Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 105



Buổi chiều, Tang Lê một mình ra ngoài, đi đến bên khe suối, ngẩn người ngồi trên bờ đá, một lúc sau, bên tai truyền đến tiếng động, cô quay đầu lại, nhìn thấy Từ Hiểu đang chạy về phía mình: "Điềm Điềm, bà Liên nói cậu đã ra ngoài, sao cậu ra ngoài mà không nói với tớ một tiếng, hại tớ tìm cậu cả buổi."

Tang Lê định thần lại, Từ Hiểu đưa cái túi đang cầm cho cô: “Này, mua đồ ăn vặt cho cậu đấy.”

“Cảm ơn cậu.”

Từ Hiểu ngồi bên cạnh cô, xé một túi sơn tra ra, quay đầu nhìn sắc mặt Tang Lê: "Điềm Điềm, tớ thấy hôm nay cậu rất lạ."

"Sao cơ?"

"Có phải tâm trạng không tốt không? Tớ cảm thấy hình như cậu không vui cho lắm.” Từ Hiểu nghĩ ra điều gì đó, mỉm cười: "Có phải là vì bạn trai không về cùng nên tâm trạng của cậu không tốt không?"

Tang Lê ngẩn người: "Có lẽ có một chút..."

Từ Hiểu hóng hớt cười đùa: “Thật sự không ngờ, cô gái Điềm Điềm ngoan ngoãn của chúng ta sẽ có ngày như vậy, ban đầu còn nói gì mà tuyệt đối sẽ không thích chàng trai nào ở Vân Lăng, Quảng Dã là ngoại lệ phải không?"

Tang Lê ngước đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, chớp mắt: "Ban đầu gặp cậu ấy, tớ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thích cậu ấy"

Từ lúc đầu chán ghét nhau, rồi lại đến lúc tìm hiểu nhau, thu hút nhau, cuối cùng là trái tim đập cùng tần số và yêu nhau.

Hết thảy những điều này giống như số phận đã an bài, ban đầu không không cảm thấy gì cả, nhưng ngoảnh đầu nhìn lại, tất cả đều là định mệnh.

Từ Hiểu nhớ ra một chuyện, khó xử nói: “Lê Lê, thật ra khi Quảng Dã đến đây vào dịp Tết lần trước, lúc đầu tớ không biết các cậu thích nhau, tớ còn rất có thiện cảm với cậu ấy, cũng may là tớ không làm gì, nếu không thì xấu hổ chết mất.”

Tang Lê nhớ lại, Từ Hiểu cảm khái: "Nhưng tớ biết, tình cảm mà tớ đối với Quảng Dã chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài, tớ thấy cậu ấy đẹp trai lại giàu có, nhưng cậu và Quảng Dã không giống vậy, các cậu hiểu nhau rất rõ."

Từ Hiểu nở nụ cười với Tang Lê: "Điềm Điềm, các cậu rất xứng đôi, cậu nhất định phải đối xử thật tốt với Quảng Dã."

Tang Lê không nói gì, rũ đôi mắt đỏ hoe xuống: "Tớ cũng hy vọng vậy."

Nhưng có lẽ, tất cả những điều này chỉ là mong ước xa vời của cô.

Mấy ngày đầu sau khi về quê, ban ngày Tang Lê chủ yếu đi theo Liên Vũ Châu ra đồng làm việc đồng áng, đến tối thì ở nhà làm việc cùng Liên Vũ Châu, hầu hết thời gian đều làm việc.

Một mặt, cô muốn giúp Liên Vũ Châu làm nhiều việc hơn để bà không cần quá mệt nhọc.

Mặt khác, cô cố gắng lấy công việc để làm tê liệt những suy nghĩ lung tung của mình.

Khi không làm việc, cô cứ một mình ngồi ngẩn người ở sân trước, không muốn ra ngoài, không muốn đi chơi, không muốn nói chuyện.

Cô cố gắng giảm bớt cơ hội liên lạc với Quảng Dã, nhưng anh vẫn gọi điện trò chuyện với cô mỗi tối.

Anh nói, anh rất nhớ cô.

Anh không biết, từng giây từng phút cô đều nhớ anh, không thể kiểm soát sự nhớ nhung.

Nhưng cô không có dũng khí để nói với anh.

Giọng nói của anh tuyền đến từ ống nghe, hệt như anh đang ghé sát thủ thỉ thân mật bên tai cô, lại một lần nữa đập tan quyết tâm quyết định rời đi của cô.

Ban đêm, trong căn phòng đã tắt đèn, cô nằm trên giường, nước mắt lại rơi như vỡ đê.

Đột nhiên, trong vài khoảnh khắc như thế, cô nghĩ, hay là liều một phen.

Cô không cần gì cả.

Cô không quan tâm gì cả.

Ích kỷ thì ích kỷ, cho dù có đối địch với Phạm Mạn Chi, cô chỉ cần ở bên cạnh Quảng Dã.

Dòng suy nghĩ cứ lên xuống, cuối cùng trở nên hỗn độn, kéo cô vào giấc ngủ sâu.

Ngày thứ tư sau khi về quê, khi Tang Lê thức dậy vào buổi sáng, Liên Vũ Châu nhìn thấy đôi mắt sưng tấy của cô thì rất ngạc nhiên: “Điềm Điềm, mắt cháu bị sao vậy?”

Cô bịa chuyện, chỉ nói do tối qua thức khuya xem điện thoại, rồi đi ngủ quá muộn.

Liên Vũ Châu nhìn Tang Lê đang cúi đầu ăn sáng, trong lòng rối rắm: "Điềm Điềm, cháu có tâm sự phải không?"

Ngay cả Liên Vũ Châu cũng nhận ra.

"Có phải liên quan đến Tiểu Dã không? Cháu và Tiểu Dã cãi nhau sao?"

Liên Vũ Châu cũng dần dần cảm thấy trong lòng Tang Lê có chuyện, dù rằng khi ở bên cạnh bà ấy, trạng thái của Tang Lê rất bình thường, nhưng lúc cô ở một mình, lại không tìm thấy sự vui vẻ nào trên mặt.

Tang Lê cắn rau cải muối, dừng lại một chút rồi lắc đầu: “Không phải tối nào cháu cũng gọi điện cho cậu ấy sao? Cháu không sao hết.

Liên Vũ Châu thấy cô không muốn nói, cũng không đành hỏi tiếp: "Điềm Điềm, có chuyện gì cháu phải nói với bà ngoại, có biết không?"

Tang Lê cụp mắt: "Vâng…”

Ăn sáng xong, Từ Hiểu tới tìm cô: "Điềm Điềm, cậu sửa soạn xong chưa, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi."

Hôm qua, Từ Hiểu nói ở trên núi chán quá, nên Tang Lê đồng ý hôm nay sẽ đến thị trấn cùng cô ấy.

Tang Lê trả lời, Liên Vũ Châu hỏi: "Khi nào các cháu về?"

"Gần tối chúng cháu về, buổi tối cháu sẽ có mặt ở nhà ăn cơm."

Liên Vũ Châu cũng muốn Tang Lê có thể ra ngoài cho khuây khỏa, nên đã đồng ý.

Hai cô gái ra khỏi cửa, Từ Hiểu khoác tay cô, rất vui vẻ: "Điềm Điềm, lâu quá không đi thị trấn với cậu rồi."

Thời tiết hôm nay vô cùng tốt, bầu trời xanh thẳm bồng bềnh vài mảng kẹo bông trắng xóa, Tang Lê hỏi: "Trương Tinh đâu? Sao anh ta không đi cùng chúng ta?"

"Anh ấy vào nội thành làm việc vặt rồi, mặc kệ anh ấy đi, hôm nay là thế giới của hai chúng ta, tớ muốn đi ăn gà rán, còn muốn mua quần áo nữa, Điềm Điềm, cậu đi với tớ nhé!"

Tang Lê cố gắng nở nụ cười: "Được."

Hai người họ ngồi xe buýt mini đi đến thị trấn.

Bên kia, ở nhà, Liên Vũ Châu làm xong việc nhà, sau khi cho gà vịt ăn, lại ra đồng tưới nước bón phân.

Ánh nắng chói chang, bà ấy khom lưng, múc nước trong thùng ra, tưới nước vào từng mui, mồ hôi cũng theo đó lăn dài xuống.

Cực nhọc ngày này qua ngày khác, vóc người Liên Vũ Châu gầy đi, da dẻ ngăm đen.

Nhớ Tang Lê thích ăn dưa chuột muối, Liên Vũ Châu hái vài trái dưa chuột, lại đi hái vài trái mướp, xách giỏ tre chầm chậm đi về.

Tích tắc, tích tắc.

Thời gian đã gần đến trưa.

Một lúc sau, Liên Vũ Châu về đến nhà thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng ở cửa...

Người phụ nữ nhìn khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, trên người mặc đồ công sở màu xám, tóc búi cao, trang điểm tinh xảo, trên tay xách hộp quà lớn nhỏ, dường như đang chờ ai đó.

Người phụ nữ quay đầu nhìn thấy bà ấy, nhận ra: "Xin chào, cho hỏi dì là dì Liên, Liên Vũ Châu phải không?"

"Phải, cho hỏi cô là..."

Đối phương mỉm cười, cung kính cúi đầu: "Xin chào dì Liên, tôi tên Lục Lệ, dì gọi tôi là Tiểu Lệ cũng được, tôi là thư ký của chủ tịch Phạm.”

Chủ tịch Phạm...

“Chủ tịch Phạm là bà nội của Tiểu Quảng thiếu gia.

“Xin chào xin chào…”

Thì ra là người của bà nội Quảng Dã, Liên Vũ Châu sửng sốt vài giây, rồi vội vàng mời bà ấy vào nhà.

Hai người họ bước vào nhà, Lục Lệ đặt hộp quà lên bàn, Liên Vũ Châu vội đi bật quạt, rửa tay rồi rót nước cho bà ấy: "Cô Lữ, vất vả cho cô rồi, đã đi xa đến tận đây, sao còn mua nhiều đồ như vậy, tôi còn chưa chuẩn bị gì."

Lục Lệ ngồi xuống chiếc ghế sô pha kiểu cũ đã tróc da, nụ cười dịu dàng: “Không sao đâu dì Liên, là tôi không nói trước một tiếng mà đã mạo muội đến đây, chủ tịch Phạm biết quê của cô Tang Lê ở vùng núi Đài Thông, lại nghe nói dì đã lớn tuổi, trong lòng chợt nhớ, liền gọi tôi tới thăm, cũng là để nói chuyện với dì một chút, hy vọng không làm phiền dì"

"Sao có thể, nhà họ Quảng luôn rất quan tâm chúng tôi..."

Lục Lệ nói những sản phẩm bảo vệ sức khỏe này là một chút tâm ý của Phạm Mạn Chi, hy vọng Liên Vũ Châu nhận cho, Liên Vũ Châu cảm kích nói cảm ơn, bà ấy không ngờ, bình thường nhà họ Quảng đã rất

tốt với họ, ngay cả bà nội Quảng Dã cũng như vậy.

Lục Lệ quan tâm đến sức khỏe của Liên Vũ Châu, hai người họ trò chuyện hồi lâu, Lục Lệ hỏi: "Đúng rồi, cô Tang Lê đâu ạ? Sao không thấy cô ấy?"

"Đứa nhỏ này đi thị trấn chơi với bạn rồi, cô chờ một lát, tôi gọi cho con bé, bảo con bé về."

"Không cần không cần, để cô ấy đi chơi vui vẻ đi, tôi ngồi một lát thì phải đi rồi, buổi chiều còn có việc."

“Vậy tôi đi nấu cơm, cô Lục ở lại ăn một bữa nhé”

Lục Lệ vội ngăn lại, mỉm cười nói không cần: “Thật ra hôm nay tôi không đến đây gặp cô Tang Lê, mà là đến gặp dì, không giấu gì dì... Tôi có chuyện quan trọng muốn bàn với dì. "

Liên Vũ Châu rất ngạc nhiên.

"Chủ tịch Phạm nhờ tôi đến nói chuyện với dì về chuyện của cô Tang Lê và Tiểu Dã, chuyện hai người họ ở bên nhau, dì có biết không?"

Sắc mặt Liên Vũ Châu hơi khựng lại: "Tôi biết..."

"Chủ tịch Phạm rất thích cô Tang Lê, nói cô ấy hiểu chuyện ngoan ngoãn, tính cách cũng dễ mến, cũng xứng đôi với Tiểu Dã, nếu tương lai có thể trở thành người một nhà thì rất tốt."

Lục Lệ cười khéo léo: “Chỉ đáng tiếc, trong lòng chủ tịch Phạm... trước đó đã có ứng cử viên ưng ý hơn rồi.”

Liên Vũ Châu đã đến tuổi này, đương nhiên chớp mắt đã hiểu mục đích thực sự của đối phương đến đây.

Vòng vo nhiều như thế, hóa ra đây mới là trọng điểm.

