Dịch Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 510


"Nói bậy! Thần linh của chùa Từ Tâm sao có thể đến nhà ma được?"

"Chẳng lẽ ngài ấy không phù hộ cho chúng tôi nữa sao?"

An Như Cố thấy đám phật tử này cứ ồn ào không ngừng, bèn nhìn về phía tà

Phật: "Nghe ý của họ, hình như các ngươi đã từng hiển linh trước mặt họ, chi

bằng hiển linh lần nữa, nói chuyện rõ ràng với họ."

Đám quỷ quái im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, lên tiếng nói

chuyện với phật tử của mình. Trong đại điện rộng lớn vang lên tiếng thì thầm kỳ

quái.

"Chúng tôi thật sự phải rời khỏi chùa Từ Tâm rồi, sau này đừng tìm chúng tôi

nữa."

Các phật tử mộ đạo nhìn thấy thần linh hiển linh, ào ào quỳ rạp xuống đất, trên

mặt tràn đầy vẻ hoang mang: "Tại sao, chẳng lẽ chùa Từ Tâm không tốt sao?"

Đám tà Phật vừa nghe thấy chuyện này, trong lòng liền bực bội. Nghe ý của An

Như Cố, tên Tịnh Không pháp sư kia căn bản không phải là Di Lặc Phật chuyển

thế, bản thân ông ta còn chưa thành Phật, suốt ngày lừa gạt bọn họ làm công cụ

vô dục vô cầu.

Chùa Từ Tâm đối xử với bọn họ quá tệ, ngay cả đổi công việc cũng không cho

phép sao?

Tiểu Bạch Long nhớ lời An Như Cố đã nói, lầm bầm: "Tất nhiên là không tốt

rồi, đây là tà giáo. Đã từng làm việc ở nơi này thì đều không sạch sẽ, lý lịch đều

có vết nhơ."

Hồi cậu cãi nhau với hai tên tinh quân kia, đối phương luôn lôi chuyện suýt chút

nữa cậu đã dâng nước nhấn chìm thành phố ra để nói.

Đám quỷ quái: "!!!"

Bọn họ vội vàng phẩy tay áo, hét lớn với những phật tử thành tâm kia: "Đừng

nói nữa, chúng tôi không có quan hệ gì với tà giáo hết."

An Như Cố: "..."

Các vị đạo trưởng và nhân viên Cục Quản lý Đặc biệt: "..."

Đám phật tử đứng ngây người tại chỗ, hồi lâu sau mới hoàn hồn, trên mặt tràn

đầy vẻ hưng phấn, kích động đến mức đỏ bừng cả mặt.

"Tôi hiểu rồi, sau này sẽ không tìm ngài nữa!"

"Sau này cũng sẽ không tín ngưỡng ngài nữa."

Họ đứng dậy, xắn tay áo, đi về phía những pho tượng Phật chưa bị đập vỡ: "Pho

tượng Bồ Tát bằng vàng này là do tôi quyên góp, để tôi tự tay đập được

không?"

"Đừng tranh với tôi, tôi muốn làm người đầu tiên!"

Đây là ý chỉ của thần linh mà!

An Như Cố: "..."

Các vị đạo trưởng và nhân viên Cục Quản lý Đặc biệt: "..."

Không ngờ rằng những phật tử trung thành của tà giáo lại có thể bị giải quyết

bằng cách thức kỳ quái như vậy, đám người này ngẩn người hồi lâu mới chấp

nhận sự thật.

Còn An Như Cố sau khi thúc giục bùa chú, đã sớm nhận được tin tức. Cục Quản

lý Đặc biệt đã tổ chức nhân lực, lặng lẽ đi về phía ngoại ô phía nam Bắc Kinh.

Sắp đến Tết, Bắc Kinh nằm ở phía bắc nên nhiệt độ thấp hơn Nam Thành rất

nhiều, lạnh đến mức người ta run cầm cập.

Ban đêm, tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả trên bầu trời, phản chiếu ánh đèn

đường mờ nhạt, rơi xuống những con đường lớn nhỏ. Tuyết trắng tinh khiết báo

hiệu một năm mới sắp đến với Bắc Kinh.

Trong công viên, các cụ ông cụ bà bất chấp giá rét, hòa mình theo tiếng nhạc sôi

động, nhảy những điệu vũ quảng trường vui nhộn.

Học sinh đã được nghỉ, chỉ còn những người đi làm chăm chỉ là vẫn đang bận

rộn. Trước một vụ án lớn, các nhân sĩ Huyền Môn và người của Cục Quản lý

Đặc biệt cũng là những người bận rộn.

Triệu Văn Tuyết là quỷ quái, không cảm nhận được nhiệt độ, đứng trong màn

tuyết trắng xóa, cảm thấy cảm giác xa lạ này vô cùng mới mẻ, bèn cảm thán:

"Tuy tôi không xem thời gian, nhưng tuyết rơi nhiều như vậy, chắc chắn là sắp

Tết rồi."

"Ừ." An Như Cố gật đầu: "Còn khoảng mười ngày nữa là đến giao thừa rồi."

Đoàn người ùa vào ngôi chùa hoang vắng ở ngoại ô phía nam. Để tránh kinh

động đến Tịnh Không pháp sư, mọi người di chuyển rất nhẹ nhàng, nhanh

chóng tìm thấy Tịnh Không pháp sư ở tầng một.

Các vị đạo trưởng và nhân viên Cục Quản lý Đặc biệt đồng loạt hét lớn: "Tịnh

Không pháp sư, đừng chấp mê bất ngộ nữa."

"Nhanh chóng cởi tay chịu trói, biết đâu còn có thể giảm nhẹ hình phạt!"

Tịnh Không pháp sư đang ngồi ngay ngắn trên tế đàn, nhìn thấy mọi người bao

vây đến, liền mở mắt ra, trên mặt lộ vẻ thất thần hiếm thấy.

Đây là nơi ẩn náu bí mật nhất của ông ta, căn bản không thể bị người khác phát

hiện, tại sao đám người này lại tìm đến nhanh như vậy?

Tay trái ông ta "soạt" một cái cho vào túi, theo bản năng tìm kiếm pháp khí dịch

chuyển tức thời. Nhưng pháp khí đó vô cùng quý giá, ông ta chỉ có một cái, coi

như là bảo vật giữ mạng, lúc trước chạy trốn đã dùng mất rồi.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 511


Một phút trước, ông ta căn bản không ngờ rằng mình sẽ trở thành cá trong chậu.

Tịnh Không pháp sư đứng dậy khỏi tế đàn, trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm:

"Làm sao các ngươi tìm được ta?"

Trương Thiên Sư khen ngợi: "Tất cả là nhờ tiểu hữu!"

Ánh mắt Tịnh Không pháp sư rơi vào An Như Cố đang đứng sau mọi người,

ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: "Trước đây ta nên giải quyết ngươi, nếu không sẽ

không có ngày hôm nay."

Nghe vậy, An Như Cố chớp chớp mắt, luôn cảm thấy như ông ta quen biết

mình, hồi tưởng hồi lâu, chợt nảy ra một suy đoán: "Lúc livestream, tôi từng

gặp tà Phật đến từ chùa Từ Tâm. Hắn ta đi tìm Phật tử, chẳng lẽ là do ông sai

khiến?"

Tịnh Không pháp sư cũng không thèm che giấu, ra vẻ tiếc nuối: "Nếu biết hắn

ta sẽ để lộ tin tức thì ta đã không nên để hắn ta đến đó."

Ông ta bận rộn kế hoạch lớn, không có thời gian đi tìm Phật tử, sau khi biết

được lời tiên tri, liền phái tà Phật có thực lực mạnh nhất dưới trướng đến thôn

Phật Tâm, tìm kiếm Phật tử chân chính. Mặc dù rất không muốn thừa nhận,

nhưng ông ta quả thực chỉ là một người bình thường, không phải Di Lặc Phật

chuyển thế gì cả.

Trong quá trình nuôi dưỡng Phật tử, có thể âm thầm chiếm đoạt công đức của y,

chờ đến khi không còn gì để thôn phệ nữa, liền một ngụm nuốt trọn y, tôi luyện

thành Phật, đạt được Phật thể vô thượng.

Kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, Phật tử không thể thoát khỏi lòng bàn tay của bọn

họ, nhưng bí mật của ngôi làng đó lại bằng một cách thức kỳ quái kết nối với

phòng livestream của cô, rất nhiều bí mật đều bị vạch trần.

An Như Cố thấy ông ta ngông cuồng như vậy, cũng không tức giận, bình tĩnh

hỏi: "Vậy ông biết thông tin về Phật tử bằng cách nào?"

Tịnh Không pháp sư chắp hai tay trước ngực, thở dài: "A Di Đà Phật, chuyện

này không liên quan gì đến nữ thí chủ."

"Không cần nói với hắn ta." Động Minh Tinh Quân đặt tay phải lên chuôi kiếm,

lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, là bảo kiếm sắc bén có thể chặt sắt như

c.h.é.m bùn: "Trực tiếp khống chế hắn ta là được."

Nghe vậy, Tịnh Không pháp sư hơi sững sờ.

Rồng, quỷ, thần, cương thi, người... cái gì cũng có. So với đấu pháp, ông ta chỉ

có thể đối phó với Trương Thiên Sư cùng những người khác, còn so với hai vị

tinh quân thì không có chút phần thắng nào.

Ông ta không suy nghĩ nhiều, lập tức rạch một đường trên tay mình, m.á.u tươi

đỏ thẫm tuôn ra ào ạt, m.á.u như có sự sống, men theo hoa văn trên tế đàn chảy

xuôi, đang vẽ nên những hoa văn phức tạp.

"Không ổn!"

"Nhanh ngăn ông ta lại!"

Mặc dù không biết ông ta đang làm gì, nhưng chắc chắn là không phải chuyện

tốt. Mọi người cùng lao lên, xông về phía tế đàn, muốn ngăn cản nghi thức.

Tuy nhiên, m.á.u tươi căn bản không bị ngoại vật ảnh hưởng, cho dù tế đàn bị

phá hủy, thì vẫn tiếp tục vẽ hoa văn trên không trung.

Tịnh Không pháp sư cười lớn điên cuồng: "Ha ha ha ha ha! Không kịp nữa rồi!

A Di Đà Phật, các vị thí chủ, Tết sắp đến rồi, các ngươi đến thật đúng lúc, hãy

xem xem Tết thực sự thì nên đón như thế nào đi."

Nghe vậy, mọi người đều thót tim.

Tết thực sự là gì?

Lời còn chưa dứt, lấy tế đàn làm trung tâm, toàn bộ tầng một của ngôi chùa bị

bao phủ bởi ánh sáng trắng, chiếu sáng màn đêm u ám sáng như ban ngày.

Rất nhiều người đối mặt với ánh sáng trắng chói mắt như vậy, chỉ có thể nhắm

chặt hai mắt.

Họ đợi đến khi ánh sáng trắng xuyên qua mí mắt dần dần mờ đi, mở mắt ra nhìn

thấy thứ ở trước mặt, đồng tử co rút lại từng chút một, không dám tin vào những

gì mình đang nhìn thấy.

Một con quái vật đáp xuống mặt đất, phát ra tiếng "ầm ầm", bụi đất bay mù mịt.

Đầu nó to, thân nhỏ, trên đầu mọc một chiếc sừng mép bị vỡ, mắt to như

chuông đồng, ánh mắt hung dữ. Nó cúi đầu nhìn mọi người, giống như người

khổng lồ đang nhìn những con kiến.

Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác, An Như Cố trầm ngâm một lúc, giọng

điệu chắc chắn: "Niên thú."

Mọi người: "!!!"

Tương truyền vào dịp Tết, có một loài mãnh thú tên là Niên sẽ từ trên núi xuống

quấy nhiễu con người, thậm chí còn ăn thịt người. Nếu vượt qua được cơn nguy

kịch một cách bình an, thì gọi là "Qua Niên" (nghĩa là vượt qua năm).

Sinh vật trong thần thoại sao lại chạy đến hiện thực rồi?

Mọi người nảy ra suy nghĩ này, nhìn sang Tiểu Bạch Long và hai vị tinh quân

bên cạnh, rơi vào trầm mặc.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 512


Suýt chút nữa đã quên mất, rồng cũng đã có rồi thì niên thú là cái gì?

Tịnh Không pháp sư cười đến ngông cuồng tự đắc: "Không sai, chính là mãnh

thú Niên thú. Các vị thí chủ, tất cả các ngươi cộng lại cũng không đủ cho nó

nhét kẽ răng đâu, đã nghĩ kỹ xem nên chạy đi đâu chưa?"

Sự xuất hiện của Niên thú khiến cục diện xuất hiện biến chuyển không nhỏ. Mọi

người nhìn con Niên thú cao như núi, trong lòng thấp thỏm bất an, bắt đầu tính

toán xem hai vị tinh quân và Tiểu Bạch Long có khả năng đánh bại đối phương

hay không.

Phải thừa nhận rằng, chỉ nhìn vào vóc dáng, cộng tất cả mọi người lại cũng

không đủ cho Niên thú nhét kẽ răng.

Tiểu Bạch Long bé xíu toàn thân tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào

thân hình to lớn của đối phương hồi lâu, lí nhí nói: "Ta rốt cuộc cũng hiểu số

tiền ngươi tham ô được dùng vào đâu rồi, thì ra là đều dùng để nuôi con Niên

thú này, xem nó được nuôi béo tốt chưa kìa."

Giọng điệu của cậu xen lẫn sự ngưỡng mộ không thể nhận ra.

Có thể ăn đến mức to lớn như vậy... Không biết đã ăn bao nhiêu thiên tài địa

bảo rồi?

Mọi người: "???"

Đây là lúc để ý đến việc béo hay không sao?

Tịnh Không pháp sư nghẹn họng, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, Tiểu Bạch

Long nói không sai, bao nhiêu năm qua, toàn bộ tài sản ông ta tích góp được

đều dùng để nuôi con Niên thú này.

Cho dù Niên thú không thích ăn uống cho lắm thì chỉ riêng thân hình này thôi,

cũng giống như mãnh thú nuốt vàng, tiêu tốn rất nhiều.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi, gạt bỏ sự uất ức trong lòng, dù sao thì, dưỡng

binh ngàn ngày, dùng binh trong giây lát. Tốn nhiều công sức nuôi dưỡng Niên

thú như vậy, cuối cùng cũng đến lúc nó báo đáp ông ta rồi!

Ông ta niệm chú ngữ phức tạp khó hiểu, sau đó hét lớn: "Niên thú, nhanh g.i.ế.c

sạch bọn chúng cho ta."

Niên thú vốn đang tò mò nhìn đám người, bị chú ngữ điều khiển, hai mắt bỗng

chốc đỏ ngầu, hận không thể ăn tươi nuốt sống tất cả, vung móng vuốt, lao về

phía mọi người.

"Rầm!"

Nó còn to lớn hơn cả voi ma m*t gấp nhiều lần, móng vuốt giẫm mạnh xuống

đất, mặt đất trong chùa rung chuyển dữ dội, giống như động đất vậy.

Hai vị tinh quân càng thêm thận trọng, dấy lên ý chí chiến đấu.

Họ xuống trần gian lâu như vậy, chính là vì muốn bình định tai họa cho nhân

gian.

Trước đây toàn gặp phải những kẻ tép riu, một chiêu đã bị đánh bại, không biết

con Niên thú này thế nào.

Nhiệm vụ giải cứu thế giới bèn giao cho bọn họ!

Họ bay lên không trung, giao đấu với Niên thú, bụi bay mù mịt, đất rung núi

chuyển, tiếng động chấn động màng nhĩ, gần như không phải là nơi dành cho

con người.

Mặc dù hai vị tinh quân đã ra tay, nhưng trong lòng những người khác vẫn vô

cùng lo lắng, lỡ như đánh không lại thì phải làm sao?

Tiểu Bạch Long dừng lại bên cạnh An Như Cố, không hiếu chiến như hai vị

tinh quân, ngược lại còn vô cùng uể oải, ngáp một cái, đề nghị: "Sao các ngươi

phải lo lắng như vậy? Thật sự không hiểu nổi. Mua một tràng pháo, thêm một

số nghi thức là được rồi mà?"

