại đi "Nói xong cậu quay đi chẳng để cho nó có chút cơ hội đòi lại đồ của mình." ...

"Tay cậu cầm gói mứt , thoáng chóc cái gói nhỏ đã bị bóp nhàu nát."

Mẹ kiếp , Đình Đình cái mẹ gì ?

"Khiêm nó đem cái mặt chù ụ đi hãm trà lại cho cậu.Trong lòng đang có chút nắng mà giờ bị cậu dập tắt cái nắng đó luôn."

Càng ngày càng khó ưa !

"Miệng nó càu nhàu , mặt cọc hơn hẳn.Hãm trà xong nó mới đem lên cho cậu.Cậu thì ngồi mặt mài cũng tươi hơn lúc nãy."

Cậu , trà của cậu "" Ừ "Đặt bình trà xuống nhưng nó vẫn đứng yên đó chớ không có đi ra ngoài.Thấy nó đứng vậy hoài cậu mới hỏi."

Đứng đây mần chi nữa ?

"Khiêm nó hít sâu , lấy hơi xong mới đáp."

Cậu...Gói mứt của con "Nghe nhắc tới gói mứt trong đầu cậu lại vang lên hai từ lúc nãy " anh Đình "Anh ?"

Mần không lo mần , ăn uống cái gì ?

Mày tin mày nói câu nữa tao cắt lưỡi luôn không ?

"Nghe cậu nói tự dưng nó thấy lưỡi rát rát nhẹ nên thôi."

Dạ vậy thôi , thưa cậu con ra ngoài "Cạch.Cửa đóng , còn mình cậu ngồi trong phòng.Mắt cậu khẽ lướt nhìn xuống dưới chân mình , gói mứt đã bị bóp nát hết.Chẳng hiểu sao cậu càng nhìn gói mứt ấy càng thấy gai mắt."

Tao ghét nhất những ai đụng vào đồ của tao !

"Nhưng chẳng phải đó giờ cậu cặp cả trăm cô mà sao chẳng cô nào khiến cho cậu có cảm giác này vậy nhỉ ?
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 6 : Gia Khiêm !


Ra khỏi phòng , mặt nó buồn thấy rõ.Khó lắm mới gặp anh Đình , người ta còn cho quà nữa mà ăn chưa được nhiêu là bị cậu lấy hết trơn rồi." ...

"Hôm nay ngày thứ 3 , cũng tức là ngày mợ sẽ về bên nhà cha má.Ông bà dưới Mỹ Tho , cậu mợ hai cũng đi nốt giờ còn có mình cậu cả.Nhưng mà từ khi cậu biết tên nó là coi như lúc nào cũng nghe chữ " Khiêm ".Chiều tối rồi , trời mưa lớn lắm , coi bộ nay mợ hai hỏng có về được rồi.Ông trời chắc cũng làm mưa cho đúng tâm trạng của Khiêm.Bị cậu lấy đồ là đã bức bối trong lòng , này còn bị cậu sai tới sai lui.Nhà thì gia đinh nhiều không đếm xuể , vậy mà cậu cứ có chuyện chi cũng kêu đúng có 1 chữ " Khiêm ".Lau nhà cũng nó , quét nhà cũng nó , dọn đồ ăn cũng nó , nấu trà cho cậu cũng nó.Bộ Khiêm mần chi nữa hay sao mà cậu hành nữa rồi ?" ...

"Mặt trời lặn sau đám mây , hoàng hôn chợt tắt , mặt trăng liền hiện lên.Tối rồi.Gia đinh người ta mần xong hết cũng vô nghỉ ngơi , còn nó thì lại như đêm hôm trước.Bức bối trong lòng quá chẳng ngủ được gì hết.Nó ngồi trên phảng ở nhà sau , chân thòng xuống dưới mà đung đưa chẳng khác gì một đứa con nít."

Mứt của mình chớ bộ , nhà cậu giàu dị bộ cậu hỏng có tiền mua hay gì "Nó vừa nói vừa bĩu môi , cái má trăng trắng cũng phồng lên."

Hong ưa thì cậu nói chớ mắc gì lấy đồ ăn của người ta , cậu kì !

"Có cái gói mứt nho nhỏ đó thôi mà nó cằn nhằn miết." ...

"Nói tới nói lui cuối cùng nó nằm ngủ trên phảng luôn lúc nào cũng chẳng ai hay.Mà gió này lạ quá đa , thổi gì mà lật hết áo lộ cả cái bụng nhỏ kia của nó lên rồi.Mà sao nó biết được , nó hớ hên gì chẳng khác gì mở dâng miệng mèo.Mà cái con mèo này là ai thì hỏng có biết à nha.Lúc nó ngủ mặt chẳng hề cau có hay sợ sệt gì hết , này mới đúng là mặt của Khiêm nè.Nhưng Khiêm đâu biết , trong lúc nó say giấc nồng thì lại có người đang nhìn nó chăm chăm như một con thú rình mồi.Người kia tay chấp sau lưng , mắt chẳng dời đi đâu mà cứ nhìn nó mãi.Nhìn từ cái khuôn mặt xinh xinh tới cái bụng trắng phao kia." ...

"" Khiêm !

"" Ơ..Hả ?

"Đang say trong mộng thì bỗng nó bị ai đó gọi tên.Mắt nó mơ màng mở hé ra.Người kia đứng từ trên nhìn xuống nó.Ai thế nhỉ ?Quen lắm đa.Ơ ?

