Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Toái Ngọc - Bán Tài Minh Nguyệt

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNofR1U1TzmASvP-jUC3p1BvpF_a2-qimCEs5MtfRTjKCGcZBSHRV8Up8sYQLLOXWOvyPvL1Yb4uw3eSI936qtx17t_E38hI9OoSA0-iBRbT7Pwqz_Jtzj_ZEk1Ipj08CaJqBRa6NyWdUOV2LzAnNEg=w215-h322-s-no-gm

Toái Ngọc - Bán Tài Minh Nguyệt
Tác giả: Bán Tài Minh Nguyệt
Thể loại: Cung Đấu, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Bán Tài Minh Nguyệt

Thể loại: Cổ Đại, SE, Trả Thù, Cung Đấu, Chữa Lành

Team dịch: Hồng Trần Vô Định

Giới thiệu

Hắn nói muốn cưới ta, ban tặng cho ta phượng quan hà bào, nhưng không ngờ cuối cùng lại nuốt lời.

Hắn ngã xuống vách đá, mất trí nhớ, được một nữ tử cứu giúp.

Hắn quỳ trước điện ba ngày, thề rằng sẽ từ hôn với ta, cưới nữ tử kia làm vợ.

Hoàng đế đau đầu không thôi, triệu ta đến hỏi ý kiến.

Ta nhẹ nhàng quỳ xuống, cố gắng kiềm chế không cho nước mắt rơi.

"Như lời Thái tử điện hạ mong muốn."​
 
Toái Ngọc - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 1



1

Hôn sự giữa ta và thái tử đã gần kề, mỗi ngày đều bị ma ma kéo vào phòng riêng thêu hồng y, đến cả một con chim sẻ bay qua trời cũng bị bà ta nhắc đi nhắc lại cả buổi.

"Tiểu thư, trên trời có con chim sẻ gì đáng nhìn, trong tay người cầm phượng hoàng mới là báu vật."

Trong tay ta, bộ hồng y thêu dở dang một nửa đôi cánh phượng hoàng, lộng lẫy, kiêu hãnh mà đầy sức sống, thêu hơn nửa năm trời, cuối cùng cũng sắp xong.

Bộ hồng y tinh xảo và hoàn hảo, cũng giống như bản thân ta vậy.

Ta là nữ nhi dòng dõi chính thống của nhà họ Giang, cha ta là tể tướng trong triều, ông nội ta là từng là thái phó, gia thế hiển hách, còn ta, Giang Hoài Nguyệt, đương nhiên là một trong những nữ tử đứng đầu trong kinh thành.

Do vậy, gia đình cũng dạy dỗ ta vô cùng nghiêm khắc, từ cầm kỳ thi họa, tất cả đều phải thành thạo.

Cha ta còn đặc biệt mời một ma ma trong cung đến dạy ta, ma ma này rất nghiêm khắc, nhưng khi ta gả cho thái tử, bà ta sẽ không còn quản lý ta nữa, lúc đó ta sẽ nuôi một bầy chim sẻ trong Đông Cung.

Tuy nhiên, nghĩ đến thái tử điện hạ, ta lại cảm thấy, mỗi ngày bị ép thêu hồng y cũng không phải là việc gì quá vất vả.

Thái tử Dung Ngọc, từ bé đã là thanh mai trúc mã với ta, cùng nhau lớn lên.

Hắn là một người tài giỏi, thanh nhã như một vị thần tiên.

Là nhi tử duy nhất của Hoàng đế, Dung Ngọc từ sớm đã được lập làm thái tử, được dạy dỗ theo tiêu chuẩn của người thừa kế ngai vàng, từ lễ nghĩa, âm nhạc, b.ắ.n cung, cưỡi ngựa, thư pháp, tất cả đều rất tinh thông, thần thái thanh thoát, đức hạnh rộng lượng, được cả triều đình và dân chúng yêu mến.

Hắn là thái tử hoàn mỹ, còn ta là vị thái tử phi hoàn mỹ trong tương lai, hôn ước của chúng ta đã được lan truyền khắp nơi, ai ai cũng biết, ai ai cũng hay.

Không ai ngờ rằng, một hôn sự hoàn hảo như vậy, một ngày nào đó lại bị phá vỡ.

Ngày ta thêu xong hồng y, ma ma hốt hoảng chạy vào báo rằng thái tử trong lúc ra ngoài trị thủy ở biên giới đã bị ám sát và rơi xuống vách đá, đã mất tích một ngày.

Tay ta run lên, kim đ.â.m vào đầu ngón tay, không cẩn thận làm một giọt m.á.u rơi lên cánh phượng hoàng.

2

Tình hình nguy cấp, ta tự nhiên không còn tâm trí đâu mà để ý đến giọt m.á.u đó, vội vã rời đi tìm phụ thân để hiểu rõ tình hình.

Phụ thân an ủi ta, nói vách đá không cao, Hoàng đế đã phái người đi tìm rồi.

Mấy ngày sau đó, ta gần như không ngủ được một giấc nào, từ sáng đến tối niệm kinh cầu phúc, hy vọng thái tử bình an vô sự.

Hồng Trần Vô Định

Có lẽ do lời cầu nguyện cứ văng vẳng bên tai Phật Bà, một tháng sau thái tử mới được tìm thấy, nghe nói bị thương nặng, vẫn chưa bình phục hoàn toàn.

Ta vui mừng khôn xiết, chẳng màng thay xiêm y trang sức như thường lệ, từ trong Phật đường bước ra, mặc áo vải đơn giản đã vào cung.

Ta là khách quen của Đông Cung, thậm chí còn có lệnh bài vào cung và ra vào Đông Cung, vậy nên suôn sẻ đi thẳng đến trước cửa phòng thái tử, nhưng lại bất ngờ bị ngừng lại.

Thượng vệ Đông Cung, Lý Hà, chặn ta lại, ngập ngừng nói:

"Giang cô nương, trong đó mùi m.á.u tanh rất nặng, người vẫn là không nên vào."

Hắn là người trung hậu, nói xong liền có chút bối rối, như thể đã làm điều gì có lỗi.

Ta cảm nhận được thái độ của hắn không đúng lắm, nhẹ nhàng cúi người, nói:

"Lý đại nhân, ta là thái tử phi tương lai của ngài ấy, ngài ấy bị thương, ta đương nhiên phải vào thăm, ta không sợ mùi máu, xin ngài cho phép ta vào."

Lý Hà thực sự không tìm được lý do để ngăn cản ta nữa, mặt lộ vẻ khó xử rồi cuối cùng tránh ra.

Ta mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại lo lắng, đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy một nữ tử duyên dáng đang cầm bát thuốc, dùng thìa cho thái tử uống từng muỗng một.

Ta dừng lại.

Nữ tử ấy quay lưng về phía ta, không phát hiện ra ta ngay lập tức, nhưng thái tử lại nhìn thấy ta, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ lạ lẫm và phòng bị.

"Ngươi là ai? Sao dám xâm nhập vào Đông Cung?"

Hắn tại sao lại hỏi như vậy? Hắn không nhớ ta sao?

Ta mơ hồ có cảm giác lo lắng, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh của một tiểu thư nhà quyền quý, nhẹ nhàng nói:

"Thái tử ca ca, ta là vị hôn thê của ngài, đích nữ của nhà họ Giang, Giang Hoài Nguyệt."

Hắn lại đột nhiên tái mặt, không nhìn ta nữa, vội vàng giải thích với nữ tử kia:

"A Yên, ta không biết nàng ta, ta không thích nàng ta, ngươi đừng hiểu lầm."

3

Hắn hỏi ta là ai, hắn gọi nữ tử kia là A Yên.

Mối quan hệ thân cận liền lộ rõ.

Nữ tử bên cạnh cũng nhìn về phía ta, ta cuối cùng nhìn rõ dung mạo của nàng, đôi mắt to như hạt hạnh, đôi môi anh đào, nét mặt thuần khiết như một đứa trẻ chưa từng biết thế sự, dù không xinh đẹp bằng ta, nhưng lại mang một vẻ đẹp đáng yêu và tinh khiết.

Khi nhìn thấy ta, ánh mắt nàng có chút u buồn, nàng thì thầm:

"Thì ra ngài có một vị hôn thê," rồi nàng lúng túng nói, "Hay là, ta đi ra ngoài trước?"

Nàng đặt nửa bát thuốc còn lại vào tay ta, định rời đi, nhưng lại bị thái tử giữ lại.

Thái tử cầm bát thuốc từ tay ta, uống một hơi hết sạch, không chút kiên nhẫn như lúc trước, khi còn uống từng muỗng một. Đối với nữ tử kia, hắn mỉm cười dịu dàng an ủi, nhưng khi nhìn ta, khuôn mặt hắn không còn cảm xúc.

Hắn vốn là người ôn hòa lễ độ, nhưng nói ra lời tàn nhẫn lại vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng, từ tốn:

"Giang tiểu thư, ta bị ngã từ vách núi, mất trí nhớ, là A Yên cứu ta. Ta và A Yên có tình cảm nồng nàn, nàng ấy là người ta duy nhất xác định sẽ cưới làm vợ."

Hắn nói từng chữ một.

"Về hôn ước của ta với ngươi, ta mới biết. Mọi chuyện trong quá khứ ta đã quên hết, hôn ước này, cũng không còn giá trị nữa rồi."

Hắn mất trí nhớ sao?

Hắn không nhớ ta nữa, sao lại như vậy?

Ta mặt mày tái nhợt, lùi lại một bước, có chút loạng choạng nhưng vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh, bước ra khỏi điện, tìm Lý Hà hỏi:

"Thái tử rốt cuộc là thế nào?"

Lý Hà là một trong những người đi tìm thái tử, ta muốn biết rõ mọi chuyện khi họ tìm thấy thái tử.

