Tâm Linh "Tôi thích em , nhưng tôi không phải là người"

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399533210-256-k529796.jpg

"Tôi Thích Em , Nhưng Tôi Không Phải Là Người"
Tác giả: thao-anh_1
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

An Nhiên là một pháp sư trừ tà, vô tình mơ thấy một cô gái lạ tên Kỳ Duyên - xinh đẹp, lạnh lùng và luôn xuất hiện cùng cô trong mỗi giấc mơ kỳ lạ.

Cho đến một ngày, họ thật sự gặp nhau.

Cùng sát cánh trong các nhiệm vụ trừ tà, An Nhiên càng lúc càng bị Kỳ Duyên cuốn hút, mà không hề biết rằng cô gái ấy - không phải là người...

Kỳ Duyên là một con quỷ đang cố gắng "cải tà quy chính", hy vọng được đầu thai.

Nhưng định mệnh không tha thứ cho lỗi lầm của cô trong quá khứ.

Khi nhiệm vụ thứ 30 hoàn thành, Diêm Vương đích thân bắt cô về.

Trước khi biến mất mãi mãi, Kỳ Duyên chỉ kịp nói: "Tôi thích em..."
💔 Liệu một lệ quỷ có thể yêu?

Liệu một người trừ tà có thể tha thứ?​
 
"Tôi Thích Em , Nhưng Tôi Không Phải Là Người"
--- 📖 CHƯƠNG 1 - GẶP GỠ TRONG MỘT GIẤC MƠ


--->

“Chị lại mơ thấy cô ấy?”

“Ừ.

Vẫn là giấc mơ cũ… nhưng lần này, cô ấy quay lại nhìn tôi.”

Tôi ngồi trên sàn nhà, tay cầm tách trà gừng còn nóng hổi.

Bên ngoài, mưa rơi rả rích, sấm chớp lóe lên thi thoảng chiếu vào căn phòng khiến bóng những lá bùa treo lủng lẳng trên cửa sổ lay động nhè nhẹ.Là một người trừ tà, tôi đã quá quen với âm khí, linh hồn lẩn khuất, hay những hồn ma không siêu thoát.

Nhưng... tôi chưa bao giờ mơ thấy một người lặp đi lặp lại suốt 7 đêm liên tiếp.Cô ấy – cô gái với mái tóc dài u tối, ánh mắt như hồ sâu – luôn đứng bên tôi trong giấc mơ.

Chúng tôi mặc áo pháp sư, tay cầm bùa chú, cùng nhau niệm chú, trừ tà, tiêu diệt ác linh.

Tôi không nghe rõ tên cô ấy, nhưng tôi cảm thấy... chúng tôi quen nhau.

Rất thân thiết.

Rất gần.Chiều hôm đó, tôi nhận nhiệm vụ từ thầy tôi: đến một ngôi trường bị đồn có linh khí kỳ lạ.

Một nữ sinh từng tự tử ở nhà kho cũ, và từ đó học sinh thường xuyên bị ảo giác, ngủ mê không tỉnh.Tôi bước vào trường với tấm thẻ khách, đeo khẩu trang, tay cầm túi pháp cụ.

Vừa đi ngang hành lang lớp 11A2, tôi dừng lại.Tôi cảm thấy một luồng khí lạnh từ trong lớp phả ra.

Âm khí.

Mạnh.

Nhưng... sạch.Tôi bước chậm chậm, liếc nhìn vào trong.

Và rồi—tôi thấy cô ấy.Ngồi ở bàn cuối gần cửa sổ là một cô gái có mái tóc đen dài, đôi mắt vô hồn như sương mù, làn da trắng đến mức gần như trong suốt.Cô ấy ngước lên nhìn tôi.

Một cái nhìn ngắn ngủi, lạnh như dao cắt.

Nhưng tim tôi đập mạnh một nhịp.Là cô ấy.

Cô gái trong giấc mơ của tôi.Vài tiếng sau, tôi bất ngờ được hiệu trưởng mời lên làm cộng tác viên điều tra hiện tượng lạ trong trường.

Ông ấy giới thiệu một học sinh đã từng đề xuất những ý kiến tâm linh để xử lý các vụ việc tương tự trước đây.Cửa phòng mở ra.Cô gái đó bước vào.“Em là Kỳ Duyên.” – Giọng nói trầm thấp, bình thản, ánh mắt hờ hững lướt qua tôi – như thể tôi chỉ là một bóng mờ.Tôi nhìn cô ấy.

Một cảm giác kỳ lạ lan ra trong lòng ngực tôi – vừa lạnh, vừa ấm, vừa quen, vừa xa.

Lúc ấy, tôi không biết…

Người tôi rung động lại không phải là người.
 
"Tôi Thích Em , Nhưng Tôi Không Phải Là Người"
Chương 2: Ánh mắt trong gương


--

Tiếng chuông gió leng keng lặng lẽ vang lên trong căn phòng trọ cũ mà An Nhiên đang thuê tạm.

Ánh nắng mờ nhạt của buổi sáng sớm xuyên qua lớp rèm bụi mỏng, rọi lên sàn nhà đã mốc meo vì độ ẩm.

