Lãng Mạn Tình Yêu Trong Sáng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
Tham gia
25/9/25
Bài viết
122,047
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
204560617-256-k304822.jpg

Tình Yêu Trong Sáng
Tác giả: tunlinh2003
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Mỗi lần anh rể làm chuyện đó với tôi, tôi đều phải cố kìm nén một cảm xúc dày vò giữa băng và lửa.

Tôi liên tục cự tuyệt anh, nhưng lại càng kích động ham muốn chiếm hữu của anh rể.

Tôi đau khổ khôn cùng: " Anh rể, không được, đừng làm thế với em..."

Sợi xích phản bội nặng nề này, cả đời nay tôi có thể thoát ra được không?​
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 1: Anh rể muốn làm gì tôi?


Lại phải đến tận gần một giờ sáng thì chị mới ngủ, tôi cẩn thận bước ra khỏi phòng của chị, đóng cửa lại, khẽ xoa nhẹ lên huyệt thái dương rồi quay về phòng lấy quần áo, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.

Nhưng vừa mở cửa phòng tắm, tôi chợt giật mình: "Anh... anh rể?"

Anh rể Hướng Thiên Phi là một luật sư nổi tiếng trong nước, những vụ kiện anh ấy nhận không có vụ nào là không cãi thắng, thế nên khách hàng tìm đến anh ấy rất nhiều, nhưng thu nhập cao sẽ đi kèm với sự bận rộn, anh ấy thường đến tận mười một mười hai giờ đêm mới về đến nhà.

Năm nay anh chỉ mới ba mươi tuổi, nhưng sự nghiệp đã rất thành đạt, có nhà có xe, mà không phải chỉ một hai cái, vóc dáng cao ráo, đẹp trai hấp dẫn, có học thức, có khí chất, là một chàng trai tốt mà bất kì cô gái nào cũng muốn lấy, bao gồm cả tôi.

Nhưng người có được may mắn ấy đương nhiên chính là chị gái tôi, Uông Ngọc Minh.

Anh rể lúc này cũng đang định đi tắm, anh đã cởi áo, để lộ nửa thân trên, làn da của anh rất trắng nhưng vô cùng rắn rỏi, cơ ngực cơ bụng săn chắc, tôi chỉ mới nhìn thoáng qua mà đã cảm thấy mặt nóng bừng, vội vàng quay người đi: "Em... em xin lỗi, em không biết anh ở trong này..."

Trong phòng ngủ của chị tôi và anh rể có phòng tắm, thế nên phòng tắm này trước nay đều chỉ có tôi sử dụng.

"Là do anh không lên tiếng thôi."

Anh rể cũng bước ra, "Anh vừa về, thấy em đang dỗ Ngọc Minh ngủ nên không muốn làm phiền hai người, sao rồi, cô ấy ngủ chưa?"

"Vừa mới ngủ."

"Tử Mạt, vất vả cho em rồi, anh phải trả ơn em thật đàng hoàng."

Anh rể bước đến trước mặt tôi, đã khoác áo sơ mi vào, nhưng vẫn chưa cài nút, để lộ ra bộ ngực trắng trẻo nhưng săn chắc.

Tôi thấy ngại nên không dám nhìn anh, tim đập dữ dội, có hơi run: "Không... không có gì, đây là điều em nên làm mà, em chăm sóc cho chị, anh rể trả lương cho em, rõ ràng minh bạch, anh không cần phải nói lời khách sáo."

Tôi vốn là một bác sĩ khoa huyết học ở bệnh viện, chị gái tôi trong ba năm lấy anh rể thì đã bị sảy thai ba lần, bị thiếu máu rất nghiêm trọng, cơ thể vốn đã không khỏe, lại cộng thêm việc không ngừng sảy thai khiến chị ấy bị cú sốc rất lớn, tâm trạng rất tệ, cần có người chăm sóc.

Anh rể đã mời vài hộ lí về chăm sóc chị, nhưng chị đều không hài lòng mà đuổi đi hết, anh rể hết cách, đành phải thương lượng với tôi, bảo tôi nghỉ việc ở bệnh viện ở nhà chăm sóc chị, anh ấy sẽ trả lương gấp đôi cho tôi.

Chuyện tiền lương gì đó, tôi không bao giờ muốn đòi hỏi anh rể, tôi chỉ cảm thấy tình trạng của chị hiện giờ rất nguy hiểm, hộ lí cũng sẽ không thể nào chăm sóc chu đáo cho chị được, thế nên tôi đã bằng lòng.

Hơn nửa năm nay, tôi thường xuyên qua nhà chị, thế nên số lần gặp mặt anh rể đương nhiên cũng nhiều lên, do thường xuyên bàn chuyện bệnh tình của chị, thời gian trôi đi, cả hai cũng dần trở nên thân thiết hơn.

Hiện giờ thái độ đối xử giữa tôi với anh rể đã không còn câu nệ như lúc đầu nữa, ngược lại, khi nói chuyện với chị gái, do sợ chị ấy phải chịu thêm áp lực tâm lí, tôi lại trở nên cẩn thận hơn.

"Rõ ràng minh bạch?"

Anh rể đột nhiên chạm vào cằm tôi, "Tử Mạt, em nhất định phải tính toán rõ ràng với anh như thế sao?"

Tôi giật bắn mình, vội lùi ra sau: "Anh rể, anh làm gì thế?

Em...

Ý của em là, về chuyện bệnh tình của chị..."

"Ngoài chuyện bệnh tình của Ngọc Minh ra, không lẽ em không còn chuyện gì khác để nói với anh sao?"

Anh rể có vẻ rất tức giận.

Tôi hơi ngơ ngác: "Chuyện gì chứ?"

Tôi nghỉ việc đến đây làm đều là vì chăm sóc cho chị, nếu không nói chuyện bệnh tình của chị thì nói gì đây?

Anh rể đưa tay vuốt nhẹ lên mặt tôi rồi nâng cằm tôi lên, hôn mãnh liệt, anh đưa lưỡi lướt lên môi và răng tôi rồi mạnh mẽ tiến vào trong!

Tôi hoàn toàn mụ mị, không thể nghĩ được rằng, anh rể sao lại...
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 2: Em không phải loại phụ nữ dễ dãi


Do quá bất ngờ, tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, rõ ràng cần phải đẩy anh rể ra, nhưng do toàn thân bủn rủn, đứng không vững, tôi lại nắm chặt lấy áo của anh, cả người áp sát vào anh, nếu người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ nghĩ tôi cố tình muốn ôm anh.

Lưỡi của anh rể đùa nghịch trong miệng tôi, tôi hơi ngộp thở nên cố há to miệng ra, lại càng tiện cho anh hành sự, anh vừa hôn tôi vừa cắn nhẹ lên môi lên lưỡi tôi, trong cảm giác tê dại còn có một khoái cảm khó tả khiến tim tôi đập nhanh hơn, tôi cảm thấy mình sắp nghẹt thở rồi.

Anh rể càng hôn tôi sâu hơn, đưa tay lần vào trong áo lót của tôi, chạm nhẹ vào nhũ hoa, cả người tôi chợt run lên, vừa sợ vừa khó chịu, muốn mắng anh, nhưng miệng đã bị bịt kín không thốt nên lời.

Phòng ngủ đột nhiên có tiếng động

Tôi giật bắn mình, lập tức đẩy mạnh anh rể ra rồi giận dữ nói: "Anh rể, anh làm gì thế?

Anh xem em là loại người gì?"

Lẽ nào trong mắt của anh rể, tôi lại là loại phụ nữ không biết tự trọng, có thể tùy tiện ngoại tình với anh rể của mình như thế sao?

Anh rể lùi lại mấy bước mới đứng vững, sắc mặt khó chịu, hơi thở gấp gáp, bàn tay nắm chặt lại.

Tôi có hơi sợ, lẽ nào anh ấy định đánh tôi?

Cũng may, phòng ngủ chợt không còn tiếng động nữa, nếu để chị tôi nhìn thấy tình cảnh vừa rồi thì làm sao giải thích đây?

"Xin lỗi."

Anh rể nói với tôi bằng giọng lạnh như băng: "Tử Mạt, do mấy vụ kiện đang làm nên tâm trạng của anh có hơi bất thường, sau này anh sẽ chú ý."

"Vâng, không sao."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám lớn tiếng nữa, "Em biết áp lực công việc của anh rất lớn, còn phải lo lắng cho chị nữa, nhưng anh cứ yên tâm làm việc đi, em sẽ chăm sóc tốt cho chị mà."

Ánh mắt anh rể càng lạnh lùng hơn, giọng nói hoàn toàn chuyển sang công việc: "Tình hình của Ngọc Minh sao rồi?

Chứng mất ngủ có đỡ hơn không?"

Không hiểu sao trong lòng tôi lại có chút hụt hẫng, không dám nghĩ nhiều, tôi liền lắc đầu: "Vẫn không đỡ, chị bị mất ngủ ngày càng nghiêm trọng, em nghi ngờ chị có dấu hiệu trầm cảm, anh rể, có cần đưa chị ấy đi khám thần kinh không?"

Anh rể nhíu mày: "Trầm cảm?

Sao có thể chứ?

Ngọc Minh không phải chỉ bị thiếu máu thôi sao?

Sao lại..."

"Em cũng chỉ là nghi ngờ thôi, có thể do em đã nghĩ quá nhiều."

Tôi vội nói, "Kết quả là gì phải đợi kiểm tra xong mới biết."

Là một bác sĩ, tôi hiểu rất rõ chứng trầm cảm là như thế nào, nhưng có nhiều người lại xem bệnh này như một chứng bệnh thần kinh, không muốn chấp nhận.

Anh rể im lặng một lát rồi gật đầu: "Được, để anh sắp xếp đưa Ngọc Minh đi kiểm tra."

"Vâng."

Tuy tôi đã nghỉ việc ở bệnh viện nhưng dù gì cũng đã từng làm một khoảng thời gian, loại bệnh nhân gì tôi cũng đã từng gặp, huống hồ gì là người chăm sóc cho chị, tôi đương nhiên càng phải có trách nhiệm.

"Em đi tắm đi, anh vào thăm Ngọc Minh."

Anh rể có vẻ cũng cảm thấy ngại, không nói gì nữa mà lạnh lùng đi sang phòng ngủ.

Tôi vào phòng tắm khóa cửa lại, lúc này nước mắt mới tuôn ra.

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Đã không tôn trọng tôi mà lại còn tức giận như thế, anh rể rốt cuộc có ý gì?

Lẽ nào bình thường tôi đã bất cẩn ở đâu đó, khiến anh rể cho rằng tôi là loại phụ nữ dễ dãi sao?

Xem ra tôi không thể tiếp tục ở lại đây rồi, dù có chăm sóc chị thì cũng chỉ có thể đến vào ban ngày, ban đêm là về, không được tiếp xúc riêng với anh rể nữa.

Tôi rất sợ, không biết phải làm thế nào, bởi vì bây giờ nhớ lại, lúc nãy khi anh rể hôn tôi, tôi lại hoàn toàn không hề thấy phản cảm mà ngược lại còn thấy giống như lần đầu tiên được hôn người đàn ông mà mình thích, đến lúc này tim vẫn đập rất dữ dội!

Không được, anh ấy là anh rể tôi, là người mà chị tôi yêu nhất, tôi không thể...

Sáng hôm sau thức dậy, tôi làm vệ sinh cá nhân rồi xuống làm cơm sáng.

Chị tôi ngoài chứng thiếu máu ra còn bị suy yếu chức năng dạ dày, hầu như không có món nào ăn thấy vừa miệng, thế nên chị ăn rất ít, cơ thể càng thiếu dinh dưỡng, ngày nào tôi cũng phải vắt óc suy nghĩ đổi món cho chị, suốt nửa năm nay, tôi đã dốc hết tâm trí ra rồi.

Sau khi nấu một nồi cháo, tôi lấy số bột đã chuẩn bị tối qua ra để chuẩn bị làm bánh rán.

Khi tôi đang nhồi bột thì chợt có người bước vào, tôi tưởng là chị gái nên không quay đầu lại mà nói: "Dậy rồi à?

Tối qua ngủ có ngon không?

Chị cứ chờ một chút, em làm sắp xong rồi."

Chợt có hai cánh tay vòng qua eo tôi.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 3: Em cũng rất muốn có đúng không?


Cảm giác mạnh mẽ thế này chắc chắn không phải là chị tôi, tôi giật mình, quay đầu lại: "Anh... anh rể?

Sao anh vẫn chưa đi làm?"

Thường thì giờ này anh rể đã đi làm từ lâu rồi, vừa rồi tôi không nghe thấy tiếng gì trong phòng ngủ nên cứ tưởng chỉ còn lại chị tôi.

"Em khẽ thôi, Ngọc Minh vẫn đang ngủ."

Anh rể đặt cằm lên vai tôi, "Đang làm gì đấy?"

"Bánh rán, anh rể, anh mau bỏ em ra."

Tôi vừa giận vừa hốt hoảng, nhưng tay đang dính đầy bột, không thể rút ra được, "Nếu để chị nhìn thấy thì em có bao nhiêu cái miệng cũng không giải thích được!"

Lẽ nào thái độ đêm qua của tôi còn chưa rõ ràng sao?

Hay anh rể cho rằng tôi đang cố tình chơi trò mèo vờn chuột?

"Nếu không muốn để Ngọc Minh nhìn thấy thì đừng lớn tiếng."

Anh rể có vẻ nhận ra tôi không thể rút tay ra được nên không những không thả ra mà còn sờ soạng khắp người tôi, "Tử Mạt, tối qua anh không ngủ được, anh đã nghĩ rất nhiều."

"Mấy lời này anh phải nói với chị mới đúng, anh rể, em không phải loại phụ nữ như anh nghĩ đâu, anh mau buông em ra!"

Tôi không muốn để chị nhìn thấy bộ dạng của tôi và anh rể lúc này nên không dám lớn tiếng, nhưng tôi thật sự rất tức giận, rất muốn hất cả mâm bột vào đầu anh rể, để anh ấy tỉnh ra!

Chị vì ai mà bị sảy thai ba lần, khiến cơ thể suy kiệt đến thế?

Nếu không phải vì mẹ chồng của chị cái miệng cũng không giải thích được!"

Lẽ nào thái độ đêm qua của tôi còn chưa rõ ràng sao?

Hay anh rể cho rằng tôi đang cố tình chơi trò mèo vờn chuột?

"Nếu không muốn để Ngọc Minh nhìn thấy thì đừng lớn tiếng."

Anh rể có vẻ nhận ra tôi không thể rút tay ra được nên không những không thả ra mà còn sờ soạng khắp người tôi, "Tử Mạt, tối qua anh không ngủ được, anh đã nghĩ rất nhiều."

"Mấy lời này anh phải nói với chị mới đúng, anh rể, em không phải loại phụ nữ như anh nghĩ đâu, anh mau buông em ra!"