Lý Hà thấy ta nghiêm mặt, không dám giấu giếm, liền kể lại thật thà. Thái tử bị ngã từ vách núi, rồi bị dòng sông dưới chân núi cuốn đi, nơi đó có một gia đình lương y, tiểu cô nương 18 tuổi vào núi hái thuốc, phát hiện thái tử bị thương nặng, đã cứu hắn và đưa về nhà chăm sóc.

Nữ tử ấy, vì sinh vào mùa hoa anh đào nở rộ, nên được gọi là A Yên.

Thái tử mất trí nhớ, mà A Yên lại cứu mạng hắn, điều đó tự nhiên khiến hắn yêu thương nàng.

Khi họ tìm thấy thái tử, thái tử một mực muốn mang nữ tử ấy theo, và nhất quyết để nàng tự tay đút thuốc cho hắn.

Lòng ta dần dần lạnh đi.

4

Ta thất thần trở về Giang phủ, chưa qua mấy ngày, tin tức Thái tử mang một nữ y về đã truyền khắp kinh thành. Rồi thêm vài ngày nữa, Thái tử quỳ trước điện Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước với ta.

Tin Thái tử phải lòng một nữ y dân dã, muốn hủy hôn với đích nữ nhà họ Giang, lan truyền khắp kinh thành, ai nấy đều bàn tán xôn xao. Các tiểu thư khác trong nhà họ Giang không ai dám bước chân ra khỏi nhà, sợ rằng vừa quay lưng liền trở thành trò cười cho thiên hạ.

Ta giam mình trong khuê phòng, ngay cả sân cũng không bước ra.

Mẫu thân bưng một bát chè đậu đỏ hạt sen vào, trông đầy âu lo, "Hoài Nguyệt, con dạo này chẳng ăn uống gì, ăn chút đi con."

Ta lắc đầu, "Mẹ à, con không muốn ăn."

Ngừng một lát, rốt cuộc vẫn không kiềm được mà hỏi: "Thái tử vẫn đang quỳ trước điện của Hoàng thượng sao?"

Đã gần ba ngày rồi, hôm nay lại mưa, thương tích trên người hắn vẫn chưa lành, làm sao chịu nổi?

Mẫu thân tránh ánh mắt ta, nói lảng sang chuyện khác. Ta liền hiểu, Thái tử vẫn đang cố chấp quỳ ở đó, ép Hoàng thượng phải nhượng bộ.

Ta cầm lấy bát chè, thử một muỗng, ngọt ngào vừa vặn, nhưng lòng ta thì đắng chát, đầu mũi cay cay.

Nuốt hết một bát chè để mẫu thân bớt lo, ta đặt bát xuống, quyết tâm nói: "Mẹ, con muốn vào cung."

Mẫu thân không ngăn được ta.

Đến trước điện, từ xa đã thấy Thái tử quỳ trong mưa, lưng thẳng tắp, trường bào ướt đẫm, không còn vẻ phiêu dật như mây núi ngày trước.

Ta nhận lấy chiếc ô từ tay thị nữ, bước tới che cho hắn.

Hiếm khi được nhìn hắn từ trên cao như thế, vẫn là chiếc mũi cao, ánh mắt sâu thẳm, vẻ ngoài tuấn tú vô song, nhưng giờ đây lại khiến ta cảm thấy xa lạ vô cùng.

Sắc mặt hắn thật tái nhợt, đã yếu đuối đến thế này mà vẫn không từ bỏ.

Nỗi chua xót trong lòng lại dâng trào.

Hắn liếc thấy ta, không nhìn thẳng vào ta, vẫn chỉ chăm chăm nhìn phía trước, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Giang cô nương, không cần che ô cho ta."

Ta không động đậy, hắn liền dịch sang bên, để mình dầm dưới cơn mưa.

Hắn né tránh như vậy, khiến ta không khỏi cảm thấy khó xử.

Trước kia, hắn từng mỉm cười dịu dàng, nói chỉ lấy mình ta, đời đời kiếp kiếp, duy nhất ta mà thôi.

Vậy mà giờ đây, hắn lại quỳ trước điện lâu đến vậy, ruồng bỏ ta chỉ để lấy một người khác.
 
Toái Ngọc - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 2



5

Ta cố gắng hết sức để bỏ qua cảm giác chua xót trong lòng, cẩn thận mà mang chút hy vọng hỏi hắn: "Ta nhượng bộ, để nàng làm trắc phi, ngài đừng quỳ nữa, được không?"

Với gia thế của A Yên, có thể làm trắc phi của Thái tử đã là trèo cao.

Nhưng đôi mày hắn lạnh lùng, không để lại chút đường lui: "Nàng ấy là nữ ấy mà ta thích, không thể làm thiếp. Người ta thích, nhất định chỉ có một đời một kiếp, chỉ có một đôi."

Một đời một kiếp, chỉ có một đôi?

Ta muốn cười, lại muốn khóc. Giang Hoài Nguyệt à, ngươi đúng là vừa buồn cười vừa đáng thương.

Ta ngẩng đầu nhìn những hạt mưa rơi từ trời, mây đen bao phủ, nhìn rất lâu.

Đợi đến khi tâm trạng bình ổn lại, thì nghe thấy thái giám bên cạnh Hoàng thượng gọi ta vào điện.

Ta bước vào điện.

Hoàng thượng dường như đã đoán trước được ta sẽ đến, trên gương mặt đầy nếp nhăn lộ rõ vẻ thất vọng, như trách móc sắt không thể rèn thành thép.

Người trách mắng Thái tử ngay trước mặt ta, nói hắn xưa nay hiểu đại cục, nhưng giờ lại bị một dân nữ làm mê muội.

Cuối cùng, Hoàng thượng hỏi ý ta.

Ý ta?

Nếu ta kiên quyết gả cho Thái tử, e rằng cũng chẳng được hắn đối đãi tử tế.

Vậy thì hà tất phải khổ sở?

Nếu ta đồng ý từ hôn, ta sẽ trở thành trò cười, sau này khó mà tìm được một ý trung nhân môn đăng hộ đối.

Trước kia, hắn từng thấy ta hơi cau mày, liền thay ta giải quyết hết mọi chuyện không thuận ý.

Nhưng giờ đây, hắn lại khiến ta lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Thái tử bây giờ, hắn không còn yêu ta.

Giây phút này, ta cuối cùng cũng nhận ra rõ ràng điều đó.

Ta hành lễ thật sâu trước Hoàng thượng, quỳ gối đoan chính, từng chữ từng câu nói:

"Như ý nguyện của Thái tử điện hạ."

Ta cố gắng không để nước mắt rơi.

Ta là đích nữ nhà họ Giang, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng phải giữ được khí chất đoan trang.

Nước mắt, đó là biểu hiện của thất lễ, của yếu đuối, của sự nhỏ mọn.

6

Hoàng thượng ban thánh chỉ, hôn ước giữa ta và Thái tử bị hủy bỏ, nhưng chỉ dừng lại ở đó.

Người không đồng ý cho nữ tử kia làm Thái tử phi.

Xét đến cùng, A Yên dù là gia thế, dung mạo hay tài đức, đều không đủ để đảm nhận vị trí ấy, thậm chí đến cả làm trắc phi cũng không đủ tư cách.

Ma ma vẫn hay càu nhàu: "Tiểu thư, đừng buồn. Thái tử điện hạ chỉ nhất thời bị hồ ly tinh làm mê muội. Nghe nói Chưởng sự của Thái y viện đã gửi thư cho sư phụ của mình, mời ông ấy từ nơi xa về chữa bệnh cho Thái tử. Lão thái y ra tay, chứng mất trí nhớ của Thái tử sẽ nhanh chóng khỏi thôi."

"Tiểu thư, không ai xứng đáng làm Thái tử phi hơn người. Thái tử phi là vị trí tương lai mẫu nghi thiên hạ, không phải chuyện trẻ con thích là lập được. Chờ Thái tử qua cơn bốc đồng này, chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý. Người yên tâm, con tiện nhân đó cùng lắm chỉ là một trắc phi mà thôi."

"Tiểu thư, ôi ôi, tiểu thư, hồng y này không thể cắt! Đây là người thêu gần một năm mới xong!"

Ma ma giật lấy hồng y từ tay ta, giấu ra sau lưng không cho ta chạm vào.

Ta cầm kéo, lạnh nhạt nói: "Hồng y này là theo quy chế của Thái tử phi, ta không cần nữa, giữ lại làm gì?"

Ma ma không nghe ta, coi hồng y như bảo vật, cất kỹ.

Bà vẫn còn hy vọng vào hôn sự này.

Không chỉ bà, mà cả cha mẹ, thân tộc của ta, thậm chí Hoàng thượng và Hoàng hậu trong cung, đều ôm hy vọng rằng hắn sẽ hồi tâm chuyển ý.

Dù sao đi nữa, tình cảm giữa Dung Ngọc và ta kéo dài nhiều năm như vậy, nói không là không, ai có thể dễ dàng chấp nhận được chứ?

Nhưng, bọn họ chưa từng nghĩ rằng, kể cả khi Dung Ngọc thực sự hồi tâm chuyển ý.

Thì ta sẽ không.

Ta đặt kéo xuống, khẽ đưa tay lên như muốn đặt lên ngực, cơn đau nhói từng chút lan tỏa, nhưng đầu óc lại sáng tỏ và kiên định.

Ta và Dung Ngọc không thể quay lại như trước nữa.

Dù một ngày nào đó hắn thật sự khôi phục trí nhớ, thì cũng không thể.

Khoảng cách đã sinh ra, thì không thể xóa bỏ.

Ta từ nhỏ đã được dạy phải hoàn mỹ.

Ta không yêu thích những thứ đã không còn hoàn mỹ nữa.

Ví như bộ hồng y dính máu, đã vấy bẩn ấy.

Hay như chính Dung Ngọc.

7

Chưa được mấy ngày, Lý Hà dẫn theo một đội người đến Giang phủ, khiêng theo một đống rương hòm. Nhìn thấy ta, mặt hắn đỏ bừng, trông đầy lúng túng.

"Giang cô nương, Thái tử nói đã đoạn tuyệt với nhau, Đông Cung không nên giữ lại những đồ vật mà cô nương gửi đến, tránh để A Yên cô nương nhìn thấy mà không vui."

Từ khi đính ước, mẫu thân đã dặn dò ta thường xuyên làm vài bộ y phục, túi thơm, gửi đến Đông Cung và Trung Cung, thể hiện sự khéo léo của đích nữ nhà họ Giang. Từng ấy năm, những món đồ gửi vào cung cũng không hề ít.

Nhìn từng chiếc rương chồng chất trước mặt, ta cảm thấy chói mắt. Ta khẽ cười khổ: "Thái tử điện hạ quả là suy nghĩ chu đáo."

Lý Hà gãi đầu, không biết đáp lời ra sao.

Ta nhìn những món đồ đó, bất giác nhớ lại nhiều chuyện cũ.

Năm ta tròn một tuổi, trong lễ chọn đồ vật, giữa một bàn đầy bảo vật lấp lánh, ta không chọn gì cả, cứ lăn lộn, đá tung hết, rồi từ đầu bàn này bò đến đầu bàn kia, ôm chầm lấy Dung Ngọc khi ấy mới sáu tuổi.

Tất cả trưởng bối và khách khứa đều bật cười, trêu rằng ta biết cách chọn, chọn ngay món quà quý giá nhất thiên hạ.

Từ đó, ta và Dung Ngọc gắn bó sâu sắc, hắn chiếm trọn quá nhiều ký ức của nửa đời trước của ta.

Có lẽ ánh mắt ta quá đỗi ảm đạm, Lý Hà do dự gọi nhỏ: "…Giang cô nương?"

Hồng Trần Vô Định

Ta bừng tỉnh, ánh mắt quét qua những món đồ cũ ấy một lần rồi lại một lần.

Một lúc lâu sau, ta nói: "Nếu đã là đoạn tuyệt với nhau, đáng lẽ Thái tử phải tự mình đến, mới thể hiện sự trang trọng. Ngươi về đi."
 
Toái Ngọc - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 3



Nói xong, ta quay người bước vào phủ, không để Lý Hà có cơ hội giữ ta lại.

Tiểu nha hoàn Bảo Châu giận dữ, "Tiểu thư, sao người để bọn họ mang về? Dù là bán cho người khác hay phân phát cho ăn mày, cũng không thể để họ lấy lại được!"

Ta lắc đầu: "Những thứ đó phần lớn đều là đồ dùng của Hoàng gia, dân thường không được phép dùng."

Vài ngày sau, cổng Giang phủ lại bị gõ vang. Thái tử với dáng vẻ thanh tao, ánh mắt lạnh nhạt, đích thân đến. Phía sau hắn, Lý Hà và đội người lại khiêng những chiếc rương trở lại.

Hắn nhìn ta, khuôn mặt không chút biểu cảm, nói: "Nàng muốn ta tự mình đến, giờ ta đã đến, nàng đã hài lòng chưa?"

8

Thái tử đứng ngoài cửa, dáng người cao ráo, thân hình thẳng tắp. Ánh mặt trời chiếu lên tà áo nguyệt bạch của hắn, ấm áp nhưng không xua được vẻ lạnh lùng toát ra từ hắn.

Ta cúi người hành lễ, giọng nhẹ nhàng: "Tham kiến Thái tử điện hạ."

Rồi không để Lý Hà bước vào phủ, ta khẽ liếc về phía sau, Bảo Châu ôm một quyển sổ vội vàng chạy đến.

Ta nhìn Thái tử, dịu dàng nói: "Giang phủ cũng còn rất nhiều vật phẩm mà Đông Cung từng gửi tới. Ta đã sai người cả đêm thu dọn xong, ngài có thể mang về cùng lúc."

Lời vừa dứt, cánh cửa lớn sau lưng ta từ từ mở ra, để lộ một đống lớn rương hòm đủ mọi kích cỡ. Trước ánh mắt kinh ngạc của Lý Hà và đám người, ta nhận lấy quyển sổ từ tay Bảo Châu, đưa đến trước mặt Thái tử.

Thái tử cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn ta một lần, nhưng không nhận lấy, chỉ nói: "Ta không cần những thứ này, nàng tự xử lý đi."

Ta không ép, đưa quyển sổ lại cho Bảo Châu, nhàn nhạt đáp: "Thần nữ thực ra cũng không cần những vật cũ mà điện hạ trả lại, chi bằng hãy tìm một nơi, vứt hết đi."

Trước ánh mắt càng kinh ngạc của mọi người, ta mỉm cười dịu dàng: "Vứt xuống Duẫn giang, điện hạ thấy thế nào?"

Thái tử ánh mắt khẽ động, có lẽ không hiểu ta muốn làm gì, không phản đối.

Xe ngựa của Giang phủ từ từ tiến lại. Ta nói với Thái tử: "Điện hạ có lẽ phải tạm chịu ủy khuất, cùng ta đi một chuyến."

Hắn không nói gì, lên xe, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ta ngồi ở góc xe cách xa hắn nhất, cũng vén rèm nhìn đường phố bên ngoài. Xe ngựa đi qua khu chợ sầm uất, chậm rãi tiến về phía trước.

Có người nhận ra xe ngựa của Giang phủ, ánh mắt lạ lùng nhìn theo, thì thầm chỉ trỏ.

"Nhìn kìa, đó là xe của nhà họ Giang!"

"Giang gia?"

"Chính là nhà của vị hôn thê bị chối bỏ của Thái tử đó."

Những lời xì xào truyền tới, ta thả rèm xuống, ánh mắt yên tĩnh rơi trên tà váy.

Thái tử cũng nghe thấy những lời đồn ấy, quay đầu nhìn ta, ngập ngừng xin lỗi: "Ta không biết họ lại đồn đại như vậy. Ngày khác, ta sẽ cho người…"

Ta ngước mắt nhìn hắn, bình thản đáp: "Không sao."

Cả quãng đường không nói gì thêm.

Hồng Trần Vô Định

Đến nơi, ta bước xuống xe, trước mắt là một khung cảnh rộng lớn.

Vách đá cao ngất, cây cối um tùm.

Nhìn xuống phía dưới, dòng Duẫn giang cuồn cuộn chảy, sóng vỗ ầm ầm.

Đây chính là nơi Thái tử từng gặp thích khách và rơi xuống nước.

9

Trên vách núi, gió lớn thổi mạnh.

Cơn gió dài cuồn cuộn cuốn lấy tà áo của ta và hắn, bay phần phật trong không trung.

Ta chăm chú nhìn vào mắt Thái tử.

Đến lúc này, ta mới nhận ra Dung Ngọc có một đôi mắt đào hoa, nhưng trong đôi mắt vốn dĩ dễ gây cảm giác đa tình đó, lại mang đầy sự vô tình khi đặt trên hắn.

Trước đây, hắn nhìn ta có tình, nhìn người khác vô tình. Nay hắn nhìn người khác có tình, còn nhìn ta thì vô tình. Phía sau vẻ ngoài ôn hòa kia, chỉ toàn là lạnh lùng, xa cách. Với hắn, ta chẳng khác gì những người tầm thường ngoài kia.

Ta đưa tay ôm lấy ngực, cảm giác đau nhói nơi tim, cúi mắt nhìn xuống đất.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, một giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má, rơi xuống trong yên tĩnh, để lại chút ngưa ngứa.

Ta cười khổ: "Điện hạ, từ nhỏ ta đã được giáo dưỡng nghiêm khắc, lần đầu khóc trước mặt người khác khi còn nhỏ đã bị phạt chép sách mấy ngày liền, còn bị đánh vào tay. Khi ấy, ngài đã xót xa cho ta, kể bao nhiêu câu chuyện cười để ta vui lên. Càng lớn, ta càng biết cách che giấu cảm xúc, nhưng chỉ có trước mặt ngài, ta mới có thể bộc lộ hết cảm xúc của mình, không cần giấu diếm."

Thái tử đứng trong gió, ánh mắt không có chút thương xót, chỉ hơi bối rối nói: "Chuyện đã qua, cần gì nhắc lại."

Nước mắt ta mỗi lúc một rơi nhiều hơn, như những hạt châu bị đứt chỉ, rơi xuống, làm ướt cả vạt áo. Giọng ta nghẹn ngào: "Điện hạ, ngài thực sự không sợ một ngày nào đó nhớ lại tất cả và hối hận sao?"

Hắn đáp, "Dung Ngọc, chưa từng hối hận."

Ta che mặt, khóc bao lâu, hắn đứng bấy lâu, vẫn kiên nhẫn.

Hắn vốn dĩ luôn như vậy, hành xử không nhanh không chậm, hờ hững lãnh đạm, trong cốt cách là sự vô tình.

Khóc đã một hồi lâu, ta từ từ ngừng lại, không biết từ đâu lấy ra một chiếc kéo, chính là chiếc kéo từng muốn dùng để cắt hồng y mà bị ma ma ngăn lại.

10

Ta thu lại cảm xúc, nói: "Xin lỗi đã để điện hạ đợi lâu. Sau này, thần nữ sẽ cố gắng khống chế cảm xúc hơn."

Ta và Dung Ngọc quen biết đã quá lâu, lòng người làm bằng thịt, ta không phải người sắt đá, không thể nói buông là buông.

Nhưng, mỗi lần đau lòng, ta lại buông được thêm một chút. Càng đau đớn, lại càng tỉnh táo.

Rồi sẽ đến một ngày, ta có thể đối diện với hắn một cách bình thản.

