Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 490


An Như Cố nhân lúc Tiểu Bạch Long chưa nổi giận, bèn đi đến bên cạnh Tiểu

cương thi, sửa lời: "Em nhìn nhầm rồi, đó là rồng, không phải rắn, sau này đừng

gọi như vậy nữa."

Tiểu cương thi: "???"

Tiểu cương thi nhìn Tiểu Bạch Long, thế giới quan như sụp đổ, há hốc mồm

kinh ngạc nói: "Nhưng rồng trong sách và trên tivi đều rất lớn, một ngụm có thể

nuốt chửng một người, sao đó có thể là rồng được?"

Trong tưởng tượng của cô bé, rồng phải che khuất cả bầu trời, không liên quan

gì đến con rồng bé hơn cả con trăn này.

"Thực lực của anh ấy bị tổn hại, nên bây giờ mới nhỏ như vậy."

Nghe thấy câu khẳng định chắc nịch, Tiểu cương thi đưa tay che ngực, như thể

vừa nhìn thấy thần tượng mà mình yêu thích, thất vọng tràn trề: "Sao lại như

vậy chứ, rồng phải oai phong lẫm liệt chứ!"

Tiểu Bạch Long: "..."

Thấy Tiểu Bạch Long càng ngày càng tức giận, An Như Cố chỉ có thể chuyển

chủ đề, không để Tiểu cương thi chọc cậu nữa: "Tối nay ăn cơm no chưa? Chưa

no thì chúng ta đi ăn tiếp."

Tiểu cương thi tối nay đã ăn cơm do Thương Nguyệt nấu rồi, nhưng ai mà nỡ từ

chối một bữa ăn khuya chứ? Cô bé lập tức bị đánh lạc hướng: "Ăn!"

Nam Thành không phải là sa mạc ẩm thực, mà là kinh đô ẩm thực nổi tiếng, nhà

hàng truyền thống được chia thành "Bát lâu nhất trai". Vạn Hòa Lâu, Khánh

Phong Lâu, Vệ Hải Lâu... trong đó nổi tiếng nhất là Vạn Hòa Lâu, từng tiếp đãi

rất nhiều nguyên thủ quốc gia.

Nơi đây có đầy đủ các món ăn từ Tứ Xuyên, Huy Châu, Hoài Dương... Muốn ăn

tám món ăn chính của Trung Quốc, Vạn Hòa Lâu là lựa chọn hàng đầu.

Một người, một cương thi và một con rồng đến khách sạn.

Tiểu Bạch Long sử dụng thuật tàng hình, chỉ có hai người đi cùng mới nhìn thấy

cậu, những người xung quanh chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua, nhìn trái

nhìn phải cũng không thấy ai.

Ba người đến một phòng riêng sang trọng, tìm chỗ ngồi xuống.

Tiểu Bạch Long vẫn còn rất để ý chuyện thực lực bị tổn hại của mình, lại còn bị

gọi là rắn, trong lòng vô cùng bất mãn, bực bội ngồi trên ghế, không nói một

lời.

Nhưng rất nhanh sau đó, cậu đã không còn tâm trí nào để ý đến chuyện nhỏ nhặt

này nữa.

Rất nhiều nhân viên phục vụ bưng thức ăn đi vào.

Tôm hùm om, lợn sữa quay, súp vi cá mập, cá quế chưng tương, gà bọc đất

nung, thịt kho Đông Pha, lạp xưởng hấp, gà Đông An... đủ loại món ăn thịnh

soạn, bày biện đầy ắp cả bàn.

Nữ phục vụ dẫn đầu có chút ngạc nhiên, hai người ăn nhiều như vậy, trong đó

còn có một đứa trẻ, thật là xa xỉ.

Cô ấy bèn nói với An Như Cố một câu: "Nếu không ăn hết, chúng tôi có thể gói

mang về ạ."

"Ừm, cảm ơn." An Như Cố gật đầu: "Lát nữa cần thì tôi sẽ gọi cô."

Cô và Tiểu cương thi đương nhiên không thể ăn hết nhiều như vậy, những món

này chủ yếu là gọi cho con rồng đang tàng hình kia.

Dù sao đây cũng là bữa cơm đầu tiên tiếp đãi thần linh, đương nhiên phải long

trọng một chút, phải ra dáng một chút. Nếu không sẽ bị coi là bất lịch sự. Hơn

nữa, Tiểu Bạch Long sắp tới sẽ làm việc cho cô, đương nhiên không thể bạc đãi

cậu được.

Tuy nhiên, món ăn nhiều như vậy, chắc cậu không ăn hết, đến lúc đó sẽ gói

mang về.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cô ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch Long đang ngây

người: "Thế nào? Còn hài lòng không?"

Món ăn trên bàn mặn ngọt đều có, nóng lạnh đều đủ. Món xào, món hầm, món

om, cái nào cũng có.

Mỗi món ăn đều là tinh hoa ẩm thực của những vị đầu bếp tài ba, vừa bày ra đã

thu hút mọi ánh nhìn.

Mùi thơm như b.o.m nổ tung tóe trong không khí, khiến người ta thèm thuồng.

Không chỉ Tiểu Bạch Long, mà ngay cả Tiểu cương thi cũng bị hấp dẫn đến

mức trợn tròn mắt.

Dưới gầm bàn, đuôi của Tiểu Bạch Long vô thức ve vẩy, gần như biến thành cái

quạt, nhưng trên mặt vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, khẽ gật đầu: "Cũng tạm

được, không biết có ngon như vẻ ngoài hay không, phải thử mới biết được."

"Vậy ăn thôi."

Tiểu Bạch Long mò mẫm dụng cụ ăn một lúc, rất nhanh đã nắm được bí quyết,

móng vuốt trắng muốt cầm hai chiếc đũa, gắp ngay miếng thịt kho Đông Pha

bắt mắt nhất.

Miếng thịt sau khi được hấp chín, lớp mỡ thấm vào trong thịt, càng hấp càng

mềm, màu sắc đỏ au hấp dẫn.

Cắn một miếng, thịt mềm mịn, béo ngậy mà không ngấy, còn thoang thoảng

hương rượu nồng nàn, chỉ cần nếm thử một lần sẽ nhớ mãi không quên.

Tiểu Bạch Long: "!!!"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 491


Cậu trợn tròn mắt, so với miếng thịt này, những món lễ vật mà cậu từng được

thưởng thức trước đây thật sự không đáng nhắc tới.

Cậu bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ. Tỉnh lại sau giấc ngủ ngàn năm, việc xuyên

không đến ngàn năm sau dường như cũng không tệ.

An Như Cố kêu Tiểu cương thi ăn cơm, như nhớ ra điều gì đó, xoa đầu cô bé,

hạ giọng nói: "Sau này anh ấy cũng sẽ đến đây làm việc, tuy nói là không biết

thì không có lỗi, nhưng em vẫn nên xin lỗi anh ấy một tiếng."

Cô không đòi hỏi Tiểu cương thi phải làm được những điều quá lớn lao, chỉ cần

cô bé biết lễ phép là được.

Hơn nữa, cô làm vậy không hoàn toàn là vì Tiểu Bạch Long, mà cũng là vì Tiểu

cương thi. Đắc tội với thần linh thì sẽ không có kết cục tốt đâu.

Tiểu cương thi đang nhìn chằm chằm vào đĩa gà bát bảo trước mặt, nghe thấy

vậy liền rút đũa lại, ngoan ngoãn ừ một tiếng: "Em biết rồi, em sẽ xin lỗi anh ấy

ngay bây giờ."

An Như Cố cảm thấy hơi an ủi, lúc này, điện thoại cô bỗng reo lên, lấy ra xem,

thì ra là điện thoại của Tôn tiên sinh ở Cục quản lý Đặc biệt.

Cô đứng dậy, mở cửa phòng, đi ra ngoài nghe điện thoại.

