Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 70: Chương 70



Thấy cửa xe đóng chặt, cậu quay đầu lại nhìn.

Thích Mê ấn nút.

Một luồng không khí lùa qua theo chuyển động, cánh cửa xe mở ra, chàng trai đút tay trong túi bước xuống.

Khoảnh khắc tiếp theo, kết giới bị phá bỏ, gió lạnh theo khung kính vỡ ùa vào, vang lên âm thanh vù vù. Ánh đèn trong xe tắt lịm, chỉ còn lại ánh sáng đèn pha trắng bệch nhợt nhạt.

Tấm biển trạm dừng vốn được ánh đèn pha chiếu sáng biến mất, hóa thành một mảng đất rộng lớn.

Có lẽ chiếc xe bus này đã rời khỏi thành phố, đi tới vị trí giao nhau giữa thành phố và nông thôn.

Thích Mê lấy lại tinh thần, vừa định xuống xe đuổi theo chàng trai trẻ bí ẩn kia nói chuyện thì bỗng nhiên trước mắt hiện lên một luồng ánh sáng chói lóa.

Một giây sau, cô lập tức có cảm giác hai con mắt giống như bị d.a.o đ.â.m mạnh vào đau đớn vô cùng.

Cô vô thức nhắm mắt lại.

Tầm nhìn của cô hoàn toàn chuyển sang màu trắng, phải ngay lập tức nắm lấy thứ gì đó gần đó để chống đỡ cơ thể.

Thích Mê căng thẳng siết chặt đao bên thắt lưng. Sợ lúc này có thứ gì đó tấn công tới nên cô cố gắng vểnh tai cẩn thận nghe động tĩnh xung quanh.

Mười mấy giây sau, màu trắng trước mắt dần dần tối sầm lại, hai dòng chất lỏng ấm áp từ trong mắt chảy xuống, cảm giác hư ảo không rõ ràng tiêu tán.

Loại cảm giác này quá quen thuộc, đây là cảm giác đau đớn khi có được những kỹ năng mới.

Trước kia lúc cô học được kỹ năng phát minh [Biến phế thải thành bảo vật] hai tay cũng bị bỏng, đau đớn đến mức không chịu được. Phải đến khi hai tay bong ra một lớp da, cô mới cảm thấy cơn bỏng chấm dứt và cơ thể đã hoàn toàn tiếp nhận kỹ năng này.

Lần này cũng giống như vậy, hai con mắt của cô như đang được phá đi sống lại. Trước phá sau lập, những thứ trong quá khứ phải bị phá vỡ làm nát sau đó mới có thể tái sinh.

Thích Mê đứng tại chỗ chờ đợi cơ thể tiếp nhận kỹ năng mới này, đến khi cơn đau hoàn toàn biến mất thì đã qua hơn mười phút.

Cô thử mở mắt ra, nhìn thấy sàn xe màu xám tro, bậc thang bên cạnh xe màu vàng, cửa xe màu xanh da trời, đi xa hơn nữa, chính là một mảnh hoang dã.

Trên mảnh đất lớn được bùn đất màu nâu đen phủ kín, từng gốc cây thảm thực vật vàng đều biến thành màu đen. Hẳn là cải trắng thối rữa sau khi trồng trọt.

Nhìn xa xa, cuối một thảm thực vật hư thối là mấy căn nhà nông thôn tự xây với gạch xanh ngói đỏ. Mấy thân cây trước cửa trụi lủi đứng lặng ở nơi đó, gió thổi qua, những chiếc lá rụng trên mặt đất bay múa.

Thích Mê giật mình, nhìn về phía điện thoại di động đặt trước xe.

Dưới trường hợp không có ánh sáng, cô lại có thể nhìn xa như vậy, rõ ràng như vậy.

Chẳng lẽ cô đã có thể nhìn xuyên thấu ban đêm?

Để xác minh phỏng đoán của mình, Thích Mê đi tới xem đèn pha trước xe, cô cảm giác ánh sáng có chút chói mắt, sau khi tắt đèn đi mới dễ chịu hơn rất nhiều.

Cùng lúc đó, bên tai vang lên tiếng nhắc nhở cơ thể đang tiếp nhận kỹ năng mới.

[Vật chất hắc ám bất ngờ lây nhiễm vào đôi mắt bạn, chúc mừng, bạn đã nhận được kỹ năng [Nhìn ban đêm].

Mô tả kỹ năng: Bạn có thể tự do nhìn vật ở trong đêm tối.

Chú ý: gặp phải ánh sáng mạnh có thể tổn hại thị lực.]

Thích Mê ngồi trở lại vị trí, nhắm mắt lại dụi dụi.

Sau khi cảm thấy thoải mái hơn, cô đi vào trong khu đất nhặt lấy rau thối rữa, ném lên xe. Ngoài cải trắng còn có rất nhiều khoai tây, cà tím và cà rốt.

Chất đầy những thứ này ở lối đi nhỏ xong, cô phủi phủi bùn đất trên tay, lên xe đóng cửa, quay xe quẹo một cái chạy về phía thành phố.

Sau khi chạy xe được nửa tiếng, Thích Mê nhìn thấy Eva lưng đeo theo một cây đao lớn đến gần xác con quái vật mập mạp.

Thích Mê bật đèn xe, bấm còi hai cái.

Eva hoảng sợ, vội vàng giơ tay ngăn trở ánh sáng chói mắt. Đợi ánh mắt thích ứng, thấy rõ ràng là Thích Mê, cô ấy lập tức hào hứng đi tới: "Wow, tuyệt quá!”

Thích Mê mở cửa xe, nét mặt nghi hoặc: "Sao cô lại ở đây?”

"Tôi nghe nói nơi này có ám vật tụ tập kết giới. Hệ thống nói sẽ có phần kỹ năng khen thưởng nên tôi tới xem qua một chút." Eva quơ quơ điện thoại di động, đi lên xe: "Kết quả tôi vừa tới nơi này không bao lâu, hệ thống đã nói kết giới bị phá... Không cần hỏi, Mê, hẳn là cô làm đúng không? Cô đã thu được kỹ năng gì à?"

Thích Mê vừa nghe có nhiệm vụ, lập tức giật lấy điện thoại di động của Eva, thấy vị trí hiện tại trên bản đồ thật sự hiển thị một dấu chấm than màu xanh của nhiệm vụ.

Thật sự có nhiệm vụ.

Thích Mê trả điện thoại, sau khi tỉnh táo hơn, cô trả lời câu hỏi của Eva: “À, kỹ năng cô nói... tôi đã nhận được kỹ năng nhìn ban đêm rồi, sau này khi chiến đấu sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 71: Chương 71



“Ồ, thế thì tôi có thể đi theo cô nằm không hưởng chiến thắng rồi!” Eva hếch mũi, vui vẻ nói. Cô ấy cảm nhận được mùi hương khó ngửi trong xe, mới quay đầu đã thấy ngay “thủ phạm” chất đầy lối đi. Cô ấy kêu lên: “Cái gì thế này? Mê, cô nhặt đám rác rưởi này để làm gì hả?”

Thích Mê đóng cửa xe lại: "Đừng chỉ nhìn thấy trạng thái của chúng hiện tại như rác mà lầm, sau này cô còn phải sống dựa vào chúng đấy.”

“What?!”

Eva sửng sốt, đột nhiên cô ấy nghĩ tới nhóc con có năng lực khống chế hệ thực vật kia, lập tức hiểu ra, nhăn mũi hừ hừ bảo: “Tôi không nên tới đây để ngắm mấy thứ rác rưởi này. Nếu không nhìn thấy sau này tôi còn có thể ăn vào, thấy rồi sau này chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi nuốt xuống thôi.”

Nói tới đây, cô ấy như nghĩ tới điều gì đó, do dự đi tới bên cạnh Thích Mê nắm lấy tay vịn thăm dò hỏi: "Mê, có một vấn đề tôi phải nói với cô trước, nhưng tôi phải nói rõ ràng trước là không liên quan gì đến tôi đâu đấy.”

Thích Mê liếc cô ấy một cái: "Nói.”

"Bé ngốc tên Lãng Dữ kia đã nhảy cửa sổ theo cô chạy ra ngoài. Suốt đường đi tới đây tôi vẫn chưa từng nhìn thấy nó..."

Lời còn chưa dứt, Thích Mê đã đạp phanh xe, may mắn Eva đang ôm c.h.ặ.t t.a.y vịn mới không lao về phía trước theo quán tính.

“Cô nói Lãng Dữ đã chạy ra ngoài?” Thích Mê khiếp sợ nhìn Eva.

“Cô nói Lãng Dữ đã chạy ra ngoài?” Thích Mê khiếp sợ nhìn Eva.

Eva rụt người lại, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Thích Mê: "Cô đi một mạch đi tới, cũng không tìm thấy nó sao?”

