Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Dựa Vào Bình Luận Để Công Lược Trùm Trường Yandere

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,451
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNurGjrMgrGi4hV7p-c2vWNt1rVVaMbb1oD2721DD1zgIaUVw9wTbXJ9gV1hIo69lsSUMz13la4KMPyoU22X3EgBrveNmfwrdCmPYtBvkuN7CnCB69UDkUbQdJKphOu9HQm8KPP7mZh58hfTHDI6WLF=w215-h322-s-no-gm

Tôi Dựa Vào Bình Luận Để Công Lược Trùm Trường Yandere
Tác giả: jkmnlll
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: jkmnlll

Thể loại: Tiểu Thuyết, Ngôn Tình, HE, Hiện Đại, Sủng, Học Đường, Thanh Xuân Vườn Trường, Ngọt

Team dịch: Cam - 橙子

Giới thiệu

Tôi là một cô gái ngoan nghèo khó.

Thế nhưng lại bị trùm trường ép vào góc tối mờ mịt, cắn đến rách cả môi.

Ánh mắt hắn dữ tợn: “Muốn chia tay, trừ khi tôi ch.”

Đột nhiên, tôi nhìn thấy hàng loạt dòng bình luận hiện lên.

[Nữ phụ, thay vì cầm sách vở học đến nát bét thì sao cô không hôn nát môi hắn đi.]

[Hắn nhìn hung dữ như vậy, chỉ cần cô hôn hắn một cái, mạng hắn cũng dâng cho cô.]

[Ai hiểu được đây, đại ca trường làm bộ hung dữ, nhưng khóe mắt hơi đỏ ửng đầy tủi thân thật sự khiến người khác đau lòng.]

Tôi chợt ngẩng mặt lên, lắc lắc góc áo hắn, nhỏ giọng nói.

"Vậy...cậu có thể...đừng ảnh hưởng đến việc học của tôi được không?"​
 
Tôi Dựa Vào Bình Luận Để Công Lược Trùm Trường Yandere
Chương 1



1.

Giờ nghỉ, tôi từ lớp học bước ra.

Tống Yếm Ly đang nổi trận lôi đình đè bạn cùng bàn của tôi - Cố Niệm - xuống đất.

Hắn giống như một con ch.ó hoang hung dữ, đuôi mắt đỏ hoe.

Thiếu niên không thể kiểm soát cơn tức giận, thậm chí còn dùng một tay bóp cổ Cố Niệm, nhấc bổng cậu ta khỏi mặt đất.

Xung quanh vang lên tiếng la hét ầm ĩ.

Tôi run giọng gọi hắn: “Tống Yếm Ly.”

Thân hình Tống Yếm Ly cứng đờ, khuôn mặt đẹp trai dính m.á.u nhìn sang, trong ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Cố Niệm khó khăn chống đỡ, ánh mắt tội nghiệp nhìn tôi.

“Miên Miên, mình không sao, có lẽ do Tống Yếm Ly cho rằng chúng ta quá thân thiết thôi…”

Tôi cắn môi, giơ tay lên định đánh hắn.

Đột nhiên, dòng bình luận lại hiện lên trước mắt.

[Nữ phụ chắc chắn lại chuẩn bị nghiêm khắc dạy dỗ nam phụ rồi. Trong lòng cô ấy nam phụ mãi mãi là học sinh hư hỏng, vì vậy nam phụ về sau mới bị hắc hóa.]

[Nếu nữ phụ biết nam phụ đánh nam chính Cố Niệm là vì biết anh ta tiếp cận cô ấy chỉ để làm nữ chính ghen, không biết cô ấy có áy náy không nữa…]

[Dù nữ phụ có áy náy cũng chẳng có ích gì, vì lúc đó nam phụ đã hắc hóa rồi, nữ phụ sẽ không thể thi đại học, bị nam phụ nhốt trong biệt thự, đến quần áo cũng không được mặc!]

Bàn tay tôi như ma xui quỷ khiến mà đổi hướng, chạm lên khóe môi dính m.á.u của Tống Yếm Ly.

“Có đau không?”

Đôi mắt u ám cụp xuống của Tống Yếm Ly đột nhiên sững lại, cả người như hóa đá, cứng đờ tại chỗ.

[Nữ phụ, đáng lẽ cô nên hỏi hắn có sướng không mới đúng.]

[Huhuhu, nữ phụ đáng yêu của chúng ta mềm mại hỏi một câu có đau không như vậy thì ai mà chịu nổi đây?]

Giọng Tống Yếm Ly khàn khàn, trầm thấp: "Không đau..."

Tôi thử nắm lấy góc áo của hắn, giọng càng thêm mềm mại.

"Cậu đánh nhau trông dữ quá, tôi hơi sợ...”

"Có thể về lớp cùng tôi học từ vựng không?"

Thế là, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, "Diêm La sống" khét tiếng của trường Tam Trung vừa đánh nhau xong, ánh mắt còn đầy bạo lực, kẻ chưa bao giờ để con gái lại gần, lại để mặc tôi kéo góc áo của hắn, ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ đi theo sau.

Bình luận: [Nữ phụ đáng yêu quá, đúng là chuyên gia huấn luyện chó cấp cao.]

2.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Quay lại lớp, trong lòng tôi rối bời.

Nhờ dòng bình luận, tôi đã hiểu ra một chuyện.

Tôi đang sống trong một cuốn tiểu thuyết thanh xuân, mà mình chỉ là một nhân vật nữ phụ ngoan ngoãn trong đó.

Còn Tống Yếm Ly là nam phụ bá đạo, ngông cuồng trong truyện.

Mà Tống Yếm Ly bây giờ đang ngoan ngoãn để tôi nắm góc áo, bị tôi đẩy xuống chỗ ngồi.

Góc áo của hắn bị tôi nắm đến mức nhàu nhĩ.

Hắn nhìn chằm chằm vào góc áo đó khiến tôi hơi xấu hổ, vội vã quay về chỗ ngồi.
 
Tôi Dựa Vào Bình Luận Để Công Lược Trùm Trường Yandere
Chương 2



Dòng bình luận rộn ràng vang lên.

[Góc áo này thảm rồi, tối nay chắc chắn sẽ bị nam phụ vò nát.]

Tim tôi lỡ nhịp, vừa quay đầu lại thì bắt gặp cảnh Tống Yếm Ly đang cúi xuống, hôn lên góc áo mà tôi đã nắm qua.

Lúc này, Cố Niệm và nữ chính Tô Lai cùng bước vào lớp.

Tô Lai mặc váy ngắn hơn bình thường, áo đồng phục được chỉnh bó sát làm nổi bật lên vòng eo thon và đôi chân dài.

Ánh mắt của một nửa số nam sinh trong lớp đều dõi theo cô ta.

Còn Cố Niệm – nam chính lạnh lùng, cao quý.

Chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc dính máu, trên mặt còn vết thương, trông có chút thảm hại.

Cậu ta xách một túi thuốc, Tô Lai định tới giúp.

Nhưng vẻ mặt Cố Niệm lạnh nhạt, cúi mắt tránh né sự đụng chạm của cô ta.

Hiện tại Cố Niệm vẫn đang trong giai đoạn bị nữ chính Tô Lai coi thường vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó.

Nhưng sau này, cậu ta sẽ nhận ra mình có tình cảm với một Tô Lai cá tính và độc lập.

Tôi còn đang ngẩn người thì Cố Niệm đưa túi thuốc tới.

“Miên Miên, có thể giúp tôi bôi thuốc không?”

Cậu ta khẽ nhíu mày, vết thương trên cánh tay vẫn đang rỉ máu, giọng nói có chút đáng thương.

Tôi giơ tay, định nhận lấy túi thuốc.

Dòng bình luận lại xuất hiện.

[Nam chính đúng là kẻ lươn lẹo, vừa chơi trò công chúa và chó với nữ chính, vừa dụ dỗ nữ phụ.]

[Chẳng phải chỉ muốn nữ phụ nhường suất tuyển thẳng đại học cho mình thôi à?]

[Chỉ bị thương có chút xíu trên tay còn ra vẻ đáng thương. Trong khi nam phụ bị cả vết thương dài sau lưng vẫn còn đang chảy máu, mà đầu óc chỉ toàn nghĩ đến góc áo mà cô ấy vừa nắm vào!]

Tôi quay đầu, đối diện với ánh mắt của Tống Yếm Ly.

3.

Ánh mắt Tống Yếm Ly hiện lên sự chế nhạo, nghiêng đầu tránh ánh nhìn của tôi.

Sắc mặt hắn lạnh lùng như ngọc, vài lọn tóc lòa xòa trước trán trông cô độc và mong manh.

Tôi dứt khoát đứng dậy, nhìn về phía Tống Yếm Ly ngồi phía sau.

Hoàn toàn phớt lờ bàn tay của Cố Niệm vẫn đang lơ lửng giữa không trung.

Tôi dừng lại trước mặt Tống Yếm Ly, đưa tay định chạm vào lưng hắn.

Cổ tay lại bị giữ chặt.

Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Làm gì đấy?”

[Giả vờ lạnh lùng như thế, nhưng sự khao khát đã tràn đầy trong ánh mắt rồi đúng không? Khoảnh khắc chạm vào cổ tay nữ phụ, ánh mắt nam phụ còn tình hơn vài phần nữa cơ.]

[Thật đúng là kiểu người ngoài miệng thì phủ nhận, nhưng trong lòng thì phấn khích. Ai vui thì tôi không nói.]

Tôi cố tình “hừ” nhẹ một tiếng, giọng thấp xuống: “Đau quá.”

Quả nhiên, Tống Yếm Ly lập tức buông tay.

Tôi nhân cơ hội đưa tay chạm vào lưng hắn, đầu ngón tay cảm nhận được sự ẩm ướt, m.á.u đỏ thấm qua ngón tay tôi.

[Nữ phụ bị sao vậy? Theo nguyên tác, lúc này cô ấy phải bôi thuốc cho nam chính Cố Niệm, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương của Tống Yếm Ly mới đúng chứ?]

[Sau này vết thương của Tống Yếm Ly bị nhiễm trùng, sốt cao một tuần, suýt thì mất mạng.]

[Nữ phụ tự dưng thông minh thế này là sao? Biểu cảm ấm ức của cô ấy không chỉ nam phụ mà ngay cả tôi cũng chịu không nổi nữa, vừa yếu đuối vừa ngọt ngào.]
 
Tôi Dựa Vào Bình Luận Để Công Lược Trùm Trường Yandere
Chương 3



Nhìn thấy vết m.á.u trên đầu ngón tay, tôi vội vàng kéo tay Tống Yếm Ly.

“Đi với tôi đến phòng y tế.”

Tống Yếm Ly lạnh lùng đáp: “Không đi.”

Còn tránh khỏi tay tôi.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi sốt ruột, giơ tay kéo lấy vài lọn tóc trước trán hắn.

Tôi đứng, hắn ngồi, bị lực kéo của tôi ép phải ngẩng gương mặt đẹp đẽ lên.

Đuôi mắt hắn ửng đỏ, hơi thở dồn dập.

“Nếu không ngoan, tôi sẽ hôn cậu đấy.”

Tôi từ từ tiến sát lại gần, cho đến khi chóp mũi hai chúng tôi gần như chạm vào nhau.

Đôi mắt của Tống Yếm Ly d.a.o động như gợn sóng, vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Ngón tay hắn bấu chặt vào mép bàn.

Tôi chạm nhẹ ngón tay lên mặt hắn, nói từng chữ: “Nghe lời đi.”

[Trời ơi, nữ phụ sắp dụ dỗ đến mức hắn cười ngoác miệng rồi.]

[Aaaa, gương mặt của nam phụ thật sự rất đẹp, tiếng thở cũng rất gợi cảm, tôi cũng muốn kéo tóc hắn, hôn hắn thật sâu, làm hắn khóc thật thảm thiết trước mặt tôi!]

[Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao nam phụ từ bá vương lạnh lùng lại hóa thành chú cún con quyến rũ thế này?]

4.

Tống Yếm Ly không nói gì, để mặc tôi dẫn tới phòng y tế.

Sau khi lấy thuốc xong thì vừa đúng giờ tan học.

Chúng tôi cùng nhau trở về biệt thự nhà họ Tống.

Kể từ lần suýt bị người bố nghiện rượu của mình đánh ch và được Tống Yếm Ly cứu, tôi đã ở lại nhà hắn.

Chiếc áo phông đen của hắn dính đầy m.á.u và vết thương.

Tôi dùng kẹp nhỏ, cẩn thận làm sạch vết m.á.u trên lưng hắn.

Sau đó bôi thuốc mỡ mà bác sĩ kê lên từng chỗ bị thương.

Không biết vì đau hay vì lý do gì khác, từng đường cơ bắp dưới đầu ngón tay tôi căng lên, lộ ra những đường nét săn chắc và đẹp đẽ.

Tôi xoay người đặt lọ thuốc xuống thì thấy Tống Yếm Ly đang nhìn mình chằm chằm.

Ánh mắt hắn nóng bỏng, yết hầu lên xuống liên tục, đôi tay kiềm chế siết chặt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Hắn quay mặt đi một cách khó nhọc, giọng khàn khàn: “Ra ngoài, khóa cửa lại…”

Tôi biết, bệnh của hắn lại tái phát.

Tống Yếm Ly mắc chứng “khao khát tiếp xúc da thịt” rất nghiêm trọng.

Tôi thử chạm vào tay hắn, định đỡ hắn đến giường.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cả người tôi bị hắn kéo ngã xuống giường.

Tống Yếm Ly th* d*c, đuôi mắt đỏ ửng vì nhẫn nhịn, không kìm được mà áp sát lại gần tôi.

[Đây rồi, cảnh nữ phụ cứu rỗi nam phụ kinh điển đây rồi, nam phụ phát bệnh rồi.]

[Lúc này nữ phụ phát hiện dưới gối của nam phụ có đồ của mình, cảm thấy nam phụ rất kinh tởm.]

[Hình như nữ phụ đã nhốt nam phụ một mình trong phòng rồi bỏ đi…]

[Sau đó nữ chính chăm sóc nam phụ cả đêm, rồi hắn phát hiện mình cũng có thể chấp nhận sự tiếp xúc với nữ chính…]

Dưới gối?

Tôi nghi hoặc đưa tay tìm thử.

Giây tiếp theo, tôi hoàn toàn sững người.

Tôi chạm vào một mẩu giấy gói kẹo sáng lấp lánh.

Nó được giữ gìn rất cẩn thận, viền giấy đã mỏng đi, như thể đã bị v**t v* rất nhiều lần.

[Nữ phụ chắc không nhớ nổi đây là mẩu giấy gói viên kẹo mà cô đã cho Tống Yếm Ly lúc lần đầu chứng kiến hắn phát bệnh, nghĩ rằng hắn bị hạ đường huyết.]

[Trong tất cả những lần phát bệnh sau đó, Tống Yếm Ly đều dựa vào mẩu giấy gói kẹo rẻ tiền này để vượt qua.]
 
Tôi Dựa Vào Bình Luận Để Công Lược Trùm Trường Yandere
Chương 4



5.

Tôi quay đầu, Tống Yếm Ly chống hai tay bên người tôi, khuôn mặt đẹp đẽ gần trong gang tấc, đôi môi bị cắn đến đỏ thẫm, đôi mắt long lanh đầy nước.

Phần áo sau lưng bị kéo lên lúc tôi bôi thuốc, để lộ bờ vai săn chắc và cơ bắp lưng ẩn hiện.

[Lúc này nữ phụ chắc chắn sẽ nói “ghê tởm” rồi bỏ lại nam phụ đang phát bệnh mà đi mất…]

Tôi im lặng.

Sau đó thò tay vào túi lấy ra một viên kẹo.

Dùng răng xé lớp giấy bọc.

Hương cam ngọt ngào lan tỏa trong miệng.

Tôi dùng đầu ngón tay chạm vào đôi môi của Tống Yếm Ly, nhẹ nhàng xoa như để ngăn hắn tự cắn mình.

“Thả lỏng chút nào.”

Cả người Tống Yếm Ly run lên.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Cổ họng hắn không kìm được mà thốt ra một tiếng th* d*c đầy khó nhọc.

“Cậu có biết mình đang làm gì không?” Hắn gằn giọng, âm thanh khàn đặc.

Tôi mỉm cười ngây thơ với hắn.

Rồi ngẩng đầu lên, hôn hắn.

Viên kẹo trong miệng được tôi đẩy qua cho hắn.

“Chữa…bệnh…cho cậu.”

Như một mồi lửa, Tống Yếm Ly dường như được thắp lửa.

Hắn giữ chặt vai tôi bằng một tay, tôi buộc phải ngửa lên để đón nhận nụ hôn dồn dập của hắn.

Cả người tôi bị hắn ôm chặt trong lồng ngực.

Hương vị ngọt ngào lan tỏa.

[Trời ơi, ánh mắt của nữ phụ khi cắn kẹo và cười thật quyến rũ… Nếu đối diện ánh mắt đó, chân tôi cũng mềm nhũn rồi.]

[Ai hiểu! Sự chênh lệch vóc dáng này làm tôi phê quá, nữ phụ quá nhỏ nhắn, Tống Yếm Ly chỉ cần một cánh tay là có thể ôm trọn vòng eo cô ấy!]

Điện thoại bỗng vang lên tiếng thông báo, là tin nhắn thoại từ Cố Niệm.

“Miên Miên, chẳng phải cậu từng nói bệnh của Tống Yếm Ly rất ghê tởm, cậu không muốn chạm vào cậu ta sao? Vậy mà hôm nay lại đưa cậu ta tới phòng y tế?”

“Tô Lai lại dùng bệnh của mẹ tôi để đe dọa tôi. Cậu có thể nhường lại suất tuyển thẳng cho tôi được không? Tôi muốn rời khỏi nơi này…”

Bầu không khí đột nhiên trở nên im ắng.

Tống Yếm Ly đẩy tôi ra.

Hắn cười nhạt, sắc mặt tái nhợt, tay siết chặt thành nắm đấm.

“Xin lỗi… tôi khiến cậu thấy ghê tởm.”

Tôi còn chưa kịp nói gì, hắn đã quay người bỏ đi.

Tôi vội vàng đuổi theo, chỉ kịp nhìn thấy hắn nhanh chóng mở ngăn kéo tìm thuốc.

Lực tay quá lớn, ngăn kéo gãy ra ngay lập tức, cánh tay hắn bị cắt một vệt dài chảy máu, nhưng gương mặt vẫn vô cảm.

Những viên thuốc rơi lộn xộn xuống sàn, không phân biệt được loại nào với loại nào.

Tống Yếm Ly thở gấp.

Hắn tiện tay nhặt lấy cây kéo bên cạnh, lạnh lùng rạch một nhát lên tay mình.

Máu tươi trào ra, nhưng hắn lại nở nụ cười, như thể làm vậy có thể giúp mình tỉnh táo hơn.

Tôi đứng sững tại chỗ, không biết phải làm gì.

Dòng chữ trên màn hình không ngừng chạy điên cuồng.

[Nữ phụ thật là, cô có thể làm tổn thương hắn, nhưng không nhất thiết phải mạnh tay đến mức này.]

[Đứng ở góc nhìn của nam phụ, tôi thật sự rất muốn khóc, từ nhỏ đã không dám chạm vào ai vì căn bệnh này, còn bị mẹ mình coi như quái vật.]

[Người con gái duy nhất hắn thích, vậy mà sau khi dỗ dành lại nói hắn “ghê tởm”…]

[Nếu hắn không hắc hóa thì ai hắc hóa đây…]

Tôi… bị oan mà.

Đó là những lời tôi đã nói khi còn có thành kiến với Tống Yếm Ly.

Bây giờ tôi không nghĩ như vậy nữa rồi…
 
Tôi Dựa Vào Bình Luận Để Công Lược Trùm Trường Yandere
Chương 5



6.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, trong nhà đã không còn bóng dáng Tống Yếm Ly.

Hắn cũng không đến trường.

Tôi mang tâm trạng nặng nề chịu đựng đến tiết thứ ba thì nghe được một tin xấu.

Suất tuyển thẳng duy nhất của toàn trường đã bị Cố Niệm lấy mất.

Tôi điên cuồng chạy đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm, muốn tìm một lời giải thích.

Nhưng lại nhìn thấy trong văn phòng có Tô Lai và vị hiệu trưởng đang khúm núm bên cạnh cô ta.

Bóng dáng thanh mảnh của Cố Niệm thẳng tắp, nhưng ánh mắt nhìn Tô Lai đã trở nên sâu thẳm và phức tạp.

Thấy tôi xuất hiện, Tô Lai thậm chí không thèm liếc nhìn lấy một cái.

Cô ta chỉ hờ hững nói với hiệu trưởng:

“Thành tích tốt không phải là lợi thế gì cả, có tiền mới là quan trọng. Bố tôi mỗi năm quyên góp cho trường bao nhiêu tiền, một suất tuyển thẳng thì đã là gì…”

Hiệu trưởng đối mặt với lời chất vấn của tôi thì tỏ vẻ rất thiếu kiên nhẫn.

Thậm chí còn trách mắng tôi nhỏ mọn, không rộng lượng.

Ông ta nói, ngoài thành tích học tập, tôi không có điểm nào vượt qua được Cố Niệm.

Cố Niệm cần suất tuyển thẳng này hơn tôi.

Hốc mắt tôi cay xè, viền mắt không kiềm chế được đỏ lên, môi bị cắn chặt đến mức run rẩy.

Trong hành lang vắng người, tôi mới dám bật khóc thành tiếng.

Những lời bình luận cũng hiếm khi yên lặng vài giây, sau đó là hàng loạt lời mắng mỏ.

[Tôi muốn gửi d.a.o găm cho cái tác giả này, nữ phụ ngày ngày chăm chỉ học tập, sáng chưa bình minh đã dậy, tối thức khuya làm bài, lần nào cũng đứng nhất khối.]

[Cô ấy đã chịu đựng bao nhiêu khổ cực, vậy mà suất tuyển thẳng nói cho người khác là cho người khác, tưởng thi đại học là trò đùa chắc?]

[Mạng sống của nữ phụ không phải là mạng sao? Ca tụng đặc quyền, xem thường những người nỗ lực cố gắng, đây là nam nữ chính kiểu gì, giá trị quan kiểu gì đây?]

[Nữ phụ nhỏ bé đáng thương quá, cô ấy khóc mà tôi cảm thấy cả thế giới này đều sai.]

Ai ngờ sáng hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy đã nhận được cuộc gọi từ cô bạn ngồi bàn trước.

“Miên Miên, suất tuyển thẳng lại được trả về cho cậu rồi!”

Tôi giật mình, bật dậy khỏi giường.

“Cái gì cơ?”

Vừa bước vào lớp, mọi người đều đang bàn tán về chuyện này.

Cô bạn ngồi bàn trước kể: “Tối qua thầy hiệu trưởng tăng ca, văn phòng bị người ta đập phá, sau đó điện thoại thầy cũng bị mất cắp, đoạn ghi âm giữa thầy và bố của Tô Lai bị tung ra…”

“Sáng nay bên sở giáo dục đến xử lý thầy hiệu trưởng, sau khi biết chuyện về suất tuyển thẳng này, người ta đã trả suất lại cho cậu rồi.”

Tôi vỗ ngực, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.

Mỉm cười nói đùa với cô bạn: “Tớ may mắn thật, tên trộm này đến vừa kịp lúc.”

Dòng bình luận như nổ tung.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

[Nữ phụ chắc không biết, tên “trộm” đó cao 1m9, có 8 múi cơ bụng, đẹp trai ít nói, và tên là “Tống Yếm Ly” đâu nhỉ?]

Hả?

Tôi ngơ ngác.

[Nam phụ tối qua đứng ở hành lang nhìn nữ phụ khóc lâu như vậy, đến đêm liền đi đánh thầy hiệu trưởng một trận, đập nát cả văn phòng… Bây giờ có lẽ đang ở nhà cũ chịu phạt của bố hắn rồi.]

[Nam phụ: Dù tôi quan tâm cô ấy, nhưng từ nay về sau tôi sẽ không cười với cô ấy nữa.]
 
Tôi Dựa Vào Bình Luận Để Công Lược Trùm Trường Yandere
Chương 6



Buổi tối, tôi ngồi ở phòng khách đợi Tống Yếm Ly.

Đã gần 12 giờ, hắn vẫn chưa trở về.

Ngón tay tôi gõ vài chữ trên điện thoại rồi lại xóa, cuối cùng gửi đi một tin nhắn.

[Sao cậu vẫn chưa về?]

Bên kia hiển thị “Đang nhập…” rất lâu.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Một lát sau, hắn trả lời: [Tôi rất bận, dạo này sẽ không về nữa.]

Tôi: [Vậy bây giờ cậu có rảnh không?]

Tống Yếm Ly: [???]

Tôi mím môi gõ chữ: [Tôi có chuyện muốn nói với cậu…]

Tống Yếm Ly: [Tôi sẽ không làm phiền cậu vì bệnh của mình nữa, chia tay thì tôi đồng ý rồi, tôi cũng không cần cậu đến mức đó.]

Tôi: [Nhưng mà tôi lỡ làm vỡ cái cốc rồi… hu hu hu.]

Tống Yếm Ly—

[Cậu bị bỏng à?]

[Có bị thương không?]

[Đừng sợ.]

[Cậu ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, đừng tùy tiện đi lung tung.]

[Chờ tôi.]

[Tôi sẽ về ngay.]

Dòng bình luận bắt đầu tràn ngập bong bóng hồng.

[Thật lòng mà nói, nam phụ à, đừng yêu nhiều như vậy.]

[‘Không rảnh’, ‘chia tay cũng được’, ‘tôi không cần cậu đến mức đó’, ‘ngoan ngoãn đừng sợ, chờ tôi’. Câu ‘chia tay’ ở đây đóng vai trò như một dấu phẩy thôi đúng không? Haha.]

7.

Chỉ là Tống Yếm Ly còn chưa về, tôi lại phải tiếp một vị khách không mời mà đến.

Cố Niệm mang theo cả người đầy vết thương đến gõ cửa.

Tôi không muốn gặp cậu ta, cũng không định mở cửa.

Nhưng cậu ta lại quỳ sụp xuống trước cửa.

“Miên Miên, tôi biết cậu đang giận, nhưng cậu có thể nghe tôi giải thích được không?”

Bầu trời đêm đen kịt, từ xa vang lên tiếng sấm trầm thấp.

Cơn mưa như trút nước ập xuống, chiếc áo sơ mi trắng của Cố Niệm nhanh chóng bị thấm ướt.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi đang mở cửa, nở nụ cười có chút cay đắng.

“Miên Miên, là Tô Lai ép tôi.”

Tôi nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ của cậu ta, nhưng lại cảm thấy không còn gì để nói.

Cậu ta trước giờ luôn như vậy, biết con gái sẽ thích phiên bản nào của mình.

Biết tôi gia cảnh nghèo khó, lại chăm chỉ tự lập, liền đóng vai đáng thương trước mặt tôi.

Biết Tô Lai kiêu căng ngạo mạn, thích hình mẫu cao lãnh, liền giả vờ cô độc lạnh lùng trước mặt cô ta.

Bây giờ thấy Tô Lai bị kéo xuống nước, không thể dựa dẫm được nữa, cậu ta lại quay sang mong đợi sự cảm thông từ tôi.

Tôi cầm ô bước ra ngoài, thẳng tay tát một cái vào mặt Cố Niệm đang quỳ trên đất.

“Diễn xuất của cậu có thể ít đi, giống như gương mặt và tiền của cậu được không?”

“Tôi chưa bao giờ thích cậu cả, với tôi, cậu chỉ là một người bạn cùng lớp mà thôi.”

Cố Niệm ngây người tại chỗ, sắc mặt trở nên khó coi.

Cậu ta đột nhiên đứng dậy, muốn ôm lấy tôi.

“Cậu quên rồi sao? Cậu quên những lời cậu nói khi tỏ tình với tôi rồi sao?”

Tôi giãy dụa thoát khỏi vòng tay cậu ta, trong đầu lại đang suy nghĩ.

Tôi? Tỏ tình? Khi nào cơ?
 
Tôi Dựa Vào Bình Luận Để Công Lược Trùm Trường Yandere
Chương 7



8.

[Mọi người có cảm thấy nữ phụ càng ngày càng khác với thiết lập ban đầu của tác giả không? Theo thiết lập, cô ấy chỉ biết học, là một mọt sách chính hiệu, nhưng rõ ràng nữ phụ sống động và dũng cảm như thế này cơ mà.]

[Chẳng lẽ NPC đã thức tỉnh ý thức rồi?]

Một câu trong đám bình luận vừa xuất hiện, ngay lập tức khiến mọi người yên lặng.

Tôi cắn môi suy nghĩ.

Nhưng lại phát hiện bản thân chẳng thể nào nhớ được trước đây mình từng thích Cố Niệm đến thế nào, tại sao lại tỏ tình với cậu ta.

Chỉ biết dường như có một giọng nói luôn nhắc nhở rằng tôi thích cậu ta.

Tương tự, tôi cũng không hiểu nổi tại sao trước đây mình lại ghét Tống Yếm Ly như vậy.

Rõ ràng hắn chẳng đáng ghét chút nào…

Tống Yếm Ly?

Tôi bỗng giật mình, đúng rồi, sao hắn vẫn chưa về?

Ngay sau đó, ánh mắt tôi chạm phải một đôi mắt lạnh lẽo.

Tống Yếm Ly đứng ở khúc rẽ, ánh mắt u ám nặng nề.

Mưa làm khuôn mặt hắn ướt sũng.

Chiếc áo phông đen bám sát vào cơ thể, làm nổi bật những đường nét cơ bắp đẹp đẽ.

Hắn không nói một lời, xoay người rời đi, tôi vội vàng đuổi theo, gọi tên hắn.

Tống Yếm Ly hoàn toàn phớt lờ tôi.

[Tác giả, bà ra vẻ tình cờ hơi quá rồi đấy. Nam phụ vừa khéo nhìn thấy Cố Niệm ôm nữ phụ.]

[Xong rồi, lần này chắc nam phụ sẽ hoàn toàn bị nữ phụ đẩy về phía nữ chính.]

[Hình như tình tiết tiếp theo là nam phụ đến quán bar uống say, tình cờ gặp nữ chính, sau đó được nữ chính đưa về nhà…]

Mưa quá lớn, tôi lại nóng ruột, thế nên đã vấp ngã rất đau.

Cơn đau nhói ập đến, tôi vừa lo lắng vừa tủi thân.

Giọng nói có chút nức nở: “Tống Yếm Ly…”

Bóng dáng phía trước bỗng khựng lại.

Tôi sụt sịt nói: “Đau quá…Tôi chảy m.á.u rồi.”

Tống Yếm Ly gần như lập tức quay lại, bước nhanh về phía tôi.

Hắn nhặt chiếc ô lên che chắn mưa cho tôi, rồi bế bổng tôi lên chỉ bằng một tay.

Tôi lén nhìn sắc mặt của hắn, đưa tay ôm lấy cổ hắn.

Tống Yếm Ly mặt vẫn lạnh như băng, có vẻ như muốn đưa tôi về nhà, sau đó tiếp tục giận dỗi.

Bộ váy ngủ dây trên người tôi bị mưa làm ướt sũng.

Tôi cố tình rụt người lại.

Thế là, cả cơ thể được hắn ôm chặt hơn.

“Tống Yếm Ly, cậu nghe tôi giải thích được không?”

Tôi vòng tay ôm cổ cậu, tiến sát lại gần.

Chưa kịp hôn, Tống Yếm Ly đã nghiêng đầu né tránh.

Vì vậy, tôi liền cắn vào yết hầu của hắn.

Tống Yếm Ly khẽ rên một tiếng, đôi mắt trợn to.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi lại cắn thêm một cái nữa.

Hắn không dám nhúc nhích.

9.

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Cố Niệm – cái tên dai như đỉa, lại xuất hiện trước mặt tôi.

“Miên Miên, cậu rõ ràng biết Tống Yếm Ly là một con quái vật, tính khí cậu ta vừa nóng nảy vừa u ám, luôn thích cô độc, thường xuyên trốn học, đánh nhau.”

“Trước đây có một nam sinh chạm tay vào cậu ta đã bị đánh đến mức không bò dậy nổi, cậu thích một học sinh hư như thế à?”

“Tôi hiểu lý tưởng của cậu, tôi biết cậu học tập vất vả là vì điều gì, chỉ có tôi mới hiểu cậu.”
 
Tôi Dựa Vào Bình Luận Để Công Lược Trùm Trường Yandere
Chương 8



Tôi còn chưa kịp nói, loạt bình luận đã nhảy điên cuồng.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

[Cmn, cái nam chính này tự tin quá mức làm tôi phát bực, tác giả định xây dựng hình tượng học thần lạnh lùng, nhưng thực tế lại là một thằng đàn ông đáng ghét. Thật sự hết nói nổi.]

[So với tên đó, nam phụ kiểu cún con vừa u ám, vừa bệnh tật, vừa sợ được sợ mất lại dễ thương hơn nhiều chứ.]

[Phát bệnh tình nguyện tự làm mình bị thương, cũng không ép buộc nữ phụ.]

[Dù giận nữ phụ lắm, nhưng nghe thấy cô ấy ngã là không chút do dự quay lại ngay. Sự yêu thương cuồng loạn mà kìm nén này thích quá đi…]

Tôi quay sang nhìn Tống Yếm Ly, ánh mắt hắn thoáng qua vẻ buồn bã.

Chỉ thoáng qua một chút thôi, rồi lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng, kìm nén quen thuộc.

Tôi nhíu mày, lay lay cánh tay đang ôm cổ hắn.

Sau đó chỉ tay về phía Cố Niệm, tức tối: “Tiến lên phía trước.”

Tống Yếm Ly không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn làm theo.

Thế là tôi cứ thế nằm trong lòng hắn.

Rồi dùng chân đá mạnh vào cằm Cố Niệm.

Tống Yếm Ly phản ứng rất nhanh, cánh tay rắn chắc đỡ lấy cơ thể tôi một cách ổn định, thậm chí còn hỗ trợ thêm lực cho tôi.

Cố Niệm bị tôi đá trúng cằm, hét lên đau đớn.

Tống Yếm Ly lập tức ôm tôi về bảo vệ trong lòng mình, vẻ mặt như một chú chó dữ.

Bộ dạng như thể chỉ cần tôi ra lệnh, hắn sẽ lao đến xé Cố Niệm ra thành từng mảnh.

Tôi ngẩng cao đầu, nói với Cố Niệm: “Cậu biết cái gì mà nói? Kiểu người như cậu ấy, đẹp trai, ít nói, chỉ cười với mình tôi, lại còn chiến đấu đỉnh thế này, có biết mê đến mức nào không?”

Tống Yếm Ly thậm chí còn sốc hơn cả Cố Niệm.

Tôi kéo kéo vạt áo của hắn.

“Đừng để ý đến thằng thần kinh này nữa, chúng ta về nhà thôi.”

10.

Tống Yếm Ly đặt tôi lên sofa trong phòng.

Cổ hắn đỏ ửng, chỗ yết hầu nhô lên còn lưu lại dấu răng của tôi.

Tôi ngồi lên đùi hắn, không chịu xuống.

Quay mặt hắn lại.

Suy nghĩ một chút, tôi lấy chiếc băng đô lụa bên cạnh sofa buộc vào miệng của Tống Yếm Ly.

Màu lụa đen làm nổi bật khuôn mặt hắn, mịn màng như ngọc, mi mắt dày, sống mũi cao thẳng.

“Đừng nói gì trước.”

“Để tôi nói đã.”

Tôi nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, nói ra từng câu từng chữ.

“Tin nhắn âm thanh của Cố Niệm là những lời tôi đã nói trước đó, tôi xin lỗi cậu, tôi không biết tại sao tôi lại nghĩ như vậy, nhưng bây giờ tôi đã không còn nghĩ thế nữa.”

“Tôi biết là cậu đã lấy lại được suất tuyển thẳng cho tôi, cảm ơn cậu.”

“Và…”

“Tôi thích cậu…”

Nói hết những lời này, tôi tháo băng lụa ra.

“Được rồi, giờ thì cậu có thể nói rồi.”

Ngay sau đó, tôi thấy khuôn mặt đẹp trai của Tống Yếm Ly càng lúc càng gần tôi.

“Tôi có thể kiểm chứng không?”

Đôi môi mềm mại của hắn nhẹ nhàng chạm vào tôi, rồi không thể kiềm chế được, bắt đầu tăng thêm lực độ.

Tôi bị ép ngả lưng vào sofa, chỉ có thể tuyệt vọng nắm chặt cổ áo hắn.

Khi hắn buông tôi ra, mặt tôi đã đỏ như tôm luộc.

Hơi ẩm từ mưa dường như đã được nhiệt độ cơ thể làm khô.
 
Tôi Dựa Vào Bình Luận Để Công Lược Trùm Trường Yandere
Chương 9



Ánh mắt Tống Yếm Ly lấp lánh, ngón tay vẫn siết chặt cổ tay tôi.

[Nam phụ bây giờ giống như một con cún con, trong mắt đều là nữ phụ, tôi phát cuồng rồi.]

[Trong truyện này, nam phụ và nữ phụ luôn đối đầu mà, sao lại có cảnh ngọt ngào thế này?]

[Mọi người có thấy nữ phụ như thể đã có ý thức riêng rồi không? Cô ấy như thể có thể nhìn thấy chúng ta nói chuyện vậy…]

Tôi giật mình, bình luận tiếp tục hiện lên.

[Nữ phụ à, nếu cô thật sự có thể nhìn thấy, ngày mai qua đi, nam phụ sẽ hoàn toàn biến chất, bị nữ chính thu hút…nhất định phải cẩn thận đấy.]

Tôi nhìn Tống Yếm Ly đang bôi thuốc lên chân mình, hắn vẫn mặc đồ đen, nhưng có vẻ như không còn sự lạnh lùng, mà trở nên dịu dàng hơn một chút.

Có thật là biến chất không?

11.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Ngày hôm sau, tôi bám Tống Yếm Ly không rời nửa bước.

Nhưng không ngờ, Tống Yếm Ly lại bị bố mình – Tống Hoàn, người đứng đầu tập đoàn Tống thị đưa về biệt thự.

[Thương nam phụ quá, mẹ coi như quái vật, bố là một nhà tư bản m.á.u lạnh, chỉ quan tâm đến giá trị của hắn đối với gia tộc, giờ còn muốn ép hắn kết hôn với nhà nữ chính...]

[Còn cho nam phụ uống thuốc nữa...]

Uống thuốc?

Thấy bình luận này, tôi như phát điên, vội chạy đi tìm Tống Yếm Ly.

[Nữ phụ à, Tống Yếm Ly đã bị vệ sĩ của bố hắn đưa đến khách sạn mà Tô Lai hay tới rồi.]

Khi tôi thở hổn hển chạy đến khách sạn, Tô Lai đã cởi áo khoác, chiếc váy hai dây đỏ càng làm làn da trắng nõn của cô ta thêm nổi bật.

Cơ thể cô ta rất quyến rũ, mái tóc xoăn buông xuống n.g.ự.c khiến người ta không khỏi đỏ mặt.

Cô ta tiến gần đến chỗ Tống Yếm Ly, người đang ngả đầu ra sofa thở gấp.

Gương mặt Tống Yếm Ly đỏ bừng, đôi mắt trong suốt ngấn lệ như pha lê, chóp mũi ửng đỏ như bị người ta x** n*n.

Hắn cắn môi, cố gắng kiềm chế d*c v*ng, đẩy mạnh Tô Lai ra, giọng khàn khàn.

"Cút."

Tô Lai lảo đảo nhưng không tức giận, chỉ lẩm bẩm: "Không sao, qua đêm nay, tôi sẽ trở thành nữ chính thực sự."

Nói rồi, cô ta giật phăng áo của Tống Yếm Ly ra.

"Xoẹt" một tiếng, lồng n.g.ự.c săn chắc của hắn lộ ra, cơ bụng gọn gàng, đường nét quyến rũ kéo dài xuống chiếc quần thể thao màu xám.

Tôi xông vào phòng, đứng chắn trước mặt Tống Yếm Ly.

"Cố Niệm đang ở dưới lầu, sắp lên đây rồi."

Tôi lạnh giọng cảnh cáo Tô Lai.

Tô Lai cũng không muốn để Cố Niệm nhìn thấy, hậm hực lườm tôi một cái rồi nhanh chóng rời đi.

Tôi khóa chặt cửa lại.

Quay đầu lại, tôi thấy Tống Yếm Ly – người bình thường lạnh lùng hung dữ – giờ đây ngoan ngoãn với đôi mắt cún con cụp xuống.

Nhận ra tôi, hắn hơi tủi thân tiến lại gần, cọ nhẹ vào người tôi.

*từ đoạn này Tống Yếm Ly và Miên Miên đã có có tiến triển trong mqh nên thay đổi xưng hô nhé!

"Miên Miên, anh khó chịu..."

Chóp mũi hắn nóng bừng, không ngừng cọ sát vào cổ tôi.

"Làm sao bây giờ...Chúng ta đến bệnh viện đi..."

"Miên Miên xoa đi...xoa một chút là hết khó chịu..."
 
Back
Top Bottom