Trước đây, khi cậu tuần tra phía đông, từng nhìn thấy cư dân ven sông đối phó

với Niên thú như vậy, hiệu quả rất tốt. Mặc dù những con Niên thú đó không to

lớn như con Niên thú này.

Các vị đạo trưởng và nhân viên Cục Quản lý Đặc biệt: "..."

Cậu vừa dứt lời, mọi người đều im lặng, hồi lâu không ai lên tiếng.

Tiểu Bạch Long trợn to hai mắt, có chút không dám tin, trên đầu đầy dấu chấm

hỏi: "Các ngươi nghèo đến vậy sao? Một tràng pháo cũng không mua nổi?"

Cậu nâng cái đuôi xinh đẹp của mình lên, nhẹ nhàng chọc chọc vào cánh tay An

Như Cố, thản nhiên nói: "Họ nghèo quá đi, không giàu có bằng ta."

An Như Cố: "..."

Các vị đạo trưởng và nhân viên Cục Quản lý Đặc biệt: "..."

An Như Cố đoán được nguyên nhân: "Các thành phố lớn thường cấm đốt pháo

hoa, Bắc Kinh đã thực hiện quy định này rất nhiều năm rồi."

Tiểu Bạch Long: "???"

Cậu đầy mặt hoang mang: "Tại sao chính phủ nhân gian lại quản lý cả việc này?

Quản cũng quá rộng rồi đấy."

An Như Cố khẽ thở dài, giải thích: "Chủ yếu là vì bảo vệ môi trường và giảm

tiếng ồn. Đốt pháo hoa sẽ tạo ra rất nhiều chất ô nhiễm, hơn nữa còn rất ồn ào."

Trước đây là pháo vừa nổ, vàng bạc đầy nhà, bây giờ là pháo vừa nổ, cảnh sát

đến.

Nghe vậy, Tiểu Bạch Long có chút hiểu ra: "... Nhưng mà không cho đốt pháo

thì lấy gì để xua đuổi Niên thú?"

----
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 513


Cậu vừa dứt lời, những người khác lại rơi vào im lặng, cuối cùng vẫn là Tôn

tiên sinh của Cục Quản lý Đặc biệt lấy điện thoại ra: "Bây giờ tôi sẽ liên hệ với

cấp trên, xem có thể điều động gấp một lô pháo hoa pháo tép đến đây không."

Tịnh Không pháp sư nghe thấy lời bọn họ nói, trên mặt mang theo nụ cười:

"Các ngươi cũng nghĩ nhiều quá rồi, nếu Niên thú sợ những thứ này thì ta căn

bản sẽ không nuôi loại phế vật này. Nó đã sớm được ta huấn luyện đến mức

không sợ bất cứ thứ gì rồi."

Nghe vậy, mọi người đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía Niên thú.

Lúc này mới phát hiện trên người Niên thú có rất nhiều vết thương, chiếc sừng

trên đỉnh đầu bị nổ đến mức chỉ còn lại một nửa, mép sừng vỡ nát, lồi lõm.

Bọn họ chợt nghĩ đến huấn luyện giải mẫn cảm, Niên thú nhạy cảm với những

thứ này, vậy thì ngày nào nó cũng phải chịu đựng sự kinh hãi. Hoặc là bị dọa

chết, hoặc là giải mẫn cảm, con Niên thú này xem ra là trường hợp sau.

Các vị đạo trưởng không biết nên làm thế nào cho phải. Tôn tiên sinh vừa gọi

điện thoại xong, nắm chặt điện thoại, rơi vào trạng thái hoang mang, chỉ có thể

cầu nguyện hai vị tinh quân có thể đánh bại Niên thú.

Nhưng Niên thú pháp lực cao cường, hơn nữa lại trải qua vô số lần huấn luyện,

gần như là một cỗ máy g.i.ế.c người, còn lợi hại hơn cả Tiểu Bạch Long lúc

thực lực bị hao tổn rất nhiều.

Hai vị tinh quân dần dần lộ ra vẻ thất thế.

An Như Cố không muốn ngồi im chờ chết, suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra

một chuyện. Thế là vỗ vỗ lưng Tiểu Bạch Long, ghé vào tai nó dặn dò.

Tiểu Bạch Long vô cùng khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, lập tức bay đi

như một mũi tên rời khỏi cung.

Không lâu sau, móng vuốt sắc bén của cậu tóm lấy một vật thể màu đen khổng

lồ, bay vào chùa từ cửa sổ.

Cùng lúc đó, tiếng nhạc chấn động màng nhĩ từ xa đến gần, dần dần vang vọng

trong không gian, khiến mọi người phải đưa tay bịt tai.

Tiểu Bạch Long ở gần những âm thanh ồn ào này như vậy, thật sự không chịu

nổi, trực tiếp ném sang bên cạnh An Như Cố, nhanh chóng chạy xa.

An Như Cố bịt tai, chỉnh âm lượng lên mức cao nhất.

Trong nháy mắt, tất cả âm thanh đều bị át đi, chỉ còn lại tiếng nhạc vang lên,

chinh phục tai của tất cả mọi người: "Tian mi mi..."

Tịnh Không pháp sư: "???"

Mọi người: "??"

Đây, đây chẳng lẽ là loa đài của điệu nhảy quảng trường sao?

Mọi người muốn hỏi An Như Cố, nhưng vừa mở miệng, âm thanh đã bị loa đài

át đi, căn bản không truyền đến đó được.

Nếu An Như Cố có thể nghe thấy, nhất định sẽ gật đầu. Lúc đi ngang qua, cô

thấy có người đang nhảy quảng trường, loa đài không dây rất ồn, thế là bảo Tiểu

Bạch Long để lại tiền, mượn tạm cái loa.

Dù sao thì cũng thử xem liệu pháp giải mẫn cảm của Tịnh Không pháp sư có

hiệu quả hay không.

Trong chốc lát, mọi người lần lượt hiểu ra ý đồ của cô, Tịnh Không pháp sư

cũng vậy.

Cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng, Tịnh Không pháp sư vội vàng nhìn về

phía Niên thú.

Niên thú đang giao đấu với hai vị tinh quân nghe thấy tiếng nhạc thì lập tức

nhìn theo hướng phát ra âm thanh về phía chiếc loa màu đen, hai mắt sáng rực.

Âm thanh thật náo nhiệt... nó rất thích.

Lơ là một chút, nó đã bị Động Minh Tinh Quân đ.â.m trúng móng vuốt, đau đớn

không thôi, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía chiếc loa.

Tịnh Không pháp sư bị cảnh tượng này chọc tức đến mức bốc hỏa.

Liệu pháp giải mẫn cảm của ông ta quả thực rất hiệu quả, nhưng đã đi theo một

hướng cực đoan khác.

Con Niên thú này bị ông ta nhốt lại huấn luyện rất lâu, ngày nào cũng phải đối

mặt với tiếng nổ rung trời lở đất, nhát gan sợ sệt, suốt ngày khóc lóc, muốn

chạy cũng không chạy được. Về sau huấn luyện nhiều, nó cũng gan dạ hơn,

không còn sợ tiếng ồn nữa, ngược lại còn rất thích tiếng ồn.

Ông ta không nói cho bọn họ biết bí mật này, không ngờ đối phương lại vô tình

khiến Niên thú bị phân tâm.

Giọng ông ta gần như át cả tiếng nhạc: "Tốt lắm, không ngờ các ngươi lại giỏi

lợi dụng sơ hở như vậy!"

Các vị đạo trưởng: "..."

Bọn họ căn bản không hề ra tay mà, đây là do An tiểu thư nghĩ ra, đừng có vơ

đũa cả nắm như vậy chứ.

Tất cả đều nhìn về phía An Như Cố, ánh mắt vô cùng phức tạp. An tiểu thư

đúng là không đi theo lối mòn mà.

Niên thú bị tiếng nhạc sôi động trong chiếc loa màu đen khổng lồ thu hút phần

lớn sự chú ý, tâm thần bất định, liên tục lùi về phía sau.

Đối mặt với chiêu cuối cùng của Ẩn Nguyên Tinh Quân, nó trực tiếp bị đánh

ngất, thân hình to lớn bất lực ngã xuống đất, ngất đi: "Ầm ầm!"

An Như Cố bèn tắt nhạc.

Mọi người cảm thấy khó diễn tả, không biết nên nói gì cho phải.

