Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
432,247
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
395103454-256-k114177.jpg

Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Tác giả: Wovensoul
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lưu ý‼️
Tất cả nhân vật, bối cảnh trong truyện đều là hư cấu, tưởng tượng KHÔNG CÓ THẬT!!

Tên truyện: Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu

Tác giả: Lam Thanh Nguyệt

Thể loại: Tình trai Việt Nam - Học đường - Gương Vỡ Lại Lành - Yêu Thầm Tags: guongvolailanhhọcđườngtìnhtraiyêuthầm​
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 1


Ngày 5 tháng 9 năm 2018.Ngày học sinh cả nước bắt đầu một chuyến hành trình mới.

Những cơn mưa đầu thu dần dần thưa vắng, nhường chỗ cho bầu trời xanh nhạt thẳm yên ả.

Khắp nơi, nhịp sống học đường như được khởi động trở lại sau những tháng hè dài đằng đẵng.Sáng sớm, khu phố vốn yên tĩnh nay bỗng trở nên rộn ràng và tấp nập.

Tiếng còi xe vang vọng, tiếng bước chân, tiếng cười đùa rôm rả của học sinh dồn dập trên vỉa hè.

Hôm nay là ngày khai giảng, ngày mở ra những kỉ niệm mới mẻ, là điểm khởi đầu cho hành trình dài của tuổi học trò.Trường Trung học Nguyễn Trãi nằm ngay mặt tiền của con đường lớn, cổng trường rộng mở đón học sinh từ rất sớm.

Từng tốp học sinh trong những bộ đồng phục mới tinh, vai đeo ba lô, nét mặt rạng rỡ nhưng cũng lẫn chút hồi hộp, háo hức tiến vào cánh cổng trường.

Một vài bậc phụ huynh đứng chờ bên ngoài, dõi theo từng bước chân con mình với ánh mắt đầy yêu thương.Hôm nay cũng là ngày đầu tiên vào lớp 11 của Hoàng Minh Anh và Hoàng Huỳnh Tạ Thiên.---5 giờ 20 phút sáng, tại nhà Minh Anh và Tạ Thiên."

Cậu chủ, tới giờ dậy chuẩn bị đi khai giảng rồi ạ."

Tạ Thiên đứng trước cửa phòng, gõ nhẹ vài tiếng rồi lên tiếng gọi.

Bên trong phòng vẫn yên lặng, không có lấy một tiếng động đáp lại.

Thấy vậy, anh nhẹ nhàng mở cửa bước vào, khẽ cúi người:"Cậu chủ, tôi xin phép."

Căn phòng thoang thoảng mùi hương tinh dầu dịu nhẹ.

Trong ánh sáng mờ mờ, Minh Anh đang co người lại trên chiếc giường lớn, ánh mắt cậu hướng ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng đầu tiên đang dần len qua khe rèm."

Dậy chuẩn bị đi thôi, hôm nay khai giảng mà."

Tạ Thiên nhỏ nhẹ nhắc nhở."

Tôi biết rồi..."

Cuối cùng cậu cũng chịu trả lời.

Giọng nói của Minh Anh nhẹ nhàng, ấm áp nhưng phảng phất nét lạnh nhạt, hờ hững.

Bao năm sống cùng nhau, anh vẫn luôn có chút khó đoán về cậu chủ nhỏ này.Dù hai người họ đã quen biết nhau từ bé, nhưng quan hệ vẫn luôn ở trạng thái nhạt nhòa.

Không phải do ghét bỏ, càng không phải có mâu thuẫn gì lớn.

Chỉ đơn giản vì cả hai quá giống nhau, trầm lặng, ít nói, chẳng ai chủ động bắt chuyện.

Sống cùng một mái nhà, ăn chung một mâm cơm, vậy mà lúc nào cũng như hai người dưng."

Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Tạ Thiên nhẹ nhàng nói khi thấy Minh Anh đã chỉnh tề trong bộ đồng phục học sinh thẳng thớm.Minh Anh ngồi vào bàn ăn, im lặng ăn phần bữa sáng đã bày sẵn.

Tạ Thiên cũng ngồi đối diện, giữa hai người vẫn là khoảng im lặng quen thuộc.Hiện tại, căn nhà rộng lớn chỉ còn hai người họ cùng vài người giúp việc.

Cha mẹ bọn họ vốn bận rộn công tác ở Mỹ suốt nhiều năm nay.

Dù mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt đầy đủ, gọi điện hỏi thăm thường xuyên, nhưng sự lạnh lẽo trong ngôi nhà này vẫn chẳng vơi đi bao nhiêu.

Minh Anh hầu như quanh năm chỉ quanh quẩn trong nhà, hết học ở trường lại về thẳng nhà, bị quản chặt bởi lịch học gia sư dày đặc mà mẹ cậu đã sắp sẵn.

Cậu cứ như một con rối chỉ biết học hành không ngừng nghỉ bị điều khiển bởi gia đình cậu, học hành đã thành thói quen suốt 10 năm đi học của cậu.Ba tháng hè với người khác là những ngày vui chơi thảnh thơi, còn với Minh Anh vẫn là những buổi học nối tiếp, những buổi gia sư kín lịch từ sáng đến chiều.

Cha cậu nghiêm cấm việc cậu ra khỏi nhà, mọi thứ đều nằm trong khuôn khổ kỷ luật.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 2


Ánh nắng đầu thu nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ, trải dài lên tấm rèm trắng nơi góc phòng.

Sân trường Nguyễn Trãi hôm nay rộn ràng tiếng cười nói, rực rỡ sắc hoa và cờ đỏ tung bay trong ngày khai giảng.

Trong đám đông náo nhiệt ấy, Hoàng Minh Anh và Hoàng Huỳnh Tạ Thiên vẫn bước đi bên nhau, lặng lẽ và trầm mặc.

Như thường lệ, họ không nói gì, nhưng ánh mắt Thiên vẫn dõi theo cậu thiếu gia Minh Anh từ phía sau, như một thói quen không thể xóa nhòa."

Xin mời tất cả các em học sinh xuống sân trường để chuẩn bị làm lễ chào cờ.

Xin nhắc lại! mời tất cả các em học sinh toàn khối xuống chuẩn bị làm lễ chào cờ.

Xin hết."

Giọng nói quen thuộc từ loa phát thanh, cô Tổng phụ trách của trường, vang lên khiến sân trường bắt đầu chuyển động.

Tất cả học sinh nhanh chóng cầm ghế, đi xuống sân và ổn định chỗ ngồi.

Minh Anh và Tạ Thiên học cùng lớp nên ngồi chung một khu, nhưng lại ở hai vị trí khác nhau.

Minh Anh ngồi cách anh sáu người trong dãy, còn Thiên, vì cao gần 1m95, buộc phải ngồi cuối hàng.Vì là đầu năm học nên phải mất khoảng 15 phút để ổn định, rồi loa phát thanh lại vang lên:"Đã tới giờ làm lễ, xin mời các bạn học sinh đứng dậy chỉnh sửa đồng phục để chuẩn bị bắt đầu buổi lễ."

Lần này là giọng một chị học sinh khối 12, đội trưởng Hội Đoàn viên của trường.Cả sân trường nhanh chóng đứng dậy, ổn định hàng lối.

Cảnh tượng nghiêm trang, đồng đều như một bức tranh học trò kỷ luật và đẹp đẽ.

Bài Quốc ca vang lên, cờ đỏ sao vàng tung bay trong gió thu.

Minh Anh lặng lẽ ngước nhìn lá cờ đang phấp phới.

Với cậu, những âm thanh trang nghiêm này giống như đang khuấy lên những nỗi đau và tuyệt vọng sâu thẳm trong lòngNhưng cậu không biết rằng, sau lưng mình, vẫn có một người lặng lẽ dõi theo, từng chút một.Tạ Thiên vì chiều cao nổi bật nên có thể nhìn thấy toàn cảnh sân trường.

Anh đã bắt gặp ánh mắt của Minh Anh, ánh mắt trông rất có hồn, nhưng lại vô hồn.Nhìn thấy ánh mắt đó, tim Thiên thắt lại.

Đã bao lần anh thấy Minh Anh như người mất hồn, nhưng chẳng biết làm sao để an ủi.

Không phải vì không quan tâm, mà vì không giỏi giao tiếp với cậu.

Và mỗi lần như thế, anh lại chỉ biết im lặng, lặng lẽ đau lòng thay cậu.Bài Quốc ca kết thúc, phần đầu tiên của buổi lễ cũng khép lại."

Sau đây là một vài điều cô Tổng phụ trách muốn nhắn gửi đến các bạn học sinh trong năm học mới."

Giọng người điều phối, chính là chị đội trưởng lớp 12A5, tiếp tục vang lên.

Nói đến cô gái ấy, thật khó để không chú ý.

Xinh đẹp, da trắng hồng, mắt hai mí rõ, học giỏi, năm nào cũng đứng nhất trường.

Cô ấy luôn nổi bật giữa đám đông, được cả nam sinh lẫn nữ sinh yêu mến."

Các em học sinh thân mến, chắc các em cũng đã có một kỳ nghỉ hè thật tuyệt vời, đúng không nào?"

Giờ thì đã đến lúc các em trở lại trường và bắt đầu học hỏi những điều mới.

Năm nay, chúng ta có thêm những học sinh lớp 10, chắc hẳn các em sẽ có nhiều bỡ ngỡ khi mới bước vào ngưỡng cửa cấp ba.

Nhưng cô tin các em sẽ sớm quen và học được nhiều điều bổ ích trong năm học này.Và cũng không thể không nhắc đến các bạn học sinh lớp 12, năm học cuối cùng của thời áo trắng, cũng là năm cuối sau 12 năm đi học của các em.

Chắc chắn sẽ vất vả và nhiều áp lực, nhưng cô tin các em sẽ kiên cường vượt qua và chinh phục được kỳ thi đại học sắp tới.Cô xin chúc tất cả các em, ở mọi khối lớp, sẽ có một năm học thành công, thuận lợi và đầy kỷ niệm đẹp nhất của thời học sinh.”

Kết thúc bài phát biểu, một tràng pháo tay vang lên giòn giã.

Bài phát biểu ngắn nhưng đầy cảm xúc.Cô Ánh, Tổng phụ trách, là người lớn tuổi nhất trong đội ngũ giáo viên hiện tại.

Dù nghiêm khắc, nhưng cô luôn là người thương học sinh nhất.

Có lẽ hết năm nay, cô sẽ nghỉ hưu vì sức khỏe không còn được như xưa nữa.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 3


Buổi lễ chào cờ cuối cùng cũng đã kết thúc, học sinh ai về lớp nấy.

Vì đã lên lớp 11 nên phòng học của Minh Anh và Tạ Thiên được chuyển lên lầu hai của trường.

Trường THPT Nguyễn Trãi có sáu dãy phòng học, được chia thành ba khu ứng với ba khối lớp khác nhau: khu đầu tiên là của khối 10, nằm ở tầng trệt; khu thứ hai là của khối 11, ở tầng hai; còn khu cuối cùng, tầng ba, là nơi học sinh khối 12 học tập.Mỗi năm, trường đều đón nhận hơn 500 học sinh mới.

Tổng số học sinh toàn trường hiện tại là 1.889 người, trải đều từ khối 10 đến khối 12.

Do số lượng học sinh khá đông, mỗi khối được chia thành 14 lớp, tương ứng với hai dãy phòng học trong mỗi khu.Minh Anh không thích những nơi đông người, nên ngay sau khi buổi lễ vừa kết thúc, cậu đã lặng lẽ biến mất.

Vì không thấy Minh Anh đâu, Tạ Thiên lo lắng đi hỏi khắp lớp: " Có ai thấy cậu ấy đâu không vậy?

""Minh Anh á?

Hình như tôi vừa thấy cậu chủ cậu ở quanh đây thôi mà, cậu thử kiếm đi."[ Minh Anh!

Cậu lại định bỏ tôi lại, sau đó biến mất như lúc trước sao!?

Cậu từng hứa không bỏ tôi nữa rồi mà?!] Tạ Thiên vừa chạy, vừa suy nghĩ.Anh hỏi hết người này đến người khác thì biết cậu đã vào lớp trước sau khi buổi lễ kết thúc.

Tạ Thiên vội vã lên lớp và thấy Minh Anh đang ngồi gục đầu một mình ở cuối lớp.

Vì còn phải dọn dẹp dưới sân khấu sau buổi lễ nên lớp vẫn chưa có ai."

Cậu...cậu chủ!"

Tạ Thiên vừa gọi, vừa thở hổn hển, vì phải chạy lên một tầng lầu nên anh khá đuối sức, nói chuyện không ra hơi, Minh Anh nghe anh gọi thì cũng khẽ ngước lên nhìn.Anh thấy môi cậu ấy mấp máy, định nói gì đó nhưng lại thôi.[ Mình muốn hỏi, tại sao cậu ấy lại thở gấp như vậy!

Là vì không thấy mình? hay còn lý do nào khác?

Nhưng mình không thể!]"Sao cậu không chờ tôi lên cùng?"

Tạ Thiên nhìn cậu không rời mắt.Minh Anh bị nhìn đến sắp thủng mặt đành quay mặt vào trong.

Tạ Thiên thấy mình bị cho ăn bơ, nên tiến tới chỗ cậu ngồi tiện thể chọn chỗ ngồi học trước, lát khỏi phải chọn.Tạ Thiên kéo ghế, bỏ cặp của hai đứa xuống.

Anh là quản gia, nên việc giữ cặp cho thiếu gia cũng không có gì lạ.

Dù Thiếu gia có nói không cần nhưng anh vẫn cố chấp việc cầm cặp cho cậu."

