Lãng Mạn Tình Yêu Trong Sáng

Tình Yêu Trong Sáng
Chương 40: Làm giám định huyết thống


Chuyện ấy thì không cần anh rể nói tôi cũng biết.

Nếu chị thật sự xảy ra chuyện, người ngoài không hiểu nội tình chắc chắn sẽ nói anh rể bất chấp tính mạng của chị mà bắt chị phải sinh con, cuối cùng khiến chị mất mạng, thế thì anh rể sau này làm sao nhìn mặt ai?

"Đừng lo, em sẽ khuyên nhủ chị.

Lúc trước chị ấy không biết chuyện nguy hiểm thế nào, giờ chị ấy đã biết rồi thì chắc sẽ không kiên quyết như thế nữa."

Tuy ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng tôi lại cười đau khổ, bởi tình cảm chị dành cho đứa bé này cũng hệt như tình cảm Đào Tịnh Mẫn dành cho Mã Hàm Đông vậy, chị ấy chắc chắn thà chết cũng không bỏ đứa bé này.

"Ngọc Minh thật sự quá cứng đầu, anh khuyên cô ấy không nổi!"

Anh rể vừa giận vừa bất lực, "Anh đã nói rất nhiều lần, không nhất thiết phải là cô ấy mang thai, nhưng mà...

Tử Mạt, sức khỏe em sao rồi, vẫn ổn chứ?"

"Em không sao, anh không cần lo."

Tôi hiện giờ làm gì còn tâm trạng lo cho sức khỏe của bản thân, tôi sắp bị chị làm cho lo lắng muốn chết rồi.

Anh rể quay sang nhìn tôi một chút rồi nhìn xuống bụng tôi, vẻ mặt có hơi kì lạ.

"Chuyện gì thế?"

Tôi thấy biểu cảm của anh ấy có vẻ không ổn, "Anh rể, có phải anh có việc gì giấu em không?"

"Anh..."

Anh rể quả nhiên có chút ngập ngừng, nhưng cũng may cuối cùng vẫn nói thật, "Tử Mạt, anh nghĩ kĩ rồi, chờ sau khi con em ra đời, anh sẽ đưa nó đi làm giám định huyết thống."

"Tại sao?"

Tôi ngẩn người một lúc rồi trừng mắt nhìn anh, "Nếu đứa bé là con anh thì có phải anh sẽ giữ nó lại không?

Em cho anh biết, chuyện này không thể!

Em đã hứa với Đào Tịnh Mẫn rồi, đứa bé này sẽ giao lại cho bà ấy, nếu anh giữ đứa bé lại thì bà ấy sẽ phát điên mất!"

"Anh không phải có ý đó, em đừng căng thẳng."

Anh rể nắm lấy tay tôi an ủi, "Anh đã hứa không giành đứa bé này với mẹ của Mã Hàm Đông thì sẽ không nuốt lời đâu, ý của anh là, nếu đứa bé là con anh thì tuy nó không thể lớn lên bên anh, nhưng anh cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của một người cha, anh sẽ chu cấp tiền sinh hoạt phí, cho nó tất cả mọi thứ mà nó cần, cố gắng thăm nó thật nhiều, chuyện này không quá đáng chứ?"

Tôi chợt muốn khóc: "Anh rể, xin lỗi, em..."

"Không sao, anh biết thật ra em cũng có áp lực rất lớn, em cũng không nỡ rời xa nó."

Anh rể mỉm cười, nụ cười cũng rất cay đắng, "Em là mẹ của đứa bé, ai nỡ được chứ em thì sẽ không thể.

Thật ra anh cũng rất ích kỉ, nếu đứa bé là con anh thì anh rất muốn làm gì đó cho con mình, chỉ là không nói cho mẹ của Mã Hàm Đông biết rõ sự thật thôi, em yên tâm."

"Chờ sinh đứa bé ra rồi hẵng nói."

Tôi lau nước mắt, "Vẫn còn hơn hai tháng nữa, chúng ta giải quyết chuyện của chị đã."

Dù gì cho dù đứa bé có phải là con của Mã Hàm Đông hay không thì cũng phải giao lại cho Đào Tịnh Mẫn, anh rể cứ muốn làm giám định chẳng qua là muốn xác nhận xem mình phải gánh bao nhiêu trách nhiệm cho đứa bé này mà thôi.

Tôi biết mình đã sai rất nghiêm trọng, tôi có tội, mang trong mình một đứa bé mà không biết cha là ai, còn đòi cả anh rể và Đào Tịnh Mẫn đều phải quan tâm thế này, tôi thật sự là quá đáng.

Chờ sau khi đứa bé ra đời rồi, tôi sẽ bỏ đi, về sống với bố mẹ, tìm việc ở gần đó rồi sống một cuộc sống bình thường, cũng chẳng có gì là không được.

Trong lúc tôi suy nghĩ lung tung thì xe đã đến bệnh viện, anh rể dìu tôi xuống xe, đưa vào phòng bệnh.

Sắc mặt của chị vô cùng tệ, ngoài phần bụng nhô cao ra thì cơ thể gầy vô cùng, trông thấy mà giật mình.

Tôi vừa bước vào, chưa kịp nói gì thì đã thấy chị giơ tay ra: "Tử Mạt, em không cần nói gì hết!

Đừng ai mong thay đổi được ý của chị, đứa bé này chị nhất định phải sinh ra, chị tuyệt đối sẽ không bỏ nó đâu!"

Tất cả những lời tôi dày công chuẩn bị để nói với chị tôi đều bị chặn lại hết, tôi ngây người ra, không thốt nên lời.

Nhưng sức khỏe của chị thật sự đã quá suy ngược, chỉ mới nói vài câu đã thở không ra hơi, vẻ mặt tím tái, có thể tắt thở bất kì lúc nào, thật sự đáng sợ.

"Tử Mạt, em cũng có thai rồi, chắc em cũng hiểu cảm giác nhận thấy đứa bé lớn lên từng ngày trong bụng mình, đúng không?"

Chị dịu giọng lại, "Chị đã mang nó trong mình tám tháng rồi, sắp sinh rồi, bây giờ mà bỏ nó thì đúng là quá tàn nhẫn, chị không thể chấp nhận, chị thật sự không thể chấp nhận!"

"Em cũng biết là rất tàn nhẫn, nhưng mà..."

Tôi cố gắng nói thật nhẹ nhàng, "Chị à, tình hình sức khỏe của chị vốn đã không phù hợp để mang thai rồi, đáng lẽ phải phẫu thuật từ lâu, nhưng chị cứ kiên quyết giữ lại, giờ cái thai càng to thì chị sẽ càng nguy hiểm, bác sĩ nói nếu chị còn tiếp tục mang thai thì rất có thể sẽ..."
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 41: Sự tàn nhẫn của anh rể


"Cho dù chết chị cũng phải sinh nó ra!"

Thái độ của chị không hề có chút lung lay, "Chị đã nói rồi, chị phải sinh con cho Thiên Phi, chị nhất định phải làm được!"

Anh rể rõ ràng đã nhiều lần nghe những câu thế này, thế nên chẳng có phản ứng gì, chỉ gục mặt im lặng.

Tôi đành phải ra chiêu tàn nhẫn: "Chị à, chị cứ muốn sinh con cho anh rể là vì cái gì?

Không phải là vì gia đình của anh chị, vì muốn chị và anh rể có thể ở bên nhau, sống thật hạnh phúc sao?

Nếu chị sinh đứa bé này ra mà lại mất mạng thì đứa bé sau này phải cần một người mẹ kế, chị có yên tâm được không?"

Anh rể quay sang nhìn tôi: "Đúng thế, Ngọc Minh, Tử Mạt nói rất đúng, nếu đứa bé được sinh ra mà em lại có chuyện thì còn ý nghĩa gì nữa?"

"Em..."

Chị quả nhiên có hơi dao động, chị ấy quá yêu anh rể, chính vì không muốn rời xa anh rể nên mới muốn sinh con.

"Có thể mang thai hộ mà."

Tôi cắn răng nói, "Giờ em đã li hôn rồi, không ai có thể can thiệp em nữa, em cũng không cần bàn bạc với ai, chờ sau khi em sinh đứa bé này xong thì có thể mang thai hộ cho anh chị, em hứa với chị đấy, em chỉ cần chị không sao thôi, chị à, bỏ đứa bé này đi, được không?"

Anh rể có vẻ định nói gì đó, nhưng rồi lại mím môi chặt hơn.

Anh tuy không còn yêu chị nữa, nhưng không phải cầm thú, sẽ không muốn chị xảy ra chuyện gì.

Chị khẽ đưa tay vuốt cái bụng nhô cao, vẻ mặt rất đấu tranh: "Chị...

Không!"

"Chị à!"

"Chị không thể bỏ con của mình!"

Chị rất kích động, "Chị đã mang thai hơn tám tháng, gian nan như thế mà cũng chịu được, giờ chỉ còn vài ngày thôi.

Đợi đủ chín tháng rồi chị sẽ làm phẫu thuật sinh mổ, cố gắng thêm vài ngày nữa chắc là không sao đâu, chị không thể giết con của mình, chị không thể!"

