Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tối Cường Hệ Thống

Tối Cường Hệ Thống
Chương 1059: Quy y!


- Thế Bách Hoa Tông kia là sao?

Canh Dương Thiên đột nhiên có dự cảm không ổn.

Lâm Phàm trầm tư một chút rồi nói.

- Gia tộc đệ tử có một người ở trong Bách Hoa Tông nên khi Bách Hoa Tông bị những người kia bao vây đệ tử đã đến cứu họ, nếu không phải đệ tử đến kịp thời, sợ rằng Bách Hoa Tông đã sớm bị đối phương nhổ tận gốc rồi.

- Lại xuất hiện tình huống như vậy?

Trong lòng Canh Dương Thiên hơi ngưng lại nhưng hắn cũng để mấy chuyện đó để trong lòng, tuy những người này xâm lấn nhưng những tông môn ở đây há là thứ dễ bị bắt nạt, dù có chuyện xảy ra họ cũng sẽ phản công lại.

Vô Tận đại lục có rất ít người biết tình cụ thể trong chuyện này, coi như có người biết thì chỉ sợ cũng là những lão bất tử sống qua hàng thế kỷ rồi.

- Việc này trước hết cứ để như vậy, bọn họ đến từ đâu hiện tại chúng ta cũng không biết.

Canh Dương Thiên nói tiếp.

Lâm Phàm gật đầu hắn cũng không xem trọng chuyện này lắm.

- Ừm, chúng ta chỉ có thể đợi, để phòng ngừa vạn nhất, ta sẽ để Bách Hoa Tông ở lại bên trong Thiên Địa Tông vậy, đợi tình hình đi qua, chúng ta sẽ tính lại chuyện này.

Sau đó Lâm Phàm nói chuyện với Canh Dương Thiên về một ít chuyện khác, rồi rời khỏi nơi đây.

Vị trí trước kia của Bách Hoa Tông giờ chỉ còn một cái hố sâu.

Nơi đó không có người, tất cả trở lên tĩnh lặng.

Lúc này đột nhiên có một thanh âm truyền đến.

Trong hố sâu có một bóng người chật vật đứng lên, hắn nhìn tất cả xung quanh một lượt rồi nghĩ đến một màn kinh khủng lúc trước, nội tâm hắn run lên giống như thấy quỷ, sau đó hắn nhanh chóng chạy về địa phương lúc trước bọn hắn tập kết.

Tử Vong Chi Hai.

Người kia lập tức đi vào không gian truyền tống trận, hắn phải báo cáo lại mọi chuyện ở đây cho cấp trên của hắn, báo cho họ biết thực lực thổ dân nơi này rất mạnh, ngay cả Chiến Thần đại nhân cũng bị đối phương chém chết.

Một địa phương bí ẩn nào đó trong Vô tận đại lục đột nhiên phát ra một âm thanh.

Phù phù!

Lúc này, một bóng người xuất hiện bên trong bí cảnh, nhưng phương thức hắn đi vào có chút không bình thường, người này giống như từ một nơi nào đó rơi vào đây chứ không phải đi vào bằng cửa chính của bí cảnh. Khi người kia nhìn rõ tình huống xung quanh nhất thời cuồng tiểu.

- Ha ha, bảo tàng tổ truyền quả nhiên có thật, ha ha ha.

Nam tử còn rất trẻ tuổi nhưng một thân tu vi đã đạt đến Kim tiên, sau khi đi vào bí cảnh, hắn giống như người đi trên mây, cả người đều có cảm giác lâng lâng bay bổng khó tả.

Hắn biết cơ duyên của mình đến rồi, chỉ cần hắn chiếm được bảo tàng trong bí cảnh, từ nay về sau hắn sẽ một bước lên trời.

Đột nhiên có một bia đá hấp dẫn sự chú ý của hắn.

- Tương lai Vô Lượng.

- Ngã phật tự tại.

- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

Nam tử kia nhìn thấy bia mộ, tinh quang trong mắt càng thêm nồng hậu.

- Người hữu duyên, ngươi đã đến rồi...

Lúc này, một đạo phật âm từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Nam tử kia sững sờ, sau đó cảnh giác hỏi.

- Ngươi là ai?

- A Di Đà Phật.

- Người hữu duyên, nếu đã tới rồi thì vào đi, ta chính là Vị

Lai Vô Lượng Vương Phật.

Nam tử nghe nói thế thì biểu tình trên mặt càng thêm kích động, sau đó hắn lập tức đi vào bên trong. Lúc này cảnh tượng xung quanh biến hoá rất nhiều.

Con đường trước mặt thay đổi thành màu vàng, lộng lẫy hẳn lên, dưới một thân cây phía trước, một vị tăng nhân đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai nhắm nghiền, sau đầu, phật quang soi sáng Thiên Đường cùng Địa ngục. Đặc biệt, khi vòng sáng huyền diệu kia nhẹ nhàng chuyển động một vòng, hư không liền nhẹ nhàng rung động một hồi, giống như nó cùng thiên địa hòa làm một thể.

- Ngươi là ai?

Nam tử chấn kinh nhìn một màn trước mắt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế cả.

- Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta.

Tăng nhân kia mỗi không nhúc nhích nhưng âm thanh vẫn truyền vào trong tai nam tử.

Nam tử sững sờ. Ngươi đừng giả thần giả quỷ dọa ta nữa, ta tới nơi này để tìm cơ duyên, ta không có thời gian chơi với ngươi đâu.

- Ta chính là cơ duyên của ngươi.

Lúc này tăng nhân mở hai mắt, trong tròng mắt hắn lóe lên một đạo phật quang màu vàng.

- Ngươi...

Nam tử kinh hãi vì hắn thấy được vẻ lạnh lùng vô tình trong đôi mắt đó, hắn không chút do dự chạy trốn vì hắn cảm giác được mình không phải đối thủ của tên hòa thượng này, chỉ có rời khơi nơi này thật nhanh hắn mới được an toàn.

- A Di Đà Phật, ta là Vô Lượng, ta là tương lai, vì sao ngươi lại bỏ qua ta? Quay lại đây.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hờ hững mở miệng, khí tức cả người đột nhiên biến đổi, một đạo khí tức bén nhọn bạo phát.

- Nuốt!

Một đầu Phật to lớn xuất hiện sau đó mở miệng phật nuốt nam tử kia vào trong bụng.

- Đây quả nhiên là hóa thân chứa đựng vạn giới nhân quả

Luân Hồi của ta, mặc dù chỉ có tu vi Kim tiên nhưng thế cũng đủ rồi.

Tăng nhân kia cũng bắt đầu đứng lên, nhưng trong mắt hắn lại ẩn chứa vẻ mù mịt khó hiểu. Dưới cây kia vậy mà lại xuất hiện một bóng người, bóng người kia hoàn toàn không có một tia khí tức nào và chỉ ngồi khoanh chân ngồi đó.

- Các ngươi không tin tương lai ta có thể trở thành Thiên Quân nhưng ta sẽ chứng minh cho các ngươi xem, ta chắc chắn chứng được Vô Thượng Phật Quả, đại nghiệp Vị Lai Vô Lượng Vương Phật ta sắp đến rồi.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhẹ nhàng nở nụ cười, tất cả những thứ xung quanh bị phá nát rồi tan thành mây khói hết.

- Vô Dục Ma Tổ, bố cục ngươi bày xuống hiện tại vừa mới bắt đầu thôi.

Sau khi nói xong câu đó, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật liền biến mất.

Thiện Ác Phật Tông!

Một trong chín đại tông môn, phật quang cuồn cuộn bao phủ thiên địa, trong mảnh thiên địa hiền hoà này không có bất kỳ yêu ma quỷ quái nào dám làm càn. Nhưng đúng lúc này, vô số đệ tử ngẩng đầu nhìn hư không, bọn họ phát hiện nơi xa xôi kia có một luồng phật lực hướng thẳng đại môn.

Khi họ thấy rõ khuôn mặt kia, tất cả đệ tử đều ngẩn ra.

Trên đài sen, một vị phật tôn màu vàng ngồi đó, bánh răng tương lai nhẹ nhàng xoay tròn, tương lai bắt đầu xoay chuyển.

- A Di Đà Phật, các vị đệ tử gặp được bản Phật vì sao không quỳ?