Eva lắc đầu.

Chậc.

Thích Mê không khỏi lo lắng. Mặc dù có kỹ năng bên người nhưng tóm lại Tiểu Lãng Dữ vẫn là một đứa bé, nếu như có chuyện không hay xảy ra thì sao....

Thật sự cô không dám nghĩ.

“Cô nhìn bên phải, tôi nhìn bên trái, cẩn thận tìm kiếm xem.”

“Ừ.”

Eva tự biết tầm quan trọng của Tiểu Lãng Dữ nên không dám lơ là, ghé vào cửa sổ xe trợn to mắt nhìn.

Mười mấy phút sau, Thích Mê tìm thấy Tiểu Lãng Dữ đang co ro ở dưới một gốc cây đại thụ xanh um ven đường.

Cô vội vàng kéo phanh nhảy xuống xe: "Sao em lại ở đây?”

Vừa nghe thấy tiếng Thích Mê, Tiểu Lãng Dữ lập tức đứng dậy, dang cánh tay nhỏ bé vui vẻ chạy tới: "Cô Thích!”

Thích Mê ngồi xổm trước người cậu: "Không sao chứ? Có bị thương không?”

Tiểu Lãng Dữ lắc đầu, đáng thương bĩu môi, tựa cái đầu nhỏ lên vai cô làm nũng: "Xin lỗi cô Thích, em không nên không nghe lời cô mà tự mình chạy ra ngoài.”

"Biết là tốt rồi, lần sau không được làm như vậy có biết hay không?" Thấy cậu bé chủ động nhận sai, Thích Mê cũng không nỡ nói nặng lời, ôm cậu vào trong ngực.

Eva ngẩng đầu nhìn thân cây xanh um trái ngược hoàn toàn với những cái cây trơ trụi dọc đường. Cô ấy không khỏi cảm thấy bé ngốc này còn có chút thông minh biết cách tạo ra một thứ mang tính biểu tượng... Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không đúng: "Lúc tôi đi cũng đi trên con đường này, tại sao lại không thấy cậu bé?”

Tiểu Lãng Dữ nghiêng đầu, vô tội ngây thơ nhìn: "Em cũng không nhìn thấy cô.”

Eva nghi hoặc: "Lẽ nào do trời quá tối nên tôi không chú ý?”

Tiểu Lãng Dữ gật đầu.

Eva nhún vai: "Anyway, chỉ cần em không sao là được rồi.”

Ba người trở lại xe.

Vì an toàn, Thích Mê giúp Tiểu Lãng Dữ thắt dây an toàn xong, mới chậm rãi lái xe xuất phát.

Eva ngại vì phía sau quá thối nên cầm lấy tay vịn đứng ở bên cạnh Thích Mê, thấy Thích Mê lái xe thuần thục vững vàng như thế, cô ấy không khỏi cảm thán: "Mê, cô thật lợi hại đó, không chỉ có biết đi xe máy mà còn có thể lái xe buýt sao?"

Thích Mê nhìn về phía trước, thản nhiên trả lời: "Tôi không biết, ngay cả lái xe tôi cũng chưa từng học qua, vừa rồi ở trong kết giới đua xe suýt chút nữa lật vào rãnh.”

Eva giật mình nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn: "Vậy sao cô dám lái?”

Thích Mê: "Bởi vì xe tôi vừa lái chứa đầy quỷ, không cần sợ đụng c.h.ế.t chúng.”

“Vậy cô không sợ mình xảy ra chuyện sao?”

“Ở trong kết giới sẽ không có chuyện gì.”

“Bây giờ chúng ta không ở trong kết giới đâu đấy!” Eva nhắc nhở.

“Biết, không thấy tôi lái rất chậm sao?!” "Thích Mê im lặng liếc cô ấy một cái.

Vừa dứt lời, Eva nhìn Thích Mê lái xe đè lên một bộ xương trắng bên đường, rộp một tiếng, xe buýt lắc lư trái phải.

Suýt nữa lọt xuống rãnh.

Eva: “...”

Eva quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Lãng Dữ phía sau, thấy hai bàn tay nhỏ bé của cậu gắt gao nắm chặt dây an toàn, gương mặt nhỏ bày tỏ nét mặt nghiêm túc căng thẳng, trong nháy mắt đã hiểu ra, yên lặng lùi về chỗ ngồi bên cạnh, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

Xe buýt vững vàng dừng lại trước cổng nhà trẻ.

Trải qua hai lần phanh gấp, ba lần suýt chút nữa lọt vào trong rãnh, Eva đã hoàn toàn nằm thẳng ở chỗ ngồi trong mãi một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Có thể lái xe bus như lái xe đua thế này, trước nay cô ấy chỉ mới gặp được một mình Thích Mê.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 72: Chương 72



Không thể nói là cô lái xe kém được, chỉ là mỗi khi bánh xe trượt xuống rãnh, chiếc xe chẳng khác gì sắp bị lật, thật sự thách thức năng lực chịu đựng của con người.

Sau khi bình tĩnh lại vài phút, Eva cởi dây an toàn, chậm rãi đứng dậy, cổ họng hơi khàn: "Mê, hứa với tôi, sau này đừng lái xe nữa.”

Thích Mê liếc cô ấy một cái, bĩu môi: "Sao thế? Tôi cảm thấy tôi lái cũng không tệ mà.”

Cũng, không, tệ?

“OMG, sao cô có thể nói ra lời như vậy chứ?” Eva không nói gì trợn trắng mắt.

Cô ấy mới chuẩn bị xuống xe thì đã bị Thích Mê gọi lại.

“Chờ một chút, mang một phần rau dưa này vào trước đi.” Thích Mê đi tới lối đi nhỏ trong xe, nhặt bốn củ khoai tây, năm củ cà rốt và một củ cải trắng đưa cho Eva.

Trên đường đi, Tiểu Lãng Dữ cũng đã vận dụng lực điều khiển hệ thực vật đem một bộ phận rau dưa trở lại độ tươi mới có thể ăn.

Eva nhìn đống nguyên liệu nấu ăn trong tay rồi lại nhìn phần lớn rau củ đều đã thối nát, nôn khan một tiếng, nhanh chóng chạy xuống xe.

Thích Mê cảm thấy buồn cười, ném từng chút từng chút thức ăn đã hỏng xuống đất, chất đống trong sân. Sau khi xong xuôi, cô ôm một đống rau dưa có thể ăn được, dắt Tiểu Lãng Dữ xuống xe, khóa kỹ cửa xe.

Vừa mới đi tới trong sân, Tiểu Lãng Dữ đột nhiên dừng chân bên cạnh một mảnh đất trống.

Cỏ cây khô héo ở khu vực này đã bị nhổ đi đốt lửa, chỉ còn lại mảnh đất trơ trụi đầy bùn đất.

Thích Mê hỏi: "Sao vậy?”

Tiểu Lãng Dữ chớp chớp đôi mắt đỏ xinh đẹp, thần bí giấu hai bàn tay nhỏ sau lưng: "Em có một niềm vui bất ngờ cho cô Thích, cô nhắm mắt lại đi.”

“Ngạc nhiên?” Thích Mê nửa tin nửa ngờ nhìn cậu hai giây, dưới sự thúc giục của Lãng Dữ cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Mười mấy giây sau có một trận gió thổi qua, bên tai của cô truyền đến tiếng lá cây xào xạc.

“Được rồi, cô Thích có thể mở mắt rồi!”

Thích Mê lên tiếng đáp, chậm rãi mở mắt ra.

Trước mắt cô, một gốc cây táo thấp bé cắm rễ trên mảnh đất cằn cỗi kia, lá cây xanh um tươi tốt, từng quả táo đỏ chín nặng trịch treo trên ngọn cây, gió thổi qua, trái cây nặng trĩu lung lay sắp đổ, cảnh tượng mùa thu hoạch vô cùng tốt đẹp.

Tiểu Lãng Dữ níu c.h.ặ.t t.a.y Thích Mê: "Cô thích không?”

Thích Mê vui mừng gật đầu: "Thích lắm, em lấy táo ở đâu ra vậy?”

“Em không tìm thấy quả táo nhưng em tìm được cái này...” Tiểu Lãng Dữ mở bàn tay nhỏ bé ra, trong lòng bàn tay có vài mảnh lá táo khô héo.

Mặc dù Thích Mê không có năng lực hệ thực vật, nhưng cô cũng biết mỗi lần vận dụng kỹ năng đều tăng thêm gánh nặng cho cơ thể. Trong thời gian ngắn như vậy, Tiểu Lãng Dữ nhiều lần sử dụng năng lực, còn chuẩn bị bất ngờ cho cô, thật sự làm cho cô vừa lo lắng vừa ấm lòng.

Ánh mắt cô vô thức mềm mại hơn, cô ngồi xổm xuống: "Em sử dụng nhiều năng lực như vậy, có mệt không?"

Tiểu Lãng Dữ cười lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô, dịu dàng nói: "Em không mệt, chỉ cần cô Thích vui là em vui.”

“Ừ, cô rất vui, cảm ơn em.” Thích Mê ôm Lãng Dữ vào lòng.

Cái ôm này, giống như mang theo ma lực nào đó không thể tả nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Lãng Dữ lặng lẽ đỏ lên. Cậu vội vàng lui về phía sau một bước, không biết sao lại cúi thấp đầu lắp bắp: "Chúng, chúng ta mau đi vào đi.”

“Được, đi thôi.”

Thích Mê không nhìn ra sự khác biệt gì, chỉ đứng dậy kéo bàn tay nhỏ bé của cậu, dắt đi vào nhà trẻ.

Tiểu Lãng Dữ cúi thấp đầu, cố gắng giấu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ở trong bóng tối đi vào nhà trẻ. Cậu rút bàn tay nhỏ bé ra xoay người chạy vào lớp Nha Nha.

Thích Mê sững sờ ở hành lang, nghi ngờ nhìn theo cậu: "Em làm sao vậy?”

“Không có việc gì... Em, em chỉ muốn vào sưởi ấm một chút.” Giọng nói yếu ớt của Tiểu Lãng Dữ truyền đến từ trong góc khuất.

Thích Mê ồ một tiếng như có điều gì đang suy nghĩ, đi vào lớp Đậu Đinh đối diện.

Vừa đẩy cửa ra, cô lập tức nhìn thấy mấy thằng nhóc xếp hàng đứng trước mặt cô, tươi cười chào đón: "Cô giáo Thích -- cô đã vất vả rồi --"

Trong tay mỗi đứa đều nắm giữ thứ gì đó, có đứa là đao kiếm nhựa, có đứa là chảo nhựa cùng d.a.o nĩa, còn có đứa cầm quái thú nhỏ, Ultraman cùng đũa thần.

Thích Mê cười cười, cảm giác có mệt mỏi đến đâu cũng bị quét sạch: "Các em hôm nay có ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ lớp Đậu Đinh của chúng ta không nào?"

“Có!" Bọn nhỏ đồng thanh trả lời, nhao nhao giơ ra “vũ khí” trong tay.

Thích Mê: "Được rồi, bây giờ cô giáo Thích đã về, các em có thể tự do chơi đồ chơi, lát nữa ăn cơm.”

“Được rồi! Nhiệm vụ kết thúc!”

Mấy đứa trẻ lập tức cởi giày, chạy tới tấm trải bằng chăn trên mặt đất bắt đầu ném một đống đồ chơi vào bên trong.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 73: Chương 73



Thích Mê đi tới bục giảng, đặt rau dưa trong tay xuống.

Thấy cô trở về, Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy cũng như trút được gánh nặng, chậm rãi thở dài một hơi.

Lần này Thích Mê ra ngoài về quá muộn, hơn nữa không chỉ có cô, Eva và Tiểu Lãng Dữ đều không ở chỗ này. Hai người bọn họ rất lo lắng, may mắn cả ba người đều bình yên vô sự trở về.

Trịnh Viện Viện cầm lấy khoai tây tươi cùng cà rốt: "Cô Thích, hôm nay cô còn tìm được cả rau củ tươi thế này cơ à?”

Thích Mê do dự một chút, trả lời: "Ừ, may mắn mới tìm ra.”

Sợ bọn họ biết được chân tướng không ăn nổi nên cô không nói cho bọn họ biết đây vốn là những món đồ được biến hóa từ những rau củ thối rữa.

Lúc này, Triệu Nhất Triết đột nhiên nhớ tới những lời Thích Mê đã nói trước khi các bé vẽ tranh, vội đứng dậy: "Cô Thích, cô đã nhìn thấy tranh của chúng em chưa?"

“Cô thấy rồi, vẽ rất đẹp.” Thích Mê cười khích lệ.

Vương Tiểu Hổ vừa nghe, cũng ma lanh thò cái đầu nhỏ ra: "Vậy cô Thích ơi, chúng em sẽ có thêm quà đúng không ạ?”

“Quà ư?” Thích Mê nhỏ giọng lẩm bẩm lại một lần, giơ rau củ tươi trong tay: "Buổi tối có rau tươi ăn, có tính là quà không?"

“Cà rốt sao, a em ghét cà rốt nhất!” Vương Tiểu Hổ vỗ trán, dùng tiếng phổ thông trọ trẹ đáp lại. Vừa nhìn đã biết nhóc đang bắt chước cách nói chuyện của Eva.

Triệu Nhất Triết ghét bỏ bĩu môi, cũng không muốn nhận quà: "Em không thích ăn rau... Cô giáo Thích có thể đổi quà không?"

Thích Mê nghĩ nghĩ: "Vậy... táo?”

Táo? Trịnh Viện Viện kinh ngạc dùng khẩu hình nói với Đỗ Thụy ở đối diện.

Đỗ Thụy nâng kính mắt, yên lặng khen Thích Mê lợi hại.

Nhưng bọn nhỏ rõ ràng không hề nể mặt, độ tuổi của mấy nhóc đang là thời điểm ghét ăn rau dưa hoa quả nhất. Mấy thứ này hoàn toàn không đả động được trái tim bọn trẻ, chúng nhao nhao quấn lấy Thích Mê muốn quà khác.

Vừa thấy lũ trẻ ầm ĩ đòi quà đến nhức đầu, Thích Mê cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nâng rau củ trong tay: “Những món rau củ này đều do các bác các chú nông dân vất vả trồng trọt ra. Bây giờ mặt trời không thể mọc, rau củ quý giá với chúng ta như thế nào, các em có biết không?”

Vẻ nghiêm túc của cô ảnh hưởng đến lũ trẻ, tiếng ồn ào của chúng càng lúc càng nhỏ đi, cuối cùng mấy gương mặt nhỏ nhìn nhau.

Thích Mê tiếp tục lạnh mặt, liếc mắt qua biểu cảm nhút nhát của đám bé con, chỉ thẳng Triệu Nhất Triết: "Bạn Triệu Nhất Triết, em có hiểu ý cô không?”

Triệu Nhất Triết rõ ràng đã hoảng sợ, cậu bé nhìn trái nhìn phải sau, nhỏ giọng trả lời: "Em, cha em nói, vạn vật sinh trưởng đều phải dựa vào mặt trời..."

Thích Mê: "Đúng, vạn vật sinh trưởng đều phải dựa vào mặt trời, hiện tại mặt trời đã mất, những món ăn này đối với chúng ta mà nói chính là thứ quý giá nhất không thể có cái gì quý giá hơn, chẳng lẽ như vậy lại không được tính là quà tặng hả?"

Lũ nhóc chớp mắt, không nói gì.

Cảm giác một giây sau đám nhóc con này có thể sẽ khóc lên, Thích Mê lập tức làm dịu nét mặt, mỉm cười vẽ một chiếc bánh cho chúng: “Nhưng hôm nay cô đã cố ý đi hỏi một chút, cây đũa thần, Ultraman và quần áo đã trên đường đến đây rồi, các em còn muốn chúng hay không?"

Đám nhóc con tủi thân: "Muốn ạ...”

Thích Mê nghiêng đầu: "Vậy các em có chịu ngoan ngoãn nghe lời không nào?”

“Có ạ.”

“Được rồi, các em chơi đi, cô đi nấu đồ ăn cho các em nhé.”

Nói xong, Thích Mê buông rau dưa trong tay xuống, mở cửa đi đến lớp Nha Nha.

Gạch đỏ và xi măng còn lại khi xây tường vừa vặn có thể dựng một cái bếp thấp bên cửa sổ lớp. Dưới sự trợ giúp kỹ năng của Thích Mê, không đến nửa giờ một cái bếp vuông vắn đã được dựng xong và dấy lên lửa lớn, chỉ chờ nồi nóng xào rau.

Thích Mê đứng trước bếp ngẩn ngơ hai giây, yên lặng quay đầu nhìn Eva.

Eva thoáng cái đã đọc hiểu được thứ gì đó trong ánh mắt của cô, vội lắc đầu xua tay: "Tôi là người nước ngoài, không biết nấu đồ ăn Trung Quốc, hơn nữa, tôi cũng không biết nấu ăn."

“Cũng đúng.” Thích Mê đành phải đi đến lớp Đậu Đinh đối diện.

Lúc này Trịnh Viện Viện đã rửa sạch tất cả rau dưa mang về, đang xoa tay nóng lòng muốn thử: "Yên tâm đi, ở nhà đều là tôi nấu cơm.”

Thích Mê: "Vậy vất vả cho cô Trịnh rồi, bên kia đã có gia vị đầy đủ.”

Trịnh Viện Viện bưng cả chậu thức ăn lên, nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm đi cô giáo Thích.”

Chân trước Trịnh Viện Viện vừa đi, chân sau Vu Kiều Kiều đã lập tức đứng dậy ngăn cản, biểu hiện vô cùng kích động: "Không, cô Thích! Đừng để cho mẹ em nấu ăn! Mẹ em nấu ăn rất tệ, mùi vị giống như phân ấy!”

Thích Mê trừng mắt nhìn: "Hả?”

“Như phân á?”

Như để xác minh những lời này của Vu Kiều Kiều, vài giây sau, lớp Nha Nha vang lên một tiếng thét chói tai của Trịnh Viện Viện.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 74: Chương 74



Lần này Đỗ Thụy phản ứng trước bước vài bước đã chạy ngay ra ngoài. Anh ấy đẩy cửa nhìn vào trong lớp Nha Nha, thấy nơi đây giống như đã trở thành tiên cảnh, tất cả đều là khói trắng sặc sụa người vào.

Trong sương mù, một ngọn lửa bốc lên thật cao giống như con rắn lửa.

"Oh my god! Viện, cô muốn đốt nhà sao?!" Trong phút chốc Eva đã chạy đến cạnh cửa.

Lãng Dữ ho khan vài tiếng, lập tức chạy đi mở cửa sổ.

Đỗ Thụy bước đi như bay, một tay cầm lấy nắp nồi bên cạnh lập tức đậy lại rồi dập tắt ngọn lửa.

Trịnh Viện Viện ho khan vài tiếng, sặc đến khóe mắt rưng rưng, trên mặt bị khói đen hóa trang thành mèo hoa, vội xin lỗi: "Xin lỗi, tôi chỉ là thấy lửa không đủ mạnh nên muốn thêm chút gỗ vụn vào, không ngờ tới dầu trong nồi liền cháy lên... Khụ khụ.”

“Hay là giao cho tôi đi.” Đỗ Thụy kéo Trịnh Viện Viện ra phía sau, đẩy nhẹ cô ấy ra cửa.

Thích Mê thuận thế kéo Trịnh Viện Viện qua, ngẩng đầu nhìn Đỗ Thụy: "Thầy Đỗ biết nấu cơm à?”

Đỗ Thụy ừ một tiếng, xoay người bận rộn.

Lúc này, Ngô Mộc Thần đứng ở hành lang chậm rãi mở miệng với một bộ dạng bất đắc dĩ nói: “Những người lớn này sao lại vô dụng như vậy”

"Yên tâm đi, tôi nấu ăn cũng không tệ.”

Mọi người yên tâm gật đầu rồi đều trở về chờ ăn cơm.

Lớp Đậu Đinh.

Trịnh Viện Viện chưa hoàn hồn, ngồi ở bên cạnh đống lửa ngơ người ra, hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng lăn dài.

Thích Mê ngồi bên cạnh vỗ lưng cô ấy, an ủi không sao đâu.

Vu Kiều Kiều giống như đã nhìn quen lắm rồi, ôm cả gói giấy đứng ở bên cạnh Trịnh Viện Viện, rút từng tờ từng tờ khăn giấy ra lau nước mắt cho cô ấy: "Mẹ, đừng khóc, về sau mẹ đừng tới gần phòng bếp nữa là được rồi.”

Trịnh Viện Viện nghẹn ngào nặn ra một chữ ừ.

Thích Mê nhận lấy khăn giấy trong tay Vu Kiều Kiều: "Đi chơi đi, ở đây có cô rồi.”

Vu Kiều Kiều lo lắng nhìn thoáng qua Trịnh Viện Viện, thấy cô ấy gật gật đầu, mới chần chờ rời đi: "Vậy mẹ, có việc mẹ cứ gọi con nhé.”

“Ừ.”

Sau khi Vu Kiều Kiều rời đi, bên đống lửa chỉ còn lại Trịnh Viện Viện và Thích Mê.

Cô ấy không khống chế được cảm xúc, che miệng nhỏ giọng khóc nức nở: "Thực sự xin lỗi cô Thích... Tôi thật sự rất vô dụng, đã làm cô thất vọng rồi, tôi quá quá ngốc.”

Thích Mê cười lắc đầu, giơ tay vén sợi tóc bên má cô ấy lên: “Cô ngốc ở đâu cơ chứ, nếu không có cô chăm lo cho đám trẻ nhỏ thì tôi đi ra ngoài nào có thể yên tâm. Cô rất tuyệt vời đấy, thế nên đừng khóc nữa nhé.”

Trịnh Viện Viện sụt sịt, lau nước mắt: "Ừ, tôi sẽ lập tức ổn lại ngay thôi...”

Thích Mê gật đầu, chờ cô ấy bình phục tâm tình.

Hai người đều im lặng.

Thích Mê nhìn cô ấy, không khỏi nhớ tới lúc mới quen Trịnh Viện Viện.

Khi đó, cô vừa rời bỏ thân phận người chơi tận thế, lòng chẳng hiểu gì cứ vậy đi đến nhà trẻ. Trịnh Viện Viện mang thân phận giáo viên đứng lớp kiên nhẫn dạy từng chút một cho cô, nhờ có cô ấy cô mới từ từ học rất nhiều kỹ năng chăm sóc cho người khác.

Trịnh Viện Viện là người dịu dàng nhất cô từng gặp, đối với ai cũng rất có kiên nhẫn, rất ít khi thấy cô ấy tức giận.

Sau này cô mới biết được, thân phận bối cảnh của Trịnh Viện Viện thật ra rất tốt. Cô ấy có thể xem như một thiên kim nhà giàu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, từ nhỏ đến lớn đều là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, mười ngón tay không dính nước xuân, càng miễn bàn đến nấu cơm làm việc nhà. Sở dĩ biến thành giáo viên mẫu giáo là vì cô ấy đã trở thành một người mẹ đơn thân khi giữa tuổi xuân gặp phải một tên cặn bã.

Suy cho cùng cô ấy vốn là đóa hoa trong nhà kính, dễ dàng bị lừa dối. Lúc học đại học Trịnh Viện Viện đã bị một nam sinh lừa dối tình cảm lại lừa thân. Cha mẹ cô ấy nổi giận không đồng ý, cô ấy lại đương lúc yêu đương mù quáng, chống đối mẹ cha, theo chân tên nhóc nghèo nàn lập nghiệp, rời bỏ gia đình, rũ bỏ tình thân.

Sau đó, chuyện cổ tích tan vỡ, người đàn ông nọ chán ghét cô ấy, đề nghị chia tay.

Trịnh Viện Viện tính tình bướng bỉnh, cảm thấy không có mặt mũi nào về nhà nên vẫn chưa từng kể chuyện cho cha mẹ nghe, tiếp tục tự lực cánh sinh xin việc làm nghề chăm trẻ, một mình nuôi dưỡng Vu Kiều Kiều.

Trên một khía cạnh nào đó, Thích Mê rất ngưỡng mộ cô ấy.

Nếu đổi lại là cô, chưa chắc cô đã có thể bình tĩnh nuôi dưỡng con cái như vậy.

“Cô Thích?” Lúc này, đôi mắt to của Trịnh Viện Viện khẽ chớp chớp, gọi lại suy nghĩ của Thích Mê.

Thích Mê nhìn cô ấy cười cười, bỗng nhiên nghĩ tới bức tranh của Vu Kiều Kiều, cô hỏi: "Đúng rồi, tôi thấy bức tranh của Vu Kiều Kiều trong hành lang đã biến mất, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

“À, nó ở chỗ tôi.” Trịnh Viện Viện sụt sịt, lấy bức tranh được gấp gọn trong túi mình ra: “Tôi cảm thấy hơi sợ nó nên đã cất đi.”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 75: Chương 75



Thích Mê nhận lấy, mở bức tranh ra, cười nói: "Bức tranh này là bảo bối đấy, hãy treo lên đi.”

Trịnh Viện Viện ngẩng đầu: "Bảo bối? Ý của cô là gì?”

“Con gái của cô đã vẽ là một lá bùa trừ quỷ...” Thích Mê lấy điện thoại di động ra, đưa ảnh chụp trong album chỉ cho cô ấy xem: “Lần này ra ngoài, nhờ có bức tranh này nên tôi mới có thể thoát ra được từ trong tay nhiều quỷ quái như vậy.”

Trái tim Trịnh Viện Viện đập thình thình: "Ngày tận thế này còn có cả quỷ sao?”

Thích Mê: "Cũng không thể nói là quỷ được... nói đúng ra chúng chỉ là một loại ám vật, rất phổ biến trong môi trường tận thế như thế này.”

Trịnh Viện Viện dường như hiểu được cái gì đó ồ một tiếng rồi đứng dậy: "Vậy bây giờ tôi dán nó lên nhé.”

“Không cần vội vã.” Thích Mê đưa tay giữ chặt cô ấy: "Tôi chỉ tò mò, tại sao Vu Kiều Kiều lại vẽ ra bức tranh thế này vậy?”

Trịnh Viện Viện yên lặng ngồi trở lại vị trí, suy nghĩ một chút, trả lời: "Hẳn là ông nội tôi đã dạy đó... Lần trước tôi mang con bé về quê nhà ở nông thôn, con bé một mực đi theo ông nội của tôi chơi. Ông nội tôi được xem như là vị bán tiên khá nổi tiếng trong thôn, hình như ông ấy còn nói Kiều Kiều rất có tiềm chất về phương diện này. Lúc ấy tôi tùy tiện nghe, không nghĩ tới con bé lại tự nhiên biết vẽ bùa hộ mệnh.”

Nói tới đây, hai người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Vu Kiều Kiều.

Thích Mê đột nhiên nghĩ đến chuyện từ khi Kiều Kiều đến thế giới tận thế cô bé vẫn luôn một mực nhắc tới quỷ, cô vô thức liếc quan cửa sổ: “Không phải ngay từ ban đầu con bé đã trông thấy cái gì mà chúng ta không để ý đến đấy chứ?”

“Thật sao?" Trịnh Viện Viện nhìn cô chằm chằm, co người lại.

Những thứ khiến người ta không thể nhìn thấy này luôn mang đến cảm giác sợ hãi nhất.

Lúc này, Đỗ Thụy đột nhiên đẩy cửa đi vào, Trịnh Viện Viện sợ tới mức cả người run b.ắ.n lên.

Đỗ Thụy không hiểu nguyên do, đứng ở cửa giật mình hỏi: "Làm sao vậy?”

Thích Mê cười vỗ vỗ vai Trịnh Viện Viện: "Không có việc gì, đều do đoán mò mà thôi.”

Đỗ Thụy Không hỏi nhiều, ồ một tiếng: "Đồ ăn làm xong rồi, dọn dẹp bàn một chút đi.”

“Được!”

Thích Mê lập tức đứng lên, chỉ huy các đám trẻ đi theo Trịnh Viện Viện ra ngoài rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Cô sắp xếp toàn bộ bàn ghế trong phòng học song song với nhau.

Bỗng nhiên cảm giác có một đứa trẻ nhỏ đi vào trong, cô quay đầu nhìn, là Tiểu Lãng Dữ.

Tiểu Lãng Dữ yên lặng giúp cô chuyển băng ghế nhỏ.

Thích Mê đi tới nhận lấy: "Cứ để đấy đi, em sang tìm cô Trịnh rửa tay rồi về ăn cơm nhé.”

“Em giúp cô chuẩn bị xong rồi đi.” Tiểu Lãng Dữ ngẩng đầu, con mắt cười cong như trăng lưỡi liềm.

Thích Mê vui vẻ, nhịn không được nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt mập mạp của nhóc, trong giọng nói không tự giác mang theo chút cưng chiều: "Được~”

Vài phút sau, hai người họ sắp xếp xong xuôi.

Thích Mê phủi phủi bụi trên tay, tiện đường bế Lãng Dữ lên.

Trong đáy mắt Tiểu Lãng Dữ hiện lên chút hoảng hốt, cả cơ thể cứng đờ: "Cô, cô Thích, em có thể tự đi.”

Cậu vất vả lắm mới ổn định được tâm trạng, lần này thì hay rồi, mặt mũi lại đỏ bừng.

Thích Mê còn cố ý trêu ghẹo: "Ôi, thẹn thùng sao?”

“Em, em nóng.” Tiểu Lãng Dữ giơ hai tay ôm mặt.

Lúc này, bọn nhỏ lần lượt từ nhà vệ sinh chạy về, vừa thấy Tiểu Lãng Dữ đang bám trên người Thích Mê, Triệu Nhất Triết lập tức a một tiếng: "Cô Thích, sao cô lại bế bạn nhỏ này?”

Thích Mê ngượng ngùng cười, đang suy nghĩ làm thế nào để trấn an đứa bé ghen tuông này. Đột nhiên Tiểu Lãng Dữ dùng bàn tay nhỏ bé ôm lấy cô, tựa cái đầu nhỏ lên vai cô, nũng nịu: "Cô Thích, em muốn rửa tay ăn cơm.”

Nói xong, cậu còn đắc ý nở nụ cười rất đáng ăn đòn với Triệu Nhất Triết.

Triệu Nhất Triết: "...!”

Triệu Nhất Triết hóa đá tại chỗ.

“Ừ, cô dẫn em đi rửa tay.” Thích Mê hoàn toàn không nhận ra cảm xúc kỳ quái giữa hai cậu bé, sau khi an ủi Triệu Nhất Triết qua loa cô ôm Tiểu Lãng Dữ ra khỏi phòng học.

Ngô Mộc Thần nhìn lướt qua vai Thích Mê, nhàn nhạt liếc nhìn đứa trẻ nhỏ trong lòng cô.

Vừa quay đầu đã thấy Triệu Nhất Triết nắm chặt hai nắm tay nhỏ, nhe răng, dường như muốn lập tức biến thân thành quái vật nhỏ liền đi tới hỏi: "Làm sao vậy?"

Triệu Nhất Triết thở phì phò phồng mặt: "Ngô Mộc Thần, tớ gặp tình địch rồi!”

Ngô Mộc Thần im lặng hai giây, không muốn hỏi thêm gì nữa, yên lặng rời đi: "Ồ.”

Lúc Thích Mê dẫn Tiểu Lãng Dữ trở về, bọn nhỏ đều đã xếp hàng ngồi xong.

Trên bàn bày một đĩa khoai tây sợi xào, một đĩa cà rốt thái lát, một đĩa cải trắng ngâm giấm, còn có một tô canh thịt thái lát, dinh dưỡng coi như không tệ khá có chất. Miếng thịt là thịt sư tử biến dị, Thích Mê và Eva ăn xong cảm thấy không có phản ứng gì liền mang một ít quay lại, Đỗ Thụy không hỏi, cô cũng không nói, dù sao ăn vào cũng na ná hương vị thịt bò.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 76: Chương 76



Thích Mê bế Tiểu Lãng Dữ ngồi xuống ghế. Thật trùng hợp vừa hay lại ngồi đối diện Triệu Nhất Triết.

Triệu Nhất Triết vừa nhai thức ăn vừa tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Lãng Dữ.

Tiểu Lãng Dữ cười khẽ một tiếng, vừa mới chuẩn bị dùng đũa gắp cải trắng trước mặt, đột nhiên chợt nghe thấy Triệu Nhất Triết hô to một tiếng: "Thầy Đỗ, em muốn ăn cải trắng!"

Tiếng gào này làm Đỗ Thụy sợ tới mức rùng mình. Anh ấy không nói gì chỉ nhìn Triệu Nhất Triết, nghiêm túc bảo: "... Đừng lớn tiếng như vậy, thầy có thể nghe thấy.”

Đỗ Thụy đứng dậy bê cải trắng dấm chua, gắp cho cậu bé một ít, mới vừa đem cái đĩa thả về chỗ cũ còn không kịp ngồi thì đã nghe thấy Triệu Nhất Triết lại gào lên: "Em muốn ăn cà rốt!"

Đỗ Thụy: “...”

Đỗ Thụy đứng dậy, thấy Tiểu Lãng Dữ đang gắp cà rốt ăn ngon lành nên không thể không biết xấu hổ mà lấy đi. Anh ấy dừng một chút, quay đầu đánh giá ánh mắt của Triệu Nhất Triết, hiểu ra hai tên nhóc này đang chơi đùa phân cao thấp liền yên lặng ngồi trở lại vị trí, không quản nữa.

Thấy bọn trẻ ăn gần xong, Thích Mê đi hái mấy quả táo vào làm điểm tâm ngọt sau bữa cơm.

“Được rồi, mọi người ăn gần xong rồi. Cô có một chuyện muốn nói với mọi người đây.” Thích Mê đứng trên bục giảng vỗ tay.

Trong lúc nhất thời, mấy chục con mắt lớn nhỏ đều đồng loạt quét qua.

“Hôm nay cô lái một chiếc xe buýt du lịch về, mấy ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi nhà trẻ đi đến địa điểm nhiệm vụ tiếp theo cho nên các em phải ngoan ngoãn nha.” Thích Mê dặn dò.

Dương Thắng Tráng vừa nghe xong, vội nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, duỗi cái cổ nhỏ: "Xe bus? Cô ơi, vậy thì nhiệm vụ “bảo vệ lớp Đậu Đinh” của chúng ta đã hoàn thành rồi có phải không ạ?”

Thích Mê: "Vẫn chưa, chờ đến ngày chúng ta xuất phát, nhiệm vụ của các em mới được coi như hoàn thành.”

Vu Kiều Kiều: "Cô Thích, mấy ngày nữa là mấy ngày?”

Thích Mê suy nghĩ một chút, hôm nay cô phải tiến hành quét dọn xe và sửa chữa máy phát điện, ngày mai tìm công cụ và vật liệu, ngày mốt tiến hành thiết kế và cải tạo xe buýt... hẳn là không lâu lắm: "Một tuần đi."

Vương Tiểu Hổ giơ tay hỏi: "Vậy chúng ta rời khỏi nơi này, cha mẹ trở về tìm không thấy chúng ta thì làm sao bây giờ?"

“Không đâu, các em ở đâu cha mẹ cũng có thể tìm được." Thích Mê an ủi.

"Cô giáo ơi, đã lâu như vậy rồi mà mặt trời vẫn còn chưa mọc? Rốt cuộc khi nào cha mẹ chúng em mới có thể trở về ạ?"

“Ông bà ngoại em cũng không về được sao?”

“Cô Thích, có phải cha mẹ không cần chúng em nữa không?”

Trong khoảnh khắc, khung cảnh đã bị mất kiểm soát..

Theo cách hiểu của bọn nhỏ, một tuần phải dài như một năm. Nhiều ngày đêm không gặp được cha mẹ như vậy, tất cả đỏ hoe mắt.

Ngay cả Vương Tiểu Hổ to gan nghịch ngợm nhất cũng lau nước mắt, hít hít mũi: "Em, em nhớ cha mẹ của em..."

“Em cũng nhớ bọn họ.”

“Em muốn về nhà.”

"Mẹ... con muốn mẹ..."

Đỗ Thụy cùng Trịnh Viện Viện lập tức buông đũa xuống, ôm bọn trẻ vào trong lòng an ủi.

Thích Mê nhìn xuống phía dưới, cổ họng bỗng nhiên hơi tắc nghẹn.

Những nhóc con này đều mới bốn năm tuổi, tất cả đều được phụ huynh nâng như nâng trứng. Bình thường nắm tay đi trên đường cũng không phụ huynh nào dám buông tay con trẻ ra, thế mà giờ đây không hiểu tại sao chúng lại bị kéo vào thế giới tận thế này. Không thể gặp được người nhà, ngoan ngoãn nghe lời đến giờ này đã là chuyện vô cùng giỏi giang.

Thích Mê nghẹn ngào, cố nhếch khóe miệng: "Các em thật sự rất tuyệt, đều là các anh hùng nhỏ lợi hại... Cha mẹ các em nhất định sẽ tự hào về các em.”

Vừa nghe được lời khích lệ, đám nhóc con đè nén đã lâu không nhịn được cất tiếng khóc lớn lên.

Tiểu Lãng Dữ và Ngô Mộc Thần ngơ ngẩn, ngồi ở trong đó rất không phù hợp với bè bạn, nhìn sang trái, đứa nhỏ đang khóc, nhìn sang phải lại là một đứa nhỏ đang khóc, đành phải yên lặng nhảy xuống ghế nhỏ.

Động tác của hai người cực kỳ giống nhau, tay nhỏ bé đút trong túi, dáng điệu "Những đứa nhỏ này sao không bớt lo như vậy" giống như người ngoài cuộc, bước ra đứng ở cạnh cửa.

Tiểu Lãng Dữ nhìn thấy Triệu Nhất Triết khóc oa oa lớn đến nỗi nước mũi chảy ra không khỏi nghĩ lại về một chút hành vi ấu trĩ lúc trước của mình...... Kết quả vừa quay đầu, liền thấy Thích Mê ôm Ngô Mộc Thần với giọng nói an ủi, Ngô Mộc Thần giống như còn đắc ý nhướng mày về phía cậu

Tiểu Lãng Dữ: “...”

Ngày hôm sau, Thích Mê sửa lại máy phát điện loại nhỏ đã cũ kỹ, sau khi nối vào mạch điện phòng học bóng đèn đã lâu không có công việc cuối cùng sáng lên.

Có lẽ do đã giải tỏa cảm xúc ra ngoài nên tâm tình bọn nhỏ bình tĩnh hơn không ít. Sau khi chiếm được cây đũa thần cùng quần áo Ultraman trong truyền thuyết, lũ trẻ lập tức ngoan ngoãn đi theo Trịnh Viện Viện cùng Đỗ Thụy. Mỗi ngày không ở trong lớp tiến hành đọc sách và vẽ vời thì sẽ thỉnh thoảng ra cửa hái chút táo rồi lập tức lại chạy về lớp dưới sự bảo vệ của Thích Mê.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 77: Chương 77



Eva và Tiểu Lãng Dữ đi theo hỗ trợ cho Thích Mê ở trong xe buýt, đợi đến khi chuẩn bị ăn cơm, Đỗ Thụy tới gọi thì họi mới trở về.

Trong khoảng thời gian này, xem như bọn họ đang ở trong một thế giới tận thế yên bình và đơn giản.

Một tuần sau, Thích Mê đúng hẹn cải tạo xong xe buýt.

Cô đứng trước cửa lớp Đậu Đinh cẩn thận kiểm tra những thứ cần mang đi. Tất cả đồ đạc có thể sử dụng trong phòng học đều đã được đóng gói bỏ vào trên xe, chỉ để lại vài chiếc bàn bừa bộn trong phòng học.

Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy đang bận rộn sửa soạn cặp sách cho bọn nhỏ. Trong mỗi cặp sách nhỏ đều chứa đồ ăn vặt, hoa quả, đồ ăn còn lại đều chất lên đặt ở trên xe buýt.

Bọn nhóc con vui vẻ cười nói, giống như đang đi du lịch vậy.

"Cô Thích, cô thật sự đã cải tạo xe buýt thành xe RV sao? Loại xe RV rất đắt tiền ấy ạ?"

“Đúng vậy, đâychính là một loại xe rất đắt, có phải cô giáo rất giỏi không?” Thích Mê đắc ý khoanh tay.

Vương Tiểu Hổ đeo cặp sách nhỏ, cúi đầu định xông về phía trước thì bị Thích Mê đè đầu lại.

Trong khoảng thời gian này, đám nhóc con vẫn luôn muốn tận mắt chứng kiến chiếc xe buýt du lịch này, nhưng mỗi lần Thích Mê đều nói cô muốn giữ bí mật. Hôm nay cuối cùng có thể đi xem, mỗi đứa nhỏ đều không thể chờ đợi được, lưng đeo cặp sách nhỏ lập tức đòi chạy ra ngoài.

Thích Mê ra vẻ nghiêm túc: "Tay trong tay, xếp hàng.”

“Vâng.”

Vương Tiểu Hổ cao to đành phải đi tới phía sau cùng của đội ngũ.

Sau khi kiểm tra chung quanh thấy không còn gì sai sót, Thích Mê mang theo đám nhóc con lớp Đậu Đinh đi ra khỏi nhà trẻ.

Cô cố ý dỡ bỏ lan can bên ngoài sân, đợi Đỗ Thụy vững vàng dừng xe trước cửa lớn mới dẫn lũ trẻ bước ra sẵn sàng bước lên xe ngay.

Vùng không gian đầu tiên họ trông thấy ngay khi mới lên xe là buồng lá. Thích Mê sử dụng một tấm thủy tinh đơn giản chia tách buồng lái cùng buồng sau, như thế cho dù cô ở đâu cũng có thể ghé mắt ra sau trông chừng lũ nhỏ, còn đám bé con muốn nhìn sang tình trạng bên cô lại khó khăn. Thế thì trên quãng đường di chuyển, lỡ có gặp phải xương trắng hay quái vật gì đó các bé sẽ không bị dọa sợ.

Phần chính của tầng một xe buýt du lịch được Thích Mê cải tạo thành khu vực hoạt động hàng ngày của bọn trẻ.

Bên trái có một khu vực được xây dựng tương tự như quầy bar, ba cái ghế nhỏ trong phòng học được lắp đặt ở đây. Nhà bếp nối liền với quầy bar, kéo dài đến đuôi xe, đồ ăn và gia vị đều đầy đủ mọi thứ, còn có thùng nước tiện lợi, đều đặt gọn gàng trong ngăn tủ.

Nửa bên phải được sắp xếp thành bộ phận phòng khách khá quy củ. Giữ nguyên hai hàng chỗ ngồi xe buýt mặt đối mặt, ở giữa lắp đặt một cái bàn gỗ đơn giản, ăn cơm ngủ đều có thể ở chỗ này. Nhà vệ sinh ở phía sau phòng khách gần đuôi xe, Thích Mê tìm vật liệu gỗ dày chế tác ra ngăn cách, còn cố ý để lại một cánh cửa sổ nhỏ để tiện thông không khí.

