Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 170: Chương 170


Giả Thiến bên kia điện thoại sửng sốt:

"Oanh Oanh, con mở cửa hàng gì vậy? Có dễ làm ăn không? Mợ... mợ sợ mình không làm được."

Bà ấy vốn chỉ làm công việc lao động phổ thông, chưa từng quản lý cửa hàng bao giờ.

Oanh Oanh kiên nhẫn nói:

"Mợ đừng lo, công việc này không khó đâu. Hơn nữa, lương hai vạn cũng không phải cao, mỗi ngày làm khoảng mười một, mười hai tiếng, nhưng sẽ nhẹ nhàng hơn công việc hiện tại rất nhiều."

Giả Thiến ngây người một lúc lâu:

"Hai vạn? Cái này... cái này cao quá!"

Công việc bà ấy đang làm vô cùng vất vả, mỗi ngày phải làm quần quật mới kiếm được bốn, năm ngàn. So với lời đề nghị của Oanh Oanh, đúng là chênh lệch quá lớn.

"Mợ à, chúng ta gặp nhau ở cửa hàng đi, con sẽ nói rõ hơn."

Dù trong lòng vẫn còn do dự, nhưng cuối cùng Giả Thiến vẫn đồng ý đến gặp Oanh Oanh.

Đến Viện dưỡng sinh, nhìn thấy không gian được trang trí tao nhã, bà ấy càng cảm thấy lo lắng.

Bà ấy vốn xuất thân bình dân, chưa từng tiếp xúc với những nơi cao cấp như thế này, liệu có phù hợp không?

Nhưng Oanh Oanh không hề bận tâm đến điều đó. Chỉ cần mợ ở đây một tháng, làn da và tinh thần chắc chắn sẽ thay đổi, lúc đó bà ấy sẽ tự tin hơn.

Sau khi nghe Oanh Oanh kiên nhẫn phân tích và giải thích, cuối cùng Giả Thiến cũng đồng ý.

Công việc hiện tại quá vất vả, tiền lương lại thấp, bà ấy cũng nên nghĩ cho tương lai của hai đứa con mình.

Sau khi quyết định nghỉ việc, Giả Thiến nhanh chóng hoàn thành thủ tục. Thực ra, hợp đồng lao động của bà ấy còn chưa ký, chỉ là một công nhân tạm thời nên quá trình xử lý rất đơn giản.

Ngày hôm sau, bà bắt đầu theo Oanh Oanh học cách quản lý cửa hàng.

Giả Thiến là người rất cầu tiến. Ban ngày bà theo Oanh Oanh học hỏi từng chút một, buổi tối về nhà vẫn tiếp tục đọc sách để nâng cao hiểu biết.

Chồng bà, Thi Vĩnh Huy, cùng hai con trai đều rất ủng hộ. Họ vui mừng khi thấy bà có cơ hội học thêm nhiều điều mới mẻ.

Còn nửa tháng nữa là Oanh Oanh nhập học. Trong khoảng thời gian này, cô gần như dành toàn bộ thời gian ở cửa hàng, bận rộn hướng dẫn mợ cách quản lý mọi thứ.

May mắn thay, Giả Thiến tiếp thu rất nhanh. Chỉ sau nửa tháng, bà đã gần như thành thạo mọi công việc trong cửa hàng. Bà cũng thay đổi bản thân, mua thêm vài bộ đồ công sở, học cách trang điểm nhẹ nhàng. Điều khiến bà bất ngờ nhất là làn da của mình trở nên đẹp hơn rất nhiều sau thời gian ở Viện dưỡng sinh. Một lớp trang điểm đơn giản thôi cũng đã khiến khí chất của bà nâng lên đáng kể.

Sau hơn nửa tháng, Oanh Oanh có thể yên tâm để mợ tự quản lý cửa hàng, bản thân cô cũng chuẩn bị quay lại việc học.

Không chỉ vậy, lượng khách của Viện dưỡng sinh cũng tăng lên đáng kể.

Tất cả đều nhờ vào vòng tròn bạn bè của Phong Tranh.

Phong Tranh và nhóm bạn của cô ấy gần như ngày nào cũng đến. Họ đến không chỉ để làm đẹp, mà còn để tận hưởng sự thư giãn. Một tách trà hoa hồng, một buổi massage nhẹ nhàng, ngồi tán gẫu với nhau, rồi đắp mặt nạ ngủ trong hai đến ba tiếng.

Chỉ trong nửa tháng, sự thay đổi trên gương mặt họ là điều ai cũng có thể nhìn thấy.

Sắc mặt hồng hào hơn, quầng thâm dưới mắt biến mất, các vết thâm nám trên da cũng mờ đi rõ rệt.

Thậm chí, những cơn đau lưng, mỏi vai mà trước đây họ thường than phiền cũng không còn nữa.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 171: Chương 171


Cùng lúc đó, việc học của Oanh Oanh và Thi Việt cũng sắp bắt đầu.

Cuối tháng 8, Thi Việt đã đăng ký nhập học tại trường Trung học số 1 Ninh Bắc – ngôi trường công lập trọng điểm của thành phố. Nhờ đạt thủ khoa kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10, cậu được miễn toàn bộ học phí và các khoản phí khác. Cậu đã đến trường báo danh trước.