Tôi nói ở trường cậu không được gọi tôi là cậu chủ rồi mà?"

Minh Anh không thích bị gọi là cậu chủ khi ở trường học và cả ở nhà cũng thế.

Cậu không thích làm chủ tớ với người mà cậu quý mến, cũng như người mà cậu ấy xem như là người thân ruột thịt của mình."

Tôi xin lỗi, tôi sẽ không gọi như vậy nữa! cậu đừng giận tôi nha!"

----------Mẹ của Minh Anh là người khó mang thai, thuộc dạng hiếm muộn.

Sau khi cưới cha cậu gần bốn năm, kỳ tích đã xảy ra: bà mang thai.

Cả gia đình khi ấy như vỡ òa trong hạnh phúc.

Sau chín tháng mười ngày, Minh Anh ra đời, là kết tinh của sự chờ đợi và yêu thương.Cũng vì lý do mẹ Minh Anh khó mang thai nên cha và mẹ rất thương và cưng chiều cậu.

Nhưng đó là chuyện trước lúc cậu gần 3 tuổi...

Từ lúc biết nói và nhận thức, Minh Anh đã bị cuốn vào vòng xoáy học tập không hồi kết.Hầu như những môn nào để học thì cậu cũng đều buộc phải học cả, cha cậu nói học để thành tài, nói cậu xem con nhà người ta mà học hỏi? họ nói cậu là đứa con duy nhất của gia đình nên phải học thật giỏi mới lo được cho gia đình và công ty của nhà này.Sáng học với gia sư, trưa thì học piano, chiều lại đi học thêm ở trung tâm tới tận 9 giờ tối mới về tới nhà, chưa kịp nghỉ ngơi.

Ăn xong, cậu lại bị mẹ bắt đi giải toán nâng cao, mỗi lần giải toán, phải giải hết 5 đề nâng cao do gia sư đặt ra mới được đi ngủ.

Nhưng khi giải xong, đồng hồ cũng đã điểm 2 giờ sáng, cậu mệt mỏi dọn dẹp và lên giường ngủ.Nguyên một ngày chỉ toàn học, đối với các bạn đồng trang lứa của cậu thì nguyên ngày được rong chơi tự do vui đùa xong về chỉ việc ăn cơm rồi lên giường đi ngủ.

Còn Minh Anh nguyên ngày chỉ cắm đầu vào học.

Học đến nỗi cạn kiệt sức.

Có lần Minh Anh cãi lời cha mẹ, cậu trốn đi chơi.

Nhưng nào ngờ cậu đang chơi với mấy đứa trẻ đồng trang lứa ở ngoài công viên thì bị mẹ bắt gặp!Hôm đó cậu bị mẹ kéo về nhà trong sự ngỡ ngàng của lũ trẻ.

Về đến nhà bà ấy bảo cậu quỳ gối và quát mắng."

TẠI SAO CON DÁM TRỐN ĐI CHƠI?!"

Minh Anh vừa khóc, vừa mếu máo.

"Hức...hức..con muốn được..hức.. ra ngoài chơi với mấy bạn thôi mà."

"Mẹ có cho đi chưa?!"

Con có biết, con đi chơi như vậy con sẽ lỡ việc học hành không hả? có phải mẹ không muốn cho con đi chơi đâu Minh Anh? mẹ làm vậy là tốt cho con, tốt cho tương lai của con mà, con phải hiểu chứ Hoàng Minh Anh?"

Một đứa trẻ chưa được 4 tuổi nữa thì hiểu cái gì chứ?

đó là đứa trẻ khác, còn với Minh Anh đứa trẻ bị ép học từ lúc 3 tuổi đã phải hiểu chuyện trước các bạn bè đồng trang lứa.Minh Anh khóc đến sưng hết mắt, đỏ cả mặt mới chịu nín khóc.

Minh Anh sau khi bị mẹ mắng, thì bị bà ấy nhốt trong phòng một ngày không được ra khỏi phòng.

Dù không được ra khỏi phòng nhưng những môn học như piano hay violin vẫn sẽ có người tới dạy cậu.

Bọn họ là giáo viên do mẹ Minh Anh gọi tới với lý do cậu bị trật chân không thể ra khỏi nhà được.Sau ngày hôm đó, trong phòng ngủ và bên ngoài phòng của cậu đã được lắp camera, không khác gì giam cầm cậu với việc học.

Lần đó cũng là lần cuối cùng cậu còn có thể khóc, còn cảm thấy đau.

Sau hôm đấy, việc học vẫn cứ lặp đi lặp lại.

Ngày qua ngày, dần dần tạo nên một Hoàng Minh Anh vô cảm, chỉ biết học Như một cỗ máy đã được lập trình sẵn.

Không phản kháng.

Không than vãn.

Không còn một giọt nước mắt.

Cậu vẫn luôn suy nghĩ.[Chắc cả đời mình sẽ không có bạn bè được rồi, nguyên ngày chỉ có học với học thì ai muốn chơi với mình chứ!]Nhưng Minh Anh đâu biết được, nửa năm sau sẽ có người thay đổi cuộc đời cậu.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 4


Ngày cuối cùng của tháng 5, trời bất ngờ đổ mưa như trút nước, từ sáng đến tối không một giây ngơi nghỉ.

Cơn mưa ào ạt, nặng nề, như đang khóc thay cho nỗi lòng của những đứa trẻ không ai cần.Ở góc nọ của một công viên bỏ hoang, nơi chiếc cầu trượt đường hầm cũ kỹ có một đứa bé ngồi co ro, ôm hai chân trước ngực.

Đứa trẻ mặc cái áo mỏng như tơ, còn có thể thấy được luôn phần cơ thể gầy trơ xương bên trong lớp áo.

Mưa vẫn không ngừng rơi, còn có dấu hiệu mưa lớn hơn."

Ọt ọt" Bụng của cậu bé réo lên, vì cũng đã lâu chưa có gì bỏ bụng."

Mình đói quá...Chắc mình chết mất..."

Vô tình cậu bé thấy có một ổ bánh mì của ai làm rơi trên vỉa hè.

Đứa nhóc ấy chạy ra lụm ổ bánh ướt sũng và dính đầy cát, nhưng vẫn là thức ăn nên không sao hết...Tạ Thiên vui mừng vì lâu lắm cậu mới có cái để ăn.

Cậu ăn ngấu nghiến, cơ thể ướt như một chú mèo hoang đã lâu lắm mới được người ta cho ăn.Tạ Thiên chỉ mới 4 tuổi, không cha không mẹ, không nơi nương tựa.Lần cuối cậu được ăn no...

Chắc là nhiều tháng trước.Lúc trước cậu hay đi bán vé số để sống qua ngày, nhưng lúc nào đi bán cũng bị người ta dựt hết vé số, Tạ Thiên lấy vé không cọc tiền trước, vì cậu làm mất vé số nhiều lần nên người ta cũng không cho cậu ấy bán nữa.Cậu sống nhờ bán vé số qua ngày, nhưng họ không cho bán nữa, đứa nhỏ ấy đành phải đi lục rác, hoặc xin ăn cơm thừa, canh cặn của khách trong mấy quán xá ngoài lề đường.

