Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 240: Chương 240



Lão Ngụy ngẩng đầu nhìn cô ta: “Không tệ, đã có thể nhận ra tôi, xem chừng không bao lâu nữa sẽ xuất viện đấy nhỉ?”

“Đúng, không bao lâu nữa tôi sẽ quay lại làm việc!” Tống Xuân nói, cõi lòng đầy mong đợi.

Thích Mê nghi hoặc đánh giá hai người, hỏi lão Ngụy: “Cô ấy thật sự là sĩ quan thanh lọc?”

Cô vẫn tưởng rằng ý thức Tống Xuân hỗn loạn nên đã nói bừa.

Nhưng lão Ngụy lại có thể chứng minh: “Đúng, sĩ quan thanh lọc sơ cấp Tống Xuân, cấp dưới của tôi, trước đó bị dính phải ô nhiễm của Quỷ Thập Tử nên mới tới đây trị liệu.”

Có lẽ do phản xạ có điều kiện, nghe những lời này một cái, Tống Xuân lập tức nghiêm trang đứng chào, ánh mắt tự tin vững vàng, khác hẳn cô gái nửa tiếng trước Thích Mê mới trông thấy.

Lão Ngụy nhướng mày với Thích Mê, tỏ vẻ đắc ý: “Nhìn thấy lính của tôi chưa, thế nào?”

Thích Mê khẽ cười, giơ ngón tay cái lên: “Không tệ.”

Tống Xuân lập tức mở cửa phòng, chào hỏi họ, mời vào trong nói chuyện.

Sợ ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác, Thích Mê và lão Ngụy liếc nhìn nhau, đứng dậy phủi m.ô.n.g đi vào.

Căn phòng này giống y hệt căn phòng đối diện, đều có hai chiếc giường xếp, khác biệt duy nhất chính là đầu giường có thêm một giỏ táo tươi, nghe nói là phúc lợi riêng cho sĩ quan tinh lọc. Chìa khóa cũng vậy, chỉ cần không rời khỏi tầng này, các sĩ quan tinh lọc đều có phúc lợi ra ngoài tự do hoạt động.

“Lão đại, tôi có chuyện muốn báo cáo.” Tống Xuân đứng nghiêm, dáng vẻ vô cùng đáng tn.

Lão Ngụy cũng bày ra dáng vẻ uy nghi, ngồi nghiêm chỉnh bên giường: “Nói đi.”

Thích Mê không định nghe, tiếp tục bê hộp cơm vào góc tự ăn một mình. Vừa ăn được mấy miếng, đồ ăn còn chưa nuốt xuống đã cảm nhận được hai luồng ánh mắt.

Cô ngẩng đầu, trông thấy lão Ngụy và Tống Xuân đang theo dõi mình.

Lão Ngụy: “Hai hôm trước ở trong phòng 101 cô có nghe thấy âm thanh cộc cộc kia không?”

“Có.” Thích Mê kể lại chi tiết chuyện hôm đó một lần.

Tống Xuân nhíu mày: “Lão đại, tôi cảm thấy chuyện này phải được báo cáo lên cấp trên. Lần một lần hai còn có thể nói là trùng hợp, nhưng nhiều người nói rằng mình nghe được như thế thì có khả năng chuyện này không hề bình thường.”

“Tôi biết, nhưng không phải ngày nào âm thanh này cũng xuất hiện, cứ yên ắng

một thời gian lại bắt đầu, không thể nói rõ nổi đây là chuyện gì... Tạm thời cô đừng nghĩ đến chuyện này nữa, cứ thả lỏng một chút, khôi phục sức khỏe nhanh chóng xuất viện.” Lão Ngụy dặn dò.

“Vâng!”

Tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên trong phòng.

Lão Ngụy lấy điện thoại di động ra, trông thấy hai chữ “Vợ yêu” nhấp nháy trên màn hình, ánh mắt vô thức dịu dàng hẳn đi.

Dường như đã được huấn luyện nhiều lần, khi anh ấy mới ngước mắt lên ra hiệu cho Tống Xuân một cái, Tống Xuân đã hiểu ý ngay, thức thời che kín tai nhắm mắt lại.

Biến thành pho tượng không thể nghe nhìn lẳng lặng đứng im tại chỗ.

Lão Ngụy tới bên một bức tường, nhận cuộc gọi video, giọng nói dịu dàng: “Vợ yêu, sao thế em?”

Câu nói này nói ra quá vội, anh ấy hoàn toàn không ngờ được gương mặt xuất hiện trên màn hình lại là một gương mặt non nớt đáng yêu.

Lão Ngụy: “...”

Ngô Mộc Thần: “...”

Hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ còn xấu hổ.

Bên kia màn hình vang tới tiếng cười khẽ của Liêu Dương, dù chưa xuất hiện trên màn hình nhưng cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ buồn cười của cô ấy: “Em không tìm anh, là các bé con muốn tìm cô giáo Thích.”

“Ồ.”

Lão Ngụy mất mát bĩu môi, u oán nhìn về phía Thích Mê: “Tìm cô đấy.”

Dáng vẻ oán hận không khác gì Thích Mê đã đoạt mất vợ mình.

Thích Mê không nói gì, nhận điện thoại di động, tươi cười nhìn bé còn trong màn hình: “Cô Trịnh và các bạn nhập viện rồi, cô phải ở lại đây chăm sóc họ, các em nhớ nghe lời cô Liêu đấy nhé, có biết không?”

“Các em phải ăn cơm no, ngoan ngoãn đi ngủ nhé. Các bé con của cô ngoan nhất, có đúng không nào?”

Ngô Mộc Thần nghiêm túc gật đầu: “Vâng, cô Thích yên tâm, em sẽ chăm sóc cho đám nhóc kia, chờ thầy cô trở vể... À đúng rồi, cô vẫn khoẻ chứ ạ? Cô đã ăn cơm chưa?”

“Cô ăn cơm rồi, thân thể khỏe mạnh, mọi chuyện đều tốt.”

“Vâng!”

“Được rồi được rồi, để tớ nói với!” Điện thoại xoay lắc một vòng, khuôn mặt nhỏ của Phương Hân Duyệt lập tức chiếm trọn màn hình. Không biết trong miệng cô bé đang nhai cái gì mà dính toàn dầu mỡ: “Cô Thích ơi, bọn em sẽ ngoan, thầy cô nhanh chóng trở về nha!”

“Được~”

Điện thoại bên kia không khác gì gậy tiếp sức, sau khi Phương Hân Duyệt nói xong lại được chuyển đến tay Diệp Thù Từ.

Là người mới trải qua chuyện lần này, bé nhớ rõ những lời Thích Mê từng nói, nét mặt lo lắng dặn dò: “Cô Thích, cô phải cẩn thận tiên nữ nghịch ngợm kia đấy nhé, đừng để tiên nữ lại tạo ra trò đùa ác.”

Thích Mê mỉm cười: “Được~”

Cuối cùng ống kính dừng lại trên người Bành Di Thần.

Chú mèo ham ăn đang cầm đùi gà gặm vô cùng sung sướng, miệng đầy tràn không thể nói nhiều. Thấy ống kính chiếu vào mình, bé luống cuống giơ tay tạo hình trái tim với Thích Mê: “Yêu cô~”

Thích Mê cũng b.ắ.n tim, nét cười càng đậm: “Ừ.”

Điện thoại trở về tay Liêu Dương, cô ấy nói chuyện với Thích Mê vài câu xong vội vã tắt máy.

Thích Mê nhàn nhạt mỉm cười, mới ngẩng đầu lên đã thấy lão Ngụy đang nhìn chằm chằm mình, không khỏi nhướng mày, bàn tay nâng điện thoại di động trả lại cho anh ấy.

Lão Ngụy nhận lấy, u oán lẩm bẩm: “Cứ cúp như thế, một câu còn chưa nói với mình.”

“Khụ, cấp dưới còn ở đây đấy.” Thích Mê chỉ về phía Tống Xuân, cố ý trêu: “Mau mang sự uy nghi của cấp trên ra đi nào.”

Lão Ngụy nghe xong, hắng giọng, trong giây lát đã khôi phục thân phận sĩ quan tinh lọc trung cấp, bước đến trước mặt Tống Xuân.

Tống Xuân nghiêm trang.

“Đêm nay vị sĩ quan tịnh hóa dự bị này sẽ ở lại chỗ cô, chăm sóc cho nhau nhé.” Anh ấy dặn dò.

“Đã rõ!”

“Chờ một chút!” Thích Mê gọi lão Ngụy đã đi ra cửa lại, nhanh chân tiến đến: “Làm phiền anh thêm một chút, giúp tôi một việc nữa thôi.”

Lão Ngụy: "?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 241: Chương 241



Sau khi lão Ngụy rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tống Xuân và Thích Mê.

Hai người đang yên lặng dọn dẹp chiếc giường trống bên cạnh, Tống Xuân đột nhiên trịnh trọng cúi đầu trước Thích Mê: "Thật sự xin lỗi, trước đây tôi không nên cố ý hù dọa cô, thật sự xin lỗi."

Thích Mê đỡ cô ta đứng dậy: “Không cần đâu, lúc đó đầu óc cô không tỉnh táo mà thôi.”

"Không, dù thế nào đây cũng không phải việc một nhân viên tinh lọc nên làm, cô yên tâm, sau này tôi sẽ viết bản kiểm điểm đưa cho lão đại!"

Thích Mê hơi bất đắc dĩ, trong lòng thầm nói sao hai thuộc hạ của lão Ngụy lại nhiệt tình như vậy chứ.

Nhưng nhìn dáng vẻ tích cực như vậy lại khá đáng yêu.

“Đúng rồi, còn có cái này…” Tống Xuân lấy từ trong túi ra một con khủng long nhỏ, đưa tay cả hai tay: “Trả cho cô, cảm ơn cô.”

Thích Mê đẩy tay cô ta: “Không cần, cái này là bọn trẻ cho cô, cô cứ giữ đi.”

Hai mắt Tống Xuân sáng lên, cũng không khách sáo nữa, vui vẻ ôm nó vào lòng: “Vậy tôi nhất định sẽ giữ gìn nó cẩn thận!”

“Ừm.”

Giống như đã bật máy thu thanh, Tống Xuân đi vòng qua giường, đến bên Thích Mê với vẻ trìu mến: “Đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho tôi, thật sự cảm ơn cô…”

Trong mắt Thích Mê hiện lên một tia kinh ngạc, cô nhướng mày: “Chỉ cần cô thích là được.”

"Tôi thích, tôi rất thích!" Tống Xuân liên tục nói cảm ơn, một cô gái đang ở độ tuổi hai mươi, trong mỗi cử chỉ đều mang theo vẻ ngây thơ của thiếu nữ.

Chắc hẳn cô ta cảm thấy họ đã thân nhau hơn nên lại hỏi Thích Mê: “Hình như cô vẫn chưa nói cho tôi biết tên của cô.”

Thích Mê bừng tỉnh, đột nhiên nhận ra ngày đó cô mới chỉ tùy tiện nói vài lời với cô ta, liền đưa tay ra: “Tôi tên Thích Mê.”

“Tống Xuân, cô đã biết rồi.” Tống Xuân mỉm cười nắm lấy tay cô.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, gạt bỏ những chuyện không vui trước đó.

*

Ở bên kia, lão Ngụy rời khỏi bệnh viện, lái xe về phía bên phải, chỉ trong chốc lát đã đến tiệm sửa chữa mà Thích Mê nhắc tới.

Anh ấy đỗ xe xong, vừa đẩy cửa tiệm sửa chữa ra thì ánh mắt đã va chạm với một người đàn ông.

Sau khi vội vàng liếc nhìn hai phù hiệu ngôi sao năm cánh đặt cạnh nhau một cách tỉ mỉ trên n.g.ự.c người đàn ông, lão Ngụy lập tức nở nụ cười công việc, ngẩng đầu lên: “Trưởng quan Lý, trùng hợp quá?”

Ánh mắt người đàn ông khẽ động, bình tĩnh chào hỏi: “Trưởng quan Ngụy, đến sửa đồ à?”

Giọng điệu của ông ta nhẹ nhàng nhưng lại giống máy móc, hoàn toàn không có cảm xúc, khóe miệng hơi nhếch lên dường như đã là sự dịu dàng nhất mà ông ta có thể thể hiện.

Giống như đã quen với vẻ mặt tươi cười này, vẻ mặt lão Ngụy rất bình tĩnh: “Không, tôi tới đây để gửi chút lời cho bạn tôi.”

"Ồ, trưởng quan Ngụy có nhiều bạn bè thật đấy."

Nói xong những lời ác độc như vậy, người đàn ông cầm lấy chiếc vali, đi thẳng qua lão Ngụy.

"Trưởng quan Lý, xin chờ một chút."

Lão Ngụy quay đầu lại, vẻ mặt không tỏ rõ thái độ như bị bao phủ bởi một tầng sương mù lạnh lẽo: “Nghe nói chiều nay khi thuộc hạ báo cáo tình hình với cấp trên và yêu cầu hỗ trợ, tất cả nhân viên tinh lọc trung cấp và cao cấp trong căn cứ đều đi làm nhiệm vụ. Nhưng hình như tôi nhớ rằng hôm nay đáng lý ra trưởng quan Lý phải túc trực ở căn cứ mới đúng.”

Trên mặt hiện lên một tia giễu cợt khinh thường, người đàn ông mặt không biến sắc quay lại phản bác một câu: “Đúng vậy, trưởng quan Ngụy không đến kịp làm nhiệm vụ cấp A, chỉ huy căn cứ không còn cách nào khác đành phái tôi đi, cho nên… tôi không ở đó.”

Lão Ngụy vội vàng giải thích: "Tôi làm vậy là có lý do, tôi đi gặp một người bạn, sau đó lại gặp,..."

"Cho nên tôi mới nói, trưởng quan Ngụy có nhiều bạn thật."

"..."

Người đàn ông ngắt lời lão Ngụy, không hề muốn quan tâm đến lý do của anh ấy, chỉnh cà vạt thẳng lại, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Tôi còn có việc, cáo từ."

Nói xong, ông ta quay đầu rời đi, không thèm ngoảnh lại, chỉ để lại cho lão Ngụy một bóng lưng lạnh lùng.

"Cáo từ con mẹ mày. Từ sáng đến tối kỳ kỳ quặc quặc…" Lão Ngụy tức giận, nhỏ giọng nói.

Người khiến anh ấy tức giận là Lý Húc, nhân viên tinh lọc trung cấp, cùng cấp với lão Ngụy, quan hệ vừa hợp tác vừa cạnh tranh. Không biết là do tử vi haykhí chất không hợp nhau mà mối quan hệ giữa hai người luôn khó khăn, người này không vừa mắt người kia.

Bị Lý Húc làm phiền như vậy, tâm tình tốt của lão Ngụy đã bị hủy hoại, chán nản hút một điếu thuốc, quạt cho mình bớt khói rồi đẩy cửa đi vào tiệm sửa chữa.

Anh ấy bước vào mà không nói gì, khiến cho người chủ tiệm sửa chữa vừa trông thấy đã nhảy từ trên ghế sofa xuống, rất hoảng hốt.

Lão Ngụy nghi ngờ: “Sao ông lại có biểu cảm như vậy?”

"Không…không có gì đâu, trưởng quan... ngài đến sửa cái gì à?" Ông chủ cười cười.

Khi nghe tin lão Ngụy đặc biệt đến để xin nghỉ cho Thích Mê, ông chủ gần như cúi gập người, trên môi nở nụ cười: “À, cô gái đó là em gái của trưởng quan, chẳng trách cô ấy lại thông minh và khéo léo như vậy. Hơn nữa, sau này cô ấy không đến thì không đến, tôi cũng không thể đi khắp căn cứ để tìm cô ấy phải không? Còn làm phiền trưởng quan phải đi một chuyến đến đây, ngài có thể ngồi xuống nghỉ ngơi trong khi tôi pha cho ngài một tách trà được chứ?"

“Không cần, tôi không thiếu ngụm trà của ông. Gửi lời xong thì tôi đi.”

Ông chủ vừa thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy viên trưởng quan vẻ mặt hung dữ lại đẩy cửa ra đứng dựa vào, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“Tôi hỏi ông, vừa rồi viên sĩ quan đó có thường xuyên tới chỗ ông để sửa đồ không?” Anh ấy nhìn chằm chằm vào ông chủ bằng ánh mắt sắc bén, giống như thẩm vấn tù nhân.

"Không…không thường xuyên. Thỉnh thoảng, tôi sẽ giúp ông ấy sửa lại d.a.o cạo râu, bình nước nóng các loại..." Ông chủ lắc đầu nguầy nguậy, nhanh chóng phủi sạch quan hệ.

Lão Ngụy trầm ngâm nhìn ông ta vài giây, không nói gì, đóng cửa rồi lên xe phóng đi.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 242: Chương 242



Một tuần sau.

Đúng như dự đoán của Thích Mê, Trịnh Viện Viện và ba đứa trẻ con hồi phục rất chậm, họ ở trong phòng bệnh 101 năm ngày, ở khu vực trên tầng hai ngày trước khi bình phục hoàn toàn.

Vì vậy, trong một tuần này, Thích Mê chỉ có thể chạy qua chạy lại giữa nhà trẻ căn cứ và bệnh viện trung ương, không ở với Ngô Mộc Thần thì ở với Vu Kiều Kiều.

Sau khi Tống Xuân xuất viện, không có bệnh nhân mới nào đến phòng đối diện 101. Đôi khi Thích Mê sẽ ở đó chợp mắt một lát, nhưng phần lớn thời gian cô sẽ ngồi ở cửa phòng bệnh và lắng nghe động tĩnh——

Động tĩnh của Trịnh Viện Viện và bọn trẻ và cả những động tĩnh dưới mặt đất.

Cô không biết tại sao, năm ngày nay cô không hề nghe thấy tiếng đập mạnh từ mặt đất, giống như đêm đó cô chỉ bị ảo giác, phòng bệnh vẫn yên tĩnh như thường, không có gì khác.

Dần dần, cô cũng gác chuyện này lại sau lưng.

Ngày xuất viện, lão Ngụy đã đỗ xe đợi ở cửa từ sớm, Diệp Thạch Lục cũng lái xe máy ra đón.

Sau khi Trịnh Viện Viện tỉnh lại, cô ấy cảm thấy áy náy vì ngày đó đã nhầm lão Ngụy với tội phạm, liên tục cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm anh. Tôi xin lỗi.”

Có lẽ cô ấy đã bàn bạc với bọn trẻ từ lâu nên ba đứa trẻ cũng cúi đầu: “Xin lỗi chú…”

Lão Ngụy giật mình, anh ấy chưa bao giờ tiếp nhận lời xin lỗi trịnh trọng như vậy, lòng không biết phải làm sao, vội xua tay: "Nói thế nào nhỉ? Bạn bè của Thích Mê cũng là bạn của lão Ngụy tôi. Không cần phải lịch sự như vậy. Lên xe ngồi đi.” Vừa nói, anh ấy vừa nháy mắt với Thích Mê: "Cô nhóc, cô cũng lên xe ngồi đi."

Nếu lần này lại xảy ra chuyện gì trên đường, anh ấy cũng không biết phải giải quyết thế nào.

Thích Mê vốn muốn ngồi xe máy của Diệp Thạch Lục, cô đã đội mũ bảo hiểm nhưng vì nghe thấy lão Ngụy nói lời này nên cởi mũ bảo hiểm ra: “Có thể ngồi được không?”

"Sao lại ngồi không được? Ba đứa trẻ có thể chiếm bao nhiêu chỗ, chen chúc chút là được. Lại đây ngồi ở ghế phụ đi." Lão Ngụy nhịn không được giật lấy chiếc mũ bảo hiểm ném cho Diệp Thạch Lục.

Diệp Thạch Lục lúng ta lúng túng đỡ lấy. Vừa quay đầu thì mọi người đã ngồi yên vị trên xe ô tô rồi.

Anh ta thở dài, một mình lái xe máy chậm rãi đi theo.

Trong xe, Thích Mê liếc nhìn kính chiếu hậu bên cạnh, cảm thấy Diệp Thạch Lục rất đáng thương: “Tôi nên đi xe máy cùng anh ấy.”

“Cô đi xe máy với cậu ta, tôi phải làm sao đây?” Lão Ngụy lườm nhìn cô.

Anh ấy tự nhủ Diệp Thạch Lục chỉ cô đơn một mình, nhưng ở đây anh ấy có ba… không, bốn quả b.o.m hẹn giờ, nếu lỡ họ cùng khóc một hồi thì anh ấy quả thật chẳng biết phải làm sao.

Nhưng thật sự sợ gì có đó, trong xe yên tĩnh được hai giây, chiến thần ngoại giao Vu Kiều Kiều lập tức bắt chuyện với lão Ngụy, cô bé dùng giọng điệu non nớt cất tiếng hỏi: "Chú, sao trên mặt chú lại có vết sẹo?"

Lão Ngụy trầm ngâm, cười lớn hai tiếng: "Cái này..."

"Kiều Kiều, đừng vô lễ." Trịnh Viện Viện cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm túc.

Vu Kiều Kiều không hiểu, tại sao câu hỏi này lại là vô lễ, cô bé bắt đầu tranh luận với mẹ mình: "Con chỉ quan tâm đến chú ấy thôi, sao lại vô lễ? Mẹ ơi, mẹ không tò mò tại sao chú trông như kẻ xấu này lại biết cô Thích sao? Mẹ không sợ cô Thích bị lừa sao? Mẹ, mẹ thực sự không quan tâm đến cô Thích."

Trịnh Viện Viện: “?”

Sao lại nói đến đây rồi?

Lão Ngụy thấy có vẻ thú vị, do dự không biết trả lời thế nào, đúng lúc lại nghe Thích Mê nói: "Vết sẹo này của chú ấy là vì cứu người nên mới có. Chẳng phải chú ấy rất anh hùng sao?"

Ba đứa trẻ kêu lên ngưỡng mộ, sau đó Diệp Thù Thi hỏi: "Vậy chú ấy cứu ai mà bị thương ạ?"

Thích Mê suy nghĩ một chút: "Đó chính là cô Liêu mà các con sắp được gặp. Chú vì cứu cô ấy mà bị thương, có phải chú rất dũng cảm không?"

“Dũng cảm ạ.”

“Vậy cô Thích làm bạn với anh hùng, có phải rất an toàn không?”

“An toàn ạ.”

Lão Ngụy cười ha ha hai tiếng, bỗng nhiên thấy xấu hổ: “Cũng không khoa trương như thế…”

Một vết sẹo đổi một cô vợ, đến nằm mơ cũng muốn mơ được, anh ấy không dám tự gọi mình là anh hùng.

Thích Mê hơi nghiêng người về phía trước, hạ giọng giải thích: “Nếu không giải thích một cách dễ hiểu như vậy, bọn chúng sẽ còn có rất nhiều câu hỏi kỳ quái muốn hỏi.”

Lão Ngụy hoang mang, thở dài một tiếng: "Đúng là phải nghe lời cô rồi."

Thích Mê nhướng mày kiêu hãnh, tựa người vào ghế cười khẽ.

Cô biết rất rõ những đứa trẻ này, tuy nhìn giống những đứa trẻ ngốc nghếch nhưng thực ra chúng mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác. Sau khi cô nói câu ấy, hình ảnh người anh hùng cao lớn mạnh mẽ của Lão Ngụy đã khắc sâu vào lòng người ba đứa trẻ, dù anh ấy có chở chúng đi đâu, ba đứa trẻ cũng sẽ không hỏi nữa.

Suy cho cùng, trong lòng bọn trẻ, anh hùng là người bảo vệ an toàn tốt nhất, chúng có thể tin tưởng đi theo.

Lái xe hơn mười phút, lão Ngụy không đi theo tuyến đường đã định mà lái xe về phía một khu dân cư cao tầng.

Thích Mê không hiểu: “Chúng ta không quay lại nhà trẻ sao?”

"Không vội, tôi dẫn mọi người đến một chỗ tốt trước." Lão Ngụy thần thần bí bí nói.

Thích Mê vừa định hỏi lại thì nghe thấy hai đứa trẻ tớ một câu cậu một câu như đang hát tướng thanh, dùng những lời bình thường cô hay dùng chỉ dẫn lại cô.

"Cô Thích, cô yên tâm đi, chú anh hùng sẽ không bắt cóc chúng ta đâu."

“Ngoan ngoãn ngồi xuống, đừng nghịch ngợm.”

Thích Mê bất lực nhìn bọn trẻ, dịu dàng nói: "Được rồi ~"

*

Không lâu sau lão Ngụy đã lái xe vào khu dân cư.

Có những dãy nhà cao tầng xen lẫn với cây cối xanh tươi, đó là sự yên tĩnh mà họ chưa từng thấy ở thế giới trước.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 243: Chương 243



Thang máy đi lên tầng mười lăm, cửa vừa mở ra, sau vài tiếng pháo nổ, những dải ruy băng đầy màu sắc bay về phía họ.

Liêu Dương cùng mấy đứa nhỏ đứng trước thang máy, mỉm cười nhìn bọn họ, đồng thanh nói: "Chúc mừng xuất viện, hoan nghênh về nhà!"

Trải qua bao nhiêu chuyện, tình cảm giữa họ và bọn trẻ không còn chỉ là thầy trò nữa mà là tình bạn chiến đấu kề vai sát cánh, là tình cảm gia đình khó có thể buông bỏ.

Giống như những người thân đoàn tụ sau một thời gian dài không gặp, khoảnh khắc này thật cảm động, đến nỗi Trịnh Viện Viện không khỏi bật khóc trước khi bước ra khỏi thang máy.

Thích Mê vỗ vỗ vai cô ấy: “Là chuyện vui mà, sao cô lại khóc?”

Vu Kiều Kiều đã quen rồi, nhanh nhẹn móc từ trong túi ra một gói khăn giấy nhét vào tay Trịnh Viện Viện: “Mẹ con chính là thế này, mọi người đừng chê cười.”

Lúc vui thì cười, lúc buồn thì mới khóc, không hiểu người lớn nghĩ gì, sao vui mà vẫn khóc?

Lão Ngụy nhìn quanh, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Đừng đứng đây nữa, vào trong xem xem. Đây là nhà mới tôi tìm cho mọi người, xem xem có thích không.”

“Được!” Bọn trẻ hưng phấn reo hò, kéo theo Trịnh Viện Viện đi xem nhà mới.

Lão Ngụy mỉm cười định đi theo, nhưng Thích Mê lại bình tĩnh giữ anh ấy lại: “Tôi nói trước cho anh biết, tạm thời tôi không có nhiều tiền như vậy để trả cho anh đâu.”

Tiền chữa bệnh rồi lại tiền nhà, cô phải làm bao nhiêu công việc mới có tiền trả?

"Ồ không!" Lão Ngụy xua tay nói: "Đây là phúc lợi do căn cứ cung cấp cho nhân viên tinh lọc. Tôi chỉ dùng mối quan hệ của mình để xin trước một cái cho cô thôi. Đợi một thời gian nữa cô trở thành nhân viên tinh lọc, căn phòng này đương nhiên sẽ là của cô.”

Đợi một thời gian? Cảm nhận được trong lời nói của lão Ngụy có gì đó, Thích Mê vô thức liếc nhìn n.g.ự.c anh ấy.

Vẫn là hai huy hiệu ngôi sao năm cánh.

“Đã một tuần rồi mà anh vẫn chưa được thăng chức?” Cô khẽ nhướng mày.

Lão Ngụy xấu hổ l.i.ế.m môi dưới, cười khan: “À, đáng lẽ chiều hôm đó tôi hoàn thành nhiệm vụ cấp A sẽ được thăng chức, nhưng lại không đến kịp.”

"Mặc dù chúng ta không đến kịp để làm nhiệm vụ đó, nhưng chúng ta cũng đã tiến vào cảnh giới Quỷ tạp tử cấp A mà." Thích Mê vẫn không thể hiểu được.

Thích Mê thở dài: “Quy định quá cứng nhắc.”

"Haiz, cũng không phải chuyện gì lớn, dù sao tiêu chuẩn đánh giá của tôi cũng chỉ đang thiếu một nhiệm vụ cấp A, lần này không được thì lần sau lại nói tiếp... Hơn nữa, Quỷ tạp tử lần trước là cô xử lý, cũng không phải tôi, tôi không thể không có lương tâm mà cứ vậy nhận công được." Lão Ngụy rất cởi mở, nhẹ nhàng nhún vai: “Chỉ là tạm thời tôi không thể đề cử cô làm nhân viên tinh lọc sơ cấp, cô sẽ đợi tôi hay tự mình đi thi?”

Thích Mê rũ mắt suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có tin tức gì về bốn người mà tôi nhờ anh để mắt tới không?”

“Trong bán kính ba km không có. Tôi chưa có thời gian để tìm những nơi xa hơn.”

“Chỉ có trở thành nhân viên tinh lọc mới thể rời khỏi căn cứ?”

"Đúng."

Thích Mê khoanh tay, trầm tư nói: “Đợt thi gần nhất là khi nào?”

"Để tôi nghĩ xem... năm ngày sau."

Thích Mê trầm mặc hai giây, gật đầu: “Vậy tôi sẽ chuẩn bị cho kỳ thi trước đã.”

Suy cho cùng, chỉ có đích thân ra ngoài tìm kiếm cô mới cảm thấy yên tâm.

Lúc này, Liêu Dương đi ra, giục bọn họ vào nhà, hai người vội vàng nói hai câu rồi kết thúc chủ đề.

Sau khi vào cửa là một phòng khách rộng rãi, sáng sủa, đối diện phòng khách là phòng ăn, trên bàn dài bày rất nhiều món ngon, mấy đứa trẻ háu ăn đã háo hức ngồi vào bàn, vẫy tay ra hiệu Thích Mê nhanh chóng ngồi xuống.

Ngô Mộc Thần cố ý chừa lại chỗ ngồi bên cạnh, nhìn thấy Thích Mê đi vào liền xách cặp sách nhỏ của mình sang một bên, ánh mắt sáng lên vẻ mong chờ: “Cô Thích, cô ngồi đi.”

Thích Mê ngồi xuống, xoa đầu cậu bé.

Một lúc sau, Diệp Thạch Lục đến, ngồi vào chỗ, bữa tiệc bắt đầu.

Mọi người lần lượt động đũa của mình.

Người lớn cười nói, trẻ con ăn uống ồn ào, ma lực của tiếng cười đọng lại trong phòng rất lâu, trong phút chốc gột rửa mọi mệt mỏi, lo âu.

Ngay tại lúc này, họ tận hưởng hiện tại, sống đúng với tuổi.

*

Vui vẻ một hồi, thấy mọi người đã ăn gần xong, Liêu Dương đột nhiên đứng lên: "Thích Mê, Tiểu Diệp, lần này tôi rất muốn cảm ơn hai người. Nếu lần này không có hai người, e rằng lão Ngụy nhà tôi đã không ra ngoài được… Tôi không uống được nên uống nước trái cây thay rượu, cảm ơn hai người.”

Thích Mê và Diệp Thạch Lục nhìn nhau, đứng dậy nâng ly: “Không cần cảm ơn đâu, chị Liêu Dương, lão Ngụy vì giúp em mới bị kéo vào trong kết giới, em đi tìm anh ấy cũng có lý.”

"Đúng vậy, nếu lão đại gặp khó khăn, em đương nhiên phải giúp đỡ." Diệp Thạch Lục cũng đồng ý.

Nghe vậy, Trịnh Viện Viện nhanh chóng gia nhập đội cảm ơn: "Nói đến cảm ơn, tôi nên là người cảm ơn mọi người. Mọi người vì cứu bọn tôi mới gặp nguy hiểm, cảm ơn mọi người!"

Cô ấy cúi gập người, gập một góc chín mươi độ tiêu chuẩn.

Trong chốc lát, bữa tiệc dường như đã biến thành bữa tiệc cảm ơn, khung cảnh hơi hỗn loạn.

Lão Ngụy đột nhiên đứng lên, chậm rãi nói: "Thích Mê, Tiểu Diệp, hai người cứ nhận đi, đặc biệt là cô nhóc Thích, ly này cô nhận là đúng." Nói xong, anh ấy nhẹ nhàng ấn Liêu Dương ngồi xuống, nâng ly rượu lên: "Cô nhóc, ly rượu này là tôi kính cô."

Anh ấy ngẩng đầu uống hết rượu.

Thích Mê vẫn bất động, lặng lẽ nhìn.

Tiếp theo lão Ngụy rót thêm một chén nữa, đối mặt với Diệp Thạch Lục, mỉm cười nói: "Nhóc con, tôi rất kính trọng tình bạn của cậu khi cậu dám tiến vào kết giới cứu tôi."

Diệp Thạch Lục bối rối, đành phải rót một ly rượu. Nhưng anh ta không biết uống, chỉ mới uống một ngụm, mùi rượu nóng hổi tràn ngập trong miệng, khuôn mặt trắng trẻo lập tức đỏ lên như quả táo đỏ.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 244: Chương 244



Lão Ngụy mỉm cười, đặt ly rượu xuống, bắt đầu nói chuyện công việc: “Sau khi bị cơ quan kiểm tra, cấp độ Quỷ Tạp Tử lần này đã thay đổi, không phải cấp A.”

"Không phải cấp A?"

"Ừ. Không phải."

Thích Mê cau mày: “Vậy là cấp nào?”

“Lên cấp, S.”

“Thật sự là cấp S sao?!” Diệp Thạch Lục trợn tròn mắt.

Lão Ngụy cười hai tiếng: “Cho nên tôi mới nói phải cảm ơn hai người, Quỷ Tạp Tử cấp S, e rằng một mình tôi không giải quyết được.”

Diệp Thạch Lục im lặng.

Quỷ Tạp Tử cấp A anh ta còn miễn cưỡng nghiến răng xử lý được. Nếu sớm biết đây là A lên S, có lẽ anh ta đã không đủ dũng khí bước vào.

Lão Ngụy liếc mắt nhìn biểu cảm của hai người: “Thật ra khi nghe được tin tức này tôi cũng rất ngạc nhiên.”

"Việc này cũng là một thử thách may mắn. Nếu lúc đó ý thức của Thích Mê không tình cờ du hành đến cô gái có tính cách phản xã hội mà đến bất kỳ tính cách bình thường nào khác, có lẽ chúng ta đã bị bệnh nhân đánh lừa, thậm chí còn không biết mình c.h.ế.t như thế nào.”

Thích Mê gật đầu đồng ý, tiếp tục suy nghĩ theo dòng suy nghĩ của anh ấy, cô quả thực sẽ không giải quyết được tình huống ở đó nhanh như vậy.

Hoặc thậm chí không giải quyết được.

Nếu cô chỉ là một người bình thường thì cách xử lý tình huống của cô sẽ khác hẳn. Cô chắc chắn sẽ bị mắc kẹt lại bởi “quy tắc của bệnh viện”, cố gắng hết sức để tìm ra sự thật và sự giả dối trong đó, đồng thời dễ dàng bỏ qua những khả năng khác…

Và điểm quan trọng nhất - những nhân cách bình thường sẽ không được bảo vệ bằng dịch vụ chăm sóc y tế vào ban đêm.

Như thế, nếu cô không chú ý, cô sẽ vi phạm quy tắc và sẽ mất mạng bất cứ lúc nào, không cứu được ai mà còn nguy hiểm đến tính mạng chính mình.

“...”

Thích Mê nhấp một ngụm đồ uống, bình tĩnh lại.

Trong lúc họ đang trò chuyện sôi nổi, lão Ngụy kéo cô vào phòng khách, ngồi xuống, tiếp tục thảo luận về đám Quỷ Tạp Tử cấp S.

"Lần này người xử lý Quỷ Tạp Tử là cô. Trước khi kết giới sụp đổ, cô có nhìn thấy thứ gì đặc biệt không?" Lão Ngụy hỏi.

Bây giờ bất kỳ thông tin nào về mụ phù thủy ở ngọn nguồn ô nhiễm đều rất quan trọng đối với những người chơi như họ, anh ấy phải tìm cách rời đi cùng với Liêu Dương đang mang thai càng sớm càng tốt.

Thích Mê nghe vậy, vẻ mặt đột nhiên trở nên kỳ quặc: "Có, là một hoa văn. Cho tôi một tờ giấy.”

Lão Ngụy lập tức đi tìm giấy bút.

Đầu tiên Thích Mê vẽ một vòng tròn, sau đó vẽ một vòng tròn khác bên cạnh, rồi vẽ một dải dày lên trên…

Khi Lão Ngụy nhìn vào hoa văn này, các đường nét trên khuôn mặt của anh ấy vô thức nhíu lại, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

"Sao cô vẽ giống như c** ** ấy của đàn ông vậy?" Anh ấy hỏi với vẻ mặt bối rối.

Thích Mê ném bút đi, cười nhạt: “Tôi cũng thấy giống.”

Hai người lúng túng nhìn nhau, lão Ngụy mím môi cầm bức tranh lên: "Cái này có khả năng đang chứng minh phù thủy là đàn ông?"

Thích Mê nhún nhún vai: "Không biết."

Nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ, Diệp Thạch Lục say rượu loạng choạng bước tới, thấy bức tranh trong tay Lão Ngụy, mặt anh ta đỏ bừng như hút thuốc, kêu lên: “Lão đại, anh anh anh anh đang xem cái gì đó?!"

Lão Ngụy giật mình, lập tức đặt bức tranh xuống.

Thích Mê nhanh chóng quay người qua sofa bịt miệng Diệp Thạch Lục.

Nhưng mọi chuyện cũng đã quá muộn. Bức tranh này không thoát khỏi sự tò mò của lũ trẻ, nghe thấy bọn họ bên này đang bí mật xem gì đó, năm sáu đứa trẻ đã ăn uống no đủ cùng nhau chạy tới, Thích Mê bắt được một đứa nhưng không bắt kịp được đứa thứ hai. Bức tranh rơi vào tay Diệp Thù Thi.

Thích Mê nhanh chóng tóm lấy, cuộn thành một quả bóng giấy rồi ném nó trở về thùng rác.

Là người duy nhất vinh dự được nhìn thấy bức tranh này, Diệp Thù Thi chớp mắt, tỏ vẻ khó hiểu: "Thanh kiếm đẹp mà, tại sao cô Thích lại vứt nó đi?"

Thích Mê sửng sốt: “Kiếm?”

Lão Ngụy đột nhiên hiểu ra, vỗ tay: "Đúng vậy, nó giống như một thanh kiếm."

Sau vài giây phản ứng lại, hai người họ nhìn nhau bằng ánh mắt chán ghét, đồng thanh nói—

Thích Mê: “Thật đáng xấu hổ.”

Lão Ngụy: "Thật đáng xấu hổ."

Từ lời chỉ dẫn đơn giản của đứa trẻ, lão Ngụy càng cảm thấy đây là biểu tượng của một thanh kiếm, anh ấy nhặt quả bóng giấy từ thùng rác ra, bỏ vào túi áo, để sau này xem lại tiện hơn.

Sau bữa trưa, Liêu Dương bị lão Ngụy ép ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, chủ động nhận nhiệm vụ quan trọng là dọn dẹp và rửa bát.

Thích Mê và Trịnh Viện Viện cũng vào bếp giúp đỡ.

“Tôi không hiểu lắm, phù thủy ở ngọn nguồn ô nhiễm sao có thể chủ động để lại thông tin?” Thích Mê đứng bên cạnh lão Ngụy, dùng khăn sạch lau sạch bát đĩa.

Lão Ngụy xắn tay áo lên, rửa cẩn thận, nghe cô ấy hỏi như vậy, không ngẩng đầu lên trả lời ngay: “Chắc chắn không phải là thông tin do phù thủy cố ý để lại, chỉ là vô tình bị lộ ra thôi. Ngọn nguồn ô nhiễm là gốc rễ, mọi Quỷ Tạp Tử trong thành phố đều được nó nuôi dưỡng trưởng thành. Nếu chúng ta tiêu diệt Quỷ Tạp Tử chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến phù thủy, manh mối cũng thế bị lộ ra ngoài.”

Thích Mê trầm ngâm gật đầu rồi đặt bát đũa khô sang một bên.

Lão Ngụy liếc nhìn cô một cái, đổi chủ đề: “Tôi đã bảo Tiểu Diệp đưa cho cô tất cả thông tin về kỳ thi đánh giá nhân viên tinh lọc rồi. Hãy tận dụng những ngày này ôn tập đi. Với trí thông minh của cô, chuyện này hẳn là không có vấn đề gì.”

Thích Mê: “Kì thi đánh giá nhân viên tinh lọc có khó không?”

"Chỉ có thể nói là không dễ dàng, suy cho cùng đức-trí-thể-mĩ đều phải phát triển toàn diện..."

Nói đến đây, lão Ngụy quay qua nói với cô: "Trước hết là [đức], những người muốn trở thành nhân viên tinh lọc phải ghi nhớ một chồng quy định và chuẩn mực dày đặc, đồng thời chấp nhận những đánh giá tâm lý và tinh thần chuyên nghiệp từ các bệnh viện có thẩm quyền. Chỉ khi đạt 80 điểm trở lên mới có thể đậu, dù sao nhân viên tinh lọc cũng phải tiếp xúc và xử lý trực tiếp với nguồn ô nhiễm, người có tâm lý mỏng manh và không kiên định nhất định sẽ không được nhận.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 245: Chương 245



"Khó trách hai người thuộc hạ anh luôn đề cập đến việc bảo vệ con người, thì ra bọn họ là được cơ quan đặc biệt chọn ra?" Thích Mê cuối cùng cũng hiểu nhiệt huyết không khác gì dây chuyền sản xuất của Diệp Thạch Lục và Tống Xuân ở đâu ra.

Lão Ngụy nhún vai: "Không có cách nào, nghề nghiệp đặc biệt, cần những người trẻ tuổi có ý chí kiên cường, không muốn nhận thất bại, vậy nên mới có nhiều người thua ở vòng một [Đức] như vậy.”

Thích Mê ồ một tiếng, tiếp tục hỏi: “Vậy [Trí] là bài kiểm tra IQ?”

“Không chỉ kiểm tra IQ, cấp trên còn phát bài kiểm tra viết, mỗi năm đều khác

nhau. Được chọn ngẫu nhiên từ một số cuốn sách như “Quy tắc tiêu chuẩn nghề nghiệp của nhân viên tinh lọc” hay “Hướng dẫn sử dụng thiết bị hàng ngày”. Mục đích là để đảm bảo những ứng viên có thể hiểu rõ họ làm gì trong nghề này và làm như thế nào.”

"Cấp ba là kiểm tra thể lực. Hình thức tổ chức mỗi năm mỗi khác, cho nên cái này không có giá trị tham khảo. Hơn nữa với kỹ năng của cô, nếu không vượt qua được kiểm tra thể lực thì không ai có thể vượt qua."

Nói đến đây, lão Ngụy dừng lại, mỉm cười nhìn cô: “Về phần nhan sắc cấp cuối cùng, cô nhất định không có áp lực gì cả. Cô có làn da trắng ngần, đôi chân dài, là một mỹ nhân thực sự.”

"Haha." Thích Mê cười cho có lệ.

Lão Ngụy nói đúng. Làn da của Thích Mê trắng tự nhiên, đứng lâu dưới nắng nóng cũng không bị rám nắng, cô tập thể dục quanh năm, có những đường cơ đẹp mắt, mang một vẻ đẹp săn chắc và khỏe mạnh. Khí chất tỏa ra từ trong xương, chỉ điều này thôi đã khiến người ta chỉ nhìn một cái đã không thể rời mắt.

Chưa kể đến đôi mắt mèo màu hổ phách lạnh lùng nhưng đầy quyến rũ này.

Theo theo lời của lão Ngụy, cô đúng là đang lãng phí tài nguyên, cuộc sống hàng ngày chỉ có chiến đấu và g.i.ế.c chóc, thật quá thô bạo, nếu không, với ánh mắt trìu mến tự nhiên này, không ít đàn ông sẽ chìm hãm sâu vào sự dịu dàng của cô.

Thích Mê phớt lờ lời khen ngợi, cau mày chán ghét: "Đừng nói với tôi là [Mỹ] ở cấp cuối cùng này là vẻ ngoài. Tổ chức của anh cũng thú vị đấy. Từ khi nào mà lại phải chọn những người đẹp cho vị trí nhân viên tinh lọc vậy?"

Lão Ngụy nhún vai, tỏ vẻ bất lực: “Quy tắc của trưởng căn cứ, anh ta nói không thích những người quá xấu xí lảng vảng trước mặt mình. Ít nhất bọn họ cũng phải có ngũ quan hài hòa.”

Thích Mê cong môi, cảm thấy cạn lời.

Trong phút im lặng ngắn ngủi, cô nghe thấy một giọng nói từ phía sau.

Nhìn lại, Trịnh Viện Viện đã đứng ở phía sau hai người họ, hai mắt tròn xoe lóe sáng: "Ừm... tôi cũng thử một chút có được không? Lần tận thế vừa qua chỉ có cô Thích bận rộn đây đó còn tôi thì cái gì cũng không giúp được, lần này tôi cũng muốn thử tham gia kỳ thi đánh giá nhân viên tinh lọc, tôi cũng muốn đến gặp thầy Đỗ và bọn trẻ, tôi sẽ làm hết sức có thể. Tôi không muốn chờ để được chăm sóc nữa.”

Nói xong, cô ấy háo hức nhìn hai người chờ đợi câu trả lời.

Thích Mê liếc nhìn lão Ngụy, lại nhìn Liễu Dương đang hòa nhập với lũ trẻ trong phòng khách, rồi im lặng.

Cô đã nói cho Trịnh Viện Viện biết về tình hình của thế giới này, Trịnh Viện Viện chắc chắn đã đưa ra lựa chọn sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Hiện tại, tình hình trong thế giới tận thế này tốt hơn nhiều so với thế giới tận thế trước, có tầng bảo vệ của căn cứ, có nhà trẻ của căn cứ chăm sóc bọn trẻ, còn có Liêu Dương cẩn thận ở đó, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nhưng...

Thích Mê chạm khẽ vào tay Trịnh Viện Viện, sau khi sử dụng kỹ năng của mình để kiểm tra qua, cô phát hiện ra dữ liệu của cô ấy chỉ ở mức trung bình, thậm chí không hề tốt. Cô ấy cũng không có kỹ năng mới nào nên lòng cô cảm thấy rất bất an.

Cô phải đưa mười hai người họ trở về an toàn, bây giờ bốn người trong số họ đã mất tích, Trịnh Viện Viện không được gặp phải nguy hiểm nào dù là nhỏ nhất nữa.

Cô hắng giọng, cố gắng từ chối: “Tôi nghĩ cô Trịnh nên ở lại căn cứ …”

Nói đến đây, cô vẫn cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt thất vọng của Trịnh Viện Viện.

Dù đã đoán trước được câu trả lời, nhưng Trịnh Viện Viện vẫn muốn thử: “Cô Thích lúc đầu cũng là người mới như tôi nhỉ. Lúc đó cô chưa biết gì cả, nhưng bây giờ cô đã trở nên rất lợi hại. Tôi đã là người lớn rồi, không phải trẻ con. Điều tôi muốn làm là trở thành một người đồng đội có thể kề vai sát cánh cùng cô chiến đấu chứ không phải là một kẻ vô dụng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn cô bị thương vì chúng tôi."

Thích Mê bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Lão Ngụy ở bên cạnh thấy có gì đó không đúng, vội vàng ngắt lời: “Tôi nghĩ để cô Trịnh thử chút cũng không sao. Dù sao kì thi đánh giá nhân viên tinh lọc rất nghiêm khắc, những người không đạt tiêu chuẩn sẽ không thể đậu. Lỡ như cô Trịnh đỗ thì sao? Có nghĩa là cô ấy đã có tư cách trở thành nhân viên tinh lọc. Nếu cô ấy không đậu, cô ấy cũng không mất gì cả. Thử một lần cũng được, cô cảm thấy thế nào?"

Vừa nói, anh ấy vừa kéo tay áo Thích Mê.

Thích Mê nhìn Trịnh Viện Viện, chậm rãi thở dài, giọng điệu không chút cảm xúc: “Vậy thì cố gắng hết sức, đừng ép buộc bản thân.”

"Ừ! Tôi biết rồi!" Trịnh Viện Viện mỉm cười rạng rỡ.

Thích Mê xoay người, dùng cùi chỏ huých lão Ngụy, nhỏ giọng nói: "Lo chuyện bao đồng quá."

Lão Ngụy không phàn nàn cũng không khó chịu, hạ giọng nói: “Tôi chỉ muốn chia sẻ nỗi lo lắng với cô thôi mà. Chăm sóc nhiều trẻ em như vậy đã vất vả rồi, còn phải chăm sóc những người lớn chân tay khỏe mạnh nữa. Cô không mệt thì ai mệt? Cô Trịnh người ta thương cô, chủ động chia sẻ gánh nặng với cô cô lại không trân trọng. Đúng như cô ấy nói, ai không phải là người mới. Bây giờ cô đã vào trò chơi này thì phải tuân theo cách chơi của trò chơi này. Chiến thắng mà không cần phải nhấc một ngón tay không phải là kế lâu dài.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 246: Chương 246



Thích Mê đương nhiên hiểu đạo lý này, nhưng cô vẫn không thể yên tâm: “Anh không hiểu…”

"Tại sao tôi lại không hiểu? Không phải vì họ bị cô liên lụy sao?" Lão Ngụy ngắt lời cô: "Từ khi tôi thấy báo cáo của Diệp Thạch Lục, tôi đã đoán được tình huống của cô. Chẳng phải là do lỗi hệ thống nên cô và mười mấy người khác mới cùng bị kéo vào à? Cô cảm thấy có lỗi nên mới bảo vệ họ, cô nghĩ tôi không hiểu điều này sao?”

Nói đến đây, lão Ngụy đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn cô: "Nhưng tôi có một câu hỏi, cô nhóc cô đã từng nghĩ đến chưa? Liệu cô có thể bảo vệ họ cho đến khi rời khỏi trò chơi này không?"

"Tại sao không thể?" Thích Mê đang muốn phản bác, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của lão Ngụy, cô lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh ấy, rơi vào im lặng.

"Ngay cả các vị thần cũng không thể đảm bảo rằng họ sẽ sống mãi mãi. Cô, một người bình thường, làm sao có thể đảm bảo rằng mình sẽ không chết?"

Lão Ngụy hạ giọng nói: “Đề tài này mặc dù hơi xui xẻo, nhưng đối với người chơi chúng ta là chuyện không thể tránh khỏi. Tử vong lúc nào cũng ở trên đầu, không biết lúc nào sẽ đột nhiên rơi xuống. Khi đó, cô muốn những người này phải làm sao? Muốn

họ c.h.ế.t cùng cô sao? Đến thế giới tận thế, những ai không thể tự bảo vệ mình chỉ có thể chết. Tôi tin rằng cô đã rất rõ về điều này. Nếu cô không để họ ra khỏi vòng bảo vệ của cô để tự lập, khi họ mất đi vòng bảo vệ này, họ chỉ có chết, không thể sống.”

Thích Mê chớp chớp mắt, cúi đầu xuống.

Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, những gì lão Ngụy nói là vấn đề mà cô luôn bỏ qua. Cô chỉ muốn bảo vệ những người này hết mức có thể vì trách nhiệm và cảm giác tội lỗi, cô chưa từng nghĩ đến việc họ sẽ sống sót như thế nào trong thế giới tận thế nếu cô không may c.h.ế.t đi.

Hơn nữa, cho dù bây giờ cô còn sống cũng không thể bảo vệ họ hoàn toàn được.

Thích Mê nhắm mắt lại, lau đi lau lại chiếc bát trên tay như mất hồn.

Lão Ngụy thấy không thuận mắt, đưa tay giật bát: “Cô nhóc, cô phải nhớ rằng mình không phải là vị cứu tinh, người duy nhất cô có thể bảo vệ là chính mình. Cho dù bọn họ vào trò chơi này vì cô, thì đó cũng là không phải lỗi của cô. Mỗi người họ là những cá nhân độc lập, không thể sống phụ thuộc vào người khác, tôi nghĩ cô có quá ít niềm tin vào họ. Nếu không có vòng bảo vệ của cô họ chưa chắc đã không ổn..."

Vừa nói, vừa quay sang đứa trẻ trong phòng khách, mím môi, “Lần này không phải có chuyện rất ngạc nhiên à? Cô bé tên Diệp Thù Từ đó thậm chí còn không hề sợ hãi khi đang ở trong kết giới cấp S của Quỷ Tạp Tử, chẳng phải rất giỏi đó sao?”

Thích Mê nghe vậy, im lặng nhìn theo ánh mắt của anh ấy, cười cười: "Ừ, rất giỏi.”

Lão Ngụy muốn cô thả lỏng: "Cho nên, đừng coi thường bất cứ ai. Họ chỉ thiếu kinh nghiệm mà thôi, không có sự bảo vệ của cô, bọn họ vẫn có thể rất mạnh mẽ."

Thích Mê gật đầu đồng ý, sắc mặt dịu đi một chút, còn có tâm trạng nói đùa: “Ừ, anh dạy không sai, nghe anh nói một lần còn hơn mười năm đọc sách.”

Lão Ngụy hơi ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt đắc ý: "Tất nhiên rồi."

Nhìn thấy bên này trò chuyện sôi nổi, Trịnh Viện Viện chăm chú lắng nghe, muốn tham gia: "Cô Thích và trưởng quan Ngụy sao lại nảy ra ý định tiến vào trò chơi tận thế này?"

Đôi mắt hạnh của cô sáng bừng, nhìn hai người họ đầy mong đợi.

Lão Ngụy: “Không phải chỉ vì chuyện cười đó à.”

"Chuyện cười gì thế?"

Thích Mê: “Theo truyền thuyết, tận cùng thế giới có một nơi gần Thần nhất. Chỉ cần có thể đến thần điện và hướng về phía Thần cầu nguyện, bất kỳ điều ước nào cũng nhất định sẽ thành hiện thực.”

"Vậy anh đã đến đó chưa?" Trịnh Viện Viện ngây thơ hỏi.

Lão Ngụy cười: “Đương nhiên là chưa. Nếu tôi tìm được thần điện, sao tôi còn chơi cái trò dở hơi này, đã sớm qua ải đi hưởng thụ rồi… Lúc đầu tôi nợ nhiều quá nên mới tham gia trò chơi. Hy vọng có thể đến thần điện ước nguyện sẽ được giàu có. Kết quả là đến giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng thần điện.”

Trịnh Viện Viện ồ một tiếng, quay lại hỏi Thích Mê: "Vậy cô Thích muốn ước nguyện với Thần điều gì thế?"

Đôi mắt Thích Mê khẽ động, cô lắc đầu: “Tôi chỉ muốn tìm nó thôi. Không có lý do gì cả, tôi cảm thấy như có sợi dây nào đó kéo tôi, muốn tôi đến nơi đó vậy.”

Một cảm giác bí ẩn không thể giải thích được.

"Nhưng ngay trước khi tôi rời khỏi trò chơi, một giọng nói rất dịu dàng đột nhiên vang lên bên tai tôi, nó bảo tôi đừng tiếp tục tìm kiếm thần điện, hãy sống hạnh phúc." Cô lẩm bẩm, bây giờ nhớ lại vẫn như một giấc mơ.

Giọng nói đó rõ ràng rất xa lạ nhưng lại rất dịu dàng, như đang khuyên răn nhưng cũng đang mong chờ...

Thích Mê định thần lại, nhìn thấy hai người đang mong chờ với vẻ mặt buôn chuyện, cô bỗng trở nên nghịch ngợm, cố ý vẩy nước trong tay vào hai người: “Còn chờ ăn dưa à, hết rồi, mau làm việc đi.”

Lão Ngụy và Trịnh Viện Viện nhìn nhau mỉm cười, sau đó quay người đi làm việc của mình.

Không lâu sau, cửa phòng bếp đột nhiên mở ra, Diệp Thạch Lục đứng ở cửa ôm mấy cuốn sách dày cộp cùng sổ tay: "Báo cáo lão đại, tôi đã lấy được tin tức, ợ~"

Nhìn bộ dạng say khướt của anh ta, Thích Mê trừng mắt nhìn Lão Ngụy: “Để anh ấy về nhà lấy tin tức, anh không sợ xảy ra chuyện gì trên đường đi à?”

“Lên xuống thang máy có thể xảy ra chuyện gì?” Lão Ngụy khịt mũi, rửa sạch bọt

trên tay, “Toàn bộ tòa nhà này là ký túc xá của các nhân viên tinh lọc. Cả nhân viên tinh lọc sơ cấp và trung cấp đều sống ở đây. Hỏi xem nó an toàn đến mức nào.”

Anh ấy nói xong, lau tay rồi đi vào phòng khách: "Liêu Dương và tôi ở đối diện, hoan nghênh cô đến chơi.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 247: Chương 247



Liêu Dương mỉm cười gật đầu.

"Con muốn đến thăm nhà cô Liêu!"

"Con cũng muốn đi!"

Bọn trẻ nghe nói nhà Liêu Dương ở ngay bên kia liền la hét muốn đi xem.

Lão Ngụy thấy đúng lúc có thời gian cho Thích Mê và Trịnh Viện Viện ôn tập, dứt khoát đồng ý, trước khi rời đi không quên giao nhiệm vụ cho Diệp Thạch Lục, nhờ anh ta chỉ dẫn thật tốt.

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Diệp Thạch Lục chu đáo chuẩn bị sổ ghi chép cho họ, lấy ra cuốn sách mỏng nhất để họ học. Bởi vì thời gian có hạn, anh ta chỉ có thể nghiêm khắc yêu cầu bọn họ ghi nhớ ít nhất hai phần ba điểm thi viết ở cuốn sách này trong hôm nay.

*

Nỗi sợ thi cử năm xưa lại sống dậy, Thích Mê và Trịnh Viện Viện nghiêm túc học cả buổi chiều, đến tối mới có thời gian nghỉ ngơi.

Sau bữa tối, Thích Mê mang cuốn sổ của mình đến tiệm sửa chữa.

Thấy cô đến, ông chủ tiệm sửa chữa hơi mừng rỡ, lập tức tháo kính lúp ra, đứng dậy nhường đường cho cô: “Tôi tưởng cô không đến.”

“Đã hứa thì sao có thể không đến?” Thích Mê đặt cuốn sổ sang một bên, xắn tay áo, đeo kính lúp rồi ngồi trước quầy.

Các bộ phận của chiếc đồng hồ này gần như đã được tháo rời, có vẻ như ông chủ vẫn chưa từng từ bỏ chiếc đồng hồ trong khoảng thời gian này, mặc dù mới chỉ xử lý được vết gỉ ở những bộ phận rất nhỏ.

Thích Mê nín thở nhìn đầu nhíp mảnh mai qua kính lúp, từng chút một lấy ra rồi đặt trên bàn, cô sợ cô vừa thở ra sẽ thổi bay mất linh kiện.

Biết cô có quan hệ tốt với nhân viên tinh lọc, ông chủ càng nhiệt tình với cô. Ông ta mang một túi trà ngon vào phòng trà, pha cho cô một tách trà thơm ngon đặt cạnh quầy, rồi đợi bên cạnh cô như một người hầu, cẩn thận theo dõi cử động của đôi tay cô.

Ngón tay của cô ấy rất nhanh nhẹn và khéo léo, sau khi quét qua một chỗ, cô nhổ chiếc bánh răng đã tháo ra và đặt nó lên bàn, sau đó cô di chuyển đến vị trí tiếp theo mà không có bất kỳ động tác thừa nào.

Thích Mê bận làm nhiều việc không để ý đến ông chủ đang chăm chú nhìn bên cạnh, sau khi gỡ bỏ một bộ phận nhỏ, cô lập tức nhìn sang tờ ghi chú bên cạnh, cử động môi, ghi nhớ nội dung trong đầu, tiếp tục làm việc.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa mở ra, một làn gió mát thổi vào.

Ông chủ tỉnh táo lại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc vest đen, cà vạt xanh bước vào: “Lão đại bảo tôi đến lấy đồ.”

“Đã hiểu, xin đợi một lát, tôi đi lấy ngay.” Ông chủ hiểu ý, vội vàng quay người đi về căn phòng nhỏ tối tăm.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thích Mê ngẩng đầu lên.

Không biết có phải vì bộ đồng phục trang trọng hay không mà kiểu tóc đuôi ngựa cao của Tống Xuân trông rất bản lĩnh và tươi sáng, khác hẳn với cô gái mặc áo bệnh nhân trước đó.

Chỉ là cô ta đang đeo một chiếc vòng cổ bằng kim loại quanh cổ, trông rất kỳ lạ và xấu xí.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Tống Xuân cười tươi, ngạc nhiên nói: "Thích Mê, sao cô lại ở đây?"

"Làm việc kiếm tiền." Thích Mê mỉm cười, tháo kính lúp ra, tò mò lão Ngụy sửa cái gì ở đây, liền hỏi: "Tại sao lão đại của cô muốn sửa cái gì đó không trực tiếp đến gặp tôi mà còn tốn tiền sửa ở đây?"

Tống Xuân sửng sốt hai giây, phản ứng lại mới từ từ cụp mắt xuống: "Lão đại mà tôi đang nói đến... không phải là trưởng quan Ngụy."

Thích Mê bối rối ậm ừ, nhìn chiếc xe địa hình màu trắng cách cô ấy không xa qua cửa kính.

Quả thực đây không phải xe của lão Ngụy.

“Nhân sự đã được điều động?” Thích Mê không suy nghĩ nhiều, lại đeo kính lúp lên.

Tống Xuân đang định nói thì lại dừng lời, im lặng một lúc, khẽ ừ một tiếng.

Nhận thấy vẻ không tự nhiên của cô ta, Thích Mê nghi ngờ nhìn sang: “Đã xảy ra chuyện gì à?”

Tống Xuân mở miệng nhưng không nói gì, ánh mắt vô tình liếc nhìn cuốn sổ đặt trên quầy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Cô định tham gia tuyển chọn nhân viên tinh lọc à?"

Nội dung ghi trong sổ đều là những điều mà nhân viên tinh lọc phải thuộc lòng, tuy chưa đến mức có thể đọc ngược nhưng cô ta hoàn toàn có thể đọc một câu hoàn chỉnh cho dù nó đã bị cắt bỏ từ ngữ.

"Ừ, lương của nhân viên tinh lọc cao, thời gian làm việc tự do, khá tốt."

Thích Mê vô thức liếc nhìn cuốn sổ, sau đó nhìn vẻ mặt của Tống Xuân, lông mày đột nhiên càng nhíu chặt hơn.

Dựa trên sự hiểu biết của cô về Tống Xuân, phản ứng của cô ta hiện giờ không đúng lắm.

Tống Xuân và Diệp Thạch Lục rất giống nhau, họ đều là loại người cống hiến hết mình để bảo vệ nhân loại, biết cô sẽ trở thành một nhân viên tinh lọc chắc chắn cô ta cũng ngạc nhiên như Diệp Thạch Lục. Tại sao bây giờ cô ta lại phản ứng như vậy?

Tình cờ ông chủ tiệm sửa chữa cầm chiếc hộp đen trên tay đi tới làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người.

Tống Xuân im lặng nhận lấy chiếc hộp, mấp máy môi một lúc rồi im lặng mím môi.

Thích Mê đang quan sát biểu hiện của cô ta.

Có lẽ vì Tống Xuân làm việc quá chậm, chiếc xe địa hình màu trắng ở cửa bật đèn pha, bấm còi thúc giục cô ta.

Tống Xuân tỉnh táo lại, nhanh chóng điều chỉnh thái độ, mỉm cười với Thích Mê: “Vậy tôi đi trước.”

Thích Mê suy nghĩ một chút liền đuổi theo. Cô không chịu nổi cảm giác nửa nói nửa ẩn này, cô biết Tống Xuân muốn nói gì đó với mình, vội vàng đuổi theo cô ta ra ngoài để tìm hiểu.

“Cô có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Cô gọi Tống Xuân.

Tống Xuân dừng bước, quay đầu lại: “Tôi không có gì để nói với cô cả.”

"Thật không?"

"Thật."

Lúc này lại có một hồi còi dài vang lên.

Cửa sổ ghế sau của chiếc xe địa hình màu trắng từ từ hạ xuống nửa chừng, lộ ra một đôi mắt nheo lại lạnh lùng. Đôi mắt dài hơn đôi mắt phượng bình thường và hơi xếch lên trên, giống như đôi mắt cáo ranh mãnh, tạo cho người ta cảm giác rất mưu mô.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 248: Chương 248



Thích Mê nhớ đôi mắt này, là của người đàn ông cô từng gặp trước đây.

Mặc dù Tống Xuân đã nhanh chóng chạy ra xe nhưng vẫn không khỏi bị Lý Húc quái gở mắng một câu: “Muốn nói chuyện à, ở lại đây nói chuyện luôn đi.”

Tống Xuân lắc đầu, lập tức cúi đầu: "Xin lỗi, lão đại, tôi sẽ không tái phạm nữa."

Lý Húc nhẹ nhàng liếc nhìn cô ta, sau đó ánh mắt rơi lên người Thích Mê. Không biết có phải là do khí chất không hợp hay không, nhưng khi gặp lại người phụ nữ này, ông ta luôn cảm thấy không vui.

Giống như người đàn ông tóc húi cua mặt sẹo đó.

Cảm nhận được ánh mắt ác ý, Thích Mê hơi ngẩng đầu, thản nhiên bước tới: “Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Lý Húc hạ cửa sổ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Cô là cô gái dựa vào kỹnăng đặc biệt để nhận biết Quỷ Tạp Tử phải không?"

Nhờ có lão Ngụy và Diệp Thạch Lục, báo cáo của họ hoàn toàn không có lời dối trá. Họ đã báo cáo tất cả thành tích của Thích Mê lên cấp trên của căn cứ khiến các nhân viên tinh lọc trong tổ chức đều rất ngưỡng mộ cô gái bí ẩn này. Trong căn cứ gần không có chuyện riêng tư, chỉ mất vài phút đã có thể hỏi được thông tin cô gái bí ẩn kia.

Nhưng, cây lớn thì hút gió, có người sẽ ngưỡng mộ ắt sẽ có người ghen tị.

Một cô gái không biết đến từ đâu, trong vòng chưa đầy một tuần đã lần lượt giải quyết được một Quỷ Tạp Tử B và một Quỷ Tạp Tử A lên S. Bất kỳ nhân viên tinh lọc cấp cao nào cũng cảm thấy ngột ngạt trong lòng.

Thích Mê biết người đàn ông này không hài lòng với cô nên cũng không có ý định nói thêm nữa, cô đến đây chỉ để chứng minh sự nghi ngờ của mình.

Cô nhanh chóng liếc nhìn n.g.ự.c người đàn ông, trong mắt hiện lên sự hiểu rõ.

Ba huy hiệu ngôi sao năm cánh màu vàng sáng chói treo cạnh nhau trên ngực.

Người đàn ông đã được thăng chức thành nhân viên tinh lọc cấp cao.

Có lẽ là bởi vì Thích Mê hồi lâu không có phản ứng, hoặc là bởi vì biểu cảm cười như không cười trên mặt cô quá bắt mắt, sắc mặt Lý Húc đột nhiên thay đổi, thậm chí ông ta không muốn giả vờ nữa, sắc mặt lạnh đến mức có thể nhỏ nước: “Kỹ năng của cô dù mạnh đến đâu, nếu không có sự may mắn thì cũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Mong rằng may mắn sẽ luôn ở bên cô.”

Giọng điệu của ông ta lạnh lùng, vẻ mặt u ám, lời chúc phúc ông ta nói ra giống như một lời nguyền rủa hơn.

Thích Mê không hề lo lắng hay khó chịu, chỉ khẽ mỉm cười: “Tôi sẽ làm vậy.”

Lý Húc: "..."

Lý Húc đóng cửa sổ xe lại, trầm giọng giục Tống Xuân lên xe.

Sau đó, tài xế nhấn ga, chiếc xe địa hình màu trắng phóng nhanh, để lại phía sau một đám khói.

Thích Mê khịt nhẹ mũi, quay lại tiệm sửa chữa, tiếp tục công việc của mình.

*

Khoảng mười giờ tối, một chiếc ô tô màu đen dừng trước cửa, bấm còi hồi lâu, lão Ngụy cố ý lái xe đến đón cô về nhà.

Sau khi ông chủ mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt, Thích Mê cầm theo vài trăm tệ nhờ việc sửa vài món đồ lớn, vừa lên xe đã đưa tờ màu đỏ cho lão Ngụy.

Lão Ngụy liếc mắt một cái, tỏ vẻ chán ghét: "Cô làm gì vậy? Tiền thưởng vì tới đón cô à?"

“Tôi sẽ trả lại phí nằm viện, tiền phòng và tiền ăn trước đây.” Thích Mê vừa nói vừa nhét tiền vào túi áo vest của lão Ngụy.

Lão Ngụy sắc mặt khó coi, vội vàng lấy tiền ra nhét lại vào tay cô: "Xin lỗi, chúng tôi không nhận trả góp."

“Cứ đưa tôi một lần mấy trăm tệ, mấy trăm tệ như đang nuôi trai bao ấy. Không cần, khi nào kiếm được tiền thì trả lại cho tôi… Tất nhiên, không trả được cũng không sao, ông đây không thiếu chút tiền này của cô.” Lão Ngụy khởi động xe.

Nhận thức được ánh mắt dò xét bên cạnh mình, anh ấy càng cười to hơn, đùa cợt: “Sao vậy? Cô bị sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành như tôi chinh phục rồi à? Xin lỗi, người đàn ông quyến rũ này là hoa đã có chủ, cô không còn cơ hội nữa."

Bởi vì đã quá thân quen, hai người hay đùa giỡn như vậy là chuyện bình thường, lần nào cũng là lão Ngụy mặt dày bắt đầu chủ đề và kết thúc bằng lời phàn nàn của Thích Mê.

Tuy nhiên, lần này thì khác, lão Ngụy cầm vô lăng lặng lẽ chờ Thích Mê trợn mắt, không ngờ cô không theo lệ mà lại gợi thêm chủ đề:

“Lão Ngụy, một người đàn ông tự dưng tốt với một người phụ nữ vì lý do gì?”