Tôi không muốn để chị nhìn thấy bộ dạng của tôi và anh rể lúc này nên không dám lớn tiếng, nhưng tôi thật sự rất tức giận, rất muốn hất cả mâm bột vào đầu anh rể, để anh ấy tỉnh ra!

Chị vì ai mà bị sảy thai ba lần, khiến cơ thể suy kiệt đến thế?

Nếu không phải vì mẹ chồng của chị cứ luôn muốn có cháu để nối dõi, liên tục thúc ép gây áp lực thì chị đã không đễn nỗi sức khỏe chưa hồi phục đã vội vàng mang thai tiếp, cuối cùng liên tục ảnh hưởng cơ thế, thật sự là quá ngốc.

Chị còn đang ốm, thế mà anh rể lại thế này, thật sự có lỗi với chị!

"Tử Mạt, em không cần phải nhắc nhở anh, anh biết em là cô gái như thế nào, thế nên anh mới ngày càng không thể tự lừa gạt chính mình, Tử Mạt, anh..."

"Anh rể, anh mà cứ thế này nữa thì em sẽ giận đấy."

Tôi dùng cùi chỏ hất mạnh ra sau rồi gằn giọng: "Anh có từng nghĩ đến chị không?

Hơn nữa, em cũng kết hôn, có chồng rồi, anh làm thế này là có ý gì?"

"Đừng nhắc đến chồng của em nữa, Tử Mạt, anh biết tình cảm của em với chồng em không tốt."

Anh rể khẽ cắn vào tai tôi, hơi thở có hơi gấp gáp, "Anh biết sở dĩ em đồng ý nghỉ việc, ở lại nhà anh chăm sóc cho Ngọc Minh, lí do chính là vì em không muốn về nhà nhìn mặt chồng em, đúng không?

Tôi cảm thấy kinh ngạc.

Chuyện ở nhà tôi, ngay cả chị tôi còn không biết rõ, sao anh rể lại có thể nhìn thấu như vậy?

Lẽ nào đây chính là điểm cao tay của người làm luật sư sao?

Hơi thở của anh rể càng lúc càng gấp gáp, anh vừa cắn tai tôi vừa khẽ hôn lên cổ lên gáy tôi, bàn tay đưa dần vào trong áo tôi, vuốt ve bụng tôi, vừa thở dốc vừa nói: "Nửa năm nay em hầu như không ngủ lại ở nhà, không làm chuyện đó với chồng em đúng không?

Lẽ nào em không muốn..."

"Bỏ ra, anh bỏ ra!

Anh không thể làm thế này được, chúng ta... chúng ta không thể thế này được..."

Tôi đột nhiên run rẩy, không rõ cảm giác trong lòng mình, toàn thân bủn rủn, đứng không vững nữa, tôi nghĩ nếu không nhờ anh ấy đang ôm lấy tôi thì có lẽ tôi đã ngã quỵ ra đất rồi!

Anh rể khẽ cười: "Tử Mạt, em đừng tự lừa dối chính mình nữa, em cũng rất muốn có phải không?

Anh..."

"Bỏ ra!

Anh rể, anh mà còn thế này, em sẽ..."

"Tử Mạt?"

Tiếng của chị chợt vang lên bên ngoài, "Em đang nói chuyện với ai thế?

Với Thiên Phi sao?"

Tôi thất kinh hồn vía, vội khẽ nói: "Mau bỏ ra!"

Quần áo của tôi đã bị anh rể làm cho xộc xệch, nếu chị bước vào nhìn thấy chắc chắn sẽ nổi điên!

Anh rể không nói gì, chỉ ôm chặt tôi một cái rồi bỏ tay ra, sau đó thản nhiên quay người đi: "Ngọc Minh, là anh đây."

Tôi giận đến mức không thốt nên lời, vội vàng rửa tay, chỉnh trang lại quần áo rồi nghĩ nếu không nhờ anh ấy đang ôm lấy tôi thì có lẽ tôi đã ngã quỵ ra đất rồi!

Anh rể khẽ cười: "Tử Mạt, em đừng tự lừa dối chính mình nữa, em cũng rất muốn có phải không?

Anh..."

"Bỏ ra!

Anh rể, anh mà còn thế này, em sẽ..."

"Tử Mạt?"

Tiếng của chị chợt vang lên bên ngoài, "Em đang nói chuyện với ai thế?

Với Thiên Phi sao?"

Tôi thất kinh hồn vía, vội khẽ nói: "Mau bỏ ra!"

Quần áo của tôi đã bị anh rể làm cho xộc xệch, nếu chị bước vào nhìn thấy chắc chắn sẽ nổi điên!

Anh rể không nói gì, chỉ ôm chặt tôi một cái rồi bỏ tay ra, sau đó thản nhiên quay người đi: "Ngọc Minh, là anh đây."

Tôi giận đến mức không thốt nên lời, vội vàng rửa tay, chỉnh trang lại quần áo rồi lại tiếp tục nhồi bột thật mạnh để giúp bản thân bình tĩnh lại.

Vừa rồi, rõ ràng tôi cảm nhận được có một vật cứng đã chạm vào chân tôi, nếu không nhờ chị tôi kịp thời xuất hiện thì lẽ nào anh rể thật sự sẽ làm chuyện đó với tôi ư?

Tôi cảm thấy trước mặt nhòa đi, nước mắt rơi xuống mâm bột, tại sao lại như thế, chẳng lẽ muốn ép tôi phải đi nói với chị tôi sao?

Anh rể ngồi bên ngoài đang nói chuyện rất vui vẻ với chị, hỏi chị sáng nay muốn ăn gì, tôi không thể nào nghe thêm nữa, cố gắng nhồi bột thật mạnh để trút cơn giận trong lòng mình.

Sau khi rán xong bánh, tôi dọn thức ăn ra rồi gọi anh chị vào ăn.

"Tử Mạt, sắc mặt em không tốt, có phải do mấy ngày nay chăm sóc chị vất vả quá không?"

Chị vừa ăn vừa hỏi, vẻ mặt rất áy náy.

Chị ấy hiện giờ hoàn toàn không để ý hình tượng, cả ngày đầu bù tóc rối, mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, không hề chăm chút gì cả.

Không lẽ chính vì lí do đó mà anh rể mới mất hứng thú với chị?
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 4: Hành động dưới gầm bàn


"Không sao, do em ngủ hơi muộn thôi, nghỉ ngơi một chút là sẽ đỡ."

Tôi cười đáp, cố tỏ ra không có gì.

Anh rể ngồi gần đó ăn cơm rất nho nhã và bình tĩnh, hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Trong lòng tôi càng thấy giận hơn, đã làm một việc như vậy với tôi mà chớp mắt lại có thể bình tĩnh thế này, anh rể từ khi nào trở thành một người như thế?

Trước đây anh ấy không phải như vậy.

"Tử Mạt, đúng là đã làm khó em rồi."

Chị tôi thở dài, "Em ăn nhiều vào, cũng phải lo cho bản thân mình nữa biết không?"

"Em biết rồi."

Tôi gật đầu, "Lát nữa em về bệnh viện sắp xếp cho anh rể đưa chị đến đó kiểm tra."

"Chị vẫn bình thường, có gì đâu mà phải kiểm tra?

Chị không muốn đi."

Chị khó chịu nói.

Chị đương nhiên cho rằng lần này là đi khám ở phụ khoa, làm sao biết được cái gọi là "kiểm tra" này chính là khám ở khoa thần kinh.

Tôi quay sang nhìn anh rể.

"Ngọc Minh, nghe lời Tử Mạt đi."

Anh rể dịu dàng khuyên nhủ, "Em ấy là bác sĩ, sẽ biết được kiểm tra nào có lợi cho sức khỏe của em, không phải em muốn sức khỏe mau hồi phục sao?

Tử Mạt, em thấy có đúng không?"

Anh rể vừa nói vừa đưa tay dưới gầm bạn chạm vào chân tôi.

Tôi run rẩy, vội liếc nhìn sang chị, cố gắng lặng lẽ dịch sang chỗ khác một chút rồi cố kiềm cơn giận mà nói: "Đúng vậy, chị à, chỉ khi sức khỏe chị khá lên thì em mới yên tâm được, chị đi kiểm tra đi được không?"

Anh rể không chạm được chân tôi nữa liền đưa chân ra quấn lấy chân tôi.

Tôi lập tức thấy cả người nóng lên, hơi thở có hơi gấp gáp, cố kéo chân ra.

Chị hoàn toàn không chú ý tới vẻ bất thường của anh rể, khóe mắt lúc này chợt đỏ lên: "Kiểm tra còn có tác dụng gì nữa?

Đã uống bao nhiêu thuốc rồi, chị vẫn không khỏe lên, cũng không có thai, chị..."

"Chị à, không phải em nói rồi sao?

Chị đừng nghĩ đến việc có thai nữa."

Tôi sa sầm nét mặt, thật sự tức giận, "Sức khỏe của chị hiện giờ rất tệ, nếu có thai nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy!"

Sắc mặt của chị chuyển sang trắng bệch: "Chị nhất định phải có thai, chị nhất định phải sinh một đứa con cho Thiên Phi!

Thiên Phi, anh đừng nghe lời của Tử Mạt, Tử Mạt, Tử Mạt chỉ là đang nói đùa thôi, em chắc chắn có thể sinh con mà, chúng ta đừng li hôn, em yêu anh, em thật sự yêu anh, em không muốn li hôn..."

Tôi nắm chặt đôi đũa trong tay để ngăn không cho nó run lên.

Nếu chị biết anh rể đã làm như thế với tôi thì làm sao chị ấy chịu nổi?

"Ngọc Minh, em bình tĩnh đi."

Anh rể cau mày, có vẻ hơi khó chịu, nhưng đang kiềm chế không nổi giận, "Anh biết em rất muốn có con, nhưng em phải chăm lo cho sức khỏe đã, anh sao có thể để em lấy mạng sống ra sinh con cho anh chứ?

Anh không ích kỉ đến thế."

Tôi cảm thấy mừng cho chị, tuy mẹ chồng luôn gây áp lực cho chị, nhưng cũng may anh rể là một người thấu hiểu, thế nên chị vẫn có được chút an ủi.

"Thiên Phi, em thật sự không muốn như thế, em cũng không phải cố ý đâu, em..."

Có lẽ do tâm trạng kích động quá nên chị chợt thở hổn hển rồi ngã ra phía sau.

"Chị!"

Tôi hét lên rồi lao đến, "Chị ơi, tỉnh lại đi, chị ơi!"

Trong cơn hoảng loạn, tôi thậm chí quên mất mình là bác sĩ biết cứu người.

"Em bình tĩnh lại đi, Tử Mạt."

Anh rể bước đến bế chị, "Ngọc Minh có lẽ không sao đâu, em mau lái xe, chúng ta chở Ngọc Minh đến bệnh viện!"

"Vâng."

Tôi hít một hơi thật sâu rồi lấy chìa khóa xe.

Lúc này tôi đâu còn tâm trạng đôi co với anh rể, chỉ mong chị tôi có thể bình an.

Một tiếng sau, bác sĩ cấp cứu cho chị tôi từ phòng cấp cứu bước ra, nói chứng thiếu máu của chị đã nghiêm trọng hơn, còn bị sưng viêm nữa, cần phải nhập viện quan sát vài ngày.

Anh rể đi làm thủ tục viện phí cho chị rồi quay lại hỏi tôi: "Tử Mạt, tình trạng hiện giờ của Ngọc Minh có phải thật sự không thể mang thai không?"

Tội tức giận bật cười: "Hướng Thiên Phi, đã đến lúc nào rồi, anh còn mong chị tôi phải sinh con cho anh?

Lúc nãy trên bàn ăn anh nói sẽ không để chị tôi dùng tính mạng để sinh con cho anh, đó chỉ là lời dỗ dành thôi có phải không?

Anh đúng là đồ tiểu nhân hai mặt, anh không thấy có lỗi với chị tôi sao?"

Anh rể có hơi ngẩn người: "Tử Mạt, sao em lại nói anh như thế?

Anh không phải có ý đó..."

"Anh chính là có ý đó!"

Tôi nắm bàn tay lại rồi hét lên, "Anh chỉ quan tâm đến bản thân anh, không quan tâm cảm nhận của người khác, là đồ ích kỉ, tự cho mình đúng, anh..."

Anh rể đột nhiên ôm chặt lấy tôi rồi hôn thật mạnh.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 5: Tôi muốn đánh anh từ lâu rồi


Phản ứng đầu tiên của tôi chính là quay sang nhìn chị đang nằm trên giường bệnh, tuy chị đang nhắm mắt ngủ say, nhưng tôi vẫn cảm thấy như có hàng vạn cặp mắt đang nhìn những hành động vượt qua ranh giới đạo đức của tôi và anh rể.

Anh rể lại hoàn toàn không quan tâm đến chị, điên cuồng lột quần áo của tôi ra.

Tôi hết lần này đến lần khác bị anh rể sỉ nhục, sức chịu đựng đã lên đến cực điểm, bèn lấy chân giẫm một phát thật mạnh lên chân anh.

Anh rể đau đớn khuỵu xuống, tôi liền vung tay tát một bạt tai, gần như dùng hết sức mạnh của mình đánh vào mặt anh.

Anh rể lảo đảo lùi về sau mấy bước, vấp phải chân giường nên ngã ra đất, sau đó ngẩng đầu ngơ ngác nhìn tôi: "Em..."

"Tôi muốn đánh anh từ lâu rồi, anh rể."

Tôi cười lạnh lùng rồi ngửa mặt lên, cố gắng không cho nước mắt rơi ra, "Tôi nói rồi, tôi không phải loại phụ nữ như anh nghĩ, tôi đã nhẫn nhịn nhiều lần là vì không muốn chị tôi phải buồn, nếu anh còn tiếp tục như thế nữa thì tôi sẽ báo cho chị biết, đây là lần cuối cùng đấy, anh đã hiểu chưa?"

Lập trường của tôi có vẻ kiên định, nhưng trong lòng tôi lại đang rất rối, bởi tôi phát hiện ra, hành động này của anh rể làm với tôi lại không khiến tôi hận anh ấy.

Anh rể ngẩn người một lúc rồi từ từ lau vết máu trên miệng, bám vào thành giường đứng dậy cười đau khổ: "Tử Mạt, cảm ơn em."

Tôi chợt không nói tiếp được nữa.

Phản ứng của anh rể không hề giống như tôi đã dự liệu, anh ấy lại cảm ơn tôi!

"Cũng may có em nhắc nhở anh."

Anh rể lảo đảo ngồi xuống giường, nắm lấy bàn tay không bị gắn ống truyền của chị, "Em nói đúng, anh đáng bị đánh, anh không nên làm như thế với em, anh không nên phản bội Ngọc Minh."

Tôi sụt sịt rơi lệ: "Anh... anh biết như vậy là tốt, em... em cũng không muốn việc thế này lại xảy ra."