Lục Lệ nói Tang Lê rất tốt, nhưng với tư cách là người lớn, Phạm Mạn Chi càng có nhiều yếu tố cần suy xét hơn, cho rằng hai đứa nhỏ không hợp nhau lắm: “Ý của chủ tịch Phạm, là hy vọng dì với tư cách là bà ngoại của cô Tang Lê, có thể giúp thuyết phục, để cô ấy rời khỏi Tiểu Dã.”

Nụ cười trên mặt Liên Vũ Châu dần dần đông cứng.

Lục Lệ nhắc đến việc sắp xếp đưa Tang Lê ra nước ngoài học múa, ngỏ ý nhà họ Quảng sẽ lên kế hoạch về một tiền đồ tốt đẹp cho cô, cũng nói trong tương lai, khi Tang Lê ra nước ngoài, họ sẽ đưa Liên Vũ Châu đến khu vực nội thành ở Đài Thông sinh sống, đến lúc đó sẽ thuê người giúp việc đến chăm sóc việc ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của bà ấy, không để Tang Lê phải lo lắng: "Dì Liên, dì đừng hiểu lầm, đây không phải điều kiện chúng tôi đưa ra, chủ tịch Phạm cảm thấy múa là con đường thích hợp nhất với cô Tang Lê, chúng tôi cũng muốn cô Tang Lê phát triển tốt hơn, như vậy thì hồn thiên của mẹ Tang Lê cũng có thể yên lòng."

Lục Lệ mỉm cười hòa nhã, nhưng vẫn nói rõ ràng: "Chủ tịch Phạm cũng rất áy náy, cảm thấy đã làm tổn thương trái tim của cô Tang Lê, nhưng Tiểu Dã lại là cháu trai duy nhất của bà ấy, cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn trong tương lai, tôi hy vọng dì có thể hiểu cho. Môn đăng hộ đối, mấy từ này, bọn trẻ không hiểu, nhưng chúng ta hẳn phải biết."

Sau cùng, Lục Lệ nói xong rất nhiều điều rồi rời đi.

Buổi chiều, ánh nắng leo trên đỉnh đầu lại chậm rãi sa xuống, xuyên qua cành lá rậm rạp, sáng tối loang lổ chiếu xuống mặt đất.

Dần dần, ánh nắng biến thành ánh chiều tà, từ từ mất đi ánh sáng.

Xe buýt mini đón cái nắng chiếu, lượn một mạch lên núi.

Trên ghế, Từ Hiểu thử chiếc kẹp tóc mới mua, Tang Lê ở bên cạnh chụp ảnh giúp cô ấy.

Đi chơi cả ngày ở ngoài, Tang Lê cố gắng gạt bỏ hết những chuyện không vui, tâm trạng đã thoải mái một chút, cũng cảm thấy tốt hơn.

Xe buýt mini dừng lại ở cổng thôn, hai người họ xuống xe.

Trên đường đi về, từng nhà từng hộ tỏa ra mùi thức ăn thơm lừng, Tang Lê tạm biệt Từ Hiểu, đi vào cửa nhà thì thấy tầm mắt Liên Vũ Châu khẽ rũ xuống, ngồi trong phòng khách, không động đậy. "Bà ngoại…”

Tang Lê vào nhà lên tiếng gọi, Liên Vũ Châu ngẩng đầu nhìn cô: “Về rồi à.”

"Bà ngoại, bà sao vậy, sao lại ngồi ở đây?"

Sau đó, Tang Lê để ý thấy trên bàn đặt vài hộp quà mà cô chưa từng thấy: "Mấy thứ này ở đâu ra vậy ạ?"

Liên Vũ Châu nhìn cô, vài giây sau lên tiếng: “Là bà nội Quảng Dã nhờ thư ký bà ấy gửi đến.”

Đồng tử Tang Lê run run, cô chợt cứng đờ.

"Bà nội Quảng Dã.."

Khó lắm Tang Lê mới bình tĩnh trở lại, đáy lòng trong thoáng chốc như dời sông lấp bể.

Phạm Mạn Chi lại biết địa chỉ nhà cô, vẫn không chịu buông tha, cử người đến đây gửi những món quà này...

Liên Vũ Châu nhìn Tang Lê: "Điềm Điềm, mấy ngày nay cháu buồn rầu không vui là vì chuyện với Tiểu Dã phải không?"

Tang Lê sửng sốt: "Họ đã nói gì với bà? Bà ấy có chuyện thì đến tìm cháu là được, sao bà ấy lại đến nói với bà..."

Cô không muốn nói cho Liên Vũ Châu biết những chuyện đó là vì không muốn khiến trong lòng bà ấy khó chịu, nhưng Phạm Mạn Chi lại trực tiếp tìm đến cửa, rõ ràng là muốn giải quyết mọi chuyện đến cùng. "Điềm Điềm, bà đã biết hết rồi."

Liên Vũ Châu đau lòng thương tiếc: “Cháu và Tiểu Dã nên chia tay đi.”

Tang Lê ngẩn người, chóp mũi cay cay: "Bà ngoại, sao bà cũng nói như vậy, rõ ràng bà biết cháu và Quảng Dã thích nhau..."

“Nhưng người ta đã nói rất rõ rồi, hai đứa không hợp nhau”

Nước mắt trong hốc mắt Tang Lê trực trào, cơn tức giận kìm nén bấy lâu nay dâng lên cuồn cuộn: “Thế nào là không hợp ạ? Họ làm ra chuyện vậy, thế đã từng hỏi Quảng Dã chưa?

Cháu phải hỏi Quảng Dã, xem cậu ấy nghĩ chúng cháu có hợp hay không!”

Tang Lê run rẩy định bấm số điện thoại, Liên Vũ Châu bước tới, một tay giật lấy điện thoại của cô, vừa giận vừa đau lòng: "Điềm Điềm, cháu đừng làm loạn nữa!"

"Sao bà lại nói cháu làm loạn? Là họ ép cháu rời đi mà.."

"Điềm Điềm, có một số việc cháu cứ đòi người ta nói ra những lời khó nghe như thế sao?!

Là người ta coi thường cháu, coi thường gia đình chúng ta, sao cháu còn không hiểu chứ!"

Cổ họng Tang Lê chua xót: “Bà ngoại, cháu sẽ cố gắng học hành, trở nên ưu tú, cháu thực sự không tệ đến thế…”

Cô sẽ nỗ lực làm việc, đứng bên cạnh Quảng Dã, chỉ cần cho cô thêm vài năm nữa là được…

Hốc mắt Liên Vũ Châu đỏ hoe: “Điềm Điềm, cháu nhìn điều kiện của chúng ta xem, chúng ta sống trong căn nhà đất ở nông thôn, còn người ta sống trong biệt thự rộng lớn ở thành phố, mở công ty, một năm kiếm được bao nhiêu là tiền, làm sao chúng ta có thể xứng với nhà họ Quảng?"

Liên Vũ Châu nắm lấy tay cô, lòng như dao cắt: “Đứa cháu ngốc, chúng ta không thể một chút tự tôn cũng không cần
 
Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 106



Ánh mặt trời khuất sau đỉnh núi, ánh chiều tà bị đêm đen nhấn chìm, những vì sao thưa thớt trên bầu trời đen kịt, không tìm thấy mặt trăng.

Cơn gió hè chầm chậm từ từ lướt qua, Tang Lê ôm đầu gối, ngồi một mình trên bãi cỏ ở sân sau, bóng lưng nhỏ bé.

Sau hồi lâu, Từ Hiểu đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô ấy nhìn thấy khuôn mặt Tang Lê gục trên đầu gối, hai má thấm đẫm những vệt nước mắt, đôi mắt hạnh nhân rủ xuống, không tìm thấy một chút sức sống.

"Điềm Điềm, vừa rồi bà Liên đã nói với tớ hết rồi..."

Kể từ khi Tang Tĩnh qua đời, Từ Hiểu chưa từng thấy cô đau lòng buồn bã như vậy nữa, trong lòng cô ấy cũng đau xót theo: “Tớ đã nghĩ tại sao mấy ngày nay tâm trạng cậu trông có vẻ không tốt như vậy, cậu chịu uất ức lớn như thế, sao cũng không nói cho tớ biết.”

Từ Hiểu nghĩ đến chuyện Tang Lê gặp phải, tức đến nổi trận lôi đình: "Cậu và Quảng Dã ở bên nhau rất vui vẻ, khó lắm mới cùng thi đỗ Đại học Vân Lăng, tại sao bà nội cậu ấy lại can thiệp vào tình cảm của hai cậu chứ? Với cả bà ấy không đồng ý thì đi tìm cháu trai của mình mà nói đi, ép cậu lén lút rời đi là thế quái nào! Còn tưởng là nội dung cũ rích cho người ta năm trăm năm mươi tệ để rời đi trong phim truyền hình đấy à!"

Từ Hiểu càng nói càng tức: "Lê Lê, để tớ cùng cậu đến Vân Lăng! Tớ sẽ đi gặp bà nội cậu ấy đòi lại công đạo!"

Tang Lê lắc đầu, nắm lấy tay cô ấy: "Hiểu Hiểu…”

Hai mắt Từ Hiểu cũng đỏ hoe: “Chẳng qua là tớ tức thay cho cậu thôi, Điềm Điềm, cậu tốt như vậy mà, cậu là cô gái tốt nhất mà tớ từng gặp, cậu và Quảng Dã cũng xứng đôi, tại sao bà nội Quảng Dã lại không đồng ý cho hai cậu ở bên nhau, bà ấy không có mắt nhìn à…”

Từ Hiểu giận thì giận, nhưng cũng biết bản thân thực sự không thể làm gì được, cô ấy lấy khăn giấy lau nước mắt cho Tang Lê, tức đến trễ cả miệng: "Vậy bây giờ cậu nghĩ thế nào?

Cậu định rời đi thật sao?"

"Tớ ở lại được sao.."

Phạm Mạn Chi ngoài miệng thì có thiện ý, nói cho cô cơ hội lựa chọn, nhưng cô có quyền lựa chọn thật sao?

Mặc dù cô luôn cho bản thân dũng khí đi về phía Quảng Dã, nhưng khi cô chạm tay đến mới

nhận ra mọi thứ đều như trăng trong nước.

Cô hoàn toàn không có tư cách chống đối.

"Dì Tống và chú Quảng không thể giúp được tớ, tớ cũng không muốn làm bà ngoại buồn, tớ còn có cách gì sao.."

Cô như con thuyền nhỏ hứng lấy gió to sóng lớn, cố gắng muốn chạy về phía bờ bên kia, chỉ có một mình, không một chút năng lực.

"Nhưng nếu cậu nói với Quảng Dã thì sao?"

Hốc mắt Tang Lê đau xót: “Tớ không muốn Quảng Dã vì tớ mà phải lựa chọn.”

Với sự hiểu biết của cô về tính cách của Quảng Dã, nếu anh biết chuyện này thì chắc chắn sẽ nổi trận cãi vã, không tiếc từ bỏ mọi thứ để chống đối gia đình mình. Bây giờ Quảng Dã khó lắm mới thật sự bắt đầu mở lòng với người trong nhà, nếu lại rạn nứt với gia đình vì cô, cô cũng không nỡ nhẫn tâm, thà rằng chọn cách tự rời đi.

Cô không muốn nhìn thấy anh vì cô mà khó chịu hay tức giận như thế, cho dù việc cô rời đi cũng là sự tổn thương rất lớn với anh, nhưng chắc hẳn sự tổn thương này cũng nhỏ hơn những thứ khác.

Cô hy vọng giữa cô và gia đình, anh có thể mất đi người không quá quan trọng như cô.

Nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Tang Lê: "Hiểu Hiểu, cậu biết không, sau khi tớ và Quảng Dã ở bên nhau, tớ đã nghe rất nhiều lời bàn tán, rất nhiều người nói tớ không xứng với Quảng Dã.."

Kể từ khi mối quan hệ hai người họ được công khai, Tang Lê đã nghe rất nhiều lời đồn đại vô căn cứ, chẳng những chỉ ở cơ sở học múa, mà lời nói giữa các bạn học dù cố ý hay vô ý cũng lọt vào tai cô, còn có bài viết nói xấu cô trên trang web trường học, có rất nhiều lời vừa chói tai vừa khó nghe.

“Tớ luôn thôi miên bản thân không để ý đến cách nhìn của thế giới bên ngoài, lừa mình dối người, cho đến khi bà nội Quảng Dã tìm tận cửa mới nhìn rõ sự thật..”

Có lẽ những gì Phạm Mạn Chi nói là đúng, cô rời đi, Quảng Dã sẽ gặp được người tốt hơn, gặp được người mà anh thích hơn.

Tại sao cô lại mang tham vọng mình là ngoại lệ duy nhất của anh?

Tang Lê ngửa đầu nhìn trời, khóe mắt chua xót: “Đêm đi xem kịch vào dịp Tết, tớ và Quảng Dã đã ngồi ở đây, cậu ấy cùng tớ ngắm cảnh, tớ và cậu ấy nói chuyện lúc còn nhỏ, tớ rất muốn quay lại khoảng thời gian đó..”

