Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 730: Nước tắm của Tiểu Nhân Sâm


Cảnh sát Cục Quản lý Đặc biệt biết Tiểu Nhân Sâm không phải vật phàm, nước

tắm chắc chắn khác thường, có lợi cho cơ thể con người. Nhưng mà dùng nước

tắm để nấu ăn, thật sự quá kinh khủng rồi! Làm sao mà uống nổi chứ?

Bọn họ không khỏi nhìn Kế Tinh với ánh mắt nghi hoặc, như thể đang tố cáo

anh là kẻ buôn bán bất lương.

Thấy vẻ mặt khó chịu của bọn họ, Kế Tinh bèn đổi giọng: "Chỉ cần ngửi nó thôi

đã thấy sảng khoái tinh thần rồi, nước tắm kia tiếp xúc trực tiếp với nó, chắc

chắn linh khí còn nhiều hơn, mọi người thật sự không muốn sao?"

Đám cảnh sát nhìn Tiểu Nhân Sâm với vẻ mặt ngây thơ.

Lúc này, nó đang chơi đùa cùng bạn bè, mặc chiếc yếm đỏ, tôn lên làn da trắng

nõn, trông như chiếc bánh trôi tròn trịa, mềm mại.

Bọn họ lắc đầu nguầy nguậy: "Tuy nó trông rất đáng yêu, người cũng có vẻ sạch

sẽ, nhưng trên người chắc chắn có bụi bẩn, nước tắm cũng bẩn nốt."

"Nấu ăn phải gần gũi với đời sống, nhưng không thể gần gũi với bụi bẩn trên

mặt đất!"

Nghe vậy, Kế Tinh chỉ vào Tiểu Nhân Sâm nói: "Linh vật như nó được sinh ra

từ linh khí của trời đất, linh thể trong sạch, không dính bụi trần. Nhìn chân nó

kìa."

Mọi người nhìn kỹ, bỗng nhiên phát hiện Tiểu Nhân Sâm không đi giày. Sàn

nhà Cục Quản lý Đặc biệt tuy được lau dọn thường xuyên, gạch lát sàn rất sạch

sẽ, nhưng chắc chắn vẫn có bụi bẩn. Nếu dẫm trực tiếp lên, e rằng lòng bàn

chân sẽ bị đen.

Thế nhưng Tiểu Nhân Sâm chạy nhảy lâu như vậy, lòng bàn chân thỉnh thoảng

lộ ra vẫn sạch sẽ.

Thật là ghê gớm, Tiểu Nhân Sâm này mới tinh quá!

Kế Tinh nhớ lại truyền thừa của Long tộc, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Người nó

rất sạch sẽ, nước tắm cũng sạch sẽ, hơn nữa nó không chỉ là linh vật, mà còn là

linh vật biến thành từ nhân sâm, chữa bệnh vặt rất dễ dàng. Không tin thì thử

xem."

Kế Tinh gọi Tiểu Nhân Sâm đang chơi đùa cùng bạn bè lại: "Em có đồng ý cho

bọn họ uống nước tắm của em không?"

Đám cảnh sát nghẹn họng: "..."

Khoan đã, sao người này lại nói như vậy chứ?

Làm như bọn họ là kẻ b**n th** không bằng!

Vị cảnh sát dẫn đầu vội vàng ngăn cản: "Cảm ơn ngài rất nhiều, nhưng không

cần đâu."

Kế Tinh: "Đều là bạn bè cả, đừng khách sáo với tôi!"

Đám cảnh sát: "..."

"Nước tắm?"

Tiểu Nhân Sâm được gọi đến rất phấn khởi, tưởng rằng mình lại có thêm công

việc gì đó, không ngờ chỉ là hỏi xin nước tắm.

Nó ngẩn người, không hỏi tại sao, mà rất ngoan ngoãn nói: "Bình thường em

tắm ở suối nước nóng trên núi, nếu anh muốn, có thể đến đó lấy."

Kế Tinh thấy mọi người bài xích nước tắm như vậy, bây giờ tắm cũng không

tiện, đành phải từ bỏ ý định này, bèn hỏi: "Có thể cho anh một sợi tóc, hoặc

móng tay, nếu không thì em khóc một trận, cho chút nước mắt cũng được."

Tiểu Nhân Sâm suy nghĩ một lúc, nhổ một sợi tóc trên búi tóc nhỏ, đặt vào lòng

bàn tay Kế Tinh.

Trong nháy mắt, sợi tóc đen như mực bỗng biến thành chiếc lá xanh mướt.

"Em không có móng tay, hơn nữa khóc rất khó chịu, em không muốn khóc. Cho

anh chiếc lá của em, được không?"

"Được."

An Như Cố xoa xoa búi tóc trên đầu nó, cảm giác rất dễ chịu: "Kế Tinh, đừng

quậy nữa. Tuy nó có nhiều tóc, nhưng chắc chắn nhổ sẽ rất đau."

Nghe vậy, Tiểu Nhân Sâm lại giơ tay chỉ vào búi tóc của mình, lắc đầu nói:

"Thật ra không đau đâu ạ. Đây là lá em tích trữ từ năm ngoái, để dành chẳng

dùng đến."

Nó ngẩng đầu nhìn Kế Tinh, hai mắt long lanh, đầy mong đợi: "Lá của em có

tác dụng sao?"

Kế Tinh lật xem chiếc lá, biết rõ tính cách của Tiểu Nhân Sâm, lập tức gật đầu

lia lịa, lời khen ngợi tuôn ra như không cần tiền: "Tiểu Nhân Sâm, em thật sự

quá hữu dụng! Trong lá của em có rất nhiều linh khí, có thể giúp người ta chữa

bệnh. Không ai lợi hại bằng em."

Tiểu Nhân Sâm chưa từng được khen ngợi như vậy, khuôn mặt trắng nõn lập

tức đỏ bừng, càng giống búp bê trong tranh tết hơn. Nó xấu hổ vặn vẹo mông,

nôn nóng nói: "Vậy, vậy anh mau ăn đi!"

Ngoài công việc chơi đùa quan trọng, nó lại có thể nhận được nhiệm vụ lợi hại

như vậy!

Bạn bè của nó đều chưa từng được coi trọng như vậy.

A, nó thật lợi hại!

Đám cảnh sát: "..."

Có lẽ là do trong công thức món ăn vốn có thảo mộc, nên đám cảnh sát không

bài xích lá cây của Tiểu Nhân Sâm như nước tắm của nó.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 731


Kế Tinh muốn nhân cơ hội ngàn năm có một này để đánh bóng tên tuổi ngay tại

đồn cảnh sát, vì vậy trực tiếp bỏ chiếc lá vào ấm trà, sau đó rót nước trong ấm ra

ly giấy dùng một lần.

Đám cảnh sát mừng rỡ, người này sau người kia cầm ly lên, định nếm thử xem

sao, xem lá của Tiểu Nhân Sâm có thật sự thần kỳ như vậy không.

Nhưng đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Mọi

người ngẩng đầu nhìn, sợ hãi đến mức không dám uống nước nữa, lập tức đứng

thẳng người, đồng thanh hô: "Cục trưởng!"

An Như Cố trước đây từng gặp phó cục trưởng Tôn của Cục Quản lý Đặc biệt

thành phố Bắc Kinh, nhưng chưa từng gặp cục trưởng.

Nghe Trương Thiên Sư nói, vị cục trưởng này lúc còn trẻ rất lợi hại, thường

xuyên giao thiệp với giới huyền học, nhưng sau đó bị thương nặng trong một

nhiệm vụ nguy hiểm. Từ đó, ông ấy không thể không rút lui khỏi tuyến đầu.

Cô nhớ lúc Trương Thiên Sư trò chuyện với cô có nói, vị cục trưởng này hơi

mắc bệnh sạch sẽ, rất thích sạch sẽ. Khách sạn mà ông ấy ở đều phải được khử

trùng mới chịu ngủ.

Bây giờ, ông ấy rất ít khi ra ngoài làm nhiệm vụ, ngày thường ngồi trong Cục

Quản lý Đặc biệt giải quyết công việc, vô cùng bận rộn. Vì thường xuyên nhíu

mày, nên lông mày của ông ấy có nếp nhăn rất sâu, tính cách rất nghiêm khắc.

Cho nên đám cảnh sát trẻ tuổi đều rất sợ ông ấy.

Cục trưởng bước đến đại sảnh, tò mò hỏi: "Không làm việc, đứng đây làm gì

vậy?"

Đám cảnh sát trẻ không dám trả lời, ú ớ, chẳng lẽ lại nói bọn họ vừa mới thảo

luận xem có nên uống nước tắm hay không?

Còn Kế Tinh thì rất tự nhiên cầm một ly nước, đưa cho cục trưởng: "Chúng tôi

đang mời mọi người nếm thử sản phẩm mới của đạo quán Xuất Vân!"

Cục trưởng: "???"

Thời buổi này còn có người dám đến đồn cảnh sát để tiếp thị sao?

Nhưng đây là sản phẩm mới của đạo quán Xuất Vân...

Vụ án vừa rồi có thể giải quyết suôn sẻ cũng có công lao của An Như Cố.

Nghĩ đến đây, sắc mặt cục trưởng dịu đi đôi chút, định nể mặt đạo quán Xuất

Vân. Nếu đổi lại là người khác, ông ấy đã đuổi thẳng ra ngoài rồi.

"Đây chẳng phải là nước lọc bình thường thôi sao?"

Ông ấy lịch sự nhận lấy ly nước, khi nhìn rõ thứ bên trong, lông mày nhíu chặt.

Đạo quán Xuất Vân không chỉ nổi tiếng trong giới huyền học, mà còn rất nổi

tiếng trong Cục Quản lý Đặc biệt, Cục Quản lý Đặc biệt thường xuyên đặt mua

các loại bùa chú ở đó. Cục trưởng nghe nói sản phẩm ở đó tuy đắt, nhưng rất

hiệu quả.

Sao bây giờ phong cách lại thay đổi lớn như vậy, đột nhiên lại b*n n**c lọc?

Kế Tinh ra vẻ cao thâm khó lường: "Không, không, đây không phải nước lọc

bình thường, ông uống thử sẽ biết."

Tiểu Nhân Sâm nắm chặt hai tay, trong lòng tràn đầy mong đợi, nôn nóng nói:

"Ông mau uống đi."

Cục trưởng: "..."

Ông ấy rất thích trẻ con, đặc biệt là không có sức chống cự với những đứa trẻ

đáng yêu như vậy, chỉ đành đè nén sự khó hiểu và lời oán thán trong lòng

xuống, thử uống một ngụm, lập tức rùng mình một cái.

Nước ấm mang theo linh khí tinh khiết đi vào khoang miệng. Ông ấy như thể

không còn ở trong đồn cảnh sát nữa, mà đang ngồi trên bãi cỏ, ánh nắng ấm áp

chiếu xuống vai, hương thơm cỏ cây thanh mát phả vào mặt. Những phiền

muộn và áp lực trong lòng tan biến hết, thay vào đó là cảm giác thư thái, dễ

chịu.

Như thể vừa uống hai cốc cà phê vậy, tinh thần phấn chấn, cảm giác mình còn

có thể xem thêm hai chồng tài liệu nữa.

Đám cảnh sát trẻ tuổi thấy cục trưởng đã uống nước, bèn mạnh dạn hỏi ông ấy

xem có vị gì.

Kết quả cục trưởng không thèm để ý đến bọn họ, mà là uống một hơi cạn sạch,

sau đó đặt ly xuống, mãi cho đến khi uống hết giọt cuối cùng mới chịu buông

tha.

Ông ấy l.i.ế.m môi, vẫn chưa thỏa mãn: "... Còn nước này không?"

Kế Tinh định rót thêm cho ông ấy, nhấc ấm trà lên mới phát hiện nước bên

trong đã được rót hết, bây giờ trống không: "Hết rồi."

Đám cảnh sát trẻ tuổi bỗng nhiên phát hiện cục trưởng đang nhìn về phía bọn

họ, ánh mắt dừng lại trên những ly giấy dùng một lần trong tay bọn họ.

Đám cảnh sát trẻ tuổi: "..."

"Hồ sơ của vụ án trước vẫn chưa xử lý xong, tôi đi đây."

"Anh bạn, chuyện này cứ để tôi lo, tôi đi cùng cậu."

Bọn họ lần lượt tìm cớ, sau đó tản ra như chim chóc. Nhìn thái độ của lãnh đạo,

loại nước này lợi hại quá. Xin lỗi, thứ này bọn họ không thể nhường!
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 732


Cục trưởng: "..."

Cục trưởng cũng không tiện đi xin nước của người khác, chỉ đành thu hồi suy

nghĩ.

Lúc này, ông ấy theo bản năng đưa tay xoa xoa cánh tay, nơi này trước đây bị tà

tu dùng yêu thuật đánh trúng, vết thương sâu đến tận xương. Cho dù đã được

cứu, nhưng vẫn để lại di chứng, chỉ cần trời lạnh là sẽ âm ỉ đau nhức, ảnh hưởng

đến giấc ngủ, khiến tinh thần mệt mỏi.

Thế mà bây giờ, vết thương này lại ấm áp như đang ngâm suối nước nóng,

không còn âm ỉ đau nhức nữa.

Cảm nhận được rất nhiều điều kỳ diệu, ông ấy không nhịn được lấy điện thoại

ra hỏi: "Món đồ này của các cậu bán ở đâu vậy?"

May mà ông ấy chưa đuổi Kế Tinh - kẻ đến tiếp thị đi, đồ của đạo quán Xuất

Vân bán thật sự rất hiệu quả!

Kế Tinh ra vẻ cao thâm khó lường: "Loại nước này sau này sẽ dùng để nấu ăn.

Bây giờ chỉ bán ở đạo quán Xuất Vân. Nếu muốn ăn, thì đến đạo quán Xuất

Vân nhé."

Cục trưởng không hề bất ngờ, trước đây ông ấy từng hợp tác với đạo quán Xuất

Vân, biết bùa chú ở đó không ship COD. Trong lòng ông ấy rất tiếc nuối, nhưng

vẫn gật đầu: "Tôi biết rồi."

Loại nước này thần kỳ như vậy, hơn nữa còn rất trong suốt, chắc chắn là nước

suối lấy về dùng ngay!

Lần sau đến Nam Thành công tác, nhất định phải đến đó ăn thử mới được.

Buổi chiều

Đám cảnh sát trẻ tuổi sau khi uống nước lá cây của Tiểu Nhân Sâm, liền thảo

luận với đồng nghiệp như thể vừa phát hiện ra Tân thế giới vậy.

"Uống một ngụm vào là tôi thấy tinh thần hẳn ra, một ngày mà làm xong việc

của mười ngày, đến chính tôi còn phải bái phục bản thân."

"Tối qua tôi ngủ muộn, cho nên rất buồn ngủ, uống nửa ly vào là thấy tỉnh táo

hẳn ra, không còn chút buồn ngủ nào."

Tuy nhiên, lúc này, có một anh cảnh sát mập mạp bụm miệng, thở dài nói:

"Nhân sâm thì tốt thật đấy, nhưng mà bổ quá."

Anh ta bị bổ đến mức chảy m.á.u cam...

"Vậy chắc là do cậu dinh dưỡng quá tốt, bổ quá rồi, mau giảm cân đi!"

Cảnh sát mập chỉ đành nói: "Vậy tôi đi giảm cân đây, nếu không đến cả đồ ăn

ngon cũng không được ăn. Lần sau đến Nam Thành, tôi còn muốn nếm thử đồ

ăn trong nhà hàng đặc sản có ngon hay không."

"Phải nói là, chiếc lá này thật thần kỳ, cho dù đây là tóc của Tiểu Nhân Sâm, thì

tôi cũng có thể!"

Cục trưởng mắc bệnh sạch sẽ đi ngang qua: "???"

Cái gì? Loại nước kia không phải nước suối, mà là nước ngâm tóc?

Cục trưởng sau khi biết được sự thật, bỗng chốc ngây người, rơi vào trầm mặc.

Tiểu Nhân Sâm thấy đám người kia thích lá của mình như vậy, vô cùng vui vẻ,

bèn đưa hết số lá rụng vào mùa thu năm ngoái cho An Như Cố.

"Mau cho bọn họ ăn đi, sau đó bảo bọn họ chơi với em."

Một là nó thích được người khác khen ngợi, hai là nó muốn tìm thêm bạn chơi.

An Như Cố xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của nó: "Chờ đến lúc về đạo quán

Xuất Vân, ở đó có rất nhiều bạn cùng tuổi với em, em có thể chơi với con bé."

Trước đây, đạo quán Xuất Vân không có nhiều người, Tiểu Cương Thi chỉ có

thể tự xem tivi, sau khi Vệ Vũ đến, cô bé thường xuyên chơi với Vệ Vũ. Tuy

rằng tiểu hòa thượng là trẻ con, nhưng tính cách rất cao thượng, chuyên tâm học

tập, không thích chơi đùa.

Tiểu Cương Thi cô đơn lại có bạn chơi rồi.

Tiểu Nhân Sâm gật đầu lia lịa: "Dạ dạ!"

Kế Tinh xoa cằm, như có điều suy nghĩ: "Nước ngâm lá của nó không bằng bản

thân nó, chỉ cần ngửi mùi nó thôi là đã thấy sảng khoái tinh thần rồi, còn nước

ngâm lá của nó phải uống vào trong miệng mới cảm nhận được linh khí."

"Vậy là đủ rồi." An Như Cố lật xem quyển sổ kế hoạch, bỗng nhiên linh quang

lóe sáng, đưa quyển sổ cho Kế Tinh: "Người quản lý nhà hàng đặc sản vẫn chưa

có, hay là anh làm đi."

Ngày thường, cô còn phải tu luyện, không có nhiều thời gian để quản lý những

chuyện vụn vặt này. Nhà ma hiện tại giao cho Tô Vĩ Trí rất nhiệt tình quản lý, ở

đó còn có mấy con quỷ có năng lực không tệ hỗ trợ nó. Ngôi nhà Yêu Quái thì

giao cho chồn khá trầm ổn, hiện tại nhà ma và tiệm yêu quái đều có trật tự.

Đám thần tiên ở nhà Thần Tiên đều là người tâm cao khí ngạo, hiện tại không

có ai quản lý, cô cũng không định sắp xếp người quản lý, nếu không, e là bọn

họ sẽ đánh nhau mất.

Vừa hay Kế Tinh rất thích ăn uống, chi bằng giao vị trí quản lý nhà hàng đặc

sản này cho anh.

--
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 733


Kế Tinh không mấy hứng thú: "Thời gian của tôi rất quý giá đấy!"

Ngày thường, anh phải xem điện thoại, xem tivi, chơi game, ăn cơm... Thời gian

không đủ dùng!

"Đến lúc đó, tôi sẽ tuyển một nhóm đầu bếp, nói không chừng tay nghề còn giỏi

hơn cả Vạn Hòa Lâu."

"... Khụ khụ, nhà hàng đặc sản này khi nào thì bắt đầu xây dựng?"

Lâu rồi An Như Cố không nhận được tin tức gì về U Đô, lần này đột nhiên tra

được tung tích của tàn dư U Đô - Trương Thiên Khải, cô rất coi trọng chuyện

này, nên đã lấy thân phận chuyên gia được mời tham gia toàn bộ quá trình thẩm

vấn.

Cô đã cải tiến bùa chú chân ngôn, Trương Thiên Khải khai hết mọi chuyện như

khai báo ruộng đất.

Hắn ta và gánh xiếc không quen biết, chỉ là cùng lúc nhận được nhiệm vụ treo

thưởng của một vị phú thương trên mạng.

Vị phú thương kia không biết lấy tin tức từ đâu, tra được tung tích của Tiểu

Nhân Sâm, vì vậy bảo bọn họ mượn danh nghĩa gánh xiếc để đi bắt Tiểu Nhân

Sâm. Nếu không bắt được Tiểu Nhân Sâm, thì đưa một đám yêu quái bình

thường về cũng được.

Gánh xiếc nước ngoài lưu diễn khắp nơi là chuyện rất bình thường, như vậy bọn

họ tìm kiếm Tiểu Nhân Sâm sẽ không bị bại lộ.

Vận may của Trương Thiên Khải và đồng bọn quá tốt, không chỉ bắt được yêu

quái bình thường, mà còn gặp được Tiểu Nhân Sâm xuống núi tìm bạn. Hắn ta

chỉ dùng vài câu đã lừa được đối phương lên xe, chính hắn ta cũng không dám

tin mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.

An Như Cố hỏi thân phận của vị phú thương kia, nhưng đám người này đều

không biết gì. Bọn họ liên lạc trên dark web, giao dịch đều dùng tiền ảo, thậm

chí còn không có phương thức liên lạc của đối phương.

An Như Cố không tìm được manh mối, bấm đốt ngón tay tính toán, phát hiện

thiên cơ bên đó bị che giấu, trong lòng thầm kêu không ổn, chuyện này e là có

người trong giới huyền học nhúng tay vào.

Nhất thời, vụ án rơi vào ngõ cụt, mọi người đều không biết phải làm sao.

An Như Cố lại nghĩ đến ba vị tinh quân Sát Phá Lang và Tô Kiều đang ở dưới

âm phủ. Sau khi Trương Thiên Khải trốn ra nước ngoài, vẫn luôn lẩn trốn, vậy

mà vị phú thương kia có thể liên lạc được với hắn ta, như thể biết rõ thân phận

của hắn ta vậy.

Không biết có phải là khách quen của U Đô hay không...

Xem ra phải đến âm phủ một chuyến rồi.

Quen đường cũ, An Như Cố dễ dàng đi đến âm phủ.

Lần trước, Diêm Vương bảo cô quảng bá cho âm phủ, hiệu quả quảng bá rất tốt,

bây giờ ai ai cũng biết đến sự tồn tại của địa ngục, 800 tỷ tiền thưởng đã vào tài

khoản. Gần đây, Diêm Vương không tìm cô nữa, cũng không bảo cô tiếp tục

quảng bá. Xem ra, hiệu quả quảng bá đã khiến khách hàng hài lòng.

Cô không chỉ nổi tiếng ở nhân gian, mà ở âm phủ cũng rất nổi tiếng.

Lão quỷ lấy điện thoại di động ra, nâng niu như bảo bối, mở phòng livestream,

nói với một hồn ma mới: "Đây là chiếc điện thoại tôi bỏ rất nhiều tiền âm phủ ra

mua đấy, có thể xem cô ấy livestream! Mười ngày livestream một lần, ngày nào

tôi cũng chờ mong. Cho cậu xem thử, nhưng nhất định phải cẩn thận, đừng làm

hỏng điện thoại của tôi."

"Thấy chưa, ngoài âm sai địa phủ không thể chọc vào, thì streamer này cũng

không thể chọc."

"Đó là người được Diêm Vương và Mạnh Bà che chở đấy!"

Hồn ma mới cúi đầu nhìn phòng livestream trong chiếc điện thoại bằng giấy, lắp

bắp nói: "Streamer này xông pha cả hai giới âm dương luôn sao? Tôi ở nhân

gian nhìn thấy cô ấy cũng thôi đi, sao xuống âm phủ rồi mà vẫn có thể nhìn thấy

cô ấy vậy?"

Lúc trước, khi xem An Như Cố livestream, anh ta vẫn còn là người sống, ngày

nào cũng lướt thấy livestream và những video liên quan đến cô, căn bản không

thể trốn thoát.

Không ngờ c.h.ế.t rồi mà vẫn không trốn thoát được.