Tôi bất lực lấy hai tay ôm mặt, không biết phải nói gì nữa, "Chị à, chị đừng cứng đầu như thế, đứa bé này không thể giữ lại được, chị..."

"Tử Mạt, rốt cuộc em có ý gì?"

Chị đột nhiên trừng mắt mắng tôi, "Có phải em không muốn chị sinh đứa bé này ra không?

Em không muốn thấy chị hạnh phúc, em li hôn rồi nên cũng muốn chị li hôn đúng không?

Rốt cuộc em có ý đồ gì?"

Tôi thật sự không tin được chị lại có thể nói ra lời như thế, "Chị, chị hiểu lầm em rồi, em thật sự không có!"

Tôi và anh rể đã làm ra chuyện có lỗi với chị, nhưng tôi trước nay chưa bao giờ mong chị sẽ li hôn, cũng không mong chị gặp chuyện, ngược lại chỉ muốn mình bị trời đánh!

Tôi biết, chị vì tinh thần không ổn định nên mới nói như thế, nhưng tôi vẫn thấy rất buồn, tôi không chịu nổi cảm giác oan ức này.

"Em còn nói không có?

Em chính là không muốn nhìn thấy chị hạnh phúc!"

Chị càng mắng càng tức giận, "Có phải em bảo Thiên Phi khuyên chị bỏ đứa bé không?

Ngay từ đầu em đã muốn chị bỏ đứa bé, em đúng là quá tàn nhẫn!

Tử Mạt, sao em có thể như thế?

Hôn nhân của em không hạnh phúc cũng không thể đổ lên cho chị, em li hôn đâu phải lỗi của chị, tại sao chị phải giống như em, cuối cùng chẳng còn gì như thế?"

Tôi ngơ ngác nhìn chị, không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Tôi còn có thể khuyên tiếp sao?

Chị đã nghi ngờ tôi có ý đồ, tôi mà còn khuyên nữa thì có phải chị sẽ đoán ra được việc giữa tôi và anh rể không?

Chị sau khi nói một tràng thì thấy rất mệt, liền nhắm mắt lại thở hổn hển.

"Ngọc Minh, chúng ta li hôn đi."

Anh rể đột nhiên nói ra một câu kinh thiên động địa.

"Anh rể!"

Tôi thất kinh, vội quay sang trừng mắt, "Anh nói nhảm gì thế?

Anh..."

Đột nhiên hiểu ra anh rể là vì muốn cứu mạng chị, tôi liền ngậm miệng lại, cảm thấy tim đập dữ dội, bởi tôi còn tưởng anh rể định nói ra chuyện tôi và anh ấy, thật sự hốt hoảng.

"Li hôn?"

Chị vội mở mắt rồi hét lên: "Thiên Phi, anh nói cái gì?

Anh... anh tại sao..."

"Anh không muốn một đứa con không có mẹ."

Anh rể lạnh lùng nói: "Nếu em sinh nó ra mà lại chết, anh dẫn theo con đi tái hôn thì đứa bé sẽ rất khổ sở.

Nếu em không bỏ đứa bé này thì chúng ta li hôn đi."

"Thiên Phi, anh... anh đừng như thế, em..."

Chị vừa sợ vừa đau lòng, khóc nức nở, "Em là vì tương lai của chúng ta, em... em muốn có con, anh đừng làm thế với em, em không thể li hôn với anh, hay là em... hay là bây giờ em chết đi cho rồi, em không muốn..."
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 42: Tin sốc cho tôi và anh rể


Tôi thật sự không nhẫn tâm, liền khuyên nhủ: "Anh rể, anh cũng đừng cực đoan như thế, chị cũng là vì muốn tốt cho cả hai thôi, đứa bé đã hơn tám tháng rồi, nếu cứ bắt bỏ đi, chị không nỡ cũng là việc thường tình mà, anh cứ từ từ khuyên chị là được, cái gì mà li hôn chứ?

Làm vậy quá tàn nhẫn."

Anh rể nhìn tôi, vẻ mặt lạnh lùng: "Mạng người quan trọng, anh không thể có chút thương xót nào, càng không thể từ từ khuyên nhủ.

Ngọc Minh, em nghe cho rõ, nếu bây giờ em không làm phẫu thuật thì chúng ta lập tức li hôn, em có chết cũng đừng trách anh."

Chị càng khóc to hơn, đấu tranh dữ dội hơn, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Tôi tuy cảm thấy buồn cho chị, nhưng không thể không thừa nhận rằng anh rể làm thế này chính là biện pháp duy nhất, giờ đành phải xem chị lựa chọn thế nào thôi.

"Thiên Phi, anh đừng tàn nhẫn thế này..."

"Anh cho em ba phút suy nghĩ."

Anh rể giơ tay nhìn đồng hồ, "Thời gian bắt đầu."

Tôi thật sự không dám nhìn mặt của chị.

Đổi lại là bất kì người nào cũng đều sẽ khó mà chọn lựa, càng huống hồ chị tôi mong có đứa bé này biết chừng nào.

"Thiên Phi..."

Chị gần như không thốt nổi nên lời, ai nghe thấy cũng sẽ không kiềm được nước mắt.

Nhưng anh rể thì không hề động lòng.

Tôi cũng cố gắng không nói gì nữa.

"Hết giờ, Ngọc Minh, chúng ta..."

"Em bằng lòng với anh!"

Chị cuối cùng cũng không thắng nổi anh rể, vừa khóc vừa gào lên: "Em sẽ nghe lời anh, anh nói gì em cũng làm theo, chúng ta không thể li hôn, Thiên Phi, em yêu anh, em không muốn li hôn với anh!"

Tuy quá trình có hơi tàn nhẫn, nhưng cuối cùng chị tôi cũng đã đồng ý, tôi cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, bèn an ủi: "Chị à, chị cũng đừng trách anh rể, anh ấy chỉ muốn tốt cho chị thôi, anh ấy không muốn chị gặp chuyện."

"Tử Mạt, em đi mua cho chị ít hoa quả đi, chị muốn ăn."

Chị mỉm cười bằng gương mặt trắng bệch, "Trước khi làm phẫu thuật phải nhịn ăn đúng không?

Thế thì mai em sẽ làm phẫu thuật.

Thiên Phi, anh đi làm thủ tục đi."

"Được."

Anh rể dìu tôi đứng dậy nói: "Sức khỏe Tử Mạt không tiện lắm, để anh đưa em ấy về nhà nghỉ ngơi, anh đi làm thủ tục xong sẽ mua hoa quả cho em."

"Cũng được."

Chị phẩy tay với tôi, "Tử Mạt, em về đi, em cũng sắp sinh rồi, phải chăm sóc tốt cho mình, đừng chạy lung tung, khi con em ra đời, chị muốn bế nó đầu tiên."

"Em biết rồi."

Tôi biết giờ chị đang thấy rất đau lòng, chỉ là cố gượng cười mà thôi, thế nên cũng không nhẫn tâm nói thêm điều gì khiến chị kích động, đành phải quay người rời đi.

Không biết có phải do vừa rồi nói chuyện với chị, tâm trạng tôi quá căng thẳng hay không mà vừa bước ra khỏi cửa phòng bệnh, tôi liền thấy bụng nhói đau, khó chịu vô cùng, liền ôm bụng gập người xuống.

"Em sao thế?"

Anh rể lập tức căng thẳng hốt hoảng, "Có phải sắp sinh rồi không?"

"Không nhanh thế đâu."

Tôi lắc đầu, "Có thể là do tâm trạng em không tốt nên mới như thế, em đau bụng quá."

"Anh đưa em đi khám bác sĩ!"

Anh rể hoảng sợ, vừa dìu vừa bế tôi đến khoa sản.

Kết quả kiểm tra có hơi không lạc quan, cái thai có hiện tượng bị suy, bác sĩ bảo tôi cần phải nhập viện quan sát, nếu có chuyện thì sẽ phẫu thuật ngay.

Tôi rất lo lắng, đứa bé chi mới hơn bảy tháng, bây giờ mà sinh ra thì sẽ là sinh non, có sống được tiếp hay không thật sự khó nói.

Tôi tuy đau lòng, nhưng cũng biết việc này đành phải nghe theo số trời, nhưng nếu đứa bé có chuyện gì thì Đào Tịnh Mẫn biết làm sao?

Bà ấy liệu có chịu thêm nổi một cú sốc nữa không?

Anh rể dìu tôi ra ngoài an ủi: "Đừng sợ, bác sĩ có lúc nói hơi quá, chẳng qua chỉ muốn tốt cho em thôi.

Lát nữa anh sẽ đi làm thủ tục, em cứ nhập viện quan sát tình hình rồi tính tiếp."

"Em không sao."

Tôi lắc đầu, "Em là bác sĩ, mấy chuyện này em hiểu cả, anh không cần lo cho em, mau đi mua hoa quả cho chị đi."

"Anh đưa em về phòng bệnh rồi lát nữa sẽ làm thủ tục cho em."