Cô bật dậy khỏi giường sau giấc mơ kỳ lạ — lần thứ ba liên tiếp trong tuần cô thấy cùng một người con gái với ánh mắt lạnh như sương sớm, đứng bên cạnh mình giữa một nghi lễ trừ tà đầy máu me và tiếng gào thét...> “Là cô ta… lại là cô ta nữa…”

Cô gái ấy – gương mặt thanh tú, sống mũi cao, môi mím chặt… và đôi mắt đen không đáy.

Mỗi lần tỉnh dậy, trái tim An Nhiên đều đập loạn, vừa sợ hãi… vừa khó hiểu vì một cảm giác kỳ lạ như đã thân quen rất lâu.Cô rửa mặt, mặc áo trừ tà và bước ra khỏi phòng.

Một cụ bà trong làng vừa mời cô đến giúp chuyện kỳ lạ xảy ra ở một ngôi nhà bỏ hoang sát rìa rừng.

---Ngôi nhà ấy từng là nơi xảy ra vụ án mạng kinh hoàng mười năm trước.

Người dân đồn rằng oan hồn của người chết vẫn vương lại, khiến chó mèo không dám tới gần.Bước vào sân, cỏ mọc um tùm, gió thổi rít qua những tán cây khô gãy.

Trên tường dán lác đác vài lá bùa đã phai màu.> “Tôi có linh cảm rất tệ...” – An Nhiên khẽ lẩm bẩm.

Cô vẽ vòng chú, đặt gương bát quái, thắp hương, niệm chú.

Đột nhiên…Ầm!

Một cánh cửa trong nhà bật mở, gió lùa mạnh đến mức làm tắt nến.

Không gian như sụp xuống.

Trong ánh sáng lập lòe còn lại, cô thấy... một người con gái đứng trong gương đối diện.Không phải phản chiếu.Là một cô gái thật sự.Và đó chính là Kỳ Duyên — người trong giấc mơ của An Nhiên.

---Ánh mắt họ chạm nhau.An Nhiên không thể thở nổi.

Không vì sợ, mà vì một cảm giác trống rỗng lạ thường tràn lên trong tim.

Dường như... có một điều gì đó rất quan trọng từng xảy ra giữa hai người, nhưng cô không nhớ ra được.> “Cô là ai?” – An Nhiên run giọng hỏi.

Kỳ Duyên không trả lời.

Cô chỉ nhìn An Nhiên bằng đôi mắt buồn đến nghẹn.

Một giây sau, cả căn phòng rung lên.

Gương vỡ tan.

Kỳ Duyên biến mất.

---An Nhiên khụy xuống đất, bàn tay dính máu từ mảnh gương vỡ.

Trên tường, có một dòng chữ ai đó viết bằng máu, nhưng như mới vừa xong:> "Em vẫn chưa nhận ra tôi sao?"

Trái tim An Nhiên thắt lại.

Và lần đầu tiên trong suốt thời gian làm pháp sư, cô cảm thấy mình không hề mạnh mẽ như vẫn tưởng.Linh cảm của cô nói:> “Lần này... tôi không chỉ trừ tà.

Tôi đang tìm lại một phần kí ức đã bị xóa bỏ.”

---
 
"Tôi Thích Em , Nhưng Tôi Không Phải Là Người"
chương 3 : lần trừ tà đầu tiên cùng nhau


--

“Vụ này không giống mấy trường hợp trước… cô nên chuẩn bị tâm lý.”

Tiếng đội trưởng vang lên trong bộ đàm, nhưng An Nhiên gần như chẳng nghe thấy gì.

Cô đứng trước một ngôi nhà cũ kỹ nằm sâu trong rừng, gió lạnh như dao cắt lướt qua cổ áo.Kỳ Duyên đứng cạnh cô, vẫn im lặng như thường lệ, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

Cô gái ấy mặc áo trừ tà đen tuyền, cổ áo hơi nhếch lên, giấu gần hết gương mặt.

Nhưng ánh mắt ấy… cứ như đang nhìn xuyên qua cả bóng tối.An Nhiên không chịu nổi nữa, lên tiếng:> “Chị... không thấy rợn da gà sao?

Chỗ này âm khí nặng quá.”

Kỳ Duyên chỉ đáp một câu khô khốc:> “Âm khí không đáng sợ bằng người sống.”

Rồi bước thẳng vào nhà, như thể nơi này không có gì đặc biệt.An Nhiên ngập ngừng bước theo.

---Bên trong nhà là một mùi hương kỳ quái – như trầm, nhưng lẫn với mùi thịt sống.

Tường đầy lá bùa cũ mục, nhiều cái đã rơi xuống đất, bị tro bụi che khuất.Đột nhiên… một tiếng rít lên vang lên từ tầng trên.

Cả ngôi nhà rung nhẹ.An Nhiên lập tức rút bùa, tay run lên theo phản xạ.

Nhưng Kỳ Duyên thì lại không phản ứng gì, chỉ quay đầu nói nhỏ:> “Lên đi.

Nó đang đợi.”

> "Chị... nói như chị biết nó là ai vậy?"

"Biết."

---Họ bước lên tầng hai.

Cầu thang cũ kêu răng rắc từng bước, như sắp sập.Cánh cửa cuối hành lang mở toang ra, không cần chạm vào.

