Buổi lễ khai giảng khép lại sau hai tiết học đầu.
Ánh nắng sớm của tháng 9 len lỏi qua những tán cây phượng vĩ, trải nhẹ lên sân trường còn vương chút hơi sương.
Gió thổi nhè nhẹ, đủ để những tà áo trắng bay phấp phới theo từng bước chân học trò.Sân trường nhanh chóng trở nên rộn ràng khi tiếng trống ra chơi vang lên.
Từng tốp học sinh ùa ra hành lang, tiếng cười đan xen tiếng gọi nhau ríu rít sau một mùa hè xa cách.
Trong lớp 11A1 ồn ào những tiếng cười nói vui vẻ, nhưng ở góc cuối lớp thì lại rất yên tĩnh, trầm lặng.Minh Anh và Tạ Thiên ngồi cuối lớp, tổ 4.
Bên cạnh cửa sổ.
Một cơn gió nhẹ nhàng lùa qua ô cửa kính đang hé mở, làm mái tóc hai người khẽ lay động.
Cả hai không nói gì, nhưng sự im lặng của họ không phải khó xử, mà là quen thuộc.Tạ Thiên bỗng đứng dậy, bước ra khỏi lớp học.
Minh Anh mãi ngắm nhìn những tán cây phượng to lớn bên ngoài cửa sổ, được trồng gần lớp học.
Không để ý anh đã đi đâu và đi lúc nào.
Đến lúc Tạ Thiên về lớp với hộp đồ ăn đang cầm trên tay, cậu mới nhận ra."
Đồ ăn trưa của cậu đây.
Mau ăn đi, kẻo nguội" anh đặt hộp đồ ăn trên tay mình xuống bàn Minh Anh.Cậu nhìn hộp đồ ăn, rồi lại ngẩng lên nhìn Tạ Thiên bằng ánh mắt ngạc nhiên, như muốn hỏi điều gì đó.Cậu cầm lấy hộp đồ ăn, miệng lí nhí: "Cảm ơn" sau đó lại hỏi."
Cậu... không ăn à?"
Anh nhìn Minh Anh, cười mỉm: " Tôi ăn rồi, cậu cứ ăn đi" Tạ Thiên ngồi xuống, nhìn cậu mở hộp thức ăn.
Là cơm tấm!
Mùi sườn nướng bốc lên thơm phức, không chỉ có sườn mà còn có bì, chả trứng, kèm thêm 3 lát cà chua, 2 miếng dưa leo và một bịch nước mắm chua ngọt.
Hộp cơm đầy ú ụ topping, nhìn chỉ muốn ăn liền thôi."
Tôi biết cậu không ăn được hành lá, nên nói người ta không bỏ vào."
"Ọc ọc..." bụng Minh Anh réo lên.Minh Anh: "!"
"Để tôi bỏ nước mắm vào cho, cậu đừng đụng vào, dơ tay đó!"
Tạ Thiên nói."
Tôi...tôi tự làm được!"
Minh Anh trả lời."
Không sao" Tạ Thiên đáp.Anh cắt bịch nước mắm, rồi chế vào cơm một lượng vừa đủ vào."
Xong rồi, cậu...
Ăn đi, tôi đi rửa tay" Tạ Thiên đứng dậy ra khỏi lớp.
Minh Anh nhìn theo bóng lưng đang rời đi, thấy anh ra khỏi lớp cậu mới bắt đầu ăn.Tạ Thiên nói đi rửa tay, nhưng lại mang về chai nước suối còn mát lạnh.
Anh đặt chai nước xuống bàn Minh Anh, anh ngồi vào chỗ không nói gì.
Cậu cũng ngầm hiểu chai nước này mua cho mình, nên mở nắp uống một ngụm rồi đóng nắp lại.
Tiếng trống trường vang lên, giờ ra chơi cũng đã kết thúc, học sinh ai học lớp nào thì về lớp nấy để chuẩn bị sinh hoạt đầu năm.Tiết ba.Cánh cửa lớp bật mở, không báo trước.
Một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, dáng người cao, gầy, nước da trắng sáng, sống mũi cao và ánh mắt lạnh như băng phủ sương.
Cả lớp im phăng phắc ngay từ cái liếc đầu tiên.Áo sơ mi trắng dài tay được xoắn lên, cà vạt tối màu, dáng đứng thẳng tắp, từng bước đi tự tin nhưng không vội vàng.
Người đó không hề giới thiệu mình ngay mà chỉ đứng trên bục giảng một lúc, quan sát cả lớp bằng ánh mắt sâu và yên lặng, khiến không ít học sinh cảm thấy như mình bị nhìn thấu.Rồi anh ta khẽ nghiêng đầu, giọng nói vang lên trầm thấp, rõ ràng:"Chào các em.
Thầy là Hoàng Gia Quân, giáo viên dạy Ngữ văn, cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp 11A1 của các em trong năm học này."
Cả lớp bắt đầu xì xào sau mấy giây bất động."
Nhìn trẻ vậy mà làm thầy á?"
"Không biết thầy bao nhiêu tuổi ta."
"Nhìn thầy cứ như sinh viên đi thực tập ấy""Thầy đẹp trai dữ."
"Cảm giác lạnh lùng mà thu hút ghê."
Ở cuối lớp, Minh Anh khựng lại, đôi mắt anh chớp nhẹ, kinh ngạc vì tưởng mình nhìn nhầm.Cả người Tạ Thiên sững lại khi nhìn thấy người đàn ông vừa bước vào và đang đứng trên bục giảng của lớp.
Anh quay sang nhìn Minh Anh, đúng lúc cậu ấy cũng quay qua nhìn Tạ Thiên, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng cùng một câu hỏi:"Anh họ làm giáo viên thật á?!"
Cả hai đều bất ngờ.
Người đàn ông vừa bước vào lớp này lại là Anh họ của họ, và anh ta cũng chỉ mới 20 tuổi.
Thậm chí mới vài tháng trước, anh ta còn ở nhà tụi mình ăn uống, chơi game, trêu chọc như người anh lớn thân thiết.Nào ngờ bây giờ, Gia Quân lại xuất hiện với thân phận là giáo viên chủ nhiệm mới chứ!!Chưa bao giờ Minh Anh nghĩ rằng, anh mình sẽ đi theo cái nghề bảng đen phấn trắng này.
Lại còn là giáo viên Ngữ văn, ở ngay trường mình học.Không ai trong lớp biết mối quan hệ giữa họ, kể cả các giáo viên trong trường.
Mọi thứ vẫn yên ắng, chỉ có nắng ngoài khung cửa sổ vẫn lặng lẽ trải dài, như những năm tháng từng xa cách.
Giờ đây bỗng giao nhau nơi góc lớp tưởng chừng bình thường ấy.