Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 140: Chương 140



Kiều Dã vốn đã tức giận vì không giành được chỗ nên ngay khi thấy mình bị yêu cầu rời đi qua một cái lỗ chó, tức khắc không nhịn được đẩy người trước mặt: “Không đi nhanh lên được à! Chần chừ cái thá gì!"

Người bị cậu ta đẩy là một cô gái, một người tiến hóa vô dụng, cô nàng khó chịu liếc nhìn cậu ta rồi cắn môi, khom người định ra khỏi lỗ.

“Cô còn dám trừng mắt nhìn tôi đấy à?!”

Kiều Dã bị làm cho tức đến sắp nổ tung, khi ra khỏi hang, cậu ta lao tới chuẩn bị giằng co với cô gái kia, may mắn thay Ngu San kịp thời ngăn cản lại.

"Kiều Dã, đừng như vậy..." Ngu San vỗ lưng cậu ta an ủi, "Đừng tức giận nữa."

Không ngờ những lời này lại giẫm phải bãi mìn của Kiều Dã, cậu ta hất tay Ngu San ra, trừng mắt: "Sao anh lại không được tức giận?! Em có biết là chúng ta sẽ không thể vào Bất Dạ Thành không? Có nhận dạng khuôn mặt chúng ta sẽ không bao giờ có thể vào được thành! Em con mẹ nó nếu muốn về nhà à, nằm mơ đi!”

Cậu ta đá hòn đá dưới chân, hòn đá bay thẳng vào hàng rào kim loại phát ra tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở phía trước.

Cửa sau của Thành phố Hoan Lạc dẫn thẳng ra đường cao tốc. Con đường trải nhựa trải dài ngút tầm mắt, điểm cuối con đường bị bóng tối vô tận nuốt chửng, thứ duy nhất mang màu sắc rực rỡ trong tầm mắt hai người chính là hàng rào kim loại được sơn màu xanh lá cây ở bên trái và bên phải.

Có lẽ vì đã gặp được nhiều người ồn ào như vậy, một vài người tiến hóa canh cửa chỉ nhìn họ với ánh mắt thờ ơ rồi lại tiếp tục nhìn thẳng về phía trước với khuôn mặt vô cảm.

Kiều Dã tức giận, hai tay chống hông đi đi lại lại, lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, càng nghĩ càng tức, lại đạp chân lên hàng rào: "Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Đáng lẽ con mẹ nó anh nên sớm một chút giải quyết bọn trẻ kia, thế thì sẽ không đến nỗi không thể vào thành như bây giờ!"

"San San, em thấy chưa! Đấy chính là vị ân nhân cứu mạng mà em luôn mồm luôn miệng nói đến đấy! Em coi chúng như bạn bè, nhưng chúng chỉ coi em như một con ngốc thôi! Em có hiểu không?!" Kiều Dã nhìn chằm chằm vào Ngu San, "Mười người, chiếm hết thẻ cư trú, nếu bọn họ coi em là bạn của họ, sao có thể bỏ mặc em sống c.h.ế.t không lo?!”

Đây là lần đầu tiên Ngu San nhìn thấy Kiều Dã tức giận như vậy, cô ấy trợn tròn đôi mắt đỏ hoe, đứng hình tại chỗ, muốn đưa tay kéo góc áo của cậu ta nhưng lại bị cậu ta hất ra ngoài.

Kiều Dã nhìn chằm chằm cái mũi đang đỏ dần lên của cô gái một lúc, thở dài, quay người ngồi lên trên hàng rào: "Khóc đi, khóc đi, em cũng chỉ biết khóc thôi, em có biết Bất Dạ Thành có ý nghĩa thế nào đối với chúng ta không? Nếu không thể vào Bất Dạ Thành, chúng ta sẽ không có thẻ, không có thẻ thì không thể về nhà!”

Kiều Dã nhìn chằm chằm cái mũi đang đỏ dần lên của cô gái một lúc, thở dài, quay người ngồi lên trên hàng rào: "Khóc đi, khóc đi, em cũng chỉ biết khóc thôi, em

có biết Bất Dạ Thành có ý nghĩa thế nào đối với chúng ta không? Nếu không thể vào Bất Dạ Thành, chúng ta sẽ không có thẻ, không có thẻ thì không thể về nhà!”

"Em biết… nhưng Eva và những người khác có mười người nên việc chúng ta ở đây là chuyện bình thường."

"Bình thường cái chó gì! Em chỉ bị họ tẩy não thôi. Nếu họ thực sự quan tâm đến em, họ không thể không biết thất bại trong trò chơi này có ý nghĩa quan trọng thế nào với em!" Kiều Dã cười gằn, giang tay ra và nói: "Giờ thì hay rồi, một chiếc xe chứa mười lăm người vui vẻ tiến vào thành phố, còn em thì sao? Em có cái gì?”

"Có lẽ……"

Ngu San cố gắng giải thích nhưng Kiều Dã thiếu kiên nhẫn giơ tay ngăn cản.

Cậu ta cúi đầu, hiển nhiên không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Nhìn thấy Kiều Dã như vậy, Ngu San khịt khịt mũi, đứng yên lặng lẽ lau nước mắt.

Không lâu sau, Kiều Dã thở dài một hơi, giọng điệu cuối cùng cũng dịu xuống: “San San, hiện tại anh không ngại nói cho em biết… Anh đã ở thế giới này được hơn ba tháng rồi, chỉ còn ba ngày nữa thôi... Gần một trăm ngày rồi, anh sắp tiến hóa rồi. Dù anh tiến hóa thành công hay thất bại, anh cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mắc kẹt ở thế giới này, em hiểu không?”

Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ hoe, ôm lấy Ngu San nức nở: “San San, anh thật sự không còn thời gian nữa, anh rất sợ phải ở lại đây, anh sợ mình sẽ thực sự như vậy, không bao giờ có thể quay lại thế giới ban đầu. Bây giờ chúng ta không thể vào Bất Dạ Thành, chúng ta phải làm sao đây em? Anh không muốn ở lại đây, anh muốn về nhà.”

Kiều Dã ôm chặt lấy Ngu San, chàng trai lớn tướng hơn hai mươi tuổi khóc đến mức bả vai run rẩy, khiến Ngu San càng đau lòng.

Cô ôm cậu ta, nhưng không biết làm thế nào để an ủi.

Trên thực tế, cho đến bây giờ Ngu San vẫn chưa có cảm giác như mình thực sự đang ở trong tận thế, cô luôn cảm thấy mình chỉ đang gặp ác mộng mà thôi, cô thấy thà rằng mình đang gặp ác mộng, vừa tỉnh dậy liền có thể rời đi…
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 141: Chương 141



Nhưng sau khi Kiều Dã nói xong, cô chợt nhận ra——

Ôi, có lẽ cô sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi cơn ác mộng này.

Hai người đắm chìm trong nỗi buồn, không ai nói gì nữa, đột nhiên, họ nghe thấy bảo vệ của Thành phố Hoan Lạc hét lên: "Này! Hai người đằng đó, Sĩ quan Tiên phong đang tìm các người!"

Ngay khi nghe thấy bốn chữ "Sĩ quan Tiên phong", Kiều Dã lập tức quay đầu lại: "Sĩ quan Tiên phong... đang tìm chúng tôi?"

"Đúng vậy, là hai người, mau vào đi, đừng để Sĩ quan Tiên phong của chúng tôi chờ!" Bảo vệ sốt ruột nói.

Kiều Dã như thấy lại hy vọng, lau nước mắt, lại mỉm cười: "San San, em có nghe thấy không, Sĩ quan Tiên phong đang tìm chúng ta, hẳn là có thể tiến vào thành!"

Cậu ta đứng dậy kéo Ngu San tiến về phía cửa sau, nhưng Ngu San vẫn đứng bất động.

Nếu thế giới này là một cơn ác mộng thì bốn chữ Sĩ quan Tiên phong chắc chắn chính là gông cùm siết chặt lấy cổ họng cô, cho dù đã mấy ngày trôi qua, cô vẫn nhớ như in cảnh tượng mình bị đám quái vật đó bắt đi, bị con quái vật lột quần áo... Trái tim cô như bị xé ra, cảm giác ớn lạnh lan ra khắp cơ thể.

Cô suýt nữa đã trở thành cô dâu của Sĩ quan Tiên phong.

Ngu San kéo Kiều Dã đang phấn khích lại, lắc đầu quầy quậy.

Vài giây sau Kiều Dã mới phản ứng lại, nhận ra người bắt cóc Ngu San lần đó chính là Sĩ quan Tiên phong.

"Này! Đừng chần chừ nữa, muốn vào thành thì nhanh lên. Nếu chọc giận Sĩ quan Tiên phong của chúng tôi, các người không chịu được hậu quả đâu!"

Kiều Dã suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn chằm chằm bảo vệ: “Anh nói vào thành, là vào Bất Dạ Thành à?”

"Đúng vậy, Sĩ quan Tiên phong đang chờ hai người ở tòa nhà trung tâm của Bất Dạ Thành. Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh lên!"

Ánh sáng lóe lên trong mắt Kiều Dã, cậu ta xoay người nói: "Em nghe thấy không San San, chúng ta có thể tiến vào Bất Dạ Thành! Anh biết em sợ hãi cái gì, nhưng không sao rồi, có anh ở đây, dù có thế nào đi nữa anh cũng sẽ bảo vệ em, chúng ta vào thành phố rồi nói chuyện, được không?!”

Ngu San vẫn lắc đầu.

Kiều Dã cười xòa: "Cô bé ngốc này, lỡ như là Sĩ quan Tiên phong biết mình đã làm sai nên muốn xin lỗi chúng ta thì sao? Nếu chúng ta không vào Bất Dạ Thành, sẽ không có hy vọng trở về nhà…"

Vừa nói, cậu ta vừa ôm Ngu San, chậm rãi dẫn cô về phía trước: “Chúng ta vào thành trước nghe ngóng, anh biết em sợ, vậy em trốn sau lưng anh một lúc, anh sẽ nói chuyện với anh ta, em có thể tin tưởng anh một lần được không?"

“Không…”

"Hãy tin anh, San San. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, chúng ta thực sự không còn đường về nhà nữa."

Kiều Dã kiên quyết nắm lấy vai Ngu San, không nói không rằng dẫn cô ấy đi vào.

*

*

Dưới sự dẫn đường của bảo vệ, Kiều Dã và Ngu San đã đến tầng 18 của Tòa nhà trung tâm của Bất Dạ Thành.

Thang máy kêu ting rồi mở ra, hiện ra trước mắt là một văn phòng rộng rãi và trang nhã.

Vị Sĩ quan Tiên phong kia đang ngồi ở bàn làm việc, đối diện anh ta là hai người đang cúi đầu như thể đang được bàn giao việc gì đó.

Ngu San núp sau lưng Kiều Dã, chậm rãi đi vào, lúc ngẩng đầu nhìn thấy bộ sườn xám màu đỏ trong tay Hầu Thư, bụng cô ấy tức khắc dâng lên một cảm giác khó chịu, không khỏi nôn khan mấy cái.

Nghe thấy tiếng động, ba người trong phòng đồng thời nhìn về phía họ.

Kiều Dã vội vàng cúi đầu, lo lắng đối mặt với Sĩ quan Tiên phong.

“Tới rồi?” Sĩ quan Tiên phong mỉm cười xua tay, ra hiệu cho Hình Thiết Quân và Hầu Thư bước sang một bên trước.

Hầu Thư lén nhìn Ngu San, mày nhíu càng chặt.

“Cô là cô dâu bỏ trốn ngày hôm đó phải không?” Sĩ quan Tiên phong dựa vào ghế, bắt chéo chân, “Ngu San, tên rất hay… Không ngờ tới lại có người không thích bộ sườn xám đỏ này, vậy nên giờ tôi đưa nó cho cô."

"!"

Ngu San liên tục lắc đầu, kéo tay Kiều Dã.

Kiều Dã mím môi, suy nghĩ một lúc rồi cười toe toét: "Sĩ quan Tiên phong, cô ấy, cô ấy là bạn gái của tôi..."

"Tôi biết, thì sao?" Sĩ quan Tiên phong ngắt lời cậu ta, nghiêng đầu cười khẩy, "Tôi còn biết cậu đến Bất Dạ Thành vì thứ gọi là, à, thẻ cư trú... Sao chúng ta không thỏa thuận nhỉ, nếu cậu có thể thuyết phục Ngu San, tôi có thể cho cậu tấm thẻ mà cậu muốn."

“Anh nghiêm túc chứ?!"

"Đương nhiên…"

Cảm thấy Kiều Dã sắp bị hắn thuyết phục, Ngu San vội vàng kéo tay cậu ta lần nữa: “Kiều Dã, chúng ta đi nhé?”

Kiều Dã nhìn chằm chằm cô ấy hai giây, vẻ mặt phức tạp suy nghĩ hồi lâu, nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xin lỗi San San, anh, anh thực sự không còn thời gian nữa."

Ngu San trợn mắt: "Anh nói cái gì?!"

Giống như sét đánh ngang tai, cô không nghe lọt bất kì âm thanh nào nữa.

Cô ấy nhìn Kiều Dã, há mồm muốn nói gì đó, rồi lại chắp hai tay lại như cầu xin điều gì, mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên hư ảo, chỉ có tiếng người ồn ào.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 142: Chương 142



Đôi mắt vốn đã đỏ hoe nay đã bị bao trùm bởi một màu đỏ chói, Ngu San lặng lẽ nhìn Kiều Dã, đột nhiên cười lớn:

"Kiều Dã, vậy anh muốn em ở lại làm cô dâu của người khác à?"

"San San, đừng như vậy, anh không cố ý..." Kiều Dã cau mày, liếc nhìn Sĩ quan Tiên phong, rồi thì thầm vào tai Ngu San, "Đây chỉ là một biện pháp tạm thời thôi, em có tin anh không? San San, nếu anh lấy được thẻ cư trú, anh sẽ đưa em đi. Em là bạn gái của anh, làm sao anh có thể bỏ mặc em được?"

Ngu San lùi lại, tránh xa Kiều Dã, cười khổ: "Tôi nghĩ rằng tôi quá tin tưởng anh, Kiều Dã... Anh nói rằng trò chơi tận thế rất đơn giản, anh sẽ bảo vệ tôi. Anh yêu cầu tôi đến và chơi cùng anh. Tôi đã ở đây rồi, nhưng chuyện gì đã xảy ra? Anh đã ở đâu khi tôi bị đám quái vật đó bắt đi? Anh cứ nói anh sẽ bảo vệ tôi, nhưng lúc đó anh ở đâu?!"

Kiều Dã: "..."

"Anh nói hạch nhân năng lượng sẽ không gây hại cho cơ thể tôi. Tôi nghe lời anh. Tôi ăn hết. Kết quả là đêm đó tôi đau đến nôn ra máu. Lúc đó, anh nói với tôi, sẽ không để tôi phải chịu đựng thêm bất cứ điều gì nữa, miễn là tôi có thể kiểm soát năng lực, tương lai tôi có thể an toàn với các kỹ năng quái thú của mình, nhưng bây giờ tôi có an toàn không?”

Ngu San hiếm có lúc trở nên minh mẫn, khóe miệng cô ấy chậm rãi nhếch lên nụ cười mỉa mai: “Tôi biết anh nhát gan sợ hãi, tôi không trách anh không tới cứu tôi, nhưng sao anh có thể đẩy tôi vào hố lửa? Anh biết rõ làm vậy tôi sẽ phải đối mặt với điều gì, vậy mà anh lại vì lợi ích bản thân mà bỏ rơi tôi?"

"Ngu San tôi đã quen biết Kiều Dã mười một năm! Đã mười một năm rồi! Anh không hề chống đối lại dù chỉ một chút mà còn đẩy tôi cho người khác sao?!"

Hai người tranh cãi ngày càng căng thẳng, Sĩ quan Tiên phong và Hình Thiết Quân ở một bên xem kịch vui, hứng thú chờ đợi màn tiếp theo.

Lời nói của Ngu San như đ.â.m thẳng vào tim Kiều Dã, cậu ta cũng hét lên: "Anh không còn lựa chọn nào khác! Anh chỉ còn lại ba ngày, nếu không lấy được thẻ, anh sẽ không bao giờ có thể trở về nữa! Ai mà tưởng tượng được tận thế lại khắc nghiệt như vậy, nếu sớm biết anh đã không để cho em vào!"

“Hahahaha...”

Ngu San cười càng lớn hơn: “Thanh mai trúc mã của tôi đây sao.”

Cô ấy nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cửa sổ đang mở, chững lại hai giây rồi nhanh chóng lao tới——

Trong nháy mắt lúc gió lạnh lùa vào, Ngu San mặc áo khoác lông đỏ nhảy thẳng xuống.

"San San——!!!"

Kiều Dã giật mình, lao về phía cửa sổ.

Tuy nhiên, Ngu San vừa mới rơi xuống được vài mét, một sợi xích sắt nhanh chóng quấn quanh eo cô ấy, treo cô ấy lơ lửng an toàn bên ngoài tòa cao ốc.

Sĩ quan Tiên phong nghịch chiếc nhẫn bạc trên tay, bước đến bên cửa sổ: "Muốn chết? Sợ là không dễ dàng như vậy đâu." Hắn móc nhẹ ngón tay, sợi dây xích vừa nhận lệnh tức khắc siết chặt lại, kéo Ngu San từ từ trở lại phòng.

"Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!" Ngu San gần như sụp đổ, lớn tiếng khóc to.

Có lẽ vì cảm thấy quá ồn ào, Sĩ quan không nhịn được tát cô ấy một cái, khóe miệng Ngu San lập tức rỉ máu.

“Đưa cô ta về phòng, ồn c.h.ế.t mất.” Sĩ quan Tiên phong nhìn Hầu Thư.

Hầu Thư lập tức hiểu ý, tiến lên kéo Ngu San: “Đi thôi.”

Cảm nhận được má trái mình đau rát, Ngu San thấy mình chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, cô ấy cười cười liếc nhìn Kiều Dã, miệng khép mở định nói gì đó, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.

Kiều Dã quay đầu lại, không dám nhìn cô ấy nữa.

Từ khẩu hình miệng của cô ấy, cậu ta có thể biết Ngu San muốn nói gì——

Tôi hận anh.

*

Đôi mắt Ngu San đờ đẫn, khuôn mặt gầy gò giống như đã già đi vài tuổi, bị Hầu Thư dẫn ra khỏi văn phòng như một cái xác biết đi.

"Tôi hình như đã từng gặp cô rồi. Cô có phải là bạn của chị Thích Mê không?" Hầu Thư nói với cô bằng giọng rất khẽ.

Nghe thấy chữ “Thích Mê”, con ngươi của Ngu San dần dần lấy lại tiêu cự, cô ấy ngơ ngác quay đầu lại: “Anh cũng biết chị ấy à?”

“Ờ, tôi đã biết chị ấy được hơn hai năm rồi.”

Ngu San nhếch khóe miệng, không nói gì nữa.

Cô ấy không khỏi nhớ lại khi họ gặp nhau lần đầu, Thích Mê đã hỏi cô ấy một câu hết lần này đến lần khác: "Em có thể đi cùng bọn chị, em có đi không?"

Nếu được chọn lại một lần nữa, chắc chắn cô ấy sẽ gật đầu, không chút do dự nói “Đi” nhỉ?

Nhưng mà bây giờ...

Ngu San cười giễu cợt, giọt lệ như hạt trân châu nhỏ, cứ vậy mà tuôn ra.

Ngu San khịt mũi, cầu xin Hầu Thư có thể giữ cho cô ấy một chút tôn nghiêm cuối cùng: "Xin anh, bây giờ anh có thể g.i.ế.c tôi được không? Tôi không muốn bị sỉ nhục. Tôi tình nguyện c.h.ế.t còn hơn, van xin anh hãy giải thoát cho tôi, được không?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 143: Chương 143



Nghe tiếng cô khóc càng lúc càng to, Hầu Thư kinh hãi, đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho cô nhỏ giọng, sau khi xác định xung quanh không có ai, cậu ta thì thào an ủi cô: “Trời còn chưa sập, cái gì mà c.h.ế.t với không chết? Cho tôi chút thời gian nghĩ cách giải quyết, nếu thực sự không được thì tôi sẽ lén đến gặp chị Thích Mê để bàn bạc, xem chị ấy có cách gì không."

Ngu San sợ mình quá lớn tiếng, vội vàng bịt miệng, khe khẽ hỏi: "Tôi thật sự có thể ra ngoài sao?"

"Tất nhiên có thể."

Hầu Thư nói chắc như đinh đóng cột, quả thực khiến Ngu San an tâm rất nhiều.

Cậu ta lấy chìa khóa mở ra một căn phòng trống, ra hiệu cho Ngu San ở bên trong đợi.

Tuy nhiên, vừa bước vào không được bao lâu, Ngu San bỗng nhiên ngã nhào trên sàn, da trên mặt tựa như phồng lên, sau vài giây lại xẹp xuống, giống như có thứ gì đó đang chơi đùa trên mặt cô, cứ mỗi lần nó chuyển động là một lần cô phải chịu nỗi đau đến cùng cực.

A–-! ! !

Một tiếng hét thảm thiết đinh tai nhức óc phát lên, phá vỡ sự im lặng.

Hầu Thư chân tay luống cuống đứng ở bên cạnh: "Đừng sợ. Đây có thể là do cơ thể cô đột nhiên xuất hiện một năng lực mới, chờ cơ thể cô tiếp nhận, chịu đựng vượt qua giai đoạn này là được rồi."

"Nhưng tôi đau quá — đau quá —!!!" Ngu San đau đớn lăn lộn trên mặt đất, từng hạt mồ hôi lạnh lớn bằng hạt đậu rớt xuống sàn.

Sĩ quan Tiên phong và Kiều Dã vừa rồi cũng nghe thấy tiếng động, đi tới.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Sau lần ồn ào vừa rồi, Sĩ quan Tiên phong đã không còn nhiều kiên nhẫn nữa, bây giờ lại nhìn thấy làn da phồng lên kỳ lạ trên mặt cô ấy, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Hầu Thư đảo mắt, lập tức đáp: "Sĩ quan Tiên phong, trạng thái này cho thấy có lẽ cô ấy đã bị lây nhiễm "vật chất tối" rồi."

Sĩ quan Tiên phong cau mày: "Ý cậu là gì?!"

"Là do quái vật của tận thế đã xâm nhập vào cơ thể của cô ta, muốn dùng thân thể của cô ta làm vật chứa."

“Vậy nên làm gì?” Sĩ quan Tiên phong trầm mặt.

Hầu Thư cúi đầu: “Theo kinh nghiệm của tôi, một cơ thể bị vật chất tối nhắm tới sẽ không thể trốn thoát. Chúng sẽ ăn từng chút từng chút một nội tạng của cô ấytừ trong ra ngoài, cho đến khi cơ thể lấp đầy vật chất tối mới thôi… Vật chất tối giống như một loại bệnh dịch, đã bị nhiễm bệnh thì không thể trốn thoát, vì sự an toàn của ngài, Sĩ quan Tiên phong, tôi khuyên tốt nhất ngài nên tránh xa cô ấy ra.”

Sĩ quan Tiên phong vô thức bịt chặt miệng và mũi, lùi ra ngoài cửa: "Cậu không lừa tôi chứ?"

Hầu Thư: "Tuyệt đối không! Làm sao tôi dám lừa ngài!"

Sĩ quan Tiên phong tỏ vẻ chán ghét: "Vậy cậu nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?"

“Đuổi cô ấy ra khỏi Bất Dạ Thành, tránh làm lây lan đến người trong thành phố.”

“…” Sĩ quan Tiên phong trầm ngâm nhìn Hầu Thư hai giây, suy tính một lúc mới nói: “Chỉ sợ đuổi khỏi Bất Dạ Thành thôi thì không an toàn, không bằng ném cô ta vào trong lò đốt rác đi.” Vừa nói, hắn vừa nhìn sang Kiều Dã đi cùng mình: “Cậu đi làm.”

"Hả?" Kiều Dã sửng sốt.

Sĩ quan Tiên phong đã không còn đủ kiên nhẫn để lôi thôi với bọn họ, quay người lại, lạnh lùng nói: "Nếu cậu còn muốn ở lại Bất Dạ Thành, hãy làm theo những gì ta nói!"

"Vâng!"

Sau khi anh ta rời đi, một hồi lâu sau Kiều Dã vẫn chưa lấy lại được tinh thần, đứng đó nhìn Ngu San đang gào thét đau đớn.

Hầu Thư nhịn không được, đập vào người cậu ta một cái: "Anh còn đứng ngây ra đó à! Sao không nhân cơ hội đưa bạn gái anh rời khỏi thành Bất Dạ Thành đi?!"

Kiều Dã khó hiểu: “Nhưng, nhưng trong cơ thể cô ấy không có vật chất tối.”

"Đó là tôi nói dối anh ta, nếu không thì làm sao có thể đưa các người ra ngoài?" Hầu Thư gấp đến mức trợn tròn mắt, thấp giọng thúc giục: "Mau đem cô ấy đi đi!"

Cuối cùng Kiều Dã cũng có phản ứng, vội vàng tiến tới đỡ Ngu San đứng dậy, đi chưa được mấy bước, đột nhiên cậu ta quay người hỏi Hầu Thư: “Lò đốt ở đâu?”

Hầu Thư tức giận đến mức không khỏi mất bình tĩnh, túm lấy Kiều Dã ấn vào góc tường: "Anh đang giả ngu với tôi đấy à? Tôi bảo anh đưa bạn gái anh rời khỏi Bất Dạ Thành, anh hỏi tôi lò đốt ở đâu làm quái gì?!”

Kiều Dã đẩy Hầu Thư ra, khó chịu nói: “Cho dù chỉ là diễn trò tôi cũng phải giả vờ cho giống một chút chứ đúng không? Nếu không khi trở lại tôi biết giải thích thế nào với Sĩ quan Tiên phong?”

Hầu Thư trợn mắt: "Tôi không nghe nhầm đúng không? Anh muốn quay lại á? Đầu anh bị kẹt cửa rồi à?!"

"Anh mẹ nó đừng lãng phí thời gian nữa! Nói cho tôi biết lò đốt ở đâu!" Kiều Dã tức giận nói: "Nếu tôi không quay lại thì tôi sẽ phải ở lại thế giới đổ nát này cả đời!"

Hầu Thư nhìn quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, giọng điệu hơi dịu xuống: "Anh sắp tiến hóa?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 144: Chương 144



"Ừ, chỉ còn ba ngày thôi."

"Ồ."

Đều là một người chơi tận thế, Hầu Thư hiểu rõ Kiều Dã sợ hãi cái gì, cậu ta đã ở thế giới này hơn một tháng, mỗi ngày trôi cũng có nghĩa là thời hạn phải tiến hóa gần hơn, lòng càng lo lắng hơn.

“Lò đốt ở ngay tầng một, tôi đưa anh tới đó.”

*

Để đảm bảo an toàn, Hầu Thư lấy cớ giám sát đi cùng Kiều Dã, đưa người xuống tầng một của tòa nhà trung tâm.

Thang máy mở ra, một luồng nhiệt lập tức ập tới, xuyên qua hành lang cũng có thể nhìn thấy ánh sáng đỏ rực đang nhảy múa trong bóng đêm.

Lò đốt đang hoạt động, phát ra âm thanh rất lớn, trong phòng còn có tiếng xẻng xúc tro.

Lúc này Ngu San đã đau đến ngất đi, nằm im trên lưng Kiều Dã.

Hầu Thư quay người nháy mắt với Kiều Dã, bảo cậu ta đợi ở đây, đi vào trước:

“Uây, chú Vương, bận quá nhỉ.”

Chú Vương là người tiến hóa chuyên đốt xác, tuổi đã hơi cao, cái cổ gầy không thể đỡ được nên cái đầu to tướng đã gục trên ngực, sắc mặt và cơ bắp tái nhợt như thể xác c.h.ế.t sống lại. Nhìn thấy Hầu Thư đưa hộp t.h.u.ố.c lá tới, ông ta lập tức cười lộ ra hàm răng đen nhánh: "Đứa trẻ này được đấy, lại còn nhớ chú thích thứ này."

Hầu Thư mỉm cười, lấy bật lửa ra châm cho ông ta một điếu thuốc: “Chú Vương, người hôm nay chúng ta phải xử lý hơi đặc biệt, hay là để chúng tôi tự mình làm nhé?”

“Đặc biệt?” Chú Vương hưởng thụ chậm rãi thở ra một làn khói, nhướn mi lên, “Chú đã nhìn thấy nhiều t.h.i t.h.ể như vậy rồi, có thể có gì đặc biệt chứ?”

"Lần này là một người phụ nữ bị vật chất tối ăn mòn. Chú có biết vật chất tối là gì không? Kỳ quái lắm, bị nhắm tới thì kiểu gì cũng chết." Ngọn lửa bùng lên khiến khuôn mặt của Hầu Thư tỏa sáng, tạo ra một bầu không khí kh*ng b*.

Nghe thấy đó là vật chất tối, chú Vương vốn nhìn t.h.i t.h.ể nhiều năm cũng lập tức cảm thấy hơi chột dạ, liếc nhìn ra ngoài, hắng giọng: “Khụ khụ... thế à, vậy chú ra ngoài hút một điếu thuốc rồi quay lại ngay."

"Vâng!"

Hầu Thư gọi Kiều Dã vào.

Sau khi đóng cửa lại, Hầu Thư lập tức dùng xẻng xúc tro trên xe ba gác gạt đổ xuống đất.

"Một lát nữa giấu cô ấy trong đống tro cốt, bảo vệ sẽ không kiểm tra đâu."

Hầu Thư vừa nói vừa ra lệnh cho Kiều Dã cởi áo lông của Ngu San xuống, ném thẳng vào lò đốt, đốt hai phần ba rồi mới lấy ra.

Kiều Dã ném mảnh áo khoác đang cháy xuống đất, lo lắng hỏi: "Có ổn không? Lỡ như bị Sĩ quan Tiên phong phát hiện ra thì sao?"

Hầu Thư dừng lại, nhướng mày: “Hay là anh thật sự muốn ném bạn gái của mình vào đó sao?!”

"Ý của tôi không phải như vậy..."

“Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa!” Hầu Thư nhẹ nhàng nhấc chiếc xe ba gác, bảo Kiều Dã đặt Ngu San lên trên, “Tôi đã liều mạng giúp các người rồi, đừng có lề mề rồi liên lụy đến cả tôi!"

Kiều Dã cũng dừng lại, không nói gì nữa, đặt Ngu San lên xe.

Cũng may hôm nay còn sót lại rất nhiều tro, sau khi rải trên người Ngu San lại phủ thêm những mảnh áo lông đốt lúc nãy, nếu không kiểm tra kỹ, sẽ không ai có thể đoán được rằng nơi này có giấu người.

Kiều Vũ lợi dụng ánh lửa, điều chỉnh bóng của mình đè lên người cô, đảm bảo tro cốt trên đó sẽ không bị gió thổi tản đi mất, tăng thêm một phần đảm bảo.

Hai người cùng nhau đẩy chiếc xe ba gác qua đường hầm đến nơi xử lý chất thải sau khi thiêu, rồi đến một cánh cổng kín đáo nằm ở phía Tây Bất Dạ Thành.

Mấy tên bảo vệ đang định kiểm tra, nhưng khi nghe tin t.h.i t.h.ể này đã bị vật chất tối ăn mòn, chúng lập tức xua tay với vẻ kinh tởm.

Ngu San được bí mật đưa ra khỏi thành phố, trốn dưới một đống cát cách cổng phía Tây không xa.

Kiều Dã lấy cát ẩm phủ lên cơ thể cô, muốn truyền thêm chút hơi ấm cho cô ấy, tránh để cô ấy gặp phải tình trạng hạ nhiệt độ quá nhanh. Khuôn mặt cô gái được lộ ra bên ngoài để có thể hít thở không khí trong lành, m.á.u trên khóe miệng đã khô, khóe mắt vẫn vương lệ, trông vô cùng đáng thương.

Cô gái nhỏ nhắm mắt lại, không biết là đang ngủ hay đang ngất xỉu, nhưng vẫn thở đều đặn.

Sau khi Hầu Thư và Kiều Dã rời đi không lâu, một con sư tử biến dị lần theo mùi của chủ nhân đi tới, tìm một chỗ thích hợp nằm bên cạnh cô, đem bộ lông dài mềm mại trên n.g.ự.c nhẹ nhàng giúp cô ấy sưởi ấm.

Bất Dạ Thành đèn đuốc sáng rực, nhưng không có tia sáng nào có thể chiếu được tới cô gái nhỏ.

Cô ấy lẻ loi ở đó, bầu bạn cùng sư tử, hòa mình vào trong bóng đêm...

Khu Thỏ, khách sạn Khoái Tiệp.

