Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 50: Chương 50



“Cô…” Thích Mê nhất thời nghẹn lời.

Bởi vì cô thường xuyên chiến đấu, sợ trên người nhiễm phải vài thứ m.á.u me khó giải thích, mới không dám đứng cách bọn nhỏ quá gần… Không nghĩ đến bình thường Triệu Nhất Triết tuỳ tuỳ tiện tiện lại mẫn cảm như vậy.

Với lại không chỉ có cậu bé đó, mà đám nhỏ còn lại cũng nhao nhao “lên án”.

Phương Hân Duyệt: “Đúng, sáng hôm nay cô Thích không tết tóc cho em, cô chỉ tết tóc cho Vu Kiều Kiều!”

Diệp Thù Thi: “Cô Thích từ rất lâu rồi chưa ôm em.”

Diệp Thù Từ: “Còn có em! Lúc trước mỗi ngày cô Thích đều sẽ ôm chúng em!”

Nhất thời, mấy đứa trẻ từ ghế đẩu nhỏ hết đứng dậy, nũng nịu vây quanh bên người Thích Mê.

Vu Kiều Kiều nhìn thấy, cũng đạp giày nhỏ ra chạy đến tham gia náo nhiệt, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.

“Được, là vấn đề của cô…” Thích Mê ngồi xổm xuống, chuẩn bị đặt Tiểu Lãng Dữ xuống đất, lại phát hiện ta hai tay nhỏ ôm chặt lấy cổ mình không buông. Thế là chỉ có thể dùng sức kéo tay Tiểu Lãng Dữ ra, nhẹ nhàng đẩy cậu vào phòng: “Đi vào trước đi.”

Tiểu Lãng Dữ vẻ mặt u ám: “...”

Cậu không đi, chỉ đứng ở cửa nhìn về phía Thích Mê.

Thích Mê dang cánh tay, cười ha ha nói với bọn trẻ một câu: “Đến đây, để cô Thích ôm ôm nào.”

Trong nháy mắt, bốn năm đứa trẻ cùng xông đến đây, giống như những chú gấu koala ôm lấy cô.

“Em, em cũng muốn!” Vương Tiểu Hổ và Bành Di Thần nhảy xuống khỏi ghế đẩu, cũng chạy đến đây tham gia náo nhiệt, ôm cả sau lưng của Thích Mê.

Người Thích Mê nặng càng thêm nặng, một tầng chồng lên một tầng.

Chỉ có Dương Thắng Tráng và Ngô Mộc Thần hai đứa ngồi vững như Thái Sơn. Dương Thắng Tráng còn một mặt khinh thường bĩu môi, nhỏ tiếng nói với Ngô Mộc

Thần ngồi bên cạnh: “Ai da, cậu nhìn đi, đám trẻ này thật là ngây thơ…” Nói rồi, còn ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngô Mộc Thần nhàn nhạt liếc mắt một cái, đồng thời cũng gật đầu: “Quá ấu trĩ…”

“Đúng không đúng không, nam tử hán đại trượng phu, ôm gì mà ôm,việc này chỉ có con gái mới làm…” Dương Thắng Tráng lại chậc chậc lưỡi.

Ngô Mộc Thần ừm một tiếng, mở giấy vẽ ra: “Ừm, dù sao thì tối hôm qua tớ được ôm cô Thích rồi.”

“Đúng vậy!”

Dương Thắng Tráng im lặng hai giây, đột nhiên nghiêng đầu: “Hả?”

Cậu là đang khoe khoang đấy hả? Đúng không?!

Ngô Mộc Thần liếc qua, nở một nụ cười ý vị thâm trường.

Dương Thắng Tráng: “...”

Mấy phút đồng hồ thắm thiết ôm, đám trẻ sắp ép Thích Mê thành một cái bánh kẹp thịt, cô mau chóng kêu dừng lại: “Được rồi được rồi, các em sắp siết c.h.ế.t cô rồi này!”

Nhưng đám nhỏ nhiệt tình không thôi, còn xoay quanh Thích Mê 350 độ ôm cô.

Một nửa là bởi vì chơi vui.

Một nửa là cảm ơn bất ngờ mà Thích Mê mang đến.

Tiểu Lãng Dữ nhíu chặt lông mày, đang nghĩ cách cứu Thích Mê từ trong những bàn tay ma quỷ của những oắt con này ra, vừa quay đầu, nhìn thấy Eva đang ngồi xa xa trong lớp Nha Nha.

Eva nghe thấy đám trẻ toàn bộ chạy ra đã lập tức chuyển tới cái ghế đẩu trong góc tường, như là sợ bị đám “tiểu ác ma” này phát hiện.

Tiểu Lãng Dữ nhẹ nhếch khoé môi lên, ngay lập tức có chủ ý. Cậu nghiêng đầu nhỏ chỉ về phía cô ấy: “Ah, ở đây có một người nước ngoài.”

Eva: “?”

Cậu mới nhìn thấy tôi sao?

Cô ấy vừa thở hắt ra một tiếng, đã nghe giọng nói Vương Tiểu Hổ: “Người ngoại quốc đó còn ở đây?”

Một giây sau cậu bé đổi thành tiếng Trung giọng Nam điệu Bắc, lập tức chạy đến trước cửa lớp Nha Nha.

Eva co quắp đứng dậy, dán chặt lên tường: “OMG! Little devil, đừng có qua đây!”

Vương Tiểu Hổ sững sờ, sờ sờ cái đầu nhỏ của mình, ngũ quan nhanh chóng nhăn nhúm: “Ô cái gì gà? Lý… cái gì cơ?!”

“OMG, là viết tắt của “oh my god”, cũng có nghĩa là “ông trời của tôi ơi”. Triệu Nhất Triết cũng đi qua đây, “Còn về cái gì lý… Tớ cũng chưa từng nghe đến.”

Ngay sau đó, soạt soạt soạt, năm sáu cái đầu nhỏ ngó nghiêng từ cửa vào, mỗi một đứa đều có biểu cảm hưng phấn.

Eva cảm thấy mình giống như là một con khỉ trong vườn thú, lập tức giơ tay lên che nửa mặt, cầu cứu Thích Mê: “Mê, help me! Mau mang mấy đứa nhỏ ngốc nghếch này đi ra đi!”

Thích Mê nhích người lại gần, cười nói: “Không cần phải sợ hãi như vậy, những đứa bé của lớp Đậu Đinh chúng tôi rất thân thiện… đi, đi chào dì bác sĩ một tiếng nào.”

Đám trẻ đồng thanh nói: “Cháu chào dì bác sĩ ạ!”

“Dừng! Các con đứng ở đó là được rồi!” Eva lớn giọng hô, tiếng cô ấy tràn ngập kinh hãi.

Trịnh Viện Viện ôm Địch Vân Đồng đi đến bên cạnh Thích Mê, nhẹ giọng cười: “Cô ấy sợ trẻ con như vậy sao?”

Thích Mê cười: “Đúng vậy, lúc đánh quái vật cũng không nhìn thấy cô ấy sợ hãi như vậy.”

Nhìn thấy Eva cao 1m7 bị ép đến sắp dán vào góc tường đến nơi, Thích Mê thật sự nhìn không thuận mắt, chuẩn bị đi vào giải cứu cô ấy.

Vừa đi được hai bước, bước chân của cô đột nhiên ngừng lại, đôi mắt màu hổ phách ngay lập tức đông cứng, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ của lớp Nha Nha.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 51: Chương 51



Đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ còn có Lãng Dữ, khuôn mặt nhỏ lập tức được phủ kín một tầng sương lạnh.

Hai người đều cảm nhận có thứ gì đó đến gần.

“Được rồi, các bạn nhỏ…” Thích Mê vỗ vỗ tay, nói: “Mọi người bắt đầu đến đây vẽ tranh đi nào, cô Thích và dì bác sĩ có việc cần phải ra ngoài một chuyến, khi quay về sẽ kiểm tra tác phẩm của các bạn nhé.”

Vương Tiểu Hổ: “Cô Thích, là có quái thú đến sao?”

Thích Mê: “Không phải quái thú, chỉ là cô Thích với vị bác sĩ này đi ra ngoài tuần tra mà thôi, vẫn còn nhớ nhiệm vụ của các em chứ?”

“Còn– Nhớ–” đám trẻ đồng thanh trả lời, “Chúng ta phải bảo vệ lớp Đậu Đinh!” Mỗi một đứa trẻ đều giơ cao nắm tay nhỏ của mình, vẻ mặt nghiêm túc.

Thích Mê: “Tốt lắm, vậy hiện tại các em ngoan ngoãn ở đây vẽ tranh, cẩn thận bảo vệ lớp Đậu Đinh của chúng ta nhé.”

Đám trẻ: “Được ạ.”

Nghe thấy Thích Mê nói như vậy, sắc mặt của Đỗ Thuỵ và Trịnh Viện Viện nhất thời thay đổi, dùng khẩu hình miệng hỏi cô làm sao.

Thích Mê đưa ngón tay lên, làm một động tác im lặng trên miệng.

Sắc mặt nghiêm trọng mặc dù không có nói cái gì, nhưng giống như là cái gì cũng nói rồi.

Hai người nhìn hiểu, lập tức đi đến duy trì trật tự.

“Nếu như nghe thấy tiếng gì đó, thì nói với bọn chúng là tôi có bài kiểm tra với bọn chúng, để bọn chúng không cần sợ.” Thích Mê thấp giọng dặn dò Đỗ Thuỵ.

Đỗ Thuỵ ừm một tiếng: “Yên tâm đi, các cô cẩn thận.”

Thích Mê gật đầu, quay đầu vẫy vẫy tay với Eva.

Eva vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, nghi hoặc tự chỉ vào mình.

Thích Mê không nói nhiều được, hất đầu về hướng bên ngoài cửa sổ ra hiệu.

Eva bừng tỉnh đại ngộ, bận rộn đeo lại thanh đao lên lưng đi ra.

Vào lúc này, Tiểu Lãng Dữ kéo tay Thích Mê, nghiêm túc nói: “Em cũng đi.”

Thích Mê cau mày: “Em không được.”

“Em Có thể giúp đỡ cô.” Tiểu Lãng Dữ không cam tâm nói, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc.

“Ừm, cô biết chứ.” Cô cười cười, rút tay ra, vuốt nhẹ lên đầu của Tiểu Lãng Dữ: “Em ở đây, cũng giống như là giúp được cô rồi… Ở đây giao cho em nhé, có được không?”

Tiểu Lãng Dữ biết ý của cô, thấy Thích Mê không dễ dàng thương lượng, cậu há miệng ra, lại ngậm lại, chỉ có thể gật đầu: “Vậy được rồi.”

Thích Mê mỉm cười: “Ừm, thật ngoan.”

Nói xong, cô s* s**ng vũ khí bên hông, đi cùng với Eva ra ngoài.

Rầm!

Cánh cửa vừa mới lắp xong được đóng lại, ngay sau đó vang lên tiếng động của chìa khoá, đề phòng chuyện lỡ như, Thích Mê vẫn là khoá chặt cánh cửa này lại.

Tiểu Lãng Dữ giương mắt nhìn cách cửa bị khoá chặt, âm thầm thở dài một hơi.

Sau mấy giây yên lặng, Trịnh Viện Viện thử đi đến bắt chuyện: “Bạn học Lãng Dữ, có muốn cùng vẽ tranh hay không nào?”

Lãng Dữ quay đầu liếc cô ấy một cái, trực tiếp đi thẳng vào trong lớp Nha Nha: “Không cần.”

Âm thanh lạnh lẽo, làm cho Trịnh Viện Viện nhất thời không biết phải nói gì nữa.

Cô ấy dùng ánh mắt cầu cứu Đỗ Thuỵ, Đỗ Thuỵ lắc đầu, ra hiệu cô không cần xen vào. Dù sao cũng là một người tiến hoá của thế giới này, mặc dù là một đứa trẻ, nhưng vẫn là cách bọn họ một khoảng rất xa.

Trịnh Viện Viện gật gật đầu, không yên tâm liếc qua phía sau Tiểu Lãng Dữ, ôm Địch Vân Đồng đi qua bên cạnh ngồi xuống.

Tiểu Lãng Dữ cầm lấy ghế đẩu nhỏ đặt cạnh cửa sổ đứng lên, nhìn chằm chằm ra phía bên ngoài cửa sổ, tròng mắt đỏ trầm tĩnh ảm đạm—

Mặc dù nơi này vốn do cô bảo vệ nhưng tôi cũng sẽ bảo vệ nó thật tốt.

Thích Mê và Eva vừa đi ra ngoài cửa lớn của nhà trẻ, lập tức đối diện với vị khách không mời mà đến.

Một con sư tử to bằng chiếc ô tô to có đôi mắt sáng ngời, uy phong lẫm liệt dạo bước đi đến.

Ở phía sau lưng nó, cũng là một con sư tử thân hình có vẻ to hơn một chút, phía trên là một người mặc áo choàng ngồi nghiêm chỉnh, dưới ánh sáng lờ mờ, căn bản không thấy rõ mặt của hắn.

Phía sau nữa, là hai con hổ vằn đen vàng, đi bên trái phải giống như bảo vệ người phía trước vậy.

Âm thanh của người mặc áo choàng hùng hậu trầm thấp, là một người đàn ông.

“Nhìn đi, chúng ta đã nhìn thấy cái gì thế này?” Người mặc áo choàng cười khanh khách, “Tôi đang nói tại sao bảo bối của tôi lại cứ thích đi về phía bên này, thì ra là tìm ra thức ăn quý giá.”

Thích Mê với Eva liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý kéo dãn khoảng cách xa một chút.

Hai người nhìn ra được hôm nay nhất định phải có một trận ác chiến, lại còn là một địch nhiều, phải cẩn thận không được làm tổn thương người của mình.

Eva rút trường đao ra chắn ngang trước người, Thích Mê đặt tay lên thanh loan đao bên hông, ánh mắt hai người tràn ngập cảnh giác.

Chỉ Nhìn thấy cơ thể con sư tử hùng dũng mở đường phía trước đang đè thấp xuống, tiếng gầm nhẹ tràn ra từ yết hầu, lộ ra răng nanh bén nhọn.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 52: Chương 52



Khi nó đang muốn nhào tới xé xác con mồi thì bỗng bị người mặc áo choàng ngăn lại: “Đợi chút, bảo bối nhỏ, không cần gấp gáp mấy giây này… Tao vẫn còn có vài lời muốn hỏi hai cô gái xinh đẹp kia.”

Sư tử hùng dũng rất nghe lời, quay đầu nhìn người mặc áo choàng một cái, duy trì tư thế muốn tấn công, không động đậy nữa.

Nước miếng trong suốt chạy dọc theo khoé miệng chảy xuống.

Thích Mê nhìn chằm chằm người mặc áo choàng.

Có thể làm cho quái thú ngoan ngoãn thuần phục như vậy, lẽ nào là ngự thú sư?

Là người chơi ngày tận thế? Hay là người tiến hoá của thế giới này?

Cô đang muốn nhìn xem đã nhìn thấy người đó không hoảng không loạn thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, một bộ dáng ung dung bình thản, giống như căn bản không để cô cùng với Eva vào trong mắt, hắn nói: “Trên người các ngươi có ánh sáng, là người của [Ảnh] sao?”

Thích Mê cùng Eva nhìn chằm chằm vào hắn, không nói gì.

Nhưng rất nhanh, người mặc áo choàng lắc lắc đầu, phủ định suy đoán này của mình: “Không đúng, người của Ảnh mặc dù trên người có ánh sáng, nhưng không chiếu sáng dựa vào nó —” Lời của hắn vừa dứt, hắn đã cười khẽ nói thêm: “Không phải “người gốm sứ”, không phải người tiến hoá… Nếu như tôi không đoán sai thì, các cô không phải người của thế giới này nhỉ?

“Nói lời vô dụng làm gì, đánh luôn đi!”

Eva không có kiên nhẫn, nhanh chóng gọi gió nổi lên, kéo theo đất cát xung quanh cũng bay lên, oành một tiếng đánh về phía trước.

Mấy con mãnh thú biến dị phản ứng mạnh mẽ, nhảy lên về phía hai bên toà nhà, nhẹ nhàng thoát khỏi đòn tấn công này.

Người mặc áo choàng chậc chậc lưỡi: “Không ngờ tới lại là một cô nàng có tính tình nóng nảy, tôi thích lắm… Bảo bối nhỏ, bắt lấy bọn chúng đừng có để chết, còn để

tao lợi dụng, dù sao thì đã rất lâu rồi tao chưa từng được nhìn thấy phụ nữ trông xinh đẹp như vậy.” Hắn cười ha ha ha, giọng điệu càng thêm hạ lưu buồn nôn.

Hắn vung tay lên một cái, con hổ mở đường phía trước liền vọt lên nhào về phía Eva.

Eva vội vàng dùng trường đao ngăn chặn.

Người mặc áo choàng khẽ xì một tiếng, vừa muốn thao túng hai con hổ đối phó với Thích Mê, vừa quay đầu, thân hình gầy gò kia đã không còn ở trong tầm mắt nữa.

Hắn tìm kiếm xung quanh, chỉ nghe thấy một tiếng xích sắt thanh thuý va chạm với nhau vang lên bên tai, nhanh đến mức chỉ còn lại một tàn ảnh màu trắng.

Một con hổ bên cạnh người mặc áo choàng phản ứng nhanh nhẹn, xông lên che trước người hắn, há miệng ngậm lấy thanh loan đao kia. Nếu không thì, cái đầu này của hắn nhất định là bị cắt xuống một nửa khi vẫn còn sống sờ sờ.

Thích Mê rơi xuống nóc nhà, nhanh chóng quay người thu lại loan đao, chặt đứt một cái răng của con sưt tử.

Trong lòng người áo choàng còn sợ hãi, lập tức ra lệnh cho con hổ g.i.ế.c c.h.ế.t Thích Mê: “Xem ra cô rất nguy hiểm, có đẹp đến mấy cũng không thể giữ lại.”

Tiếp nhận được mệnh lệnh, hai con hổ phát ra một tiếng gầm chấn động, trực tiếp nhào về phía Thích Mê.

Thích Mê lui lại, ngón tay chạm nhẹ lên mắt trái. Trong chớp mắt, trên người hai con hổ nổi lên các đường hoa văn. Vị trí trên đầu một con hổ tập hợp các đường cong lại thành một cuộn tròn, trên n.g.ự.c một con khác cũng tập hợp các đường cong thành một cuộn tròn.

Quả nhiên, sau khi những sinh vật biến dị này khi c.h.ế.t đều sẽ tuỳ ý biến đổi.

[Vật nhìn thấy: Hổ biến dị.

Loại hình: Động vật.

Cấp độ cánh cửa tử thần: Trung (lực sát thương 1203)

Vũ khí trong tay: Loan đao tự chế (Lực sát thương: 82%, thứ bình thường sẽ không thể thoát khỏi cây đao này)

Trình độ thích hợp: Bình thường.

Đề nghị: Người sử dụng cây đao này không thể hạ gục bằng một đòn tấn công, đề nghị lặp lại nhiều lần, hoặc là đổi một vũ khí khác]

Thích Mê nắm chặt loan đao.

Không kịp đổi một vũ khí khác, chỉ có thể thử tấn công nhiều thêm mấy lần.

Chỉ nhìn thấy cô ném thanh loan đao ra, nhắm chuẩn cắm thẳng vào đầu một con hổ, con hổ kêu thảm một tiếng, hành động chậm lại. Nhân cơ hội này, trong thời điểm một con hổ khác xông đến, cô thuận thế nhảy lên lưng con hổ đó, một tay ghìm chặt lấy cổ nó, thu loan đao lại rạch một đường vào n.g.ự.c con hổ.

Lông mày cô cau chặt, không dám có nửa phần lười biếng, lấy hết sức mạnh lớn nhất của mình ra hung hăng đ.â.m vào trong [Cánh Cửa Tử Thần] của con hổ, đến khi toàn bộ loan đao và tay của cô không tiến vào được nữa.

Máu tươi b.ắ.n ra, vương vãi đầy đất.

Con hổ đau đến kêu gào, toàn thân đều phát run, nhưng bị Thích Mê gắt gao siết chặt lấy cổ, tiếng kêu ré phát ra rồi nhỏ lại.

[Cấp độ cánh cửa tử thần: Thấp (Lực sát thương yêu cầu 258)

Vũ khí trong tay: Loan đao tự chế (Lực sát thương: 82%, thứ bình thường sẽ không thể thoát khỏi cây đao này)

Trình độ thích hợp: Cao

Đề nghị: Dùng cây đao này trong tay, một kích trúng tim đi!]
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 53: Chương 53



Thích Mê hung ác rút thanh loan đao ra, lại đ.â.m xuống lỗ m.á.u đang phun ra kia.

Phụt một chút, đ.â.m xuyên qua tim hổ.

Hổ biến dị nhanh chóng run lên một cái, tứ chi trong nháy mắt trở nên cứng ngắc. Từ khi Thích Mê nhảy lên lưng con hổ, đến lúc g.i.ế.c c.h.ế.t nó, toàn bộ động tác không dùng đến mười phút đồng hồ, người mặc áo choàng nhìn thấy liền không tự chủ được hít một ngụm khí lạnh.

Hắn lớn giọng gọi con hổ khác lên tấn công, bị doạ đến nỗi âm thanh the thé: “Mau lên! Lên xé xác cô ta cho tao, tuyệt đối không thể để cô ta sống sót!”

Con hổ bị thương ở đầu chịu đau đớn, sau khi tiếp nhận mệnh lệnh càng thêm nổi điên, bổ nhào về phía Thích Mê.

Thích Mê nhanh chóng trốn đi.

Thanh loan đao trong tay vừa mới rút ra, một chuỗi đồ vật màu xanh biếc vụt qua để lại một tàn ảnh trước mắt cô, trực tiếp cắm thẳng vào đầu con hổ biến dị, đ.â.m xuyên qua cơ thể từ phía trước đến sau lưng rồi bay ra.

Nhanh chóng nhìn lại, đó là mười mấy cọng cỏ đuôi chó đang quấn thành dây leo.

Dây leo khuyếch trương bên trong cơ thể con hổ biến dị, soạt, nhẹ nhàng xé xác con hổ này thành mảnh nhỏ.

Nhất thời, m.á.u tanh văng xuống giống như trời đang đổ mưa.

Thích Mê giật mình, quay đầu lại nhìn.

Lãng Dữ trèo lên bệ cửa sổ, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy hung ác nham hiểm, tròng mắt màu đỏ trong đêm tối sáng ngời dị thường.

Cỏ khô trong viện dưới sự khống chế của cậu điên cuồng sinh trưởng, bện mình thành một cỗ dây leo, giống như một cây trường mâu sắc bén, sau khi con hổ bị xé xác lại trở về hình dáng lớn nhỏ ban đầu, để lại một vũng m.á.u lớn tràn lan.

Thích Mê khẽ nhíu mày, vào lúc này, Eva hô to một tiếng hấp dẫn sự chú ý của cô.

Ngẩng đầu nhìn qua, con sư tử hùng dũng đang sống sờ sờ đã bị Eva chặt mất một nửa cái đầu, đã trở thành m.á.u thịt be bét, nhưng vẫn còn có thể giãy giụa đứng dậy, phát ra tiếng gầm khiếp người.

“Oh my god! Đây rốt cuộc là quái vật gì vậy? !” Eva giơ đại đao lên kêu ầm.

Thích Mê liếc qua sư tử, xác nhận [Cánh Cửa Tử Thần] ở trên lưng nó, liền nhảy từ trên nóc nhà xuống, trước lúc Eva lại huy động trường đao định chặt đứt hai chân của con sư tử biến dị, cô cũng mau chóng tấn công, tay nắm chặt cổ sư tử biến dị, nhảy lên lưng của nó.

Giơ tay c.h.é.m xuống, loan đao nhuộm đỏ m.á.u ở trên lưng con sư tử biến dị, lại dính thêm một lớp m.á.u đỏ tanh hôi.

Cô siết lấy cổ của con sư tử biến dị, gắt gao bóp chặt cổ họng nó, tận lực giảm âm thanh gầm rống của con sư tử xuống, thời khắc rút loan đao ra, m.á.u tanh b.ắ.n tung toé lên người cô, đôi mắt xanh biếc phát sáng trên nền m.á.u đỏ tươi, thật đúng như là mắt quỷ đòi mạng, bị nó nhìn trúng chính là khó thoát khỏi cái chết.

Thích Mê giống như đã g.i.ế.c đỏ cả mắt, thời điểm cho con sư tử biến dị một kích cuối cùng, cô dùng cả thanh loan đao đ.â.m xuyên qua người của nó, mũi đao sáng loáng xuyên qua một bên ngực.

Cái tay siết chặt lấy cổ của sư tử biến dị kia, dùng sức bẻ cổ nó vặn về hướng ngược lại. Cho đến khi xác nhận là con sư tử đã chết, Thích Mê mới dần dần buông tay ra, lúc rút loan đao ra khỏi người con sư tử, thậm chí còn rút ra được một chút nội tạng.

Thích Mê lắc lắc thứ đồ vật bám trên thanh đao, nhảy xuống từ trên người con sư tử.

Vừa quay đầu lại, phát hiện Eva đứng bên cạnh đang ngây người nhìn, lúc cô nhìn về phía này cô ấy đột nhiên vô ý thức lùi về sau một bước.

“Cô làm gì vậy?” Thích Mê cười khẽ một tiếng, giọng điệu nhẹ nhõm. Giống như vừa rồi cô chỉ không bất cẩn giẫm c.h.ế.t mấy con kiến nhỏ mà thôi, quá mức bình tĩnh.

Eva nhìn thoáng qua ống tay áo của cô, nơi đó vẫn còn đang nhỏ m.á.u tí tách, cô ấy thầm yên lặng nuốt nước bọt.

Cô ấy không phải chưa từng thấy qua người có sức mạnh chiến đấu khủng khiếp, nhưng động tác g.i.ế.c chóc lần này của Thích Mê quả thực làm cô ấy bị doạ sợ rồi.

Người chơi bình thường, cho dù là gặp nguy hiểm thì loại chuyện như g.i.ế.c chóc này đều tiến hành từng bước một, một d.a.o không đánh bại được, lại tiến hành đòn tấn công thứ hai, cho đến khi nguy hiểm được giải trừ mới xem như xong chuyện.

Nhưng Thích Mê không giống vậy.

Cô cũng không phải là bị ép, cô chiến đấu không phải vì muốn giải quyết mối nguy hiểm này, mà khi mới vừa bắt đầu cô đã chiếm được thế chủ động.

Mỗi động tácchuẩn xáccủa côđềuôm suynghĩnhất định phải làm cho đối phương chết, rất nghiêm túc, rất thẳng thắn, không mang theo chút do dự nào cả. Trong mấy chục giây liền có thể rút đao ra lại bổ đao xuống, chỉ dựa vào một thanh loan yêu đao lưỡi liềm nhỏ này, liền có thể g.i.ế.c c.h.ế.t hai con mãnh thú biến dị.

Người phụ nữ này thực sự là… Mạnh đến đáng sợ.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 54: Chương 54



Nhìn thấy Eva không nói chuyện, ngốc nghếch nhìn cô, Thích Mê im lặng thu hồi ánh mắt.

Sau khi đổi loan đao sang một tay khác cầm, cô lại ngước mắt lên nhìn về phía nóc nhà.

Không có một ai.

Người mặc áo choàng đã chạy mất, lại tận mắt nhìn thấy Thích Mê liên tục đánh c.h.ế.t hai con hổ biến dị, thời điểm lại dùng một đao đ.â.m vào con sư tử biến dị, hắn biết là nếu còn ở lại đây nhất định sẽ phải chết, thế là ngay lập tức mau chóng cưỡi lên người con sư tử còn lại chạy mất.

Thích Mê thu hồi loan đao, quay người khởi động xe máy lên.

“Mê, cô, cô muốn đuổi theo sao?” Eva trợn trừng mắt nhìn.

Thích Mê quay đầu: “Ừm, đã là người đối địch, nếu không nhổ cỏ tận gốc thì quá nguy hiểm.”

Sau khi ném lại câu nói này, cô liền chạy xe đuổi theo.

Eva giật mình, phản ứng lại sau hai giây, bận rộn hô: “Vậy, vậy có cần tôi đi theo giúp đỡ không?!”

Hoàn toàn yên tĩnh.

Eva chỉ nhất thời không chú ý đến đã nhìn thấy ánh sáng phát ra từ xe máy của Thích Mê càng ngày càng nhỏ, cô ấy lại quay đầu nhìn về phía nhà trẻ sau lưng một cái, cắn răng, vẫn đuổi theo phía sau.

Ôi ông trời của tôi, cô ấy vẫn là cô giáo mà vừa rồi một đám nhỏ ngốc nghếch vây quanh sao?

Đây là một cỗ máy g.i.ế.c người mới đúng!

Chưa từng nhìn thấy người còn muốn đuổi tận g.i.ế.c tuyệt như vậy bao giờ!

*

Vừa mới chạy qua chỗ ngoặt của con đường, Eva đã nghe thấy một tiếng vang của xe máy đổ ở ven đường.

Cô ấy bước nhanh hơn, lần theo ánh sáng từ đèn xe chạy đến, trong một đầu của con ngõ nhỏ cũng được coi như là rộng rãi người mặc áo choàng và con sư tử biến dị kia bị chặn lại đường cùng.

Còn Thích Mê, đang rút loan đao ra, từng bước một đi qua phía bọn hắn.

Đại khái là tận mắt chứng kiến cái c.h.ế.t của đồng loại, sư tử biến dị phát ra một tiếng nghẹn ngào từ trong cổ họng, không uy phong như vừa rồi nữa mà ủ rũ cụp hai tai với đuôi lại, chở người mặc áo choàng chậm rãi lùi ra.

Thích Mê từng bước ép sát, bọn hắn liên tục lùi về phía sau.

Vào lúc này, người mặc áo choàng rốt cuộc không còn bình tĩnh nữa, hắn không dám chọc vào kẻ điên Thích Mê này: “Người đẹp ơi, tôi sai rồi… Tôi không nên chọc vào cô, tha cho tôi đi, có được không? Tôi đồng ý với cô, tôi lập tức rời khỏi nơi này!”

Thấy bước chân của Thích Mê không ngừng lại, hắn sợ đến nỗi giọng phát run: “Bà cố nội ơi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi chỉ là đi ngang qua thôi, tôi muốn đi tìm [Ảnh], cô chỉ cần thả cho tôi một đường, tôi lập tức đi ngay, sau này cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa có được không?!”

Bước chân của Thích Mê dừng lại, nhìn chằm chằm hắn: “Anh muốn đi tìm Ảnh?”

Người mặc áo choàng gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi muốn tìm Ảnh, chỉ tình cơ đi qua nơi này… Thật xin lỗi, tôi không cố ý chọc phải các cô đâu.”

Thích Mê: “Anh biết [Ảnh] ở đâu?”

Người mặc áo choàng: “Nghe nói là đang ở bờ biển Bất Dạ Thành, địa điểm cụ thể… Tôi, tôi còn phải đi tìm tiếp.”

“Bất Dạ Thành?”

Thích Mê hỏi một câu, người mặc áo choàng trả lời một câu, căn bản không có hề do dự: “Đúng vậy, là một thành phố có ánh sáng, chỉ cần đến gần bờ biển đó, sẽ có thể nhìn thấy ngay.

Thích Mê khoanh tay: “Nhưng bờ biển lớn như thế, anh tìm thế nào?”

Người mặc áo choàng bị đẩy gần đến đường chết, gắt gao quay đầu lại nhìn bức tường phía sau mình, cúi thấp đầu nói: “Giữa những người tiến hoá của chúng tôi có sự cảm ứng đặc thù, rất dễ dàng có thể tìm thấy.”

Thích Mê bừng tỉnh: “Vậy bây giờ anh cảm ứng được [Ảnh] đang ở nơi nào?”

Người mặc áo choàng: “Đông, hướng Đông Nam, có điều cảm ứng rất yếu ớt.”

Thích Mê gật gật đầu như có điều suy nghĩ, nhấc chân tiến lên phía trước.

Người mặc áo choàng sợ hãi đến cực điểm, vừa nhìn thấy cô đi đến gần, hắn nhanh chóng mệnh lệnh cho sư tử biến dị nhảy lên trên nóc nhà, muốn bỏ chạy.

Ánh mắt Thích Mê loé lên, ném loan đao ra ngoài đ.â.m trúng chân sau của sư tử biến dị.

Sư tử biến dị đau đớn cả người nghiêng ngả, hất người mặc áo choàng trên lưng xuống mặt đất, oành một tiếng, nện mạnh xuống mặt đất.

Năng lực của Ngự Thú Sư thật tốt, nhưng Ngự Thú Sư chỉ có thể dựa vào mãnh thú hoặc là vật được triệu hoán để chiến đấu, bản thân thì quá yếu đuối.

À không, sau khi người mặc áo choàng nện từ trên cao xuống mặt đất, tứ chi cũng giống như đi mướn, bò cũng không bò dậy nổi.

“Đừng sợ, tôi đổi ý rồi, không g.i.ế.c anh nữa.” Thích Mê thu đao lại.

Người mặc áo choàng sững sờ, vui vẻ ngẩng đầu lên: “Cô, cô nói thật sao?”

“Tất nhiên, tôi giữ anh lại vẫn có ích mà…”

“Có ích?” Người mặc áo choàng dán lưng lên tường, sợ hãi nhìn chằm chằm thích Mê. Mũ trên áo choàng to lớn che lấp lại, nửa khuôn mặt của hắn bị bóng đen chiếm mất, chỉ lộ ra cái cằm lún phún những sợi râu màu xanh.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 55: Chương 55



Thích Mê đứng trước người của hắn, từ trên cao nhìn xuống, lục lọi tìm đồ trong túi, móc ra một con bọ rùa kim loại lớn bằng ngón tay, đưa đến trước mặt người mặc áo choàng: “Này, ăn nó đi.”

Người mặc áo choàng sửng sốt, không hề cử động: “Ăn?”

Thích Mê nhìn chằm chằm hắn: “Ừm, hoặc là ăn nó, hoặc là chết, anh tự mình chọn.”

“Tôi ăn, tôi ăn!”

Người mặc áo choàng không dám do dự, vội vàng đưa tay ra cầm lấy.

Vào lúc này, Thích Mê đột ngột nắm con bọ rùa trong tay, tay còn lại nhanh chóng bắt lấy cổ tay hắn.

Người mặc áo choàng giật mình, muốn rút tay về, lại bị Thích Mê nắm càng chặt hơn, sợ hãi hỏi: “Cô làm gì thế?!”

“Đừng cử động!” Thích Mê gầm nhẹ một tiếng.

Người mặc áo choàng yên tĩnh lại trong nháy mắt.

Thích Mê rút điện thoại bên hông ra đưa lên miệng ngậm, cẩn thận nhìn kỹ đôi tay của người mặc áo choàng.

Nói đúng ra thì, cũng không thể coi là tay được, giữa mỗi ngón tay hắn dính liền một lớp thịt mỏng, giống như màng chân vịt vậy. Nhưng sức lực chủ yếu được truyền đến từ ngón tay, vì vậy từ động tác có thể nhìn ra cơ bản là không khác mấy so với con người.

Cô hít vào một ngụm khí lạnh, lại vén tay áo của người mặc áo choàng lên, trông thấy bắt đầu từ ngoài bàn tay đến cánh tay, có một dạng lớp thịt tổ chức giống như là “màng”, liền một mạch đến tận cánh tay. Bộ phận thịt này tổ chức vừa rộng vừa lớn, hơi mỏng, nơi ánh sáng chiếu xuống có thể nhìn thấy được mạch m.á.u bên trong.

Bởi vì người này mặc quần áo vào, cho nên phần màng này được giấu dưới lớp quần áo một cách tài tình.

Vì để kiểm chứng, Thích Mê lại đi vén quần của người mặc áo choàng lên.

Quả nhiên, trên đùi cũng có màng.

Nếu như không có quần áo mà nói, cô tin chắc lớp “màng” này sẽ trải dọc từ cánh tay một đường đi xuống tới dưới chân, giống như lớp màng của chuột bay vậy, chỉ là không có lông, là lớp da trắng nõn phấn nộn.

Eva đứng ở phía sau không nhìn rõ lắm, cảm thấy hiếu kỳ với hành động kỳ quái của Thích Mê, thò đầu ra hỏi: “Mê, cô đang nhìn cái gì thế?”

Thích Mê vẫy vẫy tay với cô ấy, ra hiệu cô đến nhìn lớp màng trên người đàn ông này.

Eva chỉ liếc một cái liền có cảm giác ớn lạnh, lùi một bước nói: “Oh my… Đây là cái quỷ gì vậy?!”

Đại khái là bất mãn đối với lời nói linh tinh của Eva, người mặc áo choàng phát ra một tiếng hừ từ trong mũi.

Thích Mê nhíu mày: “Người tiến hoá các người đều như vậy sao?”

“Đúng vậy, có gì đáng ngạc nhiên đâu chứ? Nhưng mà cái này chỉ là [cánh] của [người tiến hoá] chúng tôi mà thôi.” Người mặc áo choàng xem thường nói, “Chúng tôi có năng lực tự do phi hành, đây chính là tiến hoá… Sự tồn tại của chúng tôi đã cao cấp hơn so với con người rất nhiều.”

Thích Mê khẽ xì một cái, ngạo nghễ nhìn hắn: “Cao cấp? Tôi thấy cái màng này của anh chỉ có thể dùng để lượn mấy chục mét mà thôi, gọi là phi hành cái gì chứ?”

Người mặc áo choàng: “Chúng tôi chỉ mới bước vào giai đoạn cao cấp, tất nhiên vẫn còn tiếp tục… Cô làm cái gì vậy?!”

Lời vẫn chưa nói xong, cái áo choàng rộng thùng thình của hắn bất ngờ bị Thích Mê vén lên.

Mặt mũi hắn rốt cuộc bị lộ ra ngoài.

Mặc dù vẫn là ngũ quan của nhân loại, nhưng lại hoàn toàn không hài hoà. Xương sọ của người tiến hoá lớn gấp đôi so với người bình thường, giống như là búp bê đầu to, con mắt biến tròn biến lớn, tròng mắt màu đen mở rộng chiếm hoàn toàn vị trí của tròng mắt màu trắng, mũi, miệng còn có lỗ tai cũng lớn hơn so với người bình thường một chút.

Nếu như nói là nhân loại, càng giống một người ngoài hành tinh lột da hơn.

Đến cùng là bởi vì sợ Thích Mê, người mặc áo choàng bị cô xốc áo choàng lên cũng không dám nổi giận, chỉ nghiêng đầu nhìn qua phía khác.

“Ôi trời ơi, nếu như muốn tôi biến thành cái dạng này, tôi tình nguyện đi chết!” Eva hét lớn, hoàn toàn không thể tiếp nhận được hình dáng cao cấp này của [người tiến hoá].

Người mặc áo choàng vừa nghe thấy, lại hừ một tiếng: “Đợi đến ngày cô vào kỳ tiến hoá, tôi không tin cô sẽ đi chết.”

“Tôi…” Eva bị hắn b.ắ.n chẹt đến nghẹn lời.

Thích Mê buông lỏng người mặc áo choàng, lại đưa con bọ rùa kim loại ra.

Người mặc áo choàng nhìn nhìn cô, cầm lấy con bọ rùa kim loại, nhắm mắt, bỏ vào trong miệng.

Đang chuẩn bị dùng răng nhai thì nghe thấy âm thanh trầm thấp từ bên trên: “Không được phép cắn nó, nuốt thẳng xuống.”

“Tôi nuốt không trôi…” Người mặc áo choàng ngậm đồ vật trong miệng, mồm miệng rệu rạo không rõ lời.

Thích Mê: “Nhai thứ này sẽ nổ tung, anh chọn đi.”

“Tôi, tôi nuốt!” Ực một tiếng, người áo choàng phí sức nuốt xuống loại đồ chơi nhỏ này, cảm giác thực quản sắp bị xé rách vậy.

Thích Mê đứng trước mặt hắn từ trên cao nhìn xuống, lại hỏi: “Tình huống tiến hoá đột ngột xuất hiện sao? Còn có dấu hiệu gì không?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 56: Chương 56



Người mặc áo choàng dùng tay vuốt vuốt n.g.ự.c cho xuôi xuống, hồi tưởng lại một chút, lắc lắc đầu: “Không có dấu hiệu, đột ngột xuất hiện.”

Thích Mê: “Đại khái là sau một trăm ngày?”

Hắn gật đầu.

“Vậy quá trình thì sao? Đau đớn không? Những đặc thù này cũng đột ngột xuất hiện sao?” Vì lý do an toàn, Thích Mê cảm thấy vẫn là nên hỏi rõ một chút mới được.

Người mặc áo choàng cười lạnh một tiếng: “Đau đớn tất nhiên là đau đớn, dù sao chúng tôi đã đột phá được thế cân bằng hiện tại, bắt đầu mọc ra cánh, lại mọc ra một bộ não gấp đôi sự thông minh, bằng không làm sao có thể xảy ra chuyện tiến hoá thất bại biến thành quái vật cấp thấp như vậy chứ? Về phần có phải là đột ngột xuất hiện hay không, tôi không nhớ rõ…. Ký ức về cấp thấp đối với tôi mà nói quá mức mơ hồ.”

Thích Mê khẽ xì một tiếng, khoanh tay: “Không nhớ được những chuyện này, ngược lại rất vội nhảy ra đối chọi cùng vơi nhân loại.”

Người mặc áo choàng nhún vai, cái đầu to lớn gắn trên cổ, nghiêng một cái làm người ta có cảm giác như muốn rơi xuống ngay lập tức: “Chúng ta đã không còn là cùng một chủng loài với nhân loại, tất nhiên là không quan trọng, mặc dù nói như vậy rất không lịch sự, nhưng hiện tại nhân loại với chúng tôi mà nói, giống như mèo con ch.ó con vậy, không có một chút khác biệt nào.”

“Vậy sao?” Thích Mê lộ vẻ không vui, chậm rãi rút loan đao, “Vậy hiện tại anh đang bị con “mèo” là tôi uy h**p?”

Người mặc áo choàng lập tức đưa tay lên ngăn lại: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

Thích Mê hừ lạnh một tiếng, thu đao: “Anh tiếp tục đi tìm [Ảnh] đi, rất nhanh thôi tôi sẽ theo con bọ rùa đó mà tìm ra anh.”

“Thứ đồ này có làm tổn hại đến cơ thể tôi hay không?”

Thích Mê: “Nếu như anh nghe lời, nó sẽ không có hại, nếu như anh không nghe lời, vậy thì không chắc đâu… Dù sao thì nó luôn nằm trong sự khống chế của tôi, nếu như phát hiện ra có gì đó không đúng, tôi có thể sẽ để nó trực tiếp phá hoại cánh cửa tử thần của anh, đến lúc đó, anh chỉ có một con đường chết.”

Người mặc áo choàng đổ mồ hôi lạnh: “...”

“Tất nhiên rồi, thứ đồ này đi vào thì dễ, lúc lấy ra thì có chút khó khăn, vừa đi vào cơ thể nó sẽ làm loạn khắp nơi, hiện tại đang ở trong bụng của anh, có thể không bao lâu sau, nó sẽ chui vào trong não của anh, trừ phi anh chịu đựng đau đớn xé rách miệng to, lấy nó ra ngoài.”

“Không lấy, tuyệt đối không lấy!” Người mặc áo choàng bị doạ đến nỗi liên tục khoát tay.

Thích Mê cười lạnh, quay người đi mất.

Người mặc áo choàng vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa căng thẳng trong lòng, chỉ nghe thấy Thích Mê lại trầm thấp mở miệng: “Những người tiến hoá các anh đều sẽ biến thành bộ dạng như anh sao? Hay là không nhất định?”

“Có lẽ là không nhất định đi, tôi cũng không rõ lắm.” Hắn vội vã trả lời.

“Không nhất định à…” Thích Mê nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, lông mày cô hơi nhướn lên, đứng yên tại chỗ suy nghĩ hai giây, rồi mới tiếp tục ra khỏi con ngõ nhỏ.

Không thể xác định được có phải tất cả người tiến hoá đều sẽ biến hoá hay không, vậy thì không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Đứa trẻ tên Lãng Dữ kia, trên người mặc dù không có màng cánh giống như người tiến hoá, nhưng không thể loại trừ thế giới này vẫn còn tồn tại một bộ phận người tiến hoá.

Đứa trẻ đó mặc dù có sức mạnh rất lớn, nhưng tốt xấu gì cũng là đang giúp cô.

Vẫn nên cẩn thận quan sát mới nói tiếp được.

Thích Mê vừa nghĩ vừa dựng xe máy dậy, d*ng ch*n ngồi lên trên xe, quay đầu nhìn Eva vẫn đang mờ mịt: “Đang nghĩ gì thế? Lên xe đi.”

Eva quay đầu nhìn vào ngõ nhỏ một cái, đi tới thấp giọng nói: “Cô cho anh ta ăn con bọ rùa kia, thật sự có thể mang chúng ta đi tìm [Ảnh]?”

“Đúng vậy, nếu không thì cô nghĩ tôi giữ anh ta lại làm gì chứ?” Thích Mê cười nói: “Tất cả là kẻ thù đối đầu với nhau bằng kiếm, anh ta coi chúng ta là tinh tinh, không phải đồng loại, nếu như không có ích, tôi đã sớm một đao g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta rồi.”

“Vậy những lời cô nói với anh ta đều là sự thật?”

“Không thì sao, cô cho rằng tôi đang hù doạ anh ta à?”

“Ừm…”

Thích Mê phản ứng lại một chút, híp mắt, nghiêng đầu nói: “Cô thật sự cảm thấy vừa rồi tôi đang hù doạ anh ta?”

Eva ngượng ngùng cười cười, cô ấy không quá tin tưởng cái thứ đồ vật nhỏ nhỏ kia lại có thể lợi hại như vậy, nhưng nghĩ lại thì, Thích Mê có thể dùng con vật nhỏ kia giải quyết tường vi biến dị, còn có cái gì không thể chứ? Thế là rất nhanh cô ấy liền lắc lắc đầu: “Không có.”

Thích Mê cạn lời, vẫy tay ra hiệu cô ấy mau chóng lên xe, quay về còn phải thu dọn t.h.i t.h.ể của những quái thú biến dị kia nữa.

Eva ừm một tiếng, chống tay lên bả vai Thích Mê ngồi lên xe, nhưng cũng vội và rụt tay lại giống như lò xo.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 57: Chương 57



Máu trên người Thích Mê quả thật là quá nhiều rồi, vừa ướt vừa dính, nhiệt độ thấp đến nỗi có bộ phận còn đông lại, sờ vào vô cùng thô ráp.

Cô ấy chỉ có thể một tay cầm lấy đại đao, một tay bám lấy ghế sau, dựa vào sức mạnh của bản thân duy trì khoảng cách nhất định với Thích Mê.

*

Vẫn may đường đi không xa, lúc Eva sắp kiên trì không nổi nữa rồi thì họ đã về đến cửa lớn của nhà trẻ rồi.

Thích Mê đỗ xe xong, đi đến bên cạnh con sư tử biến dị kia. Có lẽ là c.h.ế.t quá mức đau đớn, sư tử biến dị trợn trừng mắt, biểu cảm dữ tợn, bộ dáng c.h.ế.t không nhắm mắt.

Eva thổn thức một trận. Nhìn thôi cũng thấy được chênh lệch lớn nhỏ về hình thể giữa Thích Mê và con sư tử này, gần giống như ba người Thích Mê cộng lại, thế mà không có chút lực phản kháng nào đã bị g.i.ế.c luôn?

“Đến, giúp một tay.” Thích Mê dùng tay nắm lấy một cái chân của con sư tử.

“Ừm.”

Eva phản ứng lại, nắm chặt một chân khác của con sư tử. Hai người ra sức kéo t.h.i t.h.ể đi, kéo vào một con ngõ nhỏ gần đấy.

Cơ thể của sư tử biến dị rất lớn, vô cùng nặng nề, Thích Mê và Eva nghỉ ngơi mấy lần, dùng toàn bộ mười phút đồng hồ, mới kéo được qua đó.

Bình thường đi bộ cũng chỉ mất có ba phút mà thôi.

Bỗng nhiên, Thích Mê giống như nghĩ đến cái gì, dùng ánh sáng chiếu về phía ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ trống rỗng, cái gì cũng không có.

Trong lòng cô hơi hồi hộp, không thấy nữa rồi?

Hôm qua mới vứt một t.h.i t.h.ể quái vật ở đây, thế mà không thấy nữa?

Nó đã sống lại sao?

Eva ném chân sư tử xuống, mệt mỏi thở gấp: “Làm sao thế?”

Thích Mê cau mày: “Hôm qua tôi vứt một t.h.i t.h.ể quái vật ở đây, bây giờ không thấy nữa.”

“Không thấy nữa?” Eva nghĩ nghĩ, lại nói: “Có thể là bị thứ gì đó ăn mất rồi? Dù sao thì thế giới tận thế này đâu đâu cũng có quái thú đòi mạng.

“Có lẽ thế…”

Thích Mê nửa tin nửa ngờ thu ánh sáng lại, quay đầu nhìn chằm chằm về phía con sư tử, một lát sau, cô l.i.ế.m môi một cái.

“Cô nói xem… Thịt của con sư tử biến dị này có ăn được không?” Thích Mê nhìn chằm chằm về phía miếng thịt lớn trước mặt, chậc chậc lưỡi. Bởi vì phải lưu trữ đồ ăn cho đám trẻ, cô luôn không dám ăn quá nhiều đồ ăn, sau khi trải qua trận chiến đấu vừa rồi, cô thật sự đói đến mức n.g.ự.c sắp dán vào lưng đến nơi rồi, bây giờ thật sự có thể bổ nhào về phía người con sư tử trực tiếp cắn hai miếng thịt tươi.

Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến Eva cũng đói đến hoảng loạn. Cô ấy cẩn thận nhìn về phía con sư tử biến dị này, đưa tay ra vỗ vỗ: “Cảm giác giống như chỉ là tiến hoá mà thôi, trên người hình như không có virus gì cả… Cho dù là có virus, dùng nhiệt độ cao chắc hẳn cũng an toàn nhỉ?”

Thích Mê ôm cánh tay, gật đầu: “Cũng đúng, nếu như dùng lửa nướng chín mà nói, thịt của con sư tử biến dị này có lẽ còn có thể ăn được?”

Eva l.i.ế.m môi một cái, gật đầu: “Tôi cảm thấy có thể.”

Hai người ngẩng đầu, nhìn nhau cười, quyết định quay về nhà trẻ lấy lửa.

*

Dưới sự yểm hộ của Eva, Trịnh Viện Viện với Đỗ Thuỵ đưa bọn trẻ quay về lớp Đậu Đinh.

Nhân cơ hội này, Thích Mê mang một cơ thể đầy m.á.u đi vào nhà vệ sinh.

Dưới ánh sáng của điện thoại, cuối cùng Thích Mê có thể thấy rõ mặt mình trong gương.

Cả khuôn mặt gần như đều dính máu, cổ cũng là màu m.á.u bị hong khô, vừa rồi nếu như cô đưa điện thoại để bên hông, ánh sáng soi từ đầu đến chân có hiệu quả càng thêm quỷ dị.

Khó trách trước đó Eva bị doạ nhảy dựng lên.

Cô nhanh nhẹn cởi ống tay áo bên trái xuống, sau đó đến bên phải, ngũ quan của cô nhíu chặt lại, từng chút từng chút một tách tay áo ra khỏi làn da.

Đây là thói quen dùng tay của cô, mấy lần đ.â.m vào trong người con sư tử đều là dùng tay này, m.á.u đã hoàn toàn thẩm thấu, sau khi khô dính lên bề mặt da.

Cộc cộc.

Hai tiếng gõ cửa rất nhẹ.

Nhìn qua tấm gương, Thích Mê nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ đang ôm áo lông của cô đi đến.

“Sao em lại đến đây? Đây là phòng vệ sinh nữ.” Thích Mê nhắc nhở.

Tiểu Lãng Dữ không để ý đến câu nói của cô, nâng khuôn mặt nhỏ lên: “Cô bị thương rồi?”

“Không có.”

“Gạt người.” Tiểu Lãng Dữ trả lời, biểu cảm tựa hồ lạnh thêm mấy phần.

Cậu ôm lấy áo lông đi vào, thuận tay đóng cửa lại, kiễng chân nhỏ lên khoá cửa phòng vệ sinh.

Thích Mê cau mày: “Em làm cái gì vậy?”

Tiểu Lãng Dữ liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, giống như đang tức giận. Cậu kéo đệm lót của ghế đẩu nhỏ ra, đặt áo lông lên đó, lại trèo lên ghế, nhẹ nhàng kéo tay phải của Thích Mê qua.

Thích Mê cũng không động, muốn nhìn xem đến tột cùng là cậu muốn làm gì.

Chỉ thấy Tiểu Lãng Dữ dùng tay chạm lên cánh tay phải của cô, sợ làm đau cô, chạm một cái liền mau chóng rút tay về.

Tiếp đó, cậu lấy một cái kéo từ trong túi ra, ánh mắt cẩn thận chuyên chú cắt bỏ tay áo này.

Đáy mắt Thích Mê hiện lên một tia kinh dị.

“Đau không?” Tiểu Lãng Dữ ngước mắt lên hỏi.

Thích Mê bị cậu bé này làm cho bối rối, nhìn chằm chằm cậu hai giây, lắc đầu: “Không đau…”

Tiểu Lãng Dữ ừm một tiếng, giống như không định giải thích hành vi không hợp lẽ thường của cậu, lại tiếp tục dùng kéo cắt lên trên, thời điểm thấy ống tay áo dính chặt vào làn da quá mức, ánh mắt cậu loé lên, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Sợ trực tiếp xé quá đau, cậu nhướn người mở vòi nước, vốc một ít nước vẩy lên trên, thấm ướt ống tay áo, mới lại nhẹ nhàng vén vải lên.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 58: Chương 58



Suýt.

Đột nhiên có cảm giác đau làm cho Thích Mê như tỉnh lại khỏi giấc mộng, bỗng nhiên thu tay về.

“Làm đau cô sao?” Tiểu Lãng Dữ lo lắng nhăn lông mày nhỏ lại.

Thích Mê ngại ngùng kéo khoé miệng xuống: “Vẫn tốt… Hay là cứ để cô tự mình làm đi.”

Để một đứa trẻ chăm sóc thật quá mức quỷ dị rồi.

Nói rồi, cô đưa cánh tay đặt dưới vòi nước, để ống tay áo hoàn toàn ướt đẫm, mới có thể dễ dàng lột ra.

Không bao lâu, sau khi m.á.u tanh bên ngoài được cọ rửa, cô nhẹ vén tay áo lên, mấy vết thương xuất hiện.

Mỗi một vết thương đều rất sâu, từ mu bàn tay đến khuỷu tay, cả một cẳng tay, thậm chí có vết thương còn bong tróc lớp da lên, hiện tại m.á.u vẫn còn đang chảy ròng ròng ra ngoài.

Cánh tay phải của cô ngoại trừ m.á.u của sư tử đột biến, còn có m.á.u của cô.

Miệng vết thương dính chặt vào ống tay áo cố gắng lắm mới lột ra được, cũng may nơi đây còn có nước nê, sau khi thấm nước lên tay phải cuối cùng cũng có thể chậm rãi rút tay từ cổ áo ra

Đứa nhóc bên cạnh nhìn thấy miệng vết thương sâu của cô, mặt lạnh đến mức sắp tích được nước.

Cậu bé cất cây kéo đi, xoay người nhảy xuống ghế: “Em đi tìm người trị thương cho cô.”

“Không cần nhờ tới đám người lớp Đậu Đinh đâu, gọi Eva tới là được rồi.” Thích Mê dặn dò nói.

Tiểu Lãng Dữ dừng bước chân, quay đầu lại tựa hồ muốn nói gì đó với cô, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài, nhón chân vặn mở cửa đang khóa trái, đi ra ngoài.

Thích Mê chậm rãi thở dài một hơi.

Nhóc con này, tuy là người đã từng gặp phải chuyện khốn khó nhưng vẫn rất kiên cường...

Không bao lâu sau, Eva cầm quần áo đến cho cô, vừa tiến vào đã thuận tay đóng cửa lại.

“Sao lâu thế?” Thích Mê c** q**n áo dính m.á.u ra.

Eva bất đắc dĩ: “Không còn cách nào, muốn trách chỉ có thể trách lũ nhỏ ngốc nghếch đó, lúc tôi đi vào lấy quần áo cho cô, bọn nó vẫn luôn quấn lấy tôi.” Vừa quay đầu lại, cô ấy đã thấy được chiếc áo lông vũ đặt ở trên băng ghế, tò mò hỏi, “Người tiến hóa kia đã đến đây?”

“Ừ.”

Eva: “Thằng nhóc đó giống như thật sự quan tâm đến cô đấy nhỉ?”

“Vậy à?” Thích Mê hỏi lại, cô ném chỗ quần áo dính m.á.u xuống đất, mới vừa định duỗi tay lấy áo hoodie mới sạch sẽ thì đã bị Eva kéo cánh tay phải.

“Này, nhẹ tay chút.” Cô nhíu mày.

Eva mở to hai mắt: “Oh my god! Sao cô lại bị trọng thương thế này?”

Thích Mê rũ mắt: “Không có gì, cô có thể chữa... những vết thương do gãy xương sườn và sống lưng được không?”

Eva ghé sát mặt vào quan sát kỹ, hít một hơi khí lạnh: “Miệng vết thương quá sâu, tôi chỉ có thể kiểm tra qua… Trời đất ơi A Mê, cô không sợ sẽ bị nhiễm trùng sao? Cứ như vậy mà liều mạng đấu với hai con mãnh thú đó.”

Thích Mê: “Mũi của mãnh thú thực sự rất thính, nhất định không thể để bọn chúng phát hiện ra nhà trẻ có người, tôi đang trong thế bị động nên chỉ có thể nhanh chóng giải quyết thôi.”

Eva ngước mắt liếc nhìn cô một cái, kinh ngạc đến mức không biết nên nói cái gì.

Vì một lũ nhóc ngu ngốc đó mà phải làm đến mức này sao?

Cô ấy đưa hai ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa từ khuỷu tay đến cánh tay của Thích Mê, kiểm tra tới lui xem có bị nhiễm trùng hay không, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Ngay sau đó, ngón tay cô ấy lên tay Thích Mê thứ bột mang tên [Dược liệu] màu đỏ, tiến hành trị liệu cho Thích Mê.

Không lâu sau, Thích Mê cười khẽ một tiếng: “Ngứa quá đi.”

“Vết thương lên da non sẽ ngứa.” Eva giải thích, cô ấy vẫn đang cố gắng trị liệu, nhưng thực sự rõ ràng, kỹ năng chữa khỏi của cô ấy còn chưa đủ. Miệng vết thương chỉ ngừng chảy máu, từ sâu thành nông, sau đó kết thành vảy máu, nếu muốn hoàn toàn hồi phục còn phải yêu cầu một khoảng thời gian.

Eva thở dài một hơi: “Mê à, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Ừm, hết đau rồi, cảm ơn cô.” Nói xong, Thích Mê với lấy quần áo, chui vào trong WC cách vách, nhanh chóng đổi một bộ quần áo mới từ trong ra ngoài.

Sau đó cô nhặt quần áo dính m.á.u trên mặt đất lên gói lại mang đi, tránh cho những đứa nhóc đó phát hiện.

Hai người mới vừa mở cửa ra đã lập tức nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ đứng ở cửa.

Tiểu Lãng Dữ hỏi: “Chữa trị xong chưa?”

Thích Mê: “Gần như xong rồi.”

Tiểu Lãng Dữ ừ một tiếng, tự nhiên mà dắt lấy tay trái của Thích Mê: “Em cầm một ít thuốc hạ sốt tới cho cô rồi, để chắc ăn, cô vẫn nên tìm gì đó bỏ bụng trước đi.”

“À, được.”

“Thấy chưa…” Eva dí sát vào Thích Mê, nụ cười mang theo ý tứ sâu xa, “Không phải vừa rồi tôi đã nói tên nhóc đó quan tâm cô lắm sao? Không phải nó đã xem cô thành mẹ rồi đấy chứ?”

Thích Mê liếc Eva một cái, huých vào khuỷu tay cô ấy.

Tiếp theo, cô đã bị tên nhóc lôi kéo tới lớp Nha Nha.

Trên bàn, thuốc và nước ấm đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 59: Chương 59



Tiểu Lãng Dữ: “Thuốc một ngày ba lần, có một số loại thuốc một ngày hai lần, em sẽ nhắc để cô nhớ.”

“Ừm… Cảm, cảm ơn em nha.” Khóe miệng Thích Mê cứng đơ, tiếp nhận nước ấm và thuốc từ cậu bé.

Cô không biết mình nên nói như thế nào, nếu cô không thấy Lãng Dữ xé nát con sư tử biến dị như túm nhánh cỏ khô, có khả năng cô sẽ cảm thấy đứa nhỏ này vô cùng hiểu chuyện ân cần, nhưng hiện tại…

Cô chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Dường như nhận ra Thích Mê tươi cười mất tự nhiên, Tiểu Lãng Dữ suy nghĩ một lúc, sau đó cau mày lại: “Em biết là cô giáo Thích đã cứu em, mẹ em từng nói với em phải biết báo đáp ân tình, cho nên em sẽ giống Ultraman bảo vệ cho cô giáo Thích.”

Nói xong, cậu bé vô cùng nghiêm túc khoa tay múa chân tạo dáng Ultraman, khuôn mặt nhỏ tròn vo nghiêm nghi, nghiễm nhiên vẫn là dáng vẻ của một học sinh lớp chồi.

Thấy biểu cảm trên khuôn mặt Thích Mê dường như đã thoải mái hơn một chút, Tiểu Lãng Dữ thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật…

*

Vài phút sau, một ngọn lửa bốc cháy sáng ngời trong con hẻm nhỏ gần nhà trẻ.

Nhờ ánh sáng này, Thích Mê dùng d.a.o cắt bỏ một bên chân của sư tử biến dị, cẩn thận róc da lông bên ngoài xuống.

Eva đi tìm chút gia vị gần đó rồi quay về, liếc mắt nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ đang dọn mấy cái ghế bên cạnh đống lửa, đưa lưng về phía Thích Mê, ngồi vô cùng ngay ngắn.

Cậu bé vừa định trộm nhìn về phía sau đã bị Thích Mê quát khẽ ngăn lại, đành phải ngoan ngoãn thu hồi ý định của bản thân.

Eva đi ngang qua người cậu bé, vẻ mặt khó hiểu đi tới bên cạnh Thích Mê:

“Mấy người đang làm gì vậy?”

“Thứ đồ vật dính m.á.u này, không nên để trẻ

con xem…” Nói xong, Thích Mê kéo ra một mảng da lông m.á.u chảy đầm đìa, ném lên trên mặt đất.

Eva như suy tư gì đó, liếc mắt nhìn bóng dáng Tiểu Lãng Dữ một cái, ngồi xổm xuống, lấy ra từng lọ gia vị vừa mới tìm được: “Không phải cô đã nói thằng nhóc đó tự tay xé xác con sư tử kia sao, còn sợ nhóc không thể xem thứ đồ vật dính m.á.u này?”

“Đúng là chính tay cậu nhóc đã làm, cho nên mới càng phải cẩn thận.” Thích Mê ngước mắt nhìn cô ấy một cái: “Tôi không muốn một đứa nhóc mới bốn tuổi học cách tàn sát từ sớm.”

Eva vẫn không hiểu: “Nhưng không phải hôm nay cậu nhóc đó đã cứu cô sao? Nhóc vẫn luôn bảo vệ cho cô, không phải như vậy là chuyện khá tốt đấy ư?”

“Tốt?” Thích Mê đột nhiên ngừng tay, nghiêm túc ngẩng đầu, “Không sai, hôm nay là cậu nhóc bảo vệ tôi, nhưng về sau thì sao? Để nhóc lớn lên trở thành một kẻ g.i.ế.c chóc thành tánh thì tính làm sao bây giờ? Sau này nếu như có người mở miệng gây hấn hai câu, nhóc liền sẽ g.i.ế.c người thì sao hả? Nếu người kia là tôi, lúc đó cô nói xem là tôi g.i.ế.c nên g.i.ế.c nó hay là để nó g.i.ế.c mình?”

Eva bị mấy câu hỏi này làm cho á khẩu không trả lời được, yên lặng cúi đầu nhìn về phía dòng chữ trên mấy lọ gia vị, không nói nữa.

Thích Mê nhìn chằm chằm về hướng Tiểu Lãng Dữ: “Ngồi thẳng lên, nếu không sẽ bị cong cột sống.”

Tiểu Lãng Dữ vừa nghe xong, dựng thẳng người, thân thể nhỏ bé thẳng tắp.

Eva cũng bất giác làm theo, cạn lời nhìn về phía cô: “OK, cô đã thành công làm tôi nhớ tới người mẹ hay chỉnh dáng của mình……”

Thích Mê cười khẽ, tiếp tục cúi đầu làm việc.

*

Hai người phân chia công việc rõ ràng,

Thích Mê phụ trách thái thịt, Eva phụ trách ướp, mùi hương nhanh chóng lan tỏa khắp toàn bộ con hẻm nhỏ.

Đống lửa phía trên có cái ván sắt đã cháy đến đỏ bừng, Eva mới vừa gắp một miếng thịt được ướp đặt lên trên, trong nháy mắt, toàn bộ miếng thịt chuyển từ đỏ sang trắng, bởi vì thịt được thái mỏng, áp sơ hai mặt đã chín ngay.

Eva gấp không chờ nổi bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhấm nuốt xuống, phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán: “OMG! Món này ngon quá đi mất!”

Thịt sư tử biến dị béo nhưng không ngán, dày nhưng không quá mỏng, có thể nói là mỹ vị.

“Vậy nướng hết một lượt đi.” Thích Mê ngửi được mùi thịt nướng BBQ này, cũng thèm không chịu được. Sau khi thái gần hết tảng thịt nhỏ, cô lập tức rửa tay sạch sẽ, ngồi lại đây.

Ăn một miếng thịt, ngon muốn bay lên trời.

Họ không rảnh rỗi nói chuyện, hết lượt này đến lượt khác cho thịt vào miệng, ăn đến mức môi bóng lưỡng.

Đôi mắt Tiểu Lãng Dữ như mỉm cười, giơ tay lau miệng cho cô: “Cô giáo Thích ham ăn như mèo vậy.”

Thích Mê cười cười, sau đó thổi miếng thịt cho nguội, đưa tới trước mặt cậu bé: “Muốn nếm thử hay không?”

Tiểu Lãng Dữ lắc đầu: “Cô ăn đi, em không đói bụng.”

Thích Mê cũng không khách khí với cậu bé, ăn hết ngay. Sau khi dáng vẻ ham ăn xuất hiện, cô cũng không quan tâm đến hình tượng cô giáo, ăn liên tiếp không ngừng. Một chậu thịt còn chưa đủ, hai người lại ngồi vào sau hẻm nhỏ tiếp tục thái ướp thịt.
 
Back
Top Bottom