--
“Vụ này không giống mấy trường hợp trước… cô nên chuẩn bị tâm lý.”
Tiếng đội trưởng vang lên trong bộ đàm, nhưng An Nhiên gần như chẳng nghe thấy gì.
Cô đứng trước một ngôi nhà cũ kỹ nằm sâu trong rừng, gió lạnh như dao cắt lướt qua cổ áo.Kỳ Duyên đứng cạnh cô, vẫn im lặng như thường lệ, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Cô gái ấy mặc áo trừ tà đen tuyền, cổ áo hơi nhếch lên, giấu gần hết gương mặt.
Nhưng ánh mắt ấy… cứ như đang nhìn xuyên qua cả bóng tối.An Nhiên không chịu nổi nữa, lên tiếng:> “Chị... không thấy rợn da gà sao?
Chỗ này âm khí nặng quá.”
Kỳ Duyên chỉ đáp một câu khô khốc:> “Âm khí không đáng sợ bằng người sống.”
Rồi bước thẳng vào nhà, như thể nơi này không có gì đặc biệt.An Nhiên ngập ngừng bước theo.
---Bên trong nhà là một mùi hương kỳ quái – như trầm, nhưng lẫn với mùi thịt sống.
Tường đầy lá bùa cũ mục, nhiều cái đã rơi xuống đất, bị tro bụi che khuất.Đột nhiên… một tiếng rít lên vang lên từ tầng trên.
Cả ngôi nhà rung nhẹ.An Nhiên lập tức rút bùa, tay run lên theo phản xạ.
Nhưng Kỳ Duyên thì lại không phản ứng gì, chỉ quay đầu nói nhỏ:> “Lên đi.
Nó đang đợi.”
> "Chị... nói như chị biết nó là ai vậy?"
"Biết."
---Họ bước lên tầng hai.
Cầu thang cũ kêu răng rắc từng bước, như sắp sập.Cánh cửa cuối hành lang mở toang ra, không cần chạm vào.
Bên trong, một cô bé khoảng 7 tuổi đang ngồi giữa căn phòng, tay ôm một búp bê vỡ mặt.Ánh mắt cô bé không có tròng trắng.
Toàn bộ chỉ là màu đen.An Nhiên nuốt nước bọt.> "Kỳ Duyên… có gì đó sai sai..."
Nhưng Kỳ Duyên đã bước tới trước mặt cô bé, không dùng bùa, không dùng pháp ấn, chỉ ngồi xuống.> “Em tên gì?” – cô hỏi.
Cô bé ngẩng đầu.
Miệng cô từ từ nở nụ cười... rộng đến tận mang tai.> “Tôi không có tên…
Nhưng tôi từng có mẹ.”
“Mẹ bảo sẽ quay lại…
Mẹ không về… nên tôi giết ba.”
An Nhiên lùi lại, tay run cầm cập.Kỳ Duyên vẫn ngồi đó, ánh mắt không thay đổi:> “Vậy em có hối hận không?”
Cô bé cười khanh khách, máu bắt đầu rỉ ra từ búp bê.
Gió nổi lên, các lá bùa bay tán loạn.An Nhiên hét lên:> “Chị điên à?!
Nó là oán linh!
Phải niệm chú ngay!!”
Nhưng Kỳ Duyên không nghe.
Cô rút ra một bùa cổ, tự tay xé làm đôi, rồi đặt lên trán cô bé.Trong khoảnh khắc, mọi thứ bị hút vào hư không.
Ánh sáng lóa lên.
---Khi An Nhiên mở mắt… cô bé đã biến mất.
Căn phòng trống rỗng.
Gió ngừng.
---Kỳ Duyên đứng dậy, quay lưng lại phía An Nhiên.
Giọng cô nhỏ đến mức gần như thì thầm:> “Oán khí của cô bé quá nặng.
Nếu dùng bùa trấn thông thường, chỉ làm nó đau đớn mà không siêu thoát được.”
“Tôi… chọn cách xé đôi hồn bùa, giữ phần thiện, giải tán phần ác.”
An Nhiên tròn mắt:> “Làm vậy chị sẽ... tổn thọ mà?”
Kỳ Duyên im lặng.
Bóng lưng cô đổ dài trên nền gạch bụi phủ, như một vết mực không thể tẩy xoá.> “Chị… không sợ chết à?” – An Nhiên hỏi, giọng cô khẽ đi.
Kỳ Duyên không quay lại, nhưng đáp nhẹ:> “Tôi…
đã chết một lần rồi.”
Câu nói rơi xuống không gian im lặng, khiến tim An Nhiên như bị ai đó bóp nghẹt.> “Chị...
đùa đúng không?”
> “Tôi không biết đùa.”
---Cả hai rời khỏi căn nhà lúc mặt trời vừa lặn.
Nhưng An Nhiên không còn cảm thấy lạnh nữa.
Trong đầu cô, hình ảnh oán linh cô bé, nụ cười ghê rợn, và lời nói của Kỳ Duyên cứ quay cuồng không dứt.> “Tôi đã chết một lần rồi.”
Câu nói ấy – sẽ trở thành khởi đầu cho tất cả bi kịch sau này.
Và trái tim An Nhiên – dù chưa biết rõ, đã bắt đầu lệch nhịp… vì một người không chắc còn thuộc về thế giới này.
---