Anh rể vừa nói xong thì điện thoại chợt thông báo có tin nhắn, liền rút ra xem, là tin nhắn thoại do chị gửi đến, anh rể cau mày rồi bật lên.

"Thiên Phi, em không thể chấp nhận chuyện người ta giết con của em, em thấy mình có thể sinh nó ra được, cho nên em xin lỗi, em phải đi thôi, nếu không anh và Tử Mạt chắc chắn sẽ giết chết con em!

Đợi sau khi em sinh đứa bé ra rồi sẽ mang nó về tìm anh, em yêu anh, Thiên Phi!"
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 43: Ngã giữa vũng máu


"Hả?"

Tôi thấy toàn thân lạnh toát, đứng không vững nữa, "Chị... chị muốn đi đâu?

Không được, không được, chị ấy... chị ấy sẽ gặp nguy hiểm, mau... mau..."

Mặt anh rể cũng tái mét: "Tử Mạt, em đừng lo, anh sẽ đuổi theo cô ấy!

Mới chỉ một chốc thôi, Ngọc Minh chắc chưa đi xa đâu, em cứ chờ anh!"

Dứt lời, anh rể lập tức chạy đi.

Tôi cảm thấy tim như sắp rơi ra ngoài, chưa bao giờ thấy sợ như thế, tôi chợt có một dự cảm không lành, lần này có lẽ thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.

Tôi bất chấp ánh nhìn dị nghị của mọi người mà vừa ôm hông vừa chạy nhanh nhất có thể.

Từ phòng bệnh của chị đến cổng bệnh viện là một khoảng cách rất xa, thời gian lại không lâu, chị lại đang vác bụng to như thế, chắc chắn chưa thể đi xa được, anh rể chắc chắn sẽ đuổi kịp chị thôi.

Tôi cứ vừa liên tục tự trấn an mình như thế vừa cất bước chạy thật nhanh.

Đến cổng bệnh viện, tôi nhìn ra hai hướng, không thấy anh rể đâu, chỉ thấy bên đường không xa có một đám đông đang tụ tập, rất nhiều xe đều đỗ lại ở đó, tiếng hò hét la lối vang lên, hỗn loạn vô cùng.

Không lẽ...

Tôi cứ liên tục trấn an bản thân, không đâu, chắc chắn không phải, là do tôi nghĩ quá nhiều thôi, nhưng chân thì cứ tự giác bước về nơi ấy.

"Tài xế tông trúng người bỏ chạy rồi, đúng là thất đức!"

"Chạy không thoát được đâu, có camera giám sát mà, quay lại rõ lắm, sớm muộn gì cũng bắt được!"

"Nghe nói đã tông trúng một bà bầu, nhìn đống máu chảy ra đúng là đáng sợ!"

"Sao bà bầu lại một mình đi ra đây?"

"Ai mà biết, tôi thấy có một người đàn ông đang ôm cô ấy, chắc là chồng cô ấy rồi."

Nghe thấy mấy lời bàn tán ấy, tôi càng thấy sợ hơn, đầu chợt nặng như chì, cảm thấy sao giống hệt như đang nói đến chị và anh rể vậy, lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện không hay rồi sao?

Tôi bước lên phía trước, vừa dùng lực đẩy đám đông ra vừa gào thét: "Tránh ra!

Tránh ra!

Cho tôi qua, tránh ra!"

Mọi người nhìn thấy cái bụng to của tôi thì đều sợ sẽ bị liên lụy, vội vàng tránh ra ngay, tôi tiến đến rất dễ dàng, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là vũng máu lênh láng trên mặt đất.

Sau đó là chị tôi đang mặc quần áo bệnh viện cũng đã dính đầy máu, cả người cứng đờ, mắt trợn trừng, gương mặt trắng bệch.

Anh rể đang vừa ôm chị vừa gào thét: "Ngọc Minh!

Ngọc Minh!"

"Chị ơi!"

Tôi chỉ lẩm bẩm gọi trong miệng, cảm thấy chân mềm nhũn rồi ngã khuỵu xuống đất, "Chị ơi!

Chị ơi!"

"Gọi xe cấp cứu!

Mau gọi xe cấp cứu!"

Anh rể ngẩng đầu gọi to về phía đám đông.

Cũng may đây là cổng bệnh viện, chẳng mấy chốc đã có bác sĩ khiêng cáng ra, đặt chị lên rồi đưa vào phòng cấp cứu.

"Tử Mạt!"

Hai tay anh rể dính đầy máu, bước đến dìu tôi, "Mau đứng lên, em phải cố cầm cự, Tử Mạt!"

"Mau đi xem chị, mau đi xem chị!"

Toàn thân tôi mềm nhũn chẳng còn chút hơi sức nào, còn bụng thì đau chết đi sống lại, chẳng thể đẩy nổi anh rể ra, "Mặc kệ em, đi xem chị đi, đi mau!"

"Anh..."

Anh rể đương nhiên không yên tâm về tôi, nhưng lại càng không yên tâm về chị, không biết phải làm sao, "Anh dìu em vào trong, mình cùng đi!

Có bác sĩ cứu Ngọc Minh rồi, cô ấy sẽ không sao đâu, chắc chắn không sao đâu!"

"Đi, đi..."

Nhưng tôi không thể đi nổi nữa, tôi cảm thấy giống như cơ thể này đã không còn thuộc về mình, tôi không biết chân mình ở đâu nữa, chỉ cảm nhận được cơn đau từ bụng ngày càng dữ dội hơn.

Anh rể cố gắng dìu tôi dậy, sợ đến mức lắp bắp: "Tử Mạt, em đừng làm anh sợ!

Tử Mạt, em không thể xảy ra chuyện được, Tử Mạt, em đừng dọa anh!"

Tôi chợt thấy trước mắt tối sầm, phải cố gắng cấu thật mạnh vào chân mình, dùng cơn đau để giữ cho bản thân tỉnh táo: "Em đi được, đi thôi...

Chị không thể gặp chuyện được, không thể..."

Anh rể gồng người dìu tôi cùng bước vào trong.

Chị đã được vào phòng phẫu thuật, chẳng mấy chốc đã có một bác sĩ chạy ra nói: "Bệnh nhân bị vỡ tử cung, xuất huyết nhiều, tình hình cực kì nguy cấp!"

Toàn thân tôi run lẩy bẩy, chợt cảm thấy có một thứ gì đó ấm nóng chảy ra giữa hai chân, còn bụng thì đau không thể chịu nổi: "Không, không..."

Bác sĩ rút ra một tờ cam kết phẫu thuật.

Tôi liền giằng lấy rồi xé nát: "Không thể nào!

Chị sẽ không chết đâu, không đâu!"

"Tử Mạt, em bình tĩnh lại, Ngọc Minh sẽ không sao đâu!"

Anh rể đỡ lấy vai tôi, "Em sao thế, Tử Mạt?"

Tôi thấy trước mắt tối dần đi, cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang kéo tôi xuống, giống như muốn kéo tôi xuống địa ngục vậy.

Bác sĩ liên tục ra vào, người nào người nấy mặt mày căng thẳng, chốc chốc lại có y tá cầm một bịch máu chạy vào, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh chị bị mất máu rất nhiều, cần liên tục được truyền máu, bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 44: Chúng tôi đều sinh rồi


Không biết qua bao lâu, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, một bác sĩ mặc áo phẫu thuật dính đầy máu bước ra: "Rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng người mẹ không giữ được, tình trạng của đứa bé cũng không tốt, đã được chuyển đến khoa nhi rồi."

Tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.

"Tử Mạt!"

Anh rể nước mắt đầm đìa, tôi biết anh vừa đau đớn trước cái chết của vợ lại vừa đau lòng vì tôi, có thể cầm cự được đến lúc này đã là không dễ rồi.

"Em không muốn chị... chết, em không muốn..."

Tôi run rẩy dữ dội, cảm thấy như mình sắp chết vậy, "Chính em... chính em đã hại chết chị..."

"Bác sĩ!

Bác sĩ!"

Anh rể gào thét, "Cô ấy sắp sinh rồi, mau lên, có ai không?"

Ý thức của tôi dần dần mất đi, chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng xa, cuối cùng không còn biết gì nữa.

Tôi đã có một giấc chiêm bao rất dài, trong mơ tôi thấy toàn là máu, một màu đỏ tươi kéo dài bất tận.

Giữa biển máu ấy chợt có một đứa bé khóc oe oe, ngây thơ nhìn tôi, tiếng khóc ấy như một mũi tên đâm thẳng vào đầu tôi, khiến tôi không thể chịu nổi, chỉ muốn bịt tai lại, nhưng lại không thể cử động được tay mình dù chỉ là một ngón.

Tôi cảm thấy mình sắp ngộp thở, tựa hồ như đang bị nướng trên một ngọn lửa, lại giống như bị dìm xuống một bể nước, lúc thì lạnh, lúc thì nóng, đau đớn vô cùng, nhưng không thể thoát ra được.

Một lúc lâu sau, tôi mới cảm thấy dễ chịu một chút, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn, có sức lực hơn, mắt mở ra được.

Sau đó tôi mới biết mình do chịu cú sốc quá độ nên đã sinh non một bé trai, tôi cũng vì mất máu quá nhiều mà phải vào phòng săn sóc đặc biệt một tuần mới thoát khỏi nguy hiểm.

Tôi đã sống lại, nhưng chị thì đã mãi mãi rời xa nhân thế này.

Chị đã dùng cái giá là mạng sống của mình để sinh ra một bé gái, do sinh non, sức khỏe của chị lại không tốt nên đứa bé rất yếu ớt, giống như con trai tôi, đều phải đưa vào lồng kính.

Nhìn hai sinh linh bé nhỏ kiên trì để sống ấy, tôi bất giác òa khóc.

"Tử Mạt, đừng khóc nữa."

Mẹ tôi ở cạnh khuyên bảo, "Con vẫn còn đang ở cữ, cứ khóc thế này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, sau này không hồi phục được đâu."

Hôm chị tôi xảy ra chuyện, bố mẹ tôi lập tức từ dưới quê chạy lên, tôi tuy luôn hôn mê nhưng cũng có thể tưởng tượng được cả hai đã vì cái chết của chị mà đau đớn khóc thương đến chết đi sống lại thế nào, đến tận lúc này mắt bố mẹ tôi vẫn còn sưng đỏ, còn cổ họng mẹ tôi thì đã khản đặc, mỗi lần nói đều khóc.

"Mẹ, chính con đã hại chết chị, sao mẹ không đánh con, không mắng con?"

Tôi khóc còn nhiều hơn.

Bố mẹ tôi chỉ có hai đứa con gái là chị và tôi, bình thường tuy ít khi lên thành phố thăm chúng tôi, nhưng có đứa con nào không phải khúc ruột của bố mẹ?

Chị đã mất rồi, lẽ nào bố mẹ tôi không buồn sao?

Vì chuyện tôi li hôn mà bố mẹ tôi đã buồn lắm rồi, giờ đây lại thêm cái chết của chị thật sự là một cú sốc quá lớn, tôi nghĩ nếu không phải vì tôi lúc ấy đang vật lộn giữa lằn ranh sống chết, bố mẹ tôi vì sợ mất thêm một người con gái nữa nên mới phải luôn giữ vững tinh thần ở bên cạnh tôi thì có khi bây giờ họ đã gục ngã rồi.

"Tử Mạt, con nói lời ngốc nghếch gì vậy?

Chuyện này sao lại là lỗi của con?"

Mẹ tôi vừa khóc vừa lắc đầu, "Mọi chuyện xảy ra mẹ và bố con đều biết cả rồi, con và Thiên Phi đều không có lỗi, là do Ngọc Minh quá cứng đầu, cuối cùng gây ra nông nỗi này, sao có thể trách con?"

Tôi khóc đến mức suýt ngất đi.

Bố mẹ tôi đều là người hiểu chuyện, khi chưa biết chuyện giữa tôi và anh rể thì đương nhiên sẽ không đổ trách nhiệm cái chết của chị lên đầu tôi rồi.

Tuy tôi trước nay thật sự chưa bao giờ muốn chị chết, nhưng nếu không phải tôi cứ cố khuyên chị phải bỏ đứa bé này thì anh rể đã không ép chị li hôn, chị cũng sẽ không lén rời khỏi bệnh viện, cuối cùng bị xe tông như thế.

Sau đó anh rể nói cho tôi biết, tên tài xế ấy chẳng mấy chốc đã bị bắt, là một kẻ vô trách nhiệm lái xe lúc say rượu, số tiền đền bù hơn bảy trăm ngàn mà hắn trả, anh rể đều đưa lại hết cho bố mẹ tôi.

Số tiền này cho dù xem như là một khoản đảm bảo cho cuộc sống sau này của bố mẹ tôi, nhưng chị giờ đã mất rồi, có dùng bao nhiêu tiền cũng không đổi lại được mạng sống của chị, không làm cho chúng tôi vui lên được chút nào.

"Tử Mạt, sao em lại ngồi dậy?"

Anh rể xách một cặp lồng bước đến, "Đào Tịnh Mẫn đang tìm em khắp nơi, anh đoán em ở đây, mau về phòng bệnh nằm nghỉ đi."
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 45: Mẫu tử liền khúc ruột


Mẹ tôi bảo rằng, sau khi tôi sinh con xong thì phải vào phòng săn sóc đặc biệt, Đào Tịnh Mẫn đã rất lo lắng cho tôi, ngày nào cũng đến bệnh viện, vừa thăm tôi vừa thăm đứa bé, cứ hễ nhìn thấy là lại bật khóc, thật sự rất đáng thương.

"Em đến thăm hai đứa bé."

Tôi lau nước mắt, sau đó nhờ mẹ dìu vào phòng bệnh, "Bác sĩ có nói gì không?

Các con đều ổn chứ?"

Anh rể gật đầu: "Các con ổn cả, tình hình rất ổn định, qua một khoảng thời gian nữa là có thể rời lồng kính."

"Thế thì tốt."

"Mẹ, Tử Mạt, chuyện hậu sự của Ngọc Minh con đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, còn lễ truy điệu thì chắc không cần đi, để tránh..."

"Không, em phải đi."

Nước mắt tôi vừa lau đi lại chực trào ra, "Em phải đưa chị đi nốt đoạn đường cuối cùng."

Anh rể khó xử nói: "Nhưng giờ em vẫn đang ở cữ, chẳng may ra ngoài bị trúng gió thì biết làm sao?"

Tang lễ của chị cũng không thể chờ tôi ở cữ xong mới tổ chức được, kéo dài đến lúc này mới làm là do mọi người phải chăm sóc tôi mà thôi.

Mẹ tôi khào khào nói: "Cứ để Tử Mạt đi đi, mặc ấm một chút sẽ không sao đâu.

Hai chị em nó từ nhỏ đã thân thiết, cũng không còn anh chị em nào khác, Ngọc Minh đi rồi, Tử Mạt nên tiễn chị nó chứ..."

Nói một lúc, mẹ tôi lại bật khóc không nói nổi nữa.

"Con xin lỗi, mẹ."

Anh rể vừa áy náy vừa đau lòng, nước mắt cũng tuôn rơi, "Con không chăm sóc tốt cho Ngọc Minh, đều là lỗi của con, con đúng là đáng chết!"

"Không phải lỗi của ai cả, là tai nạn thôi, chẳng ai muốn cả!"

Mẹ tôi vừa khóc vừa nói, "Thiên Phi, mẹ biết con là một người tốt, Ngọc Minh chỉ luôn gây phiền phức cho con, nó cũng có nhiều điều có lỗi với con, mong con đừng để bụng."

"Mẹ, con không để bụng đâu."

Tôi có hơi bất ngờ, lẽ nào lỗi lầm chị gây ra cho anh rể, cả mẹ cũng biết sao?

"Đứa con của con và Ngọc Minh, mong con hãy thương yêu nó thật nhiều, sau này có tái hôn nhất định phải tìm một người có lòng tốt, thật sự thương yêu nó, đừng khiến nó phải khổ, được không?"

Mẹ tôi càng nói càng đau lòng, bật khóc nức nở.

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, nó là con gái con con nhất định sẽ thương nó!"

Anh rể nắm chặt tay mẹ tôi nói kiên định: "Mẹ, mẹ và bố cũng không cần phải lo lắng, Ngọc Minh tuy không còn nữa, nhưng mẹ và bố vẫn là bố mẹ con, cả đời sẽ luôn như thế, con sẽ chăm sóc cho bố mẹ, cho bố mẹ an hưởng tuổi già, con chính là con trai của bố mẹ, mãi mãi là vậy!"

Mẹ tôi không hiểu rõ hàm ý thật sự trong lời nói này của anh rể, vừa thấy đau lòng lại vừa thấy cảm động, liên tục vỗ vào bàn tay của anh rể, không thốt nên lời.

Nhưng tôi biết cho dù giữa tôi và anh rể không có chuyện gì thì anh ấy vẫn sẽ thật lòng nói ra những câu ấy, anh nói được làm được, cuộc sống sau này của bố mẹ tôi sẽ không cần phải lo lắng nữa.

Nỗi đau mất con chỉ có thể nhờ vào thời gian mà dần nguôi ngoai đi thôi.

Anh rể đặt tên cho đứa bé gái là Hướng An An, mong nó sau này sẽ có thể bình an trưởng thành, còn con trai tôi, vì biết tôi sẽ giao nó lại cho Đào Tịnh Mẫn nên anh không đặt tên cho nó.

Rồi khi mọi người không để ý, anh rể chợt khẽ nói vào tai tôi một câu: "Bố của đứa bé là Mã Hàm Đông."

Tôi ngẩn người ra, sau đó liền hiểu, anh rể đã đi làm giám định huyết thống với đứa bé, kết quả này là điều mà chúng tôi đều mong muốn, tôi đột nhiên thấy nhẹ nhõm rất nhiều.

Như vậy thật là tốt.