Bên trong, một cô bé khoảng 7 tuổi đang ngồi giữa căn phòng, tay ôm một búp bê vỡ mặt.Ánh mắt cô bé không có tròng trắng.

Toàn bộ chỉ là màu đen.An Nhiên nuốt nước bọt.> "Kỳ Duyên… có gì đó sai sai..."

Nhưng Kỳ Duyên đã bước tới trước mặt cô bé, không dùng bùa, không dùng pháp ấn, chỉ ngồi xuống.> “Em tên gì?” – cô hỏi.

Cô bé ngẩng đầu.

Miệng cô từ từ nở nụ cười... rộng đến tận mang tai.> “Tôi không có tên…

Nhưng tôi từng có mẹ.”

“Mẹ bảo sẽ quay lại…

Mẹ không về… nên tôi giết ba.”

An Nhiên lùi lại, tay run cầm cập.Kỳ Duyên vẫn ngồi đó, ánh mắt không thay đổi:> “Vậy em có hối hận không?”

Cô bé cười khanh khách, máu bắt đầu rỉ ra từ búp bê.

Gió nổi lên, các lá bùa bay tán loạn.An Nhiên hét lên:> “Chị điên à?!

Nó là oán linh!

Phải niệm chú ngay!!”

Nhưng Kỳ Duyên không nghe.

Cô rút ra một bùa cổ, tự tay xé làm đôi, rồi đặt lên trán cô bé.Trong khoảnh khắc, mọi thứ bị hút vào hư không.

Ánh sáng lóa lên.

---Khi An Nhiên mở mắt… cô bé đã biến mất.

Căn phòng trống rỗng.

Gió ngừng.

---Kỳ Duyên đứng dậy, quay lưng lại phía An Nhiên.

Giọng cô nhỏ đến mức gần như thì thầm:> “Oán khí của cô bé quá nặng.

Nếu dùng bùa trấn thông thường, chỉ làm nó đau đớn mà không siêu thoát được.”

“Tôi… chọn cách xé đôi hồn bùa, giữ phần thiện, giải tán phần ác.”

An Nhiên tròn mắt:> “Làm vậy chị sẽ... tổn thọ mà?”

Kỳ Duyên im lặng.

Bóng lưng cô đổ dài trên nền gạch bụi phủ, như một vết mực không thể tẩy xoá.> “Chị… không sợ chết à?” – An Nhiên hỏi, giọng cô khẽ đi.

Kỳ Duyên không quay lại, nhưng đáp nhẹ:> “Tôi…

đã chết một lần rồi.”

Câu nói rơi xuống không gian im lặng, khiến tim An Nhiên như bị ai đó bóp nghẹt.> “Chị...

đùa đúng không?”

> “Tôi không biết đùa.”

---Cả hai rời khỏi căn nhà lúc mặt trời vừa lặn.

Nhưng An Nhiên không còn cảm thấy lạnh nữa.

Trong đầu cô, hình ảnh oán linh cô bé, nụ cười ghê rợn, và lời nói của Kỳ Duyên cứ quay cuồng không dứt.> “Tôi đã chết một lần rồi.”

Câu nói ấy – sẽ trở thành khởi đầu cho tất cả bi kịch sau này.

Và trái tim An Nhiên – dù chưa biết rõ, đã bắt đầu lệch nhịp… vì một người không chắc còn thuộc về thế giới này.

---
 
"Tôi Thích Em , Nhưng Tôi Không Phải Là Người"
chương 4: người trừ tà không biết sợ là gì


---

Ba hôm sau, An Nhiên nhận được một cuộc gọi khẩn từ một gia đình ở ngoại thành:> “Xin giúp chúng tôi, nhà có vong treo cổ, nửa đêm cứ nghe tiếng khóc trên mái…”

An Nhiên định đi một mình, nhưng Kỳ Duyên không nói không rằng, tự nhiên bước vào phòng chuẩn bị đồ cùng cô.> “Tôi đi.” – Cô nói.

“Không cần, để tôi lo.”

“Cô còn non lắm.”

Câu nói khiến An Nhiên đỏ mặt:> “Này, tôi đã trừ hơn 10 vụ rồi đấy!”

Kỳ Duyên nghiêng đầu, mắt hơi nheo lại, đôi môi mím nhẹ — cái dáng vẻ đó vừa kiêu kỳ, vừa lạnh lùng đến mức An Nhiên muốn ném luôn quyển bùa vào người cô.

---Ngôi nhà ở ngoại thành.

Mái nhà mục nát.

Không gian đặc sệt âm khí.

Cây dại mọc che cả lối đi.Kỳ Duyên đứng giữa sân, mắt nhắm lại, môi khẽ lẩm bẩm chú ngữ.

Cô không cần đến bùa, chỉ dùng hai ngón tay vẽ một vòng tròn trong không khí — một đạo quang tím lóe lên rồi biến mất.An Nhiên đứng cạnh, ngạc nhiên:> “Sao chị làm được thế…?”

> “Tôi học từ một nơi… không ai nên đến.” – Kỳ Duyên đáp, ánh mắt hơi tối lại.

Trong nhà, một tiếng cười khanh khách vang lên — réo rắt, lanh lảnh như móng tay cào trên thủy tinh.> “Ai…

đang bước vào nhà của tôi?”

