Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 500


Trong chính điện rộng lớn, hương khách thưa thớt, nhiều nhất chính là những

người đến điều tra.

An Như Cố và những người khác đều đi vào chính điện. Phía trên chính

điện là rất nhiều tượng Phật.

Ai cũng biết, Phật có ba mươi hai tướng tốt, tám mươi vẻ đẹp. Trên đỉnh

đầu các pho tượng Phật cơ bản đều có búi tóc xoắn ốc hình tròn nhô lên, trang

phục rất giản dị, nhưng đều được dát vàng, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng rực

rỡ.

Chỉ riêng những pho tượng Phật đắt giá và được bảo quản rất tốt này cũng

đủ cho thấy tiềm lực tài chính của Từ Tâm tự không phải tầm thường.

Trương Thiên Sư tấm tắc khen ngợi: "Giàu có thật đấy, toàn bộ đều là

tượng dát vàng, ngay cả phủ Thiên Sư cũng chỉ có một nửa số tượng thần được

dát vàng, thật đúng là người so với người khiến người ta tức c.h.ế.t mà."

Các vị đạo trưởng khác cũng cảm thán: "Phúc sinh vô lượng thiên tôn,

Thanh Minh quán chúng tôi cũng chỉ có một hai pho tượng như vậy."

"Vậy là còn may, chỗ chúng tôi ngay cả việc bảo quản cũng khó khăn, phía

sau tượng đã bong tróc rất nhiều lớp sơn rồi, vị tổ sư gia đã hiện vào giấc mơ

kéo tai mắng tôi một trận, khiến tôi cả đêm không ngủ yên."

Trương Thiên Sư quay đầu nhìn về phía An Như Cố đang chăm chú nhìn

tượng Phật, tò mò hỏi: "Tình hình kinh doanh của đạo quán Xuất Vân hiện tại

rất tốt đúng không? Có dát vàng cho tượng thần chưa?"

An Như Cố: "..."

Tượng thần ở đạo quán Xuất Vân đều là đồ cổ được vẽ màu, không có dát

vàng, rất giản dị. Chủ yếu là vị thần mà đạo quán thờ phụng cũng chưa từng yêu

cầu cô dát vàng.

Trương Thiên Sư cười nói: "Vậy cũng tốt, dát vàng rồi lại phải lo lắng bị

người ta trộm mất. Nghèo có cái khổ của nghèo, an bần lạc đạo mới đúng. Chắc

là vì muốn thu hút hương khách nên mới phô trương như vậy."

An Như Cố nhìn chằm chằm vào pho tượng Phật từ bi, pho tượng vốn dĩ

không buồn không vui, thế mà trong nháy mắt bỗng nhiên nhếch mép cười, ánh

mắt mang theo vẻ chế giễu, giống như đang cười nhạo cô.

Cô dụi dụi mắt, khi lại mở mắt ra thì pho tượng đã khôi phục lại hình dáng

ban đầu.

Trong lòng cô nghi ngờ, định lên tiếng, thế mà Tịnh Không pháp sư đã dẫn

theo một đám tăng nhân bước vào chính điện.

Ông ta chắp tay thi lễ với những người đang vây quanh tượng Phật, giọng

điệu vẫn bình thản như trước: "Về vấn đề dát vàng cho tượng thần, Phật Tổ lấy

lòng từ bi làm đầu, những lớp vàng này hầu hết đều do các vị tín đồ quyên tặng,

có thể giúp họ tiêu trừ tai nạn kiếp trước, đồng thời gia tăng phúc đức. Nếu các

vị muốn gia tăng phúc đức, cũng có thể quyên tặng cho Từ Tâm tự một pho

tượng."

Các vị đạo trưởng nghe vậy động tác trên tay khựng lại, dời ánh mắt đi chỗ

khác. Một pho tượng Phật lớn như vậy, giá trị quá cao, làm sao có thể kham

nổi?

Tịnh Không pháp sư thấy mọi người im lặng không nói, bèn nói: "Các vị

thí chủ nhìn đến bây giờ, hẳn là đã rõ ràng rồi. Từ Tâm tự chúng tôi thật sự

không có vấn đề gì, trời đất chứng giám."

Các vị đạo trưởng và người của Cục Quản lý Đặc biệt nhỏ giọng bàn tán,

đều lắc đầu.

Trước đó An Như Cố có gửi tin nhắn cho bọn họ, nói là tà Phật chạy đến

chiếm giữ tượng Phật, đã trở thành mối đe dọa. Lần này kiểm tra trọng điểm

tượng Phật, nhưng không tìm thấy bất kỳ khí tức tà ma nào, những nơi khác

cũng vô cùng bình thường, không khác gì so với một ngôi chùa bình thường.

Thần kinh nhạy bén của An Như Cố mách bảo cô cảm thấy có gì đó không

đúng, sau khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định, sẽ có linh cảm.

Từ Tâm tự chắc chắn không hề đơn giản, ít nhất là không bình thường như

bề ngoài.

Cô bèn nhìn về phía Động Minh tinh quân: "Thế nào rồi? Nhìn ra được gì

chưa?"

Thế nhưng Động Minh tinh quân nhìn chằm chằm vào tượng Phật, ánh mắt

sắc bén như đuốc, một vầng trăng non xoay tròn trong mắt, phát ra ánh sáng kỳ

lạ.

Y chắp tay ra sau lưng, nụ cười thường trực trên mặt biến mất, gần như

đóng băng.

Y đưa tay phải ra, một thanh kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất

hiện trong tay, xoay ngược chuôi kiếm, ánh kiếm màu bạc trắng xé toạc dòng

khí, c.h.é.m về phía tượng Phật.

"Ầm ầm!"

Tượng Phật dát vàng bị c.h.é.m làm đôi từ giữa, ngã xuống đất.

Hoa quả trên bàn thờ rơi vãi đầy đất, tro hương trong lư hương rơi xuống

đất, làm bụi bay mù mịt, khiến không ít người ho khan
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 501


Các vị đạo trưởng: "!!!"

Tịnh Không pháp sư và các vị tăng nhân khác: "!!!"

"Vị thí chủ này, ngươi dám cả gan báng bổ thần linh như vậy!"

"Các ngươi muốn là kẻ địch với Từ Tâm tự chúng tôi sao?!"

Rất nhiều tăng nhân "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, chắp tay trước ngực,

cầu xin Phật Tổ đừng nổi giận.

Rất nhiều vị đạo trưởng mất một lúc lâu mới hoàn hồn từ trong sự kinh hãi,

đối mặt với sự chất vấn dồn dập, cũng có chút ngượng ngùng.

Tranh chấp giữa Đạo và Phật đã có từ lâu, Động Minh tinh quân là Tả Phụ

của Bắc Đẩu Thất Tinh, có quan hệ thân thiết với đạo giáo, có lẽ không thể chấp

nhận được Phật giáo.

Nhưng mà ngay trước mặt những vị tăng nhân này mà trực tiếp c.h.é.m đôi

tượng Phật, thật là có chút gây thù hằn.

Mọi người vội vàng cười gượng che giấu, biện minh giúp y: "Haha, có lẽ

phía sau tượng Phật có chuột chăng?"

"Ta hình như nhìn thấy một con gián chạy qua, có lẽ là c.h.é.m nhầm rồi."

