Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 60: Chương 60



Sau khi ăn uống no nê, Eva mới nhớ tới chuyện chính: “Đúng rồi Mê à, tiếp theo cô có tính toán gì không?”

Thích Mê suy nghĩ, trả lời: “Trồng ít gì đó đi, bọn nhỏ phải ăn ít rau củ và trái cây.”

Eva nghiêng đầu: “Trồng cái gì? Mê, cô muốn tiếp tục sinh sống ở chỗ này sao?”

Thích Mê cười cười: “Mang theo nhiều đứa trẻ như vậy, chẳng lẽ lại không sống?

“Cho nên tôi đã nói cô phải nghe tôi mà!”

Eva nói: “Tôi tin rằng hai người chúng ta sẽ có thể thoát ra được khỏi ngày tận

thế này!”

Thích Mê cúi đầu thái thịt, giọng nói trầm đi vài phần: “Tôi nói rồi, tôi là giáo viên của bọn nhỏ, tôi không thể bỏ mặc chúng được.”

Môi Eva mấp máy, tựa hồ như còn muốn nói gì đó, cuối cùng, cô ấy thở dài:

“OK OK, tôi không muốn chúng ta tiếp tục thảo luận về đề tài này nữa, nếu không lại cãi nhau đến không thoải mái.”

Hai người im lặng, sau đó ai làm việc người nấy.

Không bao lâu, họ lại ướp ra được một chậu thịt đỏ tươi.

Eva bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, đánh vỡ sự im lặng: “Cô nói xem những người tiến hóa kia, khi nào mới có thể tìm được Ảnh?

Nếu đi được nửa đường đã c.h.ế.t thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta cứ ở chỗ này

chờ đợi sao?”

Những lời này đã nhắc nhở Thích Mê, sau khi lau khô tay, cô móc di động ra.

Sau thời gian dài dùng điện thoại để chiếu sáng, pin ở góc trên bên phải hiển thị còn chưa tới 70%

Cô tìm kiếm vài thứ, đưa cho Eva xem một cái chấm đỏ đang chậm rãi chuyển động trên màn hình. Ứng dụng bọ rùa kia sử dụng Bluetooth để kết nối với điện thoại, có thể tiến hành theo dõi trên thời gian thực tế.

Eva nhíu mày: “Không phải anh ta bảo Ảnh ở phía đông nam sao, đi về phía Tây Bắc làm gì?”

“Ở góc Tây Bắc có vườn bách thú, hẳn là tới đó tìm động vật biến dị mới.” Thích Mê gật đầu, ý chỉ con sư tử biến dị được cắt ở bên cạnh, “Dã thú của anh ta đang ở đây rồi.”

“Trời ạ, với tốc độ hiện tại của anh ta, khi nào mới có thể tìm được Ảnh chứ?” Eva lo lắng trả lại di động.

“Không biết……”

Thích Mê thở dài, bỗng dưng trong đầu cô có ý tưởng lóe lên, sau khi lau khô tay cô liền tới bên cạnh Tiểu Lãng Dữ, ánh mắt mang theo dò xét: “Em có thể cảm nhận được [Ảnh] không?”

Nếu lời nói của ngự thú sư kia là sự thật, người tiến hóa cảm nhận được họ là người của thế giới này thì Tiểu Lãng Dữ hẳn là cũng có thể cảm nhận được [Ảnh].

Hơn nữa trong thời điểm ngự thú sư kia tới, rõ ràng Tiểu Lãng Dữ đã phát hiện ra, nếu không cũng sẽ không chủ động nói muốn đi giúp cô.

Eva bừng tỉnh nhận ra, cũng bước tới.

Tiểu Lãng Dữ dùng ánh mắt trong trẻo nhìn các cô, nhỏ giọng hỏi: “Ảnh gì cơ ạ?”

Thích Mê: “Chính là căn cứ do người tiến hóa thành lập, em có thể cảm nhận được nó không? Nói đó hẳn là có không ít người tiến hóa.”

Tiểu Lãng Dữ mím môi, dừng một chút, trả lời: “Ừm, có thể cảm nhận được, nhưng rất ít.”

Thích Mê nhíu mày: “Đại khái ở hướng nào?”

“Hướng…….” Tiểu Lãng Dữ suy nghĩ một chút, vươn ngón tay chỉ tới một nơi tối tăm, “Có lẽ là ở bên kia.”

Thích Mê nhìn theo hướng ngón tay của cậu bé, ra hiệu cho Eva, Eva nghiêm túc gật đầu: “Ừm, là hướng Đông Nam.”

Thích Mê như suy tư gì đó, xoay người đi về phía sau hẻm nhỏ.

Eva đuổi theo: “Mê à, chúng ta có tên nhóc này thì có thể nhờ cậu bé dẫn đường để chúng ta tìm [Ảnh], hoàn toàn không cần chờ người kia nữa.”

Thích Mê cầm d.a.o tiếp tục bận việc: “Ừm, hẳn là không cần tiếp tục đợi.”

“Thế thì cô còn thất thần làm cái gì vậy? Chúng ta ăn xong lập tức xuất phát đi!” Eva hưng phấn nói.

Thích Mê như đã tính toán xong xuôi, không chút hoang mang cắt thịt: “Gấp cái gì, tôi vẫn chưa tìm được xe buýt…..”

Eva nghe xong giống như bị xúc phạm, nhún vai: “Không phải chứ, cô còn muốn cướp xe?”

“Đúng vậy, nếu không chúng ta sẽ đi tới đó bằng gì? Cô biết nơi đây cách bờ biển bao xa không? Nếu như không lái xe thì làm sao có thể đảm bảo mấy đứa nhóc an toàn?”

“OK OK, tôi hiểu rồi, tất cả đều là vì đám nhóc ngốc nghếch đó phải không?” Eva cạn lời trợn trắng mắt.

Thích Mê cười cười, bưng chậu thịt ướp xong, lại ngồi xuống bên cạnh lửa.

*

Sau khi ăn uống no đủ, ba người mang theo xô sắt trở về lớp Nha Nha.

Đúng lúc nghỉ trưa, mười mấy đứa nhóc đều đã ngủ, vô cùng yên tĩnh.

Những chỗ trống trên kệ ở hành lang đều được bọn nhóc treo tranh vẽ, trên tác phẩm còn có tên của chúng được viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

Thích Mê nhìn từng bức tranh, theo thói quen dùng điện thoại di động chụp lại.

Đột nhiên nhìn thấy tranh của Triệu Nhất Triết, bước chân cô dừng sững, lập tức gọi Eva tới. Ngón tay chỉ tới một người cao cao gầy gầy, tóc vàng cuộn sóng, cười khẽ: “Xem kìa, cô cũng có ở đây này.”

Eva nhìn lướt qua, trên mặt tràn ra ghét bỏ: “Tôi xấu như vậy sao?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 61: Chương 61



Người trên bức họa đơn giản hỗn độn, đôi chân gầy nhỏ thân hình ốm yếu, giống như một con bọ ngựa với mái tóc vàng rối tung lộn xộn.

“Vừa cao vừa gầy, tóc lại vàng, sinh động thật….. Cô nhìn xem, tôi cũng cảm thấy cái này rất giống.” Thích Mê chỉ vào một người cao cao gầy gầy khác trên bức họa nói.

Đầu tóc hạt dẻ lộn xộn được vẽ đơn giản, tỉ lệ ngũ quan tuy không hài hòa, nhưng cặp mắt mèo kia trông cũng thật sáng ngời.

Eva cười một tiếng, cảm giác trong lòng cân bằng không ít, tầm mắt chuyển qua phía ngoài cùng bên phải, trong hình có một người với cặp mắt đỏ, cách bọn họ rất xa.

“Cái này, không phải chính là vẽ Tiểu Lãng Dữ đấy chứ?” Eva cười hỏi.

Thích Mê bây giờ mới thấy, cô cẩn thận quan sát khoảng cách của cậu bé có đôi mắt đỏ và những người khác, cảm thấy buồn cười: “Triệu Nhất Triết này, vẽ như không vẽ, làm gì mà vẽ xa cách cả dãy ngân hà vậy.”

Eva sờ sờ cằm, tự hỏi: “Có lẽ để... trút giận đấy nhỉ?”