Tôn tiên sinh có chút khó hiểu: "Chúng tôi đã đến thôn Phật Tâm, giải cứu được

tất cả bọn trẻ, nhưng tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của tên tà

phật mà cô livestream hôm trước, không biết hắn ta đã chạy đi đâu rồi. Hắn ta

gây ra nhiều tội ác như vậy, không biết sẽ còn gây ra chuyện gì nữa."

An Như Cố: "... Bây giờ hắn ta đang ở dưới địa phủ."

Tôn tiên sinh: "???"

"Mới có nửa ngày, sao cô đã đến Trường Thọ Thôn rồi?"

Chẳng lẽ An tiểu thư này lợi hại đến mức có thể bay được sao?

"Là Long Thần làm đó."

"Ồ ồ."

Tôn tiên sinh bỗng nhiên hiểu ra, sau khi hồi tưởng lại thì trong lòng vô cùng

phức tạp.

Lúc trước họ cũng từng hỏi Tiểu Bạch Long có muốn cống hiến cho đất nước

hay không, nhưng đối phương lười biếng từ chối, vậy mà bây giờ lại giúp An

Như Cố xử lý chuyện này. Không những vậy, trước đây hai vị Tinh Quân kia

cũng một lòng một dạ muốn theo cô làm việc.

Tuy nói cô ấy rất lợi hại, nhưng cô ấy cũng chỉ là một người bình thường, vậy

mà lại có thể khiến ba vị thần linh làm việc cho cô ấy... Thật là khiến người ta

ghen tị.

An Như Cố rất lo lắng cho đám nhỏ: "Tình hình sức khỏe của bọn trẻ như thế

nào rồi?"

"Chúng tôi đã cho bọn nhỏ khám sức khỏe rồi, chỉ là hơi suy dinh dưỡng một

chút, không có vấn đề gì lớn. Còn về vấn đề tâm lý, chúng tôi cũng đang sắp

xếp người chuyên nghiệp để hỗ trợ tâm lý cho bọn nhỏ."

"Vậy thì tốt rồi."

Tôn tiên sinh thấy cô quan tâm đến bọn trẻ như vậy, không khỏi cảm thán: "Hầu

hết bọn trẻ đều đã được người nhà đón về, chỉ có một đứa bé thì không, nó đáng

thương lắm, ban đầu chúng tôi định đưa nó đến cô nhi viện, sau đó tìm một gia

đình đáng tin cậy cho nó."

"Nhưng nó đã từng trải qua chuyện hoang đường như vậy, tính cách hơi kỳ lạ,

không biết sau này liệu có thể hòa nhập với xã hội hay không."

"À đúng rồi, nghe nói cô đang nuôi một con cương thi, cô có thể nhận thêm đứa

bé này không?"

An Như Cố tò mò hỏi: "Tính cách kỳ lạ? Kỳ lạ như thế nào?"

Chẳng lẽ là do bị nhốt quá lâu, nên tâm lý xuất hiện vấn đề?

"Ý tôi là kỳ lạ theo nghĩa tốt." Tôn tiên sinh nhớ lại rồi nói: "Nghe đồng nghiệp

nói, hình như nó là kiểu người thích hi sinh, cống hiến, cơm nước mà dân làng

mang đến, nó đều không nỡ ăn, để dành cho người khác hết, chỉ ăn rau, nên tình

trạng suy dinh dưỡng của nó là nghiêm trọng nhất. Nghe nói nó còn dạy bọn trẻ

con kia đọc sách, viết chữ nữa."

An Như Cố suy nghĩ: "Tốt bụng như vậy cũng không phải là điều xấu."

Tôn tiên sinh lại cảm thán: "Tốt bụng thì tốt, nhưng quá tốt bụng thì hơi kỳ lạ.

Nó đi đường còn không nỡ giẫm c.h.ế.t kiến. Lúc được chúng tôi cứu ra, nó còn

không ngừng nói với bức tượng Phật kia, kêu hắn ta quay đầu là bờ."

"Cái tên tà vật kia tự xưng là Phật, tôi thấy buồn cười thật, đứa bé tám tuổi này

mới giống Phật."

An Như Cố chìm vào suy tư, đứa bé này khá thú vị, có lẽ có liên quan đến mục

tiêu của tên tà phật, bèn đồng ý: "Bên tôi có rất nhiều chỗ ở, ông có thể đưa cậu

bé đến đây."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 492


Để cung cấp chỗ ở cho số lượng nhân viên ngày càng đông, cô đã cho xây dựng

ký túc xá ở công viên giải trí Thiên Lạc, sang trọng không kém khách sạn năm

sao, nếu không thì hai vị thần tiên kia chắc chắn sẽ không chịu ở.

Sau khi thống nhất xong, An Như Cố cúp điện thoại, đi đến cửa phòng, mở cửa

ra thì thấy Tiểu cương thi đang ngây người.

Cô bé ngồi trên ghế, trợn tròn mắt nhìn bàn ăn, chiếc đũa dừng lại giữa không

trung, hồn vía lên mây, hoàn toàn không còn tinh thần.

An Như Cố đi đến trước mặt cô bé: "Sao em không ăn cơm?"

Vừa dứt lời, ánh mắt cô lướt qua bàn ăn, đồng tử co lại.

Tám món mặn, tám món chay, còn có bốn bát canh... hơn hai mươi chiếc đĩa

đều sạch bóng, như vừa được rửa sạch.

Ngay cả đĩa trái cây và món khai vị cũng bị ăn sạch sẽ.

Tiểu cương thi trợn tròn mắt nhìn những chiếc đĩa trống không trước mặt, đứng

hình.

Sau khi An Như Cố rời đi, cô bé định xin lỗi Tiểu Bạch Long, sau đó ăn món gà

bát bảo mà nó đã nhắm trúng.

Thế nhưng, còn chưa kịp mở miệng, thì đĩa gà bát bảo đã bị một cơn gió cuốn

đi, bay khỏi khỏi mặt cô bé, ngay cả nước cũng không chừa lại một giọt. Đợi

đến khi cô bé phản ứng lại, thì món ăn trên bàn đã vơi đi một nửa.

Cô bé quên cả chuyện xin lỗi, vội vàng cầm đũa lên giành ăn, nhưng luôn bị

chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn những món ngon trôi tuột khỏi miệng.

Nghe thấy giọng nói của An Như Cố, vẻ mặt ngây người của cô bé biến mất, cô

bé ôm chầm lấy chân cô, òa khóc: "Chị ơi, anh ấy không chừa lại cho em một

miếng nào hết!"

Cả đĩa gà bát bảo thơm ngon đều vào bụng cậu hết, không chừa lại một miếng

xương nào.

Tình cảm tốt đẹp dành cho rồng trong lòng cô bé biến mất không còn một chút

gì, thật là xấu xa, trên đời sao lại có người xấu xa như vậy chứ!

An Như Cố: "..."

Tiểu Bạch Long ngồi thẳng lưng trên ghế, hai chiếc móng vuốt trắng muốt đặt

trên bụng, chiếc bụng xẹp lép lúc nãy bây giờ đã phình to hơn nhiều, cậu không

kìm được phát ra tiếng thở mãn nguyện.

Nghe thấy Tiểu cương thi khóc lóc kể lể, trong lòng cậu hơi chột da. Cậu cũng

không phải cố ý, chỉ là lỡ tay ăn hết thôi.

Nhưng nghĩ lại, ai bảo Tiểu cương thi vô lễ trước, trẻ con thì có thể nói năng

bừa bãi sao?

Đáng đời! Cậu không phải là kẻ dễ chọc đâu!

Cậu bèn nghiêm mặt nói: "Cô ấy đã nói hôm nay là mời ta ăn cơm, mi chỉ là đi

ké thôi, khóc lóc cái gì? Ồn ào quá."