Về phần Oanh Oanh, cô cũng nhận được giấy báo nhập học từ trường Trung học Tiệp An. Dĩ nhiên, để vào được ngôi trường này, cô không thể không nhờ đến sự giúp đỡ của Viên Thành Quân.

Ngày 1 tháng 9 khai giảng, hai chị em đều quyết định không ở lại ký túc xá của trường. Ở nhà còn có Thi Li Uyển, họ không yên tâm để mẹ ở một mình.

Trường Trung học số 1 Ninh Bắc cách nhà khoảng nửa tiếng đi tàu điện ngầm.

Còn Tiệp An thì xa hơn một chút, mất khoảng một tiếng đi tàu. Nhưng với Oanh Oanh, điều đó không thành vấn đề. Cô có thể tận dụng hai tiếng di chuyển mỗi ngày để tu luyện.



Sáng sớm ngày 1 tháng 9, Oanh Oanh thức dậy, thay đồng phục của trường Trung học Tiệp An.

Đồng phục gồm một chiếc áo sơ mi ngắn tay cổ tròn màu trắng, kết hợp với váy xếp ly bằng cotton nguyên chất màu đen dài quá đầu gối.

Nhìn mình trong gương, Oanh Oanh có chút không quen. Từ khi đến thế giới này, cô luôn mặc đồ dài tay dù là mùa hè. Nhưng giờ đây, đã là học sinh trung học, cô buộc phải tuân theo quy định của trường.

Cô mang tất ngắn, đi giày thể thao màu trắng, mái tóc dài đen nhánh được buộc lên thành đuôi ngựa đơn giản.

Cô gái trong gương cao ráo, vóc dáng cân đối, làn da trắng mịn như ngọc, đôi mắt trong veo.

Xách cặp sách, Oanh Oanh đi vào phòng, nhìn mẹ, nhẹ giọng nói:

"Mẹ, con đi đây. Trong tủ lạnh có hộp cơm, buổi trưa mẹ chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm nóng là ăn được. Tối con và Việt Việt sẽ về."

Thi Li Uyển ngước mắt nhìn con gái, trong mắt lộ vẻ dịu dàng:

"Được rồi, con đi học ngoan nhé."

Nhờ hai tháng qua đều ăn rau có linh khí, sức khỏe của bà đã cải thiện đáng kể. Thời gian tỉnh táo trong ngày cũng dài hơn, nên tự hâm nóng cơm không còn là vấn đề.

Nhìn theo bóng lưng con gái, Thi Li Uyển nhẹ nhàng thở ra.

Con bé đã trưởng thành thật rồi.

Trên người Oanh Oanh có mang theo một lá bùa đặc biệt, trong đó nhỏ một giọt m.á.u của mẹ cô – Thi Li Uyển.

Chỉ cần Thi Li Uyển gặp bất trắc, lá bùa sẽ lập tức nóng lên, báo hiệu cho cô biết.

Hôm nay là ngày khai giảng, theo quy định, trường trung học phổ thông Tiệp An bắt đầu giờ tự học buổi sáng lúc bảy giờ rưỡi, nhưng học sinh mới chỉ cần đến báo danh trước mười giờ là được.

Oanh Oanh chọn đi tàu điện ngầm đến trường. Khi cô bước xuống trạm gần cổng trường, từ xa đã thấy rất nhiều học sinh lục tục đi vào.

Vừa đi đến cổng, cô đã nhận ra có không ít ánh mắt đang hướng về phía mình.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 172: Chương 172


Trường Tiệp An không thiếu nữ sinh xinh đẹp, nhưng người có khí chất đặc biệt như cô lại vô cùng hiếm. Không trang điểm, làn da trắng nõn, vẻ đẹp tinh khôi tựa như tiên nữ, khiến người ta không khỏi ngoái đầu nhìn lại.

Một số nam sinh tụ tập gần cổng, ánh mắt không che giấu sự kinh ngạc. Cuối cùng, có hai người lấy dũng khí bước lên, cười nói:

"Đàn em là học sinh lớp 10 mới phải không? Trước đây bọn anh chưa từng thấy em."

Oanh Oanh ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt mang theo chút ngây thơ.

Cô không phải đang đối phó với tà ma, khi gặp những người không đáng ghét, tính cách cô vốn dịu dàng, lại có chút dễ lừa gạt.

Nam sinh lập tức vui vẻ hơn:

"Vậy đàn em tên gì? Bọn anh dẫn em vào làm thủ tục nhé?"

Oanh Oanh đang định trả lời thì từ xa có một nam sinh cao gầy chạy tới, giọng gọi đầy chắc chắn:

"Oanh Oanh."

Hai nam sinh trước đó nghe thấy giọng nói này liền khựng lại, vô thức quay sang nhìn.

Người vừa gọi không ai khác chính là Viên Chu – con trai của Viên Thành Quân, và đi cùng cậu ta là Đào Lâm – con trai của Đào Hải Diệp.