Dùng nhạc nhảy quảng trường đánh bại Niên thú, đây là điều bọn họ không ngờ

tới.

Ngay cả hai vị tinh quân giành chiến thắng, trong lòng cũng tràn đầy cảm xúc

lẫn lộn, nghẹn lời, thắng mà không có chút cảm giác gì.

"Không thể nào!"

Tịnh Không pháp sư thất thần ngã ngồi trên mặt đất, không thể tin nổi.

Con át chủ bài mà ông ta nhịn ăn nhịn mặc, bóc lột vô số người để bồi dưỡng ra

lại bại trận dưới âm nhạc nhảy quảng trường.

Đối với ông ta mà nói, đây quả thực là cảnh tượng như trong cơn ác mộng.

Tiểu Bạch Long nghe thấy ông ta vẫn còn chấp mê bất ngộ thì cười nói: "Trước

đây ta cứ tưởng ngươi đã đủ xấu xa rồi, không ngờ ngươi lại xấu xa đến mức

này."

"Ngươi đối xử với con Niên thú kia như vậy, đánh nó đến mức tàn tạ, cũng

không cho phép nó có chút sở thích ngoài công việc sao? Sao có thể có người

tâm tính xấu xa như ngươi được."

Ban đầu cậu thật sự không muốn đi làm, chỉ là vì không muốn để An Như Cố

vạch trần lịch sử đen tối của mình mà miễn cưỡng đồng ý, bây giờ lại thấy vui

vẻ tự tại.

Không chỉ có lương, bảo hiểm, còn bao ăn bao ở, hơn nữa An Như Cố cũng sẽ

không lấy đồ đạc ra đánh mình, ép mình thay đổi tính cách.

Công việc cậu tìm được đúng là không tồi.

Tiểu Bạch Long quay sang nhìn con Niên thú đã rơi vào hôn mê, suy nghĩ một

chút, trong mắt lóe lên tia thương xót: "Chờ nó tỉnh lại, bảo nó đến làm việc đi."

Phải để cho nhiều người biết, ánh mắt của cậu tốt như thế nào.

An Như Cố: "..."

Các vị đạo trưởng và nhân viên Cục Quản lý Đặc biệt: "???"

Ngài rốt cuộc là Long Thần, hay là nhân viên tuyển dụng của đạo quán Xuất

Vân?
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 514: Hậu kỳ Niên Thú - Bắt đầu livestream


Các vị đạo trưởng đều ngơ ngác, rơi vào trầm tư giống như Tịnh Không đại sư.

Con Niên Thú to lớn đáng sợ như vậy mà chỉ bị một đoạn nhạc nhảy quảng

trường phân tán sự chú ý, thua dưới tay hai vị Tinh Quân, giờ đây nằm bất tỉnh

như con heo chết, không biết tình hình ra sao.

Điều khiến người ta không nói nên lời chính là, Long Thần sau lưng mọi người

lại là kẻ như thế này.

Trong lòng họ không khỏi chua xót nghĩ, rốt cuộc đạo quán Xuất Vân có ma lực

gì mà có thể khiến những vị thần linh này không hề kiêu ngạo, ngược lại còn

cần mẫn làm việc cho đạo quán?

Đúng lúc mọi người đang cảm xúc lẫn lộn, Tịnh Không đại sư không muốn đối

mặt với cảnh tượng đáng sợ này, liền gầm lên với Tiểu Bạch Long: "Niên Thú

sao có thể làm việc cho các ngươi được, thật là chuyện nực cười!"

Tiểu Bạch Long lắc lắc đuôi, ra vẻ thích thú nói: "Ngươi đâu phải nó, sao biết

nó không muốn đi làm. Ta thấy nó to lớn thế này, rất tốt, sau này làm tọa kỵ cho

ta đi, chở người chở hàng đều được. Dù sao cũng tốt hơn là làm việc cho

ngươi."

Mọi người trong Cục Quản lý Đặc biệt nghe Tiểu Bạch Long nói vậy, đều nhìn

chằm chằm vào con Niên Thú đang hôn mê, thân hình to lớn của nó giống như

một ngọn núi nằm sừng sững.

Con mãnh thú khổng lồ như vậy... Khả năng vận chuyển vượt trội.

Nghe vậy, Tịnh Không đại sư nghiến răng nghiến lợi. Con Niên Thú này trời

sinh đã ngang bướng, không chịu nghe lời ông ta. Ông ta phải dùng chú ngữ

mới có thể khống chế được, thật sự có khả năng phản bội.

Ông ta nghĩ đến cảnh tượng tâm huyết của mình bị hủy hoại, trong lòng như bị

khoét một lỗ hổng lớn, m.á.u chảy đầm đìa mà căm hận niệm chú ngữ.

Niên Thú vốn nằm im bất động trên mặt đất bỗng nhiên run rẩy, dưới chân hiện

lên những đường vân m.á.u phức tạp, giống hệt như những gì vừa xuất hiện trên

tế đàn.

Thân hình Niên Thú dần dần trở nên trong suốt, như thể sắp bị đưa trở về.

Mọi người: "!!!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiểu Bạch Long nhanh như chớp lao đến bên

cạnh Tịnh Không đại sư, đuôi quất mạnh vào mặt ông ta. Động tác nhẹ nhàng,

nhưng lại mang theo uy lực kinh người.

"Bốp" một tiếng, Tịnh Không đại sư ngã nhào xuống đất, rơi vào trạng thái nửa

mê nửa tỉnh, má sưng vù, không thể thốt ra nổi một lời.

Tiểu Bạch Long thở phào nhẹ nhõm: "Còn muốn đưa thuộc hạ mà ta đã nhắm

trúng đi sao? Ta thấy ngươi gan to bằng trời rồi đấy."

Mọi người: "..."

Họ bỗng nhiên cảm thấy hơi thương cảm cho Tịnh Không đại sư đang nằm sõng

soài trên mặt đất.

Đây không phải là triệu hồi một cỗ máy g.i.ế.c chóc đến nhân gian, mà là triệu

hồi một miếng bánh thơm ngon bị người ta thèm muốn.

Trong lúc mọi người đang thu dọn tàn cuộc, Tịnh Không đại sư có thể chất tốt

đã tỉnh lại, trên tay bị còng, dưới chân bị xích, bị trói chặt cứng.

Ông ta mặc cho người khác áp giải, im lặng không nói, ra vẻ đã chấp nhận hiện

thực.

An Như Cố xem xét hồi lâu, nhíu mày, gật đầu với Trương Thiên Sư và những

người khác: "Là lời nguyền im lặng của U Đô, cùng chung một nguồn gốc."

Cô vừa dứt lời, không ít người có mặt đều ngẩn người. Hiện tại, kế hoạch bao

vây U Đô đang được tiến hành rầm rộ, Tịnh Không đại sư trước đây cũng từng

ra sức giúp đỡ, được coi là một trợ lực rất lớn.

Ban đầu cứ tưởng việc Tịnh Không đại sư đứng sau tà giáo đã đủ khiến người ta

kinh ngạc rồi, không ngờ ông ta lại là kẻ hai mang...

Họ đều nhìn Tịnh Không đại sư với ánh mắt phức tạp, rốt cuộc gã hòa thượng

đầu trọc này còn bao nhiêu bất ngờ mà bọn họ chưa biết?

Phó Cục trưởng Tôn tiên sinh của Cục Quản lý Đặc biệt lấy hồ sơ ra, rơi vào

trầm tư: "Có một vài lần hành động, chúng tôi đến nơi, lại phát hiện thành viên

ở đó đã được chuyển đi. Lúc đó tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ, thay đổi một nhóm

người, hóa ra là ông mật báo."

Cục Quản lý Đặc biệt bề ngoài đang bao vây U Đô, ngầm trừ gian, nhưng Tịnh

Không đại sư ẩn nấp quá kỹ, tuy nằm trong danh sách, nhưng lại không hề để lộ

sơ hở.

Trên mặt Tịnh Không đại sư không chút vui buồn: "Vậy thì sao chứ, lũ phế vật

đó cuối cùng chẳng phải cũng bị các ngươi tìm thấy rồi sao."

Vẻ mặt u sầu trên mặt Tôn tiên sinh tan biến, thay vào đó là nụ cười. Hiện tại

mạng lưới giám sát dày đặc, một khi để lộ sơ hở, sẽ bị lần theo dấu vết, làm sao

chạy thoát được?

