Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,022
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPpQ5UXcazom7btCYZmmcrGrW1Tt6HjbdFvWFjL9D0w6psZn4zDnQIyDRZuR7xJYbGAeZYVFFmdRc30ZJXFv3hsW4oA5S5mjTU7oKYSP43dhXPkLT2uIP904HRVQtFHGA0NE0v_TSg0Hm_-q1xtfrwy=w215-h322-s-no-gm

Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Tác giả: Ngã Giai Phong Nguyệt
Thể loại: Ngôn Tình, Hài Hước, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm thứ hai liên hôn thương nghiệp với Văn Thức An, ánh trăng sáng của hắn về nước.

Khi tôi thức thời định làm đơn ly hôn nhường lại chức bà Văn, thì tin nhắn của cậu học trò đột nhiên được gửi đến.

[Thầy ơi con đã làm theo lời thầy dặn rồi mà sao vợ con vẫn muốn ly hôn với con!]

[Chắc chắn không sai ở đâu hết, tôi không sai, vậy người sai là thầy!]

[Trả tiền lại đi!!! Tôi muốn báo cảnh sát!]

Tôi tâm phiền ý loạn, trực tiếp quăng cho hắn một sợi dây đỏ có giá 9 tệ 9.

Rồi nói đeo nó sẽ có tác dụng.

Kết quả vào ngày hôm sau.

Tôi nhìn Văn Thức An từ trước đến nay vốn lạnh lùng xa cách, lại đeo sợi dây đỏ cùng kiểu trên cổ tay mà lâm vào trầm tư.​
 
Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 1: Chương 1



Tin tức Diệp Hạ Hoan về nước nhanh chóng truyền khắp giới.

Lúc Thẩm Cảnh Niên đến thăm tôi, còn thuận đường mang đến một bức ảnh chụp lén.

Đại khái là đặc biệt tìm góc độ.

Văn Thức An trong ảnh nghiêng đầu đỡ lấy Diệp Hạ Hoan, vẻ mặt dịu dàng nhìn về phía cô ta.

Thậm chí có thể xem là cưng chiều.

Tôi sững sờ nhìn ảnh chụp không lên tiếng.

“Cậu định làm gì tiếp theo?”

Thẩm Cảnh Niên thở dài, trầm tư một lúc lâu sau vỗ bả vai của tôi hào hùng nói: "Cùng lắm thì sau này Thẩm ca sẽ nuôi em!"

Nhưng mà lời khuyên của hắn còn chưa nói hết thì Văn Thức An đã trở về.

“Ơ, Văn tổng còn biết tới gia đình này. Tôi còn tưởng rằng…”

“Thẩm Ngân đang tìm cậu.”

Văn Thức An cắt đứt âm dương quái khí của Thẩm Cảnh Niên.

Anh bình tĩnh liếc nhìn bàn tay Thẩm Cảnh Niên vỗ vai tôi, dừng một chút: “Tôi nghe nói cách đây không lâu, cậu suýt làm hỏng một dự án của anh trai mình. Tiểu Thẩm tổng vẫn quyền lực như ngày nào.”

Giọng điệu mỉa mai của anh ta mạnh mẽ đến mức ngay cả tôi cũng có thể nghe ra.

Thẩm Cảnh Niên trong nháy mắt tức giận đến mức muốn mắng chửi.

Tôi theo bản năng chặn trước mặt Thẩm Cảnh Niên thay hắn giải thích: “A Niên còn đang trong giai đoạn học tập, người mới phạm sai lầm không phải là chuyện rất bình thường sao?"

Vừa dứt lời, sắc mặt Văn Thức An hoàn toàn trầm xuống.

Không có chút dịu dàng mà tôi nhìn thấy trong ảnh.

Quả nhiên vẫn là phân biệt người mà đối xử.

Tôi không thể không nghĩ đến bản thân mình.

Nếu đối mặt với bạn bè của Diệp Hạ Hoan, thái độ của Văn Thức An có tệ như vậy không?

Chắc chắn là không.

Anh ta cũng chỉ là chướng mắt loại phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp như chúng tôi mà thôi.

Lần nào cũng là mỉa mai, nhạo báng.

Lòng tôi cảm thấy vô cùng chua xót.

Văn Thức An không lên tiếng.

Anh ngước mắt nhìn tôi, thần sắc tối tăm không rõ.

Có lẽ là đang tức giận, tôi đã cãi lại anh ta.

Tôi cũng lười để ý.

Chỉ là lúc an ủi Thẩm Cảnh Niên, tôi mơ hồ nghe được một câu: "Năm đó, tôi không phạm sai lầm nào.”

Rất nhẹ.

Dường như có chút tủi thân.

Tôi kinh ngạc nghiêng đầu, chỉ thấy Văn Thức An sắc mặt lãnh đạm đi lên lầu.

“Thước nhi, hắn cố ý!”

Thẩm Cảnh Niên bên cạnh còn đang giậm chân.

Tôi nghi ngờ là mình nghe lầm, cũng không quá để ý.

Cho đến sau khi tiễn người đi.

Tôi kiệt sức khi ngồi trên ghế sofa và đột nhiên thay đổi sắc mặt.

… Hỏng rồi, đơn ly hôn của tôi còn để trên bàn trong thư phòng, chưa cất đi!
 
Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 2: Chương 2



2.

Văn Thức An mấy ngày nay đi công tác.

Tôi nhớ khoảng thời gian này anh vất vả, đặc biệt đi học nấu canh với má Trương.

Kết quả việc đầu tiên anh làm khi đi công tác trở về chính là đi đón Diệp Hạ Hoan vừa về nước.

Nhưng điều đó được mong đợi.

Lúc Thẩm Cảnh Niên tới tìm tôi, tôi đang chuẩn bị đơn ly hôn.

Tôi vốn tưởng rằng Văn Thức An sẽ không trở về nhanh như vậy, cho nên cũng không thu dọn bàn làm việc.