Hơn nữa, cư dân âm phủ còn đông hơn nhân gian, cho nên lượt xem livestream

ở âm phủ còn cao hơn cả nhân gian...
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 734: Tuyển Nhân Viên Và Bắt Đầu Livestream


Con ma mới c.h.ế.t lòng đầy cảm xúc lẫn lộn. Một năm trước, anh ta được chẩn

đoán mắc bệnh ung thư, tình trạng ngày càng xấu đi, tử thần ngày càng đến gần

giường bệnh của mình. Đến giai đoạn cuối, anh ta thậm chí không thể ngủ được

suốt đêm, ngày nào cũng lo lắng.

Con người sau khi c.h.ế.t sẽ đi đâu? Liệu sẽ tan thành hư vô sao? Ý thức của

anh ta còn tồn tại trong vũ trụ này hay không?

Những câu hỏi triết học về cái c.h.ế.t này khiến anh ta vô cùng đau khổ và sợ

hãi.

So với cái chết, anh ta càng sợ hãi sự bí ẩn đằng sau từ “cái chết” hơn. Bởi vì

điều chưa biết thường là điều đáng sợ nhất.

Sau đó, một cách tình cờ, anh ta đã xem được livestream của An Như Cố, như

có thần xui quỷ khiến mà nhấn nút theo dõi. Càng xem, anh ta càng bị cuốn hút,

không bỏ lỡ bất kỳ buổi livestream nào của cô, kể cả hai buổi phát sóng trực

tiếp từ địa phủ, hé lộ phần nổi của tảng băng chìm về cuộc sống ở cõi âm.

Lúc ấy, tâm hồn bơ vơ, vô trụ của anh ta như nhìn thấy tia sáng le lói, tảng đá

lớn trong lòng dần dần hạ xuống, nỗi lo lắng và sợ hãi tan biến.

Thật tốt quá, cái c.h.ế.t không phải là điểm kết thúc của con người anh ta và ý

thức!

Trong những ngày cuối đời, toàn thân cắm đầy ống anh ta an ủi gia đình và bạn

bè đang đầm đìa nước mắt: “Không sao, mặc dù hai buổi livestream đó rất ngắn,

tôi cũng không biết địa phủ trông như thế nào, nhưng tôi có cảm giác nó khá

sầm uất. Tôi xuống đó cũng có thể sống tốt.”

Vì ý thức sẽ không biến mất, họ sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó.

“Tôi không biết ở dưới đó có mạng hay không, nhưng vẫn phải đốt điện thoại,

máy tính và mô hình. Lỡ sau này có mạng thì sao? Không có điện thoại, máy

tính và mô hình, tôi sẽ c.h.ế.t thêm lần nữa!”

Gia đình và bạn bè: “...”

Nước mắt vừa rơi xuống lại rụt trở lại.

Con ma mới trải qua nhiều cung bậc cảm xúc, lo lắng bất an đi đến địa phủ,

nhận thấy địa phủ còn tốt hơn anh ta tưởng tượng, điều quan trọng nhất là có

mạng. Ban đầu còn lo xuống địa phủ sẽ không xem được livestream của An

Như Cố, không ngờ xuống đây vẫn xem được!

Nhưng mấy ngày trước hai người đều là người sống, giờ đây anh ta đã chết, có

cảm giác như biệt ly.

Khi anh ta đang cảm thán, một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt.

Người phụ nữ đi giữa ma quỷ, nổi bật giữa đám đông, lướt qua anh ta.

Con ma mới: “???”

An Như Cố chuẩn bị đến điện Minh Vương của cõi âm, thì nghe thấy bên cạnh

có tiếng kinh ngạc: “Chết thật, streamer! Sao cô lại chết!”

An Như Cố: “...”

Chưa kịp để An Như Cố lên tiếng, lão quỷ bên cạnh đã bịt miệng con ma mới,

run rẩy nói: “Chết cái gì mà chết, âm sai đại nhân xuống đây làm việc, sao

ngươi lại nguyền rủa cô ấy?”

Lão quỷ lắc đầu trong lòng, ông ta vừa mới nhắc nhở anh ta không được gây

chuyện với người có quyền thế, con ma mới này thật là bốc đồng, chắc chắn sẽ

khiến An Như Cố không vui!

Con ma mới gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Tôi vừa chết, đầu óc không được

minh mẫn, xin lỗi.”

Cũng phải, streamer lợi hại như vậy, sao có thể dễ dàng c.h.ế.t như vậy?

An Như Cố liếc nhìn anh ta, ngữ khí ôn hòa: “Không sao.”

Con ma mới có chút ngưỡng mộ cô gái có thể tự do đi lại giữa âm dương, rất

nhớ nhân gian, không khỏi cảm thán: “Streamer, sao cô lại được chọn làm âm

sai, tôi rất muốn trở về nhân gian xem một chút.”

An Như Cố: “Nếu muốn gặp người thân, có thể đến sở nhờ người ta báo mộng.

Hoặc là thi biên chế của địa phủ trở thành quỷ sai, thỉnh thoảng lên đón hồn ma,

có thể nhìn người thân từ xa.”

Con ma mới hít một hơi: “Chết rồi mà vẫn phải thi biên chế à, quả nhiên kết cục

của vũ trụ là thi công chức!”

Anh ta lẩm bẩm, có chút mong đợi nói: “Địa phủ vừa mới có mạng, mạng lưới

vẫn còn hoang sơ, hay là tôi thi cảnh sát mạng đi.”

An Như Cố định đi, nghe thấy lời anh ta nói, dừng bước, hỏi: “Cảnh sát mạng?”

Con ma mới có chút ngượng ngùng cười, da vốn đã trắng, sau khi c.h.ế.t da

trắng đến mức trong suốt: “Ừm, từ nhỏ đã muốn làm hacker, nên đại học chọn

ngành máy tính, làm được vài năm thì bị ung thư, sau đó rảnh rỗi thì nghiên cứu

kỹ thuật, trên mạng cũng có chút tiếng tăm.”

An Như Cố nghĩ đến người đã giao dịch với Trương Thiên Khải trên dark web,

trong lòng khẽ động. Nếu phương pháp huyền học không thể tìm ra danh tính

của hắn, chi bằng thử khoa học?

“Cái gì, cô muốn đưa tôi trở về nhân gian?!”

“Đúng vậy, công ty chúng tôi cũng có lập trình viên, nhưng họ chủ yếu là người

có năng lực lập trình, không có nhiều người có kỹ thuật hacker. Anh có muốn đi

không?”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 735


Tục ngữ nói cách biệt như cách núi, trong ngành máy tính, các phân loại khác

nhau cũng sẽ dẫn đến tình trạng này. Bởi vì ngành này phát triển đến nay, bên

trong rất phân chia chuyên môn.

Người biết viết chương trình chưa chắc đã biết bảo trì an ninh mạng, người biết

bảo trì an ninh mạng chưa chắc đã biết tìm lỗ hổng hệ thống.

Con ma mới chưa kịp để An Như Cố nói điều kiện của công ty, đã vội vàng nói:

“Đi, đi, đi!”

Địa phủ tuy không tệ, nhưng nếu có thể trở về nhân gian, tất nhiên phải trở về

nhân gian! Nơi đó có quá nhiều thứ để ăn, chơi, uống!

Lão quỷ: “!!!”

Con ma mới này không những không chọc giận An Như Cố, ngược lại còn được

cô ấy đưa đi nhân gian?

Ông ta mặt đầy ngớ ngẩn, đã c.h.ế.t quá lâu, ấn tượng của ông ta về nhân gian

đã mờ nhạt. Nhưng vẫn nhớ mơ hồ cảm giác ánh nắng chiếu lên người, toàn

thân ấm áp.

Thương Nguyệt kia sau khi học nghề của ông ta thì chạy đến nhân gian, đến giờ

vẫn chưa có tin tức, ông ta rất lo cho cô ấy. Nếu như có thể đến nhân gian tìm

cô ấy thì tốt biết mấy!

