Lãng Mạn Tình Yêu Trong Sáng

Tình Yêu Trong Sáng
Chương 20: Nằm trơ như khúc gỗ


Điều nực cười hơn chính là, chồng tôi tuy đã đưa thẻ ngân hàng cho tôi, nhưng nếu tôi mà động vào chỉ một hào thôi (anh ta sẽ nhận được tin nhắn ngân hàng thông báo), thì anh ta sẽ lập tức hỏi tôi đã tiêu vào việc gì, rồi sẽ liên tục nói chuyện đó không cần thiết, đừng nên tiêu tiền, phải biết tiết kiệm.

Thế thì còn có ý nghĩa gì?

Tôi trước nay không phải loại người tiêu xài hoang phí, sau khi kết hôn, quần áo mà tôi mua không bao giờ vượt quá một trăm đồng, mỹ phẩm cũng là loại rẻ tiền nhất, thế còn chưa đủ sao?

Đây đâu phải là giao cho tôi quản lí tà chính, hoàn toàn chỉ là hình thức mà thôi, hôm trước tôi vì sự chân thành của anh ta mà cảm động, nhưng chỉ vài ngày sau thì cảm tình ấy đã mất hết.

Nói khó nghe một chút thì chồng tôi và mẹ chồng chính là chó không thể bỏ ăn xương, họ không hề thật lòng với tôi.

Khi chồng tôi vào trong cơ thể tôi, tôi hoàn toàn chẳng có chút cảm xúc gì, thậm chí còn không ngại xấu hổ mà tưởng tượng rằng mình đang làm chuyện đó với anh rể, tưởng tượng đến khoái cảm mãnh liệt mà anh rể đã mang lại cho tôi, tự tìm sự an ủi trong lòng mình.

Tôi cứ nằm im bất động, để mặc cho chồng tôi hành sự, anh ta là loại người hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của tôi mà chỉ biết nghĩ cho mình, khi làm chuyện đó, anh ta chỉ biết dùng lực, dùng lực rất mạnh, khiến cho tôi rất đau, không hề có chút hứng thú nào.

"Tử Mạt, sao em trơ như khúc gỗ thế?"

Sau khi xong xuôi, Mã Hàm Đông lập tức rút ra, "Có phải em không bằng lòng làm với anh không?"

Chắc anh ta cũng chẳng có khoái cảm gì, chẳng qua chỉ là muốn trút ra một chút thôi.

Tôi xoay người nhắm mắt: "Em đã bảo là em rất mệt, không muốn làm, nhưng anh cứ đòi làm, giờ em chỉ muốn ngủ thôi, chẳng muốn động một ngón tay nữa."

Mã Hàm Đông nằm thở sau lưng tôi một lúc rồi xuống giường vào nhà vệ sinh.

Tôi vốn rất muốn ngủ, nhưng sau khi bị chồng vật một trận thì không còn thấy buồn ngủ nữa, chợt cảm thấy cơ thể mình rất bẩn, giống hệt như đang thấy có lỗi với anh rể vậy, thật là buồn cười!

Sau khi Mã Hàm Đông ra ngoài, tôi lập tức chạy vào nhà vệ sinh, tắm suốt nửa tiếng, tôi chà rửa đến mức làn da đỏ lên, suýt bật máu thì mới dừng lại.

Mấy hôm sau, mẹ chồng tôi bảo tôi về nhà chị, bà ấy vẫn rất muốn tôi mang lương gấp đôi về nhà, nhưng tôi không muốn đi chút nào, bởi tôi không biết làm sao đối diện với anh rể.

Nhưng nếu tôi kiên quyết không đi thì mẹ chồng chắc chắn sẽ giận rồi nói với chồng tôi, chúng tôi sẽ lại cãi nhau, lại càng khiến cho họ nghi ngờ, thế nên tôi đành phải đồng ý.

Mấy ngày này tuy tôi không qua nhà chị, nhưng chị thì lại liên tục gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi hãy đồng ý chuyện mang thai hộ, cho dù tôi có từ chối thế nào thì chị cũng không nghe, tôi cảm thấy chứng trầm cảm của chị đã rất nghiêm trọng, nếu không mau chóng chữa trị thì e sẽ có hậu quả nghiêm trọng.

"Tử Mạt, có phải em muốn Thiên Phi hôn với chị không?"

Chị vừa gặp tôi đã ném cho tôi một "quả lựu đạn."

Tôi kinh ngạc đến mức toát mồ hôi đầm đìa: "Sao?

Chị... sao chị lại nói thế...?"

Lẽ nào anh rể đã nói chuyện hôm đó cho chị biết?

Anh rể cau mày: "Ngọc Minh, em đang nói gì thế?

Tử Mạt sao có thể muốn như thế được?"

Dứt lời, anh quay sang nhìn tôi khẽ lắc đầu, tỏ ý mình chưa hề nói gì cả.

Tôi lập tức thấy yên tâm, cảm thấy có lỗi với chị: "Chị, em thật sự không có, chị nghĩ nhiều rồi."

"Thế thì sao em ấy lại không đồng ý sinh con cho chúng ta?"

Chị giận dữ trừng mắt nhìn tôi: "Em hoàn toàn không muốn chị và Thiên Phi có con đúng không?

Em chính là không chấp nhận chuyện chị có con!"

"Chị à, em chỉ là vì đang nghĩ cho hai nhà chúng ta thôi."

Tôi kiên nhẫn khuyên nhủ: "Chuyện mang thai hộ là có thể, nhưng không nhất định phải là em, có rất nhiều bà mẹ mang thai hộ của các tổ chức chính quy cho anh chị chọn mà, hơn nữa em và chồng em cũng đang chuẩn bị có con, em không thể nào mang thai hộ cho anh chị được."

Anh rể vội vàng quay sang nhìn tôi, môi mở ra nhưng liền lập tức ngậm lại, bàn tay run run.

Tôi đành phải tự ép mình không nhìn anh ấy.

"Nhưng người khác chị không yên tâm, chị chỉ yên tâm giao cho em thôi."

Chị xuống nước cầu xin tôi: "Tử Mạt, cầu xin em giúp cho chị được không?

Em vẫn còn trẻ mà, đừng vội sinh con làm gì, cứ giúp chị sinh con trước đã rồi hẵng có con được không?

Chị cũng không biết mình có thể có thai nữa hay không nữa, nếu chị mang thai được thì đã không làm phiền em rồi, em giúp chị một lần đi."

"Em..."

Tôi thật sự thấy khó xử, cho dù tôi đồng ý thì cũng phải về bàn lại với chồng và mẹ chồng, nếu họ không đồng ý thì lúc đó sẽ lớn chuyện, vậy thì hai nhà, bao gồm cả nhà mẹ tôi và nhà mẹ chồng chị tôi đều sẽ khó nhìn mặt nhau.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 21: Tôi lập tức mềm lòng


"Ngọc Minh, anh cảm thấy việc này cần phải thương lượng với bố mẹ hai nhà rồi hẵng quyết định, em thấy được không?"

Anh rể khuyên nhủ.

Chị tôi bĩu môi, tuy vẫn không bằng lòng lắm nhưng rõ ràng chị ấy vẫn nghe lời của anh rể, không nói thêm gì nữa.

Ăn cơm trưa xong, chị như thường lệ lại đi ngủ trưa, tôi dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ xong thì cảm thấy nóng toát hết mồ hôi, định vào phòng tắm tắm một cái cho mát.

Khi tôi đang thoa xà phòng khắp người thì cửa nhà tắm chợt bật mở, anh rể bước vào trong rồi chốt cửa lại.

"A!"

Tôi khẽ kêu lên, theo phản xạ lấy tay che ngực rồi xoay người lại, "Anh rể, anh.. sao lại vào đây?

Mau đi ra ngoài!"

Tôi cũng đã quen với việc bình thường anh rể không có nhà, nên khi tắm đều không chốt cửa mà chỉ gài hờ để tiện nghe động tĩnh của chị trong phòng ngủ.

"Tử Mạt, những lời em nói vừa rồi là thật lòng sao?"

Anh rể hoàn toàn không quan tâm việc toàn thân tôi đang đầy xà phòng mà ôm chầm lấy tôi, nắm chặt cằm tôi bắt tôi phải ngửa mặt lên.

Tôi vừa giận vừa hốt hoảng, nhưng bị ôm như thế này thì sẽ không bị anh ấy nhìn thấy cả cơ thể, thế nên tôi đành phải ôm chặt anh ấy hơn, trong đầu thấy rất rối: "Lời... lời nào?"

"Em muốn có con với chồng em sao?"

Hơi thở anh rể không còn ổn định, có thể nhận ra anh đang thật sự rất giận, ánh mắt đầy tổn thương, "Em muốn có con với chồng em sao?

Tại sao lại như vậy?"

Tôi mím chặt môi, không nói gì.

Tôi rất muốn nói một lời tàn nhẫn rằng, việc tôi muốn có con với chồng tôi là một việc hết sức bình thường và hợp lí, để cắt đứt hoàn toàn ảo tưởng của anh rể đối với tôi, nhưng nhìn thấy anh ấy vừa giận dữ lại vừa buồn bã thế này, tôi thật sự không nỡ.

Tôi thật sự không thể sống tiếp với chồng tôi nữa, thế thì làm sao có thể có con với anh ta?

"Em chỉ muốn lừa Ngọc Minh thôi đúng không?"

Anh rể chợt mừng rỡ, "Em hoàn toàn không yêu chồng em nữa, cũng không muốn có con với cậu ta, có phải không?

Tử Mạt, em làm anh sợ chết đi được..."

Vừa nói, anh vừa hôn tôi mạnh mẽ, hôn rất điên cuồng, hệt như một trận cuồng phong bão táp, cứ nút chặt lấy môi tôi, đưa lưỡi vào sâu bên trong, khiến tôi không thể thở nổi.

"Ưm..."

Tôi cảm thấy đầu mình nóng lên, vội đẩy mạnh anh rể ra, "Đừng...

Anh mau ra ngoài đi!

Chị còn đang ở trong nhà, nếu chị ấy nhìn thấy thì..."

Rõ ràng biết thế này là không đúng, nhưng tại sao thái độ của tôi không thể cứng rắn hơn, không thể từ chối triệt để hơn mà lại cứ càng ngày càng lún sâu thế này?

Lẽ nào tận trong xương tủy tôi chính là một người phụ nữ xấu xa thế này sao?

"Cô ấy đang ngủ..."

Anh rể lại ôm chặt tôi, vuốt ve khắp người tôi, "Tử Mạt, anh nhớ em, anh rất muốn được cùng em..."

Tôi lập tức mềm lòng.

Bàn tay của anh rể hệt như có ma lực, mỗi lần anh ấy vuốt ve tôi thế này tôi đều cảm thấy như có một ngọn lửa bùng lên trong người mình, thiêu rụi hết toàn bộ lí trí của tôi, khiến tôi chỉ muốn phát điên.

"Anh rể, em... em phải làm sao?"

Tôi bất lực ngửa đầu ra sau, trước mắt mơ hồ, "Em không muốn thế này, nhưng mà em... em không khống chế nổi bản thân mình, sao anh lại làm thế này?

Chúng ta cứ như trước không được sao?"

"Bởi vì anh yêu em, Tử Mạt!"

Anh rể cũng cởi nút áo của mình ra rồi áp má tôi vào bộ ngực săn chắc của anh, "Tử Mạt, em lắng nghe tim anh đi, xem nó đập nhanh thế nào!

Anh cảm thấy mình sắp chết rồi, nhưng anh lại thích thế này!

Em nghe đi, tim anh đập là vì em..."

Thình thịch, thình thịch...

Tim của anh rể quả nhiên đập rất nhanh và mạnh, thật sự là vì tôi sao?

"Tử Mạt, em có yêu anh không, dù chỉ một chút thôi?"

Anh rể chợt nâng mặt của tôi lên hỏi bằng giọng dịu dàng nhưng không tự tin, "Em có yêu anh một chút nào không?

Trả lời anh đi."

Tôi run rẩy, phải nắm chặt cổ áo của anh rể mới không bị ngã, rơi lệ gật đầu nói: "Có, em yêu anh, anh..."

Sau đó tôi không nói được gì nữa, bởi anh rể đã hôn tôi, khiến tôi không thở nổi.

Tôi không dám lớn tiếng, thậm chí không dám cử động vì sợ bị chị nhìn thấy, nhưng tôi lại muốn anh rể cho tôi điều mà tôi muốn, cảm giác mâu thuẫn ấy cứ xoay vần trong đầu, khiến tôi không thể suy nghĩ được gì.

"A...

Đừng..."

Tôi đột nhiên khẽ kêu lên, không tin nổi mà mở to mắt, anh rể đột nhiên...

đột nhiên nhấc tôi đặt lên bồn rửa mặt rồi nâng chân tôi lên, dùng lưỡi liếm vào vùng nhạy cảm của tôi!

Tuy tôi đang tắm, nhưng anh rể làm vậy có hơi...

"Đừng sợ, Tử Mạt, anh bằng lòng làm thế này vì em."

Anh rể giữ chặt chân tôi, không cho tôi thoát mà tiếp tục làm.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 22: Mũi dùi đánh lửa


Trước nay chưa từng có một cảm giác mãnh liệt như thế xông vào người tôi, tôi ngửa người ra sau thở gấp, trước mắt sáng lên rồi lại tối sầm, tối sầm rồi lại sáng lên, có cảm giác như đang cưỡi mây bay lên chín tầng vậy.

"Tử Mạt, em đúng là rất mẫn cảm."

Anh rể ngồi dậy đưa ngón tay thon dài cho tôi xem rồi khẽ cười, "Mới đó mà em đã có cảm giác, lại ướt rồi."

"Đừng nói..."

Tôi cảm thấy xấu hổ chết được, vội vàng úp mặt vào vai anh rể, "Anh đừng nói nữa..."

Anh rể hôn lên mái tóc ướt sũng của tôi, ôm chặt lấy hông tôi rồi tiến vào trong một cách không do dự.

"Ưm..."

Tôi rùng mình, cảm giác lạnh lẽo của bồn rửa mặt khiến tôi không thoải mái, tôi liền theo bản năng lấy hai chân quặp lấy hông của anh rể, dùng lực bám chặt lấy anh ấy.

Anh rể cũng phát ra tiếng thở sung sướng, ôm lấy tôi rồi dùng lực hông chuyển động, mỗi lần vào sâu trong cơ thể tôi lại mang lại cho tôi một sự thỏa mãn tuyệt đỉnh.

Tôi mím chặt môi, không dám phát ra tiếng, nhưng khoái cảm càng mãnh liệt lại càng khiến tôi không kiểm soát được, đành phải cắn chặt lấy vai của anh rể để tránh lên tiếng, chỉ có thể phát ra những tiếng "ư ư" từ trong cổ họng, chắc có lẽ chị sẽ không nghe thấy chứ?

Anh rể sau khi "tấn công" tôi thì không rời ra, cứ giữ nguyên tư thế đó mà bế tôi ngồi vào bồn tắm rồi mở vòi nước, làn nước ấm từ từ bao trùm cơ thể chúng tôi, cảm giác ấm áp khiến tôi thấy dễ chịu, tôi mở miệng ra hít một hơi thật sâu.

"Em cắn mạnh quá, cún con."

Anh rể khẽ cười.

Lúc này tôi mới nhận ra, vai của anh rể đã bị tôi cắn đến mức có một dấu răng tím bầm, rớm máu, tôi lập tức áy náy nói: "Em xin lỗi, em không cố ý..."

"Không sao, có cắn mạnh hơn cũng không sao, Tử Mạt, anh thích dáng vẻ hiện giờ của em."

Anh rể khẽ vuốt mặt tôi, "Thật là đẹp."