Lúc này, An Như Cố đột nhiên lên tiếng: "Muốn bắt ông ta khai ra chuyện của

U Đô sao?"

Mọi người: "???"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 515


Tôn tiên sinh kinh ngạc vô cùng, chợt nảy ra một suy đoán, trong lòng dâng lên

niềm vui sướng tột độ: "Cô đã phá giải được lời nguyền im lặng rồi sao?"

Các tổ chức trên thế gian thường vì để tránh bị tiết lộ bí mật, sẽ dùng vũ lực

hoặc lợi ích để buộc những thành viên liên quan phải ngậm miệng. U Đô thế lực

hùng mạnh càng làm việc này triệt để hơn, chỉ cần nhắc đến bí mật, sẽ lập tức

nổ tung thân xác mà chết.

Điều này cũng khiến Cục Quản lý Đặc biệt bắt được rất nhiều thành viên,

nhưng lại không thể nào moi được lời nào từ miệng bọn họ.

"Ừ." An Như Cố gật đầu, nói rất dè dặt: "Gần đây mới phát hiện ra, còn chưa

kịp nói với mọi người. Nhưng mà thiếu vật thí nghiệm nên tôi cũng không biết

có thành công hay không."

Cô thông qua tư liệu thu được ở U Đô, cùng với Vương lão tiên sinh am hiểu về

lời nguyền cùng nhau nghiên cứu, đã có được tiến triển rất lớn. Tuy nhiên, lý

thuyết là một chuyện, thực hành lại là chuyện khác.

Tôn tiên sinh kích động nói: "Vậy thì mau thử đi!"

Sau một hồi thao tác, An Như Cố lại nhìn về phía Tịnh Không đại sư, khí tức lời

nguyền trên người ông ta đã biến mất.

Tịnh Không đại sư há hốc mồm, không thể kiểm soát được biểu cảm của mình,

trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Khi An Như Cố hoàn thành bước cuối cùng, ông ta cảm nhận rõ ràng ràng buộc

trên người dần dần biến mất, e rằng lời nguyền im lặng kia đã thật sự bị hóa

giải!

Ông ta vội vàng cúi đầu, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc.

Không ai hiểu rõ sự thông minh tài trí của Tô Kiều hơn ông ta, vậy mà giờ đây

lại có người có thể phá giải lời nguyền của hắn ta...

Hồi lâu sau, ông ta ngẩng đầu lên, giả vờ bình tĩnh, giọng điệu xen lẫn chút giễu

cợt: "Nữ thí chủ, lời nguyền này có giải hay không thì có gì khác biệt chứ? Ta

vẫn sẽ không nói đâu."

An Như Cố cất chu sa và giấy vàng vào trong túi, thản nhiên nói: "Đến phòng

thẩm vấn của Cục Quản lý Đặc biệt rồi hãy nói những lời này."

Sắc mặt Tịnh Không đại sư sa sầm, nhếch mép cười, nụ cười âm trầm đáng sợ,

đột nhiên nói một câu: "A Di Đà Phật, các ngươi bắt được ta cũng vô dụng thôi,

đừng vội đắc ý, con Niên Thú kia chính là Niên Thú Vương."

"Niên Thú sợ màu đỏ, ánh lửa và tiếng động lớn. Bây giờ người ta không cho

phép đốt pháo hoa, nhiên liệu đốt củi cũng dần chuyển sang năng lượng điện. Ta

chờ xem kịch hay của các ngươi."

Mọi người: "???"

Niên Thú Vương???

Lời nói của ông ta khiến mọi người rơi vào hoang mang và sợ hãi.

An Như Cố lục tìm trong cung điện ký ức trong đầu, không lâu sau đã tìm thấy

ghi chép về Niên Thú Vương, lông mày nhíu chặt, lẩm bẩm: "Cùng với việc

phong tục đốt pháo hoa và dán câu đối ngày càng phổ biến, Niên Thú đã bị dồn

đến biển cả và rừng sâu núi thẳm.

Mà Niên Thú Vương là thủ lĩnh của Niên Thú, những con Niên Thú khác sẽ vì

sự dẫn dắt của huyết thống mà tập trung về phía Vương."

Mọi người: "!!!"

Tôn tiên sinh thất thanh nói: "Vậy nên con Niên Thú này chỉ là món khai vị,

phía sau còn vô số đàn em của nó sẽ đến sao?"

"Nếu có đủ lực lượng cảnh sát thì còn đỡ, nếu không..."

Niên Thú xuống núi còn đáng sợ hơn cả hổ xuống núi, chạy đến đâu cũng đều

vô cùng đáng sợ.

Vẻ mặt bình tĩnh trên mặt Tôn tiên sinh biến mất, nghiến răng nghiến lợi, quát

Tịnh Không đại sư: "Chẳng phải ông biết chú ngữ đó sao? Mau thu nó về đi.

Trên đời này không thể nào không có người mà ông quan tâm. Nếu Niên Thú

gây loạn thế gian, thì những người mà ông quan tâm cũng sẽ không sống yên ổn

đâu."

Thế nhưng Tịnh Không đại sư lại cười nói: "Từ khi ta dùng m.á.u vẽ trận pháp,

triệu hồi nó đến nhân gian thì đã không còn kịp nữa rồi. Bọn chúng đã ngửi thấy

hơi thở của Vương rồi."

Các vị đạo trưởng và người của Cục Quản lý Đặc biệt: "!!!"

Mọi người đều sốt ruột đi qua đi lại, trong giây lát không biết nên làm thế nào

cho phải, vắt óc suy nghĩ biện pháp.

"Lực lượng cảnh sát của chúng ta sao có thể quản lý hết người dân cả nước

được. Hay là để người dân cả nước dán câu đối, sau đó đốt pháo hoa?"

"Bây giờ quy định cấm đốt pháo hoa đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người,

đột nhiên cho phép, chắc cũng chẳng có ai dám đốt, sợ cảnh sát đến bắt. Hơn

nữa, ở những nơi rừng thiêng nước độc đó, đốt pháo hoa, chẳng phải là tự mình

phóng hỏa thiêu rụi cả núi rừng sao?"

Đúng lúc mọi người đang vô cùng lo lắng, An Như Cố lặng lẽ chỉ vào chiếc loa

màu đen bên cạnh: "Hay là chúng ta dùng thứ âm nhạc này? Không gây ô

nhiễm, không độc hại, rất thân thiện với môi trường."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 516


Tiểu Bạch Long nghe vậy vội vàng gật đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: "Âm thanh

này còn ồn ào hơn cả pháo hoa, chắc chắn có thể dọa lũ Niên Thú con kia sợ tè

ra quần."

Tịnh Không đại sư: "???"

Mọi người: "???"

Không ít người sau khi hoàn hồn đều âm thầm gật đầu.

Mở nhạc nhảy quảng trường sẽ không thải ra khí độc hại, càng không có nguy

cơ hỏa hoạn.

Hơn nữa, lực lượng cảnh sát thì không đủ, nhưng các cụ ông cụ bà nhảy quảng

trường còn thiếu sao?

Các vị đạo trưởng và người của Cục Quản lý Đặc biệt đồng loạt nhìn Tịnh

Không đại sư với vẻ mặt ngơ ngác, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Ông ta có thể vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ, quả nhiên không phải người

thường.

Trong lòng bọn họ thậm chí còn cảm thấy hơi tội nghiệp cho ông ta, khẽ thở

dài.

Đại sư không nuôi mãnh thú nào khác, lại đi nuôi Niên Thú nổi tiếng nhát gan?

Cải tạo bao nhiêu năm, cuối cùng lại làm lợi cho người khác.

Nước trong này sâu quá, ông ta không nắm bắt được!

Niên Thú Vương đang hôn mê bị người của Cục Quản lý Đặc biệt đưa đi.

Tiểu Bạch Long thấy bọn họ muốn đưa Niên Thú đi, có chút không vui, cúi đầu:

"Các ngươi muốn đưa nó đi đâu? Trực tiếp đưa đến đạo quán Xuất Vân là được

rồi mà? Nó còn phải đi làm nữa."