Như vậy có nghĩa là, việc anh rể làm với tôi chẳng qua chỉ là kích động nhất thời mà thôi, bởi vì sức khỏe của chị không tốt, hai vợ chồng họ cũng ít khi làm chuyện đó, anh ấy lại là người thanh cao, không thể đi tìm người phụ nữ bên ngoài, thế nên tôi chính là lựa chọn tốt nhất.

Uông Tử Mạt, mày đừng ngốc nữa, anh rể yêu chị như thế, sao có thể thích mày chứ?

Không lẽ mày vẫn ôm hi vọng hão huyền sao?

"Anh cũng không muốn chuyện này lại xảy ra nữa."

Giọng anh rể có hơi lạc đi, "Tử Mạt, em... có phải rất xem thường anh không?"

"Không."

Tôi hầu như trả lời anh mà không hề suy nghĩ, "Em hiểu tâm trạng của anh, anh vẫn còn trẻ, sẽ có những lúc có ham muốn, sức khỏe chị lại không tốt, không thể thỏa mãn anh được, thế nên anh động lòng như thế cũng là điều dễ hiểu, nhưng cho dù có động lòng thế nào thì cũng phải kiềm chế, anh rể là người trưởng thành, chắc phải hiểu rõ hậu quả của hành động ấy."

Anh rể trông có vẻ hơi ngượng ngùng, ngước nhìn tôi rồi lại vội vàng cúi đầu: "Anh sẽ kiềm chế."

"Thế thì em đi trước đây."

Tôi chỉnh trang lại y phục, "Anh chăm sóc cho chị đi, em chạy về nhà, hôm qua Hàm Đông có gọi điện đến nói là nhớ em, thế nên em phải về."

Dứt lời, tôi nhấc túi xách bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Vừa ra khỏi cổng bệnh viện thì anh rể chợt nhắn tin đến: Việc gì phải giả vờ hạnh phúc, anh vẫn thành thật hơn em nhiều, có phải không Tử Mạt?

Tôi giận dữ xóa tin nhắn rồi bắt một chiếc taxi về nhà.

Cho dù là giả vờ hạnh phúc hay hạnh phúc thật sự thì ít ra tôi trước nay cũng chưa bao giờ lừa dối chồng mình, tôi tuy còn vài điều chưa chu đáo nhưng xét về vài mặt khác thì lại vô cùng nghiêm túc.

Chẳng hạn như sự chung thủy giữa hai vợ chồng.

Nhà tôi cách nhà chị không xa lắm, đi xe buýt khoảng nửa tiếng là đến, nếu đi taxi thì chỉ mất hơn mười phút.

Mã Hàm Đông chồng tôi lớn lên trong một gia đình đơn thân, tuy anh ấy cũng là người có ý chí, tốt nghiệp đại học xong thì vào làm ở cục lâm nghiệp, sau vài năm phấn đấu đã trở thành một phó chủ nhiệm, nhưng nếu so với điều kiện của nhà anh rể thì vẫn còn kém rất xa, nhà tôi hiện giờ chỉ là một căn nhà cấp hai, rộng khoảng hơn 80 mét vuông, tôi còn phải sống chung với mẹ chồng Đào Tịnh Mẫn.

"Con cũng biết về nhà à?"

Vẫn là giọng điệu trách móc khó chịu ấy, mẹ chồng tôi mỗi khi nói chuyện với tôi thì không bao giờ nhẹ nhàng cả.

"Mẹ, anh rể của con mấy ngày nay công việc bận rộn, bên cạnh chị không có ai chăm sóc, thế nên con mới ở lại vài ngày, sau này con sẽ chú ý hơn."

Tối qua tôi đã thức khuya, hôm nay lại vội vàng đưa chị đến bệnh viện, lại công thêm việc anh rể đã làm với tôi khiến trong lòng tôi rất rối, không có hơi sức tranh cãi nữa nên chỉ nói cho qua chuyện.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 6: Mẹ chồng khó hầu


"

Sau này sẽ chú ý hơn?

Câu này con nói bao nhiêu lần rồi?"

Mẹ chồng tôi vẫn không buông tha, "Tử Mạt, con phải nghĩ cho Hàm Đông chứ, nó là người đã có gia đình, thế mà giờ ngày nào cũng chỉ ở nhà có một mình, không ai chăm sóc cả, con nghĩ người ngoài sẽ nhìn nó như thế nào?"

"Con biết rồi, mẹ, con đã nghĩ kĩ rồi, cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, con định vài ngày nữa sẽ bảo với chị là con không đến đó nữa, con nên quay trở lại làm ở bệnh viện thì hơn."

Mẹ chồng luôn không hài lòng về việc tôi cứ luôn ở nhà chị, nhưng tôi không muốn về nhà cũng là có nguyên nhân, chỉ là không thể nói ra mà thôi.

Dù vậy, sau khi trải qua việc tối qua và hôm nay thì tôi lại thấy tốt nhất phải rời khỏi nhà của chị, làm thế thì mẹ chồng cũng không cằn nhằn nữa.

"Cô nói sao?

Quay lại làm việc à?"

Nhưng không ngờ mẹ chồng không những không vui mà ngược lại còn tức giận hơn, "Tôi mới nói cô vài câu thôi, cô lại giở chứng rồi?

Cô quay lại bệnh viện làm thì có được lương gấp đôi không?

Cô làm thế là muốn dằn mặt tôi à?"

Tôi giận đến mức không nói nên lời.

Muốn tôi phải ở nhà, nhưng lại muốn tôi phải mang lương gấp đôi về, trên thế gian này làm gì có chuyện tốt như thế?

"Mẹ, có chuyện gì thế?"

Mã Hàm Đông mở cửa phòng ngủ bước ra, vuốt lại mái tóc rối, dụi dụi mắt hỏi, "Tử Mạt, em về rồi à?

Mới sáng sớm đã cãi nhau với mẹ, không sợ hàng xóm nghe thấy sẽ cười sao?"

Dáng người anh không cao, chỉ khoảng hơn một mét bảy, gương mặt cũng rất bình thường, toát lên một vẻ rất hiền lành đôn hậu.

Tôi không chê bai gì anh ấy cả, đã từng thật lòng muốn sống cùng anh ấy cả đời, nhưng hiện giờ tôi lại cảm thấy rất uất ức, mỗi lần tôi cãi nhau với mẹ chồng, đương nhiên đại đa số đều do mẹ chồng khiêu khích tôi trước, thì chồng tôi cho dù là vì lí do gì đi nữa thì cũng đều trách móc tôi.

Anh ấy đối xử với tôi thật sự không tệ, cũng không đánh mắng tôi bao giờ, nhưng mỗi lần như thế này thì tôi lại không còn muốn giải thích hay trò chuyện gì với anh ấy nữa, chỉ muốn nhắm mắt đi ngủ cho xong.

"Nhìn đi, đây là người vợ tốt của con đấy."

Mẹ chồng Đào Tịnh Mẫn không vì thấy tôi im lặng mà chịu cho qua, ngược lại còn bù lu bù loa, trách móc nhiều hơn, "Mẹ chẳng qua chỉ là nói vài câu thôi, bảo nó đối xử tốt với con hơn, ở nhà nhiều hơn, nó liền lên mặt với mẹ, nói là không làm nữa, nhà chúng ta cũng không phải nhà có tiền, cũng phải lo cái ăn cái mặc, nếu không đi làm thì lấy đâu ra tiền, làm sao nuôi nổi gia đình này?

Mẹ vất vả bấy lâu để nuôi dưỡng con, không lẽ dễ lắm sao?"

Tôi bật cười.

Nuôi gia đình là trách nhiệm của một mình tôi ư?

Từ sau khi kết hôn, tôi đều tự xài tiền của mình, chưa bao giờ hỏi xin chồng một đồng nào, thế còn chưa đủ sao?

Lẽ nào bắt tôi phải nuôi luôn cả chồng và mẹ chồng?

Thế thì tôi lấy chồng làm gì?

Thà tôi sống một mình còn tốt hơn!

"Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, Tử Mạt cũng không có ý đó đâu, con sẽ bảo ban cô ấy."

Mã Hàm Đông liếc mắt nhìn tôi, "Tử Mạt, mau xin lỗi mẹ đi, sau này đừng chọc mẹ giận nữa, được không?"

Tôi càng bực mình hơn, không hiểu vì sao, đột nhiên nhớ lại cảm giác anh rể đã hôn tôi tối qua, nhớ lại những lời anh ấy thường nói với tôi, ánh mắt anh ấy hay nhìn tôi, sau đó nhìn lại chồng mình, tôi càng cảm thấy chán ghét hơn!

"Tử Mạt!"

Mã Hàm Đông cau mày, "Mau xin lỗi mẹ đi!"

Tôi không thể vì người khác mà tự làm khổ mình nữa, bèn lạnh lùng nói: "Em không cảm thấy em có lỗi gì cả, tại sao phải xin lỗi mẹ chứ?

Hàm Đông, anh có biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không mà lại bắt em phải xin lỗi mẹ?

Anh có nghĩ đến cảm nhận của em không?"

Cả hai mẹ con đều trợn tròn mắt nhìn tôi, giống hệt như nhìn thấy ma vậy.

Tôi cảm thấy rất sảng khoái.

Có lẽ bọn họ không thể ngờ được rằng, thái độ và giọng điệu của tôi lại cứng rắn như thế, nếu họ đã không nghĩ cho tôi thì tôi việc gì phải nhẫn nhịn?

"Số của tôi đúng là khổ mà!"

Đào Tịnh Mẫn sau khi định thần lại thì lập tức gào khóc, "Ông ơi, sao ông không mang tôi theo luôn đi?

Tôi khó khăn lắm mới nuôi lớn được con trai, nhưng nó lấy vợ rồi lại quên mất mẹ, thế thì tôi sống còn ý nghĩa gì nữa?"

Tôi không hề thấy động lòng, mẹ chồng không nói như thế thì tôi có thể sẽ nhẹ nhàng một chút, nhưng câu này nói ra càng khiến cơn giận của tôi bùng phát mạnh hơn.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 7: Ràng buộc đạo đức


Bố chồng tôi mất sớm, mẹ chồng một mình nuôi nấng con trai quả thực không dễ dàng, nhưng bà ấy cũng không thể có sự chiếm hữu biến thái như thế với chồng tôi được.

Bất kì việc gì cũng phải nghe theo bà ấy, bà ấy không cho phép ai cùng chia sẻ con trai, bao gồm cả người là vợ như tôi, hễ tôi có chút ý kiến bất hòa là bà ấy liền khóc lóc bù lu bù loa, chồng tôi thì lại luôn bắt tôi phải xuống nước cúi đầu xin lỗi, suốt hai năm nay, tôi thật sự chịu đựng quá đủ rồi.

Ở lại bên nhà chị, không gặp họ nữa, tôi cảm thấy đỡ phiền hơn, nhưng anh rể lại làm như thế với tôi, khiến trong lòng tôi rất rối, cho dù quay về nhà có phải chịu uất ức thì tôi cũng không thể tiếp tục ở lại nhà chị nữa.

Vừa rồi chồng tôi vừa trách móc tôi thì sự uất ức và phẫn nộ trong lòng tôi đã không kiềm nén được nữa, tại sao tôi phải chịu đựng nhiều như thế?

Tôi đáng chết đến thế ư?

"Mẹ, mẹ đừng như vậy, Tử Mạt chỉ nói đùa thôi, cô ấy không có ý gì đâu."

Mã Hàm Đông toát cả mồ hôi, dáng vẻ sợ sệt như sắp bị tử hình, "Con sẽ bảo ban cô ấy, mẹ đừng khóc nữa có được không?"

"Số của mẹ khổ thế đấy, con cứ mặc kệ mẹ đi, đi mà an ủi vợ con ấy, bây giờ mẹ chi bằng đi chết cho xong..."

Đào Tịnh Mẫn vừa khóc vừa đứng dậy đi vào phòng rồi sập cửa lại.

"Mẹ!"

Mã Hàm Đông đuổi theo vài bước rồi quay lại khó chịu hỏi tôi, "Tử Mạt, có phải em chịu uất ức gì ở nhà chị nên mới quay về trút giận lên mẹ không?"

Tôi giận điên người, càng lớn tiếng hơn: "Anh đang nói cái gì?

Chị ruột của tôi mà lại khiến tôi phải chịu uất ức sao?

Người luôn khiến tôi chịu uất ức chính là anh và mẹ anh, anh còn mặt dày hỏi tôi?"

Mã Hàm Đông ngẩn người một lát rồi chợt cũng giận đến tái mặt: "Tử Mạt, em nói cái gì thế?

Cái gì mà mẹ anh?

Đó cũng là mẹ em mà, em không thể nói như thế được!"

"Tôi nói thế nào chứ?"

Tôi cười lạnh lùng, mắt chợt nhòa đi, nhưng vẫn cố gắng không khóc, "Mã Hàm Đông, anh thử hỏi lại lương tâm của mình xem, suốt hai năm nay anh đối xử với tôi ra sao?

Lần nào cũng không hỏi rõ nguyên nhân mà trách móc, chì chiết tôi trước, còn bắt tôi phải xin lỗi mẹ anh, anh có từng nghĩ cho tôi không?

Thật sự là lỗi của tôi sao?"

Khí thế của Mã Hàm Đông trong phút chốc đã không còn nữa, rụt rè nói: "Cho... cho dù mẹ có làm gì khiến em không vui, nhưng mẹ cũng là người lớn, em không thể nhường mẹ sao?

Em chịu một chút uất ức thì đã sao chứ?

Mẹ đã phải vất vả nuôi anh khôn lớn..."

"Đừng có nói với tôi mấy lời ràng buộc đạo đức!"

Tôi không chịu nổi nữa mà hét lên, "Phải, mẹ anh vất vả nuôi anh khôn lớn, anh nợ bà ấy, nhưng bà ấy đâu có nuôi lớn tôi, tôi đâu có nợ bà ấy, tại sao tôi phải sống luồn cúi thế này ở nhà các người?

Tôi còn chưa đủ hiếu thảo sao, chưa đủ nghe lời bà ấy sao?

Nhưng còn bà ấy, suốt ngày cứ kiếm chuyện với tôi, không vừa mắt với tôi, anh có bao giờ nghĩ cho tôi chưa?"

Mã Hàm Đông ngơ ngác nhìn tôi, mấy lần định nói gì đó nhưng không thốt nên lời.

"Mã Hàm Đông, anh thật sự khiến tôi thất vọng."

Tôi hạ giọng, lắc đầu, "Anh không hề có trách nhiệm của đàn ông, sống bên anh, tôi thật sự quá mệt mỏi rồi, tôi không muốn tiếp tục thế này nữa."

"Em... em nói cái gì?

Tử Mạt, có phải em điên rồi không mà lại nói những lời như thế?"