Hai người này không phải tự nhiên mà lại tôn trọng Oanh Oanh đến vậy. Trước đó, họ chính mắt chứng kiến bản lĩnh thực sự của cô. Hơn nữa, sáng nay trước khi đến trường, cha họ đã căn dặn rất kỹ:

"Hai đứa nhớ chăm sóc Oanh Oanh cho tốt! Không được để ai bắt nạt con bé, cũng không được để lũ nam sinh lêu lổng để ý đến nó."

Mặc dù Viên Chu và Đào Lâm đều cảm thấy cha mình có chút lo xa – trong trường này có ai đủ gan dạ để bắt nạt Oanh Oanh chứ? Nhưng họ vẫn ngoan ngoãn nghe lời, sáng sớm đã đến trường để đợi cô, tiện thể giúp cô làm thủ tục nhập học.

Hai nam sinh đang nói chuyện với Oanh Oanh trước đó nhìn thấy Viên Chu và Đào Lâm thì tỏ ra ngạc nhiên, lớn giọng trêu ghẹo:

"Ê, Viên Chu, Đào Lâm! Hai người làm gì vậy? Còn muốn cướp đàn em sao? Bọn tôi chỉ dẫn đàn em đi làm thủ tục thôi, đâu có ăn thịt người ta đâu."

Viên Chu và Đào Lâm liếc nhìn họ một cái, vẻ mặt khó tả, nhưng cũng không buồn giải thích.

Không chần chừ, họ trực tiếp dẫn Oanh Oanh đi làm thủ tục nhập học.

Việc đăng ký diễn ra suôn sẻ, rất nhanh đã xong. Sau đó, Viên Chu và Đào Lâm tiếp tục dẫn cô đến tòa nhà dạy học, đưa cô tới lớp 10A8.

Trước khi rời đi, Đào Lâm dặn dò:

"Oanh Oanh, tôi và Viên Chu học lớp 11A1. Nếu có chuyện gì, cứ đến tìm chúng tôi hoặc nhắn tin cũng được."

Hai người đã thêm cô vào danh sách bạn bè trên điện thoại.

Oanh Oanh gật đầu, trong lòng chợt nhớ đến một người – Thẩm Dư Huề.

Anh năm nay đã lên lớp 12 rồi, không biết hôm nay có đi học không? Anh có học cùng dãy nhà với họ không?

Cô định hỏi Viên Chu và Đào Lâm về Thẩm Dư Huề, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.

Lần trước gặp anh, thái độ anh quá lạnh nhạt. Nếu cứ chạy theo anh như vậy cũng không phải cách hay. Trước hết, cô phải tìm được phương pháp giúp anh đổi mệnh, sau đó mới có thể đường hoàng báo đáp anh.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 173: Chương 173


Sau khi đưa Oanh Oanh đến lớp, Viên Chu và Đào Lâm cũng trở về lớp 11A1. Trên đường đi, cả hai đều trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng, Đào Lâm cười khẽ, chậm rãi nói:

"Viên Chu, cậu nói xem, một người như vậy mà vào học, sau này trường mình có phải sẽ rất thú vị không?"

"Có lẽ vậy."

Viên Chu đứng yên, ánh mắt chậm rãi quét qua tòa nhà dạy học của khối 12.

Cậu đã biết thân thế của Oanh Oanh từ miệng cha mình. Nhưng khi xem học bạ nhập học của cô, cái tên được ghi lại vẫn là "Thi Oanh Oanh". Điều này có nghĩa là cô đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần.

Hơn nữa, năm nay Trần Linh Bảo cũng lên lớp 12. Bạn bè của cô ta có vẻ không ít, điều này khiến Viên Chu có chút đăm chiêu. Cậu còn nghe cha nói rằng Trần Linh Bảo đã ra nước ngoài để phẫu thuật, hiện tại đang trong thời gian dưỡng bệnh.



Oanh Oanh vào lớp, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống. Cô tò mò quan sát xung quanh, trong lòng có chút mới lạ.

Kiếp trước, cô chưa từng được đến trường nữ sinh.

Nhà họ Trần trước đây có hai tiểu thư đích nữ, bọn họ mới có tư cách mời thầy giáo riêng về dạy. Những thứ nữ như cô, nếu muốn học chữ, chỉ có thể tranh thủ nghe ké.

Lớp 10 là năm đầu tiên của bậc trung học phổ thông, tất cả đều là học sinh mới nhập học, ai cũng xa lạ với nhau.

Bạn cùng bàn của Oanh Oanh là một cô gái tóc ngắn, có vẻ rất sôi nổi và hào sảng. Khi nhìn thấy cô, ánh mắt cô gái đó sáng lên, lập tức cười tít mắt, vui vẻ đến mức mắt híp lại thành hai đường cong:

"Tiên nữ nhỏ, chào cậu! Tớ tên là Vệ Phồn. Cậu tên gì vậy?"

Oanh Oanh hơi bất lực trước cách gọi này, nhưng vẫn lịch sự đáp:

"Tớ là Thi Oanh Oanh, cậu cứ gọi tớ là Oanh Oanh cũng được."

Giọng nói mềm mại của cô càng khiến Vệ Phồn thêm thích thú. Cô bạn ríu rít trò chuyện không ngừng:

"Nhà tớ xa lắm, sau này phải ở lại ký túc xá... Cậu có ở lại không?"

Oanh Oanh lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:

"Không, tớ về nhà."