Từ trên trần, một xác người treo cổ rơi xuống, đung đưa, mặt tím tái, mắt trợn ngược — nhưng vẫn đang cười.An Nhiên thoáng rùng mình, tay run nhẹ, nhưng cố kìm.Kỳ Duyên không nói lời nào, chỉ rút ra một lá bùa duy nhất — bùa máu.

Cô cắn ngón tay trỏ, vẽ lại ký hiệu má quỷ, sau đó ném thẳng vào cái xác.ẦM!

Lá bùa nổ tung thành khói đen.

Tiếng hét gào thất thanh vang vọng từ hư không.

Bóng người tan biến.Căn nhà yên lặng trở lại.

---Sau khi xong việc, An Nhiên ngồi phịch xuống bậc thềm.> “Chị… không thấy sợ à?”

Kỳ Duyên không trả lời ngay.

Cô quay mặt đi, đôi mắt như giam giữ thứ gì đó sâu không đáy.> “Tôi không còn biết sợ là gì.

Vì người ta chỉ sợ khi còn hy vọng sống.”

An Nhiên im lặng.Lần đầu tiên, cô thấy người phụ nữ trước mặt không hề mạnh mẽ như vẻ ngoài.> “Tôi không biết chị là gì… nhưng tôi không nghĩ chị là kẻ xấu.”

“Tôi chỉ… muốn hiểu chị hơn.”

Kỳ Duyên quay lại nhìn cô.

Lần này, ánh mắt dịu đi — một chút thôi, nhưng cũng đủ để khiến tim An Nhiên lệch một nhịp.

---
 
"Tôi Thích Em , Nhưng Tôi Không Phải Là Người"
Chương 5 : lửa nghiệp không bao giờ tắt


---

Căn nhà tưởng chừng đã yên, nhưng đêm hôm đó, An Nhiên thức dậy lúc 3h33 sáng với một cảm giác lạnh toát sống lưng.Cô mở mắt ra… thì thấy Kỳ Duyên đang ngồi ngay mép giường, ánh trăng hắt qua cửa sổ chiếu vào mái tóc đen dài rối tung của cô ấy.> “Chị… làm gì ở đây vậy?”

Kỳ Duyên không trả lời.

Đôi mắt mở to, nhìn An Nhiên trân trân, không có hồn, không có biểu cảm.> “Kỳ Duyên…?”

An Nhiên bật dậy, nhưng ngay khoảnh khắc đó — Kỳ Duyên tan biến thành tro trước mắt cô.

---Tiếng chuông gió rung lên.

An Nhiên quay phắt đầu lại.

Có thứ gì đó đang bò trên trần nhà.

Một cái bóng đen — dài ngoằng, ngoằn ngoèo như rắn, kéo theo tiếng xích lách cách.Cạch!

Cạch!

Cạch!Một chiếc gương rạn nứt.

Bên trong phản chiếu không gian tối om — và Kỳ Duyên, nhưng với đôi mắt toàn lòng trắng và vết xích quấn quanh cổ.> “Cô muốn biết tôi là gì không?”

Một giọng nói trầm, u ám, vang vọng như từ địa ngục.An Nhiên siết chặt lá bùa và bật đèn — nhưng đèn không sáng.Mọi thứ chập chờn, nhấp nháy, rồi chuyển cảnh.

---An Nhiên đang đứng ở nơi cô chưa từng thấy:Một căn miếu cổ giữa rừng.

Xung quanh là các xác người bị thiêu cháy chất thành đống.

Trên vách tường đầy lá bùa bị xé nát.Cô thấy một cô bé nhỏ nhắn đứng giữa đống tro — mái tóc xõa dài, bàn tay đẫm máu, miệng mỉm cười:> “Con không muốn làm ác…

Con chỉ muốn sống…”

Rồi cô bé bị kéo đi bởi hai bóng người mặc áo trắng – Hắc và Bạch Vô Thường, xiềng xích kéo lê trên mặt đất tóe lửa.

---"KHÔNGGGG!" – Kỳ Duyên hét lên.

Một cảnh khác xuất hiện.Kỳ Duyên bị treo ngược trong một căn phòng đầy gương.

Mỗi chiếc gương là một phiên bản máu me của cô ấy: một người thiêu sống, một người cắt cổ, một người khóc không ngừng vì không được đầu thai.“Tôi chỉ muốn làm người…”

---An Nhiên tỉnh dậy.Mồ hôi ướt đẫm lưng.

Trên ngực cô là một lá bùa máu, có chữ viết nguệch ngoạc bằng máu:> “Đừng tin tôi.

Tôi không thể cứu cô khỏi tôi.”

Cửa sổ bật mở.

Gió lùa vào.

Trên bầu trời: trăng máu vừa mọc.An Nhiên ôm mặt, cảm thấy nỗi sợ đang dần biến thành thứ khác… tình cảm…?

---
 
"Tôi Thích Em , Nhưng Tôi Không Phải Là Người"
Chương 6 : linh cảm từ quá khứ


---

Sáng hôm sau, trời không nắng.

Ánh sáng xám xịt đổ xuống khu trọ của An Nhiên như có lớp tro bụi phủ mờ trời đất.

Dù mới 9 giờ, nhưng tiếng quạ đã kêu liên tục trên mái nhà.An Nhiên vừa tỉnh dậy thì phát hiện:

Trên cánh tay cô, xuất hiện từng dấu xích mờ như bị trói.Không đau, nhưng rát buốt trong tâm trí.

---> “Lá bùa máu tối qua… không phải mơ.

Và Kỳ Duyên…

Cô ấy không phải người.

Nhưng cũng không phải quỷ như những gì tôi từng trừ tà…”

An Nhiên rút chiếc hộp gỗ cũ của bà ngoại từ ngăn kéo — trong đó là cuốn sổ ghi lại những vụ trừ tà kỳ lạ nhất mà bà từng tham gia khi còn sống.

Bà ngoại cô từng là một thầy pháp danh tiếng vùng Đồng Tháp, mất cách đây 3 năm trong một buổi trừ tà thất bại.Lật đến trang gần cuối, An Nhiên đứng sững lại.> Một cái tên được viết bằng mực đỏ:"Duyên – oán linh có khuôn mặt người, lòng muốn tu hành nhưng nghiệp sát quá nặng.

Đã từng cứu người, nhưng sát khí cản lối.

Nếu một ngày quay lại – đừng dùng bùa, hãy dùng… tình thương."

Tim An Nhiên như siết lại.> "Duyên...

Là cô ấy?

Là từ đời bà ngoại tôi đã từng gặp sao?"

---Đêm đó, An Nhiên đến một ngôi chùa bị bỏ hoang, nơi từng ghi nhận có “hồn oan lang thang” và xuất hiện nhiều vụ người điên vì bị ám.Cô thắp ba nén nhang, cắm xuống nền đá nứt nẻ.

Lá bùa đặt giữa vòng muối trắng.> “Nếu linh hồn đang quanh đây… hãy hiện thân.”

Gió lặng.

Rồi từng ngọn nến tự tắt.Không có ai bước ra từ bóng tối.

Nhưng có một giọng nói vọng ra từ bên trong chuông chùa:> “Tôi từng là một linh hồn bị kết án, nhưng em là lý do tôi không giết người lần nữa…”

An Nhiên run rẩy.

Cô bước vào bên trong.

Và ở đó — giữa nền gạch mục nát — Kỳ Duyên đang ngồi bó gối, tóc xõa che nửa mặt, nhưng đôi mắt… rưng rưng.> “Tôi nhớ ra rồi…

Tôi đã từng cầu xin Diêm Vương cho tôi một kiếp người…

để làm lại, để có thể…

ở bên em.”

> “Nhưng tôi không ngờ, em lại là người trừ tà.”

An Nhiên không nói gì.

Cô chỉ nhìn chằm chằm vào Kỳ Duyên.

Những lời giải thích, những câu hỏi như nghẹn lại nơi cổ họng.Kỳ Duyên nói tiếp:> “Chúng ta… từng quen nhau ở kiếp trước.

Em từng là người cột xích vào tay tôi và niệm chú đốt xác tôi, vì tôi giết người.

Và tôi đã không bao giờ siêu sinh.”

---Gió nổi lên.

Chuông chùa tự rung.Cả không gian rung lắc dữ dội như có ai đang nổi giận.Kỳ Duyên bật dậy, tay cô bị kéo lại bởi một sợi xích vô hình, trên trán hiện ra ấn ký của lệ quỷ.> “Họ phát hiện tôi đã đi quá giới hạn.

Tôi không được gặp em nữa đâu…”

An Nhiên nắm chặt tay Kỳ Duyên:> “Không.

Tôi chưa từng nghĩ… mình sẽ yêu một oan hồn.

Nhưng tôi không để ai mang chị đi nếu chị không muốn.”

---Cả chùa rung chuyển.

Một giọng quát vang vọng từ âm phủ:> “Kỳ Duyên!

Lần thứ 31 vi phạm quy định địa phủ!

Lập tức dẫn hồn về quỷ giới!”

Cánh cổng địa ngục mở ra ngay trước mặt họ.Từ trong bóng tối, một bàn tay khổng lồ đen sạm với móng dài vươn ra — hướng thẳng về phía Kỳ Duyên…

---
 
"Tôi Thích Em , Nhưng Tôi Không Phải Là Người"
Chương 7 : giao kèo với diêm vương


---🌕 Chương 7: Giao Kèo Với Âm PhủBàn tay quỷ dữ gần như đã chạm vào Kỳ Duyên.

Gió thét gào.

Đất đá rung chuyển.

An Nhiên không suy nghĩ gì nữa — cô ném lá bùa máu cuối cùng vào vòng tròn, rồi đứng chắn trước mặt Kỳ Duyên.> “Muốn đưa cô ấy đi, vậy thì phải qua tôi trước.”

Tất cả bỗng dừng lại.Không còn gió.

Không còn rung lắc.

Không còn cả tiếng chuông.

Mọi thứ chìm vào một sự tĩnh lặng đáng sợ như nghĩa địa lúc nửa đêm.Và rồi, một bóng đen khoác áo quan tài, gương mặt nửa người nửa quỷ, bước ra khỏi cánh cổng địa ngục.> “Nhân loại… ngươi nghĩ một lá bùa đủ ngăn được ta?”

An Nhiên đứng không vững, nhưng mắt cô đỏ hoe vì phẫn nộ:> “Tôi không phải pháp sư.

Tôi là… người yêu cô ấy.”

Một khắc lặng thinh.

Rồi quỷ sai bật cười:> “Thứ tình cảm ngốc nghếch ấy không có giá trị gì ở nơi đây.”

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói nữ nhẹ nhàng vang lên từ giữa không trung:> “Sai rồi… tình yêu mới là thứ duy nhất khiến linh hồn không tiêu tan.”

Là giọng của bà ngoại An Nhiên.Một tia sáng rơi xuống từ bầu trời tro, làm cháy nhẹ đôi chân quỷ sai.

Hắn rít lên, lùi lại vào bóng tối.> “Hừ!

Vậy thì… ta ra điều kiện.

Nếu ngươi yêu con lệ quỷ này thật lòng —

hãy xuống địa phủ.

Đối mặt với kiếp trước của chính mình.

Nếu vượt qua, ta cho các ngươi một cơ hội… làm lại.

Còn không… ta sẽ nuốt cả hai..

---
 
"Tôi Thích Em , Nhưng Tôi Không Phải Là Người"
chương 8 : cánh cửa của quá khứ


---🌑 Chương 8: Cánh Cửa Quá KhứKhi An Nhiên và Kỳ Duyên đặt chân đến địa phủ, khung cảnh như một thành phố chết:

Bầu trời nứt vỡ, đất đen lầy lội, và hàng ngàn mắt âm hồn treo lơ lửng nhìn xuống.Họ được dẫn đến gương ký ức – nơi có thể soi lại kiếp trước của một linh hồn.> An Nhiên thấy mình… không phải là một trừ tà như từng tưởng.

Mà là người đầu tiên dùng tình cảm để cứu vớt một oán linh — chính là Kỳ Duyên.

Nhưng đời đó, cô thất bại.

Kỳ Duyên chết để bảo vệ cô khỏi bị thầy pháp bắt hồn.

Và An Nhiên sống nhưng mất trí nhớ.> “Chị từng chết vì em?” – An Nhiên run rẩy hỏi.“Ừ… chị nghĩ em không bao giờ nhớ đâu.” – Kỳ Duyên cười buồn, ánh mắt đẫm máu.

---
 
"Tôi Thích Em , Nhưng Tôi Không Phải Là Người"
chương 9 : ngọn lửa của lời thề


---

Cánh cửa ký ức khép lại, An Nhiên gục xuống giữa địa phủ, hai tay ôm đầu, ánh mắt vô hồn.

Ký ức không chỉ trở lại — mà còn thiêu cháy cô từ bên trong.> “Em đã để chị chết... một lần rồi.”

Không gian quanh họ bắt đầu biến đổi.

Những hồn ma gào thét, lửa địa ngục bùng lên như thể bị xúc phạm bởi quá khứ bị đào xới.Kỳ Duyên tiến lại, đưa tay ra, ánh mắt buồn đau:> “Không phải lỗi của em...

Là chị chọn.”

Một giọng nói vọng ra từ bóng tối:> “Ngươi đã sai.

Một linh hồn oán niệm không được quyền yêu.”

“Tình cảm giữa người và quỷ là phản đạo trời.”

Một vị thầy pháp cổ đại — bị xiềng xích trong một bức tượng đá, nhưng linh hồn vẫn tồn tại suốt ngàn năm — xuất hiện.Ông ta chính là kẻ từng bắt Kỳ Duyên ở kiếp trước.

Và giờ đây…

ông muốn hoàn tất nghi lễ: xóa bỏ linh hồn của Kỳ Duyên hoàn toàn.> “Ta đã để ngươi tồn tại vì một sự tò mò.

Nhưng ngươi đã quay lại phá luật trời.”

“Đến lúc, ta thiêu ngươi lần nữa.”

Kỳ Duyên đứng chắn trước An Nhiên, đôi mắt đỏ rực:> “Nếu ông chạm vào cô ấy...

Tôi sẽ để cả địa phủ này tan thành tro bụi.”

Vết nứt bắt đầu lan ra dưới chân họ.

Không phải đất — mà là lòng người.An Nhiên nhìn vào mắt Kỳ Duyên, hiểu rằng:

Tình yêu này… sẽ không thể kết thúc bình thường.

Hoặc là sống, hoặc là cùng nhau biến mất khỏi thế giới này.

---
 
"Tôi Thích Em , Nhưng Tôi Không Phải Là Người"
chương 10 : hồi chuông cuối cùng


---

Cánh cửa ký ức khép lại, để lại An Nhiên và Kỳ Duyên đứng lặng trong một không gian không có ánh sáng.

Mọi thứ xung quanh họ như đang tan rã — từng mảnh đất nứt gãy, từng giọng thì thầm vọng lại từ cõi chết.> “Nếu kiếp trước em đã chết vì chị… thì kiếp này, chị sẽ chết vì em.”

Kỳ Duyên nói, giọng như gió thoảng qua khe hở giữa hai thế giới.

Nhưng ánh mắt cô — đỏ thẫm, sâu hun hút — lại nói một điều khác: cuộc chia ly lần này sẽ không có tái sinh.

---Khi họ rời khỏi "cánh cửa quá khứ", một phong ấn cổ bị phá vỡ.

Thành phố chết rên rỉ.

Từng oan hồn bị giam giữ trong địa phủ trỗi dậy.

Những bóng đen trườn trên tường, rít gào, gọi tên An Nhiên.> “Chị là kẻ phản bội… kẻ phá luật trời…”

Một vị hành linh xuất hiện — là linh hồn của một trừ tà từng bị tiêu diệt bởi chính An Nhiên trong kiếp trước.

Ông ta đội mũ vải đỏ, đôi mắt không tròng, tay cầm chuỗi xương người.> “Ngươi từng cứu một con quỷ bằng tình yêu.

Giờ ngươi sẽ trả giá.”

---Kỳ Duyên chắn trước mặt An Nhiên.Cô bỗng ho ra máu — máu đen, dính từng mảnh
 
"Tôi Thích Em , Nhưng Tôi Không Phải Là Người"
chương 11 : người giữ ánh sáng


---

Không còn lối ra.

Địa phủ sụp đổ.

Oán linh gào khóc.

Máu của Kỳ Duyên loang ra như mực đổ, nhuộm đen đôi tay An Nhiên.> “Kỳ Duyên!

Chị xin em!

Đừng biến mất lần nữa!” – An Nhiên quỳ gục, ôm lấy cơ thể đang tan thành tro bụi.

Kỳ Duyên đưa tay lên, chạm khẽ vào má An Nhiên.

Ngón tay lạnh như băng.

Nụ cười cuối cùng của cô dịu dàng như buổi chiều tắt nắng.> “Kiếp này… chị được yêu em.

Chừng đó là đủ rồi.”

ẦM!

Cả địa phủ nổ tung trong ánh sáng trắng mù mịt — một lời nguyền nghìn năm bị phá vỡ.

Những linh hồn được giải thoát.

Nhưng Kỳ Duyên thì không còn.

---An Nhiên tỉnh lại nơi thế giới loài người.

Trên vai là vết bỏng hình dấu ấn hồn phách — bằng chứng cho sự trao đổi:> Một con quỷ đã hiến mạng để giữ lại linh hồn cô.

Cô sống… nhưng vĩnh viễn không còn nhớ rõ gương mặt Kỳ Duyên.

Chỉ biết, trong những giấc mơ không tên, có một đôi mắt buồn nhìn cô từ xa.

Có một người con gái từng chết hai lần để cô được sống.

---Vài năm sau.

An Nhiên trở thành một trừ tà nổi tiếng.

Nhưng cô không cười nhiều.

Người ta bảo, cô thường ngồi dưới trăng, nói chuyện với hư không.> “Chị ơi… nếu kiếp sau còn gặp, đừng chết vì em nữa.

Hãy sống…

để em yêu chị trọn vẹn một đời.”

Một cơn gió lạnh lướt qua.

Ánh trăng run rẩy.

Trong bóng tối, có một giọng nói vang lên — rất khẽ, rất xa:> “Ừ… chị chờ…”

---— KẾT —

✨ "Một người từng là quỷ, một người từng là người.

Họ gặp nhau trong một kiếp không trọn vẹn… nhưng tình yêu thì chưa từng chết."

---
 
"Tôi Thích Em , Nhưng Tôi Không Phải Là Người"
ngoại truyện


---📖 NGOẠI TRUYỆN: Tôi vẫn ở đây, chỉ là em không còn thấy nữa > "Khi một người rời đi, họ không biến mất.

Họ chỉ sống trong một tầng không gian khác, nơi chúng ta không thể chạm tới."

– Trích từ cuốn nhật ký không tên được tìm thấy trên bàn thờ An Nhiên.

---Mỗi buổi sáng, An Nhiên đều pha hai tách trà.Một cho cô – còn một…

để trên bệ cửa sổ, nơi ánh nắng xuyên qua chậu phong lan đã úa màu.

Không ai hỏi vì sao.

Người ta chỉ lắc đầu rồi bảo cô gái ấy bị ám ảnh.Nhưng An Nhiên biết.

Cô không điên.Vì có những đêm, cô vẫn thấy dấu tay mờ trên gương.

Có những lần, chuông gió kêu lên giữa căn phòng kín.

Và một lần… cô tỉnh dậy giữa đêm, tim đập thình thịch, vì tiếng thì thầm bên tai:> “An Nhiên…

Em vẫn chưa học cách sống thiếu tôi đâu, phải không?”

Cô cười, rưng rưng.> “Không.

Vì tôi không muốn học.”

---Ở ngôi đền cuối xóm, người ta nói có một cây khô không ai dám đụng vào.

Dưới gốc nó là một lá bùa cháy dở, và vết máu vẫn còn vương trên rễ.Người sống không nhớ, nhưng kẻ cõi âm thì không quên.

---Một năm sau.Trong đêm thất tịch, trời mưa.

An Nhiên đứng trước gương, mặc chiếc áo khoác cũ kỹ từng là của Kỳ Duyên.

Cô đặt tay lên ngực mình, nhắm mắt, thì thầm:> “Nếu có một thế giới khác… làm ơn, đừng để tôi tìm thấy em muộn như thế này nữa.”

Gió thổi vù qua.Bên ngoài cửa sổ, chậu phong lan nở một đoá hoa đỏ như máu.

---Dù đã rời đi...

Kỳ Duyên chưa từng rời xa.

Cô chỉ sống trong một khoảng lặng của thế giới – nơi ánh mắt không thể nhìn, nhưng trái tim vẫn cảm được.

---HẾT NGOẠI TRUYỆN
 
"Tôi Thích Em , Nhưng Tôi Không Phải Là Người"
ngoại truyện 2 : tôi là một con quỷ từng biết yêu


---Tôi từng nghĩ, một con quỷ như tôi…

Không có trái tim.

Không có ký ức.

Không có quyền yêu ai.Nhưng An Nhiên đã sai.

Cô dạy tôi cách yêu.

Rồi… chính cô cũng dạy tôi cách… buông tay.

---Tôi chết lần thứ hai trong đời.

Lần đầu là khi bị nguyền rủa.

Lần hai… là lúc tôi tự tay đẩy An Nhiên ra khỏi vòng tay mình, để cô sống.Cô còn cả một đời.

Tôi thì không.

---Tôi không đầu thai.

Tôi không vào địa ngục.

Tôi chọn ở lại — bên cạnh cô.Nhưng không ai thấy tôi.

---Tôi chứng kiến cô uống trà một mình.

Chứng kiến những giấc mơ cô giật mình tỉnh dậy, gọi tên tôi như một phản xạ.

Chứng kiến cô bước qua ngày giỗ đầu tiên của tôi — bằng ánh mắt kiên cường, nhưng ướt nước.Tôi đưa tay chạm vào má cô.

Chạm vào giọt nước mắt lăn xuống môi cô.

Nhưng tôi chỉ là một cơn gió lạnh.> “An Nhiên…

Em không biết tôi nhớ em đến nhường nào đâu.”

---Một ngày nọ, cô mang về một đứa bé mồ côi.

Nó có đôi mắt to tròn giống tôi.

Cô đặt tên con bé là Duyên.> “Tên này…

để tôi không quên được ai đó đã từng làm trái tim tôi tan nát.”

Tôi bật cười.

Vừa cay, vừa ấm.

---Có lẽ… tôi không cần làm người nữa.

Không cần luân hồi.

Không cần siêu thoát.Chỉ cần được ở gần cô – như thế này – là đủ.

---Tôi là con quỷ đã từng biết yêu.

Và… tôi sẽ yêu cô đến hết quãng vô tận của kiếp sau.

---HẾT NGOẠI TRUYỆN
 
"Tôi Thích Em , Nhưng Tôi Không Phải Là Người"
Ngoại truyện 3 : kiếp sau em tìm thấy chị rồi


---Một cô bé tên Duyên, lớn lên trong một làng quê yên tĩnh – nhưng từ nhỏ đã luôn mơ thấy một cánh rừng có chuông gió, và một người con gái mặc áo dài trắng đứng dưới gốc cây khô, mỉm cười nhìn mình.Không ai trong làng tin điều đó.Ngoại cô nói:> “Có lẽ con từng là một người khác ở kiếp trước…”

Duyên không tin – cho đến năm 17 tuổi, cô vô tình đi lạc vào một khu rừng cấm khi đang đi dã ngoại.

---Gió thổi rì rào.

Gốc cây khô đứng đó.

Và tiếng chuông gió vang lên.Duyên đứng yên.

Cô nhớ lại hết.

Cái tên Kỳ Duyên dội về trong tâm trí như một bản nhạc cũ.Và rồi… một bóng người bước ra từ giữa làn sương.

---An Nhiên — nhưng không còn là thầy trừ tà.

Cô bây giờ là một người viết sách cổ, sống ở vùng núi.Cô bước tới, nhìn Duyên với đôi mắt vừa xa lạ, vừa thân quen:> “Sao em… lại biết đường tới đây?”

Duyên rưng rưng.> “Vì em đã hứa… dù kiếp nào, cũng sẽ tìm thấy chị.”

---An Nhiên không nhớ.

Hoặc…

đã chôn vùi ký ức.Nhưng khi Duyên đưa tay chạm vào cổ tay cô — nơi từng là vết xích quấn trong quá khứ, cô nhớ lại tất cả.> Máu.

Lửa.

Cái ôm cuối cùng trong đêm mưa.

Và lời nguyện: “Kiếp sau… xin đừng nhìn thấy tôi.”

---Nhưng bây giờ, khi đôi mắt ấy lại chạm nhau –

Không còn oán trách.

Không còn nước mắt.

Chỉ có sự bình yên như đã chờ cả ngàn năm để tới.> “Chị có nhớ em không?”

“Chị đã đợi rất lâu…

Duyên à.”

---Họ sống cùng nhau, giữa rừng.

Không còn bùa chú.

Không còn tà ma.

Chỉ có hai linh hồn từng tan vỡ, giờ được vá lành dưới một mái nhà nhỏ.> Mỗi buổi tối, Duyên đặt một chén trà.

An Nhiên kể chuyện cổ xưa.

Và cả hai đều biết…

… họ đã thật sự trở về với nhau.

---HẾT NGOẠI TRUYỆN 4
 
Back
Top Bottom