Mặt tôi lại càng nóng bừng lên, tôi thừa nhận tôi rất thích nghe anh rể nói thế này, lúc này tôi thậm chí đã quên mất việc chị tôi nếu biết tôi và anh rể làm chuyện này thì sẽ giận bao nhiêu, buồn bao nhiêu.

"Tử Mạt, anh yêu em, anh muốn ở bên em, không ai có thể ngăn cản chúng ta!"

Anh rể sau khi nói một câu như tuyên thệ thì liền ấn vai tôi xuống, nửa thân dưới của tôi chìm xuống nước, anh ấy cũng ấn xuống, vào sâu đến mức tôi không thể tưởng tượng.

"A..."

Sự kích thích mãnh liệt ấy khiến tôi không kiềm được mà hét lên, rồi liền vội vã cắn chặt tay anh, ngực chợt ưỡn cao, "Không..."

Quá sâu rồi, tôi không chịu nổi, cảm giác như anh rể đã đâm xuyên qua người tôi vậy!

"Anh biết em thích thế này mà, Tử Mạt..."

Anh rể đỡ lấy hông tôi rồi cứ thế nhấp từng đợt, ra rồi lại vào, lặp đi lặp lại như thế, càng lúc càng mạnh mẽ.

Cảm giác mãnh liệt ấy lại đến nữa, hệt như bị điện giật, lại giống như có một thứ gì đó đang tích tụ, cuối cùng đạt đến điểm bùng phát, đó chính là lúc tôi hoàn toàn không thể khống chế được nữa, tôi run rẩy dữ dội, cơ bắp ở chân căng cứng, nâng cao hông, trong lòng gào thét điên cuồng: Nữa đi!

Nữa đi!

Sự tấn công của anh rể càng thêm mãnh liệt, hệt như một mũi dùi đánh lửa, vùng kín của tôi ngày một nóng lên, cuối cùng đạt đến điểm cháy, "bùng" một phát, ngọn lửa thắp lên, tôi đạt đến đỉnh cao, khẽ kêu lên một tiếng, mười mấy giây sau mới giãn người ra, thở hổn hển.

Anh rể liền sau đó cũng phóng thích vào người tôi rồi thở ra đầy thỏa mãn: "Tử Mạt, em khá lắm, anh chưa bao giờ cảm thấy... sung sướng thế này..."

Tôi không muốn nói gì nữa, cũng không muốn nghĩ xem việc này có sai hay không, thậm chí còn có một vài suy nghĩ phóng túng rằng, làm việc này một lần hay nhiều lần thì cũng chẳng có gì khác biệt, tôi đã có lỗi với chị rồi, sau này cho dù có gặp báo ứng thì tôi cũng không oán trách.

Anh rể hôn tôi một lúc rồi mới đứng dậy bước ra ngoài, tôi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo vào rồi mới đi ra, thấy chị vẫn đang ngủ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Về chuyện mang thai hộ, tôi bảo anh rể nói với mẹ anh ấy rằng hai mẹ con họ hãy cùng nhau khuyên chị tôi, bởi lời của tôi thì chị tôi xem ra không muốn nghe nữa rồi.

Anh rể nói việc này anh ấy sẽ xử lí, bảo tôi đừng lo lắng, tôi cũng không nói thêm gì nữa.

Vài hôm sau, tôi chợt nhận được một cuộc điện thoại của mẹ tôi, nói rằng con trai của cậu tôi làm ăn thất bại, nợ người ta hơn hai trăm ngàn, muốn hỏi mượn tôi và chị tôi mỗi người một trăm ngàn để trả cho người ta trước, khi nào có tiền sẽ trả lại chúng tôi.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 23: Chồng nói tôi đê tiện


Anh rể lập tức bảo cứ để anh ấy lấy ra hai trăm ngàn, bởi nhà anh ấy có điều kiện, hai trăm ngàn không phải là con số lớn, nhưng tôi không đồng ý, bởi cho dù anh rể có đồng ý thì vẫn còn mẹ anh ấy, tôi cũng phải nghĩ cho anh ấy chứ.

Tôi cũng là con gái của mẹ tôi, đương nhiên phải giúp đỡ cho mẹ, tôi bảo anh rể cứ đưa một trăm ngàn, tôi sẽ đưa một trăm ngàn, anh rể cũng đành phải nghe theo.

Buổi chiều, tôi xin phép anh rể về nhà lấy thẻ ngân hàng đi rút tiền, đương nhiên chuyện này cũng phải nói với chồng tôi một tiếng trước đã.

Khi tôi về đến nhà thì chồng tôi vẫn chưa đi làm về, mẹ chồng thì đang xem ti vi, thấy tôi về, bà ấy cũng không có phản ứng gì mà vẫn tiếp tục ngồi xem.

Có lẽ vì chồng tôi đã dặn bà ấy, nếu không có việc gì thì đừng kiếm chuyện với tôi, nên bà ấy tuy không vừa lòng với tôi thì cũng phải nhẫn nhịn một chút, như thế này cũng đã khá lắm rồi.

Cho đến tận lúc ăn cơm tối xong mà chồng tôi vẫn chưa về, chỉ gọi điện nói phải tăng ca, tôi đành phải chờ anh ấy về rồi tính tiếp.

Hơn chín giờ, khi tôi đang tắm thì anh ấy về, chỉ chào tôi một tiếng rồi không còn động tĩnh gì cả.

Tôi tắm xong, vừa định bàn với chồng và mẹ chồng thì chợt thấy chồng tôi cầm điện thoại của tôi, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

"Anh xem điện thoại của em làm gì?

Trả đây."

Trong lòng tôi rất hốt hoảng, chẳng may tin nhắn do anh rể gửi đến mà bị chồng tôi đọc được thì sẽ phiền phức to.

"Tử Mạt, em làm thế này là sao?"

Mã Hàm Đông không chịu trả điện thoại cho tôi mà giận dữ hét lên: "Một việc lớn thế này, em không hề bàn với anh mà lại tự ý quyết định sao?

Sao em có thể làm thế?

Em điên rồi sao?"

"Em..."

Tôi thấy toàn thân lạnh toát, trước mắt tối sầm: Lẽ nào chồng tôi đã biết hết?

Chắc chắn anh ta đã đọc được tin nhắn anh rể gửi đến nói muốn kết hôn với tôi rồi, tôi phải làm sao đây?

Phải làm sao đây?

Mã Hàm Đông đột nhiên dùng lực nắm chặt lấy vai tôi: "Tử Mạt, em có nghĩ đến hậu quả không?

Nếu em mang thai hộ cho chị của em thì đứa bé sinh ra sau này sẽ gọi em là gì, hả?

Gọi là mẹ hay gọi là dì?

Em có từng nghĩ đến chưa?

Sẽ rối như thế nào?"

Tôi ngớ ra một lúc, có cảm giác như vừa từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường vậy, sau đó lập tức hiểu ra, thì ra là chuyện này!

Tôi thật sự có cảm giác mình vừa chết đi sống lại.

"Anh không đồng ý!

Anh..."

"Hàm Đông, anh đừng kích động, em cũng không đồng ý."

Tôi lập tức tỉnh táo lại, "Anh cũng biết, sức khỏe của chị em rất kém, không thể mang thai nữa, nhưng chị ấy lại rất muốn có một đứa con, thế nên mới nhờ em mang thai hộ, nhưng mà em đã từ chối rồi."

"Em từ chối rồi sao?"

Mã Hàm Đông vừa giận dữ vừa nghi ngờ, "Thế thì tại sao chị em vẫn cứ gửi tin nhắn đến bảo em đi kiểm tra sức khỏe?

Tử Mạt, em có biết em mang thai hộ nghĩa là sẽ cho giống của anh rể vào người em không?

Em không thấy bẩn à?"

Tôi thấy lạnh toát từ đầu đến chân, giống như không hề quen người chồng này vậy, tôi thà chưa bao giờ quen anh ta thì hơn!

Nếu tôi thật sự mang thai hộ cho chị thì cũng chỉ là dùng đến biện pháp y học, chứ hoàn toàn không động chạm xác thịt gì với anh rể cả, thế mà chồng tôi lại nói tôi là đồ bẩn thỉu!

Thế nếu anh ta biết được tôi đã lên giường với anh rể rồi thì sẽ nhìn tôi thế nào?

Sẽ giết tôi sao?

"Hàm Đông, anh bình tĩnh đã, em..."

"Cô đúng là muốn sinh con cho anh rể cô rồi!"

Mã Hàm Đông mặt mũi méo xệch, "Tử Mạt, cô đúng là vô liêm sỉ!

Tôi là chồng của cô, cô không chịu sinh con cho tôi mà lại muốn sinh con cho anh rể, cô đúng là đê tiện!"

Tôi liền tát một bạt tai vào mặt chồng tôi: "Anh ngậm miệng lại, đồ thần kinh!"

"Cãi nhau gì thế?"

Mẹ chồng tôi nghe thấy tiếng động đi đến thì vừa hay nhìn thấy cảnh tôi tát chồng tôi, lập tức hét lên: "A, cái đồ sao chổi này, sao cô lại đánh Hàm Đông?

Cô dám đánh con tôi?"

Rồi bà ta lao vào định đánh tôi.

Tôi liền lùi lại rồi hất tay của mẹ chồng ra: "Mẹ, sao mẹ không hỏi tại sao con lại đánh Hàm Đông?"

"Có thế nào cũng không được!

Cô tưởng tôi không nghe thấy sao?"

Mẹ chồng tôi cũng lùi lại, càng nổi điên hơn, "Cô muốn sinh con cho chị của cô, cô đúng là đồ xấu xa không biết xấu hổ, không sinh con cho Hàm Đông mà lại sinh con cho người khác, đồ vô liêm sỉ!"

"Mẹ, mẹ nói đủ chưa?"

Tôi không nhịn được nữa mà hét lên, "Con không sinh con cho Hàm Đông ư?

Mẹ nói câu này không sợ bị trời đánh sao?"

Mẹ chồng tôi ngẩn người: "Cô... cô nói cái gì?"
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 24: Tôi quá ngốc


"Lẽ nào không phải sao?"

Tôi nghiến răng nói, "Khi con và Hàm Đông mới kết hôn đã muốn có con, nhưng anh ấy bảo muốn lên làm phó khoa, không muốn vì có con mà bị phân tâm, nên tạm thời khoan có con đã.

Khi anh ấy lên làm phó khoa rồi lại nói con cần phải đi làm để trả tiền mua nhà, nếu con có thai sẽ phải nghỉ thai sản, tiền lương sẽ giảm đi, không đủ tiền trả nợ.

Sau khi trả tiền nhà rồi lại tiếp tục bắt con trả tiền mua xe, là con không muốn sinh con hay là do hai người cứ luôn giày vò con, chèn ép con?"

Mẹ chồng tôi cứng họng, để lộ ra một vẻ xấu hổ hiếm thấy.

Mã Hàm Đông cũng giật mình, khí thế vừa rồi đều mất sạch, nhưng vẫn lớn giọng: "Tử Mạt, cho dù nói thế nào đi nữa thì việc em không bàn bạc với anh mà lại muốn mang thai hộ cho anh rể là không đúng."

"Tôi có nói là đã đồng ý sao?"

Tôi cười nhạt, "Tôi đã từ chối rất rõ ràng, lúc đó có chị tôi và anh rể, còn có mẹ của anh rể cũng có mặt, họ đều có thể làm chứng cho tôi, chị tôi sở dĩ cứ nói với tôi như vậy là do tinh thần chị ấy đang có chút vấn đề nên không suy xét toàn diện được, chuyện này anh cũng không hiểu sao?"

"Anh..."

"Anh trước nay hoàn toàn chưa bao giờ tin tôi!"

Tôi vừa lùi lại vừa lắc đầu, "Mã Hàm Đông, tôi quá ngốc, còn tưởng anh sẽ thay đổi, thật ra anh hoàn toàn không thể, anh không thể thay đổi, anh không thể..."

Mã Hàm Đông vẫn nhìn tôi bằng vẻ mặt không phục: "Việc này là do em giấu anh, là em đã sai, em..."

Tôi chợt cảm thấy trước mặt tối sầm rồi ngất đi, không biết chồng tôi sau đó đã nói gì nữa.

Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường, tay đang cắm ống truyền dịch, Mã Hàm Đông ngồi bên cạnh tôi.

Trong lòng tôi cảm thấy đau lòng khôn xiết, tôi đã bị ngất, thế mà hai mẹ con này không đưa tôi vào bệnh viện, chỉ tùy tiện truyền nước biển cho tôi tại nhà, có biết tôi bệnh gì không mà lại truyền nước biển?

"Em tỉnh rồi à?"

Mã Hàm Đông hoàn toàn chẳng tỏ vẻ vui mừng, "Bác sĩ nói em bị tụt đường huyết, ăn cơm xong là khỏe lại thôi."

Thời gian này tôi đúng là vì chuyện của anh rể và chuyện trong nhà mà tâm trạng không tốt, ăn uống rất ít, không ngờ đến mức ngất xỉu thế này.

"Tử Mạt, anh đã gọi điện cho anh rể em, chuyện mang thai hộ, anh không thể đồng ý, em cũng đừng nghĩ nhiều nữa."

Mã Hàm Đông tỏ thái độ rất cứng rắn.

Tôi giận đến mức suýt nữa lại ngất: "Tôi đã nói tôi không đồng ý rồi, anh đừng có mà tự suy diễn!"

Tôi không lo lắng việc anh rể sẽ nói gì đó với chồng tôi, vì anh ấy là người biết suy nghĩ, điều tôi giận chính là thái độ của chồng tôi.

"Anh đã nói với anh rể là sức khỏe em không tốt, cần nghỉ ngơi vài ngày, mấy ngày này em không cần sang chăm sóc chị em nữa."

Mã Hàm Đông hoàn toàn không nghe tôi giải thích.

Tôi cũng không muốn phí lời với anh ta nữa, chỉ lạnh lùng nói: "Tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, hôm nay mẹ tôi gọi điện đến nói..."

"Chuyện nhà mẹ em thì anh không quan tâm, không cần nói với anh."

Mã Hàm Đông dứt lời liền đứng dậy bước ra ngoài.

Tôi giận đến mức suýt hộc máu.

Tôi biết câu nói này của anh ta một phần cũng là vì đang giận, nhưng cũng vẫn thấy được tâm tính thật sự, mẹ anh ta là báu vật, còn mẹ tôi chỉ là cỏ rác, sống chết ra sao cũng chẳng liên quan đến anh ta.

"Thế thì tôi sẽ tự xử lí."

"Tùy em."

Nếu chồng tôi đã tỏ thái độ như thế thì tôi cũng không trông mong gì nữa, ngày hôm sau, tôi đi ngân hàng chuyển một trăm ngàn vào tài khoản của bố tôi, sau đó gọi điện bảo mẹ đừng lo lắng nữa, việc của em họ rồi sẽ ổn cả thôi.

Tôi vừa cúp máy thì Mã Hàm Đông chợt gọi đến, giọng điệu như trời sắp sập đến nơi: "Tử Mạt, anh vừa nhận được tin nhắn của ngân hàng, nói thẻ của anh đã bị chuyển mất một trăm ngàn, chuyện này là sao?

Có phải bị gạt tiền không?"

"Không phải, là tôi đã chuyển cho bố."

Tôi bình thản nói, biết rõ anh ta sẽ có thái độ thế này.

"Cái gì?"

Mã Hàm Đông hét lên, "Chuyển cho bố em?

Tại sao?

Tại sao chứ?"

"Tiền đó là bố mượn chúng ta, có tiền rồi sẽ trả lại."

Tôi cố kiềm cơn giận mà nói.

"Thế cũng không được!"

Giọng của Mã Hàm Đông méo đi, "Đó là tiền của tôi, tại sao lại cho người khác mượn?

Cô đòi lại ngay cho tôi, bây giờ đòi lại ngay!"

Tôi giận đến mức nước mắt muốn chực trào ra: "Cái gì mà người khác?

