Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 150: Người sống chơi vui thật đấy!


An Như Cố nhìn thấy điềm gở, nhíu mày, bấm ngón tay tính toán, cảm thấy có

chút không ổn, bèn quay sang nói với Thương Nguyệt vẫn chưa rời đi: “Dẫn họ

đến thắp ba nén nhang đi."

Thương Nguyệt chớp chớp mắt, không hiểu tại sao cô lại làm như vậy, nhưng

nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của An Như Cố, cô ấy cảm thấy chuyện này

không hề đơn giản, không hỏi nhiều, ngoan ngoãn dẫn hai vợ chồng đến chính

điện.

Cô ấy đặt nén nhang đã thắp lên tay họ, hướng dẫn cách thực hiện: "... Hai

người vái lạy trước tượng thần, sau đó cắm nhang vào lư hương, nhớ cắm ba

nén nhang bằng nhau nhé."

Ba nén nhang có chiều dài, độ dày và mỏng như nhau, khi c*m v** lư hương

cũng phải có cùng chiều cao.

Ngô Văn Đình cầm ba nén hương, đầu óc như lơ lửng trong mây mù.

Bọn họ đến nhờ An Như Cố tìm người, tại sao cô lại yêu cầu họ thắp nhang?

Chẳng lẽ thắp nhang có thể tìm được người?

Thật kỳ lạ!

Nhưng đây là lời của đại sư, chắc hẳn có lý do, họ suy nghĩ một chút, quyết

định làm theo lời Thương Nguyệt.

Hai vợ chồng nhìn nhau, lần lượt vái lạy, sau đó cắm nhang vào lư hương.

Ngọn lửa dần dần bốc cháy, hương tỏa ra làn khói, không khí thoang thoảng

mùi hương nhang.

Làn khói uốn lượn, bay lên trời cao, vì vậy thắp nhang có thể giao tiếp với thần

linh.

Không biết vì sao, một cơn gió mát thổi qua, Ngô Văn Đình được làn gió mát

này xoa dịu, dần dần bình tĩnh lại, đầu óc rối bời trở nên minh mẫn, không khỏi

sững sờ.

Trước đây, bà từng đến một số ngôi chùa nổi tiếng để thắp nhang, thậm chí còn

thắp cả nhang đầu tiên, dường như chưa bao giờ có cảm giác kỳ diệu này.

Thần linh ở Đạo quan Xuất Vân này có vẻ linh thiêng thật.

Phát hiện này khiến bà xúc động, nhắm mắt lại, bắt đầu cầu nguyện, hy vọng

con trai Đinh Vĩ Hải bình an vô sự, sớm ngày trở về.

Trong khi bà cầu nguyện, ngọn lửa dần dần bốc cháy, nén nhang ngày càng

ngắn.

Lúc này, người chồng bên cạnh chỉ vào lư hương, tò mò hỏi: "Văn Đình, em có

thấy nén nhang ở giữa cháy chậm hơn hẳn không?"

Ngô Văn Đình mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lư hương: "Thật hay giả vậy? Có

sao?"

Nén nhang bên trái và bên phải cháy nhanh nhất, ngắn nhất. Nén nhang ở giữa

cháy chậm nhất, trở thành nén nhang cao nhất.

"Ôi, đúng là vậy!" Ngô Văn Đình có chút kinh ngạc: "Rõ ràng lúc nãy tôi đã

cắm ba nén nhang bằng nhau, sao nén ở giữa lại cháy chậm như vậy, có phải do

chất lượng nhang không?"

Thương Nguyệt bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng trong lư hương, nhớ đến lời An

Như Cố nói trước đó, hai má ửng hồng, vẻ mặt vui mừng: "... Ông phải mời tôi

ăn cơm đấy."

Vợ chồng Ngô Văn Đình nghe vậy thì vô cùng hoang mang, tại sao lại phải mời

cô ấy ăn cơm?

Nghĩ lại, nếu An Như Cố giúp họ tìm được con trai, cô chính là ân nhân của cả

nhà họ, không cần bà phải nói, họ cũng sẽ mời.

Ngô Văn Đình vội vàng nói: "Đó là điều đương nhiên, nhất định rồi."

Chồng Ngô Văn Đình mừng rỡ: "Thắp nhang xuất hiện điềm lành, con trai chắc

chắn sẽ sớm về nhà thôi."

Hai vợ chồng nhìn nhau, vui mừng khôn xiết.

Thế nhưng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Thương Nguyệt vang lên: "Cái ăn

mà tôi nói là ăn cỗ đấy."

Vợ chồng Ngô Văn Đình: "???"

Thương Nguyệt đã không còn là người, không còn quá để tâm đến cái c.h.ế.t

của con người, đưa tay che miệng, phấn khích nói: "Cô ấy từng nói với tôi, con

người sợ nhất là ba dài hai ngắn, nhang sợ nhất là hai ngắn một dài. Nhang của

hai người cháy như vậy, chứng tỏ trong nhà nhất định có người chết."

Người này là ai, hầu như không cần đoán cũng biết kết quả. Ngoài con trai của

họ ra, còn có thể là ai?

Ngay cả thần linh cũng cảm thấy con trai họ dữ nhiều lành ít sao?

Niềm vui ngắn chẳng tày gang, hai vợ chồng Ngô Văn Đình như rơi từ trên trời

xuống vực thẳm, chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng đây là do chất lượng nhang có

vấn đề, như vậy mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Lúc này, giọng nói trong trẻo như nước chảy róc đá của An Như Cố từ xa truyền

đến: "Con trai của ông bà hiện tại vẫn chưa chết."

Hai vợ chồng Ngô Văn Đình nghe vậy mừng rỡ, đôi mắt sáng lên, như nhìn

thấy vị cứu tinh, đồng loạt nhìn về phía An Như Cố đang đứng ở cửa.

An Như Cố bước vào chính điện, nhìn ba nén nhang trong lư hương trước mặt,

kết luận: "... Nhưng cũng sắp c.h.ế.t rồi."

Vợ chồng Ngô Văn Đình: "..."

Vị đại sư này cái gì cũng tốt, chỉ là nói chuyện hơi khó nghe...

An Như Cố nghiêng đầu nhìn họ, trên người mặc áo sơ mi trắng phối với quần

dài đen, làn da trắng đến chói mắt: "Con trai của ông bà, có nói với ông bà là nó

đi đâu không?"

Ngô Văn Đình suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, mở đoạn chat của

mình với con trai cho An Như Cố xem: "Nó vừa tốt nghiệp đại học, nói là cùng

bạn học đi du lịch, đi cái gì mà thám hiểm tâm linh, tôi cũng không hiểu cái đó

là cái gì, chỉ nghĩ bốn thằng con trai đi cùng nhau, chắc là không có vấn đề gì,

nên tôi yên tâm để chúng nó đi. Kết quả là ba ngày không có tin tức, gọi điện

thoại thế nào cũng không được. Tôi gọi điện cho phụ huynh khác, mới biết ba

cậu sinh viên còn lại cũng không về nhà, gọi điện thoại cũng không được."

Nói đến chỗ xúc động, bà lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói có chút khàn

đặc: "Đại sư, tôi chỉ có một đứa con trai, lỡ như nó xảy ra chuyện gì, tôi và bố

nó thật sự không sống nổi."
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 151


"Tôi sẽ cố gắng hết sức." An Như Cố nhận lấy điện thoại, cẩn thận xem xét

đoạn chat giữa Đinh Vĩ Hải và mẹ.

Cô xem một hồi, ngoài việc biết Đinh Vĩ Hải đi thám hiểm tâm linh ra thì

không tìm được manh mối nào khác.

Cô mở vòng bạn bè của Đinh Vĩ Hải, bài đăng mới nhất thu hút sự chú ý của cô.

Đinh Vĩ Hải: [Nghe nói lúc mười hai giờ đêm, đứng đợi xe buýt ở bất kỳ trạm

xe buýt nào trong thành phố, sẽ gặp được xe buýt ma, không biết là thật hay giả

nhỉ? (mặt cười)]

Phía sau là một bức ảnh, là ảnh chụp chung của Đinh Vĩ Hải và ba người bạn

cùng phòng. Bốn nam sinh viên vừa tốt nghiệp đại học tràn đầy sức sống, nở nụ

cười tươi rói trước ống kính, trông vô cùng vô tư, hồn nhiên.

Ngô Văn Đình đến gần, thấy An Như Cố đang xem ảnh, bèn nói: "Tôi đã cung

cấp những manh mối này cho cảnh sát, cảnh sát đang điều tra. Mười hai giờ

đêm như vậy, lấy đâu ra xe buýt? Có phải con trai tôi đã lên chiếc xe buýt kỳ

quái đó không?"

Ai cũng biết, xe buýt chỉ hoạt động vào những khung giờ có lượng người qua

lại đông đúc, thời gian hoạt động của xe buýt ở hầu hết các thành phố là từ năm

sáu giờ sáng đến năm sáu giờ tối.

Xe buýt lúc mười hai giờ đêm... sao có thể là xe buýt bình thường được?

