Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 160


Một người phụ nữ trông khoảng hai mươi mấy tuổi bất ngờ đứng trước cửa sổ,

nhìn chằm chằm vào cô ta.

Cô gái có ngoại hình thanh tú, mặc quần áo giản dị, tết hai b.í.m tóc, tay cầm

một chai rượu trắng, đưa ra phía trước, như muốn đưa đồ cho Lam Mai.

Lam Mai thấy vậy lập tức đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, tò mò hỏi: “Cô có chuyện gì

vậy?”

“Đưa rượu cho cô, đây là loại rượu mà Cẩm Trình và bố anh ấy thích uống

nhất.”

Người phụ nữ lạ mặt đánh giá Lam Mai từ trên xuống dưới, ánh mắt khá kỳ

quái, đưa chai rượu trắng trong tay ra.

Lam Mai cứ tưởng là lòng tốt của người dân trong làng, thụ sủng nhược kinh

nhận lấy: “Vâng, cảm ơn cô.”

Tuy nhiên, người phụ nữ kia không có ý định rời đi, vẫn nhìn chằm chằm vào

cô ta: “Cô chính là người tình ở thành phố của Lý Cẩm Trình?”

Lam Mai sững người một lúc rồi ngọt ngào nói: “Đúng vậy, là tôi. Chúng tôi

sắp kết hôn rồi, nghe nói người trong làng đều đối xử với Cẩm Trình rất tốt, đến

lúc tổ chức hôn lễ, tôi muốn mời cả làng đến dự. Cô là họ hàng của anh ấy sao?

Tôi cũng muốn mời cô đến uống rượu mừng.”

Người phụ nữ lạ mặt nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ oán hận: “Đến, sao tôi có

thể không đến? Tôi là họ hàng của anh ta, còn thân thiết hơn cô tưởng tượng, tôi

còn phải dẫn theo con tôi đến, cùng ăn cơm với hai người, xem hai người có

nuốt trôi không.”

Lam Mai: “?”

Khán giả trong phòng livestream: “???”

Lam Mai luôn cảm thấy giọng điệu của đối phương có gì đó kỳ lạ, sau khi tính

toán tuổi tác, cô ta nhịn không được hỏi: “Cô là chị gái thứ tư của anh ấy sao?”

Tính ra, những người chị em khác đều lớn tuổi, chỉ có người chị thứ tư là có

tuổi tác gần bằng với người phụ nữ trước mặt.

Tuy nhiên, người phụ nữ lạ mặt lại khịt mũi coi thường, trừng mắt nhìn cô ta,

mắng: “Chị gái gì chứ? Tôi là vợ anh ta!"

Lam Mai: “???”

Khán giả trong phòng livestream: “???”

Lam Mai trợn tròn mắt, không thể tin được lùi lại mấy bước: “Cô đang nói đùa

gì vậy? Tôi mới là vợ của anh ấy, chúng tôi sắp đi đăng ký kết hôn rồi. Cô là

ai?”

"Chúng tôi đã ở bên nhau từ năm mười tám tuổi, tôi đã sinh cho anh ta hai đứa

con! Tôi không phải là vợ anh ta, chẳng lẽ cô là? ”

Lam Mai như bị sét đánh, tay run lên bần bật, những giọt mồ hôi to như hạt đậu

từ trên mặt lăn xuống, kinh hoàng vạn trạng: “Không thể nào, Cẩm Trình sao có

thể với cô…”

Người phụ nữ lạ mặt cười lạnh lùng lấy ra một bức ảnh, đưa nội dung bức ảnh

cho Lam Mai xem.

Bức ảnh này được chụp ở tiệm ảnh, người đàn ông ôm con trai, người phụ nữ

ôm con gái, mỉm cười trước ống kính, phía trên có dòng chữ: “Ảnh gia đình.”

Người phụ nữ trong ảnh giống hệt người phụ nữ trước mặt, còn người đàn ông

lại càng quen thuộc hơn, đây không phải là chồng sắp cưới của cô ta thì là ai?

Lam Mai giơ tay giật lấy bức ảnh, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên điện thoại

với vẻ mặt kinh ngạc, cậu bé trong ảnh gần như được đúc ra từ một khuôn với

bạn trai của cô ta, giống như một phiên bản thu nhỏ theo tỷ lệ.

Người phụ nữ lạ mặt thấy cô ta như bị sét đánh, trong lòng vừa đau khổ vừa hả

hê, đúng là ngũ vị tạp trần, kể lại chuyện cũ của mình với Lý Cẩm Trình:

“Chúng tôi đã được hứa hôn từ nhỏ, mười tám tuổi đã quan hệ với nhau. Ban

đầu đã hẹn ước, anh ta học đại học xong về thì chúng tôi sẽ kết hôn. Kết quả

anh ta lên đại học thay lòng đổi dạ, lần lữa mãi không chịu cưới tôi.

Bố mẹ tôi nhiều lần hỏi bố mẹ anh ta, bố mẹ anh ta bị dồn ép đến mức phải nói

cho tôi biết, Lý Cẩm Trình đã tìm được một cô gái giàu có xinh đẹp ở thành

phố, sắp được làm rể nhà giàu rồi, bảo tôi chia tay với anh ta.

Nhưng mà tôi đã mang thai, bố mẹ muốn tôi bỏ đứa bé này đi, nhưng bác sĩ nói

nếu tôi bỏ đứa bé này thì sau này sẽ không thể sinh con được nữa, nên đành

phải sinh nó ra, là một bé trai.

Nhà bọn họ mấy đời độc đinh, nên rất muốn đứa con trai này, nhà tôi không

đồng ý. Kết quả Lý Cẩm Trình lúc đó đang học cao học nói với tôi, bố mẹ cô

gái giàu có kia không ưng anh ta, nên anh ta đã chia tay với cô ta, bây giờ chúng

tôi sống chung, học xong cao học về sẽ đăng ký kết hôn.

Tôi tin lời anh ta, sau đó lại sinh cho anh ta một đứa con gái, ở nhà ngày ngày

mong ngóng, chờ đợi, chờ đến khi anh ta học xong tiến sĩ, vẫn không thấy quay

về cưới tôi.

Vừa rồi tôi gặp bọn họ ở đầu làng, anh ta và bố mẹ anh ta lảng tránh ánh mắt,

vừa nhìn đã biết là có vấn đề. Tôi nghe người ta nói có một người phụ nữ xinh

đẹp đến nhà anh ta, tôi đoán ngay là cô.”

Người phụ nữ lạ mặt càng nói càng tức giận, đến cuối cùng nghiến răng nghiến

lợi, cả người run lên vì tức giận. Người anh hàng xóm tài giỏi mà cô ta yêu

thích từ nhỏ đến lớn, vậy mà lại lừa dối cô ta lâu như vậy.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 161


Cô ta quay đầu nhìn cô gái giàu có này, ánh mắt rơi vào mái tóc được chăm chút

tỉ mỉ, quần áo xinh đẹp và chiếc túi xách hàng hiệu đắt tiền, không khỏi tự giễu.

Cô gái giàu có này không xinh đẹp bằng cô ta, nhưng được chăm sóc bằng

nhiều loại mỹ phẩm đắt tiền nên làn da rất đẹp, cách ăn mặc sang trọng khiến

người ta cảm thấy cô ta toát lên vẻ sang chảnh, đó là vẻ đẹp được tạo nên từ tiền

bạc, hoàn toàn vượt trội hơn cô, một bà mẹ hai con đã xuống sắc.

Cô ta đã cố gắng rất nhiều năm, nhưng cũng không mua nổi một chiếc túi xách

của cô gái này, mà chiếc túi xách này e rằng chỉ là một chiếc túi xách bình

thường nhất trong tủ đồ của cô ta.

Đối mặt với bằng chứng thép như núi, Lam Mai chìm vào im lặng, một lúc lâu

sau, mới dùng giọng khàn đặc nói: “… Vậy hôm nay cô đến đây, là muốn gì?

Muốn tôi chia tay với anh ta sao?”

Mặc dù cô ta tự ti và thiếu thốn tình cảm, nhưng không phải là người không có

đầu óc, đã hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện. Cô ta đột ngột đến thăm nhà bạn trai

là muốn cho bạn trai một bất ngờ, kết quả bạn trai của cô ta lại cho cô ta một

"bất ngờ" lớn hơn.

Bố mẹ không đồng ý hôn sự của họ, cho nên bạn trai cảm thấy có thể sẽ không

giữ được cô ta, vì vậy mới "thả câu" cô gái này.

Bắt cá hai tay, hưởng thụ phúc lợi của cả hai người phụ nữ.

Hèn gì anh ta lại thích xem video dạy dỗ con cái như vậy, hóa ra không phải

xem cho con cái tương lai của bọn họ, mà là xem cho con trai và con gái mà anh

ta đã có!

Cô ta cứ tưởng người phụ nữ lạ mặt sẽ đồng ý ngay lập tức, dù sao thì đối

phương đã có với bạn trai cô ta một trai một gái, chắc chắn hy vọng cô ta rời đi.