Ta bảo người mở các rương hòm ra, cầm lấy một chiếc bùa bình an, nói: "Đây là thứ thần nữ đã leo mấy ngàn bậc đá để xin cho ngài, trước ngày ngài xuất cung trị thủy."

Thái tử nhìn ta.
 
Toái Ngọc - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 4



Ta thản nhiên ném chiếc bùa xuống dưới vách núi, "Không còn tác dụng nữa, vứt đi thôi. Ai nhặt được, xem như nhận được bình an vui vẻ."

Ánh mắt Thái tử thoáng qua chút kinh ngạc.

Ta tiếp tục cầm lấy một chiếc khăn tay thêu kim tuyến, "Đây là chiếc khăn khi ngài đi săn mùa thu, giành giải nhất, cứ nhất quyết bắt thần nữ lau mồ hôi cho ngài, rồi giữ luôn chiếc khăn này."

Ta cắt bỏ bông hoa gừng thêu trên khăn, buông tay để cơn gió thổi chiếc khăn nhẹ nhàng bay đi. Nó xoay tròn một lúc, rồi rơi xuống dòng nước chảy xiết.

"Dù sao cũng là khăn thêu kim tuyến, trôi theo dòng, để dân làng dưới núi nhặt được, bán lấy chút tiền, mua thịt ăn cũng tốt."

Ta từ rương hòm lấy ra một xấp giấy, nhìn dòng chữ trên đó, bật cười: "Lúc nhỏ tập viết, chữ đầu tiên ta học là chữ 'Ngọc', chính tay ngài dạy ta. Những tờ giấy vụn này, ngài vẫn giữ lại suốt bao năm."

Ta xé nát xấp giấy, rải xuống, những mảnh giấy trắng như tuyết bay tán loạn trong gió, rồi bị cuốn đi.



Những món đồ không có giá trị, do Bảo Châu chọn ra, không đáng để cầm cố, cũng chẳng thể cho đi, ta cứ thế từng món từng món, đều ném xuống vách núi.

Cuối cùng, ta cầm lấy một lọn tóc, định cắt, nhưng cảm thấy nhiều quá, lại tiếc tóc mình, nên cắt một ít rồi buông xuống.

Có lẽ hành động của ta hôm nay quá đỗi bất ngờ, hoặc có lẽ từng món đồ gợi ra quá nhiều ký ức, khiến hắn thoáng động lòng.

Thái tử nhìn ta, ánh mắt phức tạp.

Ta đối diện với ánh mắt hắn, nói: "Điện hạ, là ngài nói ngài chưa từng hối hận. Nếu sau này ngài hối hận, cũng đừng đến tìm ta."

"Ta sẽ không." Hắn đáp.

Ta cười nhẹ, cười một lúc rồi mất hết hứng, thả lọn tóc xuống. Mái tóc bay lượn trong gió, rơi xuống dòng nước.

Ta cũng tùy tay ném chiếc kéo xuống. Từ xa nhìn lại, thấy chiếc kéo đ.â.m vào nước, tạo nên chút bọt sóng, nhưng chẳng gợn lên được một đợt sóng lớn.

Ta đứng trên vách núi cao, nhìn về dãy núi ngoài xa, chỉ thấy lờ mờ vài bóng hình như khói bụi.

Dòng sông lớn như từ trên trời đổ xuống, cuồn cuộn trôi ra biển, không bao giờ quay đầu lại.

11

Hắn nhìn ta thực hiện từng hành động, cuối cùng chỉ thở dài bất lực: "Giang cô nương, cơn giận của cô nương đã xong chưa?"

Ta bình thản đáp: "Thần nữ không phải đang nổi giận."

Ta nhấc tà váy bước lên xe ngựa, giọng nói nhẹ nhàng tan vào trong cơn gió lạnh: "Ta chỉ xem như Thái tử ca ca của ta chưa từng trở về, rằng ngài ấy đã c.h.ế.t tại đây và không bao giờ được tìm thấy."

Những lời bất kính như vậy, vốn không phải điều mà một người cẩn trọng như ta, đích nữ nhà họ Giang, nên nói ra.

Nhưng ta vừa bị từ hôn, Thái tử đối với ta còn chút áy náy, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng vậy. Đây là một trong số ít những thời điểm ta có thể tùy ý làm mình làm mẩy.

Vì thế, Thái tử chỉ tái mặt, hơi khó xử, nhưng không nói gì.

Trên đường trở về, hắn tự dắt một con ngựa, không đi cùng xe với ta.

Ta không nhìn hắn nữa, trong lòng nghĩ, chắc hẳn Bảo Châu đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Quả nhiên, khi về đến thành, Bảo Châu chạy ra đón, đôi mắt sáng rực, vui vẻ khoe: "Tiểu thư, nô tỳ đã đổi hết những món đồ còn lại đi cầm cố rồi, đổi được mấy giỏ đồng tiền!"

Những việc như buôn bán, đổi chác thế này, Bảo Châu thật sự rất hứng thú.

Nàng ấy vốn là nữ nhi nhà thương gia, được đưa đến làm nha hoàn thân cận cho ta, phụ trách quản lý sổ sách, tính toán, cả ngày chỉ thích dính lấy chuyện tiền bạc.

Khi xuất thành, những đồ vật có thể bán được, đã được Bảo Châu tách riêng, mang đi đổi lấy tiền. Trong thời gian ngắn như vậy, nàng ấy đã xử lý rất gọn gàng.

Ta khen nàng ấy vài câu, Bảo Châu cười đến híp cả mắt.

Ta xoay chiếc ngọc bội trong tay, nhẹ nhàng ra lệnh: "Hãy phân phát số tiền đó cho những người ăn xin và dân nghèo ven đường."

Bảo Châu nhận lệnh, nhưng không ngoan ngoãn làm theo. Không biết từ đâu, nàng ấy mang ra một chiếc chiêng đồng, "keng keng keng" gõ vang khắp phố, thu hút sự chú ý của mọi người, khiến đám đông dần tụ lại.

Nàng ấy lớn tiếng hét: "Tiểu thư nhà ta có tin vui, phát tài để mọi người cùng chia vui!"

12

Ta khựng lại, nhìn về phía đám đông bên ngoài.

Thái tử cũng nhìn theo.

Bảo Châu đang chỉ huy gia đinh rải những đồng tiền đồng xuống đường như nước, vừa rải vừa hô lớn: "Chúc mừng tiểu thư nhà ta không bao lâu nữa sẽ đến tuổi cập kê!"

Mỗi lần rải tiền, mọi người lại ùa vào nhặt, miệng không ngớt lời chúc tụng.

"Chúc mừng tiểu thư nhà ta ngày càng xinh đẹp hơn!"

Rải thêm nửa giỏ tiền, người dân xung quanh nghe tin cũng kéo tới ngày một đông.

Xe ngựa của ta và Thái tử bị bao vây ở giữa, không cách nào thoát ra được.

Hồng Trần Vô Định

Bảo Châu mỗi lần rải tiền, lại bịa thêm một lý do, giữa những lời nói linh tinh, nàng ấy buột miệng hô to: "Chúc mừng tiểu thư nhà ta lấy lại tự do, tha hồ chọn lựa mỹ nam trong triều!"

Lời nói ngang ngược, bất kính như vậy, không ai chú ý, nhưng lại "vô tình" tiết lộ thân phận của ta.

Những người nhận được tiền đồng khen ngợi không ngớt về lòng tốt của đích nữ Giang gia.

Ban đầu, khi nhìn thấy xe ngựa của Giang gia, họ còn thì thầm chỉ trỏ.

Giờ đây, sau khi chứng kiến cảnh tượng ấy, miệng lưỡi của họ thay đổi hoàn toàn, ca ngợi rằng nữ nhi Giang gia gả vào nhà nào, nhà đó chính là có phúc.

Họ nói, hoàng gia đã để lỡ một nàng dâu tốt.

Những lời tán dương này đều nằm trong dự tính của ta, nhưng ta không ngờ Bảo Châu lại gan lớn đến mức dám tuyên bố ta đã lấy lại tự do.

Ta nhìn về phía Thái tử.

Hắn cưỡi một con ngựa trắng, bị đám đông đẩy ra rìa, các thị vệ vất vả ngăn cản đám người chen chúc.

Có lẽ hắn cũng nghe thấy câu nói kia, dường như tâm trạng không mấy tốt đẹp.

Ta cười.

Thôi vậy, cứ để Bảo Châu làm loạn thêm chút cũng chẳng sao.
 
Toái Ngọc - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 5



Dù sao, ta cũng đã định buông thả một lần.

Bất chợt, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông.

Nhìn kỹ lại, hóa ra là A Yên.

Nàng đứng ở rìa đám đông, dường như không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi thấy tiền rơi trước mặt, nàng cũng cúi xuống nhặt theo mọi người.

Khi mọi chuyện kết thúc, đám đông giải tán, Thái tử cũng nhận ra nàng.

Hắn bước đến kéo nàng đứng dậy, vẻ mặt hiếm khi tỏ ra khó chịu: "Sao nàng lại ở đây?"

Ta cũng bước xuống xe ngựa, tiến lại gần.

A Yên nhìn thấy chúng ta, có chút lúng túng, tay nắm mấy đồng tiền, không biết nên giấu đi đâu: "Ta… Ta đến tìm chàng."

Thái tử bảo nàng vứt số tiền đó đi, A Yên như cầm phải lửa, vội vàng ném mấy đồng tiền thật xa.

Ta mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: "A Yên cô nương không cần bận tâm đến mấy đồng tiền đó. Ta ở đây có một thứ còn quý giá hơn, muốn trao lại cho nàng."

Ta đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một miếng ngọc bội chạm khắc hình rồng.

Ngọc trắng ngần như sữa, phảng phất những vệt tím mờ như khói, chạm trổ tinh xảo, rồng cuộn sống động như thật.