Mười lăm người nhanh chóng chiếm đầy căn phòng trên tầng hai, sau khi thu dọn xong thì cũng đã đến gần trưa.

Tuy rằng trời tối vẫn tối như cũ, nhưng việc này đã không còn ảnh hưởng tới khẩu vị của bọn trẻ nữa, mười đứa nhỏ ngồi vây quanh ở trước bàn tròn, mỗi người đều bưng một hộp thức ăn, dùng muỗng nhỏ múc ăn thật sự ngon lành.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 145: Chương 145



Khi Tề Tư Vân từ khu Thỏ trở về, ở xa bà đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ như đang ăn tết phát ra từ trong khách sạn. Nhìn vào sảnh chính của khách sạn, bà không biết là ai đã sửa được cái bàn tròn to rồi đặt ở chính giữa đại sảnh, mọi người đều đang vây quanh cái bàn.

Ngoài Thích Mê và bốn đứa trẻ, những người còn lại một người bà cũng chưa từng gặp qua.

Tề Tư Vân tự cảm thấy mình là người không sợ chốn đông người, nhưng đột nhiên xuất hiện cả một đại gia đình như vầy, ít nhiều bà cũng cảm thấy chưa thể hòa hợp cho nên bà quyết định đứng ở cửa chờ thêm một lát.

Đôi mắt sắc bén của Vương Tiểu Hổ đã nhìn thấy một góc áo khoác bị lộ ra ở cửa, thằng nhóc lập thức gào lên: “Cô Thích, em không thích bà đang đứng ở bên ngoài đâu!”

Tề Tư Vân: “…”

Thấy mười mấy đôi mắt đồng loạt quay lại nhìn mình, bà chỉ có thể căng da đầu đi vào, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Hổ: “Cái miệng này nha, suốt ngày bô bô.”

Lêu lêu lêu, Vương Tiểu Hổ làm mặt quỷ.

Thích Mê xuyên qua biển người đi đến bên người bà, cô cười nói: “Ui, còn ngượng ngùng làm gì? Đây không phải phong cách của bà.”

Tề Tư Vân nhẹ “chậc” một tiếng, xem thường cô: “Nếu cô không giới thiệu, tôi sẽ cho bọn họ nổ tung.”

“Được được được, đến đây, tôi giới thiệu với mọi người một chút…”

Thích Mê kéo Tề Tư Vân tiến lên, nói cho bà tên của từng người, ngoài mặt Tề Tư Vân cười cười, nhưng trong lòng thì càng ngày càng lo lắng. Bà nhỏ giọng hỏi cô: “Cô thực sự mang theo nhiều trẻ con bên người như vậy sao?!”

Bà vốn tưởng rằng bốn đứa nhỏ kéo chân sau đã là nhiều lắm rồi, kết quả… Hóa ra có tới mười một đứa!

“Không phải tôi đã nói với bà tôi gặp bug rồi sao, đây không phải việc tôi có thể quyết định.” Thích Mê bất đắc dĩ nói.

Tề Tư Vân nhìn xung quanh: “Được rồi, cô mang theo nhiều người như vậy thì tốt nhất cô nên đi tới khu Thỏ giải thích cho mọi người, nếu có chuyện gì mọi người còn có thể giúp đỡ một tay.”

“Được, chờ tôi ra khỏi thành lấy chút đồ vật đã.”

Thích Mê đã hỏi Đỗ Thụy, xe buýt của họ đang dừng ở một khu bờ biển xa xôi hẻo lánh, bên trong đó vẫn còn nhiều dụng vụ và xăng dầu diesel có thể sử dụng được,

cứ để đó thì quá lãng phí, còn không bằng mang về đây để tận dụng chúng một cách tối đa.

Bây giờ bọn nhỏ đã tập hợp về cùng một chỗ, Eva và Lãng Dữ đều ở đây, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm tự do hoạt động.

Khu Thỏ ở gần cửa sau của Bất Dạ Thành, Thích Mê chuẩn bị từ nơi này đi ra ngoài, sau đó lại vòng đến thành phố Hoan Lạc ở bên cạnh.

Trong lúc cô đang đeo thanh loan vào thắt lưng, buộc tóc thì có một tiếng nổ truyền đến bên tai.

Pháo hoa rực rỡ nổ trên bầu trời Bất Dạ Thành.

Ánh sáng bùng nổ thành những ngôi sao đầy màu sắc, những ngôi sao rải rác trên bầu trời, càng ngước nhìn pháo hoa càng làm cho người ta khát khao ánh sáng hơn bao giờ hết.

Thích Mê đứng yên trên đường phố, khóe môi hơi nhếch lên, cô móc di động ra chụp được cảnh tượng này.

Mọi người trong khách sạn cũng nhộn nhịp hơn, hào hứng ngắm nhìn trận pháo hoa.

“Thật xinh đẹp! Thế mà lại có pháo hoa!”

“Wow wow —— giống như xem phim hoạt hình vậy!”

……

Bọn nhỏ tràn đầy tươi cười hạnh phúc và màn pháo hoa xán lạn này, tất cả đều được lưu lại vào trong điện thoại của Thích Mê.

Bọn nhỏ đang nhìn pháo hoa.

Thích Mê đang nhìn bọn nhỏ.

Mà Lãng Dữ, đang nhìn cô.

Cậu đứng ở một góc khuất bên trái bức ảnh, đôi mắt mỉm cười mà ngóng nhìn cô.

Nhưng cảnh đẹp này như phù dung sớm nở tối tàn, pháo hoa qua đi, từ trung tâm thành phố truyền đến âm thanh lạ, không kém phần dồn dập khẩn trương, như là triệu tập cái gì đó.

Tề Tư Vân yên lặng di chuyển từ cạnh cửa đi ra, tới bên người Thích Mê phàn nàn: “Hoa hòe hoa sói, mở đấu trường thì cứ mở đấu trường, mỗi lần đều phải nổ pháo hoa, thật là lãng phí tiền bạc!”

“Mở đấu trường?” Thích Mê cất di động.

Tề Tư Vân thấy hai mắt Thích Mê sáng lên, ngay lập tức biết cô nóng lòng muốn thử, vốn dĩ lúc đầu bà thấy không ổn khi nhìn tay chân gầy gò của cô, nhưng khi trải qua quá trình cô ép cho Hình Thiết Quân kia chạy trối c.h.ế.t … Đi! Để cho cô đi!

Dù thế nào cũng phải làm cho những người khu Hổ và khu Sói nhìn một chút cho sáng mắt ra rằng người khu Thỏ cũng rất tài ba!

Tề Tư Vân lôi kéo Thích Mê đi về hướng đấu trường: “Tôi sẽ nói cho cô cách chơi đấu trường này…”

“Bà chờ một chút đã.” Thích Mê ngắt lời bà, vẫy tay với Eva: “Đi thôi, đi xem thử nhé?”

“OK!”

Eva xoay người lao tới, trên lưng đeo trường đao.

Tề Tư Vân vừa mới làm quen với bọn họ, còn chưa kịp thấy vũ khí của Eva, khi nhìn thấy cô ấy, một người chơi bằng xương bằng thịt, bước ra với một thanh đao lớn dài bằng nửa người, đôi mắt của bà kinh ngạc trừng lớn.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 146: Chương 146



“Không cần quá kinh ngạc, chúng tôi dẫn theo nhiều trẻ con như vậy, ít nhất cũng phải có một chút bản lĩnh chứ?” Thích Mê cười vỗ vỗ vai bà.

Tề Tư Vân ghé mắt, khóe miệng không khỏi cong lên trên: “Nếu lần này mọi người có thể giúp khu Thỏ lấy được chút vật tư, tôi sẽ yêu cầu khu trưởng tổ chức tiệc lớn cho mọi người.”

“Thật?”

“Thật, muốn ăn cái gì cô cứ nói.”

Thích Mê chép miệng tự hỏi, cô nghĩ đến lời nói ngày hôm qua của Vương Tiểu Hổ, xác định: “Ăn sủi cảo đi.”

“Chốt luôn!”

*

Khoảng cách từ khu Thỏ tới đấu trường không gần, trên đường đi, Tề Tư Vân có rất nhiều thời gian giải thích cho Thích Mê và Eva hiểu rõ luật chơi của đấu trường.

[Đấu trường], xem tên đoán nghĩa, chính là nơi mà thành viên đại diện cho từng khu đứng ra PK. Ở nơi đó, ngoài việc chiến thắng để lấy được vật tư do Thành chủ phân phát, còn có một cách có thể lấy được vật tư, đó chính là [đặt cược].

Cái gọi là [đặt cược], thật ra cũng giống như bài bạc, lấy vật tư mỗi khu đang có làm vật đặt cược, cược xem trong trận đấu lần này khu nào có thể đứng thứ nhất.

Đặt trúng khu là có thể chia đều số vật tư ở những cửa đặt không chính xác.

Nhưng mà xét cho cùng, giành chiến thắng ở khu PK vẫn là ổn định và có thể nhận được số vật tư phong phú nhất.

Chín khu bốc thăm ngẫu nhiên các trận, cuối cùng sẽ cạnh tranh cho vị trí nhất tuần, khu đứng đầu sẽ được cung cấp đầy đủ vật tư trong một tuần.

Vật tư cung cấp theo từng hạng sẽ giảm dần, về cơ bản, vị trí cuối cùng ngay cả một sợi tóc cũng không còn.

Cho nên người đứng đầu khu Thỏ cũng chỉ có thể động viên mọi người tự cung tự cấp, dùng sức lao động tạo ra vật tư.

“Nghe ý tứ bà nói chuyện, chắc hẳn người ở khu Thỏ cũng không cam lòng đứng ở đằng sau?” Thích Mê hỏi.

Tề Tư Vân thở dài: “Nhìn xem cô nói gì kìa, có ai trên đời này muốn làm người đứng sau đâu, chẳng qua là không thể mà thôi.”

Lúc này, Eva cũng gần như hiểu rõ tình cảnh khó khăn của khu Thỏ, cô ấy không nhịn được hỏi: “Bà nói xem, khu Thỏ có đến mấy trăm người, nhiều người như vậy, ngay cả một người có năng lực cũng không có à?”

“Làm sao lại không có được, không phải tôi có năng lực đây sao?”

Tề Tư Vân nói xong, bà định biểu diễn cho Eva một cái “năng lực độn thổ” thì bị Thích Mê duỗi tay ngăn lại: “Chạy đi đâu, nói tiếp đi.”

“Ồ.” Tề Tư Vân hắng giọng, quấn chặt áo khoác, “Thật ra, người có năng lực ở khu Thỏ không hề ít, nhưng không phải là những năng lực có thể đánh đánh g.i.ế.c giết, cô có hiểu không? Không có loại nào thuộc năng lực chiến đấu, năng lực chữa lành thì cũng có vài người, trong khu có bệnh hoặc thiên tai không cần phải lo, còn có cái gì mà [năng lực đọc suy nghĩ], [năng lực tạm dừng thời gian], … vân vân… mấy loại năng lực kỳ kỳ quái quái khu Thỏ chúng tôi cũng có… Ai, nhưng mà chỉ không có năng lực nào có thể chiến đấu, cô nói có tức không cơ chứ!”

Eva kéo dài giọng “a’ một tiếng, cô ấy cười ôm chầm Thích Mê, rồi nói với Tề Tư Vân: “Không có việc gì phải lo cả, bây giờ khu Thỏ có hai người có thể đánh nhau rồi!”

Tề Tư Vân gật đầu, gánh thì nặng mà đường thì xa, bà vỗ vỗ vai hai người nói: “Cố lên, tôi tin tưởng hai người… Tôi chỉ đưa hai người đến đây tôi, con đường còn lại hai người phải dựa vào chính bản thân mình rồi, cứ đi thẳng đến cuối cùng là có thể đến đấu trường.”

“Chỉ như vậy thôi?” Thích Mê nhìn bốn phía xung quanh, hai người mới chỉ đi đến đoạn giao nhau của khu Hươu và khu Cáo, vừa lúc đứng ở ranh giới sáng tối, trước mắt là một vùng lớn có đèn đuốc sáng trưng.

Khi cô ngây người hai giây, Tề Tư Vân đã đi xa hơn mười mét, cũng không quay đầu lại. Bà phất tay với bọn họ: “Đi nữa tôi sợ không quản được cái miệng của mình, quá nhiều điều để phàn nàn không khống chế được, hai người cố lên!”

Người này thật là…

Thích Mê bất đắc dĩ, xoay người cùng Eva tiếp tục tiến về phía trước.

*

Một số người ở khu Cáo đang thò đầu ra ngoài cửa sổ cổ vũ cho những người đi thi.

Cảnh tượng nhiệt liệt như thế đã làm nổi bật sự thê lương của Thích Mê và Eva -hai người đến từ khu Thỏ. Không có ai đưa không nói, nhưng mà ngay cả người dẫn đường cũng không có, hai người phải đi theo đại đa số người đi đường mới có thể biết đường tới đấu trường.

Vốn tưởng rằng đội ngũ ở thành phố Hoan Lạc đã đủ dài, kết quả hiện tại nhìn lại căn bản như gặp phải sư phụ ——

Đấu trường nằm ở khu Sói, nhưng đội ngũ kéo dài tới tận khu Cáo.

Thích Mê và Eva vừa mới vào hàng thì đằng sau đã có không ít người theo sát.

“Oh no! Tôi ghét xếp hàng nhất!” Eva không nhịn được oán giận.

Từ khi bắt đầu ở thành phố Hoan Lạc, mỗi ngày của cô ấy chính là xếp hàng xếp hàng xếp hàng, vất vả lắm buổi sáng hôm nay mới tiến vào thành phố Hoan Lạc để chơi trò chơi, quy tắc còn chưa hiểu thì trò chơi đã kết thúc… bây giờ, lại xếp hàng trong đội ngũ dài ơi là dài.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 147: Chương 147



Thích Mê thăm dò, đội ngũ này tuy dài nhưng tiến vào rất nhanh chóng, cả đoàn vẫn luôn tiếng về phía trước, cô an ủi Eva: “Mười phút nữa là tất cả sẽ đi vào hết, đừng nóng vội.”

“Fine——” Eva thở dài.

Đột nhiên cô ấy cảm giác đại đao trên vai bị người ta kéo ra thì lập tức quay đầu lại, thấy một người đàn ông da thịt màu đồng, râu ria xồm xoàm đang cười lạnh xem thường cô ấy: “Ui, là một cô gái ngoại quốc, cô có thể dùng được cái đao này sao?”

“Tôi có thể dùng hay không chút nữa anh có thể thử xem.” Eva hừ nhẹ, cô ấy dùng sức lắc mạnh đại đao trên lưng, sau đó tiến lên đi sát vào Thích Mê.

Thích Mê đã gặp qua không ít người vô lễ, cô không muốn phản ứng, không nghĩ tới đằng sau đột nhiên lớn tiếng ồn ào, tên râu xồm và cả bảy tám têm to cao không chút do dự nói về Eva: “Oa, người ngoại quốc này… nói tiếng phổ thông rất giỏi đó!”

“Anh nhìn xem có phải cùng quốc tịch với anh không?” Râu xồm cố ý nghiêng người để cho người đàn ông xếp hàng đằng sau nhìn một cái.

Người đàn ông ngoại quốc nhếch miệng cười nói: “Nhìn giống…”

“Nhìn giống, tức là còn phải kiểm tra xem thì mới biết chắc chắn à?” Râu xồm cười khanh khách nói, trong miệng đầy lời nói th* t*c.

Thích Mê chú ý tới trên cổ tay những người đều có hoa văn gấu màu nâu, là người của khu Gấu.

Quả nhiên Tề Tư Vân nói đúng, mấy người này nhìn mạnh như gấu vậy.

Đại khái là ánh mắt của cô quá mức trắng trợn, tên râu xồm cố ý xoa xoa hai tay, uy h**p, cười cười với cô: “Tôi khuyên hai con thỏ con các cô vẫn nên chạy về đi, bằng không c.h.ế.t cũng không biết c.h.ế.t như thế nào.”

Thích Mê quét mắt nhìn trên dưới, cô cong môi cười, rõ ràng một câu cũng không nói nhưng ý khinh thường thì thể hiện ra rất rõ ràng.

Tên râu xồm liếc nhìn thấy mình sắp vào đến cửa khu đấu trường, hung tợn quay về hạ chiến thư với cô: “Tốt nhất cô nên cầu nguyện ông trời đừng cho cô đụng phải tôi, bằng không thì cô chỉ có nước khóc thôi!”

Kết cấu bên trong của đầu trường rất giống với sân bóng, cả hai đều có khán đài vây quanh sân thi đấu.

Nhưng mà khán đài có điểm đặc biệt. Nhìn sơ qua, khán đài có hình kim tự tháp, trên tầng cao nhất có một khu dành riêng cho người ở khu Hổ; tầng thứ hai có bốn khu, tính từ trái sáng phải là khu Sói, khu Rắn, khu Gấu, khu Cáo; tầng thứ ba cũng có bốn khu: khu Mèo, khu Ưng, khu Hươu, khu Thỏ. Bốn khu này đều bị bốn khu phía trên đè ép.

Ở phía trên khu Hổ có một phòng tầm nhìn tuyệt đẹp, chắc là phòng cho những người lãnh đạo Bất Dạ Thành đến xem.

Thích Mê và Eva rất vất vả mới có thể xuyên qua biển người mênh m.ô.n.g đi vào phạm vi khu Thỏ, phát hiện mấy chỗ ngồi nơi này rất bụi bặm, nơi nơi chỗ nào cũng đầy rác rưởi vương vãi, vừa nhìn thấy liền biết đã lâu không có ai ngồi ở đây.

Hai người đang dùng giấy lau chỗ ngồi thì không biết là ai ném một lon Coca rỗng xuống chỗ bọn họ, Thích Mê rút thanh đao ở eo ra, cắt nó làm đôi, sau đó lại thản nhiên thu hồi đao lại.

“Oa oa, xem ra lần này khu Thỏ có người có thể chiến đấu!”

“Cắt~ Có chiến đấu được hay không thì cũng giống nhau mà thôi!”

“Chị ơi, hẹn gặp lại chị ở trên đấu trường nhé!”



Giống như có một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng, mấy người tập trung đông đúc ở những khu phía trên thi nhau la hét, nhất thời đều không phân biệt được tiếng ai đang nói.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, những tiếng la hét đã bị thông báo phía dưới dập tắt.

“Hoan nghênh các vị tới tham gia trận đấu thứ hai mươi tám của Bất Dạ Thành chúng tôi!” Câu chữ rõ ràng, ý tứ thông báo đầy đủ: “Hôm nay Thành chủ phân phát vật tư cho chúng ta, cũng chính là vật tư mà các khu sẽ tranh đấu, đó là:

Hai mươi gói thực phẩm lớn, bao gồm gạo, dầu và gia vị.

Mười gói nhiên liệu lớn, bao gồm dầu diesel, xăng, củi gỗ…v.v….

Gói nội thất lớn, bao gồm mười bộ bàn ghế và mười cái giường.

Mười gói thầu xây dựng lớn, bao gồm gạch đỏ, xi măng, thép và các vật liệu xây dựng khác.

Vật tư rất là phong phú, mong các khu cố lên!”

Giữa tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, một tấm vải đỏ khổng lồ từ từ rơi xuống từ phòng xem cao nhất của đấu trường, bên trên đã để sẵn thứ tự sắp xếp ngẫu nhiên của cuộc thi.

Khu Gấu đánh với khu Sói.

Khu Hươu đánh với khu Mèo.

Khu Rắn đánh với khu Ưng.

Khu Thỏ đánh với khu Cáo.

Tổng cộng có bốn tổ, khu Thỏ là khu xuất hiện cuối cùng.

Khu Hổ không tham gia các trận đấu sơ cấp, trực tiếp được bố trí các trận đấu ở chung kết, thậm chí không tham gia cả các trận đấu thăng hạng trung cấp, điều này có thể cho thấy được khả năng của khu này mạnh đến như nào.

Để tiết kiệm thời gian cho những trận đấu sơ cấp, đấu trường quy định nghiêm ngặt thời gian thi đấu là mười phút.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 148: Chương 148



Khoảnh khắc tiếng chiêng vang lên, đồng đồ đếm ngược màu đỏ nổi bật bắt đầu đếm giờ.

Người ra trận đầu tiên của khu Gấu chính là tên râu xồm đã gặp trước đó, khi lên sân khấu hắn ta rất có khí thế mà quát to một tiếng, khiến cho toàn bộ khu Gấu sôi trào kêu gọi cố lên.

So sánh với ở dưới, khu Sói rất yên tĩnh, mọi người ai cũng mang khuôn mặt vô cảm, nhìn chằm chằm vào người dự thi trên sân.

Người dự thi của bọn họ là một đứa trẻ, mặc áo choàng màu lam, đi lên sân khấu thi cao nửa mét mà cũng có chút khó khăn, thở hổn hển bò lên trên đài, đứng ở bên cạnh tên râu xồm trông như một con gà con đáng thương, cảm giác như chỉ cần một cái m.ô.n.g là có thể đè c.h.ế.t cái loại này.

Toàn bộ mọi người đều thở dài.

“Mê, cô cảm thấy ai có thể thắng?” Eva đi tới.

Thích Mê cẩn thận quan sát, cho dù là bản năng đầu tiên khi nhìn thấy hay là suy đoán dựa trên căn cứ, cô đều cảm thấy chắc chắn là: “Khu Sói.”

Đôi mắt Eva trừng lớn chút: “Cô cảm thấy đứa nhỏ kia có thể thắng?”

“Đúng vậy.” Thích Mê ghé mắt, cười nói: “Cô có muốn đánh cược cái gì với tôi không?”

“Tôi không cần! Vừa mới vào cửa món đồ hộp duy nhất của tôi đã bay mất, tôi còn chưa ăn được mấy miếng đâu đấy!” Eva bĩu môi nói.

Bởi vì đấu trường có quy định, người tham gia ở mỗi khu cần chơi trò chơi [Đoán thắng đặt cược], từ khu của mình chọn một phần vật tư làm chip đặt cược, đặt vào khu mà họ cho là sẽ thắng, nếu cuối cùng khu được đặt cược giành chiến thắng, họ không những có thể lấy vật tư về mà còn có thể được chia đều các vật tư lấy từ chỗ đặt cược sai.

Khu Hổ và khu Sói có thực lực khá tương đương nhau, không thể nghi ngờ họ là những ứng cử viên cho vị trí đầu bảng, gần như mỗi lần đặt cược, các thí sinh đều sẽ bị vướng vào hai khu này…

Nhưng Thích Mê không giống như vậy, vừa đến nơi cô đã tự tin lựa chọn nơi mình đang ở - khu Thỏ.

Kết quả chưa nói đến việc đoán thắng, thế mà khu Thỏ đến vật tư dùng để đặt cược cũng không có, cuối cùng cô và Eva cũng chỉ có thể nhịn đau, mỗi người bỏ ra một lon đồ ăn hộp làm vật đặt cược, cả hai đã bị nhân viên đấu trường trợn mắt xem thường.

Dùng hai cái lon vỡ làm vật đặt cược, chỉ sợ cũng chỉ có khu Thỏ mới keo kiệt như vậy.

*

Tên râu xồm ở khu Gấu có sức lực siêu lớn đến mức mà mỗi lần hắn ta nện tay xuống mặt đất đều có thể tạo ra một cái hố, nhưng cũng chỉ giới hạn trên mặt đất, vài phút sau, thậm chí hắn ta còn không thể chạm vào người đứa trẻ kia, lần nào cũng đánh trượt.

Hắn ta đã bị đứa nhỏ này chơi xoay vòng vòng.

Đứa nhỏ cười khanh khách, linh hoạt chạy tới chạy lui ở trong đất, tên râu xồm mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu.

Tên râu xồm tức giận mắng to, hắn ta lại giơ nắm đ.ấ.m lên đuổi theo.

Mắt thấy râu xồm vất vả lắm mới đuổi kịp đứa bé kia, không biết đã xảy ra chuyện gì, nắm đ.ấ.m giơ trên không trung bỗng nhiên ngừng cử động, cả người hắn ta duy trì tư thế đang chạy.

Giây tiếp theo, thân thể cao lớn của hắn ta bỗng nhiên co chặt, vặn vẹo dần dần thu nhỏ, thu nhỏ lại… Ngắn ngủn trong vài giây, hắn ta đã biến mất, đám đông nhìn chăm chú, hắn ta chỉ còn lại có một bộ quần áo khô quắt chảy xuống mặt đất.

Mọi người ồ lên, sôi nổi kinh ngạc đến mức phải đứng lên.

Chỉ có người ở khu Sói vẫn lù lù bất động, trên mặt họ hiện lên ý cười, tựa như họ sớm đã dự đoán được mọi người sẽ kinh ngạc như vậy.