Mẹ tôi sau khi biết chuyện tôi sẽ giao lại đứa bé cho Đào Tịnh Mẫn thì liền hỏi tôi đã suy nghĩ kĩ chưa, có thật lòng giao được con cho người khác không, tôi bình tĩnh trả lời rằng đã suy nghĩ kĩ rồi, bởi việc giao đứa bé cho Đào Tịnh Mẫn chính là để cứu bà ấy, tôi là mẹ đứa bé đương nhiên vẫn có thể sang thăm nó, giúp nuôi dưỡng nó trưởng thành.

Mẹ tôi nghe xong thì không nói thêm gì nữa, bởi cũng đã mất đi đứa con của mình, bà hiểu rất rõ nỗi đau của Đào Tịnh Mẫn, cảm thấy bà ấy thật sự cần có hi vọng để sống tiếp, chỉ là mẹ thấy thương cho tôi mà thôi.

Hơn một tháng sau, tình hình con trai tôi đã ổn định hơn, Đào Tịnh Mẫn nói muốn nhận nó về, tôi vốn định cho nó được bú sữa mẹ nhiều hơn, nhưng Đào Tịnh Mẫn nói bà ấy đã bán nhà rồi, muốn đưa thằng bé về quê nuôi dưỡng, em gái bà ấy ở quê sẽ giúp đỡ.

Nếu đã như thế thì tôi cũng không nói nhiều nữa, tôi cho con bú lần cuối cùng rồi đưa lại cho Đào Tịnh Mẫn.

Sữa của tôi rất nhiều, sau khi con tôi được đi rồi, tôi có thể cho Hướng An An bú, An An được bú sữa mẹ nên phát triển rất tốt.

Mỗi lần cho An An bú, tôi đều xem nó như con trai của mình, nhưng khi tỉnh táo lại thì liền bật khóc, nhớ con mình đến phát điên.

Bố mẹ tôi và anh rể, thậm chí bố mẹ của anh rể cũng rất lo lắng cho tôi, bởi họ biết trong thời gian ở cữ nếu không giữ tâm trạng tốt thì sẽ rất dễ bị trầm cảm, thậm chí muốn tự sát, thế nên họ đều luân phiên đến thăm tôi, sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn sẽ làm chuyện cực đoan.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 46: Người ta bàn tán về tôi


Thật ra tôi tuy rất đau lòng, nhưng không nghiêm trọng đến thế, chủ yếu chỉ là nhớ con thôi, cũng may còn có An An bên cạnh, cũng có tác dụng an ủi khá lớn về mặt tinh thần, đến khi An An được một trăm ngày tuổi thì tôi cơ bản đã bình thường trở lại rồi.

Buổi tiệc mừng trăm ngày tuổi của An An được tổ chức rất long trọng.

Tôi nghĩ ý của bố mẹ tôi và của bố mẹ anh rể là hoàn toàn giống nhau, đều cảm thấy gần đây việc đau lòng xảy ra quá nhiều rồi, thế nên cần tổ chức buổi tiệc cho An An thật hoành tráng, để mọi người được vui vẻ, quên đi đau thương.

Bố mẹ của anh rể có rất nhiều bạn bè, anh rể lại cũng có rất nhiều đồng nghiệp bạn bè và bạn học, thế nên khách đến rất đông, lại cộng thêm cả người quen ở quê của bố mẹ tôi, mọi người đều lũ lượt kéo đến, ngồi chật cả hai mươi bàn, thật sự vô cùng náo nhiệt.

Tôi tuy không phải mẹ ruột của An An, nhưng những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, mọi người đều biết cả, đều hiểu rằng chính tôi là người đã luôn chăm sóc cho An An, thế nên thái độ đối với tôi vô cùng ôn hòa, thậm chí là khâm phục, còn tôi thì lại cảm thấy hổ thẹn, bởi nếu họ biết việc đã xảy ra giữa tôi và anh rể thì chắc chắn sẽ không đối xử với tôi thế này.

Nhưng mọi việc trên đời chính là như thế, không thể tính toán rõ ràng được, tôi không phủ nhận tôi và anh rể đều đã sai, nhưng chúng tôi không phải là vô lương tâm, cũng đã cố hết sức làm những việc bản thân nên làm rồi.

Khi buổi tiệc kết thúc thì đã là bốn giờ chiều, bố mẹ tôi và bố mẹ anh rể đều theo chúng tôi cùng về nhà anh.

An An lúc ở nhà hàng được nhiều người bồng bế nên giờ rất mệt, ngủ rất ngon.

Sức khỏe của nó hồi phục rất tốt, giờ đã ăn được ngủ được, béo tròn mũm mĩm, khi không đói bụng thì chỉ yên lặng nhìn tôi, vô cùng ngoan ngoãn, ai nhìn cũng thích.

"Tử Mạt, hôm nay con vất vả rồi, qua đây ngồi xuống đi."

Hàn Nguyệt Như vừa cười vừa nói.

"Không sao đâu cô, con không mệt."

Tôi ngồi xuống cạnh mẹ tôi, "Mấy hôm nay con chỉ có ăn với ngủ, sắp biến thành lợn rồi, người mệt nhất chính là cô chú, ngoài việc chăm sóc con ra còn phải chăm sóc cho An An nữa, con chẳng làm gì hết, có gì mà vất vả chứ."

Bố mẹ tôi sau khi tôi xuất viện thì đã về quê, hôm nay nhân dịp buổi tiệc của An An mới quay trở lại đây.

Đã hơn hai tháng trôi qua, bố mẹ tôi cũng đã dần chấp nhận việc chị tôi ra đi, tuy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, tôi cũng thấy yên tâm hơn.

"Con nói gì thế?

Cô còn mong con biến thành con lợn con nữa là, phải béo thêm một chút nữa mới được!"

Hàn Nguyệt Như trước nay luôn nghiêm túc giờ cũng biết nói đùa, "Con gầy quá rồi, người ta ở cữ ai cũng béo tròn, con thì ngược lại, mãi mới thấy có chút thịt, con phải ăn nhiều vào mới được."

"Cảm ơn cô, con đã béo lên nhiều rồi, nếu còn béo hơn nữa thì sẽ khó coi lắm."

Tôi cười nói.

Anh rể ngồi bên cạnh cũng cười, ánh mắt nhìn tôi đầy âu yếm mà không có chút ngại ngần nào, thậm chí còn nắm lấy tay tôi, tôi giật mình, muốn rút tay ra nhưng không rút được, anh rể làm thế này là sao?

Người lớn hai nhà đều đang ở đây, anh ấy điên rồi à?

"Tử Mạt, hôm nay có rất nhiều thân bằng quyến thuộc của cả hai nhà đến, con có biết họ đều nói gì không?"

Hàn Nguyệt Như đột nhiên hỏi.

"Hả?"

Tôi sợ đến mức toàn thân nổi gai ốc, cố gắng rút tay ra, "Sao... sao ạ?"

Lẽ nào có người đã biết chuyện giữa tôi và anh rể nên đã bàn tán những chuyện khó nghe, khiến cô ấy biết được sao?

Trời ơi, chuyện này... chuyện này phải làm sao đây?

Bố mẹ tôi mà biết chuyện giữa tôi và anh rể thì chắc chắn sẽ nói chính tôi đã hại chết chị, thế thì tôi có ngàn cái miệng cũng không giải thích được!

Tôi vội vàng nhìn sang anh rể.

Nhưng anh rể thì vẫn cứ cười âu yếm, thậm chí còn có chút ngượng ngùng, thế này là sao?

"Tử Mạt, con đừng căng thẳng, thật ra bọn họ bàn tán cũng phải thôi."

Hàn Nguyệt Như xem ra không hề có chút tức giận nào, ngược lại còn có vẻ cảm khái, "Từ sau khi Ngọc Minh qua đời, con đã luôn nuôi nấng An An, người nào không biết còn tưởng con chính là mẹ ruột của nó đấy, Ngọc Minh là chị ruột của con, An An cũng như con gái con, nên bọn họ nói thế cũng không hề có ác ý gì, con đừng để trong bụng."

Trái tim đang đập dữ dội của tôi dần dần bình tĩnh trở lại, vừa rồi suýt nữa tôi đã ngất đi!

Nhưng khi nghe Hàn Nguyệt Như nói thì tôi liền hiểu, mọi chuyện không phải tệ như tôi nghĩ, tôi liền mau chóng điều chỉnh lại trạng thái, nhưng vẫn không biết nên nói gì, đành phải cười ngượng ngùng: "À, con... con không..."

Con người ta đúng là không nên làm chuyện xấu, nếu không lúc nào cũng sẽ lo lắng bị bắt thóp.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 47: Vẫn có được hạnh phúc


"Người thân hôm nay đến đều bảo rằng con rất tuyệt, tận tình chăm sóc An An như thế, lại còn bảo rằng chi bằng con làm mẹ của An An luôn đi, để tránh cho người khác sau này trở thành mẹ kế của nó, khiến nó phải khổ sở."

Hàn Nguyệt Như nói nửa đùa nửa thật.

Những lời này thật sự nằm ngoài dự liệu của tôi, khiến tôi không biết phải phản ứng thế nào: "À...

à... là vậy sao?"

Rốt cuộc cô ấy muốn nói gì?

