Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê

Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Chương 80: Livestream Mở Hộp Quà Bí Ẩn



Khi người gặp chuyện vui, tinh thần sẽ phấn chấn. Kim Đan và fan số một mang gói quà lớn ra ngoài, trên mặt luôn nở nụ cười như thể được mua hàng không cần trả tiền.

"Oa, ba may mắn quá, giỏi quá đi!"

Con gái Kim Giai Hội đang được mẹ Đổng Lan bế trong lòng, lúc này đôi mắt lấp lánh nhìn Kim Đan, hai bàn tay nhỏ bé vỗ nhanh, tiếng vỗ tay không lớn nhưng cũng đủ khiến không khí rộn ràng.

Thật ra cô bé không biết gói quà đó có giá trị như thế nào, chỉ biết bố mình đã trúng giải lớn, là "cá chép vàng" trong truyền thuyết mà mọi người đều thích.

Đổng Lan cũng cảm thấy vô cùng mới lạ, hiếm khi nào, người đàn ông của cô lại từ "đen đủi" thành "may mắn" như vậy.

Bốn fan còn lại cũng vây lại, nói toàn những lời khen Kim Đan may mắn, tung hô nhiệt tình, nói rằng hôm nay họ đi theo thật sự đã được mở mang tầm mắt.

Còn những người khác không thân quen với Kim Đan, chỉ có thể kiên nhẫn đứng đợi ở bên cạnh. Có người bạo dạn còn hỏi tên kênh livestream của Kim Đan rồi vào theo dõi ngay.

Thời gian không còn sớm, ngoài Hứa Hoan, các khách thuê nhà khác đều đã quay về tầng của mình để bận rộn. Ngay cả Vương ngự trù cũng đã chui tọt vào bếp sau khi trả lại điện thoại cho Kim Đan.

Những món ăn ông phải làm hôm nay đều có số lượng lớn, nếu không chuẩn bị sớm, lát nữa có khi không kịp.

Còn Kim Đan thì mượn người một con dao nhỏ chuyên dụng để mở kiện hàng, rồi bắt đầu mở "hộp quà bí ẩn" ngay tại sân.

Một chuyện lớn như vậy không thể giấu được người dân trong làng ở gần đó. Từng người một nghe tin liền hớn hở chạy đến, người không sợ phiền còn mang theo cả ghế đẩu nhỏ và hạt dưa. Thậm chí có người còn giơ điện thoại lên để quay phim.

Lần trước chuyện chiếc xe lắc lơ lửng, họ không kịp phản ứng, căn bản không ai nhớ ra phải quay video lại để đăng lên mạng. Lần này có kinh nghiệm rồi, đợi khi đăng video mở gói quà bí ẩn lên mạng, chắc chắn sẽ nhận được cả một trăm tám chục lượt thích!

Tiếng "xoẹt" vang lên, thùng giấy mở ra, các giải thưởng bên trong hoàn toàn lộ diện trong tầm mắt của mọi người.

"Mở rồi, mở rồi. Theo kinh nghiệm thì ở trên cùng phải là các loại bánh ngọt, đồ ăn vặt do Vương ngự trù chuẩn bị!"

"Rồi đến lớp dưới là gói quà làm đẹp và rèn luyện thân thể của người đẹp hồ ly và huấn luyện viên Trương. Nội dung phong phú lắm, mỗi người nhận được đều không giống nhau, nhìn mà tôi hoa mắt, nước miếng chảy ròng ròng."

"Gói quà thuốc Đông y của lang y Cố cũng rất tuyệt vời, có loại để bôi ngoài, uống trong, dán, ngâm, rửa... Hơn nữa, phạm vi sử dụng rất rộng, gần như cả gia đình đều có thể dùng được. Phần hướng dẫn sử dụng kèm theo cũng vô cùng tận tâm, lang y Cố đúng là một người dịu dàng~~"

"Những người trúng giải trước đó đều mở gói quà theo nhóm, còn trao đổi một phần giải thưởng với nhau. Ai cũng nhận được thứ mình muốn. Lúc ra về trên mặt cười rạng rỡ lắm... Chẹp chẹp!"

"Sau khi lấy ra những giải thưởng mà bốn ông chủ tặng riêng thì đến lượt những món quà nặng ký do cả bốn người và chủ nhà Hoan Hoan cùng tặng. Chín món quà của chín người đầu tiên đã lan truyền khắp mạng xã hội rồi. Tôi chỉ xem chứ không nói gì. Bây giờ thì đợi món quà cuối cùng tỏa sáng thôi~"

Khán giả trong livestream vặn âm lượng điện thoại lên lớn nhất, coi như đã nghe rõ lời dự báo trước của những người xem xung quanh. Ai nấy đều ghen tị đến mức xanh mặt, chỉ hận không thể có mặt tại hiện trường để chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng của streamer.

Chỉ một gói quà mà đã có nhiều món quà đến vậy. Mở hết ra cũng là cả một công trình lớn, huống hồ, ở tận sâu trong gói quà còn có một món quà bí ẩn được tất cả mọi người mong đợi từ lâu.

"Thật sự mong thời gian có thể quay ngược lại, để tôi trước khi giật lì xì có thể tắm rửa, đốt hương, dùng trạng thái tốt nhất và tốc độ tay nhanh nhất để giật bao lì xì mà streamer gửi."

"Ha ha, đừng có mơ nữa. Vận may đều là của người khác, chúng ta thế này chỉ là NPC thôi!"

"Quả chanh trên cây chanh, người dưới cây chanh ngồi thành hàng, aiz~~"

Đến khán giả trong livestream còn nghe thấy tiếng bàn tán thì huống hồ là Kim Đan đang bị vây quanh giữa đám đông.

Lúc này, trong lòng anh ta cũng vô cùng nóng lòng, trái tim kích động, đôi tay run run, từ từ nâng món giải thưởng đầu tiên mà anh ta chạm được trong hộp ra.

Đó là một chiếc hộp gỗ tinh xảo, trên đỉnh có tay cầm chạm khắc hoa văn. Hai tầng trên dưới đều có dạng ngăn kéo, cầm trên tay khá đầm.

Kéo ngăn kéo ra, mỗi tầng đều được sắp xếp gọn gàng chín chiếc bánh ngọt nhỏ hình hoa. Nhìn qua cứ ngỡ là hoa thật. Ngay cả giấy bọc cũng có thiết kế độc đáo riêng. Khi buộc lại chúng biến thành từng bó hoa nhỏ. Khiến người ta không khỏi nghi ngờ đây có thực sự là đồ ăn được không?

"Oa~ Những bông hoa nhỏ xinh đẹp quá. Ba ơi, đây là gì vậy? Ăn được không?"

Kim Giai Hội đã nhảy xuống khỏi vòng tay mẹ, xuất hiện thoắt ẩn thoắt hiện bên cạnh Kim Đan, ôm má, đôi mắt to chớp chớp, hỏi với giọng đáng yêu hết sức.

Nhưng đừng để vẻ ngoài dễ thương của cô bé lừa. Cô bé nói vậy không chỉ là câu hỏi, mà còn là cách bày tỏ nhu cầu của mình một cách rất rõ ràng.

Đẹp, muốn ăn. Xin đừng ngại ngùng mà để cô bé "phá hoại bông hoa đẹp" đi!

Là ba ruột, Kim Đan gần như hiểu ngay lập tức ý nghĩa ẩn sau câu nói của con gái. Anh ta không khách khí đưa tay xoa đầu cô bé một cái, rồi đưa một ngăn kéo đến trước mặt cô bé, nói: "Muốn ăn thì chọn một cái đi. Nhưng chỉ được một cái thôi nhé. Sắp đến giờ ăn rồi, cẩn thận ăn nhiều hoa xinh đẹp quá lát nữa không ăn được món ngon khác đấy."

Giọng nói ngọt sớt, khiến cho vài fan chưa kết hôn nổi da gà, run lên.

"Cảm ơn ba, con yêu ba nhất~ Ba là người ba tốt nhất trên đời~"

Đạt được mong muốn, cô bé ngẩng đầu cảm ơn với giọng ngọt ngào. Sau đó, cô bé đã chọn trong chín bông hoa nhỏ bông hoa hồng trông to và dày nhất. Cô bé vui vẻ đặt lên mũi ngửi nhẹ.

Hả, thật sự có mùi hoa hồng! Nhưng còn có một mùi ngọt ngào nữa. Mùi này nghe có vẻ ngon là sao nhỉ?

Kim Giai Hội càng ngửi càng nghiện. Cô bé cúi đầu nên không ai để ý, nhưng khóe miệng đã lấp lánh nước bọt rồi.

Các fan khó khăn lắm mới trấn an được những sợi lông tơ dựng đứng trên mu bàn tay mình. Thấy không chỉ cô bé nhận được một bông hoa, mà streamer của họ còn chủ động đưa cho vợ là Đổng Lan một bông hoa phong lan nhỏ, trong lòng họ cảm thấy ghen tị biết bao.