Cậu cả đó chớ ai."

Cậu..Cả "Nó theo bản năng mà ngồi bật dậy , người kia cũng ngồi xuống kế bên nó."

Cậu..Cậu kiếm con hả ?

Con tưởng nay lạnh nên hỏng cần quạt..

"Người kia nhìn nó một hồi , sao cái mặt lúc mới thức này càng nhìn càng thấy ưng bụng."

Xoè tay ra "" Dạ ?

"Nó không biết cậu kêu vậy để mần chi nhưng vẫn xoè tay ra theo lời cậu nói.Tay cậu nắm lấy tay nó , xong tay kia cậu đặt một gói gì đó khá to vào tay Khiêm."...Gì vậy cậu ?

Cậu...Cho con hả ?

"Cậu nghe nó hỏi chẳng biết sao mà tự dưng thấy hơi khó xử.Lần đầu tiên cậu cả nói chuyện ấp a ấp úng."

Ờ...Tao..Tao đền cho mày đó !

"Nói rồi cậu đứng lên đi một mạch lên nhà trước , bỏ nó ở lại với cái gói kia kèm với cái mặt mơ ngủ.Tay nó mở ra xem."

Ủa ?

Mứt nè "" Cậu đền thiệt hả ?

"Nó nhìn gói mứt to gấp hai gấp ba cái gói hồi sáng , mặt ngơ ngơ nhìn theo dáng cậu đi.Khiêm gãi gãi đầu , nhưng rồi cuối cùng nó cũng lấy cái gói đó.Nhìn ra ngoài nó thấy trăng lên cao rồi , thôi thì vô trong ngủ chớ nằm ngoài đây trúng gió chết." ...

"Nay Khiêm mặt nó hết cọc rồi , coi bộ lại vui tươi như hằng ngày.Khổ cái nó dễ giận nhưng mà nhanh quên.Cũng không biết tại cậu chịu đền hay tại mứt cậu cho ngon quá mà nó quên bén cái chuyện cậu lấy mứt của nó luôn.Sáng nay ông bà cũng về nhà.Cậu mợ hai hôm nay cũng về luôn.Nó thức sớm ra đón mợ của nó."

Khiêm , ra đây mợ cho cái này nè "Nó nhảy chân sáo bước ra.Không biết trùng hợp hay sao mà mợ lại đem mứt về cho nó.Kiểu này chắc ăn tới tết năm sau."

Mợ cho con mứt hả ?

"Mợ cười."

Anh Đình nhờ mợ gửi cho bây đó "Tay nó nhận lấy cái gói mứt , nghe tới anh Đình liền cười lên."

Anh Đình hả ?

Dạo này ảnh khoẻ hong mợ "" Khoẻ lắm , thôi mợ vô trước nghen "Nó đáp mợ một tiếng " dạ " xong lại cất cái gói đó vào túi.Gói này hình như lớn hơn cái gói hôm qua một chút , để trong túi mà thấy nó hơi phồng lên." ...

"Nay nhiệm vụ của Khiêm lại đổi nữa rồi thế nhưng người sai bảo vẫn là cậu chớ chẳng phải ai khác."

Dạ canh của cậu "Cậu vừa cầm cái muỗng lên thì mắt lại chú ý đến cái vật trong túi nó."

Cái gì ở trong túi vậy ?

"Nó nghe vậy , tay bất giác sờ lên cái túi."

À..Cái này là anh Đình nhờ mợ gửi cho con "Nghe tới hai từ " anh Đình " chẳng hiểu sao tự dưng lòng cậu như muốn bốc hoả.Chẳng để cho Khiêm phản ứng , tay cậu nhanh chóng đoạt lấy vật trong túi."

Cậu !

Cái đó của con mà "Cậu lấy xong lại nhét vào túi mình.Khiêm nó muốn lấy lại cũng chẳng có cơ hội lấy."

Tao mua cho mày chưa đủ hả gì ?

Ăn hết đóng đó đi rồi cái này tính sau ""...Dạaa "Nó " dạ " một tiếng dài , thêm cái mặt kia nữa làm lòng cậu càng thêm sôi sục."

Lần sau đừng có nhắc cái tên Đình ở trước mặt tao nữa , nghe chưa ?

"Khiêm nó gật gật đầu xong mới ra ngoài.Còn cái gói mứt kia cậu tính sao á ?Thì chung số phận với cái gói hôm qua chứ sao.Nát bét hết , rồi nghỉ ăn được luôn."

Đình Đình Đình , tao không đập thằng đó tao không phải cậu cả nhà này nữa !

"Tay cậu đập mạnh xuống bàn.Cái muỗng bằng sứ vỡ làm ba khúc."..."

" Cậu cả kì cục quá à !

"
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 7 : Ngăn Chặn.


Cốc , cốc , cốc."

Vào đi "" Mợ hai "Khiêm nó đem cái mặt ũ rũ qua gặp mợ.Tay cũng không quên chén canh yến trong tay."

Canh của mợ nè "Nó đặt xuống bàn xong định rời đi nhưng đã bị mợ gọi lại.Bởi cái mặt nó nay buồn hơn thường ngày nhiều lắm đa."

Khiêm , qua đây mợ biểu "Chân nó đang bước cũng dừng lại rồi mới xoay người đi về phía mợ."

Sao vậy mợ ?

"Nghe mợ hỏi mặt nó lại có chút hơi nhăn."

Cậu cả lấy đồ của con rồi...

"" Hả ?