Cô nói, cô vẫn nhớ những ngày anh cùng cô về nhà, anh giúp bà ngoại dọn sân trước, leo lên mái nhà lợp ngói, cùng cô bắt cá, đến rừng hoa mai chụp ảnh, cùng chơi với bọn trẻ, cùng bà ngoại trò chuyện ở phòng khách, và cả trong phòng, anh nói anh không chịu được muốn ôm cô...

Từ khi mẹ đi, dường như đã rất lâu cô chưa từng hạnh phúc như thế.

Chính Quảng Dã đã vá lại trái tim vỡ vụn của cô, khiến cô một lần nữa buông bỏ sự cảnh giác đề phòng với mọi người, để cô được chữa lành, được sưởi ấm, được yêu thương sâu sắc, khiến cô lại có sự mong đợi ngập tràn đối với tương lai.

Ngoài mẹ và bà ngoại, không có người nào yêu thương cô nhiều giống như anh.

Tang Lê nhìn sang Từ Hiểu, hốc mắt đỏ bừng, đầu mũi cay cay: "Hiểu Hiểu, tớ thật sự rất thích Quảng Dã, nhưng tại sao trong mắt người khác chỉ nhìn thấy chúng tớ có xứng hay không…”

Từ Hiểu đau lòng ôm lấy cô, cũng rơi nước mắt, cảm thấy những lời an ủi cũng trở nên cứng nhắc bất lực.

Mối tình đầu thời niên thiếu thật chân thành và trong sáng, lần đầu tiên trên đời này yêu một người, người ta trao trọn con tim mà không hề giữ lại, nhưng ai ai cũng giống như đứa trẻ vừa biết đi, lảo đảo, không cẩn thận thì vấp ngã đến nổi vỡ đầu chảy máu, mình đầy thương tích, cả người đau đớn.

Buổi tối, khi Tang Lê và Liên Vũ Châu ngủ cùng nhau, Liên Vũ Châu nắm tay Tang Lê, thở dài: "Điềm Điềm, cháu đừng giận bà ngoại, bà ngoại chỉ vì muốn tốt cho cháu thôi"

Đầu mũi Tang Lê cay cay: “Cháu biết.”

Liên Vũ Châu ôm Tang Lê vào lòng, đau lòng vỗ vai cô, rất lâu sau, bà ấy lên tiếng: "Thôi đi nhé, rời khỏi Tiểu Dã"

Rời khỏi Quảng Dã là con đường duy nhất có thể đi.

Màn đêm ngoài trời mù mịt, bốn bề chìm vào sự u ám, mọi vật sa vào biển sâu tăm tối, không bắt được một tia sáng.

Tang Lê tựa vào vai Liên Vũ Châu, nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.

Mấy ngày tiếp theo, Lục Lệ cử người đến nội thành đón Tang Lê, thông qua quan hệ xử lý gấp rút, làm đủ mọi thủ tục, và tham gia kỳ thi.

Tang Lê giống như con rối không có linh hồn, nghe lời làm theo lời dặn.

Ban ngày xử lý xong các thủ tục, đến tối cô được đưa về nhà, ở một mình trong phòng,

không nói một lời nào.

Cô xem đi xem lại những bức ảnh chụp cùng với Quảng Dã, nghe đi nghe lại từng đoạn tin nhắn thoại mà anh gửi đến, xem lại lịch sử trò chuyện của họ, giống như một con robot đang ra sức cấy những thứ này vào miền ký ức sâu nhất trong đầu cô.

Cô cứ rơi nước mắt cho đến khi cạn khô.

Tang Lê lấy lý do muốn ở cùng Liên Vũ Châu nhiều hơn để trì hoãn thời gian về Vân Lăng, cô không chủ động liên lạc với Quảng Dã nữa, tần suất gọi điện cũng giảm đi nhiều.

Nhưng không thể để anh sinh nghi, mỗi lần anh tìm cô, cô đều trả lời, mỗi một lần tin nhắn của chàng trai hiện lên, cảm xúc trong cô như ao tù nước đọng, lên xuống nhấp nhô, rồi lại rơi vào một vòng mới đầy đau khổ và buồn bã.

Sau khi mọi việc xử lý xong xuôi, cuối tháng tám, Tang Lê chuẩn bị bay về Vân Lăng.

Một tối trước khi về, cô nhận được điện thoại của Phạm Mạn Chi, giọng điệu đối phương thân mật, như thể không có chuyện gì xảy ra, bà ấy nói ngày mai sẽ tổ chức tiệc mừng thọ ở Vân Lăng, bảo cô sau khi về thì đến dự, Tang Lê không phản kháng, chỉ đồng ý.

Cô đang nằm trên giường thì nhận được cuộc gọi từ Quảng Dã.

“Mai về ư?” Anh hỏi.

Tang Lê nén cảm xúc, ừm nhẹ một tiếng: "Đúng lúc bà nội mời tớ đến dự tiệc mừng thọ của bà."

Vì trụ sở chính của Tập đoàn Sang Huy ở Vân Lăng, Phạm Mạn Chi lại là Chủ tịch Hội đồng quản trị nhiệm kỳ trước, nên lần này tiệc mừng thọ của bà ấy được tổ chức ở Vân Lăng.

Đầu bên kia, Quảng Dã thấp giọng vặn hỏi: “Vì tiệc mừng thọ của bà nội nên cậu mới chịu về chứ không nhớ tớ chút nào à?”

Tang Lê kìm nén, đau xót mà nói: “Cậu có gì mà nhớ?”

Đầu bên kia mỉm cười: "Cậu về thì chờ mà xem.”

Anh hỏi cô sao dạo này lại bận như thế, hơn nữa luôn cảm thấy tâm trạng của cô không vui, Tang Lê bịa chuyện nói gần đây trong thôn làm đủ thứ việc, ban ngày cô phải đi phụ giúp, về đến nhà thì không còn sức lực gì cả.

"Nếu tớ về thì tốt rồi, cậu sẽ không mệt như vậy."

Cô nghe vậy thì lau nước mắt, giọng nói căng ra: "Không sao, tớ làm xong hết rồi"

Quảng Dã cong miệng cười: “Chờ tổ chức sinh nhật bà nội xong, ngày mốt sáu người trong tiểu đội Phất Nhanh của chúng ta cùng ra ngoài chơi, không phải trước đó cậu nói nhập học huấn luyện quân sự phải mua rất nhiều thứ sao? Tớ sẽ đi mua cùng cậu, đến lúc đó, trước khi nhập học chúng ta lại đi du lịch một chuyến, cậu nghĩ xem nên đi đâu, chỉ hai chúng ta thôi, lần này ông đây tuyệt đối không cho người khác làm phiền”

Quảng Dã ở đầu bên kia hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh nghĩ rằng, họ vẫn có thể cùng vào Đại học Vân Lăng, anh còn đang lên kế hoạch cho việc nhập học, anh vẫn rất vui vẻ và ngập tràn mong đợi...

Tang Lê chỉ trả lời một cách mơ hồ, không chịu đựng nổi liền cúp điện thoại, lấy chăn che mặt, rơi nước mắt.

Cô cảm giác tim mình như bị một v*t c*ng đập mạnh vào, đau đến nỗi không thể nói nên lời.

Cô có thể không buồn vì bản thân, nhưng Quảng Dã thì sao...

Anh thích cô lâu như vậy, theo đuổi cô lâu như vậy, sau khi cô đồng ý ở bên anh, ngày nào anh cũng rất hạnh phúc, anh nói sẽ mãi ở bên cạnh cô, nhưng nếu anh biết cô sắp rời đi, hẳn là anh phải buồn cỡ nào...

Tang Lê co quắp người lại, nghẹn ngào rơi nước mắt.

Ngoài cửa, Liên Vũ Châu nghe thấy cũng đau lòng theo.

Ngày hôm sau, thời tiết âm u, không nhìn thấy mặt trời.

Tang Lê thu dọn xong hành lý từ sáng sớm, buổi trưa Từ Hiểu cũng đến ăn, bầu không khí trên bàn ăn cũng rất trầm lắng.

Sau bữa trưa, Tang Lê phải rời đi.

Tang Lê và Liên Vũ Châu ôm nhau rất lâu, Liên Vũ Châu xoa đầu cô, giọng dịu dàng dặn dò mọi chuyện, Tang Lê không muốn làm Liên Vũ Châu khó chịu, cố nén nước mắt, ngoan ngoãn trả lời. Sau đó, Từ Hiểu tiễn Tang Lê đến cổng thôn.

Từ Hiểu không nỡ, ôm lấy cô: "Điềm Điềm, cậu giữ sức khỏe nhé, thường xuyên gọi điện cho tớ, có chuyện gì không vui đều có thể nói cho tớ biết, tớ sẽ ở cùng cậu, dù thế nào cũng đừng quên tớ nhé."

Tang Lê ôm cô ấy, bảo Từ Hiểu cũng chăm sóc bản thân thật tốt.

Cuối cùng cô nói: “Cậu nhớ phải hứa với tớ đó nhé.”

Từ Hiểu đau xót gật đầu: “Tớ tuyệt đối sẽ không nói đâu.”

Cuối cùng, Tang Lê lên xe, xe lượn vòng xuống núi, cô nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trong nhóm tiểu đội Phất Nhanh trên WeChat, Dụ Niệm Niệm @cô: [Lê Lê, hôm nay cậu về Vân Lăng phải không?]

Tang Lê thu mắt lại, trả lời: [Ừm.]

Dụ Niệm Niệm: [Tốt quá rồi, lâu quá không gặp, ngày mai mọi người nhớ đó nha, chúng ta sẽ đi công viên giải trí với nhau, he he he]

Lữ Nguyệt: [Mai gặp nhé, háo hức quá đi mất.]

Nhiếp Văn: [Ngày mai ai chơi trò tháp thả với tôi không, Trương Bác Dương, cậu nhất định phải đứng ra đó.]

Trương Bác Dương: [Xin rút, tôi sợ độ cao, cầu kéo A Dã đi đi.]

Nhiếp Văn: [Ha ha, A Dã không gặp Tang Lê hai tuần rồi, chắc chắn ngày mai cậu ấy sẽ liều mạng bám lấy Tang Lê, căn bản là không đếm xỉa tới tôi.]

Quảng Dã cũng ra mặt: [Cậu biết thì tốt.]

Những người khác: [Ha ha ha ha...]

Tang Lê nhìn tin nhắn trong nhóm, trái tim bị nỗi đau xót quấn quanh.
 
Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 107



Đến sân bay, Lục Lệ và cô cùng bay về Vân Lăng.

Chạng vạng tối, máy bay hạ cánh, Quảng Dã vốn muốn đến đón Tang Lê, nhưng lúc này anh phải đến tiệc rượu, Tang Lê nói không sao, bên Phạm Mạn Chi đã sắp xếp người đến đón họ qua.

Trở lại Vân Lăng sau nửa tháng, Tang Lê ngắm nhìn thành phố đã trở nên quen thuộc ngoài kia, cảm giác chợt bừng tỉnh.

Khi vừa đến Vân Lăng, cô đã từng cảm thấy nơi đây hoàn toàn xa lạ.

Giờ đây, cô vừa mới có một chút cảm giác thân thuộc, nhưng lại sắp rời đi.

Cô giống như chiếc thuyền buồm, thật ra Vân Lăng chỉ là bến cảng tránh gió để cô dừng chân, không phải là bến sông mà cô có thể cập bến lên bờ thật sự.

Khi sắp đến khách sạn, Lục Lệ nhìn Tang Lê, nhẹ giọng nói: “Cô Tang Lê, lát nữa cô nhất định phải kiềm chế cảm xúc cho tốt, không được để Tiểu Quảng thiếu gia nhận ra, hôm nay là tiệc mừng thọ của chủ tịch Phạm, ở đó toàn là khách quý, nếu xảy ra chuyện gì, cô hẳn là biết có ảnh hưởng như thế nào”

Lời nói nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là cảnh cáo.

Tang Lê rũ mắt xuống, nhẹ nhàng trả lời.

Mười phút sau, Lincoln dừng trước cổng khách sạn.

Tiệc mừng thọ tối nay của Phạm Mạn Chi được tổ chức ở một khách sạn quốc tế bên bờ biển, bữa tiệc tập trung đông đủ các khách quý, trịnh trọng như một điểm giao lưu của giới thượng lưu.

Khi đến tầng thượng, toàn bộ tầng lầu này đã được đặt hết, Tang Lê cảm nhận được sự lộng lẫy và long trọng tại nơi này, còn cô lại hoàn toàn lạc lõng.

Phạm Mạn Chi nói, có một số thứ không phải cứ cố gắng thì có thể thay đổi được

Giống như một nơi thế này, không phải vì nhà họ Quảng, e là có cố gắng cả đời, cô cũng không có cơ hội đặt chân đến.

Ở cửa phòng tiệc, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy đang tiếp đãi khách quý, Tống Thịnh Lan nhìn thấy Tang Lê thì giật mình, lập tức bước tới: "Lê Lê.."

Quảng Minh Huy cũng đi đến, Tang Lê nhìn thấy họ liền ngoan ngoãn chào hỏi, Tống Thịnh Lan nhìn Tang Lê, bà ấy đã biết mọi chuyện, thở dài: "Lê Lê, trông cháu có vẻ gầy đi rồi.."

Quảng Minh Huy cũng quan tâm Tang Lê, cô ngoan ngoãn đáp lại.

Mọi người trong lòng đã rõ, đều không nhắc đến những chuyện đó ở nơi này, bước vào phòng tiệc, các anh chị em của Quảng Minh Huy cũng có mặt, họ đều từ nước ngoài trở về để mừng sinh nhật bà Phạm, hai vợ chồng giới thiệu Tang Lê với họ.

Tang Lê ngoan ngoãn chào hỏi, nhưng thân phận cô bình thường, mọi người đáp lại nhưng cũng không để ý lắm, nào ngờ ngay sau đó, Quảng Dã đang ngồi bên cạnh Phạm Mạn Chi và đang nói chuyện với ai đó nhìn qua, lập tức đứng dậy đi tới.

Chàng trai chân dài vai rộng, con ngươi đen láy chỉ nhìn chăm chú vào cô, nét mặt bướng bỉnh lạnh lùng ban đầu cũng đã dịu đi.

Anh xuyên qua đám đông, giống như trèo đèo lội suối, bước thẳng về phía cô.

Nhìn thấy anh ngày nhớ đêm mong, sắc mặt Tang Lê vẫn như thường, nhưng từ tận đáy lòng lại trào dâng một trận lũ quét biển động.

Mọi thứ xung quanh đều trở nên yên ắng.

Trong mắt anh chỉ có cô, đáy mắt cô cũng chỉ còn mỗi anh.

Tang Lê muốn bật khóc lao đến, nhưng cô cố gắng kìm lại.

Cô đứng ngay đó, không dám bước về phía anh một bước.

Quảng Dã đi tới trước mặt cô, giơ tay ôm đầu cô, xoa xoa, khóe môi cong lên: “Về rồi à?”

Người thân xung quanh nhìn thấy thái độ của Quảng đại thiếu gia dành cho Tang Lê, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, ở phía xa, Phạm Mạn Chi đang ngồi trước bàn trà dần thu lại nụ cười.

Tang Lê nghe vậy, nhìn vào mắt Quảng Dã, nhẹ nhàng gật đầu.

Chàng trai của cô mặc kệ sự có mặt của những người xung quanh, dẫn cô vào trong, không chút kiêng kỵ mối quan hệ với cô, tim Tang Lê run đến mức muốn vùng ra nhưng lại bị anh nắm thật chặt.

Đi đến trước mặt Phạm Mạn Chi, Tang Lê nhìn bà ấy, sau đó ánh mắt anh rơi vào Thiều Tuyết Âm ở bên cạnh.

Cô gái tao nhã quý phái, mặc bộ váy nhung màu đen, trên cổ đeo dây chuyền đá quý, tóc hơi uốn xoăn thả xuống vai, làn da trắng nõn, ngũ quan sáng đẹp rạng ngời, như một nàng công chúa. Trước mặt Thiều Tuyết Âm, cô thực sự giống như hạt bụi.

Tang Lê tự ti dời tầm mắt, thu lại toàn bộ cảm xúc, cung kính nói: "Bà, chúc bà sinh nhật vui vẻ…”

Ở bên cạnh, Lục Lệ lấy danh Tang Lê tặng đến một món quà mừng thọ đắt tiền, Phạm Mạn Chi mỉm cười, không khỏi khen ngợi, mí mắt Tang Lê khẽ động, không biết đây là sự nhục nhã trá hình hay là để giữ thể diện cho cô.

Mọi người đều ở trong vở kịch giả dối này, chỉ có Quảng Dã ở ngoài vở kịch.

Không có người nào trong nhà họ Quảng chủ động giới thiệu mối quan hệ giữa Tang Lê và Quảng Dã, cũng không ai dám hỏi, trò chuyện một lúc, Quảng Dã nhìn sang Tang Lê: "Cậu đói không? Tớ dẫn cậu đi ăn chút gì đó nhé."

Chỉ có anh, trong tim trong mắt đều là cô.

Còn chưa đợi Tang Lê mở miệng, Quảng Minh Huy ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt dần trở nên khó coi của Phạm Mạn Chi và nhà họ Thiều thì vội vàng nói: “Tiệc mừng thọ bắt đầu rồi, Tiểu Dã, con phải ở cùng bà nội trước.”

Tang Lê không muốn khiến Quảng Dã khó xử nên thấp giọng nói tự cô đi ăn chút gì đó là được rồi, Quảng Dã nói chờ lát nữa anh lại đến gặp cô, sau đó, vài người trong nhà họ Quảng cùng Phạm Mạn Chi vào chỗ.

Sau khi tiệc mừng thọ bắt đầu, Phạm Mạn Chi cảm ơn mọi người đã đến, phát biểu vài câu đơn giản, sau đó phục vụ đẩy bánh kem đến, mọi người hát ca khúc mừng sinh nhật cho Phạm Mạn Chi, nụ cười nở rộ trên mặt bà cụ, cuối cùng thân mật kéo Quảng Dã và Thiều Tuyết Âm cùng nhau cắt bánh.

Rõ ràng, điều này trúng ý Thiều Tuyết Âm.

Dưới ánh đèn rực rỡ, ở trung tâm tầm mắt, Quảng Dã và Thiều Tuyết Âm đứng bên cạnh Phạm Mạn Chi, hai người họ tựa như kim đồng ngọc nữ.

Tang Lê đứng ở một bên lặng lẽ nhìn, đáy mắt tối sầm.

Khoảnh khắc này, đột nhiên cô cảm thấy họ thật xứng đôi.

Đây mới gọi là xứng đôi.

Thiều Tuyết Âm mới là người có thể đứng bên cạnh Quảng Dã, chứ không phải cô.

Cuối cùng cô cũng hiểu mục đích Phạm Mạn Chi mời cô đến tham dự tiệc mừng thọ, là để cô thấy rõ khoảng cách giữa cô và Thiều Tuyết Âm, giữa cô và nhà họ Quảng.

Khi hiện thực tàn khốc phơi bày trước mặt cô, mọi ảo tưởng của Tang Lê đều bị dập tắt. Cô chẳng là gì cả, chẳng qua là một học sinh được nhà họ Quảng giúp đỡ, cô không nên tham vọng xa vời dư thừa. Sau khi buổi tiệc bắt đầu, Lục Lệ đi tới, nói Phạm Mạn Chi tìm cô.

Tang Lê đi đến phòng nghỉ, Phạm Mạn Chi đang ngồi một mình trên ghế sô pha bên trong.

Cô bước tới, Phạm Mạn Chi đặt đồ đạc lên bàn: "Vé máy bay tám giờ sáng mai, sau khi hạ cánh ở London sẽ có người đón cháu.

Tang Lê nhìn vé máy bay, hốc mắt bị hơi nước làm mờ đi.

Phạm Mạn Chi tay cầm nạng, nhìn cô rồi thở dài: "Cháu à, cháu đừng trách bà lão như bà truyền thống cổ hủ, bà thật sự xin lỗi vì đã gây ra tổn thương cho cháu.”

Tang Lê ngước đôi mắt ngấn nước lên, nhìn vào mắt bà ấy, hạ thấp giọng lên tiếng: "Người bà nên nói xin lỗi lẽ ra là Quảng Dã, chính bà đã lừa cậu ấy."

Phạm Mạn Chi mỉm cười: “Sau này ở bên cạnh Tuyết Âm, nó sẽ thấy biết ơn cách làm hôm nay của bà, có lợi cho cháu, đối với nó cũng thế.”

Tang Lê nắm chặt vé máy bay, mím chặt đôi môi hồng.

Cuối cùng, Tang Lê ra khỏi phòng nghỉ, Quảng Minh Huy ở ngoài cửa thấy vậy liền đi vào, nhìn Phạm Mạn Chi, ông không nhịn được nói: “Mẹ, mẹ nhất định phải gấp đến vậy sao? Thật ra có thể cho hai đứa nhỏ nói chuyện một thời gian, chúng còn nhỏ…”

"Đau dài chi bằng đau ngắn, giờ là thời điểm thích hợp nhất để ngăn cản, sau khi Tiểu Dã tìm hiểu Âm Âm, chắc chắn sẽ thích con bé."

"Nhưng mẹ có thực sự chắc chắn quyết định lần này là đúng không? Mẹ có từng nghĩ, mình đã coi thường tình cảm mà Tiểu Dã dành cho Tang Lê không? Đừng đợi đến một ngày, mẹ sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay."

Đáy mắt Phạm Mạn Chi hơi thay đổi, sau hồi lâu cũng không lên tiếng.

Một lúc sau, giữa bữa tiệc, Quảng Dã tới gặp Tang Lê, Tang Lê nhìn anh: "Quảng Dã, tớ muốn về nhà trước."

"Sao thế?"

Tang Lê bắt gặp ánh mắt của Lục Lê, nhẹ nhàng lên tiếng: "Tớ... tớ hơi mệt, nên muốn về."

"Được, tớ gọi bác Trương đưa cậu đi."

Quảng Dã đưa cô xuống lầu, đến cửa khách sạn, anh ôm cô vào lòng, xoa tóc cô, Tang Lê cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, không chịu được ôm chặt anh.

Hốc mắt cô cay cay, thấy anh rủ mắt nhìn vào mắt cô: "Chút nữa tớ về gặp cậu."

Tang Lê ngồi trên xe, nhìn sang anh.

Chàng trai vẫn chưa biết gì, mỉm cười vẫy tay với cô.

Dưới ngọn đèn đường, bóng dáng anh mờ khuất, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú cô.

Tạm biệt, Quảng Dã...

Tạm biệt, chàng trai của cô...

Xe khởi động, cô cứ nhìn về anh cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt, cô thu mắt lại, gào khóc nức nở.

Buổi tối, Quảng Dã trở lại phòng tiệc.

Anh ở cùng Phạm Mạn Chi, cảm thấy đối mặt với những trường hợp xã hội thế này hết sức nhàm chán, anh muốn về nhà sớm, nhưng lại phải ở lại lâu hơn.

Khi ăn gì đó, anh không nhịn được mà tưởng tượng nếu Tang Lê nếm thử sẽ phản ứng như thế nào, khi uống nước, anh nghĩ liệu Tang Lê có thích vị này không.

Anh rất muốn về nhà, rất muốn ở bên cạnh Tang Lê.

Đã rất lâu rồi anh không được gặp cô gái nhỏ của anh.

Hơn chín giờ, cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc.

Quảng Dã nói rời đi trước, nhưng khi chuẩn bị lái xe, anh lại nhận được tin nhắn của Tang

Lê: [Tớ buồn ngủ rồi, tối nay tớ ngủ trước nhé.]

Ánh mắt anh khựng lại, đành phải trả lời: [Được, mai gặp lại.]

Anh cất điện thoại, đầu lưỡi chạm lên hàm trên, kìm nén sự nhớ nhung trong lòng, vẫn quay về và không làm phiền cô.

Dù sao ngày mai cũng gặp được, không cần vội.

Về đến nhà, anh vào phòng ngủ, ngồi vào bàn, tiếp tục làm album ảnh.

Khoảng thời gian xa cô thật vô vị, bỗng một ngày, anh chợt nghĩ đến việc có thể rửa những bức ảnh mà cô chụp và ảnh chụp chung của họ, làm thành một album tặng cho cô.

Sau khi Nhiếp Văn biết, cậu ta còn nói anh quái đản, quái đản khỉ gì, nhìn đã biết đúng là con chó độc thân.

Quảng Dã nhìn album ảnh, trong đó có bức ảnh Tang Lê đứng bên dưới cây đa cổ thụ, khi ấy sáu người họ cùng ra ngoài chơi, lúc đó anh đã chụp một bức ảnh dưới gốc cây đa cho cô, rồi xóa ngay tại chỗ, khiến anh phải phí biết bao công sức mới tìm lại được nó.

Còn có cả lễ khai mạc lần đó, anh chụp ảnh cho cô bằng máy bay không người lái, với bức ảnh cô đứng trước thác nước ở Châu Khê, có cả ảnh chụp chung hai người trên máy bay đến Đài Thông lần đó, và những bức ảnh tốt nghiệp...

Tang Lê là người mới tập chụp ảnh, mỗi lần chụp ảnh chỉ biết làm kiểu giơ hai ngón tay hình kéo.

Cô cười rất dễ thương, hệt như búp bê sứ.

Dù nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy rất đẹp, không người nào so sánh được.

Đoán chừng ngày mai tặng cho cô, cô sẽ thích đến mức bổ nhào vào ngực anh.

Quảng Dã cong môi, tiếp tục dán ảnh.

Buổi tối xem album ảnh xong, anh lên giường đi ngủ.

Từ đêm khuya đến bình minh, ngày hôm sau, bầu trời khẽ hiện lên ánh sáng mờ nhạt.

Hơn bảy giờ sáng, anh thật sự không ngủ được, thức dậy đi tắm.

Rất muốn gặp cô.

Thay quần áo xong, anh lấy điện thoại thản nhiên gửi tin nhắn cho cô: [Cậu thức chưa? Tớ xuống lầu gặp cậu nhé.]

Đầu bên kia không trả lời, có lẽ cô vẫn đang ngủ nướng.

Anh ngồi một lúc, thật sự không đợi được nữa, anh cầm album lên, muốn xuống lầu đánh

thức cô.

Đi tới tầng hai, anh đến phòng cô, vừa định gõ cửa thì phát hiện cửa hé mở.

Anh hơi nghi ngờ, đẩy cửa bước vào thì thấy trong phòng sạch sẽ và trống rỗng, chặn được gấp lại, những con gấu bông anh gấp cho cô trong ngày sinh nhật đặt ngay ngắn trên giường, chiếc vali cạnh bàn học đã biến mất, bức ảnh của mẹ mà cô luôn để ở đầu giường cũng không thấy nữa, cả đôi giày múa dưới bàn cũng không thấy...

Tang Lê không ở trong phòng.

Cả căn phòng trống rỗng, như thể cô chưa từng sống ở đây.

"Tang Lê."

Anh gọi một tiếng, đẩy cửa phòng tắm ra, cũng không nhìn thấy cô.

Anh khẽ cau mày, lập tức đi ra ngoài tìm, nhận ra toàn bộ tầng hai không có hình bóng của Tang Lê, anh đi tìm quản gia, quản gia lờ mờ nói: “Sáng nay dì thấy cô Tang Lê xách vali ra ngoài rồi.."

Quảng Dã bỗng nhiên cau mày.

Anh lao về phòng ngủ, mới để ý thấy trên bàn học của cô đặt chiếc điện thoại và cả đôi giày múa mà anh đã mua cho cô.

Còn có bức tranh anh vẽ tặng cô.

Cô đi đâu mà không mang theo điện thoại...

Đầu óc Quảng Dã trống rỗng, đáy mắt trầm xuống, vội vàng gọi điện thoại cho Tang Lê.

Bíp bíp bíp...

Bên kia không có người bắt máy.

Sau khi cúp máy, anh lại gọi tiếp.

Mãi đến cuộc gọi thứ năm, cuối cùng đầu bên kia cũng bắt máy.

"Tang Lê, cậu đang ở đâu?" Quảng Dã trầm giọng nói, trong lòng cuộn trào mãnh liệt.

Tang Lê không nói gì, giọng Quảng Dã khàn đi: "Tang Lê, cậu nói đi, cậu đang ở đâu?"

Trong ống nghe truyền đến lời nhắc lên máy bay, Tang Lê đứng dậy, bàn tay cầm điện thoại run rẩy, mấy giây sau giữ bình tĩnh lên tiếng: “Tớ đang ở sân bay”

“Sân bay?” Quảng Dã chợt giật mình: “Cậu muốn đi đâu?”

“Tớ muốn ra nước ngoài học múa, xin lỗi, Quảng Dã, tạm thời tớ muốn đổi hướng, tớ không thể vào Đại học Vân Lăng với cậu được”

Đầu óc Quảng Dã trống rỗng, anh bật cười rồi nói: “Ra nước ngoài? Cậu đang đùa tớ sao?”

Đầu bên kia, Tang Lê đã rơi nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào lên tiếng: "Quảng Dã, tớ không muốn ở bên cạnh cậu nữa, chúng ta chia tay đi."

Bức tranh vô tình rơi xuống bàn, mặt kính vỡ vụn vương vãi khắp nơi.

Trái tim anh cũng trĩu nặng ngổn ngang theo đó.
 
Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 108



Bức tranh rơi xuống mặt đất.

Khung kính bức tranh trong nháy mắt vỡ tan.

Sau khi nghe lời nói của Tang Lê, Quảng Dã dường như dập tắt hết mọi suy nghĩ trong đầu, đột nhiên cười giễu cợt: “Tang Lê, cậu đừng làm loạn nữa, đừng đùa như vậy nữa được không?” Giọng nói bên kia bình tĩnh: “Những gì tớ nói đều là nghiêm túc.

“Chúng ta đang yên đang lành tại sao lại chia tay?”

“Tớ cảm thấy rất mệt mỏi khi ở bên cạnh cậu trong khoảng thời gian này, tớ đã suy nghĩ rất lâu, chúng ta không hợp nhau về mọi mặt”

Tang Lê ngồi trên ghế máy bay, đôi mắt ngập tràn hơi nước, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Quảng Dã, cứ như vậy đi, chúng ta dừng lại ở đây đi.”

Điện thoại bị ngắt.

Giọng nói bên tai dừng lại, Quảng Dã nhướng mày, gọi lại nhưng không ai nghe máy, anh lập tức đi xuống lâu.

Đi ra khỏi biệt thự, bác Trương ở trong gara nhìn thấy Quảng Dã, đã đoán được cảnh tượng này, nhưng giây phút này vẫn hoảng hốt: “Tiểu Dã..”

Bác ấy muốn ngăn lại nhưng không thể nào ngăn được, chàng trai lên moto, phóng nhanh ra ngoài.

“Tiểu Dã, Tiểu Dã.”

Bác Trương cũng lập tức lái xe theo sau.

Tầng trên biệt thự, Phạm Mạn Chi đứng ở ban công im lặng nhìn.

Ở bên kia, trên máy bay, Tang Lê bấm vào tin nhắn thoại của Quảng Dã: “Tang Lê, cậu đợi tớ ở sân bay, tớ sẽ đến đó ngay, chúng ta nói chuyện trực tiếp có được không?”

“Cậu muốn học múa cũng được, cậu muốn đi đâu cũng được, cậu không muốn học đại học Vân Lăng cũng được, nhưng tớ không cho phép cậu chia tay.”

“Ông đây không đồng ý, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Tang Lê cầm điện thoại, đầu ngón tay trắng bệch, nước mắt lưng tròng chảy ra.

Quảng Dã, xin lỗi...

Hãy tha thứ cho cô vì đã dùng cách nói dối vụng về này để rời đi...

Tiếp viên hàng không đi đến nhắc nhở, Tang Lê buộc phải tắt điện thoại.

Bên kia, xe moto chạy đến.

Bên này, máy bay lướt qua đường băng.

Ký ức đột nhiên tua lại, trong đầu Tang Lê hiện lên hình ảnh của Quảng Dã, những lời Quảng Dã từng nói hiện lên bên tai.

“Xin chào, tôi là Quảng Dã, rất vui được gặp cậu, xin được quan tâm nhiều hơn”

“Cậu đi nhà trẻ à? Nếu không ông đây bế cậu lên báo danh nhé?”

“Tôi cảnh cáo cậu, nước sông không phạm nước giếng”

“Tang Lê, cậu thực sự quá phiền phức.

“Tang Lê, tôi ở đây, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể gọi tôi.

“Đừng sợ, cho dù là những chuyện đó, hay những người đó, sau nay sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa đâu.”

“Tang Lê, cho dù là trước đây, hay hiện tại, tớ chưa bao giờ thay đổi suy nghĩ, tớ thích cậu, vô cùng nghiêm túc và chắc chắn.”

“Tang Lê, tớ tự nguyện tặng, cậu không cần cảm thấy nợ tớ cái gì. Cậu chỉ cần nhận lấy, đừng mang gánh nặng tâm lý, bởi vì đều là tớ cam tâm tình nguyện.”

“Còn một trăm mười sáu ngày nữa là kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, Tang Lê, tớ đợi được.”

“Tang Lê, cậu không cần quay lại nhìn tớ, chỉ cần kiên trì hướng về mục tiêu của cậu, tớ sẽ dốc hết toàn sức lực để theo kịp cậu.

“Tang Lê, chiếc lắc tay này cũng có nghĩa là tớ ở bên cạnh cậu bảo vệ cậu, sau này cậu không chỉ có bà ngoại, cậu còn có tớ”

“Tang Lê, chúng ta có thể cùng nhau đến đại học Vân Lăng, tớ sẽ theo kịp cậu.”

“Tang Lê.”

“Tang Lê...”

Giọng nói anh gọi tên cô, cuối cùng lại như làn khói biến mất bên tai.

Tang Lê nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang dần lên cao, nhỏ lại, xa dần, mu bàn tay che mặt, khóc không thành tiếng.

Xe moto chạy ra khỏi biệt thự, bánh xe lướt nhanh trên mặt đất như lưỡi dao, lao nhanh ngược theo chiều gió.

Hai mươi phút sau, Quảng Dã đến sân bay, xông vào đại sảnh, điên cuồng tìm kiếm xung quanh.

Ánh mắt anh lạc vào trong dòng người đông đúc, nhưng không thể tìm thấy bóng dáng Tang Lê.

Anh bấm số gọi cho Tang Lê phát hiện đầu dây bên kia đã tắt máy rồi.

Anh tối sầm mắt, gọi lớn tên cô.

“Tang Lê... Tang Lê..”

Một câu rồi lại một câu.

Bặt âm vô tín, không có phản hồi.

Điện thoại rung lên, là Nhiếp Văn gọi điện thoại đến, người bên kia không biết chuyện, cười hỏi: “A Dã, cậu và Tang Lê có chuyện gì vậy? Bốn người chúng tôi đến cổng công viên giải trí rồi nè, hai người các cậu lén lút chạy đi hẹn hò rồi phải không?”

Quảng Dã ngay lập tức hỏi: “Tang Lê có liên lạc với các cậu không?”

“Hả? Không có? Liên lạc với chúng tôi làm gì?"

“Dụ Niệm Niệm với Lữ Nguyệt có nhận được điện thoại của Tang Lê không?”

Nhiếp Văn hoang mang hỏi Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt ở bên cạnh, hai người các cô cũng ngơ ngác nói không biết, Nhiếp Văn nghe lời Quảng Dã nói kỳ lạ cùng với thái độ không đúng: “Có chuyện gì vậy, Tang Lê làm sao vậy?"

Đáy mắt Quảng Dã khô khốc: “Cô ấy đi rồi.”

Bốn người bên kia:???

Quảng Dã cúp điện thoại, muốn tiếp tục tìm thì lúc này bác Trương đã đuổi theo đến ngăn anh lại: “Tiểu Dã, cháu bình tĩnh lại đi.”

Quảng Dã quay lại nhìn bác ấy, ánh mắt nặng nề: “Có phải sáng hôm nay bác đưa Tang Lê đến sân bay không? Tại sao bác không nói cho cháu biết?”

Đây là lần đầu tiên bác Trương nhìn thấy Quảng Dã nổi giận với mình, sau vài giây thì lên tiếng thừa nhận: “Là bác đưa cô Tang Lê đến”

“Cô ấy muốn đi đâu?”

“Bác thực sự không biết...

“Có phải cô ấy đang lừa cháu đúng không, cô ấy không có ra nước ngoài đúng không?”

Quảng Dã muốn đến quầy lễ tân hỏi thì bị bác Trương cản lại: “Tiểu Dã, hiện tại chắc chắn cháu sẽ không tìm được cô Tang Lê đâu, chắc chắn cô bé đã đi rồi…”

Quảng Dã chuyển mắt, nhìn thấy Tống Thịnh Lan từ tập đoàn chạy đến đi về phía anh, chàng trai nhíu chặt lông mày, đi thẳng vào vấn đề: “Tang Lê đi đâu?”

Tống Thịnh Lan không trả lời.

“Có phải mẹ biết cô ấy đi đúng không? Rốt cuộc là cô ấy đi đâu rồi, hôm nay đột nhiên cô ấy chia tay với con, cô ấy đang đùa với con phải không?”

Đây là lần đầu tiên Tống Thịnh Lan nhìn thấy con trai như vậy, bà nhịn không được: “Tiểu Dã, con theo mẹ về nhà trước…”

Quảng Dã thờ ơ, Tống Thịnh Lan nhìn anh, sau đó quay đầu nói với trợ lý: “Kiểm tra thông tin vé máy bay của Tang Lê.”

Vài phút sau, trợ lý quay lại: “Tổng giám đốc Tống, kiểm tra được cô Tang Lê lên máy bay bình thường, chuyến bay đã cất cánh mười phút trước.”

Quảng Dã nghe vậy, đồng tử chấn động.

Tống Thịnh Lan nhìn anh: “Tiểu Dã, theo mẹ về nhà, mẹ nói cho con biết”

Sau đó, Tống Thịnh Lan đưa Quảng Dã về nhà, Quảng Dã khàn giọng hỏi: “Rốt cuộc mọi người đang giấu con điều gì?”

Phạm Mạn Chi từ trên lầu đi xuống, Tống Thịnh Lan đối diện với ánh mắt không giận dữ uy quyền của bà ấy, sau vài giây bình tĩnh nói: “Tang Lê đến Luân Đôn học múa rồi.”

Luân Đôn...

“Cô ấy học trường nào?”

Tống Thịnh Lan nheo mắt: “Tang Lê không nói cụ thể với mẹ.”

Quảng Dã cảm thấy hoang đường: “Con và cô ấy đều đậu vào đại học Vân Lăng, tại sao cô ấy lại muốn đi đến Luân Đôn?”

Tống Thịnh Lan im lặng rồi nói: “Lê Lê học múa ở Thịnh An, tình cờ có một cơ hội ra nước ngoài phát triển, giáo viên đề cử con bé đi, cho nên khoảng thời gian trước con bé có ý định ra nước ngoài, con bé bí mật đến tìm mẹ giúp đỡ, hy vọng mẹ có thể sắp xếp cho con bé, bảo mẹ đừng nói cho con biết.”

Khoảng thời gian trước...

“Cô ấy đã có kế hoạch từ lâu rồi, mẹ nói cô ấy trực tiếp xin con, con sao có thể không đồng ý chứ? Chẳng lẽ con bắt ép cô ấy ở lại sao?”

“Cô ấy muốn học múa cũng có thể mà, tại sao không nói cho con biết?” Anh biết cô thích múa, cô muốn theo đuổi ước mơ, anh đều có thể chấp nhận, nhưng tại sao cô lại muốn chia tay?

Quảng Dã vô cùng tức giận, lạnh lùng chất vấn: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mọi người đang có kế hoạch gì, Tang Lê tuyệt đối sẽ không thể làm như vậy.”

Tống Thịnh Lan siết chặt lòng bàn tay: “Thực sự trước đó Lê Lê có nói qua với mẹ, con bé cảm thấy tính cách của con và con bé không hợp, con tính tình đại thiếu gia như vậy, yêu đương cũng làm theo ý mình, con bé cảm thấy nếu các con thực sự cách xa ba bốn năm, tình cảm cũng sẽ không kéo dài, vậy thì không bằng chia tay sớm sẽ tốt hơn.”

Quảng Dã tức giận bật cười: “Tính cách không hợp? Con làm theo ý mình? Những lời này làm sao có thể do cô ấy nói chứ.”

“Những điều này là do chính miệng con bé nói với mẹ.” Tống Thịnh Lan nói về lời nói dối sáng sớm Tang Lê bảo bà ấy bịa đặt: “Mẹ cũng không biết tại sao con bé lại nghĩ như vậy, Tiểu Dã, con phải tôn trọng suy nghĩ của Tang Lê.”

Trong mắt Quảng Dã tràn đầy lửa giận: “Mẹ cho rằng con sẽ tin sao?! Đây chắc chắn không phải là suy nghĩ thật của cô ấy.”

Quảng Dã xoay người đi lên lầu, Tống Thịnh Lan gọi anh, nhưng không ngăn được bước chân của anh.

Trở về phòng, những lời Tống Thịnh Lan nói vừa nãy cứ văng vẳng bên tai, long đầu lở đất trong đầu Quảng Dã, lấy điện thoại ra bấm số gọi ngay một cuộc điện thoại. Một lát sau, Liên Vũ Châu ở bên kia nhấc máy: “Alo”

Tang Lê không có nhiều người thân và bạn bè, ở Vân Lăng chỉ có tiểu đội Phất Nhanh, ở Đài Thông người duy nhất anh có thể liên lạc được chỉ có Liên Vũ Châu.

“Bà ngoại, cháu là Quảng Dã, bà có biết chuyện Tang Lê ra nước ngoài học múa không? Khoảng thời gian trước cô ấy luôn ở quê, có phải cô ấy xảy ra chuyện gì không ạ?”

Sau vài giây đầu bên kia nói: “Chuyện Điềm Điềm muốn ra nước ngoài bà biết, khoảng thời gian này con bé quay lại là để bình tĩnh suy nghĩ, con bé nói con bé hối hận khi đến đại học Vân Lăng, muốn ra nước ngoài học múa, bà ủng hộ suy nghĩ của con bé.”

Cho dù Quảng Dã hỏi như thế nào, Liên Vũ Châu đều nối bà ấy chỉ biết những chuyện này,

còn những chuyện khác Tang Lê không nói gì cả.

Cuối cùng, Liên Vũ Châu thở dài: “Tiểu Dã, bà biết cháu rất thích Điềm Điềm, nhưng nếu con bé kiên quyết muốn đi thì cháu hãy để con bé đi đi.”

Quảng Dã nắm chặt điện thoại, môi mỏng mím chặt.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Quảng Dã lấy vali, sắp xếp đồ đạc xuống lầu, trong phòng khách, Tống Thịnh Lan đang ngồi cùng với Phạm Mạn Chi nhìn thấy Quảng Dã như vậy thì hoảng sợ bước lên ngăn cản: “Tiểu Dã, con muốn làm gì vậy? Con muốn đi đâu?”

“Luân Đôn.”

“Con muốn đi tìm Lê Lê sao? Con đừng hồ đồ nữa, Lê Lê còn chưa nói rõ với con sao?”

Quảng Dã lạnh lùng nhìn bà: “Mẹ không nói vậy thì con đích thân đến hỏi cô ấy”

Anh muốn đi tìm Tang Lê, muốn chính tai nghe cô nói, anh không tin lời của những người khác.

Cho dù một câu, anh cũng sẽ không tin.

Tống Thịnh Lan sớm đã đoán được Quảng Dã như vậy, lòng như dao giũa: “Con điên rồi đúng không, Luân Đôn rộng lớn như vậy, con đi đâu tìm con bé?”

Quảng Dã đi thẳng ra ngoài, Tống Thịnh Lan muốn đuổi theo ra ngoài nhưng bị Phạm Mạn Chi gọi lại, vẻ mặt Phạm Mạn Chi nghiêm túc: “Đừng cản, để thằng bé đi đi, thằng bé đi rồi mới chết tâm được.”-

“Mẹ, mẹ không thấy Tiểu Dã hoàn toàn không tin lời chúng ta nói sao?”

“Sự thật bày ra trước mắt, cho dù hiện tại thằng bé không tin thì sớm muộn gì cũng sẽ tin”

Tống Thịnh Lan vừa đau lòng vừa tức giận: “Mẹ không thấy Tiểu Dã đau buồn như vậy sao? Tại sao phải làm tàn nhẫn như vậy chứ?”

Phạm Mạn Chi đọc sách, vẻ mặt bình thản: “Đau buồn một khoảng thời gian rồi sẽ tốt thôi, thằng bé cần phải trải qua giai đoạn chấp nhận.”

Chia tay sẽ đau khổ, giống như mất đi một thứ mà mình rất thích, mất đi một khoảng thời gian đương nhiên sẽ chấp nhận được, con người không phải đều như vậy sao.

Bên kia, Quảng Dã đi ra khỏi biệt thự, bác Trương thấy vậy cũng biết ngăn cản không được, vội vàng nói sẽ đưa anh đi.

Lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng gọi lớn, bốn người còn lại của tiểu đội Phất Nhanh ngồi trên xe buýt đường ngắn biệt thự cũng chạy đến.

Bốn người nhìn thấy Quảng Dã, lập tức xông lên phía trước: “A Dã, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Cậu nói Tang Lê đi rồi sao?!”

Trương Bác Dương sững sờ: “Đúng vậy, đi rồi là... là ý gì vậy?”

Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt cũng nóng lòng như lửa đốt: “Vừa rồi chúng tớ gọi điện thoại cho Tang Lê, cậu ấy tắt máy rồi, chúng tớ cũng không thể liên lạc cho cậu ấy được."

Nhiếp Văn bảo Quảng Dã bình tĩnh lại đừng nóng vội: “A Dã, có phải cậu cãi nhau với Tang Lê không? Các cậu làm sao vậy?”

Quảng Dã khàn giọng nói: “Cô ấy muốn chia tay, đi đến Luân Đôn.”

“Chia tay?!!”

Bốn người như nổ tung: “Không phải các cậu đang ở bên nhau tốt đẹp sao? Tại sao Lê Lê có thể đột nhiên nói chia tay?”

“Đúng vậy A Dã, các cậu đều đã nhận được giấy báo nhập học của đại học Vân Lăng rồi mà, tại sao đột nhiên cậu ấy lại đến Luân Đôn?!”

Quảng Dã không nói gì lên xe, bốn người biết anh muốn đuổi theo tìm, nói họ cũng sẽ tiếp tục liên lạc với Tang Lê.

Cuối cùng, bác Trương đưa Quảng Dã đến sân bay.

Giữa đường, Quảng Dã gọi điện thoại của Tang Lê.

Đầu bên kia vẫn tắt máy.

“Khoảng thời gian này tớ cảm thấy rất mệt mỏi khi ở bên cạnh cậu, tớ đã suy nghĩ rất lâu rồi, chúng ta không hợp nhau về mọi mặt.”

“Quảng Dã, cứ như vậy đi, chúng ta dừng lại ở đây đi..”

Anh nhớ lại những câu nói cuối cùng kia của cô, lông mày nhíu chặt, trái tim bị giày vò giống như đặt trên bếp lửa.

Buổi trưa, anh bước lên máy bay.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một giây dài giống như một năm.

Đến Luân Đôn cần phải bay nối chuyến, Quảng Dã đặt chuyến bay ngắn nhất.

Sau mười bảy tiếng đồng hồ, máy bay hạ xuống sân bay Heathrow.

Lúc này ánh sáng ban ngày ở Luân Đôn đã kết thúc, đã hơn chín giờ tối.

Quảng Dã bắt xe đến trung tâm thành phố, anh bấm số gọi điện thoại cho Tang Lê, phát hiện đầu dây bên kia đã mở máy, nhưng không có ai nghe máy. Trái tim bị thắt chặt lại.

Nửa tiếng sau, anh đến trung tâm thành phố, gió mùa hè thổi nhè nhẹ, ánh đèn hai bên sông Thames lập lòe giống như ngôi sao tô điểm cho dòng sông.

Cao ốc Shard giống như kim tự tháp thủy tinh cao ngất trên trời mây, cả thành phố phản chiếu sự phồn thịnh trong màn đêm, giống như một thế giới đèn neon ảo mộng. Quảng Dã đột nhiên cảm thấy mình nhỏ bé như hạt bụi, hoàn toàn không thể tìm thấy trong lòng mình.

Đầu dây bên kia điện thoại không có ai bắt máy, Quảng Dã đứng bên đường, nhìn dòng xe cộ tấp nập xung quanh, ánh mắt anh sáng rực, gửi tin nhắn thoại cho cô: “Tang Lê, cậu cảm thấy cứ nhẹ nhàng ném cho tớ một câu chia tay mà không nói bất cứ lời nào là được sao? Cậu cảm thấy tớ sẽ tin sao?”

“Có phải cậu gặp chuyện gì không, tại sao cậu lại trốn tránh tớ?”

“Tang Lê, cậu nhận điện thoại của tớ đi, có chuyện gì cậu không thể nói cho tớ biết sao?”

Ở phía bên kia, trong một căn phòng khách sạn nọ ở Luân Đôn.

Trong phòng chỉ có ngọn đèn ngủ, tầm nhìn tối mờ.

Tang Lê bấm xem từng dòng tin nhắn thoại của anh, cuối cùng nghe anh nói: “Tang Lê, bây giờ tớ đang ở Luân Đôn.

Tang Lê sửng sốt.

Anh thế mà lại chạy đến Luân Đôn...

Bên kia nói: “Cậu ra ngoài gặp mặt tớ đi, chúng ta nói chuyện trực tiếp.”

Tang Lê nghe giọng nói của anh, cô nhìn sang Lục Lệ bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe: “Tôi cầu xin dì, dì cho tôi ra ngoài gặp mặt Quảng Dã được không, chỉ gặp thôi, dì để tôi nói chuyện rõ ràng với cậu ấy”

Anh cứ như vậy thật sự sẽ khó chịu đến phát điên mất...

Lục Lệ nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng: “Cô Tang Lê, nếu như cô đã quyết định chia tay với cậu ấy thì lúc này đây phải càng lạnh lùng hơn, không để một chút hy vọng nào cho cậu ấy mới là cách tốt nhất đối với cậu ấy, nếu cô ra ngoài gặp cậu ấy, không phải là tra tấn đối với cậu ấy sao? Cô cảm thấy cậu ấy và cô còn có thể buông bỏ được sao?”

Tang Lê rơi nước mắt, Lục Lệ nhàn nhạt nói: “Nếu cậu ấy gọi điện thoại tới thì cô cứ nghe máy đi, chắc hẳn cô biết mình nên nói như thế nào.”

Quả nhiên rất nhanh sau đó, điện thoại lại có cuộc gọi từ Quảng Dã.

Tang Lê kìm nén cảm xúc, sau vài giây thì nghe máy, nhẹ giọng nói.

Đầu bên kia, Quảng Dã cảm nhận được điện thoại đột nhiên kết nối, nghe được giọng nói của cô, trái tim như muốn chết đuối chợt nổi lên.

Đột nhiên, mọi cảm xúc bất chợt ùa về.

Cổ họng Quảng Dã nghẹn lại: “Tang Lê, cậu biết tớ tìm cậu bao lâu rồi không”

Anh khàn giọng báo vị trí của mình: “Tớ đang ở đây, chúng ta gặp nhau đi, có chuyện gì cậu cứ trực tiếp nói cho tớ biết.

Tang Lê lau nước mắt: “Không cần đâu, có thể nói rõ trong điện thoại”

“Ngay cả gặp mặt tớ cậu cũng không muốn sao?”

Đầu bên kia im lặng.

Cổ họng Quảng Dã sôi trào: “Cậu nói cho tớ biết tại sao lại muốn chia tay, rõ ràng mấy hôm trước chúng ta vẫn còn hạnh phúc mà, chúng ta còn nói cùng nhau đến đại học Vân Lăng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tớ ở đây, tớ có thể giải quyết cho cậu mà.”

Ánh mắt Tang Lê mơ màng, nước mắt rơi xuống lã chã: “Quảng Dã, cậu nghĩ nhiều quá rồi, tớ không có điều gì khó nói phải giấu diếm cả, tớ chỉ đơn thuần không muốn ở bên cậu nữa thôi.”

“Tại sao?”

Giọng anh vô cùng khàn: “Tang Lê, có phải tớ có chỗ nào không tốt không?”

Đôi môi đỏ của cô run rẩy, khóc không thành tiếng: “Cậu có rất nhiều điều không tốt, tớ ghét tính khí tự cho là mình đúng của cậu, ghét tính cách cao ngạo của cậu, ghét cậu đua xe, còn rất nhiều điều, tớ đều không thích.”

Đôi mắt đen láy của Quảng Dã nheo lại: “Chỉ cần cậu nói cho tớ biết, tớ có thể sửa hết mà.”

Đây là lần đầu tiên anh hạ sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của mình xuống để giữ cô lại.

Tang Lê rơi nước mắt: “Cho dù sửa đổi cũng vô dụng, đúng là cậu thích tớ, đối xử tốt với tớ, tớ đã từng thử ở bên cạnh cậu, nhưng cậu thực sự không phải là mẫu người mà tớ thích…”

“Cố thử bên cạnh tớ?"

Ánh mắt Quảng Dã nóng rực, cảm thấy hoang đường buồn cười: “Vậy lúc trước cậu nói thích tớ, những lời đó thì sao?”

“Đó là do tớ hiểu lầm tình cảm dành cho cậu, cậu đối với tớ quá tốt, cho nên tớ đã ngộ nhận tình cảm trong lòng là yêu thích... nếu không phải là cậu, đổi lại là một người khác đối xử với tớ như vậy, tớ cũng sẽ thích thôi, cậu cho rằng cậu là người đặc biệt sao…”

Tang Lê rơi nước mắt, trái tim rỉ mái, như đã chết lặng: “Không phải cậu muốn nghe sự thật sao, vậy tớ nói cho cậu biết, sự thật chính là trong khoảng thời gian này tớ đã bình tĩnh suy nghĩ lại, tớ phát hiện rằng tớ đối với cậu hoàn toàn không phải là thích.”

Cô căng thẳng lặp lại, từng câu từng chữ như nhát dao đâm: “Quảng Dã, tớ không thích cậu, đây chính là sự thật.”

Giọng nói Tang Lê lọt vào tai Quảng Dã.

Dưới ánh đèn, người đến người đi, chàng trai cô độc đứng một mình.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, rơi nước mắt.
 
Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 109



Mặt trăng lặn ở phía tây.

Màn đêm giống như biển sâu ngàn dặm.

Giọt mực từng chút từng chút nhòe ra trong thế giới, ánh đèn neon thành phố chậm rãi bị bao phủ, mờ nhạt hỗn độn, tĩnh lặng không tiếng động.

Trên băng ghế dài bên cạnh cây ngô đồng, ánh đèn đường sáng rực, lá cây theo gió rơi xuống.

Quảng Dã ngồi một mình đơn độc.

Từ đêm cho đến bình minh ngày hôm sau.

Ánh đèn đường hòa tan trong nắng sớm, ánh mặt trời biến thành màn sương sáng xám xịt.

Người trên đường dần dần nhiều hơn.

Một lúc lâu sau, chàng trai dập điếu thuốc, giấu đi sự không cam lòng trong đáy mắt, đứng dậy đi về phía trước.

Anh bắt đầu tiếp kiếm ở thành phố Luân Đôn này.

Ban ngày, anh đi đến từng khách sạn, cầm ảnh của Tang Lê hỏi từng người tiếp tân: “Xin lỗi, cho tôi hỏi gần đây có cô gái nào tên Tang Lê thuê phòng tại khách sạn này không?”

Thế nhưng câu trả lời anh nhận được luôn là sự lắc đầu.

Anh không ngờ, đêm đó anh vẫy tay với cô trên xe ở cửa khách sạn, cô cứ như vậy mà biến mất không dấu vết trong thế giới của anh.

Ở Luân Đôn năm ngày, Quảng Dã cố chấp không ngừng hỏi thăm và hầu như không chợp mắt.

Cuối cùng chạng vạng ngày hôm đó, anh đi đến mệt, ngồi xuống bên cạnh bờ sông Thames.

Anh cúi người cúi đầu xuống, vô cùng mệt mỏi.

Một lúc sau, có một người đi đến trước mặt.

Quảng Minh Huy âm thầm đi đến Luân Đôn, ông nhìn thấy anh như vậy thì lòng đau như cắt, chạm vào vai anh, thở dài: “Tiểu Dã, trở về đi... con không tìm được Lê Lê đâu.”

Quảng Dã ngẩng đầu nhìn ông ấy, mắt đỏ hoe: “Ba, ba nói cho con biết đi, có phải sự thật không, có phải Tang Lê đang giấu diếm gì con không.”

Anh không tin rằng cô không thích anh.

Những gì anh nhìn thấy chắc chắn đều là giả.

Mấy ngày hôm nay, anh không cam lòng hỏi tất cả mọi người, một lần lại một lần đào vào chỗ sâu, muốn chạm vào cái gọi là sự thật, nhưng anh luôn nhận được câu trả lời giống nhau. Tang Lê từ bỏ anh, từ bỏ tình cảm của bọn họ.

Ở Luân Đôn rộng lớn như vậy, cô chỉ nhỏ bé như một hạt cát, rải rác dưới đáy biển ngàn dặm, anh cố gắng đến đâu cũng không thể bắt được cô.

Quảng Minh Huy nghe vậy, lòng như bị dao cứa vào: “Tiểu Dã... có thể Tang Lê nói chính là sự thật, nếu như con bé thật sự muốn chia tay với con, con cũng không thể giữ được.”

Nếu như không phải là của anh, cho dù anh làm như thế nào cũng không thể nắm giữ được.

Quảng Dã khép đôi mắt nóng hổi lại.

Cuối cùng, anh lên máy bay trở về Vân Lăng.

Sau khi về đến nhà, Phạm Mạn Chi đang đứng trước phòng Tang Lê tầng hai, nói với người giúp việc: “Dọn sạch những đồ đạc này đi đi.”

Quảng Dã đi tới, lạnh lùng chen vào: “Các người đang làm gì vậy?”

Phạm Mạn Chi: “Con bé đó không còn ở đây nữa, dọn sạch phòng con bé không được sao?”

Ánh mắt Quảng Dã lạnh lùng: “Cho dù là ai, dám động vào thử xem.”

Quảng Dã lấy chìa khóa phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.

Sắc mặt Phạm Mạn Chi hơi thay đổi.

Sau đó, Quảng Dã luôn ở trong phòng ngủ.

Giống như bước vào một hình thức sống mới.

Anh hút thuốc, uống rượu, thức khuya, chơi game, sống mơ mơ màng màng, không ai có thể quản được.

Mọi người đều biết lý do tại sao anh trở thành như vậy.

Ai cũng không ngờ Tang Lê lại có ảnh hưởng lớn đối với Quảng Dã như vậy.

Khoảng thời gian này, Phạm Mạn Chi vẫn ở Vân Lăng, Thiều Tuyết Âm cũng ở lại.

Mấy ngày hôm sau, Thiều Tuyết Âm đi lên lầu đưa cơm cho Quảng Dã, chàng trai đang chơi game, cô ta đặt cơm xuống, nhẹ nhàng gọi anh: “A Dã, ăn chút gì đi.”

Chàng trai lười biếng ngồi trên sô pha chơi game, ngoảnh mặt làm ngơ.

Anh không nói với cô ta một câu nào.

Từ đầu đến cuối, cô ta chỉ nhìn thấy trong mắt anh chứa hình ảnh của Tang Lê.

Tất cả sự dịu dàng, chiều chuộng, yêu thương, Quảng Dã chỉ dành cho Tang Lê.

Thiều Tuyết Âm nhìn chàng trai không học hành, ngang bướng khó bảo lúc trước, sau đó trở nên chăm chỉ học tập, chậm rãi từ bỏ góc cạnh, trở nên vui vẻ hay cười, cuối cùng lại trở thành buông thả nổi loạn như hiện tại.

Không cần nói cũng đã biết rõ tất cả những sự thay đổi này là vì ai.

Đưa Tang Lê đi, Thiều Tuyết Âm rất vui mừng.

Nhưng khi nhìn thấy Quảng Dã quan tâm đến mức thành ra như vậy, cô ta lại ghen ghét đến đau lòng.

Đầu ngón tay cô ta c*m v** lòng bàn tay: “A Dã, cậu quan tâm đến Tang Lê kia như vậy sao?”

Trò chơi kết thúc, Quảng Dã cầm điều khiển, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào màn hình.

Thiều Tuyết Âm nhịn không được nói xấu: “Tôi không thể hiểu được, Tang Lê kia có cái gì tốt chứ? Cô ta kiên quyết rời đi như vậy, giữa tương lai và cậu cô ta dứt khoát lựa chọn tương lai, cậu còn không nhìn ra sao, cô ta hoàn toàn không chân thành với cậu, chỉ là đang lợi dụng cậu, cảm thấy cậu có tiền…”

Cô ta còn chưa nói xong, Quảng Dã đột nhiên giơ tay lật đổ thức ăn mang đến, đĩa sứ vỡ

tan tành.

“A!” Thiều Tuyết Âm sợ hãi hét lớn lùi về phía sau.

Sắc mặt Quảng Dã lạnh lùng u ám: “Cô dám nói cô ấy thêm một câu nữa xem?”

Thiều Tuyết Âm kinh hồn bạt vía.

“Cút ra ngoài.”

Thiều Tuyết Âm đỏ mắt, tức giận xoay người rời đi.

Quảng Dã che đôi mắt mơ màng.

Cứ như vậy mỗi một ngày, anh vẫn đắm chìm trong cuộc sống xa ngã.

Cho dù là Tống Thịnh Lan, Quảng Minh Huy hay là bất cứ ai cũng không khuyên được anh, Quảng Dã dường như đã quay trở lại như trước đây, thậm chí còn tệ hơn trước.

Gần đến thời gian khai giảng, Tống Thịnh Lan vô cùng đau lòng khi thấy con trai như vậy: “Tiểu Dã, con còn dự định học đại học Vân Lăng không?”

— “Cậu muốn học đại học Vân Lăng, tớ còn có mục tiêu gì nữa?”

— “Quảng Dã, cậu có muốn thi cùng tớ không? Nhưng điểm đại học Vân Lăng khá cao..”

– “Ông đây không muốn yêu xa.”

— “Tang Lê, cậu không cần quay lại nhìn tớ, chỉ cần vững bước tiến đến mục tiêu của cậu, tớ sẽ nỗ lực hết mực để theo kịp cậu.”

— “Được, chúng ta cùng nhau thi vào đại học Vân Lăng”

Họ đã từng hứa cùng nhau vào đại học Vân Lăng.

Thế nhưng, Tang Lê đã thất hứa.

Anh còn động lực nào để cố gắng đấu tranh tiến lên chứ.

Thời gian chầm chậm trôi qua từ tháng 8 đến tháng 9.

Một buổi sáng nọ đầu tháng, Nhiếp Văn đến nhà tìm Quảng Dã.

Trong khoảng thời gian Quảng Dã từ Luân Đôn về, mỗi lần Nhiếp Văn đến đều sẽ cùng anh chơi game, Quảng Dã không nói bất cứ gì, Nhiếp Văn cũng không hỏi.

Đi vào phòng ngủ, trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá và rượu, Quảng Dã ngồi bên giường, lại đốt một điếu thuốc, ánh lửa soi sáng chiếc mũi cao và đồng tử đen láy của anh.

Nhiếp Văn nói không nên lời mở cửa sổ, nhìn chai rượu rải rác trên bàn trà: “Quảng Dã, mẹ kiếp cậu muốn uống đến chết à?”

Người này đoán chừng là lại thức khuya uống rượu, cho dù thể chất có tốt đến mấy thì có thể chịu đựng được mấy ngày?

Nhiếp Văn biết dáng vẻ ham chơi của Quảng Dã bây giờ khác với trước kia, đây rõ ràng là suy sút sa đọa.

Tang Lê đến, chữa lành cho anh.

Nhưng Tang Lê nói đi là đi, đẩy anh vào bóng tối sâu hơn.

Nhiếp Văn thấy bạn thân mình như vậy, nhịn không được mà nổi giận: “Mẹ kiếp không phải là thất tình thôi sao?! A Dã, cậu vì một cô gái như thế có đáng không?! Cho dù cậu thích Tang Lê thì sao, cậu ta cũng đã đi rồi, cho dù cậu ta có nỗi khổ tâm thì cậu ta cũng đã bỏ cậu rồi, điều này đồng nghĩa là cậu ta không còn thích cậu nữa!”

Nhiếp Văn bực bội tức giận: “Mà cậu ta không chỉ là bỏ cậu, mà còn bỏ nhóm sáu người chúng ta, chỉ là chúng ta ngu ngốc, căn bản không có sự thật, cho dù có cái gọi là sự thật đi nữa thì có gì quan trọng hơn cậu chứ?!

Quảng Dã lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu nói đủ chưa?”

“Tôi cũng là bạn của Tang Lê, tại sao tôi không thể nói? Cậu ta khiến cậu thành ra như vậy mà không hề liên lạc với tôi và Trương Bác Dương, ngay cả Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt cũng không tìm được cậu ta, mấy ngày hôm nay cho dù chúng tôi gửi tin nhắn cho cậu ta như thế nào, cậu ta cũng không trả lời, giống như đã quên hết mọi thứ ở Vân Lăng, cậu ta còn chưa đủ tuyệt tình sao?”

“Tình bạn bền lâu đã hứa lúc đó, sáu người chúng ta sẽ không bao giờ chia xa, ngày hôm đó chúng ta còn hẹn với nhau đi công viên giải trí, nhưng mẹ kiếp đều là chó má! Giả dối! Tang Lê hoàn toàn không xem trọng chúng ta!”

Quảng Dã cúi mắt, bắt đầu trầm lặng.

Nhiếp Văn bực bội khui chai rượu, rót uống.

Cậu ta ngồi bên cạnh Quảng Dã, đôi mắt đỏ ngầu: “A Dã, trước đây cậu chơi đùa như thế nào, cũng không giống dáng vẻ suy sụp giống như cậu bây giờ, cậu ta hại cậu thành ra như vậy, người anh em là tôi đây cũng thấy khó chịu mà?”

Một lúc lâu sau, Quảng Dã khàn giọng nói: “Chơi game cùng tôi đi.”

Nhiếp Văn mở mắt, hít một hơi sâu, cuối cùng đành cầm máy điều khiển lên.

Quảng Dã chơi một cách máy móc, giống như đang tê liệt thần kinh.

Một lúc sau, màn hình điện thoại trên bàn Quảng Dã sáng lên.

Một cái tên hiện lên màn hình...

Thư Nhiên.

Quảng Dã cầm lên bắt máy, ai ngờ đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc nức nở sụp đổ của Giản Thư Nhiên.

“Anh A Dã, làm sao đây, anh trai em xảy ra chuyện rồi…”

Giống như trống gõ thật mạnh vào màng nhĩ.

Vài giây sau, Nhiếp Văn chỉ nhìn thấy Quảng Dã đứng dậy lấy đồ, nói với đầu bên kia: “Nhiên Nhiên, em đừng hoảng sợ, bây giờ anh sẽ chạy đến Hưng Thái, em gọi xe cứu thương đến trước.. Cúp điện thoại Nhiếp Văn ngây ngốc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Quảng Dã cảm thấy vô cùng nặng nề.

“Thư Niên gặp tai nạn”

Trước đó Nhiếp Văn đã từng nghe qua tên Giản Thư Niên và Giản Thư Nhiên, nhưng không biết thân phận cụ thể như thế nào, chỉ biết Quảng Dã rất quan tâm đến hai anh em này.

Nhìn thấy Quảng Dã muốn đặt vé máy bay, Nhiếp Văn sợ trạng thái anh như vậy sẽ không chống đỡ được nên đề nghị đi cùng anh.

Đặt xong vé máy bay, hai người đi ra ngoài đi thẳng đến sân bay.

Thật ra trước mấy ngày đại học Vân Lăng khai giảng, Giản Thư Niên đi theo trưởng thôn, dẫn theo một số người trong thôn sửa chữa lại con đường đất trong làng, còn đường thôn Huyền Nha của bọn họ gặp ghềnh khó đi, Giản Thư Niên muốn trước khi ra đi học đại học giúp sửa chữa xong con đường, để người dân thuận tiện hơn.

Đêm qua có một trận mưa lớn, sáng nay mưa đã tạnh, Giản Thư Niên muốn theo kịp tiến độ, trong quá trình sửa đường bởi vì đường núi trơn trượt, không cẩn thận trượt chân lăn xuống núi, khi mọi người tìm được cậu ấy, nhìn thấy anh nằm trong rừng cây, trên người đầy vết thương, hấp hối, tình trạng nguy cấp.

Giản Thư Nhiên gọi xe cấp cứu, sau đó lại gọi điện thoại cho Quảng Dã.

Quảng Dã giống như người anh cả, đối với bọn họ mà nói giống như người thân trong nhà.

Trên đường đến sân bay, Quảng Dã ngay lập tức gọi điện thoại cho Tống Thịnh Lan, sau khi Tống Thịnh Lan biết được sự việc như thế nào liền huy động mối quan hệ, cử người từ chi nhánh công ty ở địa phương đi qua, sắp xếp người đưa Giản Thư Niên đến bệnh viện tốt nhất để nhận được sự điều trị tốt nhất.

Trên máy bay đi đến Hưng Thái, Nhiếp Văn nhìn vẻ mặt nặng nề của Quảng Dã: “Hai anh em này có quan hệ rất tốt với cậu phải không?”

Quảng Dã nhíu mi, khàn giọng nói: “Lúc trước tôi bị bắt cóc, là họ đã cứu tôi.”

Không có họ, có lẽ anh đã không còn.

Quảng Dã vẫn còn nhớ về đêm đó, lúc anh chạy thoát khỏi nơi bị bắt cóc, ngã xuống đường núi, đau đến mức không động đậy được, đột nhiên có ánh đèn pin chiếu đến, lúc đầu anh tưởng là bọn bắt cóc tìm đến, không ngờ là hai anh em chạy về phía anh.

Giản Thư Niên nhìn anh với đôi mắt đen láy sáng rực: “Suỵt, đừng nói chuyện, chúng tôi đưa cậu đi.”

Giản Thư Niên đưa tay về phía anh, cõng anh lên, họ cõng anh đến một căn nhà cũ, lấy thảo dược, nước và vải: “Đây là loại thảo dược trong thôn của chúng tôi, có thể chữa vết thương”

Giản Thư Niên giúp anh băng bó, Giản Thư Nhiên lấy khăn lau người cho anh, sau đó Giản Thư Niên cầm một cái màn thầu nguội lạnh: “Buổi tối đốt lửa nấu cơm quá gây sự chú ý, cậu ăn đỡ màn thầu này lót bụng trước đi.”

Quảng Dã nhận lấy, đối phương hỏi anh: “Cậu tên gì?”

“Quảng Dã.”

Giản Thư Niên mỉm cười ấm áp với anh: “Tôi tên Thư Niên, đây là em gái tôi, tên Thư Nhiên”

Biết được anh bị bắt cóc, hai người bảo vệ anh, che giấu anh, đem cho anh thức ăn, giúp anh xử lý vết thương.

Sau đó bọn họ trở thành bạn bè, mỗi năm gặp nhau, Giản Thư Niên đều mỉm cười ôm lấy Quảng Dã: “A Dã, nhớ cậu quá.”

Mỗi lần Giản Thư Niên giới thiệu anh cho người khác đều nói: “Đây là A Dã, bạn thân nhất của tôi.”

Giản Thư Niên thường hay nói, A Dã, tôi rất vui khi quen biết cậu.

Cậu ấy thích thổi kèn Harmonica, thích núi lớn, thích gió hè và đêm đông, tính tình lạc quan, ấm áp giống như tia nắng ngày đông.

Trước khi gặp Tang Lê, nơi duy nhất Quảng Dã có thể buông bỏ phòng bị và ngụy trang chính là ở trước mặt hai anh em họ.

Quảng Dã chuyển mắt nhìn bầu trời muôn dặm ngoài máy bay, lòng như chìm xuống đáy.

Ba tiếng đồng hồ sau, hai người chạy đến bệnh viện thành phố Hưng Thái.

Trước phòng cấp cứu, Giản Thư Nhiên nhìn thấy Quảng Dã, chóp mũi chua xót, chạy vọt đến: “Anh A Dã…”

“Thư Niên như thế nào rồi?”

“Anh ấy còn ở bên trong, chưa có tin tức gì... em cũng đã nói hôm nay đường rất trơn, bảo anh ấy đừng vội đi sửa đường rồi, nhưng trong lòng anh ấy muốn mọi người thuận tiện sớm hơn một ngày... lúc em tìm được anh ấy, đầu anh ấy chảy rất nhiều máu..”

Ngoại trừ bọn họ, trưởng thôn và nhiều người dân trong thôn cũng đợi ở đây, mọi người vừa đau lòng vừa nôn nóng: “Niên Niên là đứa trẻ đầu tiên thi đậu đại học trong thôn của chúng tôi, thằng bé là người có triển vọng nhất, nếu như thằng bé xảy ra chuyện gì, tôi phải giải thích như thế nào với ba mẹ đã khuất của thằng bé đây...”

Giản Thư Nhiên nước mắt đầm đìa: “Anh trai là người thân duy nhất của em, anh ấy không còn thì em phải làm sao đây.” Lòng Quảng Dã đau nhói, anh ôm cô bé, vỗ lưng cô bé: “Không sao đâu, Thư Niên nhất định sẽ không sao” Mọi người đều đợi ở cửa.

Một lúc sau phòng cấp cứu bị đẩy ra, bác sĩ đi ra ngoài, Giản Thư Nhiên xông lên: “Bác sĩ, anh cháu như thế nào rồi ạ... “

Nhưng chỉ nhìn thấy bác sĩ lắc đầu, nói đã cố gắng hết sức rồi.

“Mọi người vào nói vài lời cuối cùng với cậu ấy đi.”

Giản Thư Nhiên sững sờ, lao vào, nhìn thấy Giản Thư Niên đang nằm, cô bé nắm lấy tay cậu ấy, khóc nức nở: “Anh ơi…”

Giản Thư Nhiên sụp đổ khóc lớn, cầu xin bác sĩ cứu anh, Giản Thư Niên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé, nhẹ giọng nói: “Nhiên Nhiên, đừng khóc.”

“Anh…”

Khuôn mặt Giản Thư Niên tái nhợt, cậu cong môi nở một nụ cười: “Nhiên Nhiên, một mình em phải sống thật tốt, anh không thể bảo vệ em nữa rồi..”

Quảng Dã đi qua, Giản Thư Niên nhìn anh: “Quảng Dã, cậu tới rồi.”

Quảng Dã nắm tay cậu ấy, khàn giọng đáp lại.

Đuôi mắt Giản Thư Niên trượt xuống một giọt nước mắt, mỉm cười với anh: “Xin lỗi A Dã, tôi không thể cùng cậu và Tang Lê đến học đại học Vân Lăng rồi…”

Vốn dĩ, điều cậu ấy mong đợi nhất chính là bốn năm tiếp theo.

Đáy mắt Quảng Dã đỏ như máu, nghẹn trong cổ họng, Giản Thư Niên nhẹ giọng nói: “Điều tôi không yên tâm nhất chính là Nhiên Nhiên, còn có thôn..”

Quảng Dã cúi người, khàn giọng nói với cậu ấy: “Thư Niên, tôi đảm bảo sẽ chăm sóc Nhiên Nhiên thật tốt... tôi sẽ giúp cậu xây dựng tốt thôn này.”

Giản Thư Niên mỉm cười: “Mọi người hứa với tôi, đừng buồn, phải sống thật tốt…”

Giống như bị trời cao lấy đi hơi thở cuối cùng, Giản Thư Niên chầm chậm nhắm mắt lại.

Vài giây sau, điện tâm đồ kéo dài thành một đường thẳng...

“Anh, anh ơi…”

Mọi người dân xung quanh đi lên, Giản Thư Nhiên gào khóc.

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào chói chang.

Đem toàn bộ thế giới vào hư ảo.

Mọi khoảnh khắc xung quanh đều im lặng.

Quảng Dã nhìn khuôn mặt ngủ say của Giản Thư Niên, anh nắm lấy bàn tay không còn sức lực của cậu ấy.

Bàn tay chàng trai không giống như những thứ mà ở độ tuổi này cậu ấy nên có, hơi vàng thô ráp còn ngăm đen, nhiều vết chai sần, móng tay dính đầy tro bụi bùn đất, giống như nông dân làm việc vất vả hàng chục năm.

Đầu óc Quảng Dã trống rỗng.

Chỉ còn lại sự nóng rát và đau xót nơi đáy mắt, đỏ đến mức rơi nước mắt.

Ánh mặt trời sa xuống bên ngoài.

Nhưng cũng không tang cao.

Thế giới của Quảng Dã đã hoàn toàn bị dập tắt.

Sau đó, tất cả mọi chuyện đột nhiên giống như giấc mộng.

Người Tống Thịnh Lan cử đến cùng với người dân giúp xử lý các vấn đề tiếp đó.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back