"Đây là tín vật đính ước giữa ta và Thái tử năm xưa."

13

Khi ta và Dung Ngọc đính hôn, hắn đã đặc biệt mời thợ ngọc giỏi nhất, tự tay tìm một khối ngọc tử vân hiếm có, rồi tự mình phác thảo mẫu, yêu cầu chạm khắc thành một cặp ngọc bội Long Phượng.

Hai mảnh khớp lại thành một khối hoàn chỉnh, không để lộ một chút vết ghép, là tác phẩm tinh xảo tuyệt mỹ.

Ta đeo Long bội, hắn đeo Phượng bội.

Chiếc Phượng bội của hắn, đã rất lâu không còn thấy hắn đeo nữa.

Ta đưa Long bội cho A Yên, nàng lại chần chừ không dám nhận, ánh mắt cứ nhìn về phía Thái tử, như chờ hắn cho nàng chỉ thị.

Thái tử cầm lấy ngọc bội từ tay ta, nhìn nó với vẻ mặt nghi hoặc, dường như không biết còn có một vật đính ước như vậy.

A Yên nhìn chằm chằm vào miếng ngọc đẹp đẽ, thốt lên: "Ta… ta có thể xem được không?"

Thái tử tiện tay đưa ngọc bội cho nàng.

"Một nửa còn lại, ta có lẽ đã đánh rơi dưới sông rồi. Hôm nào sẽ trả lại cho Giang cô nương."

Ta nhàn nhạt đáp: "Không cần. Dù sao đây cũng là ngọc của ngài, cứ giữ lấy đi."

Ta vừa định quay người rời đi, thì bên kia A Yên không biết chạm phải chỗ nào, miếng ngọc bội đột nhiên vỡ vụn trong tay nàng.

Nàng đứng ngây người tại chỗ, không biết làm sao.

Những mảnh ngọc trong suốt trắng ngần rơi đầy đất, phát ra âm thanh thanh thúy, khẽ khàng.

A Yên bật khóc ngay lập tức, nước mắt rơi lã chã, sợ hãi nói: "Ta… ta không cố ý."

Bảo Châu nói với giọng châm biếm: "Đúng rồi, cô nương chẳng qua là đột nhiên mạnh tay thôi."

Ta cảm thấy đau đầu, bảo Bảo Châu im miệng, rồi giải thích: "Chắc là chạm phải *huyền cấu tinh vi bên trong miếng ngọc."

(*huyền cấu: cấu trúc huyền bí)

Năm xưa, khi Dung Ngọc trao ngọc bội cho ta, hắn nhướng mày cười nói rằng đây là miếng ngọc bội vô song trên đời, do thợ ngọc giỏi nhất chế tác, bên trong có huyền cấu tinh vi, phức tạp. Nếu người khác đeo, miếng ngọc bội sẽ không chịu “phục tùng.”

Lúc ấy, ta chỉ nghĩ hắn nói đùa, không ngờ thực sự có thợ ngọc có thể khắc được món đồ như vậy.

Nhưng hiện giờ, miếng ngọc này không còn thuộc về ta nữa, vỡ thì cứ vỡ, ta cũng không quan tâm. Người đã từng trao miếng ngọc này cho ta, giờ còn chẳng nhớ mình đã từng làm điều đó.

Ta lơ đãng liếc nhìn hắn.

Thái tử ngẩn ngơ nhìn những mảnh ngọc vụn trên đất, dường như hơi thất thần, lại như không hiểu vì sao trong lòng có chút bất an.

Hắn im lặng hồi lâu, rồi xoa trán thở dài: "Vỡ thì cứ vỡ thôi."

Hồng Trần Vô Định

14

Thu đi đông tới, khắp nơi một màu trắng xóa.

Không còn mang danh hiệu Thái tử phi tương lai, gánh nặng trên vai ta đột nhiên nhẹ bẫng.

Ta hiếm khi rời phủ, tận hưởng vài tháng nhàn nhã.

Nhưng mẫu thân luôn cho rằng ta chỉ đang quá đau lòng, khuyên ta nên ra ngoài đi lại cho khuây khỏa.

Bà chọn từ đống thiệp mời ra một tấm tinh xảo lộng lẫy nhất, nói: "Quý phi nương nương tổ chức một buổi tiệc ngắm mai, ở bờ mai mười dặm ngoại thành. Hoài Nguyệt, lần này con không được từ chối nữa. Quý phi đã đặc biệt gửi thiệp mời cho con."

Ta cầm lấy cành mai đỏ gửi kèm theo thiệp, mùi hương thanh khiết vấn vít trong từng cánh hoa kép.

Quý phi có địa vị chỉ đứng sau Hoàng hậu, nhi tử của bà là Đại Hoàng tử, được phong làm Thịnh Vương, lớn hơn Thái tử vài tuổi.

Từ nhỏ, Dung Ngọc đã được lập làm Thái tử, được Hoàng thượng yêu thương, luôn áp chế các huynh đệ khác.

Quý phi và Thịnh Vương từ trước tới nay luôn tỏ ra điềm tĩnh.

Nhưng giờ đây, Thái tử mất trí nhớ, kinh thành lại lan truyền chuyện hắn ruồng bỏ vị hôn thê, đức hạnh suy đồi. Những kẻ có lòng chắc chắn nhận thấy đây là cơ hội để xoay chuyển cục diện.

Sau khi ta và Thái tử từ hôn, Giang gia cũng không còn thuộc phe của hắn.

Dưới tay phụ thân ta, học trò và thuộc hạ nhiều không kể xiết.

Thịnh Vương vẫn chưa có chính phi.

Trước đây ta và Quý phi ít tiếp xúc, nay lại được bà gửi thiệp mời một cách trang trọng như vậy, chắc chắn bà muốn tác hợp ta với nhi tử của mình, để mượn sức Giang gia.

Chỉ trong chốc lát, ta đã hiểu được ý đồ của buổi tiệc ngắm mai này.

Ta nhìn mẫu thân, hỏi: "Ý của phụ thân và mẫu thân là gì?"

Mẫu thân cương quyết nói: "Hoài Nguyệt, con đã ở trong phủ quá lâu rồi, nên ra ngoài hít thở không khí."

Ta hiểu ra, phụ thân không vừa ý Thịnh Vương.

Cũng đúng thôi, dù Thái tử không thể áp chế các hoàng huynh, thì chẳng phải vẫn còn Hoàng thượng sao.

Trong mắt Hoàng thượng, chỉ có Thái tử là con, những người còn lại đều là thần tử.

Quý phi nóng lòng như vậy, Hoàng thượng lại chưa có thái độ rõ ràng.

Nếu Giang gia dính líu đến phe Quý phi, sau này Hoàng thượng ra tay trấn áp, Giang gia cũng sẽ bị liên lụy.

Hiện tại, Giang gia không đứng về phe của bất kỳ vị hoàng tử nào.
 
Toái Ngọc - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 6



Thiệp mời của Quý phi, Giang gia không thể từ chối.

Nhưng sau khi đến buổi tiệc, có đáp lại ý tốt của bà hay không, lại là chuyện khác.

Ta chỉ đến để ngắm mai, không cần đáp lại thiện chí của bất kỳ ai.

15

Ta thay một bộ y phục màu đỏ hải đường, trang điểm tinh tế, rồi cùng Bảo Châu đến vùng ngoại thành.

Dòng nước lặng lẽ chảy qua rừng cây, mùa đông khiến mặt sông đóng băng. Hai bên bờ là mười dặm mai đỏ nở rộ, mây hồng quyện hương, đẹp đến mê lòng.

Quả là nơi thích hợp để giải khuây.

Thân là đích nữ nhà họ Giang, ta không cần đến quá sớm, nhưng cũng không thể đến quá muộn. Canh đúng giờ, ta đến trước Quý phi một chút.

Hồng Trần Vô Định

Ta thong thả bước dọc theo bờ sông, vừa nói cười với Bảo Châu, vừa quay qua một gốc mai đỏ, liền đụng phải A Yên.

Nàng đang kiễng chân, cố với lấy một cành mai trên ngọn cây. Vừa thấy ta, nàng hoảng hốt trượt chân, ngã xuống đất, đôi mắt lập tức ngân ngấn nước.

Nàng ngước lên nhìn ta, nước mắt lưng tròng, nói lắp bắp: "Giang… Giang cô nương, lâu rồi không gặp."

Ta nhìn nàng, định đưa tay đỡ nàng dậy.

Nàng theo phản xạ lùi lại, như thể ta là mãnh thú, lại khiến mình trẹo chân. Sau đó, có lẽ nhận ra phản ứng của mình quá mức, nàng ngượng ngùng nhìn ta, ánh mắt mang theo vẻ áy náy.

Ta lặng lẽ thu tay lại, không hiểu vì sao nàng lại sợ hãi ta đến thế.

Hôn sự giữa ta và Thái tử, nàng là người chen vào. Với sức ảnh hưởng của Giang gia, muốn đối phó với nàng dễ như trở bàn tay. Nhưng trong mắt ta, đây là vấn đề của Thái tử, không phải của nàng, nên ta chưa từng làm khó nàng.

Vậy mà nàng lại sợ ta trước.

Ta giấu tay vào tay áo, cầm lò sưởi nhỏ làm ấm, cúi mắt nhìn nàng: "A Yên cô nương, quả thực lâu rồi không gặp."

Từ sau lần tình cờ gặp nhau trên phố, ta chưa từng thấy nàng.

"A Yên, sao nàng lại ngồi dưới đất thế này?"

Thái tử bước đến, kéo nàng đứng dậy. Nhìn vẻ mặt muốn khóc của nàng, hắn lộ ra biểu cảm đầy xót xa, cởi áo choàng khoác lên người nàng.