"Mợ nghe nó nói mà ngạc nhiên."

Sao cậu lấy ?

Mà cậu lấy cái gì ?

"Khiêm bĩu môi."

Cậu lấy đồ anh Đình gửi cho con rồi...Mà hình như cậu hỏng có thích anh Đình mợ ơi "" Con thấy con nhắc tới anh Đình trong cậu bực lung lắm "Mợ nhìn nó mà khó hiểu.Đó giờ cậu cả nhà này có gặp anh Đình sao ?Hay là bữa đám có gặp rồi , anh Đình mần chi sai quấy hả ?"

Ờ..Thôi , bây đừng có buồn nữa , lát ra cái gốc đa phía gần chợ là gặp anh Đình chớ gì "" Thiệt hả mợ ?

"" Ừ , thiệt "Nhận được lời xác nhận của mợ trong nó hớn hở dữ lắm đa."..."

Khiêm nó như con nít vậy đó , mới thấy nó buồn buồn dị chớ gặp chuyện gì vui là nó hết buồn liền.Đi chợ á hả ?Nhưng mà sao ra chợ được , đồ mua xong hết trơn rồi mà.Nó vừa nghĩ vừa tách mấy cái hạt sen ra khỏi đài.Mấy cái hạt sen được tách ra xong lại lột bỏ cái vỏ xanh ở ngoài.Hạt bên trong nó trắng nõn.Nhưng nó nhìn mấy cái hạt sen này đầu nó lại nghĩ tới chuyện khác."

Sao dạo này cậu cả thích ăn hạt sen quá dị trời ?

Lần nào đi hái cũng ướt mình hết trơn "Nói thì nói dị chớ người ta là chủ mà , muốn ăn thì người ta biểu mình đi hái thôi.Nhưng cái suy nghĩ đó cũng bay theo gió trong phút mốt.Bởi bây giờ đầu nó nghĩ chuyện khác ời.Có cớ nào ra chợ đâu mà gặp anh Đình ?Chán thiệt chớ."..."

Tay nhỏ xách cái xô nước to , tưới qua tưới lại mấy khóm hoa quỳnh của cậu.Mà ra vườn thì đầu nó lại nhớ về mợ hai.Chèn ơi !

Sao tự dưng theo mợ qua đây cái có nhiều chuyện để nghĩ dữ vậy đa.Cái đầu nó thì nghĩ , tay thì múc nước tưới ào ào.Tưới riết mà mấy cây hoa của cậu muốn úng nước hết luôn.Trong lúc nó đang mông lung thì cái người sai nó mần mấy chuyện này đang ở đâu ?Cậu ngồi trong nhà nhìn ra chớ đâu.Góc này dễ thấy hơn ấy mà !"

Trời ơi , lỡ ra hỏng được anh Đình ảnh giận mình rồi sao ?

"Vừa đi nó vừa nghĩ chớ có thèm nhìn dưới chân đâu.Xong rồi...Phịch !!!"

Ui da !

"Nó ngã xuống đất , trời xui đất khiến thế nào mà tặng cho nó thêm cái xô nước.Ướt hết mình mảy rồi còn đâu."

Chời đất ơiiiii "Quần áo gì ướt nhẹp hết rồi , được tắm luôn.Mà sao cái áo bà ba này nó ngộ ngộ hen ?Bình thường nó rộng thùng thình mà sao dính nước cái nó ôm dữ dị hen ?Mà chân Khiêm nó hình như trật mất rồi.Nó ráng lắm mới lê cái chân cà nhắc đó vô được tới nhà trong đó."

Xui hết chỗ nói hà !

Giò cẳng dị thì đi gặp anh Đình kiểu gì ?

"Nó mệt quá mà ngồi đại xuống đất."

Đi gặp ai ?

"" Anh Đ-...Cậu !

"Nó mới ngước lên đã gặp ngay mặt người kia đang nhìn chằm chằm.Hên lắm mới xui được dị đó."

Mần công chuyện thì không lo , lo chuyện gì đâu không "" Tin tao đập mày chết không ?

Ăn mặc gì mà không ra người không ra ngợm "Nó mới đứng lên đã bị cậu nói cho một tràn làm nó sợ quá im thin thít luôn."

Câm hay sao mà không trả lời ?

"Nó đang bị ướt , lại run mà nay gió lớn gặp cậu nói nãy giờ làm nó đứng run cầm cập."

Dạ..Cậu đang dạy sao con dám nói "Cậu nhìn nó từ đầu tới chân.Ướt chèm nhẹp hết rồi."...Đi vô thay đồ gì đi "" Dạ "Nó cúi đầu chào cậu xong mới bước mấy bước chân cà nhắc đi vô trong."...Cũng..Thon nhỉ ?

"Mặt mài Khiêm nó cũng thuộc dạng có da có thịt , hai má bánh bao lộ rõ vậy mà sao cái người nó...Trái ngược với cái mặt nó quá vậy ?Mà hình như mũi cậu cả chảy gì ra rồi kìa."..."

Nó thay đồ xong thì lại làm việc như cũ.Có cái chân nó vừa đau vừa nhói.Chị Mùi bả nhìn cái tướng nó đi vừa thương vừa mắc cười."

Mèn ơi , mần chi mà mày đi cà nhắc dị Khiêm ?

"Nó lê cái chân đau , mặt nhăn nhó nhưng vẫn trả lời lại."..Em bị té , hình như trẹo chân rồi "Khiêm ngồi trên phảng , thở vài hơi."