Họ lén nhìn nhau, dường như đã đạt được sự ăn ý thầm lặng. Người dũng cảm sẽ tận hưởng thế giới trước, người mặt dày sẽ có tất cả. Để được ăn ké chiếc bánh hình hoa đáng yêu kia, hãy liều thôi!

Thế là, tại hiện trường đã xuất hiện một cảnh tượng vô cùng khó coi.

"Streamer thân yêu~ Anh xem chúng ta cũng quen nhau nhiều năm như vậy rồi. Lần nào anh livestream mà em không tặng quà cho anh chứ. Cho nên anh xem, bông hoa này...?"

"Huhu, streamer, em nói thật với anh. Em bị ung thư giai đoạn cuối rồi, sắp đi gặp ông bà rồi. Trước khi đi, em muốn biết những bông hoa này có vị gì. Anh có thể đáp ứng nguyện vọng nhỏ bé này của fan thân yêu của anh không?"

"Anh Kim Đan ơi~ Quân muốn hoa đào nhỏ~~ Anh Kim Đan ơi~ Quân muốn hoa sen nhỏ~~ Anh Kim Đan ơi~ Quân muốn..."

Chưa kịp để hai người còn lại nghĩ ra lời thoại để phát huy, Kim Đan đã nhảy lùi lại, hét lớn ngăn cản: "Tôi từ bỏ, tôi nói mấy cậu đủ rồi đấy. Toàn là đàn ông con trai sao lại ghê tởm thế hả. Giọng còn ẻo hơn cả hai nữ fan duy nhất nữa chứ. Không phải chỉ là muốn hoa thôi sao, đâu phải không cho. Chia cho mỗi người một bông đi, cầu xin mấy cậu đừng làm cái trò này nữa!"

Hai nữ fan duy nhất: Hú vía! May mà tốc độ của họ chậm, thế là được ăn ké rồi còn gì! Vui, vui quá~

Còn ba người kia, mặc dù bị nói là ghê tởm, bị nói là giả tạo, nhưng họ không hề bận tâm. Vui vẻ xông lên chọn bông hoa mình thích. Hai người lập tức xé bao bì, chuẩn bị ngửi mùi rồi tống vào miệng. Người còn lại thì nuốt nước bọt ừng ực, khó khăn quyết định mang về tặng bạn gái mình.

"Trời ơi, cái hương thơm ngọt ngào này, cái cảm giác mềm mịn dẻo dai này, bên trong còn có nhân tan chảy. Bây giờ miệng tôi tràn ngập hương thơm của hoa, đây có phải là chất lượng mà quà tặng nên có không? Đơn giản là quá ngon!"

"Oa, vừa rồi tớ ăn ngấu nghiến quá, ăn hết cả miếng một lần. Bây giờ hối hận vô cùng. Biết hoa ngon như vậy, tớ nhất định sẽ ăn từng miếng nhỏ để thưởng thức từ từ! Ông chủ ơi, cửa hàng có bán những bông hoa này không? Tôi muốn mua mười, hai mươi hộp mang về tặng cho người thân bạn bè!"

"Bông hoa này hạ gục tất cả những món tráng miệng mà tôi từng ăn trước đây. Vừa vào miệng đã có vị ngọt nhẹ, lớp vỏ ngoài tuy là bột nhưng không hề bị nhão. Lớp nhân bên trong cũng rất ngon. Hình như là hình bông hoa nào thì nhân có vị của bông hoa đó. Tâm tư và tay nghề của ông chủ thật sự quá tinh xảo rồi. May mà đi theo streamer đến đây, nếu không thì không biết đến bao giờ mới biết được cái cửa hàng báu vật này."

Hai fan nữ thì ý nhị hơn. Họ chỉ ngồi cùng nhau bàn luận nhỏ, chia sẻ bông hoa mà mình có được, mỗi người đều được ăn hai vị.

Các fan nam thì phóng túng hơn. Họ cố tình đến gần ống kính livestream, vừa khoái trá ăn chiếc bánh hoa mà mình đã mặt dày xin được, vừa vắt óc miêu tả hương vị ngon tuyệt vời đó. Mục đích chỉ có một, đó là làm cho những fan không được ăn ch** n**c miếng.

Tiếc là họ không đắc ý được lâu.

Không lâu sau, trong livestream và nhóm fan đã xuất hiện các meme được làm từ màn biểu diễn vừa rồi của họ. Thậm chí còn có cả ghi âm, chụp màn hình, khiến họ đạt được thành tựu "mất mặt" toàn diện.

Ba fan nam: Khốn kiếp! Không có đạo đức nghề nghiệp gì cả!

Chuồn thôi, chuồn thôi.

Kim Đan cũng chọn một bông hoa để nếm thử. Sau khi ăn xong, anh ta có chút hối hận vì vừa rồi sao lại hào phóng đến vậy. Nhưng lời đã nói ra thì cũng như bát nước đã hắt đi. Chưa kể đã có vài bông bị ăn hết rồi. Cho dù chưa ăn hết thì anh ta cũng không tiện giật lại được. Kế sách bây giờ, chỉ có thể là bảo vệ những bông hoa còn lại.

Anh ta nhanh chóng nhét ngăn kéo lại, rồi đưa cho vợ. Trong lúc những người khác vẫn còn đang ngẩn ngơ với hương vị của bánh hoa, anh ta nói nhỏ với Đổng Lan: "Vợ ơi, số còn lại em giữ cho cẩn thận nhé, chúng ta về nhà từ từ ăn."

Đổng Lan nhận lấy chiếc hộp gỗ, ánh mắt cũng vô cùng kiên định, gật đầu mạnh mấy cái, nói: "Được, anh yên tâm. Bánh còn thì em còn, bánh mất thì em... Pù! Bánh mất thì em sẽ liều mạng với bọn họ!"

Kim Đan: "..."

Cứ là tín đồ ẩm thực, chắc là đều có chút tế bào hài hước trong người?

Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục mở hộp quà bí ẩn.

Đồng thời, Kim Đan cũng nhận ra, nếu mỗi thứ lấy ra đều ngon hoặc hiếm như hộp bánh hoa kia, e rằng cả một thùng đồ này, mở đến khi quá giờ ăn cũng không xong.

Thế là anh ta thay đổi chiến lược. Mỗi thứ mở ra chỉ nhìn qua một lượt là gì, không thử thêm nữa. Nhìn xong thì cất đi.

Làm như vậy còn có thể tránh được ánh mắt "nhòm ngó" của người khác, đặc biệt là mấy người fan xuyên tạc kia. Cho dù trong lòng họ có tò mò đến đâu, cũng phải đợi về nhà rồi mới từ từ mà trân trọng được.

Hê hê, anh ta thật là thông minh quá đi. Đơn giản là một ý tưởng hay một mũi tên trúng hai đích.
 
Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Chương 81: Thiết Bị Mô Phỏng Giấc Mơ



Sau khi chuyển sang chế độ tăng tốc, hiệu quả mở hộp của Kim Đan rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề khác: số lượng đồ mở ra quá nhiều, dù cho mỗi người cầm hai món đi chăng nữa, vẫn có lúc không cầm hết được.

Đặc biệt là hai người fan đang ôm chiếc chân giò heo om và thịt bò luộc kia. Họ suýt chút nữa đã phải dùng mắt để thở thay mũi rồi. Qua lớp màng mỏng nhưng được bịt kín rất chặt, họ dường như đã ngửi thấy mùi hương say đắm lòng người của chúng.

Giá mà biết chỉ nhìn bao bì thôi đã thèm thuồng như vậy, họ đã nói gì cũng phải nhảy lên giành lấy hai món ăn lớn này đầu tiên rồi. Quá hành hạ mà QAQ.

Cả gia đình ba người của họ cộng thêm năm fan, tổng cộng là bảy người rưỡi lận!

"Cứ thế này không được rồi. Em nhớ trong cốp xe của nhà mình có một cái xe đẩy nhỏ để đựng hàng. Em đi lấy đây nhé, như vậy cũng tiện sắp xếp." - Đổng Lan nghĩ một lát rồi nói.

Trong lòng còn cảm thấy may mắn. May mà bình thường cô thích mua sắm. Loại xe đẩy nhỏ mà cô nói, cô có tận ba cái giống hệt nhau: một cái ở nhà, một cái ở cốp xe và một cái để dự phòng. Hai cái đầu hỏng thì có thể thay thế ngay lập tức.

"Thế thì tốt quá rồi, vợ mau đi lấy đi." Kim Đan nói xong, quay đầu nhìn gói quà mới mở được một nửa. Anh ta thầm nghĩ, mở hộp quà bí ẩn cũng là một việc tốn sức đấy. Đây chắc là hộp quà bí ẩn có nội dung phong phú nhất mà anh ta từng mở.

Không đúng, trước đây anh ta chưa từng mở hộp quà bí ẩn. Đây là lần đầu tiên. Mà nói chứ đúng là nghiện thật...

Đổng Lan chất hết những thứ trong tay lên người Kim Đan rồi chạy nhanh ra ngoài. Mọi người đợi không lâu, lại thấy cô nhanh chóng chạy về, phía sau là một chiếc xe đẩy nhỏ, loại có thể gấp lại, nhìn là biết có thể chứa được khá nhiều đồ.

Sau đó vài người trong nhóm Kim Đan phụ trách lấy các món đồ từ trong thùng, những người khác phụ trách đặt những món đồ đã được lấy ra rồi sắp xếp vào xe đẩy. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đẩy đã được nhét đầy ắp.

Trong chốc lát khung cảnh trở nên vô cùng náo nhiệt.

Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng những người xem xung quanh âm ỉ. Hèn chi người ta có thể trúng giải. Cơ hội chỉ dành cho những người có sự chuẩn bị. Xem họ chuẩn bị đầy đủ đến thế nào kìa, ngay cả xe đẩy đựng đồ cũng có, không phải lo lắng về việc mang đi nhiều giải thưởng như vậy.

Tóm lại, ghen tị đến phát điên.

Kim Đan không biết mình đã lặp lại động tác lấy đồ vật nhỏ từ trong thùng giấy lớn bao nhiêu lần. Đến cuối cùng, cả người gần như tê liệt, cuối cùng cũng moi được chiếc hộp dưới đáy thùng, cũng là chiếc hộp lớn nhất.

Sự xuất hiện của giải thưởng bí ẩn trong truyền thuyết đã khiến tâm trạng có chút uể oải của những người xem xung quanh trở nên sôi sục trở lại. Đôi mắt họ tròn xoe như đèn lồng, nhìn chằm chằm vào món đồ trong tay Kim Đan với ánh mắt rực lửa.

Kim Đan ôm chiếc hộp lớn, quay đầu nhìn về phía Hứa Hoan, hỏi: "Chủ nhà Hoan Hoan, cái thứ trong tay tôi đây có phải là món giải thưởng lớn nhất mà mọi người đã nói không?"

Không biết từ lúc nào, cách anh ta gọi Hứa Hoan cũng hòa chung với đám đông thành "Chủ nhà Hoan Hoan".

Hứa Hoan đang xem náo nhiệt rất hăng say, đột nhiên bị réo tên, phải mất vài giây mới phản ứng lại. Cậu gật đầu, cười bí ẩn nói:

"Đúng vậy, bên trong chắc chắn là thứ mà mọi người sẽ không thể ngờ tới."

Bên trong hộp là một chiếc mũ bảo hiểm chơi game thực tế ảo, đó là một món đồ tốt mà năm người họ đã góp vốn (đương nhiên Hứa Hoan góp phần lớn nhất) để mua.

So với buồng chơi game vốn tương thích với tất cả các trò chơi, phạm vi sử dụng của mũ bảo hiểm chơi game lại bị hạn chế. Chỉ có những trò chơi phổ biến nhất mới sản xuất mũ bảo hiểm chơi game chuyên dụng. Sau khi liên kết mũ bảo hiểm với một trò chơi, người sở hữu chỉ có thể cấp quyền cho thêm hai tài khoản nữa, chứ không phải một cái mũ bảo hiểm có thể cho tất cả mọi người sử dụng.

Ở thế giới tương lai, loại mũ bảo hiểm chơi game này mới là lựa chọn hàng đầu của mọi người. Chỉ cần là gia đình có chút tiền dư, họ sẽ cắn răng mua vài cái, cả nhà cùng chơi, hoặc trao đổi để chơi vài trò chơi phổ biến. Buồng chơi game đối với gia đình bình thường mà nói thì vẫn quá đắt đỏ.

Hứa Hoan và mọi người đã chọn một trò chơi tiên hiệp có độ phổ biến cao nhất trong thế giới tương lai. Chỉ có trò chơi này mới phù hợp với phong cách tổng thể của đất nước Trung Hoa. Nó gần như được thiết kế riêng cho người dân Trung Hoa.

Tuy nhiên, vì hiện tại chỉ có một chiếc mũ bảo hiểm chơi game duy nhất, và trong thời gian ngắn không thể đảm bảo cho phần lớn mọi người đều có được, Hứa Hoan và vài người đã bàn bạc với nhau và đưa ra một cài đặt bổ sung, tạm thời để chiếc mũ bảo hiểm chơi game xuất hiện với vai trò là "Thiết bị mô phỏng giấc mơ".

Người sử dụng đeo mũ bảo hiểm vào và đi vào giấc ngủ, họ có thể tự do hành động trong thế giới game. Nhưng nếu họ tỉnh dậy, mọi thứ trong game sẽ bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, làm mờ đi ký ức khiến họ nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ.

Khi có nhiều người sở hữu cùng loại mũ bảo hiểm này hơn, giới hạn này mới dần dần được gỡ bỏ.

Đến lúc đó, đối với những người chơi lần đầu tiên tiếp xúc với game thực tế ảo, vốn đang rất hào hứng, thì chân tướng có lẽ cũng không còn quan trọng nữa.

Vì thế, khi Kim Đan mở hộp, lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm màu đen trông bình thường, anh ta hoàn toàn tràn ngập dấu hỏi.

Hả, hả, hả? Giải thưởng bí ẩn sao lại là một chiếc mũ bảo hiểm trông bình thường vậy?

Thấy vậy, Hứa Hoan vội vàng bước tới giới thiệu "thân phận" và cách sử dụng của chiếc mũ bảo hiểm.

Tên của nó không phải là "mũ bảo hiểm chơi game thực tế ảo", mà là "thiết bị mô phỏng giấc mơ".

"Mặc dù giấc mơ được mô phỏng là cố định, nhưng nội dung bên trong vô cùng phong phú và liên tục, đủ để người sử dụng trải nghiệm vài năm."

Hứa Hoan cười giải thích, nhìn sang Đổng Lan và Kim Giai Hội bên cạnh Kim Đan, rồi nói thêm:

"Chiếc mũ bảo hiểm này còn có thể cho ba người dùng chung. Nhưng trẻ em dưới 12 tuổi không thể sử dụng. Nội dung trải nghiệm của độ tuổi 12-16 cũng sẽ có sự khác biệt, và sự khác biệt này sẽ được thay thế bằng phiên bản bình thường sau khi đủ 16 tuổi. Tôi nói trước để mọi người nắm rõ."

"A, cao cấp như vậy sao?"

nguKim Đan hơi mở to mắt. Vì lúc này không tiện trải nghiệm, anh ta vẫn chưa nhận ra chiếc mũ bảo hiểm trong tay có thể mang lại cú sốc lớn đến thế nào đối với tam quan của mình.

Nhưng điều đó không ngăn cản anh ta gửi lời cảm ơn chân thành đến Hứa Hoan và Vương ngự trù. Chính vì sự hào phóng của họ, anh ta mới may mắn nhận được nhiều giải thưởng đến vậy. Đồ ăn, đồ uống, đồ dùng, đồ chơi, thậm chí còn có cả túi ngâm chân đủ dùng 30 ngày. Tất cả những giải thưởng này cả gia đình anh ta đều có thể sử dụng được. Trong một thời gian dài sắp tới, họ không cần phải mua sắm những vật phẩm này nữa.

Hơn nữa, anh ta cũng khá hứng thú với chiếc mũ bảo hiểm kia. Anh ta dự định sau khi về nhà sẽ nằm xuống ngay tại chỗ, đeo mũ vào để xem rốt cuộc bên trong có gì.

Còn các fan của Kim Đan thì không hẹn mà cùng lấy tay che chặt miệng, sợ rằng không che kịp sẽ nói ra những lời không phù hợp lúc này.

Bánh hoa nhỏ vừa nãy họ còn có thể dày mặt xin ăn ké. Nhưng bây giờ, thiết bị mô phỏng giấc mơ này chỉ có ba suất ít ỏi, hơn nữa còn liên kết sau khi được cấp quyền. Người trong nhà của streamer e rằng còn chẳng đủ chia. Mặc dù trong lòng họ kích động đến mức kêu meo meo nhưng cũng không thể xía vào được.

So với họ đang cố nhịn sự bốc đồng đến mức không biết để chân tay ở đâu thì những người khác lại thoải mái hơn rất nhiều.

"Thiết bị mô phỏng giấc mơ? Lại là một công nghệ hiện đại chưa từng nghe thấy. Chủ nhà Hoan Hoan, cậu có biết nó mô phỏng giấc mơ cụ thể như thế nào không?"

"Cái mũ bảo hiểm này nhìn còn to hơn cả mũ bảo hiểm xe máy. Đeo vào ngủ có thật sự sẽ không bị vẹo cổ dẫn đến đau vai gáy không? Hơn nữa, sau khi đeo vào e rằng cả người đều không tiện hoạt động nữa, đừng để đến lúc giấc mơ chưa kéo dài bao lâu, ngày hôm sau tỉnh dậy lại đau nhức toàn thân."

"Anh thật sự to gan! Hãy tự hỏi Nhà Nhỏ Ngập Nắng đã bao giờ cung cấp thứ gì không tốt chưa? Không phải đều là những bảo bối tiện lợi, hữu dụng và mang lại bất ngờ vô hạn sao! Tôi tin tưởng chủ nhà Hoan Hoan và mọi người. Vì họ đã tặng chiếc mũ bảo hiểm này đi, chắc chắn có thể đảm bảo người sử dụng sẽ có một trải nghiệm tuyệt vời. Haiz, hai chữ ghen tị tôi đã nói chán rồi!"

"Những người yêu thích tiểu thuyết mạng phát điên lên vì vui sướng! Nếu không phải chủ nhà Hoan Hoan nói đây là thiết bị mô phỏng giấc mơ, tôi đã nghi ngờ đây là mũ bảo hiểm chơi game thực tế ảo hiện thực hóa rồi. Ngoại hình của nó thật sự hoàn toàn phù hợp với trí tưởng tượng của tôi về mũ bảo hiểm thực tế ảo, quá tinh xảo, quá hoàn hảo! Lại một lần nữa ghen tị với streamer đã trúng giải đặc biệt này!"

Hứa Hoan đứng một bên nghe mà đổ mồ hôi hột. Quả nhiên không thể xem thường sự mở rộng của trí tưởng tượng của người dân trái đất. Mới thảo luận được bao lâu mà đã gần chạm đến sự thật rồi. Thế là cậu vội vàng tiến lên một bước, cắt ngang câu chuyện, trả lời vài câu hỏi mà mọi người đều tò mò rồi ngầm dùng ánh mắt điên cuồng ra hiệu với Kim Đan.

Gói quà lớn đã mở xong rồi, cũng đến giờ ăn rồi, các người không định đi vào chủ đề chính sao? Đã nói là dẫn fan đến ăn cơm mà, sao lại lạc đề lâu thế hả!

Có lẽ sự mong chờ của Hứa Hoan thật sự có tác dụng. Chỉ nghe bụng Kim Đan "ọt ọt" kêu vài tiếng. Anh ta sờ bụng, cũng không thấy ngượng, vui vẻ lấp l**m:

"Hê hê, làm việc tốn sức nãy giờ, bánh hoa nhỏ ăn lúc nãy đã tiêu hóa hết rồi~ Vừa rồi mải mê mở quà nên không để ý. Ông chủ đã chuẩn bị xong món ăn chưa vậy, mùi bay trong không khí nghe thơm quá!"

Nói xong, anh ta còn vươn cổ nhìn vào trong cửa, định xem trước có những món ăn gì trong quán.

Tiếc là không nhìn thấy gì cả. Khách quen đều biết, các món ăn trong Ngự Thiện Phòng đều là sau khi đặt món mới có thể nhìn thấy bộ mặt thật của chúng.

Bị Kim Đan nói vậy, những người vây quanh trong sân cuối cùng cũng bừng tỉnh. Oa, họ không phải đến Nhà Nhỏ Ngập Nắng để ăn cơm/tập thể dục/làm đẹp/khám bệnh sao? Sao vừa thấy người trúng giải cuối cùng xuất hiện, tâm hồn họ đã bị cuốn hút hoàn toàn rồi?

Khụ khụ, dù sao thì việc mở hộp này xem một lần là hết. Hơn nữa, gần như tất cả mọi người đều đã bị thu hút đến đây rồi. Chỉ có vài người có ý chí kiên định mới có thể chống lại sự cám dỗ và đi đến đích đến thật sự của mình. Tóm lại, số người xếp hàng ở mỗi cửa hàng hiện tại không nhiều. Bây giờ bắt đầu xếp hàng vẫn còn kịp. Họ không bị thiệt, không thiệt.

Xem náo nhiệt xong, đám đông tản ra như chim thú. Một nửa số người lao về phía quầy của Ngự Thiện Phòng, kiểm tra tiến độ lấy số, gọi số. Nửa còn lại thì tản ra đi lên tầng hai, ba, bốn, làm những việc cần làm.

Nhóm của Kim Đan dọn dẹp những bao bì lộn xộn trên mặt đất, theo chỉ dẫn của Hứa Hoan đặt thùng giấy rỗng vào phòng chứa đồ rồi cẩn thận "giấu" cả xe đẩy đầy các món quà bảo bối lên xe. Sau khi quay lại sân, máy lấy số vừa hay gọi đến số của họ.

"Ha ha, xem ra vận may của chúng ta hôm nay thật sự không tồi. Mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió!"

Kim Đan cười lớn hai tiếng, một tay ôm con gái đang lim dim buồn ngủ, một tay giơ gậy chụp ảnh tự sướng, ngẩng cao đầu bước vào phòng riêng vừa được mở ra gần đây của Ngự Thiện Phòng.

Ai bảo họ đông người chứ. Phòng lớn nhất cũng chỉ có sáu chỗ. Phòng riêng đủ cho mười người cũng vừa hay xuất hiện.

Cả nhóm ngồi xuống, háo hức chuẩn bị gọi món.

Nhân viên phục vụ (phiên bản robot mô phỏng) đưa ra thực đơn điện tử, nhẹ nhàng giải thích cách thao tác, cuối cùng còn nhắc nhở: "Hôm nay ông chủ của chúng tôi đã thay đổi các món ăn chủ đạo. Phần ăn được gợi ý đều khá lớn. Tám người thì chỉ cần gọi năm sáu món là đủ ăn rồi. Khuyên mọi người nên gọi món hợp lý, tránh gây lãng phí."

Nghe vậy, Kim Đan, người vốn nổi tiếng với biệt danh "thánh ăn" khi mới bắt đầu livestream, tự tin cười một tiếng, nhận lấy thực đơn điện tử từ tay nhân viên phục vụ, nói: "Năm sáu món sao mà đủ ăn? Đông người như chúng tôi, ít nhất cũng phải gọi mười món chứ. Để tôi xem xem nhà hàng có những món gì."
 
Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Chương 82: Quán Này, Thật Sự Có Gì Đó Hay Ho!



Kim Đan vẫn khá tự tin vào sức ăn và khả năng tiêu hóa của mình. Mặc dù bây giờ lớn tuổi hơn nên tốc độ ăn đã chậm lại, nhưng khi mới bắt đầu livestream, anh ta đã ăn sạch tất cả các nhà hàng buffet trong thành phố.

Lần nào cũng ăn lấy lại vốn không nói, thậm chí có vài lần, ông chủ nhà hàng còn mặt mày ủ rũ đến hỏi anh ta đã no chưa. Nếu chưa no thì họ có thể giới thiệu thêm một nhà hàng buffet khác cho anh ta, loại mà họ sẽ trả tiền hộ.

Kho nguyên liệu của họ suýt nữa bị anh ta ăn sạch. Sang ngày hôm sau, khi khách hàng đến, nguyên liệu lại vô cùng tươi ngon.

Hồi tưởng lại những "năm tháng huy hoàng" ngày xưa, Kim Đan ngồi thẳng người, cảm thấy mình lại có thể làm được.

Năm người fan hôm nay đều là fan lâu năm, ít nhất cũng đã có thâm niên ba năm. Nghe vậy, họ bắt đầu xì xào giúp anh ta chứng thực.

"Cô đừng lo. Streamer nhà chúng tôi ăn khỏe lắm. Từng lập kỷ lục ăn liên tiếp năm đĩa cơm chiên trứng lớn. Trong giang hồ được gọi là vua tinh bột. Chỉ là phần ăn lớn thôi mà, chúng tôi không sợ đâu!"

"Đúng vậy, đúng vậy. Không chỉ streamer, mà mấy người bọn em cũng ăn rất khỏe. Nếu chỉ gọi năm sáu món thì chắc chắn không đủ. Phải gọi nhiều hơn nữa mới được~"

"Hì hì, hiếm có khi được streamer bốc thăm trúng để đi ăn ké. Bọn em chắc chắn phải ăn nhiệt tình rồi. Nghe nói món ăn ở quán này rất ngon, không hổ danh là Ngự Thiện Phòng. Em muốn ăn thêm vài món mà mình thích."

Ngay cả cô bé Kim Giai Hội bé tí cũng vung vẩy nắm tay nhỏ nhắn màu hồng của mình, giọng trẻ con nói: "Con, con cũng ăn rất nhiều ạ. Con thích ăn chè trứng, thịt lợn chua ngọt, và cả tôm nữa!"

Vừa nói, cô bé còn chống ngón tay, rõ ràng là món cô bé thích còn nhiều hơn thế. Nhìn cái dáng này thì cũng có ý định ăn cho đã thèm một lần.

Nhìn thấy cảnh đó, mấy người lớn có mặt ở đó vừa mếu máo vừa cười, cái bé con tinh ranh ham ăn này. Quả nhiên là cha nào con nấy!

Đổng Lan cười ngượng ngùng, khép bàn tay nhỏ của con gái vào trong tay mình, nói: "Được rồi, được rồi. Ba mẹ quên ai chứ không quên con đâu. Lát nữa để ba con gọi hết."

Rõ ràng từ tận đáy lòng cô cũng cảm thấy năm sáu món là không đủ. Theo cô, với ngần ấy người biết ăn, ăn khỏe ở đây, mười món chắc cũng không đủ. Sao cũng phải đủ cả món mặn và món chay, đồ nóng và đồ lạnh, rồi cả canh và tráng miệng nữa chứ.

Nhân viên phục vụ dù sao cũng là một chương trình thông minh. Sau khi xác định ý định của họ rất kiên định thì không tiếp tục khuyên nhủ nữa, mà đứng yên một bên, chờ họ gọi món xong.

Suốt quá trình, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.

Nếu có ai để ý chi tiết này, có khi còn khen ngợi rằng nhân viên của quán này có thái độ phục vụ tốt thật, cười suốt từ đầu đến cuối.

Chỉ tiếc là những người đến quán này đều là tín đồ ẩm thực. Ngửi thấy mùi thơm là đã mê mẩn, không biết trời đất là gì rồi. Trong đầu họ chỉ nghĩ cái này cũng muốn ăn, cái kia cũng muốn ăn, rất ít người sẽ để ý đến nụ cười trên mặt các anh chị nhân viên.

Kim Đan và mấy người kia cũng vậy.

Bây giờ là thời khắc mấu chốt để gọi món. Anh ta trực tiếp cố định camera livestream lên thực đơn điện tử, rồi cùng với vợ con và năm fan tụm lại và thảo luận sôi nổi.

"Wow, lẩu ngan hầm, thịt lợn cuộn bột chiên, lẩu thập cẩm, xương lợn hầm xì dầu, ba món địa phương, thịt lợn hầm miến dong, khoai lang bọc đường... Nhìn một lượt toàn là món ăn Đông Bắc vậy? Chẳng lẽ đây là món mà cô nhân viên vừa nói ông chủ đã đổi thực đơn?"

"Chắc là vậy rồi. Vừa nãy ở ngoài sân em có hỏi thăm mấy vị khách khác. Em hỏi món nào trong quán này ngon nhất, món nào là món đặc trưng. Kết quả mỗi người nói một kiểu, tóm lại là món nào trong quán cũng là món đặc trưng, không thể phân biệt được món nào hơn món nào. Nhưng tên món ăn mà họ nói ra, đa số đều là món xào thông thường, không giống như những món mà chúng ta đang thấy bây giờ, mang đậm nét đặc trưng của vùng Đông Bắc..."

"Đừng băn khoăn nữa. Mấy cậu không cảm thấy mỗi món ăn trên thực đơn này đều đang quyến rũ chúng ta sao? Đặc biệt là những bức ảnh này, chụp có vẻ k*ch th*ch vị giác quá. Lúc nãy còn chưa thấy đói, bây giờ cảm giác có thể ăn cả một con bò."

Vậy thì bây giờ có một vấn đề: như mọi người đều biết, phần ăn của món Đông Bắc đều rất lớn. Có khi cô nhân viên kia nói đúng, năm sáu món là đủ để họ ăn no căng bụng rồi.

Nhưng cũng có người không tin vào điều xấu, cảm thấy dù sao đây cũng không phải là vùng đất Đông Bắc. Ông chủ trông cũng không phải người Đông Bắc. Chắc chắn phần ăn cũng vẫn giữ ở mức cũ, phù hợp với sức ăn của người địa phương, sẽ không quá nhiều.

Khán giả trong livestream cũng hoàn toàn phát cuồng.

"Mặc dù là vậy, nhưng những món ăn này nhìn đúng là bắt cơm quá. Nếu là tôi thì mặc kệ phần ăn nhiều hay ít, nhất định phải gọi hết những món mình muốn ăn, cùng lắm thì đóng gói mang về!"

"Thịt lợn cuộn bột chiên! Gọi, món này nhất định phải gọi cho tôi! Cái đồ đáng chết, tôi chưa bao giờ ăn được món thịt lợn cuộn bột chiên đúng vị ở vùng ngoài Đông Bắc cả. Quán này lại khá gần tôi. Nếu ngon thì tôi sẽ phi đến ngay trong đêm!!"

"Lẩu thịt lợn! Thằng nhóc khoai tây ở miền Nam này đến giờ vẫn chưa được ăn món đó. Streamer cầu xin anh, nhất định phải gọi món này, rồi để tôi xem cái tiết lợn trong truyền thuyết là như thế nào!"

"Hít hà— Giá của quán này, hình như đắt hơn hàng quán bình thường một chút? Món chay ba bốn chục, món mặn bảy tám chục. Nếu thật sự gọi mười mấy món, cả mấy trăm tệ sẽ bốc hơi... Đau lòng quá."

"Hầy, có gì mà đau lòng chứ. Streamer của chúng ta có phải chưa từng đến các nhà hàng đắt tiền đâu. Mà nói thật, một lần như vậy đều dính phải bom, nhớ lại thôi đã buồn cười rồi ha ha ha! Hy vọng quán này sẽ thương streamer một chút, món nào lên cũng đều ngon."

"Phần ăn của món Đông Bắc lớn thật, nhưng chắc cũng không lớn đến mức quá đáng đâu. Streamer cứ gọi theo ý mình đi. Cái anh bạn đằng trước nói đúng đấy, ăn không hết thì chúng ta đóng gói mang về. Nhất định sẽ không lãng phí đâu. Đương nhiên, nếu có thể tuyển thêm người qua ăn cùng thì hãy chọn tôi, chọn tôi, chọn tôi!!"

Khán giả nói đủ thứ để Kim Đan gọi món mà họ đang nhắm đến, họ thậm chí còn tặng quà điên cuồng. Giá trị của quà càng ngày càng lớn. Không biết họ hưng phấn cái gì nữa, dù có gọi thì họ cũng đâu được ăn...

Kim Đan nói anh ta càng ngày càng không hiểu được điểm gây nghiện của khán giả lần này nữa.

Tuy nhiên anh ta không thể hiện ra, ngược lại còn đứng dậy cười tươi và chắp tay chào tất cả khán giả, cảm ơn họ đã góp tiền mời họ một bữa ăn lớn ngày hôm nay.

Khán giả tức lắm, nhưng vẫn phải giữ nụ cười. Ai bảo họ cũng tò mò món ăn ở quán này ngon đến mức nào chứ?

Cuối cùng, sau một hồi thảo luận, cộng thêm sự kích động của khán giả trong livestream, nhóm của Kim Đan vẫn quyết định gọi thêm vài món nữa. Sợ không đủ ăn là một chuyện, chuyện khác là... có nhiều món ăn hấp dẫn như vậy, đương nhiên phải ăn cho đã thèm một lần rồi!

Gọi món xong, cô nhân viên phục vụ lại một lần nữa mỉm cười tiến đến. Khi cô ấy nhìn thấy nội dung mà họ đã chọn, khóe miệng hiếm hoi giật giật một chút rất con người. Những người này... họ... haiz!

Hôm nay chắc là sẽ bị ông chủ dạy cho một bài học rồi.

Phải biết rằng sau khi ông chủ thay đổi các món ăn chủ đạo trong quán, ông ấy còn đồng bộ thay đổi cả bộ bát đĩa. Kích thước đều lớn gấp đôi so với trước đây. Nếu những món ăn này được đưa lên bàn cùng một lúc, e rằng không có đủ chỗ để bày.

Thế nhưng, nếu người ta nhất quyết muốn thử, thì một nhân viên phục vụ như cô cũng không có lý do gì để ngăn cản. Cô chỉ có thể lặng lẽ đi chuẩn bị.

Tiếp theo là kiên nhẫn chờ đợi.

Toàn bộ quá trình gọi món của họ không hề ngắn. Chỉ riêng việc thảo luận nên ăn món nào, và tạo hiệu ứng livestream đã tốn không ít thời gian. Vì vậy, mọi người đều mặc định sẽ phải chờ khá lâu, vì bên ngoài còn có rất nhiều người khác đang chờ lên món.

Đổng Lan ôm con gái và xoa bụng cho cô bé. Việc này là do Kim Giai Hội chủ động yêu cầu. Cô bé cho rằng bây giờ xoa bụng nhiều, lát nữa sẽ ăn được nhiều món ngon hơn.

Năm người fan, sao lại tình cờ thế nhỉ, vừa tròn năm người, không chơi một ván game thì thật là thiếu sót.

Còn Kim Đan thì bật livestream tán gẫu với khán giả. Thỉnh thoảng anh ta chĩa camera vào màn hình game của các fan, tiện thể mong đợi những món ngon lát nữa sẽ được ăn.

Vào game, lập đội, chọn tướng, được ba phút đầu thì tặng cho đối phương hai mạng.

Ngay khi họ đang khuyến khích nhau chiến đấu, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Kim Đan theo phản xạ trả lời "Mời vào", rồi mới ngẩng đầu nhìn người đến. Anh ta nhận ra vẫn là cô nhân viên lúc nãy. Lẽ nào... cô ấy định đợi trong phòng riêng để giải quyết những nhu cầu của họ bất cứ lúc nào sao?

Nhưng ngay sau đó anh ta biết mình đã đoán sai.

Lách qua chỗ chiếc bàn tròn che khuất, Kim Đan nhìn thấy trước mặt cô nhân viên có một chiếc xe đẩy để mang đồ ăn. Hai tầng trên dưới, mỗi tầng đều bày hai cái đĩa khổng lồ, trông khá chật chội.

Món ăn trong đĩa được xếp chồng như một ngọn núi nhỏ. Chỉ nhìn thôi, anh ta dường như đã "no ảo" rồi.

Phản xạ có điều kiện của streamer đã khởi động. Người vẫn còn đang mơ màng nhưng camera livestream đã chĩa thẳng vào món ăn trên đĩa.

Khán giả trong livestream giây trước còn đang hì hì cười nhạo trình độ chơi game "cùi bắp" của năm fan đủ để ăn cơm, giây sau đã bị thức ăn đột nhiên xâm nhập vào khung hình bóp nghẹt cổ họng, não đơ lại, không thể thốt ra chữ nào.

Xem họ vừa thấy cái gì vậy?

Những miếng ngó sen chiên vàng mỗi miếng to bằng nắm tay, dày bằng hai đốt ngón tay. Bề mặt dường như còn được rắc một lớp bột không rõ tên, màu sắc trông không đều. Dưới ánh đèn, những miếng ngó sen chiên vừa ra lò còn đang bốc hơi nghi ngút. Nếu cắn một miếng khi còn nóng, hương thơm và vị nóng có lẽ sẽ cùng nhau nổ tung trong miệng. Vừa bị bỏng đến mức nhảy tưng tưng, vừa ngon đến mức kêu meo meo, căn bản không nỡ nhả thức ăn đã vào miệng ra.

Thịt lợn cuộn bột chiên càng lớn một cách lố bịch, được xếp chồng một cách lộn xộn trên chiếc đĩa sứ trắng. Miếng thịt mỏng trước tiên được bọc một lớp bột, sau khi chiên ngập dầu lại được nhúng trong nước sốt chua ngọt vài lần. Cuối cùng khi vớt ra chúng có màu hổ phách trong suốt. Qua bộ lọc của livestream, người ta không khỏi nghi ngờ đây có thực sự là thịt lợn cuộn bột chiên không hay là một lớp kẹo đường?

Không ít người nhìn vào màn hình điện thoại mà ch** n**c miếng.

Quán này thật sự có gì đó hay ho!

Các fan xem livestream thì cảm giác chưa rõ ràng lắm. Nhưng vài người trong căn phòng riêng này, chỉ trong giây tiếp theo khi ngửi thấy mùi thơm đã có chút đứng ngồi không yên rồi.

Mùi chua ngọt xộc thẳng lên mũi của món thịt lợn cuộn bột chiên khiến họ tiết nước bọt. Hương thơm của ngó sen chiên lại mang hương vị đặc trưng của đồ chiên, ngửi mùi thôi đã thấy độ giòn tan ở ngay trước mắt rồi.

Thế nhưng, chưa kịp để họ nhìn rõ hai món ăn ở tầng dưới của xe đẩy là gì, cô nhân viên kia đã dừng đẩy xe, rồi thong thả tiến đến bên cạnh bàn.

Tất cả mọi người tại hiện trường: Hả, hả, hả? Sao lại dừng lại, không phải nên lên món sao, chúng tôi đang chờ ăn đây này!

Kim Đan mấp máy môi, đang định nói gì đó, thì nghe thấy cô nhân viên dịu dàng nhắc nhở: "Mọi người xin đừng dựa vào bàn. Vì mọi người còn gọi món lẩu ngan hầm. Tôi cần thao tác một chút để thay đổi hình dạng của mặt bàn."

Cái gì, còn có thao tác này nữa sao?

Mấy người mở to mắt ngạc nhiên, tạm thời bỏ qua sự hấp dẫn của món ăn, định bụng xem kỹ xem cụ thể là thao tác như thế nào.
 
Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Chương 83: Nhìn Miếng Bánh Ngô Cũng Thấy Đáng Yêu



Nhân viên phục vụ nói xong, đợi nhóm của Kim Đan đồng loạt lùi người về sau, cô ấy nhanh chóng chạm vài cái vào mép bàn theo một quy tắc nào đó mà họ không thể nhìn thấy.

Một tiếng "cạch" rất nhỏ vang lên trong căn phòng riêng đã trở nên yên tĩnh. Sau đó, một tấm ván gỗ tròn ở chính giữa bàn từ từ sụt xuống, vừa đủ để đặt chiếc nồi lớn.

"Ô! Bàn biến hình à?" Kim Đan thốt lên kinh ngạc, rồi còn giơ ngón tay cái lên với cô nhân viên phục vụ: "Cửa hàng của mọi người thật sự chỗ nào cũng có công nghệ tân tiến!"

Phải biết rằng, trước đó họ hoàn toàn không nhận ra chiếc bàn không phải là một khối liền mạch.

Là công nghệ hiện đại nhất ở đây, cô nhân viên phục vụ mím môi cười một cách khiêm tốn, không nói gì. Thấy chiếc bàn đã sẵn sàng, cô quay người ra cửa gọi một nam nhân viên phục vụ khác vào.

Người này không biết đã đợi ngoài cửa bao lâu, trên tay bưng chiếc nồi lớn đầy thức ăn nhưng vẫn đi vững chãi. Anh ta đến bên bàn và cẩn thận đặt chiếc nồi lớn lên.

Đồng thời, cô nhân viên phục vụ cũng nhanh nhẹn đặt bốn "mâm" thức ăn mang theo lên bàn.

Ngoài món ngó sen chiên và thịt lợn cuộn bột chiên đã thấy trước đó, hai món còn lại là gỏi ngũ sắc và ba món địa phương.

Món đầu tiên với vẻ ngoài sặc sỡ đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của cô bé Kim Giai Hội thích những thứ xinh đẹp. Cô bé nắm tay mẹ và đòi ăn cái món "mì sợi" to bản kia. Còn màu sắc của ba món địa phương cũng khiến mấy người lớn mở to miệng vì thèm ăn.

Chiếc nồi lớn lại được làm nóng từ bên dưới, bốc hơi sùng sục. Miếng thịt ngan bên trong rất lớn, da mỏng thịt dày. Cắn một miếng, cảm giác thỏa mãn vô cùng. Không nói quá, chỉ một nồi lẩu ngan hầm đầy ắp này thôi cũng đủ làm cho tám người họ ăn no được một nửa rồi.

Khi món ăn được dọn lên đến một nửa, Kim Đan và vài người bắt đầu cảm thấy hối hận. Chết rồi, hình như họ thật sự đã gọi quá nhiều món.

"Thưa quý khách, lẩu ngan hầm còn được tặng thêm mười chiếc bánh ngô, quý khách có muốn chúng tôi dán lên thành nồi bây giờ không, hay để lát nữa tôi quay lại?" Nam nhân viên phục vụ đúng lúc lên tiếng.

Vì trong món lẩu ngan hầm đã có bánh ngô nên Kim Đan và mọi người không gọi thêm món chính nào khác. Vì vậy, họ không chần chừ mà gật đầu đồng ý, bảo hãy dán lên bây giờ luôn.

Như vậy, khi món ăn được dọn lên hết, họ có thể vừa ăn bánh, vừa ăn thức ăn, và thưởng thức một cách ngon miệng.

Được phép, nam nhân viên phục vụ nhanh chóng thao tác. Từng miếng bột mềm dẻo được anh ta kéo thành hình tròn, rồi nhanh chóng dán vào thành nồi.

Khi những chiếc bánh được dán lên ngày càng nhiều, mùi thơm của ngô nồng nàn lan tỏa khắp căn phòng kín, gần như lấn át cả mùi thơm của thịt khiến người ta cảm thấy rất phấn khích.

Vài người nuốt nước bọt ừng ực rồi nhỏ tiếng bàn luận.

"Tớ đói quá rồi. Nhìn một chiếc bánh ngô thôi cũng thấy nó đáng yêu. Thế nên lát nữa tớ có thể ăn hai cái không?" Tám người mười chiếc bánh, nếu nhanh tay thì có thể giật được hai cái mà không bị đánh hội đồng.

"Không được. Vì tớ cũng muốn ăn, mà chỉ có hai cái dư thôi. Hay chúng ta hai người hoặc ba người chia nhau ăn đi. Thèm quá, thèm quá."

"Được, được. Tớ thấy một cái bánh cũng khá lớn rồi. Lát nữa chấm với nước súp trong lẩu ngan hầm hoặc cuốn với thịt ăn, vị nhất định sẽ siêu đỉnh, ngon tuyệt."

"Nói chứ, sao các cậu lại chỉ chú ý đến bánh ngô vậy, chỉ có mình tớ nhìn miếng đùi ngan trong nồi mà ch** n**c miếng thôi sao. Miếng đùi ngan đó to và thơm quá, nhìn thôi đã thấy ngon rồi!"

"Đừng nói nữa. Món nào trên bàn này mà không k*ch th*ch cái bụng phàm ăn của chúng ta chứ. Chúng ta ăn được chưa, hay đợi món còn lại được dọn lên hết rồi mới ăn?"

Trong lúc nói chuyện, cô nhân viên phục vụ không biết đã rời đi từ lúc nào, lại đẩy cửa bước vào một lần nữa đồng thời mang theo những món còn lại.

Ừm... là hai chiếc xe đẩy ghép liền với nhau. Khi đẩy vào, tiếng "két két" vang lên khiến cho mọi người phải ngoái đầu lại nhìn.

Nhìn thấy cảnh này, nhận thấy vẻ mặt tò mò, háo hức của các vị khách ở ngoài sảnh, nhóm của Kim Đan không khỏi đỏ mặt, một lần nữa tự kiểm điểm trong lòng. Có phải họ đã thật sự gọi quá nhiều không? Tính cả những món trước đó, tổng cộng là ba xe đẩy thức ăn lớn. E rằng dù có thêm gấp đôi người nữa cũng không ăn hết được.

Lúc này, livestream đã biến thành một biển "A... A..." la hét. Khán giả nhìn những món ăn "tràn ngập sức sống", chỉ hận không thể dịch chuyển tức thời đến phòng riêng của Kim Đan và cùng họ thưởng thức.

Để được ở lại, họ sẵn sàng trả hết tiền của cả bàn thức ăn luôn cũng được...

Mười hai món ăn được dọn lên hết, hai nhân viên phục vụ rời khỏi phòng rồi tâm lý đóng cửa lại. Khi trong phòng chỉ còn lại "người nhà", bộ mặt thật của mọi người cũng được phơi bày hoàn toàn.

"Mọi người đợi một chút, lấy món mà con gái tôi muốn ăn ra trước rồi chúng ta hẵng ăn."

Kim Đan tạm thời ra lệnh dừng lại cho năm người fan đã giơ cao đũa. Anh ta và Đổng Lan mỗi người cầm một cái đĩa rỗng, nhanh chóng gắp thức ăn vào.

Ngó sen chiên, hai miếng. Thịt lợn cuộn bột chiên, ba lát. Ba món địa phương, một muỗng lớn. Gỏi ngũ sắc, một cục lớn.

Thịt trắng sốt tỏi, khoai lang bọc đường, thịt lợn viên, đậu phụ sợi xào ớt, thịt lợn hầm miến dong. Cuối cùng đặt lên một miếng xương lợn hầm xì dầu khổng lồ. Món chè trứng mà anh ta đặc biệt gọi cho cô bé Kim Giai Hội cũng được múc ra một bát nhỏ riêng.

Đừng thấy mỗi món chỉ một ít, nhưng khi gộp lại, chúng chất thành hai đĩa cao ngất.

Cô bé Kim Giai Hội nhỏ nhắn nhưng có một ước mơ to lớn. Giống như đang vào siêu thị miễn phí, cô bé đứng một bên cổ vũ bố mẹ: "Thêm một chút nữa, thêm một chút nữa. Con vẫn muốn, con vẫn muốn. Thịt thì con chắc chắn ăn hết!"

Ngược lại, món chè trứng mà cô bé yêu cầu lúc đầu lại bị bỏ quên. Cô bé còn cảm thấy Đổng Lan múc cho mình quá nhiều, lát nữa sẽ ảnh hưởng đến việc cô bé ăn thịt.

Đổng Lan cáu kỉnh chạm vào mũi cô bé: "Con đủ rồi nhé. Con còn không ăn hết chỗ này đâu! Này còn lẩu ngan hầm nữa. Gắp cho con một cái đùi ngỗng lớn, thêm một vài món ăn kèm bên trong, rồi thêm một chiếc bánh ngô. Đủ chưa con?"

Kim Giai Hội nghe vậy thì gật đầu lia lịa, nói: "Đủ rồi, đủ rồi. Cảm ơn mẹ, mẹ tốt quá!"

Cuối cùng, trước mặt cô bé là hai đĩa thức ăn đầy ắp. Cô bé một tay cầm đũa, một tay cầm thìa, ngấu nghiến ăn trước.

Cho trẻ con ăn xong, bây giờ đến lượt người lớn. Kim Đan cố định camera livestream ở một góc phù hợp, rồi "ào" một tiếng tham gia vào cuộc chiến, ăn đến mức không thể ngẩng đầu lên khiến khán giả "tự phục vụ" theo nhiều nghĩa khác nhau.

"Được, được, được. Chơi như vậy đấy hả. Streamer tiêu cực, báo cáo!"

"Rốt cuộc khi nào mới có người phát minh ra cái điện thoại có thể ngửi được mùi vậy. Nếu có thì chỉ vì bữa ăn ngày hôm nay, tôi cũng phải mua nổ máy!"

"A...a...a... Buông miếng thịt lợn cuộn bột chiên đó ra, để tôi. Răng và lưỡi của tôi đã khát khao rồi QAQ!"

"Mọi người có hiểu không? Ba ngày trước không hiểu chuyện nên không ghi lại địa chỉ quán. Giờ nhìn tôi đang cào nát lịch sử trò chuyện trong nhóm fan mà thấy thảm hại quá..."

"Rốt cuộc là vị gì vậy? Streamer có thể ngừng ăn, ngẩng đầu lên nói cho chúng tôi biết không? Fan cũng là người, thèm quá sẽ khóc đấy."

"Tại mấy món ăn này đấy. k*ch th*ch đến nỗi streamer không thèm quan tâm đến chúng ta nữa rồi. Trả lại streamer vừa ăn vừa tán gẫu cho chúng ta đi! Bay vào miệng tôi đi để tôi nhai hết một lượt nào, chậc chậc chậc~~"

"...Người đằng trước kia, tiếng hạt dẻ trong bàn tính của anh sắp bắn vào mặt tôi rồi đấy. Thật sự muốn ăn thì cùng chúng tôi xông thẳng đến đi! P/S: Vé xe đã mua, người đã ở nhà ga rồi~"
 
Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Chương 84: Khung Cảnh Hòa Thuận



Lúc này, Kim Đan thật sự rất khó quan tâm đến tiếng r*n r* của khán giả trong livestream. Hương vị của cả bàn thức ăn này, bất ngờ lại ngon hơn một trăm lần so với tưởng tượng của anh ta!

Là một người yêu thích thịt, anh ta ra tay trước với các món thịt trên bàn.

Lớp ngoài của thịt lợn cuộn bột chiên được bọc một lớp sốt chua ngọt màu hổ phách nhạt, sệt, lấp lánh và tinh khiết. Cắn một miếng có thể nghe thấy tiếng "rốp rốp" rất rõ ràng. Cùng với hương vị chua ngọt tràn vào trong đầu như có pháo hoa nổ tung, đầy màu sắc.

Kim Đan rất khó để dùng lời nói miêu tả cảm giác lúc này. Quá nhiều lời ca tụng cũng không bằng một câu "Đệt, ngon vãi" thốt ra. Anh ta lại mở miệng cắn mạnh một nửa miếng thịt lợn cuộn bột chiên, nhai nhai nhai, nhai nhai nhai. Anh ta chỉ cảm thấy từ miếng thịt chua ngọt ngon lành đó chảy ra từng chút nước, tươi mát, thanh tao, không hề ngán một chút nào.

Chết tiệt, anh ta đang ăn thịt lợn thật sao?

Sao lại mềm thế này? Lại còn không có mùi hôi...

Trong lúc sững sờ, Kim Đan vô thức ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đĩa thịt lợn cuộn bột chiên ban đầu còn đầy ắp, giờ chỉ còn sót lại vài miếng. Nhìn sang bát của những người khác, được rồi, hóa ra là bát không đựng hết, nên mới còn sót lại vài miếng cá lọt lưới thôi.

"Ưm ưm ưm, miếng thịt này ngon quá, chua chua ngọt ngọt, còn ngon hơn cả kẹo hồ lô!" Kim Giai Hội ngồi giữa bố mẹ, lúc này hai tay nhỏ bé đang bốc thịt, ăn giống như một con mèo nhỏ, khóe miệng dính đầy nước sốt chua ngọt, khó khăn l**m l**m.

Mắt cô bé còn láo liên, tranh thủ lúc Đổng Lan cũng đang ăn đến mức không thể ngẩng đầu lên, nhờ mẹ gắp cho mình một miếng nữa.

Cô bé tuyên bố rằng mình đã nhìn thấy hết rồi. Mấy cô chú mà bố mời đến ăn khỏe quá, họ lẹ tay, đã cướp sạch cả một đĩa thịt ngon lành, chỉ còn lại một chút thôi.

Đợi họ ăn xong vài miếng trong bát, chưa cần ăn hết, chắc chắn sẽ lại ra tay với những miếng còn lại.

Hơn nữa... Khóe mắt cô bé còn để ý thấy người bố "ngốc nghếch" của mình đã hoàn hồn khỏi sự ngạc nhiên, phát hiện ra món thịt ngon sắp bị ăn hết. Vì sợ bố sẽ gắp nốt những miếng còn lại, cô bé phải cướp trước một miếng nữa trước khi bố ra tay!

Người bố ngây thơ không hề biết được mưu đồ nhỏ trong lòng cô con gái tinh quái của mình. Thấy vợ cũng đang ăn rất ngon lành, anh ta không làm phiền cô nữa mà trực tiếp đưa tay bưng cả đĩa thịt lợn cuộn bột chiên sang, gắp hai miếng vào bát cho Kim Giai Hội, còn lại anh ta vét hết cho mình.

Hừ hừ~ Như vậy mới công bằng.

Quả nhiên, những người khác thấy anh ta làm vậy, mặc dù ánh mắt không giấu được sự thất vọng nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ tăng tốc độ ăn, miệng ăn thịt lợn cuộn bột chiên, mắt đã nhắm đến những món ăn khác.

Tiếp theo nên ăn gì đây?

Bảy lớn một nhỏ xơi hết cả đĩa thịt lợn cuộn bột chiên, coi như đã mở vị hoàn toàn. Sau đó, họ không tấn công cùng một món ăn nữa, mà bắt đầu chọn món theo sở thích của riêng mình.

Người thì dùng thìa múc một muỗng ba món địa phương, người thì ăn món thịt lợn hầm miến dong thơm ngon. Lại có người cắn món ngó sen chiên nghe tiếng "rốp rốp", có người ôm chiếc xương lợn hầm xì dầu cắn đến mặt đầy nước sốt nhưng ngon đến mức không thể ngừng ăn mà lau đi được.

Món khoai lang bọc đường ngon nhất khi ăn nóng. Hai mẹ con Đổng Lan và Kim Giai Hội một người dùng đũa, một người dùng tay, kéo sợi với củ khoai.

Lúc này, Kim Đan miễn cưỡng nhớ đến những người hâm mộ đang đói meo trong livestream. Anh ta cố ý gắp một chiếc đùi ngan lớn và đưa lại gần camera, gọi là để mọi người xem công việc hôm nay của anh ta, nhưng thực tế thì... he he!

Khán giả trong livestream nhanh chóng nhận ra dụng ý hiểm ác của anh ta. Họ lập tức chửi Kim Đan té tát. Một vài người nóng tính còn diễn trò bỏ theo dõi—theo dõi lại—lại bỏ theo dõi—lại theo dõi lại một cách vô tận.

Tuy nhiên, số lượng bình luận bày tỏ sự bất mãn quá nhiều, đến mức rất ít người có thể nhận ra những cảm xúc im lặng này. Cuối cùng, một phần khán giả này đành bất lực bỏ cuộc, vừa chửi bới vừa gia nhập vào cuộc chiến hỗn loạn này.

Trên bảng bình luận lại có thêm một làn sóng mạnh mẽ của đồng minh.

Kim Đan nhìn thấy vậy, thầm nghĩ không ổn rồi, đừng để chưa ăn xong thì livestream đã bị khóa. Anh ta phải tìm cách chuyển hướng sự chú ý của khán giả.

Anh ta nhắm vào chiếc đùi ngan đang cầm trên tay.

Thế là rất nhanh, khán giả trong livestream đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến họ đau lòng.

Vị streamer thật thà chất phác trong ký ức của họ, lúc này đã trở nên đáng ghét. Anh ta cười đểu với camera livestream, nhe răng và cắn vào vị trí nhiều thịt nhất, căng mọng nhất trên chiếc đùi ngan.

Một miếng cắn xuống, má anh ta phồng lên. Chiếc đùi ngan vốn hoàn hảo không chê vào đâu được, giờ đã thiếu đi một miếng thịt lớn, trở nên khiếm khuyết...

"A...a...a...! Một chiếc đùi ngan hoàn hảo như vậy, sao anh nỡ lòng nào cắn, anh thật là ác quỷ!!"

"Huhu, buông chiếc đùi ngan đó ra, để tôi!"

"Cái đồ đáng chết, vừa nhìn là tôi đã biết đây là chiếc đùi ngan thân yêu đã thất lạc nhiều năm của tôi rồi!"

"Streamer, tôi hận anh. Anh đã cướp đi tình yêu lớn nhất đời tôi. Tôi và anh không đội trời chung!!"

Tuy nhiên, cảnh tượng khiến khán giả đau lòng hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

Cắn một miếng đùi ngan, dường như đã mở khóa một công tắc nào đó trên người Kim Đan. Đôi mắt anh ta bùng lên một độ sáng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào chiếc nồi lớn chứa đầy thức ăn như thể đang nhìn một kho báu lớn nào đó.

Sau đó anh ta cầm đũa lên, múa may một cách điêu luyện. Trong camera chỉ còn lại những hình ảnh mờ ảo của động tác và những chiếc đĩa ngày càng chồng cao lên ở góc.

Đùi ngan là món chính không thể thiếu. Khoai tây được hầm mềm và bùi, chỉ cần nghiền một chút là nát, cũng thêm vài miếng đậu cô ve mềm, nhìn là biết đã ngấm gia vị. Miến dong đã được ngấm nước sốt và chuyển sang màu nâu... tất cả đều được lấy đầy!

Tóm lại, những loại thức ăn có trong nồi, Kim Đan đều lấy mỗi thứ một ít. Cuối cùng, anh ta không khách khí dùng thìa múc đầy nước sốt, rồi chan từ trên xuống ngọn núi thức ăn nhỏ kia. Nhìn món ăn trở nên đầy đặn và sáng bóng, Kim Đan nở một nụ cười si tình.

Khán giả trong livestream: "..."

Những người có mặt tại hiện trường: =.=

Không dám nhìn nữa. Vừa nãy chắc họ cũng vậy, đã nói là khi ăn phải giữ hình tượng mà?

Nhưng... ai có thể giữ được lý trí trước những món ăn ngon đến thế này chứ. Anh cả không cười anh hai, cả hai đều ngang nhau thôi.

Có được sự thấu hiểu này, vài người có mặt tại hiện trường, ban nãy còn đang căng thẳng lại thả lỏng người. Họ ăn chậm lại một chút, bắt đầu vừa ăn vừa bàn luận.

Khán giả trong livestream vốn nghĩ rằng họ sẽ lên án vài câu, không ngờ không một ai nói gì. Ngược lại khung cảnh còn trở nên hòa thuận hơn.

...Không đúng, không chỉ đơn giản là hòa thuận.

Đối với những người nhìn thấy nhưng không được ăn như họ, đáng lẽ phải khó khăn hơn mới đúng.

"Món lẩu ngan hầm này có vị quá đúng chuẩn rồi. Ồ, hình như còn có một chút sáng tạo nữa. Mọi người mau nếm thử đi!"

"Món thịt trắng sốt tỏi này cũng không tệ, mùi tỏi rất nồng. Thịt được thái dày vừa phải, ăn không hề ngán. Nếu có thêm một bát cơm trắng, tôi có thể ăn hết nửa bát trong một hơi~"

"Không có ai ăn món chay trước sao? Món đậu phụ sợi xào ớt và món chè trứng đặc biệt gọi cho Hội Hội cũng siêu ngon. Vừa thơm vừa cay, đậu phụ vừa mềm vừa dai, mộtcảm giác là lạ. Chè trứng vừa ăn vào miệng là hương trứng đậm đà lan tỏa. Sao mình lại không làm ra được như vậy nhỉ?"

Mọi người vừa tán gẫu, vừa chia sẻ với nhau. Đồ ăn trên bàn từ từ vơi đi, nhưng vì số lượng đủ nhiều, ngoài món thịt lợn cuộn bột chiên ban đầu, sau nửa tiếng, nó chỉ bị "thương ngoài da"?

Nước mắt ghen tị của khán giả trong livestream từ từ chảy ra từ khóe miệng.

Lúc này, bên ngoài cửa lại vang lên một tiếng gõ cửa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back