Đó là bố của tôi!

Hiện giờ chỉ là đang cần chút tiền, rồi sẽ trả mà!"

Nói xong tôi cúp máy thật mạnh, Mã Hàm Đông lại gọi lại, tôi lập tức tắt máy.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 25: Phân chia tài sản


Thậm chí không thèm hỏi lí do là gì mà lại muốn tôi đòi tiền lại, anh ta hoàn toàn không xem người nhà tôi ra gì, tôi thực sự chịu đựng quá đủ rồi, một người chồng thế này thì cần làm gì?

Bỏ đi, tôi cũng không cần ảo tưởng rằng chồng tôi sẽ thay đổi nữa, tốt nhất là nên qua nhà chị, qua một ngày đỡ một ngày, mặc dù tôi cũng không muốn ngày nào cũng đối diện với anh rể.

Tôi vừa về đến nhà thì Mã Hàm Đông cũng về đến, anh ta đẩy cửa gọi to: "Uông Tử Mạt, cô ra đây cho tôi!"

Mẹ chồng tôi đang ngồi trên sô pha xem ti vi, nghe thấy thì giật thót mình: "Hàm Đông, chuyện gì thế?"

"Mẹ, Tử Mạt đem tiền cho người khác!"

Mã Hàm Đông giận dữ gào lên, "Một trăm ngàn, cô ta lấy trộm đem cho người khác!"

"Cái gì?"

Mẹ chồng tôi lập tức giận đến toàn thân run lẩy bẩy, "Đem cho người khác?

Một... một trăm ngàn?

Sao có thể..."

"Đó không phải người khác, đó là bố tôi!"

Tôi nghiến răng, "Hơn nữa bố tôi chỉ mượn thôi, rồi sẽ trả!"

"Không được, không được là không được!"

Mã Hàm Đông nắm lấy vai tôi lắc mạnh, "Đó là tiền của tôi, cô có quyền gì mà cho người khác mượn?

Cô đã gả vào nhà chúng tôi rồi mà còn lo chuyện nhà mẹ đẻ, cô có bị bệnh không?"

Tôi giận sôi máu, đẩy mạnh Mã Hàm Đông ra: "Người bị bệnh chính là anh đấy!

Tôi gả vào nhà các người thì phải đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ sao?

Mẹ anh không thể chịu một chút uất ức, còn bố mẹ tôi thì đáng chết sao?

Mã Hàm Đông, đồ khốn nhà anh có còn là người không?

Anh là đồ thần kinh, đồ độc ác, anh chẳng bằng cả cầm thú!"

Giọng của tôi the thé, chính tôi nghe mà còn sởn cả gai ốc, mẹ chồng và chồng tôi càng không thể ngờ, chỉ biết há hốc miệng nhìn tôi, ngây người ra.

Đây là lần đầu tiên kể từ lúc kết hôn, tôi bất chấp tất cả mà mắng chửi kinh hồn như thế.

"Tiền đó là tôi cho nhà mẹ tôi vay, cách xử lí của tôi chính là lấy một phần tài sản thuộc về tôi trong tài sản của vợ chồng, anh không có quyền ngăn cản."

Tôi có hơi lắp bắp, nhưng khí thế vẫn rất mạnh, ưỡn ngực nói: "Tôi không phải kẻ không biết điều, tôi chỉ muốn sự công bằng, anh đối xử với tôi ra sao thì tôi sẽ đối xử với anh như thế, anh đối xử với bố mẹ tôi ra sao thì tôi sẽ đối xử với mẹ anh như thế, mọi người như nhau thôi."

"Trời ơi, có còn cho người ta sống nữa không?"

Mẹ chồng tôi bắt đầu khóc lóc, "Mẹ đã bảo là con sao chổi này không thể tin được mà, thế mà con cứ đưa thẻ ngân hàng cho nó, bây giờ thì sao đây?

Tiền không đòi lại được rồi, đồ phá gia, phá gia..."

Mã Hàm Đông nhìn thấy vẻ đau lòng tuyệt vọng của mẹ mình thì lại nổi cơn giận: "Tôi không quan tâm!

Tử Mạt, giờ cô mau đòi tiền về cho tôi, nếu không chúng ta li hôn đi!"

Mẹ chồng tôi lập tức lên tinh thần: "Đúng, li hôn đi!

Hàm Đông, lần này con đã nhìn rõ bộ mặt thật của con sao chổi này rồi chứ?

Nó hoàn toàn không hướng về con chút nào, con còn tiếc làm gì nữa?"

Tôi không thấy tiếc chút nào, chỉ cảm thấy có hơi hụt hẫng, lạnh lùng nhìn Mã Hàm Đông: "Anh thật sự muốn li hôn sao?

Không phải nhất thời kích động chứ?

Nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lấy lời, li hôn không phải chuyện đùa, anh đã nghĩ kĩ rồi chứ?"

Vẻ mặt Mã Hàm Đông rất đấu tranh, tôi biết anh ta thật sự vẫn còn yêu tôi, nhưng không chịu được việc tôi động vào tiền của anh ta, đến mức này rồi, anh ta cũng không muốn mất khí thế: "Đúng!

Nếu cô không đòi tiền về thì chúng ta li hôn đi, tôi không chịu nổi tật xấu này của cô!"

Tôi bật cười: "Mã Hàm Đông, thì ra anh vốn không hề biết bản thân mình rốt cuộc đã sai ở đâu!

Tất nhiên, anh cũng không nghĩ rằng mình đã sai, chuyện này không quan trọng, anh nghe cho rõ đây, tôi không phải loại phụ nữ hở ra là nổi giận gây chuyện, nếu anh muốn li hôn vậy thì li hôn, không có đường lui nữa đâu."

"Li hôn thì li hôn, ai sợ ai chứ?"

Mã Hàm Đông mặt đỏ bừng bừng, "Cô đòi tiền của tôi lại đã rồi li hôn!"

"Chuyện đó không thể nào."

Tôi cười lạnh lùng, "Lúc nãy tôi nói rồi, tôi được hưởng một phần thuộc về tôi trong tài sản chung của vợ chồng, không chỉ có tiền trong tài khoản mà còn cả nhà và xe, đều có phần của tôi, tôi có quyền được phân chia."

"Cái gì?

Cô còn muốn thêm tiền?"

Mẹ chồng tôi trông hệt như vừa bị người ta cắt đi một miếng thịt trên người, "Cô có quyền gì mà đòi tiền?

Loại sao chổi như cô không mau cút đi thì thôi, có quyền gì mà đòi tiền?"

"Dựa vào quyền tôi và Mã Hàm Đông là vợ chồng hợp pháp, tiền nhà tiền xe đều là do tôi trả, tiền trong tài khoản là tài sản chung của vợ chồng!"

Tôi không hề sợ sệt, "Nếu các người cảm thấy không hợp lí thì cứ tìm luật sư, chúng ta gặp nhau trên tòa!"

Dứt lời, tôi bước vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 26: Anh rể rất mừng


Li hôn là việc tôi nghiêm túc suy nghĩ, cũng là việc tôi muốn làm từ lâu.

Chính Mã Hàm Đông đã đề nghị trước, còn mẹ chồng tôi suýt nữa đã giơ hai tay tán thành, thế thì tôi còn gì mà phải lưu luyến?

Ban đầu tôi luôn cảm thấy, mình đã làm chuyện có lỗi với chồng, là lỗi của tôi, nhưng nếu tôi không nói ra sự thật mà cứ muốn li hôn thì chồng tôi chắc chắn không đồng ý, bây giờ thì tốt rồi, đỡ khiến tôi khó xử.

"Uông Tử Mạt, thì ra cô đã có tính toán trước!"

Mã Hàm Đông bước vào nắm chặt bàn tay mắng chửi, "Cô cố ý lừa lấy thẻ ngân hàng của tôi là vì muốn lấy tiền của tôi đúng không?

Cô đúng là đồ tiểu nhân đê tiện!"

"Anh muốn nói sao thì nói, tôi không muốn giải thích."

Tôi chẳng muốn phản ứng, "Tóm lại nếu anh có ý kiến với việc phân chia tài sản thì cứ gặp nhau trên tòa, tôi tuy không phải người ham tiền nhưng những thứ nên thuộc về mình thì tôi sẽ không từ bỏ.

Mã Hàm Đông, nếu anh là đàn ông thì nên rộng lượng li hôn, đừng có tiểu nhân quá, nếu không chuyện càng lớn ra thì người mất mặt chính là anh."

Mã Hàm Đông sau khi được lên làm phó khoa thì càng cố gắng để được lên cao nữa, muốn mau chóng được làm trưởng khoa, thế nên anh ta cần nhất chính là thể diện.

Anh ta giận đến mức thở phì phò, đưa một tay nắm lấy áo tôi, tay còn lại giơ nắm đấm lên, "Cô..."

"Anh đánh đi."

Tôi cười nhạt, cũng không phản kháng hay tránh né, "Anh đánh tôi bị thương thì tôi càng có cớ bạo hành gia đình để kiện li hôn, lúc đó thì anh càng phải bồi thường nhiều hơn cho tôi."

Mã Hàm Đông liền đẩy mạnh tôi ra, nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn thấy ma.

Tôi loạng choàng lùi ra sau rồi lại tiếp tục thu dọn.

Thật ra trong cái nhà này, những thứ thật sự thuộc về tôi không nhiều, tôi chỉ lấy vài vật dụng quan trọng mà thôi, ngay cả chồng tôi còn không cần thì mấy thứ đồ linh tinh khác tôi lại có thể tiếc rẻ sao?

Sau khi dọn được một túi, tôi liền xách ra ngoài, khi đến cửa còn nhắc nhở một câu: "Tôi sẽ mời luật sư đến làm thủ tục phân chia tài sản với anh, nếu không đạt được thỏa thuận thì tôi sẽ khởi kiện, anh tự lo liệu đi."

Dứt lời, tôi xách túi đi thẳng, một cơn gió thổi qua, khiến tôi cảm thấy cả người khoan khoái, như vừa cắt đi được một khối u trong cơ thể vậy.

Không cần biết tôi và anh rể sẽ đi được đến đâu, nhưng ít ra hiện giờ tôi thấy nhẹ nhõm rất nhiều.

Anh rể chợt gọi điện đến: "Tử Mạt, mẹ gọi điện đến cho anh, nói em đã chuyển cho bố một trăm ngàn, hỏi anh em lấy đâu ra nhiều tiền như thế, em không sao chứ?"

Tôi cười đau khổ, bố mẹ tôi đương nhiên biết tôi phải sống khổ cực ra sao ở nhà chồng, cũng biết tôi không thể nào lập tức rút ra được nhiều tiền như thế, cảm thấy không yên tâm nên mới gọi điện hỏi anh rể.

"Tử Mạt?"

"Em muốn li hôn, anh rể."

Tôi hơi lạc giọng, "Em muốn nhờ anh làm luật sư cho em, giúp em trong vụ kiện này, được không?

Nhưng em nói trước, em không có tiền trả cho anh đâu."

Anh rể yên lặng một lát, sau đó nói bằng giọng run rẩy: "Tử Mạt, em không gạt anh chứ?

Em có nghiêm túc không?

Tử Mạt, em đừng tàn nhẫn quá, em nói đi, có phải là thật không?"

"Đương nhiên là thật, nhưng mà không phải vì anh đâu."

Tôi tỏ rõ lập trường, "Là do em và chồng em...

à, không, kể từ hôm nay thì anh ta không còn là chồng em nữa, em và Mã Hàm Đông tình cảm rạn nứt, không thể tiếp tục nữa nên phải li hôn."

"Được, không thành vấn đề!"

Anh rể liền nhận lời ngay, "Anh sẽ giúp em vụ này!

Sẽ nghe theo em hết!"

Tôi cúp máy, ngẩng mặt nhìn bầu trời, ừm, rất xanh, nhưng có hơi nhòa đi vì lệ trong mắt tôi.

Đồ ngốc, quá ngốc, có gì mà khóc chứ?

Chẳng qua chỉ là rời bỏ một người trước giờ bao giờ thật lòng yêu mày, giải thoát khỏi cuộc hôn nhân khiến mày đau khổ, có gì mà khóc chứ?

Mọi chuyện đều đã qua rồi, sau này, mày phải sống vì bản thân!

Khi tôi đến nhà chị, anh rể ra mở cửa, tôi liền chào một tiếng anh rể.

"Tử Mạt, chuyện này là sao?

Sao em lại đột nhiên li hôn?"

Chị vội vàng hỏi tôi, "Chuyện này có phải đột ngột quá không?

Tại sao vậy?"

Bình thường vì không muốn chị phải lo lắng nên tôi rất ít khi nhắc đến chuyện giữa tôi với Mã Hàm Đông và mẹ chồng, có lẽ chị luôn nghĩ tôi sống rất hạnh phúc, thế nên mới phản ứng thế này.

Về mặt này thì chị thật sự không hiểu tôi như anh rể.

"Cũng không phải đột ngột, em cảm thấy không thể sống chung nữa, tình cảm bất hòa, thế nên li hôn cho xong."

Tôi thản nhiên nói.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 27: Anh rể muốn nuôi tôi


"Tình cảm bất hòa?"

Chị rõ ràng không thể chấp nhận, "Em và Hàm Đông không phải luôn rất tốt sao?

Cậu ấy thật thà chung thủy, không hề hai lòng, sao tình cảm lại bất hòa chứ?"

Tôi không muốn giải thích gì cả, bởi chuyện này có lời nào có thể giải thích rõ ràng?

"Chị đừng hỏi nữa, tóm lại em và Mã Hàm Đông đã sắp li hôn rồi, em nhờ anh rể làm luật sư đại diện, chị, chị không phản đối chứ?"

"Chuyện này chị phản đối gì chứ?

Nhưng chị vẫn cảm thấy, có phải em nên suy xét lại không?"

Chị vẫn cau mày không đồng ý, "Li hôn không phải là chuyện nhỏ, em đừng kích động nhất thời, suy nghĩ kĩ rồi hẵng quyết định."

"Em biết, em sẽ suy nghĩ kĩ, em không phải trẻ con, chị à, chị đừng lo."

Tôi nói thẳng.

Chị quay sang nhìn anh rể: "Thiên Phi, anh khuyên Tử Mạt đi, tính cách của em ấy rất cứng rắn, chín con trâu cũng không kéo lại được."

Anh rể gật đầu: "Anh biết rồi."

Tôi tuy tâm trạng đang không vui nhưng vẫn thấy buồn cười, anh rể sẽ khuyên tôi đừng li hôn sao?

Anh ấy không chê tôi li hôn chậm thì thôi.

Mà điều tôi lo lắng hơn chính là, anh rể thấy tôi li hôn rồi chắc chắn sẽ càng muốn mau chóng li hôn với chị, nếu chị chịu không nổi thì biết làm sao?

Buổi tối, sau khi chị ngủ rồi, anh rể đến phòng tôi, cầm theo một tờ thỏa thuận li hôn rồi bàn với tôi: "Tử Mạt, em có yêu cầu gì thì cứ nói với anh."

"Chẳng có gì khác ngoài việc phân chia tài sản."

Tôi bình tĩnh nói.

"Nếu chỉ có thế thì em đừng đòi hỏi gì hết, cứ việc tay trắng rời khỏi đó, chỉ cần li hôn là được rồi."

Anh rể có hơi kích động, chợt nắm lấy tay tôi, "Anh sẽ có thể nuôi em được mà, chút tiền ấy có là gì!"

Tôi rụt tay lại, nhắc nhở anh: "Em không nói là cần anh phải nuôi em, anh rể!"

Tôi li hôn không có nghĩa là anh rể có thể li hôn.

"Anh sẽ li hôn với Ngọc Minh!"

Anh rể càng kích động hơn, "Tử Mạt, anh vốn sợ em không nỡ li hôn với Mã Hàm Đông, nhưng mà không ngờ, em lại kiên quyết thế này...

Không không, ý của anh là, em hành sự rất bình tĩnh và tươm tất, anh tự cảm thấy không bằng, nếu em đã có dũng khí kết thúc cuộc hôn nhân bất hạnh này thì sao anh lại không thể chứ?

Anh..."

"Bởi vì chúng ta không giống nhau, lập trường khác nhau."

Tôi nắm chặt bàn tay lại, "Em rời xa Mã Hàm Đông sẽ có thể sống tốt hơn, nhưng nếu chị li hôn với anh thì có thể sẽ chết!"

Anh rể ngẩn người nhìn tôi, không nói nên lời.

"Về chuyện phân chia tài sản, em cũng không phải nhất thiết đòi tiền của Mã Hàm Đông, em chỉ là muốn ép anh ta phải mau chóng li hôn với em thôi."

Tôi cười với vẻ hơi mệt mỏi, "Ngay cả anh ta mà em còn không cần thì liệu có tiếc tiền của anh ta không?"

Nếu tôi nói không cần gì cả, sẽ tay trắng rời khỏi nhà thì Mã Hàm Đông ngược lại sẽ được nước lấn tới, đưa ra một số yêu cầu vô lí, bởi tôi cảm thấy anh ta rõ ràng không muốn li hôn, chỉ là tức giận nhất thời thôi, vả lại còn muốn hù dọa tôi nữa.

Tôi đưa ra việc phân chia tài sản, dựa vào tính cách của anh ta và Đào Tịnh Mẫn thì chắc chắn sẽ khiến họ sợ, cảm thấy tôi luôn thèm khát tiền bạc của họ, thế thì chắc chắn anh ta sẽ mau chóng li hôn với tôi, đồng thời cố gắng không để tôi lấy tiền của nhà bọn họ.

Đến lúc đó, chỉ cần Mã Hàm Đông mau chóng li hôn thì tôi sẽ từ bỏ tất cả tài sản.

Như vậy tính ra tôi rất đê tiện, nhưng ai bảo Mã Hàm Đông và Đào Tịnh Mẫn đối xử với tôi như thế?

Tôi trước nay không phải loại người lấy đức báo oán, vậy thì cứ việc mặt dày thôi.

"Tử Mạt, anh..."

"Em vẫn là câu nói đó, cho dù anh có li hôn với chị thì em cũng sẽ không kết hôn với anh, trừ phi..."

"Anh biết rồi, trừ phi Ngọc Minh chấp nhận, nhưng làm sao em biết là cô ấy sẽ không chấp nhận?"

Nụ cười của anh rể chợt có hơi gian xảo, "Là cô ấy có lỗi với anh trước."

Tôi chợt cảm thấy lạnh sống lưng: "Anh rể, không lẽ anh định đem lỗi lầm của chị ra để ép chị ấy li hôn với anh sao?"

Anh rể hoàn toàn không phủ nhận.

Tôi vung tay lên định tát anh.

Nhưng anh rể lại đứng yên nhìn tôi.

Tôi thu tay lại rồi tự vả vào mặt mình: "Người đáng chết là em!"

"Tử Mạt!"

Anh rể giật mình, vội chộp lấy cổ tay tôi, "Em điên rồi sao?

Em tự đánh mình làm gì?

Em muốn đánh thì đánh anh đi, anh..."

"Thiên Phi?

Tử Mạt?"

Chị tôi chợt cất tiếng bên ngoài.

Tôi lập tức ngồi xuống ghế, giả vờ đang xem thỏa thuận li hôn.

Chị tôi đẩy cửa vào: "Hai người đang xem gì đấy?

Thỏa thuận li hôn?

Thiên Phi, anh sao thế?

Em không phải bảo anh khuyên Tử Mạt đừng li hôn sao?

Sao anh đã làm xong thỏa thuận li hôn cho em ấy rồi?

Tử Mạt, mặt em làm sao thế?"
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 28: Đã biết không yêu nữa


"Không sao cả."

Tôi ngang ngược nói.

Tâm trạng của anh rể vẫn còn chưa ổn định lại, vẻ mặt vẫn rất tức giận: "Anh không muốn khuyên Tử Mạt, bởi hôn nhân mà không còn tình cảm nếu cứ tiếp tục dây dưa thì sẽ chỉ khiến hai vợ chồng đều đau khổ mà thôi, Tử Mạt vẫn còn trẻ, không đáng vì một người không yêu mình mà lãng phí một đời."

Sắc mặt chị chợt trở nên rất khó coi: "Thiên Phi, anh... sao anh lại tức giận đến thế?

Anh và Tử Mạt..."

"Anh đang rất giận, Mã Hàm Đông thực sự quá đáng!"

Đúng lúc tôi hốt hoảng định bịt miệng anh rể lại thì anh rể lại đột nhiên lại giúp tôi không trở thành kẻ bất nghĩa, "Rõ ràng là cậu ta có lỗi với Tử Mạt, thế mà lại muốn Tử Mạt phải tay trắng rời khỏi nhà, cậu ta tưởng nhà mẹ Tử Mạt không còn ai sao?

Anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em ấy!"

Tôi thật sự không biết phải nói gì nữa, anh rể quả thực rất giỏi bịa chuyện!

Nhưng cũng may là anh ấy nói như thế, chị tôi mới không hề nghi ngờ gì mà giận dữ nói: "Mã Hàm Đông thật sự như thế sao?

Thì ra cậu ta đối xử với Tử Mạt như thế, thật là quá đáng, lẽ nào trong mắt cậu ta thì tiền lại quan trọng đến thế ư?"

"Mỗi người đều có ham muốn khác nhau, là do em lúc đầu chưa hiểu rõ anh ta, cũng không thể đổ hết lỗi cho anh ta được."

Tôi bình thản nói.

"Thiên Phi, thế anh có đảm bảo giúp Tử Mạt lấy được tài sản không?"

Chị quan tâm hỏi han: "Có nhất định phải ra tòa không?"

"Xem tình hình này thì vốn không cần phải ra tòa."

Anh rể nói bằng giọng đầy chuyên nghiệp, "Tử Mạt luôn phải trả tiền mua nhà mua xe, có cả hóa đơn, tài khoản của họ cũng là thu nhập sau khi kết hôn, đều là tài sản chung của vợ chồng, Tử Mạt có quyền được phân chia, nếu Mã Hàm Đông không muốn làm lớn chuyện thì phải theo quy định, cho dù có kiện ra tòa thì cậu ta cũng không thắng nổi."

Chị tôi lúc này mới yên tâm: "Thế thì tốt, đừng để Mã Hàm Đông được lợi, không ngờ lại hèn hạ như vậy, tức chết đi được!"

Tôi quan sát thấy tâm trạng của chị có vẻ tốt lên rất nhiều, lần trước không phải kể rằng chị ấy hiểu lầm anh rể quen người phụ nữ bên ngoài sao?

Nhưng bây giờ thấy hai người họ nói chuyện lại rất bình thường, có lẽ hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng rồi.

Anh rể vừa thu dọn tài liệu vừa nói: "Vậy để anh đi sắp xếp một chút, hai chị em cứ nói chuyện đi."

Rồi anh khó chịu bước ra ngoài, tôi biết thật ra anh muốn làm chuyện ấy với tôi, nhưng lại bị chị phá đám, tôi cảm thấy xấu hổ cho sự sa đọa của mình, càng không biết phải làm sao.

"Tử Mạt, em nói thật đi, có phải vì chuyện em sẽ mang thai hộ cho chị và Thiên Phi đã khiến Mã Hàm Đông tức giận, nên hai đứa mới cãi nhau không?"

Chị đột nhiên hỏi.

Tôi có hơi bất ngờ, chị lại có thể đoán ra được!

Tuy đây không phải toàn bộ lí do, nhưng ít ra cũng là mồi lửa đẩy mối quan hệ giữa tôi và Mã Hàm Đông tới bước này.

"Chị à, chuyện này không liên quan đến chị, giữa em và Mã Hàm Đông lúc bắt đầu đã có vấn đề rồi, bọn em luôn rất lục đục, từ lâu em đã không muốn tiếp tục rồi."

Tôi bình tĩnh nói.

Chị nhìn tôi rồi chợt bật khóc.

"Kìa chị..."

"Tử Mạt, tại sao số của hai chị em mình đều khổ thế này?"

Chị cố kiềm tiếng khóc, "Mã Hàm Đông không tốt với em, còn chị thì lại không thể sinh con cho anh rể, thấy em li hôn thế này, chị sợ lắm, chị sợ Thiên Phi cũng sẽ muốn li hôn với chị, chị không biết phải làm sao nữa..."

Tôi chợt thấy lòng đau như cắt.

Tôi biết ngay là sẽ thế này, tôi biết ngay mà!

"Chị biết Thiên Phi rất muốn có con, mẹ chồng chị cũng muốn, nhưng chị không thể sinh con được, thế thì mẹ chồng chắc chắn sẽ muốn chị phải li hôn với Thiên Phi, chị không thể không có anh ấy, nếu anh ấy li hôn với chị thì chi bằng chị chết đi cho xong!"

"Chị ơi, chị đừng nói những lời như thế!"

Tôi thử thăm dò, "Chị à, tình cảm của chị và anh rể có phải cũng có vấn đề không?"

"Chị..."

Chị vừa hốt hoảng vừa đau thương nói, "Chị không có, Thiên Phi...

Là chị có lỗi với anh ấy, đã phụ lòng anh ấy..."

Thì ra những gì anh rể nói đều là thật.

Tôi biết mình nên cảm thấy buồn cho chị, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng trong lòng tôi chợt thở phào nhẹ nhõm: Là chị có lỗi với anh rể trước, thế thì cho dù anh rể muốn li hôn với chị cũng chẳng có gì là sai đúng không?

"Thật ra chị cũng biết, Thiên Phi không còn yêu chị nữa."

Chị khóc rất nghẹn ngào, "Chị có thể nhận ra, anh ấy luôn khó chịu với chị, mỗi lần chị hỏi anh ấy có yêu chị không, anh ấy dù trả lời là có những ánh mắt lại bảo là không, anh ấy chỉ là sợ chị sẽ...

Chị luôn tự gạt bản thân, cho rằng chỉ cần sinh con thì anh ấy sẽ không rời bỏ chị, nhưng sao lại khó thế này?"
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 29: Vẫn không biết vấn đề ở đâu


Tôi thật sự rất muốn nói rằng hai người nếu không có tình yêu thì cho dù có con đi nữa cũng sẽ phải chia tay thôi, lúc đó người tổn thương nhất chính là đứa bé, nhưng tôi không dám làm chị kích động, đành bảo: "Chị, có phải chị định cho dù anh rể không yêu chị nữa thì cũng vẫn tiếp tục cùng anh ấy thế này không?

Chị cảm thấy thế này sẽ hạnh phúc sao?"

Chị chỉ khóc rồi liên tục lắc đầu, không trả lời tôi.

"Chị à, chị nghĩ kĩ lại chuyện giữa chị và anh rể đi."

Tôi không dám nói lời tàn nhẫn hơn, "Em chỉ cảm thấy chúng ta vẫn còn trẻ, không nhất thiết phải vì một người không yêu mình mà lãng phí một đời."

Chị rưng rưng nước mắt nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Vài hôm sau, tôi và anh rể cùng đến nhà Mã Hàm Đông bàn chuyện li hôn, quả nhiên đúng như tôi dự liệu, điều kiện của anh ta rất đơn giản: Nếu muốn li hôn thì trừ phi tôi ra đi tay trắng.

Anh rể làm theo ý tôi, đưa tất cả bằng chứng ra, khiến Mã Hàm Đông và Đào Tịnh Mẫn giận đến xám mặt mà không thể phản bác được gì.

"Tử Mạt, chúng ta nói chuyện riêng đi."

Mã Hàm Đông bảo tôi vào phòng ngủ, nhìn tôi bằng vẻ mặt vừa giận dữ vừa buồn phiền, "Tử Mạt, có phải em kiên quyết muốn li hôn với anh không?"

Tôi lạnh lùng đáp: "Người kiên quyết muốn li hôn là anh và mẹ anh, tôi bị các người ép mà."

"Tử Mạt, anh yêu em, anh thật sự yêu em!"

Mã Hàm Đông rất kích động, "Anh nói li hôn thật ra là muốn dọa em thôi, anh chỉ mong chúng ta có thể quay lại như lúc xưa..."

"Nằm mơ!"

Tôi cười nhạt, "Tôi không thể nào cùng anh sống những ngày tháng như trước nữa!

Mã Hàm Đông, giờ tôi không muốn nói gì nữa cả, li hôn là chuyện đương nhiên, anh tự lo liệu đi."

"Tử Mạt, chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, lẽ nào với anh, với cái nhà này, em không có chút tình cảm nào hết sao?"

Mã Hàm Đông trông như sắp khóc đến nơi, "Anh biết em luôn cảm thấy mẹ anh đã khiến em phải chịu uất ức, anh đã khuyên mẹ rồi, nhưng mẹ... mẹ nhất định muốn anh li hôn với em, anh thật sự không muốn chút nào!

Hay là, chúng ta cứ giả vờ li hôn, rồi anh sẽ khuyên mẹ, chờ mẹ nguôi giận rồi, chúng ta lại kết hôn, được không?"

Tôi phì cười: "Mã Hàm Đông, tôi thật sự không muốn nói ra, nhưng loại người như anh thật sự không phù hợp để lấy vợ, anh nên sống với mẹ anh cả đời đi!

Tôi chịu đựng anh và mẹ anh hai năm rồi, tôi thật sự phục bản thân mình!"

Mã Hàm Đông thẹn quá hóa giận: "Cô im đi!

Mẹ tôi đã vất vả nuôi tôi..."

"Dừng lại!"

Tôi phản cảm đến mức buồn nôn, "Tình cảm sâu đậm giữa anh và mẹ anh, không cần phải nói với tôi, anh nói thẳng ra đi, phải làm sao mới chịu thỏa thuận li hôn?"

"Trừ phi cô ra đi tay trắng, cô không có quyền phân chia tài sản với tôi!"

Mã Hàm Đông hét lên.

Tôi không nói nhiều nữa: "Được!"

Rồi tôi bước ra ngoài, "Anh rể, em từ bỏ việc phân chia tài sản, em và Mã Hàm Đông thỏa thuận li hôn, không cần khởi kiện."

Đào Tịnh Mẫn lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Anh rể nhìn tôi: "Em nghĩ kĩ rồi sao?"

"Phải, em chỉ muốn li hôn."

"Được."

Anh rể đã làm xong các giấy tờ liên quan: "Thế thì hẹn gặp ở ủy ban để làm thủ tục li hôn."

"Đi thôi."

Căn nhà khiến tôi ngộp thở thế này, tôi không muốn ở lại thêm một khoảnh khắc nào.

"Tử Mạt!"

Mã Hàm Đông vẫn kiên trì gọi tôi, "Em có cần suy nghĩ thêm không?

Anh..."

"Hàm Đông, đừng nói nữa."

Đào Tịnh Mẫn kéo anh ta lại, "Cứ li hôn đi, con sợ không lấy được vợ sao?"

Tôi không kiềm được quay đầu buông một câu: "Nếu các người cứ thế này thì tôi đảm bảo, Mã Hàm Đông cả đời cũng đừng hòng lấy được vợ."

"Cô..."

"Anh rể, đi thôi."

Tôi kéo anh rể ra ngoài.

Đào Tịnh Mẫn lập tức mắng chửi, nhưng chuyện đó đã không còn liên quan gì đến tôi nữa, giờ tôi cảm thấy như mình vừa được tái sinh vậy.

Vài hôm sau, anh rể cùng tôi đến ủy ban làm thủ tục li hôn với Mã Hàm Đông.