Ai có thể nghĩ tới…

Tôi nhanh chóng đi lên phòng làm việc ở tầng hai.

Cũng may đơn ly hôn trên bàn vẫn nằm đó, không có dấu vết bị động vào.

Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm.

Lại mang theo chút mất mát nói không nên lời.

“Em đang làm gì vậy?”

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Văn Thức An đứng ở cửa, giơ tay lau mái tóc ướt sũng.

Hẳn là anh ta vừa mới tắm rửa.

Áo choàng tắm màu trắng bao quanh eo.

Nước da trắng vẫn còn nhuốm chút hồng.

Có những giọt nước như pha lê chảy xuống dọc theo đường cong cơ bắp lộ ra.

Cuối cùng biến mất vào cơ bụng lờ mờ.

Tôi bị sốc và đầu óc tôi lập tức trở thành một khối bột nhão.

Nghĩ thầm người cứng nhắc, cổ hủ sau khi đi công tác một chuyến trở về lại cởi mở như vậy?

“Em đang tìm thứ gì đó?”

Văn Thức An như không chú ý tới sự phân tâm của tôi, tầm mắt dần dần dời xuống.

Cuối cùng rơi vào trên tay tôi đang cầm đơn ly hôn.

Tôi theo bản năng tôi đưa tay ra sau lưng, không hiểu sao có chút chột dạ.

Không được tự nhiên: "Không, không có gì.”

Sắc mặt Văn Thức An hơi sáng lên.

Khóe môi anh dường như nhếch lên nhưng nhanh chóng bị đè nén.

Anh ấy tiến về phía tôi.

Khi nhìn xuống tôi, anh bất giác mím môi: "Vừa rồi tôi đã lỡ lời."

Văn Thức An không đề cập tới vừa rồi còn tốt. Nhắc tới tôi liền không nhịn được nhớ đến bộ dáng ấm áp hòa thuận của anh và Diệp Hạ Hoan trong tấm ảnh kia.

Nhiệt huyết dâng lên đại não trong nháy mắt lại lạnh xuống.

Tôi nghĩ đến bộ dáng vội vàng hoảng hốt lúc trước của mình cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Nếu như Văn Thức An thật sự nhìn thấy, hẳn là anh ta sẽ ký tên ngay lập tức.

Dù sao Diệp Hạ Hoan cũng đã về nước.

Hiện tại cũng không có ai có thể tiếp tục ép anh ta làm chuyện mình không thích.

Mũi tôi không khỏi cay cay.

Tôi làm bộ như không có việc gì "Ồ" một tiếng, còn nói: "A Niên dễ quên, sẽ không so đo những thứ này.”

Văn Thức An hơi nhíu mày, khí tức quanh thân vốn hòa hoãn lập tức lạnh xuống.

Giọng nói mang theo vài phần cảm xúc khó hiểu: “Em rất hiểu cậu ta?”

Câu nghi vấn lại dùng trần thuật khẳng định.

Tôi không nhận thấy có gì đó không ổn trong giọng nói của anh ta.

Dù sao Văn Thức An đối với tôi từ trước đến nay cũng không có sắc mặt tốt.

Vì thế tôi nói qua loa một câu: "Cũng tạm được.”

Tôi tìm một cái cớ vội vàng cầm thỏa thuận ly hôn trở về phòng khách.

Không nhìn anh ta lần nào nữa.
 
Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 3: Chương 3



Tôi và Văn Thức An là liên hôn thương nghiệp.

Có lẽ tôi đã khiến anh ấy và Diệp Hạ Hoan bị chia rẽ.

Văn Thức An không thích tôi chút nào.

Sau khi kết hôn, tôi cũng từng không ngừng cố gắng kéo gần quan hệ lẫn nhau, nhưng mỗi lần đều kết thúc trong thất bại.

Được rồi, hiện tại Diệp Hạ Hoan đã trở lại, Văn Thức An lại càng không thích tôi.

Tôi có chút ủ rũ.

Nhìn thỏa thuận ly hôn đang chuẩn bị tiếp tục, điện thoại di động đột nhiên rung lên liên tục.

Một cái lại một cái không ngừng nhảy ra.

[Thầy, em đã làm theo lời thầy nhưng sao vợ em vẫn muốn ly hôn?]

[Thậm chí cô ấy còn không thèm nhìn em!]

[Chắc chắn em không làm sai! Là do cách của thầy sai!]

[Trả tiền lại đi! Em muốn báo cảnh sát!]

Dấu chấm than đầy màn hình.

Thành thật mà nói, nó khiến tôi phiền lòng.

Nhưng câu cuối cùng làm tôi run rẩy.

Trả lại tiền là chuyện nhỏ.

Nhưng báo cảnh sát...

Tôi cũng không muốn cả giới đều biết đại tiểu thư nhà họ Thời bởi vì viết truyện mà bị chú cảnh sát hẹn nói chuyện!

Lúc này không để ý tới thỏa thuận ly hôn, tôi trả lời ngay: [Nói cụ thể một chút!]

Thất vọng trong tình yêu.

Cũng không thể thất vọng trong công việc được!

***

Tôi vốn là một người viết truyện ngọt ở Hồng Giang.

Tôi lấy hình tượng của chính mình cùng Văn Thức An làm nguyên mẫu để viết một bộ tiểu thuyết ngọt văn, cưới trước yêu sau.

Cho đến một ngày tôi gặp được một độc giả lớn.

Lão đại có tiền này nói thẳng muốn bái sư.

[Xin chào, tính cách và bối cảnh nam nữ chính trong truyện của bạn rất giống tôi và vợ. Nhưng cô ấy không thích tôi chút nào, phải làm sao bây giờ?]

Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở cậu ta rằng hư cấu phải tách biệt khỏi hiện thực.

Nhưng lão đại rất bướng bỉnh: [Tôi đã thử theo những gì bạn viết trước đó, và cô ấy thực sự đã nhìn tôi, còn mỉm cười với tôi!]

[Điều này chứng tỏ phương pháp của bạn rất hiệu quả!]

Tôi đã bị sốc.

Trăm triệu lần không nghĩ tới thứ đường công nghiệp do tôi viết còn có người chấp nhận!

Vì cảm động nên tôi đồng ý cho đối phương bái sư.

Theo người này, cậu ta thầm mến vợ của mình, nhưng vợ của cậu ta là bị ép gả cho cậu ta.

[Em biết cô ấy thích thanh mai trúc mã của mình.]

[Nhưng không sao, người đã gả cho em.]

[Chỉ cần em không ngừng cố gắng, nhất định có thể lấn áp tiểu tam kia mà thành công thượng vị!]

Hiểu rồi, cậu ta là một bộ não yêu đương.
 
Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 4: Chương 4



Sau này khi đã quen biết hơn, tôi lại dốc lòng đề cử cậu ta đi đọc kho truyện do tôi viết.

Cậu ta xem xong quả nhiên được lợi không nhỏ.

Lúc này mấy bao lì xì lớn liền phát tới.

Cậu ta đã không gửi tin nhắn cho tôi trong một khoảng thời gian.

Tôi còn tưởng cậu ta và vợ đã cùng nhau chạy đua cố gắng.

Nhưng không ngờ bước này lại lớn đến vậy…

Ngay lập tức ly hôn.

***

WAQQ: [Hôm nay, em trở về liền bắt gặp tiểu tam có ý đồ quyến rũ vợ của em. Hắn ta còn khuyên vợ em ly hôn với em! Nếu em trở về muộn một chút, gian kế của hắn sẽ thành công! /Chửi thề]

Tôi giận dữ: [Thật sự là không biết xấu hổ! Vậy vợ cậu nói thế nào?]

WAQQ: [Cô ấy vì tiểu tam kia mà làm tổn thương em... /Khóc rống]

Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự tủi thân của cậu ta.

Tôi nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

WAQQ: [Sau đó em nhìn thấy đơn ly hôn của vợ em. Cô ấy quả nhiên là muốn ly hôn với em vì người đàn ông kia! /Khóc lớn.]

Tôi nhìn tờ giấy ly hôn trong tay.

Cảm giác càng không đúng.

Nhưng nghĩ đến tính cách cao cao tại thượng của Văn Thức An, tôi rất nhanh liền bỏ suy đoán không đáng tin cậy trong lòng.

Lại khuyên nhủ: [Nếu vợ cậu đã cho tiểu tam về nhà, thậm chí còn đem tất cả tâm tư đặt ở trên trúc mã kia, cô ấy đã quá đáng như vậy, thì cậu buông tay đi.]

[Không thể được!]

Đối phương lập tức trả lời: [Nhất định là tên không biết xấu hổ kia đã câu dẫn cô ấy, em tuyệt đối sẽ không ly hôn với vợ! /Một cái nhìn kiên quyết.]

Kế tiếp chính là một đoạn dài khoe khoang vợ của cậu ta có bao nhiêu tốt, trúc mã tiểu tam kia có bao nhiêu vô sỉ.

Bộ não yêu đương đỉnh cấp không thể nghi ngờ.

Nhưng tôi có thể cảm nhận được cậu ta thật sự rất yêu vợ của mình.

Lại so sánh với Văn Thức An...

Thấy đối phương lại hỏi tôi làm thế nào để khiến vợ thay đổi ý định, tôi càng thấy khó chịu hơn.

Sau đó, tôi liền gửi một liên kết tới sợi dây đỏ với ưu đãi vận chuyển miễn phí giá chỉ 9 tệ 9.

[Năng lực không đủ, huyền học sẽ bù đắp, bảo đảm hữu dụng!]

Sau khi gửi xong tôi cũng không quan tâm đối phương phản ứng như thế nào.

Ném điện thoại di động rồi nằm ngẩn người trên giường.

Nghĩ thầm nếu Văn Thức An có thể giống người kia chỉ một chút thôi cũng thích vợ mình thì tốt rồi.

... Quên đi.

Dù sao cũng phải ly hôn.
 
Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 5: Chương 5



Ban đêm.

Văn Thức An thay áo sơ mi đen bó sát người.

Anh ấy đang làm việc với laptop trên tay.

Mắt kính che đi phân nửa cảm xúc, trong trẻo nhưng lạnh lùng cấm dục.

Đại khái là đang xử lý công việc quan trọng gì đó.

Văn Thức An cau mày, gõ bàn phím rất nhanh.

Quả nhiên chúng tôi sẽ không cùng một đường.

Còn nữa, đêm hôm khuya khoắt ai còn mặc áo sơ mi chứ!

Chắc chắn rồi, người yêu đã trở lại, và tôi thậm chí còn không để tôi chạm vào anh ta.

Tôi lặng lẽ thở dài rồi nhấc điện thoại lên trả lời tin nhắn dồn dập từ cậu học trò nhỏ của mình.

WAQQ: [Thưa thầy, em nên làm gì đây? Xem ra lần này vợ em đã quyết tâm ly hôn. Em thậm chí còn mặc bộ quần áo mà cô ấy yêu thích lên giường, nhưng cô ấy còn không thèm nhìn em!!!]

WAQQ: [Có phải cô ấy đã chán ngấy cơ thể của em rồi không? Hu… hu… hu… trước kia lúc em mặc như vậy thì cô ấy đều sẽ chủ động đi lên và sau đó cởi nút áo của em!]

WAQQ: [Thầy ơi, một sợi dây đỏ có hữu dụng không? Nếu không em đặt nhiều hơn một chút?]

Nhìn ra được rất sốt ruột.

Nhưng tôi nhạy bén bắt được lỗ hổng trong tự thuật của cậu ta: [Cô ấy không nhìn thì cậu cũng không biết chủ động à? Cậu trước kia đã xem giáo trình của tôi mà còn chưa học được sao? Với tư cách là nhà trai, cậu lại còn chờ vợ mình đến cởi nút áo à?]

Cậu ta cùng Văn Thức An giống nhau như đúc!

Mỗi lần đều là tôi chủ động!

Làm cho tôi lần nào cũng cảm thấy mình là người đang ép buộc anh ta!

Tôi trừng mắt nhìn người bên cạnh nghiêm túc cài nút áo lên tận cùng, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tay Văn Thức An gõ bàn phím dừng lại.

Anh ta ngước mắt lên và nói một cách bình tĩnh: "Có chuyện gì vậy?"

“... Không có việc gì.”

Tôi giận quá nên lười nói thêm.

Văn Thức An gật đầu, tiếp tục nghiêm túc làm việc.

Mà tiểu đồ đệ bên kia lại rất nhanh phát tới tin tức: [Em cảm giác cô ấy vẫn là thích đàn ông lạnh lùng. Vừa rồi cô ấy còn nhìn em với ánh mắt nóng bỏng vì hận không thể ăn thịt em. /Thẹn thùng thẹn thùng.]

Ồ, đây là tình thú vợ chồng.

Vậy cũng không còn gì để nói nữa.

Nhưng rất nhanh, cậu ta lại do dự: [Bất quá cô ấy có chán hay không? Nếu không vì sao cô ấy còn không bắt đầu? Đều nói giữa vợ chồng phải có thêm ý tưởng mới có thể duy trì tình cảm. Nhưng nếu em chủ động một chút, cô ấy có thể cảm thấy em liều lĩnh, không tuân thủ nam đức không? /Khóc lớn]

Tôi: [...]

Bộ não yêu đương hết thuốc chữa rồi.

Mắt nhìn người này lại muốn rơi vào ngõ cụt rối rắm.

Tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: [Vậy cậu lén lút dụ dỗ đi! Tạo không khí như ẩn như hiện, nửa lộ nửa không, trong lúc lơ đãng giả vờ quyến rũ mới hấp dẫn nhất!]

Nói xong tôi lại gửi mấy bản truyện mà tôi đã viết qua.

Đối phương không trả lời.

Phỏng chừng là đi sâu nghiên cứu cơ thể con người có thể sáng tạo kỳ tích đến mức nào.

Vừa vặn điện thoại di động của tôi cũng sắp hết pin.

Vì thế tôi dứt khoát đặt điện thoại xuống nghỉ ngơi trước.
 
Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 6: Chương 6



Trong cơn buồn ngủ m.ô.n.g lung, tôi mơ hồ nghe được tiếng đồ vật va chạm phát ra.

“Chuyện gì vậy?”

Văn Thức An nắm cốc nước cứng ngắc xoay người.

Trước n.g.ự.c ướt một mảng lớn.

Nửa người trên cứng cáp được bọc trong áo sơ mi.

Áo màu tối dán sát vào ngực, làm lộ ra cơ bắp săn chắt.

Nước kia lại chạy dọc xuống, ở thắt lưng lại ẩn hiện biến mất.

“... Không cẩn thận làm đổ.”

Giọng của Văn Thức An khàn khàn.

Anh do dự, cuối cùng giơ tay bắt đầu cởi nút áo, thay quần áo.

Đây là cảnh tượng sống động đầy sắc.

Nhưng tôi thật sự quá buồn ngủ.

Không đợi anh ta thay xong quần áo, tôi đã nói “Vậy anh thu dọn đi!” rồi xoay người tiếp tục ngủ.

Qua một hồi lâu Văn Thức An mới lên giường.

Mặt lạnh.

Quay lưng về phía tôi, ở giữa là một khoảng trống.

Chậc.

Tôi nặng nề nhắm mắt lại.

Nhưng tỉnh lại lần nữa lại phát hiện mình đang nằm trong lòng Văn Thức An.

Tay đặt tay lên ngực, ấm áp và đàn hồi.

Tôi không nhịn được mà bóp thêm vài cái.

Ngẩng đầu liền thấy Văn Thức An đang lặng lẽ nhìn tôi.

Mắt hơi sưng đỏ.

Nhưng ánh mắt nặng nề.

Mang theo một chút cảm xúc mà tôi không thể hiểu.

“Em...”

Tôi có chút xấu hổ hắng giọng, vắt hết óc.

Vừa định mở miệng giải thích, lại bị Văn Thức An cắt ngang: “Em ngủ thêm chút nữa đi.”

Anh bình tĩnh kéo lại cổ áo đang mở ra của mình.

Giọng điệu bình tĩnh giống như lão hòa thượng xuất gia nhiều năm, không thèm để ý chút nào.

Nhưng động tác xuống giường cứng ngắc lại có vẻ vội vàng.

Thật... không thích tôi chạm vào anh ta sao?

Tôi có chút mất mát.

Vừa vặn tin tức của tiểu đồ đệ gửi tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

[Tối hôm qua vừa mới đặt hàng, hôm nay vợ đã sờ em! Siêu cấp vui vẻ!]

Tin nhắn trước đó rõ ràng là: [Đúng như dự đoán, em đã già và vàng vọt, ngay cả việc bị ướt cũng không còn hấp dẫn được vợ nữa *khóc thành tiếng*. Chắc là do gần đây em không tập luyện chăm chỉ nên em cần phải tập luyện chăm chỉ hơn mới được!]

Tôi có chút chần chừ mở đường đẫn đến sợi dây đỏ.

Nhìn lượng tiêu thụ trên trang hàng hóa mà rơi vào trầm tư.

... Không phải chứ, món đồ chơi này thật sự linh như vậy sao?!

Tôi còn đang do dự có nên đặt hàng hay không.

Kết quả má Trương nói cho tôi biết có một bưu kiện chuyển phát nhanh đến.

Văn gia xây dựng một sân bay.

Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ Văn Thức An lại dùng trực thăng để chuyển chuyển phát nhanh.

Rất là khẩn cấp.

Lúc đầu tôi nghĩ đó là một tài liệu quan trọng.

Nhưng khi nhìn chiếc hộp được đóng gói đơn sơ và quen thuộc trên tay, tôi có chút chần chừ.

Văn Thức An... cũng sẽ mua sắm trên mạng sao?

“Chờ một chút!”

Chỉ là không đợi tôi nhìn kỹ, Văn Thức An từ phòng tập đi ra, trong nháy mắt đồng tử đột nhiên co rút.

“Đừng nhìn!” Anh ta vội vàng giật lấy cái hộp trong tay tôi.

Thậm chí không kịp giải thích liền vội vàng lên lầu.

Quả nhiên là muốn ly hôn, cho nên ngay cả giả bộ cũng không giả bộ sao?

Trong lòng tôi chua xót.

Văn Thức An vẫn chưa xuống lầu.

Hôm nay phải về nhà cũ một chuyến.

Mắt thấy sắp muộn, tôi lên lầu chuẩn bị nhắc nhở Văn Thức An.

Kết quả gõ cửa thật lâu nhưng vẫn không trả lời.

“Văn Thức...” Thiếu kiên nhẫn, tôi đẩy cửa ra.

Nhưng một giây sau, lời nói lại đột nhiên nghẹn ở cổ họng.

Chờ một chút, sợi dây đỏ trên cánh tay người này sao nhìn quen mắt như vậy?

Mà thân thể Văn Thức An vốn đưa lưng về phía tôi trong nháy mắt cứng ngắc.

Anh ta theo bản năng đưa tay ra sau lưng, cố gắng làm bộ, mặt không chút thay đổi: “Công ty mới nghiên cứu phát triển sản phẩm, bọn họ gửi tới anh xem thử.”

Nhưng đáy mắt lại mơ hồ mang theo một tia chờ mong tuyệt vọng.

Tôi "ồ" một tiếng, không vạch trần.

Cuối cùng thật sự không nhịn được, lại chậc một tiếng.

Văn Thức An mua ít nhất hơn ba mươi sợi dây đỏ.

Đeo đầy tay!
 
Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 7: Chương 7



Khi Văn Thức An bước ra lần nữa, anh ấy vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị mà tôi đã biết rất rõ.

“... Xin lỗi, để em đợi lâu.” Anh mở miệng, hơi cứng ngắc đi về phía trước.

Nhưng vành tai ẩn dưới mái tóc đen đỏ như sắp chảy máu.

Chà, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.

Văn Thức An đại khái là ý thức được.

Động tác chậm chạp một giây, sau đó bước chân nhanh hơn không ít.

Ngay cả bóng lưng cũng lộ ra vài phần chột dạ vội vàng.

Tôi nhịn cười, lấy cớ bỏ quên đồ đạc, chậm chạp lên xe.

Điện thoại di động bắt đầu rung liên tục.

WAQQ: [Thầy ơi! Em vừa làm một chuyện vô cùng mất mặt trước mặt vợ thì phải làm sao bây giờ? A a a a, cô ấy nhất định cảm thấy em đặc biệt ngu xuẩn! Nếu cô ấy càng không thích em thì làm sao bây giờ hu hu hu!]

WAQQ: [Còn có chính là, nếu sợi dây đỏ kia bị vợ em nhìn thấy, có thể... có thể ảnh hưởng đến hiệu quả của nó không?]

Nói đến nước này, thân phận tiểu đồ đệ tự nhiên không cần hỏi cũng biết.

Suy đoán không có khả năng nhất lúc trước ngược lại đã thành hiện thực.

Sau khi khiếp sợ và vui sướng, suy nghĩ của tôi lại trở nên hỗn loạn.

Cuối cùng dứt khoát không trả lời tin nhắn.

“Lấy được đồ rồi à?”

Lúc lên xe, Văn Thức An làm bộ như không có việc gì để điện thoại xuống.

Tôi "Ừ" một tiếng, ngồi vào vị trí và bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Trên thực tế cũng là đang chờ Văn Thức An phản ứng.

Như mong đợi, người nào đó nhíu chặt mày, tốc độ đánh chữ trên tay rất nhanh.

Nếu đổi lại là trước đó, tôi nhất định là cảm khái Văn Thức An thật sự là một người cuồng công việc.

Nhưng hiện tại... tôi cảm nhận được điện thoại di động không ngừng rung động, rơi vào trầm tư.

Cho nên, người chồng kết hôn nhiều năm với tôi thật ra là có nhân cách phân liệt sao?

Trên thực tế, nếu nhìn tôi nhiều lần, anh ấy có cảm giác như mình đang phạm giới.

Trên mạng thì cứ vợ ngoan, vợ ơi.

Còn mơ về một người vợ bạc tình cùng ông chồng hèn mọn điên cuồng cầu tình yêu.

Tôi muộn màng nhận ra ý tứ của cái tên nick nhỏ kia.

WAQQ - Tôi yêu chim cánh cụt.

Chậc, cũng thật nhàm chán.

Đại khái là chấn động của tôi ảnh hưởng đến Văn Thức An.

Anh ngừng tay, nghiêng đầu nhìn tôi.

Giọng cũng lạnh xuống: "Là Thẩm Cảnh Niên phải không?”

Tôi: "???”

Cái gì mà Thẩm Cảnh Niên?

Tôi nhất thời không đuổi kịp mạch não của Văn Thức An, sửng sốt.

Nhưng điều này có lẽ làm cho anh ta cảm thấy tôi đang ngầm thừa nhận.

Ánh mắt Văn Thức An trong nháy mắt ảm đạm không ít.

Lông mi anh khẽ rũ xuống, mím chặt đôi môi mỏng.

Thật lâu sau mới cứng ngắc mở miệng: "Thẩm Cảnh Niên và mấy nữ diễn viên có quan hệ mập mờ không rõ, cậu ta còn không sợ c.h.ế.t trêu chọc Giang Sở Thanh. Trong khoảng thời gian này em tránh xa cậu ta một chút, kẻo bị liên luỵ.”

Giọng điệu rất dự tợn.

Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ cảm thấy Văn Thức An đang xem thường bạn bè của tôi, còn hạn chế tự do cá nhân của tôi.

Nhưng hiện tại, trong đầu tôi lại không hiểu sao hiện ra bộ dáng chó nhỏ dầm mưa tỉu thân của anh.

Chỉ là... khá đáng yêu?

Ánh mắt anh vô thức hướng xuống dưới.

Tôi chú ý thấy bàn tay buông xuống đầu gối của Văn Thức An nắm chặt thành quyền.

Đó là biểu hiện của sự căng thẳng.

Vì thế tất cả cảm xúc hỗn loạn lúc trước trong nháy mắt bị quét sạch.

Tôi đột nhiên hướng Văn Thức An cười cười: "Ừ.”

Lần này Văn Thức An sửng sốt. Anh ta há miệng lại phun không ra nửa chữ.

Cuối cùng chỉ bối rối cúi đầu, nói một câu: "Em biết là tốt rồi.”

Nhưng ngón tay cầm di động mơ hồ run rẩy.

Tôi nhìn về phía chiếc điện thoại đã chuyển sang chế độ im lặng.

Tin tức mới còn đang không ngừng b.ắ.n ra.

WAQQ: [Thầy ơi!!! Sợi dây đỏ thực sự hữu ích!!! Lần đầu tiên vợ em không vì tên tiểu tam đó mà hung dữ với em!]

WAQQ: [/Phong bì đỏ/Phong bì đỏ/Phong bì đỏ]

Tôi đang do dự có nên nhận lì xì hay không.

Nhưng lại nhận thấy được một ánh mắt nóng như lửa rơi vào trên người mình.

Tôi quay đầu.

Vừa vặn đối diện với ánh mắt Văn Thức An còn chưa kịp thu hồi.

Mỉm cười: "Sao vậy?”

“Không có việc gì.”

Văn Thức An lắc đầu theo phản xạ có điều kiện.

Anh dừng lại, cứng rắn mở miệng: "Trong khoảng thời gian này ít liên lạc là tốt rồi, cũng không cần... cắt đứt không liên lạc.”

Nói xong liền làm bộ như không có việc gì mà nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên cửa sổ xe, hình ảnh phản chiếu của tôi rõ ràng có thể thấy được.

Mà người nào đó đang nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Tôi: "...”

Ôi, thật là một kẻ dối trá.

Thế là tôi cất điện thoại, cười khúc khích: “Không sao đâu, cậu ấy không quan trọng.”

Văn Thức An không lên tiếng.

Giây tiếp theo.

Lại một tin nhắn nữa đến.

Tôi liếc nhìn.

[Vợ ngoan ngoãn thậm chí còn không trả lời tiểu tam, còn nói tên ấy không quan trọng! /vVui vẻ nhảy]

Chậc, đàn ông.

Đều có thói quen làm bộ làm tịch!
 
Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 8: Chương 8



Mỗi tháng Văn gia đều có một lần họp mặt ăn cơm gia đình.

Nhưng tôi không ngờ lần này tôi lại gặp Diệp Hạ Hoan ở nhà cũ.

"Chị Hạ Hoan thật vất vả mới về nước, em mời chị ấy cùng tới đây. Nhưng chị Hạ Hoan và anh trai em là thanh mai trúc mã, khi bé còn ở nhà chúng ta một thời gian ngắn, chị dâu hẳn là sẽ không để ý chứ?"

Là bạn thân của Diệp Hạ Hoan, Văn Lan kéo tay cô ta.

Vừa nói vừa ném ánh mắt khiêu khích về phía tôi.

Tôi không để ý, cúi đầu lật xem tin tức bát quái trên điện thoại di động.

Trước mắt mà xem.

Người nên gấp gáp, không phải là tôi.

Quả nhiên.

Bởi vì nhận được một cuộc điện thoại mà Văn Thức An đến muộn, khi nhìn thấy Diệp Hạ Hoan lập tức trầm mặt.

Anh sải bước về phía chúng tôi.

Mắt Văn Lan nháy mắt sáng lên.

Cô chủ động nghênh đón, giọng điệu làm nũng: "Anh, em thấy chị Hạ Hoan ở nhà một mình thật đáng thương, cho nên mới muốn mời chị ấy cùng đến ăn bữa cơm. Nhưng em thấy chị dâu hình như không vui lắm..."

Cô ấy quay đầu lại và muốn nói về khuôn mặt đen của tôi, nhưng cô ấy chỉ nhìn thấy một nụ cười trên khuôn mặt tôi.

Một chữ "Ý" chợt rơi vào im lặng.

“Nhiều người một chút cũng náo nhiệt.”

Tôi đứng dậy, hướng về phía bọn họ khẽ gật đầu: "Tiểu Lan nói Diệp tiểu thư khi còn bé cũng ở nhà cũ một thời gian, nghĩ đến cũng không cần tôi ở cùng để trò chuyện. Các ngươi nói chuyện đi, tôi không quấy rầy.”

Văn Thức An trầm mặc nhìn tôi.

Mơ hồ mang theo một chút tủi thân.

Tôi quay đầu không để ý tới.

Nghĩ thầm người này theo tôi học lâu như vậy, nếu ngay cả loại thủ đoạn trà xanh cấp thấp này cũng nhìn không thấu, vậy thật uổng phí đọc nhiều tiểu thuyết như vậy!

Chắc chắn rồi.

Không đợi tôi lên lầu, Văn Thức An liền không kiên nhẫn cắt đứt lời Văn Lan: "Nếu như mặc quần yếm thủng mông, nước mũi chảy ròng ròng ở nhà tôi một tuần cũng coi như là ở qua một đoạn thời gian thì mèo con ch.ó con mà Lão Tam nhặt về ở đây một tháng cũng có thể nói là thành viên cũ của gia đình này. Văn Lan, thầy dạy Ngữ văn của em dạy em dùng từ tào lao vậy sao?"

Tôi không nhịn được vểnh tai lên, lại hít một ngụm khí lạnh.

Xưa nay được xưng là hoàn mỹ nữ thần Diệp Hạ Hoan mặc quần thủng đít, nước mũi chảy ròng ròng...

Không dám nghĩ, không dám nghĩ.

“Anh...”

"Thức An, em chỉ muốn đến xin lỗi anh. Ngày hôm qua là em không chú ý, để cho đám chó săn chụp được ảnh. Anh yên tâm, em nhất định sẽ...”

“Cô đúng là nên xin lỗi tôi.” Văn Thức An hơi nhíu mày, giọng nói có chút không vui cắt đứt lời Diệp Hạ Hoan.

"Những bức ảnh cố tình dẫn dắt sự hiểu lầm của người khác và những nhận xét trên mạng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của tôi tại công ty. Tất nhiên, điều quá đáng nhất là đã ảnh hưởng đến mối quan hệ gia đình hoà thuận của tôi và vợ tôi. Thực tế tôi chỉ giúp đỡ một người phụ nữ bị ngã vì không thể đi giày cao gót mà cứ cố đi."

"Cho nên Diệp tiểu thư, chuyện này chỉ xin lỗi thì còn lâu mới đủ, phiền cô đợi lát nữa cùng trợ lý của tôi thương thảo chặt chẽ bồi thường cho tôi và công ty đi.”

Sắc mặt Văn Lan và Diệp Hạ Hoan trong nháy mắt đều trở nên xanh hơn không ít.

Nói thật, tôi vẫn luôn biết Văn Thức An có cái miệng độc như vậy.

Nhưng khi cái lưỡi độc ác của anh ta là dùng để đối phó với người khác.

Không thể không thừa nhận.

Rất sảng khoái.

Tôi cố nén cười đi lên lầu.

Tôi đem “Bách khoa toàn thư đàn ông tốt biết nói” vừa tìm được gửi cho Văn Thức An.

Tin tức đối phương trả lời rất nhanh.

[Thưa thầy, đây là tài liệu học tập mới sao?]

Tôi giả vờ trầm tư: [Có khả năng, cách nói chuyện của cậu khác với ý cậu muốn biểu đạt... hơi thể hiện một chút không?]
 
Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 9: Chương 9



Đối diện không có trả lời.

Nhưng tài liệu cho thấy nó đã được nhận.

Nể tình Văn Thức An thành công chọc giận Diệp Hạ Hoan, hơn nữa còn giải thích rõ ràng tấm ảnh kia.

Tôi quyết tâm dạy hết sức mình.

Bước đầu tiên.

Tôi: [Sao cậu lại cảm thấy vợ mình thích người bạn kia chứ?]

Đây cũng là một trong những lý do quan trọng tại sao dù nhiều thứ có thể trùng khớp nhưng tôi sẽ không bao giờ liên hệ được cậu học trò với Văn Thức An.

Chẳng lẽ là bởi vì tôi và Thẩm Cảnh Niên tiếp xúc quá nhiều?

Tôi suy nghĩ sâu sắc.

Nhưng vẫn không thể lý giải được.

Bạn gái cũ của Thẩm Cảnh Niên là tôi hỗ trợ theo đuổi.

Việc này tất cả mọi người đều biết!

Văn Thức An: [Kỳ thật không tính là thích.]

Lúc này mới đúng.

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, kết quả giây tiếp theo liền thấy một bước ngoặt lớn.

[Vợ em chỉ coi cậu ta là thế thân.]

[Em biết, cô ấy vẫn luôn lặng lẽ thầm mến anh trai của trúc mã.]

Ai cơ?

Anh ta vừa nói ai?

Anh trai của Thẩm Cảnh Niên?

Thẩm Ngân?

Anh ta đang nói về Thẩm Ngân, kẻ đã bắt gặp tôi và Thẩm Cảnh Niên trốn học, ép chúng tôi chép phạt, còn một gậy có thể đánh c.h.ế.t hai đứa tôi sao?

Tôi sợ đến run cả người.

Mà Văn Thức An còn đang tự mình nói.

[Chính miệng cô ấy thừa nhận.]

[Tốt nghiệp trung học, lúc mọi người liên hoan, cô ấy uống say muốn thổ lộ, kết quả cuối cùng kêu tên chính là tên của anh trai tên trúc mã kia. Nhưng mà người ta lúc ấy có bạn gái, cô ấy... không có cơ hội.]

Còn chuyện này?

Tôi vắt óc suy nghĩ để nhớ lại.

Rốt cục nhớ tới sự kiện kia.

Ngày đó tôi bị tên Thẩm Cảnh Niên này lừa uống không ít rượu, sau đó dưới sự ồn ào của cậu ta mà đoạt microphone chuẩn bị cố lấy dũng khí thổ lộ với Văn Thức An.

Kết quả là uống quá nhiều, trong lúc mơ mơ màng màng tôi nhìn khuôn mặt của lão Ban thành khuôn mặt đáng sợ của Thẩm Ngân, trong nháy mắt sợ tới mức chỉ vào lão Ban kêu một tiếng "Thẩm Ngân".

Tôi thề thanh âm kia tuyệt đối vì hoảng sợ mà thốt lên.

Gọi xong tôi liền ngất đi.

Sau khi tỉnh lại liền quên chuyện này, cũng không ai nhắc tới.

Nhưng tôi không ngờ Văn Thức An lại hiểu lầm nhiều năm như vậy!

Hơn nữa ấn tượng ban đầu còn là xác định là tôi thất tình còn bị ép gả cho anh ấy.

Mà tôi đối tốt với anh ta cũng là vì muốn duy trì quan hệ hữu hảo giữa hai nhà.

Nghe ngóng tâm tình người này tôi phải chặn chuyện phát sinh!

Tôi nghiến răng, không nhịn được: [Lỡ như là hiểu lầm thì sao?]

[Không có khả năng.]

Văn Thức An trả lời rất nhanh: [Em biết cô ấy thích loại hình này. Trước kia, cô ấy bị thầy tịcch thu những quyển tiểu thuyết ngôn tình. Trong đó, đại đa số nam chính đều là hình tượng lạnh lùng, xa cách.]

Tôi vỗ mạnh vào đùi.

Hãy để tôi nói cho bạn biết, dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ tìm thấy những quyển ngôn tình bảo vật bị tịch thu đó!

Thậm chí còn hiểu lầm là một bạn học nào đó đã lấy của tôi làm của riêng.

Hoá ra, đều bị Văn Thức An lấy đi!

Có quá nhiều chuyện chấn động khiến tôi trực tiếp đá vào chiếc bàn cạnh giường ngủ.

Cửa phòng tắm trong nháy mắt bị kéo ra.

“Làm sao vậy?”

Lo âu trên mặt chợt lóe lên. Nhưng Văn Thức An rất nhanh lại khôi phục thành bộ dáng lạnh lùng.

Phải.

Đến bây giờ vẫn nhớ phải duy trì dáng vẻ mà tôi “thích”.

“Không có việc gì."

Tôi chịu đựng đau đớn, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: “Không cẩn thận đụng phải mà thôi.”

Văn Thức An không hé răng. Ánh mắt hoài nghi rơi vào lòng tôi.

Cuối cùng là tôi thật sự không nhịn được, ra vẻ không kiên nhẫn đuổi người: "Anh mau tắm đi, em muốn ngủ!"

Động tác Văn Thức An chuẩn bị đi về phía tôi chợt dừng lại, sau đó gật gật đầu.

Ngay khi cửa phòng tắm đóng lại, tin của tiểu đồ đệ liền phát tới.

[Vợ ngoan ngoãn quả nhiên không thích đàn ông quá chủ động. Có phải cô ấy cảm thấy em rất phiền không?]

Tôi nghẹn lại, làm bộ như không thấy tiếp tục nói lời khách sáo.

Lần này, thật sự cho tôi biết không ít nội tình.

Ví dụ như Văn Thức An có rất nhiều áo sơ mi đen giống nhau như đúc.

Và anh ấy nghĩ tôi rất thích áo sơ mi đen.

Bởi vì có một lần tôi say rượu xé bộ quần áo anh ta, còn khen Văn Thức An mặc như thế rất đẹp mắt.

A Di Dà Phật.

Hoàn toàn không có ấn tượng!

[Nhưng sau khi vợ ngoan ngoãn tỉnh rượu thì không xé nữa... Em còn đặc biệt gọi người làm chất lượng quần áo dễ xé một chút, để tay của vợ ngoan ngoãn không bị thương.]

Tôi: [...]

Không phải chứ, người tốt nhà ai lại mặc áo sơ mi đen làm áo ngủ?

Một người đang nằm ngủ, còn người kia lại mặc áo đen.

Không biết còn tưởng là đang đi dự tang lễ của ai đấy.

Lại ví dụ như, nguyên nhân tối hôm đó trước khi Văn Thức An đi ngủ nằm cách xa tôi vì anh rất tức giận.

Anh tức giận đến mức muốn đè bẹp tôi.

Sau đó, bằng cách này, anh ấy tận dụng tối đa những kỹ năng đã học để phát triển những khả năng tuyệt vời khác nhau của cơ thể con người.

Nhưng anh có lý do chính đáng để không làm như vậy.

Hơn nữa còn cố chấp nhận định:

[Vợ không thích đàn ông quá chủ động!]

[Nếu vợ biết em là một người cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đè cô ấy thì nhất định sẽ cho rằng em không giữ nam đức và chắc chắn muốn ly hôn!]

Nhưng khi ngủ dậy, tôi nằm ở trong lòng Văn Thức An là bởi vì tối nào anh ấy cũng lén lút ôm tôi vào trong chăn khi tôi đang ngủ say.

Sau đó tính toán thời gian tôi sắp tỉnh lại rồi lén thả tôi về.

Nguyên nhân ngày đó chưa kịp thả đã bị tôi phát hiện là vì Văn Thức An tức giận khóc cả đêm không ngủ.

Sau đó vì mệt mỏi mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không canh được lúc tôi tỉnh dậy.

Tôi: [...]

Không đùa đâu.

Văn Thức An có thể đổi họ Đậu rồi.

Bao Chửng phán oan tình nếu không có anh ta tham gia diễn thì tôi là người đầu tiên không phục.

Con vịt hầm chín, miệng còn không cứng bằng anh ta, đã vậy còn không mở miệng.

Toàn bộ chỉ là suy diễn, tưởng tượng!

Tôi tức giận đến mức định đến phòng bên cạnh để bình tĩnh lại.

Văn Thức An từ phòng tắm đi ra sắc mặt nghiêm trọng: “Em muốn chia phòng?”

Tôi nghĩ ít nhất anh ta sẽ ngăn cản.

Nhưng Văn Thức An chỉ do dự một hồi, sau đó lạnh lùng nói một tiếng ngủ ngon.

Tôi cười lạnh.

Đi vào phòng bên cạnh lập tức khóa trái, còn giấu chìa khóa dự phòng đi.

Quả nhiên, nửa đêm có người cạy cửa không thành.

Trên điện thoại lại có tin mới nhảy ra:

[Thầy ơi, cứu mạng! Vợ ngoan ngoãn chia phòng với em!]

Có giỏi thì ôm cái nam đức lạnh lùng, cao ngạo, không chịu mở miệng kia của anh mà ngủ đi!
 
Back
Top Bottom