Lão quỷ sững người một lúc, xoa xoa tay, hăng hái đăng ký: “Cái này...

streamer, tôi có thể đến nhân gian làm việc không? Tôi trước kia là đầu bếp

trong cung, nấu ăn cực ngon! Món Sơn Đông, Tứ Xuyên, Chiết Giang tôi đều

biết nấu.”

An Như Cố đúng lúc cũng muốn tuyển vài đầu bếp, thấy ông ta tự giới thiệu,

cũng không từ chối: “Được.”

## Điện Minh Vương

Địa phủ có bốn vị Minh Vương. Thưởng Thiện Ty Viên Du, Sát Tra Ty Lục Chi

Đạo, Âm Luật Ty Trì Dực, Phạt Ác Ty Chung Quỳ.

An Như Cố dẫn hai con ma đến điện Minh Vương, tìm Minh Vương làm thủ

tục.

“Ôi chao, khách quý. Gió nào đưa cô đến đây?” Lục Minh Vương đứng dậy,

mặt đầy nụ cười. Ông ta mắt như tia chớp, toàn thân chính khí, nhìn là biết là

người công chính liêm minh.

Trước đây, An Như Cố đã đưa ba vị tinh quân Tham Lang, Phá Quân, Thất Sát

và thủ lĩnh U Đô xuống đây, đã từng giao dịch với vị Lục Minh Vương này.

“Tôi muốn đưa hai con ma này lên nhân gian.”

Lục Minh Vương cũng không làm khó cô, vung bút, đồng ý, hơn nữa còn nói:

“Lại là để làm cái ngôi nhà ma kia của cô à? Hai người này không đủ đâu. Có

muốn thêm người không?”

Việc An Như Cố mở một ngôi nhà ma và tuyển dụng rất nhiều nhân viên ma

không thể giấu được cõi âm. Theo lý thuyết, tự ý giam cầm hồn ma là tội rất

lớn. Nhưng những việc cô làm trước đây rất xuất sắc, cõi âm cũng nhắm mắt

cho qua.

An Như Cố còn muốn tuyển thêm nhân viên cho quán ăn, nên không từ chối

lòng tốt của ông ta: “Đầu bếp, tin học, kế toán... đều cần.”

Cô nghĩ yêu cầu của mình quá nhiều, khó mà được đồng ý, không ngờ Lục

Minh Vương lại trực tiếp đồng ý, như thể sợ cô hối hận: “Vậy cứ quyết định

như vậy đi, đến lúc đó tôi sẽ cho người tổ chức một buổi tuyển dụng cho cô, nếu

ưng thì cô cứ đưa người lên nhân gian, thủ tục cứ đến chỗ tôi làm!”

Mọi việc diễn ra suôn sẻ ngoài dự kiến, khiến An Như Cố thậm chí còn không

dám tin.

“Làm nhanh quá...”

Lục Minh Vương mặt đầy nghiêm túc: “Chúng ta là gì của nhau chứ, bạn bè gặp

khó khăn, làm sao tôi không giúp được? Cô lại nhìn tôi như vậy sao?”

Mãi đến khi Trì Dực bên cạnh tình cờ đi qua nói một câu, cô mới biết vì sao

Lục Minh Vương lại đồng ý nhanh như vậy.

Trì Dực dung mạo tuấn tú, mặc áo choàng đỏ: “Báo cáo tỷ lệ việc làm năm nay

làm xong chưa? Diêm Vương muốn xem rồi.”

An Như Cố tò mò hỏi: “... Địa phủ cũng có báo cáo tỷ lệ việc làm?”

“Sao lại không có.” Trì Dực nghe vậy thở dài: “Bây giờ ít người sinh con, nên

việc đầu thai rất khó, nhưng hàng năm vẫn có rất nhiều người chết. Căn bản là

không đủ cơ hội đầu thai! Cho những người đó đầu thai làm súc sinh, người ta

lại không muốn. Nói là họ cũng chưa từng phạm lỗi lầm gì, tại sao kiếp sau lại

phải làm súc sinh? Vậy thì không còn cách nào khác, chỉ có thể để họ tiếp tục ở

lại địa phủ.”

“Năm nay sau khi có mạng, Diêm Vương không biết đã xem được tỷ lệ việc

làm của cư dân và chỉ số hạnh phúc ở đâu, muốn nhân dân địa phủ cũng an cư

lạc nghiệp. Phải xây bệnh viện, nhà hàng, thư viện, khu vui chơi...”

Quỷ sai, quỷ tướng và âm thần của địa phủ vân vân bình thường rất nhàn rỗi,

nhiều nhất là bắt ác quỷ. Sắp xếp của Diêm Vương khiến lượng công việc của

vô số công chức địa phủ tăng vọt. Nếu là bình thường, Trì Dực đã sớm đi uống

trà với bạn bè rồi, căn bản là không cần phải làm báo cáo tỷ lệ việc làm!

An Như Cố: “...”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 736


Cô đột nhiên hiểu ra vì sao Lục Minh Vương lại đồng ý nhanh như vậy, có lẽ là

vì tỷ lệ việc làm.

Lục Minh Vương nắm tay phải đặt trên miệng, ho nhẹ vài tiếng, ánh mắt lảng

tránh, nhìn sang Trì Dực nói: “Chờ chút đi, tôi chưa làm xong, đến lúc đó sẽ

đưa cho cậu.”

Chờ Trì Dực rời đi, Lục Minh Vương lập tức đổi giọng điệu, chuyển chủ đề:

“Đúng rồi, cô đến địa phủ chắc là không chỉ để tuyển dụng vài con ma này đâu,

còn việc gì khác không?”

An Như Cố im lặng nửa ngày, sau đó kể lại những việc đã gặp, bao gồm việc

rạp xiếc thực hiện thuật luyện người thành thú và rạp xiếc có dư đảng của U Đô.

“Người đó tìm đến Trương Thiên Khải, hình như biết rõ thân phận của anh ta,

tôi nghi ngờ hắn trước đây có quan hệ với U Đô, nếu không không thể biết rõ

như vậy được.”

Lục Minh Vương suy nghĩ một lúc: “Tôi sẽ nhờ người giúp cô hỏi xem.”

Thủ lĩnh của U Đô và ba vị tinh quân Tham Lang, Phá Quân, Thất Sát bị giam

giữ trong một vùng đặc biệt. Diêm Vương cân nhắc đến việc họ có thực lực

khác nhau, nên đã chuẩn bị cho họ từng lớp phong ấn. Cho dù có cánh cũng

không thể bay ra ngoài.

Cho dù không bị giam giữ nghiêm ngặt như vậy, họ cũng rất khó ra ngoài, bởi

vì họ đã hấp thụ hết vận xui trên người sao Chổi, tu vi giảm sút không ít, xui

xẻo đến mức uống nước lạnh cũng bị nghẹn răng, làm gì cũng không thuận.

Lục Minh Vương cho tiểu quỷ đi thẩm vấn Tô Kiều, những tiểu quỷ này chuyên

phụ trách thẩm vấn, thủ đoạn độc ác, kể cả ác quỷ hung dữ nhất nhìn thấy họ

cũng phải quỳ gối xin tha.

Qua một lúc lâu, tiểu quỷ đi ra, trên tay cầm lời khai.

An Như Cố xem xong lời khai, trầm tư, hóa ra U Đô quả nhiên có liên quan đến

thương nhân giàu có kia ở nước ngoài, trong đó có một khách hàng và người mà

Trương Thiên Khải gặp có cách thức hành sự rất giống nhau. Cũng liên lạc trên

dark web, cũng dùng tiền ảo.

Lục Minh Vương cảm thán: “Người này trước đây có thể liên lạc với một tổ

chức lớn mạnh, bây giờ lại phải tìm đến những kẻ vô danh tiểu tốt, cũng đáng

thương đấy. Cô định tìm hắn như thế nào?”

“Nếu hắn đã lẩn trốn trên mạng, vậy thì hãy dùng phương thức của mạng mà

tìm hắn. Giúp tôi tìm vài hacker đi.”

Buổi Tuyển Dụng

Hiện trường tuyển dụng nóng hơn mọi người nghĩ. Thứ nhất là vì họ muốn lên

nhân gian, thứ hai là vì danh tiếng của An Như Cố. Không ít người là fan của

An Như Cố, sau khi biết streamer đến tuyển người, liền vội vàng chạy đến tham

gia.

Những người không có kỹ năng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, trong lòng ghen

tị, hối hận vì trước đây ở nhân gian không chịu học hành đàng hoàng.

Những người có chuyên môn đúng ngành nghề thì vui mừng hớn hở. Quả nhiên

học tốt toán, lý, hóa, đi đâu cũng không sợ!

Hacker tung hoành trên mạng, nhưng xét cho cùng vẫn là phàm nhân, cuối cùng

cũng không tránh khỏi cái chết, địa phủ có không ít hacker. Ngoài ra, còn có các

cao thủ mạng như "mũ trắng" (white hat hacker).

An Như Cố nhìn qua tướng mạo của họ, chọn những người có tính cách hiền

lành, ký hợp đồng với họ. Bước lựa chọn này cực kỳ quan trọng, nếu không mà

đưa những người có tính cách phản xã hội lên nhân gian, chẳng phải là dẫn sói

vào nhà sao?

Cô lại tuyển thêm rất nhiều đầu bếp, một quán ăn tất nhiên là không cần nhiều

đầu bếp như vậy, nhưng chuỗi nhà ma đang trong quá trình xây dựng, cũng rất

thiếu đầu bếp.

Sau đó, không khí càng trở nên sôi nổi. Chỉ cần có tay nghề, đều đến hỏi An

Như Cố có nhận người không. Người truyền thừa di sản phi vật thể, thầy thuốc

Trung y...

An Như Cố thấy họ nhiệt tình như vậy, sau khi xem qua tướng mạo và cẩn thận

lựa chọn thì gật đầu đồng ý.

Trở Lại Nhân Gian

Sau khi đến nhân gian, An Như Cố sắp xếp họ vào ký túc xá nhân viên.

Lúc này, ông lão Trung y, đầu bếp và người truyền thừa di sản phi vật thể mà cô

đưa lên từ địa phủ đều tìm đến cô.

“Streamer, chúng tôi muốn nhờ cô giúp chúng tôi báo mộng được không?”

“Mọi người có thể đặt lịch trên ứng dụng điện thoại, hệ thống sẽ thông báo kết

quả cho mọi người.”

Ông lão Trung y có chút ngượng ngùng, thở dài: “Tôi đã đặt lịch rồi, nhưng đến

giờ vẫn chưa giành được, muốn hỏi xem có thể tiện lời giúp không.”

An Như Cố lấy chiếc điện thoại giấy ra, dịch vụ báo mộng mà cô mở rất đắt

khách, hàng ngày đều có rất nhiều người tìm cô báo mộng. Tuy rằng cô có thể

làm, nhưng số lượng nhiều quá thì khó tránh khỏi mất thời gian, nên cô cũng

mở hệ thống bốc thăm như livestream. Mỗi ngày bốc thăm một số người nhất

định để hoàn thành báo mộng.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 737


An Như Cố suy nghĩ một lúc, không từ chối, lấy tấm bùa báo mộng trong ba lô

ra: “Được, sau này đều là người một nhà, coi như đây là phúc lợi nhân viên đi.

Ông muốn tìm ai báo mộng?”

Ông lão Trung y vui mừng hết mức, nghĩ đến cháu trai của mình, lại đau lòng

thở dài: “Tôi muốn tìm cháu trai tôi! Nói thật, nó cũng giống tôi học Trung y,

nhưng lại học lung tung. Vừa học Tây y lại học Trung y, đó là cái thứ gì chứ?”

Bạch tiên nhím tình cờ đi qua đại sảnh, nghe thấy tiếng gào thét của ông lão

Trung y, gãi gãi đầu, nói: “Bây giờ Trung y đều như vậy mà.”

Nó học rất nhiều, vừa biết kê đơn thuốc Trung y lại vừa biết phẫu thuật.

Các chuyên ngành Trung y của đại học thường cũng phải học nội dung Tây y,

làm đề tài phải dựa trên kiến thức Tây y. Bởi vì rất nhiều bệnh viện lớn đều lấy

tiêu chuẩn Tây y làm chuẩn mực.

“Nhưng nó quá đáng quá!” Ông lão Trung y phẫn nộ: “Năm ngoái, vào dịp lễ

Vu Lan, tôi về thăm nó. Bệnh nhân nghe nói nó là cháu trai tôi, nên đặc biệt tìm

đến nó khám bệnh, kết quả là thằng nhóc học Trung y này lại kê toàn thuốc Tây

cho họ!!! Một chút thuốc Trung y cũng không có! Làm mất hết danh tiếng của

tôi.”

An Như Cố và Bạch tiên: “...”

An Như Cố: “Điều này thật sự hơi...”

Người truyền thừa di sản phi vật thể kia lau nước mắt: “Tôi đã trông chắt gái

của tôi lớn, nó rất thích loại ấn mực Long Tuyền do tôi làm. Nhưng tôi già rồi,

sức khỏe yếu, không thể truyền lại hết tay nghề cho nó, loại ấn mực Long

Tuyền nó làm ra vẫn kém một chút. Chuyện này là nỗi lo lớn trong lòng tôi, tôi

muốn dạy lại cho nó một lần nữa.”

Ấn mực Long Tuyền là một trong ba loại ấn mực nổi tiếng của Trung Quốc xưa,

từng là đồ dùng chuyên dụng của hoàng gia, còn quý hơn cả vàng. Ấn mực

Long Tuyền để hàng trăm năm cũng không khô, cũng không bị bay màu, luôn

giữ được màu sắc tươi tắn, bóng loáng.

Đặc biệt nhất là, dùng ấn mực Long Tuyền đóng dấu lên giấy. Đốt giấy, chữ bị

lửa thiêu đốt sẽ không bị cháy đen ngay lập tức, mà sẽ để lại dấu vết trước khi

biến thành tro bụi. Đây chính là “lửa cháy vẫn còn dấu vết” trong truyền thuyết.

An Như Cố gật đầu đồng ý: “Được.”

Người đầu bếp mập mạp kia thấy cô dễ nói chuyện như vậy, trong lòng vui

mừng khôn tả: “Tôi cũng muốn báo mộng, tôi không giỏi giang như họ, nhà tôi

chỉ là một quán ăn bình thường, chuyên bán món súp ngỗng. Thậm chí có người

không quản xa xôi đến quán tôi uống súp ngỗng, ai uống cũng khen ngon.”

“Con trai tôi nối nghiệp quán ăn của tôi, nhưng món súp ngỗng nó nấu thật sự

rất dở, khách ngày càng ít, nhà nghèo rớt mồng tơi. Hôm trước, vào dịp lễ Vu

Lan, tôi lên thăm họ, phát hiện ra họ định sang nhượng lại cái quán đã truyền lại

bao đời nay! Cô nói xem có tức không?”

Ông ta rất có tình cảm với cái quán nhỏ do chính tay mình gầy dựng, cũng rất

có tình cảm với những vị khách quen, nhìn thấy họ thất vọng rời đi, hận không

thể lật quan tài sống lại.

Ông ta ôm chiếc bình giữ nhiệt, đưa cho An Như Cố, ánh mắt tràn đầy hy vọng:

“Đây là món súp ngỗng tôi nấu trong nhà bếp, cô nếm thử xem vị có được

không.”

An Như Cố chia một nửa cho Kế Tinh bên cạnh.

Kế Tinh không mặn mà với món súp ngỗng giản dị này, cho đến khi nước canh

chạm vào cổ họng, đôi mắt anh hơi nheo lại.

Nước canh trong ngọt, như đã cô đọng tinh hoa của cả con ngỗng. Một ngụm

uống vào, khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi.

Kế Tinh đặt muỗng xuống: “Đúng là con bán ruộng cha tiếc! Tôi ủng hộ ông!”

An Như Cố: “...”

Trước đây, An Như Cố đã nhận rất nhiều đơn đặt hàng dịch vụ báo mộng, vì sự

riêng tư của khách hàng, cô không xem những giấc mơ đó. Tuy nhiên, rất nhiều

người đã để lại bình luận và đánh giá 5 sao trên khu vực bình luận của ứng

dụng.

Có những con ma c.h.ế.t vì tai nạn báo mộng cho gia đình biết mật khẩu thẻ

ngân hàng, để lại tiền cho người ở nhân gian. Cũng có những con ma nhờ người

nhà đốt thêm tiền xuống cho mình...

Nói chung, xoay vòng xoay về vẫn là tiền.

Nhưng những người thợ này khác với ma bình thường, họ quan tâm đến việc

truyền lại nghề hơn là tiền.

An Như Cố giúp những nhân viên này xử lý xong dịch vụ báo mộng, họ háo

hức đi gặp con cháu để ôn lại tình cảm.

Những hacker cao thủ được đưa lên từ địa phủ đang hợp sức điều tra manh mối

về tên thương nhân giàu có kia, nghe nói đã tìm được dark web, hiện tại đang

tấn công vào hệ thống trang web. Có lẽ sẽ sớm tìm được thông tin.

Tính toán thời gian, cũng đến lúc livestream rồi.

An Như Cố mở livestream như thường lệ. Ngay sau khi được thông báo, vô số

người đặt công việc xuống, mở livestream. Lượng người xem ngay lập tức vượt

qua con số 10 triệu.

[Đến rồi đây, streamer có thể đến muộn, nhưng tôi sẽ không bao giờ vắng mặt!]

[Streamer, tôi bị ma ám, cô có thể cứu tôi không?]

[Streamer, hôm qua tôi về nhà, thấy chồng tôi và bạn thân đang lăn lộn trên

giường, muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, kết nối với tôi, cô sẽ biết.]

[Hahaha ông tổ nhà tôi ngày nào cũng vào mơ đuổi tôi học bài, chuyện mấy

người bịa ra còn ghê hơn cả ác mộng của tôi.]

An Như Cố hiện tại rất nổi tiếng, nên vô số người muốn xin cơ hội được cô xem

bói. Vừa mở livestream, vô số người đã nhảy nhót trên màn hình, hỏi những câu

hỏi gây sốc, mong muốn được kết nối với cô.

An Như Cố liếc nhìn, đột nhiên nhìn thấy dòng tin nhắn về việc báo mộng:

“Người bị ông tổ tìm đến kia, giấc mơ của bạn có thể không phải là ác mộng,

mà là sự thật.”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 738: Tên Lừa Đảo Giới Huyền Học


Người dùng mạng có nickname "Bệnh Nhân Tâm Thần Vui Vẻ" sững người,

chưa kịp vui mừng vì được gọi tên đã bị câu nói của An Như Cố làm choáng

váng.

[Bệnh Nhân Tâm Thần Vui Vẻ: Ý gì vậy? Giấc mơ của tôi là thật sao?]

An Như Cố nhắm mắt lại, bấm đốt ngón tay tính toán một lúc: “Ông tổ mà anh

nói có phải là ông nội anh không? Gia đình anh có mở một quán ăn, quán ăn đó

được truyền lại từ đời ông anh.”

[Bệnh Nhân Tâm Thần Vui Vẻ: Đúng vậy, lúc tôi sinh ra, ông nội tôi đã lớn tuổi

lắm rồi, mấy năm sau thì mất, tôi không có ấn tượng gì về ông ấy, chỉ nhớ món

súp ngỗng ông ấy nấu rất thơm, thơm nức cả góc phố. Lúc đó, quán ăn làm ăn

rất phát đạt, không còn chỗ trống, gia đình tôi cũng rất giàu có. Các bạn học đều

ghen tị vì nhà tôi mở quán ăn.]

[Nhưng sau đó, quán ăn được truyền lại cho bố tôi, vị súp ngỗng đã thay đổi.

Tôi không biết nó thay đổi ở đâu, chỉ cảm thấy nó không còn ngon như trước.]

An Như Cố lại nói: “Vậy ác mộng mà anh gặp có phải là ông tổ đang dạy anh

nấu súp ngỗng không?”

Bệnh Nhân Tâm Thần Vui Vẻ sững người: [Ôi trời, sao cô biết hay vậy?]

An Như Cố thầm nghĩ, cô biết chứ, vì chính cô là người đã sắp xếp giấc mơ đó.

Bệnh Nhân Tâm Thần Vui Vẻ: [Tôi kể chuyện này với mẹ tôi, mẹ tôi nói có lẽ

tôi thèm súp ngỗng của ông nội quá nên mới ngày nghĩ đêm mơ. Rồi bà ấy cũng

nói là thèm.]

[Mà này, tôi cũng không nhớ rõ mặt ông nội tôi nữa, trong mơ nhìn thấy ông ấy

hiền từ như vậy, tôi cảm thấy rất xúc động. Mong là ác mộng này kéo dài thêm

chút nữa.]

An Như Cố không ngờ Bệnh Nhân Tâm Thần Vui Vẻ lại rộng lượng như vậy,

gặp giấc mơ như thế mà vẫn nghĩ là ác mộng bình thường.

Cô dừng lại một chút, sau đó nói: “Thực ra là ông nội anh đã tìm đến tôi, mong

muốn truyền lại bí quyết nấu súp cho con cháu.”

Bệnh Nhân Tâm Thần Vui Vẻ: “!???”

[Hả, ác mộng của tôi không phải ác mộng mà là thật sao? Ông nội tôi dạy tôi

học trong mơ sao?]

An Như Cố khẳng định chắc nịch: “Đúng vậy. Thật ra mơ bình thường thì

không thể nhìn rõ mặt người trong mơ, nếu nhìn rõ thì nhiều khả năng người đó

đã qua đời.”

Khán giả trong phòng livestream: “???”

[Chúc mừng anh, ác mộng của anh chính là tác phẩm của streamer! Đẳng cấp

VIP luôn!]

[Phúc này cho mấy người, mấy người có muốn không?]

[Cháu trai: Streamer, nghe nói nhờ có cô, trời đất bỗng thêm ấm áp...]

[Cười c.h.ế.t mất, không biết anh cháu trai này còn vui nữa không.]

An Như Cố thấy Bệnh Nhân Tâm Thần Vui Vẻ im lặng lâu như vậy, nên hỏi:

“Anh sợ sao?”

Bệnh Nhân Tâm Thần Vui Vẻ sởn gai ốc, toàn thân lạnh toát, xoa xoa lớp da gà

trên người, một lúc sau mới bình tĩnh lại.

[Không sao... Đó là ông nội tôi, chứ không phải ông nội người khác, chắc là

không làm hại tôi đâu.]

Cư dân mạng trong phòng livestream: [Thêm một người nữa, ma quỷ mà bạn sợ

hãi lại là người thân mà tôi ngày đêm mong nhớ. Đề nghị mọi người sau này

đừng sợ ma nữa.]

[Lý thuyết thì tôi hiểu, nhưng tại sao người thân của bạn lại đến nhà tôi?]

[Hahahaha lầu trên muốn cười c.h.ế.t tôi rồi thừa kế nợ của tôi hả?]

Đúng lúc mọi người đang cảm động vì câu trả lời của anh ta, anh ta lại đổi

giọng: [Nhưng mà bây giờ bố tôi đang quản lý quán ăn, tại sao ông ấy không

tìm bố tôi? (Khóc)]

An Như Cố bấm đốt ngón tay tính toán một lúc, nói với giọng nhẹ nhàng: “...

Bố anh không có thiên phú.”

Vừa dứt lời, cư dân mạng trong phòng livestream cười nghiêng ngả.

[Bố anh này chắc cũng học nghề mấy năm rồi, tay nghề vẫn kém như vậy, xem

ra là thật sự không có thiên phú.]

[Ôi trời ơi, cười c.h.ế.t mất, nick này bị bỏ bê rồi, phải đổi nick phụ thôi!]

[Cháu trai: Ngồi trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống!]

Bệnh Nhân Tâm Thần Vui Vẻ dở khóc dở cười: “Nhưng dù sao thì ông ấy cũng

nên tìm bố tôi chứ, bố tôi vẫn muốn mở quán ăn, tôi thì không muốn mở quán

ăn tí nào. Mở quán ăn vừa vất vả, lại không kiếm được nhiều tiền, lại không có

địa vị xã hội.”

Anh vừa mới tốt nghiệp ở nhà chưa có việc làm, mang trong mình m.á.u lửa

thanh niên, chỉ muốn tìm một công việc ngồi văn phòng, không muốn phải hít

khói bếp nữa.

An Như Cố nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm: “Con đường sự nghiệp tiếp theo

của anh không được tốt lắm, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ ở nhà vài năm.”

Bệnh Nhân Tâm Thần Vui Vẻ hít một hơi lạnh, mấy năm nay kinh tế suy thoái,

tỷ lệ thất nghiệp tăng cao. Giáo viên chuyên ngành lần trước còn nói với họ

rằng, nhiều người trong khóa này sẽ không tìm được việc làm. Bảo họ đừng có

kén cá chọn canh, có việc là làm đi.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 739


Nói thì nói vậy, nhưng ai mà chịu nổi mức lương ba ngàn tệ chứ? Trừ đi chi phí

sinh hoạt thiết yếu, không những không còn đồng nào mà còn phải bù thêm. Đi

làm không phải là kiếm tiền mà là lỗ tiền!

Bệnh Nhân Tâm Thần Vui Vẻ dần dần lung lay, nhớ đến vấn đề quan trọng

nhất, nắm bắt cơ hội xem bói hiếm có này: [Vậy streamer, nếu tôi học được bí

quyết mà ông nội tôi truyền lại thì có thể kiếm được tiền không?]

An Như Cố bấm đốt ngón tay tính toán một lúc, nói ra một con số: [Nếu anh

chăm chỉ học hành, thì việc trở nên giàu có không phải là vấn đề, một năm anh

có thể kiếm được khoảng chừng này.]

Bệnh Nhân Tâm Thần Vui Vẻ: [!!!]

[Tôi không phải là tham tiền, tôi chủ yếu là muốn học nghề từ ông nội! Thôi

không nói nữa, tối nay phải đi ngủ sớm, chờ ông nội tôi vào mơ.]

Khán giả trong phòng livestream nghe thấy con số khá khẩm đó, ai nấy đều

ghen tị.

[Ôi trời, mở quán ăn kiếm được nhiều tiền vậy sao?]

[Ngành ẩm thực rất kiếm tiền, miễn là món ăn ngon.]

[Anh chàng này sướng quá, ngủ mà cũng có thể học được nghề, cho dù không

kiếm được tiền thì cũng có nghề nghiệp ổn định. Ông có thiếu cháu trai không

hic hic?]

[Tôi xem gia phả nhà tôi rồi, nhà tôi cũng có người làm đầu bếp, sao ông tổ tôi

không vào mơ tôi vậy? Tôi cũng nghèo lắm! Ghen tị quá đi!]

Trong nhất thời, nhiều người bắt đầu tưởng tượng linh tinh. Họ lần lượt xem gia

phả hoặc hỏi han ông bà, xem trong dòng họ có ai giỏi nghề gì không.

Việc địa phủ tồn tại không còn là bí mật nữa. Họ đều biết rằng ông bà tổ tiên

của mình có thể đang ở dưới đó, chưa đầu thai. Mọi người thường xuyên đốt

vàng mã cho người thân, cầu nguyện phù hộ. Cũng có người tìm đến An Như

Cố nhờ báo mộng, muốn trò chuyện với người thân đã khuất, nhưng ít ai nghĩ

đến chuyện học nghề từ ông bà tổ tiên.

[Hối hận quá, kiến thức mới là tài sản quý giá nhất!]

[Bài thuốc Trung y, công thức món ăn quý hiếm, kiến thức thẩm định đồ cổ...

Nếu có thể học được kỹ năng độc quyền của ông bà tổ tiên thì chẳng phải là sẽ

trở nên giàu có sao?]

[Bà tôi biết thêu tranh Su chứ, tối nay tôi phải đi đốt giấy cho bà mới được,

mong là bà sẽ vào mơ tôi, hehe.]

[Cụ tổ nhà tôi là nhà văn nổi tiếng thời Dân quốc, thơ văn được đưa vào sách

giáo khoa, thế mà tôi lại thi văn trượt. Cụ tổ ơi, gió trên sân thượng lạnh lắm,

cháu khóc to quá trời luôn nè. Cứu vớt môn văn cho cháu đi!]

[Trời ơi, bây giờ không những phải cạnh tranh về điểm số, công việc mà còn

phải cạnh tranh cả ông bà tổ tiên nữa sao?]

An Như Cố liếc nhìn dòng tin nhắn.

Việc truyền lại nghề nghiệp không thể chỉ dựa vào niềm đam mê và yêu thích.

Lợi ích thiết thực đặt ngay trước mắt cũng rất quan trọng.

Cô trò chuyện với khán giả “may mắn” kia khoảng mười phút, rất nhanh sau đó

thời gian bốc thăm kết thúc, ba vị khán giả có duyên đã được chọn ra.

Cô liên lạc với người đầu tiên có nickname là [Giám Đốc Cưỡi Heo], sau khi

thống nhất thì gọi điện video. Rất nhanh, một người đàn ông khoảng hơn hai

mươi tuổi xuất hiện trên màn hình.

Giám Đốc Cưỡi Heo râu ria xồm xoàm, trông có vẻ luộm thuộm, mặt đầy lo

lắng, như thể đang gặp phải vấn đề nan giải.

Vừa mới kết nối vào phòng livestream, anh ta liền vội vàng chuyển tiền xem

bói, nói ngay vấn đề của mình: “Streamer, tôi gặp phải chuyện lạ lắm!”

“Anh bình tĩnh, nói từ từ.”

Dây thần kinh trong đầu Giám Đốc Cưỡi Heo luôn trong tình trạng căng thẳng,

sau khi kết nối được với phòng livestream mới hơi thở phào nhẹ nhõm:

“Chuyện là như này, dạo gần đây tôi liên tục gặp ác mộng, sợ c.h.ế.t khiếp, nếu

không kết nối được với phòng livestream của cô, tôi nghi là mình không sống

nổi qua hôm nay mất!”

[Sáng sớm ra đã nghe chuyện ma, may mà không phải ban đêm, coi như là phúc

lợi buổi sáng!]

[Lúc này, một anh chàng đẹp trai lặng lẽ bật đèn lên.]

[Lúc này, một cô nàng xinh đẹp lặng lẽ bật bài Cát Tường Như Ý.]

Giám Đốc Cưỡi Heo cầm cốc nước bên cạnh lên, uống một ngụm cà phê, sau đó

tuôn một tràng: “Hình như là mấy hôm trước, tôi đột nhiên bắt đầu gặp ác

mộng, trong mơ có một con ma nhỏ đứng ở đường đối diện nhà tôi. Sau đó nó

ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi tôi có phải là bố nó không?”

“Ngày đầu tiên sau khi mơ xong, tôi thấy giấc mơ này cũng khá k*ch th*ch,

không để ý lắm, không ngờ sau đó giấc mơ này lại giống như phim truyền hình,

diễn ra liên tục.”

“Tối hôm sau, nó đi từ đường đối diện đến dưới lầu nhà tôi.”

“Tối hôm sau nữa, tôi nhìn xuống cửa sổ, đã không thấy bóng dáng nó đâu

nữa.”
 
Back
Top Bottom