Đây là lần đầu tiên mà Thích Mê tận mắt nhìn thấy cái gì là “hút đến mức xương cốt không dư thừa”, đôi mắt cô trừng thật lớn.

“Mê, đây là có chuyện gì?!” Eva cả kinh nói: “Làm sao trong Bất Dạ Thành lại có quái vật?”

Thích Mê không thể trả lời, bởi vì cô thấy đứa trẻ kia rất giống người tiến hóa, cô không biết vì sao nó lại có năng lực ăn thịt người như vậy.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy kích động, đặc biệt là tất cả người khu Gấu đều kêu gào khu Sói gian lận, họ muốn hủy bỏ tư cách thi đấu của khu Sói.

Giữa tiếng ồn ào gian, một người phụ nữ khu Sói chậm rãi đứng lên, tóc đen môi đỏ trông rất có khí thế. Người phụ nữ xua tay ý bảo mọi người yên lặng, sau đó cô ta ra hiệu với người ở trong phòng, ý bảo lấy một cái micro cho cô ta.

“Này, này… Các vị không cần phải kích động, khu Sói chúng tôi không gian lận, đứa nhỏ này thật sự là người tiến hóa, chỉ là không giống với những người tiến hóa khác mà thôi.” Nói xong, người phụ nữ đưa tay ra hiệu cho đứa trẻ.

Bởi vì nguyên tắc thi đấu, khán đài và sân thi đấu độc lập với nhau và cách nhau bằng tấm cách âm trong suốt, ở khu vực thi đấu đứa nhỏ không nghe bất kỳ tiếng nói nào, chỉ có thể thấy nhìn thấy cử chỉ ở trên khán đài.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 149: Chương 149



Thấy người phụ nữ bảo mình cởi áo choàng ra, đứa nhỏ hơi hơi do dự, nhưng sau đó nó từ từ nhấc mũ lên.

Ở trên vai của nó có một cái đầu, nhỏ hơn đầu của đưa trẻ hai vòng, đường nét khuôn mắt nhăn nheo, giống như một ông già sắp chết, chỉ có cái miệng dày và dài là có thể nhìn được rõ ràng

“Oh my god! Đây là thứ gì?!” Eva vô thức trốn về phía sau của Thích Mê, trên mặt cô ấy viết đầy hai chữ hoảng sợ.

Thích Mê nhíu mày: “Chắc là cặp song sinh dị dạng…”

Hai bào thai cùng tồn tại trong bụng mẹ, sẽ có tình huống đứa này hấp thụ đứa kia, nếu hấp thụ không hoàn toàn, hậu quả sẽ tạo thành ra dị dạng như thế.

Tận thế tới, đứa nhỏ này thành công trở thành người tiến hóa, cái thứ trên vai không hấp thụ được hoàn toàn thì trở thành quái vật.

Hai người tuy khác nhau nhưng lại dùng chung một thân thể, nghiêm túc mà nói thì không thể coi là gian lận được.

Mọi người á khẩu không nói nên lời, chỉ có người khu Gấu bất mãn kêu gào.

Tuy nhiên, sau khi tiếng chiêng kết thúc trận đấu vang lên, khu Sói được xác định chiến thắng, có được mười điểm.

Quy tắc tính điểm trong các trận đấu sơ cấp rất đơn giản:

Trong vòng mười phút, một bên g.i.ế.c c.h.ế.t được bên kia, ghi được mười điểm.

Thi đấu kết thúc, nếu hai bên chỉ có thương tích, không chết, mỗi bên ghi được năm điểm.

Tổng thể mà nói, cần phải tiêu diệt đối thủ trong thời gian quy định, vật tư của Bất Dạ Thành hữu hạn, c.h.ế.t một người ít đi một người, có như vậy thì vật tư mới được chia cho mọi người nhiều hơn.

*

Nửa giờ sau, kết quả bao gồm: khu Hươu và khu Mèo mỗi khu ghi được năm điểm, khu Rắn ghi được mười điểm, trận thứ thư cuối cùng cũng bắt đầu.

Khán đài khu Thỏ to như vậy cũng chỉ còn lại một mình Thích Mê, cô ngồi ở chính giữa cau chặt mày ——

Eva nói lâu lắm rồi cô ấy không đánh nhau nên thân thể hơi thụ động, cô ấy bảo cô ấy cũng muốn đi đánh trận này trước, Thích Mê không thể giữ cô ấy lại nên đành phải để cô ấy đi.

Người được khu Cáo phái đến dự thi là một gương mặt quen thuộc, là người thành công thông qua trò chơi đi vào Bất Dạ Thành cùng Thích Mê - cô gái thắt b.í.m tóc xoăn.

Thoạt nhìn cô ấy trông có vẻ nhu nhược, yếu ớt, không biết cô ấy có năng lực gì đặc biệt…

Bím tóc xoăn cầm một cuốn sách thật dày, đứng cách Eva rất xa, môi khẽ nhúc nhích giống như đang niệm câu gì đó.

Sau khi tiếng chiêng vang lên, thi đấu bắt đầu.

Eva dẫn đầu kích hoạt cơn gió tấn công.

Tuy nhiên, cơn gió vừa đi được nửa đường thì một lỗ đen vốn được bao bọc trong bụi bặm bỗng nhiên xuất hiện trên sàn thi đấu, sau đó, một cơn cuồng phong phun trào ra từ trong lỗ đen, nhanh chóng hủy diệt cơn gió của Eva.

Khi b.í.m tóc xoăn giơ tay, một núi lớn bùn đất nhô ra từ trong lỗ đen, dần dần hình thành hình dáng một tượng đất khổng lồ.

Tượng đất khổng lồ chiếm lấy toàn bộ sân đấu, muốn nhìn toàn bộ tượng đấy cũng phải nhìn từ trên xuống dưới.

Mọi người hưng phấn hoan hô.

“Oa oa, thỏ con gặp phải một đối thủ mạnh, hy vọng lá gan không bị dọa mất!”

“Nhân lúc còn sớm thì nhận thua đi! Đừng đem mạng nhỏ lưu lại ở chỗ này, mấy người khu Thỏ các cô vốn dĩ đã không nhiều rồi!”

“Ha ha ha, anh nói cũng quá thẳng thắn rồi đấy!”



Tương đất khổng lồ vừa xuất hiện, Eva đã bị ép tới rìa sân đấu, tất cả những gì cô ấy nhìn thấy đều là màu vàng nâu của bùn đất, muốn xuống tay cũng không biết xuống tay ở chỗ nào.

“Chậc, thế mà lại gặp phải một người triệu hồi… Cô dùng đất thì tôi cũng thế!”

Eva nắm chặt đại đao, cô ấy hết sức chăm chú, tập trung lực chú ý, một lần nữa kéo gió lên.

Vô số cát sỏi bị cơn gió này cuốn theo tạo lá chắn bao xung quanh Eva, chỉ thấy cô ấy đột nhiên vung trường đao, một lưỡi gió nhanh chóng cắt vào cơ thể tượng đất khổng lồ.

“Why?!”

Eva kinh sợ.

Cô đánh ra lưỡi d.a.o gió kia, tuy rằng chặt đứt cổ tay của tượng đất khổng lồ, nhưng tay của tượng đất không rơi xuống mặt đất mà lại bị một lực đạo hút trở về, khôi phục lại y như lúc ban đầu.

Trong hai giây Eva đang ngây người, tượng đất giơ nắm tay phát động tấn công, “bùm” một tiếng nện ở trên mặt đất, bùn đất bay tứ tung.

Tuy rằng Eva khó khăn lắm mới tránh thoát lần tấn công này, nhưng bốn phía sương mù đã cản trở ngại tầm mắt của cô ấy, còn chưa kịp phản ứng lại, cô ấy đã bị trúng cú đ.ấ.m thứ hai của tượng đất, cơ thể bị rơi vào trong hố sâu.

Phụt, m.á.u phun trào ra, dính trên nắm tay của tượng đất.

Thích Mê thấy màu đỏ, sắc mặt đột nhiên thay đổi:

“Eva!!!”

Đất đá tràn ngập khắp cả sân thi đấu đến nỗi không thể thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân rung chuyển mỗi khi tượng đất dùng nắm tay đ.ấ.m vào mặt đất một cách nhịp nhàng.
 
Back
Top Bottom