"Ông bà có biết chiếc xe buýt ma đó là gì không?"

Ngô Văn Đình nhớ đến những gì cảnh sát nói với mình, sợ hãi nói: ". Cảnh sát

nói với tôi rằng, ở Nam Thành có một truyền thuyết đô thị, lúc mười hai giờ

đêm, đứng đợi ở bất kỳ trạm xe buýt nào, có thể sẽ gặp được xe buýt số 18, đó

là một chiếc xe buýt ma. Đám nhóc này chắc chắn là tự tìm đường c.h.ế.t rồi."

"Tại sao lại là xe số 18?"

Ngô Văn Đình nhớ lại lời cảnh sát, cảm thấy có chút lạnh sống lưng: "Nghe nói

mười năm trước, một chiếc xe buýt số 18 bị mất phanh, toàn bộ hành khách và

tài xế, tổng cộng hơn hai mươi người rơi xuống hồ, không ai sống sót. Từng có

người đi ngang qua trạm xe buýt lúc nửa đêm, thấy một chiếc xe buýt số 18

dừng lại bên cạnh, từ đó hình thành nên truyền thuyết đô thị này."

"Tôi biết rồi." An Như Cố suy nghĩ một lúc, sau đó đưa điện thoại cho Ngô Văn

Đình.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô giơ tay rút ba nén nhang trong lư

hương ra.

Ngô Văn Đình tò mò hỏi: "Đại sư, cô làm vậy để làm gì?"

An Như Cố nhẹ nhàng dùng tay phải nắm lấy ba nén nhang đang cháy: "Sinh

khí của cậu ấy bị che khuất, tôi không tính được cậu ấy đang ở đâu, phải dựa

vào nhang do người thân ruột thịt thắp sáng để tìm."

Cô ngẩng đầu nhìn trời, xa xa ráng chiều đỏ rực, đã đến lúc hoàng hôn, nén

nhang trên tay cũng đã cháy được một phần ba, thời gian không còn nhiều.

Cô không nói gì thêm, nói với Ngô Văn Đình: "Bà lái xe chở tôi đi, tôi đi tìm

con trai của ông bà. Nhớ kỹ, phải nhanh lên, nếu không nhang sẽ cháy hết."

Hai vợ chồng Ngô Văn Đình nghe vậy vội vàng gật đầu đồng ý, sải bước đi

nhanh về phía chân núi.

An Như Cố thấy trong Đạo quan không còn ai, bèn bảo Thương Nguyệt thu dọn

đồ đạc, đi cùng cô.

Thương Nguyệt rất hứng thú với truyền thuyết kỳ quái về chiếc xe buýt đó, cắn

môi, phấn khích đi theo.

Sau khi cả hai lên chiếc xe sang của vợ chồng Ngô Văn Đình, chồng Ngô Văn

Đình, người lái xe, lo lắng hỏi: "Đại sư, chúng ta nên đi đâu tìm con trai tôi?"

An Như Cố ngồi ở ghế sau, cụp mắt xuống, yên lặng nhìn nén nhang trên tay,

làn khói xanh bay lên không phải theo phương thẳng đứng, mà là từ từ lan ra về

một hướng.

Cô bèn nói: "Lái xe đến đại lộ Hồ Tân ở phía tây bắc thành phố."

"Tôi biết rồi." Chồng Ngô Văn Đình lập tức đồng ý, xe chạy nhanh, lao về phía

đại lộ Hồ Tân.

Ba phút sau, An Như Cố nhìn theo hướng làn khói, lại nói: "Đi đến đường Tân

Hồ ở phía bắc."

"Được!"

"Đi đến đường Khai Phong."

"Tôi hiểu rồi!"

Chiếc xe sang lao nhanh về phía tây bắc thành phố, đồng thời, trời càng lúc

càng tối, hoàng hôn đã qua, màn đêm buông xuống, bóng tối trên đỉnh đầu đè

nặng lên mọi người, khiến người ta có chút ngột ngạt.

Đợi đến khi chút nhang cuối cùng cháy hết, làn khói xanh bay thẳng về một

hướng, An Như Cố lập tức hô dừng xe, chiếc xe dừng lại trước một biển báo xe

buýt.

Đây là vùng ngoại ô phía bắc của Nam Thành, trên biển báo xe buýt này ghi

tuyến đường số 27 và 46, không hề có tuyến số 18.

An Như Cố nhớ đến nội dung truyền thuyết đó, nghe nói xe buýt số 18 sẽ xuất

hiện ở bất kỳ biển báo xe buýt nào trong thành phố, tất nhiên là có thể bao gồm

cả nơi hẻo lánh này.

An Như Cố và Thương Nguyệt xuống xe, nhìn hai vợ chồng qua cửa sổ:

"Những chuyện tiếp theo, có lẽ hai người sẽ khó lòng chấp nhận được, chi bằng

về trước đi. Chúng tôi sẽ ở đây đợi đến mười hai giờ, xem thử chiếc xe đó có

đến hay không."

Cô cũng không muốn phân tâm bảo vệ hai người bình thường trong lúc đối phó

với yêu ma quỷ quái.

Ngô Văn Đình giơ tay lên, ấp úng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng hai cô gái

trẻ các cô ở nơi hẻo lánh này, rất dễ xảy ra chuyện."

Chồng Ngô Văn Đình nắm chặt vô lăng, trong lòng cũng có chút không đồng ý.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 152


Thương Nguyệt nghe vậy, che miệng cười: "Yên tâm đi, ai xảy ra chuyện thì

xảy ra, chứ tôi và cô ấy tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Ngô Văn Đình nhớ đến người bạn từng hết lời khen ngợi An Như Cố, biết rõ

không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác, cuối cùng bà vẫn gật đầu:

"Vậy chúng tôi liên lạc qua điện thoại."

"Được."

Chiếc xe sang lao vun vút, dần dần khuất xa, chỉ còn lại hai cô gái trẻ.

An Như Cố ngồi trên ghế sắt giữa trạm xe buýt, yên tâm chờ đợi thời khắc mười

hai giờ đêm đến.

Đây là vùng ngoại ô, ven đường chỉ có vài tiệm tạp hóa. Hai thanh niên lưu

manh thấy họ còn trẻ đẹp, trong lòng nảy sinh ý đồ xấu, giả vờ say rượu, đến

gần quấy rối.

An Như Cố còn chưa kịp ra tay, bọn họ đã bị Thương Nguyệt túm cổ áo như

túm gà con, không thể động đậy.

Trong lòng bọn họ có chút sợ hãi, nhưng miệng vẫn không tha cho ai, liên tục

chửi bậy.

Thương Nguyệt nghe vậy nhíu mày, đánh cho bọn họ mặt mũi bầm dập, m.á.u

mũi chảy ròng ròng.

Hai tên bị đè xuống đất cọ xát lúc này mới nhận ra Thương Nguyệt là một

người phụ nữ lực lưỡng kỳ lạ, đành phải xám xịt bỏ chạy.

Không còn hai bao cát để đánh, Thương Nguyệt cảm thấy vô cùng nhàm chán,

đành lấy điện thoại di động ra chơi game, càng chơi càng hăng say.

Kết thúc một ván, cô ấy tò mò nhìn An Như Cố đang dùng điện thoại đọc truyện

online bên cạnh: "Chiếc xe số 18 đó có đến thật không? Lỡ như chúng ta chạy

đến đây một chuyến công cốc thì sao?"

"Nó sẽ đến, nhang chỉ đường sẽ không sai đâu." An Như Cố trượt màn hình,

tiếp tục đọc "Kim Tỏa Ngọc Quan", chắc chắn nói: "Thật ra tôi thiên về việc,

chiếc xe số 18 đó hiện tại đang ở ngay trước mắt chúng ta, chỉ là chúng ta

không nhìn thấy mà thôi."

"Thật sao?" Thương Nguyệt trợn to mắt: "Sao cô biết?"

"Linh cảm."

Thương Nguyệt tấm tắc khen ngợi, mọi vật trên thế giới này đều tồn tại từ

trường, có những người rất nhạy bén với sự tồn tại và biến hóa của từ trường,

đó chính là linh cảm.

Nếu thật sự là như vậy, thì linh cảm của cô ấy nhạy bén đến mức này... cũng

thật là b**n th**.

An Như Cố tiếp tục đọc sách, Thương Nguyệt bên cạnh chơi game.

Cả hai mải mê nhìn điện thoại, thời gian trôi qua từng phút từng giây, dần dần

đến mười hai giờ đêm.

Thời gian trên điện thoại đột nhiên chuyển thành 00:00, làn khói đen trong

không khí đột nhiên trở nên dày đặc vô cùng, như thể có thực chất, giống như

con quái vật há to miệng nuốt chửng cả trạm xe buýt.

An Như Cố như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên, không biết từ lúc

nào, trước mắt đã xuất hiện một chiếc xe buýt.