Cầm tờ đơn li hôn trong tay, tôi ngoài việc cảm thấy đời người vô thường ra thì không thấy buồn chút nào cả, tôi nghĩ một chút tình cảm còn sót lại trong suốt hai năm tôi kết hôn với Mã Hàm Đông bây giờ đã hết sạch, không cần nói gì nữa.

Mã Hàm Đông trong suốt quá trình luôn lạnh lùng, tỏ vẻ cao thượng, còn Đào Tịnh Mẫn chờ ở bên ngoài, chốc chốc lại thò đầu vào xem, hệt như sợ anh ta sẽ bị ức hiếp vậy.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 30: " Tin xấu " chị mang đến


Không còn phải chịu sự xoi mói chì chiết của Đào Tịnh Mẫn, tôi thật sự cảm thấy rất nhẹ nhõm, còn thấy thương cảm cho người vợ tương lai của Mã Hàm Đông, mong rằng người phụ nữ xui xẻo tiếp theo ấy có thể may mắn hơn tôi, một là có thể thay đổi được bọn họ, hai là biết ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì kết quả cũng sẽ thế này thôi.

Điều làm tôi thấy nực cười chính là ngay cả tiền thủ tục li hôn, Mã Hàm Đông cũng bắt tôi phải trả, đã đến nước này rồi, tôi cũng không muốn tính toán với anh ta, ngược lại chính nhân viên ở ủy ban lại châm chọc Mã Hàm Đông mấy câu, khiến anh ta ngượng chín mặt.

Sau khi làm xong thủ tục, Đào Tịnh Mẫn vẫn kiên trì hỏi: "Hàm Đông, thế còn một trăm ngàn đó thì tính sao?"

Anh rể liền lạnh lùng nói: "Một trăm ngàn đó thuộc về Tử Mạt."

"Đó là số tiền Hàm Đông đã vất vả..."

"Bỏ đi, mẹ."

Mã Hàm Đông kéo tay Đào Tịnh Mẫn đi ra ngoài, "Không sao đâu, không cần nữa."

"Sao lại không cần nữa?

Một trăm ngàn đấy...

Không thể để con sao chổi này được lợi..."

Hai mẹ con họ vùng vằng bước xuống lầu.

Một trăm ngàn đó là của tôi đáng được hưởng, tôi không đòi tài sản gì khác đã là rộng lượng lắm rồi, Mã Hàm Đông cũng không muốn làm lớn chuyện, nếu không thì tài sản mà tôi nhận được chắc chắn sẽ còn nhiều hơn.

Anh rể phẩy tay, tỏ vẻ rất vui mừng: "Tử Mạt, mặc kệ bọn họ, chúng ta đi uống một li, chúc mừng em thoát khỏi bể khổ, được không?"

Vừa nhắc đến uống rượu, tôi liền nhớ lại trận điên cuồng sau cơn say hôm trước, mặt lập tức nóng bừng lên: "Em mời anh ăn cơm vậy, cảm ơn anh đã giúp em, còn chuyện uống rượu thì thôi đi, để tránh..."

"Lên cơn khi say rượu à?"

Anh rể nói xong thì bật cười khanh khách.

Tôi thầm cười đau khổ, lẽ nào anh rể cảm thấy chuyện hôm đó là vinh quang lắm sao?

Nếu không phải chính từ hôm đó thì chúng tôi đã không liên tục phạm sai lầm mà không thể khống chế được thế này, hệt như một cơn nghiện vậy.

Chúng tôi cùng đi đến một nhà hàng, anh rể gọi món rồi nói: "Tử Mạt, em cố đợi thêm, anh sẽ tìm cơ hội nói rõ với Ngọc Minh, chờ sau khi anh li hôn với cô ấy rồi..."

Điện thoại của tôi chợt vang lên, là chị gọi đến, tôi vội vàng ra hiệu cho anh rể im lặng rồi bắt máy: "A lô, chị?"

"Tử Mạt, có tin vui đây, một tin vui rất lớn!"

Giọng của chị rất to, ngay cả anh rể cũng nghe thấy, "Tử Mạt, chị... chị vui quá, chị cứ không tin đây là sự thật, chị..."

"Chị à, chị bình tĩnh lại đã, rốt cuộc là thế nào?"

Tôi có hơi lo lắng, tâm trạng chị có hơi khó kiểm soát, mong là không có chuyện gì.

"Chị có thai rồi!"

Chị hét to.

Tôi cảm thấy như sét đánh bên tai.

Anh rể cũng giật mình, đánh rơi cả li rượu trên tay xuống đất, không tin được mà trợn mắt hỏi: "Cái gì?

Có thai sao?"

"Chị có thai rồi, Tử Mạt, chị lại có thai rồi!

Chị cứ tưởng mình không thể có thai được nữa, nhưng ông trời vẫn chưa từ bỏ chị, chị cuối cùng có thể sinh con cho Thiên Phi rồi, chị vui quá..."

Chị hoàn toàn không hề hay biết rằng, tin vui trong mắt chị đối với tôi và anh rể mà nói là một "tin xấu" đến mức nào, thế nên cứ liên tục nói.

Tôi hoàn toàn không nghe được những lời sau đó của chị nữa, tay cứ cầm điện thoại, ngây người ra nhìn anh rể, mấy lần định mở miệng nói gì đó nhưng không phát ra được âm thanh gì.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại của anh rể vang lên, anh bắt máy, khó khăn cất lên một tiếng "Ngọc Minh" thì tôi mới biết, chị đã cúp máy từ lâu rồi.

Tôi bất lực ngồi ngả ra ghế, không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Số phận thật biết trêu ngươi, đúng lúc tôi vừa mới li hôn với Mã Hàm Đông, còn anh rể đang định từ bỏ chị thì chị lại đột nhiên có thai!

Thế này thì anh rể làm sao có thể chia tay với chị?

"Tử Mạt?"

Anh rể đột nhiên nắm lấy tay tôi, giọng có hơi lạc đi, "Tử Mạt, anh cũng không ngờ..."

"Đây cũng là chuyện tốt."

Tôi rút tay ra, cố tỏ ra không có gì, "Chị luôn mong có thể sinh một đứa con cho anh, giờ cuối cùng cũng đạt được ý nguyện, mẹ anh chắc sẽ vui lắm, sẽ không cần chuyện mang thai hộ nữa, mọi vấn đề đều đã được giải quyết, đây chính là kết quả tốt nhất."

Tôi nói một lúc thì thấy mình không nói nổi nữa, rõ ràng rất muốn khóc, nhưng nước mắt lại không chảy ra, đây có phải cái gọi là "khóc không thành tiếng" không?

Tôi rõ ràng đã từng nói trừ phi chị cho phép, còn không thì tôi sẽ không thể kết hôn với anh rể, nhưng tại sao khi biết chị đã có thai, tôi không thể kết hôn với anh rể nữa thì tôi lại thấy buồn thế này, cảm thấy như bị người ta cầm dao đâm vào tim thế này?

Lẽ nào tôi yêu anh rể nhiều hơn tôi nghĩ sao?
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 31: Khẩu thị tâm phi


"Tử Mạt, đừng nói lời giận dỗi được không?"

Anh rể hốt hoảng, "Anh cũng không ngờ Ngọc Minh lại có thai, nhưng chuyện này thì đã sao?

Anh vẫn có thể nói với cô ấy..."

"Không được!"

Tôi vội hét lên, vừa phẫn nộ lại tuyệt vọng, "Anh không thể nói chuyện li hôn với chị, anh muốn giết chị ấy sao?"

Khi chưa có con, chị còn không chịu li hôn với anh rể, huống hồ bây giờ đã có thai rồi!

Hơn nữa pháp luật quy định, trong thời gian người vợ mang thai thì người chồng không được đâm đơn li hôn, anh rể là luật sư, lẽ nào ngay cả điều này cũng không hiểu?

"Anh..."

"Anh không được nói!"

Tôi đập mạnh xuống bàn, "Tuyệt đối không được cho chị biết chuyện của chúng ta!"

"Thế còn chúng ta thì sao?"

Anh rể có hơi sụp đổ, giơ hai tay ra, nhưng rồi lại bất lực, "Tử Mạt, anh không yêu Ngọc Minh, người anh yêu là em, anh không thể có lỗi với em, anh muốn ở bên em!"

"Đợi kiếp sau đi."

Tôi cười đau khổ, "Kiếp này là không thể rồi."

Anh rể vội chồm lên: "Em nói cái gì?

Cái gì mà kiếp sau?

Kiếp này nếu không được ở bên em thì anh còn sống làm gì nữa?"

Tôi đau lòng nhìn anh.

"Em chờ đó!"

Anh rể đứng dậy định bước đi, "Giờ anh sẽ đi nói với Ngọc Minh, li hôn với cô ấy, kết hôn với em!"

"Anh đi đi."

Tôi ngồi yên bất động, cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, chẳng thiết sống nữa, "Nếu anh nói muốn li hôn với chị thì em sẽ chết."

Anh rể lập tức dừng lại, trợn mắt nhìn tôi, hơi thở gấp gáp.

Ban đầu, anh rể vẫn nuôi một chút hi vọng, nghĩ rằng có lẽ do chị tôi quá muốn có con nên mới bị nhầm lẫn, nhưng khi tôi và anh rể đưa chị đến bệnh viện làm kiểm tra kĩ lưỡng thì xác nhận, chị đúng là có thai, sắc mặt anh rể lúc này thật sự vô cùng khó coi.

Lúc trước, ở trước mặt của chị, anh ấy luôn che giấu rất giỏi, thế nên chị tôi trước nay không bao giờ nghi ngờ tôi và anh rể, nhưng giờ đây việc chị mang thai là một cú sốc quá lớn đối với anh rể, khiến anh ấy hoàn toàn không thể che giấu được nữa.

"Thiên Phi, anh sao thế, không vui sao?"

Chị vì chuyện mang thai mà luôn phấn khích, mặt đầy mồ hôi, đến lúc này mới phát hiện vẻ bất thường của anh rể, liền thấy bất an.

Tim tôi căng thẳng đến mức muốn nhảy ra ngoài, sợ anh rể trong lúc kích động sẽ nói ra những lời đáng sợ, liền cười nói: "Anh rể sao có thể không vui?

Đây là con của hai người mà, mẹ chồng chị mà biết chắc cũng sẽ vui lắm."

"Chị đã gọi điện báo cho mẹ rồi, còn gọi cả cho mẹ mình nữa, cả hai đều rất vui, dặn chị phải yên tâm dưỡng thai."

Chị quay sang nhìn anh rể rồi rụt rè nói: "Thiên Phi, mấy hôm nay anh cứ làm sao ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Anh rể hít một hơi thật sâu: "Ngọc Minh, anh..."

Tôi liền ngồi vào giữa chị và anh rể rồi tranh nói: "Chị à, để em nói, anh rể đang lo cho sức khỏe của chị."

"Tử Mạt..."

Có chiếc sô pha che chắn, tôi đưa tay ra sau cấu thật mạnh vào bàn tay anh rể: "Chị, em đã nói rồi, chị bị sảy thai nhiều lần nên thành tử cung rất mỏng, e là không thể chịu được việc có thai nữa, vì thế anh rể rất lo sức khỏe của chị lại có vấn đề, em cũng cảm thấy hiện giờ chị mang thai là rất nguy hiểm, chị có nên suy nghĩ lại..."

"Chị không sao, chị chắc chắn sẽ làm được!"

Chị liền lập tức đảm bảo, "Em cảm thấy em chẳng có vấn đề gì cả, em sẽ dưỡng thai thật tốt, lúc nãy lúc đi siêu âm, bác sĩ không phải đã nói đứa bé rất khỏe sao?

Thiên Phi, anh không cần lo lắng."

Tôi cảm thấy mình cấu vào tay anh rể rất mạnh, móng tay chắc có khi đã xuyên vào thịt anh ấy, nhưng anh ấy chẳng kêu một tiếng nào, hệt như một người câm vậy.

"Thiên Phi, em biết anh lo cho em, nhưng nếu em không sinh được cho anh đứa con này thì cả đời em sẽ hối hận, em sẽ cẩn thận, thật đấy."

Chị thấy anh rể không nói gì thì liền muốn bật khóc.

"Chị à, chị cũng đừng bi quan quá, như vậy không tốt cho sức khỏe."

Tôi khẽ lắc tay chị, "Anh rể chỉ là lo lắng cho chị thôi chứ không có ý gì khác, nhưng chị nhất định phải để ý thật kĩ sự thay đổi của sức khỏe, nếu có gì phải đến bệnh viện ngay, tuyệt đối đừng để có sơ suất, chị biết chưa?"

Anh rể lập tức mở miệng: "Ngọc Minh, tuy anh rất phản đối việc em mạo hiểm tính mạng để sinh con cho anh, nhưng nếu em đã muốn thì phải thật cẩn thận, nếu có nguy hiểm gì thì phải bỏ đứa bé ngay, chuyện này không cần thương lượng."

Tôi chợt có một suy nghĩ tàn nhẫn, có lẽ anh rể đang mong chuyện như vậy xảy ra, thế thì chị sẽ không cần sinh đứa con này nữa.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 32: Đến lúc rời đi rồi


"Em biết rồi, em sẽ cẩn thận."

Chị cảm động ngấn lệ, "Thiên Phi, anh đối xử tốt với em quá!"

Tôi lại thấy không còn mặt mũi nhìn chị.

Anh rể chợt nắm ngược lại tay tôi, dùng lực rất mạnh, giống như muốn bóp nát xương tôi vậy.

Tôi cố rút mãi mà không được, sợ bị chị nhìn thấy nên cũng không dám vùng vẫy, đành nói: "Chị, bác sĩ không phải bảo chị phải nghỉ ngơi nhiều sao?

Chị vào phòng ngủ đi, chị muốn ăn gì?

Lát nữa em sẽ đi chợ mua."

"Được."

Chị cười nói: "Chị đang rất đói, ăn gì cũng được, tay nghề của em chắc chắn rất tuyệt!"

"Được, vậy chị nghỉ ngơi đi."

"Ừm."

Chị đứng dậy, quay sang nhìn anh rể, "Thiên Phi, anh đi với em được không?"

"Anh rể, anh mau đi với chị đi."

Tôi cũng đứng dậy, "Em đi chợ đây."

Anh rể đành phải buông tay tôi: "Được."

Nhìn cảnh anh rể khoác vai chị rồi cùng bước vào phòng ngủ, tôi thấy trước mắt nhòa đi, vội vàng cầm giỏ bước ra ngoài.

Không thể tiếp tục thế này nữa, chị sẽ cùng sống cả đời với anh rể, tôi vốn cũng không nên chờ đợi gì, tôi phải mau chóng dọn đi, thuê một căn nhà trọ ở tạm.

Tuy tôi đã nghỉ việc, rời khỏi nhà chị thì tạm thời sẽ không có công việc, nhưng vẫn có thể thi lại hoặc xin vào làm ở một bệnh viện nào đó, tôi sẽ không chết đói được.

Suốt thời gian nửa năm chăm sóc chị, anh rể đã trả lương gấp đôi cho tôi, tôi ăn uống ngủ nghỉ ở nhà chị đều không cần phải tốn tiền, thế nên đã để dành được mấy chục ngàn, tạm thời sẽ đủ dùng, chỉ cần mau chóng tìm việc là được.

Tôi không muốn nghĩ đến sau này, vì nghĩ càng nhiều thì sẽ càng thấy sợ, càng thấy đau khổ, chỉ có thể đi từng bước thôi.

Mấy ngày sau, tình hình của chị dần ổn định hơn, tôi liền bảo chị ấy nói với anh rể nên đi thuê một hộ lí chuyên khoa sản đến chăm sóc chị, còn tôi phải dọn ra ngoài.

"Em muốn đi đâu?"

Chị tôi không yên tâm hỏi, "Em vừa mới li hôn, chẳng có gì trong người, một mình ra ngoài ở thì chị làm sao yên tâm?

Không được, em cứ ở nhà chị đi, không được đi đâu hết!"

Chị đâu thể ngờ rằng hiện giờ tôi ở lại đây chính là một sự tự giày vò bản thân!

Cả ngày chị chỉ nói với tôi về cảm giác mang thai, nói luôn cảm nhận thấy đứa bé đang đạp (thật ra làm gì mà nhanh như thế?), thế này thế kia, chị ấy thật sự phấn khích vô cùng.

Tôi một mặt vừa phải giả vờ vui mừng cho chị, một mặt lại phải luôn trốn tránh anh rể, không muốn tiếp xúc riêng với anh, anh rể nhiều lần tỏ ý muốn vào phòng tôi, nhưng tôi đều tỏ vẻ không hiểu, không muốn có chút dây dưa nào với anh ấy.

Tôi biết rõ anh rể rất tức giận, ngày nào về cũng sa sầm nét mặt, khiến chị tôi cũng lo lắng tâm thần bất định, tôi đành phải viện cớ rằng anh rể như vậy là vì lo lắng cho sức khỏe của chị để an ủi chị, nhưng chị tôi lúc đầu còn tin, lâu dần, chị ấy cũng nhận ra có gì đó không ổn, nếu chị mà nghi ngờ tư tình giữa tôi và anh rể thì tôi chi bằng chết đi cho xong.

Thế nên, thật sự không thể cứ thế này nữa, tôi nhất định phải rời khỏi đây!

"Em không phải bác sĩ chuyên khoa sản, lỡ như chị có chuyện gì, em lại không xử lí được thì làm sao?"

Tôi cố gắng cười thoải mái, "Hơn nữa, mời một hộ lí chỉ cần trả lương bình thường, còn em thì phải trả lương gấp đôi, không đáng chút nào."

"Trời ơi em đang nói gì thế?"

Chị vừa giận lại vừa buồn cười, "Ai lại tính toán với em chút tiền ấy?

Em là con gái, ra ngoài sống một mình, chị làm sao yên tâm?"

Tôi nhún vai: "Cái gì mà con gái?

Em là phụ nữ đã li hôn, biết tự chăm sóc mình, chị cứ yên tâm đi."

"Nhưng mà..."

Chị còn định nói gì đó, nhưng đúng lúc anh rể tan làm về, chị vội vàng chạy đến khoác tay anh, "Thiên Phi, anh mau khuyên Tử Mạt đi, em ấy đòi ra ở riêng!"

Anh rể lập tức cau mày: "Tử Mạt, sao em lại nói chuyện này rồi?

Không phải anh nói rồi sao?

Em không được dọn ra ngoài, nếu em cảm thấy bất tiện khi thấy anh ở nhà thì anh sẽ ở văn phòng, em cứ ở nhà đi!"

Chị tôi ngẩn người ra: "Thiên Phi?"

"Anh rể, anh đùa gì thế?"

Tôi chỉ dám liếc nhìn anh rể một cái rồi lại quay mặt đi, "Đây là nhà của anh chị, sao anh có thể ở văn phòng?

Em sẽ ra ngoài thuê nhà, anh không cần lo cho em."

"Không được!"

Thái độ anh rể vẫn rất kiên quyết, "Hay là thế này, tầng hai văn phòng anh vẫn còn trống, em cứ đến đó ở đi."
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 33: Anh cùng em xuống địa ngục


"Thế cũng hay đấy!"

Chị lập tức tán thành, "Tử Mạt, văn phòng của Thiên Phi rất an toàn, môi trường rất tốt, em đến đó ở đi."

Tôi thấy do dự.

Ý đồ của anh rể đã quá rõ ràng, nhưng chị tôi lại không hề hay biết, tôi phải trả lời thế nào đây?

"Tử Mạt, trợ lí của anh có thai, nói muốn xin nghỉ việc, hiện giờ anh chưa tìm được người nào phù hợp, vừa hay em đang cần tìm việc, hay là đến làm trợ lí cho anh đi, anh sẽ trả lương cho em đúng theo quy định, em cũng không cần phải thấy ngại nữa."

Anh rể lại tiếp tục sắp xếp nghe có vẻ rất "hợp tình hợp lí".

Chị càng thấy yên tâm hơn: "Chị cảm thấy rất hay!

Tử Mạt, em đi làm ở chỗ Thiên Phi thì chị cũng yên tâm, cứ quyết định thế đi, em đừng từ chối nữa!"

"Nhưng mà em... em là bác sĩ mà, đâu có hiểu gì về luật pháp."

Tôi biết anh rể chỉ là đang đưa ra đủ lí do để giữ tôi lại, nhưng anh ấy càng làm vậy, tôi lại càng hiểu anh không muốn từ bỏ tôi, trong lòng càng khó chịu hơn.

"Cũng chẳng có gì khó cả, các việc kiện tụng em không cần lo, chỉ cần giúp anh sắp xếp một vài tài liệu là được rồi, em thông minh như thế, lại giỏi vi tính, việc này chẳng làm khó em được đâu."

Anh rể khoác vai chị, "Như thế thì Ngọc Minh cũng sẽ yên tâm, em cũng không muốn Ngọc Minh buồn đúng không?"

"Đúng thế, Tử Mạt, cứ quyết định thế đi!"

Chị nói bằng giọng không thể từ chối, "Một là em ở lại nhà chị, hai là em đến văn phòng của Thiên Phi, em tự chọn đi!"

Tôi còn biết làm thế nào?

Ở trước mặt chị, tôi không thể từ chối nữa, tốt nhất là nên nói rõ với anh rể rồi rời đi thì hơn.

Chiều hôm sau, sau khi tôi thu dọn đồ đạc và máy tính của mình, anh rể liền lái xe đưa tôi đến văn phòng của anh ấy, sau đó tôi lại bày đồ của mình ra.

Thật ra cũng không có gì nhiều, giường và vài vật dụng vốn đã có sẵn, tôi chỉ cần trải nệm, treo quần áo, cắm máy tính là xong.

Khi tôi đang xếp gối thì anh rể đột nhiên đứng đằng sau ôm tôi rồi đè tôi xuống giường.

"A!"

Tôi giật bắn mình, "Anh rể, anh..."

"Khi không có ai, em đừng gọi anh là anh rể, gọi anh là Thiên Phi đi!"

Anh rể chẳng mấy chốc đã hứng lên, đưa tay vào trong áo của tôi, vuốt ve lưng tôi, "Tử Mạt, anh bị em ép đến mức phát điên rồi!

Em muốn giày vò anh đến chết có phải không?"

"Em..."

Anh rể xoay người tôi lại rồi hôn tôi.

Văn phòng hiện giờ chỉ còn hai chúng tôi, thế nên anh rể không còn kiêng kị gì nữa, anh lột áo tôi ra rồi hôn ngấu nghiến lên mặt, lên môi, lên cằm, lên cổ tôi, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

"Ưm..."

Tôi bị anh rể làm cho khó chịu, vội đẩy anh ra, "Anh rể, đừng...

Chúng ta không thể cứ thế này nữa...

Chị đã có thai rồi, anh đừng nên..."

Tuy biết rõ lí do vì sao anh rể lại muốn tôi ở đây, nhưng tôi vẫn cứ vô liêm sỉ mà không thể kiên quyết từ chối, tôi thậm chí còn nghĩ, một người phụ nữ vô đạo đức như tôi hẳn có ngày ra đường sẽ bị xe tông chết.

Nhưng lúc này, tôi vẫn cứ buông thả chính mình.

"Anh sẽ xử lí!"

Anh rể cắn vào nhũ hoa của tôi, "Em đừng lo, Tử Mạt, anh nhất định sẽ li hôn với Ngọc Minh rồi đường đường chính chính kết hôn với em!

Chờ sau khi cô ấy sinh con, anh sẽ..."

Ngực của tôi rất nhạy cảm, bị anh rể làm thế này, toàn thân tôi thấy bủn rủn: "Không được...

Anh không được nói...

Chị sẽ không chịu nổi đâu...

A!"

Bàn tay anh rể đột nhiên đưa vào vùng nhạy cảm của tôi, cảm giác quen thuộc ấy lại trỗi dậy, khiến cho tôi đột ngột căng cứng, chẳng mấy chốc đã cảm thấy nơi ấy trở nên căng phồng và ẩm ướt, khao khát mãnh liệt, lẽ nào tôi thèm khát anh ấy đến thế ư?

"Em đừng nghĩ nhiều như thế, cứ giao cho anh, Tử Mạt!"

Ngón tay thon dài của anh rể tiến sâu vào trong, "Anh biết em cũng thích anh làm thế này với em, anh biết mà..."

Từ một ngón chuyển thành hai ngón, rồi ba ngón, âm thanh ướt át khiến tôi đỏ mặt ấy liên tục vang lên, tôi cố nhắm chặt mắt, vừa rên rỉ vừa run rẩy nói: "Anh rể...

Thiên Phi... em... em sẽ xuống địa ngục mất..."

"Anh đi cùng em!"

Anh rể đột nhiên nói lớn, "Cho dù có đi đâu thì anh cũng sẽ theo em!"

Vừa nói anh vừa dùng lực đút sâu vào trong, mạnh đến mức suýt nữa đẩy tôi ngã khỏi giường.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 34: Vốn dĩ đã không thể nhìn mặt ai


"A..."

Tôi vừa kêu vừa thở hổn hển, cố gắng ôm chặt cổ anh rể, hai chân cũng bất giác dang ra, "Thiên Phi, từ từ thôi... em... em chịu không nổi..."

Anh rể khẽ cười: "Đồ tiểu quỷ!"

Sau đó anh giảm tốc, từ từ tiến vào, từ từ rút ra, cố ý giày vò tôi.

Tôi thở mạnh, mở mắt nhìn anh, gương mặt của anh có hơi mơ hồ không nhìn rõ, nhưng lại khiến tôi cảm thấy an tâm: "Thiên Phi, hứa với em, đừng nhắc đến chuyện li hôn với chị, anh phải đối xử tốt với chị ấy!

Chị ấy có lỗi với anh, nhưng chị ấy thật lòng yêu anh, ban đầu anh đã chọn chị ấy thì phải khoan dung với chị ấy, đừng bỏ rơi chị ấy..."

Vừa nói tôi vừa nghẹn ngào.

"Tử Mạt, em không cần phải như thế!"

Anh rể khẽ hôn lên giọt nước mắt trên mặt tôi, dáng vẻ áy náy, "Anh yêu em, anh muốn cho em hạnh phúc chứ không phải đau khổ thế này!

Tất cả mọi tội lỗi cứ để anh gánh, em vô tội, không đáng phải chịu đựng chuyện này!"

Tôi vừa khóc vừa lắc đầu: "Đừng nói về em tốt đẹp như thế!

Em vốn là một người phụ nữ xấu xa, em không hề vô tội!

Thiên Phi, chúng ta... chúng ta... a..."

Anh rể đột nhiên dùng lực, tấn công mạnh vào nơi nhạy cảm nhất của tôi, hệt như một luồng điện chạy qua toàn thân tôi, khiến tôi không thể kiềm được mà kêu lên, không thể chịu nổi khoái cảm mạnh mẽ thế này, nhưng lại muốn khoái cảm ấy mãnh liệt hơn nữa, sự giày vò ấy khiến tôi như sắp phát điên.

"Tử Mạt, đừng rời xa anh, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, Tử Mạt!"

Anh rể thở càng mạnh hơn, chuyển động hông càng mạnh hơn.

Mỗi lần anh vào đều chạm đến chỗ sâu nhất trong người tôi, khiến tôi không thể thở nổi, nước mắt liên tục tuôn ra, cảm giác giống như đã chết đi mấy lần.

Cảm giác điên cuồng được chờ đợi ấy cuối cùng cũng đến, khoái cảm mãnh liệt trong phút chốc ấy khiến toàn thân tôi co rút, tôi ôm chặt lấy cổ anh rể rồi kêu lên, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Anh rể sau khi ra thì ôm chặt tôi vào lòng, giọng nói run run: "Tử Mạt, anh càng ngày càng không thể rời xa em rồi!

Anh biết mình không nên nói thế này, nhưng anh yêu em nhiều bao nhiêu thì lại càng không muốn nhìn thấy Ngọc Minh bấy nhiêu, anh không muốn tiếp tục thế này nữa, anh..."

"Đừng nói nữa!"

Tôi vừa khóc vừa lắc đầu, "Thiên Phi, chúng ta đã làm sai rồi, không thể tổn thương người khác nữa!

Cho dù thế nào thì em cũng đã làm chị tổn thương, chị giờ đang có thai, không chịu nổi kích động đâu!"

"Tử Mạt, em đừng tự trách mình như thế này mãi được không?"

Anh rể vừa giận vừa buồn, "Anh biết chúng ta đã sai rồi, nhưng anh yêu em, em cũng yêu anh, thế thì có gì sai?

Một cuộc hôn nhân không còn tình cảm thì chẳng có gì để bảo vệ cả, nếu không sẽ chỉ khiến mọi người đều đau khổ, em và Mã Hàm Đông chẳng phải là ví dụ rõ ràng nhất sao?

Hai người li hôn, mỗi người đi tìm hạnh phúc của riêng mình, sẽ chẳng ai nói được gì, em còn lo lắng gì chứ?"

"Em đã nói em không giống như chị!"

Tôi hét lên, "Anh sẽ hại chết chị mất!"

"Chị chị chị, em chỉ biết có chị em thôi, em có từng nghĩ cho bản thân, nghĩ cho anh, nghĩ cho tương lai của chúng ta không?"

Anh rể trừng mắt giận dữ nhìn tôi, "Lẽ nào chúng ta cứ lén lút vụng trộm thế này cả đời sao?

"Anh không muốn thế này thì anh đi đi, còn lên giường với em làm gì?"

Tôi đẩy anh rể ra, "Chúng ta thế này, vốn không còn mặt mũi để nhìn ai!"

Anh rể giận thở phì phò, im lặng một lúc lâu, sau đó vội vàng mặc quần áo đi xuống lầu, đóng cửa thật mạnh rồi bỏ đi.

Tôi ngồi lặng lẽ khóc trong bóng tối...

Ngày hôm sau, anh rể đưa chị đi khám thai, tôi lên phố mua một ít đồ dùng.

Việc ở văn phòng chỉ là tạm thời, tôi cũng không thể cứ dây dưa không dứt thế này với anh rể, cuối cùng cũng phải kết thúc thôi.

Tôi đang đi chợt nhìn thấy bên đường có một công ty môi giới liền bước vào hỏi các thông tin thuê nhà và xin việc làm ở bệnh viện, trong lòng có nhiều dự tính.

Khi bước ra ngoài, tôi chợt đụng phải Mã Hàm Đông, chợt nhớ ra hôm nay là chủ nhật, thảo nào anh ta lại không đi làm.

Nhưng tôi và anh ta chẳng còn gì để nói nữa, thế nên tôi ngó lơ.

"Tử Mạt."

Mã Hàm Đông lại chợt chặn tôi lại, "Sao hả?

Vừa mới li hôn đã không nhận ra tôi sao?

Trốn cái gì?"

Tôi lạnh lùng nói: "Tôi không việc gì phải trốn anh, chẳng qua tôi không muốn nói nhiều với anh, tránh để mẹ anh biết lại bảo tôi cướp con trai của bà ấy."

Gân xanh trên trán Mã Hàm Đông nổi lên, rõ ràng đang cố kiềm cơn giận: "Tử Mạt, cô không hài lòng với mẹ tôi đến thế sao?

Mẹ rốt cuộc đã khiến cô giận chuyện gì?

Cô không cảm thấy mình rất không biết lí lẽ sao?"
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 35: Tôi muốn Mã Hàm Đông chết


"Đúng vậy, tôi không biết lí lẽ, thế thì anh còn nói chuyện với tôi làm gì?"

Tôi thậm chí chẳng muốn cãi lại, "Chúng ta đã li hôn rồi, chẳng còn mối quan hệ gì nữa, anh cảm thấy nói với tôi mấy lời này còn có tác dụng gì?"

"Tử Mạt, cô không thể có lí một chút được sao?"

Mã Hàm Đông có hơi nóng lên, "Cho dù mẹ tôi có lúc nói lời khó nghe một chút, nhưng đó cũng là vì muốn tốt cho tôi, vì hai chúng ta thôi, cô không thể thông cảm một chút sao?

Mẹ là người lớn, cô phải tôn trọng mẹ chứ!"

"Thế thì xin hỏi, anh đã tôn trọng bố mẹ tôi như thế nào?"

Tôi không thể nhịn nữa mà hỏi ngược lại.

Mã Hàm Đông lập tức cứng họng.

"Anh nhìn xem những người bên cạnh anh, bạn bè đồng nghiệp của anh, họ làm như thế nào?"

Tôi cười nhạt, "Không cần nói đâu xa xôi, vào dịp lễ tết, nhà nào chẳng mang ít quà cáp đến thăm nhà bố mẹ vợ?

Còn anh, kết hôn đã hai năm rồi, anh đến nhà tôi được mấy lần, mua cho bố mẹ tôi được thứ gì?"

"Tôi..."

"Đừng có nói chuyện tiền nong với tôi, tôi hoàn toàn không quan tâm đến tiền của anh!"

Tôi đưa tay chặn câu nói của anh ta, "Chuyện này chắc anh hiểu rõ hơn ai hết!

Để giúp anh giữ thể diện, cũng là để cho bố mẹ tôi yên tâm, có lần nào không phải là tôi tự bỏ tiền ra mua đồ về tặng cho bố mẹ tôi?"

Mã Hàm Đông mấp máy môi, định nói gì đó nhưng lại thôi.

"Tôn trọng là phải từ hai phía, Mã Hàm Đông."

Tôi cười lạnh lùng, "Tôi lúc trước kết hôn với anh chứ không phải bán thân cho anh, cũng không phải cắt đứt quan hệ với nhà mẹ, mẹ anh đã nuôi anh khôn lớn, bố mẹ tôi cũng nuôi tôi khôn lớn, tôi cũng nợ họ, cũng phải bù đắp cho họ, anh lấy quyền gì mà chỉ biết hiếu thảo với mẹ anh, còn bố mẹ tôi thì lại xem là người vô hình?"

Mã Hàm Đông xấu hổ quay mặt đi.

"Bỏ đi, giờ nói với anh mấy điều này đã không còn ý nghĩa gì nữa, chúng ta không còn quan hệ gì rồi không phải sao?"

Tôi nhún vai, "Kết hôn với anh là sai lầm lớn nhất trong đời tôi, còn li hôn chính là lựa chọn sáng suốt nhất, nhưng mà anh yên tâm đi, tôi không hận anh, cũng không chạy ra ngoài nói xấu bất kì điều gì về anh và mẹ anh đâu, từ nay về sau, chúng ta là người lạ, đường ai nấy đi."

Nói xong, tôi lướt qua người anh ta, đi về phía chợ.

"Tử Mạt, có phải em đang tìm việc hay là muốn dọn nhà đi không?"

Mã Hàm Đông đuổi theo hỏi tôi, "Em không sống được ở nhà chị nữa à?

Anh biết em vẫn còn giận, nhưng mà em cũng nghĩ kĩ lại đi, li hôn với anh thì em đi đâu được?

Hay là em theo anh về nhà gặp mẹ, nói vài câu mềm mỏng, mẹ sẽ tha lỗi cho em thôi, chúng ta..."

"Cút!"

Tôi mắng một cách thẳng thừng, "Mã Hàm Đông, nếu anh còn là đàn ông thì mau cút, cút càng xa càng tốt, cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa, chỉ cần nhìn thấy anh là tôi đã thấy buồn nôn rồi, nôn hết cả thức ăn hôm qua, anh có nghe thấy chưa?"

Không biết có phải cơn giận trong tim thật sự đã truyền xuống bụng hay không mà tôi thật sự thấy buồn nôn, ọe một tiếng rồi nôn ra thật!

Từ sau khi biết chuyện chị mang thai, tôi thường xuyên bỏ bữa, lúc này chỉ nôn ra dịch vị, khiến tôi khó chịu đến mức trào nước mắt, buốt cả răng.

"Cô..."

Mã Hàm Đông cảm thấy bị sỉ nhục, hoàn toàn không tin nổi tôi lại có thể nôn thật, "Uông Tử Mạt, cô đúng là vô liêm sỉ, có giỏi thì đừng quay lại nữa!"

"Tôi có chết cũng không quay lại!"

Tôi ôm bụng, lại nôn thêm vài lần nữa, "Anh nếu là đàn ông thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, sao anh không đi chết đi?"

Mã Hàm Đông quay đầu đi thẳng, tôi mắng tuy có hơi độc địa, nhưng cảm thấy rất sảng khoái, nếu anh ta còn thể diện thì đừng đến làm phiền tôi nữa, nếu không tôi sẽ còn mắng càng khó nghe hơn.

Sau khi li hôn cũng không nhất thiết phải trở mặt thành thù, với loại người như Mã Hàm Đông lại càng không đáng để tôi lãng phí tâm tư.

Không biết có phải vì bị Mã Hàm Đông kích động hay không mà cả ngày hôm đó tôi cảm thấy rất khó chịu, vừa buồn nôn lại vừa chóng mặt, trong lòng bứt rứt khó hiểu, nhìn gì cũng thấy bực mình.

Những người trong văn phòng ai cũng quen tôi, cũng biết cả việc tôi vừa mới li hôn, có lẽ đều cho rằng tôi khó chịu là vì chuyện li hôn, thế nên ai cũng đều tỏ vẻ "tôi hiểu mà", khiến tôi vừa cảm động lại vừa ngại ngùng.

Khi anh rể không có mặt, họ cũng chẳng giao việc gì cho tôi làm, cộng thêm việc nhìn mặt tôi nhăn nhó, họ liền bảo tôi lên lầu nghỉ ngơi.

Tôi nói vài câu khách sáo, rồi cảm thấy cứ ngồi không cũng không ổn, thế là đành phải lên lầu ngủ một giấc rồi tính tiếp.

Nhưng vừa bước lên lầu, tôi chợt cảm thấy trời đất xoay vòng, ngã xuống thảm, sau đó không còn biết gì nữa.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 36: Đứa bé là con ai?


Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện, được truyền dịch, còn anh rể đang ngồi cạnh tôi.

"Tử Mạt, em tỉnh rồi à?

Em thấy sao rồi, có thấy chỗ nào không khỏe không?"

Nhìn dáng vẻ anh rể rất mừng rỡ.

Tôi lại chợt cảm thấy uất ức: Tôi bị ngất ở văn phòng, lúc ấy chẳng có ai cả, tôi còn tưởng tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, thế mà anh rể lại mừng rỡ thế này!

Không phải tôi chết rồi thì anh rể sẽ có thể được giải thoát khỏi tôi sao?

Trước đó còn giận dỗi đập cửa bỏ đi, rõ ràng không xem tôi ra gì, thế thì còn đưa tôi đến bệnh viện làm gì?

Cứ để tôi tự sinh tự diệt đi.

"Không sao, chỉ thấy hơi chóng mặt, buồn nôn."

Tôi cau mày, "Sao anh lại ở đây?"

"Do đồng nghiệp gọi điện đến báo với anh, em bị ngất xỉu trên lầu, thế nên anh liền đưa em đến bệnh viện."

Anh rể đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay không bị tiêm kim của tôi rồi kích động nói: "Tử Mạt, em biết không?

Em có thai rồi, em có thai con của chúng ta rồi, chúng ta có con rồi!"

Tôi chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng, không kịp phản ứng gì.

Tôi... có thai?

Không thể nào, chuyện này sao có thể?

"Là thật đấy, bác sĩ đã cho anh xem rồi, em có thai rồi!"

Anh rể mừng như sắp phát điên, "Nhưng em gầy quá, dinh dưỡng không đủ, thế nên phải ở bệnh viện dưỡng thai, em đừng lo, giờ em đang truyền dịch là vì em và con.

Tử Mạt, hai chúng ta..."

"Không."

Cổ họng khô khốc của tôi phát ra âm thanh khào khào, "Anh rể, anh đừng vui mừng quá sớm, đứa bé này... rất có thể là của Mã Hàm Đông."

Theo tính toán chu kì kinh nguyệt của tôi thì có lẽ tôi đã có thai được bốn mươi ngày rồi, mà trong giai đoạn tôi có thể mang thai thì lại đúng vào lúc tôi từng lên giường với Mã Hàm Đông, hơn nữa lúc ấy còn không có biện pháp bảo vệ.

Tôi và anh rể lên giường trước nay cũng không bao giờ có biện pháp bảo vệ, trước đây Mã Hàm Đông không muốn có thai, thế nên chúng tôi bao giờ cũng có đồ bảo vệ, nhưng lần đó anh ta lại không dùng, mà tôi cũng không uống thuốc tránh thai.

Thế nên, đứa bé này giờ không biết là của ai.

"Cái gì?"

Nụ cười trên môi anh rể quả nhiên méo xệch đi, "Đứa bé... sao có thể chứ?

Tử Mạt, em đừng đùa với anh, đứa bé này đương nhiên là con anh, anh trước nay không bao giờ dùng đồ bảo vệ, em cũng không, đứa bé chắc chắn là con chúng ta!"

"Chưa chắc."

Tôi lạnh lùng nói, "Khả năng của Mã Hàm Đông còn lớn hơn, vì dù gì lúc ấy thì bọn em vẫn còn là vợ chồng."

Anh rể không thốt nổi nên lời.

"Nhưng cho dù đứa bé này là con ai thì cũng không thể giữ lại."

Tôi đau khổ nhắm mắt lại, "Anh rể, anh giúp em gọi bác sĩ đến đây, em phải bỏ nó đi."

Tôi và Mã Hàm Đông đã li hôn rồi, tôi còn sinh đứa bé này ra làm gì?

Sẽ chỉ càng dây dưa không dứt với anh ta thôi.

Còn nếu đứa bé là của anh rể thì lại càng không thể giữ, bởi giấy không thể gói được lửa, sau này nếu chị biết được thì nhất định sẽ long trời lở đất.

Cho dù tôi thấy rất đau lòng, rất không nỡ, bởi dù gì đây cũng là lần đầu tôi làm mẹ, nhưng đứa bé này đến thật không đúng lúc chút nào, tôi phải ngăn chặn ngay, không được có chút thương xót nào.

"Không được!"

Anh rể hốt hoảng, "Tử Mạt, em đang nói lung tung gì thế?

Đây là một mạng người, sao em có thể giết nó?

Nó có lỗi gì chứ?"

"Đứa bé này không thể giữ lại..."

"Cho dù có là của Mã Hàm Đông thì đã sao?

Đứa bé vô tội mà!"

Anh rể chấp nhận sự thật này rất nhanh, không hề có chút ngại ngần gì, "Cho dù đứa bé là của ai thì sau này chúng ta ở bên nhau, nó cũng sẽ là con của chúng ta, anh sẽ coi nó như con ruột của mình, Tử Mạt, em đừng tàn nhẫn như thế có được không?"

Tôi không kiềm được mà bật khóc: "Anh rể, sao anh lại thế này..."

"Đứa bé là vô tội mà!"

Anh rể vẫn rất kiên định, "Hơn nữa, nếu đứa bé là con của hai chúng ta thì sao?

Tóm lại không thể bỏ nó được!"

"Nhưng mà..."

Điện thoại của tôi chợt vang lên, anh rể liền đưa điện thoại cho tôi, "A lô?"

"Cho hỏi có phải điện thoại của cô Uông Tử Mạt không?

Chúng tôi là cảnh sát giao thông."

Tôi có hơi ngạc nhiên: "Chào anh, cho hỏi anh tìm tôi có việc gì?"

Tôi không lái xe, cũng không gặp tai nạn giao thông, tìm tôi làm gì?

"Là thế này, anh Mã Hàm Đông một tiếng trước đã lao xe xuống sông, tử vong, cô vui lòng đến bệnh viện xác nhận."

Tôi lại một lần nữa ngơ ngác trước bất ngờ lớn này.

Tử... vong?
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 37: Không chịu nổi cú sốc này


Tôi không biết mình đã đến bệnh viện kia bằng cách nào, đã đến trước thi thể của Mã Hàm Đông như thế nào, thậm chí cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ, tôi và Mã Hàm Đông đã li hôn, chẳng còn quan hệ gì nữa, cho dù là nhận thi thể thì cũng không nên là tôi đến, khi bác sĩ giở tấm khăn trắng ra, tôi nhìn thấy gương mặt tái xanh của anh ta thì chợt thấy choáng váng mặt mày, ngã ra đằng sau.

"Tử Mạt!"

Anh rể vội ôm chặt lấy tôi, "Em không sao chứ?

Mau, ra ngoài đã!"

Anh rể dìu tôi ra bên ngoài ngồi nghỉ, lúc này tôi mới phản ứng, thở hổn hển: "Sao... sao có thể như thế?

Anh ta... sáng nay vẫn... vẫn còn bình thường mà, sao có thể... có thể..."

Cuộc sống có nhiều lúc thật mong manh, thật ngắn ngủi, một người đang yên đang lành, nói chết là chết, hoàn toàn không cho người ta kịp phòng bị gì cả.

Tôi tuy không còn yêu Mã Hàm Đông nữa, cũng đã li hôn với anh ta rồi, nhưng một mạng người giờ đã mất đi, tôi không thể nào không đau lòng.

"Không sao không sao, thiên tai nhân họa là không tránh khỏi, không phải lỗi của em, không sao."

Anh rể liên tục an ủi tôi.

Có tiếng bước chân bình bịch vang lên, Đào Tịnh Mẫn chạy đến, mắt trợn lên như sắp lọt khỏi tròng: "Hàm Đông!

Hàm Đông ở đâu?

Hàm Đông!"

Một cảnh sát bước lên hỏi bà ta: "Bác là gì của người chết?"

"Chết?

Không thể nào, không thể nào!"

Đào Tịnh Mẫn lắc đầu như điên, "Hàm Đông không thể chết, không thể, Hàm Đông!"

"Bác ơi, bác bình tĩnh lại đã!"

"Không thể nào, không thể nào!"

Đào Tịnh Mẫn xông vào trong, tiếp sau đó liền nghe thấy một tiếng gào khóc thê lương: "Hàm Đông!!!"

Tôi hoàn toàn hiểu được sự đau đớn lúc này của Đào Tịnh Mẫn.

Cho dù là một người mẹ tình cảm bình thường đi nữa, nhìn thấy con mình chết thảm thế này cũng sẽ đau đớn cùng cực, huống hồ Đào Tịnh Mẫn trước nay yêu thương Mã Hàm Đông như thế, cú sốc này đối với bà ta quả thực chính là đòn chí mạng.

Chẳng ai có thể khuyên được Đào Tịnh Mẫn, bởi vì cho dù có khuyên cũng vô ích, đành phải để cho bà ấy phát tiết.

Anh rể qua hỏi cảnh sát vài câu rồi đến nói với tôi: "Mã Hàm Đông trước đó có uống rượu, có lẽ do uống say quá, cộng thêm trời tối nên cậu ta mới lái xe lao xuống sông, khi cảnh sát nhận được tin báo đến vớt xe lên thì cậu ta đã chết rồi."

Tôi thấy lùng bùng lỗ tai, ngồi co ro lại, không muốn nghe nữa.

"Cụ thể thế nào thì phải đợi khám nghiệm tử thi mới biết rõ, nhưng đại khái là như thế."

"Đừng nói nữa..."

Tôi run rẩy, răng va vào nhau lộp cộp.