Hạt sen em tách rồi , chị hay con Mén nấu đi "Xong tay nó lại với tới cái rổ rau đang lặt dỡ.Mần hỏng ngưng hỏng nghĩ gì hết trơn à."..."

Đợi chiều chiều.Mợ hai biểu nó đi qua nhà cha má lấy đồ nó cũng đi liền.Tiện quá còn gì.Nhưng mà trời đâu như là mơ.Nó lê chân vừa bước ra khỏi cổng nhà đã bị cậu gọi lại."

Khiêm !

"Khiêm nó giật thót tim."...Dạ..Cậu gọi con "Cậu nhìn nó , xong lại nhìn xuống chân."

Vào dọn phòng cho tao đi "Khiêm nó đứng cứng đơ."

Dạ ?

Nhưng mà con..Con phải qua nhà ông bà lấy đồ cho mợ hai nữa cậu ơi "Mài cậu cau lại."

Tao biểu mày dọn phòng cho tao , đồ hôm nào lấy chả được ?

"Nó gật đầu."

Dạ...Dị con đi vô ""..."

Khiêm nó vô nhà rồi , cậu cả thì đi ra....Chợ.Cái cây đa này nó to lắm , chắc cũng mấy chục năm.Người con trai đứng đó , hình như đang đợi ai lâu lắm rồi.Tóc người này hơi cháy nắng , áo bà ba màu xanh đen.Cậu nhìn thấy người đó , đứng quan sát hồi lâu.Mất quá cậu đánh liều đại.Gọi thử một lần."

Đình !

"Người kia theo phản xạ cũng xoay lại theo hướng gọi.Nụ cười chợt tắt.Ủa ?

Đâu phải Khiêm mà mình đợi đâu.Đây...Cậu cả mà ?"

Con..Con chào cậu cả "Cậu đi lại gần.Nhìn người kia.Cao hơn Khiêm nhưng thấp hơn cậu."

Mày là Đình ?

"" Dạ cậu "Xong mắt cậu lại lia xuống tay người kia."

Gửi đồ cho thằng Khiêm à ?

"Tay anh Đình bất giác hơi siết chặt.Dẫu gì tiếng tâm của cậu cả ai mà chẳng biết."..Dạ cậu..Con , con gửi cho Khiêm "Người kia thoáng chút vẻ hơi run.Cậu cười khẩy.Nhát như thỏ đế mà cũng dám dành người của cậu á ?Tay cậu chợt nắm lấy thứ người kia đang cầm , giật phăng đi thật mạnh.Người kia chưa kịp phản ứng lại thì đồ đã tuột khỏi tay."

Ơ ?

Cậu- "Chưa để người ta nói được một câu thì cậu đã lên tiếng chặn lại."

Khiêm nó bận rồi , không ra gặp được để về tao đưa cho nó sau "Xong cậu quay đi , chẳng thèm ngoảnh mặt nhìn người kia ra sao.Đình đứng chôn chân tại chỗ.Cái gì vừa xảy ra vậy ?Nhưng lúc anh phản ứng lại được thì cậu đã khuất bóng rồi."..."

Để cậu đưa cho Khiêm.Ừ , miệng cậu nói nhưng sao tay cậu lại quăng đồ của người ta xuống sông rồi ?Quăng xong lòng cậu vui hẳn đó chứ.Bước đi ung dung về thẳng tới nhà.Mặc kệ cái gói kia trôi theo sông về đâu thì về.Cậu thâm😇
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 8 : Thế Huân ?


Chẳng biết nay có chuyện chi mà cậu cả trong mặt có vẻ vui hẳn.Còn Khiêm á ?

Nó bị cậu bắt ở nhà , mặt mài xụ xuống 1 cục kia kìa.Nhưng mà biết làm sao được , cãi thì cậu không chửi cũng đánh mà làm thì hỏng đi gặp anh Đình được.Vậy thôi đành lỡ hẹn với anh Đình thôi.Vừa về tới nhà , cơm chiều cũng đã dọn xong.Vừa hay nay ông bà cũng về."

Huân , đi đâu về đó con ?

Vô ăn cơm đi "Mặt cậu tươi lung lắm."

Dạ má "Nhưng mặt cậu giãn ra chẳng được bao lâu thì đã quay về như lúc đầu.Tại sao á ?Tại cậu hai tới rồi.Mặt cậu lúc nãy còn cười mà giờ tắt hẳn , làm cái không khí trên bàn ăn tự dưng nó ngột ngạt ngang vậy đó.Ông thấy vậy cũng lên tiếng."

Hai đứa ăn đi chớ tính ngồi nhìn nhau hoài vậy sao đa ?

"Nghe tới đây hai người mới đụng đũa.Mà cậu ăn hết ngon rồi , ráng cho hết chén cơm đặng đi vô trong chớ ngồi đây hoài cậu hỏng có ưa được miếng nào hết á.Mợ hai ngồi kế bên chồng nhưng mà mặt cũng chẳng vui mấy.Biết là hôn nhân sắp đặt đã khổ chỉ mong sao trời phù hộ cho tấm chồng tốt thế nhưng..."..."

Đêm nay không mưa nhưng gió giông cũng dữ lắm.Khiêm càng nghĩ càng thấy lạ.Bộ cậu ghét anh Đình lắm hả ?Ghét mà hỏng muốn nghe nhắc tên người đó luôn ?

Lần đầu trong 18 năm cuộc đời nó mới thấy có người ghét ai đó đến mức vậy đó.Lòng buồn nên thành ra nó lại không ngủ được.Đây là đêm thứ mấy nó vậy rồi nhỉ ?Thứ tư hay thứ năm gì đó , chẳng nhớ."

Chán quá à !

Hong có anh Đình ở đây hỏng có ai chơi hết !

"Hai chân nhỏ của nó cứ đong đưa qua lại.Xong mỏi quá lại nằm xuống phảng.Giờ này người ta ngủ hết trơn rồi chỉ còn có mình nó chưa ngủ thôi đó."..."

Ừm...Ai rồi cũng phải buồn ngủ thôi.Khiêm cũng thế , nó lại ngủ luôn trên phảng rồi.Cũng như đêm trước , cái dáng người cao cao kia lại đứng chấp tay nhìn nó.Áo Khiêm nay hết bị lật lên rồi , hong thấy được bụng nhỏ đâu.Nhưng người đang nhìn kia thấy cái khác.Cái gì ấy nhỉ ?Môi son...Môi son...Khiêm chắc ngủ say lắm rồi nhỉ ?Đến cả người kia đến gần cũng chẳng hay ho gì mà.Nhưng cái môi nó hình như càng gặp lạnh là nó càng đỏ hay sao đó đa.Làm người kia cứ nhìn mãi.Nhưng đâu ai chỉ nhìn hoài được...Hmmm....Liều thì ăn nhiều thôi.Chụt.Chỉ lướt nhẹ qua thôi , như chuồn chuồn lướt trên nước.Nhưng...Nụ hôn đầu nó gìn giữ 18 năm nay bị ai đó cướp mất rồi ?"..."

Ò Ó O...Trời hừng sáng.Khiêm nó nằm ở đằng sau nên bị tiếng gà gáy đánh thức."

Ư...Ưm.."

Khiêm vươn vai , xong ngồi dậy dụi dụi hai con mắt."

Sao sáng nhanh dị ?

"Cái đầu tóc nó bù xù sau một giấc ngủ ngon , nhìn chẳng khác gì cái mào gà đâu nhỉ ?Nó bước ra xem , trời còn tối mới le lói sáng chút thôi.Nhưng giờ lỡ thức rồi hỏng lẽ ngủ lại ?Thôi , Khiên thức luôn.Nó đi vòng ra vườn xong lại vòng ra sau , đi chắc cũng mấy quận đó."..."

Đang tung ta tung tăng , hai chân ngắn còn nhảy chân sáo thì bỗng.Bụp !Đầu Khiêm va trúng cái gì rồi ?"

A !

"Nó nhắm tịt mắt , xong hồi lâu mới dám he hé ra nhìn."

Bộ mày đi không biết nhìn đường hay gì ?

"À..Đụng trúng ngực cậu cả rồi."

Con..Con xin lỗi cậu..Tại con không để ý "Cậu chẳng nói gì , nhìn nó một lúc rồi thôi.Xoay mặt đi vào trong nhà.Nhưng đâu phải ?

Cậu xoay mặt để người ta không phải nhìn cái mặt ửng đỏ của cậu cả đó !Khiêm nhìn bóng lưng cậu cả đi mà ngớ người , vậy thôi đó hả ?Cậu hỏng giận hả ?Cậu hỏng trách hả ?Cậu hỏng phạt gì luôn hả ?

Nó chợt nghĩ , coi bộ cậu cũng đâu có dữ lắm đâu đa ?"..."

" Cậu..Cậu cả tha con...Cậu ơi , con lỡ dại...Con lỡ dại cậu ơi "Thằng hầu quỳ dưới đất vừa vang xin cậu cả.Nó lỡ tay làm bể cái bình quý của cậu rồi."

Mẹ nó , còn dám mở miệng ra xin xỏ ?

Cho mày ăn cho mày ở rồi để mày ăn hại vậy hả ?

"Mắt do tức giận mà đỏ hết lên , long lên sồng sộc hàng tia máu."

Khỏi vang nài tao !

Hình như lâu quá tao chưa dạy dỗ gia đinh nên tụi mày quên cậu cả này rồi hả ?

"Thằng hầu dưới đất cứ vang xin , dập đầu từng cái một nhưng sao mà làm cậu hết giận được.Mắt cậu lia qua cái bếp , chỗ mà người ta để củi..."..."

Chẳng biết cậu đánh mạnh hay nhẹ , chỉ biết thằng hầu kia cũng hết sức để cầu xin.Nhưng rồi...Tay cậu lỡ vụt mất cây củi trong tay.May rủi làm sao mà nó xoẹt ngang mặt thằng Khiêm vừa đi hái sen vào.Nó nhìn cảnh tượng ghê rợn trước mắt , xong lại cảm nhận được trên mặt mình hơi nhói lên.Bộp.Tay nó vô thức thả lỏng , đánh rơi mấy cái đài sen xuống đất.Mới sáng nay nó còn khen cậu tốt vậy mà giờ đây..."...Cậu...

"Cậu nhìn lên.Xong lại nhìn cái mặt thằng Khiêm cứng đơ do sợ hãi.Nhìn rõ hơn thấy vệt đỏ xước nhẹ trên mặt nó cậu mới bình tĩnh lại được phần nào."

Đứng đó làm gì ?

Lôi nó xuống nhà kho !

"Hai người đứng gần đó nghe lệnh mà lôi người dưới đất đi.Lôi qua mặt thằng Khiêm , nó nhìn người kia thương tích đầy mình không rõ sống chết mà đột nhiên rợn người.Hình như..Người ta đồn là thiệt rồi.Thấy nó đứng yên mãi , cậu mới kêu mọi người đi khỏi chỗ này."..."

Giờ chỉ còn hai người , thằng Khiêm nó vẫn đứng ngây ngốc ra đó.Mắt nó dán chặt vào mấy vệt đỏ thẩm dưới nền gạch tàu.Cậu lau vội tay mới tiến lại chỗ nó.Mặt nó lúc này xước một vết nhỏ , rướm cả máu.Nhưng nó chẳng thấy đau , chỉ thấy sợ.Cậu đứng trước mặt nó , nhìn cái vết xước do mình gây ra mà chẳng biết nói gì.Còn nó thì càng nhìn cậu càng sợ."..M..Máu..Cậu...Máu "Nó ấp a ấp úng nói không thành lời."...Mày...Thấy sợ tao à ?

"Nó bỗng ngước mặt lên , càng cho cậu thấy rõ cái vệt kia."

Con...Con...Nhưng mà cậu..Cậu đánh...

"Cậu nhìn cái vệt kia , trong lòng lúc nãy còn giận dữ giờ bỗng chuyển qua thấy có lỗi."

Tao..Tao xin lỗi..

"Lần đầu cậu cả biết lỗi.Lần đầu cậu cả mở miệng ra xin lỗi người ta đó."..."

Xong cả ngày hôm đó lúc nào nó cũng thấy ớn lạnh trong người.Mấy người gia đinh trong nhà thấy nó vậy cũng chẳng lấy làm lạ , từ từ rồi quen thôi.Nhìn chén canh hạt sen kia.Bình thường nó bưng lên cho cậu nó đã sợ rồi nay còn chứng kiến tận mắt cái cảnh cậu đánh người...Nó sợ hơn.Cái tay bưng chén canh nay sao mà nó run chẳng kiểm soát được.Sống trên đời 18 năm , có bao giờ nó thấy cái cảnh ghê vậy đâu , lần đầu thấy còn được chứng kiến từ đầu đến cuối.Cốc , cốc , cốc."

Cậu ơi...Canh-Canh của cậu "Nó lấy hết can đảm , đặt chén canh xuống.Cậu thấy nó vậy cũng chẳng nói gì , cứ thế mà cho nó đi ra ngoài thôi.Cậu ngửa đầu ra ghế , thở dài."

Mẹ kiếp !

Khó lắm mới để nó thấy...Vậy mà nay "" Sao mày ngu quá vậy Huân !

""..."

Đêm xuống nữa rồi.Lại là một đêm gió thổi hiu hiu.Nó ngồi bên hiên nhà.Hôm nay không phải do bực bội hay nóng nực mà không ngủ được , mà tại cứ hễ nhắm mắt nó lại thấy cảnh tượng đó nên thôi."

Khiêm ""..Ơ...Cậu cả..

"Nó gặp cậu lập tức nó run như cầy sấy."

Nè , cầm đi , cho mày đó "Tay cậu đưa chai thuốc nhỏ ra trước mặt nó."..Sao cậu cho con thuốc ?

"Cậu nhìn nó , tự dưng môi cậu hơi mím lại."..Tại...Mặt "Nó đưa tay nhận lấy chai thuốc xong lại ngẩng lên nhìn cậu một lần nữa."

Mặt ?

Mặt con hả ?

"Cậu gật gật đầu."..Hồi sáng...Tao không cố ý làm mày bị thương...Tại cái thằng đó làm tao bực..

"" Mày lấy sức đỡ đi "Nhìn cậu cả ban ngày hung dữ như hổ mà giờ đây khúm núm nhẹ nhàng như mèo , bỗng lòng ngực trái nó khẽ rung lên."

Cậu..Cái này , da con mau lành lắm...Với lại da con cũng dày nữa nên con hỏng đau đâu cậu.."

Cậu nghe nó nói mà mặt tự dưng hơi buồn."

Mày nhận đi , tao có cho mày từ chối tao đâu "" Dạ..

"Nó " dạ " xong cũng nhận , nhưng cậu cứ đứng đó mãi chẳng chịu đi hay nhúc nhích đâu hết."...Cậu sao vậy cậu ?

Cậu lạnh hả ?

"Cậu nghe hỏi liền đáp."

Không , tao không lạnh "Khiêm nó nghe cậu trả lời liền tò mò , vậy cậu đứng đây chi nữa ?

Hay còn chuyện chi muốn hỏi nó sao ?"

Vậy..Cậu đứng đây mần chi ?

Hay con mần chi khiến cậu..hỏng vui hả ?

"Tay cậu để sau lưng , tự dưng nó nắm chặt lại với nhau."

Khiêm...Để , để tao sức thuốc cho mày được không ?

"" Dạ ?

"Mắt nó trợn lên vì kinh ngạc.Sao cậu này khác với cậu hồi sáng quá vậy ?"

Thì..Cũng là lỗi của tao , coi như chuộc lỗi thôi ""..À , dạ "Nó thấy cậu khó xử , thôi thì cũng đồng ý đại vậy.Nó đưa chai thuốc cho cậu.Cậu cũng ngồi xuống cạnh nó.Nó thấy hơi ngại nên cũng nhắm mắt mới dám quay qua phía cậu.Cậu cả đó giờ tàn bạo vậy mà nay có việc sức thuốc thôi cũng run vậy sao ?Tay cậu đưa nhẹ lên má nó.* Má con trai gì mà vừa trắng vừa mềm nữa *Cậu nghĩ thầm chớ làm gì dám nói ra.* Mà mặt nó lúc nhắm mắt vậy cũng đẹp...À không , rất đẹp *Sức thuốc xong cậu liền rút tay lại.Khiêm nó cũng mở mắt ra."

Hì , con cảm ơn cậu nghen !

"Nó cười , làm người kia đơ nhẹ vài giây."

Ừm...Mặt đẹp thì đừng để có sẹo !

"Xong cậu quay ngoắc vô trong nhà."

Ủa ?

Cậu nói gì dợ ?

""..."

Bước vào tới phòng.Cậu tự vả vào mặt mình vài cái."

Huân ơi Huân ơi "" Tỉnh tỉnh tỉnh "" Nó chỉ có đẹp với cái dáng thôi chớ có cái gì nữa đâu !

"Cái tiếng cậu tự vả vào mặt mình nghe nó chang chát , vang vong cả màn đêm tối tăm kia...Cậu tự vả😔
 
Tôi Thương Bậu , Bậu Thương Ai ?
Chương 9 : Hầu Cưng !


Kể từ cái bữa đó đến nay , cậu cả nhà này tự dưng đổi tính đổi nết ngang à.Làm sai cậu cũng chỉ trách rồi cho qua chớ cậu hỏng có đánh đập gì nữa hết.Bộ cậu ăn nhằm cái gì rồi hả ?

Hay...Cậu sợ mất hình tượng với người ta ?"..."

Khiêm nay nó đi hái sen nữa ời , mà cái ao sen cũng đâu có lớn lắm đâu.Cậu ăn riết hỏng còn nhiêu hết trơn á !Khiêm nó vẫn lội xuống nước hái mấy cái đài sen như mọi ngày.Mà nay sao tự dưng dưới chân nó có cái chi nhói lên đau dữ lắm."

A !

"Nó vội bỏ mớ sen trên tay xuống.Xong lại nhìn xuống hai chân."

Chời ơi !!

Đĩa cắn rồi "Trần đời Khiêm nó sợ cái con này nhất mà nay nó gặp ngay chăng !Nó nuốt ực.Bỏ qua cái nổi sợ mà cố gắng lấy con đĩa ra.Da nó trắng càng tôn lên cái chất lỏng màu đỏ kia."..."

Lấy ra xong rồi nó cũng kệ , mà hình như Khiêm nó quên luôn ời.Cứ vậy đi vô thôi.Mà đi chưa tới nhà nữa thì nó chợt thấy cái dáng ai quen quen đứng gần gốc cây cạnh ao sen.Ai vậy ?Nó đi chậm chậm lại gần.Cái người này..?"

Cậu cả !

"Người đang lắm ló kia giật mình.Nhưng cũng chịu chui đầu ra chớ hong núp nữa."..E hèm...Thằng này , nay mày gan ha ?

Ăn nói với tao vậy đó hả ?

"Khiêm nó thấy đúng là cậu cả nên cũng hơi khép nép hơn lúc nãy."

Dạ..Con đâu có dám , tại con kêu đại con cũng đâu biết cậu núp trong đó thiệt đâu "Cậu nghe nó nói như nói trúng tim đen.Cậu im lặng , Khiêm nó cũng im nốt.Hai người đứng đơ đó mà nhìn nhau chứ chẳng biết nói gì.Xong cái cặp mắt của cậu chẳng hiểu sao tự dưng lia xuống chân Khiêm.Bên chân phải hình như...Bị đĩa cắn chảy máu rồi."..Ờ...Chân mày bị sao vậy ?

"Nghe cậu hỏi , lúc này Khiêm mới nhớ sựt ra con đĩa lúc nãy.Mắt nó cũng theo lời cậu nói mà nhìn xuống dưới chân.Chảy máu thiệt rồi."

Cái này..Nãy con bị đĩa cắn , mà hỏng sao đâu cậu "Mặt cậu chợt toát lên vẻ hơi khó chịu.Đĩa nào mà cắn ngay cặp chân này hay vậy đa ?"

Đưa cho tao "" Dạ ?

"Nó nhìn cậu.Đưa cái gì ?

Nó có cái gì cho cậu đâu mà đưa với không đưa ?

" Sen , đưa đây "Lúc này nó lại nhìn xuống thứ mình cầm trên tay."

Dạ thôi cậu , cái này chưa rửa dơ lắm lỡ làm dơ người cậu con biết lấy gì đền "Cậu nhìn xuống cái người nhỏ nhỏ kia.* Lấy thân mà đền chớ lấy gì *"...Tao biểu đưa đây ?

Tao có đòi mày đền cho tao đâu ?

"Xong cậu giật luôn cái thứ trên tay nó."

Ơ cậu !

Cậu trả lại cho con đi "Mắt người kia hơi trừng lên nhẹ."

Lo cho cái chân mày trước đi rồi hẳn nói "Xong cậu đi luôn , nó cũng đi theo sau mà khổ quá người chân dài người chân ngắn nên thành ra đi có kịp cậu đâu."..."

Vô tới nhà , cậu làm cho cả nhà hoảng một phen.Nay cậu tự đi hái sen luôn hả ?Chèn ơi , đó giờ mới thấy chuyện lạ này à nghen !"

Tụi bây nhìn cái gì ?

"" Dạ..Dạ không có gì thưa cậu "Cậu liếc mắt qua đám gia đinh một lần xong mới đi thẳng lên nhà trên.Lúc này Khiêm nó mới về tới nhà."

Má ơi !

Đi gì mà nhanh dữ dị trời ?

Mệt muốn chết luôn hà "Mọi người chưa hết bàn hoàng về hành động lạ của cậu cả thì đã bị Khiêm nó làm cho ngơ tiếp.Con Mén mới đi lên hỏi thử."

Khiêm , sao mày đi hái sen mà cậu là người xách về ?

"Khiêm nó thở hổn hển.Thở dài thêm mấy hơi mới có sức trả lời Mén."

Tao bị đĩa cắn nên cậu đem vô dùm "" HẢ ?!!

"Cả nhà sau trầm trồ.Người lúc nãy có đúng thật là cậu cả không vậy ?Khiêm nó nói xong liền bị mọi người hù lại mà giật mình."

Gì mà hả dữ dị ?

"Chị Mùi là người hoàn hồn lại đầu tiên , chị đi lại lấy mới sen cậu để trên đất xong sẵn tiện giải đáp thắc mắc cho Khiêm."

Mày mới vô nên hỏng biết đó chớ , cậu cả nhà này từ nhỏ tới lớn có đụng vô mấy việc này đâu "Chị Mùi nói xong cũng chọc nó một phen."

Coi bộ...Mày là hầu cưng của cậu rồi đó nghen !

"Khiêm nó bĩu môi sau câu chọc ghẹo của chị Mùi."

Thôi hỏng dám chị ơi !

""..."

Mà sao dạo này bữa tối cậu cả ít ra ăn với mọi người quá vậy ta ?

Cốc , cốc , cốc."

Cậu ơi , cơm tối "Khiêm nó bưng một mâm cơm riêng cho cậu , để xuống bàn trong phòng.Cậu đang nằm trên giường cũng bật dậy , lại bàn ngồi.Cậu nhìn nhìn mâm cơm xong mới nói."

Khiêm , lấy chén đũa "Khiêm nó nhìn mâm cơm được dọn đầy đủ chén đũa mà ngơ ra sau lời nói của cậu."

Dạ ?

Chén đũa có rồi mà cậu , có thiếu gì đâu cậu ?

"Cậu ngước lên nhìn nó."

Tao biểu mày lấy thêm ""..Dạ "Khiêm cũng nghe lời , nhanh chóng ra sau lấy thêm một cái chén với một đôi đũa.Hỏng biết cậu tính mần chi đây đa ?Nó đi cũng nhanh , phút mốt đã lấy xong."

Dạ cậu ơi , chén đũa đây "Nó đặt chén đũa xuống bàn.Cậu thấy vậy cũng tự tay bới hai chén.Khiêm đứng bên nhìn hành động của cậu mà tò mò."

Ngồi xuống ăn đi "" Dạ ?

Ăn cái gì cậu ?

"Cậu chưa trả lời liền mà tự tay kéo ra thêm một cái ghế."

Ăn cơm "Khiêm nghe liền lắc lắc đầu."

Dạ thôi cậu , con ngồi đây ăn coi sao được cậu "Tay cậu đẩy chén cơm tới trước mặt nó , đũa cũng để đó sẵn."

Giờ mày cãi hay nghe ?

"Bị dồn vô thế khó , thôi thì phép vua cũng thua lệ làng.Lòng nó dù sợ nhưng cũng bấm bụng ngồi xuống."

Dạ con nghe ""..."

Lần đầu trong 18 năm cuộc đời của nó thấy ăn cơm mà trong lòng thấp thỏm đến vậy.Lỡ ai vô cái chắc nó chết luôn.Tay nó chẳng dám gắp đồ ăn nhưng tay người kia thì dám.Thoáng cái chén cơm trắng của nó đã được cậu gắp đầy đồ ăn."

Ăn đi , nhìn cái gì ?

"Ờ , ăn cơm nhưng mà sao cậu nhìn người ta hoài dị ?"

Cậu ơi...Cậu nhìn con dị con , con ăn hỏng có được "Cậu gắp chút thức ăn bỏ vào miệng xong mới đáp."

Tao nhìn chớ tao có ăn thịt mày đâu ?

"" Dạ cậu..."

Khiêm nó ráng lắm mới ăn xong.Tại nó ăn hết chén này là cậu lại bới chén khác cho nó.Đồ ăn ăn chưa hết thì trong chén lại vung lên thêm.Còn cậu ăn một chén nãy giờ vẫn chưa vơi được tẹo nào.Hai má nó nhét đầy đồ ăn , nhìn mà mắc cười."

Ức...Cậu ơi , con..Ức con ăn hỏng có nổi...Ức nữa đâu.."

Chết rồi , Khiêm nó nấc cục luôn rồi cậu cả ơi.Nghe nó nói vậy tay cậu mới ngưng gắp."

No chưa ?

"" Dạ..No rồi cậu "Khiêm nó gật gật đầu , miệng thì cố nhai hết đồ ăn."..."

Hè he hé.Nay Khiêm lại quạt cho cậu ngủ nữa rồi nè.Nhưng lần này hong có giống với mấy lần trước.Cậu hết quay lưng lại với nó rồi.Mà cậu quay mặt lại.Nó thì quạt , còn cậu thì nhìn.Nó mỏi lắm nhưng đâu có dám ngưng nữa đâu.Còn cậu cả này cứ thấy người ta đẹp là nhìn hoài được hoài à nghen !
 
Back
Top Bottom