Khi thấy ta đứng đó, hắn chưa kịp để ta hành lễ, đã mím môi, gương mặt lộ vẻ không vui: "Giang cô nương nếu có điều bất mãn, cứ nhắm vào ta, đừng làm khó nàng ấy."

16

Ta không biết nói gì, đành nhẹ nhàng giải thích:

"Ta chỉ tình cờ gặp A Yên cô nương. Nàng tự trượt chân ngã, không liên quan gì đến ta."

Thái tử hơi khựng lại, quay đầu nhìn A Yên: "A Yên, có đúng vậy không?"

Không biết từ khi nào, A Yên đã bắt đầu khóc. Tiếng nức nở của nàng ngắt quãng, mãi vẫn không nói được câu nào.

Trông nàng như thể bị ta ức h.i.ế.p đến mức không dám mở miệng.

Thái tử thoáng vẻ giận, nhưng nhanh chóng thu lại, dịu giọng: "Giang cô nương, không ngờ cô nương lại là người như vậy. A Yên vốn nhút nhát, tính tình thuần thiện, chưa từng gây hấn với ai. Cô nương xin lỗi nàng ấy đi, chuyện này ta sẽ không truy cứu."

A Yên nép mình trong áo choàng, nhỏ bé, yếu đuối, ánh mắt rụt rè nhìn ta.

Một cơn gió lạnh thổi qua, ta ngước mắt, nhìn kỹ nàng thêm vài lần, giống như lần đầu ta gặp nàng ấy.

Hồi ấy, đôi mắt nàng ấy còn khá trong trẻo. Vậy mà ở kinh thành chưa bao lâu, nàng ấy đã học được những thủ đoạn thấp hèn như thế này sao?

Ta không có ý tranh đấu với nàng, nhưng cũng không để ai tùy tiện làm khó mình. Vì thế, ta thuận thế xin lỗi:

"Thật xin lỗi, là lỗi của thần nữ. Sớm biết A Yên cô nương nhút nhát như vậy, thần nữ không nên đi dọc bờ sông, càng không nên tình cờ gặp nàng ấy.”

"Về sau, nơi nào có A Yên cô nương, thần nữ nhất định sẽ đi vòng ba dặm, không xuất hiện trong tầm mắt nàng ấy."

Mấy lời châm chọc này khiến cả hai người đối diện đều sững sờ.

Có lẽ hình tượng tiểu thư đài các của ta đã khắc sâu vào lòng họ, nên họ không ngờ ta cũng biết lời nói sắc bén như vậy.

Thực ra, ngay chính ta cũng không ngờ.

Ta nhận ra mình ngày càng buông thả, nhưng như vậy cũng tốt.

Ta mỉm cười, nói với A Yên: "Xem như lời tạ lỗi, để ta sai người hái cành mai kia cho nàng."

Ta bảo Bảo Châu trèo lên hái cành mai đỏ trên ngọn.

Bảo Châu giả vờ vặn vẹo một lúc lâu, cuối cùng cũng hái được cành mai, nhưng lại kêu lên "Ôi!" rồi trượt chân ngã ngay trên nền tuyết.

Ta thấy rõ ràng nàng tự véo đùi mình, rồi nước mắt lập tức tuôn ra, giọng ấm ức nói với ta:

"Tiểu thư, có người hù dọa khiến nô tỳ ngã. Người nhất định phải thay nô tỳ đòi lại công bằng!"

Rồi nàng đưa ánh mắt đầy ẩn ý liếc về phía A Yên.

17

Ta quát Bảo Châu: "Ngươi nhát gan như vậy, trách được ai? Giống như con thỏ nhát chết. Mau đứng dậy đi, ngươi nghĩ Thái tử điện hạ là kẻ mù sao?"

Sắc mặt Thái tử trở nên khó coi.

Bảo Châu lồm cồm bò dậy, lẩm bẩm: "Nô tỳ không dám so với thỏ đâu. Tiểu thư, con thỏ trước kia người nuôi, ghen tị mà giậm chân một cái, cả Giang phủ đều phải run ba lần."

Ta bật cười, mọi bực tức bị oan ức phút chốc tan biến.

Nhận lấy cành mai, ta nhẹ nhàng bước đến trước mặt A Yên, cài cành mai vào áo choàng của nàng, ánh mắt chuyển sang Thái tử: "Ta đã xin lỗi, cũng đã tạ lễ. Điện hạ thấy hài lòng chưa?"

Màn "diễn" này của ta, Thái tử dĩ nhiên hiểu được ta đang mỉa mai điều gì, hắn thoáng chút khó tin.

Lúc này, một nam nhân mặc y phục lộng lẫy tiến tới, vừa vỗ tay vừa khen: "Hay, thật là hay. Cùng một chỗ, khiến hai vị cô nương ngã sấp mặt, cây mai này quả là hơi xui xẻo."

Người nói là Thịnh Vương, nét mặt và Thái tử có vài phần tương tự.

Những lời này của hắn ngầm khẳng định A Yên là do tự mình ngã, không liên quan đến ta.

Gương mặt A Yên lập tức tái nhợt.

Thái tử nhìn nàng với vẻ khó tin, nhưng không nói gì, cuối cùng cũng nhẹ nhàng xin lỗi ta: "Xin lỗi, đã hiểu lầm Giang cô nương."

Ta mỉm cười: "Không sao. Điện hạ tin hay không, vốn chẳng liên quan gì đến ta."

Hắn thoáng sững người.
 
Toái Ngọc - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 7



Thịnh Vương chen vào: "Hoàng đệ, ta đến đón đệ, vừa hay chứng kiến cảnh này. Giờ mọi chuyện đã rõ ràng, đi thôi, phía trước tiệc đã sắp bắt đầu rồi."

Nói xong, hắn quay sang chào ta: "Giang cô nương, hôm nay mặc y phục đỏ, quả là còn rực rỡ hơn cả mười dặm mai."

Ta mỉm cười nhã nhặn, không đáp lại.

Gặp ta liền khen ngợi trước mặt Thái tử, đúng là không biết điều.

Trước khi rời đi, ta liếc nhìn A Yên, bình thản nói: "Cô nương đang mặc chiếc áo choàng này, nếu ta nhớ không lầm, là quà sinh thần năm đó ta từng tặng cho Thái tử điện hạ. Ở góc áo, có thêu một nhánh gừng."

18

Đồ vật của ta thường thêu hoa gừng làm dấu hiệu.

Chiếc áo choàng đó, khi Dung Ngọc làm ta giận, ta đã thêu nhánh gừng thô kệch thay cho hoa gừng vốn dĩ tinh tế.

Người trong Đông Cung không biết chuyện này, lần trước khi kiểm kê, liền bỏ sót chiếc áo choàng này.

Chính hôm nay, khi nhìn thấy áo choàng trên người A Yên, ta mới nhớ ra.

A Yên ngẩn ngơ đứng tại chỗ, không biết nên tiếp tục mặc áo hay cởi ra trả lại ta.

Thái tử dường như cũng không ngờ chiếc áo này có xuất xứ từ ta. Sau một thoáng trầm ngâm, rồi nói : "Mười vạn lượng bạc, xem như mua lại chiếc áo choàng này từ Giang cô nương, được chứ?"

Ta cầm lò sưởi trong tay, hơi ấm lan tỏa, ngăn cơn gió lạnh thấm vào tay áo. Ta nhàn nhạt đáp: "Ta không thiếu áo choàng, cũng không thiếu mười vạn lượng bạc. Đồ đã có người khác mặc, ta không cần nữa. Xem như tặng lại cho A Yên cô nương."

A Yên đứng sững tại chỗ.

Sắc mặt Thái tử tái nhợt, nhưng vẫn giữ phong thái ôn hòa, nói: "Vậy thì cảm ơn Giang cô nương."

Ta không nhìn họ thêm nữa.

Mười dặm mai đỏ, rực rỡ sắc đỏ phủ lên nền tuyết trắng mới rơi.

Ở nơi mai nở rộ nhất, cung nhân dựng một sân khấu, trên đó các nghệ nhân đang ngân nga hát hí khúc.

Khi ta đến, đã có rất đông người tụ họp.

Khi thấy ta, Thái tử và Thịnh Vương cùng bước vào, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía chúng ta, tràn ngập tò mò.

Hồng Trần Vô Định

Ta không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, chỉ chào hỏi vài quý nữ quen biết.

Chẳng mấy chốc, ta đã hòa vào câu chuyện của họ, cười nói tự nhiên, duyên dáng.

Tiểu thư nhà tướng quân, Tống Song, là người vừa có gia thế vừa có nhan sắc, chỉ sau ta, cũng là một trong những quý nữ được nhiều người cầu hôn nhất kinh thành.

Trong lúc nói chuyện, nàng đột ngột hỏi ta: "Nghe nói Quý phi nương nương đặc biệt đưa về một cây mai quý hiếm, giống mai ‘Chu Sa Mỹ Nhân’. Có lẽ lát nữa sẽ mời người biểu diễn tài nghệ, coi như lấy may. Giang cô nương có thích giống mai này không?"

Nếu có thể giành được phần thưởng trong buổi tiệc ngắm mai, chắc chắn danh tiếng sẽ vang xa, cũng sẽ càng phù hợp với tiêu chuẩn chọn con dâu của Quý phi.

Nàng đang hỏi ta có quan tâm đến vị trí chính phi của Thịnh Vương hay không.

Ta từ tốn đáp: "Chu Sa Mỹ Nhân, trên đời hiếm có, tất nhiên rất quý giá. Ai mà không thích được? Nhưng nhà ta cũng có không ít vật phẩm quý, cây mai này, cứ để lại cho người thích nó hơn."

Ý ta rất rõ ràng: ta không hứng thú.

Tống Song mỉm cười: "Ta cũng nghĩ như vậy."

Ta và nàng nhìn nhau, khẽ mỉm cười.

