Chẳng biết nay có chuyện chi mà cậu cả trong mặt có vẻ vui hẳn.Còn Khiêm á ?
Nó bị cậu bắt ở nhà , mặt mài xụ xuống 1 cục kia kìa.Nhưng mà biết làm sao được , cãi thì cậu không chửi cũng đánh mà làm thì hỏng đi gặp anh Đình được.Vậy thôi đành lỡ hẹn với anh Đình thôi.Vừa về tới nhà , cơm chiều cũng đã dọn xong.Vừa hay nay ông bà cũng về."
Huân , đi đâu về đó con ?
Vô ăn cơm đi "Mặt cậu tươi lung lắm."
Dạ má "Nhưng mặt cậu giãn ra chẳng được bao lâu thì đã quay về như lúc đầu.Tại sao á ?Tại cậu hai tới rồi.Mặt cậu lúc nãy còn cười mà giờ tắt hẳn , làm cái không khí trên bàn ăn tự dưng nó ngột ngạt ngang vậy đó.Ông thấy vậy cũng lên tiếng."
Hai đứa ăn đi chớ tính ngồi nhìn nhau hoài vậy sao đa ?
"Nghe tới đây hai người mới đụng đũa.Mà cậu ăn hết ngon rồi , ráng cho hết chén cơm đặng đi vô trong chớ ngồi đây hoài cậu hỏng có ưa được miếng nào hết á.Mợ hai ngồi kế bên chồng nhưng mà mặt cũng chẳng vui mấy.Biết là hôn nhân sắp đặt đã khổ chỉ mong sao trời phù hộ cho tấm chồng tốt thế nhưng..."..."
Đêm nay không mưa nhưng gió giông cũng dữ lắm.Khiêm càng nghĩ càng thấy lạ.Bộ cậu ghét anh Đình lắm hả ?Ghét mà hỏng muốn nghe nhắc tên người đó luôn ?
Lần đầu trong 18 năm cuộc đời nó mới thấy có người ghét ai đó đến mức vậy đó.Lòng buồn nên thành ra nó lại không ngủ được.Đây là đêm thứ mấy nó vậy rồi nhỉ ?Thứ tư hay thứ năm gì đó , chẳng nhớ."
Chán quá à !
Hong có anh Đình ở đây hỏng có ai chơi hết !
"Hai chân nhỏ của nó cứ đong đưa qua lại.Xong mỏi quá lại nằm xuống phảng.Giờ này người ta ngủ hết trơn rồi chỉ còn có mình nó chưa ngủ thôi đó."..."
Ừm...Ai rồi cũng phải buồn ngủ thôi.Khiêm cũng thế , nó lại ngủ luôn trên phảng rồi.Cũng như đêm trước , cái dáng người cao cao kia lại đứng chấp tay nhìn nó.Áo Khiêm nay hết bị lật lên rồi , hong thấy được bụng nhỏ đâu.Nhưng người đang nhìn kia thấy cái khác.Cái gì ấy nhỉ ?Môi son...Môi son...Khiêm chắc ngủ say lắm rồi nhỉ ?Đến cả người kia đến gần cũng chẳng hay ho gì mà.Nhưng cái môi nó hình như càng gặp lạnh là nó càng đỏ hay sao đó đa.Làm người kia cứ nhìn mãi.Nhưng đâu ai chỉ nhìn hoài được...Hmmm....Liều thì ăn nhiều thôi.Chụt.Chỉ lướt nhẹ qua thôi , như chuồn chuồn lướt trên nước.Nhưng...Nụ hôn đầu nó gìn giữ 18 năm nay bị ai đó cướp mất rồi ?"..."
Ò Ó O...Trời hừng sáng.Khiêm nó nằm ở đằng sau nên bị tiếng gà gáy đánh thức."
Ư...Ưm.."
Khiêm vươn vai , xong ngồi dậy dụi dụi hai con mắt."
Sao sáng nhanh dị ?
"Cái đầu tóc nó bù xù sau một giấc ngủ ngon , nhìn chẳng khác gì cái mào gà đâu nhỉ ?Nó bước ra xem , trời còn tối mới le lói sáng chút thôi.Nhưng giờ lỡ thức rồi hỏng lẽ ngủ lại ?Thôi , Khiên thức luôn.Nó đi vòng ra vườn xong lại vòng ra sau , đi chắc cũng mấy quận đó."..."
Đang tung ta tung tăng , hai chân ngắn còn nhảy chân sáo thì bỗng.Bụp !Đầu Khiêm va trúng cái gì rồi ?"
A !
"Nó nhắm tịt mắt , xong hồi lâu mới dám he hé ra nhìn."