Thế nhưng Động Minh tinh quân không hề tiếp lời, sắc mặt u ám: "Ta

không hề c.h.é.m nhầm, pho tượng này đã bị tà vật chiếm đóng."

Lời y vừa dứt, phía sau tượng Phật liền bay ra một con quỷ mặt xanh nanh

vàng.

Hắn để tóc dài, mặc trang phục cổ trang, rõ ràng là một con quỷ thời cổ

đại, toàn thân trên dưới toát ra khí tức cùng nguồn gốc với tượng Phật, thậm chí

còn lờ mờ có ánh sáng vàng.

Quỷ vật Lý Minh thấy nơi mình ở bị phá hủy, sắc mặt vô cùng hung tợn,

trừng mắt nhìn chằm chằm kẻ chủ mưu, ánh mắt lóe lên tia hung ác: "Ngươi

dám cả gan đối xử với thần linh như vậy?"

Các vị đạo trưởng: "???"

Người của Cục Quản lý Đặc biệt: "???"

Trời đất ơi, bên trong pho tượng Phật trông vô cùng bình thường này lại ẩn

giấu quỷ vật?

Mọi người trong lòng kinh hãi, ánh mắt rơi xuống những pho tượng khác,

chẳng lẽ bên trong cũng có quỷ vật?

Trong lúc mọi người còn đang hoang mang, Trương Thiên Sư nhanh chóng

quay đầu nhìn Tịnh Không pháp sư, đầy mặt đều là vẻ không thể tin nổi.

Ông vốn dĩ đã quen biết Tịnh Không pháp sư, lần này vây quét U Đô, còn

cùng ăn cùng ở, quan hệ càng thêm thân thiết. Đối phương tinh thông Phật

pháp, lời nói hành động đều không tầm thường, tính cách từ bi, là vị cao tăng

nổi tiếng trong nước.

Thật không ngờ tà ma mà An Như Cố gặp phải lại có thể ở lại Từ Tâm tự,

thì ra bên trong này căn bản không có thần linh thật sự.

Ông ngây người nói: "Ngươi biết tượng Phật có vấn đề sao?"

"A Di Đà Phật."

Tịnh Không pháp sư thấy sự việc đã bại lộ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như

thường, trực tiếp niệm một đoạn pháp chú.

Trong nháy mắt, phía sau mỗi pho tượng Phật, đều bay ra rất nhiều quỷ

vật, âm khí màu đen lan tỏa trong không khí. Chính điện vốn dĩ trang nghiêm

uy nghiêm trong nháy mắt trở nên âm lạnh vô cùng, gần như biến thành địa

ngục nhân gian.

Mọi người nhìn thấy thế, làm sao còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra,

Tịnh Không pháp sư và những quỷ vật này chắc chắn có liên quan!

Trương Thiên Sư bỏ qua mối thù hằn giữa hai nhà Đạo Phật thật lòng thật ý cảm

thấy bất bình thay cho thần linh của đối phương, đau lòng nhắc nhở: "Ngươi

dám dùng tượng Phật nuôi quỷ vật, thật là khinh nhờn thần linh!"

Tịnh Không pháp sư lột bỏ lớp mặt nạ bình tĩnh, vẻ mặt hoàn toàn khác xa

so với hình tượng tiên phong đạo cốt vừa rồi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, thậm chí

còn có chút tà ác: "Những pho tượng này chưa bao giờ là nơi thờ cúng thần linh

thật sự, sao có thể nói là khinh nhờn thần linh?"

Mọi người: "???"

"Ngươi lại dám dựng tượng thần cho tà vật?"

"Đây là tà giáo rõ ràng!"

Thế nhưng những vị tăng nhân kia lại phẫn nộ nói: "Nói bậy! Chúng tôi

không phải tà giáo, sư phụ là thần linh chuyển thế."

"Sư huynh là Di Lặc Bồ Tát giáng thế, là Phật thật sự, là Phật vĩ đại nhất."

Mọi người nghe vậy, chẳng phải đây càng giống tà giáo hơn sao?

Rất nhiều kẻ mượn danh nghĩa Phật giáo để lừa đảo, lợi dụng, đánh tráo

khái niệm, nhân cơ hội phát triển, đã từ lâu đã lệch so với Phật pháp chân chính.

Đặc điểm thứ nhất là rất thực dụng, thứ hai là thần tượng hóa cá nhân.

Tịnh Không pháp sư tự phong mình là Di Lặc Bồ Tát chuyển thế, thật là cả

gan làm càn.

Trương Thiên Sư từng gặp qua thần linh, vì vậy nói: "Thần linh chuyển thế

có lẽ là có thật, nhưng Di Lặc Bồ Tát chuyển thế, sao có thể nuôi dưỡng quỷ vật

chứ?"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 502


Những vị tăng nhân khác căn bản không nghe, khẳng định chắc nịch nói: "Di

Lặc Bồ Tát làm việc, cần các người dạy sao?"

"Các người đi những ngôi chùa khác xem thử, cầu nguyện ở đó căn bản

không linh nghiệm, chỉ có chùa chúng tôi là rất linh nghiệm, thần như vậy mới

là thần!"

Rất nhiều vị đạo trưởng nghe vậy, cả người bị chặn họng, trong giây lát

không biết nên phản bác lại loại logic kỳ lạ này như thế nào.

An Như Cố như có điều suy nghĩ, trước đây có một vị hương khách có

duyên đến Từ Tâm tự dâng hương, mong muốn cái bóng của mình có thể trở

thành bạn đồng hành, cuối cùng đã thành công, có thể nói là rất linh nghiệm.

Nhưng mà sau khi cái bóng rời khỏi cơ thể, cơ thể của vị hương khách kia

sẽ rất nhanh xuất hiện vấn đề, sự linh nghiệm không nghĩ đến hậu quả như vậy

chẳng khác nào g.i.ế.c người, nói cho cùng vẫn là tà Phật.

Tịnh Không pháp sư nghe thấy các đệ tử bảo vệ mình, chắp tay trước ngực,

trên mặt mang theo nụ cười.

Dưỡng binh nghìn ngày, dùng binh một lúc, xem ra không uổng công ông

ta nuôi dưỡng bọn họ.

Thấy chuyện của Từ Tâm tự đã bị vạch trần, ông ta không còn tâm trạng

giả vờ nữa, nhìn chằm chằm vào những quỷ vật đang hổ rình kia nói: "Chỉ có

giữ chân bọn họ ở lại đây, các người mới có thể nhận được nhiều nhang đèn

hơn, phải làm như thế nào chắc các người đều hiểu rõ."

Lời ông ta vừa dứt, đám tà vật mặc trang phục cổ trang liền như tên b.ắ.n

lao về phía những người bên dưới, đấu pháp với các vị đạo trưởng và người của

Cục Quản lý Đặc biệt. Thanh thế to lớn, âm thanh chan chát vang lên không

ngừng.

Những tà vật này ở trong tượng Phật nhiều năm, hưởng nhang đèn của tín

đồ, trên người có không ít nguyện lực. Rất nhiều pháp chú trừ tà đối với bọn

chúng đều không có hiệu quả, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến bọn

chúng lâu như vậy vẫn không bị phát hiện.

Thực lực của bọn chúng mạnh hơn tà vật bình thường vô số lần, số lượng

lại đặc biệt nhiều, các vị đạo trưởng trong giây lát liên tiếp bại trận.

May mà có An Như Cố, hai vị tinh quân và Tiểu Bạch Long gia nhập cuộc

chiến, mới có thể xoay chuyển cục diện.

Cái đuôi trắng muốt của Tiểu Bạch Long quật vào người quỷ mặt xanh

nanh vàng Lý Minh chui ra từ pho tượng Phật bị Động Minh tinh quân c.h.é.m

đôi kia.

Hắn bị lực đẩy lớn quật vào trên tường, không thể nhúc nhích.

Lý Minh lẩm bẩm: "Rõ ràng ta đã sắp tu thành Phật rồi, tại sao lại bị một

con rồng khống chế?"

Tiểu Bạch Long nghe vậy trên mặt nở nụ cười, đắc ý nói: "Cho dù ngươi

có tu thành Phật thì sao, ta chính là Tế Thủy chi thần, so với các ngươi còn lợi

hại hơn nhiều, tu luyện một vạn năm cũng không bằng ta. Hơn nữa các ngươi

chắc chắn không thể nào tu thành Phật được!"

Lý Minh gầm lên: "Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy? Di Lặc Bồ Tát nói

chúng ta sẽ tu thành Phật."

"Trời đất ơi, đây không những là tà giáo, mà còn là đa cấp nữa." Trương

Thiên Sư sau khi khởi động lá bùa, nói: "Ngươi xem xem, ngay cả bản thân hắn

ta còn chưa tu thành Phật, làm sao khiến các ngươi tu thành Phật được? Đây

chính là kẻ đứng đầu đang vẽ bánh cho các ngươi xem đấy!"

Lý Minh và rất nhiều quỷ vật đều ngây người: "Đa cấp là cái gì?"

Trương Thiên Sư thấy ngay cả cái này bọn chúng cũng không biết, trong

lòng có chút kinh ngạc, bèn giải thích cho bọn chúng nghe.

Lý Minh và những người khác chìm vào suy tư, bọn chúng ở trong tượng

Phật nhiều năm như vậy, cũng không hại bao nhiêu người, ngược lại còn chuyên

tâm làm việc giúp các vị tín đồ thực hiện nguyện vọng, mới có thể kiếm được

chút ít nguyện lực.

Khoảng cách đến việc tu thành Phật... hình như còn rất nhiều năm, thật sự

là quá lâu, lâu đến mức khiến người ta hoảng sợ.

Lý Minh lắc lắc đầu, gạt ý nghĩ trong đầu đi: "Dù sao chỉ cần có thể tu

thành Phật là được rồi, vài nghìn vài trăm năm, ta cũng chờ được."

Thế nhưng Tiểu Bạch Long l lại cười ra tiếng: "Hừ."

"Ở nước chúng ta rất ít người dựa vào nguyện lực để tu thành Phật, phần

lớn đều là thần linh bẩm sinh, cho dù có dựa vào nguyện lực để tu thành Phật thì

cũng không mạnh đến mức nào. Đúng rồi, có một đất nước gọi là vạn Phật chi

quốc, ngay cả người dân bản địa còn chưa chắc đã nhớ hết tên của những vị

Phật đó, làm Phật ở đó có khác gì làm người chứ?"

Lý Minh và những người khác: "..."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 503


Lý Minh vội vàng phản bác: "Nhưng mà Di Lặc Bồ Tát đã nói, sau này khi

chúng ta tu thành Phật, sẽ trở thành thuộc hạ của ông ta, đến lúc đó chắc chắn là

cấp cao, hưởng vinh hoa tột bậc. Phật bình thường so với chúng ta thật sự

không đáng nhắc tới."

Tiểu Bạch Long hừ lạnh một tiếng, rất khinh thường: "Vị Di Lặc Bồ Tát

này cũng quá keo kiệt. Các ngươi đã làm nhiều chuyện cho ông ta như vậy, ông

ta hẳn là đã kiếm được rất nhiều tiền, vậy mà lại không cho các ngươi một đồng

nào. Ngay cả những pho tượng dát vàng này cũng là do người khác quyên góp,

bản thân ông ta căn bản không muốn bỏ tiền ra cho các ngươi.

Nào giống như bà chủ của ta, tuy rằng đồ cho đều rất bình thường, nhưng mà cô

ấy cũng có cho."

"Đúng rồi, các ngươi làm việc cho ông ta, có lương không? Có bảo hiểm xã hội,

bảo hiểm y tế không?"

Đám quỷ vật: "???"

"Bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế là cái gì?"

Tiểu Bạch Long nhìn bọn chúng với ánh mắt đầy thương hại.

Sau khi cậu quyết định đến ngôi nhà Thần Tiên, An Như Cố đã ký hợp đồng với

cậu, bên trong có quy định về lương bổng, bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế.

Kỳ thực cậu cũng không hiểu rõ lắm những thứ đó có tác dụng gì, nhưng điều

đó không ảnh hưởng đến việc cậu mang ra khoe khoang. Dù sao thì người khác

không có, mà cậu lại có!

Cậu lập tức bay đến bên cạnh An Như Cố, giơ cái đuôi trắng như tuyết lên, khẽ

chọc chọc vào cánh tay cô, ra vẻ người trong nghề, than thở: "Chậc chậc, bọn

họ làm việc cho Di Lặc Bồ Tát này, mà ông ta còn không trả lương, đóng bảo

hiểm cho bọn họ, thật là keo kiệt."

Vẫn là cậu sáng suốt, tìm được công việc tốt.

An Như Cố: "..."

Mọi người: "..."

Các vị đạo trưởng trong lòng phức tạp khó tả, cảm thấy nghe sao kỳ kỳ.

Có một số môn phái có nuôi quỷ, ví dụ như một số vị đạo trưởng biết thuật ngũ

quỷ ban vận, lại ví dụ như Quan Sơn phái, hầu như toàn bộ đều dựa vào nuôi

quỷ làm chiến lực.

Chưa từng nghe nói đến chuyện trả lương, cùng lắm thì cho chút nhang nến làm

phần thưởng, càng không cần nói đến bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế. Có cần

thiết phải thảo luận chuyện lương bổng với quỷ không?

Tịnh Không pháp sư bị rất nhiều vị đạo trưởng vây công, bị đánh cho thua liên

tiếp, không rảnh để ý đến những người khác.

Ông ta nghe được những lời nói vô cùng vô lý như vậy, chỉ có thể vất vả né

tránh đòn tấn công của người khác, quát lớn với đám tà vật: "Đừng nghe hắn

nói bậy, cái gì mà lương bổng, bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế? Chẳng lẽ nhang

đèn còn không đủ hay sao?"

Đám quỷ vật không hiểu lương bổng, bảo hiểm xã hội là gì, nghe thấy nhang

đèn, nguyện lực, trong lòng vô cùng đồng tình.

Nhang đèn do các vị tín đồ thành tâm thắp lên, hương thơm nức mũi, ăn vào đặc

biệt ngon miệng.

Thế nhưng lúc này, Tiểu Bạch Long lại nói: "Ta từng ăn nhang đèn rồi, nhưng

mà làm sao nhang đèn có thể ngon bằng thịt lợn Đông Pha chứ?"

Đám quỷ vật: "???"

"Thịt lợn Đông Pha là cái gì?"

"Rõ ràng nhang đèn là ngon nhất, làm sao thịt lợn Đông Pha có thể ngon bằng

nhang đèn được?"

Tiểu Bạch Long nhớ lại những món ăn mà An Như Cố mua cho cậu trong

những ngày qua, l.i.ế.m l**m môi, khẳng định chắc nịch nói: "Thịt lợn Đông

Pha là ngon nhất, không chấp nhận phản bác."

Màu sắc đỏ au, tan trong miệng, nước sốt thơm lừng rưới lên bát cơm trắng

ngon lành, cậu có thể ăn mấy bát liền.

Cậu thấy đám quỷ không tin, còn muốn giải thích, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì

đó, trong mắt loé lên vẻ thương hại sâu sắc, giống như đang nhìn những đứa trẻ

ăn xin trên đường: "Ta nhớ ra rồi, các ngươi muốn tu thành Phật, Phật giáo

không được ăn mặn, chắc là cả thịt cũng chưa từng được ăn, nói với các ngươi

cũng vô ích."

Đám quỷ vật: "..."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 504: Buổi tuyển dụng lớn ở Nhà ma đạo quán Xuất Vân


Giọng điệu kiêu ngạo của Tiểu Bạch Long khiến không ít quỷ vật có mặt

cảm thấy như bị xúc phạm.

Hơn nữa, lời nói của cậu như thể bọn chúng không hiểu cảm giác ăn thịt,

khiến người ta phải bực mình. Bọn chúng rõ ràng đã từng ăn thịt rồi mà?

Phần lớn bọn chúng không phải quỷ vật bẩm sinh, trước đây đều là người

sống, biết rõ chuyện làm việc. Hiện tại đã ở Từ Tâm tự nhiều năm, mấy trăm

năm chưa được nếm lại hương vị thịt, ban đầu chắc chắn sẽ cảm thấy cô đơn.

Nhưng trước mặt lại có một "củ cà rốt" thành Phật đang treo lơ lửng, bọn chúng

mới ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

Trong lòng đám quỷ vật lo lắng bất an, nhỏ giọng bàn tán.

"Thịt lợn Đông Pha à, ta còn biết cách làm đây này, cho ít nước, ninh lâu

một chút, đến khi nào thì hương vị tự nhiên sẽ ngon."

"So với thịt lợn, ta thích ăn cá hơn, lúc này cá ngạnh ở quê ta hẳn là đang

rất béo. Cá ngạnh hấp là ngon nhất, vị ngọt thanh đậm đà."

Tiểu Bạch Long nghe mọi người nhắc đến món ăn quê nhà, có chút tò mò:

"Không thể nào? Các ngươi dù sao cũng là tà Phật có chút năng lượng, chẳng lẽ

không thể về nhà sao?"

Quỷ vật Lý Minh ngẩn người một lúc, vẻ mặt ưu sầu: "Ta luôn muốn về

quê xem thử, nhưng mà Tịnh Không nói để tránh để lộ tin tức, không thể quay

về."

Tiểu Bạch Long sững sờ: "Các ngươi thậm chí còn không có tự do về nhà.

Vậy ông ta đã từng cho các ngươi thứ gì chưa?"

Đám quỷ vật nghe vậy nhìn nhau, chìm vào suy tư.

"Trước đây ta thấy trong tay tín đồ cầm một cái hộp phát sáng, rất muốn có

một cái, hỏi họ, họ nói ta không cần."

"Lần trước có một tín đồ vừa lạy Phật vừa ăn bánh quy, còn hẹn bạn bè lát

nữa đi ăn tiệc, vậy mà lại chỉ cúng táo chuối cho ta, khiến miệng ta nhạt nhẽo vô

cùng."

Tiểu Bạch Long không ngờ bọn chúng lại thảm như vậy, mở to mắt, phẫn

nộ nói: "Các ngươi dù sao cũng là tà Phật, không có lương, không có bảo hiểm,

cũng không được nghỉ phép. Quá đáng rồi, các ngươi thật sự là những người

thảm nhất trong chùa."

Thế nhưng quỷ vật Lý Minh lại ngẩng đầu nhìn về phía các đệ tử của Tịnh

Không pháp sư: "Ta từng nghe thấy bọn họ nói chuyện phiếm, hình như bọn họ

cũng không có lương."

Các đệ tử vừa bận đánh nhau với đạo trưởng, vừa hét lên: "Di Lặc Bồ Tát

phổ độ chúng sinh, sao có thể đòi tiền ông ấy? Các ngươi đúng là mặt dày."

"Đúng vậy, tuy rằng chúng tôi không có lương và bảo hiểm, nhưng mà

chúng tôi đang quyên góp cho Bồ Tát. Có thể tiêu trừ tội nghiệp kiếp trước kiếp

này, tích lũy phúc đức cho kiếp sau."

Các vị đạo trưởng và người của Cục Quản lý Đặc biệt: "???"

Không trả lương cho quỷ vật thì còn bình thường, nhưng mà ngay cả đệ tử

cũng không trả sao???

Trương Thiên Sư quay đầu nhìn những pho tượng Phật dát vàng, đồng tử

co lại: "Từ Tâm tự các ngươi đóng đô ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy, gia tài

kết xù. Nhưng mà tượng Phật dát vàng là do người khác quyên góp, lại không

trả lương cho đệ tử, vậy tiền các ngươi kiếm được đều tiêu vào đâu hết rồi?"

Tiểu Bạch Long vung đuôi, khẳng định chắc nịch nói: "Cái này còn phải

hỏi sao? Chắc chắn là bị tên Di Lặc Bồ Tát này tham ô rồi."

Trương Thiên Sư tấm tắc khen ngợi, phụ họa: "Ta thu nhận nhiều đệ tử như

vậy, cũng phải trả lương cho bọn chúng. Cho dù là đa cấp thì cũng phải cho tiền

chứ, đây còn quá đáng hơn cả đa cấp. Từ Tâm tự đúng là làm ăn không vốn

mà!"

Các vị đạo trưởng bán tin bán nghi, kinh hãi trước sự nhẫn tâm của Tịnh

Không pháp sư.

Ngay cả người của Cục Quản lý Đặc biệt cũng không nhịn được mà thảo

luận: "Thì ra bên trong Từ Tâm tự lại như vậy..."

Các đệ tử kia thấy Tịnh Không pháp sư bị "bôi nhọ", trong lòng bất mãn,

lập tức bảo vệ danh tiếng cho ông ta: "Các ngươi đừng có nói bậy, sư phụ làm

vậy là vì tốt cho chúng tôi, sau này khi ông ấy trở về Thiên đình, chúng tôi

chính là cánh tay đắc lực của ông ấy. So với tương lai thì chút tiền lương nhỏ

nhặt này tính là gì?"

"Hơn nữa, sư phụ tiết kiệm tiền không phải vì lợi ích riêng, sao các ngươi

có thể không biết điều như vậy?"

Mọi người: "..."

Nhìn xem đám đệ tử này, đều bị lừa gạt đến mức cho rằng không được

nhận lương là vinh hạnh của bọn họ.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 505


Từ Tâm tự đúng là đỉnh cao của đa cấp.

Tiểu Bạch Long bay quanh An Như Cố một vòng, cảm thán: "Không ngờ

Di Lặc Bồ Tát lại là người như vậy."

Ấn tượng của cậu về Tây Thiên hoàn toàn thay đổi.

An Như Cố nhìn thẳng vào đối phương, đối phương là người trong huyền

môn, thiên cơ bị che giấu, không thể tính được thân phận, nhưng có thể cảm

nhận được đối phương không có ý tốt, là kẻ gian ác.