Tiểu cương thi nghe vậy càng khóc to hơn, vô thức ôm chặt lấy chân An Như

Cố, tìm kiếm cảm giác an toàn, hình tượng đẹp đẽ về Long Thần trong lòng cô

bé đã vỡ nát không còn một mảnh.

Bạn nó là Vệ Vũ còn biết chia đồ ăn cho cô bé, đường đường là thần linh vậy

mà lại đi bắt nạt người khác?

Quan trọng nhất là, còn giành chị ấy với cô bé nữa, chưa từng thấy ai xấu xa

như vậy!

An Như Cố: "..."

Cô liếc nhìn Tiểu Bạch Long, nghi ngờ tuổi tác của cậu, sao cậu lại đi giành

cơm của đứa bé bốn tuổi chứ?

Tiểu Bạch Long bị cô nhìn thì ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào

cô.

Cô không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, chỉ có thể xoa đầu cô bé, an ủi: "Lát nữa

chị sẽ gói ghém đồ ăn cho em rồi em mang về ăn nhé."

Tiểu cương thi bình thường rất ít khi khóc, rất nhanh sau đó đã được dỗ dành,

cô bé nín khóc, gật đầu đồng ý.

Tuy nhiên Tiểu Bạch Long lại nói: "Ta cũng muốn ăn!"

"Anh chưa no sao?" An Như Cố ngạc nhiên hỏi: "Hợp khẩu vị của anh đến vậy

sao?"

Tiểu Bạch Long tự coi mình là ai, giọng điệu bình tĩnh nói: "Cũng tạm được,

chủ yếu là đói lâu rồi, bụng hơi trống."

An Như Cố nhìn vết nước chấm chưa lau sạch trên miệng cậu: "..."

Tiểu Bạch Long thấy cô nhìn mình chằm chằm không nói gì, còn tưởng là cô

không đủ tiền, liền lấy ra một đống đá quý lấp lánh từ trong móng vuốt, ném lên

bàn: "Ta mua được chứ?"

Thế là, An Như Cố lại gọi thêm nhiều món ở Vạn Hòa Lâu.

Lúc rời đi, các nhân viên phục vụ đều không kìm được mà nhìn họ với ánh mắt

kỳ lạ.

Ban đầu còn tưởng họ không ăn hết cả bàn, không ngờ họ ăn sạch sẽ, lại còn gói

mang về nhiều như vậy.

Trời ơi, chẳng lẽ bụng của An Như Cố và Tiểu cương thi là kết nối với không

gian khác sao?

Ba người trở về đạo quán Xuất Vân
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 493


An Như Cố bị mang tiếng oan không đáng, nghĩ đến ánh mắt của nhân viên

phục vụ, cô cảm thấy hơi xấu hổ.

Cô quay đầu nhìn Tiểu Bạch Long vẫn đang ăn, chìm vào im lặng.

Sau này vẫn là nên đặt đồ ăn mang về, ít ra ngoài thì hơn.

Tiểu Bạch Long không hề hay biết, động tác tao nhã, hấp dẫn, nhưng hộp cơm

lại chồng chất lên nhau, cao như núi.

Với sức ăn này, không biết tiền trợ cấp mà nhà nước cấp có đủ cho cậu ăn hay

không.

Càng gần Tết, thời tiết ở Nam Thành càng lạnh, mấy hôm trước có một trận

tuyết rơi dày đặc, cái lạnh thấu xương, khiến người ta co rụt lại, nhưng vẫn

không thể dập tắt niềm đam mê của khách du lịch.

Nhà ma và nhà yêu quái ở công viên giải trí Thiên Lạc, ngay từ khi mới mở cửa

đã đổ xô vào rất nhiều khách.

Đạo quán Xuất Vân càng đông hơn, rất nhiều người đến dâng hương hoặc mua

bùa. Rõ ràng chỉ là một đạo quán nhỏ, nhưng hương khói lại thịnh vượng bất

ngờ, vượt xa nhiều đạo quán nổi tiếng khắp cả nước.

Một mình đạo quán Xuất Vân đã thu hút lượng khách du lịch lớn cho cả làng.

An Như Cố tu luyện cả buổi sáng, sau đó cầm chổi, tự tay quét tuyết trên mặt

đất. Chiếc chổi quét qua, tuyết trắng phát ra tiếng "xào xạc".

Người khác cảm thấy mùa đông lạnh buốt, có rất nhiều điều bất tiện. Nhưng cô

lại thích nhất mùa đông, cái lạnh khiến cô tỉnh táo hơn.

Hồi nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi, cô đã ngồi dưới hiên nhà, ngắm nhìn

rất lâu. Màu trắng tinh khiết ấy như có thể gột rửa hết mọi ô uế trần gian, khiến

người ta cảm thấy thân thuộc.

Vào ngày tuyết tan, người của Cục quản lý Đặc biệt đã đưa đứa bé Ngụy Tử

Ninh được cứu ra khỏi thôn Phật Tâm đến.

Sau khi người liên quan rời đi, Ngụy Tử Ninh không hề sợ người lạ, chủ động

phá vỡ sự im lặng: "Chị ơi, chào chị, em là Ngụy Tử Ninh."

Cậu bé cao hơn bạn bè cùng trang lứa, khuôn mặt khá đẹp trai. Do lâu ngày

không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời nên làn da rất trắng, nhưng tinh thần lại rất

tốt, giữa hai lông mày toát ra vẻ bình tĩnh, giọng nói rõ ràng, chậm rãi.

Nhìn cậu bé trưởng thành hơn so với tuổi thật rất nhiều.

"Em bao nhiêu tuổi rồi?"

Ngụy Tử Ninh không biết mình bao nhiêu tuổi, không chắc chắn nói: "Năm nay

hình như là tám tuổi ạ."

Trước đó, Diêm Vương đã gửi tin tức, tên tà vật kia sau khi bị dùng hình phạt

đã khai ra rất nhiều chuyện. Hóa ra hắn ta đang tìm kiếm Phật tử dựa theo một

lời tiên tri, muốn nuốt chửng Phật tử, để cuối cùng trở thành Phật.

Người mà hắn ta quan tâm nhất là một đứa trẻ mồ côi, cũng chính là Ngụy Tử

Ninh. Nhưng Phật tử giáng thế, chắc chắn sẽ có dấu hiệu phi thường, không thể

để hắn ta tùy ý bắt nạt, nhốt trong căn phòng tối tăm được.

Vì vậy, hắn ta không dám chắc chắn, vẫn luôn âm thầm theo dõi.

An Như Cố nhìn khuôn mặt của cậu bé, bấm ngón tay tính toán một lúc. Quả

thực là tám tuổi, bát tự có nhiều Hoa Cái, rất có duyên với Phật.

Cô thản nhiên, nhìn đứa bé có vẻ ngoài bình thường trước mặt, trong lòng cảm

thấy có chút kỳ lạ, thử hỏi: "Em là Phật tử sao?"

Ngụy Tử Ninh chắp hai tay lại, cúi đầu chào An Như Cố, vẻ mặt bình tĩnh,

giống như đang nói chuyện phiếm: "Em không dám nhận danh hiệu Phật tử, bây

giờ em chỉ là một người bình thường thôi."

An Như Cố: "..."

Cô chỉ là thử hỏi thôi, không ngờ cậu bé này thật sự là Phật tử!

Nếu tên tà phật kia ở đây, chắc hắn ta sẽ rớt cả hàm. Phật tử mà hắn ta tìm kiếm

khắp nơi thì ra đã giáng thế từ lâu, hơn nữa lại luôn ở trước mặt hắn ta.

"Em giác ngộ từ khi nào?"

Ngụy Tử Ninh vẻ mặt không vui không buồn: "Không lâu sau khi em sinh ra."

An Như Cố hơi tò mò: "Vậy tại sao em không chạy trốn khỏi nơi đó?"

Ngụy Tử Ninh thản nhiên nói: "Bây giờ em không có khả năng thoát khỏi sự

kiểm soát của hắn ta, nếu bị phát hiện, em sợ sẽ bị hắn ta lột da, rút gân."

An Như Cố nhìn cậu bé đang đứng thẳng tắp trước mặt, gật đầu: "Lựa chọn của

em rất sáng suốt. Năng lực của hắn ta rất kỳ lạ, hơn nữa lại có âm mưu không

tốt với em, nếu bị phát hiện thì chín phần mười là chết... Vậy tại sao em lại nói

cho chị biết?"

Trên khuôn mặt Ngụy Tử Ninh hiện lên nụ cười: "Em có thể nhìn ra ai là người

tốt, ai là người xấu, nữ thí chủ đã cứu em thoát khỏi nơi đó, em còn chưa kịp

cảm ơn thì làm sao có thể giấu diếm chị được?"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 494


Hơn nữa... ánh kim quang công đức trên người cô thật sự rất chói lóa.

Nếu người như vậy còn muốn hại cậu, thì trên đời này không còn ai không

muốn hại cậu nữa.

An Như Cố nhướng mày, Phật tử này cũng thông minh đấy: "Cho chị hỏi một

chút, lý do em luân hồi chuyển thế là gì?"

Hai vị Tinh Quân xuống trần gian là để cứu cô, vậy thì Phật tử xuống trần gian

cũng phải có mục đích chứ.

Nghe vậy, động tác trên tay Ngụy Tử Ninh khựng lại: "Thực ra khi luân hồi

chuyển thế thường sẽ không còn ký ức gì cả, em chỉ biết mình là Phật tử, còn lý

do tại sao thì em không biết. Có lẽ là để cứu rỗi chúng sinh."

Nói đến đây, cậu bé cảm khái vô cùng, nắm chặt chiếc túi xách trong tay, đó là

túi hành lý mà người của Cục quản lý Đặc biệt chuẩn bị cho cậu, bên trong

đựng những vật dụng cần thiết cho cuộc sống.

"Nữ thí chủ, thực ra lần này em đến đây là để cảm ơn chị đã cứu em khỏi tay kẻ

ác, sau đó tạm biệt chị, em nên đi làm những việc mà em nên làm."

"Đi cứu rỗi chúng sinh?"

Ngụy Tử Ninh gật đầu, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng vào tương lai: "Từ xưa đến

nay, cuộc sống luôn gian nan, vất vả, em muốn cứu rỗi chúng sinh, khiến họ quy

y Phật Tổ. Bố thí, lời nói nhẹ nhàng, hành động có lợi... duyên phận luân hồi,

cùng nhau hưởng lợi ích từ Phật pháp."

Cậu bé cúi đầu chào An Như Cố, sau đó quay người bỏ đi, dáng người gầy gò

do suy dinh dưỡng toát ra vẻ kiên định.

Cuộc sống gian nan, chúng sinh đang chờ cậu bé cứu rỗi.

"Chờ đã, em có giấy phép truyền giáo không?"

Ngụy Tử Ninh: "?"

"Giấy phép truyền giáo là gì? Cái này cũng cần giấy phép sao?"

An Như Cố lấy điện thoại ra, mở quy định: "Nếu không có sự cho phép của cơ

quan quản lý tôn giáo, người của tôn giáo không được phép truyền giáo ở bên

ngoài nơi tôn giáo."

"Vì vậy, ước mơ cứu rỗi chúng sinh của em bây giờ chắc là không thực hiện

được rồi. Em cẩn thận đừng để bị bắt nhé."

Ngụy Tử Ninh: "???"

Nhìn Phật tử tám tuổi trước mặt, cô nghĩ đến Tiểu cương thi, bèn nói: "Hơn nữa,

bây giờ em đang trong độ tuổi đi học, không đi học sẽ trở thành người mù chữ,

không thể trốn tránh giáo dục bắt buộc chín năm được."

An Như Cố nhìn vị Phật tử đang hoang mang trước mặt, trong đầu suy nghĩ

miên man: "Chị có thể hiểu được nhiệt huyết truyền giáo của em, nhưng thời

thế đã thay đổi rồi, em phải nhập gia tùy tục, ít nhất cũng phải tuân thủ pháp

luật."

Phật tử nhận lấy chiếc điện thoại cô đưa, đọc kỹ những dòng chữ trên màn hình,

vẻ mặt vẫn như mọi khi không vui không buồn, nhưng trong lòng lại dấy lên

sóng gió.

Khi bị tà phật nhốt lại, cậu bé không quên học hỏi những đứa trẻ đã từng đi học,

nhận biết được rất nhiều chữ, cứ tưởng đã đủ dùng, nhưng xem ra để đọc hiểu

được thông báo của chính phủ với ngôn từ nghiêm khắc này vẫn còn hơi khó

khăn.

Hóa ra An Như Cố không nói dối. Bây giờ, nhà nước đã ban hành rất nhiều luật

lệ, hoàn thiện các quy định chi tiết, chấn chỉnh các ngành nghề liên quan. Mọi

người chỉ có tự do tín ngưỡng, chứ không có tự do truyền giáo.

"Nếu em ra đường truyền giáo cho người khác, nếu không bị phát hiện thì

không sao, nhưng một khi bị phát hiện, nhẹ thì bị giáo dục, nặng thì..." An Như

Cố như nhớ ra điều gì đó, an ủi: "Nhưng bây giờ em chưa thành niên, hình phạt

có lẽ sẽ nhẹ hơn một chút."

Phật tử: "..."

Không cảm thấy được an ủi chút nào, ngược lại tâm trạng càng thêm phức tạp.

Trong lòng cậu bé tràn đầy ưu phiền: "Rõ ràng là buông xuống đồ đao, lập tức

thành Phật, nhưng bây giờ muốn quy y Phật Tổ lại có nhiều hạn chế như vậy.

Vạn vật thay đổi, sao lại đến mức này chứ?"

Ước mơ cứu rỗi chúng sinh của cậu bé còn chưa kịp bắt đầu, vậy mà đã bị dập

tắt.

Thế giới này đối với họ lại gian nan như vậy sao!
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 495: Ít nhất Phật tử phải có bằng Tiến sĩ


An Như Cố sắc mặt không đổi, cô chưa được phong chức trở thành đạo sĩ chính

thức, nhưng cũng coi như nửa người trong giới tu hành nên có thể hiểu được

những quy định liên quan.

"Có lẽ là vì em không hòa nhập vào thế giới loài người nên không biết có một

số người lợi dụng danh nghĩa tôn giáo để truyền bá tư tưởng phản xã hội, gây ra

bất ổn xã hội, cuối cùng làm lung lay nền tảng của đất nước."

Nghe vậy, Phật tử chớp chớp mắt, trong đầu đột nhiên nhớ đến kẻ đã khiến cậu

bé bị nhốt dưới lòng đất nhiều năm.

Tên tà phật kia chờ đợi cậu bé giáng thế, để thay thế cậu bé, loại tà ma này mà

thành Phật, chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn. Nói tóm lại, tà giáo và tà phật đều hại

người, việc hạn chế chúng cũng là có lý do.

Phật tử không có ký ức nên không có kinh nghiệm sống, nhưng cậu bé rất thông

minh, tính cách thoáng đạt, rất nhanh đã thoát khỏi tâm trạng buồn bã.

"Nữ thí chủ, cảm ơn chị đã chỉ điểm, em hiểu rồi." Phật tử gật đầu: "Nhưng giáo

dục bắt buộc là gì vậy?"

"Trẻ em trong độ tuổi đi học có thể đi học chín năm, học phí do chính phủ chi

trả."

Cậu bé sững sờ. Cậu sống dưới hầm rất lâu, không tiếp nhận được nhiều thông

tin, trong ấn tượng của cậu bé, thế giới loài người phải là nơi lầm than, dân

chúng sống không bằng chết.

Sao hầu hết mọi người đều an cư lạc nghiệp, lại còn được học miễn phí?

Cậu bé vô cùng xúc động, theo bản năng chắp hai tay lại, cúi đầu thật sâu, trong

lòng dâng lên sự yêu mến đối với chính phủ, cảm thán: "A Di Đà Phật, quả là

việc làm thiện lành, trong sáng!"

Phật cho rằng chúng sinh đang chìm trong bể khổ, Phật lấy lòng từ bi, dùng

pháp lực vĩ đại của mình cứu giúp họ lên bờ. Đó chính là cứu rỗi chúng sinh.*

Bây giờ, thế giới loài người tốt đẹp hơn cậu bé tưởng tượng rất nhiều, dường

như không cần cậu bé cứu rỗi.

Trong lòng cậu bé không hề bất mãn hay thất vọng, trái lại còn rất vui mừng.

Mục tiêu của Phật là cứu rỗi chúng sinh, bây giờ con người có thể tự cứu rỗi

bản thân, đương nhiên là tốt nhất.

Tuy nhiên, thấy cậu bé vui mừng như vậy, An Như Cố bèn nói: "Em thích quy

định này lắm sao? Vậy thì tốt, chị sẽ đưa em đi học."

Phật tử: "?"

Nụ cười trên mặt Phật tử dần dần biến mất, cậu bé nghiêm mặt nói: "Nữ thí chủ,

chị cũng biết đấy, em không phải trẻ con, sao phải đi học?"

Đó là nơi dành cho trẻ con loài người, thứ nhất cậu không phải người, thứ hai

cậu không phải trẻ con, tại sao phải đi học?

An Như Cố nói: "Bốn chữ giáo dục bắt buộc này, không chỉ nhấn mạnh giáo

dục, mà còn nhấn mạnh bắt buộc. Trừ khi có lý do đặc biệt, nếu không thì phải

đi học, nếu không sẽ bị xử phạt."

Phật tử: "!"

"Vậy mà không phải tự nguyện, mà là bắt buộc?"

"Đúng vậy, là bắt buộc." An Như Cố bình tĩnh nói: "Tuy em là Phật tử, nhưng

bề ngoài vẫn là một đứa trẻ, những người cùng tuổi với em bây giờ đều đang đi

học, tính ra tuổi thì em nên học lớp ba."

"Nếu không tham gia giáo dục bắt buộc, đến lúc đó, người của khu phố sẽ tìm

đến nói chuyện với chị và em đấy."

Phật tử: "?"

Thấy cậu bé dường như không thể chấp nhận được, An Như Cố bèn tìm kiếm

những tin tức liên quan trên điện thoại.

Kinh ngạc, đứa trẻ chín tuổi ở phường Minh Dương không đi học, cơ quan chức

năng đã can thiệp

Bên dưới có rất nhiều bình luận: 【Con tôi ba tuổi đã đi học mẫu giáo, sáu tuổi

đã đi học tiểu học, chín tuổi mà không đi học thật sự là ngoài sức tưởng tượng

của tôi.】

【Lọt lưới của giáo dục chín năm hahaha.】

【Học xong cấp hai thì muốn làm gì thì làm, nhưng giáo dục bắt buộc thì phải

tham gia. Bên chỗ tôi có người muốn cho con đi làm khi chưa tốt nghiệp cấp

hai, vi phạm luật giáo dục bắt buộc, may mà cuối cùng cũng được khuyên

ngăn.】

Phật tử: "..."

Nếu cậu bé không học chín năm này, vậy mà còn bị xử phạt? Hơn nữa còn liên

luỵ đến người xung quanh?

Quy định của chính phủ quả thực rất tốt đối với người bình thường, nhưng đối

với cậu...

Cậu bé hơi choáng váng, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng chấp

nhận sự cứng rắn của chính phủ, bèn nói: "Nữ thí chủ nói rất đúng, em quả thực

nên tuân thủ pháp luật của loài người."

"Em sẽ học chín năm, sau đó em sẽ đến chùa trở thành người của Phật giáo, rồi

truyền giáo cho những người có duyên với em, khuyên họ quy y Phật Tổ."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 496


Chỉ là chín năm sau mới được truyền giáo thôi mà, cậu bé chờ được.

Chịu đựng chín năm này, tự nhiên sẽ được tự do.

Tuy nhiên lúc này, An Như Cố lại tìm thấy một bài viết khác trên điện thoại:

"Nhưng bây giờ rất nhiều ngôi chùa yêu cầu bằng cấp, nếu em muốn đến những

ngôi chùa nổi tiếng thì vẫn phải tiếp tục học hành."

Phật tử: "???"

Cậu bé hơi ngạc nhiên: "Bằng cấp là gì?"

Học xong chín năm rồi mà vẫn không thể đến chùa khuyên người ta quy y sao?

An Như Cố giải thích: "Ở thế giới loài người, học hành có thể dần dần tiến bộ.

Học xong chín năm thì con mới tốt nghiệp cấp hai, trên đó còn có cấp ba, đại

học, thạc sĩ, tiến sĩ... Nói chung là học vô cùng."

Nghe thấy một loạt danh hiệu cao siêu, Phật tử hơi choáng váng: "Vậy thì bao

giờ em mới học xong?"

An Như Cố xem tin tức, nói: "Rất nhiều ngôi chùa yêu cầu bằng đại học, một số

ngôi chùa nổi tiếng thậm chí còn yêu cầu bằng thạc sĩ trở lên."

"Nếu em học đại học bình thường, thì chín năm cộng ba năm cộng bốn năm,

bình thường phải học mười sáu năm."

Phật tử: "..."

"Học tận mười sáu năm, mà mới chỉ có bằng đại học bình thường sao?"

"Đúng vậy, còn thạc sĩ, tiến sĩ thì còn phải học tiếp."

An Như Cố nghĩ đến thân phận cao quý của cậu bé, nghiêm túc lên kế hoạch

cho tương lai của cậu: "Nói thật, bây giờ những người đến chùa dâng hương sẽ

nhìn vào danh tiếng và bằng cấp của sư thầy. Em muốn truyền giáo như vậy, thì

hãy thi vào trường đại học tôn giáo đi."

"Hơn nữa, em là Phật tử, chắc chắn khác với những nhà sư bình thường. Chị

khuyên em nên học lên tiến sĩ tôn giáo. Nếu không, đến lúc đó, bằng cấp của

nhà sư trong chùa cao hơn em, người ta có thể sẽ tin tưởng ông ấy hơn, em có

thể chấp nhận được điều đó không?"

Phật tử nghĩ đến cảnh tượng đó, im lặng không nói.

Cậu bé không coi mình là ai, cho rằng vạn vật trên đời đều bình đẳng, nhưng

Phật tử xuống trần gian không chỉ đại diện cho bản thân, mà còn đại diện cho

người khác. Không thể để mất mặt các vị Bồ Tát kia được.

Ánh sáng trong mắt Phật tử lúc sáng lúc tối, sự kỳ vọng vào tương lai dần dần

biến mất.

Cậu bé mất ký ức nên không phải là Phật tử hoàn chỉnh, vẫn giữ lại một chút

tính cách của trẻ con, không kìm được mà hạ giọng nói: "Em chỉ muốn khuyên

người ta quy y Phật Tổ, vậy mà lại có nhiều quy tắc như vậy, cuộc sống thật là

gian nan."

Muốn làm tốt công việc này, không những phải tham gia giáo dục bắt buộc, mà

còn phải học đại học, thạc sĩ, tiến sĩ...

An Như Cố cũng hiểu cho cậu bé, nhẹ giọng thở dài: "Phật tử, thời đại đã thay

đổi rồi."

Phật tử: "..."

Đạo quán Xuất Vân quy mô nhỏ, không có nhiều phòng.

Tiểu Bạch Long đã cứng rắn chiếm lấy căn phòng bên cạnh cô, dọn đồ đạc vào

ở, coi đó là lãnh thổ của mình, dù có khuyên như thế nào cũng không chịu đi.

Không gian ngày càng chật hẹp.

An Như Cố hỏi: "Dưới núi Xuất Vân có một ký túc xá dành cho thần tiên, tối

nay em ở đó nhé?"

Phật tử cũng được coi là thần linh, ở trong ký túc xá dành cho thần tiên rất phù

hợp.

Phật tử không do dự, trực tiếp đồng ý.

Cậu bé thông minh hơn trẻ con bình thường rất nhiều, cũng tự lập hơn. Lúc bị

nhốt lại, cậu bé không những tự chăm sóc bản thân mà còn chăm sóc người

khác.

Sau khi xem ảnh, Phật tử cảm thán nơi đó quá xa hoa, nói là có thể ngủ trên

chiếu cói.

Cô phải khuyên nhủ mãi, Phật tử mới chịu đồng ý, vội vàng cảm ơn cô.

An Như Cố nghĩ đến thân phận đặc biệt, tính cách cũng đặc biệt của cậu bé,

không biết cậu bé có thể hòa nhập với trường học hay không, bèn nói: "Em đi

học muộn hơn so với bạn bè cùng trang lứa rồi, chị và trưởng thôn dưới núi có

quan hệ khá tốt, đến lúc đó chị sẽ nhờ ông ấy sắp xếp cho em vào học trường

tiểu học gần đây."

"Em khác với những đứa trẻ bình thường, em hãy đi học vài ngày trước, xem có

thích không khí ở trường không. Nếu không thích, chị sẽ nhờ người của Cục

quản lý Đặc biệt tìm gia sư dạy học riêng cho em."

Tiểu học là giáo dục tập thể, có lẽ không phù hợp với thần linh. Tiểu cương thi

học trực tuyến ở đạo quán, học lúc thích thì học, lúc không thích thì không, rất

lười biếng, nhưng điểm thi lại rất tốt.

Phật tử suy nghĩ một lúc rồi nói: "Học riêng có thể thi đại học nhanh hơn không

ạ?"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 497


An Như Cố gật đầu: "Nếu em có thể học xong chương trình sớm, thì chị sẽ cho

em đi thi sớm."

Cuối cùng, Phật tử muốn học riêng, địa điểm học tập được sắp xếp ở ký túc xá

của công viên giải trí Thiên Lạc.

Sau khi đưa Phật tử đi, Tiểu Bạch Long vừa ôm gói khoai tây chiên, vừa bay

vèo vèo đến bên cạnh cô, tư thế bay lượn vô cùng uyển chuyển, vảy trên người

lấp lánh ánh sáng vàng kim, tò mò hỏi: "Cô đi đâu vậy?"

"Đưa người đi học."

"Ồ." Tiểu Bạch Long không hứng thú, chán nản quay người bay về phòng.

Tuy nhiên lúc này, giọng nói của An Như Cố vang lên: "Ngươi có muốn đi học

không? Học hành nhiều một chút, như vậy mới có thể hiểu được xã hội này."

Từ ngày đến đạo quán, cậu chỉ biết ăn và ngủ, không bước chân ra khỏi cửa,

lười hơn cả cá muối.

Lúc Tiểu cương thi đi qua cửa phòng nó, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức,

nước miếng chảy dài. Hơn nữa, cậu lười biếng như vậy, khiến Tiểu cương thi

cảm thấy mất cân bằng tâm lý, bèn nói với An Như Cố là hãy cho Tiểu Long đi

học.

Tiểu Bạch Long: "???"

Cậu như tên b.ắ.n lao vào phòng, đuôi nhẹ nhàng vẫy vẫy, đóng sập cửa lại: "Ta

đối xử tốt với cô như vậy, đã giúp cô làm nhiều việc như vậy, cành cây hòe cũng

đã lấy về cho cô rồi, vậy mà cô lại muốn hại ta sao?"

Gần đây cậu đang lướt web, thấy mọi người đều sợ hãi việc học hành, chắc

chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.

An Như Cố: "... Vậy thôi vậy."

Lần trước có một người xem là shipper, giao đồ ăn đến nghĩa trang, nơi đó có

một cây hòe ngàn năm tuổi, đã tu thành tinh.

Nơi đó cách Nam Thành rất xa, cô bèn nhờ Tiểu Bạch Long đi một chuyến. Cây

hòe tinh nhìn thấy Long Thần thì run rẩy sợ hãi, cứ tưởng mình sắp chết, may

mà đối phương chỉ muốn hạt giống, không làm hại đến tính mạng của nó.

Bây giờ, cành cây hòe kia đã được trồng bên cạnh nhà ma, có đủ âm khí nuôi

dưỡng, tinh thần của nhân viên nhà ma cũng tốt hơn trước, thực lực cũng được

cải thiện.

An Như Cố quay người rời đi, lúc đi qua phòng đèn Trường Minh, trong lòng

cô bỗng chuyển động. U Đô bây giờ đã thất thế, Cục quản lý Đặc biệt đã bắt

được rất nhiều thành viên, cũng thu giữ được rất nhiều tài liệu, trong đó có rất

nhiều thông tin về lời nguyền.

Cô luôn lo lắng về lời nguyền trên người đèn Trường Minh, đã nghiên cứu tài

liệu rất lâu, lại bàn bạc với ông Vương là chuyên gia về lời nguyền, gần đây đã

có bước tiến không nhỏ.

Cô bèn đẩy cửa bước vào, nhìn làn khói đang lật xem sách của đạo giáo trên

bàn: "À đúng rồi, cô có muốn ra ngoài không?"

Đèn Trường Minh sững sờ một lúc lâu, sau đó làn khói mới thoát ra khỏi đèn:

"Cô nói muốn cho tôi ra ngoài?"

Cô ấy bị nhốt trong đèn bốn trăm năm, tự do đối với cô ấy mà nói là một điều

quá xa vời. Ban đầu cô ấy còn mong ngóng, nhưng sau đó đã tâm như nước

đọng.

"Đúng vậy, lời nguyền trói buộc cô đã bị thất truyền, nhưng may mắn thay, tôi

đã tìm được khá nhiều manh mối, chắc là sẽ thành công."

Đèn Trường Minh trong lòng vô cùng cảm kích, im lặng một lúc lâu rồi dùng

khói viết chữ: "Cảm ơn cô."

An Như Cố lấy chu sa và giấy vàng ra, vẽ những ký hiệu phức tạp kỳ lạ lên trên.

Lại lấy người giấy ra, viết sinh thần bát tự của đèn Trường Minh lên trên, để

người giấy thay thế đèn Trường Minh gánh chịu lời nguyền.

Toàn bộ nghi thức mất nửa ngày. Khi người giấy bị đốt chỉ còn lại một chút tro

tàn, một cỗ tà khí nồng nặc tỏa ra, những làn khói đen lượn lờ trong không khí.

Một người phụ nữ mặc áo dài màu xanh lá xuất hiện trong phòng. Cô ấy ăn mặc

rất đơn giản, khoác một chiếc áo choàng màu xanh ngọc, làn da trắng như tuyết.

Khuôn mặt không quá xinh đẹp, nhưng khí chất lại vô cùng dịu dàng, khiến

người ta nhìn thấy liền nảy sinh thiện cảm.

Cô ấy cúi đầu nhìn cơ thể mình, bị nhốt quá lâu, khiến cô ấy cảm thấy hơi

không quen với việc có lại cơ thể.

Cô ấy nhìn An Như Cố, trong lòng vô cùng cảm kích: "Bây giờ tôi không còn gì

cả, không biết báo đáp cô như thế nào, chỉ có thể làm trâu làm ngựa để trả ơn

cô."

Trước kia bà cũng từng là vương phi quyền quý, vậy mà bây giờ lại nói ra

những lời như vậy, có thể thấy cô ấy đã bị cảm động sâu sắc.

"Ngụy vương phi, không cần phải như vậy đâu." An Như Cố gọi danh hiệu của

cô ấy, cảm thấy hơi xa cách, bèn nói: "À đúng rồi, cho tôi hỏi tên cô là gì?"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 498


Ngụy vương phi đã học ngôn ngữ hiện đại rất lâu, bây giờ giao tiếp không còn

vấn đề gì nữa: "Triệu Văn Tuyết."

An Như Cố kiểm tra tình hình cơ thể của bà xong, gật đầu: "Năng lực của cô

không kém gì ác quỷ, nhưng lại không mất đi lý trí, tà khí rất trong sáng, rất phù

hợp để tu luyện. Đến lúc đó, cô hãy hỏi Thương Nguyệt, xem có thể tu luyện

cùng với cô ấy không."

Triệu Văn Tuyết ánh mắt long lanh, tính cách khá hướng nội, kìm nén lòng biết

ơn cuồn cuộn trong lòng, gật đầu nói: "Cảm ơn cô."

Cô ấy biết được từ An Như Cố rằng thủ lĩnh của U Đô hóa ra lại là người quen

của cô ấy, cô ấy cố gắng nhớ lại chuyện của hơn bốn trăm năm trước: "Lần đầu

tiên tôi gặp Tô Kiều là không lâu sau khi tôi kết hôn, hắn ta rất thân với chồng

tôi, cả hai đều thích chơi cờ, nên hắn ta đến phủ chúng tôi chơi."

"Lúc đó, mẹ chồng tôi đang lễ Phật, tôi lại rất hứng thú với Phật giáo. Tình cờ

thay, hắn ta cũng rất am hiểu Phật pháp, nên tôi đã hỏi anh ta một số chuyện."

"Tuy nói chồng tôi không có ý kiến gì, nhưng dù sao hắn ta cũng là đàn ông,

nên chúng tôi không gặp nhau nhiều. Hắn ta còn nhỏ tuổi hơn tôi, vẻ mặt ngây

thơ, tôi coi hắn ta như em trai. Nếu cô không nói, tôi cũng không tin hắn ta sẽ

làm ra chuyện như vậy."

"Những điều này tôi đã nói với cô rồi, tôi muốn nói là, hắn ta còn am hiểu Phật

pháp."

An Như Cố chìm vào suy nghĩ, vậy thì là tu luyện cả đạo lẫn Phật rồi. Bốn trăm

năm qua, không biết hắn ta đã tiến bộ đến mức nào rồi.

Cô nói chuyện với Triệu Văn Tuyết thêm vài câu, dặn cô ấy nghỉ ngơi cho tốt,

rồi rời khỏi phòng, trở về phòng của mình.

Trên bàn có một lá sớ, toát ra tà khí quen thuộc, rõ ràng là sớ của Diêm Vương.

Cô mở ra xem, những dòng chữ triện thư màu vàng kim hiện ra trước mắt.

Tên tà vật kia sau khi bị dùng hình phạt, hôm nay lại khai ra thêm một số

chuyện, hắn ta nói trước kia hắn ta đã ở trong chùa Từ Tâm, chiếm đóng tượng

thần, nên mới trở nên mạnh mẽ như vậy. Còn về thông tin của Phật tử, hắn ta

vẫn không chịu nói, chỉ nói là không thể nói được.

An Như Cố xem xong lá sớ, lông mày nhíu lại, lại là chùa Từ Tâm, có vẻ như

vấn đề rất nghiêm trọng.

Cô làm việc luôn quyết đoán, trực tiếp gửi thông tin cho người của Cục quản lý

Đặc biệt. Lại thảo luận với Trương Thiên Sư một lần nữa, quyết định dẫn người

đến chùa Từ Tâm để tìm hiểu sự tình.

Gần chùa Từ Tâm ở Bắc Kinh

Chùa Từ Tâm nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh là khu thương mại, lưu

lượng người qua lại rất đông.

Ẩn Nguyên Tinh Quân và Động Minh Tinh Quân đang có việc ở Bắc Kinh,

nghe nói An Như Cố đến Bắc Kinh, bèn đến đón cô.

Dù sao bây giờ họ đang hợp tác với cô, coi như là nhân viên của cô, sau này còn

phải hợp tác dài dài, nên phải giữ thể diện cho cô.

Họ có ngoại hình nổi bật, khiến mọi người xung quanh trầm trồ.

"Oa, hai người mặc đồ đen kia đẹp trai quá."

"Đúng vậy, khí chất cũng rất tốt, giống như thần tiên vậy."

Ẩn Nguyên Tinh Quân và Động Minh Tinh Quân nghe vậy thì ngẩng cao đầu,

sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng lại rất vui mừng.

Lũ người phàm này cũng có con mắt thẩm mỹ đấy chứ.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó, sự chú ý của mọi người đã bị An Như Cố thu hút.

"Aaaaaaaaa, streamer, cô không livestream mà lại chạy đến Bắc Kinh làm gì

vậy, thật là không chuyên nghiệp!"

"Bây giờ cô hãy xem bói cho tôi một quẻ đi, tôi sẽ giả vờ mất trí nhớ, coi như

chưa từng gặp cô."

Mọi người ùa đến, xin chữ ký của cô. Hai vị Tinh Quân vốn được chú ý lúc nãy

bây giờ không ai để ý đến nữa.

Hai vị Tinh Quân: "..."

An Như Cố thấy mọi người nhiệt tình như vậy, cũng không từ chối, ký tên cho

mấy chục người.

Một fan hâm mộ trẻ tuổi cười nói: "Streamer, cô đi đến đâu là nơi đó xảy ra

chuyện, chẳng lẽ Bắc Kinh cũng sắp xảy ra chuyện gì sao?"

An Như Cố nói mơ hồ: "Tôi chỉ đến chùa Từ Tâm dâng hương thôi."

Người hâm mộ này cũng từng đến chùa Từ Tâm, rất am hiểu: "Tịnh Không

pháp sư lợi hại lắm, lúc trước nhà tôi gặp chuyện lạ, ông ấy đến làm pháp sự,

lập tức khỏi ngay, chỉ là giá cả hơi đắt. Mời ông ấy ra tay phải mất mấy trăm

nghìn tệ, không phải ai cũng mời nổi."

"Nhưng Tịnh Không pháp sư là vị pháp sư nổi tiếng nhất chùa Từ Tâm, coi như

là trụ cột của chùa, giá cả như vậy cũng bình thường."

An Như Cố nói chuyện với người hâm mộ một lúc, sau đó quay người rời đi,

hướng về phía chùa Từ Tâm.

Nghe nói tà phật đến từ chùa Từ Tâm, Cục quản lý Đặc biệt rất coi trọng

chuyện này, đã cử rất nhiều người đến điều tra.

Trương Thiên Sư và phó cục trưởng Tôn đã đứng đợi ở cửa từ sớm.

Vừa nhìn thấy cô, Trương Thiên Sư đã định nói chuyện, nhưng ánh mắt ông lại

rơi vào nhóm người đi sau lưng cô.

Rồng, ma, cương thi... còn có cả nữ ma mặc đồ cổ trang.

Ông không kìm được mà cảm thán: "Cô đến đây để làm việc, hay là dẫn người

đi du lịch vậy?"

An Như Cố: "... Không còn cách nào khác." Bọn họ nhất quyết muốn đi theo.

Tiểu cương thi muốn đến Bắc Kinh ăn bánh nướng đặc sản. Triệu Văn Tuyết

từng đến chùa Từ Tâm lễ Phật cách đây bốn trăm năm, sau khi nghe cô nói về

lịch trình thì trông có vẻ buồn bã, nên cô đã chủ động đưa cô ấy đi theo.