Hình ảnh của bức họa này chen chúc, lớn bé vẽ tổng cộng có mười lăm người, trong đó mười bốn người ở phía góc trái đều nắm tay nhau, tràn đầy vui vẻ tươi cười. Chỉ có Tiểu Lãng Dữ, một mình đứng ở bên kia, đáng thương giống như bị cô lập.

Tiểu Lãng Dữ nhìn bức họa này, khẽ hừ một tiếng ấu trĩ, xoay người đi xem tranh khác.

Phần lớn phong cách đều vô cùng bình thường, chỉ có một bức giống như quỷ vẽ vừa, đường cong bên trong vô cùng lộn xộn, nhưng nhìn kỹ có thể thấy được hai chữ “li tán”.

Tiểu Lãng Dữ khẽ nhíu mày, lui về phía sau một bước.

Vừa lúc đụng phải Thích Mê đang đi tới.

“Bị dọa rồi có phải không?” Thích Mê khẽ vuốt đầu của cậu bé, “Đừng sợ, chắc là do Vu Kiều Kiều vẽ đấy. Đứa nhỏ này, sau khi từ quê trở về liền bắt đầu há mồm ngậm miệng rất quái la.” Nói xong, cô chỉ vào một chỗ mực đã phai, cười nói, “Nơi này, vừa thấy là biết mới bị mẹ của con bé mắng cho một trận, tủi thân rớt nước mắt.”

Ba người cười khẽ vài tiếng.

Đại khái bị động tĩnh trong hành lang hấp dẫn, Đỗ Thụy nhẹ nhàng mở cửa đi ra, “Cô giáo Thích, cô không sao chứ?”

“Tôi không có việc gì, tất cả đều bình thường.” Thích Mê cười trả lời.

Đỗ Thụy nhìn chằm chằm cô hai giây: “Tôi thấy cô lại thay một bộ quần áo khác rồi, quần áo bị bẩn sao?” Lúc trước anh ấy đã từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng chính tay Thích Mê g.i.ế.c quái vật nên biết sau khi cô g.i.ế.c sẽ làm dơ quần áo và đổi bộ khác.

Lần này lại như vậy.

Thích Mê theo bản năng liếc nhìn qua một cái: “À, bị bẩn.”

Đỗ Thụy nhíu mày: “Hình như tôi nghe được tiếng của hổ.”

Thích Mê: “Ừm, là sư tử và hổ biến dị… Bọn nhỏ cũng đều nghe thấy được?”

Đỗ Thụy: “Tôi nói rằng đây là bài kiểm tra của cô dành cho bọn nhỏ, cho nên trạng thái của chúng vẫn ổn.”

“Ừm, không sao đâu.”

Sau khi giải thích ngắn gọn tình hình, Thích Mê xoay người vào lớp Nha Nha, cởi áo lông vũ trên người xuống.

“Cô lại muốn đi ra ngoài?!” Eva và Tiểu Lãng Dữ trăm miệng một lời, thời gian ở cùng Thích Mê cũng lâu, bọn họ đều biết cô có thói quen thay đồ khi chuẩn bị ra ngoài.

Thích Mê nhìn nhìn bọn họ, cảm thấy hơi buồn cười: “Vô cùng ăn ý đấy... Tôi đi ra ngoài tìm hạt giống hoặc cành cây khô, sau đó quan sát xem có chiếc xe buýt nào có thể sử dụng được hay không.”

Tiểu Lãng Dữ xụ mặt: “Cô bị thương còn chưa hồi phục, cô không định nghỉ ngơi một chút sao?”

Eva phụ họa: “Đúng vậy, đêm qua cô cũng đâu có ngủ được.”

“Không có việc gì, tôi đã quen rồi, không mệt.” Thích Mê sờ sờ con d.a.o bên hông, “Đi nha.”

Cô vừa mới ra khỏi cửa được một bước, giây tiếp theo, một vật mềm mại ấm áp liền ôm lấy cô.

Tiểu Lãng Dữ lo lắng nhăn mày, ngẩng mặt lên: “Cô giáo Thích, em cũng muốn đi.”

Thích Mê: “Như vậy sao được? Em ở lại đây đi.”

Tiểu Lãng Dữ vừa nghe, càng thêm mạnh mẽ ôm lấy cô, làm nũng nói: “Không sao, em muốn đi theo cô giáo Thích.” Nghĩ nghĩ, lại học theo khẩu khí của Vương Tiểu Hổ, bồi thêm một câu, “Nếu như cô giáo Thích ở bên ngoài bị thương thì phải làm sao bây giờ?”

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu bé vẫn không thể tùy ý nói ra từ ‘chết’.

“Không, được!” Ở phương diện này, Thích Mê nửa điểm cũng sẽ không châm chước, dùng sức kéo tay Tiểu Lãng Dữ ra.

Cô mới vừa ra khỏi cửa đã lập tức dùng chìa khóa khóa trái cửa lại.

Tiểu Lãng Dữ thở dài.

Câu quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa sổ lớp Nha Nha, kê một chiếc ghế nhỏ rồi giẫm lên trên, mở cửa sổ nhảy vọt ra ngoài.

Toàn bộ động tác đều dứt khoát nhanh nhẹn, Eva ở một bên nhìn đến ngây dại, lúc phản ứng lại chạy đến bên cửa sổ, bóng dáng Tiểu Lãng Dữ đã khuất sâu trong bóng tối.

Chạy ra hơn mười mét, Lãng Dữ liền khôi phục thành bộ dáng thiếu niên cao lớn.

Cậu nhìn về phía chùm tia sáng của xe máy dần biến mất, vẻ mặt bất đắc dĩ.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 62: Chương 62



Vốn dĩ muốn hóa thành bộ dáng nhân loại để ở bên cạnh Thích Mê, hiện tại vừa thấy, không bằng lấy thân phận người sống trong ngày tận thế tới gần cô, ít nhất có thể cùng cô kề vai sát cánh chiến đấu, không cần là một đứa nhóc lúc nào cũng được cô bảo vệ.

Lãng Dữ quay đầu nhìn về phía nhà trẻ.

Trước cửa sau hè, lờ mờ có một bóng dáng kỳ lạ màu xanh xuất hiện.

Thỉnh thoảng trên đường phố cũng sẽ có một số hình ảnh ma quái lóe lên.

Trong ngày tận thế, bởi vì người c.h.ế.t đột ngột quá nhiều, loại quỷ hồn ám vật này vô cùng thường thấy.

Tận thế này cũng là một đêm vùng cực không có mặt trời, hoàn toàn là do ám vật nuôi cấy, tàn sát bừa bãi thế nhưng lại là chuyện bình thường.

Thông thường, sức mạnh phân tán của ám vật vô cùng yếu, không có gì ảnh hưởng đến người chơi, ngay cả khi ám vật ở gần sát bên người chơi, họ cũng sẽ không hề phát hiện ra.

Nhưng vì một lý do nào đó mà tất cả các ám vật lại tụ tập với nhau, như thế sẽ làm không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, sinh ra kết giới, xuất hiện cái thể loại tình huống đáng sợ khó có thể giải thích được.

Ám vật ở nhà trẻ này trước mắt còn không tính là nhiều, nhưng để nó lên men sinh sôi nảy nở, tình huống cũng sẽ không được lạc quan.

Thấy một con quỷ màu xanh chui vào cửa sổ, Lãng Dư giơ tay đang muốn công kích, trong thoáng chốc, một cơn lốc lao ra từ trong nhà trẻ, nháy mắt xua tan con quỷ.

Động tác của cậu cứng lại: “Hả?”

Một con quỷ khác chui vào cũng phải chịu kết cục tương tự, bị một cơn lốc không thể giải thích thổi tan.

Lãng Dư hoài nghi hạ mắt, đi đến bên cạnh cửa sổ lớp Đậu Đinh.

Tầm mắt xuyên qua cửa sổ, anh thấy Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy Đang nhìn ngắm một bức họa, thương lượng xem có nên đem nó đi đốt hay không.

Chính là bức họa y như vẽ bùa của Vu Kiều Kiều.

Lãng Dữ: “……”

Hóa ra đấy lại là một tấm Phù sao?