Mẹ tôi chợt nắm tay tôi: "Tử Mạt, mẹ biết ý của mẹ và bà thông gia, có thể con sẽ không chấp nhận, nhưng mọi người cũng là vì nghĩ cho con và An An thôi, con xem bây giờ con chỉ có một mình, rất cô đơn, mẹ và bố con đều không yên tâm, chị con thì lại đi rồi, bỏ lại An An, nó rất đáng thương, nên nếu con và Thiên Phi mà kết hôn rồi cùng chăm sóc An An thì mọi người đều sẽ có thể yên tâm."

"Hả?"

Sự kinh ngạc và bất ngờ của tôi là không lời nào có thể diễn tả được, bố mẹ tôi và bố mẹ anh rể lại tán thành chuyện tôi kết hôn với anh rể!

Nghĩa là, anh rể vốn đã biết người lớn hai nhà đều không phản đối, thậm chí còn chủ động tác hợp chúng tôi, thế nên mới vui mừng như thế, mới không ngần ngại như thế ư?

"Tử Mạt, mọi người chỉ là nghĩ như thế thôi, chứ không phải bắt con phải đồng ý, nếu con không chịu thì mọi người cũng không miễn cưỡng."

Hàn Nguyệt Như có lẽ nhận ra vẻ kinh ngạc trên mặt tôi nên liền nói: "Cô biết con có thể sẽ cảm thấy lúc trước cô đối xử hơi hà khắc với Ngọc Minh, nên sẽ không chịu làm con dâu của cô..."

"Không không không!"

Tôi vừa lắc đầu vừa phẩy tay, "Cô à, cô đừng hiểu lầm, con không nghĩ như thế, hoàn toàn không có!"

Tôi lúc trước đúng là có cảm thấy Hàn Nguyệt Như đã tạo áp lực quá lớn cho chị tôi, cứ muốn chị tôi phải sinh con để nối dõi tông đường, thật sự có hơi quá đáng, nhưng thật ra vấn đề nằm ở chị tôi, Hàn Nguyệt Như không hề muốn chị tôi vì sinh con mà phải mạo hiểm tính mạng.

Mẹ tôi thở dài nói: "Tử Mạt, con cứ nghĩ thế này đi, con cũng biết ở quê mình, bọn trẻ đều gọi chị em của mẹ là mẹ, dì cũng giống hệt như mẹ vậy, con trai của con đã cho nhà họ Mã, con cũng phải cần một chỗ nương tựa có phải không?

Con là dì của An An thì sao có thể ngược đãi nó được?

Con làm mẹ của nó thì sẽ khiến mọi người yên tâm hơn bất kì ai làm mẹ của nó.

Có Thiên Phi chăm sóc con, mẹ và bố con cũng yên lòng, Thiên Phi là một người tốt, nó sẽ chăm sóc tốt cho con."

Nói xong mẹ tôi lại bật khóc, bố tôi đứng cạnh đó cũng rơm rớm nước mắt.

"Bố, mẹ, bố mẹ yên tâm!"

Anh rể bước đến nắm lấy tay tôi rồi trịnh trọng nói: "Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tử Mạt và An An, con đảm bảo họ sẽ mãi mãi được bảo vệ!"

"Thiên Phi, con đừng nôn nóng, Tử Mạt còn chưa đồng ý mà."

Hàn Nguyệt Như tuy nói như thế nhưng lại nhìn tôi bằng ánh mắt rất kì vọng, "Tử Mạt, con đừng tạo áp lực tâm lí cho mình, nếu con cảm thấy ngần ngại, không bằng lòng thì mọi người cũng sẽ không miễn cưỡng con, chờ sau khi An An dứt sữa rồi, nếu con muốn đi thì chẳng ai ép con ở lại cả."

"Con..."

Sự xấu hổ và cảm động của tôi nghèn nghẹn ở cổ, khiến tôi nhất thời không thốt nên lời.

Người lớn hai bên đều cảm thấy đã nợ tôi, cần tôn trọng ý của tôi, họ đầu ngờ được rằng đây lại chính là điều mà tôi mơ ước đã lâu mà chưa đạt được.

Tôi hiểu ý của Hàn Nguyệt Như, bà ấy cho rằng tôi nghĩ anh rể từng là chồng của chị, nếu bây giờ lại thành chồng của tôi thì trong lòng tôi sẽ thấy ngại, thật ra tôi đương nhiên sẽ không ngại, điều tôi lo lắng nhất chính là sự bàn tán của người ngoài.

Nhưng tôi không ngờ mọi người đều đồng ý việc này, hòn đá trong lòng tôi đã được gỡ đi, tôi còn có thể không đồng ý sao?

"Tử Mạt, con..."

"Con bằng lòng!"

Tôi vừa khóc vừa gật đầu, nhưng đây là những giọt nước mắt hạnh phúc, "Bố, mẹ, chú, cô, cảm ơn mọi người đã nghĩ cho con thế này, hiểu cho con thế này, con sẽ chăm sóc tốt cho An An, nó chính là con gái ruột của con, con nhất định sẽ..."

Nói đến đó thì tôi bật khóc nức nở, không thốt nên lời.

"Ngốc quá, khóc gì chứ?

Đây là chuyện vui mà."

Anh rể, à không, Thiên Phi ôm lấy tôi, dịu dàng lau nước mắt cho tôi, "Tử Mạt, những việc em làm vì anh, vì An An, anh đều ghi nhớ cả, sau này anh sẽ đối xử tốt với em, bù đắp cho em!"

Hàn Nguyệt Như liền mắng yêu: "Thằng bé ngốc này!

Nói cái gì mà bù đắp chứ?

Chỉ cần sống hạnh phúc là được rồi, hai đứa thành đôi thế này thì bố mẹ và bên thông gia sẽ vẫn là thông gia, thật sự quá tốt rồi."

Bố mẹ tôi cũng vừa lau nước mắt vừa cười, có thể nhận ra, họ cũng đã trút bỏ được tảng đá trong lòng.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 48: Áo ngủ gợi cảm


Những chuyện không vui đều đã qua, tôi không ngờ được rằng mình lại có thể dễ dàng nhận được sự thông cảm và chúc phúc của người lớn hai bên như thế, thế này có được xem là khổ tận cam lai không?

Tôi từng nhiều lần gọi điện cho Đào Tịnh Mẫn, rất muốn biết tình hình của con trai tôi, nhưng điện thoại của bà ấy luôn không gọi được, tôi cũng không biết bà ấy đã đi đâu, đã chạy đi hỏi hết những người quen của bà ấy, nhưng không ai biết quê của bà ấy ở chỗ nào, khiến tôi thấy vô cùng hụt hẫng.

Tôi biết Đào Tịnh Mẫn không muốn tôi cướp cháu của bà ấy nên mới đoạn tuyệt mọi quan hệ với tôi để có thể yên tâm hơn.

Thật ra nếu tôi thật lòng muốn tìm thì chắc chắn sẽ tìm được, vì về mặt pháp luật tôi hoàn toàn có quyền được biết về con trai mình, nhưng nghĩ đến tâm trạng đặc biệt khác người của Đào Tịnh Mẫn nên tôi đã không làm vậy, như thế cũng tốt, nếu không chắc chắn sẽ lại càng xảy ra nhiều chuyện nữa.

Có nhiều lúc tôi rất nhớ con trai tôi, nhưng dù sao tôi cũng chỉ mới ở bên cạnh nó có một tháng, mà thời gian công sức của tôi đều đổ dồn lên người của An An hết nên dần dần, nỗi nhớ con của tôi cũng nguôi ngoai đi, hoặc nói chính xác hơn chính là nó đã chuyển hóa, chuyển hóa sang sự quan tâm và thương yêu dành cho An An.

Tôi không biết tôi thế này rốt cuộc là dễ dãi, vô tâm hay là độc ác nữa, không nhớ đến con trai ruột của mình, nhưng tôi cảm thấy đây rõ ràng chính là kết cục tốt nhất.

Vào ngày sinh nhật một tuổi của An An, tôi và Thiên Phi đã tổ chức hôn lễ, anh tôn trọng ý kiến của tôi nên chỉ làm một đám cưới đơn giản, chúng tôi sau khi lấy giấy đăng kí kết hôn thì chỉ xếp vài bàn rồi mời bố mẹ tôi và vài người thân bạn bè thân thiết đến chúc mừng mà thôi.

Hôn lễ chẳng qua chỉ là một hình thức, hơn nữa chị tôi cũng chỉ mới mất được một năm, thế nên tôi cũng không muốn quá khoa trương, suy cho cùng thì trong lòng tôi vẫn cảm thấy áy náy với chị, có thể đơn giản được thì cứ đơn giản vậy.

"Bà xã, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta!"

Thiên Phi sau khi tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm leo lên giường, hai mắt sáng rỡ, "Quang minh chính đại!"

Tôi vừa thấy buồn cười lại vừa thấy xấu hổ: "Anh nói gì thế?

Người ta cười cho đấy."

"Có ai nghe thấy đâu mà sợ?"

Thiên Phi cởi quần áo của tôi ra, "Đêm xuân ngắn ngủi, đừng nói nữa, mau làm thôi!"

"Em còn chưa tắm mà, anh vội cái gì?

Chờ em một chút, em tắm nhanh thôi."

Tôi vội vàng xuống giường chạy vào phòng tắm, tim đập rất dữ dội.

Tuy đây không phải lần đầu của tôi và anh, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hồi hộp, có lẽ là vì cuối cùng cũng có thể làm chuyện đó với anh với tư cách là một người chồng quang minh chính đại nên tôi càng mong đợi hơn.

"Bà xã, anh có quà tặng em!"

Thiên Phi đột nhiên lấy một cái hộp từ trong tủ quần áo, "Em tắm xong thì mặc vào nhé."

"Là gì thế?

Áo ngủ sao?"

Tôi thắc mắc hỏi.

"Em mặc vào là được."

Thiên Phi vẫn tỏ ra rất bí ẩn.

Tôi không để ý, liền cầm lấy vào phòng tắm.

Một lát sau, tiếng tôi vang lên bên trong: "Hướng Thiên Phi, anh là đồ vô duyên!"

Đó là một bộ áo ngủ mỏng tang đầy gợi cảm, thật sự rất mỏng, có thể nói là hoàn toàn trong suốt, chỉ có chút hoa văn che đi ba chỗ nhạy cảm, nhưng lại càng khiến người ta tưởng tượng nhiều hơn.

Thiên Phi từ lúc nào lại biến thành tên biến thái thế này?

Anh ấy lại cười rất đắc ý: "Do chính tay anh chọn đấy, có đẹp không?

Anh rất mong chờ nhìn thấy em mặc nó lên người, come on baby!"

"Thôi đi!"

Tôi thấy mặt mình nóng bừng, "Ai thèm mặc thứ đồ quỷ này chứ?"

"Bà xã đừng làm mất hứng mà!

Mau mặc đi, anh đã phải chọn rất lâu đấy!"

"Không mặc!"

"Bà xã!"

"Không!"

"Bà xã!"

"..."

Kết quả cuối cùng, tôi đành phải thỏa hiệp, mặc lên người bộ đồ ngủ quỷ quái ấy, từ trong phòng tắm bước ra, không biết đặt tay ở đâu, cũng không dám nhìn Thiên Phi: "Có phải là... rất xấu không?

"Không, rất đẹp là khác!"

Thiên Phi lao đến ôm chầm lấy tôi rồi hét lên: "Bà xã, em gợi cảm quá, em đúng là đại diện cho từ gợi cảm đấy!

Ôi, trời ơi, anh muốn em mặc bộ đồ này mãi thôi!"

"Nhỏ tiếng thôi!"

Tôi vừa cười vừa nói, gục mặt xuống vai anh, "Đừng đánh thức bố mẹ với An An!"

"Không sao đâu, phòng ngủ này cách âm tốt lắm, đêm nay chúng ta có thể tung hoành!"

Thiên Phi đặt tôi xuống giường rồi hôn thắm thiết.

Tôi cũng hoàn toàn thả lỏng, ôm lấy cổ anh rồi hôn lại.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 49: Không còn ngần ngại nữa


Chúng tôi giờ đã là vợ chồng hợp pháp, cho dù có làm gì thì cũng không cần phải ngần ngại nữa, cảm giác này trước đây không thể so sánh được.

Áo ngủ của tôi quá mỏng, thà không mặc còn hơn, Thiên Phi vuốt ve tôi bên ngoài lớp áo còn kích thích hơn cả trực tiếp chạm vào da thịt tôi, tôi vừa run rẩy vừa khẽ rên lên, vô cùng chờ đợi.

"Càng ngày càng gợi cảm rồi, bé con."

Thiên Phi khẽ cười rồi dùng răng cắn vào dây áo ngủ tôi, từ từ kéo ra.

Cảm giác này thật kì diệu, tôi không thể hình dung nổi, chỉ cảm giác như máu toàn thân đều như đang muốn sôi sục lên, không biết Thiên Phi học ở đâu ra những chiêu này!

"Tử Mạt, cuối cùng anh đã có thể ở bên em rồi!"

Thiên Phi hôn lên bầu ngực căng tròn do đang cho con bú của tôi, nghịch ngợm nhũ hoa của tôi, thấy tôi run lên như bị điện giật, anh càng ra sức hơn, "Em không biết đâu, khi người lớn hai nhà bảo anh hãy kết hôn với em, anh đã mừng đến phát điên!

Anh hoàn toàn không thể tin được có thể nhận được sự chúc phúc của người lớn hai bên, anh thấy như mình đang nằm mơ, cứ luôn cảm giác như mình đang nằm mơ, cho đến khi anh thật sự có được em thế này!"

"Em cũng thế!"

Tôi ôm chặt cánh tay anh, cảm nhận anh, "Em cũng không ngờ... a..."

Thiên Phi khẽ cắn vào nhũ hoa bên trái của tôi, sau cơn đau nhẹ là một cảm giác tê dại khiến tôi chẳng mấy chốc mà bủn rủn.

"Tử Mạt, chúng ta thật sự rất may mắn!"

Thiên Phi lột áo ngủ của tôi ra rồi vừa vuốt ve vừa ấn nhẹ vào vùng nhạy cảm của tôi, "Chúng ta nhất định phải sống hạnh phúc bên nhau!"

"Phải..

A..."

Tôi trừng mắt nhìn Thiên Phi, "Anh là đồ xấu xa, anh chỉ biết ức hiếp em...

Em..."

Mỗi lần tôi định nói gì đó thì Thiên Phi lại dùng lực bóp mạnh khiến tôi không thể kháng cự, cảm giác kích thích ấy khiến tôi không thể nói được một câu hoàn chỉnh, còn anh ấy thì cứ liên tục cười nham hiểm, rõ ràng là đang cố ý.

"Em cũng đến ức hiếp anh đi."

Thiên Phi rất đắc ý, "Anh chờ."

"Anh chờ đó...

A..."

Thiên Phi đưa một ngón tay tiến vào cơ thể tôi, tôi hệt như sợ anh ấy sẽ rút ra, liền mau chóng co lại, hối hả muốn được nhiều hơn.

"Tử Mạt, anh yêu em!"

Thiên Phi từ từ cho thêm một ngón tay nữa, vừa hôn tôi vừa thở hổn hển, có vẻ cũng không kiềm được nữa rồi, "Anh yêu em, Tử Mạt!"

"Em cũng yêu anh, Thiên Phi...

Ưm..."

Thiên Phi dùng lực mạnh mẽ tiến vào, tôi phát lên tiếng thở đầy khoan khoái, mở rộng cơ thể tiếp nhận anh.

Anh vô cùng dũng mãnh và hưng phấn, tôi thậm chí có thể cảm nhận được khi cây gậy của anh tiến vào bên trong tôi, sự ma sát từ huyết quản căng đầy ấy mang lại cho vùng nhạy cảm của tôi một cảm giác như bị điện giật nhẹ, vừa hay lại đủ cho tôi thỏa mãn và chờ đợi vô tận.

Đêm đó chúng tôi đã điên cuồng hết mình, đủ mọi tư thế, từ trên giường xuống đất, sau đó sau khi cả hai đã thỏa mãn, vào phòng tắm rửa sạch sẽ xong thì lại lâm trận một lần nữa, khiến cho cả phòng ngủ và phòng tắm trở thành một mớ hỗn độn.

Khi cả hai chúng tôi đều sức cùng lực kiệt ngủ thiếp đi thì đã là ba giờ sáng.

Ngày hôm sau, khi thức dậy, nhìn thấy cả phòng ngủ trở thành bãi chiến trường, cả tôi và Thiên Phi lúc đầu đều ngẩn người ra, sau đó quay sang nhìn nhau bật cười nắc nẻ.

Mẹ chồng tôi chợt gõ cửa ở bên ngoài, giọng điệu vừa trách móc lại vừa buồn cười: "Hai con sâu lười đã dậy chưa?

Còn không mau xuống ăn cơm đi, sắp trưa rồi đấy!"

Chúng tôi liền quay sang nhìn nhau ngượng ngùng rồi đồng loạt lên tiếng đáp lại, sau đó vào trong tắm rửa thay quần áo rồi xuống ăn cơm.

Ngày tháng cứ trôi qua đầy hạnh phúc và kì vọng như thế, bố mẹ chồng và chồng tôi đều không cho tôi đi làm, bảo tôi cứ ở nhà chăm sóc cho An An, trò chuyện với bố mẹ, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm là được.

Tôi tuy ở nhà cả ngày nhưng không hề giống như mấy bà nội trợ khác, cả ngày đầu bù tóc rồi, không học hỏi gì mà ngược lại, ngày nào tôi cũng ăn mặc rất gọn gàng, trang điểm tươi tắn, tôi còn học cắm hoa, may vá, làm mộc, mỗi ngày còn dành chút thời gian để đọc sách, tóm lại tôi luôn tâm niệm, phụ nữ cho dù không đi làm thì cũng không được bỏ mặc việc học hỏi và tiến bộ, nếu không sẽ không thể hạnh phúc được.