Chiếc xe buýt này cao bằng ba người, trông rất mới, không khác gì những chiếc

xe buýt thường thấy trên đường. Bên trong sáng đèn, hành khách đứng ngồi

chen chúc, nghiêng đầu trò chuyện với bạn đồng hành, tiếng cười nói rôm rả.

Trên thân xe buýt có ghi rõ ràng ba chữ —— số 18.

Xe buýt số 18, đến rồi!

An Như Cố đứng dậy, cất điện thoại vào túi, sau đó sải bước về phía đầu xe.

Thương Nguyệt thấy vậy cũng cất điện thoại, đi theo sau cô.

Lúc này, đột nhiên có một con mèo đen từ trong bụi cây bên cạnh lao ra. Nó

chạy nhanh đến bên cạnh An Như Cố, cắn lấy ống quần của cô, kéo cô ra ngoài.

An Như Cố cúi đầu nhìn, con mèo này trông quen quen, chính là con mèo đen

mà cô nhìn thấy ở bệnh viện thú y trấn Đông Phong trước đó.

Trấn Đông Phong cách nơi này rất xa, không ngờ con mèo đen này đã chạy đến

đây rồi, thật khiến cô kinh ngạc.

Con mèo đen nghiêng đầu nhìn chiếc xe buýt, đôi mắt xanh lóe lên vẻ sợ hãi,

lông dựng đứng, dường như rất sợ chiếc xe buýt này.

Nó thấy An Như Cố đứng im, bèn tiếp tục cắn ống quần của cô kéo ra ngoài,

miệng kêu meo meo, dường như đang nhắc nhở cô ngàn vạn lần đừng đến gần.

An Như Cố mỉm cười, không có ý định rời đi, vẫn tiếp tục sải bước về phía

trước.

Thương Nguyệt ở phía sau thấy vậy, che miệng cười, trước ánh mắt kinh hoàng

của con mèo đen, cô ấy túm lấy nó: "Đi, dẫn mày đi hóng gió."

Mèo đen: "..."

Mèo đen ra sức vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra, tức giận đến mức xù lông,

rất muốn chửi bậy. Nhưng nhìn chiếc xe buýt kỳ quái này, nó chỉ có thể nuốt

cơn giận vào trong lòng, không dám lên tiếng.

An Như Cố đi đến cửa xe buýt trước, giơ chân bước lên, đứng ở chỗ trả tiền.

Tài xế xe buýt trông khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, thấy cô bước

lên, thản nhiên nói: "Người âm mượn đường, người dương tránh ra."

Đây là câu nói mà người cản thi ở vùng Tương Tây thường nói vào ban đêm để

xua đuổi người sống.

An Như Cố nghe vậy, lấy hai đồng xu trong túi ra, trực tiếp bỏ vào hộp thu tiền,

đồng xu va vào hộp thu tiền, phát ra tiếng leng keng: "Tránh hay không là việc

của tôi, không liên quan đến anh."

Tài xế liếc nhìn cô, không nói gì nữa, dường như ngầm đồng ý với hành động

của cô.

An Như Cố xoay người, bước vào trong xe. Trên xe có rất nhiều hành khách,

khoảng hơn hai mươi người, có người già tóc bạc phơ bế con nhỏ, cũng có

những cặp đôi ngồi cạnh nhau.

Thấy cô bước vào, thời gian như thể bị ấn nút tạm dừng, những người đang trò

chuyện rôm rả đột nhiên im bặt, đồng loạt nhìn về phía An Như Cố.

Nhìn kỹ mới thấy, sắc mặt bọn họ trắng bệch, tứ chi cứng đờ, không chút biểu

cảm.

An Như Cố đứng giữa ánh mắt kỳ quái của mọi người, nhưng vẫn thản nhiên

như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước, lặng lẽ đánh giá tất cả

mọi người trong xe.

"Phiền anh nhường đường một chút."

An Như Cố nhìn người đàn ông cao lớn đang chặn lối đi trước mặt, lạnh lùng

nói.

Khí chất của cô còn mạnh hơn tất cả mọi người trên xe cộng lại, người đàn ông

sững sờ một lúc, theo bản năng lùi lại hai bước, nhường đường cho cô.

Ghế sau xe buýt có khá nhiều người, trong đó có bốn nam thanh niên.

Đinh Vĩ Hải nhìn điện thoại không có sóng, trong lòng vô cùng buồn bực: "Nhà

mạng không phải nói sóng phủ sóng toàn cầu sao? Tôi còn muốn đăng video tôi

quay lên Douyin cơ, hiệu ứng này chân thật như vậy, chắc chắn sẽ nhận được

rất nhiều like."

Người bạn cùng phòng Vệ Triết lấy khoai tây chiên trong ba lô ra, nhai chóp

chép, cười ha hả: "Có thể là do sim của cậu bị hỏng rồi, hoặc là điện thoại quá

cùi."

"Phiền c.h.ế.t đi được, thôi kệ, tôi quay thêm vài video nữa, đợi lúc nào có sóng

thì đăng một thể."

Đinh Vĩ Hải thử đủ cách mà vẫn không tìm thấy sóng, bực bội vô cùng, bèn mở

camera trong điện thoại, dùng camera trước quay video cho mình, cười tươi rói:

"Chào mọi người, hiện tại tôi đang ở trên xe buýt số 18, chính là xe buýt số 18

trong truyền thuyết đô thị mà mọi người vẫn hay nhắc đến.

Một tiếng trước, lúc mười hai giờ đêm, tôi đã đứng đợi xe số 18 ở đường Khai

Phong, lúc đầu cũng không hy vọng gì nhiều, nên cứ cắm mặt vào điện thoại,

chơi mãi, chơi mãi, lúc ngẩng lên thì thấy xe buýt đã dừng ngay trước mặt.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 153


Lúc tôi lên xe, tài xế có vẻ rất ghét bỏ tôi, còn nói gì mà người sống đừng lên

xe.

Thật sao? Tôi không tin.

Tôi thừa nhận lúc đó tôi hơi sợ, nhưng nhìn kỹ thì thấy chiếc xe buýt này cũng

bình thường mà, tài xế và hành khách cũng bình thường, không hề âm u, rõ ràng

là xe bình thường.

Tôi và ba người bạn lên xe, sau đó những chuyện xảy ra càng khiến tôi tin

tưởng vào phán đoán của mình hơn.

Bởi vì tôi hỏi hành khách có phải họ là ma không, tất cả đều cười, tiếng cười

tràn ngập xe buýt, không khí tràn ngập niềm vui.

Ma mà cười như vậy sao? Không thể nào.

Nếu bị vạch trần, chắc chắn bọn họ sẽ g.i.ế.c chúng tôi ngay lập tức.

Vì vậy, bây giờ tôi xin tuyên bố kết luận của tôi, truyền thuyết đô thị này chỉ là

một trò chơi khăm được dàn dựng công phu mà thôi.

Bao gồm cả tài xế, tổng cộng hơn hai mươi người đã âm mưu diễn kịch, tạo ra

câu chuyện ma quái này cho chúng ta!

Phòng ngừa bị phản bác, tôi nói thêm một câu, bọn họ không ngăn cản tôi quay

phim, chứng tỏ đây là chuyện có thể nói ra nhé!"

Sau khi quay xong video, Đinh Vĩ Hải tắt camera, nói với những người bạn

cùng phòng bên cạnh: "Quay xong rồi, hay là chúng ta xuống xe đi, đã lãng phí

trên xe một tiếng đồng hồ rồi, quay đủ tư liệu rồi."

Người bạn cùng phòng Vệ Triết của cậu gật đầu, lấy điện thoại ra xem giờ, cứ

tưởng đã hơn một giờ sáng rồi, kết quả là thời gian hiện lên khiến cậu ta vô

cùng kinh ngạc: "Ơ, sao mới có mười hai giờ?"

"Không thể nào, điện thoại của cậu bị hỏng rồi à?"

"Thật hay giả vậy?"

Hai người bạn cùng phòng còn lại đồng loạt nhìn vào thời gian trên điện thoại,

đột nhiên phát hiện, đúng là mười hai giờ thật!

Rõ ràng lúc nãy bọn họ vừa lên xe là đã mười hai giờ rồi.

Đinh Vĩ Hải mím môi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, làm sao điện

thoại của bốn người lại đồng thời bị hỏng được?

Tại sao thời gian lại hỗn loạn như vậy? Điều này là không đúng!

Cậu ta nghĩ đến đây, đầu óc như muốn nổ tung, càng nghĩ càng sốt ruột, trán

lấm tấm mồ hôi, cả người chìm trong lo lắng.

Bên cạnh Đinh Vĩ Hải là một ông lão tóc bạc phơ. Ông lão đeo kính, toát lên

khí chất nho nhã, giống như một người trí thức.

Ông lão lấy trong túi áo sơ mi ra một chiếc khăn tay trắng, đưa cho Đinh Vĩ

Hải: "Chàng trai trẻ, cậu không sao chứ, mồ hôi của cậu sắp nhỏ vào điện thoại

rồi kìa, lau mồ hôi đi."

Đột nhiên được người lạ tốt bụng như vậy, Đinh Vĩ Hải có chút thụ sủng nhược

kinh, không nhìn kỹ khăn tay, trực tiếp nhận lấy, lập tức lau mồ hôi trên trán.

Kết quả, đột nhiên có một cảm giác ấm áp truyền đến, một chất lỏng từ trên trán

chảy xuống, chảy qua sống mũi, dính vào môi.

Cậu ta không nhịn được đưa tay sờ môi, cúi đầu nhìn, không ngờ lại là một

mảng đỏ tươi.

Đinh Vĩ Hải trợn to mắt, quay đầu nhìn ông lão giáo sư bên cạnh, ông lão giáo

sư vẫn là ông lão giáo sư ban nãy, trên mặt vẫn nở nụ cười hiền hậu.

Ánh mắt cậu ta lướt qua n.g.ự.c ông lão giáo sư, nhìn xuyên qua lớp áo vest mà

ông lão đang mặc, chiếc áo sơ mi bên trong ẩn hiện một mảng đỏ tươi.

"A a a a a!"

Đinh Vĩ Hải hét lên một tiếng, ngã ngửa ra sau, lăn lông lốc xuống đất. Vài

người bạn cùng phòng khác cũng nhìn thấy toàn bộ quá trình, sợ hãi co rúm

người lại, run lẩy bẩy.

Đinh Vĩ Hải hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại: "Ông… đây là đạo cụ gì

vậy? Ngửi kỹ còn có mùi tanh của m.á.u nữa, mọi người diễn đạt thật đấy."

Ông lão giáo sư vẫn mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên một tia thương

hại: "Chàng trai trẻ, lúc nãy lên xe tôi đã bảo cậu xuống xe nhanh lên, cậu

không chịu, bây giờ muốn xuống cũng không xuống được nữa rồi."

Đinh Vĩ Hải: "???"

Đinh Vĩ Hải làm ầm ĩ quá mức, trên xe buýt không còn ai trò chuyện nữa, hầu

như tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu ta. Chỉ có tài xế là nhìn về phía trước,

vẫn lái xe một cách ổn định, cảnh vật bên ngoài cửa sổ vun vút lướt qua.

Dưới ánh mắt thương hại, mong đợi hoặc là hưng phấn của mọi người, Đinh Vĩ

Hải và những người bạn cùng phòng ôm đầu, cố gắng nhớ lại những chuyện đã

xảy ra trong một tiếng đồng hồ qua.

Bọn họ bước lên chiếc xe buýt này, hào hứng chụp ảnh, quay video. Ông lão

giáo sư bên cạnh giục bọn họ xuống xe nhanh lên, nhưng bọn họ lại muốn quay

thêm tư liệu, không nghe lời ông lão.

Đinh Vĩ Hải và những người khác như hiểu ra điều gì đó, đứng ngây người tại

chỗ, không thể động đậy.

Chiếc xe này thật sự có gì đó không ổn, thời gian của bọn họ dường như đã bị

dừng lại...

Ông lão giáo sư nhìn bọn họ bằng ánh mắt ngây dại, thở dài, quay đầu nhìn

khung cảnh lướt qua nhanh chóng ngoài cửa sổ: "Chúng tôi đã như vậy rất lâu

rồi."

Rất nhiều người nhảy lầu sẽ trở thành địa quỷ linh, lặp đi lặp lại quá trình nhảy

lầu, đó là tuần hoàn.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 154


Trường hợp của chiếc xe này không phải là tuần hoàn, mà là dừng lại.

Dù bọn họ làm gì, cũng không thể xuống khỏi chiếc xe buýt này, vĩnh viễn bị

nhốt trong mười hai giờ đêm, giống như rơi vào khe hở thời gian, bị thời gian

lãng quên.

Xe buýt vẫn luôn chạy về phía trước, nhưng vĩnh viễn không đến trạm. Nó chỉ

thỉnh thoảng dừng lại ở khe hở thời gian, trong suốt nhiều năm qua, nó chỉ dừng

lại năm lần.

Người âm và người dương bình thường sẽ không lên xe, vậy mà Đinh Vĩ Hải và

những người khác lại ngốc nghếch bước lên.

Ông lão giáo sư nói ngắn gọn về quy tắc cơ bản của chiếc xe buýt này và những

gì đã xảy ra sau khi bọn họ lên xe.

Ban đầu, cậu ta không tin, nhưng cúi đầu nhìn đồng hồ cơ của mình, kim đồng

hồ không hề nhúc nhích, cảm giác ngột ngạt khi thời gian bị đình trệ không

ngừng vây lấy cậu ta.

"Đây chẳng khác nào sống trong tù sao? Không được, tôi phải xuống xe!"

"Mẹ ơi, con hối hận rồi, con không bao giờ dám thám hiểm tâm linh nữa!"

"Có ai cứu tôi với, tôi không muốn chết, bố mẹ tôi vẫn đang ở nhà đợi tôi."

Lúc này, một tiếng thở dài khe khẽ vang lên, tiếng bước chân từ xa đến gần, một

đôi chân dừng lại trước mặt Đinh Vĩ Hải.

Đinh Vĩ Hải gần như suy sụp, đôi mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô

gái xinh đẹp đến mức không giống người thường.

Cô gái mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen, gọn gàng, sạch sẽ, trên mặt không

chút biểu cảm. Sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, toát lên vẻ lạnh lùng,

khiến người ta không dám nảy sinh bất kỳ ý đồ xấu nào.

An Như Cố cúi đầu, nhìn Đinh Vĩ Hải đang ngồi bệt xuống đất: "Mẹ cậu nhờ tôi

đến tìm cậu. Thời gian trên chiếc xe này rất hỗn loạn, đối với cậu chỉ mới qua

một tiếng đồng hồ, nhưng bên ngoài đã qua mấy ngày rồi."

Đinh Vĩ Hải nghe vậy sững sờ, trong nháy mắt như vớ được phao cứu mạng,

vừa lăn vừa bò đến bên cạnh An Như Cố: "Tôi biết ngay là mẹ tôi nhất định sẽ

đến cứu tôi mà, hu hu hu, tôi không bao giờ dám động vào những thứ này nữa!

Nếu tôi có thể trở về, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ."

Ông lão giáo sư nhìn thấy gương mặt mới và hơi thở của người sống toát ra từ

người cô gái, khẽ thở dài: "Bây giờ cửa xe vẫn chưa đóng, cô xuống xe bây giờ

vẫn còn kịp. Cô ở lại đây, chỉ có nước c.h.ế.t mà thôi."

An Như Cố nghe ông lão nhắc nhở, sắc mặt hơi dịu lại, nhưng không hề nhượng

bộ, nhìn bốn nam sinh viên: "Nhưng tôi phải đưa bọn họ đi."

"Bọn họ không đi được đâu, chỉ cần sau khi bọn họ lên xe, cửa xe đóng lại, bọn

họ sẽ không bao giờ xuống xe được nữa."

Đinh Vĩ Hải không dám tin vào tai mình, vội vàng đứng dậy, đi đến cửa xe,

muốn đẩy cửa sau ra, kết quả bàn tay như bị một bức tường vô hình chặn lại,

không thể chạm vào cửa xe.

Đinh Vĩ Hải như mất hết sức lực, ngơ ngác ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm: "...

Sao có thể như vậy được."

Ánh mắt âm dương của An Như Cố đảo qua toàn bộ chiếc xe buýt và tất cả mọi

người trên xe, đưa ra phán đoán ban đầu: "Bởi vì sau khi lên xe, một hồn trong

tam hồn thất phách của cậu đã bị chiếc xe buýt này lấy đi, cho nên cậu sẽ bị

nhốt trên xe buýt. Còn những người khác là do linh hồn bị chiếc xe buýt này

nuốt chửng. Nếu cô tiếp tục ở lại đây, cô cũng sẽ trở thành bộ dạng như bọn

họ."

Những hành khách khác nghe vậy, trong lòng có chút hiểu rõ, thì ra là vậy!

Đinh Vĩ Hải á khẩu không trả lời được, cảm giác như cả thế giới sụp đổ, không

biết phải làm sao, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, cầu xin nói: "Xin

cô, đưa tôi đi, tôi không muốn bị nhốt trên chiếc xe buýt này. Tôi có tiền, tôi có

rất nhiều tiền tiêu vặt, đưa hết cho cô. Đúng rồi, bố mẹ tôi cũng rất giàu. Chỉ

cần cô cứu tôi, bố mẹ tôi sẽ cho cô rất nhiều tiền."

"Bố mẹ cậu đã đến tìm tôi rồi." An Như Cố ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Tôi sẽ đưa cậu đi."

Cô sải bước về phía cửa sau, trong lúc đi quay đầu nhìn ba người sống còn lại:

"Ba người cũng qua đây đi."

Đinh Vĩ Hải thấy xe vẫn không dừng lại, vội vàng hét lên với tài xế: "Tài xế,

dừng xe, tôi muốn xuống xe!"

Tài xế trầm giọng nói ra sự thật: "Tôi không điều khiển được."