Không gian xe buýt rất lớn, sáng tạo như vậy cũng không chật chội.

Bọn nhỏ cảm thán sờ khắp chung quanh một lần liền nóng lòng muốn đi lên cầu thang.

Tầng hai, Thích Mê đặc biệt chế tạo cho khu ngủ và khu chơi đùa cho bọn trẻ.

Khu vực ngủ nằm ở đuôi xe. Thích Mê dùng phần mặt ghế tháo ra chia tổng cộng làm mười một khu vực. Phần mặt ghế bọc bọt biển có thể tránh đụng bị thương những đứa trẻ này. Giường nhựa nhỏ sau khi bỏ vào lại vừa vặn đặt ở nơi đó cũng không cần sợ lúc lái xe những chiếc giường này sẽ tùy ý di chuyển. Mỗi một cái giường nhỏ đều có thêm dây an toàn, càng khiến nó thêm an toàn vững chắc.

Khu vực chơi rộng hơn nhiều, nhưng cũng có dây an toàn bên cạnh mỗi đệm để tránh nguy hiểm khi phanh khẩn cấp.

Khi đến giờ ngủ, hai hàng đệm có thể được ghép lại thành một chiếc giường, nơi ngủ có thể không cần giáo viên gác đêm.

Toàn bộ kính xe, ngoại trừ kính chắn gió và kính hai bên buồng lái phía trước, tất cả những thứ khác đều được Thích Mê dán đủ loại áp phích quảng cáo dạng hoạt hình đáng yêu. Còn có tranh bọn nhỏ vẽ gần đây, chủ yếu là bùa trừ quỷ của Kiều Kiều, tất cả đều dán lên thủy tinh từ bên ngoài, tránh cho ám vật xâm nhập.

Sau khi nhận được lời cảm ơn nhiệt tình của bọn nhỏ, Thích Mê mỉm cười từ tầng hai đi xuống.

Eva ngồi trong phòng khách, giơ chai bia lên bắt chước giọng nói của bọn trẻ: "Cảm ơn cô Thích~"

Sắc mặt của Thích Mê đột nhiên thay đổi, cô tỏ vẻ đang thể hiện đầy sự chán ghét.

Cô bước tới giật lấy chai bia từ tay Eva: “Cô lấy nó từ đâu ra vậy?”

Eva mỉm cười nói: “Tôi giữ nó đến tận bây giờ để mừng ngày ra đi.”

Thích Mê nhìn ngày tháng trên đó, cười khúc khích, rồi đưa lại cho cô ấy: "Hết hạn rồi, cô còn uống được không?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 78: Chương 78



"Hương vị không thay đổi thì cũng được." Nói xong, Eva ngẩng đầu lên nhấp thêm một ngụm.

Thích Mê bất đắc dĩ cười, quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ nép ở sau ghế, lập tức kéo Eva đi tới quầy bar: "Đi đi, đi đi, đừng uống rượu trước mặt bọn trẻ."

"Fine. Được thôi" Eva gần như đã quen với tính cách của Thích Mê, cô ấy trợn mắt, xoay người ôm chai ngồi sang một góc quầy ba.

Thích Mê ngồi xuống chỗ của Eva, đối mặt với Tiểu Lãng Dữ: "Sao em không lên chơi với các bạn?"

Tiểu Lãng Dữ cười lắc đầu: “Em ngồi đây cũng được rồi ạ.” Thích Mê mỉm cười, nhìn bộ dáng xinh đẹp đáng yêu của cậu, không khỏi ra vươn tay nhéo má.

Tiểu Lãng Dữ vội vàng cúi đầu che giấu khuôn mặt đỏ bừng.

Lúc này, người cuối cùng của lớp - Đỗ Thụy cũng đã lên xe, anh ấy khóa cửa lớp Đậu Đinh rồi lên xe ngồi vào ghế lái.

Mặc dù đã có bằng lái xe nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy lái một chiếc xe lớn như vậy nên anh ấy vẫn có chút lo lắng, hít một hơi thật sâu mới nhớ thắt dây an toàn.

Thích Mê đi tới, ngồi vào ghế phụ: "Đừng lo lắng, anh lái xe rất vững vàng, cứ lái bình thường thôi."

Thích Mê đi tới, ngồi vào ghế phụ: "Đừng lo lắng, anh lái xe rất vững vàng, cứ lái bình thường thôi."

Đỗ Thụy ậm ừ, lớn tiếng hỏi: "Sẵn sàng chưa? Tôi... tôi sắp lái đi đó.”

“Không sao đâu, bọn trẻ đã thắt dây an toàn rồi.” Trịnh Viện Viện ở tầng hai trả lời.

Đỗ Thụy hạ phanh tay, từ từ nhấc côn lên, khởi động xe rồi nhẹ nhàng lái xe về hướng Đông Nam mà Tiểu Lãng Dữ cảm nhận được.

Tối tăm và yên tĩnh hơn bao giờ hết.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Thụy ra đường sau nhiều ngày như vậy kể từ khi anh ấy đến nơi tận thế này.

Chiếc xe buýt đang chạy trên một con đường vắng, đèn pha trắng bật sáng, xung quanh là bóng tối, trong im lặng, chỉ có tiếng bánh xe lăn qua lăn lại vang vọng, chợt xua tan bầu không khí u ám đặc trưng của ngày tận thế cấp độ cao nhất.

Đỗ Thụy vô thức hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

Anh ấy rất sợ có thứ gì đó khủng khiếp sẽ bất ngờ xuất hiện ở nơi được ánh đèn xe chiếu sáng.

Mặc dù Thích Mê liên tục nói: "Không sao đâu, đừng lo lắng" nhưng trái tim anh ấy vẫn như nghẹn trong cổ họng, không dám thả lỏng chút nào. Trên đường, ngoài những mảnh quần áo kỳ lạ rải rác trên mặt đất, đôi khi anh ấy còn bất ngờ nhìn thấy một bộ xương trắng, khiến anh ấy sợ đến mức hồn bay ra ngoài.

Tinh thần căng thẳng cao độ, trên trán Đỗ Thụy toát ra một tầng mồ hôi lạnh dày đặc, dần dần lọt vào trong mắt. Anh ấymuốn lau nó, nhưng vì tayphải liên tục di chuyển nên chỉ có thể mắt mở mắt nhắm tránh thoát.

Cảm giác được hơi thở của Đỗ Thụy càng ngày càng nặng nhọc, Thích Mê nghi hoặc nhìn anh ấy. Thấy anh quá căng thẳng, cô lập tức nói: “Thầy Đỗ, anh dừng lại một lát.” Đỗ Thụy nuốt khan, phản ứng vài giây rồi từ từ đạp phanh.

Thích Mê đưa cho anh ấy mấy tờ giấy: "Anh căng thẳng quá rồi."

Đỗ Thụy gật đầu nhận lấy, lau mồ hôi: "Xin lỗi..."

"Bình tĩnh, không có gì phải sợ cả, cứ lái xe bình thường thôi." Thích Mê an ủi.

Đỗ Thụy: "Tôi biết... đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài nên vẫn còn hơi lo lắng."

Lúc này, Eva đẩy cửa kính bước ra ngoài, chai bia còn nửa lủng lẳng trên tay cô ấy, cô ấy đi tới nghiêng người đến cạnh Đỗ Thụy nói: "Don"t worry, Thụy, người mới mới đến đây lần đầu đều lo lắng, nhưng anh đừng căng thẳng quá, nơi đây vẫn còn tôi và Mê mà.”

Đỗ Thụy gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi khởi động xe lại.

Bọn trẻ trên tầng hai cười không ngớt, giờ đây dưới sự dẫn dắt của Trịnh Viện Viện các em hát bài hát thiếu nhi "Trồng cây mặt trời", giọng nói ngây thơ đáng yêu vang vọng trong xe, đọng lại rất lâu trong vùng hoang dã.

Thích Mê tựa vào ghế hành khách vô thức ậm ừ.

Tiểu Lãng Dữ ngồi co ro trên ghế, hơi nhếch khóe môi, chăm chú lắng nghe tiếng ngâm nga của cô.

Trong xe nhất thời yên tĩnh, mọi người đều có tâm trạng yên bình nhàn nhã. Dần dần, Đỗ Thụy thở phào nhẹ nhõm, đã bình tĩnh hơn lại. Sau khi rời thành phố, anh ấy lái xe buýt nhanh chóng lao vào một cánh đồng.

Ding ding ding!

Âm thanh yếu ớt của điện thoại di động phát ra từ trong túi của Thích Mê, phá vỡ sự yên bình hiếm có này.