Gương mặt Mã Hàm Đông biến sắc, nắm lấy tay tôi, "Anh đối xử không tốt với em sao?

Sao em có thể nói những lời này?

Em muốn thế nào?

Có phải là em định..."

"Anh có biết tại sao mẹ vừa rồi lại cãi nhau với tôi không?"

Tôi giật tay ra, lùi lại một chút rồi lạnh lùng nhìn anh ta, "Bởi vì bà ấy muốn tôi vừa phải làm kĩ nữ lại vừa phải lập bia trinh tiết."

Vẻ mặt của Mã Hàm Đông vô cùng kinh ngạc: "Em..."

"Tôi không làm được, cho nên tôi cảm thấy mình không có gì sai cả, Hàm Đông, tôi thấy cả hai chúng ta đều cần bình tĩnh lại."

Tôi đi về phía phòng ngủ, "Hôm nay mẹ tôi gọi điện đến, nói bị đau lưng, tôi phải về thăm mẹ, anh cũng ở nhà ngoan ngoãn hầu hạ mẹ anh đi, không cần cùng đi với tôi."

Tôi vừa nói dứt câu thì chợt giật bắn mình, Mã Hàm Đông đã dùng sức ôm lấy tôi rồi đè tôi xuống giường.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 8: Mang thai hộ


Tôi cảm thấy không thở nổi, trước mắt tối sầm, không thể động đậy được.

"Tử Mạt, em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mã Hàm Đông thở hổn hển, "Sao đột nhiên em lại thay đổi?

Có phải có ai ức hiếp em không?

Em nói anh biết đi!"

Tôi vừa giận vừa khó chịu, cố gắng vùng vẫy: "Anh đang nói lung tung gì thế?

Tôi ngoài lúc đến nhà chị ra thì đều ở nhà, có thể bị ai ức hiếp chứ?

Anh mong tôi bị người ta ức hiếp đúng không?

Mã Hàm Đông, anh có phải đàn ông không?"

Thật ra, tôi cảm thấy rất có lỗi.

Chuyện giữa tôi và anh rể, tuy tôi là người bị cưỡng bức, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình đã làm sai, trước mặt Mã Hàm Đông, tôi thấy mất khí thế.

"Tử Mạt, tại sao em cứ muốn thế này?

Cứ như lúc trước không phải tốt sao?"

Mã Hàm Đông lột áo tôi ra rồi đưa tay vào bên trong đồ lót của tôi, "Chúng ta đã lâu lắm rồi không..."

"Anh bỏ tôi ra!"

Tôi giận đến mức lắp bắp, "Rốt cuộc anh xem tôi là gì?

Xem tôi là người hầu, ngày nào cũng bị các người ức hiếp sao?

Anh cảm thấy tốt, nhưng tôi lại thấy rất khó chịu, tôi chịu đựng đủ rồi!"

Trong mắt anh ta, khi tôi đứng trước mặt mẹ anh ta thì phải luôn nhẫn nhịn cúi đầu, làm một người con dâu hiền lương thục đức, việc hầu hạ mẹ chồng là một lẽ đương nhiên.

Nhưng anh ta không xứng đáng để tôi phải hi sinh nhiều như thế cho anh ta.

"Tử Mạt, ở trước mặt mẹ, anh luôn nói tốt cho em, em lại cảm ơn anh thế này sao?

Mẹ nói rất đúng, đối xử với phụ nữ không được quá chiều chuộng, anh luôn đối xử quá tốt với em nên em mới như thế với mẹ anh, giờ anh phải dạy dỗ em một trận..."

Mã Hàm Đông dùng sức lột quần áo của tôi ra.

Cơn giận khiến tôi đột nhiên có sức mạnh, đẩy được anh ta xuống giường, "Mẹ anh mẹ anh, cái gì cũng là mẹ anh!

Nếu bà ấy nói đúng như thế, anh không thể sống thiếu bà ấy thì còn kết hôn với tôi làm gì?

Anh đi mà sống với mẹ anh đi!"

Mắng xong, tôi lấy một cái áo khoác trong tủ quần áo, khoác lên người rồi chạy ra ngoài.

Mã Hàm Đông có lẽ do ngã xuống đất đau quá nên một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, sau khi tôi chạy xuống lầu rồi mới nghe tiếng anh ta gọi đằng sau: "Tử Mạt, em quay lại đi!

Em đi đâu đấy?

Tử Mạt!"

"Đồ sao chổi, thứ không biết xấu hổ, để nó đi đi, đi rồi thì đừng quay lại nữa!"

Giọng của Đào Tịnh Mẫn cũng vang lên.

Tôi không muốn giải thích, cũng không muốn mắng chửi, chẳng muốn nói gì nữa, chỉ lặng lẽ rời đi.

Chạy đến công viên mà bình thường hay tản bộ, tôi ngồi xuống một chiếc ghế, yên lặng thất thần.

Trời đã vào thu, thời tiết rất lạnh, lại đang là giờ làm nên trong công viên chẳng có ai cả, tôi lại càng cảm thấy giống như mình đã bị cả thế giới này bỏ rơi.

Không biết đã ngồi bao lâu, điện thoại chợt vang lên, tôi định thần lại rồi bắt máy: "A lô?"

"Tử Mạt, em đang ở đâu?"

Giọng nói trầm ấm quyến rũ của anh rể vang lên ở đầu dây bên kia.

Tôi vừa nghe đã muốn cúp máy.

Người tôi không muốn gặp nhất hiện giờ chính là anh rể.

"Ngọc Minh muốn em mang thai hộ, giúp bọn anh sinh con, em có đồng ý không?"

Anh rể vội nói trước khi tôi kịp cúp máy.

Bàn tay tôi chợt khựng lại, trong đầu thật sự không hiểu nổi, mang... mang thai hộ?

Tôi sinh con giúp cho anh chị sao?

Khoan nói đến việc trong nước hiện giờ chưa có quy định rõ ràng về việc này, xét về mặt tình cảm, tôi cũng đã cảm thấy không thể chấp nhận được.

"Tử Mạt, anh biết đây là một việc rất nghiêm túc, khi nào em về thì chúng ta sẽ bàn kĩ hơn.

Nếu em không bằng lòng thì cứ nói rõ ràng với Ngọc Minh, anh đã nói với cô ấy là em sẽ không đồng ý đâu, nhưng cô ấy cứ không tin."

Giọng của anh rể có hơi lạc lõng.

Bàn tay cầm điện thoại của tôi run lên.

Anh rể rõ ràng cố tình đem sức khỏe của chị ra để gây áp lực cho tôi, khiến tôi không thể không đồng ý!

Nhưng việc mang thai hộ liên quan đến nhiều phương diện, pháp luật lại càng có quy định nghiêm ngặt, sao có thể tùy tiện mang thai hộ chứ?

Chuyện khác thì không nói, nhưng chuyện lớn thế này thì tôi cũng phải thương lượng với chồng tôi đã chứ?
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 9: Sao tôi có thể từ chối?


"Tử Mạt, em đừng nổi giận, anh không có ý gì đâu, chỉ vì Ngọc Minh quá muốn có đứa con này, cô ấy lại là người chị duy nhất của em, chắc em cũng không muốn cô ấy..."

"Gặp nhau rồi nói sau."

Tôi giận dữ cúp máy, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện.

Không ngờ, mẹ chồng của chị tôi là Hàn Nguyệt Như cũng có mặt ở đó, có lẽ do bà ấy hay tin chị lại nhập viện, không yên tâm nên mới đến thăm.

Tôi liền chào bà ấy một tiếng rồi đến ngồi cạnh chị.

Khác hẳn với mẹ chồng tôi, Hàn Nguyệt Như xuất thân gia đình gia giáo, vô cùng có khí chất, thấu tình đạt lí, không hề can thiệp vào cuộc sống của hai vợ chồng anh chị, chỉ cần điều này thôi cũng đủ khiến tôi ghen tị với chị rồi.

Nhưng con người không ai hoàn hảo, Hàn Nguyệt Như điểm nào cũng tốt, chỉ có riêng việc cần có cháu nối dõi là rất xem trọng, hơn nữa cũng khá trọng nam khinh nữ.

Đây tuy không thể nói là khuyết điểm không thể thông cảm được, nhưng nếu không tại bà ấy cứ luôn gây áp lực về việc sinh con cho chị tôi thì chị cũng không đến mức vừa sảy thai xong lại muốn có thai tiếp, cuối cùng sức khỏe càng ngày càng yếu như vậy.

"Tử Mạt, sức khỏe của Ngọc Minh sao thế?"

Hàn Nguyệt Như khi nói chuyện luôn có dáng vẻ chậm rãi, vô cùng ổn định.

Tôi cảm nhận được cơ thể chị đang run rẩy, đương nhiên phải che giấu cho chị: "Cô ơi, cô đừng lo, sức khỏe của chị đang cần được tịnh dưỡng, đợi tịnh dưỡng xong rồi hẵng nói."

"Khi nào thì mới tịnh dưỡng xong?"

Hàn Nguyệt Như có vẻ hơi bất mãn, "Tử Mạt, Thiên Phi đã ba mươi tuổi rồi, Ngọc Minh còn lớn hơn nó một tuổi, nếu để muộn thêm vài năm nữa thì sẽ là thai phụ cao tuổi, có thai sẽ càng nguy hiểm, con tuy không phải bác sĩ khoa sản, nhưng thường thức này chắc con cũng biết chứ?"

Trong lòng tôi tuy hơi bực, nhưng không để lộ ra ngoài: "Chuyện này con biết, nhưng cô cũng không thể cứ muốn chị con phải sinh con, sức khỏe chị ấy chưa ổn định, nếu cứ miễn cưỡng có thai thì sẽ lại sảy thai, chị ấy cũng sẽ bị nguy hiểm tính mạng."

"Cô cũng không muốn Ngọc Minh phải liều mạng mà sinh con, nhưng nhà họ Hướng của cô trước nay đều đơn truyền, hương hỏa không thể bị đứt ở chỗ Thiên Phi được, cô không phải là người không hiểu đạo lí, tâm trạng của người mẹ này, chắc hai con đều hiểu chứ, Ngọc Minh, Tử Mạt?"

Giọng của Hàn Nguyệt Như nghe rất dịu dàng, nhưng vẫn toát ra sự lạnh lùng.

Sao tôi có thể không hiểu chứ?

Từ sau khi chị bị sảy thai ba lần, bác sĩ nói chị ấy khó mà có thai được nữa, Hàn Nguyệt Như vô cùng bất mãn, tuy không nói rõ nhưng đã nhiều lần ngầm nhắc nhở chị tôi rằng nên chủ động li hôn đi, đừng làm đứt đoạn hương hỏa nhà họ Hướng.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, điều kiện vật chất của chị rất tốt, nhưng lại phải chịu một áp lực thế này, còn tôi thì tuy không bị ép phải sinh con, nhưng có một người mẹ chồng như thế cũng là một nỗi khổ.

"Mẹ, con hiểu ý của mẹ, nhưng đây là việc của nhà mình, mẹ đừng làm khó Tử Mạt nữa."

Nét mặt chị rất mệt mỏi, cất giọng thều thào.

"Ngọc Minh, con nói thế là sao?

Mẹ làm khó Tử Mạt lúc nào?"

Hàn Nguyệt Như sa sầm nét mặt, "Mẹ chỉ đang nói sự thật, nói đạo lí, có vài lời nhất định phải nói thẳng ra, cứ dè dặt giấu giếm mãi sẽ chẳng giải quyết được vấn đề, cứ nói trắng ra thì vẫn tốt hơn lấp lửng, có phải không?"

Cả tôi và chị đều không nói được gì.

Đối với một người phụ nữ lớn tuổi cơ trí bình tĩnh thế này, thật sự không biết phải dùng thái độ nào để đối xử lại.

"Mẹ, không phải mọi người cũng đang nghĩ cách sao?"

Anh rể rõ ràng có chính kiến hơn chồng tôi nhiều, lập tức nói: "Sức khỏe của Ngọc Minh thật sự không thể có thai nữa, nhưng bọn con vẫn có thể có con được, cho nên Ngọc Minh muốn..."

"Anh rể!"

Tôi hơi hốt hoảng kêu lên.

Việc mang thai hộ, tôi vẫn chưa chấp thuận, nếu anh rể mà nói gì với mẹ anh ấy thì thật là ngại.

"Tử Mạt, Thiên Phi đã nói với em rồi đúng không?"

Chị tôi thì lại khá phấn khích, "Chị cảm thấy chuyện mang thai hộ là một cách hay, em là em của chị, trông còn đẹp hơn chị, sức khỏe lại rất tốt, mình là người nhà cũng không cần phòng bị, em giúp chị và Thiên Phi sinh một đứa con đi, được không?"

Hàn Nguyệt Như rõ ràng vẫn chưa biết chuyện này, vừa nghe chị tôi nói đã kinh ngạc nhìn tôi một lúc lâu mà không nói được gì.

"Chị ơi, chị khoan vội vàng đã được không?"

Tôi cố nén cơn giận, kiên nhẫn giải thích: "Đây không phải chuyện nhỏ, cần phải..."

"Chị biết đây không phải chuyện nhỏ, cho nên mới bảo Thiên Phi gọi em về thương lượng."

Chị nắm chặt tay tôi, "Chị rất muốn có con, Tử Mạt, em giúp chị đi được không?"
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 10: Mẹ chồng cấp cứu


"Em..."

Tôi không biết phải nói sao, trong lòng rất muốn từ chối việc mang thai hộ chị, nhưng chị tôi đang mong chờ như thế, nếu tôi từ chối thì chị ấy chắc chắn sẽ càng đau khổ hơn, tôi thật sự không biết nên làm sao nữa!

Hàn Nguyệt Như thì lại chấp nhận chuyện này rất nhanh, xem ra có vẻ rất hài lòng: "Thiên Phi, Ngọc Minh, các con đã suy nghĩ kĩ, muốn mang thai hộ sao?

Đây cũng là một cách hay, nhưng mà Tử Mạt nói đúng, việc này cần phải tiến hành thật nghiêm túc, đừng để tạo ra nhiều tin đồn, như thế sẽ ảnh hưởng đến thể diện nhà ta."

Mang thai hộ là một biện pháp hỗ trợ sinh sản, tuy không phải là điều mới mẻ, nhưng vì các tổ chức phi pháp lộng hành, lâu lâu lại có các bài báo đưa tin không hay, thế nên việc mẹ chồng của chị lo lắng không phải là không có lí.

"Mẹ, bọn con sẽ xử lí ổn thỏa việc này."

Anh rể chợt nhìn tôi đầy ẩn ý, "Bọn con chính là vì không muốn để người ngoài biết nên mới muốn nhờ Tử Mạt mang thai hộ, nhưng cô ấy lại có vẻ không đồng ý."

"Tử Mạt, em giúp chị đi được không?"

Chị nói xong chợt bật khóc, "Chị cũng không còn cách nào khác, em giúp chị đi..."

Trước mặt mẹ chồng, có vài lời chị ấy không tiện nói ra, nhưng tôi hiểu điều chị muốn nói, chị rất yêu anh rể, không muốn vì không có con mà mất đi anh ấy.

"Chị, chị bình tĩnh lại đã."

Tôi hít một hơi, "Chỉ cần làm theo các bước chính quy thì việc mang thai hộ sẽ hợp pháp, không cần phải chính em mang thai hộ, em sẽ hỏi bệnh viện các quy trình, có kết quả sẽ báo cho chị."

Tôi vẫn không muốn đồng ý, chị tôi rất thất vọng, nhưng mục đích cuối cùng của chị là muốn có một đứa con của anh rể, chứ không nhất thiết phải là chính tôi mang thai hộ, thế nên chị cũng không phản đối nữa, đành buông tay tôi ra, quay mặt đi không quan tâm đến tôi nữa.

"Cô à, việc này cả nhà cô cứ bàn bạc thương lượng lại đi, nếu quyết định rồi thì tìm một cơ quan y tế hợp pháp rồi làm theo quy trình, việc này con nghĩ con không nên tham gia thì hơn."

Tôi thể hiện rất rõ thái độ của mình.

Hàn Nguyệt Như không nói thêm gì nữa, suy nghĩ của bà ấy có lẽ cũng giống với của chị tôi, chỉ cần có đứa con là được, còn ai mang thai hộ không hề quan trọng.

Anh rể từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt rất nặng nề nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy không thoải mái, cũng không dám nhìn anh ấy.

Trong lúc mọi người đang yên lặng thì chuông điện thoại của tôi chợt vang lên, là chồng tôi gọi đến, tuy hiện giờ tôi không muốn gặp anh ta, nhưng cuộc điện thoại này gọi đến thật đúng lúc, tôi liền nói xin lỗi rồi ra ngoài nghe máy.

"Em đang ở đâu?"

Giọng của Mã Hàm Đông rất hối hả và tức giận, "Mau đến bệnh viện Đệ Nhất, mẹ ngất rồi, đang được cấp cứu!"

"Cái gì?"

Tôi giật mình, "Tôi đang ở bệnh viện Đệ Nhất đây, tôi sẽ qua ngay!"

Tôi còn chưa kịp nói xong thì Mã Hàm Đông đã cúp máy.

Tôi không kịp báo với chị, lập tức chạy sang phòng cấp cứu.

"Hàm Đông!"

Tôi vừa thở gấp vừa hỏi, "Mẹ làm sao thế?

Sao đột nhiên lại ngất xỉu?

Bác sĩ nói sao?"

"Làm sao tôi biết?

Bác sĩ còn chưa ra kia mà!"

Mã Hàm Đông trừng mắt nhìn tôi, "Còn không phải tại cô chọc mẹ nổi giận sao?"

Tôi ngẩn người, nhớ lại lúc mình đạp cửa bước ra ngoài, xem ra lúc ấy mẹ chồng không chịu nổi sự ngỗ ngược của tôi nên đã tức giận ngất đi, bèn không nói thêm gì nữa.

"Tôi cho cô biết, nếu mẹ có mệnh hệ gì thì tôi không tha cho cô đâu!"

Mắt của Mã Hàm Đông đỏ lên, có vẻ sắp khóc đến nơi.

Không chỉ mẹ chồng tôi xem chồng tôi như sinh mệnh, mà chồng tôi cũng xem mẹ là một chỗ dựa lớn, hệt như không thể cai được sữa mẹ vậy, việc gì cũng hỏi ý kiến của mẹ chồng, mẹ chồng tôi nếu xảy ra chuyện thì chồng tôi sao có thể chịu nổi?

Tôi lạnh lùng nói: "Hàm Đông, tôi không thấy mình có gì sai cả, nhưng tôi không muốn cãi nhau với anh, tôi rất mong mẹ sẽ không sao."

"Tử Mạt, cô thật sự thay đổi rồi, rốt cuộc cô bị sao vậy?"

Mã Hàm Đông giận đến mức như sắp sửa động thủ, "Trước đây cô không như thế này, không bao giờ làm mẹ nổi giận, nhưng hôm nay cô lại nói với mẹ như thế, mẹ có chịu nổi không?

Cô thật chẳng ra làm sao, cô đối xử với mẹ...
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 11: Vét sạch tiền của tôi


"Ai là người nhà của bệnh nhân?"

Bác sĩ chợt bước ra khỏi phòng cấp cứu.

Mã Hàm Đông không thèm mắng tôi nữa, vội bước lên: "Tôi là con trai của bệnh nhân, bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?"

"Bệnh nhân bị cao huyết áp, cần làm kiểm tra toàn diện, người nhà vui lòng làm thủ tục, đóng viện phí."

"Vâng vâng."

Mã Hàm Đông gật đầu lia lịa rồi theo bác sĩ đi làm thủ tục, lúc quay về nhìn tôi bằng ánh mắt cực kì lạnh lùng.

Tôi chợt thấy lạnh cả người, trong lòng cũng lạnh lẽo, bất lực đứng tựa vào tường, buồn bã vô cùng.

Tôi bắt đầu hối hận vì đã lấy chồng tôi.

Kết quả kiểm tra cho thấy mẹ chồng tôi bị cao huyết áp và cả bệnh tim, cần phải nhập viện điều trị.

Chồng tôi sau khi làm xong thủ tục nhập viện và đóng tiền cọc liền quay lại thăm mẹ chồng.

"Mẹ chẳng qua chỉ là huyết áp hơi cao một chút, uống thuốc là sẽ khỏi thôi, cần gì phải nhập viện, tốn nhiều tiền như thế?"

Mẹ chồng tôi tiếc tiền, không muốn nhập viện.

Mã Hàm Đông liền khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ nói gì thế?

Cho dù có tốn bao nhiêu tiền thì việc chữa trị cho mẹ vẫn quan trọng hơn, mẹ đừng tiếc tiền, nếu mẹ xảy ra chuyện gì thì con biết làm sao?"

Mẹ chồng tôi cảm động rơi nước mắt: "Hàm Đông, cũng chỉ có con thương mẹ nhất, mẹ biết mẹ không uổng công thương yêu con..."

Tôi đứng bên cạnh cúi đầu, không nói tiếng nào.

"Tử Mạt, đưa thẻ ngân hàng cho anh, anh phải đi rút thêm tiền."

Chồng tôi chợt chìa tay ra với tôi.

Tôi ngẩn người, ngước mắt nhìn anh ta: "Tôi không mang theo thẻ ngân hàng của anh."

Từ sau khi kết hôn, tôi chưa bao giờ quản lí tiền của chồng, thẻ ngân hàng của anh ta đều do mẹ chồng giữ.

"Anh biết, ý anh là thẻ ngân hàng của em ấy."

Chồng tôi thản nhiên nói, "Tiền lương tháng này của em chắc là anh rể đã trả em rồi, anh đi rút về tiêu."

Tôi cũng không biết mình giận nhiều hơn hay thất vọng nhiều hơn: "Hàm Đông, anh làm thế này là sao?

Có phải muốn vét sạch từng đồng trên người tôi thì mới cam tâm không?

Lương của anh anh đều giữ riêng, không cho tôi tiêu một xu nào, tiền nợ mua nhà cũng là do tôi trả, đến tận năm ngoái mới trả hết, sau khi anh lên làm phó khoa thì cứ đòi mua xe, tiền mua xe cũng là do tôi trả, tiền tôi tiêu hàng ngày cũng phải tự mình kiếm về, giờ anh còn muốn tôi phải đưa tiền ra, rốt cuộc anh có ý gì?

Anh làm thế có công bằng với tôi không?"

Mẹ chồng tôi vừa nghe thấy những lời ấy thì liền nổi đóa: "Tử Mạt, giờ cô đang đòi nợ chúng tôi đấy à?

Cái gì mà tiền của cô rồi tiền của Hàm Đông?

Tất cả không phải vì cái nhà này sao?"

Tôi giận đến mức muốn phát khóc: "Nếu đã đều là vì cái nhà này thì tại sao mẹ với Hàm Đông cứ liên tục đòi tiền con mà không bao giờ cho con tiền tiêu?

Những người phụ nữ khác sau khi lấy chồng có ai giống như con không?

Con không mong hai người nuôi con, nhưng cũng đừng nên vơ vét con như thế, tiền con kiếm được đều giao cho hai người hết, thế mà còn phải nhìn sắc mặt hai người mà sống, con được gì chứ?"

Chồng tôi có vẻ cũng cảm thấy hơi quá đáng, bèn rụt rè rút tay lại: "Tử Mạt, em cũng đừng nóng, anh không phải có ý đó, lương của anh vừa mới gửi tiết kiệm, cho nên..."

"Hàm Đông, rốt cuộc anh có xem tôi là vợ anh, xem tôi là người ở bên cạnh anh cả đời không?"

Tôi đứng dậy, chợt thấy đầu óc xây xẩm, đành phải ngồi xuống, "Anh đem tiền lương của anh đi gửi tiết kiệm hết, ngay cả mật mã thẻ ngân hàng cũng không cho tôi biết, đề phòng tôi như đề phòng ăn trộm, lại còn liên tục bắt tôi phải đưa tiền, anh không sợ tôi đau lòng sao?"

"Anh..."

"Trời ơi, phải rồi, tôi biết mình không nên bị ốm, không nên nhập viện!"

Mẹ chồng tôi chợt khóc òa lên như một đứa bé bị ăn hiếp, "Nhập viện một cái là phải tốn tiền, hễ tốn tiền thì sẽ có người khó chịu với tôi, tôi còn nhập viện làm gì?

Thà chết đi cho xong!

Không nhập viện nữa, về nhà!"

Chồng tôi hốt hoảng, liền giữ mẹ chồng lại: "Mẹ, mẹ làm gì thế?

Mẹ..."

"Mẹ, mẹ cũng không cần phải bức ép con như thế, con chịu đựng đủ rồi!"

Tôi đứng bật dậy, bám chặt lấy cái ghế, "Những chuyện linh tinh con cũng không muốn nói nhiều nữa, con chỉ muốn hỏi mẹ một câu, có phải mẹ không vừa mắt với con, muốn đuổi con đi không?"

"Tử Mạt, em đang nói gì thế?"

Mã Hàm Đông dùng lực đẩy mạnh vai tôi một cái, "Mẹ vẫn còn đang ốm, em cứ phải chọc tức mẹ như thế sao?"
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 12: Nếu không thì li hôn đi


"Hàm Đông, việc gì cũng cần phải giải quyết, cứ thế này mãi cũng không phải là cách."

Tôi bị anh ta đẩy suýt ngã, trong lòng càng đau hơn, "Mẹ rõ ràng luôn cố ý muốn kiếm chuyện với tôi, xen vào mối quan hệ giữa tôi với anh, cho dù tôi có làm tốt đến đâu, có cố nhẫn nhịn đến đâu thì mẹ cũng không thể hài lòng với tôi, hôm nay tôi chỉ cần mẹ nói rõ một câu, có phải mẹ hoàn toàn không vừa ý đứa con dâu này không?"

Vẻ mặt của mẹ chồng tôi vô cùng ngượng ngập, nhưng lại cố gắng che giấu đi, chỉ lẩm bẩm: "Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi hết, tôi chết đi cho xong..."

"Chết cũng không giải quyết được vấn đề."

Tôi cười lạnh lùng, tiếp tục tàn nhẫn nói: "Nếu mẹ xác nhận là không vừa lòng con, thế thì con có thể li hôn với Hàm Đông, để anh ấy đi tìm đứa con dâu khiến mẹ hài lòng, có được không?"

"Tử Mạt, em điên rồi!"

Chồng tôi thất kinh hồn vía, không quan tâm mẹ chồng nữa mà chạy đến nắm chặt lấy vai tôi, "Em nói cái gì mà li hôn?

Có phải em điên rồi không?

Ai muốn li hôn với em chứ?

Em có biết mình đang nói gì không?"

"Tôi đang rất tỉnh táo."

Tôi cố gắng đẩy chồng tôi ra rồi lạnh lùng nhìn anh ta, "Hàm Đông, anh cũng bình tĩnh lại, suy nghĩ cho kĩ đi, nếu sau này chúng ta cứ tiếp tục thế này nữa thì tôi sẽ phát điên!

Nếu anh chịu thay đổi thì phải gánh lấy trách nhiệm mà anh cần phải gánh, trước tiên là về chuyện tiền nong, anh không thể cứ gửi tiết kiệm tiền lương của mình rồi tiêu tiền của tôi, việc này tôi không thể chấp nhận được."

"Tiền tiền, em chỉ biết có tiền thôi!"

Mã Hàm Đông thẹn quá hóa giận, "Chúng ta đã kết hôn rồi, đều là người một nhà, tiêu tiền của ai mà chẳng được?"

"Thế tại sao không tiêu tiền của anh mà cứ là của tôi?"

Tôi không hề nhượng bộ, "Cho dù anh muốn gửi tiết kiệm thì ít ra cũng phải cho tôi biết mật mã thẻ chứ, anh làm như thế là có ý gì?"

"Vì mẹ nói anh cần phải đề phòng..."

Mã Hàm Đông nói đến đó đột nhiên im bặt, hệt như vừa bị người ta tát một bạt tai, mặt mày đỏ bừng.

Tôi cười lạnh lùng.

"Hàm Đông, đừng nói nữa, mẹ biết đều là lỗi của mẹ, con đừng cãi nhau với Tử Mạt nữa, có gì cứ trút lên mẹ đi."

Mẹ chồng tôi vừa khóc vừa nói.

Nhìn đi, đã đến lúc này rồi mà bà ấy vẫn không chịu bỏ qua chuyện tiền bạc, thế thì tôi còn hi vọng gì nữa?

"Hai người cứ suy nghĩ đi."

Tôi quay người lạnh lùng bỏ đi, "Cứ sống thế này thì chẳng có ý nghĩa gì, muốn li hôn thì li hôn, tôi không ngán."

Chồng tôi không đuổi theo tôi, không biết có phải vì anh ta thấy có một chút áy náy không?

Khi tôi ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối, tôi vừa buồn vừa tuyệt vọng, không thể về nhà chị, cũng không thể về nhà mình, tôi không còn nơi nào để đi, lang thang suốt một tiếng đồng hồ thì vào một quán bar.

Thật bất ngờ, tôi nhìn thấy anh rể.

"Anh rể."

Tôi vốn không muốn bước đến, nhưng nghĩ đến chị đang ở bệnh viện, tôi không yên tâm, "Sao anh lại ở đây?

Không phải anh đang ở bệnh viện chăm sóc cho chị sao?"

Anh rể phải một lúc sau mới quay sang nhìn tôi, có lẽ anh ấy đã uống rất nhiều, gương mặt đỏ bừng, "Tử...

Tử Mạt?

Em đến đây làm gì?