Đinh Vĩ Hải: "..."

Thì ra, tên tài xế này chỉ là bình phong thôi sao?

"Không cần dừng xe."

An Như Cố đứng ở cửa, quay đầu nhìn Thương Nguyệt bên cạnh.

Thấy âm khí trên xe buýt dày đặc như thể có thực chất, cô ấy vui mừng khôn

xiết, từ lúc lên xe đến giờ, hồn phách ngày càng ngưng tụ, vừa ăn vừa lẩm bẩm:

"Bổ dưỡng thật đấy."

Con mèo đen nhìn thấy âm khí, cũng có chút thèm thuồng, ngồi cạnh Thương

Nguyệt, há miệng gặm nhấm âm khí trong không khí, khác hẳn với vẻ mặt

kháng cự lúc mới lên xe.

"Ăn no chưa? Ăn no rồi thì phải làm việc."

Một người một mèo nghe vậy, đành gật đầu, lau miệng, đồng ý.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 155


Những hành khách có sắc mặt trắng bệch khác nhìn về phía An Như Cố, trong

lòng không ôm hy vọng. Thỉnh thoảng có vài người mỉm cười, nhưng nụ cười

lại vô cùng chua xót.

"Vô ích thôi, dù làm gì cũng không ra ngoài được đâu."

"Hơn hai mươi âm hồn chúng tôi hợp sức lại còn không thoát khỏi chiếc xe buýt

này, cô làm sao mà làm được?"

"Đừng cố gắng nữa, chấp nhận hiện thực đi."

Sau khi phát hiện mình bị nhốt trên xe buýt, bọn họ đã dùng đủ mọi cách để

thoát ra ngoài, nhưng bên ngoài xe buýt có một lớp kết giới vô hình, bọn họ

hoàn toàn không thể phá vỡ kết giới. Nhiều năm cố gắng không có kết quả, đã

bào mòn ý chí phản kháng của bọn họ, khiến bọn họ không thể không chấp

nhận hiện thực.

——Sẽ mãi mãi bị nhốt trên chiếc xe buýt này.

Bọn họ sống không được, c.h.ế.t không xong, thà rằng đã c.h.ế.t trong vụ tai nạn

đó, còn hơn là bị hành hạ giày vò mãi không có hồi kết này.

Ông lão giáo sư lê từng bước đến trước mặt An Như Cố, trong mắt lóe lên tia

mong đợi, sau đó lại trở nên bình tĩnh.

Nhưng dù là ở bên ngoài xe buýt hay là ở bên trong xe buýt, ông lão đều đã thử

vô số cách để giải cứu những người trên xe buýt số 18, nhưng đều không thành

công.

Làm sao có thể tùy tiện đến một người là có thể làm được?

Thế nhưng An Như Cố không nghe lời bọn họ, cô khép các ngón tay lại, bắt đầu

niệm chú Kim Quang.

“Thiên địa huyền tông, vạn khí căn bản;

Quảng tu vạn kiếp, chứng ngộ thần thông;

Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn;

Thể hữu kim quang, phủ ánh ngô thân;

Thị chi bất kiến, thính chi bất văn;

Bao la thiên địa, dưỡng dục quần sinh;

Tụng trì vạn biến, thân hữu quang minh;

Tam giới thị vệ, ngũ đế tư nghênh;

Vạn thần triều lễ, dịch sử lôi đình;

Quỷ yêu táng đảm, tinh quái vong hình;

Nội hữu bích lịch, lôi thần ẩn danh;

Động tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng;

Kim quang tốc hiện, phủ hộ chân nhân!”*

Âm khí quá nặng là nguyên nhân căn bản khiến xe buýt hình thành lĩnh vực.

Chỉ cần phá bỏ âm khí, mọi vấn đề sẽ được giải quyết.

Thời gian trôi qua, dưới ánh mắt kinh ngạc của người và ma, một luồng ánh

sáng vàng chói mắt phát ra từ người cô, chiếu sáng cả chiếc xe buýt như ban

ngày. Âm khí bao trùm chiếc xe buýt bị chú Kim Quang xua tan. Nơi nào ánh

sáng vàng chiếu đến, âm khí đều biến mất không còn một mống.

Hành khách ma quỷ trên xe: "!!!"

Bọn họ suýt chút nữa bị luồng ánh sáng vàng này làm cho mù mắt, vội vàng nấp

sau vật chắn, hy vọng có thể bảo toàn bản thân.

May mắn thay, chú Kim Quang sẽ hoạt động theo tâm niệm của người niệm

chú, cho nên cũng không gây ra tổn thương quá lớn cho bọn họ.

Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", một lớp kết giới vô hình bên ngoài xe

buýt vỡ tan.

Cùng lúc đó, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, tốc độ xe dần dần chậm lại,

cuối cùng dừng hẳn.

Tài xế thấy vậy vô cùng kinh ngạc, dường như nghĩ đến điều gì đó, bấm nút mở

cửa sau. Trước đây, anh ta đã ấn nút mở cửa sau vô số lần, nhưng đều không có

phản ứng.

Kết quả là lần này, chiếc xe này đột nhiên trở nên bình thường, cửa sau mở ra.

"Được rồi, xuống xe đi." An Như Cố thu tay lại: "Hồn phách của các cậu cũng

đã trở về rồi."

Bốn nam sinh viên bừng tỉnh, nhìn An Như Cố bằng ánh mắt sùng bái, trời ạ,

hiệu ứng đặc biệt này, đây chắc chắn là đại năng tu tiên rồi!

Bốn chàng trai trung nhị muốn bái sư ngay tại chỗ, nhưng nghĩ đến việc mình

đang ở một nơi kỳ quái như vậy, đành phải sờ mũi, quyết định xuống xe trước

rồi tính sau.

An Như Cố vẫn còn ở trên xe, mở bản đồ, bản đồ hiển thị, cô đang ở ngoại ô

phía đông của Nam Thành, cách địa điểm xảy ra tai nạn của xe buýt số 18

không xa. Cô nhìn trái nhìn phải, xung quanh rất hẻo lánh, xe buýt đột nhiên

xuất hiện, chắc là không dọa ai sợ.

Cô suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn hơn hai mươi hành khách có vẻ mặt phức

tạp trên xe: "Mọi người muốn đi đâu? Nếu muốn đầu thai, tôi sẽ siêu độ cho

mọi người, còn nếu không muốn... nhà ma của tôi đang thiếu nhân viên, mọi

người có muốn tìm việc làm không?"

Đám ma nhìn nhau, lần lượt thảo luận với người thân, bạn bè của mình.

Cuối cùng, hơn mười người lựa chọn đầu thai, mười người còn lại lưu luyến

trần gian, muốn đến nhà ma của cô, bao gồm cả tài xế.

Vì vậy, An Như Cố bảo tài xế lái xe đến thôn Thang Trì.

Chiếc xe buýt bị loại bỏ âm khí biến thành hình dạng lúc rơi xuống hồ, rỉ sét, te

tua, may mà bình xăng đầy, chức năng không bị hỏng, vẫn có thể lái được.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 156


Xe buýt số 18 chạy thẳng đến thôn Thang Trì.

An Như Cố ngồi cạnh ông lão giáo sư, ông lão giáo sư kinh ngạc nhìn cô: "Thì

ra cô là người trong giới huyền học."

Ông lão cũng từng gặp qua một số người trong giới huyền học, nhưng chưa

từng gặp ai lợi hại như cô. Nếu gặp cô sớm hơn, liệu...

An Như Cố lặng lẽ nhìn ông lão, dường như nghĩ đến điều gì đó, nói: "Lúc nãy

tôi đã tra danh sách, ông không phải là người c.h.ế.t trong vụ tai nạn đó, trách

sao ông lại hiểu rõ quy tắc của chiếc xe này đến vậy."

Ông lão giáo sư biết nếu xuống xe trước khi cửa xe đóng lại, sẽ bình an vô sự,

cho nên đã khuyên Đinh Vĩ Hải và những người khác xuống xe.

Ông lão giáo sư kinh ngạc trước sự nhạy bén của An Như Cố: "Đúng vậy, ngoài

bọn họ ra, tôi là người duy nhất lên xe sau đó."

"Tại sao ông lại lên xe?" An Như Cố có chút tò mò, nói ra kết quả điều tra lúc

nãy của mình: "Chiếc xe này âm khí quá nặng, đã hình thành lĩnh vực riêng,

trong lĩnh vực này, thời gian sẽ bị đình trệ, hơn nữa, người bị lấy đi một phách

sẽ không bao giờ xuống xe được nữa, chẳng khác nào người sống thực vật."

Ma trên chiếc xe này còn không tự do bằng ma quỷ bình thường, tại sao ông lão

lại lên xe?

Ông lão giáo sư nghe vậy, trên mặt nở nụ cười hiền hậu, nhìn về phía hàng ghế

trước mặt.

Một bà lão tóc bạc phơ khác dường như cảm nhận được ánh mắt của ông lão,

quay đầu lại, mỉm cười với ông lão.