Cô lấy điện thoại ra nhìn, khẽ cau mày rồi đứng dậy: "Thầy Đỗ, đỗ xe ở đây trước rồi mở cửa cho tôi."

Đỗ Thụy đáp lại rồi dừng xe: "Có chuyện gì thế?"

"Tôi đi tới phía trước nhìn xem. Mọi người ở đây chờ tôi về nhé." Nói xong, Thích Mê xuống xe.

Eva vội cầm đại đao định đi theo nhưng bị Thích Mê ngăn cản: "Xin lỗi Eva, tôi biết cô không muốn quan tâm đến bọn trẻ nhưng tôi phải nhờ cô. Hãy ở lại nơi này chăm sóc các bé hộ tôi."

Eva cau mày: "Trước tiên hãy nói cho tôi biết cô định làm gì đã."

Thích Mê lấy điện thoại ra, bật màn hình lên. Bản đồ hiển thị vị trí của con bọ rùa kim loại cách đó không xa.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 79: Chương 79



"Người tiến hóa kia trước đây đã đi đến sở thú ở phía Tây bắc, bây giờ chắc chắn xung quanh anh ta đang có rất nhiều động vật biến dị. Nếu anh ta tiếp tục lái xe về phía trước, tôi sợ anh ta sẽ rơi vào bẫy..." Thích Mê cầm điện thoại di động vỗ vỗ vai Eva: “Tôi ra xem xét tình hình trước, ở đây giao cho cô, đợi tôi về sẽ đãi cô uống một ly!"

Eva không thể làm gì: "Được rồi! Tôi chắc chắn sẽ đợi cô về!"

“Ừ, tôi nhất định sẽ mang đồ về!” Thích Mê kéo chiếc xe máy ra khỏi khoang hành lý của xa buýt. Sau khi được sửa đổi, xe máy có xếp gọn lại cất vào trong khoang hành lý mà không tốn nhiều diện tích, khi cần sử dụng chỉ cần lấy và mở ra, xe sẽ lại trông như hàng mới.

Thích Mê đội mũ bảo hiểm và phóng đi.

Sau khi Eva ngồi lại quầy bar, Đỗ Thụy ấn nút đóng cửa xe lại, đợi chờ tin tức từ phía Thích Mê.

Vài phút sau, Thích Mê đỗ xe máy bên đường, tắt máy rồi tiến về phía trước.

Ở nơi hoang dã, tiếng kêu của hổ có thể nghe rất rõ ràng đang dần dần lan rộng và ngày càng to hơn như những gợn sóng âm. Ngay sau đó, một tiếng voi gầm vang tận trời, nổ vang bên tai cô, chắc hẳn khoảng cách của nó tới chỗ này không xa.

Hổ và sư tử đều to lớn đến nực cười, vậy con voi đột biến phải to đến mức nào?

Giống như một chiếc xe tải?

Với sự tò mò mạnh mẽ, Thích Mê nhanh chóng nhảy xuống cánh đồng ven đường khom người đi về phía trước.

Âm thanh của các loài động vật ngày càng to hơn, xen lẫn với tiếng kim loại va chạm vào nhau.

Sau khi rẽ qua một ngọn đồi, cô nhìn thấy một con voi và hai con hổ đang tấn công một chiếc ô tô màu đen trên một cánh đồng rộng lớn. Vài con khỉ đột biến, có kích thước gần bằng con trưởng thành, đang nằm trên nóc xe, gõ cửa không ngừng.

Trên con đường chính bên kia, người đàn ông mặc áo choàng đang ngồi trên lưng con sư tử đột biến bị thương, ba con công đột biến khổng lồ xòe bộ lông màu xanh lam tuyệt đẹp của chúng và tạo thành một vòng tròn để bảo vệ anh ta. Một con gà trống -con vẹt cỡ lớn với cái mỏ màu đỏ và bộ lông màu xanh lá cây đáp xuống vai anh.

Có vẻ như người đó đã mang theo gần như tất cả các loài đột biến mà mình có thể tìm thấy, giống như một vườn thú nhỏ vậy.

Thích Mê nhìn qua, chọn một vị trí có góc nhìn tốt, ngồi xổm xuống, từ xa quan sát.

Không lâu sau, tiếng hét của vài cô gái vang lên từ trong xe.

Người đàn ông mặc áo choàng cười khúc khích vài tiếng rồi ra lệnh cho hổ và voi húc xe mạnh hơn: "Đừng mong sẽ có người đến cứu các cô, bước ra đây và trở thành thịt trong bụng các bảo bối của tôi đi.”

"Thịt trong bụng! Thịt trong bụng!” con vẹt vỗ cánh bắt chước.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, con voi to cỡ xe tải hưng phấn gầm lên, lấy chiếc vòi dài cuốn chiếc xe tải. Nó không thèm để ý đến vài con khỉ còn bám trên đó, mà lao thẳng xuống đất, đập mạnh một phát.

Rầm một tiếng, chiếc xe biến dạng lăn qua. Khi cửa mở ra, phần thân trên của cô gái lộ ra ngoài.

Không có sự thay đổi kỳ lạ nào trên khuôn mặt nên hẳn cô ấy không phải một con quái vật.

Ngay khi Thích Mê đang suy nghĩ, cô đã nhìn thấy cô gái bị một con khỉ kéo ra khỏi xe.

Như nhặt được món đồ chơi vui nhộn nào đó, vài con khỉ chạy vòng quanh la hét phấn khích. Chúng vừa chạy vừa túm tóc cô gái kéo cô dọc theo sàn đất. Cả vùng hoang dã vang vọng tiếng hét bất lực của cô gái.

Đôi mắt của Thích Mê lóe lên, cô nắm chặt thanh loan đao, định ném nó ra ngoài.

Đột nhiên, trong xe có một tia sáng lóe lên.

Con voi và hai con hổ đang vây quanh xe bị lực từ trong xe đẩy ra, phải lùi lại vài bước, bên trong có tiếng một cậu thiếu niên gầm lên dữ dội: “Súc sinh, thả ra. Thả cô ấy ra!”

Vừa dứt lời, một bóng đen to lớn vụt qua, lao thẳng vào con khỉ đang giữ tóc cô gái.

Con khỉ sợ hãi, kêu lên vài tiếng rồi vội buông ra và nhảy sang một bên.

Cô gái chật vật đứng dậy, không để ý đến vết thương trên người, bò thẳng lên xe, khóc đến mức nấc cụt: "Kiều Dã... Kiều Dã... anh không sao chứ? "

Nam sinh tên Kiều Dã nhanh chóng ngăn cô lại: "Ngu San, đi nhanh, không cần lo cho anh! Đi nhanh đi!"

"Tôi không đi... Kiều Dã, tôi sợ." Cô gái r*n r*, vẫn chật vật bò về phía xe, hai chân đầy máu.

Người mặc áo choàng nhìn cô gái cười quái dị: "Mày chưa c.h.ế.t à? Được rồi, con yêu, đừng chơi nữa, hãy ăn chúng đi. Ăn xong chúng ta còn phải lên đường... Nhớ đấy, nhớ để lại đầu cha cha.”

Grao!

Con hổ gầm lên, nhảy tới lao vào cô gái.

Cô gái hét to, co rúm người lại.

Tuy nhiên, ngay khi nước bọt hôi hám của con hổ chảy xuống cánh tay cô ấy, cô ấy đã nghe thấy con hổ phát ra một tiếng thét chói tai. Cơ thể to lớn thổi lên một cơn gió lạnh bỗng nhiên ngã uỵch xuống đất.

Cô gái sợ đến mức không dám mở mắt, chỉ nghe thấy người đàn ông mặc áo choàng ngạc nhiên cất tiếng hỏi: “Cô?!”

Vài giây sau, cô gái nghe thấy khoảng không cách mình vài bước chân vang lên tiếng cười khẽ.

Tiếng cười này tựa như đang giễu cợt.

Cô gái lo lắng mở mắt ra, trông thấy được bóng người đang đứng trong ánh sáng, bên mắt trái hiện ra ánh sáng xanh lam kỳ di, đang nhẹ nhàng cong khóe môi tựa như cười lại cũng giống như đang giận dữ.

Cảm nhận được ánh mắt của cô gái, Thích Mê liếc nhìn cô, thoải mái vẩy vẩy lưỡi đao dính máu, ngước mắt lên chăm chú nhìn gã đàn ông mặc áo choàng: “Sao thể này? Sau khi tiến hóa anh còn muốn ăn đầu của con người, định để bổ đầu óc hả?”

Cô vẫn còn đang do dự mình có nên can thiệp vào vấn đề tọc mạch này không, nhưng cho đến khi người đàn ông mặc áo choàng nói rằng anh ta muốn đầu người, cuối cùng cũng cô không thể ngồi yên.
 
Back
Top Bottom