Thực ra không cần đối phương nói, cô ta cũng định làm như vậy. Cô ta tự ti,

nhưng không phải là không có lòng tự trọng, khi lớp vỏ bọc của bạch mã hoàng

tử bị vạch trần, cô ta chỉ muốn nôn mửa.

Tuy nhiên, người phụ nữ ngoài cửa sổ lại lắc đầu, thản nhiên nói: “Tôi chỉ đến

đưa rượu thôi, nhớ kỹ đừng nói là tôi đưa.”

Lúc này, từ xa truyền đến một tràng tiếng bước chân, giọng nói trao đổi vui vẻ

của bạn trai và bố mẹ anh ta dần dần truyền đến tai.

Người phụ nữ kia thấy vậy, không nói gì, đột nhiên xoay người rời đi.

Cuộc gọi điện thoại vẫn chưa được ngắt, câu chuyện tình cảm rắc rối này đã

được phát sóng trực tiếp một cách trọn vẹn.

【Má ơi, tôi đã nói là cô gái này bị cắm sừng mà, tôi là nhà tiên tri vĩ đại!】

【Kiểu bị cắm sừng này thực sự khiến tôi sợ hãi, kể một câu chuyện ma nè, bạn

trai tôi sắp kết hôn hóa ra đã có vợ!】

【Tra nam bình thường đều là sau khi giàu có mới ngoại tình, tên tra nam này

lại đã có vợ con rồi. Trời ơi, đây là phiên bản nâng cấp của tra nam - Tra nam

mạ vàng!】

【Nghĩ theo hướng tích cực, một trai một gái, hợp thành một từ hay, làm mẹ

không đau đớn gì.】

【Tôi xin mạn phép suy đoán kế hoạch của bạn trai cô gái này. Trước tiên là ổn

định vợ ở quê, sau đó kết hôn với cô gái giàu có ở thành phố, dựa vào gia thế

nhà vợ để thăng tiến, đưa cả gia tộc thoát nghèo, sau đó lật bài ngửa với vợ,

ngang nhiên dắt theo tiểu tam và con cái về nhà.】

【Bạn trai và bố mẹ anh ta về rồi, cô gái này mau chạy đi, không thể ở lại nhà

này được.】

【Thêm một phiếu, lỡ như biết được sự việc bại lộ, không moi được thêm tiền,

biết đâu bọn họ sẽ nổi lòng ác.】

Lam Mai cúi đầu xuống, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Đại sư, đây là tai nạn của

tôi sao?”

An Như Cố thấy đường tình duyên của cô ta trắc trở như vậy, thở dài nói:

“Đúng vậy.”

Khách mời nhìn thấy những bình luận này, cũng nhận ra tình hình hiện tại của

mình có chút nguy hiểm.

Người bạn trai nho nhã ngày nào lại che giấu một con người khác, dối trá, gian

xảo, xấu xa…

Lỡ như anh ta biết được cô ta đã phát hiện ra bộ mặt thật của mình, ra tay với cô

ta thì sao? Nơi khỉ ho cò gáy này, cô ta bị g.i.ế.c người giấu xác, e rằng bố mẹ

cô ta có muốn tìm xác cũng khó.

Lam Mai nắm chặt chai rượu trắng, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Người phụ

nữ kia không hề xé rách mặt với cô ta, vạch trần chuyện cô ta đến đây, hình

như… cũng là vì muốn tốt cho cô ta.

Cô ta cầm chai rượu trắng trên tay, đầu óc rối bời, vô cùng hối hận vì đã một

mình đến nhà bạn trai.

Tiếng bước chân của bạn trai và bố mẹ anh ta ngày càng gần, sắp đến cửa nhà

rồi.

Lúc này, trong tai nghe đột nhiên vang lên một giọng nói như cứu mạng: “Cô

cất chai rượu này vào túi đi, đừng để bọn họ nhìn thấy.”

Lam Mai được nhắc nhở, lập tức mở túi xách của mình ra, nhét chai rượu trắng

vào.

Đúng là chai rượu trắng này không rõ lai lịch. Lỡ như bọn họ hỏi, cô ta không

biết phải giải thích như thế nào, dù sao cô ta cũng không quen biết người trong

thôn này, càng không biết đường đến tiệm tạp hóa.

“Rất có thể bọn họ không biết người phụ nữ kia đã đến đây, cô cứ bình thường

ở chung với bọn họ là được. Bạn trai của cô còn mong cô đi nhanh hơn cả cô

đấy.” Giọng nói trong trẻo của An Như Cố truyền đến, xoa dịu nội tâm đang lo

lắng và đau khổ của Lam Mai.

Cô ta gật đầu đồng ý, để củng cố tinh thần, cô ta không tắt cuộc gọi livestream,

vẫn đeo tai nghe.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 162


Cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông cao gầy bước vào. Anh ta đeo kính

gọng đen, da trắng, đẹp trai, quả thực xứng với bốn chữ nam thần trường học.

Anh ta đi đến bên cạnh Lam Mai đang ôm điện thoại, mỉm cười nói: “Em đang

xem video gì vậy? Xem chăm chú thế?”

Lam Mai cười gượng gạo: “… Đang xem livestream trên nền tảng Cá Mập.”

May mà bạn trai không truy hỏi, ừ một tiếng rồi đi cùng bố mẹ dọn dẹp đồ đạc

và nấu cơm.

Lam Mai đến quá đột ngột, bọn họ không kịp chuẩn bị. Để Lam Mai cam tâm

tình nguyện gả vào nhà bọn họ, có được sự trợ giúp từ gia đình bên vợ, bọn họ

rất ân cần.

Bạn trai dọn dẹp đồ đạc xong đi ra ngoài, như nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Trong

thôn chúng ta có mấy người hơi điên, có ai nói chuyện kỳ lạ gì với em không?”

Lam Mai sững sờ, sau đó kiên quyết lắc đầu, cười gượng nói: “Không có, anh

đã dặn em ở nhà, sao em dám không nghe lời anh chứ?”

Bạn trai mỉm cười, có chút yên tâm, sau đó giục giã: “Em cũng thấy rồi đấy, nhà

anh điều kiện không tốt, cũng không có chỗ ngủ, hay là ăn cơm xong anh đưa

em về nhé.”

Lam Mai vốn định đồng ý ngay lập tức, nhưng để bạn trai không nghi ngờ, bèn

giả vờ do dự: “… Vậy cũng được, hình như ở đây không có chỗ ngủ.”

Chỉ vài câu nói ngắn ngủi, khiến Lam Mai sợ hãi đến toát mồ hôi hột, không

giống như đang đối mặt với bạn trai mình, mà giống như đang đối mặt với

mãnh thú.

Mà lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

Bạn trai tò mò đẩy cửa đi ra ngoài, phát hiện không biết từ lúc nào, trong làng

đã có một chiếc xe cảnh sát, người dân trong làng đang vây quanh xe cảnh sát,

bàn tán xôn xao.

Lam Mai nhìn thấy cảnh sát, trong lòng lập tức yên tâm, vội vàng nói: “Xảy ra

chuyện gì vậy? Chúng ta cùng ra xem thử đi.”

Bạn trai cũng có chút tò mò, bèn dẫn Lam Mai đi về phía gốc cây đa đầu làng.

Giọng nói của người dân trong làng truyền đến tai bọn họ: “Tiểu Phương uống

thuốc trừ sâu tự tử rồi, đúng là quá nghĩ không thông, may mà cảnh sát đến kịp

thời, bây giờ đã được đưa đi rửa ruột rồi.”

“Mọi người nói xem tại sao Tiểu Phương lại uống thuốc trừ sâu tự tử?”

“Ôi chao, cậu ra muộn nên không biết, có một cô gái trắng trẻo gầy gầy đến nhà

Lý Cẩm Trình. Tiểu Phương và Lý Cẩm Trình đều đã có hai đứa con rồi, Lý

Cẩm Trình vẫn không chịu cưới cô ấy, cô ấy sao có thể không uống thuốc trừ

sâu tự tử chứ.”

“Nhà họ Lý không phải người tốt, thật là ghê tởm, Lý Cẩm Trình học giỏi như

vậy, tôi còn tưởng là cây tre mục mọc măng. Nhưng mà lần trước tôi chào hỏi

nó, nó không thèm để ý đến tôi, thằng nhóc này kiêu ngạo quá.”

“Theo tôi thấy, Tiểu Phương một mình cô ấy uống thì có tác dụng gì, nếu đổi lại

là tôi, thì Lý Cẩm Trình cũng đừng hòng yên thân.”

Lam Mai: “!!!”

Bạn trai: “!!!”

Bạn trai thấy chuyện của mình sắp bại lộ, vội vàng nói: “Em đừng nghe bọn họ

nói bậy, nghe anh giải thích!”

Tuy nhiên, Lam Mai lại co giò chạy, chạy thẳng đến trước mặt cảnh sát, núp sau

lưng cảnh sát, sợ hãi nói: “Anh có thể đưa tôi về nhà được không? Tôi không

muốn ở lại đây nữa.”