Em về đi, về với chồng của em đi, cho dù có giả vờ hạnh phúc cũng được..."

Tôi cau mày, dìu anh rể đứng dậy: "Đừng uống nữa, về thôi."

"Anh chưa say."

Anh rể bật cười, "Tử Mạt, anh biết mình đang nói gì, tửu lượng của anh rất cao, em không cần phải lo."

"Đi về thôi."

Tôi trả tiền rồi dìu anh rể bước ra.

"Anh không đến bệnh viện."

Anh rể cứ kiên quyết đi hướng ngược lại, "Anh không muốn nhìn thấy Ngọc Minh, cô ấy... cô ấy đuổi anh đi!"

"Hả?"

Tôi thấy bất ngờ, "Tại sao?"

"Cô ấy đuổi anh đi."

Anh rể cười đau khổ, "Anh có nói gì cũng vô ích."

Trong lòng tôi chợt cảm thấy rất buồn, không biết khuyên anh ấy thế nào, tôi nghĩ có lẽ cả anh ấy và chị tôi đều cần bình tĩnh lại: "Vậy em đưa anh về văn phòng nhé?"

Anh rể đã uống rượu nên không thể lái xe, tôi cũng không thể để mặc anh ấy ở đây không lo.

"Được."

Cũng may anh rể không phản đối nữa mà đồng ý lên xe.

Văn phòng luật sư của anh rể cách đây không xa, lái xe hai mươi phút là đến, các nhân viên đều đã ra về hết, tôi bật đèn, dìu anh rể đến ngồi xuống ghế sô pha.

"Anh rể, vậy anh nghỉ ngơi ở đây một đêm đi, em về trước."

"Uống với anh một li đi."

Anh rể lấy hai tay ôm đầu, "Tử Mạt, anh không muốn ở một mình, em uống với anh một li đi."
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 13: Say một lần


Tôi không hề muốn: "Em..."

"Thì ra em ghét anh như thế."

Anh rể ngẩng đầu nhìn tôi cười đau khổ, "Thôi được rồi, em đi đi."

Nói thật lòng, tôi không hề ghét anh ấy, tôi chỉ cảm thấy hiện giờ không thể đối diện với anh ấy thôi.

"Anh không giống một người đàn ông sao?"

Gương mặt anh rể đỏ bừng, ánh mắt cũng hơi mơ hồ, "Tử Mạt, anh biết em xem thường anh."

"Em không có."

Tôi lại càng không nỡ đi, mở tủ lạnh lấy ra vài chai bia rồi đưa cho anh rể một chai, "Anh rể, có uống cũng uống ít thôi, ngày mai anh còn phải đến bệnh viện, chị hiện giờ không có ai chăm sóc."

Tuy tôi rất giận việc chồng tôi đã đối xử với tôi, nhưng dù gì mẹ chồng cũng đã nhập viện, thời gian này tôi phải chăm sóc bà ấy, không thể sang chăm sóc chị được.

"Ngọc Minh đuổi anh ra ngoài, cô ấy bảo anh cút đi."

Anh rể nhận chai rượu, khui ra rồi uống một ngụm lớn, ho sặc sụa.

Tôi ngồi xuống bên cạnh anh: "Anh vẫn chưa nói cho em biết, chị thật sự đuổi anh đi sao?

Tại sao?"

Chuyện đó hầu như không thể, chị tôi yêu anh rể như thế, trước nay chưa bao giờ nổi nóng với anh.

"Đúng thế, bởi vì cô ấy đọc được nội dung anh chat với một người phụ nữ, người phụ nữ đó đã...

đưa phong bì cho anh."

Anh rể vừa nấc vừa nói, "Anh đã giải thích rồi, người đó là khách hàng của anh, phong bì là tiền dịch vụ thôi, nhưng Ngọc Minh không nghe, bọn anh đã cãi nhau một trận lớn, cô ấy bảo anh cút đi."

Tôi không biết nên nói gì.

Thật ra tôi cũng hiểu, anh rể vì tính chất công việc nên thường tiếp xúc với nhiều phụ nữ, chuyện này là không thể tránh khỏi, nhưng chị tôi vì đang có khuynh hướng trầm cảm nên có nhiều lúc sẽ không hiểu lí lẽ, nổi giận vô cớ.

Trước đây chị không bao giờ nghi ngờ anh rể, nhưng giờ lại đang có cảm giác không an toàn cực độ, tinh thần lại có vấn đề, thế nên khó tránh khỏi việc nghi ngờ lung tung, chuyện này cũng không phải lỗi của chị ấy.

Anh rể biết chị đang khó chịu, thế nên đã cố dành nhiều thời gian ở bên cạnh chị, kiên nhẫn động viên chị, nhưng thời gian dài thì cũng chẳng ai có thể chịu nổi, nhất là khi chị cứ hay trách móc anh không quan tâm chị, không ở bên cạnh chị, dù gì thì trong chuyện này cũng chẳng ai có thể nói rõ, cũng giống như người ta uống nước thì dù nóng dù lạnh cũng chỉ tự mình biết.

Có nhiều lúc hai người họ cãi nhau, có nhiều lúc còn chiến tranh lạnh, nhưng chẳng bao lâu sau sẽ lại làm lành, đa phần đều là do chị tôi gây chuyện vô cớ, trong lòng anh rể thấy khó chịu, thật ra tôi cũng hiểu.

Nếu không thì khi anh rể làm chuyện đó với tôi, tôi đã không chịu nhường một bước mà lật mặt anh ấy.

Thật ra nghĩ kĩ lại thì thấy, anh rể và tôi là đồng bệnh tương lân, chẳng ai phải cần giả vờ hạnh phúc trước mặt người kia cả.

"Tử Mạt, có phải anh thất bại lắm không?"

Anh rể quay sang nhìn tôi.

"Anh rể..."

"Được rồi, không nói nữa, uống đi!"

Anh rể cụng thật mạnh vào cái chai trong tay tôi, "Uống với anh!"

Tôi im lặng một lát rồi cũng ngửa cổ uống một hơi.

"Sảng khoái!"

Anh rể bật cười rồi cũng uống ừng ực.

Tôi nghĩ hai chúng tôi giống nhau, hiện giờ đều không muốn nghĩ gì nữa, không muốn suy xét gì nữa, cứ gạt đi tất cả, nhất túy giải thiên sầu.

Cho dù sau khi tỉnh lại cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nhưng có thể say một lúc thì cứ say đi, ít ra say rồi thì sẽ tạm thời không cần phải nghĩ nhiều như thế nữa.

Cả hai chúng tôi đều đã phải chịu một áp lực quá lớn, cần phải được giải phóng.

Chai bia đều đã được hai chúng tôi uống sạch, tôi cảm thấy có hơi say, còn anh rể thì trước đó đã say rồi, chúng tôi vừa nói vừa cười, vừa hát vừa hò hét, nếu người khác nhìn thấy ắt sẽ nghĩ đây là hai kẻ điên.

"Tử Mạt, sảng... sảng khoái..."

Anh rể lồm cồm bò dậy, "Anh... anh muốn uống nữa, anh đi lấy... lấy thêm..."

Anh ấy đã cực kì say, đạp lên một chai bia, đứng không vững nên lập tức ngã đè lên người tôi.

"Ưm..."

Tôi hơi khó chịu, vội đẩy vai của anh rể, "Đứng...

đứng dậy, đè chết em rồi..."

Anh rể đột nhiên đè vai tôi xuống rồi hôn thật mạnh.

Miệng anh ấy nồng nặc mùi rượu, tôi tuy cũng đã uống một chút nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu, cố gắng xoay mặt đi: "Tránh ra..."

"Tử Mạt, anh chịu đủ rồi, Tử Mạt!"

Anh rể vừa hôn tôi loạn xạ vừa lột áo của tôi ra, "Anh không muốn... không muốn tiếp tục như thế nữa, anh muốn em, muốn thế này, thế này..."
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 14: Tử Mạt, anh yêu em


Anh ấy cứ nói lung tung, có lẽ đầu óc cũng đang rối loạn, hoàn toàn không biết mình đang làm gì.

"Anh rể..."

Tôi ngắt mạnh vào chân mình, dùng cơn đau để giúp bản thân tỉnh táo một chút, "Không được... chúng ta, chúng ta không thể làm thế này..."

Tôi không thể phản bội chồng mình, càng không thể làm chị tôi tổn thương, tôi và anh rể thế này là sai lầm!

Nhưng tôi không còn hơi sức để đẩy anh rể ra nữa, mà ai có thể đảm bảo rằng tôi thật sự kiên quyết không đồng ý?

"Tử Mạt, anh thích em, anh yêu em!"

Anh rể đã cởi áo của tôi ra, lại tiếp tục vừa cởi áo lót của tôi vừa vuốt ve ngực tôi, "Anh đã yêu em từ lâu rồi, không bao lâu sau khi em đến nhà anh, anh... anh đã yêu em rồi..."

Tôi giật mình: "Anh rể!"

"Suỵt!"

Anh rể dịu dàng chặn miệng tôi lại, "Đừng gọi, đừng để...

đừng để Ngọc Minh nghe được, anh... anh không muốn cô ấy buồn, em biết là được, anh yêu em, anh thật sự yêu em, trước nay anh... chưa từng thử... yêu một cô gái như thế này, Tử Mạt, anh rất buồn, rất... rất đau khổ, anh không thể nào nói với em được..."

Tôi bật khóc.

Tôi cũng không biết là do xấu hổ hay cảm động nữa, chỉ cảm thấy thật nực cười, bởi vì tôi không thể ngờ được rằng anh rể làm vậy với tôi là vì lí do đó!

"Tử Mạt, anh muốn có em, muốn đến phát điên lên được, Tử Mạt..."

Anh rể mơ hồ gọi tên tôi, lột mạnh áo lót của tôi ra rồi vừa hôn vừa vuốt ve tôi.

Do anh ấy đã say nên không kiểm soát được lực, khiến tôi thấy đau, tôi không kiềm được mà kêu lên: "Dừng lại...

đừng..."

Nhưng anh rể hoàn toàn không quan tâm sự cự tuyệt của tôi, bắt đầu hôn dần từ cằm xuống cổ tôi, vừa vuốt ve chân tôi vừa tuột quần tôi xuống rồi sờ vào bộ phận đã lâu rồi không có ai chạm vào của tôi.

"A..."

Tôi kêu lên, cố gắng ngồi dậy, "Anh rể, chúng ta không thể... a!"

Anh rể giật mạnh quần lót của tôi xuống, ngón tay ấn vào điểm nhạy cảm của tôi, mạnh đến mức khiến tôi không thể chịu được, toàn thân run lẩy bẩy.

"Tử Mạt, em... em cũng thích anh mà có phải không?

Anh biết, em... em không gạt nổi anh đâu, ha ha..."

Anh rể cười như một đứa trẻ, nhưng động tác tay của anh ấy thì không ngây ngô chút nào, ôm chặt lấy tôi, không cho tôi thoát ra.

Tôi vừa thấy khó chịu nhưng lại vừa có một sự mong chờ khó hiểu, bị anh rể ôm chặt càng lúc càng không còn sức lực, vừa run rẩy vừa thở hổn hển, trước mắt chợt hoa đi, cảm giác như sắp đến địa phủ vậy.

"Anh rể, chúng ta không thể..."

Tôi vừa định nói gì đó thì anh rể đã lột xong quần lót của tôi, tách chân tôi ra rồi kẹp chân anh ấy vào giữa, tôi muốn khép chân lại cũng không khép được nữa.

"Tử Mạt, tại sao lại không... không thành thật với bản thân mình một chút?"

Anh rể đột nhiên đưa ngón tay vào bên trong tôi, "Rõ ràng em cũng rất muốn, tại sao lại không dám đối diện?"

"A..."

Sự xâm nhập của vật lạ khiến toàn thân tôi run dữ dội hơn, tôi cũng thấy sợ hơn, cố gắng khép chân lại, "Không...

đừng... mau... mau rút ra..."

Đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo một nửa, nhưng lại càng không còn chút sức lực nào, hoàn toàn không thể làm được gì.

Anh rể khẽ cười: "Tử Mạt, em đừng tự gạt mình nữa, em... em đã ướt rồi..."

Anh nhẹ nhàng cử động ngón tay, tôi có thể cảm nhận được mỗi lần rút ra, anh lại cho thêm một ngón tay vào, cảm giác càng ngày càng chật, khiến tôi thở càng hổn hển hơn, cảm giác cổ họng mình đã bị chặn, không thể thở được nữa.

"Tử Mạt, em khít quá...

Chắc em và chồng em...

ít khi quan hệ phải không?"

Anh rể thổi nhẹ vào tai tôi, "Một người phụ nữ... một người phụ nữ tốt như em, anh sẽ... không làm em thất vọng đâu, là do cậu ta... quá ngốc..."

"Không phải..."

Tôi lắc đầu thật mạnh, "Đừng nói, đừng nói nữa..."

Anh rể có lẽ không phải thật sự say đến mức không biết gì nữa, nếu không sao có thể nói ra mấy lời này.
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 15: Thế này không đúng


"Anh không nói nữa, Tử Mạt, em nói đi, nói em muốn anh đi..."

Anh rể cử động ngón tay, "Anh biết em rất muốn, em cũng bằng lòng mà có phải không?"

Tiếng óc ách khiến tôi cảm thấy xấu hổ ấy cứ không ngừng vang lên bên dưới, tôi không thể tha thứ cho mình, lẽ nào tôi lại khao khát nhiều đến thế ư?

Do chồng tôi lâu rồi không động vào tôi, thế nên tôi mới hoàn toàn không kháng cự việc anh rể đang làm với tôi sao?

Rõ ràng biết điều này là không đúng, nhưng vẫn...

Anh rể đột nhiên dùng lực đâm vào thật mạnh.

"A..."

Tôi giật mình cong người lại, cảm giác căng đầy bất ngờ ấy khiến tôi cảm giác như bị đâm vào tận lục phủ ngũ tạng, nhất thời không thở nổi, "Không..."

Cây gậy của anh rể không ngờ lại to và cứng như thế, của chồng tôi hoàn toàn không thể so sánh được, khi lên giường với chồng, tôi trước nay chưa bao giờ có cảm giác mạnh mẽ thế này, cũng chưa bao giờ đạt đến cao trào.

Nhưng anh rể thì lại khác.

"Tử Mạt, anh yêu em, anh yêu em, Tử Mạt..."

Anh rể vừa hôn lên mặt tôi vừa vuốt ve đùa nghịch nhũ hoa của tôi, còn cây gậy của anh thì vào tận sâu bên trong tôi, bất chấp sự kháng cự của tôi, cảm giác mạnh mẽ ấy sau vài lần đã khiến toàn thân tôi tê dại, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và sự đón nhận.

Đúng vậy, tôi đang đón nhận anh rể.