Đứa cháu trai bên cạnh biết mình đã được tự do, vừa vui mừng vừa hoang

mang, thấy ông nội nhìn mình, bèn hét lên với ông nội: "Ông nội, con, con

muốn ăn gà rán được không?"

"Bây giờ chúng ta đã có thể xuống xe, đương nhiên là được." Ông lão giáo sư

cười nói.

An Như Cố thấy vậy, có chút hiểu rõ.

Thì ra ông lão lên xe là vì vợ và cháu trai.

Quả nhiên, ông lão giáo sư rưng rưng nước mắt, tháo kính xuống, dùng khăn tay

lau cặp kính đẫm nước: "Con trai và con dâu của tôi đã qua đời trong một vụ tai

nạn xe hơi từ lâu, mười năm trước, vợ và cháu trai của tôi lại gặp tai nạn, cơ thể

tôi như suy sụp hoàn toàn.

Ngay khi tôi đang tuyệt vọng, đột nhiên nghe nói có người nhìn thấy xe buýt số

18.

Tôi bèn tìm kiếm thông tin về xe buýt số 18 ở khắp mọi nơi, có người sau khi

lên xe bị tài xế dọa cho sợ hãi bỏ chạy, vẫn còn nhớ rõ diện mạo của những

người trên xe.

Khi anh ta nói ra đặc điểm ngoại hình của vợ tôi, tôi liền hiểu, tôi nhất định phải

lên chiếc xe này.

Người khác coi yêu ma quỷ quái là tai họa, nhưng lại là người thân mà tôi ngày

đêm mong nhớ.

Tôi đã tìm kiếm trong thành phố suốt ba năm, cuối cùng vào một đêm, ở một

biển báo xe buýt trung tâm thành phố, lúc mười hai giờ đêm, tôi đã đợi được xe

buýt số 18."

Tuy ông lão giáo sư nói rất ngắn gọn, nhưng An Như Cố vừa nghe đã biết

chuyện này khó khăn đến mức nào.

Trong vòng mười năm, xe buýt số 18 chỉ dừng lại năm lần, địa điểm dừng

không có quy luật.

Ông lão giáo sư đã ngoài bảy mươi tuổi, cố gắng gượng dậy, đi đến tất cả các

trạm xe buýt lớn nhỏ trong thành phố, trải qua hàng ngàn đêm dài chờ đợi

nhưng không có kết quả, những vất vả, gian khổ không cần nói cũng biết.

Xe buýt số 18 chạy đến công viên giải trí Thiên Lạc, may mà công viên giải trí

không có hàng rào, cũng chẳng có ai canh giữ, nếu không, chiếc xe buýt cũ nát

này chắc chắn sẽ dọa nhiều người sợ.

Hai con ma trong nhà ma, Tô Vĩ Trí và Chu Khoa Vũ không cần ngủ, đến giờ

vẫn đang thảo luận kịch bản.

Tô Vĩ Trí rất nhiệt tình trong việc nghiên cứu kịch bản: "Bây giờ chúng ta chỉ

có hai người, cậu còn chưa thể hiện hình trong thời gian dài, hay là chúng ta cứ

dùng kiểu chuyện ma kinh dị theo luật lệ như trước đây đi."

Chu Khoa Vũ thông minh hơn Tô Vĩ Trí một chút, phân tích một cách lý trí:

[Kịch bản mà cậu thiết kế, giống như phó bản trong game. Bốn quy tắc đó quả

thật là có thật, hơn nữa cũng có hiệu quả kinh dị, nhưng vấn đề là, phần lớn mọi

người chỉ chơi trong nhà ma một hai tiếng đồng hồ, cũng sẽ không ngủ trong

nhà ma của cậu, thiết kế này quá xa rời thực tế rồi.]

Tô Vĩ Trí nghe vậy cảm thấy có chút đạo lí, đành phải nhượng bộ: "Nhưng tôi

thấy kiểu này rất thú vị, lỡ như thật sự có người thích ngủ trong nhà ma thì sao?

Chúng ta có thể nghĩ ra vài phương án, đồng thời thực hiện, dù sao nhà ma cũng

rất rộng."

[Được. Nhưng chúng ta chỉ có hai người, tốt nhất là nên có thêm vài người nữa,

nếu không sẽ không đủ.]

"Tôi biết rồi, để tôi nghĩ cách xem sao." Tô Vĩ Trí nghĩ đến đây, trong lòng có

chút buồn phiền, anh ta không quen biết ma quỷ khác, hơn nữa, người ta còn

đang bận rộn nâng cao thực lực, không muốn chơi trò trẻ con này với anh ta.

Nhân tài thật khó tìm!

Thế nhưng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động.

Tô Vĩ Trí mở cửa ra xem, phát hiện không biết từ lúc nào, trước cửa đã đậu một

chiếc xe buýt cũ kỹ.

Cửa xe mở ra, hơn hai mươi con ma từ trên xe nối đuôi nhau bay xuống.

An Như Cố đi đến trước mặt Tô Vĩ Trí, đưa danh sách cho anh ta: "Trong này

có mười người muốn làm việc trong nhà ma, anh xem thử tiềm năng và đặc

điểm của bọn họ, sắp xếp cho bọn họ vị trí phù hợp."

Mắt Tô Vĩ Trí sáng lên: "!!!"

"Sếp đỉnh của chóp!!!"

Thật ra An Như Cố có thể siêu độ cho những người đó ngay tại chỗ, nhưng nghĩ

đến những hành khách này đều là người c.h.ế.t oan, đã bị nhốt trong lĩnh vực xe

buýt mười năm, chắc hẳn trong lòng có rất nhiều tiếc nuối và phiền muộn.

Cô cho bọn họ một ngày, để bọn họ hoàn thành tâm nguyện của mình, ví dụ như

báo mộng cho người thân, hoặc là đi ngắm cảnh.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 157


Đối với người âm, lời hứa có sức mạnh và ràng buộc.

Một ngày sau, tất cả những ma quỷ này đều trở về, không thiếu một ai, đều giữ

lời hứa.

An Như Cố tổ chức một nghi lễ siêu độ quy mô lớn, đưa bọn họ trở về âm phủ.

Điều đáng nói là, ông lão giáo sư không tham gia siêu độ, mà tạm thời đến nhà

ma cùng vợ và cháu trai.

Ngày hôm sau, Đinh Vĩ Hải và bố mẹ cậu ta đến Đạo quan Xuất Vân.

Vừa nhìn thấy An Như Cố, bọn họ liền kích động vây quanh cô.

Bố mẹ cậu ta nói: "Đại sư, cô thật sự quá lợi hại. Tôi nghe Tiểu Hải kể chuyện

trên xe buýt, tôi sợ đến mức run rẩy."

"Cảm ơn cô rất nhiều, nếu không có cô, Tiểu Hải và bạn học của nó chắc chắn

sẽ bị chiếc xe buýt đó nuốt chửng."

Đinh Vĩ Hải đến giờ vẫn còn sợ hãi: "Ở trong đó, cảm giác như ngồi tù, còn

không bằng c.h.ế.t đi cho rồi. Bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao sau khi tôi

lên xe, hỏi bọn họ có phải là ma không, những hành khách đó lại cười với tôi.

Bọn họ đã nhiều năm không gặp người sống rồi, chắc là coi tôi như gấu trúc."

Ngô Văn Đình đau lòng ôm lấy cánh tay con trai, nói ra mục đích đến đây của

mình: "Đại sư, cảm ơn cô rất nhiều, tôi mời cô ăn cơm, khách sạn nào cô muốn

ăn cũng được."

"Không cần đâu, không cần phải tốn kém như vậy." An Như Cố dứt khoát từ

chối: "Hai người đã trả hai triệu tiền thù lao rồi."

"Được." Ngô Văn Đình đành phải từ bỏ, sau đó lo lắng hỏi: "Nhưng đại sư, con

trai tôi có bị sao không? Sau này có để lại di chứng gì không?"

An Như Cố đánh giá Đinh Vĩ Hải, nói: "Cậu ấy không sao, hơn nữa, trong cái

rủi có cái may, sau này cậu ấy sẽ gặp nhiều may mắn, bà yên tâm đi."

Hai vợ chồng Ngô Văn Đình nghe vậy mừng rỡ, để tránh con trai gặp phải

chuyện như vậy lần nữa, bọn họ mua thêm vài lá bùa bình an mới yên tâm.

Đinh Vĩ Hải có chút không muốn rời đi, ấp úng, sau một hồi lâu mới nói ra mục

đích thật sự của mình: "Đại sư, con có thể bái cô làm sư phụ được không? Nhìn

cô niệm chú thật sự quá lợi hại, giống như thần tiên vậy!"

Những chuyện thần bí này đã chạm đến trái tim của Đinh Vĩ Hải, cô ấy chỉ

trong nháy mắt đã khuất phục chiếc xe buýt ma quái, khiến vô số hồn ma nghe

danh đã sợ mất mật, cứu bọn họ thoát khỏi nước sôi lửa bỏng, thật sự quá ngầu.

