Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê

Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Chương 70: Sao Lại Rẻ Như Vậy...



Tầng bốn là sân nhà của bác sĩ Cố, biển hiệu cửa hàng của anh ta rất đơn giản, chỉ có một chữ Y viết phồn thể đơn độc với phông chữ cổ điển chuẩn mực, nhìn vào cảm giác an tâm một cách khó hiểu.

Số người được anh ta mời trải nghiệm là đông nhất, lên đến mười người, nhưng lại là người kết thúc sớm nhất trong ba người.

Ngồi xuống, bắt mạch, khám bệnh, kê đơn.

Những trường hợp nhẹ thậm chí không cần đến 3 phút, cũng không cần thêm thuốc, về nhà làm theo phương pháp anh ta chỉ dẫn một thời gian là có thể cải thiện rõ rệt. Những trường hợp nghiêm trọng hơn cũng có thể giải quyết trong vòng 10 phút, giá thuốc cần tính riêng, nhưng tổng chi phí cho một liệu trình cũng không quá 200.

Tất nhiên, việc có lấy thuốc hay không là do khách hàng tự quyết định, thậm chí họ có thể mang đơn thuốc của anh ta ra ngoài mua thuốc hoặc tìm thầy thuốc khác xác nhận đơn thuốc có đúng không cũng được, phương châm chính là thích sao làm vậy.

Nhưng để đảm bảo an toàn, bác sĩ Cố cũng đã dặn dò cẩn thận với mỗi khách hàng được kê đơn thuốc, rằng liều lượng của các vị thuốc trên đơn tuyệt đối không được thay đổi. Đừng nghĩ rằng hơn một gram, hay thiếu một gram không sao cả, có thể dẫn đến việc sau khi sắc thuốc xong hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Đừng để đến lúc bệnh không khỏi, mà ngược lại còn nặng thêm.

Khi nói những lời này, anh ta có một vẻ mặt nghiêm túc hiếm có, nụ cười hiền lành vẫn luôn thường trực trên mặt cũng biến mất, khiến những khách hàng vốn không mấy để tâm cũng trở nên căng thẳng, nghe lời anh ta nói và bày tỏ sẽ làm theo lời dặn của thầy thuốc.

"Hừm, tôi không thích lo lắng linh tinh. Bác sĩ Cố tôi tin tưởng anh, tôi sẽ lấy thuốc ở chỗ anh! Cứ theo đơn anh kê, lấy đủ thuốc để trị dứt cái bệnh này của tôi đi, cần bao nhiêu tiền tôi sẽ chuyển cho anh." - Một người đàn ông da ngăm hồn nhiên nói.

Nhà anh ta ở thị trấn làm nghề sửa khóa và thông cống rãnh. Đừng nhìn nghề này có vẻ bình thường, thực tế lại kiếm được khá nhiều. Hơn nữa ở thị trấn cạnh tranh ít, thu nhập hàng tháng 2 vạn không phải là giấc mơ.

Vì vậy, anh ta nói mua thuốc và trả tiền trực tiếp rất tự tin. Anh ta nghĩ mình để trị cái bệnh này đã tốn gần chục vạn rồi, các loại bí phương, phương thuốc dân gian, phương thuốc hoàng gia đều đã dùng hết nhưng vẫn không thấy thuyên giảm.

Nhưng bỏ điều trị thì không được, đừng nói là người nhà không chịu được, ngay cả bản thân anh ta cũng sắp ngửi được cái mùi đó... uệ! Không thể nhớ lại nữa!

Tóm lại, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng để chi một khoản lớn ngày hôm nay. Hơn nữa cửa hàng này nhìn vào thì không dùng được bảo hiểm y tế, 5 nghìn để mua thuốc nằm trong phạm vi chấp nhận được của anh ta, nếu vượt quá 1 vạn thì nghiến răng cũng có thể trả.

Ôi, vì đôi chân thối của mình, anh ta thật sự đã phải hy sinh quá nhiều!

Những người xung quanh ai nấy đều muốn nói lại thôi, trong lòng nghĩ anh bạn à, anh xốc nổi quá rồi. Không thấy những người khác sau khi lấy đơn thuốc đều im lặng lùi về đám đông sao? Thuốc thang gì đó vẫn phải mua ở những bệnh viện lớn, hiệu thuốc lớn, nguồn gốc đảm bảo, muốn mua loại chất lượng nào mà không có?

Không thể nói là họ không tin bác sĩ Cố, dựa vào cái tài năng bắt mạch một cái là có thể nói được bệnh tật trên người người ta đến tám chín phần, thậm chí cả nguyên nhân mắc bệnh cũng nói ra được thì biết y thuật của anh ta chắc chắn không thấp.

Nhưng thuốc là thứ để trị bệnh, một cửa hàng mới khai trương luôn phải trải qua vài lần thử nghiệm về chất lượng rồi mới dần dần tạo được danh tiếng thông qua truyền miệng, để nhiều người tin tưởng và sẵn lòng đến cửa hàng mua thuốc cần thiết.

Bây giờ mà mua, lại còn mua với số lượng lớn, trong lòng cứ thấy bấp bênh, không được đảm bảo cho lắm.

Nhưng người ta kiên quyết trông rất tin tưởng bác sĩ Cố, họ cũng không tiện nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bác sĩ Cố cười và đồng ý, đứng dậy đi về phía dãy tủ thuốc phía sau, bắt đầu cân đo các vị thuốc cần thiết cho người đàn ông da ngăm, rồi đóng gói từng phần.

Người đàn ông da ngăm là vị khách thứ mười. Hứa Hoan, với tư cách là chủ nhà của Nhà Nhỏ Ngập Nắng, rất có tinh thần làm chủ nên đã nhường nhịn suốt quá trình. Vì vậy, lúc này cậu đang ngồi ngay bên cạnh người đàn ông da ngăm, cùng anh ta quan sát toàn bộ quá trình bốc thuốc của bác sĩ Cố từ cự ly gần.

Trong quá trình cân đo, tay anh ta như một chiếc cân có độ chính xác cao, cần vị thuốc nào với khối lượng bao nhiêu, anh ta chỉ cần thò tay vào tủ thuốc không quá ba lần, là có thể lấy ra chuẩn xác từng chút một.

Khi chia ra để đóng gói, tay cũng hoàn toàn không run, đổ thuốc đều vào những tờ giấy đã cắt vuông vắn, xếp thành từng gò đất nhỏ nhô lên.

Sở dĩ Hứa Hoan và những người khác có thể chắc chắn về độ tinh tế trong việc bốc thuốc của bác sĩ Cố là nhờ vào một món đồ nhỏ mà bác sĩ Cố đã nảy ra ý định mua tối hôm qua.

Một chiếc bảng lớn bằng thủy tinh, có thể trải ra mười tờ giấy gói thuốc cùng lúc. Khi đặt giấy lên thì không có phản ứng gì, nhưng khi thuốc được chất lên giấy, ở cả hai bên trên và dưới của mỗi tờ giấy sẽ hiển thị số lượng của các vị thuốc đó, mà lại còn chính xác đến hai chữ số thập phân.

Ngay cả khi có thêm một mảnh thuốc mỏng thôi cũng có thể được phát hiện ngay lập tức.

Ban đầu, những khách hàng ở xa không chú ý đến công dụng tuyệt vời của chiếc bảng thủy tinh đó. Mãi đến khi nghe người đàn ông da ngăm hét lớn bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với tay nghề của bác sĩ Cố, đặc biệt là khen ngợi động tác bốc thuốc của anh ta đặc biệt thành thạo, đến nỗi nghi ngờ anh ta còn chưa ra đời đã bắt đầu luyện tập bốc thuốc rồi, thì lúc này mới có người tò mò thò đầu nhìn về phía bàn.

Nhìn một cái thì không xong rồi, lập tức "oa" lên một tiếng, chạy lạch bạch tới, tạo ra một tư thế vây xem quen thuộc.

Việc hóng hớt thì lần đầu lạ lần sau quen, hôm nay thì không biết đã hóng bao nhiêu lần rồi. Gần như ngay giây sau khi thấy có người chạy đến quầy thì có người thậm chí còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã chạy theo, cố gắng chiếm lấy vị trí xem tốt nhất.

Mọi người đều có cùng một ý nghĩ.