Chú cảnh sát nhận được điện thoại báo án, nói rằng có người trong thôn tự tử,

kết quả bây giờ lại gặp một cô gái muốn về thành phố, chuyện trong thôn này

đúng là nhiều thật!

Anh ta tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lam Mai lập tức chỉ vào bạn trai, tức giận nói: “Chính là anh ta, Lý Cẩm Trình,

hại người ta uống thuốc trừ sâu tự tử!”

Ánh mắt của cảnh sát và người dân trong làng đồng loạt đổ dồn về phía Lý Cẩm

Trình. Ánh mắt ấy chất chứa sự nghi ngờ, khinh miệt và chán ghét.

Lý Cẩm Trình kiêu ngạo từ nhỏ đến lớn làm sao chịu nổi ánh mắt như vậy, lập

tức đưa tay về phía bạn gái, đổ lỗi: “Sự việc không phải như vậy, em nghe anh

giải thích, là cô ta đơn phương thích anh, thích đến mức quá cố chấp. Anh thề

với trời, anh chỉ yêu một mình em.”

Có người hỏi: “Vậy anh giải thích hai đứa con kia như thế nào?”

“Là cô ta ép buộc tôi!”

Anh ta vừa dứt lời, rất nhiều khán giả bật cười.

【Kinh hãi, một người đàn ông bị ép buộc sinh hai đứa con!】

【Nếu anh thực sự bị ép buộc, tại sao anh không báo cảnh sát sớm hơn? Sợ là bị

ép buộc rất thích thú, vừa ăn cướp vừa la làng.】

【Miệng thì nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật.】

Lý Cẩm Trình biết những người dân trong làng nhìn anh ta lớn lên rất khó bị

qua mặt, chỉ muốn tạm thời xoa dịu Lam Mai, vì vậy nhìn chằm chằm vào Lam

Mai, ánh mắt chân thành, hy vọng cô ta tha thứ cho mình.

Anh ta đã mất bảy tám năm để giăng bẫy Lam Mai, sắp đến ngày hái quả rồi,

tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 163


Lam Mai yêu anh ta một cách cẩn thận, yêu anh ta rất sâu đậm, chắc chắn sẽ

không chia tay.

Tuy nhiên, lúc này, Lam Mai lại giơ cao điện thoại của mình lên, chĩa thẳng

camera vào Lý Cẩm Trình, trút giận nói: “Anh xem tôi là con ngốc sao?

Cô ấy đã nói với tôi rồi, hai người đã lên giường với nhau từ năm mười tám

tuổi, trong ảnh anh còn cười vui vẻ như vậy, xem ra anh nuôi con rất vui vẻ nhỉ!

Quên nói với anh một chuyện, kỳ thực tôi đang livestream. Để tôi xem phòng

livestream có bao nhiêu người xem nào… Sáu trăm vạn. Rất tốt, đàn anh, anh

sắp nổi tiếng rồi!”

Bạn trai:: “!!!”

Tiểu Phương uống thuốc độc tự tử, cảnh sát đến nhà, anh ta chỉ mất đi danh

tiếng trong làng, cùng lắm thì cả nhà chuyển lên thành phố, sẽ không ai nhớ đến

chuyện xấu xa bị chôn vùi ở vùng quê này.

Nhưng nếu bị livestream trên toàn mạng… Anh ta sẽ thân bại danh liệt!

Bằng tiến sĩ của anh ta, lời mời làm việc của công ty lớn, danh tiếng hoàn hảo

của anh ta, tất cả đều sẽ rời xa anh ta!

Bạn trai như bị sét đánh, sự việc nghiêm trọng đến mức vượt ngoài sức tưởng

tượng của anh ta.

Sự kiêu ngạo khiến anh ta không dám tưởng tượng đến hậu quả, hai mắt đỏ

ngầu, giận dữ ngút trời, cướp đi lý trí của anh ta. Anh ta buộc phải xé bỏ lớp vỏ

bọc điềm tĩnh, lao về phía Lam Mai như một kẻ điên, hét lớn: “Mẹ kiếp, tắt điện

thoại đi! Đừng livestream nữa!”

Đúng lúc anh ta sắp chạm vào điện thoại của Lam Mai, thì một bàn tay đưa ra.

Một anh cảnh sát trẻ thấy anh ta đột nhiên phát điên, lập tức đẩy anh ta vào kính

xe cảnh sát. Lý Cẩm Trình cao gầy không thể chống cự, bị khống chế như một

con gà con.

Lam Mai có chút sợ hãi, vội vàng lùi lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn anh cảnh sát

trẻ tuổi, đột nhiên phát hiện ra người bạn trai thường xuyên tập thể hình của

mình chỉ là hổ giấy trước mặt anh ta.

Lý Cẩm Trình đã suy sụp, lúc thì mắng chửi Lam Mai, lúc thì cầu xin Lam Mai

tha thứ cho mình.

Anh cảnh sát trẻ tuổi thực sự không chịu nổi nữa, trực tiếp đẩy anh ta vào xe

cảnh sát: “Anh cũng là người liên quan, đi theo chúng tôi một chuyến, lập biên

bản đã.”

Ngồi trên xe cảnh sát, Lam Mai như nhớ ra điều gì, đưa tay s* s**ng chiếc túi

xách của mình, sờ thấy một v*t c*ng lạnh tanh, chính là chai rượu trắng mà cô

ta đã cất vào lúc trước.

Cô ta lấy chai rượu trắng ra khỏi túi, dùng sức vặn nắp chai, nắp chai vừa vặn

đã lỏng, rõ ràng là đã bị mở ra từ trước.

Cô ta như nghĩ đến điều gì, liền nhìn An Như Cố có khí chất xuất chúng trong

điện thoại: “Đại sư, trong chai rượu trắng này có…”

An Như Cố khẽ gật đầu, vẻ mặt có chút lạnh lùng: “Đúng vậy. Tôi nói cô gặp

nạn, thực ra là người phụ nữ kia mượn tay cô đầu độc.”

Cô vừa dứt lời, Lam Mai và khán giả trong phòng livestream đều hít vào một

ngụm khí lạnh.

【Trời ơi, tôi còn tưởng cô ấy tốt bụng đến đưa rượu, thì ra là đến đưa thuốc

độc!】

【Hèn gì streamer vừa nhìn thấy rượu đã tắt mic gọi điện thoại, tôi đã nói tại

sao cảnh sát lại đến nhanh như vậy, thì ra là do streamer báo cảnh sát.】

【Tôi nhớ người đó nói, đây là loại rượu mà Cẩm Trình và bố anh ấy thích

uống nhất, có nghĩa là cô ấy muốn đầu độc c.h.ế.t cả hai người bọn họ.】

【Trời ơi, thì ra Tiểu Phương muốn liều c.h.ế.t cùng bọn họ, điên quá điên

quá.】

【Nhưng như vậy không phải là hại người ta sao? Nếu cô gái này thực sự đầu

độc, thì cũng bị hại thê thảm.】

【Nhưng cô gái này không biết tình hình, trong luật hình sự gọi là gián tiếp

phạm tội, người bị lợi dụng vô tội.】

Lam Mai sững sờ, cả người có chút hoảng hốt. Chỉ trong vòng nửa ngày ngắn

ngủi, cô ta đã mất đi tình yêu và người chồng sắp cưới, còn suýt chút nữa đầu

độc c.h.ế.t chồng sắp cưới và bố của anh ta.

Nghĩ đến đây, cô ta sợ hãi vô cùng, trong mắt tràn đầy biết ơn, chân thành cảm

ơn: “Đại sư, cảm ơn cô. Nếu không có cô, tôi đã bị lợi dụng g.i.ế.c người rồi.”

Mặc dù về mặt pháp lý có thể vô tội, nhưng cô ta lương thiện vẫn không thể

chấp nhận được việc mình suýt chút nữa hại c.h.ế.t người khác.

Tuy nhiên, An Như Cố lại thản nhiên nói: “Không sao, cô đừng hoảng, chai

thuốc trừ sâu đó hết hạn rồi, không thể nào g.i.ế.c người được.”

Lam Mai: “???”

Khán giả trong phòng livestream: “???”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 164


【Choáng váng, thì ra thuốc trừ sâu cũng có hạn sử dụng, cô gái đầu độc kia

ngốc quá đi.】

【Hả? Thuốc trừ sâu còn có hạn sử dụng nữa à? Nhà tôi một chai thuốc trừ sâu

dùng mấy năm liền.】

【Thuốc trừ sâu một khi hết hạn sử dụng, độc tính sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng

không thể lơ là, tuyệt đối không được tò mò mà thử.】

【Ha ha ha ha người bình thường sẽ không tò mò như vậy đâu.】

An Như Cố nghĩ đến kết quả mà mình đã tính toán được: “Tuy không thể đầu

độc c.h.ế.t người, nhưng cũng gây ra một số tổn thương nhất định, để lại di

chứng suốt đời. Giấy không gói được lửa, trong số mệnh ban đầu, cô sẽ biết

được mình bị lừa dối. Dưới sự giúp đỡ của người nhà, cô đã dứt tình dứt nghĩa

với tên tra nam này, sau đó và cuối cùng nên duyên vợ chồng với người đàn ông

tốt."