Bộ mày đi không biết nhìn đường hay gì ?
"À..Đụng trúng ngực cậu cả rồi."
Con..Con xin lỗi cậu..Tại con không để ý "Cậu chẳng nói gì , nhìn nó một lúc rồi thôi.Xoay mặt đi vào trong nhà.Nhưng đâu phải ?
Cậu xoay mặt để người ta không phải nhìn cái mặt ửng đỏ của cậu cả đó !Khiêm nhìn bóng lưng cậu cả đi mà ngớ người , vậy thôi đó hả ?Cậu hỏng giận hả ?Cậu hỏng trách hả ?Cậu hỏng phạt gì luôn hả ?
Nó chợt nghĩ , coi bộ cậu cũng đâu có dữ lắm đâu đa ?"..."
" Cậu..Cậu cả tha con...Cậu ơi , con lỡ dại...Con lỡ dại cậu ơi "Thằng hầu quỳ dưới đất vừa vang xin cậu cả.Nó lỡ tay làm bể cái bình quý của cậu rồi."
Mẹ nó , còn dám mở miệng ra xin xỏ ?
Cho mày ăn cho mày ở rồi để mày ăn hại vậy hả ?
"Mắt do tức giận mà đỏ hết lên , long lên sồng sộc hàng tia máu."
Khỏi vang nài tao !
Hình như lâu quá tao chưa dạy dỗ gia đinh nên tụi mày quên cậu cả này rồi hả ?
"Thằng hầu dưới đất cứ vang xin , dập đầu từng cái một nhưng sao mà làm cậu hết giận được.Mắt cậu lia qua cái bếp , chỗ mà người ta để củi..."..."
Chẳng biết cậu đánh mạnh hay nhẹ , chỉ biết thằng hầu kia cũng hết sức để cầu xin.Nhưng rồi...Tay cậu lỡ vụt mất cây củi trong tay.May rủi làm sao mà nó xoẹt ngang mặt thằng Khiêm vừa đi hái sen vào.Nó nhìn cảnh tượng ghê rợn trước mắt , xong lại cảm nhận được trên mặt mình hơi nhói lên.Bộp.Tay nó vô thức thả lỏng , đánh rơi mấy cái đài sen xuống đất.Mới sáng nay nó còn khen cậu tốt vậy mà giờ đây..."...Cậu...
"Cậu nhìn lên.Xong lại nhìn cái mặt thằng Khiêm cứng đơ do sợ hãi.Nhìn rõ hơn thấy vệt đỏ xước nhẹ trên mặt nó cậu mới bình tĩnh lại được phần nào."
Đứng đó làm gì ?
Lôi nó xuống nhà kho !
"Hai người đứng gần đó nghe lệnh mà lôi người dưới đất đi.Lôi qua mặt thằng Khiêm , nó nhìn người kia thương tích đầy mình không rõ sống chết mà đột nhiên rợn người.Hình như..Người ta đồn là thiệt rồi.Thấy nó đứng yên mãi , cậu mới kêu mọi người đi khỏi chỗ này."..."
Giờ chỉ còn hai người , thằng Khiêm nó vẫn đứng ngây ngốc ra đó.Mắt nó dán chặt vào mấy vệt đỏ thẩm dưới nền gạch tàu.Cậu lau vội tay mới tiến lại chỗ nó.Mặt nó lúc này xước một vết nhỏ , rướm cả máu.Nhưng nó chẳng thấy đau , chỉ thấy sợ.Cậu đứng trước mặt nó , nhìn cái vết xước do mình gây ra mà chẳng biết nói gì.Còn nó thì càng nhìn cậu càng sợ."..M..Máu..Cậu...Máu "Nó ấp a ấp úng nói không thành lời."...Mày...Thấy sợ tao à ?
"Nó bỗng ngước mặt lên , càng cho cậu thấy rõ cái vệt kia."
Con...Con...Nhưng mà cậu..Cậu đánh...
"Cậu nhìn cái vệt kia , trong lòng lúc nãy còn giận dữ giờ bỗng chuyển qua thấy có lỗi."
Tao..Tao xin lỗi..
"Lần đầu cậu cả biết lỗi.Lần đầu cậu cả mở miệng ra xin lỗi người ta đó."..."
Xong cả ngày hôm đó lúc nào nó cũng thấy ớn lạnh trong người.Mấy người gia đinh trong nhà thấy nó vậy cũng chẳng lấy làm lạ , từ từ rồi quen thôi.Nhìn chén canh hạt sen kia.Bình thường nó bưng lên cho cậu nó đã sợ rồi nay còn chứng kiến tận mắt cái cảnh cậu đánh người...Nó sợ hơn.Cái tay bưng chén canh nay sao mà nó run chẳng kiểm soát được.Sống trên đời 18 năm , có bao giờ nó thấy cái cảnh ghê vậy đâu , lần đầu thấy còn được chứng kiến từ đầu đến cuối.Cốc , cốc , cốc."