Thế là chưa đầy 10 giây, bên quầy đã chật ních người, những cái đầu lúc nhúc suýt chút nữa làm bác sĩ Cố run tay, gây ra một thất bại trong sự nghiệp.

"Thật là một đôi tay quá vững, tôi lại một lần nữa ngưỡng mộ bác sĩ Cố!"

"Oa, bác sĩ Cố thật sự là trổ tài hết lần này đến lần khác! Thôi, tôi cũng không đi ra ngoài mua thuốc nữa, mua ở đây luôn cho tiện! Hơn nữa, còn được xem bác sĩ Cố bốc thuốc một lần nữa hí hí, đây đích thực là thưởng thức nghệ thuật bằng thị giác, là phúc lợi của người rối loạn ám ảnh cưỡng chế."

"A? Cậu cũng mua thuốc ở đây à, vậy... vậy tôi cũng mua luôn vậy!"

Bác sĩ Cố một lúc làm hai việc: =.=

Thật không ngờ doanh số bán thuốc lại được mở ra bằng cách này, sau này có khi nào phải đi theo con đường này không?

Nghĩ đến đây, bác sĩ Cố có chút sợ xã hội nhẹ không khỏi run lên.

Nhưng rất nhanh, anh ta đã nhận ra sự lo lắng của mình là thừa thãi.

"Gì, gì chứ?? Bác sĩ Cố, anh nói tổng cộng số thuốc này bao nhiêu tiền??" - Người đàn ông da ngăm trợn mắt to như chuông đồng, nhìn ba túi thuốc to, hai tay không thể xách hết, kinh ngạc kêu lên.

Anh ta mua là toàn bộ số thuốc có thể trị dứt bệnh hôi chân của mình đó, không phải chỉ một hai liệu trình. Anh ta đã chuẩn bị tâm lý để trả vài nghìn, không ngờ...

"188.2 tệ, sao vậy?" - Bác sĩ Cố mơ màng chớp mắt, lặp lại con số.

Trong lòng có chút lo lắng, chẳng lẽ giá thuốc quá đắt, vượt quá mong đợi của đối phương? Nhưng trước khi kê đơn, anh ta đã nhắc nhở rõ ràng rằng nhiều thuốc như vậy giá có thể sẽ hơi đắt, đối phương cũng đã vỗ ngực đảm bảo không sao, anh ta biết rồi mà...

Ôi, xem ra sau này kê đơn thuốc, vẫn phải tiếp tục cố gắng giảm thiểu chi phí mà khách hàng phải trả trong khi vẫn đảm bảo hiệu quả của thuốc. Nếu không giá quá cao, ai có thể kiên trì uống cho đến khi bệnh khỏi chứ.

Người đàn ông da ngăm nhìn bác sĩ Cố đang chìm vào suy tư, từ vẻ mặt anh ta có thể nhận ra điều gì đó, cũng im lặng một lúc. Anh ta nghi ngờ nội dung suy nghĩ của mình và bác sĩ Cố hoàn toàn đi theo hai hướng đối lập.

Theo anh ta, giá của những vị thuốc này, không những không đắt, mà còn quá quá quá rẻ!

Nếu thật sự có thể trị dứt bệnh của anh ta một lần, thì số tiền hơn chục vạn anh ta đã chi ra trước đó tính là gì, là bài học sao QAQ?
 
Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Chương 71: Chà, Lại Thêm Một Cửa Hàng Báu Vật!



Nếu nói động tác bốc thuốc được kiểm soát chính xác của bác sĩ Cố là món khai vị, thì giá thuốc hời đến mức đáng ngờ trong cửa hàng chính là bữa tiệc thịnh soạn thắp lên sự nhiệt tình mua thuốc của mười người trải nghiệm.

Vài nghìn vài vạn thì họ không có, nhưng vài trăm tệ thì không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Trong số những người này, có một vài người chi phí tiêu dùng một ngày ở Ngự Thiện Phòng tại tầng một đã vượt qua con số này rồi.

Ngay cả trong trường hợp không biết chất lượng thuốc thế nào, họ vẫn sẵn lòng ủng hộ sự nghiệp của bác sĩ Cố.

Nếu chất lượng thuốc vượt quá mong đợi thì họ đã tìm được một kho báu, sau này đi đâu cũng có thể giúp quảng bá. Nếu chất lượng thuốc bình thường, hoặc giống hệt như thuốc bán ở các hiệu thuốc bên ngoài, họ cũng không lỗ, vì dù sao cũng rẻ hơn ngoài kia...

Suy nghĩ như vậy, các khách hàng mua thuốc càng thêm tán thành phòng khám của bác sĩ Cố.

Chà, lại thêm một cửa hàng báu vật nữa!

Dưới sự k*ch th*ch liên tiếp của tay nghề bác sĩ Cố và giá thuốc cực thấp, Hứa Hoan, với tư cách là "bệnh nhân" cuối cùng đến khám, đã bị phớt lờ một cách hoành tráng. Cậu đưa cổ tay cho bác sĩ Cố, anh ta cuối cùng cũng thực hiện được mong muốn "bắt mạch cho anh chủ Hoan Hoan".

Cơ thể Hứa Hoan vẫn vô cùng khỏe mạnh. Bác sĩ Cố đã dùng thời gian gấp đôi so với trước, chỉ đưa ra kết luận gần đây cậu có hơi bị nóng trong người. Anh ta thậm chí còn không kê thuốc cho Hứa Hoan, chỉ lẩm bẩm một câu rằng tối nay sẽ bảo ngự trù Vương nấu một chút đồ uống thanh nhiệt cho cậu là được.

Chỉ là nóng trong người, may mà không có vấn đề gì khác. Hứa Hoan thở phào nhẹ nhõm, lại hòa vào đám đông, giảm sự hiện diện của mình.

Ngày hôm nay của cậu thật sự rất phong phú, liên tục trải nghiệm dịch vụ của ba cửa hàng mới, cũng khá mệt.

May mà thu hoạch không tồi. Không biết game đã xác định như thế nào về việc chủ nhà giúp người thuê, tóm lại việc bị người thuê kéo đi trải nghiệm dịch vụ trong cửa hàng cũng nằm trong phạm vi này. Mỗi cửa hàng đều là lần đầu tiên, nên thưởng kinh nghiệm chủ nhà và xu game khá nhiều.

Cậu tận mắt nhìn thấy thanh kinh nghiệm tăng lên một đoạn dài, túi tiền nhỏ cũng trở nên đầy đặn hơn rất nhiều.

Cách cấp độ tiếp theo không xa.

Hôm nay đúng là một ngày kiếm bộn tiền, người thuê nhà kiếm nhiều, cậu cũng như vậy.

Hoạt động tham quan ba cửa hàng sắp khai trương đã kéo dài cả buổi sáng. Đám đông không những không giảm đi, mà ngược lại, cùng với số người đến Ngự Thiện Phòng ăn trưa ngày càng đông lại có xu hướng tăng lên.

Gần 11 giờ, sau khi tham quan xong hết, mọi người cuối cùng cũng phát hiện bụng mình đã đói cồn cào từ lâu. Mùi thơm hấp dẫn của thức ăn từ tầng dưới bay lên khiến con ma thèm ăn trong bụng càng quằn quại dữ dội hơn.

Đã đến giờ cơm, không ăn một bữa rồi về thì thật có lỗi với những món ăn ngon được ngự trù Vương nấu công phu. Mọi người đều hiểu ý nhau, xuống lầu sau đó đi thẳng đến máy lấy số, bất kể ban đầu có quen biết nhau hay không, giờ đều đã có tình cảm sau khi cùng nhau tham quan cửa hàng mới. Trong nháy mắt đã lập thành hơn mười bàn, gần như bao trọn tất cả các suất còn lại cho bữa trưa.

Trong lúc xếp hàng, mọi người cũng không nhàn rỗi, hoặc là đang hăng say bàn luận ngày mai nên sắp xếp thế nào, đi cửa hàng nào trước, cửa hàng nào sau, hoặc là cuồng nhiệt giới thiệu những gì mình đã thấy và nghe được trong buổi sáng cho người thân bạn bè. Đặc biệt là những người có một số vấn đề nào đó, họ đều mạnh mẽ giới thiệu đến đây thử.

Ngay cả khi thử xong hiệu quả không tốt như mong đợi thì cũng có thể đến Ngự Thiện Phòng ăn một bữa rồi về. Đồ ăn ngon ít nhất cũng có thể xoa dịu một phần trái tim bị tổn thương đúng không?

Tóm lại, không đến vô ích, không hề vô ích đâu nhé~

Trong nhóm chat ẩm thực của ngự trù Vương.

Khách hàng A: "Mọi người ơi, vẫn còn phiền muộn vì không kiểm soát được miệng mà chỉ trong nửa tháng đã mập lên một vòng sao? Vẫn còn buồn rầu vì ăn no mà không có thời gian tập thể dục sao? Ngay hôm nay, Nhà Nhỏ Ngập Nắng có thể giải quyết hết những phiền muộn của mọi người! Phòng gym tầng hai chào đón bạn, không chỉ có thể học được cường thân thuật đơn giản, mà còn có thể trải nghiệm niềm vui đuổi theo hoặc bị những thứ kỳ quái đuổi theo trong khoang toàn ảnh công nghệ đen (tôi mặc kệ, tôi cứ gọi nó là cái tên này) đấy. Nghe những người đã sử dụng nói, nó thực sự quá k*ch th*ch! Dù sao thì tôi đã xếp hàng rồi, sáng mai sẽ đi thử ngay!"

Khách hàng B: "Sáng mai có ai lập đội đi tìm bác sĩ Cố khám bệnh không, tôi không có bệnh nan y nhưng bệnh vặt thì một đống. Đi một mình có chút ngại QAQ. Tìm chị em nào có cùng phiền muộn đi chung, có ý định thì nhắn tin riêng nhé~"

Khách hàng C: "Xin hỏi, muốn trị hói đầu thì nên tìm bác sĩ Cố để tóc mọc ra trước, hay nên tìm người đẹp hồ ly để giữ chặt số tóc còn lại trên đầu?"

Khách hàng D, E, F: "..."

Trong một nhóm chat khác tên là "Gia đình yêu thương nhau".

Bé cưng của cả nhà: "Bố mẹ, ông bà, ngoại, hôm nay con đi ăn ở ngoài phát hiện ra một thần y, anh ấy khám bệnh siêu đỉnh luôn, chỉ cần bắt mạch thôi là có thể nói được bệnh tật trên người người ta đến tám chín phần. Hơn nữa nhìn có vẻ hiểu biết rất rộng, bệnh gì cũng chữa được! Gần đây con ngủ không ngon, định mai đi tìm anh ấy bắt mạch, mọi người có bệnh vặt gì thì đi cùng con luôn nhé. Dù sao cũng không xa, kể cả không khám bệnh thì cả nhà cũng có thể đi ăn một bữa, con bao~"

Ông nội: "Ối, dạo này cục cưng của chúng ta lại nghỉ ngơi không tốt sao, trên người còn khó chịu ở đâu nữa không? Hay là đừng đi khám đông y nữa, chúng ta đến bệnh viện lớn làm một cái kiểm tra toàn thân, khám từ đầu đến cuối một lượt đi?"

Bà nội: "Có phải dạo trước học hành mệt quá không? Bà nghe nói cuối kỳ đại học nhiều người thức đêm ôn bài lắm, cục cưng của bà không phải cũng vậy đấy chứ? Nghe bà đi, bình thường mình cứ nghe giảng bài thật kỹ, đến cuối kỳ sẽ dễ thở hơn rất nhiều rồi... Còn về việc đi bác sĩ bắt mạch gì đó, mấy ông bà già chúng ta cơ thể đều khỏe mạnh lắm, không cần khám đâu. Nhưng đi cùng cục cưng đến nhà hàng thì được, không cần con trả tiền, tiền lương hưu của chúng ta đều dành dụm cho con hết!"

Bốn người khác cũng nhanh chóng trả lời, đều nói ăn cơm thì được, khám bệnh thì miễn.

Tuy nhiên, bé cưng của cả nhà lại là một "cục nợ" nhỏ không đạt được mục đích thì không chịu. Cậu đã dùng hết các chiêu làm nũng, đáng yêu, cuối cùng cũng thuyết phục được cả nhà bảy người cùng nhau ra trận. Ngày hôm sau, họ sẽ đến phòng khám của bác sĩ Cố đầu tiên, để có một buổi "xây dựng đội nhóm" gia đình độc đáo.

Những chủ đề tương tự đã được lan truyền rộng rãi trong mạng lưới quan hệ của khách hàng. Trong một lúc, thật khó để thống kê được ngày hôm sau sẽ có bao nhiêu người đến Nhà Nhỏ Ngập Nắng để trải nghiệm những dịch vụ được đồn thổi là thần kỳ đó.

Những khách hàng đang chia sẻ chuyện này với người thân bạn bè không biết, Hứa Hoan và những người khác, sau một ngày bận rộn cuối cùng cũng được nghỉ ngơi hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này.

Ngự trù Vương, người đã nấu ăn cả ngày, vẫn không giảm sự hăng say nấu nướng. Bác sĩ Cố đã tặng kèm một đơn thuốc thanh nhiệt, anh ta hào hứng chạy vào bếp để nghiên cứu.

Còn người đẹp hồ ly và vài người khác, sau khi đã ăn uống no say tạm thời không có việc gì, thì đi theo sau Hứa Hoan, thẳng tiến đến tầng năm, đứng ở lối vào cầu thang dẫn lên tầng sáu.

Cánh cửa phòng tầng sáu mà buổi sáng còn bị một chiếc khóa đen khổng lồ khóa lại, lúc này chiếc khóa đen đã biến mất. Tuy nhiên, bên trong căn phòng lại im ắng đến đáng sợ.

Cứ như thể bên trong không hề có bất kỳ sinh vật sống nào, chỉ là một căn phòng trống không có người sử dụng.

Lạ thật, Sao không phải đã nói trước đây nó thỉnh thoảng sẽ va vào cửa để ra ngoài sao, sao hôm nay lại không có chút động tĩnh nào?

Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra rồi?

Nghĩ đến đây, Hứa Hoan trong lòng lo lắng, vội vàng đi lên cầu thang, gõ cửa, đồng thời gọi vào bên trong: "Tinh Tinh, cậu có trong đó không, tôi thấy cái khóa bên ngoài lại biến mất rồi, cậu thử xem có ra được không?"
 
Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Chương 72: Hòn Than Đen Dưới Núi Tuyết



Gần như ngay sau khi lời nói vừa dứt, bên trong đã truyền ra tiếng "sột soạt".

Hứa Hoan theo bản năng áp tai lên cánh cửa lắng nghe những âm thanh nhỏ nhặt bên trong.

Trong đầu cậu đồng thời hiện lên những hình ảnh tưởng tượng.

Quả cầu đen nhỏ đang ngủ lim dim, tỉnh dậy từ đống chăn mềm mại. Nghe thấy tiếng cậu gọi, cả người giật mình, muốn xuống giường mở cửa cho cậu.

Nhưng nó quên mất mình vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng, thế là loạng choạng, con đường đến cửa phòng biến thành mấy chữ "S".

May mà cuối cùng nó cũng đến được đích.

Toàn bộ quá trình thực ra chưa đến năm giây.

Chỉ nghe thấy một tiếng "cạch" giòn giã, cánh cửa được đẩy ra từ bên trong, một cái bóng đen nhỏ như viên đạn lao vào lòng Hứa Hoan. Lực không hề nhẹ, suýt chút nữa làm Hứa Hoan bị chao đảo.

May mắn là cậu đã có sự chuẩn bị tâm lý, kịp thời đứng tấn, không để bản thân phải mất mặt mà lăn xuống cầu thang.

"Hoan Hoan, cuối cùng cậu cũng đến tìm tôi rồi, tôi nhớ cậu lắm!" - Quả cầu Tinh Tinh đen tuyền thân mật cọ cọ vào lòng Hứa Hoan. Sau khi nhắm mắt lại, chỉ có thể thông qua hướng cọ của nó mà phán đoán mặt nó đang ở đâu.

Ừm... có phải là nhớ đến mức trực tiếp ngủ thiếp đi, còn ngủ cả ngày trời không?

Hứa Hoan âm thầm nuốt lại lời trêu chọc, dịu dàng an ủi: "Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi, tôi không nên bận rộn cả ngày ở dưới lầu, đáng lẽ phải dành thời gian lên nói chuyện với cậu. Như vậy cậu cũng sẽ không buồn chán đến mức chỉ có thể ngủ để giết thời gian..."

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngủ cũng đỡ lo hơn là cứ va vào cửa mãi.

Nghĩ vậy, Hứa Hoan áp cả hai tay lên cơ thể mềm mại ấm áp của Tinh Tinh, vờ v**t v* xoa bóp, thực chất là để kiểm tra xem nó có bị va chạm ở đâu không.

Kết quả là sờ sờ, cả hai tay đều lún sâu vào cảm giác ấm áp đó không dứt ra được.

Huhu, cảm giác sờ Tinh Tinh thật thích!

Còn bé ngốc Tinh t*nh h**n toàn không nhận ra sự "đùa giỡn" của Hứa Hoan với cơ thể mình, chỉ nghĩ đó là biểu hiện thân mật của cậu, thế là nó càng trở nên nhiệt tình hơn. Cuối cùng, thậm chí còn phát ra tiếng "gù gù" như mèo con.

Hơn nữa, trong tiếng r*n r* nó còn tha thứ cho sự lơ là của Hứa Hoan dành cho nó cả ngày, nói rằng nếu thật sự có việc bận thì cứ đi làm trước, không đến chơi với nó cũng không sao. Dù sao với nó thì cái gọi là đồng hành cũng chỉ là trò chuyện qua cánh cửa thôi.

Mấy người dưới cầu thang đều ngớ người ra.

Trước đây họ đã nghe Hứa Hoan miêu tả về ngoại hình của Tinh Tinh, trong đầu cũng đã có ấn tượng ban đầu. Không ngờ vừa gặp mặt, lại là một thứ nhỏ bé đáng yêu và mềm mại như vậy sao?

Dễ thương quá, ngoan quá.

Ngứa tay, muốn sờ.

Tuy nhiên, đợi Hứa Hoan và Tinh Tinh thân mật xong, Hứa Hoan ôm quả cầu đen nhỏ trong lòng giới thiệu với ba người bên cầu thang. Ngay khi Hồ mỹ nhân và những người khác nghĩ rằng mình cũng có thể đụng tay vào sờ sờ, thì Tinh Tinh lại vặn mông, cả quả cầu rúc vào lòng Hứa Hoan, tỏ vẻ là một quả cầu sợ xã hội.

Trông có vẻ rất bài xích người khác đến gần.

Hứa Hoan chỉ nghĩ nó thấy người lạ nên ngại bèn giải thích vài câu. Còn cái động tác định đưa Tinh Tinh ra cho họ nhìn gần, thì âm thầm rụt về, giả vờ như không có gì xảy ra.

Thấy vậy, trái tim của mấy Hồ mỹ nhân tan vỡ, không cam tâm nhìn Tinh Tinh đang chỉ lộ ra một nửa cơ thể trong lòng Hứa Hoan, rồi chỉ đành bất lực mà thôi.

Haiz, hy vọng sau này quen thân rồi, bé cưng Tinh Tinh cũng sẽ cho họ sờ sờ.

Họ không biết rằng, mong ước này sẽ mãi mãi không thể thành hiện thực.

Khi Tinh Tinh vừa mới tỉnh giấc đã như vậy, thì huống chi là khi Tinh Tinh ngày càng tỉnh táo hơn.

Lúc này, thang máy cách đó không xa phát ra tiếng "đing", thân ảnh to lớn của Vương ngự trù từ trong bước ra. Thấy những người cần tìm đều ở đó, ông vui vẻ chào hỏi: "Thế nào, cửa tầng sáu mở được không? Ồ, thì ra đã mở rồi à, đây chính là Tinh Tinh mà Hoan Hoan đã nhắc đến đúng không, trông thật đáng yêu. À đúng rồi, đồ uống thanh nhiệt của tôi đã nấu xong rồi, một nồi lớn lắm đấy, mọi người mau xuống lầu nếm thử đi. Nếu thấy ngon thì ngày mai tôi sẽ bày bán một lô trong tủ đồ uống."

Ông và bác sĩ Cố đã đạt được thỏa thuận từ trước, nếu đồ uống thanh nhiệt này được bán ra ngoài, lợi nhuận sẽ được chia đôi, không ai chiếm lợi của ai.

Nếu sau này có hợp tác tương tự với những người khác, lợi nhuận cũng sẽ được chia như vậy, để dễ thống kê, tránh được việc lằng nhằng.

Nghe lời Vương ngự trù, đoàn người chuẩn bị đi xuống lầu.

Hứa Hoan đi cuối cùng, còn nhỏ giọng giới thiệu với Tinh Tinh rằng Vương ngự trù là người thuê nhà ở tầng một, thức ăn họ ăn vụng tối qua đều do ông làm. Nếu giữ mối quan hệ tốt với đối phương, sau này chắc chắn không sợ thiếu đồ ăn.

Tinh Tinh nghe rất chăm chú, mắt mở tròn xoe, rõ ràng là đã nghe lọt tai.

"Tinh Tinh, cạu có đói không, ở tầng sáu cả ngày rồi, thức ăn ăn vào hôm qua cũng đã tiêu hóa gần hết rồi đúng không?"

Hứa Hoan như một người cha sợ con đói, giọng nói đầy sự quan tâm.

Tinh Tinh ngoan ngoãn cảm nhận một lúc, rồi do dự lắc đầu với Hứa Hoan: "Hình như không đói, nhưng bụng lại có vẻ hơi trống, ăn thêm chút nữa chắc cũng được?"

Hứa Hoan cười khẩy, được rồi, cũng là một nhóc tham ăn nhỏ.

Năm người và một quả cầu nhanh chóng trở về tầng một. Thấy mọi người ngồi quây quần bên bàn như sắp tâm sự, rõ ràng một nồi đồ uống thanh nhiệt là hoàn toàn không đủ. Vương ngự trù suy nghĩ một chút rồi vào bếp lục lọi một hồi. Món nào cần hâm nóng thì hâm nóng, món nào cần chiên lại thì chiên lại, còn làm thêm vài món ăn vặt tiện lợi và ngon miệng nữa.

Cuối cùng, còn chuẩn bị một thau đá bào lớn cho quả cầu đen nhỏ.

Nghe Hứa Hoan nói Tinh Tinh có khẩu vị tốt lại không kiêng nóng lạnh, Vương ngự trù đã dùng chiếc tô lớn nhất của cửa hàng, to bằng vòng tay của một đứa trẻ. Sau đó chất đầy đá bào trắng mịn lên trên, phía trên rưới một lớp mứt dâu tây đỏ trong suốt.

Chưa kịp đặt hẳn lên bàn, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi sữa thơm lừng và mùi dâu tây chua chua ngọt ngọt.

Không chỉ thu hút sự chú ý của Tinh Tinh mà ánh mắt của mấy người Hứa Hoan cũng dán chặt vào. Trong lòng nghĩ một thau lớn như vậy họ chắc chắn cũng sẽ được chia một chút đúng không?

Chỉ một chút thôi, phần còn lại sẽ để cho đứa nhỏ ăn hết.

Quả cầu đen nhỏ được coi là trẻ con đã bật nhảy đến bên cạnh thau đá bào, rồi ngẩng đầu, ngước nhìn, đột nhiên một cảm giác hoang mang dâng lên. Một ngọn núi tuyết cao như vậy, nó nên leo như thế nào... à không, nên bắt đầu ăn từ đâu đây?

May mắn là vấn đề này nhanh chóng được giải quyết. Sau khi Hứa Hoan và mấy người kia mỗi người múc một bát đá bào nhỏ để ăn riêng, phần còn lại thì hoàn toàn thuộc về nó.

Nhờ vào đặc tính cơ thể như một cục than đen nhỏ không bị dính bất kỳ thứ bẩn nào, Tinh Tinh ngượng ngùng nói ra cách ăn mà nó đã nghĩ ra. Sau khi được mọi người đồng ý, nó đã hoàn toàn tự do.

Chỉ thấy một quả cầu đen, lao thẳng vào giữa đống đá bào màu trắng sữa, làm bắn tung tóe những hạt đá vụn.

Sau đó, dưới chân núi tuyết bắt đầu có thứ gì đó nhấp nhô, cùng với sự di chuyển nhanh chóng của nó, độ cao của núi tuyết giảm đi một cách nhận thấy được bằng mắt thường, giống như băng tuyết tan chảy với tốc độ gấp N lần. Không lâu sau, cái bóng đen ẩn mình dưới núi tuyết lại xuất hiện. Người có mắt đều có thể nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn trên khuôn mặt đen thui của nó.

Thật không ngờ, Tinh Tinh lại thích món ăn lạnh thơm mùi sữa như vậy.

Nhìn quả cầu Tinh Tinh ăn đến mức mắt híp lại, ngón tay Hứa Hoan cử động, rất muốn đưa tay ra chọc một cái.

Thú cưng nhỏ ngoài kế hoạch này, Tinh Tinh lại có thể đáng yêu đến vậy chứ?
 
Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Chương 73: Về Bản Chất Là Một Quả Cầu Cá Muối?



Đồ uống thanh nhiệt do bác sĩ Cố cung cấp công thức và ngự trù Vương tự tay chế biến không nghi ngờ gì nữa, hiệu quả vô cùng tuyệt vời.

Sau khi ăn một bữa ăn khuya thịnh soạn, trước khi ngủ uống một ly đồ uống thanh nhiệt, sáng hôm sau dậy không có bất kỳ chuyện gì, tinh thần sảng khoái.

Hứa Hoan sau một giấc ngủ dậy, vươn vai một cái. Nhìn vị trí trống không bên cạnh, cậu thất vọng thở dài.

Tối qua sau khi ăn khuya, cậu vẫn đưa Tinh Tinh về phòng mình, đặt nó ở cạnh gối, trước khi ngủ còn hy vọng tầng sáu bí ẩn kia sẽ không "bắt" Tinh Tinh quay về nữa.

Kết quả, sự thật vẫn khiến cậu thất vọng. Tinh Tinh lại một lần nữa trở về vị trí ban đầu của nó, chiếc khóa lớn đã biến mất ngoài cửa cũng lại hiện ra, ngăn cản quả cầu bên trong rời đi.

Sau đó, Hứa Hoan lặp đi lặp lại những ngày tháng luẩn quẩn: nửa đêm lên lầu gọi Tinh Tinh ra ăn khuya, dẫn nó đi tham quan và chơi đùa ở các tầng của bốn người thuê nhà, cùng nhau về phòng ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy lại phát hiện Tinh Tinh bị một thế lực không tên nào đó đưa về tầng sáu, ngồi trên giường thẫn thờ một lúc lâu mới chịu dậy.

Mất công cậu tỉ mỉ, từ ngày thứ ba đã để ý, mỗi ngày cố ý đặt báo thức dậy sớm, ghi lại thời gian Tinh Tinh "biến mất". Sau nhiều ngày liên tục, cậu thật sự đã phát hiện ra một quy luật có thể coi là tin tốt.

Thời gian Tinh Tinh "biến mất" càng ngày càng muộn!

Ban đầu là ba giờ sáng, thường thì họ vẫn còn đang ngủ say thì nó đã biến mất rồi. Sau đó thời gian từ từ lùi lại, ba giờ mười lăm, ba giờ rưỡi, bốn giờ... mãi đến sáu giờ sáng, một người một quả cầu ngủ dậy vẫn có thể chào tạm biệt nhau, hẹn tối gặp lại, Tinh Tinh mới lưu luyến thuận theo thế lực không tên đó quay về tầng sáu.

Hứa Hoan cũng đã từng thảo luận với Tinh Tinh rằng có thể chống lại thế lực không tên này không. Đáp lại, Tinh Tinh chớp chớp đôi mắt đáng yêu, khó hiểu hỏi lại: "Tại sao Tinh Tinh phải chống lại? Nó chỉ bảo tôi về ngủ thôi, chưa bao giờ làm hại tôi cả."

Lần này đến lượt Hứa Hoan ngớ người, cậu lắp bắp nói: "Nhưng... trước đây cậu không phải cứ va vào cửa để ra ngoài sao? Bây giờ khó khăn lắm mới ra được, lại bị bắt quay về mỗi ngày, ban ngày lại bị nhốt trong đó, như vậy một chút tự do cũng không có."

Cậu cứ nghĩ, với cái tính hơi nóng nảy của Tinh Tinh, nó chắc chắn sẽ chống cự.

Không ngờ lại là một quả cầu có bản chất "cá muối" giống cậu sao?

Cái này gọi là gì, đánh không lại thì nằm im?

Hay là, một khi yêu cầu được thỏa mãn, Tinh Tinh sẽ giống như mèo con được vuốt lông xuôi, hoàn toàn không còn tính khí nữa?

"Aizz." Quả cầu đen tròn trịa lười biếng ngáp một cái, lật người trong lòng Hứa Hoan, nói tiếp: "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ mà! Tôi đã có thể ra ngoài mỗi ngày rồi, lúc ra ngoài thì tự do tự tại không bị hạn chế, chỉ ở trong đó một buổi sáng thôi, cứ coi như là cái giá tôi phải trả đi.

Dù sao thì... dù Tinh Tinh thì tối hôm trước tôi có thể ăn rất nhiều món ngon, một đêm cũng không tiêu hóa hết, ban ngày vừa ngủ vừa tiêu hóa cũng tốt mà."

Chỉ có tiêu hóa hết thức ăn trong bụng mới tiện cho tối ngày hôm sau tiếp tục ăn uống thả ga chứ! Hoan Hoan trông thông minh vậy, sao có lúc lại ngốc thế nhỉ?

Hứa Hoan không hề biết quả cầu nhỏ xíu trong tay đang bĩu môi về chỉ số thông minh của mình. Sau khi hít một hơi lạnh, cậu nhìn Tinh Tinh với ánh mắt đầy vẻ không thể tin được. Đúng là một quả cầu Phật hệ mà!

Đây vẫn là trong điều kiện căn phòng đó dường như không có điều hòa, wifi. Nếu cậu trang bị đầy đủ máy tính, điện thoại, máy tính bảng cho Tinh Tinh và dạy nó cách sử dụng, liệu có nuôi ra một quả cầu nghiện mạng không nhỉ?

Một khi một ý tưởng nảy sinh, rất khó để kìm nén nó.

Con quỷ nhỏ trong lòng Hứa Hoan ngứa ngáy muốn thử. Cậu nở một nụ cười gian xảo khó nhận ra, nâng Tinh Tinh lên dí sát mặt mình, dụ dỗ: "Tinh Tinh ơi, ban ngày cậu ở trong đó chắc sẽ buồn chán, tôi mua cho cậu một cái điện thoại và một cái máy tính bảng nhé? Như vậy cậu có thể thông qua chúng để xem thế giới bên ngoài. Cậu có thể nghe nhạc, xem phim, chơi game gì đó, cũng có thể giết thời gian."

Máy tính thì thôi, Tinh Tinh không có tay chân cũng không tiện...

Tinh Tinh vừa nghe xong quả nhiên thấy hứng thú, thuận theo lời Hứa Hoan mà hỏi: "Điện thoại chính là cái thứ mà Hoan Hoan thường để trong túi rồi lấy ra, ấn vài cái nó sẽ phát sáng còn phát ra âm thanh, có lúc cậu còn nhìn nó mà cười ngốc nghếch đúng không? Có dễ học không vậy, tôi sợ tôi học không được không biết cách dùng, rồi tiền của cậu lại lãng phí... Hay là, mua cái rẻ thôi nhé!"

Hứa Hoan: ... Mặc dù là thế, nhưng cách miêu tả này nghe sao mà quái lạ vậy? Thôi, cậu không chấp nhất với một quả cầu từ quê ra. Cứ cho là Tinh Tinh chưa học được cách miêu tả đúng đi.

Một người một quả cầu tranh thủ thời gian bàn bạc, trước khi Tinh Tinh quay về tầng sáu đã đưa ra kết quả.

Tranh thủ ban ngày rảnh, Hứa Hoan sẽ ra ngoài mua một cái điện thoại và một cái máy tính bảng giá vừa phải, dung lượng đầy đủ. Điện thoại để Tinh Tinh tiện liên lạc với cậu bất cứ lúc nào, còn máy tính bảng thì màn hình lớn, dù là chơi game hay xem phim, xem video đều đã hơn.

Cậu có tận bốn người thuê nhà lận, bình thường cũng không có chỗ nào để tiêu tiền, việc "nuôi dưỡng" một quả cầu nhỏ xíu hoàn toàn không thành vấn đề.

Sau khi Tinh Tinh rời đi, Hứa Hoan cũng không nằm trên giường nữa. Sau khi vệ sinh cá nhân, cậu chuẩn bị xuống lầu.

Khi đi đến cầu thang, đang định đi thang máy xuống thẳng tầng một, không biết nghĩ đến điều gì, sờ sờ bụng thấy tạm thời cũng không đói, thế là quyết định đi bộ từng tầng xuống.

Tiện thể "kiểm tra" một vòng.

Kể từ một tuần trước, khi cùng mấy người Hồ mỹ nhân dẫn các khách hàng ở tầng một đi tham quan cửa hàng của họ, danh tiếng của ba cửa hàng đã nổi lên như cồn. Từ ngày khai trương chính thức vào ngày hôm sau, cửa hàng luôn trong tình trạng đông nghịt, số lượng người đến tiêu dùng vượt xa dự kiến của họ.

Ban đầu số lượng người họ dự kiến đã không phải ít, không ngờ số người đến xếp hàng từ sáng sớm đã gấp bốn năm lần dự kiến. Mấy người Hồ mỹ nhân nhìn thấy thì ngớ người ngay tại chỗ, đã có một thời gian khá bối rối.

May mắn thay, họ đều là những người đã trải qua nhiều sóng gió. Sau sự bối rối ban đầu, họ đã chỉ đạo những con robot thông minh mô phỏng đã mua từ trước để sắp xếp các khách hàng đến xếp hàng một cách có trật tự.

Những khách hàng đã đặt lịch hẹn trước tại phòng gym và thẩm mỹ viện sẽ được vào cửa hàng để chờ đợi dịch vụ. Các khách hàng xếp hàng trước cửa tiệm thuốc thì được các robot tiểu đồng dẫn vào xếp hàng lấy số. Người nào được gọi tên thì vào phòng nhỏ để được bác sĩ Cố khám bệnh, người chưa được gọi thì có không gian riêng để ngồi chờ.

Khu vực chờ đợi được bác sĩ Cố tách riêng ra, có đầy đủ bàn ghế. Trên bàn có những ấm trà nóng hổi, trong đó có pha thêm các vị thuốc do anh ta tỉ mỉ pha chế. Uống lâu dài còn có lợi cho sức khỏe, hiệu quả sẽ dần dần thấy được.

Ngoài trà ra, anh ta còn chu đáo chuẩn bị các công cụ để giải khuây, có cờ tướng, cờ vây thích hợp cho người lớn tuổi chơi, cũng có các loại board game thích hợp cho người trẻ tuổi, chủ yếu là để làm hài lòng tất cả mọi người.

Tuy nhiên...

"A a a? Nhanh vậy sao, tôi mới ngồi xuống có mấy phút thôi mà, đã gọi đến số của tôi rồi..."

"Haha, trước đây đã nghe nói bác sĩ Cố bắt mạch nhanh như bay, lại còn xem rất chuẩn. Hôm nay cuối cùng cũng được thấy tận mắt rồi, trung bình một người chưa đến ba phút, tôi đi vệ sinh còn không dám nhanh như vậy!"

"Đáng ghét quá, ván cờ cá ngựa này sắp thắng rồi, lúc tôi đến còn mấy người nữa đang xếp hàng cơ mà. Cứ tưởng ít nhất phải đợi nửa tiếng, không ngờ mới hơn mười phút đã đến lượt rồi, hiệu suất quá đi mất!"

"Anh bạn đằng trước nói đúng rồi, bệnh nan y thì mười phút, bệnh vặt bình thường thì một phút cũng đủ rồi, thậm chí không cần bắt mạch, chỉ cần nhìn thôi là có thể nói được tình trạng trên người cậu đến tám chín phần rồi."

"Thật ra thì... tôi khuyên thật nhé, nếu thật sự muốn chơi game ở khu vực chờ đợi, chi bằng sau khi khám bệnh và đưa đơn thuốc cho tiểu đồng, đợi họ bốc thuốc thì tranh thủ chơi. Tốc độ của mấy tiểu đồng này không nhanh bằng bác sĩ Cố đâu. Số người xếp hàng khám bệnh chỉ duy trì trong khoảng 20 người, nhưng bốc thuốc thì thường xuyên có 40 đến 50 người cùng chờ. Nếu số người xếp hàng đông, cậu thậm chí còn có thể đi chơi ở các tầng khác một chút nữa cơ."

Nghe đến đây, Hứa Hoan không nhịn được trốn vào một góc và cười gập cả người.

Cười gần nửa phút cậu mới dừng lại. Cậu nghĩ, cười như vậy ở cửa phòng khám có phải là hơi bất lịch sự không? Dù sao khám bệnh là một chuyện khá nghiêm túc.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía không xa, cậu phát hiện những người đến khám bệnh dường như còn cười khoa trương hơn cậu. Người này cười đến nỗi lông mày bay lên, người kia cười đến nỗi miệng tít lại tận mang tai. Những người không cười quá khoa trương thì cũng ở tư thế rất thoải mái, cứ như họ không phải đến khám bệnh, mà là đến đây dã ngoại.

Cảm giác thư thái tràn ngập.

Trong đám đông người ra vào, còn có một vài gương mặt mà Hứa Hoan cảm thấy quen thuộc. Nhớ kỹ lại, hình như đều là những khách hàng đã đến tham quan vào ngày trước khai trương thì phải?
 
Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Chương 74: Những Vị Khách Thay Đổi Lớn



Người đàn ông trung niên dẫn theo vài người bạn có phong cách ăn mặc tương tự chính là vị khách bị bệnh hôi chân ngày hôm đó. Anh ta là người đầu tiên yêu cầu được bốc thuốc ngay tại cửa hàng, lại còn bốc hết toàn bộ liệu trình, khi ra về đã mang theo ba túi thuốc lớn.

Trước khi bốc thuốc, anh ta nghĩ nhiều thuốc như vậy ít nhất cũng phải vài nghìn, nhưng kết quả khi trả tiền lại chỉ cần vài trăm. Anh ta đã rất ngạc nhiên, và cũng chính từ đó đã mở ra doanh số bán thuốc tại cửa hàng.

Vài ngày sau, những khách hàng đã mua thuốc đều cảm nhận được chất lượng tuyệt vời của thuốc, ai cũng cảm thấy mình đã tìm được một kho báu. Thế là họ truyền miệng cho nhau, khiến danh tiếng của phòng khám được lan truyền rộng rãi.

Trong đó, người đàn ông trung niên mà Hứa Hoan nhìn thấy cũng đã đóng góp rất lớn.

Anh ta làm nghề sửa khóa và thông cống rãnh ở thị trấn, quen biết gần hết mọi người. Anh ta còn lập một nhóm với những người có cùng cảnh ngộ, đặt tên là "Hôi chân không phải là lỗi của chúng ta". Hằng ngày trong nhóm, mọi người đều thảo luận về các phương thuốc dân gian trị hôi chân, hoặc là đi khám ở bệnh viện nào, bác sĩ nào, cách điều trị của họ có hiệu quả chút ít.

Tuy nhiên, hiệu quả chỉ là tạm thời. Bệnh hôi chân giống như một cái cây lớn bám rễ trên mảnh đất cơ thể con người. Thân cây trên mặt đất thì to lớn, cành lá xum xuê, còn dưới đất là những bộ rễ đan xen rối rắm, quằn quại kéo dài cả nghìn mét. Hoàn toàn không phải một chút thuốc chỉ trị được phần da bên ngoài là có thể chữa khỏi được.

Cho đến một ngày, người đàn ông trung niên với đôi chân không còn chút mùi hôi nào, ngược lại còn tỏa ra một mùi thuốc thoang thoảng lao vào nhóm chat. Đầu tiên anh ta dùng một bài tiểu luận dài 1000 chữ để hết lời khen ngợi y thuật cao siêu của bác sĩ Cố, nói rằng anh ta có tấm lòng của lương y, đã cứu đôi chân thối của anh ta thoát khỏi nước sôi lửa bỏng, sau đó bắt đầu giới thiệu Nhà Nhỏ Ngập Nắng, một nơi thần kỳ cho những người khác trong nhóm.

"Tôi khám bệnh ở tầng bốn của Nhà Nhỏ Ngập Nắng, may mắn được một suất điều trị miễn phí ngay trước khi cửa hàng khai trương. Chỉ tốn chưa đến 200 tệ mà đã bốc được đủ thuốc cho cả hai tháng. Về nhà tôi bắt đầu dùng thuốc này để ngâm chân. Cứ tưởng phải dùng hết thuốc mới thấy hiệu quả, thời gian đó tôi chắc chắn có thể đợi được. Nhưng ai mà ngờ được, mới qua có một tuần thôi, vợ và con tôi đã hỏi tôi gần đây có đi khám bác sĩ nào không, sao chân không còn thối nữa?"

"Lúc đó tôi đã cởi giày tất ra, bẻ chân đưa lên mũi ngửi thử. Trước đây cái mùi đó nồng nặc đến mức cay mắt. Nhưng lần này, cái mùi quen thuộc đó lại hầu như không thể ngửi thấy, ngược lại còn có một mùi thuốc thoang thoảng lan tỏa giữa các ngón chân. Tôi rất chắc chắn, bệnh hôi chân của tôi đã có cứu rồi, bệnh hôi chân của chúng ta đều được cứu rồi!"

"Hai ngày tôii tôi đều rảnh, nếu các ông cũng có ý định muốn đi chữa, thì nhắn tin riêng cho tôi, tôi sẽ dẫn các ông đến đó. Tiện thể, khám bệnh xong, anh em chúng ta còn có thể xả láng một bữa ở tầng một. Ông chủ tầng một làm nghề nấu ăn, cái tay nghề đó, tôi không biết phải miêu tả thế nào, các ông ăn một lần là sẽ biết!"

Sau đó, người đàn ông trung niên còn nhận xét thêm về hai cửa hàng còn lại. Hai cửa hàng này anh ta chưa chính thức trải nghiệm, nhưng sau khi tham quan cũng đã có một nhận thức đại khái về chúng làm gì. Cách miêu tả có đầu có đuôi, đã thật sự khơi dậy cảm xúc của rất nhiều người.

Hình như đây thật sự là một nơi đáng để đến?

Có lẽ vì cùng cảnh ngộ, những người trong nhóm này có một cảm giác tin tưởng mạnh mẽ vào người bạn đồng bệnh, gần như không hề do dự mà đã có vài người nóng lòng nhảy ra nói muốn đi xem.

Vì đôi chân thối, họ đã chịu đựng biết bao nhiêu khổ sở rồi. Hơn nữa, nơi đó cũng không xa lắm, lại có người từng đi qua đảm bảo hiệu quả rất tốt, không đích thân đến một lần thì thật sự là quá lỗ.

Thế là mới có cảnh Hứa Hoan bắt gặp họ, một đám đông lớn đến như vậy.

Ánh mắt của Hứa Hoan từ mặt của đối phương nhanh chóng chuyển xuống chân anh ta. Cậu thấy hôm nay anh ta không còn đi đôi giày da bí chân nữa, mà thay vào đó là một đôi dép quai hậu, các ngón chân cứ thế hiên ngang lộ ra, thỉnh thoảng lại tự hào cong lên một cái.

Rõ ràng, đây là một kiểu khoe khoang thầm lặng.

Nhìn này nhìn này, chân tôi không còn thối nữa rồi! Không những không thối, mà còn thơm phức nữa cơ~ Có thể trị dứt cái chân thối trước khi đi gặp tổ tiên, đời này không còn gì phải hối tiếc nữa!!

Mấy người đi cùng anh ta luôn vô thức liếc mắt xuống chân anh ta, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ và mong đợi. Trong đầu họ bắt đầu tưởng tượng cảnh sau khi ngâm thuốc một thời gian, họ cũng sẽ đi dép quai hậu, bước đi một cách kiêu ngạo.

Oa ~ Nghĩ đến thôi đã thấy tương lai đầy hứa hẹn rồi!

Dù không thể trị dứt hoàn toàn, nhưng giữ được vài tháng không tái phát thì cũng là một chuyện rất tốt rồi...

Hai bên gặp nhau trước cửa phòng khám, Hứa Hoan cười nhẹ gật đầu chào người đàn ông trung niên đi đầu rồi rời đi.

Cậu hy vọng những người này đều sẽ đạt được điều mình mong muốn. Nhà Nhỏ Ngập Nắng của cậu nên là một nơi tạo ra kỳ tích.

Trong khoảng cách ngắn ngủi đến lối cầu thang, Hứa Hoan lại lần lượt gặp phải mấy tốp người nữa.

Có một cô gái trông như học sinh đang đi cùng người lớn trong nhà, vừa đi vừa lải nhải rằng lần này thuốc mỡ bôi được kê đơn nhất định phải giấu kỹ, không thể để hàng xóm dùng giá cao mà cướp đi nữa. Bảo họ muốn thì tự đến mà mua.

Rõ ràng là đã biết địa chỉ rồi, nhưng lại lấy cớ "không đợi được" mà lấy đi 80% số thuốc mỡ của ông bà cô, hừ!

Có một cặp vợ chồng trung niên đang nắm tay đi đến. Vẻ mặt người vợ mệt mỏi, cảm xúc căng thẳng, không hề có chút mong đợi nào. Người chồng thì ở bên cạnh dịu dàng an ủi, nói rằng có con hay không không quan trọng, nhưng phải chăm sóc cơ thể thật tốt thì mới đảm bảo hai người có thể bên nhau lâu dài hơn. Có lẽ lời an ủi này đã có tác dụng, trên mặt người vợ từ từ xuất hiện nụ cười, nhỏ giọng nói một câu, nếu có thể, cô vẫn hy vọng trong nhà sẽ náo nhiệt hơn.

Cuối cùng, Hứa Hoan còn bắt gặp mấy cậu sinh viên đại học cười nói hí ha hí hửng đi lên lầu. Trên tay họ còn cầm bánh cơm nắm nhiều nhân được mua từ tầng một (ngự trù Vương có tay nghề nên tùy hứng, lại đổi một loại đồ ăn khác để bán vào bữa sáng), Bánh to đùng, cầm trên tay cảm thấy nặng trịch.

Họ vừa gặm cơm nắm, đồng thời hình như đang thảo luận một chủ đề ghê gớm. Cậu trai đi sau cùng mặt đỏ bừng, đi một bước lại lùi ba bước, nhưng không thể chống lại sự nhiệt tình lôi kéo và khai thông của các bạn đồng hành.

"Đi đi mà, chuyện này lúc trẻ không để ý, đợi đến lúc già rồi, hối hận thì muộn rồi!"

"Tao nghe nói bác sĩ Cố này bệnh gì cũng xem được, đơn thuốc kê ra vừa rẻ vừa hiệu quả. Bây giờ mày chỉ cần tốn một chút tiền là có thể giải quyết được nỗi lo lớn trong lòng, còn có gì mà phải do dự nữa!"

"Dù mày không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho nữ thần của mày chứ, chẳng lẽ sau này lại để nữ thần của mày sống những ngày khổ sở như vậy sao, hí hí hí!"

"Haiz, có phải mày vì ngại nên không muốn đi khám không? Yên tâm đi, bọn tao đã hỏi thăm rồi. Phòng khám của bác sĩ Cố cách âm cực tốt, hoàn toàn không phải lo cuộc trò chuyện bên trong sẽ bị truyền ra ngoài đâu. Bản thân bác sĩ Cố cũng rất chú ý đến sự riêng tư của bệnh nhân, chỉ cần mày yêu cầu, anh ấy sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin gì của mày ra bên ngoài đâu."

Cứ khuyên như vậy, cậu trai rõ ràng đã quyết tâm, nói lí nhí: "Vậy... vậy để tao đi xem thử?"

"Đi! Thằng nào không đi là chó con!"

"Phải thế chứ, bọn đàn ông con trai chúng ta nên thế, cứng đầu tiến thẳng lên. Mày đi dò đường cho bọn tao, sau này bọn tao cũng gặp phải tình huống như vậy, là có thể đến tìm bác sĩ Cố ngay được!"

Hứa Hoan: "..."

Những người đi đường tình cờ nghe được những cuộc trò chuyện kinh thiên động địa này: "..."

Hay cho các cậu, đúng là không coi họ là người ngoài nhỉ. Chắc nghĩ rằng khi giao tiếp mà nói úp úp mở mở thì họ sẽ không đoán được đây là vấn đề về mặt nào đúng không?

Khụ khụ, quả nhiên là những sinh viên đại học trong sáng và ngốc nghếch!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, phạm vi hiểu biết của bác sĩ Cố có hơi quá rộng rồi, đúng như những gì anh ta đã nói, bất kể là bệnh gì đến chỗ anh ta đều có thể chữa được một chút sao?

Âm thầm tán dương bác sĩ Cố trong lòng một cái, Hứa Hoan còn nghĩ rằng phòng khám ở tầng bốn chắc cũng sẽ không lâu nữa là phải mở rộng diện tích và tăng nhân viên. Cậu sải bước đi đến tầng ba.

Mùi hương quen thuộc nhưng lại có chút khác biệt so với trong trí nhớ tinh nghịch chui vào mũi. Hứa Hoan nhẹ nhàng hít vài hơi, rồi mới bước vào "Thanh Khâu" để đi dạo.

Thật trùng hợp, cậu đã gặp được Phác Vũ Huệ và Thi Vũ Phi.

So với vài ngày trước, trạng thái của hai người lúc này có thể dùng từ lột xác để miêu tả.

Quầng thâm mắt và mụn làm phiền họ suốt nhiều năm đã hoàn toàn biến mất. Ngay cả khi nhìn kỹ vào làn da mịn màng của họ cũng rất khó tìm thấy dấu vết ban đầu.

Họ chắc là vừa làm xong các gói dịch vụ của mình và bước ra khỏi cửa hàng. Thi Vũ Phi đang cầm điện thoại chụp ảnh tự sướng, vừa chụp vừa có chút đắc ý nói với Phác Vũ Huệ: "Ông nội và bố tôi thật sự quá cứng đầu. Tôi đã gửi ảnh tự sướng những ngày này cho họ rồi, vậy mà họ cứ nói là tôi trang điểm cố tình trêu họ. Bây giờ tôi đã hoàn toàn khỏi rồi, tôi định về nhà một chuyến, cho họ một trận hết hồn ra trò. Nếu họ cũng muốn đến khám, hừ hừ, chuyện này không có mấy vạn thì đừng hòng bàn bạc gì nhé~~~"

Không còn mụn che lấp, khuôn mặt của Phác Vũ Huệ như một viên ngọc quý đã được lau sạch bụi trần, để lộ ra vẻ đẹp ấm áp và rực rỡ. Tính cách thì không thay đổi nhiều so với bình thường, vẫn lạc quan, cởi mở như một mặt trời nhỏ chiếu sáng mọi người xung quanh.

Nghe Thi Vũ Phi nói, cô ném cho cậu một ánh mắt tự hào, vui vẻ nói:

"Tôi thì khác. Ngày đầu tiên tôi về nhà đã có người phát hiện ra sự thay đổi của tôi. Ai cũng quấn lấy tôi hỏi tôi đã uống tiên đan diệu dược ở đâu. Tôi trực tiếp đưa địa chỉ Nhà Nhỏ Ngập Nắng cho họ, giúp chị chủ xinh đẹp lôi kéo được rất nhiều khách đấy. Mấy ngày nay, những vị khách mới đến cửa hàng, tôi đoán chỉ riêng những người ở gần nhà tôi đã chiếm một nửa rồi! Phải nói rằng, khuôn mặt của chúng ta chính là quảng cáo sống tốt nhất rồi ha ha ha!"

Lời của Phác Vũ Huệ nhận được sự đồng tình của rất nhiều người. Người này nói da cô đã trắng lên mấy tông, sờ vào cảm giác mịn màng sướng biết bao. Người kia nói mái tóc bạc đã dần đen lại trong vài ngày ngắn ngủi, đợi khi tóc đen hoàn toàn thì ít nhất cũng trẻ ra mười hai mươi tuổi.

Những ví dụ sống như vậy khiến những khách hàng mới đến lần đầu nóng lòng. Ban đầu họ chỉ định đến trải nghiệm một hai lần cho vui, bây giờ đã âm thầm cân nhắc đến khả năng làm thẻ dài hạn trong lòng.

Hứa Hoan không ở lại cửa hàng lâu, chủ yếu là vì toàn bộ cửa hàng từ chủ, nhân viên cho đến khách hàng đều có vẻ rất bận rộn. Người trước thì bận tiếp đón khách, thiết kế liệu trình cho họ. Người sau thì bận đi khắp nơi trò chuyện, chơi trò "bạn xem hôm nay tôi so với hôm qua có gì khác" với nhau. Cả cửa hàng vô cùng náo nhiệt, nhưng lại ngăn nắp trật tự. Nhìn vào là biết đây là một cửa hàng kinh doanh cực kỳ tốt, cũng rất cần phải mở rộng diện tích và tăng nhân viên.

Sau khi đi dạo hai tầng lầu, tốn 20 phút, cái bụng đã im lặng cả đêm lại bắt đầu cảm thấy đói. Hứa Hoan xoa xoa cái bụng kêu gào không đúng lúc, do dự vài giây rồi nghĩ vẫn nên có đầu có cuối. Thế là cậu quay người, bước nhanh về phía tầng hai.

So với tầng ba và tầng bốn nhộn nhịp nhưng không ồn ào, Hứa Hoan vừa đến tầng hai, nghe những tiếng la hét "a a a a", "oa oa oa oa" không ngừng, chỉ cảm thấy nhức tai.

!!!

Cậu đã nói rồi mà, không nên đặt cái trứng đen khổng lồ ở gần cửa ra vào nhất, lại còn trong điều kiện cách âm chưa hoàn chỉnh. Cái này là một sự tra tấn liên tục đối với đôi tai của khách hàng!

Đứng ở lối cầu thang bịt tai một lúc lâu, Hứa Hoan mới lấy hết can đảm bước vào phòng gym.

Bên trong cũng đã có sự thay đổi lớn.

Có lẽ vì có cái chiêu trò trải nghiệm trong trứng đen khổng lồ nên không ít người trẻ tuổi thích cảm giác mạnh đã chạy đến phòng gym của huấn luyện viên Trương để làm thẻ. Sau đó họ vào khu vực chờ đợi trải nghiệm của trứng đen khổng lồ, xếp hàng dài đứng nhìn mong chờ những người bên trong đi ra.

Vì có nguồn vốn dồi dào, huấn luyện viên Trương đã một hơi mở rộng diện tích tầng hai lên đến 200 mét vuông. Số lượng trứng đen khổng lồ cũng từ 2 cái ban đầu tăng lên thành 20 cái hiện tại.

Tuy nhiên, ngay cả 20 cái trứng đen khổng lồ, với mỗi lần trải nghiệm ban đầu chỉ kéo dài tối đa 10 phút, cũng không thể đáp ứng được sự nhiệt tình của những người trẻ tuổi.

Họ tận hưởng cảm giác căng thẳng, k*ch th*ch khi bị zombie, yêu quái, dã thú, Cthulhu... và những sinh vật kỳ lạ khác đuổi theo. Cảm giác tuyệt vọng khi bị chúng đuổi kịp và cắn cũng như cảm giác giải tỏa khi trở về thực tại, lấy lại bình tĩnh rồi hét lên thật to.

Đối với họ, trải nghiệm trong thế giới toàn ảnh không chỉ là đại diện cho việc tập gym nữa, mà còn là sự giải tỏa áp lực. Hiệu quả sau khi trải nghiệm vô cùng tuyệt vời, ai dùng rồi cũng đều khen hay.

Một lần chưa đủ thì có thể tiếp tục xếp hàng chơi lần thứ hai, thứ ba. Dù sao thì mọi người đều chơi gà đến mức nhức chân, không cần phải đợi quá lâu là có thể chơi lại một lần nữa rồi. Số tiền này bỏ ra thật sự quá đáng giá!

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh trứng đen khổng lồ, Hứa Hoan đau đầu xoa thái dương. Vừa hay nhìn thấy huấn luyện viên Trương sau khi dạy xong một lớp đi ra, không nhịn được đề nghị: "Hay là... chúng ta bổ sung thêm một chút dụng cụ tập gym nhẹ nhàng hơn đi?"

Chẳng lẽ một phòng gym rộng lớn như vậy, ngoài chỗ học cường thân thuật ra thì lại toàn là những hàng trứng đen khổng lồ sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back