Lam Mai bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên hiểu ra. Hèn chi An Như Cố nói cô ta và

chồng sắp cưới sẽ không có con...

"Tôi hơi tò mò, tại sao nhà bạn trai tôi lại uống rượu không rõ nguồn gốc?"

"Vì lương tâm cắn rứt."

Lam Mai hoàn toàn hiểu ra, bọn họ không ngờ tới Tiểu Phương lại bỏ độc, vì để

cô ta không nghi ngờ, chắc chắn sẽ giả vờ vui vẻ uống rượu.

Lam Mai lương thiện nghĩ đến Tiểu Phương đang rửa ruột trong bệnh viện,

trong lòng không khỏi thương cảm: "Vậy Tiểu Phương không sao chứ?"

An Như Cố nói: "Xe cấp cứu đến rất sớm, cô ấy không có gì đáng ngại."

Thực ra Tiểu Phương chỉ là nhất thời nghĩ quẩn, vì bỏ độc bất thành, sẽ phải

ngồi tù. Nhưng sau khi ra tù sẽ làm lại cuộc đời, một mình nuôi con khôn lớn,

sự nghiệp cũng không tệ lắm.

Còn về phần bạn trai của cô ta, anh ta sẽ rất thê thảm, công lao đổ sông đổ bể,

sắp bị bêu riếu trên toàn mạng, sự nghiệp và hôn nhân đều tan thành mây khói,

tương lai vô cùng thê lương.

An Như Cố nghĩ ngợi một chút, đôi lông mày lạnh lùng hơi dịu lại, chủ động

hỏi: "Cô có muốn biết người đàn ông tốt của cô là ai, ở đâu không?"

Cô gái trước mắt gặp phải biến cố lớn trong đời, e rằng rất cần một thứ gì đó để

an ủi bản thân.

Tuy nhiên, Lam Mai lại lắc đầu, ra vẻ tránh né: "Một lần bị rắn cắn, mười năm

sợ dây thừng, hiện tại tôi không muốn yêu đương nữa, tôi sợ vừa yêu đã gặp

phải loại người khốn nạn lừa dối tôi từ đầu đến cuối. Haiz, không muốn tìm đàn

ông nữa."

An Như Cố thấy vậy, cũng không ép buộc, an ủi Lam Mai vài câu, sau đó cúp

máy.

Khán giả trong phòng livestream vẫn còn đang chìm đắm trong câu chuyện của

Lam Mai.

【Lam Mai: Tìm thêm một người bạn trai nữa, e rằng tôi sẽ biến thành Nho

Xanh mất.】

【Khách mời có thể thất vọng về đàn ông, nhưng xin đừng thất vọng về tôi. Tôi

không coi trọng tiền, tôi chỉ coi trọng tâm hồn đẹp đẽ của chị!】

【Tôi nói thật lòng đấy, tôi chính là người đàn ông tốt tiếp theo của chị.】

【Tôi mới là người đàn ông tốt, không nói nữa, tôi phải đi ăn cơm với chị ấy

đây.】

An Như Cố: "..."

Mấy người này là người đàn ông tốt, vậy anh cảnh sát trẻ tuổi mà cô vừa nhìn

thấy là gì?

Vị cảnh sát trẻ kia chính trực, đẹp trai, bát tự hợp với khách mời, gia thế tương

đương, là một mối lương duyên tốt.

Trong số mệnh ban đầu, Lam Mai vì chuyện bỏ độc mà suy sụp, mặc dù không

hại c.h.ế.t ai, nhưng cả người suy sút tinh thần. Hai người nảy sinh tình cảm,

nhưng vì mối tình trước quá đau khổ, cô gái tự ti cảm thấy bản thân không xứng

với đối phương, còn chàng trai thì cảm thấy đối phương vẫn còn yêu người cũ.

Mãi đến năm năm sau, hai người tình cờ được sắp xếp đi xem mắt, lúc này mới

đến được với nhau.

An Như Cố nhắm mắt lại, bấm đốt ngón tay tính toán. Vì không còn gánh nặng

tâm lý suýt chút nữa hại c.h.ế.t người, lần này Lam Mai và người đàn ông tốt

đến với nhau sớm hơn so với dự kiến.

Sau đó, An Như Cố kết nối với khách mời thứ hai [Thanh Không Vạn Lý], cũng

giống như những người khác, Thanh Không Vạn Lý cũng chọn xem bói qua

video.

【Xin mời người xui xẻo tiếp theo!】

【Xin mời người bị hại tiếp theo!】

Vừa kết nối cuộc gọi, khách mời đã xuất hiện trong phòng livestream. Vị khách

mời này cũng là một cô gái, có ngoại hình xinh đẹp, trông khoảng ba mươi mấy

tuổi, tóc đuôi ngựa, ăn mặc giản dị gọn gàng.

Tuy nhiên, trên mặt lại hiện rõ vẻ u sầu, quầng thâm mắt rất nặng, lông mày rũ

xuống, như thể đang gặp chuyện buồn phiền, cả người ủ rũ.
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 165


Phía sau cô là nhà ở, trang trí rất tinh tế, có gu thẩm mỹ, có thể thấy gia cảnh

không tệ.

Cô nhìn thấy cuộc gọi đã được kết nối, cố gắng lấy lại tinh thần, chào hỏi An

Như Cố: "Chào streamer."

"Chào cô, mời cô trả phí xem bói, một quả pháo hoa năng lượng cao."

"Vâng."

Ánh mắt An Như Cố rơi vào ấn đường của đối phương, trong lòng có chút tò

mò, nhìn sơ qua thì không thấy cô ấy gặp họa huyết quang, cũng không giống

như đang gặp vận xui, tại sao cô ấy lại ủ rũ như vậy?

Cô bèn nhắm mắt lại, cẩn thận tính toán một lượt, sau đó nói: "Theo lệ cũ, trước

tiên tôi sẽ xem gia đình của cô. Cô sinh ra trong một gia đình khá giả, bố mẹ

còn sống, bầu không khí gia đình rất tốt. Cô có một người anh trai, đúng

không?"

"Đúng vậy." Ánh mắt Thanh Không Vạn Lý lóe lên vẻ kinh ngạc, lập tức tin

tưởng An Như Cố: "Bố mẹ tôi rất hòa thuận, hầu như chưa bao giờ cãi nhau.

Gia đình tôi tuy không phải là rất giàu có, nhưng sống rất vui vẻ."

Cô hoàn toàn không quen biết đối phương, vậy mà đối phương có thể nói chính

xác thông tin gia đình của cô, khiến cô vô cùng bội phục, vị đại sư livestream

xem mệnh trên mạng này quả thực có bản lĩnh!

An Như Cố nghĩ đến lá số của đối phương, lại nói tiếp: "Lá số của cô khá đặc

biệt, mệnh cô có đào hoa, là sao Hồng Loan trong số các sao đào hoa. Người có

đào hoa nhập mệnh thường xinh đẹp, không thiếu người theo đuổi. Hơn nữa sao

Hồng Loan là sao tốt, có sức hấp dẫn rất lớn đối với những đối tượng ưu tú,

mang đến cho cô người bạn đời như ý. Cô và chồng trai tài gái sắc, hôn nhân

hạnh phúc, đúng không?"

Tuy nhiên, Thanh Không Vạn Lý lại sững sờ, vẻ mặt như muốn khóc, khiến

khán giả vô cùng khó hiểu. Ngay sau đó, Thanh Không Vạn Lý nói: "Đúng,

nhưng cũng không đúng. Nửa câu trước là đúng, đây là lần đầu tiên tôi biết

mình có mệnh đào hoa. Từ nhỏ tôi đã có rất nhiều người theo đuổi, bây giờ nghĩ

lại, hình như điều kiện của những người theo đuổi tôi đều rất tốt. Năm năm

trước, tôi kết hôn với chồng tôi bây giờ, cũng được coi là trai tài gái sắc."

Những lời cô nói khiến mọi người trong phòng livestream vô cùng tò mò.

【Chẳng phải rất tốt sao? Tôi nghi ngờ khách mời đang khoe khoang đấy.】

【Thêm một phiếu nữa, nếu là tôi, chắc tôi đã vui đến phát điên rồi.】

【Điều này khiến tôi nhớ đến lần trước có bốn người mệnh đào hoa cắm sừng

lẫn nhau, mấy người mệnh đào hoa kia thật là hỗn loạn, hoàn toàn không thể so

sánh với mệnh Hồng Loan.】

【Streamer đã xem mệnh nhiều lần như vậy, chưa bao giờ sai lần nào, chẳng lẽ

khách mời này đang cố tình nói dối để phá đám sao?】

Dưới ánh mắt tò mò xen lẫn nghi ngờ của mọi người, Thanh Không Vạn Lý

rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói: "— Nhưng mà chồng tôi ngoại tình!"