Anh rể vỗ vai tôi, trước mặt nhiều người thế này, anh ấy cũng không tiện thân mật với tôi, nhưng tôi biết, anh ấy rất đau lòng vì tôi.

Tiếng khóc bên trong chợt ngưng bặt, tôi đột nhiên cảm thấy một dự cảm không lành, vội vàng vào trong, lập tức giật mình: "Cô à, cô làm gì thế?"

Đào Tịnh Mẫn đang trèo lên cửa sổ, muốn nhảy lầu!

Tôi biết cái chết của Mã Hàm Đông sẽ khiến bà ấy không chịu nổi, nhưng không ngờ bà ấy lại không muốn sống nữa!

Anh rể cũng bước vào, xông đến lôi Đào Tịnh Mẫn xuống rồi chặn trước cửa sổ.

"Tránh ra!

Tránh ra!"

Đào Tịnh Mẫn khóc nức nở, đầu tóc rối bù, hệt như người điên, "Để tôi chết đi, tôi muốn chết!

Hàm Đông chết rồi, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Tôi không muốn sống nữa, cho tôi chết đi!"

"Cô à, cô đừng như thế!"

Tôi cũng thấy buồn cho bà ấy, cất giọng khào khào khuyên nhủ, "Người chết rồi không thể sống lại, Mã Hàm Đông đi rồi, chẳng ai có thể ngờ được, nhưng cô cũng không nên..."

"Hàm Đông, Hàm Đông..."

Đào Tịnh Mẫn đẩy anh rể ra rồi đập đầu vào tường.

"Sao con lại chết chứ?

Mẹ biết làm sao đây?

Nhà họ Mã chúng ta biết làm sao đây?

Hàm Đông... mẹ chết đi cho xong, mẹ không muốn sống nữa, Hàm Đông..."

Tôi vội kéo Đào Tịnh Mẫn ra, đầu bà ấy đã đỏ bầm, rớm máu, khiến tôi rất sợ: "Cô à, cô đừng thế này..."

Bà ấy đã một lòng muốn chết, dùng lực rất mạnh, tôi hoàn toàn không thể ngăn được, không còn thời gian suy nghĩ, tôi đành hét lên: "Con có thai rồi, là con của Mã Hàm Đông!"

Anh rể liền trừng mắt nhìn tôi: "Tử Mạt!"

"Cô à, hôm nay con mới khám, con đã có thai bốn mươi ngày rồi, là con của Mã Hàm Đông!"

Tôi làm gì còn thời gian quan tâm anh rể, chỉ muốn ngăn không cho Đào Tịnh Mẫn tìm đến cái chết, "Lẽ nào cô không muốn nhìn cháu của cô trưởng thành sao?"

Đào Tịnh Mẫn ngẩn người nhìn tôi, dáng vẻ không thể tin được: "Cô nói cái gì?

Cô..."

"Là thật, con không gạt cô!"

Tôi gật đầu lia lịa, "Con vừa kiểm tra xong, con đang định gọi điện báo cho Mã Hàm Đông biết, ai ngờ..."
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 38: Anh không thể là cha đứa bé


"Cô có thai rồi?

Con của Hàm Đông?

Cháu của tôi?"

Đào Tịnh Mẫn vừa khóc vừa cười, bàn tay run rẩy xoa lên cái bụng bằng phẳng của tôi, "Con của Hàm Đông...

Nhà họ Mã không... không tuyệt hậu...

Con ơi..."

"Cô ơi, cô phải phấn chấn lên!"

Tôi thấy tâm trạng Đào Tịnh Mẫn có vẻ bình tĩnh hơn một chút mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, "Con biết cái chết của Mã Hàm Đông khiến cô rất đau lòng, nhưng vì cháu của cô, cô phải cố gắng sống tiếp, nếu cô cũng xảy ra chuyện thì đứa bé biết làm sao?"

Tuy lúc trước bà ấy không thích tôi, đối xử không tốt với tôi, nhưng nể tình bà ấy vừa mất đi đứa con trai duy nhất, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn bà ấy tìm đến cái chết mà không làm gì.

Cho dù đứa bé tôi đang mang trọng bụng có phải là của Mã Hàm Đông hay không thì ít ra nó cũng sẽ là hi vọng để Đào Tịnh Mẫn sống tiếp, cho dù đây chỉ là một lời nói dối thì cũng có thể cứu được một mạng người, tôi không cảm thấy đây là tội lỗi.

Đào Tịnh Mẫn khóc lóc cầu xin tôi: "Tử Mạt, giao đứa bé cho mẹ đi, giao đứa bé cho mẹ đi!

Con vẫn còn trẻ, vẫn có thể lấy chồng, sẽ có thể có con nữa, con hãy thương lấy mẹ, giao đứa bé cho mẹ đi, mẹ cầu xin con!"

"Cô à, cô đừng thế này!"

Trong lòng tôi thấy rất buồn, "Con biết rồi, con sẽ giao đứa bé cho cô!

Nó là cháu của cô, sau này cô thương yêu nó, chăm sóc nó, nuôi nó trưởng thành, cô nhất định phải chăm sóc nó thật tốt!"

"Tử Mạt...

Cảm ơn...

Xin lỗi..."

Đào Tịnh Mẫn lại bật khóc, nói không nên lời.

"Không sao đâu, cô à, cô đừng nói như thế, không sao đâu..."

Tôi an ủi Đào Tịnh Mẫn một lúc thì bà ấy mới không còn gào khóc nữa, ngồi xuống một bên lau nước mắt.

Anh rể lái xe đưa Đào Tịnh Mẫn về nhà xong liền muốn đưa tôi về nhà.

"Em về văn phòng là được rồi."

Tôi mệt mỏi nói.

"Không được!"

Anh rể kiên quyết phản đối, "Em có thai rồi, hôm nay lại mệt mỏi như thế, em về một mình anh không yên tâm."

Tôi gục mặt không nói gì, sau đó liền bật khóc.

"Tử Mạt?"

"Em sợ lắm!"

Tôi nức nở, "Anh rể, anh có biết không, sáng hôm nay em đã gặp Mã Hàm Đông, em đã cãi nhau với anh ta một trận, em nói sao anh ta không đi chết đi, sau đó anh ta liền..."

"Đừng suy nghĩ lung tung!"

Anh rể ôm lấy tôi, "Đây không phải là lỗi của em, em chỉ tùy tiện nói thế thôi chứ làm gì muốn người ta phải chết, đây chỉ là trùng hợp thôi.

Tử Mạt, em sẽ không giao con cho mẹ của Mã Hàm Đông đúng không?

Em chỉ là không muốn bà ấy tự sát, nên mới..."

"Không, em nói nghiêm túc."

Tôi quay mặt đi, "Anh rể, em không phải nhất thời kích động, sau khi sinh đứa bé này ra, em sẽ giao lại cho bà ấy, đây chính là hi vọng để bà ấy có thể sống tiếp."

"Nhưng lỡ như đứa bé là con anh thì sao?"

Anh rể mặt trắng bệch, cật lực phản đối, "Sao anh có thể để con mình mang họ của người khác?

Anh phải nuôi nó nên người, anh mới là cha của nó!"

"Anh không thể là cha của nó được."

Tôi cười đau khổ, "Cho dù luận về tình về lí về đạo đức thì đứa bé này cũng tuyệt đối không thể là của anh được."

Anh rể ngây người không nói được gì.

Tôi biết anh ấy hiểu rõ ý của tôi, giao đứa bé cho người khác, tôi cũng đau lòng lắm, nhưng vì tất cả mọi người thì việc giao đứa bé cho Đào Tịnh Mẫn chính là kết cục tốt nhất.

Trừ phi Đào Tịnh Mẫn đưa đứa bé đi làm giám định huyết thống, cuối cùng phát hiện ra đứa bé không phải là con của Mã Hàm Đông, còn không thì nó chính là hi vọng để bà ấy có thể sống tiếp.

Mà xét theo lẽ thường thì Đào Tịnh Mẫn chắc chắn sẽ không thể nghi ngờ thân phận của dứa bé, cũng sẽ không đưa nó đi làm giám định huyết thống.

"Anh rể, việc này cứ để em quyết định."

Tôi khẩn khoản, "Đứa bé vốn đã không nên ra đời, em cũng thật sự không thể xác định được nó rốt cuộc là con ai, nếu bây giờ nó đã có nơi để đi thì tại sao anh không đồng ý?

Nếu không thì em chỉ còn cách bỏ nó đi thôi."

"Đừng!"

Anh rể thở phì phò một lúc rồi đạp mạnh chân ga, "Được, anh đồng ý với em."

"Cảm ơn anh..."

Nước mắt của tôi lại không kiềm được mà tuôn ra.

"Tử Mạt, anh đúng là vô dụng, anh có lỗi với em!"

"Không!"

Tôi vừa cười vừa lắc đầu, "Chúng ta ở bên nhau chẳng ai có lỗi với ai cả, người sai là cả hai chúng ta, anh rể, em và chị giờ đều đã có thai rồi, vừa hay cũng có thể bình tĩnh lại, sống vài ngày yên ổn, cho nên em quyết định sẽ đến nhà Đào Tịnh Mẫn ở cho đến khi sinh con."

Anh rể tỏ rõ vẻ phản đối, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì chợt tiu nghỉu gật đầu: "Cũng được."
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 39: Chị gặp nguy hiểm


Đào Tịnh Mẫn ở đây cũng không còn người thân nào, tôi lại vừa biết mình có thai, sức khỏe không tốt, không có tinh thần, thế nên việc của Mã Hàm Đông, bao gồm đám tang của anh ta và các chuyện lớn chuyện nhỏ khác đều do anh rể giúp lo liệu, thật sự là đã nhân chí nghĩa tận rồi.

Chị sợ tôi đau lòng nên luôn an ủi tôi, khi biết tôi đã mang thai đứa con của Mã Hàm Đông, chị cũng sụt sùi, nói những câu như tạo hóa đúng là trêu ngươi, bảo tôi đừng nghĩ quá nhiều, cứ cố gắng dưỡng thai.

Bố mẹ tôi cũng có đến nói vài lời chia buồn với Đào Tịnh Mẫn, bà ấy hiện giờ vì đứa bé trong bụng tôi nên ra sức lấy lòng bố mẹ tôi, trông đến tội.

Mẹ tôi kéo tôi ra hỏi riêng tôi liệu có phải thật sự muốn sinh đứa bé này ra không, vì dù gì bố nó cũng đã mất, sau này nếu tôi dẫn theo đứa con thì e sẽ khó mà tái giá, tôi bèn kể lại việc Đào Tịnh Mẫn muốn tự vẫn, cho dù sau này tôi có tái hôn thì Đào Tịnh Mẫn cũng sẽ không cho tôi mang đứa bé đi đâu, thế nên chuyện này không đáng lo.

Mẹ tôi nghe xong thì im lặng hồi lâu rồi không phản đối chuyện tôi sinh con nữa, bà cũng không phải người nhẫn tâm, chỉ là không muốn cả đời tôi phải có gánh nặng mà thôi.

Ngày tháng cứ thế bình lặng trôi như dòng nước.

Trong thời gian này tôi tạm thời không thể đi làm, nhưng số tiền tiết kiệm của Mã Hàm Đông lúc sinh thời vẫn đủ dùng, tôi bình thường ngoài việc đọc sách hoặc lên mạng giết thời gian ra thì sẽ chăm sóc Đào Tịnh Mẫn, sợ bà ấy lại nghĩ quẩn, sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng vài ngày sau thì tôi phát hiện, mình đã lo lắng quá đà rồi, bà ấy giờ đây sống trong sự kì vọng, hơn nữa còn không cho tôi làm gì cả, tôi chỉ cần làm chút việc nhà thôi thì bà ấy liền ngăn cản ngay, bảo tôi phải tập trung dưỡng thai.

Tôi biết bà ấy không phải thật lòng thương tôi mà chỉ là vì đứa bé trong bụng tôi thôi, tôi vừa đi hơi nhanh một chút là bà ấy đã hết sức căng thẳng, bảo tôi không được thế này, không được thế kia, trông chừng tôi còn chặt chẽ hơn cả phạm nhân.

Tuy sự để ý của Đào Tịnh Mẫn khiến tôi không thể chịu nổi, nhưng tôi lại rất thông cảm cho tâm trạng của bà ấy, thế nên tôi đều nhịn được cả, chỉ mong đứa bé mau chóng được sinh ra, thế thì tôi sẽ được giải thoát.

Thời gian này mặc dù anh rể ít khi gặp riêng tôi, cho dù có gặp thì cũng không làm gì, nhưng không phải anh ấy hoàn toàn không quan tâm tôi, luôn luôn chuyển tiền vào tài khoản của tôi, để tôi muốn ăn cái gì thì mua cái đó, muốn mặc cái gì thì mua cái đó, không để cho bản thân phải chịu khổ.

Tôi hiện giờ đương nhiên không thể để cho bản thân chịu khổ, lúc trước tôi cũng có tiền tiết kiệm, thế nên chi phí của mấy tháng này hoàn toàn không phải lo, cộng thêm việc tất cả vật dụng cần thiết trong lúc tôi mang thai và sinh con thì Đào Tịnh Mẫn đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ thiếu điều chưa cúng tôi như cúng bồ tát thôi, thế thì tôi làm sao mà khổ được?

Hôm nay, tôi vác cái bụng bầu hơn bảy tháng của mình ra ngoài tản bộ, vừa xuống cầu thang thì anh rể chợt gọi điện đến: "Tử Mạt, anh sắp đến nhà của Mã Hàm Đông rồi, chờ anh qua đón em."

"Có chuyện gì thế?"

Tôi nghe giọng anh rể có vẻ không ổn liền thấy lo lắng, "Chị sắp sinh rồi sao?"

Chị có thai sớm hơn tôi một tháng, bây giờ đã là tám tháng rưỡi rồi, vẫn chưa đến ngày sinh nở, nếu có hiện tượng lâm bồn thì chứng tỏ sức khỏe của chị đã không chịu nổi nữa rồi.

"Qua điện thoại nói không rõ ràng, em cứ đợi anh đi."

Tôi cũng không còn tâm trạng tản bộ nữa, đành đứng chờ bên đường.

Anh rể chẳng mấy chốc đã lái xe đến, xuống xe dìu tôi: "Lên xe rồi nói."

"Rốt cuộc có chuyện gì?"

Sau khi lên xe thắt xong dây an toàn, tôi liền hỏi ngay, "Có phải chị đã gặp nguy hiểm gì không?"

"Phải."

Sắc mặt anh rể trở nên trắng bệch, "Một tiếng trước, bụng của Ngọc Minh bị đau dữ dội, đã bị ngất đi, anh đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói sức khỏe của cô ấy không chịu nổi áp lực của việc mang thai, cần phải phẫu thuật ngay, nếu không cô ấy sẽ mất mạng!"

Tôi sợ đến mức tay chân lạnh toát.

Chị tôi vốn đã không thể mang thai, lúc trước bị phù cả hai chân, không thể đi đứng được, còn bị cao huyết áp và đạm niệu nghiêm trọng, bây giờ kiểm tra thì thấy chị bị tiền sản giật.

Chuyện này nếu không cẩn thận sẽ khiến chị và cả đứa bé đều mất mạng, ban đầu tôi và anh rể đã khuyên chị nên bỏ đứa bé, nhưng chị cứ sống chết không chịu, anh rể đành phải mua các loại thuốc tốt nhất để cố gắng kéo dài thai kì.

Bây giờ xem ra không thể cầm cự nổi nữa rồi.

"Ngọc Minh kiên quyết không chịu."

Anh rể hối hả đạp mạnh chân ga, giọng nói cao đến chói tai, "Cô ấy thà chết cũng phải sinh đứa bé ra, nhưng anh sao có thể để cô ấy làm như thế?

Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì anh..."
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom