Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 740


“Tối hôm sau nữa, lúc tôi đang nằm mơ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa nhà

mình, con ma nhỏ đó đứng ngoài cửa nói với tôi rằng, nó đã tìm thấy tôi.”

Giám Đốc Cưỡi Heo quầng thâm mắt, mặt mày mệt mỏi, lại tu một hơi cà phê,

mặt méo xệch nói: “Hôm qua là ngày thứ năm, tôi nghi nó sắp vào phòng tôi

rồi, tôi thức cả đêm qua, hoàn toàn nhờ cà phê để duy trì sự sống, bây giờ buồn

ngủ muốn chết.”

“Tôi đâu phải bố nó, sao nó lại tìm tôi?!”

“Streamer, cứu tôi với, tôi không muốn bị g.i.ế.c c.h.ế.t trong mơ!”

Khán giả trong phòng livestream: “???”

[Tào Tuyết Cần đầu thai kìa, g.i.ế.c người trong mơ à??]

[Trời ơi, nghe thấy con ma nhỏ là tôi nổi hết da gà rồi. Cảm giác tối nay tôi

cũng sẽ gặp ác mộng giống vậy.]

[Vậy ra chỉ cần không ngủ thì sẽ thoát được ma!]

[Con người có thể bảy ngày không uống nước, nhưng không thể ba ngày không

ngủ, cứ thức như vậy thì Diêm Vương sẽ đến sớm hơn ma (mặt chó)].

An Như Cố nghe vậy lắc đầu: “Hồn ma đã tu luyện thành hình đều có thể báo

mộng, để tôi xem xem nó là ai nào.”

Đúng lúc cô giơ tay lên tính toán, bên phía Giám Đốc Cưỡi Heo đột nhiên vang

lên tiếng gõ cửa. Ác mộng kéo dài suốt một thời gian khiến anh ta như chim sợ

cành cong, nghe tiếng gõ cửa là giật mình.

Anh ta lập tức hoảng sợ nhảy dựng lên khỏi ghế, suýt chút nữa thì ngã lăn

xuống đất, toàn thân run rẩy: “Bây giờ vẫn là ban ngày mà, sao nó tìm được tôi

rồi?”

Anh ta thử tát vào mặt mình một cái, tiếng da thịt va chạm vang lên chát chua,

trên mặt xuất hiện một vết đỏ: “Má ơi, đau quá, đúng là tôi chưa có ngủ! Sao lại

thế này?”

“Streamer, cứu tôi với!”

Ánh mắt An Như Cố lướt qua cánh cửa sau lưng anh ta, lắc đầu nói: “Tôi không

nhìn thấy âm khí, bên ngoài có lẽ là người bình thường, anh cứ mở cửa ra đi.”

Giám Đốc Cưỡi Heo nghe thấy cô nói vậy, tảng đá trong lòng rơi xuống, lấy can

đảm tiến đến mở cửa.

Sau khi mở cửa, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang đứng bên ngoài. Anh

ta khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt bị che khuất dưới bóng chiếc mũ lưỡi

trai, không nhìn rõ lắm, chỉ lộ ra chiếc cằm thon gọn.

Giám Đốc Cưỡi Heo sững người, thấy là người lạ, tò mò hỏi: “Ai đấy?”

Người đàn ông kia ngược lại rất nhiệt tình, lấy ngay một tờ giấy giống tờ rơi

trong túi ra, đưa cho Giám Đốc Cưỡi Heo: “Chào anh, chúng tôi chuyên cung

cấp dịch vụ đặc biệt.”

Giám Đốc Cưỡi Heo: “???”

Khán giả trong phòng livestream: “???”

[Ui xời, nói đến đây là tôi không còn buồn ngủ nữa rồi.]

[Dịch vụ đặc biệt gì vậy? Vểnh tai lên nghe nào!]

Giám Đốc Cưỡi Heo cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, đuổi khách: “Cái gì vậy?

Tôi không cần dịch vụ đặc biệt, đi đi.”

Người đàn ông nghe vậy sững người: “Không cần thật sao? Tôi thấy trông anh

có vẻ không được tốt lắm, có phải hay gặp ác mộng không, chúng tôi có thể

giúp anh không gặp ác mộng nữa.”

Giám Đốc Cưỡi Heo và khán giả trong phòng livestream: “...”

[Để tôi xem xem ai là người có ý nghĩ đen tối nào! À, thì ra là tôi.]

[Tôi ghét cái thói hiểu nhanh của mình quá đi hic hic.]

[Khoan đã, anh này từ đâu xuất hiện vậy? Dám giành khách với streamer luôn

kìa!]

Giám Đốc Cưỡi Heo cầm điện thoại, vẫy tay về phía người đàn ông: “Xin lỗi,

không cần đâu, tôi thật sự ngày nào cũng gặp ác mộng, nhưng tôi đã tìm được

người giúp tôi giải quyết rồi.”

Người đàn ông này ăn mặc giản dị, trông rất bình thường, cũng không phải là

bậc thầy nổi tiếng trên mạng. Tục ngữ nói đã nhờ người này thì không nên nhờ

người khác, anh ta đã tìm đến An Như Cố rồi, chắc chắn sẽ không tìm đến

người khác!

Thế nhưng người đàn ông nghe vậy lại không chịu bỏ cuộc, hơi ngẩng đầu lên,

lộ ra khuôn mặt tuấn tú: “Không cần thật sao? Tôi thấy anh bị hồn ma trong ác

mộng quấn lấy, sắp c.h.ế.t rồi. Nếu không có tôi giúp anh xử lý, e rằng anh sẽ

không sống nổi qua hôm nay mất.”

Giám Đốc Cưỡi Heo hít một hơi lạnh, rõ ràng anh ta không biết người đàn ông

này là ai, vậy mà anh ta có thể nói trúng phóc việc anh ta gặp ma trong mơ, thật

là thần thánh!

Anh ta hơi nghi ngờ nói: “Anh bạn, có phải anh cũng đang ở trong phòng

livestream không? Nên mới nghe thấy tôi nói chuyện?”

“Phòng livestream gì?” Người đàn ông trên mặt tràn đầy ngơ ngác, như thể rất

tò mò, không giống như đang giả vờ.

Giám Đốc Cưỡi Heo thấy thế liền cắn răng, người đàn ông này quả thực rất thần

thánh, nhưng anh ta đang livestream với streamer rồi, nếu tìm thêm một người

nữa thì có vẻ như đang đánh lộn với người ta, rất dễ mắc phải oán thù.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 741


Tuy An Như Cố trông có vẻ không quan tâm đến chuyện này, nhưng anh ta vẫn

rất có chình cảm, vì vậy đành nhịn đau từ chối: “Thật sự không cần anh giúp

đâu, anh đi đi!”

Người đàn ông nghe vậy liền im lặng, sau đó quay người định bỏ đi, bóng lưng

trông có vẻ cô độc, thoáng chút lao đao.

Anh ta sờ vào cạnh cửa, chính chuẩn bị đóng cửa lại. Thế nhưng lúc này, giọng

nói của An Như Cố vang lên trong điện thoại: “Gọi anh ta lại, đừng để anh ta

đi.”

Giám Đốc Cưỡi Heo sững người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghĩ ngợi

một lúc rồi vẫn là gọi người đàn ông kia lại: “Này này này, đừng đi, quay lại

đây.”

Người đàn ông kia nhanh chóng quay trở lại, như thể đang chờ đợi lời nói của

anh ta từ lâu, trên mặt nở nụ cười: “Tôi biết ngay là anh sẽ cần dịch vụ này mà,

chúng ta bắt đầu lúc nào đây?”

“Bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông nói chuyện rất mơ hồ: “Cái này phải xem mức độ khó dễ thế

nào. Anh không cần tìm người khác đâu, tìm tôi là được rồi. Tôi ra tay, chắc

chắn sẽ khỏi, anh sẽ không bao giờ gặp ác mộng nữa.”

Anh ta không ngờ vị khách mà mình nhắm trúng lại nhanh chóng tìm được

người giúp giải quyết ác mộng như vậy, nhưng dù sao cũng không thể bỏ qua

khách hàng này được! May mà cuối cùng khách hàng vẫn chọn mình.

Đúng lúc anh ta đang vui mừng, giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ

vang lên trong điện thoại: “Anh ra tay dĩ nhiên là khỏi ngay, vì ác mộng đó rõ

ràng là do anh tạo ra.”

Khán giả trong phòng livestream: “???”

[Anh bạn này trông hiền lành thế kia mà hóa ra lại là kẻ lừa đảo à?]

[Không có khách hàng thì tự tạo khách hàng, xuất sắc!]

[Xem ra người hữu duyên này chưa tải ứng dụng chống lừa đảo quốc gia rồi

(mặt chó).]

[Này này, Cục Quản lý Đặc biệt đây phải không? Tôi bắt được một tên lừa đảo

này.]

Sắc mặt người đàn ông đột nhiên cứng đờ, giả vờ bình tĩnh, lúc này mới nhận ra

người đó đang livestream với người khác bằng điện thoại: “Cô nói gì vậy, sao

lại vu khống người khác chứ? Ác mộng của anh ấy sao có thể là do tôi tạo ra

được!”

“Tôi chỉ giúp người ta nuốt ác mộng thôi!”

“Anh quả thực không biết tạo ra ác mộng, nhưng bên cạnh anh có người biết tạo

ra ác mộng.”

Ánh mắt An Như Cố dừng lại trên chiếc túi đeo lưng màu đen của anh ta, ánh

mắt sắc nhọn như tia X, dường như có thể nhìn thấu đồ vật bên trong.

Người đàn ông bị ánh mắt của cô nhìn đến mức không dám nhìn thẳng, trong

lòng hoảng hốt không yên.

Bên trong chiếc túi đeo lưng màu đen của anh ta chính là một chiếc lọ tro cốt,

chắc là cô không nhìn thấy đâu nhỉ?

Anh ta lùi về phía sau hai bước, vội vàng chuẩn bị rời đi: “Không chịu nổi

những người như các người, không muốn dùng dịch vụ đặc biệt thì thôi, còn vu

khống người khác! Tôi không nhận khách hàng này nữa, tạm biệt!”

An Như Cố thấy thế liền lắc đầu, anh ta lại còn dính líu đến cả ma quỷ để lừa

đảo...

Một người toàn thân tỏa ra khí chất thần thú như vậy mà sao lại lầm than thế

này?

Giám Đốc Cưỡi Heo, sau khi nghe An Như Cố nói người đàn ông xa lạ trước

mặt chính là kẻ gây ra cơn ác mộng của mình thì làm sao có thể để anh ta đi dễ

dàng như vậy.

Anh lập tức bước lên một bước, dùng sức nắm lấy cánh tay của anh ta, khống

chế anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh còn dám đi, hôm nay anh không

nói rõ ràng thì đừng hòng bước ra khỏi tòa nhà này!”

Giám Đốc Cưỡi Heo mấy ngày liên tiếp không ngủ ngon, quầng thâm mắt như

gấu trúc, trong mắt đầy tơ máu, lúc này sắc mặt dữ tợn, trông còn đáng sợ hơn

cả ma.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai bị khí thế bức người của anh ta dọa sợ, nhất thời

không dám nhúc nhích, hồi thần lại mới nhớ ra mình là thần thú, cần gì phải

nhìn sắc mặt con người?

Anh ta đưa tay định đẩy Giám Đốc Cưỡi Heo ra, kết quả lúc này, trong điện

thoại đối phương lại truyền đến giọng nói của người phụ nữ xa lạ kia.

“Anh muốn đi cũng không đi được đâu, tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nghe vậy sững sờ, sau đó tủi thân trào dâng,

rưng rưng nước mắt: "Tôi chỉ muốn hỏi anh ta xin ít tiền, cũng không muốn hại

anh ta, chúng ta vô oán vô cừu, cô cần phải làm vậy sao?"

An Như Cố: “Không thể lợi dụng năng lực phi tự nhiên để quấy rối cuộc sống

của con người."

Trước đây, những kẻ tu hành tà đạo hại người, nạn nhân báo án lên đồn cảnh sát

cũng vô dụng, bởi vì các quy định và hệ thống liên quan còn là một khoảng

trống, muốn quản cũng không có cách nào quản. Cho đến khi nhà nước thành

lập Cục Quản lý Đặc biệt, tình hình mới có chuyển biến. Hiện tại, Cục Quản lý

Đặc biệt đã từ hậu trường bước ra tiền tuyến, đưa ra một loạt luật lệ và quy định

để điều chỉnh ngành huyền học, bộ luật quan trọng nhất chính là "Bộ luật ngành

Huyền học".
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 742: Lần Livestream Thứ 27


Kiểu người gian xảo hại người này bị tóm gọn, hơn nữa một khi tố giác thành

công, người tố giác còn được khen thưởng, phần thưởng cao nhất có thể lên tới

mười vạn tệ.

【Anh bạn trẻ, tôi thấy anh thật sự toi rồi!】

【Mười vạn tệ đang di chuyển kìa, đứng im tại chỗ cho tôi, để tôi nhận thưởng

đã.】

【Mọi người ơi, tháng này tôi nghèo đến mức chỉ ăn mì gói, mười vạn tệ này để

tôi kiếm nhé, cảm ơn các anh chị em.】

Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên trong hành lang, một đám cảnh sát

mặc đồ đen bước lên. Người đàn ông đội mũ lưỡi trai định bỏ chạy, nhưng thân

thể anh ta không khỏe bằng năng lực của mình, rất nhanh đã bị khống chế.

Vai người đàn ông đội mũ lưỡi trai lập tức sụp xuống, lộ vẻ chán nản, bị cảnh

sát đưa đi.

Giám Đốc Cưỡi Heo nhìn bóng lưng anh ta dần dần biến mất, gãi đầu: "Tên lừa

đảo này có vẻ khá yếu, không giống như tôi nghĩ. Chị chủ, vậy sau này tôi còn

gặp ác mộng nữa không?"

Anh ta cứ tưởng người biết tà thuật này rất lợi hại, nhất định sẽ có một trận ác

chiến với cảnh sát. Không ngờ lại bị trừng trị nhanh như vậy.

An Như Cố bưng tách trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt lóe lên: “Hiện tại thì

không. Nếu anh còn gặp ác mộng, có thể nhắn tin riêng cho tôi."

Giám Đốc Cưỡi Heo nhận được lời đảm bảo như vậy, trong lòng vui mừng khôn

xiết, liên tục đáp ứng, còn tặng cho An Như Cố mấy món quà để bày tỏ lòng

biết ơn.

Điện thoại của An Như Cố nhận được nhiều tin nhắn từ cảnh sát Cục Quản lý

Đặc biệt. Khán giả vẫn không phản ứng nhanh bằng cô, tiền thưởng tố giác cuối

cùng vẫn rơi vào túi cô.

Cảnh sát điều tra ra người đàn ông này mang theo bình tro cốt, hỏi đối phương

trong bình tro cốt rốt cuộc là chuyện gì, đối phương cũng không muốn nói. Vì

vậy, họ định mang đồ vật về Cục Quản lý Đặc biệt để giám định.

An Như Cố nhéo nhéo ngón tay tính toán, cau mày, gửi cho cảnh sát một tin

nhắn: 【Hôm nay tốt nhất các anh đừng ngủ.】

Cảnh sát: 【Ngủ trưa cũng không được sao?】

An Như Cố: 【Cô bé kia hiện tại không có thực thể, sẽ đi vào giấc mơ của

người khác, giấc mơ đối với cô bé mà nói chính là thực thể. Nếu các anh ngủ,

rất có thể sẽ gặp bất trắc.】

Cục Quản lý Đặc biệt đã xử lý rất nhiều vụ án, ma quỷ gặp phải phần lớn là ma

quỷ bình thường, rất ít khi gặp phải loại có năng lực đặc biệt. Loại ma quỷ biết

đi vào giấc mơ này khiến mọi người khó xử.

【Vậy khi nào cô rảnh đến chỗ chúng tôi một chuyến, xử lý con ma này đi?】

An Như Cố không từ chối, trực tiếp đồng ý. Địa điểm xảy ra vụ án vừa lúc ở

thành phố lân cận Nam Thành, cách Nam Thành chỉ hai mươi phút lái xe.

Kết quả lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Nhân sâm tinh chạy nhanh vào, đến bên cạnh bàn máy tính, giơ tay ôm lấy chân

cô, lo lắng nói: “Không ổn rồi, chị ấy ngủ thiếp đi rồi.”

Nhân sâm tinh đến từ Trường Bạch Sơn và bạn của nó đã được cô đưa từ thủ đô

trở về. Bạn của nó hiện đang làm việc tại Ngôi nhà Yêu Quái, không có thời

gian chơi với nó, vì vậy nó đã lên núi Xuất Vân tìm tiểu cương thi. Nhân sâm

tinh thấp hơn tiểu cương thi một chút, trông giống như hai chị em, rất hợp nhau.

An Như Cố cúi đầu nhìn nhân sâm tinh, trong lòng có chút tò mò. Lúc nãy cô

đến thư phòng livestream, nhìn thấy hai đứa nhỏ đang xem tivi ở phòng khách,

sao tiểu cương thi lại đột nhiên ngủ thiếp đi?

An Như Cố nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nhân sâm tinh: "Đừng vội, từ

từ nói."

Nhân sâm tinh nắm lấy góc áo của mình, do dự, biết An Như Cố đang làm việc,

không muốn quấy rầy cô, nhưng thật sự đã gặp phải vấn đề nan giải.

"Chị ấy đột nhiên ngủ thiếp đi, gọi thế nào cũng không tỉnh, người cứ toát mồ

hôi, hình như đang gặp ác mộng. Chị ơi, em không biết chuyện gì đang xảy ra,

chị đi xem thử đi."

An Như Cố nghe vậy lập tức đứng dậy, quay đầu nói với khán giả trong phòng

livestream: “Tôi có chút việc cần xử lý, lát nữa sẽ quay lại livestream.”

Phòng livestream lập tức chuyển sang màn hình đen, khán giả ngơ ngác.

【Nói gián đoạn là gián đoạn, đây là thế giới của streamer lớn sao?】

【Chúng ta đâu phải người ngoài, có chuyện gì mà fan cứng như tôi không thể

xem!!!】

An Như Cố không quan tâm đến bình luận trong phòng livestream, mà rời khỏi

thư phòng, đi đến phòng tiểu cương thi.

Tiểu cương thi nằm úp mặt trên bàn, vùi mặt vào cánh tay, không nhìn rõ biểu

cảm, phát ra tiếng hít thở đều đều, như ngủ rất say.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 743


An Như Cố đi đến bên cạnh cô bé, xem xét tình hình, lông mày nhíu chặt.

Nhân sâm tinh lo lắng nói: “Chị ấy không có chuyện gì chứ?"

Địa điểm xảy ra vụ án vừa lúc ở thành phố lân cận Nam Thành, cách Nam

Thành chỉ hai mươi phút lái xe.

An Như Cố an ủi nó: “Không phải chuyện gì lớn.”

Nhân sâm tinh nghe vậy vui mừng khôn xiết, vỗ vỗ ngực: “Vậy thì tốt, không

có chuyện gì là tốt rồi."

"Con bé chỉ bị ma quỷ kéo vào giấc mơ thôi."

Nhân sâm tinh: “!!!”

Nó ngơ ngác, đây mà không phải chuyện lớn sao?

An Như Cố đỡ tiểu cương thi nằm lên giường, sau đó ngồi xuống ghế, chuẩn bị

niệm chú.

Cả người cô được bao phủ bởi ánh sáng vàng, tà ma tránh xa, con ma kia không

thể làm gì được cô. Mà tiểu cương thi là cương thi tập hợp âm khí của trời đất

mà sinh ra, có thể coi là họ hàng với ma quỷ, khí tức không khắc chế được ma

quỷ, rất dễ bị kéo vào giấc mơ.

Cô bé mặc áo đỏ này dám đến gây phiền phức cho người bên cạnh cô, khiến cô

vốn dĩ hiền lành hiếm khi nổi sát tâm.

Trước đây, cô đã từng học thuật nhập mộng trong thuật Mao Sơn, thuật pháp

nhỏ này rất thần kỳ, có thể đi vào giấc mơ của người khác, còn có thể sửa đổi

giấc mơ, hiệu quả có phần thần dị. Lúc đó cô chỉ muốn tìm hiểu thêm về các

loại pháp thuật nên mới học, không ngờ có ngày thực sự có thể sử dụng.

Tuy nhiên, nhân sâm tinh lại lộ vẻ lo lắng, toát hết mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn

đỏ bừng. Hương thơm trong không khí càng thêm nồng nặc, hương thơm xộc

vào mũi, khiến người ta tỉnh táo.

An Như Cố thấy vậy bèn hỏi: “Em muốn vào giấc mơ của chị ấy không? Chị có

thể dẫn em đi.”

Nhân sâm tinh sợ ma quỷ trong mơ, nhưng nghĩ đến sự an toàn của Tô Uyển,

liền mạnh dạn nói: "... Em đi!”

Trước đây nó không bảo vệ bạn mình tốt, lần này nhất định phải bảo vệ bạn

mình thật tốt!

An Như Cố niệm chú, sau đó linh hồn của hai người xuất khiếu, thân thể nằm

ngủ trên bàn, linh thể bán trong suốt lơ lửng trên không trung.

Một lực hút đột nhiên ập đến, hút bọn họ vào giấc mơ của tiểu cương thi.

Sau một trận choáng váng, khi mở mắt ra lần nữa, thế giới trước mắt đã thay đổi

hoàn toàn. Đây là một căn phòng xa lạ, nhỏ hẹp và cũ kỹ, tường bong tróc.

Chiếc quạt trần trên đầu phát ra tiếng kêu rè rè, như thể không chịu nổi nữa, sắp

rơi xuống.

Phòng khách đơn sơ không có ghế sô pha, chỉ có ghế nhựa.

Một cô bé ngồi trên ghế nhựa, nhìn chằm chằm vào tivi, khuôn mặt được chiếu

sáng bởi ánh sáng phát ra từ chiếc tivi đen trắng, trong không khí vang lên âm

thanh của phim hoạt hình.