Khán giả trong phòng livestream: "???"

【Ôi trời, khách mời cướp lời của tôi và streamer rồi, tôi không biết phải nói gì

nữa.】

【Cười c.h.ế.t mất, khách mời đã dự đoán trước được lời dự đoán của

streamer.】

【Đi đường của streamer, để streamer không còn đường để đi.】

An Như Cố: "..."

Thanh Không Vạn Lý rưng rưng nước mắt, cô là người biết điều, không muốn

bật khóc ngay trong phòng livestream có hàng triệu người xem, nhưng cô thực

sự không nhịn được nữa.

Cô không ngờ người chồng yêu thương cô như vậy lại đột nhiên ngoại tình.

Rõ ràng bọn họ cứ tiếp tục như vậy, sẽ nắm tay nhau đi đến bạc đầu răng long

một cách ổn định và hạnh phúc. Tại sao chồng cô lại đột nhiên dừng lại, buông

tay cô ra, để nắm lấy tay người khác?

Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay ùa về, khiến cô không kìm lòng được mà trút bỏ

nỗi lòng trong phòng livestream.

Cô hít một hơi thật sâu, cầm lấy một cuốn album ảnh trên bàn, giơ những bức

ảnh trong album cho mọi người trong phòng livestream xem: "Chúng tôi là bạn

học cấp ba, yêu nhau tám năm, kết hôn sáu năm, tổng cộng là mười bốn năm..."

Thanh Không Vạn Lý chọn ra vài bức ảnh cho mọi người xem, ảnh chụp chung

của hai người khi còn mặc đồng phục học sinh cấp ba, ảnh chụp chung của hai

người khi mặc lễ phục tốt nghiệp đại học, ảnh chụp chung của hai người khi

mặc vest đi làm...

Cả hai đều có ngoại hình ưa nhìn, trai tài gái sắc, trông vô cùng xứng đôi. Lật

giở từng bức ảnh, người đàn ông ngày càng trưởng thành, người phụ nữ ngày

càng trở nên trí tuệ, duy chỉ có ánh mắt yêu thương của họ dành cho nhau vẫn

không hề thay đổi, khi nhìn nhau, trong mắt đều có ánh sao lấp lánh.

Khán giả trong phòng livestream sau khi xem xong những bức ảnh này, tâm

trạng lập tức hơi hụt hẫng.

【Cuộc tình marathon mười bốn năm lại bại dưới tay kẻ thứ ba, mẹ ơi, con

không tin vào tình yêu nữa.】

【Đàn ông quả nhiên chỉ khi nào nằm trong quan tài thì mới ngoan ngoãn.】

【Thật là quá đáng thương, nghe giọng điệu của khách mời, có vẻ như cô ấy

vẫn còn yêu anh ta.】

Trong cuộc đời có được bao nhiêu cái mười bốn năm, mười bốn năm qua, bọn

họ đã sớm trở thành người thân không thể thiếu của nhau. Đột nhiên bị phản

bội, Thanh Không Vạn Lý hoàn toàn không thể chấp nhận được hiện thực, cô

lau nước mắt, giả vờ bình tĩnh nói: "Đại sư, cô xem giúp tôi, khi nào thì người

đàn ông tốt của tôi mới xuất hiện. Cũ không đi, mới không tới."

Mặc dù cô nói như vậy, nhưng ai cũng có thể nghe ra được sự đau khổ và gượng

gạo trong giọng nói của cô.

Tuy nhiên, lúc này, An Như Cố lại nói một câu động trời: "Thực ra, chồng cô

không hề ngoại tình."

Thanh Không Vạn Lý: "???"

Khán giả trong phòng livestream: "???"
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 166: Giấc mộng Nam Kha


An Như Cố vừa dứt lời, cả phòng livestream, bao gồm cả Thanh Không Vạn Lý

đều sững người.

Chồng của Thanh Không Vạn Lý không ngoại tình?

Thanh Không Vạn Lý hít mũi, lắc đầu: “Đại sư, tôi biết cô muốn an ủi tôi,

nhưng anh ta thật sự ngoại tình. Chính miệng anh ta nói với tôi, tôi cũng tận mắt

nhìn thấy, sao có thể là giả?”

“Anh ta nói với cô thế nào?”

Thanh Không Vạn Lý không muốn nhớ lại chuyện nhục nhã đó, nhưng An Như

Cố đã hỏi, cô đành thành thật trả lời: “Một tuần trước, anh ta vẫn rất bình

thường, cuối tuần là sinh nhật tôi, theo lệ, tôi đã tan làm sớm, đợi anh ta về cùng

nhau đi ăn.

Nhưng anh ta không về một mình, mà còn dẫn theo một người phụ nữ xinh đẹp.

Anh ta nói với tôi, anh ta đã phản bội lời thề chung thủy, yêu người phụ nữ bên

cạnh. Anh ta xin lỗi tôi, để bù đắp cho tôi, anh ta sẽ ra khỏi nhà tay trắng, để lại

toàn bộ nhà cửa và xe cộ cho tôi.

Anh ta còn nói, may mà chúng tôi chưa có con cái, có thể dễ dàng dứt khoát.

Lúc đó tôi c.h.ế.t lặng, hỏi anh ta có bị điên không? Hay là muốn cho tôi một

bất ngờ vào ngày sinh nhật?

Thế mà anh ta lại nói lời xin lỗi, còn nói sẽ gửi đơn ly hôn đã ký cho tôi, sau đó

dẫn người phụ nữ kia rời đi.

Tôi ngồi trên ghế sofa, từ sáng đến tối mới dám tin chuyện gì đã xảy ra.”

Thanh Không Vạn Lý vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt, mắng: “Tôi không biết

trong khoảng thời gian chúng tôi từng đầu gối tay ấp, anh ta nghĩ đến tôi hay là

người khác? Khiến bây giờ tôi chỉ cần nghĩ đến anh ta là muốn nôn, tại sao anh

ta lại trở nên ghê tởm như vậy?”

[Dẫn theo tiểu tam vênh váo bước vào cửa… Chị gái thật đáng thương.]

[Đừng đến gần đàn ông, sẽ trở nên bất hạnh.]

[Nhưng đại sư nói chồng cô ấy không ngoại tình, chắc là hiểu lầm thôi.]

An Như Cố nghe vậy, nhíu mày, trong lòng cảm khái số phận trêu ngươi, suy

nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng tôi tính ra kết quả là anh ta không ngoại tình. Bát

tự của anh ta quan sát vượng, quan sát đại diện cho sự tự giác và tinh thần trách

nhiệm, chồng cô rất có thể là người coi trọng gia đình, rất chung thủy với hôn

nhân.

Hơn nữa nhìn tướng mạo, d** tai anh ta không nhô ra, ấn đường rộng mở, tính

cách hiền lành. Cô chiếm thế thượng phong trong hôn nhân, anh ta cũng không

có đào hoa nào khác ngoài cô.”

Thanh Không Vạn Lý sững sờ tại chỗ, thậm chí quên cả khóc, ngây người nói:

“… Vậy rốt cuộc anh ấy bị sao vậy?”

Vị đại sư này xem bói chuẩn xác như vậy, nói rõ tình hình gia đình cô như vậy,

thì việc xem mệnh cho chồng cô chắc cũng là thật, có lẽ chồng cô thật sự không

ngoại tình.

Chẳng lẽ chồng cô cố tình trêu chọc cô?

Nghĩ đến đây, cô nghiến răng, tính cách cô có phần mạnh mẽ, nếu đối phương

thật sự lừa dối cô nhiều ngày như vậy, thì cô không ăn miếng trả miếng thì khó

tiêu nỗi hận trong lòng.

Nhưng lúc này, An Như Cố lại khẽ thở dài, nói ra kết quả mình tính được:

“Chồng cô gần đây gặp vận rủi, nhật tọa kiêu, vận gặp kiêu đoạt thực, dạ dày có

vấn đề…”

An Như Cố còn chưa dứt lời, Thanh Không Vạn Lý đã hiểu ra, lập tức đứng

dậy, cầm điện thoại chạy ra ngoài, tai nghe có dây rơi ra khỏi tai.

Nhà cô có tổng cộng mấy căn nhà, từ sau khi cãi nhau đòi ly hôn, chồng cô ở

một căn khác, hai người không muốn gặp mặt nhau.

Thanh Không Vạn Lý hoàn toàn quên mất chuyện livestream, trong đầu chỉ còn

một ý nghĩ — chồng cô bị ung thư giai đoạn cuối rồi, trách không được muốn ly

hôn với cô.

Người chồng có mạch não không bình thường thật sự sẽ làm ra chuyện như vậy.

Cô che mặt, cười lạnh mấy tiếng, sau đó lại bật khóc nức nở, khiến tài xế taxi

phải ngoái đầu lại nhìn.

Xuống xe, cô như tên b.ắ.n lao vào tiểu khu, đến trước một căn nhà, tay run run

tra chìa khóa vào ổ, vặn mở khóa.