Những đệ tử này thấy vị Phật Tôn kia thì trong lòng khẽ run nhưng bọn hắn không biết người trước mắt này là ai, nhưng nháy mắt sau đó, hư không xuất hiện một luồng áp lực cực lớn truyền đến, áp lực này có tác dụng áp chế tâm linh bọn họ, để bọn họ quỳ xuống nghênh tiếp vị Phật tôn này.

Mây trắng quấn quanh người Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, giống như thiên địa chỉ còn mình hắn những thứ khác đều như mây khói.

- Quy y!

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhẹ nhàng mở miệng, chậm rãi duỗi phật thủ chụp lấy Thiện Ác Phật Tông. Phật thủ toả ra kim quang tràn ngập không gian, toàn bộ Thiện Ác Phật Tông nhìn cực kỳ nhỏ bé dưới bàn tay kia. Tất cả đệ tử cảm giác mình trở nên cực kỳ nhỏ bé dưới bàn tay của vị phật tôn này, họ không có sức chống cự. Lúc này, một đạo phật âm truyền đến, đạo phật âm này cũng toả ra sức mạnh mênh mông cuồn cuộn, phật uy giáng lâm phổ độ thế gian.

- Sư tổ, ngươi đã rơi vào Tà Phật hà tất còn quay lại?

Nơi sâu thẳm trong Thiện Ác Phật Tông bay ra từng mảng từng mảng hoa sen rồi ngưng tụ thành một đóa sen to lớn chống lại Phật chưởng kia.

– Ta vốn là ta, làm gì có ai đoạt được.

Vẻ âm tàn trong mắt Vi Lai Vô Lượng Vương Phật càng thêm nồng nặc, hoa sen kia không ngừng bị phá nát, không cách nào chống lại thủ ấn.

- Bọn tiểu bối các ngươi tuy cũng là Vương Phật nhưng trong Vương Phật cũng chia năm bảy loại, các ngươi cũng lắm là Vương Phật hạ đẳng thôi, không quy y thì chỉ có con đường chết.

- A Di Đà Phật.

Trong Thiện Ác Phật Tông truyền ra phật âm cuồn cuộn, thủ ấn kia của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cuối cùng cũng bị chặn lại mà không hề phát ra một tiếng động nào.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1060: Đúng lúc này, hư không lại có động tĩnh.


Lâm Phàm cũng không ở trong tông môn lâu, nhớ tới hai tiểu đệ Thu Trảm Ngư cùng Nấm Kim Châm không biết chúng lăn lộn ở đâu rồi.

Bách Hoa Tông ở cạnh Thiên Địa Tông, vấn đề an toàn tự nhiên không cần lo nữa, nếu mấy tên gia hỏa quái dị kia còn xuất hiện, thì chém giết là xong, không cần để chúng trong lòng.

Mười ngày sau.

Lúc này Lâm Phàm đang đứng trước bí cảnh dẫn tới Vô Tận đại lục mà khi trước hắn đi qua.

Mãi đến tận khi cánh cửa thông đến Vô Tận đại lục mở ra Lâm Phàm mới biết, trước đây mình một mực sống bên trong một bí cảnh thôi, hắn đã tới Vô Tận đại lục mấy năm rồi, lấy thực lực trước mắt không biết có thể cứu bọn họ ra ngoài hay không.

Xèo!

Sau khi hắn tiến nhập vào trong bí cảnh, những yêu thú ngẩng đầu nhìn tới sau đó lại an ổn nằm lại chỗ cũ, bọn chúng cảm nhận được khí tức quen thuộc từ trên người Lâm Phàm nên không có ý muốn tấn công.

Một cánh cửa đá to lớn chắn trước mặt Lâm Phàm.

Sau cánh cửa đá này chính là Cổ Thánh Giới nhưng hắn không biết Cổ Thánh Giới hiện giờ như thế nào rồi.

Hắn vỗ ra một chưởng vào cửa đá.

Ầm ầm!

Cửa đá vẫn không nhúc nhích, một chưởng ẩn chứa toàn bộ pháp lực của hắn nhưng cửa đá vẫn không mảy may, chuyện này để Lâm Phàm cau mày, cảm giác có chút khó tin.

- Chẳng lẽ thực lực tự thân còn chưa đủ?

Trong lòng Lâm Phàm nghi ngờ, đồng thời hắn cũng có cảm giác thất bại.

Hỏa diễm Nhất Niệm Thành Đan được hắn gọi ra.

Đây là hỏa diễm của hệ thống, nó có thể đốt cháy vạn vật, Lâm Phàm vỗ đoàn hoả diễm trên tay vào của đá.

Tu tu!

Thiêu đốt hồi lâu nhưng cửa đá vẫn như cũ, một chút dấu vết cũng không có.

- Sao lại thế...

Lâm Phàm thở dài, hắn không ngờ hoả diễm của nhất niệm thành đan cũng vô dụng.

Sản phẩm của hệ thống vẫn không có tác dụng, chuyện này quả thực khó tin.

- Nghe thấy không.

Lâm Phàm lại đánh vào cửa đá, hi vọng người bên trong có thể nghe thấy, nhưng đánh hồi lâu mà một chút đáp lại cũng không có.

- Ai...

Lâm Phàm lắc đầu thở dài, có lẽ thực lực bản thân hắn không đủ nên chưa thể mở cửa đá ra.

Tu vi mình bây giờ đã đạt đến Tiên Tôn khoảng cách tới Tiên Vương cũng chỉ còn một bước.

Lâm Phàm đứng trước cửa đá thật lâu cũng không có phục hồi tâm trạng, hắn lo lắng, không biết tình huống bên trong Cổ Thánh Giới như thế nào.

Nhưng hắn vẫn tin tưởng Cổ Thánh Giới sẽ không xuất hiện náo loạn nữa bởi vì Ma Thần cùng mấy tên chí cường giả kia đều biết mình sinh hoạt ở bên trong một bí cảnh, chúng cũng còn tâm tình tranh cướp.

Ly khai bí cảnh, Lâm Phàm có chút thất vọng, hắn không nghĩ tới lấy thực lực bây giờ của mình vẫn không thể mở được cánh cửa.

Hiện tại, chuyện khiến Lâm Phàm nhức đầu chính là tu vi hắn phải dựa vào việc giết người mới có thể tăng lên, nhưng hắn phát hiện không có ai chọc hắn để hắn giết cả.

Chẳng lẽ mình chủ động đi khiêu khích các tông môn khác hay sao?

Vấn đề này rất nghiêm trọng, cần phải cân nhắc thật tốt.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, hư không lại có động tĩnh.

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn tới, nhất thời hứng thú, âm thanh kia do một phi hành Tiên khí gây ra.

Khi Lâm Phàm chuẩn bị đi lên thì chợt nhớ, hiện tại có rất nhiều người nhận biết mình, nếu cứ lấy cái khuôn mặt này đi qua, người ta sẽ sợ đến mức quỳ xuống xin tha như vậy sao có thể hạ thủ được.

Nhưng những thứ này cũng không thành vấn đề, Lâm Phàm đã có thần khí thay đổi diện mạo, hắn nhanh chóng thay đổi diện mạo của mình rồi trốn vào hư không. Trên trung phẩm Tiên khí phi hành, một đám người đang ngồi, vẻ mặt đám người trầm thấp thậm chí có người còn khóc ồ lên.
- Khà khà...
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1061: Phục sinh? Khô lâu?


Lúc này, một thanh âm truyền đến khiến đám người càng thêm kinh sợ, khi họ nhìn thấy người tới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảnh giác hỏi.

- Xin hỏi ngươi là...?

- Là cái em gái ngươi ấy, đại danh lão tử mà các ngươi cũng dám hỏi?

Lâm Phàm tỏ ra rất hung hăng nhưng trong lòng đang âm thầm cười, mình lớn lối như vậy khẳng định đối phương sẽ rất giận, rồi muốn đánh chết mình, nếu chuyện này xảy ra thì quá tốt.

Nhưng Lâm Phàm không ngờ đám người kia dĩ nhiên khóc và lên.

Một người khóc cũng không tính làm gì, nhưng tất cả mọi người còn lại cũng đồng loạt khóc lên khiến hắn không biết làm gì.

Lâm Phàm không chịu nổi khi nhìn một đám đực rựa ngồi khóc như thế.

- Các ngươi có thể mạnh mẽ lên một chút hay không?

Lão Tử chưa làm gì các ngươi nha, ta chỉ hung hãn một chút đối thôi sao lại khóc rống lên như cha chết mẹ chết thế?

Tuy hắn đã nói như vậy nhưng những tiếng khóc kia vẫn không ngừng.

Các ngươi còn dám khóc, lão tử sẽ giết hết các ngươi.

Lâm Phàm quát.

- Giết chúng ta đi, chúng ta cũng không còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa.

- Tông môn nuôi ta lớn lên nhưng ta lại không có một chút tác dụng nào cả, sống trên đời này còn ý nghĩa gì.

- Ô ô ô... Giết chúng ta đi!

- Giết chúng ta đi, chúng ta chết coi như xong hết mọi

chuyện, sư phụ ...

- Tông chủ ơi...

- Sư đệ...

Những tiếng khóc càng thêm ai oán khốc liệt hơn, từng người từng người gào khóc, tiếng khóc làm người ta tan nát cõi lòng.

Lâm Phàm trừng mắt nhìn coi trong này có cái bẫy nào không nhưng nhìn hồi lâu cũng không thấy có gì bất ổn, sau đó hắn lên vỗ vai một người trong đó, an ủi.

- Ai, nam tử hán đại trượng phu không có chuyện gì không thể vượt qua, các ngươi đừng khóc nữa, có thù báo thù có oán báo oán, lưu được núi xanh sợ gì không có củi đốt, đúng không?

Những đệ tử này lắc đầu.

- Ngươi không hiểu đâu, ngươi vĩnh viễn không hiểu được chúng ta đau lòng như thế nào.

- Tông môn chúng ta mặc dù không lớn nhưng chúng ta sinh hoạt rất vui vẻ.

- Vậy mà bây giờ tất cả đều không còn nữa, tông chủ không còn, các sư huynh sư tỷ cũng không còn...

- Hiện giờ chỉ còn lại mấy người chúng ta mà thôi, ngươi bảo chúng ta làm sao mà sống đây.

Lâm Phàm thở dài, xem như hiểu rõ sự tình.

- Tông môn ngươi bị người khác tiêu diệt?

- Vâng.

- Bọn họ quá tàn nhẫn.

- Sư huynh ta cũng bị chém thành hai khúc.

Lâm Phàm thấy chuyện này có chút bất đắc dĩ, việc này hắn không có cách nào giúp cả, Vô Tận đại lục chính là như vậy, không phải ngươi diệt ta thì ta diệt ngươi, người yếu sẽ không có không gian sinh tồn, chỉ là giun dế trong tay cường giả, họ muốn b*p ch*t ngươi lúc nào thì b*p ch*t lúc đó, không chút do dự.

- Ai tiêu diệt tông môn các ngươi? Chỉ cần biết kẻ thù sau này cố gắng tu luyện rồi trở về báo thù.

Lâm Phàm an ủi.

- Chúng ta không biết họ là ai.

Lâm Phàm không còn gì để nói.

- Các ngươi cũng quá trâu bò đi, bị ai diệt tông mà cũng không biết, thực sự quá thảm mà.

- Bọn họ rất tàn nhẫn, các sư huynh rõ ràng chết rồi thế nhưng mấy tên mặc hắc bào kia lại làm cho họ sống lại, rồi sai khiến các sư huynh công kích chúng ta, chúng ta không hạ thủ được với bọn họ được.

- Hơn nữa, còn có rất nhiều khô lâu tấn công chúng ta, lực lượng những khô lâu kia rất lớn, bất kể chém giết thế nào cũng không chết chúng được.

Phục sinh? Khô lâu?

Lâm Phàm kinh sợ, lập tức nắm lấy một người trong đó hỏi.

- Nói xem người diệt tông môn các ngươi có phải có người cầm thanh kiếm rất lớn? Còn có người cầm một cây gậy đen thùi lùi?
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1062: Vì sao tiêu diệt tông môn của ta?


- Ừm, đúng rồi.

Lâm Phàm nghe thế nhất thời sửng sốt.

- Cmn, các ngươi làm quái gì mà không nói sớm, để lão tử ở đây phí thời gian dài như vậy.

Lâm Phàm giờ biến ảo trở về diện mạo ban đầu, mẹ kiếp, không ngờ đám người kia lại tới nữa, mà sao mình không cảm nhận được nhỉ.

Đám người bị Lâm Phàm dọa sợ nhưng khi thấy khuôn mặt thật của hắn, cả đám đều sững sờ.

- Là hắn, là hắn...

- Thiên Địa Tông Lâm Phàm, là thần tượng của ta...

- Ta thấy thần tượng rồi...

Lúc này Lâm Phàm chạy xa rồi, hắn đang tràn ngập hưng phấn, rốt cục có để hắn giết rồi.

- Rống!

Tông môn đã từng phồn hoa nhưng hiện giờ đã bị phá nát không tả nổi, tro bụi bay lên bốn phía, vô số bóng người quái dị bao vây phế tích tông môn.

- Rống!

Thân thể Cự Long cao tới trăm trượng, tức giận gào thét, há miệng phun ra một đạo long tức, chỗ long tức đi qua đều hóa thành hư vô, trên Cự Long, một nam tử mặc khôi giáp hoa lệ, tay cầm trường thương nhìn hắn giống như vua cửu thiên nhìn xuống chúng sinh phía dưới.

Bên cạnh Cự Long là từng bóng người được bọc trong áo bào đen, miệng niệm thần chú khó hiểu, pháp trượng đen kịt trong tay tản ra sức mạnh tà ác.

Mặt đất rung chuyển giống như tử linh đang kêu thảm.

Từng cỗ bạch cốt đáng sợ từ khắp mặt đất trồi lên, những bạch cốt này có cái ngân sắc, có cái bạch sắc, còn có cái thất sắc, tuy quanh thân chúng có hào quang kỳ diệu nhưng khí tức rất lạnh lẽo, lạnh đến mức kh*ng b* giống như tà ma từ Cửu U địa ngục đi ra.

- Không ngờ thân thể những tên thổ dân này lại cường đại như thế, dùng chúng luyện chế thành tử linh thật quá tốt.

Một ông già nhẹ nhàng quơ ma trượng trong tay nói.

Những tên đệ tử chết trận của tông môn kia giống như bị thứ gì đó bám vào người khiến họ lần nữa đứng lên, lúc đầu, từng bộ thi thể hành động có chút cứng ngắc nhưng dần dần hoạt động lưu loát hẳn lên, mắt của những đệ tử này cũng thay đổi, một màu đen nhánh nhìn vô cùng kinh khủng.

Long kỵ sĩ đứng trên Cự Long nhìn tất cả sự việc đang diễn ra trước mắt, chợt nói.

- Không ngờ tất cả đều là thật, tuy mất vạn năm thời gian nhưng cuối cùng họ cũng đã tới đây bố trí được không gian truyền tống trận, vì chủ nhân cao quý, ta nhất định sẽ truyền bá vinh quang của người khắp thiên địa, khiến từng sinh linh đều phải bái phục dưới uy nghiêm của người.

Đôi mắt vô thần ông lão nhìn chằm chằm Long kỵ sĩ.



- Long kỵ sĩ, chúng ta cần phải đợi đại quân đến đã, không thể l* m*ng được, lần này vì ngươi mà chúng ta đã diệt sạch thổ dân nơi này, nếu vì chuyện này gây nên sự chú ý của các thổ dân khác, sợ sẽ ảnh hưởng tới con đường chinh phục của chúng ta mất.

- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đám tử linh thổ dân trong tay là chiến lợi phẩm?

Long kỵ sĩ đáp lời.

Bọn họ sinh tồn trên một vùng đất được gọi là Nguyệt Ảnh đại lục, nơi đó có vô số chủng tộc cùng sinh sống, đi qua vô số năm phát triển, họ đã đạt đến sự nghiệp thống nhất đất nước, tất cả chủng tộc đều được phân chia thân phận rõ ràng.

Tất cả mọi người đều thờ phụng bảy mươi hai Chủ Thần, bản thân hắn là Long kỵ sĩ nên chủ thần hắn thờ gọi là Long Kỵ Chủ Thần, Long Kỵ Chủ Thần dẫn dắt những người như hắn đạp đỗ hết những nền văn minh, nơi chúng đi qua, để vinh quang chủ thần bao trùm từng tên thổ dân, để bọn họ trở thành nô bộc hiến dâng tất cả cho thần.

Lão giả rất thỏa mãn.

- Đương nhiên ta rất thích, thân thể những thổ dân này thật sự rất mạnh, đặc biệt là sức mạnh thần bí kia càng làm ta cảm thấy hứng thú, sau khi trở về nhất định nghiên cứu kỹ một phen, ta có thể sẽ nghiên cứu ra tử linh càng cường đại hơn ấy chứ.

- Đáng ghét... Đáng ghét!

Lúc này trong phế tích, một tên thanh niên tay cầm trường kiếm chật vật đứng lên, máu tươi nhiễm khắp thân thể hắn, nhưng khi hắn nhìn thấy khung cảnh xung quanh, nội tâm giống như bị hỏng mất, hắn cảm giác mình đã mất đi tất cả.

- Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao tiêu diệt tông môn của ta?

Thanh niên rống lên, sát ý vô biên toả ra quấn quanh thân thể hắn.

Khí tức cuồng nộ ngút trời vụt lên từ mặt đất xông thẳng vào mây xanh khiến thiên địa cũng phải rung động. Lão giả lộ ra nụ cười âm trầm nhìn tên thổ dân còn sống trước mặt, hắn không ngờ thổ dân cường đại nhất còn chưa chết, chẳng trách hắn chưa hình thành tử linh. Cự Long dưới người Long kỵ sĩ hắt hơi một cái như muốn phun một ngọn lửa thiêu chết tên này.

Lão giả kia thấy vậy ngăn cản.

- Đừng ra tay, tên thổ dân này có giá trị nghiên cứu rất

lớn, phải bảo lưu toàn thấy.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1063: Vong Linh Chi Mẫu!!


- Tên kia! ngươi hãy thần phục ta, ta sẽ cho ngươi chứng kiến hào quang của Vong Linh Chi Thần.

Lão giả mở miệng nói.

- Vong Linh Chi Thần?

Thanh niên kia là tông chủ Kiếm Khí Tông, nhưng cả tông môn hiện giờ chỉ còn mình hắn sống sót, trường kiếm trong tay hắn giờ khẽ run, giống như đang rất sợ hãi, nhưng hắn lúc này không phải sợ hãi mà là phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ.

- Cho dù chết ta cũng cho các ngươi trả giá thật lớn.

Thanh niên hét lên, trong mắt hắn tràn ngập thù hận. Lão giả lắc đầu, sau đó giơ tay lên bắt đầu đọc thần chú.

Kẽo kẹt!

Kẽo kẹt!

Lúc này, những đệ tử bị lão biến thành tử linh đồng loạt nhấc kiếm bao vây nam tử lại.

Thanh niên nhìn những đệ tử trong tông môn mình, nội tâm ngưng lại, hắn rất đau đớn.

- Trưởng lão...

- Các đệ tử...

- Các ngươi đến cùng bị sao vậy?? Thanh niên kia ngửa mặt lên trời cuồng rống, hắn không cảm nhận được bất kỳ sinh cơ nào trên người bọn họ, những sinh mệnh đã từng gắn bó cùng hắn, tông môn nơi hắn lớn lên giờ đây đều tan thành mây khói.

- A!

Hai mắt thanh niên đỏ như máu, hắn nhấc trường kiếm trong tay chém tới những đệ tử đã trở thành tử linh.

Xì!

Kiếm khí vừa đến, toàn bộ tử linh bị chém nứt.

Mũi kiếm đâm vào lồng ngực một tên đệ tử đã biến thành tử linh.

- Tông chủ..

Tên đệ tử này đưa tay ra nắm lấy trường kiếm trong lồng ngực.

Tông chủ ngẩng đầu nhìn tên đệ trước mắt, hai mắt chảy ra huyết lệ.

- Tông chủ ở đây...

- Tại sao người lại muốn giết con...

Tên đệ tử kia chỉ hơi hé miệng nhẹ giọng nói, nhưng thanh âm này truyền vào tai vị tông chủ kia như một tiếng sấm nổ.

Tông chủ hạ thấp đầu, trong miệng lẩm bẩm.

- Tại sao ư?

Sau đó hắn lại ngẩng đầu lên quát.

- Yên tâm đi, tông chủ sẽ báo thù cho các ngươi.

m!

Kiếm khí tung hoành, tên đệ tử trong nháy mắt vỡ vụn.

- Súc sinh, ta muốn giết hết các ngươi.

Sau khi huỷ diệt đệ tử bị biến thành tử linh, hắn rống giận lao tới kẻ thù, dù toàn thân hắn bị thương rất nặng nhưng hắn cũng quyết tâm báo thù vì những đệ tử của mình. Trong mắt lão giả loé lên vui mừng.

- Không nghĩ tới tinh thần tên này lại mạnh như vậy, nếu luyện chế hắn thành tử linh có khả năng trở thành vong linh sứ giả.

- Kiếm Trảm Sơn Hà.

Tên tông chủ phẫn nộ chém một kiếm về phía lão giả.

Lão giả khẽ mỉm cười nhìn một màn trước mắt.

- Vong Linh Chi Thần vĩ đại, ngài hãy giáng lâm đại thần lực xuống đi.

- Phong Ấn Chi Thuật.

- Thâm Uyên Chiểu Trạch.

- Tử Linh Chi Quốc.

Lúc này, mấy viên tinh thạch màu xanh lục xuất hiện trôi nổi trước mặt lão giả, một luồng khí tức âm u ẩn chứa mùi vị sự chết chóc từ những tinh thạch kia bạo phát.

Ùng ục!

Ung uc!

Đại địa cứng rắn dưới chân vị tông chủ đột nhiên biến

thành đầm lầy, trong đầm lầy nổi lên từng cái bong bóng ken kịt nhìn rất kinh khủng, trong đó còn có mấy cánh tay toàn xương trắng bắt lấy hai chân hắn lôi vào đầm lầy. Kiếm khí chém vào trong hư không cũng bị ma thủ to lớn đen nhanh vồ lấy, rồi cũng lôi nó vào trong vùng đất tử linh.

- Làm sao có thể?

Trong lòng tông chủ đau xót cực kỳ nhìn thấy một màn trước mắt, vì sao kẻ địch của hắn lại cường đại mà hắn lại nhỏ yếu như vậy.

- Vong Linh Chi Mẫu!!

Ngón tay lão giả hơi động một chút, hư không rung động,

một luồng khí tức tử vong sức mạnh vô biên bắt đầu bạo phát.

Một thanh trường mẫu đen nhánh sắc lẹm từ trong hư không xuyên thấu ra.

- Đi

Xèo!

Vong Linh Chi Mẫu kia bạo động bay thẳng đến lồng ngực vị tông chủ kia.

Thanh niên nhìn Vong Linh Chi Mẫu đang tới gần, trong lòng vô cùng bi phẫn cùng tràn đầy tuyệt vọng.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1064: Ta vẫn còn dưới chân hắn đấy.


Đúng lúc vị tông chủ kia tuyệt vọng nhất lại có người đến cứu hắn.

- Ngươi là ai?

Sắc mặt lão giả hơi đổi, hắn không nghĩ tới vào lúc này lại xuất hiện biến cố, một tên thổ dân không biết từ đâu ra dám tiếp nhận Vong Linh Chi Mẫu của mình.

Lâm Phàm xuất hiện trước mặt người tông chủ kia, dùng một ngón tay ngăn trường mẫu lại.

- Không sao chứ?

Lâm Phàm hỏi.

Tông chủ Kiếm Khí Tông mở mắt ra nhìn, trong lòng khẽ run.

- Ngươi là ai?

- Thiên Địa Tông Lâm Phàm.

Lâm Phàm trả lời rồi bắt luôn trường mẫu, trong trường mâu tản ra một luồng sức mạnh kỳ diệu, sức mạnh này không phải pháp lực, hơn nữa trong nó còn bao hàm một loại khí tức âm trầm giống như tử khí.

Cánh tay Lâm Phàm nhẹ vung, ném trả trường mâu trở lại hướng ban đầu của nó.

Xèo!

Trường mẫu bị ném đi tạo ra một vệt màu đen, âm thanh phá không ầm ầm vang lên, hư không trực tiếp bị xé mở.

Lão giả thấy vậy trong lòng sững sờ.

- Vong linh phòng hộ!

Trước mặt lão giả giờ xuất hiện một lớp bình phong, đây là cấm chú phòng ngự cấp ba, hắn cũng chỉ có thể thi triển pháp thuật cấp này thôi, phép thuật phòng ngự cường đại nhất của hắn lúc này.

Ầm!

Bình phong bị phá nát.

Vong linh trường mẫu trực nhanh chóng xuyên vào thân thể lão rồi theo quán tính ghim vào vách tường phía xa ха.

- Thật mạnh!

Tông chủ Kiếm Khí Tông kinh ngạc nhìn mọi chuyện, hắn không ngờ kẻ địch kh*ng b* lại bị trấn áp đơn giản như vậy.

Thiên Địa Tông? Lâm Phàm?

Nghe tên này, sắc mặt hắn biến đổi hắn thật không dám tin, đây không phải cường giả đã trấn áp Côn Lôn Thần Tổng sao?

Người khuất phục được cường giả như Bạch Thánh của Côn Lôn Thần Tông.

Nhưng hắn nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao đối phương lại có thể xuất hiện ở đây.

Cự Long của Long kỵ sỹ đột nhiên cụp hay cánh lại giống như bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.

Long kỵ sĩ hơi nhướng mày không tin việc vừa diễn ra, hắn không nghĩ đối phương mạnh như thế, hắn biết rất rõ thực lực lão giả mạnh yếu thế nào nhưng đối phương chỉ dùng một chiêu đơn giản đã giết được hắn, không đơn giản.

Lâm Phàm đưa ánh mắt nhìn xung quanh, mọi chuyện quả nhiên giống như suy nghĩ của hắn, tên kia đúng là pháp sư vong linh.

Đầu Cự Long đang phía xa cũng không phải cự long tây phương nhưng tên nam tử mặc khôi giáp tay cầm trường thương có lẽ là Long kỵ sĩ.

Lâm Phàm thấy chuyện này càng ngày càng thú vị rồi.

Hắn thật không biết cuối cùng sẽ phát sinh ra cái gì nữa.

Lúc này, phương xa truyền đến một tràng tiếng cười.

- Không ngờ thổ dân này có sức mạnh như vậy, quả thật có ý tứ.

Lão giả bị trường mâu đâm thủng giờ lại bình yên vô sự trở về, lỗ thủng trên ngực không có ảnh hưởng gì tới hắn cå.

Đây là chỗ lợi hại của vong linh pháp sư.

Long kỵ sĩ nói với lão giả.

- Ngươi đừng khinh thường, thực lực hắn rất mạnh, chúng ta liên thủ đi.

- Không cần, chỉ là một con kiến hôi mà thôi!

Lão giả tự tin trả lời.

Trong con mắt vô thần của hắn lập loè vẻ khác thường, có ý tứ, thật sự rất có ý tứ.

Lúc này, lão giả nhìn Lâm Phàm.

- Ngươi rất mạnh nhưng chuyện này nên kết thúc được rôi.

Khóe miệng Lâm Phàm lộ vẻ tươi cười.

- Có ý tứ...

Lão giả giơ cao pháp trượng hô lớn.

-Vong Linh Chi Thần vĩ đại... Ta...

Ầm!

Ngay thời điểm lão đang lẩm nhẩm đọc thần chú, chớp mắt sau đó lại phát hiện có một cái bàn chân cực lớn đột

nhiên xuất hiện trước mắt hắn, một tiếng nổ vang lên, rồi lão bị tên kia đạp dưới chân.

Thời điểm lão ta bận đọc thần chú thì Lâm Phàm đã biến mất ngay tại chỗ, khi xuất hiện trở lại hắn đã dẫm nát mặt lão giả rồi.

- Thổ dân hèn hạ, sao ngươi có thể đánh lén ta.

Lão giả đang bị Lâm Phàm đạp dưới chân, gương mặt giận dữ quát.

Để tiện!

Thật sự quá hèn hạ.

Mình vẫn chưa đọc xong thần chú, hắn đã ra tay rồi, quá hèn hạ đi.

Lâm Phàm khẽ nhíu mày.

- Ngươi bệnh hạt? Đang đánh nhau mà rãnh hơi đợi người đọc xong câu thần chú à?

- Ngươi là pháp sư vong linh, còn ta là thích khách, một tên pháp sư như người cũng dám đánh với ta, ngươi nói xem ngươi có ngốc không?

Lâm Phàm khinh bỉ hắn.

Lão giả sững sờ như chưa kịp phản ứng.

- Sao ngươi biết những thứ này?...

Hắn không nghĩ thổ dân nơi đây biết hắn là vong linh pháp sư, hơn nữa còn biết thích khách, chuyện này giả quá đi.

- Lùi lại.

Lúc này, Long kỵ sĩ giơ cao trường thương cao bay thẳng đến Lâm Phàm, trường thương bùng nổ một đạo lực xoáy khiến toàn bộ hư không đều bị vặn vẹo.

Lâm Phàm giơ tay lên nắm trường thương lại rồi quay đầu nói.

- Long kỵ sĩ...

Long kỵ sĩ biến sắc.

- Ngươi...

- Rống!

Cự Long dưới trướng Long kỵ sĩ không thể nhịn được phun ra một ngụm long tức.

Khóe miệng Lâm Phàm khẽ vểnh nhưng Lão giả lại hoảng sợ gầm lớn.

- Ta vẫn còn dưới chân hắn đấy.

Phù!

Long tức bao phủ Lâm Phàm, đại địa cứng rắn cũng dần bị thủ thực dưới sức mạnh của long tức.

Nội tâm Long kỵ sĩ ngưng lại quan sát, hắn không biết tình huống cụ thể ra sao nên thấy hơi lo. Hắn không biết đối phương chết hay chưa, hắn vẫn tin tưởng thế gian này không có ai sống sót được dưới long tức của Cự Long cả, cho dù bản thân hắn cũng không thể.

- Long tức đây sao? Mà con rồng khốn kiếp này ăn cái gì mà miệng thối vậy?

Thanh âm từ trong long tức truyền ra ngoài.

- Dừng tay, dừng tay... Lão giả thảm thiết kêu lên giống như bị trọng thương. Long tức tiêu tan.

Lâm Phàm không có bất kỳ thương tích gì, toàn thân từ trên xuống dưới không không chút hư hại thế nhưng lão giả dưới chân hắn giờ này lại rất thê thảm, toàn bộ da thịt đều bị rách nát lộ ra xương trắng, nhìn rất đáng sợ.

- Sao có thể?

Lão giả kinh ngạc thốt lên, da thịt quanh miệng bị hủ thực làm hắn nói chuyện rất khó, cổ họng cũng bị hủ thực gần hết, da thịt thối rữa từ từ rơi xuống đất. Long kỵ sĩ thấy chuyện này tâm thần cũng chấn động mạnh, không dám tin tưởng, hắn không ngờ địch nhận mạnh như thế.

Lão giả thét.

- Lên... Lên.

Ầm ầm!

Đại quân vong linh xung quanh ùa về phía Lâm Phàm giống như châu chấu.

Lâm Phàm thấy thế thì hơi há mồm.

- Thiên Long Bát m.

Sóng âm cường hàn từ miệng Lâm Phàm bộc phát, thiên địa cũng phải chấn động, đại quân vong linh nổ tung trong nháy mắt, không có chút sức chống cự. Lão giả hoảng sợ nhìn một màn trước mặt.

- Ta hiến dâng tất cả, chỉ xin chủ Thần giáng lâm...

Lúc này, hắn dùng hết sức bình sinh quát lớn, cầu xin chủ chủ thần giáng lâm.

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn vào hư không, hắn cảm giác được trong đó có một luồng sức mạnh cường hãn đang truyền đến.

Lâm Phàm cau mày, có lẽ hai người này sợ trốn không thoát nên tên vong linh pháp sư mới bày ra thủ đoạn như thế, chắc chúng đang kêu gọi sinh linh cường đại nào đó giáng lâm.

Sinh linh gì đó được gọi là Chủ Thần, nghe qua cái tên này Lâm Phàm cũng có chút mong đợi.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1065: Hắc Ám Thiên Mạc.


Long kỵ sĩ dần thối lui a, hắn không nghĩ tới đồng bọn của mình lại điên cuồng đến mức hiến dâng bản thân triệu hoán Vong Linh Chủ Thần, tuy làm vậy cũng không thể để chân thân Vong Linh Chủ Thần giáng lâm nhưng chỉ là phân thân của người cũng vô cùng mạnh mẽ.

Chủ Thần chí cao vô thượng không gì không làm được.

- Chủ thần vĩ đại của ta, giáng lâm đi...

Lão giả kia giờ đã rất thảm, khi Cự Long phun ra long tức kia, hắn đã biết mình không thể sống sót nữa, sức mạnh ăn mòn tàn phá thân thể khiến hắn càng yếu, hơn nữa thực lực tên thổ dân này quá cường đại, hắn chỉ có thể dâng hiến bản thân mình cho chủ thần vĩ để mượn sức mạnh của người thôi.

Lúc này, Lâm Phàm hưng phấn, chủ thần của bọn họ giáng lâm cứu họ, không biết tên chủ thần kia có cường hãn không, chuyện này thật khiến người ta động nhỏ mà. Tông chủ Kiếm Khí Tông tiến lên phía trước, hắn muốn cùng Lâm Phàm kề vai chiến đấu nhưng Lâm Phàm thấy hắn ở đây thật sự rất vướng víu.

- Ngươi rời khỏi nơi này trước đi, đi đến Thiên Địa Tông báo cáo chuyện này.

Lâm Phàm lấy ra một viên đan dược cho hắn ăn vào giúp hắn khôi phục thương thế, Tông chủ Kiếm Khí Tông không do dự, nhanh chóng chạy về phía Thiên Địa Tông. Tình huống hiện tại của Vô Tận đại lục ngày càng thú vị, chẳng những có ngoại địch mà những kẻ xâm lấn kia lại chính là người từ thế giới phương tây trong kiếp trước của mình.

Cự Long, vong linh pháp sư, tất cả nhân vật đều có, không biết những thứ này sẽ mang đến chuyện vui gì.

Hư không bị xé rách, một hố đen xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, trong hố đen, một luồng sức mạnh mênh mông bộc phát, bao phủ toàn bộ đất trời.

Mùi vị chết chóc bạo phát ra ngoài.

Lối vào hắc động có rất nhiều vong linh đang bay múa, kêu gào thảm thiết.

- Cường giả này ít nhất phải có thực lực trên Tiên Tôn nha.

Trong lòng Lâm Phàm ngưng lại, hắn không ngờ đối phương dĩ nhiên cũng có cường giả như này.

Sinh linh mạnh nhất Vô Tận đại lục bây giờ chính là Tiên Vương còn Thiên Quân chỉ là một bóng mờ ảo chưa xuất hiện, ngay cả Lâm Phàm cũng chưa từng nhìn thấy Thiên Quân.

Nếu như thế giới phương tây cũng có cường giả tương đương với Tiên Vương, mọi chuyện sẽ không còn đơn giản nữa.

Ầm!

Ngay thời điểm Lâm Phàm đang suy nghĩ, một luồng khí tức cường hãn bộc phát, tất cả mọi thứ xung quanh đều không chịu được cỗ sức mạnh khổng lồ này trực tiếp bị tan vỡ, Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lên.

Một bộ áo bào đen xuất hiện.

Áo bào đen tuỳ ý đung đưa trong hố đen, uy thế vô biên từ thiên khung giáng xuống giống như Chân Thần giáng lâm, uy áp này chấn nhiếp thiên địa, những kẻ phàm phu tục tử đều phải nằm rạp dưới đất.

Trong hắc bào kia có hai ngọn lửa màu vàng óng giống như hai con mắt đang nhúc nhích, hai đốm lửa đó tản ra khí tức làm người ta sợ hãi.

- Người phàm, ta là Vong Linh Chủ Thần...

Từ hắc bào truyền ra một đạo âm thanh giống như tiếng kim loại va vào nhau, vô cùng băng lãnh, không mang theo một chút tình cảm nào.

Lâm Phàm liếc mắt nhìn tới, trong lòng khẳng định đây là phân thân thần niệm của tên chủ Thần kia, như vậy khẳng định tu vi tên Vong Linh Chủ Thần này là Tiên Vương cảnh rồi.

Long kỵ sĩ nhìn thấy phân thân Vong Linh Chủ Thần, hắn

cũng phải hạ thấp cái đầu cao ngạo của mình xuống, tuy rằng hắn không thờ phụng Vong Linh Chủ Thần nhưng uy nghiêm của chủ Thần không thể xâm phạm, mỗi giờ mỗi khắc đều phải duy trì trái tim cung kính.

- Có chút ý tứ.

Lâm Phàm thở dài.

Trên tay hắn xuất hiện một thanh tuyệt phẩm Tiên khí, sau đó hắn cúi người ném nó về phía Vong Linh Chủ Thần.

- Ta cho ngươi một cái bảo bối này.

Lâm Phàm cười nói.

Tuyệt phẩm Tiên khí bay đi như một tia sáng hướng về phía chủ Thần.

Vong Linh Chủ Thần duỗi cánh tay ẩn giấu dưới hắc bào ra bắt thứ trước mặt.

- Người phàm.

Vong Linh Chủ Thần vừa muốn mở miệng nhưng sự tình để hắn kinh ngạc xảy ra.

- Bạo!

Ầm!

Lâm Phàm cho thanh tuyệt phẩm Tiên khí bạo nổ, hắn muốn nhìn một chút xem làm như thế có tổn thương được đối phương không, có thể phát sinh chuyện vui ngoài ý muốn cũng không chừng.

Uy lực tuyệt phẩm Tiên khí tự bạo không phải nhỏ, có thể nói kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu, hắc động kia cũng suýt nữa đã bị phá nát.

- Xem ra còn thiếu một chút. Lâm Phàm xem như hiểu rồi, uy lực tự bạo của tuyệt phẩm Tiên khí vẫn có chút miễn cưỡng đối với cường giả Tiên Vương cảnh.

Áo bào đen của Vong Linh Chủ Thần đã bị nổ một góc nhưng không có bao nhiêu sự tình phát sinh cả. Long kỵ sĩ thấy cảnh này đã bị doạ sợ, hắn không ngờ tới tên thổ dân này lại dám động thủ đối với Chủ Thần, quả thực gan to bằng trời.

- Người phàm, ngươi dám bất kính đối với ta? Vong Linh Chủ Thần giận dữ hét lớn, hỏa diễm trong hốc mắt như sắp sôi trào.

Tuy hiện giờ Lâm Phàm chỉ có tu vi Tiên Tôn, khoảng cách tới Tiên Vương còn khá xa nhưng trước mắt hắn chỉ là một đạo phân thân của Vong Linh Chủ Thần, hắn vẫn không để đối phương trong mắt.

Nếu như bản thể hắn phủ xuống thật, hắn mới có chút hứng thú, nhưng nếu tình huống tu vi hắn như này, hiển nhiên không hứng thú lắm.

Vong Linh Chủ Thần giận thật rồi, lửa giận vô biên đốt cháy thiên địa, hắn phải hoàn toàn thiêu đốt toàn bộ thiên địa mới có thể nguôi giận được. -Ngươi nên xuống địa ngục đi!

Trong chớp mắt có vô số cấm chú cấp chín xuất hiện trước mặt Vong Linh Chủ Thần.

- Vong Linh Thiên Phạt.

- Hắc Ám Thiên Mạc.

Những siêu cấp cấm chú xuất hiện bộc phát uy năng kh*ng b*.

Ẩm ầm!

Bầu trời bị biến thành một màu đen kịt, lôi đình lấp lóe, thế giới như biến thành hắc ám.

- Vong Linh Chủ Thần! Nếu như bản thể ngươi giáng lâm thì có lẽ ta sẽ cảm thấy hơi vướng chân vướng tay một chút nhưng giờ chỉ là một đạo phân thân, ngươi không có phần thắng.

Lâm Phàm nhẹ giọng nói, không để hắn vào trong mắt chút nào.

Thần thông đối đầu phép thuật, thật có ý tứ.

- Chém!

Ngón tay Lâm Phàm vừa điểm, lực lượng mênh mông chợt bộc phát, một đạo vô hình kiếm ý huỷ diệt tất cả chém giết đến phía Vong Linh Chủ Thần. Dưới kiếm ý cường hãn này, từng cái cấm chú cường hãn bị phá diệt ngay lập tức, chúng không phát huy được bất kỳ tác dụng gì.

- Vong Linh Chủ Thần, lần sau bản thể đến đây thì hẵng nói chuyện nhé, nếu chỉ dựa vào đạo phân thân này, ngươi không có khả năng phản kháng đâu.

Lâm Phàm quát lớn.

- Đáng ghét...

Ầm!

Một chiêu kiếm diệt tất cả. Phân thân Vong Linh Chủ Thần nổ tung trong nháy mắt.

Lâm Phàm nhìn chăm chú hư không thầm nghĩ ca đã không còn là con kiến hội như xưa nữa?

Giờ hắn đã là cường giả Tiên Tôn, nếu ngay cả một đạo phân thân của Tiên Vương cũng không diệt, còn làm được cái trò trống gì.

Nếu như chân thân đến thì sợ mình không phải đối thủ của đối phương thật, nhưng mình vẫn còn Xà Bông Nhãn Hiệu Lâm Thị, nếu đánh không lại thì vứt nó ra, chuyện gì đều có thể giải quyết.

Đương nhiên hiện tại, Xà Bông Nhãn Hiệu Lâm Thị chỉ còn hai lần công dụng, mình phải sử dụng thật tốt mới được, nếu như dùng trên những đối tượng không cần dùng thì thiệt thòi lớn rồi.

- Người phàm, ta sẽ đích thân tới.

Thanh âm Vong Linh Chủ Thần lan truyền đầy sự phẫn no.

Lâm Phàm nhún nhún vai như không có chuyện gì, sau đó hắn nhìn Long kỵ sĩ vẫn đang ở đó.

Long kỵ sĩ thấy Lâm Phàm nhìn mình, tâm thần khẽ run.

- Long kỵ sĩ không bao giờ có ý nghĩ lùi bước dù cho không địch cũng không nhượng bộ.

- Giết!

Long kỵ sỹ rít gào thúc dục Cự Long lao lên thế nhưng không ngờ đầu Cự Long của hắn dĩ nhiên chạy trốn, nó không cho hắn cơ hội lao lên.

Oliya... (tên con cự long “_”)

Long kỵ sỹ quát lớn nhưng đầu Cự Long vẫn chạy đi, không dám ngoảnh đầu lại.

Long kỵ sĩ này có tinh thần của chủng tộc kỵ sĩ nhưng nó không có, nó chỉ nghĩ mình là Cự Long mang huyết thống cao quý, không thể chết ở chỗ này được. Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt bật cười.

Các ngươi làm gì vậy, chẳng lẽ muốn chọc cho ta cười à?
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1066: A Di Đà Phật.


Lần này Lâm Phàm không chuẩn bị đuổi tận giết tuyệt, hắn thả tên kị sỹ này trở về, có thể là chuyện tốt nha, nói không chừng hắn đưa đến một đám kinh nghiệm đến đây ấy chứ.

- Đừng quát nữa! Ta cũng cảm thấy mất mặt thay ngươi đấy, vậy mà cũng dám gọi mình là Long kỵ sĩ, ngay cả rồng cũng không cần ngươi nữa, ngươi nên đổi tên đi.

Lâm Phàm thở dài, vì cái tên mà cảm thấy tiếc hận, hắn cố gắng nhưng con rồng vẫn từ bỏ hắn, nếu người khác sẽ không chịu được chuyện này.

- Oliya, ngươi không xứng làm chiến hữu của ta nữa, từ nay về sau hai ta đoạn tuyệt quan hệ.

Long kỵ sĩ giống như bị đả kích, cảm thấy đau khổ che ngực quát.

Sau đó hắn nhìn phía Lâm Phàm.

- Long kỵ sĩ bọn ta tuyệt đối không sợ loại thổ dân như ngươi, chết đi!

- Long Kỵ chiến kỹ — lốc xoáy.

Hắn giơ cao trường thương trong tay, nhảy lên tung ra một chiêu, một đạo long quyển phong bao phủ hắn lại rồi đánh về phía Lâm Phàm.

- Long kỵ sĩ chúng ta thuộc bộ tộc cường đại nhất, tôn quý nhất, dũng cảm nhất Nguyệt Ảnh đại lục, ngươi tuy rất mạnh nhưng ta không sợ ngươi đâu.

Tên Long kỵ sĩ rống giận, hắn đẩy hình tượng bản thân lên cao quý giống như thế gian này không có người nào có thể so sánh cùng hắn.

Lâm Phàm cũng trừng mắt nhìn hắn, não tên này có phải bị úng nước rồi không?

Chiêu thức tên kia triển khai nhìn ghê đó nhưng Lâm Phàm cũng lười đối phó.

Thực lực hắn quá yếu, đập chết cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng sau đó hắn nảy ra một ý tưởng, độ hóa tên kia rồi dò xét xem Nguyệt Ảnh đại lục kia rốt cuộc như thế nào, người bên đó qua đây xâm lược có số lượng bao nhiêu.

- Đến đây cho ta.

Lâm Phàm bắt tới cơn lốc.

Nhưng lúc đó Lâm Phàm cảm giác được hư không có gợn sóng.

- Long kỵ sĩ chúng ta sẽ mãi mãi không úy kỵ bất cứ ai nhưng ngươi cứ chờ đấy, chờ ta trở nên cường đại, ta sẽ tìm ngươi báo thù.

Đùng!

Lốc xoáy tiêu tán.

Một quyển trục rơi xuống.

Lâm Phàm bắt lấy nó.

“Keng, phát hiện không gian truyền tống trận”

Lâm Phàm ném quyển trục xuống đất, khinh bỉ liếc mắt nhìn phương xa.

- Đcm ngươi còn vô liêm sỉ hơn lão tử nữa.

Thiện Ác Phật Tông.

Lúc này, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật đang ngồi trên cao nhìn xuống dưới, ở phía xa có mười vị Vương Phật đang ngồi khoanh chân, nhưng trên người bọn họ bị một sợi xích quấn lại, sợi xích kia dẫn từng cỗ phật lực huyền diệu trên người mười vị Vương phật vào cơ thể Vị Lai Vô Lượng

Vương Phật.

- Thiên Quân chi đạo mênh mông vô biên, bác đại tinh thâm, dựa vào bàng môn tà đạo thì sao có thể chứng được.

Sư tổ, ngươi mê muội quá rồi.

Một vị Vương Phật ngồi xếp bằng trong bàn tay Vị Lai Vô Lượng Vương Phật mở miệng nói.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp đi vào hư không chạy về phía Tử Vong Chi Hải.

Kim quang lấp loé.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật xuất hiện tại rìa Tử Vong Chi

Hải, sau đó hắn đi vào không gian truyền tống trận khởi động nó đi đến Nguyệt Ảnh đại lục.

Một mảnh đại lục mới xuất hiện trước mắt hắn, đại lục này không giống như Vô Tận đại lục.

- A Di Đà Phật.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn những sinh linh ở đây.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1067: Thiện Ác Phật Tông.


miệng khẽ đọc phật hiệu, trên người toả ra phật quang vô biên xuyên thấu thiên địa, hắn như muốn bao phủ cả vùng thế giới này lại vậy.

Nhưng phật quang kia chỉ toả ra đến một phạm vi nhất định rồi bật trở về như bị gì đó ngăn trở, phật quang quay về rúc vào trong cơ thể Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

Lâm Phàm trên phế tích Kiếm Khí Tông đợi rất nhiều ngày nhưng cũng không thấy một tên địch nhân nào đến nữa, chuyện này khiến hắn rất mất hứng, không bao lâu sau hắn rời đi nơi này.

Vô vị, thực sự không có ý nghĩa, tên Long kỹ sĩ ngu ngốc kia dĩ nhiên không kêu viện binh trở lại.

Thiên Địa Tông

Sau khi Lâm Phàm trở về, hắn trực tiếp đi gặp lão tổ.

- Lão tổ, lần này đệ tử lại gặp đám người ngoại lai kia, hơn nữa trong đó còn có một phân thân của Vong Linh Chủ Thần, con và hắn đã đánh nhau một trận lớn, con nghĩ thực lực cao nhất của những tên xâm lấn kia là Chủ Thần, cảnh giới cũng tương đương với Tiên Vương cảnh của chúng ta.

Lâm Phàm nói một lượt những chuyện xảy ra cho lão tổ biết.

Canh Dương Thiên đã biết những chuyện này.

- Sau khi ngươi rời đi, ta đã đến vài tông môn khác để mượn điển tịch bọn họ đọc thêm, đồng thời đi bái kiến mấy vị Tiên Vương tiền bối lánh đời, đã biết được nguyên do trong chuyện này, Nguyệt Ảnh đại lục là địa phương sinh sống của những tên kia, là một bên khác của Tử Vong Chi Hải.

Lâm Phàm gật đầu.

Lão tổ, nếu không chúng ta chủ động xuất kích trước, trấn áp bọn chúng luôn đi.

Suy nghĩ của hắn rất trực tiếp, nếu người ta đã tìm tới cửa vậy mình chủ động đánh lại, nói không chừng có thể chiếm chút lợi ích.

Canh Dương Thiên lắc đầu nhìn Lâm Phàm.

- Không thể, thực lực đối phương quá mạnh mà các tông chúng ta bên này bên này phân bố quá rộng nếu không đoàn kết lại, sợ rằng sẽ bị đánh bại.

- Ta đã báo việc này lại cho các đại tông môn khác rồi, chỉ cần nói vậy là bọn họ hẳn phải biết phải nên làm như thế nào.

Canh Dương Thiên đáp lời.

Lâm Phàm vẫn không có ôm hi vọng quá lớn, hiện tại những người này sao có khả năng đoàn kết lại được chứ.

Đặc biệt là Côn Lôn Thần Tông, nếu như họ đoàn kết thì gặp quỷ rồi.

- A Di Đà Phật.

Lúc này, một đạo phật âm truyền đến.

- Thiện Ác Phật Tông.

Hư không sâu xa trong tông môn nứt mở, một bóng người từ đó đi ra.

Lâm Phàm nhìn thấy tên này, nhất thời sững sờ.

- Là ngươi...

Hắn không ngờ người đến là Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, tên này sao đi ra rồi.

Canh Dương Thiên hơi nhướng mày, trong lòng cảnh giác, mấy vị lão tổ của Thiện Ác Phật Tông hắn đều nhận thức nhưng vị này hắn hoàn toàn không biết...

- Lão tổ cẩn thận một chút, đây là Vị Lai Vô Lượng Vương Phật trước đây bị ta đặt bẫy nhốt lại nhưng không ngờ hắn dĩ nhiên đi ra được.

Lâm Phàm truyền âm nói.

Hiện tại Lâm Phàm cũng nhìn ra đây chỉ là một đạo thần niệm của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

- Canh Dương Thiên, bản Vương Phật lần này đến đây chỉ muốn nói rõ một chuyện, việc của Nguyệt Ảnh đại lục không liên quan đến Thiên Địa Tông các ngươi, các ngươi không nên tham gia vào, sau này Thiên Địa Tông các ngươi tự nhiên có một phần cơ duyên lớn.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật mở miệng nói.

- Không liên quan cái em gái ngươi ấy, con lừa trọc ngươi làm sao đi ra được vậy?

Lâm Phàm một bên vừa chửi vừa hỏi.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn thấy Lâm Phàm, lộ ra vẻ an lành nói.

- Hóa ra là thí chủ, bản Vương Phật xin đáp lễ.

- Đừng giả mù sa mưa nữa đồ con lừa trọc âm hiểm, lão tử nói cho ngươi biết việc này lão tử quản chắc rồi, chỉ cần bọn họ còn dám tới một lần, ta diệt một lần.

Lâm Phàm nổi giận mắng.
 
Tối Cường Hệ Thống
Chương 1068: Canh Dương Thiên nhắc nhở.


Còn ngươi nữa, con lừa trọc ngươi có gan thì để bản thể lại đây, lão tử sẽ thông ngươi tới chết, ngươi tin không? Lâm Phàm mắng tiếp.

- Thí chủ càn rỡ quá rồi đó.

Ngữ khí Vị Lai Vô Lượng Vương Phật lạnh lẽo lên, hắn định ra tay nhưng sau đó cười nhạt một tiếng nói.

- Thí chủ, hữu duyên gặp lại.

- Muốn đi! Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Lâm Phàm chợt quát lên, rồi lấy ra một cái tuyệt phẩm

Tiên khí ném tới Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.

- Bạo.

Canh Dương Thiên kinh hoảng.

- Đừng...

Ầm!

Hư không nơi đây đột nhiên chuyển động giữ dội.

- Tiểu tử ngươi có thể nhận nhịn một chút không? Ở đây rất yếu không thể chịu đựng tuyệt phẩm Tiên khí tự bạo đâu.

- A Di Đà Phật.

Mặt Vị Lai Vô Lượng Vương Phật không hề có cảm xúc nhìn Lâm Phàm thật lâu, sau đó rời khỏi nơi này.

- Coi như ngươi đi nhanh.

Lâm Phàm lầm bầm.

Canh Dương Thiên nhìn cái tên kia biến mất mới mở miệng nói.

- Sau này ngươi nên cẩn thận một chút, tu vi người này còn mạnh hơn ta mấy phần, chỉ sợ hắn là viễn cổ Tiên vương, không nên coi thường.

Lâm Phàm gật đầu, hắn biết Vị Lai Vô Lượng Vương Phật rất mạnh nhưng hắn cũng không sợ, hắn chắc chắn sẽ chừa một lần công dụng cuối cùng của xà phòng cho tên trọc kia, tốt nhất đừng để mình đụng hắn, nếu không hắn sẽ biết tay mình.

Vị Lai Vô Lượng Vương Phật rời đi nhưng Lâm Phàm xem như đã biết âm mưu của hắn, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật chắc chắn đang mưu đồ bí mật cùng người Nguyệt Ảnh đại lục, nếu không phải như vậy, hắn sẽ không xuất hiện để khuyên nhóm người mình không nên quản chuyện này.

Đương nhiên Lâm Phàm không thể đáp ứng chuyện này, tên này vẫn còn mặt mũi xuất hiện trước mặt mình, nhất định muốn chết, nếu bản thể hắn giáng lâm, xà phòng trong tay ca tuyệt đối không khách khí với hắn, mình sẽ bẫy hắn thêm một lần nữa để hắn biết sự lợi hại của mình.

Canh Dương Thiên không biết lại lịch Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, có thể do hắn là tồn tại trước Canh Dương Thiên rất lâu, hoặc đối phương bị thương nặng nên ẩn thế lánh đời không ra.

Cũng giống như Vô Dục lão tổ, bị người trấn áp mấy trăm ngàn năm, sao còn ai biết lai lịch của hắn chứ, trừ những người biết rõ đoạn lịch sử kia, nếu như người bình thường, tuyệt đối không biết được.

Lâm Phàm, ngươi phải cẩn thận đấy.

Canh Dương Thiên nhắc nhở.

Lâm Phàm gật đầu.

- Lão tổ yên tâm đi, chuyện này trong lòng con đều biết.

Lâm Phàm cũng không rõ tình huống hiện tại thế nào nhưng chắc chắn sẽ có nhiều người trên Vô Tận đại lục biết đến Nguyệt Ảnh đại lục, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cũng biết, hiển nhiên không thiếu người biết nó.

Rời khỏi hậu viện tông môn, Lâm Phàm đi tìm tông chủ Kiếm Khí Tông, bây giờ Kiếm Khí Tông xem như toàn quân bị diệt, những đệ tử còn sống cũng đã chạy trốn hết, Lâm Phàm muốn hỏi hắn những người này đến từ hướng nào.

Tử Vong Chi Hải rất lớn, nó cắt ngang toàn bộ Vô Tận đại lục như một đường ranh giới, muốn từ đó tìm được những người Nguyệt Ảnh đại lục, quả thực khó càng thêm khó. Hắn chỉ có thể hỏi tình huống cụ thể từ tông chủ Kiếm Khí Tông thôi.

Cuối cùng hắn cũng thu được kết quả không quá thất vọng, hắn cũng nghĩ đến sự tình Bách Hoa Tông nên tổng kết ra một vấn đề, khoảng cách giữa Bách Hoa Tông cùng Kiếm Khí Tông rất gần nên vị trí những người Nguyệt Ảnh đại lục xuất hiện chắc nằm trong phạm vi này.

Sau khi suy tính xong, Lâm Phàm không ngừng lại mà nhanh chóng chạy đến đó.

Hắn ngược muốn xem tình huống bên kia như thế nào, nếu có thể điều tra được lai lịch đối phương là tốt nhất. Hắn đi đến vị trí Bách Hoa Tông trước đó, nơi đây bị một chưởng của hắn đánh xuống nên giờ chỉ còn lưu lại một cái hố sâu, từ chỗ này nhìn về phía trước nghìn dặm là Kiếm Khí Tông, bên phải giữa hai tông môn chính là Tử Vong Chi Hải.

Xèo!
 
Back
Top Bottom