Ánh mắt An Như Cố lướt qua chiếc bàn bên cạnh, trên bàn đặt một khung ảnh,

bên trong là ảnh chụp một gia đình ba người. Người trong ảnh không hề xa lạ,

chính là tiểu cương thi và cha mẹ của cô bé. Cha mẹ trong ảnh còn rất trẻ, chắc

chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Trong lòng cô đã có đáp án, đây hẳn là nơi tiểu cương thi từng sống cách đây

hơn hai mươi năm. Gia đình cô bé trước đây rất giàu có, cuộc sống chắc hẳn rất

sung túc. Nhưng người cha là một con bạc, đã nướng sạch tiền bạc của gia đình,

mấy năm sau đó rất sa sút. Cho đến khi người cha hối cải, tình hình gia đình

mới tốt lên.

Tiểu cương thi nhìn chằm chằm vào chiếc tivi đen trắng, ý thức mơ hồ. Cho đến

khi bị ai đó vỗ vai, cô bé mới như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Cô bé quay đầu lại, đầu óc chậm chạp, phản ứng mất mấy giây: "... Chị?"

Linh hồn của rất nhiều người khi ở trong mơ đều không biết mình đang mơ, cần

phải đến thời điểm nhất định mới biết được mình đang mơ. An Như Cố vỗ vỗ

tiểu cương thi, giấc mơ hỗn độn của cô bé bỗng chốc trở nên rõ ràng.

"Có phải em nhớ bố mẹ rồi không? Lần sau chị dẫn con đi thăm bọn họ."

An Như Cố xoa đầu cô bé, trong lòng có chút phức tạp.

Khoảng thời gian này trong mơ, bố mẹ cô bé chắc đang ở sòng bạc, căn bản

không quan tâm đến cô bé, trực tiếp khiến cô bé sau này bị bắt cóc. Trong nhà

rác rất nhiều, nhưng không ai dọn dẹp. Một mình cô bé cô đơn xem tivi. Tục

ngữ có câu, ngày có điều gì đó suy nghĩ thì đêm nằm mơ thấy điều đó, bình

thường tiểu cương thi trông có vẻ vui vẻ, không ngờ tiềm thức lại là khoảng

thời gian nghèo nàn này.

Xem ra cô bé vẫn nhớ rõ khoảng thời gian này, vết thương lòng vẫn còn đang rỉ

máu.

Tuy nhiên, tiểu cương thi lại chớp chớp mắt, thành thật nói: "Không có nhớ bọn

họ ạ!"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 744


An Như Cố: "..."

Vậy tại sao giấc mơ của con lại như thế này? Giấc mơ phải là hình chiếu của

tiềm thức chứ.

Tiểu cương thi gãi đầu, không hiểu gì, sau khi nhìn trái nhìn phải thì ánh mắt

dừng lại trên chiếc tivi đối diện, như phát hiện ra châu lục mới, reo lên: "Ồ, em

nhớ ra rồi! Phim hoạt hình "Nàng tiên nhỏ phiêu lưu ký"! Em thích xem phim

này nhất, mỗi ngày tan học về việc đầu tiên em làm là bật tivi xem phim hoạt

hình này."

"Tiếc là phim hoạt hình này sau đó bị ngừng chiếu, tức c.h.ế.t em, em vẫn luôn

muốn biết kết thúc như thế nào!"

An Như Cố: "..."

Cô nhìn chiếc tivi đen trắng đối diện. Phim hoạt hình được phát sóng bên trong

theo như con mắt của ngày hôm nay, thì phong cách rất lỗi thời, kỹ xảo rất thô

sơ, nhưng lại ngưng tụ biết bao tâm huyết của các nhân viên xưởng phim hoạt

hình. Phim hoạt hình vừa ngây thơ vừa có nội hàm, lúc nhỏ cô cũng từng xem.

Nhưng sau đó bị phụ huynh tố cáo nên bị ngừng chiếu. Lý do là vì trong phim

có cảnh bạo lực, dễ gây ảnh hưởng xấu đến trẻ nhỏ.

Cho nên bộ phim hoạt hình quốc dân này đến nay vẫn chưa có hồi kết.

An Như Cố không nỡ phá vỡ ảo tưởng của cô bé, cho dù cô bé có xem tivi trong

mơ cũng không thể xem được kết thúc.

Tiểu cương thi thấy An Như Cố lo lắng cho mình, trên mặt nở nụ cười: "Em

không buồn đâu, lúc đó bố mẹ không có nhà, em có thể xem tivi từ sáng đến tối.

Bọn họ mà ở nhà, chắc chắn sẽ không cho em xem."

Bố mẹ không có nhà, ngược lại cô bé lại vui như Tết, hoàn toàn không biết hai

chữ cô đơn viết như thế nào.

An Như Cố: "..."

Sự thương xót vừa nhen nhóm dành cho tiểu cương thi bỗng chốc tan biến.

An Như Cố xoa đầu cô bé, nói: “Xem tivi nhiều không tốt cho mắt, xem ít thôi.”

Tiểu cương thi: "... Vâng ạ."

Nhân sâm tinh tu luyện thành tinh mấy năm nay, chưa từng xem tivi đen trắng

bao giờ, liền bê một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh, say sưa xem tivi.

Tiểu cương thi hiện tại linh hồn cường đại, giấc mơ rất ổn định, trích xuất nội

dung phim hoạt hình từ trong trí nhớ của mình, phát sóng rất trôi chảy, khiến

người ta xem đến say sưa.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Một giọng nói u ám truyền đến từ phía sau cánh cửa: "Xin hỏi, có phải bố của

tôi không ạ?"

An Như Cố nói với hai đứa nhỏ: “Ma quỷ đến rồi.”

Tiểu cương thi siết chặt nắm tay, chuẩn bị đi bắt ma.

Nhân sâm tinh hăng hái muốn đến cứu bạn lúc nãy lại bị dọa đến mức trốn vào

góc tường.

Nó ngồi bệt xuống đất, ôm hai chân, rưng rưng nước mắt: “Đừng ăn tôi, tôi

không ngon đâu!”

Hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ dũng cảm chút nào.

An Như Cố: "..."

Cô suy nghĩ một chút, nói: “Để chị đi, Tô Uyển, em trông chừng nhóc."

Cô bé kia gõ cửa rầm rầm. Trên tay cô bé ôm một con búp bê, hai mắt trống

rỗng, trên chiếc váy đỏ có vài vết loang lổ, trông giống như vết m.á.u bị oxy hóa

chuyển sang màu nâu.

Cô bé chớp chớp đôi mắt to, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Người phụ nữ kỳ quái

kia dám cho người bắt cô bé đi, cô bé muốn cô ta phải trả giá.

Chỉ là cô bé không có cách nào kéo cô ta vào giấc mơ, chọn tới chọn lui nhắm

vào tiểu cương thi, cô bé này ở cùng với người phụ nữ kia, hẳn là bạn của cô ta.

Cho nên, đối phó với tiểu cương thi cũng như đối phó với người phụ nữ kia.

Còn tại sao không tìm những cảnh sát kia, bởi vì toàn thân bọn họ đều tỏa ra khí

thế, cô bé không thể đến gần.

Cô bé hướng về phía cánh cửa, lên tiếng: “Ra đây mau, tôi tìm thấy cô rồi.”

Bên trong im lặng hồi lâu không có tiếng đáp lại, chắc là đã bị dọa sợ tè ra quần

như những người cô bé gặp trước đây rồi.

Ngay sau đó, cánh cửa sắt bị kéo ra, một người phụ nữ mặc đồ trắng, có gương

mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt.

Chẳng phải là người phụ nữ mà cô bé nhìn thấy trong điện thoại lúc trước sao?

Cô bé áo đỏ: “???”

Không đúng, cô ta cũng không kéo cô bé vào giấc mơ, sao cô ta lại vào được?