“Vì muốn l.à.m t.ì.n.h chứ còn gì nữa?” Lão Ngụy hừ một tiếng, không cần suy nghĩ đã trả lời ngay.

Là đồng loại, anh ấy vẫn nhận thức được bản chất của hầu hết đàn ông.

“Muốn l.à.m t.ì.n.h với tôi?” Tề Mật khoanh tay trầm tư: “Không có cảm giác như vậy.”

"Hả?" Lão Ngụy cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng quay đầu lại: "Một người đàn ông không sợ c.h.ế.t đang tán tỉnh cô? Tôi có biết cậu ta không? Cậu ta người hay không phải người?"

"Hả?" Lão Ngụy cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng quay đầu lại: "Một người đàn ông không sợ c.h.ế.t đang tán tỉnh cô? Tôi có biết cậu ta không? Cậu ta người hay không phải người?"

"..."

Thích Mê thầm nhủ trong lòng, chỉ có người chơi tận thế mới có thể hỏi những câu hỏi kỳ lạ như vậy, vậy mà lại hỏi có phải là con người không... Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, có vẻ như cậu ấy thật sự không phải.

Cô từng quan sát Lãng Dữ bằng đôi mắt tử thần, không biết vì lý do gì mà trên người cậu lại không có [Cánh cửa tử thần].

"Cậu ấy là chánh án của chính phủ, chịu trách nhiệm duy trì trật tự bình thường trong tất cả các thế giới tận thế. Cậu ấy tên là Lãng Dữ. Anh có biết cậu ấy không?" Thích Mê hỏi.

Lão Ngụy suy nghĩ một chút: "Hình như có một người như vậy, nghe nói người đó có tính tình rất quái dị... Cậu ta thích cô à?"

"Không, tôi không quen cậu ấy, chỉ là tôi thấy cậu ấy tốt với tôi như vậy có chút không bình thường." Thích Mê nói, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có lẽ do đêm khuya ảnh hưởng đến tâm trạng nên những lời ban nãy của lão Ngụy khiến Thích Mê đột nhiên nhớ tới Lãng Dữ.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 249: Chương 249



Cô và lão Ngụy đã kề vai chiến đấu nhiều năm nên anh ấy mới có thể giúp đỡ cô nhiều như vậy. Còn Lãng Dữ, đây là lần đầu họ gặp mặt, cho dù cậu đã nói rất nhiều lần vì muốn bảo vệ họ nên mới biến thành trẻ con, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì vẫn tìm ra rất nhiều điểm vô lý.

Ví dụ, sự thân mật cậu thể hiện khi họ gặp nhau, nó không khác gì niềm vui đoàn tụ sau một thời gian xa cách đồng thời tình cảm của cậu cũng thể hiện ra sự thận trọng. Cho dù đã biến thành một đứa trẻ nhưng Lãng Dữ luôn ôm cô rất nhẹ nhàng, tránh chạm vào những nơi không nên chạm.

Cư xử của Lãng Dữ với cô thực sự chỉ vì cô trông giống một trong những người bạn của cậu sao?

Thích Mê giơ tay gõ đầu mình, nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ ý nghĩ khó hiểu này trong đầu ra.

Lão Ngụy vui vẻ cười khúc khích, cảm giác như trong nhà mình có một cô gái trẻ mới lớn, nụ cười trên mặt càng đậm hơn: “Thật đáng kinh ngạc, cô nhóc Thích trưởng thành rồi, lại có thể nói chuyện về đàn ông. Tôi nhất định phải gặp vị chánh án tính tình kỳ lạ kia, xem xem cậu ta có sức quyến rũ gì khiến cô phải nhớ thương.”

Thích Mê cười khẽ, không tiếp tục chủ đề.

Trong đêm, dưới ánh đèn vàng ấm áp, hai người im lặng, tạo nên bầu không khí yên tĩnh hiếm có.

Trong im lặng, lão Ngụy lén nhìn Thích Mê, rồi dần dần dời ánh mắt xuống tay trái của cô——

Nửa lòng bàn tay đầy phù văn màu đen lộ ra ngoài dưới ống tay áo được xắn lên.

Ánh mắt anh ấy khẽ thay đổi, mặt không đổi sắc thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.

*

Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở khu chung cư.

Đột nhiên nhớ đến cuộc gặp gỡ tối nay với Tống Xuân, Thích Mê kể lại mọi chuyện cho lão Ngụy.

Lão Ngụy suy nghĩ một chút, dùng tay khoa trương kéo khóe mắt lên: "Người đàn ông đó trông giống cáo đúng không? Đôi mắt giống thế này này."

Thích Mê cười nói: "Bắt chước giống đấy."

"Kỳ lạ, sao ông ta cứ luôn đến tiệm sửa chữa kia? Rõ ràng trong cơ quan có nơi chuyên sửa chữa đồ đạc, lại còn miễn phí nữa.” Lão Ngụy ấn nút thang máy, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Nếu Lý Húc không thích kỹ năng của nhân viên bảo trì của cơ quan, thỉnh thoảng ra ngoài sửa chữa cũng được, nhưng sao lại đến đó nhiều lần như vậy?

Thang máy đi lên tầng mười lăm.

Thích Mê nghĩ tới một vấn đề khác: “Đúng rồi, chiếc vòng trên cổ nhân viên tinh lọc dùng để làm gì?”

Lão Ngụy cũng bị lời nói của cô làm ngơ người: “Vòng cổ gì?”

"Đó là một chiếc vòng cổ bằng kim loại màu trắng bạc quanh cổ. Hôm nay tôi nhìn thấy nó trên cổ Tống Xuân." Vừa nói, Thích Mê dùng tay làm một động tác.

Lão Ngụy nghe vậy, sắc mặt nhất thời hơi tức giận: " Tên khốn Lý Húc đó còn đeo vòng cổ cho người ta, không phải giống con ch.ó à? Quá sỉ nhục!"

“Vậy việc có chiếc vòng cổ đó là bất thường hả?”

"Đương nhiên là bất thường!"

Nhớ tới vẻ mặt do dự của Tống Xuân, cô càng cảm thấy có gì đó không ổn: “Tống Xuân cũng sống ở đây đúng không, ở phòng nào?”

"Đã chuyển đi rồi." Lão Ngụy chống nạnh nói: "Sau khi bị chuyển đến làm việc cho tên khốn Lý Húc đó cô ấy đã chuyển đi... Chậc, thằng khốn đó không phải đang chơi thứ hàng cấm gì đó chứ?"

Cuộc trò chuyện của hai người truyền đến trong nhà, Trịnh Viện Viện và Liêu Dương gần như đồng thời mở cửa ra.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai người gặp nhau, có chút xấu hổ.

Thích Mê vỗ vỗ lão Ngụy rồi trở về nhà trước.

Giờ đã hơn mười giờ tối, bọn trẻ cũng đã đi ngủ, ba phòng ngủ đều trải chiếu tatami rộng rãi, chỉ cách mặt đất khoảng mười centimet, cho dù có rơi xuống đất cũng sẽ không đau.

Thích Mê đẩy cửa nhìn tư thế ngủ của các bé, sau đó xoay người đi vào phòng tắm, tắm rửa một lát, lúc chuẩn bị quay về phòng thì phát hiện trong phòng khách vẫn còn sáng đèn.

Trịnh Viện Viện đeo một chiếc kẹp tóc hình gấu dễ thương, vẫn đang viết viết vẽ vẽ một cách nghiêm túc.

“Còn năm ngày, không cần gấp như vậy.” Thích Mê ngồi ở bên cạnh cô ấy, nhẹ giọng nói.

"Ừ, nhưng tôi muốn cố gắng hết sức."

Trịnh Viện Viện ngừng viết, mỉm cười với cô: “Tôi không muốn sau này nhìn lại sẽ cảm thấy hối hận. Tôi nghĩ nếu tôi đọc nhiều hơn và học hỏi nhiều hơn thì sẽ tốt hơn. Chỉ cần tôi cố gắng hết sức, tôi có thể chấp nhận bất kỳ kết quả nào."

Thích Mê gật đầu, động lực học tập bất ngờ khiến cô cầm cuốn sổ tới ngồi đối diện Trịnh Viện Viện.

Vài phút sau, Trịnh Viện Viện đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô ấy đặt cây bút lên bàn, nắm tay Thích Mê: “Đúng rồi, cô Thích, cô giúp tôi một việc có được không?”

Thích Mê nghiêng đầu: “Hả?”

*

Sáng sớm hôm sau, lão Ngụy vừa lái xe đến cơ quan đã tức giận đi đến văn phòng của Lý Húc.

"Trả cấp dưới của tôi lại cho tôi." Anh ấy nói thẳng với vẻ mặt u ám.

Lý Húc ngồi yên, chỉ hơi ngước mắt lên: "Trưởng quan Ngụy, tôi sợ anh đã quên cấp bậc của chúng ta đã không còn giống nhau nữa. Không sao, lần này tôi tha thứ cho anh, bây giờ mời anh ra ngoài."

Lão Ngụy giận cả đêm, không có ý định kết thúc như thế này. Anh ấy bước đến bên bàn, hơi cúi người xuống, chậm rãi nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được: “Tôi nói lại lần nữa, trả người của tôi lại cho tôi.”

"Lão đại!"

Nghe thấy có chuyện không ổn, Tống Xuân từ phòng bên cạnh chạy tới.

Cô ta đứng nghiêm chào, đối diện với hai người họ.

Lý Húc nhướng mày, nhàn nhã nhếch lên khóe miệng: "Lão đại, cô đang gọi ai?"

Tống Xuân liếc nhìn khuôn mặt của lão Ngụy, sau đó nhìn Lý Húc, dũng cảm bước vào: "Đương nhiên là tôi gọi ngài, trưởng quan Ngụy chỉ là lão đại cũ của tôi mà thôi."

Lão Ngụy: "..."

Lý Húc dường như rất hài lòng với câu trả lời của cô ta, cố ý tiếp tục hỏi trước mặt lão Ngụy: "Vậy cô gọi lão đại tôi làm gì?”
 
Back
Top Bottom