Cậu ơi...Canh-Canh của cậu "Nó lấy hết can đảm , đặt chén canh xuống.Cậu thấy nó vậy cũng chẳng nói gì , cứ thế mà cho nó đi ra ngoài thôi.Cậu ngửa đầu ra ghế , thở dài."
Mẹ kiếp !
Khó lắm mới để nó thấy...Vậy mà nay "" Sao mày ngu quá vậy Huân !
""..."
Đêm xuống nữa rồi.Lại là một đêm gió thổi hiu hiu.Nó ngồi bên hiên nhà.Hôm nay không phải do bực bội hay nóng nực mà không ngủ được , mà tại cứ hễ nhắm mắt nó lại thấy cảnh tượng đó nên thôi."
Khiêm ""..Ơ...Cậu cả..
"Nó gặp cậu lập tức nó run như cầy sấy."
Nè , cầm đi , cho mày đó "Tay cậu đưa chai thuốc nhỏ ra trước mặt nó."..Sao cậu cho con thuốc ?
"Cậu nhìn nó , tự dưng môi cậu hơi mím lại."..Tại...Mặt "Nó đưa tay nhận lấy chai thuốc xong lại ngẩng lên nhìn cậu một lần nữa."
Mặt ?
Mặt con hả ?
"Cậu gật gật đầu."..Hồi sáng...Tao không cố ý làm mày bị thương...Tại cái thằng đó làm tao bực..
"" Mày lấy sức đỡ đi "Nhìn cậu cả ban ngày hung dữ như hổ mà giờ đây khúm núm nhẹ nhàng như mèo , bỗng lòng ngực trái nó khẽ rung lên."
Cậu..Cái này , da con mau lành lắm...Với lại da con cũng dày nữa nên con hỏng đau đâu cậu.."
Cậu nghe nó nói mà mặt tự dưng hơi buồn."
Mày nhận đi , tao có cho mày từ chối tao đâu "" Dạ..
"Nó " dạ " xong cũng nhận , nhưng cậu cứ đứng đó mãi chẳng chịu đi hay nhúc nhích đâu hết."...Cậu sao vậy cậu ?
Cậu lạnh hả ?
"Cậu nghe hỏi liền đáp."
Không , tao không lạnh "Khiêm nó nghe cậu trả lời liền tò mò , vậy cậu đứng đây chi nữa ?
Hay còn chuyện chi muốn hỏi nó sao ?"
Vậy..Cậu đứng đây mần chi ?
Hay con mần chi khiến cậu..hỏng vui hả ?
"Tay cậu để sau lưng , tự dưng nó nắm chặt lại với nhau."
Khiêm...Để , để tao sức thuốc cho mày được không ?
"" Dạ ?
"Mắt nó trợn lên vì kinh ngạc.Sao cậu này khác với cậu hồi sáng quá vậy ?"
Thì..Cũng là lỗi của tao , coi như chuộc lỗi thôi ""..À , dạ "Nó thấy cậu khó xử , thôi thì cũng đồng ý đại vậy.Nó đưa chai thuốc cho cậu.Cậu cũng ngồi xuống cạnh nó.Nó thấy hơi ngại nên cũng nhắm mắt mới dám quay qua phía cậu.Cậu cả đó giờ tàn bạo vậy mà nay có việc sức thuốc thôi cũng run vậy sao ?Tay cậu đưa nhẹ lên má nó.* Má con trai gì mà vừa trắng vừa mềm nữa *Cậu nghĩ thầm chớ làm gì dám nói ra.* Mà mặt nó lúc nhắm mắt vậy cũng đẹp...À không , rất đẹp *Sức thuốc xong cậu liền rút tay lại.Khiêm nó cũng mở mắt ra."
Hì , con cảm ơn cậu nghen !
"Nó cười , làm người kia đơ nhẹ vài giây."
Ừm...Mặt đẹp thì đừng để có sẹo !
"Xong cậu quay ngoắc vô trong nhà."
Ủa ?
Cậu nói gì dợ ?
""..."
Bước vào tới phòng.Cậu tự vả vào mặt mình vài cái."
Huân ơi Huân ơi "" Tỉnh tỉnh tỉnh "" Nó chỉ có đẹp với cái dáng thôi chớ có cái gì nữa đâu !
"Cái tiếng cậu tự vả vào mặt mình nghe nó chang chát , vang vong cả màn đêm tối tăm kia...Cậu tự vả