An Như Cố nhìn cô bé áo đỏ toàn thân tỏa ra hơi thở âm u: “Gõ cửa nhà tôi, có

chuyện gì sao?”

Cô bé áo đỏ lấy lại tinh thần, tay trái đập tay phải, có chút ngỡ ngàng. Bất kể cô

ta vào bằng cách nào, cô ta có thể vào được đương nhiên là chuyện tốt, như vậy

cô bé có thể trả thù cô ta rồi!
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 745


Đôi mắt trống rỗng của cô bé lập tức chảy ra máu, lăn dài trên gò má xinh đẹp,

sau đó m.á.u chảy ra từ thất khiếu, cảnh tượng giống như hiện trường vụ án

mạng.

"Mau thả anh ấy ra, nếu không tôi g.i.ế.c cô!"

Cô bé tự mãn, không ai nhìn thấy dáng vẻ này của cô bé mà không sợ hãi.

Nhìn cô mặt không chút thay đổi, chắc là bị dọa choáng váng rồi!

Tuy nhiên, ngay sau đó, cổ áo của cô bé đột nhiên bị người ta túm lấy, cả người

bị nhấc bổng lên.

Cô bé áo đỏ ôm con búp bê bị người ta kéo lê trên mặt đất, kinh hãi kêu lên thất

thanh: “Ê ê ê ê ê ê, cô làm gì vậy?"

An Như Cố nhìn đồng hồ trên tay, kim đồng hồ ngừng chuyển động, bên ngoài

là ban ngày, nhưng trong mơ lại là ban đêm.

Cô tùy tiện tìm một lý do: “Em xem bây giờ đã mười giờ tối rồi, rất nhiều người

trong tòa nhà này đều đã đi ngủ, em gõ cửa như vậy không phải là làm phiền

người khác sao?"

Cô bé áo đỏ: “???”

Cô bé gõ cửa thì liên quan gì đến việc làm phiền người khác?

An Như Cố vừa nói vừa dẫn cô bé lên lầu, đi thẳng lên sân thượng.

Cô bé áo đỏ nhìn tòa nhà đối diện, khu chung cư này rất cũ kỹ, người sống ở

đây phần lớn là người trung niên và người già, bọn họ nghỉ ngơi rất sớm. Cả tòa

nhà chìm trong bóng tối, không có mấy ô cửa sổ sáng đèn.

Cô bé áo đỏ buột miệng nói: "Xin lỗi."

"A, không đúng! Đây là giấc mơ, không phải thế giới thực, sao tôi có thể làm ồn

đến bọn họ được? Hơn nữa tôi là ma, sao cô không sợ tôi chút nào vậy?"

Tuy nhiên, An Như Cố căn bản không nghe cô bé nói, trực tiếp dẫn cô bé đến

mép sân thượng, còn đột nhiên nói một câu: "Đủ cao rồi đấy."

Không biết vì sao cô bé áo đỏ lại cảm thấy lạnh sống lưng: “Không đúng, cô

muốn làm gì?”

“—— Muốn ném em xuống dưới.”

Cô bé áo đỏ: “???”

Chỉ vì cô bé gõ cửa làm phiền người khác, cho nên muốn ném cô bé từ tầng sáu

xuống?

Có thể cô bé không phải người, nhưng người phụ nữ trước mặt này thật sự là đồ

chó má!

“Hơn nữa, tôi muốn làm một thí nghiệm.” An Như Cố đứng thẳng người, như

nhà khoa học mặc áo blouse trắng: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải ma quỷ có

thể đi vào giấc mơ, tôi muốn biết em c.h.ế.t trong mơ có c.h.ế.t thật hay không,

c.h.ế.t rồi thì linh hồn có tan biến hay không."

Cô bé áo đỏ: “?????”

Người này là quỷ dữ sao?

Cô bé đưa tay muốn đẩy An Như Cố ra, nhưng đối phương sức lực rất lớn, cô

bé căn bản không thể thoát ra. Rất nhiều kỹ năng của ma quỷ đều không thể sử

dụng trước mặt cô ta.

Cô bé trơ mắt nhìn mình càng ngày càng đến gần mép sân thượng, sợ đến mức

toàn thân run rẩy: “Đừng, tôi không muốn chết! Xin cô, đừng g.i.ế.c tôi."

Xem ra nếu cô bé c.h.ế.t trong mơ rất có thể sẽ hồn phi phách tán, cho nên mới

bài xích như vậy.

Tiểu cương thi bên cạnh hít một ngụm khí lạnh, lúc này mới phát hiện ra một

mặt khác của An Như Cố. Cô bé không ngừng suy nghĩ xem mình có chọc giận

An Như Cố hay không, nghĩ nửa ngày mới phát hiện ra không có, cuối cùng

cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau này nhất định cô bé phải làm bài tập thật tốt!

Cô bé áo đỏ muốn dùng quỷ lực để thoát ra, nhưng lại hoàn toàn không thể

thoát khỏi, lúc này mới nhận thức được sự đáng sợ của sự việc, khóc lóc nói:

"Tôi chỉ muốn dọa bọn họ một chút, sau đó kiếm chút tiền. Thật sự không muốn

g.i.ế.c bọn họ. Cho dù muốn giết, tôi cũng không làm được, tôi chỉ kéo linh hồn

của bọn họ vào trong giấc mơ thôi! Bọn họ c.h.ế.t trong mơ, cũng chỉ hơi khó

chịu một chút."

Cái gọi là g.i.ế.c người trong mơ chỉ là lời nói dối mà thôi.

Tuy nhiên, An Như Cố không nghe cô bé giải thích, ngữ khí bình thản: “May

mà những người đó tim khỏe, nếu đổi lại là người mắc bệnh tim, cho dù không

bị em g.i.ế.c chết, cũng sẽ bị em dọa chết.”

Nói xong, An Như Cố nhẹ nhàng đẩy một cái.

Cô bé áo đỏ lập tức cảm thấy như giẫm hụt một bước, cảm giác mất trọng lượng

ập đến, sợ đến mức nhắm chặt hai mắt, trong lòng tràn đầy hoang mang và bất

lực.

Cô bé chỉ gõ cửa thôi, vậy mà lại bị đẩy từ tầng sáu xuống, cuộc sống của quỷ

thật là bi thảm!

Cô bé vẫn chưa muốn c.h.ế.t hu hu hu. Nếu như không đi lừa người, thì tốt biết

mấy?

Tuy nhiên, cô bé chờ mãi cũng không cảm thấy đau đớn, ngay sau đó, cả người

rơi vào một vòng tay ấm áp.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 746


Cô bé áo đỏ theo bản năng mở mắt nhìn, lúc này mới phát hiện không biết từ

lúc nào mình đã được người ta vớt lên khỏi sân thượng, lúc này đang được An

Như Cố ôm trong ngực.

Cô bé áo đỏ ngây ngốc, há hốc mồm: "Cô, sao cô lại cứu tôi? Chẳng phải cô

cảm thấy tôi gõ cửa quá ồn ào, muốn g.i.ế.c tôi sao?"

An Như Cố đặt cô bé xuống đất, thần sắc không vui không buồn: “Biết cảm

giác bị dọa rồi chứ?”

Cô bé áo đỏ có chút hiểu ra, thì ra cô ta không muốn g.i.ế.c mình, chỉ muốn cho

mình nếm thử cảm giác bị dọa sợ…

Từ trước đến nay chỉ có cô bé dọa người khác, chưa từng bị người khác dọa.

Chỉ khi bị người khác dọa, mới biết nạn nhân sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

Cô bé không còn vẻ ngông cuồng như trước nữa, nắm chặt chiếc váy đỏ của

mình, nức nở nói: “Ừm ừm, đã nếm thử rồi. Tôi không dám nữa đâu!”