Tôn tiên sinh chỉ đành nói: "Tiểu Bạch Long đại nhân, chúng tôi cần phải đánh

giá thực lực, tình trạng tâm lý và các chỉ số khác của nó trước đã. Còn chuyện đi

làm hay không, đợi nó tỉnh lại rồi nói sau được không?"

"Vậy cũng được." Tiểu Bạch Long nhìn Niên Thú bị đưa đi, ánh mắt không rời.

Người dân xung quanh nghe thấy tiếng động lớn, liền chạy đến vây quanh ngôi

chùa hoang, thò đầu hóng chuyện, rất nhiều người lấy điện thoại ra chụp ảnh

đăng lên mạng xã hội.

"Vừa nãy nhà rung lắc dữ dội quá, cả nhà tôi đang ăn cơm cũng phải chạy

xuống lầu."

"Không phải động đất, là trong ngôi chùa này không biết đang làm gì, rung

chuyển dữ dội, đáng sợ vô cùng. Hơn nữa còn có tiếng nhạc, ồn muốn chết."

Chờ đến khi đến gần chùa, họ liền nhìn thấy ngôi chùa đã sập gần một nửa, bụi

bay mù mịt, bên trong hình như còn rất nhiều đạo sĩ và cảnh sát đang bận rộn.

Mọi người tò mò hỏi: "Bên trong ngôi chùa này bị đánh b.o.m à?"

Người của Cục Quản lý Đặc biệt im lặng một lúc, giải thích: "Không phải bom,

chúng tôi chỉ đang bắt tà giáo thôi."

Người dân: "???"

Bắt tà giáo mà cũng hoành tráng như vậy sao?

Đúng lúc bọn họ đang hoang mang, một đám ông bà lão nghe thấy tiếng động

liền chạy vào, phàn nàn với cảnh sát đang duy trì trật tự ở cửa: "Đồng chí cảnh

sát ơi, lúc nãy chúng tôi đang nhảy, loa đài bỗng dưng không cánh mà bay.

Chúng tôi lần theo tiếng động đến đây, không có loa đài thì chúng tôi không

nhảy được."

"Đúng vậy, tuy đã để lại tiền, nhưng cái loa đó có âm lượng lớn nhất, là phiên

bản giới hạn không mua được trên thị trường, chúng tôi đều dựa vào nó để

nhảy."

Cảnh sát Cục Quản lý Đặc biệt: "..."

Thấy khổ chủ tìm đến cửa, bọn họ chỉ đành giải thích: "Chiếc loa này đã có

công rất lớn trong quá trình chúng tôi bắt giữ thành viên tà giáo, sau khi kiểm

tra xong, sẽ trả lại cho mọi người, yên tâm."

Những người dân khác: "???"

Tại sao loa nhảy quảng trường lại có thể bắt giữ thành viên tà giáo?

Họ vắt óc suy nghĩ, cũng không thể nào tưởng tượng nổi rốt cuộc đã xảy ra

chuyện gì.

Thế nhưng các bà lão lại chẳng quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, vẻ

mặt lo lắng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự vui mừng khôn xiết.

Loa của họ vậy mà lại có thể giúp ích cho tổ chức!

Một bà lão hào hứng nói: "Bắt giữ tà giáo là chuyện hệ trọng như vậy, có thể

góp một phần công sức cho đất nước, là vinh dự của chúng tôi. Cái loa này là do

tôi mua, cũng không đáng bao nhiêu tiền, không cần trả lại đâu."

Nói xong, bà liền lấy số tiền kia ra: "Số tiền các anh đưa nhiều quá, trả lại cho

các anh."

Những ông bà lão nhảy quảng trường khác cũng hai mắt sáng rực, vô cùng tán

thành.

Cảnh sát nhìn bọn họ với ánh mắt an ủi: "Không ngờ ý thức của mọi người lại

cao như vậy! Phải học tập mọi người mới được."

Các ông bà lão nghe vậy, âm thầm ưỡn ngực, lưng thẳng tắp.

Những người dân khác: "..."

Trong lòng bọn họ rất muốn phản bác, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Lúc sắp rời đi, các bà lão thần bí nói: "Đồng chí cảnh sát, chuyện này có cần giữ

bí mật không, có thể nói ra ngoài không?"

"Tôi chưa bao giờ tham gia vào chuyện lớn của đất nước như vậy, về nhà phải

nói cho người nhà biết mới được, để họ biết, nhảy quảng trường cũng có thể

cống hiến cho đất nước, chứ không phải là vô dụng."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 517


Cảnh sát: "..."

Sau khi liên lạc với cấp trên, bọn họ nhìn những phóng viên nghe tin chạy đến,

nói: "Tất nhiên là có thể nói với người nhà, nếu mọi người muốn, còn có thể lên

ti vi, tuyên truyền nhiều hơn về sự nguy hại của tà giáo, để mọi người cảnh giác

với tà giáo, đừng dễ dàng tin vào tà giáo."

Các bà lão: "!!!"

Họ sắp nổi tiếng rồi!

Bên ngoài phòng thẩm vấn của Cục Quản lý Đặc biệt.

An Như Cố đứng thẳng người, nhìn Tịnh Không đại sư đang ngồi ngay ngắn

bên trong qua tấm kính một chiều.

Trùm sò tà giáo ẩn nấp kỹ càng nhất và thủ lĩnh của U Đô đã sa lưới, cấp trên đã

cử rất nhiều chuyên gia thẩm vấn đến. Thế nhưng phòng tuyến tâm lý của Tịnh

Không đại sư rất vững chắc, nhất quyết không chịu hé răng nửa lời.

Những cảnh sát trẻ tuổi đều cau mày, không biết nên làm thế nào cho phải, lần

lượt than thở.

"Không hổ là Tịnh Không đại sư, có thể quản lý trường học tốt như vậy, quả

nhiên rất am hiểu cách nói chuyện."

"Không những không chịu khai báo để được khoan hồng, mà còn muốn lôi kéo

người khác tiếp tục tin vào tà giáo, thật quá đáng."

An Như Cố suy nghĩ một lát, lấy từ trong túi ra một lá bùa, đưa cho người bên

cạnh: "Dán lá bùa này lên người ông ta."

Người của Cục Quản lý Đặc biệt tò mò nhìn lá bùa màu vàng, xem xét hồi lâu

cũng không nhìn ra manh mối: "Đây là bùa gì vậy? Chưa từng thấy bao giờ."

"Bùa Thật Ngôn. Trong vòng năm phút, hỏi ông ta chuyện gì, ông ta sẽ bất giác

nói lời thật lòng."

Mọi người: "!!!"

Còn có thứ tốt như vậy sao?

Tiểu cương thi bên cạnh như bị điện giật, lặng lẽ buông tay đang nắm lấy vạt áo

An Như Cố ra, lùi về sau vài bước.

Xong rồi, lá bùa Thật Ngôn này ngoài có tác dụng với người ra thì có tác dụng

với cương thi không?

Chị ấy không cho cô bé chơi điện thoại, nhưng cô bé tò mò quá, nhân lúc bạn

mình là Vệ Vũ đến đạo quán, liền lén lấy điện thoại của bạn ấy ra chơi.

Nếu bị dán bùa này, nhất định sẽ bị phát hiện ra chuyện lén lút chơi điện thoại!

An Như Cố nhận ra hành động của cô bé, nghiêng đầu nhìn cô, có chút nghi

hoặc: "Sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?"

Tiểu cương thi giật thót tim, đưa tay lên gãi đầu, cười gượng gạo, vội vàng xua

tay nói: "Thoải mái lắm ạ, không sao hết, không cần lo cho em đâu."

An Như Cố vừa định lên tiếng, nhưng bên trong đã bắt đầu thẩm vấn, thế là

không để ý đến tiểu cương thi nữa, gật đầu rồi dời mắt đi.

Tiểu cương thi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cơ thể thật sự rất thoải

mái, nếu bị dán bùa Thật Ngôn, có lẽ sẽ không thoải mái nữa.

Triệu Văn Tuyết ở chung với tiểu cương thi ở đạo quán đã lâu, hiểu rõ tính cách

của cô bé, liền khẽ che miệng, nụ cười tinh nghịch lóe lên trong mắt, không nói

gì.

Phó Cục trưởng Tôn tiên sinh của Cục Quản lý Đặc biệt và những người khác

nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, trong lòng đều vô cùng cảm khái.

Trong căn phòng nhỏ này, lại có nhiều chủng loài cùng tồn tại như vậy, còn có

cả một nữ quỷ cổ trang, nhưng bầu không khí lại vô cùng hòa hợp.

An tiểu thư có thể khiến bọn họ chung sống hòa thuận với nhau, quả nhiên rất

có sức hút!

"Thủ lĩnh của U Đô là ai?"

Tịnh Không đại sư ngậm chặt miệng, thế nhưng miệng lại bất giác mở ra, nói:

"Tô Kiều."

Ông ta vừa dứt lời, vội vàng đưa tay che miệng, đồng tử co rút lại, nghĩ đến thứ

mà bọn họ vừa dán lên lưng mình, bỗng nhiên hiểu ra.

Việc ông ta không thể khống chế mà nói ra lời thật lòng chắc chắn có liên quan

đến thứ đó.

Trong lòng ông ta vừa tức giận vừa sợ hãi, cả người như rơi xuống vực sâu,

hoang mang về con đường phía trước. Xong rồi, ông ta sắp phản bội thủ lĩnh

rồi, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp!

Mọi người: "!!!"

Những người trong và ngoài phòng thẩm vấn đều vô cùng phấn khích. Đây là

lần đầu tiên bọn họ lấy được thông tin quan trọng thông qua phương thức thẩm

vấn, quả thực là một bước tiến vượt bậc.

Bùa Thật Ngôn lợi hại thật đấy!

Tôn tiên sinh âm thầm suy nghĩ về khả năng xin cấp trên khoản tiền để mua bùa

Thật Ngôn. Nếu có thể mua được, những vụ án sau này chẳng phải sẽ được giải

quyết dễ dàng sao?

Chuyên gia thẩm vấn thầm nghĩ, quả nhiên là cái tên này, trước đây bọn họ đã

lấy được từ chỗ người cung cấp tin tức, thế là lại hỏi: "Ông quen biết hắn ta như

thế nào?"

Tịnh Không đại sư rất không muốn nói, nhưng miệng lại không tự chủ được mà

nói: "Ta quen biết hắn ta thông qua sư phụ của ta."

"Sư phụ? Quen biết từ sớm như vậy sao?" Chuyên gia thẩm vấn hít sâu một hơi,

giống như nhìn thấy một thứ gì đó to lớn ghê gớm qua làn sương mù: "Rốt cuộc

chùa Từ Tâm của các người có quan hệ gì với Tô Kiều?"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 518


Tịnh Không đại sư cố gắng ngậm miệng lại, thế nhưng môi lại run rẩy nói:

"Chùa Từ Tâm đời đời kiếp kiếp đều do hắn ta khống chế, theo ta được biết, ít

nhất cũng đã bốn trăm năm rồi."

Tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi. Chùa Từ Tâm là ngôi chùa nghìn năm

tuổi, có nền tảng thâm hậu, vậy mà đã bị đối phương nhúng tay vào từ sớm như

vậy.

Chuyên gia thẩm vấn nhìn hắn ta bằng ánh mắt sắc bén: "Vậy việc ngươi nuôi

dưỡng Niên Thú và tìm kiếm Phật tử, có phải cũng có liên quan đến hắn ta

không?"

Tịnh Không đại sư toát mồ hôi hột, nhưng vẫn không thể khống chế được đôi

môi của mình: "Đúng vậy. Ta là cánh tay phải của hắn ta, chính hắn ta đã giao

Niên Thú Vương cho ta nuôi dưỡng, bảo ta nhân dịp Tết đến gây náo loạn nhân

gian, đổi lại là thông tin về Phật tử."

An Như Cố nghe vậy, bỗng nhiên hiểu ra. Tô Kiều muốn mượn Bắc Đẩu Thất

Tinh để thành tiên, còn Tịnh Không đại sư lại muốn mượn Phật tử để thành

Phật.

Hai tên cáo già cấu kết với nhau, trao đổi lợi ích cho nhau.

Chuyên gia thẩm vấn nuốt nước miếng, trên trán lấm tấm mồ hôi, trong mắt tràn

đầy sợ hãi và phấn khích, lần đầu tiên tiếp xúc với vụ án lớn như vậy, cũng là

lần đầu tiên moi được bí mật động trời như vậy.

"Thân phận thật sự của hắn ta chính là đồ đệ của Lưu Bá Ôn phải không?"

Tịnh Không đại sư có địa vị cao như vậy, lại còn từng gặp Tô Kiều, chùa Từ

Tâm lại có mối quan hệ dây dưa trăm năm với đối phương, chắc chắn biết một

số bí mật mà người khác không biết.

Tuy nhiên, bọn họ đã suy đoán ra thân phận của hắn ta, lúc này chỉ là muốn xác

nhận lại một lần nữa.

Thế nhưng Tịnh Không đại sư lại run rẩy như cầy sấy, không kiềm chế được mà

nói: "Đúng vậy, nhưng mà cũng không phải."

Mọi người có mặt: "???"

Mắt chuyên gia thẩm vấn sáng rực, đột nhiên đứng bật dậy, giọng điệu tràn đầy

kinh ngạc: "Vậy rốt cuộc hắn ta là ai?"

"Thân phận của hắn ta... các ngươi nên biết, trước đây từng lên ti vi rồi."

"Không sai." Tịnh Không đại sư siết chặt hai tay, hận không thể ngất xỉu ngay

lúc này, còn hơn là phải nói ra bí mật khủng khiếp này: "Hắn ta... chính là Ngụy

Vương."

An Như Cố: "?"

Ngụy Vương phi Triệu Văn Tuyết: "??"

Mọi người có mặt: "???"

Rất nhiều người trong Cục Quản lý Đặc biệt đều từng xem buổi livestream ở

lăng mộ, hơn nữa còn biết rõ thân phận của Triệu Văn Tuyết, đều nhìn về phía

cô, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.

Cái gì? Thủ lĩnh của U Đô vậy mà lại là Ngụy Vương? Tên Ngụy Vương giàu

nứt đố đổ vách trong lăng mộ đó?

Vợ hắn ta còn đang ở đây này!

"Không thể nào, sao có thể như vậy được?" Triệu Văn Tuyết lẩm bẩm, sắc mặt

trắng bệch như tờ giấy.

Chuyên gia thẩm vấn trong phòng thẩm vấn cũng ngây người, ngơ ngác hỏi:

"Không đúng, hắn ta không phải là Tô Kiều sao, rốt cuộc hai người bọn họ có

quan hệ gì? Là hắn ta nói cho ngươi biết sao?"

Sau khi nói ra nhiều thông tin như vậy, Tịnh Không đại sư cảm giác mình sắp

c.h.ế.t đến nơi, mồ hôi tuôn như mưa, gần như sắp ngất xỉu, nói một cách máy

móc: "Hắn ta không nói cho ta biết, là ta nhìn thấy trong tư liệu mà các đời trụ

trì của chùa Từ Tâm để lại."

Hắn ta cố gắng hạ giọng xuống, như thể làm vậy thì người khác sẽ không nghe

thấy, lí nhí nói: "Hắn ta... bọn họ là một thể song hồn."

Lời nói của Tịnh Không đại sư như sấm sét giữa trời quang, khiến mọi người

không kịp trở tay.

Triệu Văn Tuyết vốn đang bình tĩnh, nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều

đang lén lút nhìn mình, trong mắt còn xen lẫn vài phần địch ý. Cô ấy nghe tin

tức về chồng mình xong liền hoảng hốt, nhìn thấy mọi người nhìn mình bằng

ánh mắt thù địch, trong lòng lại càng thêm tủi thân.

Bầu không khí hòa hợp vui vẻ ban nãy tan biến trong chốc lát, thay vào đó là sự

căng thẳng ngột ngạt.

Có người muốn khống chế Triệu Văn Tuyết, nhưng liếc mắt nhìn An Như Cố,

cuối cùng vẫn nhịn xuống, thu chân lại.

Triệu Văn Tuyết đi theo An Như Cố lâu như vậy, cũng không bị xử lý, rất có thể

là người đáng tin.

An Như Cố vỗ vỗ vai Triệu Văn Tuyết đang hoảng hốt, an ủi: "Không sao, tôi

tin cô."