Nhiều lần bị chủ quán đánh vì đứng tránh mưa trước tiệm hoặc xin cơm thừa của khách.Lúc bị đánh chỉ biết khóc...

Nhưng dần rồi cũng không khóc nữa.Ban đêm, người người nhà nhà chăn ấm nệm êm bên gia đình.

Còn cậu nhóc Tạ Thiên phải trốn dưới gầm cầu, lấy hộp giấy làm chỗ để chui vào ngủ, lấy bìa carton làm chăn để đắp.

Có lúc mưa dột, cậu néo người vào chân cầu, run bần bật.

Nhưng không dám kêu tha tiếng nào.

Vì khóc cũng có ai nghe đâu?Có lần đi vào chợ, bị người trong chợ chê bai, la mắng vì tưởng cậu là ăn trộm vặt.

Một bà bán trái cây tát thẳng vào mặt cậu, gào lên:" Con nít mà mất dạy, ba mẹ mày không dạy mày cách làm người tốt à?

Sao lại để cho thứ súc vật như mày đi ăn trộm vậy?!"

Bị tát một cái đau điếng, nhưng cậu có lỗi lầm gì mà phải chịu như vậy chứ?"

Thằng súc vật!

Mẹ mày không dạy mày cách trả lời khi người lớn hỏi à?

Hay mày bị câm?!" nói rồi bà ta chọi trái táo vào người Tạ Thiên.Không ai cả, không ai dạy, cũng không ai cần.Dù ăn được một ít, nhưng cái đói khiến bụng cậu quằn quại không yên.

Cái lạnh khiến da cậu tím tái và xanh sao.

Nhưng nỗi đau lớn nhất lại là ánh mắt người ta nhìn cậu, như thế cậu là một thứ rác rưởi, vướng víu xã hội này vậy.Cho đến buổi tối ngày hôm đó.Cậu đang ngủ để quên đi cơn đói, bỗng một chiếc ô tô trắng dừng lại gần chỗ cậu đang trú mưa, một người đàn ông bước xuống, che dù, bước thẳng về phía Tạ Thiên đang nằm ngủ say trong tay còn ôm chặt một nửa ổ bánh mì đã nhão, trong chiếc cầu trượt đã cũ."

Cháu trai, sao cháu lại ngủ ở đây?"

ông tiến lại lay người đứa trẻ.Tạ Thiên giật mình ngồi dậy, lùi vào sâu bên trong vì sợ...!Tạ Thiên: "..."

Ông mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Cháu đừng sợ!

Ta không phải người xấu!"

Ông thấy cậu không trả lời thì hỏi:"Cháu tên gì?"

"...Thiên!" cậu dè dặt trả lời."

Cái gì Thiên?"

Ông không nghe rõ câu trước.Tạ Thiên mấp máy, nói:"Tạ...Tạ Thiên!"

"Cháu đi lạc à?

Nhà cháu ở đâu để ta đưa về" Ông ấy tưởng cậu là trẻ đi lạc, chứ không nghĩ gì khác."

Không có nhà" Tạ Thiên thẳng thừng đáp.Người đàn ông ngạc nhiên trước câu trả lời của cậu, thầm nghĩ:[Một đứa trẻ tầm cỡ tuổi con trai mình mà đã không người thân như vậy rồi ư?...]Người đàn ông ấy không nghĩ ngợi gì, cúi xuống bế cậu lên!

Lần đầu tiên có người không xem cậu dơ bẩn, hôi hám, lần đầu cậu được ôm giống con người thật sự."

Đi với ta, từ giờ, cháu sẽ không phải ngủ ngoài đường nữa""Từ nay, cháu sẽ là con trai thứ của nhà họ Hoàng ta!"

Tạ Thiên không hiểu được hết lời của người đàn ông này nói.Nhưng cậu biết, từ giờ sẽ không phải lục rác, đi xin cơm thừa, hay là ngủ bờ ngủ bụi nữa!

Cũng sẽ không bị coi là rác rưởi nữa.Trong vòng tay to lớn và ấm áp của người đàn ông, trái tim nhỏ bé của cậu thôi thắt lại.Và Lần đầu tiên trong nhiều năm, nước mắt tuôn ra.Không phải vì đói.

Không phải vì lạnh.Mà là vì cậu đã quen với việc mình bị ruồng bỏ, không ai cần đến, cho đến khoảnh khắc đó.Trời cũng đã ngừng mưa, mặt trăng cũng đã ló dạng và soi sáng mặt đường.

Như thể đang vui mừng soi sáng tương lai mới phía trước của cậu và người ấy!
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 5


Buổi lễ khai giảng khép lại sau hai tiết học đầu.

Ánh nắng sớm của tháng 9 len lỏi qua những tán cây phượng vĩ, trải nhẹ lên sân trường còn vương chút hơi sương.

Gió thổi nhè nhẹ, đủ để những tà áo trắng bay phấp phới theo từng bước chân học trò.Sân trường nhanh chóng trở nên rộn ràng khi tiếng trống ra chơi vang lên.

Từng tốp học sinh ùa ra hành lang, tiếng cười đan xen tiếng gọi nhau ríu rít sau một mùa hè xa cách.

Trong lớp 11A1 ồn ào những tiếng cười nói vui vẻ, nhưng ở góc cuối lớp thì lại rất yên tĩnh, trầm lặng.Minh Anh và Tạ Thiên ngồi cuối lớp, tổ 4.

Bên cạnh cửa sổ.

Một cơn gió nhẹ nhàng lùa qua ô cửa kính đang hé mở, làm mái tóc hai người khẽ lay động.

Cả hai không nói gì, nhưng sự im lặng của họ không phải khó xử, mà là quen thuộc.Tạ Thiên bỗng đứng dậy, bước ra khỏi lớp học.

Minh Anh mãi ngắm nhìn những tán cây phượng to lớn bên ngoài cửa sổ, được trồng gần lớp học.

Không để ý anh đã đi đâu và đi lúc nào.

Đến lúc Tạ Thiên về lớp với hộp đồ ăn đang cầm trên tay, cậu mới nhận ra."

Đồ ăn trưa của cậu đây.

Mau ăn đi, kẻo nguội" anh đặt hộp đồ ăn trên tay mình xuống bàn Minh Anh.Cậu nhìn hộp đồ ăn, rồi lại ngẩng lên nhìn Tạ Thiên bằng ánh mắt ngạc nhiên, như muốn hỏi điều gì đó.Cậu cầm lấy hộp đồ ăn, miệng lí nhí: "Cảm ơn" sau đó lại hỏi."

Cậu... không ăn à?"

Anh nhìn Minh Anh, cười mỉm: " Tôi ăn rồi, cậu cứ ăn đi" Tạ Thiên ngồi xuống, nhìn cậu mở hộp thức ăn.

Là cơm tấm!

Mùi sườn nướng bốc lên thơm phức, không chỉ có sườn mà còn có bì, chả trứng, kèm thêm 3 lát cà chua, 2 miếng dưa leo và một bịch nước mắm chua ngọt.

Hộp cơm đầy ú ụ topping, nhìn chỉ muốn ăn liền thôi."

Tôi biết cậu không ăn được hành lá, nên nói người ta không bỏ vào."

"Ọc ọc..." bụng Minh Anh réo lên.Minh Anh: "!"

"Để tôi bỏ nước mắm vào cho, cậu đừng đụng vào, dơ tay đó!"

Tạ Thiên nói."

Tôi...tôi tự làm được!"

Minh Anh trả lời."

Không sao" Tạ Thiên đáp.Anh cắt bịch nước mắm, rồi chế vào cơm một lượng vừa đủ vào."

Xong rồi, cậu...

Ăn đi, tôi đi rửa tay" Tạ Thiên đứng dậy ra khỏi lớp.

Minh Anh nhìn theo bóng lưng đang rời đi, thấy anh ra khỏi lớp cậu mới bắt đầu ăn.Tạ Thiên nói đi rửa tay, nhưng lại mang về chai nước suối còn mát lạnh.

Anh đặt chai nước xuống bàn Minh Anh, anh ngồi vào chỗ không nói gì.

Cậu cũng ngầm hiểu chai nước này mua cho mình, nên mở nắp uống một ngụm rồi đóng nắp lại.

Tiếng trống trường vang lên, giờ ra chơi cũng đã kết thúc, học sinh ai học lớp nào thì về lớp nấy để chuẩn bị sinh hoạt đầu năm.Tiết ba.Cánh cửa lớp bật mở, không báo trước.

Một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, dáng người cao, gầy, nước da trắng sáng, sống mũi cao và ánh mắt lạnh như băng phủ sương.

Cả lớp im phăng phắc ngay từ cái liếc đầu tiên.Áo sơ mi trắng dài tay được xoắn lên, cà vạt tối màu, dáng đứng thẳng tắp, từng bước đi tự tin nhưng không vội vàng.

Người đó không hề giới thiệu mình ngay mà chỉ đứng trên bục giảng một lúc, quan sát cả lớp bằng ánh mắt sâu và yên lặng, khiến không ít học sinh cảm thấy như mình bị nhìn thấu.Rồi anh ta khẽ nghiêng đầu, giọng nói vang lên trầm thấp, rõ ràng:"Chào các em.

Thầy là Hoàng Gia Quân, giáo viên dạy Ngữ văn, cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp 11A1 của các em trong năm học này."

Cả lớp bắt đầu xì xào sau mấy giây bất động."

Nhìn trẻ vậy mà làm thầy á?"

"Không biết thầy bao nhiêu tuổi ta."

"Nhìn thầy cứ như sinh viên đi thực tập ấy""Thầy đẹp trai dữ."

"Cảm giác lạnh lùng mà thu hút ghê."

Ở cuối lớp, Minh Anh khựng lại, đôi mắt anh chớp nhẹ, kinh ngạc vì tưởng mình nhìn nhầm.Cả người Tạ Thiên sững lại khi nhìn thấy người đàn ông vừa bước vào và đang đứng trên bục giảng của lớp.

Anh quay sang nhìn Minh Anh, đúng lúc cậu ấy cũng quay qua nhìn Tạ Thiên, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng cùng một câu hỏi:"Anh họ làm giáo viên thật á?!"

Cả hai đều bất ngờ.

Người đàn ông vừa bước vào lớp này lại là Anh họ của họ, và anh ta cũng chỉ mới 20 tuổi.

Thậm chí mới vài tháng trước, anh ta còn ở nhà tụi mình ăn uống, chơi game, trêu chọc như người anh lớn thân thiết.Nào ngờ bây giờ, Gia Quân lại xuất hiện với thân phận là giáo viên chủ nhiệm mới chứ!!Chưa bao giờ Minh Anh nghĩ rằng, anh mình sẽ đi theo cái nghề bảng đen phấn trắng này.

Lại còn là giáo viên Ngữ văn, ở ngay trường mình học.Không ai trong lớp biết mối quan hệ giữa họ, kể cả các giáo viên trong trường.

Mọi thứ vẫn yên ắng, chỉ có nắng ngoài khung cửa sổ vẫn lặng lẽ trải dài, như những năm tháng từng xa cách.

Giờ đây bỗng giao nhau nơi góc lớp tưởng chừng bình thường ấy.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 6


"Được rồi, các em trật tự để chúng ta điểm danh nào" Giọng nói nhẹ nhàng của Gia Quân cất lên khiến bao bạn nữ trong lớp trúng tiếng sét ái tình."

Hoàng Minh Anh."

"Có ạ!"

"Hoàng Huỳnh Tạ Thiên."

"Dạ có!"

"Trần Ngọc Nguyệt Nhi""Có em""Nguyễn Duy Anh"" Cóoo "Hoàng Gia Quân điểm danh một lượt, không thiếu ai mới bắt đầu nói tới việc chính."

Chúng ta vào việc chính luôn nhé!

Lớp chúng ta sẽ có một bạn mới chuyển đến" Cả lớp nghe có học sinh mới thì bắt đầu xôn xao bàn tán, xem bạn mới là nam hay nữ."

Nam hay nữ vậy thầy?"

Một bạn nữ cất tiếng hỏi."

Tôi chắc chắn là nữ!"

Một bạn nam khác nói."

Tôi cũng nghĩ giống ông, lớp mình con trai chiếm tám mươi phần trăm rồi.

Không thể nào lại là đực rựa được" một người khác trong lớp cũng lên tiếng."

Nam hay nữ không quan tr------" Gia Quân chưa nói dứt câu đã cắt ngang."

Vậy cá cược đi, đoán xem học sinh mới là con trai hay con gái!

Tôi cược một trăm nghìn, là một bạn nữ xinh đẹp""Tôi cược ba mươi ngàn, tôi đoán đó là một cậu bạn cực kỳ đẹp trai, đẹp hơn cả ông" một bạn nữ đặt ba mươi nghìn lên bàn."

Cô nói vậy là ý gì?"

Cậu ta lườm bạn nữ ấy."

Tui nói vậy đó" bạn nữ ấy đáp lại.Cả lớp bắt đầu chia làm hai phe để cá cược, một bên đoán là nam, một bên đoán là nữ.

Hoàng Gia Quân chỉ biết bất lực đứng nhìn bọn họ cá cược, không nói nên lời."

Minh Anh, Tạ Thiên!

Chỉ còn hai ông thôi đấy, cược bao nhiêu, phe nào?"

Người hỏi bọn họ là Duy Anh, người bầy đầu cá cược cũng là người cược cao nhất cho "phe học sinh mới là nữ"."

À, tôi không tham gia" Tạ Thiên nói."

Minh Anh cũng không luôn à?"

Cậu ta hỏi."

Không" Minh Anh vốn không quan tâm những trò nhảm nhí này, chỉ cho lời ngắn gọn cho qua."

Thế thôi" Cậu ta quay về chỗ ngồi, bắt đầu tính tiền cược của cả hai bên.Giáo viên chủ nhiệm mới là Hoàng Gia Quân ngồi nhìn những học trò đầu tiên của mình trong lòng có suy nghĩ: "có nên bỏ nghề này không nhỉ?"

Hoàng Gia Quân ngồi lâu bắt đầu nóng ruột, nhìn đồng hồ, hỏi: " Các em xong chưa, qua mười phút rồi đó."

"Đếm tiền xong rồi!

'Phe học sinh mới là nam.'Tổng được 290 nghìn, còn phe tụi này được 314 nghìn."

"Phe của các cô nên chuẩn bị dâng tiền cho ông đây đi háháhá" Cậu ta cười trông rất gợi đòn."

Chưa chắc đâu nha, Nguyễn.Duy.Anh!"

Bạn nữ ấy nhấn mạnh tên cậu ta, trông đanh đá vô cùng, đáp trả không sót một câu chữ nào."

Tới rồi à, em mau vào đi" thầy Quân bỗng cất tiếng gọi ai đó đi vào."

Chào mọi người" một chất giọng đầy nam tính nhưng rất dịu dàng cất lên giữa những tiếng ồn ào trong lớp, bỗng lặng thinh.

Tất cả mọi người trong lớp kể cả Tạ Thiên và Minh Anh cũng bất ngờ vì chất giọng ấy."

Ai...Ai vậy?" cả lớp ồn ào bàn tán."

Các em trật tự, đây là Hoàng Bảo, là học sinh mới của lớp mình" mọi người trong lớp Ồ lên khi biết học sinh mới là nam."

Rất mong mọi người giúp đỡ" Chất giọng lẫn ngoài hình khiến không ít cô bạn trong lớp gục ngã vào lưới tình."

Lát nữa nhớ ở lại trả cược cho bà đây đó nha Duy Anh, đừng trốn về trước đó" giọng cô nàng rất ngọt, nhưng nói ra câu ấy lại nghe rất đanh đá."

Tại sao lại là đực rựa, TẠI SAOOO!!!" cậu ta chỉ biết ôm đầu hét trong suy nghĩ của chính mình."

Em ngồi ở chỗ Nguyệt Nhi nha" Gia Quân chỉ tay về phía chỗ của Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi là tên của cô bạn đáp trả không sót câu nào của Duy Anh.

Chỗ cô nàng là ngay trước mặt Tạ Thiên và Minh Anh."

Đây nè, Bảo" Nguyệt Nhi lên tiếng."

Đây nè, Bảo ~ nghe thấy ghê!

" Duy Anh ngồi bàn kế bên nhại lại câu cô vừa nói, nghe bản gốc nói trong rất ổn, nhưng tới cậu ta nhại lại nghe mà muốn vả cho phát."

Xin chào, hai cậu là..." hắn quay xuống chỗ của Tạ Thiên."

Tôi là Tạ Thiên, còn đây là Minh Anh" Tạ Thiên trả lời.Minh Anh không quan tâm để cậu bạn mới đến này, chỉ gật đầu xem như chào hỏi.Đột nhiên hắn nhớ ra gì đó, hỏi: " Không lẽ, hai cậu là Hoàng Minh Anh và Hoàng Huỳnh Tạ Thiên?"

Tạ Thiên gật đầu."

Thế thì trùng hợp thật, tôi không ngờ được gặp hai người ở đây!

Các cậu không nhớ tôi sao?"

Hoàng Bảo nói một loạt không ngừng."

Sao cậu lại biết họ tụi tôi?

Tôi còn chưa nói mà?"

Tạ Thiên hỏi."

Cậu không nhớ thật đấy hả, tụi mình học chung hồi cấp 1 đó, không nhớ thật sao?" hắn lại nói."

Có chuyện gì thì để sau này nói, tới giờ học rồi" Gia Quân lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 7


"Chúng ta sẽ chọn ra bán cán sự lớp, thầy sẽ cho các em tự bầu chọn ai là là lớp trưởng và lớp phó trước nhé" Hoàng Gia Quân đi xuống bục giảng, phát cho mỗi bạn trong lớp hai mảnh giấy nhỏ."

Các em hãy ghi tên của hai bạn phù hợp để làm lớp trưởng và lớp phó vào hai mảnh giấy, sau đó cuộn lại và đem lên bỏ vào hai chiếc hộp trên bàn thầy nhé!"

Gia Quân vừa nói vừa chỉ vào hai chiếc hộp trên bàn giáo viên."

Ê út Nhi, bà chọn ai làm lớp trưởng?"

Nguyệt Nhi nhỏ con nhất lớp mọi người trong lớp hay gọi cô là "Út Nhi."

Một bạn nữ bàn trên quay xuống hỏi cô nàng."

Chưa biết nữa, Thư chọn ai á?"

Thư là tên của cô bạn ngồi trước Nguyệt Nhi."

Chắc là Tạ Thiên hoặc là Minh Anh" Thư vừa nói, vừa nhìn xuống hai con người nãy giờ không hé miệng một câu nào."

Ò" Cô nàng vừa trả lời vừa ghi vào hai mảnh giấy.10 phút trôi qua.Mọi người trong lớp từng người bước lên bỏ hai mảnh giấy vào hai hộp trên bàn."

Các em đợi thầy kiểm tra tên bạn nào được chọn nhiều nhất nha."

Trong lúc chờ Gia Quân kiểm tra, cả lớp đoán xem ai sẽ được làm lớp trưởng và lớp phó học tập.

Phía Tạ Thiên đột nhiên nhận được 10 cuộc gọi nhỡ và một dòng tin nhắn từ dì hai, cũng là chị ruột của mẹ Minh Anh, đoạn tin nhắn viết rằng:------Tạ Thiên, con với Minh Anh mau về nhà liền đi con ông Ngoại tụi con mất rồi!Chỉ với một dòng tin nhắn thôi cũng khiến anh nghẹn lời, khóc không thành tiếng...Bà Ngoại của hai người họ cũng mới mất cách đây một tháng.

Dù Tạ Thiên không phải cháu ruột, nhưng ông bà thương anh như con cháu ruột thịt trong nhà, Tạ Thiên cố gắng lấy lại bình tĩnh để nói với Minh Anh về việc này.

Anh nắm tay áo Minh Anh kéo nhẹ, Minh Anh theo phản xạ quay người lại thì thấy tay Tạ Thiên đang run lên, thấy miệng anh lắp bấp nói:"Minh...Minh Anh, ông ngoại......" giọng Tạ Thiên run rẩy, cổ họng nghẹn ngào."

Ông ngoại như nào?"

Minh Anh khó hiểu, hỏi."

Dì hai vừa báo tin, nói ông......mất rồi!"

Tạ Thiên nghẹn ngào nói.Xung quanh rất ồn ào, nhưng Minh Anh không còn nghe thấy tiếng ồn xung quanh nữa.

Cậu chết lặng, nhưng sau đó bình tĩnh lại rất nhanh."

Dì hai bảo tôi với cậu mau về."

Tạ Thiên vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, nhưng vẫn gắng gượng tỏ ra mình ổn.

Tạ Thiên lên xin Hoàng Gia Quân cho về sớm vì nhà có việc gấp."

Được rồi, hai em về cẩn thận.

Còn vài chuyện, khi về lúc rảnh anh sẽ nói rõ với hai em sau."

Hoàng Gia Quân thấy vẻ gấp gáp của hai người họ cũng không gặn hỏi gì thêm.

Bọn họ ra tới cổng trường thì có xe riêng của nhà ông ngoại đang chờ sẵn phía bên kia đường, một mạch chở họ về nhà ông Ngoại Minh Anh.

Hai người vừa tới nơi đã thấy dì hai ngồi khóc sắp ngất.

Minh Anh đi lại đỡ và dìu dì hai lên ghế ngồi.Ông bà Ngoại chỉ có hai người con gái, là Dì hai vừa mẹ cậu.

Dì hai có con sớm ở tuổi đôi mươi, con gái dì nay cũng lập gia đình và có ba đứa con."

Chị họ, cha mẹ em biết chưa ạ?"

Tạ Thiên quay qua hỏi Thúy Hạnh, chị họ của hai người."

Mẹ chị có gọi cho mẹ em hồi hôm qua, nói ông ngoại yếu kêu cô về gấp.

Họ nói sẽ đặt vé về liền, chắc giờ họ cũng về gần tới rồi"Tạ Thiên và Minh Anh vào nhìn ông lần cuối.

Không gian như lặn đi, chỉ còn tiếng nấc nghẹn.

Sau đó, tang lễ cũng được tiến hành, may cha mẹ bọn họ về kịp lúc trước khi tang lễ tiến hành.
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 8


Bầu trời hôm nay xám nhạt, mây dày đặc như muốn che giấu nỗi buồn đang bao trùm cả khu nhà.

Khói nhang mỏng nhẹ bay lên từ bàn thờ được lập giữa gian nhà chính, thoảng mùi hương trầm dịu nhẹ, len lỏi trong không gian lặng im.Tin ông ngoại Minh Anh qua đời nhanh chóng được truyền đi khắp xóm.

Mọi người trong xóm rất quý mến và kính trọng ông, nên khi nghe tin ông qua đời, ai nấy đều đau lòng.

Khi còn sống, ông ngoại hay đi từ thiện cho những hoàn cảnh khó khăn như người già, trẻ nhỏ lang thang không nơi nương tựa.

Vì thế, hàng xóm rất coi trọng ông vì ông có tấm lòng lương thiện và nhân hậu.Ngày thứ hai của tang lễ, người thân và hàng xóm lần lượt đến thắp hương, mỗi người cầm một nén nhang, cúi đầu thắp lên bàn thờ di ảnh trang nghiêm trước mặt.

Gia Quân cũng biết tin nhưng vẫn còn buổi họp đầu năm ở trường, tới chiều tối mới qua thắp hương cho ông.Minh Anh và Tạ Thiên mặc áo dài trắng, đầu đội khăn tang, lặng lẽ đứng cạnh nhau.

Dù cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt của cả hai đã đỏ hoe, cổ họng thắt nghẹn lại khi có ai đó bước tới an ủi.Tang lễ cũng đã kết thúc sau ba ngày.

Suốt mấy ngày ròng rã, Minh Anh luôn cố tỏ ra ổn, cậu không khóc cũng không quá đau lòng.

Nhưng suốt mấy ngày tang lễ, Minh Anh không chịu ăn gì.

Minh Anh vốn đã gầy, lại còn cao; mấy nay không ăn gì nhìn cậu càng gầy và xanh xao hơn.

Về tới nhà, Minh Anh vẫn không chịu ăn mà chỉ ở trong phòng.

Cha mẹ thấy cậu không chịu ăn uống gì cũng sốt ruột, nhiều lần mang cơm vào cho Minh Anh nhưng chỉ nhận lại câu: "Con không đói."

Đã hơn một tuần trôi qua kể từ ngày ông mất, Minh Anh vẫn đi học nhưng không chịu ăn gì.

Cha mẹ cậu bắt đầu lo lắng khi thấy cậu cứ tiếp tục như vậy.

Hậu sự cho ông ngoại cũng đã xong, công việc của họ còn dang dở, không thể ở lại lâu hơn được.

Cha mẹ cậu định khuya nay sẽ bay về lại Mỹ.Bữa tối hôm đó."

Cốc... cốc..." tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên ngoài hành lang."

Minh Anh, mẹ vào nha con."

Không nghe thấy phản hồi, bà khẽ mở cửa, nhẹ nhàng bước vào phòng."

Minh Anh...

Ngày mai cha mẹ sẽ về lại Mỹ, con cứ như vậy mãi thì sao mẹ yên tâm đi đây?

Lỡ con ngã bệnh, ông ngoại cũng không yên lòng đâu con."

Cậu ngồi co ro trên giường, lặng lẽ quay mặt về phía cửa sổ, giọng trầm khẽ vang:"Con chỉ... chưa thể chấp nhận được thôi."

Nước mắt mẹ cậu khẽ rơi.

Bà ôm lấy con trai, siết chặt như muốn truyền cho cậu một chút hơi ấm.Phía bên ngoài cửa, Tạ Thiên đứng im lặng nghe hai người họ nói chuyện.

Anh không dám bước vào, nhưng nghe từng lời, từng tiếng nấc nghẹn của hai mẹ con.

Trong lòng anh cũng nhói lên.

Tạ Thiên vẫn quyết định không bước vào, anh xuống bếp nấu một bát cháo nóng mang lên phòng Minh Anh.Anh đem lên phòng định gõ cửa thì thấy mẹ nuôi mình đi ra, đôi mắt bà đỏ hoe.

Thấy anh đang mang cháo, bà dừng bước lại, căn dặn:"Tạ Thiên à, thằng bé cứng đầu lắm, con lựa lời mà nói với nó nha con.

Khuya nay mẹ và cha con sẽ bay, không thể ở lại thêm được nữa.

Con chăm sóc Minh Anh dùm mẹ nha, mẹ tin ở con."

Nói xong, bà nhẹ mỉm cười rồi bước về phòng mình."

Cốc... cốc..." anh gõ nhẹ vào cửa phòng đang mở."

Minh Anh...

ăn một chút thôi."

Cậu khẽ lắc đầu."

Chỉ một chút thôi, nha?

Tôi nấu cực lắm, cậu không ăn tôi giận đó."

Tạ Thiên cố cười nhẹ, giọng dịu dàng.Minh Anh cuối cùng cũng miễn cưỡng nhận lấy bát cháo, ăn vài muỗng.

Cậu khẽ nói, giọng vẫn còn khàn:"Cảm ơn cậu..."
 
Tôi Sống Trong Thế Giới Mang Tên Cậu
Chương 9


Sáng hôm sau, cha mẹ hai người họ đã bay về Mỹ từ khuya.

Trong căn nhà hiện tại chỉ còn Minh Anh và Tạ Thiên.

Buổi sáng trời u ám, bầu trời xanh thẳm đã bị những đám mây đen kéo đến che khuất.

Cơn mưa có thể trút xuống bất cứ lúc nào dưới bầu trời đầy mây đen kịt ấy.

Trong căn nhà nhỏ, không gian trầm lặng hơn hẳn mọi ngày.

Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên ngoài hành lang.

"Minh Anh, dậy thôi nào.

Xuống ăn sáng rồi còn đi học nữa."

Giọng Tạ Thiên vang lên từ ngoài cửa, dịu dàng nhưng pha lẫn chút lo lắng.

Bên trong phòng vẫn im lặng, mãi một lúc sau mới có giọng nói uể oải, mệt mỏi vì thiếu ngủ của Minh Anh đáp lại:

"Biết rồi…"

Một lát sau, cửa phòng mở ra, Minh Anh dụi mắt, lững thững bước ra với bộ dạng mơ màng, tóc rối bù xù, quầng thâm dưới mắt đậm như gấu trúc.

Không khí ẩm lạnh buổi sớm càng khiến cậu thêm lười biếng.

"Đi rửa mặt trước đã."

Tạ Thiên cầm sẵn ly sữa nóng, nhẹ giọng nhắc.

Minh Anh nhăn mặt, lầm bầm như mọi khi:

"Cậu phiền quá đấy…"

"Ừ, phiền mà vẫn có người bám theo tôi đây."

Tạ Thiên mỉm cười, đặt ly sữa lên bàn rồi quay lại bếp.

Minh Anh chỉ liếc anh một cái rồi lặng lẽ lê chân vào nhà tắm.

Buổi sáng của họ không quá cầu kỳ: hai lát bánh mì nướng, ly sữa nóng và trứng chiên.

Tạ Thiên thuần thục làm mọi thứ như một thói quen hằng ngày suốt nhiều năm bên cạnh cậu.

Minh Anh bước ra khỏi phòng tắm trong bộ đồng phục, thấy trên bàn ăn đã bày sẵn hai lát bánh mì và hai ly sữa còn bốc khói.

Cậu liếc vào bếp, thấy Tạ Thiên đang cho gì đó vào hộp giữ nhiệt, sau đó cất vào tủ lạnh, rồi tiến lại bàn ăn, Tạ Thiên kéo ghế ngồi xuống.

Tạ Thiên vừa ngồi xuống đối diện cậu, trong lòng thầm nghĩ:

"Chắc cậu ấy vẫn chưa sẵn sàng mở lòng nói chuyện nhỉ…"

Bất ngờ, Minh Anh lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ:

"Bữa nay… kiểm tra môn gì vậy?"

Cậu ngập ngừng hỏi.

Tạ Thiên hơi sững người, vì đây là lần đầu tiên Minh Anh chủ động nói chuyện với anh sau mấy ngày trầm lặng.

Minh Anh thấy vậy thì nhíu mày khó hiểu:

"Này!

Cậu nghe không vậy?"

"À… hả?

Tôi đang nghe đây."

Tạ Thiên hoàn hồn lại, hơi lúng túng.

"Haizz…...Tôi hỏi cậu bữa nay kiểm tra môn gì?"

Minh Anh thở dài, nhắc lại.

"Hôm nay kiểm tra môn Văn."

Minh Anh gật đầu đáp lại, bọn họ vừa ăn sáng xong thì bên ngoài cũng đổ mưa.

Những hạt mưa rơi lộp bộp trên mái nhà tạo ra cảm giác sống động.

Minh Anh đứng dậy đi lên phòng lấy cặp của cả hai, còn Tạ Thiên thì dọn dẹp bàn ăn như mọi khi.

"Mau đi thôi, mưa càng ngày càng nặng hạt rồi" Minh Anh một bên mang cặp trên vai, một bên cầm cặp của Tạ Thiên, vừa bước xuống bật thang vừa nói.

Tạ Thiên cũng đã dọn dẹp xong, anh bước ra khỏi giang bếp, trên tay còn cầm một chiếc ô màu đen.

Anh nhìn Minh anh rồi bảo."

Cậu đợi tôi một lát" nói xong, anh đi thẳng lên phòng mình, Minh Anh khó hiểu nhìn theo bóng lưng to lớn của anh.

Một lát sau Tạ Thiên bước xuống lầu, trên tay còn cầm một cái áo hoodie màu xám nhạt.

" Cậu lại quên áo khoác rồi chứ gì" Tạ Thiên đưa áo khoác cho Minh Anh, rồi nói.

Minh Anh cũng không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên như thể chuyện này xảy ra thường xuyên vậy, Minh Anh đưa chiếc ô cho Tạ Thiên, rồi cất tiếng.

" Còn lâu tôi mới mang, có người hay lo thì tôi cần gì nhớ"

Tạ Thiên không nói, chỉ mỉm cười mở cửa cho Minh Anh.

Sau đó mở chiếc ô giơ ra trước.

" Vậy mời cậu chủ nhỏ, đi nào. nếu bị ướt thì ai đó lại mắng tôi mất"

Minh Anh khẽ bật cười, cầm cặp và áo khoác bước ra khỏi cửa, đi sát vào phần có mái che.

Trước khi bước xuống bậc thang, cậu bất trợt dừng lại, quay đầu nói:

" Nhưng mà, lần sau cậu đừng có lấy cái ô màu đen này nữa, nhìn cứ kiểu gì ấy?"

Tạ Thiên ngẩn người, rồi chợt bật cười:

" Được rồi, để lần sau tôi đổi thành chiếc ô có hình chú mèo nhỏ để hợp gu cậu."

Minh Anh trừng anh một cái, rồi bước xuống bậc thềm đứng cạnh Tạ Thiên.

Tiếng mưa vẫn rơi đều trên đường, hoà vào tiếng bước chân của cả hai in trên con đường ướt.

Bóng lưng của cả hai bước đi cùng nhau dưới một chiếc ô hiện lên những vũng nước mà họ đi qua.

Tạ Thiên khẽ nghiêng chiếc ô về phía Minh Anh, dù chiếc ô đủ cho hai người to lớn như họ.

Nhưng anh vẫn chấp nhận người bị ướt mưa là mình, chứ không để người anh thương phải ướt.
 
Back
Top Bottom