An Như Cố thấy vậy cũng không làm khó cô bé nữa, biết sai sửa sai, thiện tâm

muôn phần.

An Như Cố thấy ma quỷ trong mơ – cô bé áo đỏ đã nghe lời, bèn hỏi cô bé:

“Em và người đàn ông kia quen biết nhau như thế nào?"

Cô bé áo đỏ thành thật khai báo: “Bình thường tôi sẽ đi vào giấc mơ của một số

người, có một lần trong mơ đã gặp anh ta. Anh ta đến để giúp người khác xử lý

ác mộng, nhưng người gặp ác mộng thật sự không nhiều, người sẵn sàng bỏ tiền

ra để xử lý ác mộng lại càng ít hơn.”

“Vì vậy, anh ta đề nghị dẫn tôi theo, sau đó chúng tôi cùng nhau kiếm tiền."

"Người trong mơ thường không biết mình đang mơ, không thể giao tiếp, tôi

cũng rất muốn tìm một người có thể nói chuyện với mình, vì vậy tôi đã đi cùng

anh ta để kiếm tiền."

An Như Cố: “Hai người đã hại bao nhiêu người rồi?”

Cô bé áo đỏ lí nhí nói: "Chúng tôi vừa mới bắt đầu công việc kinh doanh này,

phát triển được một khách hàng đầu tiên thì đã bị cô phát hiện."

An Như Cố: "..."

Xét cho cùng, người hữu duyên tên là Giám Đốc Cưỡi Heo kia rất "may mắn".

Trong số rất nhiều người, chỉ có mình anh ta bị chọn trúng, thật sự là xui xẻo.

An Như Cố sau khi dặn dò cô bé áo đỏ không được gây chuyện nữa, liền thu

dọn đồ đạc, dẫn theo nhân sâm tinh và tiểu cương thi rời khỏi giấc mơ.

Nhà của Giám Đốc Cưỡi Heo ở Kinh Thành, vừa hay An Như Cố quen biết rất

nhiều người ở Cục Quản lý Đặc biệt Kinh Thành.

Vì vậy, An Như Cố gọi video cho đội trưởng Vương, nhờ anh liên hệ với người

đàn ông đội mũ lưỡi trai kia.

Trong phòng thẩm vấn

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai kiên quyết không chịu nói thật: "Tôi thật sự cái

gì cũng không biết, tôi chỉ là người bình thường, dịch vụ đặc biệt kia cũng là

giả."

Cảnh sát Cục Quản lý Đặc biệt: "Người bình thường lại mang theo bình tro cốt

bên người?"

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai ánh mắt khẽ động: “Tôi nhặt được trên đường,

không được sao?”

Cảnh sát Cục Quản lý Đặc biệt: "..."

Lúc này, đội trưởng Vương cầm điện thoại đi vào, đặt điện thoại trước mặt anh

ta: “Có người tìm anh.”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc: "Thực Mộng thú, bản thân

anh phạm sai lầm cũng coi như xong, không ngờ anh còn dạy hư trẻ vị thành

niên phạm tội, đây chính là thần thú thượng cổ sao?"

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đội trưởng Vương: “!!!”

Đội trưởng Vương kinh ngạc nói: “Anh ta, anh ta là Thực Mộng thú? Thần thú

được ghi chép trong Sơn Hải Kinh?"

Thực Mộng thú là thần thú thượng cổ được ghi chép trong Sơn Hải Kinh, mũi

giống voi, mắt giống tê giác, đuôi giống bò, tứ chi giống hổ, hình dáng giống

như một con heo đen to lớn.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai vẫn giả ngu: “Cái gì mà thú, tôi không phải!”

“Thật ra cô bé kia vừa mới đến tìm tôi, còn muốn tôi thả anh ra, nếu không sẽ

g.i.ế.c tôi.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nghe vậy sắc mặt cứng đờ, cô ta có thể bình an

vô sự từ trong tay cô bé kia, chứng tỏ năng lực bất phàm.

Anh ta do dự hồi lâu, nói: “Đừng g.i.ế.c cô bé ấy! Tôi… đúng là Thực Mộng

thú.”

Sắc mặt đội trưởng Vương hơi thay đổi, ôi chao, vốn tưởng rằng chỉ tóm được

một tên tà ma ngoại đạo, không ngờ lại là một con thần thú thượng cổ!

Hệ thống thần thoại của đất nước bọn họ rất đồ sộ, thần thú rất nhiều, Thực

Mộng thú vốn dĩ không có năng lực nuốt chửng ác mộng. Nhưng truyền thuyết

về thần thú này sau khi được truyền bá sang nước B, người dân ở đó đã coi nó

như thần thú để quỳ lạy.

Bọn họ cho rằng ác mộng là tượng trưng cho vận xui, nhất định phải xua đuổi

ác mộng mới có thể xua đuổi vận xui. Các bậc đế vương quý tộc đều phải có

tranh vẽ Thực Mộng thú bên mình, thường dân bá tánh hễ gặp ác mộng là sẽ

quỳ xuống đất vái lạy trời đất, không ngừng gọi tên Thực Mộng thú, mong nó

hóa giải ác mộng cho bọn họ.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 747


Cứ như vậy, Thực Mộng thú có thêm quyền năng nuốt chửng ác mộng.

Cả nước B từ trên xuống dưới đều sùng bái Thực Mộng thú từ rất lâu đời. Mộng

sư thời kỳ đầu đã dùng Thực Mộng thú để hóa giải ác mộng cho hoàng thất, cho

nên mới được ban cho cái tên này. Hiện tại, Hiệp hội Mộng sư đã là thế lực

huyền môn lớn nhất nước B.

Thái độ của đội trưởng Vương có chút thay đổi: “Cũng không phải thân phận gì

không thể để người khác biết, tại sao lúc nãy anh không nói ra?”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cúi đầu, gương mặt ẩn sau bóng râm của vành

mũ: "... Tôi, tôi nhập cư trái phép, nếu nói thật, các anh sẽ trục xuất tôi."

Đội trưởng Vương: “????”

Cái gì, thần thú cũng nhập cư trái phép?

“Anh từ đâu đến!"

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nghĩ đến những gì mình đã trải qua gần đây,

không khỏi đau lòng nói: “Rõ ràng tôi đang ngủ trong hang động ở đất nước

này, ngủ một giấc dậy, vậy mà đã qua bao nhiêu năm, hơn nữa môi trường xung

quanh đều thay đổi, tôi vậy mà lại xuất hiện ở một đất nước khác.”

An Như Cố: "Nước B?”

"Đúng vậy, chính là quốc gia đó.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai có chút tức

giận nói: "Người dân ở đó nói chuyện léo nhéo, tôi một chữ cũng nghe không

hiểu, hơn nữa đồ ăn cũng không hợp khẩu vị của tôi.

Vì vậy tôi… đã bơi về.”

Đội trưởng Vương: “???”

Anh tính toán khoảng cách sau đó kinh ngạc nói: “Anh bơi qua một đại dương?

Làm sao có thể bơi về được?"

Người đàn ông ngã người ra ghế, chán nản nói: “Không còn cách nào khác, tôi

thật sự không quen sống ở đó, cho nên tôi cứ bơi mãi, cũng không biết bơi bao

lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy đất liền.

So với đồ ăn ở nước B, tôi vẫn thích đồ ăn ở đất nước này hơn, thật sự không

biết tại sao tôi chỉ ngủ một giấc, vậy mà đến cả nơi ngủ cũng thay đổi!"

An Như Cố suy nghĩ một lúc, trong lòng ẩn ẩn có một suy đoán: “Mặc dù đây là

quê hương của anh, nhưng không có ai coi anh là thần minh để quỳ lạy, nhưng ở

nước B lại có rất nhiều tín đồ trung thành. Bây giờ linh khí khôi phục, sau khi

anh hấp thụ linh khí tỉnh lại, có thể tiềm thức đã thuận theo nguyện vọng của tín

đồ, tỉnh lại ở nơi gần với tín đồ nhất."

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lúc này mới biết mình vậy mà lại có tín đồ,

trong lòng có chút vui mừng, nhưng vừa nghĩ đến tín đồ ở nơi mà mình không

hợp thổ nhưỡng kia, niềm vui lập tức tiêu tan.

Anh ta lẩm bẩm: “Nếu ở đây cũng có tín đồ thì tốt rồi, như vậy tôi cũng không

cần phải làm người nhập cư trái phép nữa.”

Đội trưởng Vương nhạy bén nắm bắt được từ khóa: “Anh còn là người nhập cư

trái phép?”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngại ngùng nói: “Không còn cách nào khác, tôi

nhập cư trái phép, lại không có giấy tờ tùy thân, không tìm được việc làm, cho

nên muốn làm nghề cũ, giúp người khác nuốt chửng ác mộng.”

“Nhưng mà những người đó, hoặc là cho rằng tôi là kẻ lừa đảo, hoặc là không

muốn bỏ tiền ra để xua đuổi ác mộng. Cho nên… chỉ có thể lừa gạt chút tiền,

duy trì cuộc sống.”

Đội trưởng Vương: "..."

Vừa nhập cư trái phép, vừa là người nhập cư trái phép, lại còn lừa đảo…

Bọn họ như nhìn thấy cả cuộc đời sa ngã của Thực Mộng thú.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai sợ mình bị trục xuất, vội vàng nói: “Cảnh sát,

tôi không dám làm vậy nữa, anh đừng trục xuất tôi!”

Anh ta luôn nhung nhớ quê hương, căn bản không thích nơi xa lạ.

Đội trưởng Vương và các cảnh sát khác: "..."

Mọi người cảm thấy hoang mang, tuy rằng anh ta vừa nhập cư trái phép vừa lừa

đảo, nhưng mà anh ta rất yêu nước!

Đội trưởng Vương nhất thời không nghĩ ra cách an trí củ khoai lang nóng này,

bèn hỏi An Như Cố: “Cô thấy thế nào? Có nên đưa anh ta về không. Người của

Hiệp hội Mộng sư biết được Thực Mộng thú xuất hiện, chắc chắn sẽ rất vui

mừng.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai liên tục lắc đầu: "Không được, tôi thật sự không

muốn quay về, tôi vất vả lắm mới bơi về được, các anh căn bản không biết tôi

đã tốn bao nhiêu sức lực! Nếu các anh đưa tôi về, tôi vẫn sẽ bơi về!"

Đội trưởng Vương và các cảnh sát khác: "..."

Mọi người cảm thấy mờ mịt, tuy rằng anh ta vừa nhập cư trái phép vừa lừa đảo,

nhưng mà anh ta thật sự rất yêu nước!

An Như Cố suy nghĩ một chút, nói: “Quê hương của anh ta ở đây, hơn nữa anh

ta cũng muốn ở lại quê hương, chi bằng nghe theo ý kiến của anh ta."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 748


Đội trưởng Vương thầm nghĩ cũng đúng, thở dài nói: “Nhưng theo như lời cô

nói, anh ta vậy mà có thể dẫn theo trẻ nhỏ đi phạm tội, chuyện này không thể

quản lý được."

An Như Cố nhận ra ý tứ trong lời nói của đội trưởng Vương: "Vậy thì để anh ta

đến đạo quán Xuất Vân làm việc, tôi sẽ cung cấp cho anh ta một công việc đàng

hoàng."

Đội trưởng Vương lập tức đồng ý, như thể sợ cô hối hận: “Được, cứ quyết định

như vậy đi!”

Vì vậy, Thực Mộng thú đã được sắp xếp ổn thỏa.

An Như Cố: “Sau khi ra ngoài anh đến đạo quán Xuất Vân ở Nam Thành để

phỏng vấn, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp công việc cho anh.”

Cô không lập tức bảo lãnh cho anh ta. Bởi vì cô bé áo đỏ kia bản tính không

xấu, lại bị anh ta dẫn đi lừa đảo, nhất định phải để anh ta ngồi tù mấy ngày, nếm

trải chút đau khổ.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai kích động vô cùng, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Nhất thời cảm thấy An Như Cố không phải là người đối đầu với mình, mà giống

như thần minh đến để cứu rỗi mình.

Anh ta không những có thể ở lại trong nước, mà còn có chỗ ở!

“Được, tôi biết rồi! Nhất định sẽ làm việc thật tốt!”

Anh ta như nghĩ đến cái gì, muốn nói lại thôi: “Tôi còn một người bạn, chính là

người đã tìm cô lúc trước, bây giờ cô ấy vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn, chỉ là hơi sợ hãi, lúc tôi đi, cô bé ấy vẫn còn đang khóc.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai sững sờ, cô bé áo đỏ kia rất đáng sợ, mỗi lần

anh ta nhìn thấy trong mơ đều bị dọa sợ. Ai có thể dọa được cô bé áo đỏ kia

chứ?

“Cô làm gì cô bé ấy rồi?”

“Cô bé ấy gõ cửa rất ồn ào, cho nên tôi muốn ném cô bé ấy từ tầng sáu

xuống.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai: “???”

Cảnh sát: “…”

Quả nhiên cách trị đứa trẻ hư hỏng duy nhất là phải hư hỏng hơn nó…

An Như Cố giải quyết xong mọi chuyện, trở lại thư phòng. Tuy bận rộn lâu

như vậy, nhưng chỉ mới qua hai mươi phút.

Chủ yếu là dòng thời gian trong mơ không giống với hiện thực. Một giấc

mộng Nam Kha, bất quá chỉ như thế.

Cô mở lại livestream, khán giả chờ đợi đã lâu sôi nổi gửi bình luận.

【Tôi đợi cô đến mức hoa cũng tàn rồi, cô mới chịu quay lại. Hôm nay

không coi bói một trăm quẻ, cô có thấy có lỗi với tôi không?】

【Tôi thấy không phải các người muốn xem livestream, mà là muốn lấy

mạng của streamer!】

【Lầu trên các người thật xấu xa, không giống tôi, tôi chỉ thấy đau lòng

cho streamer. Chuyện của streamer giải quyết thế nào rồi? Giải quyết xong

chưa?】

【Bắt đầu livestream rồi, đầu gối đã chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị bất cứ lúc

nào cũng có thể quỳ xuống xem streamer giả thần giả quỷ.】

An Như Cố thấy mọi người rất tò mò tiến độ xử lý công việc của mình, bèn

gật đầu nói: “Gần như đã giải quyết xong.”

“Người hữu duyên tên là Giám Đốc Cưỡi Heo, không biết anh có ở trong

phòng livestream không. Người đàn ông kia và cô bé trong mơ của anh đều đã

được tôi xử lý xong rồi, anh đừng uống cà phê nữa, ngủ một giấc thật ngon đi.”

Khán giả trong phòng livestream: 【Cười c.h.ế.t mất, rất thích cảm giác

không ngủ, cứ như Diêm Vương đang nhảy disco ở đầu giường vậy.】

【Giám Đốc Cưỡi Heo: Giải quyết xong rồi sao? Tốt quá! Rốt cuộc hai

người kia là ai? Tại sao lại nhắm vào tôi? Tức c.h.ế.t tôi! Chẳng lẽ tôi đào mộ tổ

tiên nhà anh ta sao?】

An Như Cố suy nghĩ một chút, nói: “Anh không đào mộ tổ tiên nhà anh ta,

anh chỉ là hơi xui xẻo, cho nên mới bị bọn họ nhắm vào. Thật ra cho dù anh bị

cô bé kia g.i.ế.c c.h.ế.t trong mơ, thì ở trong hiện thực cũng sẽ không chết, hiện

tại cô bé ấy chưa có năng lực lớn như vậy. Bọn họ chỉ muốn tống tiền thôi.”

【Giám Đốc Cưỡi Heo: Chết tiệt, hóa ra sẽ không chết. Biết trước như vậy,

tôi đã đánh nhau với cô ta rồi. Haizz, giàu quá cũng là một loại phiền não!】

Khán giả trong phòng livestream: “…”

An Như Cố thu hồi suy nghĩ, uống một ngụm nước để làm dịu cổ họng,

liên hệ với người hữu duyên thứ hai 【Hiệu Trưởng Nhà Trẻ】, sau khi thống

nhất xong xuôi thì bấm gọi điện thoại.

Ngay sau đó, một cô gái khoảng hai mươi tuổi xuất hiện trong màn hình.

Cô ấy để tóc xoăn dài, trên người toát ra khí chất ngây thơ, trang điểm nhạt,

trông rất xinh đẹp.

Sau khi kết nối với phòng livestream, Hiệu Trưởng Nhà Trẻ òa khóc nói:

"Streamer ơi, chị mau giúp em với, em gặp phải chuyện rất đáng sợ.”

An Như Cố: "Đừng vội, từ từ nói.”

【Những người hữu duyên kết nối với phòng livestream đều xui xẻo, thật

đáng thương.】
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 749


【Lầu trên cậu nói ngược rồi, không phải người hữu duyên sẽ trở nên xui xẻo,

mà là xui xẻo mới có thể được chọn làm người hữu duyên.】

【Nói ra chuyện không vui của cậu, để chúng tôi vui vẻ nào!】

Hiệu Trưởng Nhà Trẻ lau nước mắt, nhưng những lời nói tiếp theo lại

khiến người ta kinh ngạc: "Bạn trai em chia tay với em!”

Khán giả trong phòng livestream: “…”

【Cho nên đây là đang khoe khoang cô đã từng có bạn trai sao?】

【Mình FA tuyên bố, độc thân cái gì, không sợ hãi.】

Hiệu Trưởng Nhà Trẻ khóc nức nở mấy tiếng, nghẹn ngào nói: “Từ nhỏ

đến lớn, vận đào hoa của em rất vượng, hồi cấp ba đã có bạn trai. Anh ấy rất

đẹp trai, hơn nữa thành tích học tập rất tốt, em rất thích anh ấy, là do em chủ

động theo đuổi anh ấy.

Ngay khi em tưởng rằng mình cũng hạnh phúc như nữ chính trong tiểu

thuyết ngôn tình, thì một tháng sau, anh ấy đột nhiên nói chia tay với em, hỏi

anh ấy lý do là gì, anh ấy chỉ nói là không thích em nữa.”

“Lúc đó em rất đau lòng và buồn bã, không muốn chịu đựng nỗi đau của

tình yêu nữa, cho nên đã tập trung tinh thần học hành cho giỏi, thi đậu đại học.”

“Sau khi lên đại học, em đã thoát khỏi bóng ma của mối tình đầu, học cách

trang điểm và ăn mặc, sau đó lại có bạn trai thứ hai.

Bạn trai thứ hai là lớp trưởng của lớp em, tính cách rất tốt, cũng là do em

theo đuổi anh ấy. Em đã học được kinh nghiệm thất bại từ mối tình đầu, anh ấy

bảo em đi về hướng đông, em tuyệt đối không dám đi về hướng tây, tuyệt đối

không chọc anh ấy tức giận. Nhưng một tháng sau, anh ấy cũng giống như mối

tình đầu, nói lời chia tay, lý do cũng là không thích em nữa.”

“Em lại đau lòng một thời gian, vừa hay có người theo đuổi em, em liền

đồng ý làm bạn gái của người đó. Em nghĩ người này là do anh ấy theo đuổi em,

không phải em theo đuổi anh ấy, như vậy chắc sẽ không nhanh chóng chán ghét

em như vậy chứ?”

“Nhưng mà, ai ngờ được một tháng sau anh ta lại nói lời chia tay với em!”

“Ba người bạn trai này của em đều có một điểm chung, đó chính là rất

nhanh chán ghét em.”

Hiệu Trưởng Nhà Trẻ đau lòng nói: “Chẳng lẽ em khiến người ta chán ghét

như vậy sao? Sau đó em đã thử yêu đương với một vài người bạn trai, tổng cộng

khoảng năm người. Em đối xử với bọn họ không nghiêm túc như trước đây,

nhưng cũng có chút tình cảm, cho nên đối xử với bọn họ rất tốt.”

“Nhưng bọn họ đều không ngoại lệ, sau một tháng hẹn hò đều nói lời chia

tay với em.”

“Chẳng lẽ em khiến người ta chán ghét như vậy sao?”

Khán giả trong phòng livestream: “???”

【Trời ơi, yêu một người là chia tay một người, thảm quá đi mất, đây là

dính phải lời nguyền tình yêu sao?】

【Bấm ngón tay tính toán, trên đầu người hữu duyên hơi xanh rồi đấy!】

【Người hữu duyên thật ngây thơ, tục ngữ có câu, độc thân sung sướng

nhất thời, độc thân mãi mãi sung sướng mãi mãi!】

【Ha ha ha ha ha chỉ cần tôi không bao giờ yêu đương, thì sẽ không bao

giờ bị cắm sừng.】

Nói một cách công bằng, Hiệu Trưởng Nhà Trẻ trong màn hình có ngoại hình

thanh tú, ăn mặc thời thượng, đi trên đường có thể khiến người ta ngoái nhìn.

Hơn nữa cô ấy là dân học nghệ thuật, ngoại hình ưa nhìn, có thể coi là một cô

gái xinh đẹp, nhìn thế nào cũng không liên quan gì đến hai từ "đáng ghét".

"Để tôi xem cho cô."

Sau khi nhận được tiền xem bói, An Như Cố nhắm mắt lại, giơ tay bấm đốt

ngón tay tính toán hồi lâu mới mở mắt, lông mày hơi nhíu lại: "Có phải cô có

một người bạn nam rất thân không?"

"Bạn nam? À, ý chị là bạn thân khác giới của em sao?"

Hiệu trưởng nhà trẻ suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra, tuôn ra như chậu úp, nói:

"Chúng em là bạn học cấp ba, sau đó còn thi đỗ vào cùng một trường đại học,

quan hệ rất tốt, cậu ấy cũng khá đẹp trai."

"Nói chung là chúng em vô cùng thân thiết, còn thường xuyên ra ngoài dạo phố

cùng nhau. Lần trước em chuyển nhà mệt muốn chết, vừa gọi điện thoại cho cậu

ấy, cậu ấy liền đến ngay, cậu ấy thật sự rất tốt!"

Hiệu trưởng nhà trẻ khi nhắc đến cậu bạn thân khác giới của mình, giọng điệu

vô cùng kích động, có thể thấy được quan hệ của cô ấy và người bạn này rất tốt.

Cư dân mạng trong phòng livestream kêu lên phá án rồi.
 
Back
Top Bottom