Cô lập tức nói: "Di Lặc Bồ Tát sao có thể nuôi dưỡng quỷ vật trong chùa

chứ, đây chỉ là tà môn ngoại đạo."

Tịnh Không pháp sư nghe được lời này, cũng không tức giận: "Phật phổ độ

chúng sinh, nhưng Phật không độ người vô duyên, đã các ngươi cố chấp không

nghe, vậy thì đừng trách bần tăng không khách sáo."

Ông ta né tránh đòn tấn công của mọi người, chắp tay trước ngực: "Còn

không mau ra tay?!"

Lời ông ta vừa dứt, đám quỷ vật lại do dự, không hề nhiệt tình.

Huyệt thái dương của Tịnh Không pháp sư giật liên hồi, "Các ngươi lại bị

kẻ ngoài kích bác ly gián, người xuất gia không nói dối, bần tăng đã hứa với các

ngươi tất nhiên sẽ thực hiện. Nếu như để bọn chúng bước ra khỏi cánh cửa này,

thân phận của các ngươi nhất định sẽ bị vạch trần, bị đánh xuống địa ngục muôn

đời muôn kiếp không được siêu sinh."

Đám quỷ vật nghe vậy, nghĩ thầm quả thực là như vậy, trên mặt hiện lên vẻ

lạnh lùng dữ tợn. Bọn chúng là cộng sinh lợi ích, nếu Tịnh Không pháp sư thua,

bọn chúng cũng không có kết quả tốt đẹp gì.

Thế nhưng Trương Thiên Sư lại nhận ra sự do dự của bọn chúng, liền lấy

điện thoại ra, mở ảnh chụp nhà ma của An Như Cố: "Các ngươi đã bị cô lập với

nhân gian quá lâu, không biết rằng hiện tại con người rất bao dung. Quỷ vật gây

hại tất nhiên sẽ bị tiêu diệt, nhưng mà quỷ vật không gây hại có thể hợp tác. Ví

dụ như tiểu hữu này mở một nhà ma, quỷ vật bên trong đều an cư lạc nghiệp,

lương lại cao nữa."

Đám quỷ nghe vậy, lập tức tụ tập lại.

Trên mạng xã hội, những vị khách đến nhà ma đều chụp ảnh chung với

nhân viên. Quỷ treo cổ, quỷ c.h.ế.t đói, thậm chí còn có cả Manh Lương. Các vị

khách đều khen ngợi trang phục của nhân viên rất giống thật.

Nhưng mà những quỷ vật này nhìn một cái là có thể nhận ra, đây đều là

quỷ thật.

Bọn chúng đều có chút ngây người, quỷ vật xuất hiện ở nhân gian, thường

sẽ khiến người ta sợ hãi, còn mời đạo sĩ đến thu phục, đánh cho hồn xiêu phách

lạc.

Quỷ và người rõ ràng là không đội trời chung, nhưng mà trong bức ảnh

này, quỷ vật lại có thể chung sống hòa bình với con người?

"Bức ảnh này là thật sao, không phải chụp giả chứ?"

Trương Thiên Sư nghiêm túc lắc đầu: "Đương nhiên là không phải chụp

giả, đó chính là nhà ma của tiểu hữu, nằm Nam Thành. Nếu các ngươi không

tin, có thể tự mình đến đó xem thử."

Tiểu Bạch Long vì tò mò nên đã từng đến nhà ma chơi hai lần, hiểu rõ rất

sâu sắc, bèn lên tiếng hùa theo: "Những quỷ vật đó ngày thường sống rất tốt, ăn

uống cũng không tệ, không kém gì ở đây đâu?"

Trong lòng đám quỷ vật đều chấn động, có chút lung lay, nhưng nghĩ đến

nguyện lực và nhang đèn, vẫn rất do dự: "Nhưng mà chúng ta làm nhiều chuyện

như vậy, chẳng phải là vì muốn thành Phật sao, ở đó làm gì có nguyện lực và

nhang đèn."

"Ôi chao, ta đã nói rồi, các ngươi tích lũy nguyện lực như vậy, không biết

phải đến bao giờ mới thành công, hơn nữa hiệu quả cũng không tốt." Tiểu Bạch

Long nhớ lại những món ngon đã từng ăn, không che giấu sự khoe khoang:

"Nhang đèn thật sự không ngon như vậy đâu, các ngươi ngày nào cũng ăn như

vậy không thấy ngán sao? Một nghìn năm trước, ta còn thay đổi khẩu vị liên

tục, nếu không sẽ thấy ngấy mất."

Đám quỷ vật: "..."

Tiểu Bạch Long nghĩ đến lời nói của Tịnh Không pháp sư, nhìn về phía An

Như Cố: "Ông ta nói người khác sẽ đánh các ngươi xuống địa ngục, chưa chắc

đâu, ở đây có âm sai này, còn về việc xử lý như thế nào, các ngươi hỏi cô ấy

không phải là biết ngay sao?"

Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía An Như Cố.

Người biết chuyện trong lòng ghen tị đến mức gần như phát điên, suýt chút

nữa quên mất, vị quản lý đạo quán Xuất Vân này không những phát triển mạnh

mẽ ở nhân gian, mà quan hệ ở âm phủ cũng rất sâu rộng.

Người không biết chuyện thì trợn mắt há hốc mồm, thật ghê gớm, người

này lại là Âm Sai sao?
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 506


An Như Cố tắm mình trong ánh mắt phức tạp của mọi người, trầm ngâm một

lúc: "... Ừm, trong trường hợp bình thường, quả thực sẽ bị đánh xuống địa

ngục."

Rất nhiều quỷ vật nghe vậy, hít một ngụm khí lạnh, ý nghĩ phá vỡ tượng

Phật trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Thế nhưng An Như Cố suy nghĩ một lúc, lấy từ trong túi xách ra một lá

bùa của Diêm Vương. Một luồng khí đen như một dấu hiệu, tỏa ra khí thế đáng

sợ bẩm sinh, khiến đám quỷ toàn thân run rẩy, không dám nhìn thẳng.

"Nếu các ngươi có thể quay đầu là bờ, lại chưa từng làm điều ác, ta sẽ báo

tin cho cấp trên, tất nhiên là không cần phải đánh xuống địa ngục."

Đám quỷ vật trong lòng đều lay động, nhôn nhao vắt óc suy nghĩ, xem xét

xem bản thân có từng phạm lỗi lầm gì không.

May mà bọn chúng vì muốn thành Phật, đều làm việc chăm chỉ, thật sự

chưa từng gây ra tội ác gì.

Tịnh Không pháp sư thấy bọn chúng bị An Như Cố dọa nạt, tức giận đến

mức gần như mất kiểm soát, quát lớn: "A Di Đà Phật, các ngươi bị điên rồi sao,

lại đi nghe một con rồng nói bậy, còn không mau ra tay?"

Thế nhưng lần này, đám quỷ vật lại rất do dự.

Có người bước ra, thấy những người khác không nhúc nhích, lại thu chân

lại.

Quỷ vật Lý Minh nghe vậy cúi đầu, vẻ mặt phức tạp, sắc mặt có chút lung

lay: "Long huynh, không biết ngươi đang làm việc ở đâu, giúp ai làm việc vậy?"

Mọi người: "???"

Ý này là muốn nhảy việc sao?

Tiểu Bạch Long tắm mình trong ánh mắt ghen tị của đám quỷ vật, nụ cười

trên mặt càng thêm rạng rỡ, bay đến bên cạnh An Như Cố: "Ngươi tìm cô ấy là

đúng rồi đấy."

Cậu vung đuôi, hình như nghĩ đến điều gì đó, trên mặt có chút lo lắng mà

bí mật truyền âm với An Như Cố: "Ta chính là Tế Thủy chi thần đường đường

chính chính, sau khi bọn họ đến, cái gì mà lương bổng, bảo hiểm xã hội, bảo

hiểm y tế kia không thể tốt hơn ta, nếu không ta mất mặt lắm."

An Như Cố: "..."

An Như Cố và cậu nhìn nhau, chớp chớp mắt: "Vậy anh muốn để bọn họ

đến đây làm gì?"

Tiểu Bạch Long hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bí mật truyền âm: "Nếu bọn họ

không đến đây, làm sao có thể hiểu được công việc ta tìm được tốt như thế

nào?"

An Như Cố: "..."

Cô bỗng nhiên nhớ đến lần trước xem bói cho một người hữu duyên, vị

khách này rất giàu có, nhưng mà vẫn đi làm. Hỏi lý do, anh ta nói nếu như

không đi làm, làm sao người khác biết nhà anh ta giàu có?

Không ngờ thần linh cũng thích khoe khoang như vậy, hơn nữa điểm khoe

khoang lại kỳ lạ như vậy, khiến cô không biết nên nói gì.

Tịnh Không pháp sư từng nghĩ đến chuyện thuộc hạ sẽ phản bội, nhưng mà

không ngờ lý do phản bội lại kỳ quái như vậy, tức giận đến mức thất khiếu bốc

khói. Bị Trương Thiên Sư bắt được lỗ hổng, bị thương một cánh tay.

Còn hai vị tinh quân thì cầm vũ khí bao vây lại, thanh kiếm trong tay trông

rất cổ xưa. Đám đệ tử bị đánh cho mũi bầm mặt tím, không thể nhúc nhích kia

không dám coi thường họ.

Tịnh Không pháp sư thầm nghĩ không hay, che vết thương, tức giận nói:

"Lũ đạo sĩ các ngươi, thật là giỏi kích bác ly gián, lại còn đánh lén ta! Là ta đã

coi thường các ngươi."

Các vị đạo trưởng khác: "..."

"Không phải ta, ta không có, ông có thể đừng nói bậy được không?"

"Đó là thần linh của đạo quán Xuất Vân, không liên quan gì đến đạo quán

Thanh Minh chúng tôi."

Chỉ có đạo quán Xuất Vân là kỳ lạ như vậy thôi chứ gì?

Bọn họ đâu có nhà ma, nhà yêu quái, càng không có nhà Thần Tiên. Trong

lòng bọn họ chua chát nghĩ.

Tịnh Không pháp sư không nghe bọn họ nói, giận dữ tột độ, tay phải ấn lên

vai, vén bộ cà sa trên người lên, ném về phía mọi người.

Trên bộ cà sa đầy những phù văn kỳ lạ phức tạp, đột nhiên trở nên cực kỳ

lớn trên không trung, mang theo khí thế ngàn quân vạn mã, bay về phía bọn họ.

Mọi người vội vàng lấy pháp khí ra ứng phó.

Trong chớp mắt, Tịnh Không pháp sư biến mất ngay tại chỗ, chỉ còn lại

đám đệ tử.

Bọn họ ngây người nhìn vị trí ban này của Tịnh Không pháp sư, sau đó òa

khóc nức nở, trong lòng hoảng loạn tột độ: "Di Lặc Bồ Tát, sao ông lại bỏ rơi

tôi ở đây?"

"Sư phụ, đưa con đi cùng với!"

Tịnh Không pháp sư là Di Lặc Bồ Tát chuyển thế, là vị thần trong lòng bọn

họ. Hiện tại Tịnh Không pháp sư đã rời đi, chẳng phải là đang đưa bọn họ ra

ngoài sao?
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 507


Trương Thiên Sư cất kiếm đào gỗ, vuốt bộ râu trắng xoá, vô cùng cảm khái:

"Các ngươi đi xem tin tức đi, những kẻ đứng đầu đa cấp một khi gặp chuyện,

chạy nhanh hơn ai hết, chỉ có những người mù quáng tin tưởng đa cấp mới bị ép

nhảy lầu. Tin tưởng đa cấp sẽ không có kết cúc tốt đẹp đâu!"

Các đệ tử kia nằm bẹp xuống đất, khóc lóc thảm thiết, trong lòng ngũ vị

tạp trần.

Còn những quỷ vật không tin tưởng lắm kia đã thoát khỏi nỗi buồn, hào

hứng bước đến chỗ An Như Cố, ồn ào nói: "Có phải làm việc ở chỗ các người

sẽ được trả lương cao lắm phải không?"

"Cái bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế gì đó rốt cuộc là thứ tốt đẹp gì vậy?"

"Thịt lợn Đông Pha lại có thể khiến cả Long Thần yêu thích như vậy, hương vị

chắc chắn không tầm thường rồi?"

Trong nháy mắt, đám quỷ vật ban nãy còn đang đối đầu gay gắt bỗng nhiên hạ

mình, nghiêm túc tìm việc.

An Như Cố bị đám quỷ vây quanh: "..."

Các vị đạo trưởng khác: "..."

Bọn họ biết An Như Cố tuyển dụng thần tiên, nhưng không ngờ rằng ngay cả tà

Phật cũng có thể thuê mướn.

Rồng, quỷ, yêu quái, cương thi, tà Phật, thần linh... đạo quán Xuất Vân quả thực

là nơi quy tụ nhân tài.

Bọn họ cất vũ khí, không nhịn được mà nhỏ giọng bàn tán: "Đạo quán Xuất

Vân phát triển đến mức này, chẳng lẽ là do phong thủy Nam Thành tốt hơn?"

"Không phải vấn đề phong thủy đâu, đạo quán Nam Vận của ta cũng Nam

Thành, nhưng mà có phát triển được như vậy đâu."

"Ta nhớ ra rồi, đạo quán Xuất Vân nằm ở ngoại ô, chẳng lẽ phải chuyển ra

ngoại ô mới được?"

"... Có lý!"

An Như Cố không hề hay biết có một số vị đạo trưởng lại nảy sinh ý định

chuyển địa điểm, cô đang bận rộn xử lý chuyện trước mắt.

Những quỷ vật này đều chưa thành Phật, nói là tà Phật cũng là nâng bọn chúng

lên rồi, cùng lắm thì chỉ là quỷ vật rất mạnh mà thôi.

Gửi đến nhà ma thì rất phù hợp.

Cô gọi video call cho người phụ trách nhà ma là Tô Vĩ Trí và Chu Khoa Vũ, để

bọn họ trao đổi với nhau.

Tô Vĩ Trí nhìn thấy nhiều quỷ vật mặc trang phục cổ trang như vậy, hai mắt

sáng rực: "Chúng tôi đang chuẩn bị xây dựng một kịch bản cổ trang "Mộng hồi

triều đại" đây này! Mọi người đến thật đúng lúc."

Đám quỷ vật nghe được lời khen ngợi, thấy Tô Vĩ Trí không có quỷ lực mạnh,

trong lòng không khỏi khinh thường, trên mặt hiện lên vẻ miệt thị.

Thế nhưng lúc này, Chu Khoa Vũ lại cầm quyển sổ ghi ghi chép chép: "Những

người này mặt xanh nanh vàng, thậm chí còn có cả quỷ bị chặt đầu, xấu quá,

không phù hợp với kịch bản này."

Đám quỷ vật: "???"

"Ta lợi hại như vậy, tại sao lại không phù hợp? Quỷ mặt xanh mới là quỷ thật sự

lợi hại."

"Tên nhóc ngươi, dám coi thường ông nội ngươi sao?"

Chu Khoa Vũ lại viết: "Mấy người đi xem phim ma hiện tại đi, mặt xanh nanh

vàng không có chút thẩm mỹ nào, căn bản không ai thiết kế như vậy. Hơn nữa,

nhà ma chúng tôi không chỉ đơn thuần là hù dọa người khác, mà còn rất chú

trọng đến kịch bản, kịch bản cổ trang cần là những quỷ vật đẹp đẽ, các ngươi

biến hình được không?"

Đám quỷ vật: "..."

Trong lúc đám quỷ vật đang bận rộn tìm việc, đám đệ tử của Tịnh Không pháp

sư đều bị còng tay, đưa lên xe cảnh sát.

Bọn họ khóc lóc thảm thiết, miệng không ngừng gọi tên Tịnh Không pháp sư:

"Di Lặc Bồ Tát!"

Cảnh tượng ồn ào náo nhiệt thu hút sự chú ý của người đi đường bên ngoài Từ

Tâm tự.

Không ít người lấy điện thoại ra, chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè: 【Không phải

nói các vị sư ở chùa này niệm kinh giỏi lắm sao? Sao lại bị cảnh sát bắt đi

rồi?】

【Đạo sĩ đá quán thật sự đá các vị sư vào đồn cảnh sát luôn rồi.】

An Như Cố dùng chu sa và giấy vàng, vẽ một lá bùa tìm kiếm.

Tịnh Không pháp sư ở Từ Tâm tự nhiều năm như vậy, chắc chắn để lại rất nhiều

vật dụng cá nhân, bộ pháp khí cà sa kia chính là một trong số đó.

Cô không bắt được Tô Kiều "thần long thấy đầu không thấy đuôi", chẳng lẽ còn

không bắt được Tịnh Không pháp sư sao?

Biết được cô muốn vẽ bùa, rất nhiều vị đạo trưởng đã cho cô rất nhiều chu sa và

giấy vàng, đồng thời nói đừng vội.

Thế nhưng An Như Cố chỉ lấy một tờ giấy vàng, quay người rời đi.

Các vị đạo trưởng: "???"

"Cô chỉ lấy một tờ thôi sao? Ít quá."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 508


"Cô vẽ bùa chỉ cần một lá là được sao?"

"Vâng." An Như Cố gật đầu, quay người rời khỏi chính điện, đi đến một căn

phòng vắng vẻ.

Lúc quay lại, trong tay cô đã cầm một lá bùa vàng với dấu ấn phức tạp, chu sa

đỏ như máu.

Lý đạo trưởng tóc bạc phơ không nhịn được mà cảm thán: "Một chút linh khí

biến thành bùa, người đời uổng phí giấy bút! Đây là Tiên Thiên phù sao?"

Tiểu cương thi chống cằm, nghe vậy trợn mắt: "Tiên Thiên phù là gì vậy ạ?"

Lý đạo trưởng giải thích: "Phù chú được chia làm Tiên Thiên phù và Hậu Thiên

phù, Hậu Thiên phù quy tắc rườm rà, lại rất khó thành công. Còn Tiên Thiên

phù chỉ cần vẽ một nét bút là thành, chính là một chút linh khí biến thành bùa."

"Nếu Tiên Thiên phù tốt như vậy, tại sao mọi người không vẽ ạ?" Tiểu cương

thi tò mò hỏi.

Các vị đạo trưởng khác: "..."

Bọn họ dời ánh mắt đi, tại sao bọn họ không vẽ Tiên Thiên phù? Là bọn họ

không muốn sao?

Kỳ thực Tiên Thiên phù rất kén người vẽ, chỉ có thiên tài hiếm có mới có thể vẽ

thành công.

An Như Cố xoa xoa tóc cô bé: "Mệt rồi sao? Hay là về khách sạn ngủ đi."

Tiểu cương thi lắc đầu, rất phấn khích: "Không buồn ngủ, muốn đi bắt kẻ xấu."

"... Vậy thì đi thôi." An Như Cố nói.

Nữ quỷ Triệu Văn Tuyết từng trú ngụ trong đèn Trường Minh cầm ly nước lê

đường phèn đi tới: "Đây là nước lê ta nấu, mùa đông ở Bắc Kinh khô hanh, hay

bị viêm họng, uống chút nước lê rất tốt cho phổi."

An Như Cố thường ngày hay uống trà, nhưng thỉnh thoảng cũng uống nước ép

trái cây để bổ sung vitamin, nghe vậy bèn nói: "Cảm ơn."

Nước lê đường phèn là món đặc sản của Bắc Kinh, nguyên liệu chính là đường

phèn, mơ muối, kỷ tử, nấm tuyết và lê.

Ly nước lê đường phèn màu vàng nhạt được rót ra từ ấm đồng màu vàng óng,

trong suốt như nước.

Uống một ngụm, vị ngọt của đường phèn, chua chua của mơ muối, giòn tan của

lê, dai dai của nấm tuyết, thơm lừng của kỷ tử lan tỏa trong miệng, chảy xuống

cổ họng. Cổ họng lập tức như được cơn mưa làm ẩm sau bao ngày khô hạn,

thoải mái vô cùng.

Cô khen ngợi: "Tay nghề không tệ, không ngờ ngươi lại biết làm những thứ này

đấy."

Triệu Văn Tuyết trên mặt nở nụ cười, nói chuyện nhỏ nhẹ, như gió xuân thổi

qua: "Trước đây lúc rảnh rỗi, tôi thích nghiên cứu một chút đồ ăn, chồng tôi rất

thích uống nước lê đường phèn vào mùa đông, trước kia vào lúc này, tôi đều

chuẩn bị cho anh ấy một ly, là học vì anh ấy."

Nói đến đây, cô ấy bỗng nhiên sững người, vẻ mặt trở nên u sầu. Cô ấy đã nhiều

năm không nghĩ đến hắn ta, kết quả lại chạm vào cảnh đời, bỗng nhiên nhớ lại.

Lúc này có chút hối hận, không nên nhớ đến hắn ta.

An Như Cố thấy vẻ mặt cô ấy u sầu, không nói nhiều, bèn đặt ly xuống, khởi

động lá bùa tìm kiếm.

Hình ảnh nhiều nhà sư của chùa Từ Tâm bị cảnh sát đưa đi lan truyền chóng

mặt trên mạng xã hội, tin tức dần dần lên men, leo lên top tìm kiếm nóng của

thành phố.

Chùa Từ Tâm đã hoạt động ở Bắc Kinh hàng nghìn năm, phật tử trải rộng khắp

các ngành nghề và lứa tuổi.

Rất nhiều phật tử nghe tin đã vội vàng đến chùa. Ngôi chùa Từ Tâm rộng lớn đã

bị các đạo sĩ và cảnh sát chiếm đóng, những gương mặt quen thuộc trước đây

đều biến mất, bức tượng Phật vàng tráng lệ nhất đã bị chẻ làm đôi, khắp nơi là

bụi đất, rõ ràng là đã trải qua một trận chiến đấu ác liệt.

Các phật tử mộ đạo nhìn thấy ngôi chùa Từ Tâm lộng lẫy ngày thường nay bị

"xúc phạm" thành ra như vậy, trong lòng vô cùng bất mãn, phẫn nộ hét lớn.

"Sao các người dám báng bổ thần linh như vậy? Không sợ sau này bị báo ứng

sao?"

"Tại sao lại bắt Tịnh Không pháp sư? Cho chúng tôi một lý do!"

Những phật tử này phần lớn là các cụ ông cụ bà đã nghỉ hưu. Họ đã đến tuổi xế

chiều, con cái thường không ở bên cạnh, tinh thần vô cùng trống rỗng, bèn tìm

đến tín ngưỡng thần phật, mong muốn tìm kiếm sự thỏa mãn về mặt tinh thần.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 509: Bại trận dưới âm nhạc khiêu vũ quảng trường


Mọi người trong Cục Quản lý Đặc biệt đều đau đầu, một tà giáo lợi hại như

chùa Từ Tâm, nuôi dưỡng tà thuật lâu như vậy, xem ra đã nuôi dưỡng ra một lũ

"ấu trùng" lợi hại nhất.

Họ chỉ có thể tiết lộ một số thông tin để xoa dịu các phật tử trung thành: "Chùa

Từ Tâm này thực chất là một tà giáo, Tịnh Không pháp sư tự xưng là Di Lặc

Phật chuyển thế, hoàn toàn là nói bậy, thừa cơ hội để moi tiền."

Nghe vậy, các phật tử vô cùng bất mãn: "Trước đây tôi bị đau nửa đầu, sau khi

đến đây dâng hương, bệnh đau nửa đầu đã khỏi, còn hiệu quả hơn cả uống

thuốc. Sao có thể là lừa đảo được?"

"Đúng vậy, tôi đã đi lễ bái rất nhiều ngôi chùa, chưa bao giờ thấy chùa nào linh

nghiệm như chùa Từ Tâm. Chỉ cần hương khói đủ đầy, những điều ước nhỏ bé

đều có thể thành hiện thực. Con chó tôi bị lạc, sau khi tôi đi lễ Phật đã quay về."

"Lúc tôi đang lễ bái, thần linh còn nói chuyện bên tai tôi!"

"Đúng vậy, giọng nói rất kỳ lạ, là kiểu tiếng thì thầm của hàng vạn người. Ngài

ấy dặn tôi đừng thức khuya, sinh hoạt điều độ thì sau này sẽ không bị đau đầu."

Mọi người xôn xao bàn tán, kể lại những trải nghiệm khi đi lễ chùa Từ Tâm của

mình, đều cảm thán sự linh nghiệm của chùa Từ Tâm.

Mọi người trong Cục Quản lý Đặc biệt: "???"

Người trong cuộc nhìn về phía những tà Phật mà người thường không thể nhìn

thấy, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Lũ tà Phật này đối xử tốt với phật tử như vậy sao?

Bọn quỷ quái này đang chăm chú phỏng vấn qua điện thoại, không hề hay biết

có người luôn nhớ đến mình.

Tiểu Bạch Long thấy vậy có chút kinh ngạc: "Hình như họ rất tín ngưỡng các

ngươi, công việc này cũng không tồi."

Cậu đã ở Bạch Long Trạch nhiều năm, bình thường rất ru rú trong nhà, chỉ ăn

với ngủ, không hề bỏ công sức để xây dựng hình tượng, càng lười biếng hiển

linh. Rất hiếm khi gặp được những phật tử thành tâm như vậy.

Tuy nhiên, đám quỷ quái quay đầu lại, nhìn đám phật tử, đều tỏ vẻ bất bình:

"Sao có thể tốt bằng công việc của Long huynh được? Ta đã tốn rất nhiều pháp

lực giúp bà ấy đả thông kinh mạch mới chữa khỏi bệnh đau nửa đầu."

"Ta cũng vậy, đã tốn rất nhiều pháp lực mới tìm được con ch.ó kia, mệt c.h.ế.t

ta, cái được căn bản không bù đắp nổi cái mất."

"Ôi, vẫn là hồi còn làm người, được ăn ngon mặc đẹp, tự do tự tại sướng biết

bao."

Lũ tà ma này trước đây đều là người, đã là người thì đều có d*c v*ng. Bị nhốt

trong vỏ bọc vô dục vô cầu bao nhiêu năm, d*c v*ng cũng bị kìm nén bấy lâu.

Một khi được giải thoát, d*c v*ng mãnh liệt lại càng phản pháo dữ dội hơn.

Mọi người đều muốn chắp cánh bay đi, chào đón cuộc sống mới.

Các vị đạo trưởng và nhân viên Cục Quản lý Đặc biệt: "..."

Những phật tử kia không nhìn thấy "thần linh" mà mình tín ngưỡng, vẫn đang

phẫn nộ: "Mau sửa chữa pho tượng Phật này đi, nếu không ngài ấy sẽ không có

chỗ ở, nhất định sẽ giáng tai họa xuống."

"Đúng vậy, đến lúc đó những người chịu tai ương vẫn là các ngươi!"

Các vị đạo trưởng và nhân viên Cục Quản lý Đặc biệt: "......"

Những phật tử này có lẽ không biết, cái gọi là thần linh kia chỉ hận không thể

chuyển nhà đến Nam Thành, sao có thể giáng tai họa được?

Tiểu cương thi nghe thấy những người lớn tuổi như ông bà mình lo lắng như

vậy, ngẩn người một lúc, sau đó đi tới trước mặt họ, giải thích: "Đừng vội,

những vị thần linh này không muốn ở đây nữa, họ muốn đổi công việc mới rồi."

Phật tử: "???"

Họ vừa định mắng mỏ đứa trẻ nói bậy, nhưng lại cúi đầu nhìn theo tiếng nói, thì

ra là một bé gái cột tóc hai bên.

Cô bé mới bốn tuổi, chưa cao bằng đầu gối của họ, làn da trắng nõn nà, khuôn

mặt mũm mĩm, trông giống hệt như búp bê trong tranh tết dán trên tường.

Đối mặt với một đứa trẻ như vậy, lời trách mắng đang chực chờ trên đầu lưỡi

đều bị nuốt trở lại.

Rất nhiều người bị vẻ ngoài đáng yêu của tiểu cương thi khơi dậy bản năng che

chở, trên mặt không còn vẻ hung dữ như vừa rồi, ngược lại còn hiền hòa dịu

dàng, nhẹ giọng nói: "Cô bé, cháu mấy tuổi rồi? Bố mẹ cháu đâu?"

"Sao họ có thể đổi công việc được? Đó là chuyện của người lớn, cháu đừng nói

bậy."

"Bố mẹ cháu không có ở đây, nhưng chị cháu thì có." Tiểu cương thi vui vẻ

nhảy lên, không quên quảng cáo cho nhà ma: "Cháu không nói bậy, chị cháu đã

tổ chức phỏng vấn rồi. Nếu muốn gặp họ, mọi người có thể đến nhà ma."

Phật tử: "???"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back