19

Chẳng bao lâu sau, Quý phi đến, bà gọi ta lên phía trước, thân thiện nói chuyện với ta.

"Lâu rồi không gặp, Hoài Nguyệt càng lớn càng đẹp."

Ta mỉm cười dịu dàng: "Thần nữ nào dám sánh với nương nương, chỉ mong được bằng một phần của người."

Bà đặt tay lên cổ tay mình, dường như định tháo chiếc vòng xuống để tặng ta.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, ta tự nhiên đưa tay chỉnh lại mái tóc, để lộ chiếc vòng ngọc quấn tơ trên tay.

Đây là vật Hoàng đế tiền nhiệm ban thưởng cho Giang gia, vô cùng quý giá, độc nhất vô nhị.

Quý phi lặng lẽ hạ tay xuống, không nói gì thêm.

Ta chỉnh lại tóc, không để lộ bất kỳ dấu vết nào, rồi tiếp tục giữ ấm tay bằng lò sưởi nhỏ.

Không uổng công ta trước khi ra khỏi nhà đã cố ý chọn chiếc vòng quý giá này, lại phối thêm các vật phẩm được ban thưởng khác như trâm ngọc và nhẫn ngọc trên tay.

Những món đồ này vô cùng đắt giá nhưng lại không phô trương, cũng không lấn át phong thái của Quý phi.

Quý phi muốn tặng gì đó để kết thân với ta, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp.

Bà có vẻ hơi bất lực, câu chuyện cũng ngắn hơn hẳn.

Ta thì ung dung thoải mái, chờ đến khi yến tiệc bắt đầu, ta quay về chỗ của mình.

Ngồi cạnh ta là Tống Song, tiểu thư nhà Tướng quân.

Phía trên sân khấu là màn ca múa tưng bừng, phía dưới, ta và nàng lặng lẽ tranh nhau ăn bánh ngọt.

Ta và nàng có khẩu vị rất giống nhau.

Quả nhiên, Quý phi đề xuất một cuộc thi tài giữa các tiểu thư, phần thưởng là cây mai Chu Sa Mỹ Nhân quý hiếm.

Bà còn đặc biệt chọn Tống Song làm người mở màn.

Tống Song trình diễn một khúc đàn mà nàng giỏi nhất, nhận được sự tán thưởng của mọi người.

Ta nghe ra được nàng cố ý kiềm chế, không phô diễn hết tài năng.

Không chỉ mình nàng, những tiểu thư lên sau cũng che giấu tài năng, không muốn bộc lộ quá nhiều.

Những người ấy không mấy hứng thú với vị trí chính phi của Thịnh Vương, nhưng cũng không thể công khai từ chối ý tốt của Quý phi.

Tất nhiên, cũng có người dốc hết sức mình, mong được Quý phi chọn trúng, đủ mọi loại tài nghệ lần lượt được trình diễn, khiến người xem hoa cả mắt.

Ta vừa xem các quý nữ biểu diễn, vừa đẩy những món bánh ngọt ta không thích qua đĩa của Tống Song, lại lấy những món nàng không ăn bỏ vào đĩa của mình.

Đang bận rộn "so tài" với nàng, ta chợt thấy A Yên bước lên sân khấu.

Nàng định làm gì đây?
 
Toái Ngọc - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 8



20

Ta ngạc nhiên, vô thức liếc nhìn về phía các nam khách, Thái tử không ở đó.

Ta quay sang hỏi Bảo Châu.

Bảo Châu, người luôn theo dõi mọi động tĩnh trong yến tiệc, cúi xuống giải thích với ta: "Thái tử vừa đi ra ngoài với một vị đại thần."

Ta khẽ "ồ" một tiếng.

Không có gì bất ngờ.

Không còn Giang gia hậu thuẫn, lại mất trí nhớ, Thái tử gần đây quả thật rất bận, nhiều việc phải tự mình xử lý.

Trên đường đến đây, hắn cũng đã rời đi một lúc.

A Yên như vậy, không thể không trông chừng, vừa không chú ý đã tự ý làm loạn.

Yến tiệc chọn dâu của Quý phi, nàng là người được Đông Cung đưa ra, tham gia làm gì chứ?

Tống Song cũng nhìn thấy nàng, nhướng mày, đưa ánh mắt thắc mắc về phía ta.

Ta khẽ nói: "Có lẽ nàng ấy nghĩ mọi người đều phải lên sân khấu biểu diễn."

Thực ra cũng không phải chuyện lớn, chỉ cần trình diễn qua loa, không cần xuất sắc là được.

Ý nghĩ ấy vừa lướt qua, ta đã thấy A Yên hái một chiếc lá tre, ngượng ngùng nói rằng mình không có tài nghệ gì, đành thổi một khúc nhạc bằng lá tre.

Vừa nói xong, ánh mắt mọi người lập tức sáng lên.

Đã xem đủ các màn biểu diễn cũ kỹ, buồn chán, giờ có thứ mới mẻ, ai cũng trở nên hào hứng.

Hồng Trần Vô Định

A Yên cầm chiếc lá tre, thổi lên một khúc nhạc trong trẻo, vui tươi, như cơn gió xuân xuyên qua rừng mai mười dặm, mang theo hơi thở của ngày tuyết tan, chim yến lượn bay, và cỏ non bắt đầu đ.â.m chồi xanh mướt.

Khúc nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, những lời khen ngợi nối tiếp nhau.

Ta bắt gặp ánh mắt Thịnh Vương dừng lại trên A Yên, lóe lên chút hứng thú.

Quý phi cười có chút gượng gạo, vì khúc nhạc này của A Yên lấn át cả Tống Song.

Nếu không ai vượt qua A Yên, nàng sẽ trở thành người nổi bật nhất trong yến tiệc ngắm mai, phần thưởng cây mai ‘Chu Sa Mỹ Nhân’ cũng xem như vô dụng.

Quý phi nhìn ta, cất lời: "Nghe nói Giang cô nương từng theo học các bậc thầy, tài nghệ cổ cầm xuất chúng. Hôm nay, không biết cô nương có mang đàn theo chăng?"

21

Đàn, tất nhiên ta không mang theo. Nếu mang, ta lấy gì làm cớ để từ chối biểu diễn?

Ban đầu, ta định để Tống Song giành cây mai Chu Sa Mỹ Nhân, để nàng bận rộn đối phó với Quý phi. Vì vậy, ta thậm chí không mang đàn theo.

Nhưng tình hình trước mắt lại không như ta dự liệu.

Nếu ta không nhận lời giúp Quý phi cứu vãn tình hình, e rằng bà sẽ không hài lòng với Giang gia.

Hơn nữa, để các tiểu thư trong kinh thành bị một nữ y nhỏ bé lấn át thì thật đáng chê cười.

Ta đứng dậy, nói: "Bẩm Quý phi nương nương, cây đàn của thần nữ đã đem đi chỉnh dây, bảo dưỡng. Tuy nhiên, thần nữ thấy ở chỗ gánh hát có một cây khổng hầu, có thể thử xem sao."

Tống Song vừa rồi đã đàn một khúc bằng cổ cầm, ta không thể cũng dùng cổ cầm.

Nếu đàn hay hơn nàng, nàng sẽ khó xử, còn đàn không hay thì chính ta mất mặt.

Các quý nữ trước đó lên sân khấu, chưa ai dùng khổng hầu cả.

Cây khổng hầu được đưa lên. Ta khẽ gảy thử vài dây để làm quen.

Hẳn là trong vở diễn có vai nhân vật chơi khổng hầu, nên gánh hát mới chuẩn bị một cây đàn thật.

Dù âm sắc không quá xuất sắc, nhưng tạm dùng được.

Con cháu thế gia thường ưa chuộng đàn cầm, tiêu sáo, bởi chúng thanh tao nhã nhặn.

Rất ít người học khổng hầu, vì họ cho rằng khổng hầu, tỳ bà là nhạc cụ dành cho ca kỹ, làm giảm giá trị bản thân.

Thực ra, ta lại rất thích khổng hầu.

Lần đó, khi Dung Ngọc chọc giận ta, thấy chiếc áo choàng bị thêu nhánh gừng thô kệch, hắn biết ta đang giận, liền đưa ta đi dạo phố.

Ta bắt gặp một cây khổng hầu vô cùng đẹp mắt, vì thích nó mà ta đã dành thời gian học chơi khổng hầu.

Nhưng vài tháng trước, cây khổng hầu đó cũng bị bán đi cùng với những thứ khác.

Ta từ từ gảy đàn, dần quen tay, rồi bắt đầu chơi một khúc nhạc.

Mọi người xung quanh im lặng, bị giai điệu đưa vào khung cảnh tĩnh lặng, nơi ánh trăng chiếu sáng rừng núi, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa mà không thấy bóng mai.

Khúc nhạc kết thúc, khắp phòng lặng thinh.

Ta không lấy làm bất ngờ, nhẹ nhàng hành lễ cáo lui với Quý phi, trở về chỗ ngồi.

Lúc này, mọi người mới bừng tỉnh, tiếng tán thưởng vang lên không ngớt.

Quý phi tuyên bố ta là người chiến thắng, cây mai ‘Chu Sa Mỹ Nhân’ thuộc về ta.

Bà không cho người mang chậu cây đến, mà tự tay ngắt một nhành mai, đưa cho ta.

"Người đẹp tặng hoa là lẽ thường. Theo truyền thống trước nay, nhành mai này, Giang cô nương có thể tặng cho một người ở đây. Không biết cô nương muốn tặng ai?"

22

Ta nhận lấy nhành mai duy nhất, sắc đỏ rực rỡ, cánh hoa xếp thành từng lớp, đẹp đến mê hồn.

Tặng ai đây?

Ánh mắt ta lướt qua Quý phi, thấy trong mắt bà là sự mong đợi.

Có lẽ bà đang chờ ta tặng hoa cho Thịnh Vương.

Thịnh Vương nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ chắc chắn, như thể sẵn sàng chiếm lấy.

A Yên dán mắt vào nhành mai trong tay ta, ánh mắt lộ rõ sự ngưỡng mộ.

Bảo Châu cũng nhìn chằm chằm vào nhành hoa, tiếc nuối vô cùng, chắc đang nghĩ giá như không ngắt ra thì cả cây mai còn đáng giá hơn.

Tống Song giành được miếng bánh ngọt cuối cùng từ ta, thấy ta nhìn qua, liền nháy mắt đáp lại một cách tinh nghịch.

Khắp bàn tiệc, mọi ánh mắt đều chờ đợi hành động tiếp theo của ta.

Trong góc, không biết từ khi nào, Thái tử đã quay lại.

Mái tóc đen của hắn còn vương vài bông tuyết, ánh mắt thất thần nhìn về phía cây khổng hầu, một tay day trán, dường như đang đau đầu.

Khi ánh mắt hắn bắt gặp ánh mắt ta, ta mỉm cười nhàn nhạt, thu lại ánh nhìn, khẽ nói:

"Hoa đẹp phải dành cho người đẹp."

"Trong mắt thần nữ, người đẹp nhất thế gian, tất nhiên là mẫu thân.”

"Tiếc rằng mẫu thân không có mặt ở đây, vậy thì kẻ được thừa hưởng chút nhan sắc của bà là thần nữ, xin phép mặt dày, giữ lại nhành hoa này cho bản thân."
 
Toái Ngọc - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 9



Ta cầm nhành mai, cài lên tóc.

Đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt mọi người đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, thán phục.

Chỉ riêng Thái tử, đôi tay dài trắng muốt như ngọc đặt lên trán, ánh mắt đầy vẻ mơ hồ, rối loạn và bối rối.

Đến mức A Yên gọi hắn, hắn cũng không chú ý.

Ta khẽ cúi đầu, trong lòng không dấy lên chút gợn sóng nào.



Sau ngày hôm đó, danh tiếng của ta lại càng vang xa.

Liên tiếp có người mai mối đến Giang gia cầu hôn.

Mẫu thân cẩn thận chọn những thanh niên tuấn tú, tài giỏi trong kinh thành, sai người vẽ từng bức chân dung rồi mang đến trước mặt ta.

"Hoài Nguyệt, mùa xuân tới là lễ cập kê của con. Chuyện hôn sự phải chuẩn bị rồi. Đây là những người cha mẹ đã chọn, con xem có ai vừa ý không?"

23

Ta không mấy hứng thú với những bức chân dung kia.

Họ khác nhau ở điểm nào chứ?

Gả cho ai mà chẳng là rời khỏi nhà mình, bước vào nơi sâu thẳm của nhà người khác làm chủ mẫu, quản sổ sách, quản thiếp thất, cứ thế mà trôi qua cả đời?

Ta nhào vào lòng mẫu thân, lâu lắm rồi mới làm nũng như vậy.

Giọng ta buồn buồn: "Mẹ ơi, Hoài Nguyệt muốn ở bên cha mẹ cả đời, không muốn đi đâu hết."

Mẫu thân chỉ nghĩ ta nói bâng quơ, thấy ta không muốn, cũng không ép, bảo người cất tranh đi: "Qua lễ cập kê rồi chọn cũng chưa muộn."

Ta hiểu nỗi lo lắng của bà.

Là đích nữ nhà họ Giang, có không ít người nhắm vào hôn sự của ta.

Ngay cả Hoàng thượng và Quý phi cũng đã hỏi qua vài lần, không phải cứ muốn từ chối là có thể từ chối được.

Sau khi mẫu thân rời đi, không lâu sau gia đinh báo có người đến tìm ta.

Là Lý Hà. Lâu rồi không gặp, người to béo ngày nào giờ đây đã gầy đi nhiều.

Vừa thấy ta, câu đầu tiên hắn nói: "Giang cô nương, tiểu nhân tự mình đến tìm cô nương. Cô nương đừng để Thái tử điện hạ biết đấy!"

Sau đó, hắn đưa một chiếc hộp cho Bảo Châu: "Thái tử điện hạ sau khi dự yến ngắm mai trở về đã đưa chiếc áo choàng này cho tiểu nhân, bảo tự mình xử lý.

Tiểu nhân nhớ đây là đồ của cô nương, nên mang trả lại."

Bảo Châu trợn mắt.

Ta khẽ cười: "Trời lạnh, vừa hay củi lửa sắp hết…"

Bảo Châu hiểu ý, lập tức ném chiếc áo choàng vào lò than còn đầy.

Ngọn lửa bùng lên, chiếc áo choàng nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt trọn.

Khi Lý Hà nhận ra, chiếc áo đã chìm trong ngọn lửa.

Bảo Châu vui vẻ mời hắn: "Đến đây mà sưởi, lửa từ chiếc áo giá mười vạn lượng bạc ấm lắm đấy."

Lý Hà vội vàng xua tay từ chối, suýt nữa thì cắn phải lưỡi: "Giang cô nương, cô… nương… Thôi được rồi, đã đốt thì đốt rồi."

Hắn nhìn ta, ánh mắt dè dặt, cẩn trọng nói: "Giang cô nương, Thái tử điện hạ gần đây trạng thái không tốt, lại tái phát chứng đau đầu, ngày càng nghiêm trọng.”

"Vài ngày trước, nửa đêm ngài ấy gọi tiểu nhân và mọi người đến, hỏi xem có phải ngài ấy từng tặng cô nương một cây khổng hầu không.”

"Chuyện này chẳng ai nói với ngài ấy, ngài ấy tự nhớ ra, từng mảnh ký ức vụn vặt. Ngài ấy còn bảo chúng ta không được tiết lộ ra ngoài."

24

Lý Hà ngước mắt nhìn ta đầy mong đợi: "Giang cô nương, lão Thái y cũng sắp đến rồi. Nếu, nếu Thái tử điện hạ nhớ lại, cô nương có thể… cho ngài ấy thêm một cơ hội không?"

Ta khẽ nâng mắt: "Được chứ."

Bảo Châu tròn mắt nhìn ta.

Sau đó, ta bước đến bên lò than, nói: "Chỉ cần đống tro này có thể trở lại nguyên dạng, ta và Thái tử tự nhiên cũng có thể như trước."

Hồng Trần Vô Định

Lý Hà cạn lời, thất vọng bỏ đi.

Thời gian dần trôi, tuyết tan, gió xuân ùa về kinh thành.

Thiệp mời lễ cập kê của ta đã được gửi đến các phủ.

Ông nội tiếc nuối nói rằng Chưởng sự của Thái y viện, cũng là vị lão Thái y đã chứng kiến ta lớn lên, không biết có kịp trở về tham dự hay không.

Theo lộ trình, ông đáng lẽ sẽ đến kịp trước lễ của ta.

Nhưng thật không may, trên đường đi, ông gặp phải thổ phỉ.

Khi tin tức truyền về kinh, ông đã mất tích vài ngày.

Hoàng thượng phái Thái tử đi tiễu trừ thổ phỉ, tiện thể tìm người về.

Ông nội và lão Thái y là bạn chí cốt, cũng giục mấy huynh đệ của ta đi tìm.

Nhưng tất cả những điều này không ảnh hưởng đến lễ cập kê của ta diễn ra như dự kiến.

Hôm ấy, khách khứa tấp nập đến Giang phủ.

Các tiểu thư vây quanh ta, giúp ta trang điểm.

Tống Song chấm chút phấn má cho ta, ngắm nghía hài lòng rồi nói: "Giang Hoài Nguyệt, hôm nay ta miễn cưỡng thừa nhận ngươi là người đẹp nhất kinh thành."

Ta nhìn người trong gương, ánh mắt long lanh, vẻ đẹp cuốn hút nhưng không lòe loẹt.

Ta cố ý trêu nàng: "Ngày mai, ngày kia, ngày mốt, sau này vẫn sẽ thế."

Thế là chúng ta lại lén lút tranh luận vài câu.

Ra ngoài, ta bất ngờ chạm mặt một người không ngờ tới.

25

Tống Song cất giọng: "Nàng ta sao lại đến đây? Ngươi còn gửi thiệp mời đến Đông Cung sao?"

Ta cũng nghi hoặc: "Không có."

Ta sai Bảo Châu đi dò la, nàng trở về báo: "Là thế tử An Vương dẫn nàng ấy vào Giang phủ."

Ta ngạc nhiên, đã lâu không quan tâm đến A Yên: "Nàng ta sao lại dây dưa với thế tử An Vương?"

Tống Song chẳng chút ngạc nhiên: "Ngươi làm sao thế, suốt ngày ở lì trong phủ không biết làm gì, tin tức cũng lạc hậu đến vậy. Nàng ta không chỉ quyến rũ thế tử An Vương, mà còn cả Thịnh Vương nữa.”

"Thái tử dường như ngày càng lạnh nhạt với nàng ta. Hơn nữa, gần đây bận rộn, chẳng còn để tâm."

Ta chẳng bận tâm nàng ta dây dưa với ai, nhấc váy tiếp tục bước đi.

A Yên thấy ta, lúng túng hành lễ.

Có vẻ sau thời gian ở kinh thành, nàng ta cũng đã học được vài phép tắc.

Tống Song liếc nhìn từ đầu đến chân, sắc mặt biến đổi, giọng lạnh lùng hỏi: "Chiếc váy ngươi đang mặc, từ đâu ra?"

A Yên khoác trên mình một bộ váy dài màu tím nhạt dệt vàng, vừa quý phái vừa tinh xảo, nổi bật đến mức còn lấn át cả ta – nhân vật chính trong lễ cập kê hôm nay.
 
Back
Top Bottom