Cửa vừa mở, bên trong lập tức truyền đến mùi rượu nồng nặc, xen lẫn mùi bụi

bặm của đồ đạc, xộc thẳng vào mũi. Rèm cửa trong nhà được kéo kín mít, rõ

ràng là ban ngày, nhưng nhìn vào lại giống như ban đêm, trên đất vương vãi

báo, sách, chai rượu và giấy vụn.

Thanh Không Vạn Lý chạy vào, suýt nữa thì bị một chai rượu làm vấp ngã.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sofa, trên

tay cầm chai rượu đỏ, trong chai còn nửa chai rượu chưa uống hết, bộ dạng say

khướt.

Quần áo anh ta xộc xệch, trên mặt mang theo vẻ ửng đỏ do uống rượu quá

nhiều, tóc rối bù, khác hẳn với vẻ ngoài lịch lãm thường ngày.

Thanh Không Vạn Lý thấy vậy không những không thương tiếc anh, ngược lại

còn tiến lên cho đối phương một cái tát, đánh thức đối phương.

Người đàn ông dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngẩng đầu nhìn người đến, phát hiện là

vợ mình thì theo bản năng ôm chai rượu rụt về sau, ánh mắt lảng tránh: “Em…

Sao em lại đến đây?”

Thanh Không Vạn Lý cười khẩy: “Chẳng phải anh đang sống vui vẻ với tiểu

tam sao? Sao vậy, tiểu tam chạy rồi, nên một mình uống rượu giải sầu à?”

Người đàn ông quay đầu đi, ấp úng nói: “Ừm… Cô ấy có việc bận, anh uống

chút rượu thì có sao? Không liên quan đến em.”

Bộ dạng này của anh triệt để châm ngòi cho cơn giận của Thanh Không Vạn

Lý, trước mặt hàng vạn người trong phòng livestream, cô “bốp” một tiếng lại

cho người đàn ông một cái tát, đánh cho đối phương hoa mắt chóng mặt.

Người đàn ông bị đánh choáng váng, trong lòng hoang mang tột độ, từ bao giờ

vợ anh lại trở nên bạo lực như vậy?

Nhưng, Thanh Không Vạn Lý lại giơ tay phải túm lấy cổ áo anh, mắt đỏ hoe

mắng: “Anh bị ung thư giai đoạn cuối tại sao không nói cho tôi biết? Tôi không

có quyền được biết sao?”

Người đàn ông nghe vậy thì ngẩn người, cúi đầu xuống, vì uống rượu quá nhiều

nên có chút líu lưỡi, chột dạ nói: “Em… Em đều biết rồi.”

“Đúng, tôi biết rồi, tôi lần đầu tiên biết anh hèn như vậy, hèn đến mức khiến

người ta phẫn nộ!”

Trong mắt người đàn ông lóe lên nỗi đau khổ sâu sắc, đưa tay che mắt, không

muốn để vợ nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

“Anh cũng không muốn vậy, nhưng anh bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bác sĩ

nói anh sống không quá ba tháng. Em còn trẻ, nửa đời sau không nên bị trói

buộc bởi người trong nấm mồ, em nên có cuộc sống tốt đẹp hơn. Những bộ

phim thần tượng kia chẳng phải đều diễn như vậy sao?”

Họ quen biết yêu nhau mười bốn năm, tình cảm này đã ăn sâu vào tâm hồn, bất

luận ai đột ngột mất đi đối phương đều không chịu đựng nổi. Chi bằng để cô

biết mình bị ung thư giai đoạn cuối, trở thành gánh nặng của đối phương, còn

hơn là để đối phương đau khổ và quên anh đi.

Anh không muốn vợ bị đoạn tình cảm sâu đậm này trói buộc.

Anh cứ tưởng mình nói như vậy, vợ sẽ đồng ý với cách nghĩ của mình, kết quả

giọng nói phẫn nộ của vợ lại truyền đến tai.

“Anh giỏi lắm, anh là thánh tình yêu! Xem phim thần tượng xem đến phát điên

rồi.”

Thanh Không Vạn Lý ngấn lệ nói: “Anh lừa tôi như vậy, nói dễ nghe một chút

là không muốn trì hoãn tôi, kỳ thực là tước đoạt quyền lợi được cùng anh đối

mặt với khó khăn của tôi. Anh dựa vào cái gì mà thay tôi lựa chọn?
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 167


Anh cho rằng làm như vậy là vì tôi tốt sao? Rõ ràng người ích kỷ nhất chính là

anh!”

Mắt người đàn ông càng đỏ hơn, nhịn không được ném chai rượu trong tay

xuống, giơ tay ôm lấy vợ mình, trong lòng cảm thấy rất có lỗi, khóc nói: “…

Xin lỗi, xin lỗi em.”

Sau khi được chẩn đoán, anh đã tìm một đồng nghiệp đóng kịch. Chuẩn bị sau

khi ly hôn, giả vờ cùng cô đến thành phố khác sinh sống, trên thực tế là đến

vùng biên giới mà anh vẫn luôn muốn đến để lặng lẽ c.h.ế.t đi.

Người đàn ông đã lên kế hoạch kỹ lưỡng, ba tháng là đủ để anh che giấu tất cả

mọi người, sau này Thanh Không Vạn Lý sẽ không bao giờ tìm thấy anh ta ở

đâu nữa. Cho dù sau này sự việc có bại lộ, thì đối phương cũng đã có cuộc sống

mới, việc anh qua đời cũng không ảnh hưởng đến cô ấy nhiều như vậy.

Thanh Không Vạn Lý vẫn còn đang trong cơn giận, tay ngứa ngáy, còn muốn

đánh chồng mình, nhưng vừa nghĩ đến việc chồng mình đã bị ung thư giai đoạn

cuối, cơ thể quá yếu không thể đánh.

Cô chỉ có thể thu tay lại, mặc cho đối phương ôm mình, hồi lâu sau mới khàn

giọng nói: “Anh chỉ có thể sống ba tháng thôi đúng không, bệnh viện ở tỉnh

không được, chúng ta đến thủ đô khám, thủ đô không được, chúng ta đến nơi

khác khám, không thể cứ thế từ bỏ!”

Người đàn ông biết mình không còn sống được bao lâu nữa, nhưng thấy vợ kiên

trì muốn chữa trị như vậy, đành phải đồng ý: “… Được, anh nghe em.”

Tuy điện thoại của Thanh Không Vạn Lý không quay được toàn cảnh, nhưng

cũng quay được một phần, hơn nữa còn ghi lại được tất cả âm thanh, phòng

livestream nhất thời trở nên sôi động.

[Chẳng trách chủ phòng nói đối phương không ngoại tình, hóa ra là chồng cô ấy

bị ung thư giai đoạn cuối nên che giấu sự thật, đúng là quanh co, quá cẩu

huyết.]

[Người ta ở nhà, cơm chó từ trên trời rơi xuống, đã ăn no rồi, cả ngày không cần

ăn cơm nữa.]

[Lần này tôi đứng về phía có duyên nhân, chồng của có duyên nhân quá tự cho

mình là đúng, dựa vào cái gì mà cảm thấy che giấu là kết quả tốt nhất? Tôi ghét

nhất là bị lừa dối. Nếu là tôi, bây giờ tôi sẽ ly hôn với anh ta, để anh ta tự mình

đi chết.]

[Tôi thì ngược lại, tôi đứng về phía người chồng. Có duyên nhân vừa đi làm vừa

chăm sóc một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối thật sự rất khó khăn. Người

chồng đưa ra quyết định như vậy, còn ra khỏi nhà tay trắng, đối với có duyên

nhân đã rất tốt rồi.]

[Thêm một, so với tên tra nam vừa rồi, người chồng này đúng là mặt trời.]

[Có duyên nhân: Phúc khí này cho mọi người đó, mọi người có muốn không?]

Rào cản trong lòng hai vợ chồng dần dần biến mất, dần dần khôi phục lại dáng

vẻ tình cảm trước đây.

Thanh Không Vạn Lý đột nhiên nhớ ra mình vẫn đang livestream, vì vậy cầm

lấy tai nghe của mình, đeo tai nghe lại vào tai, bất đắc dĩ nhìn An Như Cố: “Đại

sư, để cô chê cười rồi, mạch não của chồng tôi không được bình thường. Anh ấy

ngày thường tan làm không có sở thích gì khác, chỉ thích nấu cơm xem phim

thần tượng.”

Người đàn ông bị lời trêu chọc của Thanh Không Vạn Lý khiến cho rất ngại

ngùng, không biết Thanh Không Vạn Lý đang nói chuyện với ai, bèn hỏi: “Em

đang nói chuyện với ai vậy?”

“Đây là phòng livestream xem bói, chính là chủ phòng nói với em anh không

ngoại tình.”

Nghĩ đến đây, Thanh Không Vạn Lý trừng mắt nhìn anh ta: “Nếu không phải

anh hồ đồ, sao em lại khóc trước mặt nhiều người như vậy? Bây giờ hay rồi,

livestream ra ngoài hết rồi, nói không chừng người quen đều biết hết.”

Người đàn ông: “…”

Thanh Không Vạn Lý trút giận xong, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, sắc

mặt dịu lại, nói với An Như Cố: “Vậy đại sư, bây giờ tôi đưa anh ấy đi khám

sức khỏe. Nghe nói bệnh nhân ung thư nếu điều trị tốt thì cũng có thể sống thêm

một thời gian.”

Giọng điệu của cô rất bình tĩnh và kiên định, có thể thấy cô đã chấp nhận hiện

thực, chuẩn bị sẵn sàng cùng chồng chống chọi với bệnh tật.

Chồng cô và khán giả trong phòng livestream nghe vậy đều rất xúc động.

[Người vợ sống c.h.ế.t có nhau như vậy thì tìm đâu ra?]

[Hiếm khi gặp được một cặp đôi tình cảm ngọt ngào như vậy trong phòng

livestream, vậy mà chỉ còn hơn ba tháng nữa, đời người vô thường!]

[Thêm một, hy vọng kiếp sau hai người vẫn có thể ở bên nhau.]

Trong bầu không khí bi thương, giọng nói của An Như Cố lại đều đều truyền

đến từ trong mic: “Kỳ thực… Bệnh dạ dày của chồng cô không nghiêm trọng

như vậy, chỉ là bệnh nhỏ thôi.”

Trong dòng thời gian vận mệnh mà cô nhìn thấy, chồng cô ấy sống thọ đến tận

tám mươi tuổi.

Vợ chồng Thanh Không Vạn Lý: “???”

Khán giả trong phòng livestream: “???”

Thanh Không Vạn Lý kêu lên một tiếng, trong lòng mừng rỡ: “Thật sao? Anh

ấy thật sự chỉ bị bệnh nhỏ thôi sao?”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, An Như Cố ừ một tiếng: “Đúng vậy,

chỉ là bệnh nhỏ, sở dĩ chẩn đoán nhầm thành ung thư giai đoạn cuối có lẽ là do

bệnh viện chẩn đoán sai, tình hình cụ thể thì hai người đến bệnh viện kiểm tra

sẽ rõ. Đúng rồi, bản thân cô cũng nên đi khám sức khỏe.”

Thanh Không Vạn Lý đã sớm sùng bái An Như Cố vô cùng, lập tức tin tưởng,

vội vàng đồng ý, sau đó điên cuồng tặng quà trong phòng livestream, sau đó cúp

điện thoại, vội vàng đưa chồng đi khám sức khỏe.

[Trời ơi, ung thư của chồng cô ấy hóa ra là chẩn đoán nhầm, quanh co lại

chuyển nữa à.]

[Vậy tại sao lúc đầu chủ phòng không nói, cứ phải đợi đến sau mới nói? Chẳng

lẽ có ẩn tình gì sao?]
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 168


[Ha ha ha ha bởi vì có duyên nhân nghe nói chồng mình bị bệnh thì lập tức chạy

đi tìm chồng, tai nghe rơi ra, chủ phòng không có cơ hội nói.]

[Chủ phòng thật đáng thương, lời còn chưa nói xong.]

[Cứu mạng, chủ phòng vậy mà lại bắt đầu se duyên rồi, không bình thường tí

nào!]

[Chỉ có mình tôi tò mò tại sao chủ phòng lại bảo có duyên nhân cũng đi khám

sức khỏe thôi sao?]

[Vợ chồng sống chung với nhau, có thể là cùng bị bệnh truyền nhiễm. Hơn nữa

có duyên nhân đã đau khổ lâu như vậy, rất có thể là có vấn đề tâm lý.]

An Như Cố nhìn thấy những bình luận này, cầm chén trà, để lộ khuỷu tay trắng

nõn, thong thả uống một ngụm trà.

Nói rõ có duyên nhân đang mang thai. Nguyệt hợp nhật sinh, vượng tướng hữu

lực, nói rõ con của có duyên nhân không có vấn đề.

Cặp vợ chồng này kết hôn nhiều năm không có con, lần này là niềm vui bất

ngờ.

Nhưng cô không nói nhiều, dù sao kết quả kiểm tra sức khỏe của hai người

cũng sẽ có trước sau, đối với họ mà nói là niềm vui nhân đôi, chắc chắn sẽ càng

vui hơn.

Ngay sau đó, An Như Cố liên hệ với vị có duyên nhân tiếp theo [Ngũ Cốc Tạp

Lương], Ngũ Cốc Tạp Lương lập tức trả lời video call xem bói, hình như có

chuyện gấp, rất vội vàng.

Sau khi điện thoại được kết nối, đập vào mắt là một cặp vợ chồng, khoảng năm

mươi tuổi. Hai vợ chồng ăn mặc giản dị, mái tóc đen xen lẫn sợi bạc, làn da hơi

thô ráp, tư thế có chút gò bó.

[Đây là có duyên nhân lớn tuổi nhất từ trước đến nay của phòng livestream.]

[Hóa ra chú dì cũng lên mạng xem livestream của chủ phòng sao?]

[Bố mẹ tôi hơn sáu mươi tuổi rồi, lần trước bị tôi dụ dỗ xem livestream của chủ

phòng xong thì ngày nào cũng xem, vừa xem vừa nói với tôi xem bói thật thần

kỳ, còn rất muốn rút thăm trúng thưởng, nhưng chưa bao giờ trúng. Ha ha ha ha

thật tốt, tôi rất sợ họ trúng.]

Ngũ Cốc Tạp Lương là một người đàn ông, ông lịch sự chào hỏi An Như Cố:

“Chủ phòng, xin chào, tôi đến xem bói.”

“Được, xin hãy thanh toán phí xem bói, một quả pháo năng lượng cao.”

Ngũ Cốc Tạp Lương rõ ràng là biết quy tắc, vụng về thao tác một hồi, liền gửi

quà đi, cười nói: “Con trai tôi trước đây xem livestream của cô, tôi xem được

mấy lần, nếu không thì thật sự không biết thao tác như thế nào.”

“Ừm, vậy lần này ông đến muốn xem gì?”

Ngũ Cốc Tạp Lương nghe vậy thì có chút đau đầu, nhìn vợ mình một cái, vẻ

mặt phức tạp nói: “Tôi muốn xem xem khi nào thì con trai tôi mới không chơi

cái trò bay lượn đó nữa?”

[Ôi chao, con trai của có duyên nhân là phi công sao?]

[Nhưng phi công lái máy bay là công việc, không thể không lái, trừ khi nghỉ

việc.]

Ngũ Cốc Tạp Lương biết chữ, liếc mắt nhìn thấy những bình luận này, vội vàng

giải thích: “Tiểu Minh là vận động viên, không phải phi công, nó cũng thường

xuyên livestream trên mạng, nghe nói có không ít fan hâm mộ.”

Ông vừa dứt lời, khán giả trong phòng livestream liền trở nên phấn khích.

[Ông nói như vậy thì tôi không buồn ngủ nữa, hóa ra con trai của vị có duyên

nhân này là một người nổi tiếng trên mạng, mau cho tôi xem xem rốt cuộc là

ai.]

[Chủ phòng livestream bay lượn, chẳng lẽ là chơi thể thao mạo hiểm?]

[Tôi đoán là bay lượn bằng wingsuit.]

Quả nhiên, Ngũ Cốc Tạp Lương không biết giải thích thế nào, bèn trực tiếp lấy

ảnh con trai mình ra. Người trong ảnh mặc quần áo đen thui, giống như con dơi,

căn bản không nhìn rõ tướng mạo, khiến người ta đoán không ra là ai.

May mà phía dưới bức ảnh có ghi thân phận của anh ta: “Người đoạt huy

chương vàng Giải vô địch bay lượn bằng wingsuit lần thứ hai mươi ba — Đổng

Minh.”

Bức ảnh này vừa được đưa ra, phòng livestream lập tức trở nên náo nhiệt.

[Trời ơi, không ngờ tôi lại nhìn thấy chồng tôi trong phòng livestream. Bố

chồng tốt, mẹ chồng tốt!]

[A a a a anh ấy là chồng tôi! Đừng tranh giành với tôi!]

[Người này rất nổi tiếng sao? Tại sao mọi người lại kích động như vậy?]

[Tuy Đổng Minh không quá nổi tiếng trong cộng đồng mạng, nhưng lại rất nổi

tiếng trong giới thể thao mạo hiểm. Anh ấy đã chơi rất nhiều môn thể thao mạo

hiểm cực kỳ nguy hiểm, bao gồm bay lượn bằng wingsuit, lặn tự do… Tóm lại,

cực kỳ lợi hại. Cơ bản chỉ cần biết đến giới thể thao mạo hiểm, thì sẽ biết đến

Đổng Minh.]

[Nghe nói hiện tại anh ấy đang tham gia Giải vô địch bay lượn bằng wingsuit

lần thứ ba mươi tư.]

Rất nhiều người không biết Đổng Minh lập tức lên mạng tìm kiếm, lập tức bị vô

số vinh dự mà đối phương đạt được làm cho choáng váng.