Vệ Phồn tỏ vẻ tiếc nuối nhưng cũng không ép buộc. Hai người cứ thế trò chuyện, dần dần trở nên thân thiện hơn.

Cùng lúc đó, ở một bệnh viện cao cấp tại nước ngoài, Trần Linh Bảo đang nằm trên giường bệnh.

Một tháng rưỡi trước, cô ta đã trải qua ca phẫu thuật thay thận.

Dư Hồng Vân nói với cô ta rằng Oanh Oanh không chịu hiến thận, vì vậy bọn họ không còn cách nào khác, đành phải tìm một nguồn thận khác để thay thế.

Với thế lực và tài chính của Trần Nghĩa Xương cùng Dư Hồng Vân, việc tìm nguồn thận phù hợp không phải là điều khó khăn.

Thế nhưng, trước khi phẫu thuật, bác sĩ đã cảnh báo hai mẹ con:

"Bệnh thận của cô Trần hơi đặc biệt, thận cấy ghép rất dễ bị đào thải. Kể cả trong trường hợp thuận lợi, quả thận mới cũng chỉ có thể duy trì được hai đến ba năm. Nếu cứ liên tục thay thận, cơ thể bệnh nhân sẽ nhanh chóng suy kiệt."
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 174: Chương 174


Nhưng tình trạng bệnh của Trần Linh Bảo không cho phép chờ đợi thêm. Không còn sự lựa chọn nào khác, cô ta buộc phải tiến hành phẫu thuật.

May mắn thay, ca phẫu thuật thành công.

Sau khi thay thận, cơ thể cô ta không xuất hiện phản ứng đào thải.

Nhưng nỗi căm hận trong lòng cô ta đối với Oanh Oanh lại càng sâu hơn.

Chỉ còn một tháng nữa là cô ta có thể xuất viện về nước.

Cầm điện thoại trên tay, Trần Linh Bảo mở nhóm chat riêng của mình. Ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình, gửi tin nhắn:

"Lộ Vi, Anna, các cậu nhất định phải giúp tớ. Hôm nay con nhỏ đó cũng nhập học ở trường Tiệp An rồi. Tớ gửi ảnh cho các cậu, sau này gặp nó thì nhớ dạy dỗ nó giúp tớ."

Lộ Vi và Tiền Anna đều là bạn thân nhất của Trần Linh Bảo. Đối với bọn họ, lời nhờ vả của cô ta chính là mệnh lệnh.

"Yên tâm đi, cậu cứ dưỡng bệnh cho tốt, đợi ngày quay lại trường!"

"Đúng vậy! Chuyện này cứ giao cho bọn tớ, đảm bảo nó không có ngày nào sống yên ổn!"

Nhìn những tin nhắn hiện lên trên màn hình, Trần Linh Bảo mím môi, ánh mắt tràn đầy sự độc ác và căm hận.

Cô ta tuyệt đối không để Oanh Oanh sống tốt hơn mình!

Oanh Oanh khá thích việc học, đối với cô, có thể tiếp thu kiến thức luôn là một điều tốt.

Hơn nữa, cô chưa từng trải qua cuộc sống học đường thực sự, vì vậy cô càng trân trọng quãng thời gian này hơn bất cứ ai.

Trước đây, cô đã tự ôn lại toàn bộ kiến thức cấp hai, nên bây giờ dù là bài học nào, cô đều có thể hiểu ngay lập tức, thậm chí thấy chúng vô cùng đơn giản. Nhờ quá trình tu luyện, ngũ giác của cô nhạy bén hơn người thường rất nhiều, những kiến thức này đối với cô chẳng khác nào trò trẻ con.

Buổi học trôi qua nhanh chóng. Khi hết tiết, Oanh Oanh cùng bạn cùng bàn – một cô gái hoạt bát, hào sảng tên Vệ Phồn – rủ nhau đi vệ sinh.

Hai người vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì phát hiện cửa đã bị đóng lại, trước cửa còn có mấy nữ sinh lớp trên đứng chặn. Bọn họ khoanh tay, ánh mắt không mấy thân thiện.

Oanh Oanh hơi nhướng mày.

Ôi chao, ngày đầu tiên đến trường mà đã bị chặn đường rồi sao?

Vệ Phồn rõ ràng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoang mang hỏi:

"Các người làm gì vậy? Sao lại chặn chúng tôi?"

Một nữ sinh lên tiếng, giọng điệu thờ ơ:

"Không liên quan đến cô, ngoan ngoãn ở trong này đi. Lát nữa bọn tôi sẽ thả cô ra, nhưng sau khi ra ngoài, tốt nhất là đừng nhiều lời, nếu không sẽ có chuyện đấy."

Vệ Phồn trợn tròn mắt, lúc này mới nhận ra vấn đề:

"Các người muốn bắt nạt Oanh Oanh sao? Không phải chứ? Mới khai giảng mà đã có người bắt đầu gây sự rồi à?"

Cô nàng cao ráo, cao hơn Oanh Oanh nửa cái đầu, theo phản xạ lập tức đứng chắn phía trước che chở cho cô.

"Các người mau mở cửa nhà vệ sinh ra! Nếu không, tôi sẽ báo thầy cô đấy!"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 175: Chương 175


Nghe vậy, một nữ sinh tóc dài đứng đầu – Lưu Lộ Vi – khẽ cười khẩy:

"Thật là trẻ con, động tí là dọa báo thầy cô? Cô tránh ra đi, chuyện này không liên quan đến cô. Hôm nay chúng tôi chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học. Hơn nữa, đây không phải là bắt nạt, mà là thay trời hành đạo."

Vệ Phồn há hốc miệng, ánh mắt kiểu: "Cô ta đang nói cái quái gì vậy?"

Lúc này, Oanh Oanh nhẹ giọng lên tiếng:

"Là Trần Linh Bảo bảo các cô đến đây sao?"

Lưu Lộ Vi hừ lạnh, vẻ mặt đầy khinh thường:

"Xem ra cô cũng biết nguyên nhân rồi, có phải chột dạ không? Cô nói xem, sao cô lại có thể nhẫn tâm như vậy? Ngay cả chị gái ruột cũng không chịu cứu."

Nghe vậy, khóe môi Oanh Oanh cong lên, nhưng nụ cười không hề có ý cười.

"Thích làm người tốt đến vậy sao? Vậy sao các cô không tự đi hiến thận đi? Biết đâu lại trùng khớp. Dù sao cũng là cứu một mạng người, công đức còn lớn hơn xây bảy tòa tháp đấy."

Lời vừa thốt ra, Vệ Phồn nghe mà ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu mọi người đang nói chuyện gì.

Vài nữ sinh đối diện lập tức đỏ mặt vì tức giận.

Lưu Lộ Vi ra hiệu, hai nữ sinh đứng cạnh liền xông lên túm lấy Vệ Phồn, nhanh chóng áp cô ấy vào tường.

Sắc mặt Oanh Oanh đột nhiên trầm xuống, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn hẳn:

"Thả cô ấy ra!"

Vừa rồi cô còn là một cô gái ngoan ngoãn, dịu dàng, vậy mà chỉ trong chớp mắt, trên người cô đã tỏa ra hơi lạnh khiến người ta bất giác run rẩy.

Hai nữ sinh đang giữ Vệ Phồn bỗng giật mình, sắc mặt tái nhợt. Cổ tay họ xuất hiện cảm giác lạnh buốt đến thấu xương, giống như có thứ gì đó vô hình quấn lấy, khiến họ không thể chịu nổi, buộc phải buông tay, ôm lấy cơ thể mình mà run lẩy bẩy:

"Lạnh quá... lạnh quá..."

Lưu Lộ Vi nhíu chặt mày, không kiên nhẫn quát:

"Hai người làm gì vậy?"

Hai nữ sinh vẫn run rẩy, mặt mũi trắng bệch:

"Lộ Vi... bọn tớ... không biết nữa... lạnh quá!"

Lưu Lộ Vi càng cau mày chặt hơn, giọng đầy khó hiểu:

"Nói linh tinh gì vậy? Hôm nay trời nóng hơn ba mươi độ, lạnh ở đâu ra?"

Cô ta quay sang ra lệnh cho hai nữ sinh khác:

"Đưa hai người này vào nhà vệ sinh cho tôi."

Sau đó, cô ta nhìn Vệ Phồn, giọng nói đầy cảnh cáo:

"Còn cô, đừng trách tôi. Ai bảo cô lại đi chung với cô ta? Hôm nay chỉ là một bài học nhỏ thôi, sau này còn dài. Nếu cô không muốn bị liên lụy, tốt nhất nên tránh xa cô ta ra."

Vệ Phồn tức giận quát:

"Cô bị làm sao vậy!"

Lưu Lộ Vi hừ lạnh, ánh mắt đầy vẻ khinh thường:

"Ai bảo cô đi kết bạn với loại người như vậy? Vậy thì đừng trách chúng tôi!"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 176: Chương 176


Vừa dứt lời, cô ta quay đầu nhìn nhóm nữ sinh bên cạnh. Đám người kia hiểu ý, lập tức tiến về phía Oanh Oanh và Vệ Phồn.

Thế nhưng, khi họ chỉ mới đến gần một chút, cả nhóm đột nhiên run b.ắ.n lên. Một luồng hơi lạnh kỳ lạ len lỏi vào từng khớp xương, khiến họ không kìm được mà ôm lấy cánh tay, sắc mặt tái mét.

"Lộ Vi... tớ... tớ lạnh quá..." Một nữ sinh răng va vào nhau lập cập, môi trắng bệch.

Lưu Lộ Vi cau mày, khó chịu nói:

"Các người đừng đùa nữa!"

Nhưng những nữ sinh kia lúc này đều muốn khóc. Bọn họ thật sự không đùa! Cơn lạnh này giống như đột ngột từ giữa mùa hè bị ném thẳng vào giữa trời đông buốt giá. Lạnh đến thấu xương, như thể từ trong cơ thể có thứ gì đó đang rút cạn hơi ấm của họ.

Lưu Lộ Vi còn chưa kịp nổi giận, bỗng dưng cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc từ mi tâm xuống tứ chi, rồi lan tới từng ngóc ngách trong cơ thể.

"Sao... sao vậy... lạnh quá..."

Cô ta ôm chặt lấy người mình, cả người run cầm cập.

Thật sự là gặp quỷ rồi.

Vệ Phồn ngơ ngác nhìn đám người trước mặt, không hiểu sao mới vừa rồi còn hùng hổ mà bây giờ lại giống như bị trúng tà, lẩm bẩm:

"Bệnh thần kinh..."

Oanh Oanh khẽ cười:

"Vệ Phồn, chúng ta về lớp thôi, sắp vào học rồi."

Cô chỉ dẫn một luồng âm khí nhỏ vào cơ thể bọn họ. Không nhiều, không phải sát khí, cũng không đủ để gây hại, chỉ cần ra ngoài phơi nắng một lát là khỏi.

Nhưng, cô nào dễ dàng để bọn họ phơi nắng như vậy?

Vệ Phồn không nghĩ nhiều, gật đầu:

"Đi thôi, về nhanh đi. Hình như mấy đàn chị này bị thần kinh rồi."

Hai người rời khỏi nhà vệ sinh.

Đi được vài bước, bỗng nhiên phía sau vang lên một tiếng "rầm" lớn.

Vệ Phồn giật mình quay lại nhìn, chỉ thấy cửa nhà vệ sinh đã bị đóng chặt.

Cô ấy gãi đầu, vẻ mặt ngơ ngác. Cửa này lẽ ra phải có người bên trong đóng lại mới đúng chứ? Nhưng sao lại cảm thấy không đúng lắm nhỉ?



Giờ ra chơi, cả trường xôn xao bàn tán.

"Nghe nói chưa? Nhà vệ sinh nữ bên tòa nhà lớp 11 có chuyện kỳ lạ lắm!"

"Có chuyện gì?"

"Nghe bảo mấy đàn chị lớp 12 bị nhốt trong nhà vệ sinh, không biết làm sao mà cửa lại không mở được! Cậu cũng biết mà, cửa nhà vệ sinh trường mình vừa có thể mở từ trong, vừa có thể mở từ ngoài, không thể nào bị khóa trái được. Vậy mà không hiểu sao, lần này lại không thể mở ra!"

"Có thật không? Trường mình đâu có loại cửa dễ bị kẹt thế?"

"Thật đấy! Không ai khóa từ bên ngoài, cũng chẳng có ai chặn cửa, nhưng nó vẫn không mở ra được! Nghe nói trường đã phải gọi cả đội cứu hỏa đến để phá cửa!"

"Trời ơi! Nghe ghê quá! Đi xem thử đi!"

Vệ Phồn mở to mắt, quay sang Oanh Oanh thì thào:

"Oanh Oanh, bọn họ đang nói... không phải là mấy đàn chị đã chặn chúng ta trong nhà vệ sinh hồi nãy chứ?"

Oanh Oanh mỉm cười:

"Không ngoài dự đoán, chắc chắn là họ."

Tất nhiên là bọn họ.

Cô đã trực tiếp phá hỏng lõi khóa cửa, khiến nó không thể mở ra từ cả hai phía. Nếu không thay khóa mới, muốn mở cũng chẳng thể mở được.

Vệ Phồn càng thêm hưng phấn:

"Đi đi đi, chúng ta cũng đi xem!"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 177: Chương 177


Cô ấy kéo Oanh Oanh chạy về phía nhà vệ sinh nữ của khối 11.

Khi đến nơi, khu vực xung quanh nhà vệ sinh đã chật kín học sinh đứng xem.

Lính cứu hỏa đang dùng dụng cụ để phá cửa.

Vài phút sau, cuối cùng cửa cũng mở được.

Một người lính cứu hỏa cầm lõi khóa đã bị tháo ra, nhíu mày lẩm bẩm:

"Chuyện gì thế này... lõi khóa này cong vẹo thế này, bảo sao không mở được..."

"Nhanh lên! Vào xem mấy học sinh bị nhốt trong nhà vệ sinh thế nào rồi!"

Một nữ sinh vội vã chạy vào, dìu Lưu Lộ Vi cùng những người khác ra ngoài. Nhìn sắc mặt bọn họ trắng bệch đến dọa người, cô ấy lo lắng hỏi:

"Mọi người không sao chứ? Sao mặt mày lại khó coi thế này?"

Lưu Lộ Vi co rúm người lại, hai tay ôm chặt lấy bản thân, môi run run:

"Lạnh... lạnh quá..."

Những nữ sinh khác cũng chẳng khá hơn, họ cứng đờ người, không ngừng run rẩy.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Bọn họ muốn trả lời nhưng môi đã tái nhợt, cả người run lên từng cơn, chỉ có thể r*n r* trong tuyệt vọng:

"Lạnh... lạnh lắm..."

Nhà trường thấy tình hình bất thường, không còn cách nào khác, đành đưa cả nhóm đến bệnh viện kiểm tra.

Khi đi ngang qua Oanh Oanh, Lưu Lộ Vi hung hăng trừng mắt nhìn cô, ánh mắt chứa đầy căm hận, nhưng có lẽ ngay cả chính cô ta cũng không hiểu vì sao lại trở nên như thế này.

Oanh Oanh mỉm cười nhìn theo bóng lưng Lưu Lộ Vi.

Sau khi nhóm nữ sinh bị đưa đi, Vệ Phồn vội kéo Oanh Oanh về lớp. Cô ấy chẳng hề nghi ngờ gì, chỉ cho rằng Lưu Lộ Vi và đồng bọn xui xẻo mà thôi.



Năm giờ chiều, giờ tan học vang lên.

Trường trung học phổ thông Tiệp An vốn là trường quý tộc, khác với những trường công lập yêu cầu học sinh nội trú để tham gia các buổi học tối, ở đây, phụ huynh đều có quyền lựa chọn. Một nửa học sinh ở nội trú để học thêm, một nửa được về nhà nhưng vẫn phải hoàn thành bài tập được giao.

Oanh Oanh thuộc nhóm không ở nội trú.

Trên chuyến tàu điện ngầm trở về nhà, cô ngồi ngay ngắn trên ghế, khẽ nhắm mắt, trong đầu lặng lẽ ôn lại bài học hôm nay. Khi đã tổng hợp xong kiến thức, cô liền bắt đầu vận chuyển nội lực, bước vào trạng thái tu luyện.

Cô hiện đã bước vào giai đoạn luyện khí, thể chất dần thích ứng, có thể bắt đầu tu luyện công pháp.

Mà công pháp cô chọn chính là Hồng Liên Quyết.

Từ khi tìm thấy động phủ kia, trong lòng Oanh Oanh luôn có một cảm giác kỳ lạ, như thể bản thân và Hồng Liên Quyết có một mối liên kết sâu xa.

Kiếp trước, khi cô c.h.ế.t đi, chỉ có thiên hồn tiếp tục tồn tại và tu luyện, nhưng vì không có thân xác, cô không thể học bất kỳ công pháp nào. Cô chỉ có thể vô thức hấp thụ linh khí, khiến hồn phách ngày càng mạnh mẽ.

Nhưng kiếp này lại khác.

Bây giờ cô có thân xác, muốn tu luyện thì phải dựa vào công pháp.

Hồng Liên Quyết có tổng cộng chín tầng, là công pháp tu luyện cả nội lực và thể chất. Nếu có thể tu luyện đến tầng thứ chín, chỉ cần một cái búng tay, cô cũng có thể hủy diệt cả một ngọn núi.

Trong tàng thư các có rất nhiều công pháp, nhưng sau khi xem xét kỹ lưỡng, cô vẫn chọn Hồng Liên Quyết.

Lý do rất đơn giản—công pháp này dễ tu luyện.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 178: Chương 178


Không cần bế quan khổ luyện, không cần bố trí trận pháp phức tạp, chỉ cần nhắm mắt lại, vận chuyển linh khí theo khẩu quyết là được.

Vậy nên, dù đang ở trên tàu điện ngầm, cô vẫn có thể tu luyện một cách tự nhiên.

Tựa người vào lưng ghế, cô khẽ nhắm mắt, tâm trí hoàn toàn chìm vào trạng thái vận công...



Hơn sáu giờ, Oanh Oanh về đến nhà.

Lúc này, Thi Việt cũng đã có mặt.

So với trường tư thục như Tiệp An, các trường công lập thường nghiêm khắc hơn rất nhiều, đặc biệt là trường trung học số 1 Ninh Bắc—nơi Thi Việt đang theo học.

Trường yêu cầu học sinh ở nội trú để đảm bảo việc học tập, nhưng Thi Việt là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh vào trường, hơn nữa hoàn cảnh gia đình đặc biệt, nên nhà trường quyết định tạo điều kiện tốt nhất cho cậu. Cuối cùng, họ đồng ý cho cậu được về nhà mỗi ngày, không cần ở nội trú.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, hai chị em cùng nhau ôn tập bài học ngày mai.

Thi Việt nhìn chị gái, có chút lo lắng hỏi:

"Chị, hôm nay ở trường thế nào?"

Cậu biết chị mình rất lợi hại, nhưng dù sao đi nữa, đây cũng là lần đầu tiên chị ấy thực sự đi học. Cậu không khỏi lo lắng liệu chị có gặp rắc rối gì hay không.

Oanh Oanh lật sách, khẽ mỉm cười:

"Tốt lắm."

Thi Việt lo lắng hỏi:

"Không ai bắt nạt chị chứ?"

Oanh Oanh chớp chớp mắt, nhẹ nhàng đáp:

"Không đâu..."

Nói rồi, cô khẽ nhíu mày, chợt nhớ đến mấy chị lớp 12. Vậy có tính là bắt nạt không nhỉ?

Thi Việt cũng hiểu ý, gật đầu suy nghĩ. Quả thực, trên đời này chắc chẳng mấy ai có thể bắt nạt được chị cậu.

Hai chị em trò chuyện một lúc, sau đó Oanh Oanh gọi điện cho mợ Giả Thiến. Hồng Liên Uyển dạo này làm ăn rất tốt, doanh thu mỗi ngày đều trên ba mươi nghìn. Khách hàng chủ yếu là khách quen, hầu hết do Phong Tranh và những người khác giới thiệu đến. Một khi đã đến trải nghiệm, gần như ngày nào cũng quay lại.

Nhờ có mợ Giả Thiến trông coi, Oanh Oanh cũng không cần đến đó mỗi ngày.

Hôm sau, cô đến trường sớm để vào tiết tự học buổi sáng.

Buổi trưa, khi ăn cơm ở căng tin, Oanh Oanh vô tình nhìn thấy Lưu Lộ Vi và nhóm bạn của cô ta. Sắc mặt bọn họ vẫn còn hơi tái, nhưng nhìn chung đã ổn hơn.

Cô lặng lẽ quan sát xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Đoan Vương điện hạ.

Có vẻ như anh ta thực sự rất ít khi đến trường.

Đến tối tan học, nhóm Lưu Lộ Vi cũng không còn gây sự với Oanh Oanh nữa.

Sau giờ học buổi tối, cô quyết định ghé qua cửa hàng hương nến của Đào Hải Diệp. Hàng tháng, cô bán được ba đến bốn lá bùa ở chỗ ông ấy, phần lớn là nhờ Viên Thành Quân và Phong Tranh giới thiệu khách.

Dù sao thì hiện tại, cô vẫn chưa có danh tiếng gì đáng kể.

Mấy ngày trước, Đào Hải Diệp có nhắc đến chuyện có người đến hỏi mua bùa. Người đó bị chứng khó ngủ, mỗi tối đều phải dùng thuốc mới có thể chợp mắt. Anh ta muốn tìm một loại bùa có thể giúp mình ngủ ngay lập tức.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 179: Chương 179


Lúc ấy, Đào Hải Diệp trả lời rằng có, nhưng cần vài ngày để vẽ. Người kia đồng ý chờ. Sau đó, ông tìm đến Oanh Oanh nhờ cô vẽ bùa giúp.

Hôm nay, cô đến để giao bùa.

Thực ra, loại bùa này không tốn nhiều linh khí. Con người thời nay hầu hết là do thiếu ý chí, lại bị điện thoại cuốn hút. Ban đêm ôm điện thoại chơi, càng chơi càng tỉnh táo, càng hưng phấn, nên đương nhiên là không ngủ được.

Quan trọng nhất vẫn là bản thân họ phải có ý thức. Nếu tự nhủ rằng đến giờ là phải ngủ, thì sẽ ngủ được thôi.

Bùa mà cô vẽ có công dụng hỗ trợ điều đó, giúp người dùng giữ vững sự tự chủ, biết khi nào nên đi ngủ thì phải ngủ.

Ngoài ra, mỗi lá bùa còn được bọc một cánh hoa hồng khô, do chính động phủ của cô sản xuất. Hoa sau khi phơi khô có thể pha trà uống, hoặc đặt đầu giường để giúp an thần, hỗ trợ giấc ngủ nhẹ nhàng hơn.

Tối đó, khi Oanh Oanh đến nơi, cửa hàng của Đào Hải Diệp vẫn chưa đóng. Ông đang cùng con trai ăn tối. Thấy cô bước vào, hai người vội đứng dậy chào đón:

"Oanh Oanh, cháu đến rồi!"

Cô mỉm cười, chào hỏi lại:

"Chú Đào, anh Lâm!"

Đào Hải Diệp vui vẻ hỏi:

"Cháu ăn chưa? Nếu chưa thì ăn ở đây với chú đi!"

Oanh Oanh nhẹ nhàng lắc đầu:

"Cháu cảm ơn chú, nhưng không cần đâu ạ. Mẹ cháu và em trai cháu đang đợi cháu ở nhà."

Nói rồi, cô lấy từ trong túi ra một xấp bùa nhỏ, đưa cho ông:

"Chú Đào, đây là bùa an thần cháu đã vẽ mấy hôm trước. Một lá giá một nghìn. Công dụng chính là giúp dễ ngủ hơn, chỉ cần mang theo bên người là được. Hiệu quả kéo dài khoảng một tháng. Chú và anh Lâm có thể lấy một lá dùng thử xem ạ."

Loại bùa này không giống bùa hộ mệnh hay bùa trấn trạch. Những lá bùa đó là để bảo vệ tính mạng, còn cái này chỉ đơn giản là hỗ trợ giấc ngủ thôi.

Đào Hải Diệp mỉm cười: "Vậy thì cảm ơn Oanh Oanh rồi."

Những lá bùa an thần này đều do Oanh Oanh tùy ý đặt tên, mỗi lá bán với giá một nghìn, và Đào Hải Diệp được hưởng năm phần trăm hoa hồng.

Sau khi đưa bùa cho Đào Hải Diệp, Oanh Oanh liền rời đi. Thế nhưng, vừa bước ra khỏi đầu ngõ, cô đã bị chặn lại bởi Lưu Lộ Vi và mấy nữ sinh đi cùng trước đó.

Oanh Oanh sững người trong chốc lát, sau đó lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn. Cô thật sự cảm thấy phiền phức với đám người này. Họ không thấy mệt à?

"Rốt cuộc các người muốn gì? Có chuyện gì thì nói thẳng." Cô lạnh lùng lên tiếng.

Lưu Lộ Vi cười khẩy: "Xem ra cô cũng tự biết điều đấy. Giờ thì nhận ra mình có lỗi với Trần Linh Bảo rồi chứ?"
 
Back
Top Bottom