Cho dù làm thế này là không đúng, là không nên, nhưng cảm giác anh rể mang lại cho tôi quá mãnh liệt, khiến một người phụ nữ như tôi lần đầu tiên cảm nhận được sự hoàn mĩ của chuyện này, đầu óc tôi càng trở nên hỗn loạn, chỉ còn dựa vào bản năng, dang rộng hai chân để anh rể tiện hành sự.

"Tử Mạt..."

Giọng của anh rể rất run rẩy, có lẽ anh vui vì tôi không còn kháng cự nữa, anh càng tấn công mãnh liệt hơn, vùng kín của tôi giờ đã ướt sủng, mỗi lần anh vào trong đều khiến cơ thể tôi căng cứng đến cực độ, khi rút ra, sự trống rỗng ấy khiến tôi cảm thấy hoang mang khó hiểu, chỉ khi được lấp đầy lần nữa, tôi mới yên tâm thở ra.

Khi cảm giác vừa xa lạ vừa mong mỏi ấy đạt đến cực điểm, tôi chợt nín thở, duỗi thẳng chân, bàn tay cũng nắm chặt lấy ra giường, cảm thấy mình như sắp chết đến nơi!

"Tử Mạt, Tử Mạt!"

Anh rể liên tục gọi tên tôi, anh cũng đã sắp lên đỉnh.

Cảm giác tuyệt đỉnh ấy khiến tôi không kiềm được mà kêu lên, cơ thể quằn quại dữ dội, tôi không thể nào mô tả được cảm giác ấy, chỉ thấy vô cùng sung sướng, tôi thở gấp, không muốn động đậy nữa.

Anh rể sau khi ra vào thêm vài lần nữa thì cơ thể chợt căng cứng, tôi cảm thấy cây gậy của anh co giật dữ dội, phóng ra hoàn toàn trong sâu thẳm cơ thể tôi.

Tôi thấy trước mắt hoa lên, đầu óc cũng trống rỗng, hoàn toàn không thể nghĩ được gì.

Nhưng đây chưa phải là kết thúc.

Anh rể chỉ nghỉ ngơi khoảng mười mấy phút là lại lấy lại tinh thần, lần này còn xông vào cơ thể tôi mạnh mẽ hơn cả lần trước, tôi không thể nào chịu đựng nổi khoái cảm mãnh liệt ấy, cũng không kiềm chế được mà rên rỉ như một kẻ điên.

Chúng tôi từ ghế sô pha lăn xuống thảm, rồi lại chuyển lên chiếc ghế mà bình thường anh rể hay nằm nghỉ, dùng đủ mọi tư thế để làm chuyện điên rồ này, cho đến cuối cùng, khi sức lực chúng tôi đã cạn kiệt rồi mới cùng đổ ập lên ghế sô pha, cuối cùng lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng trong đêm ấy đạt đến cao trào.

Anh rể nằm lên người tôi, tuy anh đã rồi nhưng vẫn không rút ra, vừa thở vừa hôn lên mặt tôi, nói năng mơ hồ: "Tử Mạt, cảm ơn em..."

Tôi cũng không nghe rõ lắm, bởi cơn say rượu đã có tác động, lại cộng thêm việc điên rồ vừa diễn ra, sau cơn thỏa mãn, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không muốn động đậy, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Khi tôi thức dậy thì trời đã sáng.

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy anh rể đã ăn mặc chỉnh tề ngồi bên cạnh giường, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa rụt rè vừa áy náy.

Đầu óc tôi chợt không thể suy nghĩ được gì, chỉ khi cảm thấy toàn thân mỏi nhừ thì những cảnh tượng đêm qua mới lại ùa về, tôi lập tức thấy xấu hổ, vội lấy chăn trùm kín đầu.

Tuy tôi cảm thấy có lỗi với chị, nhưng lại không hề hận anh rể, bởi vì tôi không hề bị cưỡng ép, tôi vốn hoàn toàn có cơ hội bỏ đi.

Một tay vỗ chẳng nên kêu, tôi có tư cách gì mà oán trách anh rể?

Tôi chẳng còn mặt mũi gặp ai nữa.

"Tử Mạt!"

Anh rể liền nắm chặt tay tôi, không cho tôi trốn tránh, "Anh không quan tâm em nghĩ gì, việc tối qua anh không hề hối hận!"

"Anh đừng nói nữa!"

Cổ họng tôi khản đặc, tôi run rẩy nhắm mắt, "Anh rể, chúng ta... chúng ta thế này là không đúng..."
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 16: Đã phản bội từ lâu


"Anh biết là không đúng, nhưng anh không hối hận!"

Sắc mặt anh rể cũng cũng ngượng ngùng, nhưng lại rất kích động, "Tử Mạt, tối qua tuy anh đã uống say, nhưng anh biết mình đã làm gì, những lời anh nói đều là thật lòng, anh yêu em, Tử Mạt, anh thật lòng yêu em!"

"Anh rể, anh đừng nói nữa!"

Tôi dùng lực tát thật mạnh vào mặt anh rể, "Người anh yêu nên là chị mới phải!"

Tôi không muốn đánh anh ấy, bởi vì anh ấy không hề có lỗi, nhưng anh ấy không nên rõ ràng đã biết mình làm sai mà vẫn nói yêu tôi.

Anh rể bị tôi đánh cho xây xẩm, nhưng không hề nổi giận, ngược lại còn mạnh miệng hơn: "Tử Mạt, anh biết trong lòng em đang rất giận, em muốn đánh thì cứ đánh, nhưng anh vẫn phải nói, anh và Ngọc Minh mấy năm nay đã không còn như xưa nữa, anh không còn yêu cô ấy, người anh yêu là em!"

Tôi cắn răng cười lạnh lùng: "Anh rể, anh nghĩ anh nói như thế thì em sẽ vui sao?

Ban đầu khi anh kết hôn với chị, anh đã hứa với chị ấy thế nào?

Sẽ yêu chị ấy, chăm sóc chị ấy cả đời này, nhưng chỉ mới hơn ba năm, anh lại nói không yêu chị nữa, chuyển sang yêu em, tình yêu của anh rẻ rúng đến thế sao?"

Trong lòng tôi chỉ muốn gào thét lên: Cầu xin anh, đừng nói yêu em nữa, em không chống đỡ nổi nữa rồi, em thật sự không muốn có lỗi với chị!

Chị yêu thương anh như thế, nếu mất đi anh thì chắc chắn chị sẽ không chịu nổi, em sao có thể ích kỉ như thế chứ?

Anh rể nhìn tôi chằm chằm, ánh nhìn ấy khiến tôi sởn gai ốc: "Em..."

"Tử Mạt, em có biết vì sao ở lần đầu Ngọc Minh mang thai lại bị sảy thai, còn bị xuất huyết nhiều, dẫn đến việc cơ thể sau này càng ngày càng yếu không?"

Anh rể đột nhiên hỏi.

Tôi có hơi ngẩn ra: "Chuyện này... chuyện này còn vì sao nữa?

Là do chị... chị ấy không cẩn thận bị ngã..."

"Đó là vì anh không muốn cho người lớn hai nhà phải buồn nên mới cố ý nói như vậy."

Anh rể chợt lộ ra vẻ mặt xấu hổ, "Thật ra là vì, đứa bé đó không phải là của anh, Ngọc Minh vì muốn cứu vãn tình cảm giữa bọn anh nên đã tự uống thuốc phá thai, vì vậy mới..."

Tôi giật mình không thể tin nổi: "Chuyện này... chuyện này không thể nào!"

"Đi hỏi Ngọc Minh đi!"

Anh rể giận dữ nghiến răng, "Nếu em không tin thì cứ đi hỏi cô ấy!

Thời gian đó là lúc anh đi tiến tu, phải ra nước ngoài mấy tháng, Ngọc Minh không chịu nổi sự cô đơn nên đã có con với người đàn ông khác, những điều anh nói đều là sự thật, không tin em cứ đi hỏi cô ấy!"

Tim tôi chợt đập dữ dội, không phải không tin mà là cảm thấy không thể chấp nhận được.

Chị rõ ràng rất yêu anh rể kia mà, sao có thể chỉ vì anh rể đi vài tháng mà đến bên người đàn ông khác, thậm chí còn có con?

"Ngọc Minh không phải người phụ nữ xấu, điểm này anh thừa nhận, cô ấy chỉ là nhất thời động lòng, nhưng mà Tử Mạt à, anh là đàn ông, anh rất muốn tha thứ cho cô ấy, sống bên cô ấy cả đời, nhưng anh không thể tự lừa gạt bản thân mình, anh không làm được."

Anh rể đau khổ ôm mặt,

"Trong lòng anh luôn cảm thấy như có cái gai, không muốn nhìn thấy Ngọc Minh, anh chỉ còn cách liên tục làm việc để tự làm tê liệt mình, trốn tránh cô ấy..."

Tôi chỉ có thể im lặng.

Thì ra công việc của anh rể không hề thật sự bận rộn như thế, đó chỉ là một cách để anh ấy trốn tránh hiện thực mà thôi, cũng giống như việc tôi không muốn về nhà đối diện với chồng và mẹ chồng nên thà xin nghỉ việc để đến nhà chị chăm sóc cho chị vậy.

"Ngọc Minh cảm thấy có lỗi với anh, vì muốn cứu vãn tình cảm của cả hai nên cô ấy lại càng vội vàng muốn sinh con cho anh, anh biết tình trạng sức khỏe của cô ấy không phù hợp để tiếp tục mang thai, nhưng cô ấy không nghe, cứ luôn cầu xin anh lên giường với cô ấy, cho cô ấy một đứa con, anh cũng không thể từ chối được..."

Tôi tự trách đến mức chỉ muốn tự vả vào mặt mình.

Lúc trước, mỗi lần chị bị sảy thai, tôi đều trách móc thậm chí còn mắng anh rể rất nhiều, mắng anh ấy không biết chăm lo cho sức khỏe của chị, cứ bắt chị phải vội vàng có thai, thì ra sự thật không phải như thế!

"Em xin lỗi, anh rể, em không biết..."

"Không thể trách em."

Anh rể lắc đầu, "Là do anh không muốn Ngọc Minh phải buồn nên mới không nói ra, nhưng mà Tử Mạt à, anh có thể lừa gạt Ngọc Minh rằng anh vẫn yêu cô ấy, nhưng anh không thể tự lừa gạt chính mình, anh đã yêu em rồi!

Từ lúc em đến nhà anh, anh nhìn thấy em ngày ngày bận rộn ngược xuôi, không biết từ lúc nào đã yêu em, mỗi ngày chỉ cần được nhìn thấy em là anh đã rất vui, mỗi lần anh về nhà thật ra không phải vì Ngọc Minh mà chính là vì em!"
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 17: Anh là anh rể của em


"Đừng nói nữa!"

Trong lòng tôi rất rối, liên tục lắc đầu, "Anh rể, em... em không muốn nghe nữa, cho dù chị có lỗi với anh thì hai người vẫn là vợ chồng, em không thể..."

"Anh sẽ li hôn với Ngọc Minh!"

Anh rể nắm chặt tay tôi chân thành nói: "Anh đã không còn yêu cô ấy nữa, giờ anh và em lại vừa mới...

Tử Mạt, em lấy anh đi được không?"

"Không được!"

Tôi rút mạnh tay ra, ngồi co ro vào một góc sô pha rồi bật khóc, "Anh rể, anh điên rồi sao?

Anh muốn li hôn với chị?

Chị yêu anh như thế, nếu anh li hôn rồi kết hôn với em thì chị ấy sẽ điên mất!"

Chị sẽ nhìn tôi như thế nào?

Người khác sẽ nhìn tôi như thế nào?

Vả lại tôi vẫn còn đang có chồng, chúng tôi như thế này chính là ngoại tình dan díu, sẽ bị người khác cạo đầu bôi vôi!

"Là Ngọc Minh có lỗi với anh trước, anh li hôn với cô ấy có gì sai?"

Anh rể sốt ruột đến đỏ bừng mặt.

"Anh rể, có phải anh vẫn chưa tỉnh rượu không?"

Tôi cắn răng cười nhạt, "Anh chê chị đã ngoại tình, nhưng em đã là người kết hôn rồi, thế mà lại làm việc hôm qua với anh, cũng không phải là lần đầu..."

"Chuyện này không giống!"

Anh rể nắm chặt bàn tay lại rồi lại buông ra, bộ dạng lực bất tòng tâm, "Tử Mạt, chuyện này không giống!

Anh..."

"Bây giờ anh cũng ngoại tình rồi, anh cũng giống hệt như chị."

Tôi nói bằng giọng tự khinh miệt, nước mắt ướt đẫm.

"Cho nên anh cũng đừng chê bai chị nữa, hai người vẫn có thể giống như trước đây mà."

Anh rể ngẩn người nhìn tôi, có lẽ không thể ngờ tôi lại nói ra câu như thế.

"Hãy quên chuyện tối hôm qua đi, anh rể."

Tôi bắt đầu mặc lại quần áo, hai tay vẫn rất run, "Chúng ta đều là người lớn, tối qua là do say quá nên nhất thời hồ đồ thôi, chỉ cần chúng ta không nói ra thì chẳng ai biết cả, chúng ta đều có gia đình riêng, có trách nhiệm mà mình phải gánh, chúng ta không thể quá ích kỉ, hủy hoại gia đình của cả hai, cứ kết thúc thế này đi, sẽ dễ dàng hơn."

"Uông Tử Mạt!"

Anh rể tức giận gọi to, "Có phải em nghĩ anh là một tên Sở Khanh, gặp phụ nữ là liền muốn lên giường, xong chuyện rồi thì xem như không quen không?

Trong mắt của em rốt cuộc anh là gì?"

"Anh là anh rể của em."

Tôi nói rõ từng từ một.

Anh rể giống như vừa bị người ta đánh rất đau, gương mặt từ đỏ chuyển sang trắng, đôi môi run run mấp máy không thốt nên lời.

Mặc xong quần áo, tôi chỉnh lại tóc rồi hít một hơi thật sâu: "Em về bệnh viện trước, mẹ chồng em còn đang ở đó, anh cũng về chăm sóc chị đi.

Chị chỉ là có chút vấn đề về tinh thần chứ không phải thật sự nghi ngờ anh đâu, anh chỉ cần kiên nhẫn giải thích thì chị sẽ lại tin anh thôi."

Nói xong, tôi quay đầu đi thẳng.

Cơn điên loạn tối qua đến tận lúc này vẫn khiến tôi cảm thấy như vật ấy của anh rể vẫn còn đang trong cơ thể tôi, nhưng tôi không thể quay đầu, vì chỉ cần quay đầu lại thì tôi sẽ mềm lòng, sẽ nhận lời anh rể.

Lên taxi, tôi cố kiềm nén không khóc rồi mở điện thoại lên.

Thông báo mười mấy cuộc gọi nhỡ và rất nhiều tin nhắn ồ ạt vang lên, đều là từ chồng tôi và chị tôi, một người hỏi tôi đang ở đâu, một người hỏi anh rể đang ở đâu.