Trương Thiên Sư cảm khái không thôi, vừa định nói chuyện, thì một vị sư thầy

mặc áo cà sa bước đến. Ông ta khoảng sáu mươi tuổi, vẻ mặt hơi căng thẳng,

nếu có tóc thì chắc chắn đã bạc trắng.

Ông ta bước đi chắc chắn, nhìn là biết là người luyện võ, cúi đầu chào An Như

Cố và những người khác, tự giới thiệu: "Pháp danh Tịnh Không. Nữ thí chủ, cô

nói là tà vật từng ở trong chùa của chúng tôi. Chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi,

quả thực phát hiện ra dấu vết của tà vật. May mà bây giờ hắn ta không còn ở

đây nữa, chúng tôi cũng không tìm thấy tà vật nào khác."

Những vị sư thầy khác đi theo phía sau ông ta lập tức lên tiếng: "Tên tà vật kia

dám ở trong chùa Từ Tâm, thật là quá đáng, may mà sư huynh cẩn thận, nếu

không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

"Chắc là hắn ta sợ sư phụ, nên không dám ở lại nữa."

Nghe vậy, An Như Cố cảm thấy có chút kỳ lạ, chùa Từ Tâm là nơi thờ cúng

thần linh, tà vật bình thường sao dám đến đây quấy phá?

Chẳng lẽ tên tà vật này đã đến nơi mà thần linh không để ý tới?

"Dẫn ngài ấy đi xem thử đi, có lẽ ngài ấy sẽ nhìn ra được điều gì đó khác biệt."

An Như Cố quay đầu nhìn Động Minh Tinh Quân.

Động Minh Tinh Quân đúng như tên gọi của mình, có thể nhìn thấu mọi thứ.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 499: Ông ta có đóng bảo hiểm xã hội cho các ngươi không?


Sắc mặt Tịnh Không pháp sư không đổi, thuận theo ánh mắt của An Như

Cố nhìn về phía Động Minh tinh quân sau lưng cô.

Để tiện cho việc tìm kiếm thành viên U Đô, Động Minh tinh quân đã sớm

thay bộ trường bào rộng tay thêu đầy tinh tú kia, lúc này đang mặc một chiếc áo

khoác đen mà Cục Quản lý Đặc biệt đưa cho. Nhìn thoáng qua, phong thái

đường đường, khó lường được chiều sâu.

Trong lòng ông ta có chút tò mò, bèn hỏi: "Vị này là?"

Nụ cười trên mặt Động Minh tinh quân càng sâu, vừa định xưng tên.

Thế mà Tiểu Bạch Long bên cạnh đã bật ra một tiếng "hừ" khinh miệt từ

cổ họng: "Y nổi tiếng lắm đâu mà ngươi biết, bất quá chỉ là đôi mắt lợi hại hơn

người một chút, còn lại chẳng có gì đáng nói."

Động Minh tinh quân: "..."

Y lập tức quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch Long với vẻ mặt đắc ý không

thể che giấu, tay siết chặt trong vô hình. Được lắm, xem ra vẫn còn nhớ món nợ

bị y đánh cho một trận nhừ tử năm xưa.

Lúc này có nhiều người đang nhìn như vậy, y cũng không tiện nổi giận, chỉ

có thể che miệng cười nói: "Hắn nói cũng đúng, ta đích thực không có gì nổi

tiếng, chỉ là có thể đánh cho một số kẻ tự cao tự đại một trận nhớ đời mà thôi."

Tiểu Bạch Long: "..."

Hai người lời nói đều mang theo gai nhọn, lời qua tiếng lại một hồi.

Các vị đạo trưởng xung quanh có chút đau đầu, chỉ đành phải bắt đầu

khuyên can.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Tịnh Không pháp sư nghe vậy trong

lòng kinh nghi bất định, người này chẳng lẽ đang nói ông ta?

Ông ta suy nghĩ hồi lâu, chắp tay thi lễ với bọn họ, bộ cà sa trên người theo

gió mà động, uyển chuyển cự tuyệt: "Từ Tâm tự dù sao cũng là đất Phật linh

thiêng, hôm nay lại có nhiều khách khứa như vậy, làm như thế e là không ổn."

Các vị tăng nhân phía sau cũng nhao nhao tỏ vẻ bất mãn: "Đã nói là chúng

tôi không có vấn đề gì, làm lớn chuyện như vậy là có ý gì?"

"Từ Tâm tự chúng tôi dù sao cũng là ngôi chùa ngàn năm, chuyện tà Phật

chỉ là ngoài ý muốn, các ngươi làm như vậy thật khiến người ta lạnh lòng."

Thế nhưng Tôn tiên sinh lại không để ý tới bọn họ, dứt khoát lấy giấy tờ

ra: "Không có việc gì, chúng tôi chỉ đến thông báo cho ông một tiếng, nếu ông

không cho chúng tôi vào, chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào."

Tịnh Không pháp sư: "..."

"A Di Đà Phật." Tịnh Không pháp sư thấy đối phương thái độ kiên quyết

như vậy, vẻ mặt từ bi, rốt cuộc cũng đổi giọng: "Vị thí chủ này, vậy thì mời đi

theo ta."

Một đám người nối đuôi nhau đi vào từ cổng chính. Người của Cục Quản

lý Đặc biệt đều mặc đồ đen, ăn mặc gọn gàng, cả người toát ra vẻ chính khí.

Còn các vị đạo trưởng thì mặc đạo bào, đeo túi vải, vạt áo bay phấp phới,

khí thế bừng bừng.

Một đám hương khách lớn tuổi nhìn bọn họ, xì xào bàn tán: "Trời đất ơi,

sao đạo sĩ lại đến chùa chứ?"

"Cái này còn phải hỏi sao, một núi không thể có hai hổ, hai nhà Đạo Phật

nổi tiếng là đối thủ cạnh tranh mà? Chắc là Từ Tâm tự chọc giận đạo sĩ, nên bọn

họ đến gây chuyện đây."

"Nhưng mà đánh nhau là dựa vào đấu pháp hay là ẩu đả vậy?"

"Chắc là đều có."

"Ôi chao, vậy thì mau đi thôi, đừng bị vạ lây. Không được, phải đăng lên

vòng bạn bè mới được, Từ Tâm tự bị người ta đá quán rồi!"

Các vị hương khách vừa từ chính điện đi ra vừa tăng nhanh bước chân rời

đi, vừa len lén lấy điện thoại ra đăng bài, vẻ mặt hóng hớt không sợ chuyện lớn.

Các vị đạo trưởng: "..."

Tịnh Không pháp sư đứng ở cửa, chắp tay trước ngực, nhìn mọi người lướt

qua mình, bước vào Từ Tâm tự.

Vị tăng nhân đứng sau lưng ông ta trong lòng thấp thỏm bất an, lại gần sư

huynh, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Sư huynh, việc này phải làm sao đây?"

Không chỉ có người của Cục Quản lý Đặc biệt đến, còn có cả nhóm người

của vị blogger huyền học nổi tiếng toàn quốc nữa.

Rồng, quỷ, thần tiên, cương thi... chỉ cần là sinh vật mà ông ta chưa từng

thấy qua, thì ở đó đều có cả.

Nhỡ đâu bí mật của Từ Tâm tự thật sự bị bọn họ nhìn thấu thì phải làm

sao?

Tịnh Không pháp sư cúi đầu, thấp giọng niệm: "A Di Đà Phật!"

Bên trong Từ Tâm tự

Rất nhiều khách hành hương sau khi nhìn thấy đạo sĩ, trong đầu liền tưởng

tượng ra vô số cảnh tượng chiến đấu, lập tức tản ra, hiệu quả còn tốt hơn cả

cảnh sát giải tán đám đông.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back