Thích Mê lái xe hơn nửa vòng thành phố, giữa đường dừng chân đổ thêm xăng cho xe máy, cuối cùng trên đường ra ngoại thành, cô cũng tìm được một chiếc xe buýt du lịch hai tầng thích hợp.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chia ra ngồi hai xe không an toàn, vẫn nên đi một chiếc xe thì đảm bảo hơn. Tầng trên của xe du lịch có thể cải tạo thành chỗ ngủ và chỗ chơi đùa cho bọn trẻ, tầng dưới cải tạo thành phòng khách, phòng bếp cùng WC, dọc đường đi sẽ không có vấn đề gì.

Sau khi dừng xe máy ở ven đường, cô đi vòng quanh xe buýt quan sát, thấy cửa mở không ra, nên cô cầm thùng dụng cụ chuyên dùng đập vỡ cửa kính bên sườn tầng một, cẩn thận tránh đi những mảnh vỡ cửa kính, chui vào trong xe.

Cô mới vừa mở đèn flash di động ra, giây tiếp theo, không khỏi hít một ngụm khí lạnh——

Trên mỗi một ghế ngồi đều có quần áo, được xếp gọn gàng tựa vào lưng ghế, phía dưới chỗ ngồi còn bày ra giày và vớ, có gọn gàng có lộn xộn. Rõ ràng không có bất cứ

sự kiện kh*ng b* nào xuất hiện, nhưng dưới ánh sáng trắng bệch chiếu xuống, cảnh tượng trong xe vẫn vô cùng quỷ dị.

Thật giống như mỗi chỗ ngồi đều có một hành khách, nhưng lại không thể nhìn thấy.

Chỉ có thể cảm nhận được rằng họ đã từng tồn tại.

Mỗi tầng đều có 30 chỗ ngồi, trên mỗi chỗ ngồi đều có quần áo, nói cách khác, những người này hẳn là đã bị một con quái vật hút đi, ngay cả xương cốt cũng không còn.

Thích Mê nâng di động lên chiếu đến vị trí tài xế.

Không có quần áo.

Chẳng lẽ tài xế tiến hóa, hút khô cả một xe con người còn sống sờ sờ như vậy?

Thích Mê tưởng tượng ra cảnh tượng kia, liền nhịn không được mà rùng mình lạnh sống lưng——

Tất cả mọi người ngồi trên ghế xe buýt ngồi chờ đợi đến được địa điểm muốn đến, tài xế giẫm phanh thắng gấp, khi xoay người lại đã biến thành một con quái vật mắt lồi, lần lượt hút hết sinh khí của từng người trên xe, căn bản muốn trốn cũng không thể trốn.

*

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Thích Mê đi tới vị trí tài xế.

Chìa khóa chiếc xe này vẫn còn cắm ở chỗ cũ, cô thử vặn chìa khởi động, sau vài lần cố gắng thử, chiếc xe này thật sự đã được cô khởi động.

Hửm?

Từ từ, cánh cửa đã bị khoá trái…

Thích Mê nhanh chóng rút d.a.o bên eo ra.

Con quái vật kia chưa đi ra ngoài, hắn vẫn còn ở trong xe!

Có lẽ là để xác minh cho phỏng đoán của cô, tầng trên phát ra một âm thanh nuốt nước bọt.

Ở lối đi lên cầu thang tầng hai, một thân hình tai to mặt lớn lộ ra vẻ nham hiểm, hai nhãn cầu lòi ra xoay tròn, bỗng chốc nhìn chằm chằm về hướng cô, nước dãi trong suốt chảy ra từ khuôn miệng dài của hắn, tiếng cười kỳ dị vang vọng, vầng trán hiện lên gân xanh.

“Chẹp chẹp —— thế mà còn có người tới nơi này chui đầu vào lưới ——!”

Một tiếng nuốt nước miếng vừa phát ra, cái miệng như xúc tu kia nhanh chóng duỗi tới đánh úp.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 63: Chương 63



Thích Mê từng chiến đấu cùng hai con quái vật, sớm đã có kinh nghiệm, lập tức nghiêng người đồng thời nắm lấy phần miệng trơn trượt của con quái vật mập mạp, giơ tay c.h.é.m đứt phần miệng rồi ném lên mặt đất.

Quái vật mập mạp bị đau, kêu la một tiếng thảm thiết, che lại phần miệng đang đổ m.á.u co chân vội chạy trốn tựa như hắn không có ý định muốn đối đầu với Thích Mê.

Thích Mê vung d.a.o đuổi theo.

Trên lầu cũng có mấy chục chỗ ngồi tương tự lầu dưới, tất cả đều được đắp đủ loại quần áo. Chỉ có hàng ghế cuối cùng là lộn xộn, bởi vì sợ hãi, quái vật mập mạp vôi vã nhét thân hình của mình vào chỗ trống, giống như hắn không nhìn thấy Thích Mê, Thích Mê cũng sẽ không thấy hắn, cố gắng che đậy kín đôi tai.

Thích Mê đảo mắt nhìn xung quanh, giọng nói không tự giác lạnh vài phần: “Trên xe nhiều người như vậy, đều là do mày ăn cả sao?”

“Ừng ực……” Quái vật mập mạp nuốt một ngụm nước bọt pha lẫn máu, run rẩy ôm đầu của mình, có lẽ do phần miệng đã bị cắt bỏ, hắn không thể điều khiển được âm điệu của mình nên âm thanh phải lặp lại đến mấy lần, Thích Mê mới nghe rõ điều hắn muốn nói chính là gì.

“Không….. Tôi không có…… Tôi không có ăn nhiều như vậy…..”

Thích Mê nhìn nhìn hắn, đi đến giữa xe rồi dừng lại, chiếu đèn flash của di động xuống, trên người quái vật mập mạp kia mặc áo sơ mi trắng và quần đen, rất giống đồng phục của tài xế.

“Mày nói mày không ăn nhiều như vậy, vậy thì là ai ăn?” Cô vừa nói vừa dùng đôi mắt dò thám khắp nơi, ngoại trừ ghế dài ở hàng cuối cùng bị quái vật mập mạp làm cho lộn xộn, mỗi một vị trí vừa lúc đều có một bộ quần áo.

Chứng tỏ nơi này đã từng đại diện cho một người ngồi.

Quái vật mập mạp nghe thấy câu hỏi này, nuốt xuống một búng máu, ra sức nghĩ nghĩ, sau đó phát ra một tiếng mơ hồ không rõ ràng: “Không…… Không nhớ rõ.”

Thích Mê cả kinh: “Không nhớ rõ? Kẻ khác đoạt đồ ăn của mày mà mày cũng không nhớ?”

Quái vật mập mạp: “Không…… Không nhớ rõ.”

Thích Mê: “Chắc chắn phải có ấn tượng gì chứ? Mập hay ốm, là cao hay lùn?”

Quái vật mập mạp dừng một chút, nâng cái đầu lên, lắc lắc: “Không nhớ rõ.”

Thích Mê: “…”

Cô nhớ trước kia mình nghe được tin tức từng nói người tiến hóa sẽ biến thành kẻ thua cả nhân loại, tính người và chỉ số thông minh sẽ nhanh chóng bị thoái hóa, chỉ còn lại kỹ năng săn mồi cơ bản.

Hiện tại vừa thấy, thật đúng là như vậy, bằng không con quái vật mập mạp này cũng không có khả năng tự nhốt bản thân ở nơi này lâu như vậy, rõ ràng chỉ cần nhấn cái chốt mở ra một cái là có thể xuống xe đi săn nhân loại mới, kết quả ngược lại tự nhốt bản thân ở trong xe.

Chờ một chút.

Không đúng.

Con quái vật này bị nhốt ở trong xe không ra được, làm sao một con quái vật khác có thể đi ra ngoài?

Chẳng lẽ sự thụt lùi chỉ số thông minh của mỗi con quái vật là khác nhau?

Thích Mê im lăng không nói, quái vật mập mạp không nghe thấy động tĩnh liền thử ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy cô vẫn còn ở đó, lại lập tức chôn đầu xuống, ừng ực, nuốt một búng máu.

Nhưng nuốt m.á.u xuống cũng không thể thắng nổi việc m.á.u chảy quá nhanh, hắn nằm bò lên ghế dựa phía trước bày ra vẻ mệt mỏi.

Thích Mê suy nghĩ, xoay người: “Nếu tao mở cửa xe thả mày đi ra ngoài thì sao?”

“Ực?” Quái vật mập mạp phát ra âm thanh, tựa hồ chứa đựng hoang mang.

Ngay lúc hắn ngây người ra vài phút, Thích Mê đã chạy xuống tầng một. Sau đó, phía dưới còn truyền đến tối hậu thư của cô: “Tao mở cửa đếm đến mười, nếu mày không xuống xem như mày chịu bỏ mạng.”

“Mười…… Chín……”

Phía trên truyền đến tiếng bước chân của quái vật mập mạp.

“Tám…… Bảy……”

Bước chân của quái vật mập mạp càng lúc càng nhanh.

“Năm…… Bốn…………”

Lúc này, quái vật mập mạp đã cố sức từ tầng hai chạy xuống dưới, lập tức chạy về phía cửa xe đang mở rộng.

“Ba…… Hai……”

Thích Mê chậm rãi giơ d.a.o lên, con mắt màu xanh sáng ngời bên trái tràn ngập khí lạnh.

“Một!”

Con quái vật mập mạp kia vừa nhảy xuống xe, cô đã rút d.a.o từ eo ra, nhanh chóng c*m v** trong sống lưng hắn.

Quái vật mập mạp kêu thảm thiết một tiếng, sau đó liền ngã thật mạnh xuống mặt đất.

Thích Mê xuống xe rút d.a.o ra, dùng quần áo trên người hắn lau vết m.á.u trên dao: “Xin lỗi nha, nếu g.i.ế.c người trong xe thì khó mà dọn dẹp được, chỉ có thể lừa mày ra khỏi đó… Với lại mày cũng đã ăn thịt người, vừa rồi còn muốn ăn tao, tao g.i.ế.c mày, dù mày có c.h.ế.t cũng vẫn chưa hết tội, có đúng hay không?”

Cô nhẹ giọng nói chuyện cùng quái vật mập mạp, miệng lưỡi không khác biệt lắm khi so với lúc cô ở nhà trẻ, chỉ là hiện tại đối diện với quái vật đã chết, bộ mặt bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi, có thêm chút quái dị.

Sau khi lau khô dao, Thích Mê cất nó đi, chuyển xe máy lên trên xe buýt, chuẩn bị mang chiếc xe này trở về. Cô ngồi vào vị trí tài xế, bắt đầu khởi động máy, chỉ một thoáng, ánh đèn xe màu trắng đã chiếu sáng cả khung đường.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 64: Chương 64



Không chút để ý vừa nhấc đầu, nhìn thấy những bộ quần áo chỉnh tề chiếu vào trong gương như những con người đang ngồi trên xe, trái tim của cô khẽ đập thình thịch.

Thích Mê chà xát cánh tay, không biết có phải do tâm tình căng thẳng gây ra hay không mà cô cảm giác không khí bốn phía càng ngày ngày càng lạnh. Trong miệng dường như thở ra sương trắng.

Cô nín thở vài giây, đôi mắt liếc mắt nhìn xung quanh chỗ ngồi.

Không——Không —— Không đúng!

Hồi chuông cảnh báo trong đầu lại lần nữa nổ tung, thậm chí so với vừa rồi còn lợi hại hơn.

Cô nhớ rõ ràng lúc tiến vào có đập vỡ cửa sổ ở bên cạnh để chui qua, hiện tại mảnh vỡ thủy tinh kia… lại hoàn hảo không có hao tổn gì?!

Thích Mê vội vàng đứng dậy, một tay đè vũ khí, một tay đi mở cửa sổ ra.

Cửa sổ mở rộng, không khí lạnh lẽo chui vào. Cô ném toàn bộ đống quần áo và giày vớ kia ra ngoài. Xoay người lại chạy nhanh lên trên tầng, cũng mở cửa sổ ném những bộ quần áo đó ra ngoài.

Khi cô ném tới bộ quần áo cuối cùng, cô còn cố ý quan sát một chút, tổng cộng nơi đây có tám chỗ ngồi, bao gồm tám cái áo, tám cái quần, tám cái q**n l*t, tám bộ nội y.

Vừa lúc đối ứng với số lượng chỗ ngồi.

Thích Mê ngây ngẩn cả người. Nếu dựa theo số chỗ ngồi chiếc xe này, mỗi tòa bình thường chở theo số lượng hành khách, theo lời nói của con quái vật kia, hẳn là trong số hành khách có ít nhất một người tiến hóa thất bại rồi trở thành quái vật, lúc đó sẽ thiếu một bộ quần áo.

Nhưng mà không có, 70 hành khách 70 bộ quần áo, đối ứng đến vừa vặn.

Chẳng lẽ con quái vật mập mạp kia nói dối sao?

Hay là chiếc xe này chở số hành khách khác với bình thường? Mà rốt cuộc nơi đây đã từng tồn tại bao nhiêu người vậy?

Cô sửng sốt vài giây, nhiệt độ không khí xung quanh nhanh chóng hạ thấp, vừa nhấc đầu, m.á.u từ lòng bàn chân nháy mắt xông thẳng l*n đ*nh đầu.

Quần áo vừa mới bị ném ra ngoài, tất cả đều được xếp ngay ngắn về vị trí ban đầu.

Một cái cũng không thiếu, cứ như vậy mà khôi phục nguyên trạng không một tiếng động.

Thích Mê cảnh giác đi từng bước về phía trước.

Trong không gian rừng núi rộng lớn, cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập liên hồi của mình.

Cô nhìn lướt qua mặt đất qua cửa xe, thân thể quái vật mập mạp đã không còn nhìn thấy, mặt đất trống không ngay cả m.á.u cũng không có, cô lập tức hiểu ra tình cảnh hiện tại ——

Ám vật đã tụ tập lại bóp méo không gian, cấu thành kết giới trong chiếc xe này.

Chiếc xe này đã bị ma ám.

Chiếc xe này đã có 70 người chết, là nơi vô cùng dễ dàng tụ tập ma quỷ.

Vừa rồi cô xuống xe lấy d.a.o rồi trở lại, khả năng đã đi vào một kết giới nào đó của xe.

Trong ngày tận thế, tình trạng tụ tập ám vật thường xuyên xảy ra, khó có thể đoán trước được. Trừ khi có người chơi có năng lực, có thể trực tiếp vẽ bùa hoặc dùng chữ thập phá vỡ kết giới này ra thì khi những người chơi gặp phải thứ quỷ quái đa phần sẽ họ sẽ bắt buộc phải làm xong yêu cầu của chúng mới có thể phá vỡ kết giới.

Ám vật này, không thể dùng d.a.o g.i.ế.c được.

Mà trong đêm tận thế tối tăm này, quả thật đây đã trở thành thành phố của ámvật...

Đột nhiên, một bàn tay bất thình lình nắm lấy cổ tay của cô, khiến cho Thích Mê nhanh chóng muốn rút về.

Năm ngón tay bắt lấy cô lạnh đến thấu xương, phát ra ánh sáng xanh nhạt.

Thích Mê thấy bộ đồ nữ màu hồng ở chỗ ngồi bên cạnh bỗng nhiên được lấp đầy, một khuôn mặt trái xoan của người phụ nữ ngẩng đầu, hai mắt không có tròng bị lõm vào thành hai lỗ đen sâu hoắm nhìn cô.

Người phụ nữ nhếch miệng cười, khóe miệng kéo dài đến mang tai, lộ ra hàm răng màu đỏ tươi: “Cô gái, chuyến xe này đang đi đến đường Tường Sơn Bắc sao?”

Thích Mê hơi hơi nhíu mày, thử rút tay khỏi nữ quỷ.

Nhưng sức mạnh của nữ quỷ này cực kỳ lớn, vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô, há miệng ra rồi ngậm miệng lại, phát ra tiếng nghiến răng kèn ket, cô ta lại hỏi một lần nữa: “Cô gái, đến đường Tường Sơn Bắc chưa vậy?”

Thích Mê không nói gì, ánh mắt nhanh chóng quan sát bốn phía.

Ở phía trên chỗ tựa lưng của mỗi hàng ghế đều có một cái đầu đen như mực, tất cả đều tản ra ánh sáng xanh quỷ dị.

Cô không thể phán đoán có nên trả lời câu hỏi của nữ quỷ này hay không, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm để tìm cách phá giải.

Phương pháp để phá giải ám vật, nói khó thì khó, nói đơn giản cũng đơn giản. Sự tồn tại của nó so với tận thế mà nói, được xem như một tình huống đặc thù, không được hệ thống nạp vào phạm vi nguy hiểm mà hệ thống xem xét, căn cứ vào điều này, hệ thống tận thế đều sẽ cấp cho người chơi hành động nhắc nhở nhất định, trợ giúp người chơi mau chóng thoát khỏi nơi tụ tập ám vật.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 65: Chương 65



Nhưng mà hiện tại.

Cô không thể hiểu được vì sao lại bị kéo vào trong tận thế này, căn bản vì nơi đây không có thứ gọi là hệ thống tận thế!

Thích Mê chậc lưỡi.

Hai bên đang giằng co, cô đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thoáng qua thấy một mảng đỏ sậm.

Đèn xe chiếu đường trắng bệch rọi lên, hình như là một dòng m.á.u chảy lên từ dưới nền đất, chảy tự do trên đường xi măng, tựa như đang viết chữ, chẳng bao lâu đã ngưng tụ thành từng ký tự hình vuông thông dụng.

[Thủ tục mà tài xế xe du lịch phải biết:

Thân ái kính gửi tài xế, vì sự an toàn của chính ngài, vui lòng tuân thủ các quy tắc sau khi lái xe trên đường.

Nếu không, hãy tự gánh lấy hậu quả.]

Bốn chữ tự gánh lấy hậu quả càng thêm đỏ và thô, giống như sợ cô không nhìn thấy.

Thích Mê đứng ở đuôi xe, tầm nhìn có hạn, lại bị nữ quỷ này bắt lấy tay, chỉ có thể nhón chân nhìn quy tắc phía dưới.

[Quy tắc thứ nhất , chiếc xe này có an toàn ở mức độ nhất định, hãy giữ bình tĩnh, không được phát ra bất kỳ tiếng kêu sợ hãi hay tiếng hét nào. Lộ trình và phương hướng đều đã được định sẵn, ngài chỉ cần chạy về phía trước, khi tới trạm dừng chân, vui lòng nhẹ nhàng và dừng lại chờ đợi hành khách lên xuống. Trong lúc này, các hành khách cũng sẽ tự giác nghiêm khắc tuân thủ quy tắc im lặng, nếu có hành khách tới dò hỏi địa điểm với ngài, hãy làm lơ, tuyệt đối không được nói chuyện.]

[Đặc biệt là khi cô ấy cười với ngài.]

Trong lòng Thích Mê căng thẳng, hơi hơi ghé mắt.

Nữ quỷ vẫn duy trì biểu cảm kéo khoé miệng lên, hàm răng đỏ tươi không ngừng nghiến kèn kẹt.

“Cô gái, kèn kẹt…… Chiếc xe này rốt cuộc có thể đến đường Tường Sơn Bắc không?”

Thích Mê nhìn lướt qua bàn tay ngày càng nắm chặt của nữ quỷ, giả vờ như không nghe thấy, móc điện thoại di động ra bật sáng màn hình.

Làm bộ cô chỉ đứng ở chỗ này chơi điện thoại.

Góc trên bên phải vẫn là ‘không tín hiệu’, lượng pin 51%

Sau khi mở khoá màn hình, cô liền tùy ý vào một cái ứng dụng .

Khi mở ra màn hình trống rỗng chỉ có hàng chữ không tín hiệu, cô lại thoát ra, sau đó tiếp tục vào một cái ứng dụng khác.

Trong khi giả vờ xem điện thoại, khóe mắt cô vẫn luôn liếc nhìn hàng chữ nhắc nhở ở trên mặt đường.

Vẫn chưa biến mất.

Thích Mê không để ý tiếp tục tập trung vào điện thoại, lại qua mười mấy giây, hàng chữ đó vẫn chưa có biến mất, Cô phỏng đoán thủ tục tài xế lần này có thể là căn cứ vào hành vi tiến hành thực tế của cô để nhắc nhở, hẳn là muốn hoàn thành tình huống quy tắc thứ nhất, mới có thể có nhắc nhở mới tiếp theo.

Như vậy vấn đề chính là, làm như thế nào mới có thể làm lơ và thoát khỏi khống chế của nữ quỷ?

Nữ quỷ đã bắt đầu đứng lên, ghé đầu nhìn vào màn hình điện thoại của cô!

“Cô gái tài xế, kèn ket…… Sao cô không trả lời câu hỏi của tôi? Kèn kẹt…… Cô đang xem cái gì thế?” Nữ quỷ cúi đầu, mái tóc dài rủ lên trên tay Thích Mê, lạnh lẽo, vừa ngứa lại vừa rát.

Thích Mê chịu đựng không nhúc nhích, trong lúc vô tình click mở album.

Tùy tiện nhấp vài cái, cô cảm nhận được động tác của nữ quỷ đột nhiên cứng lại, ngay sau đó liền chậm rãi dời đầu đi.

Nhân cơ hội này, Thích Mê giả vờ gọi điện cho người khác, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, ừ ừ à à cho có lệ, bước nhanh đi tới ngồi xuống vị trí ghế lái của tài xế.

Rũ mắt nhìn lướt qua màn hình, sửng sốt.

Cư nhiên là bức tranh vẽ bùa của Vu Kiều Kiều.

Thích Mê im lặng hai giây, nhướng mày: “?”

Chẳng lẽ đây là một lá bùa sao?

Lúc trước vì để lưu lại những bức hoạ đầu tiên của bọn nhỏ ở tận thế làm kỷ niệm, cô đã chụp lại từng bức tranh vẽ của chúng, không nghĩ tới hiện tại nó lại còn có tác dụng.

Cô bất đắc dĩ cười cười lắc đầu, cất điện thoại vào.

Sau khi thắt kỹ dây an toàn, cô ngước mắt quét qua quan sát kính chiếu hậu một chút, quả nhiên nhìn thấy từng hàng ‘người’ quỷ dị đang ngồi.

Mặt không cảm xúc, cả người bao trùm hơi thở âm trầm.

Cô hít sâu một hơi, hạ phanh tay xuống, nhẹ nhàng buông tay côn, chậm rãi nhấn ga khởi động.

Mới khởi hành xe đi được hai mét, đèn xe chiếu lên đường xi măng lại xuất hiện nhắc nhở mới.

[Quy tắc thứ hai, khi đang lái xe, ngài có khả năng sẽ bắt gặp rất nhiều động vật nhỏ chạy vụt ra giữa đường, nhất định không được hoảng sợ. Nếu phía trước ngài nhìn thấy chó, yêu cầu né tránh khẩn cấp, không được bóp còi làm nó rời đi; nếu thấy mèo, yêu cầu đạp chân ga và nhanh chóng phóng ngang qua.

Đặc biệt là mèo đen, ngài cần phải đảm bảo nó không thể di chuyển được nữa.]

Thích Mê thầm đọc trong đầu hai cái quy tắc, nhìn thẳng về phía trước.

Trên xe yên tĩnh đến kỳ lại, tất cả ‘người’ đều ngồi ngay ngắn trên từng vị trí, hóc mắt lõm sâu nhìn về phía trước, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 66: Chương 66



Để phòng ngừa tuyệt đối, Thích Mê để xe chạy thật chậm.

Ước chừng một phút sau, quy tắc thứ hai trên mặt đất biến thành quy tắc thứ ba.

[Quy tắc thứ ba, khi lái xe vào ban đêm, yêu cầu tài xế cần phải chú ý an toàn, tập trung tinh thần tỉnh táo mở to hai mắt. Nếu gặp phải người phụ nữ mặc bộ đồ màu trắng, nhất định không được mở cửa cho cô ta lên xe, tiếp tục chạy về phía trước, đặc biệt là khi cô ta không đứng ở trạm dừng chân; nếu gặp phải người phụ nữ mặc bộ đồ màu đỏ, hãy…]

Vừa mới nhìn đến nơi này, một cái bóng đen thoắt một cái chạy ra giữa đường.

Sau khi quan sát thấy mèo đen, Thích Mê nhanh chóng giẫm chân ga chạy vọt qua.

Meo meo!

Một tiếng mèo kêu thê lương vang lên.

Sau khi lao xe ngang qua, cô nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu bên cạnh xe.

Con mèo đen kia vẫn chưa chết.

Chỉ có một bên chân bị thương.

Nó đứng ở giữa đường, đôi mắt xanh lục loé sáng quỷ dị, khoé miệng tựa hồ có xu thế giơ lên, đang cười.

Thích Mê chửi thầm một tiếng, gầm xe của chiếc xe du lịch này quá cao, con mèo chỉ cần nằm sấp xuống, hoàn toàn có thể thoát khỏi. Vì thế cô lập tức cài số lùi, đem xe lui về phía sau, suy nghĩ phải cho con mèo đen này thêm một đòn nữa.

Thấy xe buýt lùi lại, mèo đen kéo chân bị thương, lập tức chui vào trong bụi cỏ bên cạnh.

Mẹ nó bụi cỏ!

Thích Mê thầm mắng một tiếng, dừng xe một một thoáng, điều khiển tay lái, lại tiếp tục lái về phía trước.

Cùng lúc đó, quy tắc thứ tư đột nhiên bất thình lình xuất hiện.

[Quy tắc thứ tư, trên chiếc xe này có quy tắc một người chỉ được ngồi một ghế, yêu cầu tài xế nghiêm khắc khống chế số lượng hành khách trong xe. Một khi vượt quá số lượng hành khách, bọn họ sẽ ngồi ở bất kỳ chỗ nào trong xe, kể cả vị trí của ngài. Nếu bất hạnh gặp phải loại tình huống này, vui lòng tham khảo quy tắc thứ nhất, phải nghiêm khắc tuân thủ theo. ]

Thích Mê nghe xong, theo bản năng quét mắt qua gương chiếu hậu, đúng thật là đã có thêm hai ‘người’

Họ đứng ở phía đuôi xe, âm trầm nhìn chằm chằm về hướng bên này.

Đây cũng chưa được tính là tình huống gay cấn nhất.

Đột nhiên một cảm giác lạnh lẽo tiến đến sống lưng, Thích Mê thoáng nhìn qua sườn bả của cô, có hai bàn chân đang buông thõng xuống.

Thông qua kính chắn gió phía trước, cô thấy có một cô bé cưỡi trên cổ của mình, miệng cười toe toét, lộ ra hàm răng đen sì, giọng nói non nớt mang đến bầu không khí khiến người khác tê dại cả da đầu.

“Tài xế ơi, cô có thể giúp cháu đi tìm ba mẹ được không?” Giống như cố ý, hai tay cô bé dùng sức bắt lấy da đầu của Thích Mê, kéo đến nổi da đầu của cô phát đau.

Thích Mê chịu đựng bất động, tiếp tục làm lơ.

Ba con quỷ này hẳn là bởi vì vừa rồi do cô không tuân thủ theo quy tắc thứ hai, không áp c.h.ế.t mèo đen, nên mới đột nhiên xuất hiện như thế.

A.

Tóc cô đột nhiên bị cô bé túm lại kéo.

Thích Mê chịu đau, thầm mắng một câu. Một tay khống chế phương hướng, một tay móc điện thoại di động ra, không rên không kêu tiếng nào mở bức họa vẽ bùa của Vu Kiều Kiều ra, cầm ở trong tay.

Giây tiếp theo, thân thể cô bé kia cứng lại.

Nó chậm rãi buông lỏng đầu tóc của Thích Mê ra, nhảy xuống khỏi người cô, lui về phía sau vài bước đứng ở vị trí cửa cầu thang của tầng hai, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt nham hiểm.

Thích Mê cười nhạt, khoé miệng giương lên đường cung nhỏ đến nỗi không thể phát hiện ra là đang cười.

Vài phút sau, xe buýt tới trạm dừng chân thứ nhất ở ven đường.

Bên tấm biển kim loại màu xanh ở bên đường, có hai nam một nữ đứng lẻ loi ở chỗ này chờ đợi.

Trong đó có một người phụ nữ mặc váy đỏ, một người phụ nữ khác mặc áo sơ mi màu trắng.

Quy tắc thứ ba cô chỉ mới đọc được một nửa, chỉ nhớ không được để người phụ nữ mặc bộ đồ màu trắng lên xe, còn người phụ nữ mặc bộ đồ màu đỏ bởi vì con mèo đen nên chưa đọc xong.

Thích Mê suy nghĩ, quay đầu lại liếc nhìn về phía sau.

Tầng một có ba hành khách, tầng hai có hai hành khách phải xuống xe.

Trên xe vừa mới có chỗ trống thì ba con quỷ đã ngồi xuống vị trí đó, không biết tầng hai có nhiều người ra hay không.

Nhân cơ hội này, cô cởi bỏ dây an toàn, tranh thủ chạy lên lầu hai nhìn thoáng qua, không còn ghế nào trống.

Ổn thoả, không cần phải rối rắm, Thích Mê trở về chỗ ngồi của mình, ngay lập tức ấn nút đóng cửa, chắn không cho ba con quỷ đang chờ ở trạm dừng chân lên xe.

Bên trong xe hành khách lại khôi phục trạng thái cân bằng mỗi ‘người’ một ghế.

Cô cột kỹ dây an toàn, vừa chuẩn bị khởi động xe, mặt đất phía trước lại xuất hiện thêm quy tắc mới.

[Quy tắc thứ năm, chiếc xe tổng cộng có mười lăm trạm dừng chân, hành trình ước chừng khoảng 1 giờ 23 phút, yêu cầu tài xế sắp xếp thời gian hợp lý, không bao giờ được vượt quá thời gian quy định.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 67: Chương 67



Ở trạm dừng chân cuối cùng, nhớ đảm bảo tất cả hành khách trên xe đã xuống hết, cho đến lúc này, ngài đã có thể an toàn tan tầm.]

Nhìn lại ba lần, Thích Mê thu hồi ánh mắt, đại khái hiểu được những điểm chính— —

Cô phải cố gắng không để gia tăng thêm hành khách mới trên cả quãng đường, khi đến trạm cuối cùng hành khách xuống xe hết, cô có thể ra khỏi kết giới.

Cô chưa vi phạm quy tắc thứ nhất, nếu phạm phải không biết hậu quả sẽ ra sao.

Quy tắc thứ hai không tuân thủ, trên xe sẽ có thêm hành khách.

Quy tắc thứ ba cô chỉ mới nhìn được một nửa, không để người phụ nữ mặc bộ đồ màu đỏ hoặc trắng lên xe, không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Nhìn đến đây, cô nhìn thoáng qua hướng bên ngoài.

Ba vị hành khách đợi ở bến liên tục đập vào cửa xe, chắc hẳn đang vô cùng tức giận, ngũ quan dữ tợn, tóc dựng lên quái dị, trông như sắp sùi bọt mép tới nơi.

Thích Mê nhẹ nhàng nhấc côn, tiếp tục lái xe về phía trước.

Nhưng xe buýt vừa mới khởi hành chưa được bao lâu, toàn bộ hành khách trên xe đều nổi điên, sôi nổi đứng dậy, khuôn miệng màu đỏ tươi há to, phát ra tiếng kêu ma quái khó chịu lại chói tai.

Thích Mê cảm thấy khó chịu, dùng tay che lại một bên lỗ tai.

Mẹ nó đây mà gọi là yên tĩnh sao?

Cô suy nghĩ, hẳn là không thể cự tuyệt cho hành khách trái quy định lên xe, nếu không sẽ khiến cho những hành khách khác trên xe bất mãn. Mà vị hành khách nam còn lại trong ba người lại hoàn toàn không phải người trái quy định.

Không còn cách nào, Thích Mê không thể chịu nỗi âm thanh hỗn loạn này được nữa, đành cài số lùi để xe lui lại trạm dừng chân.

Ba hành khách vẫn còn đang phát cuồng, thô bạo đập vào cửa xe.

Sau khi Thích Mê dừng xe, trước tiên cô không vội mở cửa mà chỉ cầm lấy điện thoại di động, một tay ấn nút mở cửa xe, một tay khác giơ thẳng điện thoại lên trước mặt người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng.

Người phụ nữ thấy bùa vẽ thì giật mình, không tiếp tục tiến lên.

Sau khi hành khách nam và người phụ nữ mặc váy đỏ lên xe, Thích Mê mới ấn nút đóng cửa, nhốt người phụ nữ mặc bộ đồ trắng ở ngoài xe.

Mới vừa ngồi trở lại vị trí tài xế rồi khởi động xe, Thích Mê phát hiện tiếng quỷ huýt gió ở xung quanh mình không hề giảm đi, ngược lại còn càng thêm chói tai, ồn đến mức khiến huyệt Thái Dương của cô nhảy lên thình thịch không ngừng.

Người phụ nữ mặc váy đỏ đang phát cuồng đột nhiên tiến đến trước mắt cô, hẳn là muốn giải tỏa, hai mắt hõm sâu tối om dường như muốn hút cô vào trong. Vừa mở miệng, âm điệu ma quái mang theo vào phần lạnh lẽo: “Vừa rồi vì sao cô lai... không cho tôi lên xe?”

Thích Mê cẩn thận tuân thủ theo quy tắc thứ nhất, làm lơ cô ta, sau đó giả vờ bấm điện thoại.

Không dùng được.

Người phụ nữ khi thấy bùa vẽ hoàn toàn không có sợ hãi, thậm chí còn cười lên thành tiếng ha ha ha.

“Bùa đuổi quỷ?” Giọng nói vang lên, người phụ nữ còn vươn cổ, cười càng ngày càng phấn khích: “Có phải cô thấy được tôi đúng không?”

Thích Mê: “…”

Trong giây lát, cô nhớ tới điều kiện cuối cùng của quy tắc thứ ba,【Nếu gặp phải người phụ nữ mặc đồ màu đỏ, hãy…]

Không phải là [hãy để cô ta lên xe, tuyệt đối không được chọc giận cô ta] chứ?

Thật trùng hợp, đúng là chó ngáp phải ruồi.

Thích Mê tự giễu cợt mà cười cười.

Đại khái là không ngờ tới dưới tình huống như vậy cô lại đột ngột cười rộ lên nên người phụ nữ mặc váy màu đỏ hơi sửng sốt một chút, bổng chốc đem khuôn mặt kinh dị ghé sát vào cô: “Cô đang… cười?”

Ngay thời khắc này, khuôn mặt kinh dị kia chỉ cách mặt Thích Mê một cm, hơi thở đặc trưng của quỷ phả vào mặt cô, rất giống với mùi của tử thi, xông thẳng l*n đ*nh đầu. Gần gũi như thế, cô có thể thấy được hai bên má bị xé rách của cô ta đang nở một nụ cười quái dị.

Tích tích, những giọt m.á.u hôi tanh dính nhớp không ngừng nhỏ xuống tay cầm vô lăng của cô.

Thích Mê ngừng thở, chậm rãi lái xe. Xuyên qua khe hở giữa những lọn tóc của người phụ nữ, nhìn về hướng phía trước, tiếp tục hành trình.

Ước chừng mỗi quy tắc chỉ xuất hiện một lần, lúc này đèn xe chiếu lên mặt đường xi măng lạnh như băng, không có chữ.

Thích Mê liếc nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ, trong đầu nảy sinh ra kế hoạch, nhanh chóng đánh lái xe.

Người phụ nữ mặc váy đỏ không đứng vững, toàn bộ thân thể đều bị nghiêng sang một bên, rầm, đ.â.m vào cửa xe vang thành tiếng. Cô ta thét lên định lao tới phía Thích Mê, nhưng lại đột nhiên bị cô đánh lái tiếp, ngã xuống mặt đất.

Thích Mê tiếp tục tăng tốc, trực tiếp giẫm ga.

Cây cối ở hai bên nhanh chóng bị bỏ lại ở phía sau, nhanh đến độ nhìn không rõ.

Người phụ nữ mặc váy đỏ đỡ thành xe đứng dậy, tức đến hộc máu, quỷ khí xung quanh khiến tóc và bộ đồ của cô ta tùy ý bay múa, móng tay bên tay phải nhanh chóng dài ra, phóng đến hướng cổ Thích Mê.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 68: Chương 68



Thích Mê phát hiện ra, dùng sức giẫm chân phanh lại.

Người phụ nữ bị văng ra xa

Khóe miệng Thích Mê hiện lên nụ cười.

Trong quy tắc không hề nói cô không được điều khiển tốc độ xe nhanh hay châm, cô cũng xem như không làm trái luật, dù sao xe này cũng toàn ma quỷ, không cần phải đảm bảo an toàn cho đám ‘quỷ’ bọn họ, lái xe dựa vào tâm trạng của cô, muốn như thế nào thì sẽ như thế đó.

Cho nên Thích Mê vừa nhấn chân ga vừa phanh lại, chạy một đường như g.i.ế.c người. Cũng bởi vì như thế mà các hành khách quỷ đang đứng liên tục la lên ngắt quãng,

chợt cao chợt thấp, lúc xe tăng tốc âm điệu chói tai, lúc phanh lại, âm điệu lại đột ngột im bặt, nghe có chút buồn cười không thể diễn tả nỗi.

Đột nhiên, một con ch.ó đen bất thình lình lao vụt ra giữa đường, Thích Mê vội vàng đánh lái đổi hướng, giẫm ga phanh lại, kịp thời tránh được con ch.ó này.

Bíp bíp!

Sau hai tiếng bóp còi, chó đen sợ tới mức co giò bỏ chạy.

Thích Mê hoàn hồn, lập tức nhìn qua kính chiếu hậu, tức khắc cười phá lên.

Các hành khách ma quỷ trong xe một đám không ai thắt dây an toàn, sau một thao tác khẩn cấp của cô, tất cả theo quán tính mà ngã hết sang một bên. Có người té ngã trên đất, dạng thành hình chữ X, đầu không biết đã rơi ở đâu.

Thích Mê thu hồi nụ cười, tự trấn an bản thân kéo kéo dây an toàn, tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Vài phút sau, tới trạm dừng chân thứ hai.

Không biết có phải bị kỹ thuật lái xe của Thích Mê dọa sợ hay không, lần này quỷ xuống xe cực kỳ nhiều, lần lượt nối đuôi nhau, chỉ trong chốc lát, tầng một bên trong xe đã vơi đi một nửa. Người phụ nữ mặc váy đỏ đã có chỗ ngồi cũng không còn tức giận, dang vẻ an tĩnh khác hẳn vừa rồi.

Sau khi dòng ma quỷ qua đi, vị trí trạm dừng chân màu xanh nhanh chóng trở nên trống vắng, chỉ có một người đàn ông mặc áo gió màu đen còn đứng ở đó.

Người đàn ông gục đầu, tóc mái hơi xoăn màu đen che đi đôi mắt, chiếc mũi cao thẳng, môi mím chặt lại thành một đường thẳng, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.

Mà thực ra cũng không có thể gọi là một người đàn ông được, nên gọi là một thiếu niên thanh tú sạch sẽ thì hơn.

Thích Mê nhìn chằm chằm cậu hai giây, hơi nheo mắt lại.

Người này không có hơi thở của ma quỷ, chẳng lẽ là con người?

Lớn lên đẹp như vậy, hẳn là không phải quái vật.

Là người chơi ngày tận thế hay là người tiến hóa?

Khi cô đang tập trung hoài nghi vài giây, thiếu niên đã di chuyển, hơi khom mình, một chân bước lên xe, giày bốt Martin đạp lên trên mặt đất, gõ vang lộp cộp mạnh mẽ, lập tức đi thẳng tới giữa hàng ghế cuối cùng rồi ngồi xuống.

Đối diện giữa lối đi nhỏ, Thích Mê vừa nhấc mắt là có thể thấy cậu ngay.

Thích Mê đóng cửa xe, vừa lén nhìn thiếu niên thần bí này, vừa chậm rãi khởi động xe buýt.

Có lẽ người phụ nữ mặc váy đỏ đã nguôi cơn tức giận nên sau khi tiếng huýt sáo của đám quỷ tạm ngừng, hành khách trong xe đều yên lặng ngồi xuống vị trí.

Dọc theo đường đi, Thích Mê không chỉ quan sát tình hình giao thông mà còn thường xuyên chú ý đến cậu thiếu niên kia.

Thiếu niên ngồi ở đằng sau lưng cô, không biết là bạn hay là địch, một khi bắt đầu tấn công thì vị trí này của cô vô cùng bị động, cần phải thận trọng đánh đòn phủ đầu trước khi cậu ta hành động.

Thích Mê lái xe vô cùng cẩn trọng. Tất cả ma quỷ lúc trước trong xe đều rất yên ắng, cô có thể muốn làm như thế nào thì làm, nhưng hiện tại trong xe có thêm một hành khách đúng nghĩa, cô không dám vừa phanh gấp vừa đạp ga, nếu không gặp phải người nóng nảy sẽ đánh cho cô một trận nhớ đời.

Lái xe ổn định, xe im ắng. Thiếu niên sau khi lên xe cũng không có quá nhiều động tĩnh, thắt dây an toàn xong xuôi liền lười biếng dựa vào chỗ ngồi.

Chẳng bao lâu sau họ đã đến trạm dừng chân thứ ba, Thích Mê tấp vào lề rồi dừng lại.

Tầng một tầng hai đi xuống không ít hành khách, vội vội vàng vàng đi, giống như gấp không chờ nổi phải rời khỏi chiếc xe này.

Một nhà ba người đứng đợi ở trạm dừng chân mới vừa đặt chân lên xe, không biết thấy cái gì, hai vợ chồng lập tức nắm tay đứa con kéo xuống xe, còn vẫy vẫy tay với Thích Mê, ý bảo bọn họ không ngồi.

Thích Mê nhướng mày khó hiểu, quay đầu nhìn lại, chỉ còn một người. Hành khách tầng một bỏ đi sạch sẽ, mấy chục chỗ ngồi kia đều trống không, chỉ còn thiếu niên mặc đồ đen kia ngồi ở giữa hàng ghế cuối cùng, khoanh tay bắt chéo chân, lẳng lặng ngồi ở đó.

Thích Mê hoài nghi nhìn chằm chằm cậu hai giây, cởi bỏ dây an toàn trên người, đi lên tầng hai.

Tầng hai đã vãn đi một ít, đại khái chỉ còn một nửa hành khách.

Khi cô quay lại tầng một, thiếu niên đã đổi chỗ đến góc hàng ghế cuối cùng.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 69: Chương 69



Có lẽ vì cảm thấy Thích Mê nhìn mình quá lâu nên thiếu niên mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, cúi đầu thấp hơn. Cậu khoanh tay, cổ tay áo khoác gió màu đen để lộ ra cổ tay rắn chắc trắng nõn, hình như có đeo thứ gì đó, được buộc bằng một sợi dây đỏ.

Thích Mê nhớ đến thủ tục tài xế phải kiềm chế không được nói chuyện với hành khách nên xoay người ngồi trở lại vị trí của mình.

Xe lại một lần nữa khởi động.

Dọc theo đường đi bình an không có bất cứ chuyện gì xảy ra, không có chó mèo đột nhiên vụt ra, hành khách đợi xe ở xa ai nấy đều vẫy vẫy tay với cô, không lên xe.

Bao gồm cả người phụ nữ mặc đồ đỏ có trong quy tắc.

Hơn nữa rất kỳ quái, lần này mặc dù người phụ nữ mặc đồ đỏ không hề lên xe nhưng hành khách bên trong cũng đều im ắng, không la hét. Người phụ nữ ở tầng hai hỏi cô có đến đường Tường Sơn Bắc hay không còn chưa tới trạm đã vội vội vàng vàng theo dòng ma quỷ xuống xe.

Rõ ràng bảng tuyến đường viết trạm tiếp theo sẽ tới đường Tường Sơn Bắc, người phụ nữ chưa đến nơi đã vội chạy đi.

Thích Mê cởi bỏ dây an toàn, lại lên tầng hai nhìn một chút ——

Trống vắng không một bóng quỷ, cực kỳ yên lặng.

Chỉ mới đi qua năm sáu cái trạm dừng chân, mà trong xe đã không còn hành khách.

Ngoại trừ thiếu niên mặc đồ đen kia.

Thích Mê có cảm giác không đúng, giậm chân đi xuống tầng, đứng ở bên cạnh thiếu niên.

Một lần hai lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng từ khi cậu lên xe đã có nhiều ma quỷ xuống xe như vậy, có ma quỷ còn không dám lên, tuyệt đối có vấn đề!

Thiếu niên nhắm mắt lại, vẫn duy trì tư thế nhắm mắt, dưới sự giám sát của Thích Mê, xương quai hàm của cậu khẽ căng rồi lại buông thõng, yết hầu không tự giác lăn lên xuống, yên lặng nuốt nước bọt.

Thiếu niên: “…”

Đột nhiên cảm giác có một luồng sáng trắng xuất hiện ngay trước mắt.

Thiếu niên khẽ hé mắt, nương theo khe hở xuyên qua những sợi tóc, nhìn thấy Thích Mê đang cầm trong tay một con dao, lúc đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt đảo qua, khóe môi cô khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy ý vị.

Cái gì cô cũng chưa nói, nhưng tựa như tất cả đã biểu thị sinh động hai chữ [uy h**p].

Ý tứ rõ ràng được truyền tải đến chàng thiếu niên: Cậu nhóc, nếu dám giở trò với tôi, chắc chắn tôi sẽ khiến cậu sẽ không sống sót mà xuống xe.

Thích Mê cảm thấy chỉ có một mình mà có thể làm ma quỷ sợ hãi đến như vậy, tất nhiên không phải là người dễ đối phó.

Dù là bạn hay là địch, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác.

Cửa sổ trước kia bị cô đánh vỡ vẫn hoàn hảo không có chút hao tổn gì, chứng tỏ kết giới vẫn chưa bị phá, vì thế Thích Mê quay trở về vị trí tài xế, tiếp tục lái xe lên đường.

Bên trong xe yên tĩnh chỉ có Thích Mê lái xe và cậu thiếu niên ngồi ở phía sau xe.

Hai người cách nhau rất xa nhưng lại ngồi chung trong cùng một chiếc xe nên trông qua có vẻ rất thân thiết. Thích Mê thỉnh thoảng ngẩng đầu, liếc mắt một cái qua gương chiếu hậu là lập tức có thể thấy cậu thiếu niên nhắm mắt bên cạnh cửa sổ ngay.

Giống như cậu cố ý ngồi ở chỗ đó để cô tiện theo dõi cậu vậy.

Mấy trạm dừng kế tiếp cũng không ngoại lệ, không có một hành khách nào lên xe.

Chiếc xe buýt du lịch này đột nhiên biến thành một chiếc xe chuyên dụng của cô và chàng trai.

Thích Mê suy nghĩ một chút, nếu cậu thiếu niên này thật sự là kẻ địch thì cô không thể nào ứng phó dễ dàng được. Muốn đảm bảo an toàn, cô nên kiểm tra [Cánh cửa tử thần] của chàng trai này thì hơn.

Thế là cô nhẹ nhàng chạm vào mí mắt mình, gọi [Đôi mắt tử thần] thức tỉnh.

Trong gương chiếu hậu, khuôn mặt tuấn tú của chàng trai hiện lên vô vàn đường cong đủ màu sắc, chia thành nhiều khu vực.

Giống như phát hiện ra điều gì đó, chàng trai bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt bị che dưới mái tóc kia. Vài giây sau, cậu khẽ cười, lấy điện thoại di động ra lắc lắc, dịu dàng nói: “Đừng lo, tôi chỉ tới làm nhiệm vụ thôi.”

Giọng nói này nhẹ nhàng trầm thấp, mang theo chút cảm giác lười biếng rất dễ nghe.

Thích Mê liếc mắt nhìn cậu, không nói gì.

Sau khi giơ tay che đi [Đôi mắt tử thần] cô đạp chân ga nhanh chóng tăng tốc độ.

Cô không nhìn thấy [Cánh cửa tử thần] của chàng trai.

Tuyệt đối không thể ra tay trước được.

Quy tắc năm từng nói hành trình ước chừng một giờ hai mươi ba phút nhưng sau khi không có hành khách nào lên xe thời gian đã rút ngắn đi rất nhiều. Lúc xe bus đi đến trạm cuối cùng ở đường Phong Đô, tổng cộng thời gian mới chỉ mất có một giờ sáu phút.

Sau khi xe dừng lại, Thích Mê lập tức cởi dây an toàn rồi đứng lên, im lặng nhìn chằm chằm chàng trai.

Cậu thiếu niên giống như vừa mới tỉnh ngủ, ngồi ngây ngốc vài giây. Sau khi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, cậu đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cửa xe.
 
Back
Top Bottom