An Như Cố hiện tại không có ý định nhận đồ đệ, sau khi cẩn thận tính toán

mệnh cách của Đinh Vĩ Hải, cô lắc đầu: "Nhận đồ đệ phải xem duyên phận,

chúng ta không có duyên sư đồ."

Điều cô không nói ra là, tuy Đinh Vĩ Hải thích huyền học, nhưng không có

thiên phú về huyền học.

Đinh Vĩ Hải nghe vậy, không khỏi có chút thất vọng, nhưng cũng không thể

cưỡng cầu, đành phải tiếc nuối rời đi.

Ngày hôm sau là thời gian livestream lần thứ sáu.

An Như Cố theo lệ cũ, mở máy tính và thiết bị livestream, sau đó bắt đầu

livestream. Trong phòng livestream đã có hàng vạn người chờ đợi từ sớm, vừa

mở livestream, bọn họ liền ùa vào.

Rất nhiều người hữu duyên và không có duyên trước đây đều tặng quà trong

phòng livestream, hiệu ứng quà tặng đẹp mắt, lóa cả mắt.

Chỉ trong vòng ba bốn phút, lượng người xem trực tuyến lại đạt ba triệu người,

hơn nữa con số vẫn đang không ngừng tăng lên. Hiện tại, phòng livestream của

cô không cần dựa vào độ nổi tiếng của bất kỳ ai, cũng đã là kênh livestream

hàng đầu của nền tảng Cá Mập.

[Nữ streamer mất tích đã trở lại!]

[Hàng ghế đầu xem nhà tiên tri vĩ đại.]

[Khuyên cô hôm nay nên xem ba mươi quẻ, đừng có không biết điều, nếu

không tôi sẽ quỳ xuống cầu xin cô đấy.]

An Như Cố: "... Ba mươi quẻ thì thôi, theo lệ cũ, ba lượt, bây giờ tôi sẽ bốc

thăm trúng thưởng."

Cô chỉnh sửa chương trình bốc thăm trúng thưởng ở hậu trường, sau đó đăng

chương trình bốc thăm trúng thưởng, mười phút sau, chương trình bốc thăm

trúng thưởng kết thúc, ba người hữu duyên được chọn ra.

[Hi hi hi hi, hôm nay lại là một ngày không trúng thưởng, tối nay có thể ngủ

ngon rồi.]

[Chào mừng người xui xẻo... à không, người hữu duyên đầu tiên!]

[Tôi không giả vờ nữa, chào mừng nạn nhân đầu tiên!]

An Như Cố không quan tâm đến những bình luận cố tình trêu chọc người hữu

duyên này, theo lệ cũ, cô kết nối với người hữu duyên đầu tiên [Lam Mai], Lam

Mai lựa chọn xem bói qua video call.

Sau khi kết nối, hình ảnh của Lam Mai xuất hiện trong phòng livestream.

Cô ta có ngoại hình thanh tú, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, từ đầu

đến chân đều là hàng hiệu, nhưng phông nền lại là căn nhà gạch mộc mạc ở

nông thôn, khiến người ta cảm thấy rất khó hiểu.

Cô ta nhiệt tình chào hỏi An Như Cố: "Chào streamer!"

"Chào cô." An Như Cố nhìn khuôn mặt của cô ta, khẽ nheo mắt, vẻ mặt phức

tạp: "Xin vui lòng thanh toán tiền xem bói, một quả pháo năng lượng cao."

"Được." Lam Mai lập tức hào phóng thanh toán.

"Cô muốn xem gì?"

Lam Mai cười nói: "Bây giờ tôi mọi thứ đều tốt, tình cảm thuận lợi, gia đình

hòa thuận... ừm, hay là xem khi nào tôi có con đi."

An Như Cố uống một ngụm trà, khẽ thở dài: "Cô đừng lo chuyện con cái nữa,

tôi nói thật với cô, cô và người chồng chưa cưới hiện tại của cô sẽ không có

con."

Lam Mai: "???"

Khán giả trong phòng livestream: "???"

[Là do đàn ông không thể sinh, hay là phụ nữ không thể sinh?]

[Dựa theo lệ cũ, tôi bấm ngón tay tính toán, trên đầu người hữu duyên hình như

hơi xanh rồi đấy.]
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 158: Buổi livestream thứ sáu, tra nam mạ vàng


Lam Mai nghe xong lời phán chẳng lành, cô ta nhìn dòng bình luận, đầu óc rối

bời như tơ vò.

Cô ta và chồng sắp cưới trải qua muôn vàn khó khăn mới đi đến bước đường

kết hôn, tình cảm tốt đẹp, có thể nói là bền chặt như keo sơn, trên đầu cô ta

không thể nào có sừng được!

Trong đầu cô ta lúc này chỉ còn một suy nghĩ duy nhất - cô ta và chồng sắp cưới

không hợp nhau về mặt sinh sản.

Lam Mai cắn môi, lo lắng nói: "Đại sư, ý của cô là một trong hai chúng tôi

không có khả năng sinh con sao? Vậy thì khi nào tôi và chồng sắp cưới sẽ đến

bệnh viện kiểm tra, chồng sắp cưới của tôi rất thích trẻ con… Chúng tôi có thể

thụ tinh trong ống nghiệm. Nếu thụ tinh trong ống nghiệm không được, chúng

tôi có thể nhận con nuôi.”

Chồng sắp cưới của cô ta rất thích trẻ con, thường xuyên xem video dạy dỗ con

cái trên mạng.

Lam Mai rất cởi mở trong chuyện sinh con, biết mình không thể sinh con, cô ta

đã nghĩ cách an ủi chồng sắp cưới.

Tuy nhiên, điều nằm ngoài dự đoán của cô ta là, An Như Cố không trả lời câu

hỏi của cô ta mà chỉ khẽ thở dài, nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, theo lệ

cũ, trước tiên tôi sẽ xem gia thế của cô, cô sinh ra trong một gia đình giàu có,

điều kiện gia đình rất khá giả, cô có một anh trai và một em gái, cô là con thứ

hai trong nhà, đúng không? ”

Lam Mai trước đó đã từng xem livestream của An Như Cố, đã chuẩn bị tâm lý

cho sự chính xác trong việc xem tướng số của An Như Cố. Nhưng khi bị vạch

trần thông tin cá nhân một cách trực diện, trên mặt cô ta vẫn hiện lên vẻ kinh

ngạc.

"Đúng hết!" Lam Mai cười nói: “Hồi nhỏ bố mẹ nói với tôi rằng gia đình mình

rất nghèo, ăn mặc, chi tiêu đều rất bình thường. Cho đến khi lớn lên, bố mẹ tôi

mới nói cho tôi biết tình hình thực tế của gia đình, nói rằng làm như vậy là để

chúng tôi không hình thành thói quen ỷ lại vào gia đình.”

Cô ta vừa dứt lời, khán giả trong phòng livestream vô cùng phấn khích.

【Tuổi trẻ không biết cơm mềm là ngon, cho em một cơ hội!】

【Chị ơi, em không muốn cố gắng nữa!】

【Chị đã có chồng sắp cưới rồi, vậy em có thể làm vật trang trí chân cho chị

được không?】

【Vậy thì khi nào bố mẹ tôi mới giống bố mẹ của cô gái này nói cho tôi biết

rằng nhà tôi thực ra rất giàu? Tôi đã chờ đợi hơn hai mươi năm rồi.】

【Thôi thì ăn một hạt cơm, không say cũng phải lảo đảo như thế này.】

Tuy nhiên, Lam Mai nhìn thấy những bình luận theo đuổi cô ta, không hề tỏ ra

tự mãn, ngược lại có chút bối rối. Cô ta căng thẳng vuốt tóc, điều chỉnh tư thế

ngồi, trên mặt lộ ra vẻ ngại ngùng: “Cảm ơn mọi người, nhưng tôi đã có chồng

sắp cưới rồi, chúng tôi đã đính hôn được một thời gian. Mọi người đều là người

rất xuất sắc, hy vọng mỗi người đều sớm gặp được duyên phận thích hợp với

mình.”

Lam Mai chỉ có ngoại hình ưa nhìn, nhưng lời nói dịu dàng, khiến khán giả cảm

thấy như gió xuân mềm mại, vô cùng dễ chịu.

Lúc này, An Như Cố nhìn mặt cô ta, trong lòng đã hiểu rõ: “Bát tự của cô không

cân bằng, cô là người hướng nội và khép kín.”

Thực ra không cần xem bát tự, khán giả cũng có thể nhìn ra được. Lam Mai

ngồi rất gò bó, nói năng có phần quá để ý đến suy nghĩ của người khác.

Bị vạch trần tính cách, Lam Mai cúi đầu xuống, càng thêm căng thẳng: “Ừm,

bạn bè nói tôi có chút tính cách hay làm hài lòng người khác, nhưng tôi không

sửa được.”

【Hả? Nhà chị giàu như vậy, còn thích làm hài lòng người khác? Không thể

nào.】

【Tôi cũng là người hay làm hài lòng người khác. Thật ra sự hình thành loại

tính cách này không liên quan gì đến gia cảnh, mà là do bạn có thiếu thốn tình

yêu hay không. Nếu luôn thiếu thốn tình yêu thương, bạn sẽ cảm thấy chỉ có

nhận được tình yêu thương của người khác mới có thể khẳng định giá trị của

bản thân, vì vậy bạn sẽ luôn làm hài lòng người khác. Tôi cũng muốn thay đổi,

nhưng rất khó.】

Lam Mai nhìn thấy dòng bình luận này, gật đầu, tỏ vẻ đồng tình. Cô ta quá thích

và tin tưởng nữ streamer, hoàn toàn không đề phòng, nói như rót mật vào tai:

“Ừm… Hồi nhỏ, bố mẹ tôi vì kiếm tiền, hầu như không ở nhà, cũng không mấy

quan tâm đến chúng tôi. Haiz, cho dù có thời gian muốn quan tâm đến con cái,

thì họ cũng không quan tâm đến tôi. Bố tôi thích anh cả hơn, mẹ tôi thích em

gái hơn, tôi là con thứ hai bị cho ra rìa…”

Giọng cô ta càng nói càng nhỏ, cảm thấy rất ngại ngùng khi tâm sự chuyện

riêng tư, cuối cùng chỉ còn như tiếng muỗi kêu, không nói nữa.

An Như Cố tiếp tục xem mệnh cho cô ta: “Mệnh cô có sao Văn Khúc, thành

tích học tập không tệ, thi đỗ vào một trường đại học tốt, khi học đại học thì gặp

vận đào hoa, ở bên cạnh chồng sắp cưới của cô bây giờ. Anh ta là mối tình đầu

của cô, đúng không? ”

Lam Mai gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, tôi thi đỗ trường đại học đứng đầu tỉnh, ở

đó tôi gặp bạn trai của mình. Anh ấy là đàn anh của tôi, cao ráo đẹp trai, là chủ

tịch hội sinh viên, cũng là nhân vật nổi tiếng của khoa chúng tôi.

Còn tôi ngoài việc bố mẹ có chút tiền ra, thì chỉ là một con vịt xấu xí. Tôi tham

gia hội sinh viên của anh ấy, dần dần quen biết nhau. Tôi không ngờ rằng anh ấy

lại để ý đến một người bình thường như tôi. Mỗi lần tôi hỏi anh ấy về vấn đề

này, anh ấy đều cười và nói với tôi rằng anh ấy coi trọng vẻ đẹp tâm hồn nhất.”

Cô ta nhớ đến người bạn trai cao ráo đẹp trai của mình, càng nói mặt càng đỏ,

trong lòng tràn đầy hạnh phúc như đang ở trên mây: “Năm nay tôi hai mươi bảy

tuổi, anh ấy hai mươi tám tuổi, cuối cùng chúng tôi cũng sắp kết hôn rồi.”

【Thực ra là tình yêu thời sinh viên, quả nhiên những đối tượng chất lượng đều

bị người ta hốt hết từ khi còn trẻ huhuhu, ghen tị quá.】

【Chỉ có mình tôi thắc mắc tại sao yêu nhau lâu như vậy mà bây giờ mới cưới

thôi sao?】

Lam Mai nhìn thấy dòng bình luận này, giải thích: “Gia cảnh nhà bạn trai tôi

không được tốt lắm, bố mẹ anh ấy hưởng trợ cấp xã hội, trong nhà còn có bốn

chị gái. Nhà anh ấy không đủ khả năng chi trả học phí và sinh hoạt phí, tất cả

đều là do tôi chi trả, chắc cũng phải trăm vạn gì đó.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 159


Bố mẹ tôi không đồng ý hôn sự của chúng tôi. Tôi vốn nhút nhát lại dám can

đảm một lần, không hề nhượng bộ. Cho đến khi bạn trai tôi học xong tiến sĩ,

nhận được lời mời làm việc của một công ty lớn, bố mẹ tôi mới chịu đồng ý.”

Tranh cãi với gia đình nhiều năm, cuối cùng cũng được như ý nguyện, Lam Mai

lúc nói chuyện, từng sợi tóc đều toát lên vẻ vui mừng.

Cô ta giơ điện thoại lên, xoay camera trước một vòng quanh mình, bên trong

căn nhà tranh bằng đất ở nông thôn hiện ra trước mắt. Hiện nay ở nông thôn đa

số là nông thôn mới, có rất nhiều nhà lầu nhỏ rất đẹp. Nhưng bố mẹ bạn trai cô

ta ở vẫn là căn nhà tranh bằng đất rất cũ nát, tường xây bằng đất sét vàng, nền

đất gồ ghề lồi lõm.

Những sợi dây điện cũ nát men theo tường bò lên trên đỉnh đầu, một bóng đèn

sợi đốt le lói, trong nhà rất bừa bộn, đủ thứ đồ đạc chất đống lung tung, khiến

người ta không tìm được chỗ đặt chân.

Tuy nhiên, Lam Mai không hề có ý chê bai, cười nói: “Bố mẹ anh ấy không biết

dọn dẹp vệ sinh cho lắm nên hơi bẩn, lát nữa tôi và bạn trai dọn dẹp vệ sinh một

chút, mọi người có thấy kiểu nhà này rất cổ kính không? Trông rất gần gũi với

thiên nhiên đúng không? ”

【… Chưa cảm nhận được sự cổ kính, chỉ cảm nhận được sự cũ nát. Tường còn

có lỗ, đục tường để ăn trộm ánh sáng hả.】

【Ở trong ngôi nhà này, buổi tối ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời đầy

sao, đúng là rất gần gũi với thiên nhiên.】

【Tôi có thể chấp nhận nhà cửa tồi tàn, nhưng không thể chấp nhận sự bừa bộn

như thế này, căn nhà này thực sự không có chuột sao?】

【Thế này mà cũng khen được… Quả nhiên là yêu nên thấy xấu cũng thành

đẹp.】

【Đi khuân gạch ở công trường một ngày cũng được một hai trăm tệ, nếu bố mẹ

anh ta không có vấn đề gì về sức khỏe, tôi thấy bố mẹ anh ta mắc bệnh lười

biếng rồi.】

【Mấy người đừng có thực dụng như vậy, tôi rất đồng tình với cô gái này. Có

tình yêu thì uống nước cũng thấy ngọt, hơn nữa bạn trai người ta là tiến sĩ, sắp

tới còn đi làm ở công ty lớn, sau này muốn có tiền là chuyện dễ như trở bàn

tay.】

【Thêm một phiếu, đừng khinh thường người khác lúc nghèo khó! Căn nhà này

là bố mẹ anh ta ở, đâu phải cô gái này ở, lo bò trắng răng.】

【Đúng vậy, vua chưa vội, thái giám đã vội, đừng có chê nghèo yêu giàu được

không.】

Lam Mai thấy khán giả cãi nhau vì mình, vội vàng ngăn cản: “Bạn trai tôi biết

nhà anh ấy nghèo, nên nhất quyết không cho tôi đến nhà chơi. Mấy hôm trước

tôi biết hôm nay anh ấy sẽ về quê, nên cố tình đến đây, muốn cho anh ấy một

bất ngờ. Tôi muốn cho anh ấy biết, tôi thực sự không chê bai anh ấy, tôi yêu tất

cả mọi thứ của anh ấy.

Bạn trai tôi thấy tôi đến nhà anh ấy, rất ngạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười chào

đón tôi. Anh ấy nói đây là lần đầu tiên tôi đến, buổi trưa phải làm bữa cơm thật

ngon, nên đã cùng bố mẹ đi mua thịt, dặn tôi đừng ra ngoài.”

An Như Cố nghe cô ta nói xong, sắc mặt trở nên vô cùng kỳ lạ.

Khán giả nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của An Như Cố, mơ hồ cảm thấy

có gì đó không ổn.

【Theo kinh nghiệm xem livestream lâu năm của tôi, mỗi lần streamer lộ ra

biểu cảm này, đều không phải là chuyện tốt đẹp gì.】

【Nhất định là cô gái này có vấn đề!】

Quả nhiên, An Như Cố thở dài: “Cô có biết tại sao họ không cho cô ra ngoài

không?”

Lam Mai nghe vậy sững sờ, tò mò hỏi: “Họ nói đường núi quanh đây rất phức

tạp, dễ bị lạc đường. Chẳng lẽ không phải là lý do này sao?”

Cô ta thấy An Như Cố nói như vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác

chẳng lành, ngay sau đó, bên tai vang lên giọng nói đầy ám ảnh của đối phương:

“Hôm nay cô gặp nạn.”

Khách mời: “???”

Khán giả trong phòng livestream: “???”

Đúng lúc Lam Mai định lên tiếng hỏi, thì bên tai đột nhiên truyền đến một tràng

tiếng bước chân, cửa sổ bên tay trái đột nhiên bị ai đó gõ.

Lam Mai quay đầu nhìn lại, sợ hết hồn.
 
Back
Top Bottom