Trong phòng livestream tràn ngập những lời khen ngợi dành cho Đổng Minh,

nhưng Ngũ Cốc Tạp Lương - người cha này lại không hề hứng thú, vẻ mặt thậm

chí còn có chút chua xót.

Ông thở dài, u sầu nói: “Những môn thể thao này rất nhiều người gặp chuyện

không may, cái trò bay lượn đó thường xuyên xảy ra sự cố, trên bản tin thường

xuyên đưa tin ai ai đó gặp chuyện. Mỗi lần nó ra ngoài, tôi đều phải lo lắng cả

ngày, cho đến khi nó báo bình an, tôi mới có thể yên lòng. Cuộc sống này…

Biết đến bao giờ mới là cái kết đây.”
 
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Chương 169


Vợ ông lộ vẻ âu sầu: “Nhà chúng tôi trước đây sống ở vùng núi, rất nghèo, là do

Đổng Minh chơi thể thao mạo hiểm kiếm được rất nhiều tiền, chúng tôi mới

chuyển đến thành phố. Những năm gần đây, nó kiếm được ngày càng nhiều,

những hạng mục nó tham gia ngày càng nguy hiểm, chúng tôi thật sự rất sợ.

Đặc biệt là hôm nay, mí mắt phải của tôi cứ giật liên tục, mắt trái giật là hên,

mắt phải giật là xui, tôi sợ hôm nay nó bay lượn sẽ xảy ra chuyện.”

Ngũ Cốc Tạp Lương gật đầu, vô cùng tán thành, ánh mắt tràn đầy hy vọng:

“Đại sư, nó bướng bỉnh như con bò, tôi biết khuyên can cũng vô dụng, hay là cô

xem giúp Tiểu Minh hôm nay có an toàn không, có thể thuận lợi về nhà không.”

“Bức ảnh này không được, ông có ảnh chụp rõ mặt nó không?”

“Có!” Ngũ Cốc Tạp Lương lập tức xoay người rời đi, lúc quay lại thì trên tay

cầm một bức ảnh chụp một người, chính là ảnh chụp đời thường của Đổng

Minh, khiến fan hâm mộ của Đổng Minh trong phòng livestream vô cùng kích

động.

Nhưng lúc này, An Như Cố bấm đốt ngón tay tính toán, nhíu mày, ánh mắt có

chút không ổn, khẽ lắc đầu: “Thiên đình của cậu ta đen như than, mặt mũi lộ

tướng chết, sống không quá ngày hôm nay.”

Bố mẹ Đổng Minh: “!!!”

Khán giả trong phòng livestream: “!!!”

[Hu hu hu đừng mà!!!]

[Ôi trời, tôi sắp khóc rồi, cậu ấy mới hai mươi tám tuổi.]

[Tỷ lệ tử vong của bay lượn bằng wingsuit lên đến ba mươi phần trăm, có thể

nói là đánh cược mạng sống để chơi trò chơi tử thần. Haiz, nằm trong dự đoán.]

[Tôi là khán giả mới vào phòng livestream, vừa vào đã nghe thấy chủ phòng tạo

nghiệp, tạo nghiệp là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó!]

Mẹ Đổng Minh lập tức suy sụp, nước mắt tuôn rơi: “Chúng tôi chỉ có một đứa

con trai này, nếu nó không còn, chúng tôi sống không nổi mất. Tôi đã nói là sẽ

xảy ra chuyện mà, ban đầu nó kiếm tiền là muốn phụ giúp gia đình, kết quả

kiếm được càng nhiều, chúng tôi nói đủ rồi, đừng nhận thêm hoạt động nào nữa,

nhưng nó không nghe, còn muốn kiếm thêm tiền, tiền nào có mạng sống quan

trọng…”

Mẹ Đổng Minh lập tức đứng dậy, muốn gọi điện thoại cho con trai, nhưng vừa

nghĩ đến việc trong lúc thi đấu thì không thể nghe điện thoại, muốn ngăn cản

cũng không biết nên ngăn cản như thế nào.

Hai người đã hơn năm mươi tuổi, mái tóc vốn đã bạc trắng nay dường như còn

trắng hơn.

Bố Đổng Minh ngây người hồi lâu, theo bản năng lấy trong túi ra một xấp tiền

mệnh giá nhỏ, đặt hết lên trước điện thoại, lắp bắp nói: “Đại sư, cô có thể giúp

Tiểu Minh được không? Tiểu Minh có tiền, cô cứu lấy Tiểu Minh!”

Bố Đổng Minh tóc đã bạc trắng, hốc mắt đỏ hoe, cả người bối rối, rơi vào trạng

thái hoảng hốt, cảm giác cả thế giới như sắp sụp đổ.

Đổng Minh là đứa con trai duy nhất của họ, họ căn bản không có cách nào chấp

nhận việc mất đi nó.

[Tôi đi tra thời gian thi đấu bay lượn bằng wingsuit, hai giờ rưỡi chiều bắt đầu,

cách bây giờ còn mười lăm phút.]

[Tôi đã gọi điện thoại cho ban tổ chức rồi, nhưng người ta nói tôi bị điên, căn

bản không ai tin tôi hu hu hu.]

[Nếu đổi lại là bất kỳ người bình thường nào, nghe được lời này cũng sẽ không

tin đâu, tôi có thể hiểu, nhưng tôi không thể chấp nhận, Đổng Minh đừng chết!]

[Chỉ còn lại mười lăm phút nữa thôi, tôi hoàn toàn không nghĩ ra cách nào để

cứu cậu ấy.]

Khán giả trong phòng livestream đang bận rộn nghĩ cách, không biết từ lúc nào,

An Như Cố đã rời khỏi màn hình máy tính, lúc quay lại, trên tay cầm một lá bùa

chú với những ký hiệu phức tạp.

Đây là lá bùa cô vừa mới vẽ ở bên ngoài, việc thỉnh thần rất bí mật, tốt nhất là

không nên để người khác nhìn thấy, nếu không thần minh sẽ không dễ dàng cho

mượn năng lượng.

Sau khi viết bát tự lên đó và kích hoạt bùa chú, cô ngồi trở lại ghế máy tính.

Lá bùa bị ngọn lửa vô hình l.i.ế.m láp, cháy từ mép đến giữa, từ giữa lại cháy ra

mép, những ký hiệu phức tạp dần dần đổi màu. Dưới ánh mắt của hàng vạn

người trong phòng livestream, dần dần biến thành một đống tro tàn.

[??? Khi nào thì chủ phòng lấy bật lửa ra vậy? Sao tôi không nghe thấy tiếng bật

lửa?]

[Tôi cũng không nhìn thấy lá bùa này bị đốt cháy như thế nào, có lẽ là bên cạnh

máy tính có đặt nến.]

[Chủ phòng không bận cứu người, vậy mà lại đốt bùa?]

[Tôi nhớ đạo quan của chủ phòng có bán bùa bình an, chẳng lẽ đây là bùa bình

an? Bùa bình an có thể cứu người từ xa sao?]

[Lần trước tôi còn cố ý đến đạo quan Xuất Vân mua mấy lá bùa bình an, người

trong đạo quan nói với tôi là cần phải mang theo bên mình, không thể nào là

bùa bình an được.]

Quả nhiên, An Như Cố lặng lẽ dọn dẹp tro tàn, vẻ mặt điềm tĩnh: “Đây không

phải là bùa bình an, đây là bùa chú “Giấc mộng Nam Kha”.”

Bố mẹ Đổng Minh: “???”

Khán giả trong phòng livestream: “???”

Họ từng nghe nói đến “Giấc mộng Nam Kha”, nhưng “bùa chú Giấc mộng Nam

Kha” là cái thứ gì?

Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, An Như Cố chậm rãi giải thích: “Câu

chuyện về lá bùa này rất dài dòng, nghe nói một thư sinh gặp đạo sĩ Lã Ông ở

quán trọ, lúc đó chủ quán đang nấu cơm kê vàng, đạo sĩ đưa cho anh ta một

chiếc gối bằng sứ xanh bảo anh ta ngủ, người thư sinh này trong mộng được

hưởng hết vinh hoa phú quý, lúc tỉnh dậy thì cơm kê vàng mà chủ quán nấu vẫn

chưa chín, đây chính là điển tích “Giấc mộng Nam Kha”.

Còn vị đạo sĩ Lã Ông kia chính là Lã Đồng Tân trong bát tiên.

Dân gian có một thuật pháp dùng thuốc đông y và bùa chú để trị bệnh, được gọi

là thuật “Chúc Do”, bùa chú “Giấc mộng Nam Kha” trong thuật “Chúc Do”

chính là dựa vào truyền thuyết này mà thiết kế ra.

Đương nhiên, bùa chú không thể có tác dụng tốt như chiếc gối của Lã Ông,

không thể khiến một người sống hết cả đời trong mơ, nhưng lại có thể tạo ra

một đoạn ký ức trong mơ.”
 
Back
Top Bottom