Sau đó, cô nhìn những người xung quanh: "Thuật xem tướng của tôi cũng tạm

được, cô ấy không có ác ý, mọi người yên tâm."

Mọi người: "..."

Nếu thuật xem tướng của cô mà còn gọi là tạm được, thì không còn ai là xem

tướng giỏi nữa.

An Như Cố lên tiếng bênh vực cô: "Quá khứ của Triệu Văn Tuyết không có vấn

đề gì, hơn nữa cô ấy rất lương thiện, quan hệ với chúng ta cũng rất tốt, tôi tin cô

ấy sẽ không phản bội chúng ta. Còn về chồng cô ấy, sau khi cô ấy c.h.ế.t đã làm

ra chuyện gì, thì cô ấy cũng không quản được."

Có An Như Cố bảo đảm chắc nịch như vậy, địch ý trong lòng mọi người dần

dần tan biến, thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Văn Tuyết nghe thấy đối phương bênh vực mình, trong lòng xúc động,

hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, vội vàng nói: "Cảm ơn, cảm ơn cô."

Nhìn thấy mỹ nhân rơi lệ, An Như Cố thở dài: "Cô là người rất tốt, đáng tiếc lại

lấy nhầm chồng."

Mối quan hệ giữa hai người ngày càng trở nên thân thiết.

Mọi người: "???"

Nhìn thấy Triệu Văn Tuyết nương tựa vào An Như Cố như vậy, không hiểu sao,

bọn họ bỗng nhiên cảm thấy hơi tội nghiệp cho Ngụy Vương kia.

Bị An Như Cố đào mộ, còn bị cô cướp vợ...

Người của Cục Quản lý Đặc biệt tiếp tục thẩm vấn Tịnh Không đại sư, còn An

Như Cố tranh thủ thời gian quay về khách sạn, mở máy tính, livestream như

thường lệ.

Bây giờ có nhiều khán giả như vậy, lỡ như cho leo cây một lần, có lẽ sẽ bị

mắng. Cho dù đang ở nơi khác, cũng phải đi làm!

Phòng livestream vừa mở, đã có hàng trăm hàng nghìn khán giả tràn vào.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 519: Buổi livestream lần thứ 22


Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, số người đang xem trực tuyến trong phòng

livestream đã đạt tới con số hàng triệu, không ít người tặng quà miễn phí và trả

phí. Thuật toán tính điểm phổ biến khá phức tạp, liên quan đến số lượng người

xem trực tuyến, quà tặng, số lượng bình luận,...

Chẳng mấy chốc, điểm phổ biến của phòng livestream đã đạt tới năm mươi

triệu, khiến người ta phải ngoái nhìn.

Khán giả từ các phòng livestream khác thấy Nghênh Nhật Xuất Vân bắt đầu

phát sóng, cũng lần lượt nhấp vào phòng livestream của cô. Điểm phổ biến của

không ít phòng livestream khác bị ảnh hưởng.

Một số streamer cảm thán, may mà cô ấy chỉ livestream mười ngày một lần, nếu

livestream mỗi ngày thì...

Một số streamer khác thì lại còn vui hơn cả khán giả, trực tiếp mở phòng

livestream của An Như Cố, trở thành người phát lại.

Bình luận trong phòng livestream của Nghênh Nhật Xuất Vân tràn ngập như

thác lũ.

【Chờ cô đến hoa cũng tàn rồi, tôi chẳng muốn học hành gì nữa, chỉ muốn xem

cô livestream.】

【Thêm một, tôi chẳng muốn đi làm nữa, chỉ muốn xem cô livestream.】

【Hahaha các người nói dối mà không biết ngượng mồm à, sắp Tết rồi, còn học

với hành cái gì nữa?】

【Sắp Tết rồi mà streamer vẫn còn đi làm, đúng là phận làm công ăn lương mà.

Mười ngày nữa, streamer còn livestream không? Không nghỉ Tết à?】

【Streamer, ngàn vạn lần đừng nghỉ Tết, livestream của cô còn hay hơn xem

Gala xuân nữa! Chỉ còn trông chờ vào video của cô để sống thôi.】

An Như Cố thấy bình luận hỏi về kỳ nghỉ của mình, bấm đốt ngón tay tính toán,

chậm rãi lắc đầu: “Mười ngày nữa đúng là Tết rồi, nhưng mà vẫn sẽ livestream

đúng giờ.”

Livestream mười ngày một lần đã trở thành thói quen của cô.

Cô trò chuyện với khán giả một lúc, không lâu sau, ba người được chọn ngẫu

nhiên hữu duyên đã lộ diện.

An Như Cố liên hệ với người hữu duyên 【Kim Thu Thập Nguyệt】, sau khi

trao đổi xong xuôi thì gọi điện thoại.

Ngay sau đó, một người phụ nữ trông ngoài ba mươi tuổi xuất hiện trên màn

hình.

Tóc Kim Thu Thập Nguyệt nửa vàng nửa đen, có lẽ là sau khi nhuộm tóc đã

không nhuộm lại, khóe mắt có vài nếp nhăn, quầng thâm mắt cũng khá nặng, mí

mắt sụp xuống, tinh thần không được tốt lắm.

Cô mặc tạp dề in hoa, đeo khẩu trang, tay còn đeo găng tay cao su, hình như

đang làm việc.

Khán giả trong phòng livestream lại bắt đầu tiết mục quen thuộc.

【Không nói gì nữa, chúng ta hãy chào mừng người hữu duyên!】

【Tôi lật bài ngửa đây, không giả vờ nữa, chúng ta hãy chào mừng “người xui

xẻo” đầu tiên!】

【Hahahahaha các người ác quá đi.】

Cô tháo găng tay cao su, mỉm cười nhìn vào ống kính: “Streamer, chào cô, tôi

muốn nhờ cô xem giúp một quẻ.”

“Được, cô thanh toán tiền xem bói, một quả pháo năng lượng cao là được.”

Lúc Kim Thu Thập Nguyệt thanh toán, mím môi, lông mày nhíu lại không tự

chủ. Sáu trăm sáu mươi sáu tệ, không phải là một con số nhỏ.

Nhưng nghĩ lại, vẫn là xem bói quan trọng hơn, cuối cùng vẫn đau lòng chuyển

tiền.

Sau khi chuyển tiền, cô ấy vội vàng tự giới thiệu: “Cô chắc cũng nhìn ra được,

tôi làm dịch vụ giúp việc gia đình. Bình thường nhận việc ở công ty giúp việc,

nhưng mà hôm nay đang dọn dẹp vệ sinh cho nhà sếp của chồng tôi, không lấy

tiền.”

Nói đến đây, trên mặt cô ấy hiện lên vẻ bực bội.

Cô ấy siêng năng cần cù, khả năng dọn dẹp vệ sinh rất tốt, những khách hàng đã

từng hợp tác đều khen cô ấy, còn thêm cô ấy vào WeChat, sau này sẽ trực tiếp

tìm cô ấy.

Cô ấy làm nửa ngày thường có một hai trăm tệ tiền công. Bây giờ giúp sếp của

chồng làm việc, làm rất mệt, mà lại không được một đồng nào.

Nhưng nghĩ lại, đây cũng là việc phải làm. Làm tốt rồi, sếp của chồng chắc chắn

sẽ coi trọng anh ấy như lời anh ấy nói, sau này lợi ích sẽ rất nhiều.

Tầm nhìn của mình không thể hạn hẹp như vậy.

Cô ấy thu lại suy nghĩ, nghĩ đến chuyện quan trọng, nhìn An Như Cố trên màn

hình, mắt sáng lên, tràn đầy hy vọng vào tương lai: “Tôi làm giúp việc lâu như

vậy, quen biết được một số người bạn tốt. Chúng tôi chuẩn bị hợp tác mở một

công ty giúp việc nhỏ, vừa hay tôi cũng có chút tiền nhàn rỗi, nói không chừng

sau này có thể làm bà chủ, dù sao cũng tốt hơn là cứ làm giúp việc mãi.”

“Vậy nên tôi muốn hỏi, vận sự nghiệp của tôi thế nào?”

Kim Thu Thập Nguyệt nghĩ đến những ngày tháng sau này, mặt mày hớn hở,

như cây khô gặp mưa rào, vẻ mệt mỏi trên mặt tan biến hết
 
Back
Top