Tôi gọi điện cho chị trước, nói tôi không biết anh rể đang ở đâu, bảo chị ấy gọi cho anh rể.

Tôi tin anh rể sẽ không tàn nhẫn đến mức nói cho chị biết việc đã xảy ra hôm qua, sẽ không liên lụy đến tôi.

Sau khi cúp máy, tôi lại gọi cho chồng: "Tôi đang trên đường đến bệnh viện, có gì không?"

"Tử Mạt, tối qua em đã đi đâu?

Em không về nhà, cũng không mở máy, rốt cuộc em sao thế?"

Giọng của Mã Hàm Đông lộ rõ vẻ sốt ruột.

"Tôi ở nhà của chị, không muốn mở máy, chúng ta đều cần phải bình tĩnh lại."

Tôi nói dối mà không một chút áy náy.

Bởi vì tôi phát hiện, chồng tôi không hề có chút hối hận nào, vẫn xem tôi là một con giúp việc, cần phải online 24 tiếng, sẵn sàng chờ lệnh của anh ta.

"Em mau đến chăm sóc mẹ đi, anh còn phải đi làm, chờ anh tan làm về rồi nói tiếp."

Tôi liền cúp máy.

Khi tôi đến bệnh viện thì Mã Hàm Đông đã đi rồi, mẹ chồng tôi đang nằm truyền dịch một mình, bộ dạng rất khó chịu.

"Mẹ, mẹ đỡ hơn chưa?"

Tôi nhìn nước biển trong chai, đã sắp truyền hết.

Mẹ chồng tôi bực bội nhìn tôi: "Cô còn biết quay về sao?

Có phải đến xem tôi chết chưa hay không?"

"Mẹ đừng kiếm chuyện nữa, hễ mở miệng là nói chết, có nhiều lúc miệng của người ta cũng linh lắm, tốt không linh mà xấu lại linh thì sẽ phiền phức lắm."

Mẹ chồng tôi giận tái mặt: "Cái đồ sao chổi này, cô..."
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 18: Trừ phi chị đồng ý


"Con không phải là sao chổi, tuy mẹ là mẹ chồng con, nhưng xin mẹ tôn trọng con."

Tôi lạnh lùng nói: "Con không làm sai chuyện gì hết, con có nhân cách và lòng tự trọng, mẹ hở ra là lại mắng con như thế không cảm thấy nực cười sao?"

Trong phòng bệnh này chỉ có một mình mẹ chồng tôi, nếu không thì việc chúng tôi cãi nhau thế này quả thực sẽ khiến người khác cười chê.

Mà tôi cũng đã dặn lòng mình sau này không được nhịn những việc như thế nữa.

"Cô..."

Mẹ chồng giận dữ trừng mắt nhìn tôi rất lâu mà không nói được gì, chồng tôi không có ở đây nên bà ấy cũng không thể diễn vở kịch khóc lóc được, chỉ có thể nổi giận lắp bắp.

Có thể thấy tất cả những gì bà ấy làm chỉ là để diễn cho chồng tôi xem, để khiến quan hệ giữa hai vợ chồng tôi thêm xích mích mà thôi.

Tôi cũng không thèm quan tâm mẹ chồng nữa, ngồi xuống một bên xem điện thoại.

Anh rể gửi cho tôi một tin nhắn: Tử Mạt, anh đã suy nghĩ rất kĩ rồi, anh sẽ nói rõ ràng với Ngọc Minh.

Tôi giật mình, vội vàng trả lời: Không được!

Anh sẽ giết chết chị mất!

Anh rể: Mọi hậu quả sẽ do anh gánh chịu, trước khi li hôn anh sẽ không cho cô ấy biết chuyện giữa em và anh, em yên tâm.

Tôi: Đây không phải vấn đề ai sẽ gánh hậu quả, chị đã có khuynh hướng trầm cảm rồi, nếu anh li hôn với chị ấy thì chị ấy sẽ không chịu nổi cú sốc, nếu xảy ra bất trắc gì thì cho dù có người gánh hậu quả cũng có ích gì?

Anh rể: Anh từ lâu đã không còn tình cảm gì với Ngọc Minh nữa, Tử Mạt, em mắng anh vô tình vô nghĩa cũng được, vô trách nhiệm cũng được, nhưng anh muốn được ở bên em, anh yêu em.

Tôi vô cùng hốt hoảng, vội chạy ra khỏi phòng bệnh, tìm một góc để gọi điện: "Anh rể, anh điên rồi sao?

Anh không thể li hôn với chị được!"

"Tử Mạt, anh đã quyết định rồi, anh phải sống vì bản thân mình một lần."

Anh rể nói bằng giọng kiên quyết.

"Anh đừng nên chỉ nghĩ cho bản thân mình!"

Tôi cố kiềm cơn giận khuyên nhủ anh, "Chúng ta đã làm sai rồi, không thể tiếp tục sai nữa!

Anh là anh rể em, cho dù anh có li hôn với chị thì em cũng không thể ở bên anh được, anh có nghĩ đến hậu quả không?"

"Tại sao lại không thể?"

Anh rể cố chấp hệt như một đứa trẻ, "Hiện giờ anh là anh rể em, nhưng sau khi anh li hôn với Ngọc Minh rồi thì anh và cô ấy sẽ không còn quan hệ gì nữa, anh sẽ không còn là anh rể của em nữa, thế thì chúng ta sao lại không thể ở bên nhau?

Em nghĩ lúc đó sẽ như bây giờ sao?"

"Em..."

Tôi thật sự không biết phải nói thế nào nữa.

Tư tưởng của người hiện đại không giống như truyền thống, nhưng nếu anh li hôn với chị rồi kết hôn với tôi thì chắc chắn vẫn sẽ có nhiều người chê cười thậm chí mắng chửi chúng tôi, việc này thật sự hoàn toàn không thể!

"Tử Mạt, em yên tâm, anh sẽ xử lí thỏa đáng chuyện này."

Anh rể nói giọng nhẹ nhàng, "Ngọc Minh thật ra cũng biết anh không còn tình cảm gì với cô ấy nữa, nếu không cô ấy đã không kiên quyết muốn sinh con để giữ anh lại, anh sẽ nói rõ với cô ấy rằng..."

"Không."

Tôi hít một hơi thật sâu, "Anh rể, anh nghe cho rõ đây, nếu anh cứ kiên quyết li hôn với chị thì em cũng không khuyên nổi anh nữa, nhưng anh không thể kết hôn với em được!

Trừ phi..."

"Tử Mạt!"

"Trừ phi chính chị đồng ý!"

Nói xong, tôi liền cúp máy rồi ôm mặt khóc.

Tôi biết tôi rất nhỏ nhen, ích kỉ, vì rõ ràng tôi vẫn còn cho mình một đường lui, vì tôi không thể nào từ chối anh rể được!

Tôi cũng không muốn như thế, nhưng nghĩ tới việc chồng và mẹ chồng đã đối xử với tôi, tôi cảm thấy rất tuyệt vọng, lúc này anh rể lại đột nhiên tỏ tình với tôi, nói yêu tôi, khiến tôi thật sự không thể không động lòng.

Tôi đã sai, sai rất nghiêm trọng, nhưng tôi không thể quay đầu, nếu kiếp này tôi có thể hạnh phúc thì kiếp sau tôi bằng lòng xuống mười tám tầng địa ngục để chuộc lại nghiệt mà tôi đã tạo ở kiếp này!

Anh rể không gọi điện, cũng không nhắn tin thêm nữa, tôi lau nước mắt rồi gọi y tá đến rút kim cho mẹ chồng, cố tỏ ra như không hề có gì xảy ra.

Buổi chiều, chồng tôi tan ca, sẵn tiện mua cơm mang đến cho mẹ chồng tôi ăn.

Mẹ chồng tôi giận dỗi nói không ăn, không nuốt nổi cơm, thà chết đói cho rồi, chồng tôi dỗ dành cả buổi trời, bà ấy mới tỏ vẻ khó chịu mà ăn.

"Tử Mạt, em ra ngoài đây với anh."

Mã Hàm Đông nháy mắt với tôi.

Tôi theo anh ta bước ra ngoài phòng bệnh: "Anh muốn nói gì?"

"Tử Mạt, anh đã nghĩ kĩ rồi, lúc trước đúng là anh có nhiều thiếu sót với em, anh xin lỗi."

Mã Hàm Đông nhìn tôi đầy tình cảm, "Anh thật sự không nên giấu em chuyện mật mã thẻ ngân hàng, em giận anh cũng đúng."
 
Tình Yêu Trong Sáng
Chương 19: Không muốn làm chuyện đó với chồng


Tôi rất bất ngờ, bởi sự rộng lượng của chồng tôi lúc này khiến tôi cảm thấy như mình là người đã gây chuyện, mặt tôi nóng lên: "Thật ra, em cũng không muốn cãi nhau với anh, chỉ là em cảm thấy anh luôn xem em như người ngoài, cho dù em có làm gì thì mẹ cũng không vừa lòng, em thấy đau lòng lắm."

"Anh biết, tính khí của mẹ nhiều lúc không tốt lắm, nhưng em cũng nên hiểu cho mẹ, mấy năm nay mẹ thật sự đã rất vất vả."

Mã Hàm Đông lại bất giác bắt đầu nói đỡ cho mẹ, nhưng sau đó chợt tỉnh ra, vội vàng nói: "Đương nhiên anh biết em cũng đã rất cực khổ, mấy năm nay em vất vả rồi, sau này anh sẽ đối xử tốt với em, cái này em nhận đi."

Nhìn tấm thẻ ngân hàng mà anh ta dúi vào tay tôi, tôi có hơi ngơ ngác: "Cái này là..."

"Đây là thẻ nhận lương của anh, mật mã là ngày sinh của mẹ."

Mã Hàm Đông cười ngần ngại, "Nếu em không thích thì đổi mật mã thành ngày sinh của em cũng được, sau này chúng ta cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau trả tiền mua xe, cùng nhau tiêu tiền, anh sẽ không để em phải vất vả nữa."

Tôi cầm tấm thẻ trong tay, không biết nên vui, nên chua xót hay là thấy nực cười nữa.

Ngay đúng lúc tôi đã nguội lạnh với chồng, đã lên giường với anh rể, đã nghĩ đến chuyện li hôn thì chồng tôi đột nhiên lại thay đổi thế này, ông trời có phải cố ý giày vò tôi không?

"Tử Mạt, em đừng giận nữa."

Mã Hàm Đông ôm chầm lấy tôi, "Công việc của anh rất bận, có lúc không quan tâm em nhiều, anh xin lỗi, sau này việc trong nhà vẫn phải trông mong vào em nhiều."

"Em biết rồi, em..."

Tôi thấy sống mũi cay cay, nước mặt chực trào ra, "Hàm Đông, thái độ của em cũng không tốt, anh đừng giận."

"Không sao, là anh khiến em không vui trước, sau này anh sẽ để ý."

Mã Hàm Đông hôn tôi, "Anh cũng sẽ nói chuyện lại với mẹ, để mẹ đối xử tốt với em hơn, em cũng đừng quá tính toán với mẹ được không?"

"Được."

Tôi còn nói được gì nữa?

Thôi được rồi, cứ thế này vậy, người chồng này dù sao cũng là do tôi tự nguyện lấy, anh rể luôn là anh rể, chẳng thể trở thành chồng được, chúng tôi vẫn nên ai đi đường nấy, sống cuộc sống của riêng mình thì hơn.

Mẹ chồng nằm viện vài ngày thì kiên quyết không nằm nữa, nhất định đòi về nhà.

Tôi biết bà ấy tiếc tiền, con người bà ấy tính toán với người khác, cũng tính toán với ngay cả bản thân mình, bà ấy vừa mới hạ huyết áp, không còn thấy chóng mặt nữa thì liền không muốn ở bệnh viện, nói là tốn tiền vô ích.

Chồng tôi khuyên bà ấy không được, đành phải đồng ý, đi mua một ít thuốc, bác sĩ dặn dò phải luôn quan sát tình hình của mẹ chồng tôi, thấy có gì không ổn là phải lập tức đưa đến bệnh viện.

Về đến nhà, tôi tắm một trận cho thoải mái rồi đi ngủ.

Phải chăm người bệnh ở bệnh viện chính là khổ sở nhất, mấy ngày nay tôi ngủ không ngon giấc, thật sự rất mệt mỏi.

Nhưng thế này cũng tốt, ít ra không còn nhiều thời gian để nghĩ đến chuyện của anh rể nữa, tôi cũng trở nên bình tĩnh hơn.

"Tử Mạt, mấy ngày nay em vất vả rồi, anh phải cảm ơn em thật tử tế."

Mã Hàm Đông tắm xong bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông rồi chợt chồm lên người tôi.

Tôi đang thiu thiu ngủ nên giật bắn mình: "A!

Anh r... anh định làm gì?"

Trong cơn mơ màng, tôi còn tưởng đó là anh rể, suýt nữa đã gọi tên anh.

"Em giật mình sao?"

Cũng may Mã Hàm Đông không nghe thấy, "Xin lỗi, anh không cố ý."

Vừa nói anh ta vừa chui vào trong chăn, sau đó cởi khăn tắm ra rồi đưa tay vào trong áo ngủ của tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy phản cảm, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh đã làm chuyện đó với anh rể, hoàn toàn không muốn Mã Hàm Đông chạm vào tôi!

"Hàm Đông, em mệt lắm, em muốn ngủ, anh đừng làm vậy."

"Anh biết em rất mệt, nhưng mà anh muốn..."

Hơi thở Mã Hàm Đông trở nên gấp rút, bàn tay cũng bắt đầu sờ soạng lung tung trên người tôi, "Tử Mạt, chúng ta cũng lâu lắm rồi không làm..."

"Hôm nay em thật sự không muốn."

Tôi có hơi khó chịu, bèn đẩy anh ta ra, "Em muốn ngủ, anh cũng nghỉ ngơi đi."

Mã Hàm Đông mặc kệ sự từ chối của tôi mà càng mạnh tay hơn, cởi áo ngủ của tôi rồi hôn hít thật mạnh mẽ lên người tôi.

Tôi càng cảm thấy phản cảm nhiều hơn, rất muốn giơ chân đạp anh ta ra!

"Tử Mạt, anh đã nói tốt về em trước mặt mẹ rồi, mẹ nói sau này mẹ sẽ chú ý hơn."

Mã Hàm Đông vừa hôn tôi vừa nói, "

Sau này em cũng nên thông cảm cho mẹ một chút, cả nhà chúng ta, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau sống thật tốt..."

Tôi rất muốn bật cười.

Nói tốt về tôi trước mặt mẹ chồng sao?

Có phải anh ta cảm thấy mình đã làm một việc rất vĩ đại không?

Tại sao tôi phải cần chồng tôi nói tốt cho tôi chứ?
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom