- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 436,049
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 40
Chương 40
Minh Anh với Tạ Thiên về đến nhà cũng đã hơn bảy rưỡi, nhưng vừa bước vào thấy Gia Quân còn đang ngồi ở phòng khách chờ họ.
Anh ta chạy ra xách đồ vào phụ họ, lúc liếc nhìn thấy bé con đôi mắt Gia Quân như gắn kim tuyến, cứ lấp la lấp lánh nhìn nó."
Đây là bé chó mà mấy đứa cứu ở siêu thị đó hả" Gia Quân bỏ đồ xuống, đưa tay lên nựng bé con, nó cũng ngoan ngoãn cho anh ta cưng nựng tùy thích.Minh Anh dạ vâng đáp, cho anh ta nựng đã rồi thì đem nó vào nhà.
Cậu đưa nó cho Gia Quân bế dùm, cậu với Tạ Thiên sẽ lên đem đồ của nó lên phòng, dọn cho nó một chỗ ngủ ấm áp.
Anh ta háo hức nhận lấy bé con từ tay Minh Anh, dù có háo hức nhưng vẫn phải nhẹ nhàng vì nó còn đang bị thương."
Để anh giữ nó cho, hai đứa đem đồ lên phòng rồi đi tắm rửa xong rồi xuống ăn cơm" Gia Quân bảo, hai người kia cũng nghe theo, an tâm để bé con cho anh ta chăm giúp một lát.Bốn mươi lăm phút sau.Minh Anh với Tạ Thiên vừa tắm xong, bọn họ vừa bước xuống lầu đã nhìn thấy một chú chó to bành ki ngồi ở đầu cầu thang ngoe nguẩy đuôi nhìn họ."
Chó ai đây?"
Minh Anh hơi dè chừng với nó, nhưng đi xuống nhìn kỹ mới thấy nó quen quen mà lạ lạ."
Hình như của cậu ta" Tạ Thiên chỉ tay về phía Hoàng Bảo đang ngồi ở sô pha nói chuyện với Gia Quân, trong lòng hắn còn đang ôm một chú Poodle màu vàng kem trong như gấu bông.Minh Anh bước xong bật thang, chú chó cũng đứng dậy đi theo sau cậu.
"Chó của cậu đấy à" cậu ngồi xuống cạnh Gia Quân, hỏi."
Ừ, hai nhóc nhà tôi đó, đẹp lắm phải không" Hắn hãnh diện cười đến tít mắt."
Gà Mập, lại đây" Hoàng Bảo gọi chú chó to con kia, chú chó Poodle thấy Minh Anh thì liền chạy ngồi vào lòng cậu.Cậu có hơi bất ngờ vì lần đầu gặp mà nó lại thân thiện đến vậy, Tạ Thiên cũng ngồi cạnh cậu, anh đưa tay ra vuốt ve xoa đầu nó.[Như bông gòn luôn, lông vừa mềm vừa mượt]Tạ Thiên nựng Gà Con một chút nữa rồi cùng Minh Anh đi ăn cơm tối, hai người họ chỉ ăn có một cử trưa đến giờ vẫn chưa có gì trong bụng.Hoàng Bảo cũng chưa ăn, hắn cũng đi vào lấy chén ra bàn ngồi ăn với họ."
Gà Con, Gà Mập hai đứa ngồi đó với đại ca Quân đi, không được lại gần bàn ăn nghe chưa" Hắn ra lệnh cho hai nhóc, hai đứa cũng biết nghe mà ngồi đùa giỡn với Gia Quân cùng bé con chứ không dám đi lại gần bàn ăn."
Mà nhóc mà hai đứa mang về tên là gì nhỉ, nãy giờ anh vẫn chưa biết tên nó" Gia Quân xoa đầu bé con, hỏi.Minh Anh với Tạ Thiên đang ăn cơm nghe tới tên bé con thì có hơi khựng lại, từ lúc lụm được nó cứ gọi là bé con chứ chưa có đặt tên đoàng hoàng, giờ về đến nhà rồi thì phải có cái tên đoàng hoàng để gọi.Minh Anh: "Umm, tụi em chưa có đặt tên cho nó, cũng chẳng biết phải đặt như nào cho hợp"Tạ Thiên: "Từ lúc nhặt được chỉ toàn gọi là bé con hoặc nhóc con chứ không có tên"Hoàng Bảo: "Các cậu đem bé nó về rồi thì phải có trách nhiệm cho nó một cái tên chứ, hay để tôi thay các cậu đặt cho ha?"
Minh Anh đặt đũa xuống suy ngẫm để tìm kiếm một cái tên cho bé con, cậu suy nghĩ mãi mà chẳng nghĩ ra được cái tên nào hợp với bé con.
Khi ăn xong cậu vẫn còn suy nghĩ, nghĩ đến rớt não vẫn chưa tìm được.Tạ Thiên bế bé con từ tay Gia Quân, anh ngồi ở dưới sàn chơi cùng bé con với hai nhóc gà của Hoàng Bảo, còn Minh Anh thì ngồi trên sô pha miệt mài tìm kiếm tên."
Hay để tôi đặt cho, tôi đặt hơi bị hay à nha" Hắn nói.
"Giờ cậu ngồi suy nghĩ nát óc cũng chưa tìm được tên nữa""Thôi, để tôi tự đặt" Minh Anh từ chối, tên thú cưng do chính chủ nhân đặt mới có ý nghĩa.Trong lúc ba người kia ngồi nói chuyện thì trong trí não của Tạ Thiên lại hiện ra một cái tên "Ray", một cái tên mang ý nghĩa là tia sáng."
Tôi biết nên đặt cho nhóc này là gì rồi, Ray, bé con sẽ tên là Ray" Tạ Thiên đứng bật dậy nói lớn, anh đưa bé con cho Minh Anh ẵm."
Tại sao lại là Ray, nhóc này là bé gái mà?"
Hoàng Bảo khó hiểu, người ta là con gái mà lại đi đặt tên con trai.Minh Anh với Gia Quân thì hiểu liền ý nghĩa của cái tên "Ray" là gì."
Ray nghĩa là tia sáng, và nhóc này là tia sáng bất ngờ chiếu rọi và xuất hiện trước chúng tôi" Cậu tủm tỉm cười giải thích cho hắn hiểu, bé con có lẽ cũng thích cái tên đó nên đuôi nó ngoắc ngoắc không ngừng."
Ồ, có lẽ nhóc này cũng thích tên mà cậu đặt đấy, cười toe toét luôn kìa" Hắn gật gật đầu như kiểu bản thân đã hiểu, nói xong thì hắn cũng ngồi xuống sàn chơi với hai nhóc nhà mình.
"Hai đứa lại đây, anh giới thiệu bạn mới cho nè"Hoàng Bảo dang tay gọi hai đứa nhỏ nhà mình, nhóc Gà Mập đang chơi từ xa nghe hắn gọi lại là phóng một hơi vào người hắn, mém xíu nữa hắn rớt bộ đồ lòng ra vì cái tướng to xác của nó rồi.
Còn Gà Con thì chẳng quan tâm Hoàng Bảo mà đi tới nhảy thẳng lên người Gia Quân, bộ lông mềm như gấu bông khiến anh ta khó cưỡng lại mà ôm lấy nó cưng nựng."
Có vẻ Gà Con thích đại ca hơn thích em nhỉ, hay em tặng nó cho anh ha?"
Hoàng Bảo vuốt ve bụng Gà Mập, đùa cợt bảo."
Thôi, anh không nuôi nổi đâu" Gia Quân lắc đầu từ chối, anh ta đi làm suốt ngày thời gian đâu mà chăm chuốt chải lông cho nó chứ."
Nhưng nó thích anh quá kìa, làm sao đây""Ha ha, khi nào rảnh thì dắt qua đây, chứ anh chẳng có thời gian chơi với nhóc này được đâu" Gia Quân bế Gà con xuống trả cho hắn, khẽ bật cười nói."
Anh, tụi em về phòng cho Ray ngủ nha, nó buồn ngủ rồi" Minh Anh ẵm bé con nhấc người đứng dậy, cất tiếng bảo."
Ừ, hai đứa cũng ngủ sớm đi nhé, đừng thức khuya quá" Gia Quân dặn dò họ vài câu rồi cũng thôi, hiện giờ chỉ còn anh ta với Hoàng Bảo cùng hai chú cún.
Chẳng biết sao tự nhiên bầu khí lại im lặng đến rợn người, Gia Quân thì nằm trên sô pha chơi với Gà Con, còn Hoàng Bảo thì ngồi bên dưới chọt chọt bụng Gà Mập.Gia Quân không chịu nổi bầu không khí im bặt này nữa, bèn mở lời trước.
"...Em dưỡng lông cho nhóc Gà Con tốt thật, chắc chăm sóc cực lắm ha""Cũng không cực mấy đâu anh, mỗi tuần em đều cho hai đứa đi tắm và chải lông ở spa nên em cũng chẳng cực là mấy" Hoàng Bảo thảnh thơi đáp."
Vậy tốn tiền lắm nhỉ, tuần nào cũng đi hết mà" Gia Quân bế Gà Con theo kiểu em bé xuống ngồi cùng Hoàng Bảo.Hắn xoa đầu nhóc con, mỉm cười bảo.
"Đâu có tốn kém mấy đâu, hai đứa nó đi nhiều thành Boss quen nên cũng được giảm giá"Anh ta ồ lên một tiếng rồi thôi, trở lại không gian tĩnh lặng lúc ban đầu.
Rồi chẳng hiểu vì sao đột nhiên nước mắt Gia Quân lại rơi xuống vài giọt lệ chảy trên má.Hoàng Bảo thấy anh ta rơi lệ thì có phần hốt hoảng, lúng ta lúng túng hỏi han.
"G-gì vậy, sao tự nhiên lại khóc thế, ai làm gì anh đâu"Hai đứa nhóc hắn nuôi thấy Gia Quân khóc thì ngồi trước mặt anh ta rên ư ử, chắc hai đứa muốn an ủi và hỏi tại sao anh ta khóc nhưng lại chẳng thể nói được."
Tại sao em không nói em là đứa trẻ năm đó cho anh biết?
Em định giấu anh đến bao giờ mới chịu nói hả?!"
Gia Quân sụt sịt mũi ấm ức nạt lớn.Hoàng Bảo đang dỗ dành an ủi mà bất chợt nghe anh ta hỏi thế thì giật mình khựng bàn tay đang vỗ về lại, từ nãy đến giờ hắn chưa nhắc gì mà, sao Gia Quân lại biết hắn là đứa trẻ năm đó?
Chẳng lẽ khuya hôm qua..."
Sao...
Sao anh biết, em tưởng anh không nhận ra em?"
Hắn hoài nghi khó hiểu, rõ ràng hôm qua vẫn bình thường vậy mà hôm nay lại nhận ra hắn là đứa trẻ tên "Bảo" năm xưa.
"Chính mồm em thốt ra còn gì, lúc khuya em bế anh lên giường đó" Gia Quân lau vệt nước mắt trên má, nói.Hoàng Bảo đứng hình vài giây. [Cái gì thế trời, chẳng phải lúc đó ảnh ngủ say lắm mà, nhưng giờ chuyện đó không quan trọng...
Vậy cái lúc mình lén hôn trộm ảnh, ảnh cũng biết luôn hả???]Hắn thoát ra khỏi suy nghĩ, ngồi ngay ngắn cạnh anh ta, hít sâu một hơi lấy hết can đảm để hỏi.
"Vậy...
Anh nghe và biết hết mọi chuyện tối hôm qua luôn hở?"
Gia Quân gật đầu, đáp.
"Ừm, nghe rõ từng câu chữ mà em nói, và anh còn biết em lén hôn trộm lên trán anh nữa" Hắn đỏ mặt xoay người ngồi quay lưng lại với anh ta, ôm mặt ngại ngùng như thiếu nữ mới lớn.