Quả nhiên, sự kiên trì ấy không hề lãng phí, tất cả mọi người quen của tôi đều bảo rằng, trông tôi còn rực rỡ hơn, có khí chất hơn nhiều so với lúc chưa kết hôn, Thiên Phi càng không hề có chút không hài lòng nào với tôi, ngày nào cũng về sớm, không bao giờ động lòng với người phụ nữ khác, không cần nói cũng biết, chuyện này ngoài việc anh ấy thật lòng yêu tôi ra còn nhờ vào chính bản thân tôi nữa.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 50: Đoạn kết


Kết hôn được một khoảng thời gian thì bố mẹ chồng trở về nhà của họ, chỉ còn tôi và An An ở nhà, tôi thường đưa con bé đi các lớp học thiếu nhi để nó làm quen với nhiều người, còn thường xuyên kể chuyện cho nó, con bé rất thích ở cùng tôi, dù đang làm việc riêng cũng cứ liên tục gọi mẹ, đáng yêu không chịu được.

Cảm giác này thật kì lạ, có một người dựa vào bạn, tin tưởng bạn, cho dù bạn có đi đâu thì cũng luôn có một cái đuôi bám theo, sẽ khiến bạn vừa cảm thấy vất vả nhưng lại vừa cảm thấy tràn đầy hi vọng cho tương lai.

Ngày tháng cứ thế trôi đi cho đến khi tôi lại có thai một lần nữa, lần thai kì này trải qua rất bình an, đến ngày sinh nở, bố mẹ chồng tôi và Thiên Phi lập tức đưa tôi đến bệnh viện.

"Sao rồi?

Bác sĩ đều là những người giỏi nhất chứ?"

Tôi nghe tiếng mẹ chồng tôi nói chuyện với Thiên Phi ở bên ngoài, giọng nói vô cùng căng thẳng run rẩy.

Lần này tôi mang thai đôi nên bụng rất to, hơn nữa hiện giờ chỉ chưa đầy chín tháng mà đã có hiện tượng lâm bồn, thế nên mẹ chồng rất lo lắng.

Thiên Phi liền bảo: "Mẹ, mẹ yên tâm, trình độ y học của bệnh viện này là cao nhất, bác sĩ cũng là giỏi nhất, chắc chắn sẽ không sao đâu."

"A di đà Phật, xin hãy phù hộ..."

Mẹ chồng tôi trước nay là người không tin thần phật, nhưng bây giờ cũng bắt đầu niệm bồ tát, có thể thấy bà ấy đang lo lắng sợ hãi biết chừng nào.

"Mẹ, mẹ ngồi đi, còn chưa bắt đầu mà, bác sĩ nói Tử Mạt vẫn chưa được vào phòng sinh, mẹ để cô ấy yên tĩnh một chút."

"Con nhất định phải nói với bác sĩ, ngộ nhỡ có chuyện gì thì phải cứu Tử Mạt, không được để giống như Ngọc Minh nữa, có biết chưa?"

Giọng mẹ chồng tôi run run.

"Mẹ đừng nói lung tung, sẽ không có nguy hiểm gì đâu, bình thường thì sinh đôi đều sẽ sinh sớm một chút, đây không phải sinh non, Tử Mạt luôn đi khám thai đều đặn, mọi việc đều bình thường, mẹ đừng nói bậy."

Thiên Phi mắng cả mẹ chồng tôi, anh ấy rõ ràng cũng rất rối.

Lời của mẹ chồng lại khiến tôi trào nước mắt, việc xảy ra với chị tôi đối với bà ấy mà nói chắc chắn là một cú sốc lớn, nếu không thì một người xem trọng cháu như bà ấy sẽ không thể nói một câu như thế.

Tuy bà rất thương An An, nhưng tôi biết, trong lòng bà vẫn mong tôi sinh con trai thì mới có thể mãn nguyện được.

Lúc trước, khi tôi khám thai đã từng lén hỏi thăm bác sĩ, bởi trước đây tôi cũng là bác sĩ ở đây, là người quen nên bác sĩ đã cho tôi biết tôi mang thai hai đứa bé trai.

Nhưng tôi không vội nói cho mẹ chồng biết, bởi loại kiểm tra này có nhiều lúc cũng không chính xác, ngộ nhỡ nói ra rồi, đến lúc sinh lại là con gái thì chẳng phải sẽ khiến cho mẹ chồng tôi mừng hụt sao?

Nếu thật sự là hai đứa bé trai thì mẹ chồng tôi sẽ vui mừng khôn xiết.

Thế nên trong lúc đang rất đau đớn thế này, tôi vẫn cảm thấy rất vui.

Thiên Phi nói bố mẹ tôi cũng đang trên đường đến, có lẽ sẽ đến vừa kịp lúc tôi sinh con, nghĩ đến việc những người thương yêu và quan tâm mình đều đang ở bên cạnh, tôi không còn thấy sợ chút nào nữa, ngược lại cảm thấy rất tự tin mình có thể sinh con thuận lợi.

"A di đà Phật, xin hãy phù hộ, a di đà Phật!"

Mẹ chồng tôi cứ liên tục cầu nguyện.

Giọng nói nũng nịu của An An chợt vang lên: "Bà nội, con muốn gặp em trai, bà nội!"

Tôi không nhịn được mà bật cười.

An An đã hơn hai tuổi, nói năng đã rất rõ, khi biết tôi đến bệnh viện sinh em cho nó thì đã luôn huyên thuyên.

An An rất xinh đẹp, nét mặt rất giống chị tôi, cho dù là tôi hay là mẹ chồng và Thiên Phi, hay là bố mẹ tôi thì cũng đều rất cưng chiều nó, chỉ sợ nó gặp uất ức, có thể nói nó được hưởng hết mọi sự thương yêu trên đời, hệt như một công chúa nhỏ vậy.

Tuy nhiên, chúng tôi tuy rất thương yêu nó nhưng không đến nỗi quá cưng chiều, vẫn giáo dục rất nghiêm túc, thế nên con bé không hề ngỗ ngược mà lại vô cùng ngoan ngoãn.

Có lẽ tất cả đứa con gái trên đời đều bám mẹ nhiều hơn, thế nên người An An thương yêu nhất vẫn là tôi, chỉ cần tôi có ở nhà thì nó sẽ luôn trèo vào lòng tôi, cho dù không làm gì, chỉ ngồi yên ở đó thôi nó cũng chịu, một đứa con gái ngoan như thế thì tôi sao có thể không thương?

"Ừ ừ, mẹ sẽ sinh em trai, nhưng cũng có thể là em gái, đứa nào cũng được."

Mẹ chồng tôi dỗ dành An An.

"Em gái."

An An chưa hiểu điều này, chỉ nói lại theo người lớn.

Khi đến lúc sinh nở, tôi liền được đưa vào phòng sinh, do biết được có rất nhiều người đang động viên tôi, cổ vũ tôi, chờ đợi tôi, lại công thêm tôi đã mang thai lần hai, bản thân lại là bác sĩ, biết mình cần phải làm gì, thế nên lần sinh nở này của tôi vô cùng thuận lợi, chỉ đau chưa đến năm mươi phút là đã sinh ra hai bé trai, mẹ tròn con vuông.

Hai đứa bé được đưa vào phòng bệnh, còn tôi vẫn ở phòng sinh quan sát thêm hai tiếng nữa, sau khi mọi chuyện bình thường cũng quay về phòng bệnh.

"Tử Mạt, cảm ơn con, Tử Mạt!"

Mẹ chồng tôi mừng đến mức hoàn toàn không còn dáng vẻ như bình thường nữa, trông như sắp nhảy cẫng lên vậy, "Con đã sinh hai đứa con trai, con đã sinh cho mẹ hai đứa cháu trai!

Tử Mạt, con đúng là đại công thần của nhà ta, ha ha!"

Tôi rất mệt, nhưng nhìn thấy vẻ vui mừng của mẹ chồng thì có vất vả mấy cũng đáng: "Mẹ đừng nói như vậy, con mà là công thần gì chứ, người ta nghe sẽ cười đấy."

Bố mẹ tôi cũng đã đến, đều đang đứng quanh giường ngắm bọn trẻ, vừa cười tít mắt vừa bàn luận.

Cũng may tôi sinh hai đứa, bố mẹ tôi và bố mẹ chồng tôi mỗi bên ôm một đứa, không cần tranh giành.

Thiên Phi bế An An đến cạnh giường của hai em trai ngắm một chút rồi giao An An lại cho mẹ chồng tôi, đến bên cạnh hôn tôi rồi âu yếm nói: "Bà xã, em vất vả rồi, từ nay về sau cứ giao cho anh, anh sẽ làm cho bốn mẹ con em càng hạnh phúc hơn!"

Tôi nhấc đầu hôn lên môi anh: "Ừm, em biết, em luôn thấy hạnh phúc mà!"

Cho dù đã trải qua chuyện gì thì đây chính là đoạn kết, rõ ràng là đoạn kết tốt nhất, tôi sẽ luôn mang trong lòng sự biết ơn sâu sắc để cùng sống bên cạnh những người mà tôi thương yêu!
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom