Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 140: Chương 140


Trần Linh Ngọc tái mặt.

Dư Hồng Vân thì như phát điên, lao lên mắng xối xả: "Tôi bảo anh tìm người mang thai hộ, chứ đâu bảo anh tự mình đi sinh con với người phụ nữ khác! Anh có còn là con người không? Một lần sinh tận hai đứa! Đồ súc sinh!"

Trần Nghĩa Xương tức đến mức gân xanh nổi đầy trán, giọng ông ta lạnh băng: "Tôi là súc sinh? Cô thì tốt đẹp hơn chắc? Năm đó chính cô là người đưa ra đề nghị này! Con của cô là con, còn con của người khác thì không phải sao? Bắt người khác hiến thận để cứu con cô, cô không thấy mình quá đáng à? Tôi nói cho cô biết, Dư Hồng Vân, nếu cô dám động đến Việt Việt, tôi sẽ không để cô sống yên!"

Nghe vậy, Dư Hồng Vân hoàn toàn mất kiểm soát, vung tay tát mạnh một cái.

Nhưng Trần Nghĩa Xương sao có thể để mặc người đàn bà này đánh mình? Ông ta lập tức trả đũa, tát thẳng xuống má bà ta. Cái tát mạnh đến mức một bên mặt Dư Hồng Vân lập tức sưng đỏ.

Lúc này, hai vợ chồng xem như đã hoàn toàn xé rách mặt nhau.

Trần Hoàn sợ hãi òa khóc.

Trần Linh Ngọc vội chạy đến ôm lấy em trai, lòng cũng tràn đầy hoảng loạn.

Cô ta không hiểu, chỉ mới một học kỳ không về nhà, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Ba ngày sau, Oanh Oanh nhận được tin nhắn từ Trần Nghĩa Xương, bảo cô mang sổ hộ khẩu đến để làm thủ tục chuyển hộ khẩu sang nhà mẹ.

Cô đến công ty gặp ông ta. Nhìn thấy vết xước trên mặt ông ta, cô khẽ cười. Xem ra, ông ta và Dư Hồng Vân đã đánh nhau thật rồi.

Dù sao thì mối quan hệ của Trần Nghĩa Xương vẫn rất hữu dụng. Không chỉ giúp cô chuyển hộ khẩu, ngay cả họ cũng được đổi—từ họ Trần sang họ Thi, theo họ mẹ. Cô không dùng chữ "Linh" mà các cô gái nhà họ Trần đều mang, mà đổi hẳn thành Thi Oanh Oanh.

Cô rất thích cái tên này.

Thậm chí, thông tin trên chứng minh thư cũng được đổi ngay trong ngày.

Cầm sổ hộ khẩu, Oanh Oanh trở về nhà họ Thi.

Nhưng cô chưa vội đưa sổ hộ khẩu cho Thi Li Uyển xem, sợ bà ấy xúc động quá mức, ảnh hưởng đến sức khỏe.

Giờ đây, cô đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần. Cũng từ giây phút này, cô từ biệt chính mình của kiếp trước.

Cô không còn là Trần Linh Oanh ngốc nghếch, sống hai kiếp đều bị coi là thuốc dẫn nữa.

Cô là Thi Oanh Oanh, con gái của Thi Li Uyển, chị gái của Thi Việt.

Sau đó, Oanh Oanh bắt đầu bận rộn.

Cô để mắt đến một tiệm dưỡng sinh ở vị trí rất tốt—nằm trong khu thương mại lớn, ngay phía sau trường trung học Tiệp An. Diện tích rộng hơn ba trăm mét vuông, bên trong trang trí thanh tĩnh, tao nhã, phong cách khá đẹp.

Nhưng vấn đề là, tiệm này chọn sai vị trí kinh doanh.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 141: Chương 141


Tiệm dưỡng sinh chủ yếu cung cấp dịch vụ massage kinh lạc, spa hương liệu, liệu pháp dược thiện… Là nơi để mọi người thư giãn, nhưng lại nằm trong khu thương mại sầm uất. Giá cả ở đây cao nhưng chất lượng dịch vụ lại không khác gì những tiệm nhỏ bên ngoài, không có điểm gì nổi bật, vì vậy làm ăn không mấy khởi sắc.

Dù vậy, Oanh Oanh vẫn thích vị trí này. Gần trường trung học Tiệp An, khách hàng tiềm năng có thể là phụ huynh học sinh hoặc nhân viên văn phòng làm việc gần đó.

Nhưng phí chuyển nhượng lại rất cao—tận một triệu.

Tiền thuê nhà còn lại nửa năm, toàn bộ nội thất và thiết bị đều chuyển nhượng lại.

Xét về giá cả, con số này khá hợp lý. Nhưng số tiền Oanh Oanh đang có lại không đủ.

Cô do dự một chút, rồi rút điện thoại, gọi cho Phong Tranh.

"Chị Tranh, chị có thể cho em mượn bốn mươi vạn không?"

"Được, chị chuyển khoản cho em ngay đây."

Nhưng trước khi ấn gửi, Phong Tranh vẫn không nhịn được mà hỏi thêm:

"Oanh Oanh, em mượn tiền là để mua nhà sao? Không cần trả chị đâu, em đã giúp vợ chồng chị một ân tình lớn như vậy."

Giờ cô mới biết, việc tu quỷ khó khăn đến mức nào. Trận tụ âm mà Oanh Oanh bày ra có lợi cho Doãn Xuyên rất lớn.

Oanh Oanh nhẹ giọng nói:

"Chị Tranh không cần đâu, đợi em kiếm được tiền sẽ trả chị. Em muốn mua một tiệm dưỡng sinh, còn thiếu bốn mươi vạn."

Phong Tranh sững người:

"Oanh Oanh muốn mở cửa hàng à? Tiệm dưỡng sinh?"

"Vâng."

Phong Tranh suy nghĩ một chút rồi nói:

"Oanh Oanh đang ở đâu? Chị qua tìm em nhé."

Oanh Oanh báo địa chỉ. Phong Tranh lập tức nhận ra tiệm dưỡng sinh mà cô nhắc đến.

Cô từng đến đó một lần, trang trí rất đẹp, môi trường cũng yên tĩnh, nhưng chất lượng dịch vụ thì bình thường, hiệu quả cũng không có gì nổi bật. Quan trọng nhất là vị trí không thuận lợi.

Tiệm nằm trên tầng bảy, mà tầng này ngoài một rạp chiếu phim, một quán net, một quán cà phê và một tiệm làm đẹp, thì chẳng có gì khác. Lưu lượng khách quá ít, chủ tiệm chắc chắn lỗ vốn.

Nhanh chóng tìm đến nơi, Phong Tranh vừa bước vào đã thấy Oanh Oanh đang ngồi trên ghế sofa trong khu vực tiếp khách.

Cô gái nhỏ xinh đẹp thấy cô liền sáng mắt lên.

Bỗng nhiên, một người phụ nữ trẻ bước đến, vẻ mặt tươi cười:

"Cô Phong? Sao cô lại đến đây?"

Phong Tranh liếc nhìn, nhưng không nhớ ra người này là ai.

Ngược lại, cô chẳng buồn để ý đến bà chủ tiệm mà kéo Oanh Oanh ra ngoài, nhỏ giọng nói:

"Oanh Oanh, em thật sự muốn mua lại tiệm này sao? Nếu tiếp tục mở tiệm dưỡng sinh ở đây thì chắc chắn lỗ vốn. Vị trí không thuận lợi, lưu lượng khách cũng không đủ."
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 142: Chương 142


Oanh Oanh bật cười, ánh mắt cong cong:

"Chị Tranh, chị quên em làm nghề gì rồi à? Trong tay em, nó có thể hồi sinh."

Phong Tranh ngẩn người.

Đúng vậy, cô đã quên mất... Oanh Oanh không phải người bình thường.

Trận tụ âm mà cô ấy bày ra, ngọc bội luôn mang bên mình, và những điều kỳ lạ đã xảy ra xung quanh cô ấy…

Nếu Oanh Oanh thực sự tiếp quản tiệm này, có lẽ sẽ có một sự thay đổi kỳ diệu.

Nghĩ vậy, Phong Tranh liền quyết đoán nói:

"Được! Vậy bây giờ chị chuyển tiền cho em. Chuyển thêm hai mươi vạn nữa. Sau khi mua tiệm xong còn phải sửa sang lại, làm biển hiệu, thuê nhân công, tất cả đều cần tiền."

Oanh Oanh mỉm cười:

"Cảm ơn chị Tranh."

Nhìn gương mặt rạng rỡ của cô gái nhỏ, Phong Tranh không nhịn được mà muốn véo má cô.

Ngay sau đó, cô mở app ngân hàng trên điện thoại, chuyển sáu mươi vạn cho Oanh Oanh.

Không ngờ, khi bà chủ tiệm dưỡng sinh biết Oanh Oanh quen Phong Tranh, ánh mắt lập tức sáng lên, tưởng rằng Oanh Oanh là người nhà của Phong gia.

Thế là cô ta vội vàng đề nghị:

"Tiệm này vốn dĩ chuyển nhượng giá một trăm vạn, nhưng nếu cô Oanh đã là người quen của cô Phong, tôi có thể giảm hai mươi vạn, chỉ cần tám mươi vạn thôi."

Oanh Oanh nghe vậy liền lắc đầu, từ chối dứt khoát:

"Bà chủ, cô không cần phải làm vậy."

Cô có thể nhận những ân tình mình sẵn lòng chấp nhận, nhưng cũng có những ân tình không nên nhận.

Huống hồ, rõ ràng người phụ nữ này chỉ đang muốn nịnh bợ Phong Tranh, để cô ấy nợ một ân tình.

Ánh mắt Oanh Oanh khẽ trầm xuống.

Người phụ nữ này đã từng phẫu thuật thẩm mỹ rất nhiều, nhưng không chỉ vậy, tướng mạo của cô ta cũng không tốt—tính tình đố kỵ, hẹp hòi.

Quan trọng hơn, trên người cô ta còn có một tia oán khí của âm linh.

Âm linh và âm hồn khác nhau. Âm hồn là linh hồn của con người sau khi chết, còn âm linh, thường là linh hồn của động vật.

Tia oán khí này rất yếu, chưa thể hiện nguyên hình. Rất có thể… sinh vật đó vẫn chưa chết.

Oanh Oanh cau mày, không nhịn được mà hỏi:

"Nhà cô có nuôi động vật không?"

Người phụ nữ sửng sốt, không ngờ Oanh Oanh lại hỏi như vậy. Một lát sau, cô ta mới đáp:

"Đúng, tôi có nuôi 2 con mèo."

Oanh Oanh vẫn cau mày, giọng nghiêm túc: "Sau này đừng ngược đãi chúng nữa."

Người phụ nữ đối diện biến sắc, môi run run, rõ ràng rất muốn mắng lại, nhưng có lẽ vì kiêng dè Phong Tranh nên chỉ nén giận, không dám lên tiếng.

Phong Tranh cũng nhíu mày, nhưng cô không nhiều lời, chỉ lạnh nhạt nói: "Trước tiên cứ ký hợp đồng đi đã."

Có Phong Tranh giúp đỡ, mọi thủ tục diễn ra rất thuận lợi. Oanh Oanh chỉ cần ký tên vào một số giấy tờ, tiệm dưỡng sinh chính thức thuộc về cô.

Sau khi nhận được khoản tiền một triệu mà Oanh Oanh chuyển khoản, người phụ nữ miễn cưỡng nở một nụ cười giả lả: "Cô Phong, vậy tôi đi trước. Tạm biệt."
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 143: Chương 143


Đợi người phụ nữ bước vào thang máy và khuất bóng, Phong Tranh mới quay sang hỏi: "Oanh Oanh, rốt cuộc cô ta có vấn đề gì thế?"

Oanh Oanh chậm rãi đáp: "Trên người cô ta có oán khí của âm linh, dù rất yếu ớt nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Thông thường, thú cưng nuôi trong nhà sẽ không sinh oán khí với chủ nhân trừ khi bị ngược đãi nghiêm trọng. Em xem tướng của cô ta thấy tính cách hẹp hòi, kết hợp với oán khí này… rất có thể cô ta đã hành hạ thú cưng trong nhà. Hơn nữa, con vật đó có lẽ sắp c.h.ế.t rồi."

Nghe vậy, sắc mặt Phong Tranh lập tức tối sầm. Cô lẩm bẩm một câu gì đó rồi rút điện thoại, chụp trộm một bức ảnh của người phụ nữ kia và gửi vào nhóm chat bạn thân.

Tiểu Phong Tranh: [Các em yêu, có ai quen người này không?]

Từ sau khi giải được cổ trùng, Phong Tranh đã chủ động xin lỗi và làm hòa với nhóm bạn thân mà cô từng trở mặt.

Tiểu Hắc Thỏ: [Nhìn quen quen nhỉ? Tranh Tranh, cậu chụp ở đâu vậy? Người này có phải đã phẫu thuật thẩm mỹ toàn bộ khuôn mặt không? Đơ cứng thế này.]

Tiểu Công Túa: [Ủa, đây không phải hot girl mạng nổi tiếng ở địa phương sao? Còn được Phiên Kim Hồng bao nuôi nữa. Chậc chậc, khẩu vị của hot girl này cũng nặng thật… Ôi...]

Phong Tranh cau mày. Phiên Kim Hồng là một nhân vật trong giới của cha mẹ cô, đã ngoài năm mươi tuổi rồi. Ông ta và cha cô cùng tuổi, có tiền có quyền ở thành phố Ninh Bắc. Nếu gặp, cô cũng phải gọi một tiếng "chú Phiên".

Chuyện ông ta bao nuôi tình nhân bên ngoài, Phong Tranh từng nghe qua nhưng không mấy quan tâm. Dù sao cũng không liên quan đến cô.

Tiểu Phong Tranh: [Hot girl mạng này tên gì? Ai biết cô ta ở đâu không?]

Tiểu Hắc Thỏ: [Tranh Tranh, cậu tìm cô ta làm gì? Cô ta chọc giận cậu à?]

Tiểu Phong Tranh: [Không phải. Bạn tớ nói cô ta ngược đãi thú cưng, nên muốn tìm người giúp một tay. Ai có bạn bè quen biết cô ta thì nhanh chóng cho tớ địa chỉ.]

Tiểu Công Túa: [Tranh Tranh! Bạn nào của cậu vậy? Hu hu hu, ngoài chúng tớ ra, cậu còn có bảo bối khác sao?]

Phong Tranh bật cười, nhưng vẫn không quên mục đích chính.

Tiểu Phong Tranh: [Đừng có đùa. Bạn tớ nói linh hồn thú cưng còn chưa hiện hình, chứng tỏ nó vẫn còn sống. Nhưng nếu cứ kéo dài thế này, chắc chắn không ổn.]

Tiểu Hắc Thỏ: [Cẩn thận hỏi một câu… Tranh Tranh, có phải là cô gái nhỏ đã giúp cậu giải cổ trùng không?]

Hai người bạn thân này của Phong Tranh chơi với cô từ nhỏ đến lớn, gia thế tương đương, hoàn toàn đáng tin cậy.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 144: Chương 144


Lúc trước, khi Phong Tranh bị Hướng Bách Hoa hạ cổ, hai người bạn này từng khuyên nhủ cô rất nhiều, nói rằng Hướng Bách Hoa không phải người tốt, phẩm hạnh cũng có vấn đề. Nhưng lúc đó, cô bị cổ trùng khống chế, mù quáng tin vào hắn, thậm chí còn trở mặt với bạn bè. Hai người bạn kia tức giận, cắt đứt liên lạc với cô.

Sau này, khi được Oanh Oanh giải cổ, Phong Tranh chủ động xin lỗi họ, kể lại mọi chuyện mình đã trải qua. Cô chỉ giấu nhẹm phần liên quan đến Doãn Xuyên.

Tiểu Phong Tranh nhắn tin gấp gáp:

"Ừ, nhanh giúp tớ tra xem hot girl mạng này ở đâu, nhanh lên!"

Tiểu Công Túa đáp lại ngay lập tức:

"! Tranh Tranh, người bạn cao nhân này của cậu có muốn vào nhóm của chúng ta không? Tớ muốn gặp mặt vị cao nhân có thể giải cổ!"

Phong Tranh nhìn màn hình, trong lòng thầm nghĩ—Oanh Oanh không chỉ biết giải độc, cô ấy còn có thể bày trận, nhìn thấy hồn ma, bản lĩnh cao cường hơn nhiều.

Do dự một chút, cô quay sang hỏi Oanh Oanh:

"Oanh Oanh, em có muốn vào nhóm không? Trong nhóm chỉ có chị và hai người bạn thân, bọn họ đều là người tốt."

Cô nghĩ, Oanh Oanh sắp mở tiệm dưỡng sinh, quen biết thêm nhiều người cũng không phải chuyện xấu. Hai người bạn thân kia của cô đều đã ngoài hai mươi, suốt ngày ngâm mình trong thẩm mỹ viện để chăm sóc da, rất có thể cũng sẽ thành khách hàng của Oanh Oanh sau này.

Oanh Oanh ngoan ngoãn gật đầu, cầm điện thoại quét mã nhóm mà Phong Tranh đưa. Vừa vào nhóm, cô lập tức thấy một người tên "Tiểu Công Túa" gửi liền một loạt dấu chấm than, sau đó hô lên:

"Sư phụ ơi!"

Oanh Oanh cười khẽ, nhắn lại:

"Chào mọi người."

Tiểu Công Túa kích động đáp ngay:

"Sư phụ ơi, chào cô!"

Bên kia, Tiểu Hắc Thỏ đã tra xong toàn bộ thông tin của hot girl mạng.

"Hot girl mạng tên thật là Ngải Đồng, nhà ở tiểu khu Gia Hoa, đường Tiến Lên, tòa số 1, phòng 2605."

Có được địa chỉ, những việc còn lại dễ dàng hơn nhiều.

Phong Tranh không chần chừ, lập tức gọi điện báo cho hiệp hội bảo vệ động vật, những việc sau đó chỉ cần chờ đợi kết quả.

Sau khi xong chuyện, Tiểu Hắc Thỏ thấy Oanh Oanh đã vào nhóm cũng hào hứng bắt chuyện.

Khi biết Oanh Oanh sắp mở tiệm dưỡng sinh, hai người lập tức vỗ n.g.ự.c cam đoan:

"Đến ngày khai trương, bọn tớ sẽ dẫn theo một nhóm chị em đến ủng hộ!"

Giải quyết xong mọi việc, Phong Tranh đưa Oanh Oanh về nhà. Trên đường đi, cô hỏi:

"Oanh Oanh, em muốn đặt tên tiệm dưỡng sinh là gì? Để chị tiện tìm người thiết kế biển hiệu và mặt tiền."

Oanh Oanh trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Thì gọi là Viện dưỡng sinh Hồng Liên đi."

Động phủ Hồng Liên, cùng với ấn ký Hồng Liên trước n.g.ự.c cô, tất cả đều như có duyên số ràng buộc. Nếu vậy, chi bằng đặt cái tên này.

"Được! Ngày mai chị sẽ tìm người làm biển hiệu."

Oanh Oanh chân thành nói:

"Chị Tranh, cảm ơn chị đã giúp em nhiều như vậy."
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 145: Chương 145


Phong Tranh thở dài:

"Giúp chút chuyện này thì có là gì đâu."

Đối với cô, những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề.

Khi Oanh Oanh về đến nhà, Thi Việt vẫn chưa về.

Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, ban ngày cậu ấy đi làm thêm, buổi tối còn đi hát ở quán bar, bận rộn cả ngày không có lúc nào rảnh rỗi.

Mãi đến tối, Thi Việt toàn thân đầy mồ hôi trở về. Vừa vào cửa, cậu liền chạy vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó cả nhà ba người mới cùng nhau ăn cơm tối.

Sau bữa ăn, Thi Việt lại ra ngoài, lần này là đến quán bar Lang Kiều.

Oanh Oanh ở nhà, vừa trò chuyện với mẹ, vừa lướt xem tin nhắn trong nhóm bạn thân của Phong Tranh, thỉnh thoảng còn vào nhóm nhỏ của nhà họ Thi để nói chuyện.

Thi Phong vẫn như mọi khi, liên tục gọi Oanh Oanh vào chơi game. Cô cũng không từ chối, thỉnh thoảng rảnh rỗi liền chơi cùng cậu ta vài ván.

Lúc đang lướt xem tin nhắn, Tiểu Hắc Thỏ đột nhiên gửi một tin:

"Hot girl mạng kia thực sự ngược đãi thú cưng trong nhà, đã bị bóc phốt rồi! Trên Weibo đang tràn ngập tin tức, mọi người mau vào xem đi!"

Cùng với đó là một đường link dẫn đến bài viết.

Oanh Oanh nhấp vào, bên trong là một đoạn video dài khoảng một phút.

Trong video, hot girl mạng Ngải Đồng trông như đang phát điên, cô ta ghì một con mèo bông xuống sàn và liên tục đánh đập nó.

Con mèo hoảng sợ, vùng vẫy điên cuồng, nhưng không thoát ra được.

Bỗng nhiên, một con ch.ó Golden lớn từ ban công lao tới, đ.â.m sầm vào người Ngải Đồng, khiến cô ta lảo đảo, buộc phải buông tay.

Con mèo bông lập tức chạy trốn, sợ hãi chui vào sau ghế sofa, co rúm người lại.

Ngải Đồng tức giận, tiện tay cầm lấy cây gậy bóng chày bên cạnh, không chút do dự giáng mạnh xuống đầu con Golden.

"Rầm!"

Tiếng gậy va chạm vang lên, con Golden đau đớn tru lên một tiếng thảm thiết rồi ngã gục xuống đất, nằm im không nhúc nhích. Nhưng Ngải Đồng vẫn chưa hả giận.

Cô ta vung gậy đánh thêm hai cú nữa, rồi lại giơ chân đá liên tiếp vào thân con chó. Mãi đến khi đã phát tiết đủ, cô ta mới ném cây gậy qua một bên, chửi bới vài câu rồi đi thẳng vào phòng rửa tay.

Lúc này, từ sau ghế sofa, một bóng nhỏ lặng lẽ thò đầu ra. Đó là một con mèo bông, hai mắt tròn xoe tràn đầy sợ hãi.

Nó cẩn thận quan sát xung quanh, thấy Ngải Đồng đã rời đi mới rón rén bò lại gần con Golden. Cái đuôi nhỏ cụp xuống đầy căng thẳng, nhưng nó vẫn chầm chậm trèo lên người con Golden, rúc vào lòng nó rồi bắt đầu l.i.ế.m lông cho bạn mình.

Trong đoạn video được đăng tải, con Golden nằm bất động trên sàn nhà, xung quanh là vết m.á.u mờ mờ...

Khi video vừa xuất hiện, lập tức bùng nổ trên mạng. Ngải Đồng bị cư dân mạng mắng chửi thậm tệ, nhanh chóng lên thẳng hot search. Gia thế của cô ta bị đào bới, cả ảnh trước khi phẫu thuật thẩm mỹ cũng bị lôi ra chế giễu.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 146: Chương 146


Dưới bài đăng, blogger đăng tải video đã ghim một tin nhắn:

"Mọi người không cần lo lắng. Hiện tại cả hai bé thú cưng đều đã được cứu ra và đang điều trị tại bệnh viện thú y. Bé mèo có dấu hiệu căng thẳng nghiêm trọng, còn bé Golden bị chấn thương đầu, hiện đang được phẫu thuật. May mắn là đã có người tốt bụng đứng ra thanh toán toàn bộ chi phí điều trị. Về tình trạng sau này của hai bé, tôi sẽ tiếp tục theo dõi và cập nhật thông tin cho mọi người."

Bên dưới bài đăng, ngoài vô số lời mắng chửi Ngải Đồng, còn có nhiều bình luận bày tỏ sự biết ơn đến "người tốt bụng" đã bỏ tiền cứu giúp hai con vật đáng thương.

"Thật mong con hot girl mạng này cũng bị đập đầu như vậy! Không bằng cầm thú! Ngược đãi động vật như thế, tâm lý đúng là b**n th**!"

"Mấy đứa hot girl mạng đúng là chẳng đứa nào ra hồn! Cô ta trước khi phẫu thuật xấu đến mức cha mẹ chắc cũng không muốn nhìn!"

"Qaq Lầu trên nói vậy là không đúng đâu! Không thể vơ đũa cả nắm, hot girl nhà tôi dễ thương lắm mà!"

Ngồi xem những cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng, Oanh Oanh đoán ngay ra người đứng sau xử lý hậu quả vụ việc này chính là Phong Tranh. Cô ấy rất có thể cũng là người đã bỏ tiền viện phí.

Cô lập tức gọi điện cho Phong Tranh. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

Giọng Phong Tranh đầy nghiêm túc: "Tớ đang liên hệ với bệnh viện thú y tốt nhất thành phố Ninh Bắc. Con Golden bị thương khá nặng, bác sĩ phải mổ mở hộp sọ để lấy m.á.u tụ. Nhưng may mắn là tình trạng của nó không quá tệ, bác sĩ nói khả năng cứu sống khá cao."

Oanh Oanh khẽ thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi." Sau đó cô cúp máy.

Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Phong Tranh lại chủ động gọi đến báo tin: "Ca phẫu thuật của con Golden rất thành công. Bây giờ nó chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là sẽ khỏe lại. Tớ dự định sau khi nó xuất viện sẽ tạm thời đưa cả hai bé về biệt thự, tìm người chăm sóc chúng trước, rồi sau đó kiếm chủ mới phù hợp."

Oanh Oanh mỉm cười, "Được thôi, nếu cần giúp gì cứ nói với em."

Vụ việc này vẫn tiếp tục bị đào bới trên mạng trong nhiều ngày. Dù Ngải Đồng đã vội vàng lên mạng xin lỗi, nói rằng mình chỉ vì tâm trạng không tốt nên vô tình làm vậy, sau này sẽ thay đổi, nhưng chẳng ai tin cô ta.

Cư dân mạng tiếp tục công kích, thậm chí có người còn tìm ra tiệm dưỡng sinh mà Ngải Đồng từng mở, nằm trên tầng bảy trung tâm thương mại Trung Hoàn.

Thế nhưng ngay lập tức có một bình luận phản bác:

"Đừng tung tin sai sự thật! Đúng là trước đây tiệm dưỡng sinh này của Ngải Đồng, nhưng mấy ngày trước đã sang nhượng lại rồi. Nghe chị em tôi nói, bà chủ mới có thể xem bói, còn nhìn ra trên người Ngải Đồng có oán khí vong linh. Sau đó có người gọi cho hội bảo vệ động vật, báo cảnh sát, nhờ vậy mới cứu được hai bé thú cưng! Thế nên mọi người đừng kéo đến làm phiền bà chủ mới nữa!"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 147: Chương 147


"Mấy chuyện này có thể nhìn ra từ tướng mạo á? Nói khoác phải không?"

"Chắc chắn là giả! Có phải không muốn để mọi người đến tiệm dưỡng sinh của Ngải Đồng gây rối nên bịa chuyện không?"

"Tôi không biết chuyện xem tướng, nhưng hôm nay đi ngang qua đó, hình như tiệm dưỡng sinh đó đã dỡ biển hiệu rồi. Mặt tiền đang sửa sang lại."

"Mọi người đừng xem thường mấy chuyện kỳ quái! Tôi nói thật nhé, hồi nhỏ tôi từng gặp ma! Lúc đó nhà tôi ở nông thôn, tối đi học về trời đã khuya, đang đi trên bờ ruộng thì thấy phía trước có một cô gái mặc áo trắng..."

"Hồi nhỏ tôi cũng gặp..."

Chủ đề câu chuyện nhanh chóng bị kéo sang hướng khác.

Mấy ngày trôi qua, độ hot của vụ việc cũng dần hạ nhiệt. Lúc này, Oanh Oanh mới biết Phong Tranh đã trả tiền cho Ngải Đồng theo giá thị trường để lấy lại tiệm. Sau đó, cô ấy còn tạm thời đưa hai con thú cưng về nhà chăm sóc.

Dạo này Oanh Oanh khá bận rộn. Cô vừa phải chăm sóc Thi Li Uyển, vừa tranh thủ tu luyện, lại còn giám sát tiến độ sửa chữa của tiệm dưỡng sinh.

Phần nội thất bên trong không cần sửa đổi nhiều, nhưng biển hiệu và toàn bộ thiết kế mặt tiền thì phải thay đổi hoàn toàn.

Đến khi mọi việc hoàn tất, đã là cuối tháng Bảy. Trong suốt tháng này, Trần Nghĩa Xương và Dư Hồng Vân không hề đến quấy rầy ba mẹ con họ.

Sau khi sửa xong tiệm dưỡng sinh Hồng Liên, Oanh Oanh đích thân đến đó một chuyến.

Cô đặt tám lá bùa tụ linh vào tám mắt trận, rồi lấy một bông hoa Hồng Liên từ ao Hồng Liên trong động phủ, đặt vào mắt trận thứ chín của tiệm.

Mắt trận thứ chín nằm trong một cái ao nhỏ ở phòng tiếp khách. Ao nước có một hòn non bộ nhỏ, sử dụng thiết bị tuần hoàn để tạo dòng thác chảy liên tục.

Trước đó trong ao có trồng vài lá sen, nhưng đã sớm héo úa và được dọn sạch.

Bây giờ, hoa Hồng Liên từ động phủ được trồng vào giữa ao. Để tạo cảnh quan đẹp hơn, Oanh Oanh còn cẩn thận chuyển thêm vài khóm lá sen từ ao Hồng Liên đến đây.

Lá sen xanh biếc trải rộng mặt nước, những cánh hoa Hồng Liên xếp chồng lên nhau, sắc đỏ yêu dị, rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Tiệm dưỡng sinh Hồng Liên rộng 388 mét vuông, bên trong có tổng cộng mười lăm phòng dành cho khách massage, xông hương, spa thư giãn.

Bố cục cụ thể như sau:

Một phòng bốn người

Một phòng ba người

Hai phòng đôi

Còn lại đều là phòng đơn

Phía sau có một phòng nhỏ dành cho nhân viên nghỉ ngơi

Mặc dù bố cục không quá rộng rãi, nhưng tiệm được trang trí theo phong cách cổ điển, tạo nên một không gian yên tĩnh, thư thái.

Để tăng thêm sinh khí, Oanh Oanh đặt một chậu hoa hồng đỏ trong mỗi phòng.

Những bông hồng này đều đến từ động phủ của cô. Hạt giống được trồng hơn một tháng trước, bây giờ đã phát triển mạnh mẽ và nở rộ.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 148: Chương 148


Hoa hồng đỏ được trồng trong chậu treo, những dây leo rủ xuống, được móc cố định vào góc phòng, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng.

Không chỉ ở tiệm, mà trên ban công nhà Oanh Oanh cũng treo rất nhiều chậu hoa hồng, khiến cả căn nhà tràn ngập hương thơm nhàn nhạt và linh khí ấm áp.

Sau khi kiểm tra kỹ càng lần cuối, Oanh Oanh chọn một ngày lành để khai trương. Hai ngày nữa, tiệm sẽ chính thức mở cửa đón khách.

Hoàn thành những khâu trang trí cuối cùng, Oanh Oanh hài lòng trở về nhà.

Về phía Thi Việt, cậu vẫn bận rộn với công việc làm thêm.

Ban ngày, cậu đi phát tờ rơi. Sau đó, cậu nhận thêm một công việc gia sư cho một học sinh tiểu học, mỗi ngày dạy kèm ba tiếng, từ hai giờ chiều đến năm giờ chiều.

Năm giờ, cậu về nhà ăn cơm. Ăn xong lại đến quán bar Lang Kiều.

Thực ra, Thi Việt vẫn chưa đủ tuổi lao động chính thức, nên cậu không thể tìm được quá nhiều công việc làm thêm.

Công việc hát ở quán bar Lang Kiều cũng không phải chính thức. Mỗi lần cậu biểu diễn, anh Lộ—quản lý ở đó—đều âm thầm đưa tiền cho cậu.

Gần đây, mỗi lần đến quán bar Lang Kiều gặp Thiệu Lộ, Thi Việt đều cảm thấy có gì đó không ổn.

Hôm nay cũng vậy, sắc mặt Thiệu Lộ trông tệ đến mức Thi Việt không nhịn được mà hỏi:

"Anh Lộ, anh không sao chứ? Trông anh như thiếu ngủ cả tuần rồi ấy."

Thiệu Lộ vừa ngáp vừa xua tay:

"Không sao đâu, dạo này chỉ là... không ngủ được. Cứ bị ác mộng liên tục."

Hắn dừng một chút, nhíu mày khó chịu:

"Chết tiệt, suốt ngày mơ thấy một người phụ nữ cười với tôi. Mà không phải kiểu cười bình thường đâu, nó cứ khiến tôi rợn cả người."

Nghe vậy, Thi Việt bỗng im lặng. Cậu không biết nghĩ đến điều gì, nhưng sau một lúc, vẫn không nhịn được nói:

"Anh Lộ, hay là anh đi xem bói thử đi?"

Trước đây, cậu không tin mấy chuyện này. Nhưng sau vụ đôi vợ chồng ở căn nhà đối diện... Mỗi lần họ gặp cậu đều khách sáo một cách kỳ lạ.

Thi Việt nghĩ, chắc chắn là do chị gái cậu suốt ngày thần thần bí bí, đến cả mình cũng bị ảnh hưởng mất rồi.

Thiệu Lộ lại ngáp, vỗ vai Thi Việt cười:

"Chúng ta là thanh niên thế hệ mới, không thể mê tín như vậy được. Tôi thực sự không sao đâu, cậu đừng lo lắng nữa."

Nhưng Thi Việt vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Hôm sau, sau khi dạy kèm học sinh xong, cậu về nhà ăn tối, chuẩn bị đến quán bar như thường lệ. Nhưng trước khi đi, cậu không nhịn được mà tìm Oanh Oanh.

"Chị, em có chuyện muốn hỏi."

Oanh Oanh đặt đũa xuống, nhìn cậu:

"Chuyện gì?"

Thi Việt liếc nhìn xung quanh, rồi mới nhỏ giọng nói:

"Ông chủ quán bar của em dạo này trông rất kỳ lạ. Một tháng nay anh ấy liên tục kêu không ngủ được, lúc nào cũng ngáp ngắn ngáp dài. Hai ngày nay sắc mặt anh ấy càng lúc càng tệ, trắng bệch không có chút máu, môi thì hơi tím."
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 149: Chương 149


Cậu dừng một chút, rồi dè dặt hỏi:

"Chị ơi, anh ấy bị bệnh hay là... gặp phải chuyện gì không bình thường?"

Oanh Oanh im lặng suy nghĩ. Một lát sau, cô gật đầu:

"Tối nay chị đi cùng em đến quán bar xem thử."

"Được!" Thi Việt thở phào, cũng không từ chối. Anh Lộ đối xử với cậu rất tốt, cậu thực sự không muốn anh ấy gặp chuyện không hay.

Trước khi đi, Oanh Oanh vào phòng nói với Thi Li Uyển một tiếng, sau đó cùng Thi Việt đến quán bar Lang Kiều.

Lúc họ đến nơi thì mới khoảng bảy giờ tối.

Quán bar Lang Kiều không giống những quán bar ồn ào khác. Ở đây không có nhạc rock điên cuồng, không có tiếng hò hét, chỉ có một không gian thanh lịch, nơi những người trẻ tuổi tụ tập để uống rượu và trò chuyện nhẹ nhàng.

Sau quầy bar, Thiệu Lộ ngồi đó với vẻ mặt uể oải. Hắn đang chống cằm, mắt lờ đờ buồn ngủ, nhưng khi ngẩng đầu lên, liền thấy Thi Việt dẫn theo một cô gái đặc biệt xinh đẹp bước vào.

Hắn ngay lập tức bật dậy, cười trêu chọc:

"Việt Việt, cậu còn dẫn cả bạn gái đến đây cơ à?"

Thi Việt bất lực đỡ trán:

"Anh Lộ, đây là chị gái em. Chị gái sinh đôi."

Thiệu Lộ "ồ" một tiếng đầy ngạc nhiên.

Hắn nhớ rõ trước đây Thi Việt từng nói cậu ta lớn lên trong một gia đình cô nhi quả mẫu. Sao bây giờ lại có chị gái sinh đôi?

Thiệu Lộ quan sát kỹ Oanh Oanh, không nhịn được lè lưỡi.

Cô gái này thật sự quá đẹp!

Không phải kiểu xinh đẹp sắc sảo thường thấy, mà là một vẻ đẹp trong veo, cuốn hút đến kỳ lạ. Đặc biệt là đôi mắt cô ấy, long lanh như có thể nhìn thấu lòng người.

Bên kia, Oanh Oanh cũng lặng lẽ quan sát chàng trai trước mặt.

Khoảng hơn hai mươi tuổi, lông mày rậm, đôi mắt to, mang nét đẹp nam tính rắn rỏi, không giống với kiểu mỹ nam ẻo lả đang thịnh hành bây giờ. Tướng mạo hắn khá tốt, trông có chính khí, tính cách chắc cũng cởi mở nhiệt tình.

Nhìn kỹ hơn, có thể thấy điều kiện gia đình của hắn hẳn cũng không tệ.

Nhưng điều làm Oanh Oanh chú ý nhất chính là... toàn thân hắn bị bao phủ bởi một luồng âm khí dày đặc!

Không chỉ vậy, nguyên khí trong cơ thể hắn cũng bị tổn hao nghiêm trọng, khiến sắc mặt hắn tái nhợt, môi thâm tím như người bị bệnh nặng.

Thiệu Lộ lúc này đã kéo Thi Việt sang một góc, nhỏ giọng hỏi:

"Việt Việt, cậu đưa chị gái đến đây làm gì thế? Tôi sẽ không để cô ấy uống rượu đâu."

"Không phải đến uống rượu..." Thi Việt do dự một lát, không biết nên mở lời thế nào.

Nhưng chưa kịp nói gì, Oanh Oanh đã lên tiếng:

"Việt Việt, để chị nói chuyện với ông chủ của các em."
 
Back
Top Bottom