Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé

Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 10: "Người đồng hành" không có hơi thở


Cuối cùng, mùi hôi thối, ngay cả lớp ren nhỏ màu hồng kia cũng đang tỏa ra mùi hôi thối, đã đánh bại Hứa Chỉ.

Nhưng anh thật sự không có cách nào l*t s*ch quần áo của một tiểu zombie.

Chỉ có thể mặc đại chiếc váy liền thân lên cho nó.

Anh tiện tay vò nát tấm bảng tên của Tập đoàn Hứa Thị, ném mạnh ra ngoài.

Phó Noãn Ý sau khi thay váy liền thân, trông càng giống người hơn.

Mùi hôi cũng nhạt đi.

Hứa Chỉ cao, lúc cúi người mặc váy cho nó đã phát hiện ra, mùi hôi đến từ quần áo trên người nó.

Bản thân tiểu zombie này không có một chút mùi hôi nào.

Một con zombie, lại không hề có mùi hôi?!

Có lẽ có liên quan đến dị năng hệ Ánh Sáng của chính nó.

Bị phân tâm như vậy.

Một chút xấu hổ, không tự tại, và tự khinh bỉ của Hứa Chỉ đã tan biến.

Phó Noãn Ý vốn bị bộ vest nhỏ kia trói buộc cử động.

Sau khi hấp thụ dị năng của Hứa Chỉ, lại thay váy liền thân, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cô cũng có thể hơi cúi đầu xuống một chút rồi.

Không thể cúi hoàn toàn, nhưng cũng có một biên độ nhất định.

【Thích quá!】

Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên đầy vui sướng.

Khiến Hứa Chỉ cong môi cười.

"Thích là được rồi."

Lần đầu tiên, anh có một cảm giác thành tựu khó tả.

Niềm vui khi được công nhận, tự nhiên nảy sinh trong lòng.

Rất tốt.

Con người quá phức tạp, quá tham lam.

Tiểu zombie này còn tốt hơn rất nhiều người.

Rất tốt.

Hứa Chỉ muốn xoa đầu nó một cái, giống như v**t v* một con mèo, nhưng lại sợ làm rụng mất mái tóc mà nó khó khăn lắm mới giữ lại được.

Anh lúng túng rụt tay lại, dụi dụi chóp mũi mình.

"Tiểu zombie, chúng ta tìm một chỗ ngủ đi."

Nói xong câu này, Phó Noãn Ý còn chưa có phản ứng.

Hứa Chỉ đã sững người.

Anh quay đầu đi, khẽ "phì" một tiếng.

Chiếc chuông theo cái quay đầu của anh, leng keng một tiếng.

Phó Noãn Ý nghi hoặc nghiêng đầu, gào lên khàn khàn: Ngủ?

Hứa Chỉ đè nén chút không tự tại trong lòng.

Nếu là trước đây, anh tuyệt đối sẽ không nói với một người phụ nữ rằng: chúng ta cùng nhau ngủ.

Điều đó không lịch lãm, càng là một lời mời thầm lặng tồi tệ.

May mà đây là một tiểu zombie.

Hứa Chỉ nhặt thanh sắt lên, khó khăn tiến về phía trước, anh cần tìm một chỗ để nghỉ ngơi.

Ngủ dậy, sẽ chuẩn bị một ít thức ăn và nước uống, rồi ra ngoài tìm thuốc.

Xử lý vết thương xong trước đã, mới có thể tìm xe.

Chuyện khó khăn nhất như tìm tài xế, đợi xử lý xong vết thương rồi tính sau.

Phó Noãn Ý ngoan ngoãn đi theo món ăn thơm ngọt của cô, lặng lẽ tiến về phía trước trong bóng tối.

Hứa Chỉ đi đến phía bên kia của khu chợ, mới phát hiện có một tiệm tạp hóa, có cả bánh quy và đồ ăn vặt.

Anh chỉ hận không thể tự tát cho mình một cái.

Răng sắp mòn vẹt rồi, mới nhìn thấy một cửa tiệm như thế này.

Anh chọn cửa tiệm này, xem như là ngủ để canh giữ kho báu nhà mình.

Hứa Chỉ đã đau đến tê dại, giống như một chú chim bận rộn, làm tổ để sinh con đẻ cái, anh đem những mảnh vải có thể tìm được trong tiệm trải ra đất.

Khoảnh khắc khó khăn ngồi xuống, đầu anh lại lấm tấm mồ hôi.

Thật ra, trên người anh cũng không thơm tho gì cho lắm.

Mùi máu tanh, mùi mồ hôi của đàn ông.

May mà Phó Noãn Ý chỉ hứng thú với mùi vị của thức ăn.

Mùi mồ hôi trên người Hứa Chỉ càng nồng, mùi máu tanh càng đậm.

Đối với cô mà nói, lại càng ngon miệng.

Cô vui vẻ canh giữ thức ăn nhà mình, nhìn anh bận rộn làm một cái ổ dưới đất.

Thậm chí còn cảm thấy thú vị, đầu cô xoay theo anh.

Đợi anh ngồi xuống, cô lại lặng lẽ và ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

Trong đôi mắt to kia chỉ có anh.

Món ăn ngon miệng của cô.

Hứa Chỉ ngồi xuống, một chân co lên, nhìn nó, lại định mở miệng nói "ngủ thôi".

Yết hầu nhô lên, đường cong đẹp mắt trượt lên xuống một cái.

Anh mới nhớ ra, nó là một con zombie, chắc là không cần ngủ.

Nghĩ như vậy, sao lại có chút ghen tị khó hiểu.

Hứa Chỉ từ từ nằm xuống, dịch chuyển cơ thể, nằm nghiêng đối diện với nó, lại bị nhìn đến không tự nhiên.

Anh quay người, đối mặt với bức tường, nhắm mắt lại.

Xung quanh rất yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức như thể đang ở thời trước mạt thế.

Ở trong căn phòng từng thuộc về mình.

Hiệu quả cách âm cực tốt, sẽ không bị sự ồn ào của đêm tối làm phiền.

Có thể chuyên tâm học tập, nỗ lực vươn lên.

Ngủ đi, Hứa Chỉ, tất cả đã qua rồi.

Anh ngửi mùi hương phức tạp khó chịu trong không khí, nhiều lần tự khuyên nhủ mình.

Hứa Chỉ toàn thân là vết thương, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, lại còn đau.

Anh nhắm mắt lại, nhưng lại không ngủ được.

Anh đã quen với những tiếng lòng đen tối kia, thường xuyên ghé thăm.

Sự yên tĩnh đột ngột khiến anh không biết phải làm sao.

Hứa Chỉ từ từ quay người lại, khẽ gọi một tiếng, "Tiểu zombie."

Phó Noãn Ý đã có thể hiểu, "tiểu zombie" là chỉ mình.

Cô có thể ý thức được, đây là đang gọi cô.

Nhưng cô không biết "thức ăn" thích gọi cô, rốt cuộc là vì cái gì.

Phó Noãn Ý như đáp lại trong im lặng, nghiêng nghiêng đầu.

Hứa Chỉ mở mắt, nhìn tiểu zombie lại đang nghiêng đầu trong bóng tối, anh mỉm cười, "Tiểu zombie."

Phó Noãn Ý rất nghi hoặc.

Cô nghiêng đầu, nhìn chằm chằm "thức ăn", gào lên khàn khàn: Hả?

"Ngủ ngon." Còn có, cảm ơn cô.

Nhưng nói lời cảm ơn với một tiểu zombie, có vẻ vô cùng hoang đường.

Hứa Chỉ nuốt những lời còn lại vào trong, giọng nói nhẹ nhàng, lại nói một tiếng, "Ngủ ngon."

【Ngủ ngon? Là gì ạ?】

Hứa Chỉ càng thích nghe tiếng lòng của nó hơn, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại kia dường như có thể xoa dịu trái tim đang đau đớn tột cùng của anh.

"Ngủ ngon, chính là hẹn gặp lại vào ngày mai."

Hứa Chỉ nhắm mắt lại.

Có gió, cơn gió thu hơi ấm, thổi lên, ngay ngoài cửa, cạo lên những âm thanh vụn vặt.

Như thể tiểu zombie im lặng kia, đang phát ra những hơi thở nhẹ nhàng.

Tựa như bên cạnh anh cũng đã có một người đồng hành, không còn cô đơn nữa.

Hứa Chỉ chìm vào giấc ngủ nông.

Phó Noãn Ý nhìn chằm chằm món ăn không động đậy, âm thầm suy nghĩ về khả năng cắn một miếng.

Nhưng hiện tại, với cái đầu của cô.

Ồ, cô không có đầu óc nữa rồi.

Căn bản không suy nghĩ ra được cái gì.

Cô dựa vào bản năng, lặng lẽ tiến về phía trước, đứng bên cạnh anh, cúi người lại gần để xem.

Muốn tìm một chỗ để cắn một miếng.

Trong cơ thể không có cảm giác đói như thiêu như đốt, nhưng cũng không thể ngăn được việc cô không có cảm giác no.

Muốn ăn, là một loại bản năng.

【Trông thật sự rất ngon nha.】

Hứa Chỉ đang chìm vào giấc ngủ, không mở mắt, chỉ quay người đi, mơ hồ nhắc nhở, "Tiểu zombie, đứng xa ra một chút."

Phó Noãn Ý ngây ngốc đứng tại chỗ.

Cuối cùng vẫn là nghe lời lùi lại.

Lại nhàm chán nhìn quanh, lũ zombie trong chợ đã sợ hãi.

Lần lượt rút lui hết rồi.

Khu chợ nông sản trống rỗng, không một nơi nào có thể thơm ngọt hơn món ăn của cô.

Phó Noãn Ý không di chuyển bước chân, cô nhìn chằm chằm vào một vùng bóng tối, luôn cảm thấy mình đang tìm kiếm thứ gì đó.

Là gì nhỉ?

Là món ăn còn ngon hơn cả "hình nhân bằng đường" sao?

Phó Noãn Ý như một con robot hết điện, dần dần nghiêng đầu ngây ra tại chỗ, không động đậy nữa.

Cô không nhớ ra được, luôn cảm thấy mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng.

Vô cùng quan trọng.

Hứa Chỉ đã ngủ rồi, hơi thở có chút nặng nề.

Anh dù đã ngủ, vết thương vẫn đau âm ỉ.

Quá khứ đen tối, nỗi tủi nhục khó nói, mối quan hệ huyết thống không thể thoát khỏi, như những gông cùm nặng trĩu, khiến hơi thở của anh ngày càng nặng nề.

Phó Noãn Ý nghe thấy động tĩnh, lại cử động, cô quay người, nhìn chằm chằm vào món ăn của mình.

Vẫn là "hình nhân bằng đường" của cô thơm ngọt hơn.

Đêm, rất tĩnh lặng, trăng treo cao.

Mặt trăng rất nhỏ, chỉ là một vành trăng khuyết, nhưng lại có ánh trăng dịu dàng chiếu lên vai Phó Noãn Ý.

Phó Noãn Ý nghiêng đầu, khóe mắt liếc thấy vệt sáng này.

Như một đứa trẻ tìm được đồ chơi, cô đưa tay ra muốn vớt lấy vệt sáng.

Bàn tay xanh tím đưa ra, dưới ánh trăng hiện lên vẻ xấu xí lạnh lẽo, không một chút bóng bẩy.

Giọng nam trầm mang chút cảm giác máy móc, lướt qua bên tai cô.

"Nước suối trong không gian của em có thể giúp zombie dần dần khôi phục ký ức, biến trở lại thành người."
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 11: Cô đứng xa tôi ra!!


Ánh nắng rải xuống.

Xuyên qua mái che trong suốt của khu chợ nông sản, rơi xuống mặt đất bừa bộn.

Bụi bặm bay lượn trong ánh nắng.

Khi mặt trời lên ngày càng cao, ánh sáng bao bọc lấy bụi bặm, cùng nhau nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt đang say ngủ của Hứa Chỉ.

Khuôn mặt hoàn hảo dưới ánh nắng càng thêm trắng nõn như sữa.

Mịn màng đến mức gần như không thể thấy được lông tơ.

Ánh sáng dường như ưu ái khuôn mặt này.

Dịu dàng từng chút một, từ từ di chuyển đến đôi mắt đang nhắm của anh.

Hứa Chỉ đột ngột mở mắt.

Dĩ nhiên, anh không phải bị ánh nắng chiếu tỉnh.

Mà là bị mắc tiểu đánh thức…

Hứa Chỉ đã rất lâu rồi không mở mắt ra và nhìn thấy mặt trời.

Từ lúc bắt đầu có ký ức, mỗi ngày sáu giờ sáng thức dậy, bắt đầu đủ loại hình thức học tập.

Tám giờ đúng giờ hỏi thăm cha mẹ, cùng nhau ăn sáng.

Bất di bất dịch, chính xác theo tiêu chuẩn, như một con robot đã được lập trình sẵn.

Lúc anh còn đang hơi mơ màng, cơn buồn tiểu đã ập đến.

Anh lật người nhìn ra cửa.

Phát hiện cửa đã trống không!

Tiểu zombie đâu rồi?!

Anh có một khoảnh khắc hoảng loạn, nhặt thanh sắt lên vội vàng đứng dậy.

Lúc này mới nhìn thấy ở phía xa có một…

Con vịt con?

Tối qua Phó Noãn Ý chơi đùa với ánh trăng, chơi đến mức "giác ngộ".

Cô cảm thấy mình cần phải tìm kiếm thứ gì đó.

Nhưng cô lại không nhớ ra rốt cuộc phải tìm cái gì.

Lại càng không nỡ bỏ món ăn ngon miệng nhà mình.

Thơm ngọt biết bao.

Cô không muốn bỏ lại thức ăn đâu.

Thế là.

Cô đi vòng quanh khu chợ nông sản.

Đi cả một đêm.

Chỉ để tìm kiếm vật phẩm không rõ mà trong lòng cô tha thiết mong muốn.

Lúc này cô đang quay lưng về phía Hứa Chỉ, lắc lư đi dạo.

Tại sao lại phải lắc lư?

Cái này thật sự không thể trách cô.

Cô quá gầy yếu, da bọc xương, dù đã tháo mũ bảo hiểm, đầu cũng có vẻ hơi to.

Đi một lúc, lại không tự chủ được mà lắc đầu để giữ thăng bằng.

Trên người cô mặc chiếc váy hoa nhí mà Hứa Chỉ tiện tay lấy.

Tà váy rất rộng, theo sự lắc lư của cô, tà váy như đóa hoa đang nở rộ, đung đưa.

Đây vốn nên là một cảnh tượng hoạt bát, xinh đẹp của một cô gái.

Nhưng cô lại là một tiểu zombie như người que.

Đi như vậy, giống như một chú vịt con đang lẫm chẫm tập đi.

Đầu lắc lư, tà váy đung đưa, bên trái một cái, bên phải một cái.

Hứa Chỉ bật cười thành tiếng.

Cảnh tượng này thật sự là, không thể nhịn được.

Dù vết thương ở khóe môi bị kéo căng, đang đau.

Nhưng vừa thấy hướng đi của Phó Noãn Ý là cửa ra vào của khu chợ.

Anh vội vàng cất cao giọng, gọi một tiếng, "Tiểu zombie!"

Như thể một tiểu chủ nhân vừa ngủ dậy, không thấy thú cưng nhà mình đáng lẽ phải ngồi xổm ở một bên.

Giọng nói bao bọc sự sốt ruột.

Phó Noãn Ý nghe thấy rồi.

A!

Là thức ăn đang gọi cô.

Phó Noãn Ý ngoan ngoãn quay người, lắc lư đi về phía anh.

Nhìn từ chính diện, không còn giống một con vịt con nữa.

Đầu cứ lắc lư qua lại.

Giống như một con búp bê nhỏ, bị đầu ngón tay khẽ đẩy một cái, đầu lắc lư trái phải, nhưng không thể nào về lại vị trí cũ.

Hứa Chỉ cười đến ôm cả bụng.

Giờ phút này anh cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là "cười đến tè ra quần"...

Chẳng đợi Phó Noãn Ý đi tới.

Anh không nhịn được nữa, chống thanh sắt đi ra khỏi cửa hàng, nhìn trái nhìn phải tìm nhà vệ sinh.

Chợ nông sản dĩ nhiên có nhà vệ sinh công cộng.

Loại nhà xí khô có mùi cực kỳ "chuẩn" kia.

Ngay cạnh đống rác mà tối qua anh bị ném vào.

Mặt Hứa Chỉ tái mét, lại muốn ọe khan.

Dù anh đã giết người, đang chạy trốn, nỗ lực thích ứng với mọi sự bẩn thỉu, lộn xộn.

Nhưng trước ngày hôm qua, anh đích thực là một thiếu gia cao quý được nuôi dạy cẩn thận.

Còn chưa kịp tiến hành tự thuyết phục và thôi miên toàn diện.

Anh kẹp chặt hai chân lại, sắp nổ tung rồi.

Thôi bỏ đi, sao cũng được!

Hứa Chỉ liếc nhìn cửa hàng ở rìa bên phải, quyết định khắc phục chứng ám ảnh sạch sẽ tâm lý, đi vào góc trong cùng của cửa hàng để giải quyết.

So với Hứa Chỉ chân què, vịt con Phó Noãn Ý dĩ nhiên tốc độ nhanh hơn anh.

Hứa Chỉ vừa bước vào cửa hàng.

Phó Noãn Ý đã đến canh giữ món ăn thơm ngọt của cô.

Ngay sau lưng anh.

Không đi sát rạt, nhưng cũng rất gần.

Hứa Chỉ nghe thấy tiếng bước chân, biết là nó, anh mím môi, quay đầu lại, hạ thấp giọng,

"Cô, cô lùi ra xa một chút."

Phó Noãn Ý đi vòng vòng trong chợ đã sớm đói rồi.

Tối qua nhân lúc Hứa Chỉ ngủ say, cô còn có ý định gặm hai miếng.

Nhưng câu thần chú vẫn chưa được giải trừ.

Lúc này đối với cô mà nói, thức ăn nhà mình có thể cử động được, chính là giờ ăn đến rồi.

Lùi ra xa là cái gì?

Cô không lao lên gặm anh, đã là nể mặt câu thần chú lắm rồi.

Phó Noãn Ý không động đậy, đứng yên tại chỗ, gào lên khàn khàn: Nữa!

Dị năng của Hứa Chỉ hồi phục không được bao nhiêu.

Dị năng giả dù sở hữu dị năng cũng không phải là vạn năng.

Khi bị thương, dị năng hồi phục cực kỳ chậm.

Vì vậy dị năng hệ Ánh Sáng trị liệu mới được hoan nghênh đến thế.

Sau khi họ giúp dị năng giả hồi phục vết thương, dị năng giả mới có thể nhanh chóng hồi phục dị năng.

Hứa Chỉ bị thương rất nặng, dị năng hồi phục càng chậm hơn.

Quan trọng nhất là, Hứa Chỉ không còn thời gian nữa.

Anh chịu cho tiểu zombie ăn, nhưng bàng quang của anh thì không chịu đồng ý.

Thật sự sắp nổ tung rồi!

"Cô lùi ra xa trước đi. Ngay lập tức."

Lùi ra, Phó Noãn Ý hiểu.

Ngay lập tức, cái đó thì không hiểu lắm.

Cô và sự bướng bỉnh của cô, đứng yên tại chỗ không động đậy.

Hứa Chỉ sắp phát điên rồi, anh quay người đi vào trong góc.

Phó Noãn Ý nhấc chân đi theo ngay.

Hứa Chỉ nghe thấy tiếng bước chân, không thể nhịn được nữa, "Cô đứng xa tôi ra!!"

Phó Noãn Ý đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu, đôi mắt to kia lộ ra vẻ tủi thân.

【A, hung dữ quá. Huhu.】

Tiếng lòng mềm mại kia mang theo cả tiếng khóc nức nở.

Hứa Chỉ nghẹn lại.

Anh nhịn đến mức yết hầu trượt lên xuống, hạ giọng xuống, "Cô lùi về sau một chút, lát nữa tôi cho cô ăn được không?"

Phó Noãn Ý nghe hiểu rồi, cô không tình nguyện lùi lại vài bước.

Không nhiều, đúng nghĩa là vài bước.

Thể hiện rõ quyết tâm cô nhất định phải bảo vệ thức ăn nhà mình.

Hứa Chỉ hít một hơi thật sâu, thật sự không nhịn được nữa, vội vàng quay người trốn ra sau kệ hàng.

Một người cao một mét tám mươi sáu, lại còn què chân, chen vào vô cùng khó khăn.

Nhưng anh đã chen vào được!

Anh vội vàng bắt đầu giải cứu bàng quang của mình.

Dù sao đây cũng không phải là bồn tiểu.

Hứa Chỉ, người hoàn toàn không có kinh nghiệm giải quyết vấn đề này ngoài trời, đã bỏ qua một vấn đề.

Kệ hàng không rộng, lại rất gần tường, không gian chật hẹp.

Cửa hàng là nền xi măng, không thấm nước như đất, lại còn bằng phẳng.

Nước bắn tung tóe.

Bên ngoài còn có một tiểu zombie đang canh giữ.

Hai vành tai anh đỏ bừng, lại chín rục.

Nhưng chuyện này lại không thể nào ngắt giữa chừng được.

Tâm lý khó xử đến tột cùng kia, thậm chí còn khiến khóe mắt anh đỏ hoe.

Phó Noãn Ý nghe thấy tiếng ào ào, có chút tò mò.

Cô nghiêng đầu muốn xem.

Nhưng đầu cô nặng mà, cô lảo đảo vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững được.

Cô nhìn thấy Hứa Chỉ quay lưng về phía cô run lên một cái, cả người có chút cứng đờ.

Ống quần của Hứa Chỉ đã ướt.

Anh thật sự rất tuyệt vọng.

Khoảnh khắc bị giết và bị trọng thương, anh cũng không cảm thấy mình là một phế vật.

Vẫn có thể bình tĩnh phân tích lại, vẫn có thể tính toán bước tiếp theo.

Giờ phút này, anh cảm thấy mình đúng là một phế vật.

Có phải rời khỏi cái lồng son kia, là sẽ không bao giờ bay lên được nữa không?

Mang theo tâm lý tự chán ghét này, anh quay người lại, đụng phải đôi mắt to tràn đầy tò mò kia.

Mặt Hứa Chỉ, trong nháy mắt từ dưới lên trên, đỏ bừng một mảng.

Anh sững sờ nhìn nó, sợ sẽ nghe thấy tiếng lòng của nó, hoảng loạn lùi lại một bước.

Cả lưng đập mạnh vào tường, đau đến "xít" một tiếng.

Vết thương sau lưng rách ra, máu thấm ra ngoài.

Thức ăn càng thơm ngọt hơn, Phó Noãn Ý càng đói hơn.

Cô từng bước đi về phía anh.

Hứa Chỉ vừa đau vừa khó xử, tay hơi run lên, "Đừng, đừng qua đây."

Cảm giác này, giống hệt như Phó Noãn Ý là một công tử ăn chơi trác táng, chuẩn bị trêu ghẹo một tiểu thư nhà lành.

Phó Noãn Ý lại không hiểu những điều này, cô nghiêng đầu nhìn anh, gào lên khàn khàn: Nữa.

Sự xấu hổ của Hứa Chỉ nhiều hơn là tức giận, trong lòng anh rõ ràng nó chỉ là một con zombie không hiểu gì cả.

Anh chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh khó xử này, nén đau, cố gắng đứng thẳng người dậy.

Anh khó khăn tiến lên, một tay nắm chặt lấy cổ tay cô.

Lúc sương mù đen cuộn lên, anh đột nhiên nhớ ra, bàn tay này…

Đệt!

Lần đầu tiên trong đời Hứa Chỉ, trong lòng hiện lên chữ này.
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 12: Khuyên không được người khác thì đành tự mình hiểu chuyện


Hứa Chỉ thay một bộ đồ thể thao khác.

Không sai, lại là thay ngay trước mặt Phó Noãn Ý.

Dù anh đã đem hết dị năng vừa hồi phục cống hiến cho cô, một Phó Noãn Ý đã đói cả đêm cũng chỉ được no một nửa.

Cô hau háu nhìn anh chằm chằm, không rời nửa bước.

Cũng thể hiện rõ quyết tâm không ăn no thì không nhường một bước.

Hứa Chỉ hoàn toàn tê dại rồi.

Anh liên tục tự nhủ với mình: Nó chỉ là một con zombie, không hiểu gì cả.

Bây giờ việc quan trọng nhất là tìm một hiệu thuốc, nhanh chóng xử lý vết thương.

Phải thừa nhận rằng, sự giáo dưỡng tốt đẹp đã khiến Hứa Chỉ trở thành một người theo kiểu "khuyên không được người khác, thì đành tự mình hiểu chuyện".

Phó Noãn Ý ngoan ngoãn đi theo sau món ăn nhà mình, chậm rãi bước đi.

Chân Hứa Chỉ bị thương rất nặng, thanh sắt cũng không phải là nạng, khiến anh đi đặc biệt chậm.

Nhưng anh không muốn bị tiểu zombie cõng nữa, cũng không muốn bị vác.

Dù sao anh cũng đã nhìn ra rồi.

Tiểu zombie này không có nhu cầu gì khác, không quan tâm tốc độ nhanh chậm.

Chỉ cần cho nó ăn no là được.

Hứa Chỉ dừng bước, quay đầu nhìn Phó Noãn Ý đang đi theo sau.

Zombie, liệu có thể cho ăn no được không?

Anh có chút tối sầm mặt mũi.

Thôi bỏ đi, chuyện khiến anh tối sầm mặt mũi còn ít sao?

Hứa Chỉ từ một cửa hàng bán vali, lấy một chiếc ba lô trông khá chắc chắn và lớn nhất.

Anh bắt đầu "vơ vét" đồ trong cái kho báu mà mình đã ngủ cạnh.

Những thứ bình thường không ăn, giờ đây không còn một chút do dự.

Anh lấy thịt hộp, bánh quy, các loại có thể lấp đầy bụng, và vài chai nước.

Lúc lấy nước, anh lại nhớ đến sự khó xử lúc nãy.

Vội vàng rửa tay trước, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thậm chí không dám nhìn Phó Noãn Ý đang đứng ở cửa tiệm.

Càng không dám nhìn vào cổ tay cô.

Vành tai lại một lần nữa, chín rục…

Anh nhét đầy ba lô, hai bên túi lưới cũng nhét đầy nước.

Anh một tay nhấc ba lô lên, định đeo một bên vai, suýt nữa bị ba lô kéo ngã.

Thật sự không phải anh yếu.

Theo lý thì nghỉ ngơi một đêm, ít nhất cũng hồi phục được thể lực.

Nhưng dị năng của anh lại bị Phó Noãn Ý vắt cạn rồi.

Lúc nãy lại đập vào vết thương sau lưng, vết thương nứt ra, bây giờ vẫn đang chảy máu.

Không nhiều, nhưng sau lưng có chút ẩm ướt.

Anh đau đến nhe răng trợn mắt, cố gắng nén lại.

Anh liếc nhìn Phó Noãn Ý đang đứng yên không động đậy.

Nghĩ đến việc nó vác anh còn nhẹ như không, anh muốn gọi nó, nhưng lại có chút ngượng ngùng.

Nhưng anh biết bây giờ không phải là lúc để ngượng.

"Lại đây."

Hứa Chỉ đặt ba lô xuống, hạ giọng xuống, vẫy vẫy tay với nó.

Phó Noãn Ý thích nhất là lại gần món ăn của cô.

Thậm chí còn cảm thấy "thức ăn" vẫy tay là sẽ có chuyện tốt.

Cô tiến lên, nghiêng đầu nhìn Hứa Chỉ, trong mắt tràn ngập niềm vui sắp được cho ăn.

Những đốm sáng lấp lánh, đang phát quang.

Hứa Chỉ bị nó nhìn đến mức cảm thấy mình như một tên cầm thú, lại đi bắt một tiểu zombie đeo ba lô.

Phó Noãn Ý thấy anh không động đậy, lại tiến thêm một bước, sắp dán vào người anh rồi.

Cô bé nhỏ, cần Hứa Chỉ phải cúi đầu xuống nhìn.

Anh thở dài một tiếng, đưa tay ấn vai nó, dẫn nó quay người lại, "Đừng động đậy."

Phó Noãn Ý theo tay anh quay người, nghiêng đầu một cái, tỏ vẻ nghi hoặc.

【A? Lại xoay vòng vòng bay lên sao?】

Hứa Chỉ vừa nghe thấy nó vẫn còn tâm tâm niệm niệm việc bay lên, nghĩ đến cảnh tượng tối qua, hai mắt anh cong cong, khóe môi nhếch lên.

Một cách khó hiểu, những sự ngượng ngùng, phiền muộn kia đã tan biến.

Anh cúi người nhấc hai tay nó lên, từng tay một.

Tối qua lúc anh thay quần áo đã phát hiện ra, tiểu zombie rất ngoan.

Anh nhấc tay nó lên, nó liền ngoan ngoãn duỗi ra, không cử động lung tung.

Lúc này anh đeo ba lô lên người nó.

Nó dường như không có cảm giác gì, vẫn duỗi hai tay, không động đậy.

Không có tiếng lòng, cũng không gầm gừ, yên tĩnh ngoan ngoãn, như một con búp bê nhỏ, mặc cho chủ nhân sắp đặt.

Hứa Chỉ có chút áy náy, nhìn về phía cổ tay vừa bị anh nắm lúc nãy.

Vành tai lại bắt đầu nóng lên.

Anh rút một chai nước từ ba lô ra, vặn mở, từ từ dội nước lên cổ tay nó.

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa.

Vẫn là cảm giác nhăn nheo, lạnh lẽo, khô quắt đó.

Nhưng dường như anh đã thích nghi rồi, sự khó chịu mà anh nghĩ sẽ có, đã không còn nữa.

Phó Noãn Ý không biết món ăn nhà mình đang chơi trò gì.

Cô ngây ngốc quay đầu, nhìn anh rửa cổ tay cho mình, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Thôi kệ, thức ăn nhà mình mà.

Canh chừng là được.

Hứa Chỉ vặn chặt nửa chai nước còn lại, cất đi, lúc này mới đi ra ngoài, "Chúng ta đi thôi."

Dù con đường phía trước thế nào, ít nhất anh cũng có một tiểu zombie nghe lời.

Phó Noãn Ý trông rất gầy yếu, nhưng sức lực lại lớn vô cùng, không hề cảm nhận được có một chiếc ba lô khổng lồ sau lưng.

Chiếc ba lô căng phồng, nhét đầy đồ, bị kéo ra rất dài.

Nhìn từ phía sau, cô không còn giống một chú vịt con nữa.

Phối hợp với bước chân chậm chạp của Hứa Chỉ, cô giống như một chú ốc sên nhỏ đang cõng vỏ trên lưng.

Hứa Chỉ biết nó sẽ đi theo, anh đi ra khỏi khu chợ nông sản, xác định phương hướng.

Thật ra anh không quen thuộc với thành phố Vĩnh Nam lắm.

Trước đây, anh chỉ là một con chim hoàng yến bị nhốt trong chiếc lồng son sang trọng.

Dù con chim hoàng yến này đã học rất nhiều thứ.

Nhưng thế giới bên ngoài, đối với anh, chỉ tồn tại trên mạng.

Những hình ảnh phẳng lặng, những thành phố cằn cỗi, lần đầu tiên trở nên ba chiều trước mắt anh.

Một cách bất ngờ, anh thích cảm giác tự do này.

Ít nhất, anh vẫn đang sống một cách trong sạch.

Dù cho có đầy mình thương tích.

Phó Noãn Ý không hề biết, món ăn nhà mình không có việc gì lại hay suy tư.

Nếu là cô, chỉ cần ăn no là được.

Lấy đâu ra nhiều suy nghĩ như vậy.

Cô không nghe được tiếng lòng của Hứa Chỉ, chỉ biết thức ăn không động đậy nữa, cô sốt ruột lắm.

【Rốt cuộc đi đâu ăn cơm vậy?】

Hứa Chỉ với nội tâm phức tạp, bị tiếng lòng này làm cho nghẹn lại, rồi bật cười.

Cười sự yếu đuối và đa sầu đa cảm của mình.

Lần cuối cùng thôi, Hứa Chỉ.

Hứa Chỉ quay đầu, nhìn tiểu zombie đang lấp lánh ánh sáng mong đợi, "Tôi băng bó vết thương xong, sẽ cho cô ăn."

Phó Noãn Ý không hiểu lắm "băng bó vết thương" là gì.

Nhưng chuyện "cho ăn" thì cô hiểu.

Hai mắt cô lại bắt đầu sáng lên như sao.

Hứa Chỉ nhìn là hiểu, nó đã hiểu rồi, anh quay đầu, "Đi thôi. Tìm một hiệu thuốc."

Bệnh viện anh vẫn không dám đến.

Dù những con zombie kia trông có vẻ sợ tiểu zombie.

Nhỡ gặp phải zombie dị năng thì sao?

Bệnh viện có nhiều bệnh nhân sốt nhất, zombie cũng nhiều, dễ xuất hiện zombie dị năng.

Vẫn là nên tìm hiệu thuốc.

Hứa Chỉ không nhận ra, mình đã rất nhanh chóng chấp nhận sự tồn tại của tiểu zombie, một sinh vật dị loại đối với anh.

Và còn bắt đầu cân nhắc đến sự an nguy của nó.

Phó Noãn Ý cũng sẽ không hiểu những điều này.

Dù sao thì thức ăn nhà cô ở đâu, cô ở đó.

【Mau tìm thấy đi, để còn ăn cơm nữa.】

"Ừm ừm. Sẽ nhanh cho cô ăn cơm."

Đối mặt với nó, Hứa Chỉ thật sự hoàn toàn không còn chút tức giận nào.

Giống hệt như một "con sen" đang nuôi một chú mèo sữa, mở ra chế độ cưng chiều vô hạn.

Dĩ nhiên, tiểu zombie này, căn bản không cần "hót shit".

Nó là một sinh vật không ăn, không uống, không ngủ.

Chỉ riêng điểm này, Hứa Chỉ có thể ghen tị một trăm năm.

Hứa Chỉ đi trên đường, vẫn cảnh giác xung quanh.

Những con zombie lang thang kia, thật sự không dám đến gần họ.

Chỉ biết hau háu nhìn Hứa Chỉ.

Sau đó trơ mắt nhìn họ đi qua.

Không dám lại gần.

Thỉnh thoảng có con zombie không từ bỏ mà đi theo.

Phó Noãn Ý không thích những thứ xấu xí này.

Những thứ xấu xí này sẽ cướp thức ăn của cô.

Cô thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại, gầm lên khàn khàn: Cút ra.

Tuy cô bé nhỏ, cũng không có khí thế gì.

Nhưng cũng không cản trở việc những con zombie không hiểu ngoại ngữ này, vẫn sợ hãi.

Chúng sẽ dừng bước, sẽ lang thang bỏ đi.

Hứa Chỉ cứ như vậy dẫn theo Phó Noãn Ý, đi qua hai con phố, tìm được một hiệu thuốc trông khá lớn.
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 13: Của tôi, của tôi, của tôi!


Hiệu thuốc này có rất nhiều kệ hàng, từ ngoài cửa sổ kính có thể thấy bên trong có vài hàng kệ đã trống trơn.

Không cần nghĩ cũng biết, là do đợt sốt trước đây gây ra, người ta đã tranh nhau mua hết các loại thuốc liên quan.

Lúc Hứa Chỉ đến gần, anh đi rất chậm, nhân tiện cẩn thận quét mắt một vòng những kệ hàng có thể nhìn thấy.

Các loại thuốc khác vẫn còn.

Ít nhất những thứ anh cần chắc là vẫn còn.

Hứa Chỉ từ từ tiến về phía trước, Phó Noãn Ý như một cái đuôi nhỏ, bám sát sau lưng anh.

Trong hiệu thuốc có động tĩnh rất nhỏ.

Hứa Chỉ không nghe thấy.

Phó Noãn Ý nghe thấy, cô chỉ nghiêng đầu liếc một cái, không hề để tâm.

Đối với một sinh vật như cô, chỉ cần gào hai tiếng là có thể khiến những thứ xấu xí khác phải lùi bước.

Cô không quan tâm đến những thứ này, chỉ cần canh giữ món ăn nhà mình là được.

Hứa Chỉ vừa đi đến bên cửa, cánh cửa kính đang mở, trên cửa treo một chiếc chuông chiêu tài, dường như bị thứ gì đó thổi động.

Theo một hồi chuông "leng keng leng keng" dồn dập.

Một luồng gió ập đến, trước mắt Hứa Chỉ tối sầm lại.

Bên trong lao ra một vật khổng lồ.

Đầu ngón tay nó dưới ánh nắng lóe lên ánh sáng sắc bén, lao thẳng về phía Hứa Chỉ.

Hứa Chỉ bị thương rất nặng, lại bị Phó Noãn Ý vắt cạn dị năng, lúc này còn đang phải chống một thanh sắt.

Cơ thể anh hiện tại không có cách nào theo kịp phản ứng của anh.

Anh chỉ kịp nhìn thấy con zombie cao hơn cả anh này, trên người toàn là những lỗ máu.

Anh ngay lập tức phán đoán ra, nó là một dị năng giả bị người khác g**t ch*t.

Tuyệt đối là một zombie dị năng.

Hứa Chỉ nghiêng đầu, cơ thể di chuyển, ý đồ tránh né đòn tấn công bất ngờ.

Chân phải truyền đến một cơn đau dữ dội, cơ thể mất thăng bằng.

Mắt thấy sắp ngã xuống, móng vuốt sắc bén của con zombie sắp chạm đến mặt anh.

Phó Noãn Ý đã ra tay.

Cô tiến lên vài bước, đưa tay ra đẩy thẳng Hứa Chỉ ngã xuống, tay kia giơ cao, đỡ lấy móng vuốt của con zombie.

Con zombie cao gần hai mét, như một hình nhân giấy khổng lồ được dán bằng một ít giấy, sắp để lộ ra bộ khung tre bên trong.

Bộ xương bên trong sắp đâm thủng da thịt mà ra, trông vô cùng dữ tợnน่า sợ, không béo, nhưng lại rất cao to, như một con mãnh thú.

Phó Noãn Ý nhỏ bé, cần phải cố gắng ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ nó.

To lớn đối mặt với nhỏ bé.

Trong mắt Hứa Chỉ chính là châu chấu đá xe.

Anh lo lắng la lớn, "Tiểu zombie!"

Trước đó vết thương sau lưng Hứa Chỉ bị va đập rách ra, không ngừng chảy máu.

Máu đã khô, dán chặt lưng anh vào bộ đồ thể thao.

Anh cao, bộ đồ thể thao này vốn đã hơi nhỏ.

Bây giờ lại càng khó cử động hơn.

Lúc anh cố gắng bò dậy, Phó Noãn Ý đã chặn được một móng vuốt của con zombie, nhưng nó vẫn còn một cái nữa.

Con zombie khổng lồ khàn giọng gào lên "đói quá", một tay nó nắm lấy vai Phó Noãn Ý yếu ớt, nhấc bổng cô lên không trung.

Hứa Chỉ tiện tay nhặt thanh sắt trên đất lên, định ném qua.

Nhưng nghĩ lại, anh không thể ném đi vũ khí của mình.

Anh gần như nghiến nát răng, nén lại cơn đau nhói như xương đâm vào thịt, đâm vào tủy, đứng dậy.

Con zombie khổng lồ rõ ràng không muốn Phó Noãn Ý cản đường.

Nó nắm vai cô, chuẩn bị ném cô ra ngoài, đã giơ lên giữa không trung.

Hứa Chỉ lê chân phải, siết chặt thanh sắt, di chuyển về phía trước.

Phó Noãn Ý đã hành động, cô một tay nắm lấy cổ tay con zombie khổng lồ, nhẹ nhàng bẻ một cái, bẻ gãy luôn.

Khoảnh khắc rơi xuống, cô bám lấy cánh tay con zombie, như một chú khỉ con, linh hoạt bò về phía trước.

Tốc độ và phản ứng cực nhanh.

Hứa Chỉ giơ thanh sắt, ngây người ra nhìn.

Phó Noãn Ý leo lên vai con zombie khổng lồ, đưa hai tay ra nắm lấy đầu nó, hung hăng vặn một cái.

Đầu của con zombie, cứ thế bị vặn ngược lại nửa vòng.

Mặt quay ra sau, gáy đối diện với Phó Noãn Ý.

Nhưng đầu nó vẫn chưa rời khỏi cơ thể, hạt nhân vẫn chưa bị ngắt kết nối hoàn toàn, nó vẫn có thể cử động.

Phó Noãn Ý vặn đầu nó ra sau xong, buông tay, nhẹ nhàng nhảy xuống.

Chiếc ba lô nặng trịch sau lưng không hề ảnh hưởng đến động tác của cô.

Khoảnh khắc đáp xuống đất, cô đứng trước mặt Hứa Chỉ, đưa tay ra, che chở cho anh, khàn giọng gào lên: Lùi lại!

Hứa Chỉ sững sờ lùi về sau.

Trong đầu anh đột nhiên hiện lên một câu nói rất nổi tiếng trên mạng ngày xưa.

Có một người nào đó đã từng vì bạn mà liều mạng chưa?

Chưa, chưa từng có.

Giờ phút này, lại có một tiểu zombie.

Vì anh mà liều mạng.

Đầu của con zombie bị vặn ngược, tầm nhìn tạm thời bị chuyển hướng, không thể thích ứng, hai tay nó vung loạn xạ, gào thét lung tung.

Hứa Chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn tiểu zombie đang che chắn trước mặt mình.

Nhỏ bé như vậy, đưa ra một cánh tay, che trước mặt anh.

Trong lòng anh như có một mảnh đất, được gieo vào một hạt giống vô danh.

Hạt giống nứt vỏ, ý đồ từ trong đất vươn ra một mầm xanh.

Mảnh đất đang khẽ rung, hạt giống đang nỗ lực vươn lên.

Phó Noãn Ý lại ra tay, cô nhảy về phía trước, chân đạp lên chân con zombie.

Tốc độ cực nhanh, cô leo lên đầu con zombie, một tay úp l*n đ*nh đầu nó.

Một tiếng "ầm" vang lên.

Phó Noãn Ý cứ thế một tay chụp lấy đỉnh đầu nó, đè cả cơ thể nó ngã xuống.

Cô quỳ một gối xuống, ấn đầu nó, không ngừng đập xuống đất.

Hung hăng đập liên tục, hết lần này đến lần khác.

Hạt giống trong mảnh đất lòng của Hứa Chỉ, theo từng tiếng động này, mắt thấy sắp vươn ra được rồi.

Tiếng lòng của Phó Noãn Ý, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại bắt đầu điên lặp lại.

【Của tôi! Của tôi! Của tôi! Đây là thức ăn của tôi!】

Hạt giống lại chìm vào im lặng.

Yết hầu Hứa Chỉ trượt lên xuống một cái, càng thêm ngây dại.

Hóa ra, đây là đang giữ đồ ăn à…

Phó Noãn Ý đập vô cùng hung hãn, nền xi măng trực tiếp bị đập nát thành hình mạng nhện.

Con zombie khổng lồ hoàn toàn mất đi khả năng chống cự.

Cứ thế trong bàn tay nhỏ bé kia, bị đập nát đầu một cách tàn nhẫn.

Một tiếng "keng" vang lên, một hạt nhân màu xanh lam nhạt lăn ra.

Trên đó còn dính đầy chất lỏng màu xám đen.

Phó Noãn Ý vẫn ấn cái đầu đã nát bét của nó, chỉ còn lại lớp da mặt, cô nghiêng nghiêng đầu.

【A, không động đậy nữa rồi. Xem ra không thể cướp mất thức ăn của mình nữa rồi.】

Cô chỉ muốn canh giữ món ăn ngon miệng của mình.

Nhưng khó thật đấy.

Phó Noãn Ý làm mọi việc đều dựa vào bản năng, hoàn toàn không biết mình đã làm Hứa Chỉ kinh ngạc đến ngớ ngẩn.

Yết hầu của Hứa Chỉ lại trượt lên xuống vài cái.

Hôm nay anh mới biết tiểu zombie rốt cuộc mạnh đến mức nào.

Mà nó, cuối cùng vẫn không ăn thịt anh.

Nó, là một tiểu zombie không ăn thịt người.

Dưới ánh nắng, trước con zombie khổng lồ, Phó Noãn Ý đang quỳ một gối từ từ đứng dậy.

Một vệt nắng chiếu lên cơ thể mỏng manh của cô.

Khóe môi Hứa Chỉ cong lên, ánh mắt cùng ánh nắng lấp lánh.

Đây là, tiểu zombie của anh!

Phó Noãn Ý từ từ quay đầu, nghiêng đầu nhìn Hứa Chỉ.

Như thể đang đánh giá xem món ăn nhà mình có bị tổn thất gì không.

【A. Trông có vẻ không bị bẻ nát nhỉ! Vẫn là "hình nhân bằng đường" của mình, tốt quá.】

Hứa Chỉ không biết "hình nhân bằng đường" là gì.

Nhưng, chắc là đang xem anh có bị thiếu cân thiếu lạng gì không.

Anh tự giác đứng thẳng người, dang hai tay ra, mặc cho cô đánh giá.

"Ừ. Tôi không bị bẻ nát."

Giọng nói trong trẻo, theo yết hầu anh trượt lên xuống, mang theo ý cười không thể ngăn được.

Phó Noãn Ý hai mắt sáng lấp lánh, bên trong là ánh sáng vui mừng.

Hứa Chỉ đặt thanh sắt xuống, nén đau từng bước lại gần, cúi người nhặt hạt nhân hệ Thủy kia lên.

Anh quệt đại vào quần áo, quay người chìa lòng bàn tay về phía cô, nhẹ nhàng hỏi, "Muốn ăn không?"

Hạt nhân của zombie cũng có thuộc tính, dị năng giả có thể hấp thụ, nhưng chỉ có thể hấp thụ hạt nhân cùng thuộc tính với mình và hạt nhân không thuộc tính.

Tuy rằng có một vài di chứng.

Nhưng zombie chắc cũng sẽ thích thứ này chứ?

Hứa Chỉ thấy nó không động đậy, đưa tay về phía trước một chút, "Muốn ăn không?"

Phó Noãn Ý vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ ghét bỏ.

【Ai mà thèm ăn cái thứ bẩn thỉu rơi ra từ đầu của thứ xấu xí chứ.】

Tay Hứa Chỉ cứng đờ.

Đồng loại của cô có biết cô gọi chúng là "thứ xấu xí" không?
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 14: Sốt nam việt quất


Hứa Chỉ biết Phó Noãn Ý sẽ không cần hạt nhân này, anh tiện tay nhét nó vào túi quần.

Hạt nhân là một thứ tốt.

Dị năng giả có thể dùng nó để hồi phục dị năng.

Thật ra anh có thể dựa vào khả năng trấn áp zombie của Phó Noãn Ý để lấy ra không ít hạt nhân không thuộc tính.

Nhưng bây giờ anh bị thương rất nặng.

Hấp thụ hạt nhân có một mức độ nguy hiểm nhất định.

Dù sao cũng là thứ trong đầu zombie, một khi hấp thụ, trong cơ thể cũng sẽ tồn tại một vài yếu tố hung bạo.

Cần phải được giải tỏa.

Cách tốt nhất là nhờ dị năng giả hệ Ánh Sáng tinh lọc giúp đỡ.

Nhưng hệ Ánh Sáng và hệ Bóng Tối đều là những dị năng cực kỳ hiếm thấy.

Cả khu an toàn, hiện tại chứa hơn vạn người, cũng chỉ có một dị năng giả hệ Ánh Sáng tinh lọc.

Dị năng giả hệ Ánh Sáng trị liệu, cũng là do trước đây có một đội đến trao đổi vật tư, mọi người mới biết hệ Ánh Sáng cũng có phân nhánh.

Hứa Chỉ sợ mình là hệ Bóng Tối, nếu hấp thụ hạt nhân để hồi phục hoặc nâng cao dị năng, sẽ đánh mất bản thân.

Anh vẫn luôn chưa thử.

Huống hồ, ở trong khu an toàn, anh chính là một bình hoa đẹp mắt.

Một Hứa thiếu gia mà người người muốn nịnh bợ, cần gì phải đối mặt với chiến đấu chứ?

Giống như lúc nãy, anh còn cần tiểu zombie bảo vệ.

Hứa Chỉ siết chặt hạt nhân qua lớp quần, anh không phải là phế vật.

Trước đây không phải, bây giờ không phải, và tương lai càng không phải!

Phó Noãn Ý không biết nội tâm của món ăn nhà mình lại phong phú đa dạng như vậy.

Cô đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn anh, như thể đang nghi hoặc, anh bị làm sao vậy.

"Tôi giữ giúp cô trước."

Hứa Chỉ đối mặt với Phó Noãn Ý đã có thêm vài phần kiên nhẫn so với trước đây.

Giải thích xong, anh quay người nhìn vào trong hiệu thuốc, cẩn thận đánh giá một vòng,

"Không còn zombie nào khác. Tôi xử lý vết thương trước đã."

Phó Noãn Ý có lẽ đã hiểu.

"Hình nhân bằng đường" muốn đóng gói bản thân đẹp hơn.

Vậy có phải sẽ càng thơm ngon hơn không?

Được thôi, được thôi.

Phó Noãn Ý đi về phía trước, suýt nữa bị xác con zombie trên đất làm cho vấp ngã.

Không vui!

Đáng ghét.

Cô cúi người, tiện tay nhấc lấy mắt cá chân của con zombie khổng lồ, cứ thế xoay người một cái, nhẹ nhàng quăng đi.

Không tốn chút sức lực nào, giống như ném tạ, trực tiếp ném bay sang bên kia đường.

Hứa Chỉ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này.

Đột nhiên cảm thấy, tiểu zombie đối với anh, thật sự là đủ khác biệt.

Thức ăn thì thức ăn thôi.

Dù sao nó cũng không ăn.

Hứa Chỉ bất giác có chút tự hào, anh quay người bắt đầu tìm thuốc.

Phó Noãn Ý quay người lại, nhìn xung quanh một vòng, lại một lần nữa gào lên khàn khàn: Đi ra.

Những con zombie đang lén lút nhìn trộm gần đó, lần lượt tản ra.

Phó Noãn Ý vào hiệu thuốc, lại như một cái đuôi nhỏ, đi theo sau Hứa Chỉ, từ từ di chuyển.

Hứa Chỉ tìm một cái giỏ, bỏ những loại thuốc cần thiết vào trong.

Phó Noãn Ý không rời nửa bước.

Đi cạnh nhau, trông như một cặp vợ chồng trẻ đang thong thả mua sắm trong siêu thị.

Hứa Chỉ đặt giỏ lên quầy thu ngân, kéo chiếc ghế ở quầy ra, đặt bên ngoài.

Anh nhìn ra ngoài, đã không còn thấy bóng dáng zombie nào.

Cũng không nghe thấy tiếng "đói quá" như một dàn hợp xướng lập thể của zombie nữa.

Mấu chốt là, dị năng của anh có giới hạn khoảng cách, nếu zombie không gào lên, anh cũng không nghe được.

Giống như lúc nãy, con zombie khổng lồ kia không hề gào, mà lao thẳng đến chỗ anh.

Anh hoàn toàn không lường trước được.

Điều này cũng nhắc nhở anh, sau này không thể dựa vào việc nghe tiếng gào.

Phải cảnh giác hơn một chút.

Anh không thể lúc nào cũng dựa vào tiểu zombie để bảo vệ.

Dù sao nó cũng nhỏ bé như vậy, lỡ đối mặt với nhiều zombie dị năng hơn, chưa chắc đã đánh lại.

Sự bảo vệ không nên là đơn phương.

Dù anh chẳng qua chỉ là món ăn mà nó không thể xuống miệng, cũng phải làm một món ăn đáng tin cậy.

Nếu Phó Noãn Ý có thể nghe thấy tiếng lòng của anh.

Chắc sẽ lắc đầu lia lịa: Cũng không cần đâu, làm một món ăn ngon miệng là được rồi.

Cô không nghe được, nên bây giờ đang đứng bên cạnh anh nghiêng đầu nhìn.

Hứa Chỉ ngồi xuống, chuẩn bị xử lý vết thương.

Đầu tiên là lớp áo dính vào lưng, phải cởi ra.

Anh muốn trực tiếp đổ cồn lên, vừa khử trùng vừa tách lớp áo và lưng ra.

Nhưng làm vậy chưa chắc đã khử trùng được toàn diện.

Tốt nhất là cởi áo ra rồi đổ trực tiếp.

Có thể sẽ làm rách vết thương, nhưng không sao, anh đều có thể chịu được.

Hứa Chỉ cầm một cuộn gạc, cắn vào môi, nhắm mắt rồi lại mở ra, anh ngồi trên ghế, kéo khóa áo, cứ thế dùng sức cởi áo ra.

Lớp áo và lưng dính chặt lấy nhau, xé rách lẫn nhau.

Đau đến mức anh phải ngửa đầu lên, trán lại lấm tấm mồ hôi.

Anh hung hăng cắn chặt cuộn gạc, đau đến mức gân xanh trên trán nổi lên, vết thương hoàn toàn bị xé rách.

Một mùi hương nồng nàn, xộc thẳng về phía Phó Noãn Ý.

Cô lập tức rục rịch.

Hứa Chỉ cuối cùng cũng khó khăn xé được lớp áo xuống, đau đến sống lưng khẽ run.

Theo sự rung động của cơ thể anh, những vết thương sau lưng lại bắt đầu chảy máu.

Men theo đường cong hoàn mỹ trên lưng anh, từng giọt từng giọt rơi xuống.

【Thơm quá đi. Giống như sốt nam việt quất vậy.】

Hứa Chỉ nghe thấy tiếng lòng mang chút yêu thích này, có hơi không kịp hoàn hồn.

Anh còn chưa quay đầu lại.

Phó Noãn Ý đã ghé sát vào lưng anh, há miệng ra, không có ý định cắn.

Mà là lại gần rồi, đột nhiên đưa lưỡi ra l**m một cái.

Quả nhiên không có câu thần chú nào ngăn cản cô!

Hóa ra chỉ cần ăn từ từ, là có thể không sợ câu thần chú nữa.

Phó Noãn Ý vô cùng thỏa mãn, đầu lưỡi quả nhiên có vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon.

Hứa Chỉ bị cái lưỡi lạnh lẽo của cô, nhẹ nhàng l**m một cái như vậy, lưng lập tức cứng đờ.

Cả người ngây ra.

"Đừng. Tiểu zombie, đừng l**m..."

Anh biết máu của mình đối với zombie mà nói, là một sự cám dỗ như thế nào.

Nhưng nghĩ đến đây là tiểu zombie nhà mình, l**m một chút cũng không có gì.

Chỉ là cái cảm giác tiếp xúc đó, lạ quá.

Làn da của Phó Noãn Ý tuy khô quắt, nhưng lưỡi vẫn hồng hào.

Ngoài sự lạnh lẽo ra, còn có một cảm giác kỳ lạ mà Hứa Chỉ không nói nên lời.

Phó Noãn Ý trời sinh phản nghịch, lại còn bướng bỉnh.

Dĩ nhiên sẽ không nghe lời.

Không có gì quan trọng hơn việc ăn cơm.

Nếu có, thì nhất định là ăn cơm không ngừng nghỉ.

【Ăn cơm thôi!】

Giọng nói nhỏ kia vui mừng hớn hở đến mức sắp bay lên được rồi.

Phó Noãn Ý hoàn toàn không để ý đến Hứa Chỉ, hết lần này đến lần khác, l**m vô cùng hăng say.

Hứa Chỉ muốn ngăn cản, lại bị cảm giác kỳ diệu này ép đến càng lúc càng cứng đờ.

Không biết mình nên chạy, hay là nhịn.

Cái lưỡi lạnh lẽo, l**m vô cùng cẩn thận.

Phó Noãn Ý l**m rất vui vẻ, đầu lưỡi bắt đầu tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Đầu óc Hứa Chỉ rối tung, còn chưa nghĩ ra mình nên làm gì, đã cảm nhận được.

Dưới cảm giác lạnh lẽo kia, là một cảm giác rất thoải mái.

Những nơi được l**m qua, cảm giác đau đớn biến mất, chỉ còn lại cảm giác tê tê dại dại.

Giống như vết thương đang lành lại, còn có chút ngứa.

Cơn ngứa đó lan thẳng đến đáy lòng, như một chiếc lông vũ đang nhẹ nhàng v**t v* tim anh.

Hứa Chỉ cắn chặt cuộn gạc, siết chặt chiếc áo đã rách, hoàn toàn không động đậy nữa.

Anh cố gắng tự nhủ, đây là tiểu zombie đang giúp anh chữa trị vết thương.

Không có gì kỳ lạ, đừng nghĩ nhiều.

Chẳng phải anh vẫn mong vết thương được chữa lành sao?

Phó Noãn Ý ăn rất vui vẻ, l**m vô cùng chuyên chú, không bỏ sót một chút nào.

Cô l**m sạch sẽ cả lưng anh.

Sốt nam việt quất cũng ngon như sương mù sô cô la đen kia vậy.

Cô không muốn lãng phí một chút nào, nhìn thấy máu chảy xuống lúc trước.

Cô cúi người xuống, l**m đến hõm lưng của Hứa Chỉ.

Hứa Chỉ lập tức càng cứng đờ hơn, không chỉ có tim ngứa ngáy, vành tai cũng lập tức nóng bừng lên.

Má cũng rất nóng, như thể đang sốt.

Cảm giác xa lạ này, khiến anh lấy cuộn gạc ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, mở miệng cầu xin.

Giọng nói trong trẻo, lần đầu tiên có chút khàn đi, trầm hơn vài phần, quyến rũ chết người,

"Tiểu, tiểu zombie, đừng, đừng l**m nữa."

Giọng nói run rẩy, nhưng lưng lại cứng đờ như một tảng đá, yết hầu trượt lên xuống, "Tiểu zombie..."
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 15: Tiểu zombie nhà mình thì biết làm sao bây giờ?


Khoảnh khắc Hứa Chỉ sắp phát điên, Phó Noãn Ý cũng đã l**m sạch chỗ sốt nam việt quất mà cô yêu thích.

Chua chua ngọt ngọt ngon thật.

Ăn xong thật thoải mái.

Vui quá đi!

Cảm giác đói do bảo vệ thức ăn lúc nãy đã biến mất.

Phó Noãn Ý sảng khoái tinh thần, vui vẻ cực kỳ, thậm chí còn ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, lần này cô đã mở miệng, "Hả?"

Giọng nói khàn khàn, phát âm mơ hồ.

Đã gọi hồn Hứa Chỉ quay về.

Anh hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra, vết thương sau lưng không còn đau nữa.

Cả người thậm chí còn có một cảm giác nhẹ nhõm.

Nhưng cả trái tim anh lại nặng trĩu.

Cảm giác nặng trịch của việc "tiểu zombie nhà mình không nghe lời, mình phải làm sao bây giờ".

Cứ không có việc gì lại đến l**m một cái, có thể lấy mạng của anh mất!

Hứa Chỉ quay người lại, có chút khó xử nhìn chằm chằm cô, "Cô, cô sau này..."

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, tràn ngập niềm vui của Phó Noãn Ý.

Anh nuốt bốn chữ "không được như vậy" vào trong.

Rồi nói lái đi, "Muốn ăn, tôi sẽ cho cô, đừng tự mình l**m được không?"

Giọng nói vẫn còn có chút run rẩy.

Phó Noãn Ý vừa nghe sau này vẫn còn, lại càng vui hơn.

【Ngày nào cũng muốn, muốn ăn sốt nam việt quất, muốn ăn sương mù sô cô la đen!】

Còn mặc cả nữa.

Hứa Chỉ lại hít một hơi thật sâu, nhẫn nại gật đầu, "Được, đều cho cô hết."

Trong đôi mắt to của Phó Noãn Ý, sắp sửa lấp lánh những ngôi sao nhỏ rồi.

Hứa Chỉ bật cười, vô cùng nghiêm túc giới thiệu bản thân, "Tôi tên là Hứa Chỉ."

Phó Noãn Ý muốn chớp mắt, tỏ vẻ nghi hoặc.

Vẫn không chớp được.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, không hiểu anh đang nói gì.

Hứa Chỉ kiên nhẫn nói lại một lần nữa, "Tôi tên là Hứa Chỉ."

Ý là đừng gọi tôi là 'thức ăn' nữa…

Phó Noãn Ý nghiêng đầu sang phía bên kia, rõ ràng càng không hiểu ý anh hơn.

Được rồi.

Hứa Chỉ hiểu rồi, anh phải nói thật rõ ràng, rành mạch.

Đây là một tiểu zombie, không hiểu gì cả.

"Tôi tên là Hứa Chỉ, đừng gọi tôi là thức ăn nữa. Gọi một tiếng, Hứa Chỉ."

Hứa Chỉ vừa nói vừa chỉ vào môi mình, nhìn cô, "Hứa Chỉ."

Giống hệt một ông bố già đang kiên nhẫn dạy con mình gọi "ba".

Phó Noãn Ý vẫn không hiểu, trong đôi mắt kia dần dần hiện lên sự nghi hoặc.

Hứa Chỉ nhìn miệng nó.

Hơi có chút tím, nhưng không khô quắt, không phải miệng anh đào nhỏ nhắn, mà là đầy đặn, thậm chí còn như đang cười.

Giống như môi cười, rất tự nhiên, hình dáng môi rất đẹp.

Lúc này anh mới phát hiện, lý do nó trông đầu to, là vì khuôn mặt không bị khô quắt như cơ thể.

Cả khuôn mặt không có độ đàn hồi như vậy, nhưng vẫn giữ được đường nét đáng yêu.

Nếu bỏ qua màu da xanh tím, ngũ quan đều đáng yêu đến mức dễ thương.

Nghĩ đến chính khuôn mặt này, lúc nãy đã l**m cả lưng anh.

Hứa Chỉ lập tức cảm thấy không tự tại, đầu ngón tay co lại, anh thở ra một hơi, nhiều lần tự nhủ.

Đây chỉ là một tiểu zombie!

Anh run run đưa tay, đặt đầu ngón tay lên môi nó, không hề sợ bị nó cắn, "Dùng chỗ này phát âm, Hứa Chỉ, cô gọi một lần xem."

Phó Noãn Ý thấy thức ăn đưa đến tận miệng, cô rục rịch, định cắn.

Nhưng đầu ngón tay có mùi thơm ngọt, lại không dính máu, không có cái mùi cô thích hơn, mùi sốt nam việt quất.

Cô muốn ăn thức ăn dính sốt nam việt quất hơn, nên không định cắn, ngược lại còn mơ hồ hiểu được ý anh.

Cảm giác mềm mại lạnh lẽo, khiến Hứa Chỉ nhanh chóng rụt đầu ngón tay lại, cùng lúc đó, Phó Noãn Ý mở miệng, cố gắng phát ra âm thanh.

Khàn khàn, thăm dò, cô gọi một tiếng, "Su..."

Hứa Chỉ nghẹn lại.

"Hứa Chỉ."

Phó Noãn Ý vì bữa ăn tiếp theo, rất nỗ lực phát âm, "Su Su..."

Hứa Chỉ nhướng mày, đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy nó, cái tiếng "ẻo lả" kia.

Hóa ra, không phải là "ẻo lả".

Mà là "lương thực" à…

Anh cuối cùng cũng ngộ ra, và càng thêm bất lực.

Thôi bỏ đi, "Su Su" thì "Su Su" vậy, dù sao cũng chỉ là một cái tên thay thế.

Hứa Chỉ khẽ thở dài, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Sau này gọi tôi, thì gọi là Hứa Chỉ."

"Su Su."

"..."

"Su Su."

Phó Noãn Ý phát hiện gọi anh rất thú vị.

Cô có thể gọi được hai chữ rồi này!

Giỏi quá.

"Su Su."

Hứa Chỉ hoàn toàn không còn chút tức giận nào nữa, "Ừm."

"Su Su."

"Đây!"

"Su Su."

Hứa Chỉ giơ ngón tay lên, không thể nhịn được nữa mà ấn trán nó, "Đủ rồi. Tôi xử lý vết thương trước đã. Nếu không sẽ không có sức cho cô ăn!"

Liên quan đến chuyện ăn cơm.

Phó Noãn Ý im bặt, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, trong đôi mắt ẩn chứa một tia cười.

Như một đứa trẻ tinh nghịch.

Dĩ nhiên trong mắt Hứa Chỉ, càng giống một đứa con ngỗ ngược không nghe lời.

Thôi bỏ đi, tiểu zombie nhà anh, anh biết làm sao bây giờ?

Hứa Chỉ đành nhịn, anh cúi người vén ống quần lên, chuẩn bị xử lý vết thương ở chân phải.

Vết thương trên lưng đã được chữa khỏi hoàn toàn, phạm vi hoạt động của anh cũng lớn hơn trước một chút.

Thật ra trước ngực, bụng cũng có vết thương.

Hai tay cũng có.

Nhưng vừa nghĩ đến việc để Phó Noãn Ý l**m vết thương, Hứa Chỉ rùng mình một cái.

Vành tai lại bắt đầu nóng lên, anh siết chặt cuộn gạc trong tay.

Vẫn là tự mình xử lý, đợi vết thương hồi phục thôi.

Hứa Chỉ chuyên tâm xử lý vết thương ở chân phải.

Phó Noãn Ý ngây ngốc nhìn, cô còn cúi người xuống xem hai cái, ngó xem có thể làm thêm hai miếng sốt nam việt quất nữa không.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Hứa Chỉ có chút không tự nhiên.

Anh liếc xéo vài cái, ôn tồn khuyên, "Hay là cô đi dạo xung quanh một chút nhé? Xem có thức ăn gì không?"

Thức ăn à?

Bị Hứa Chỉ nhắc như vậy, Phó Noãn Ý ngược lại nhớ ra hình như mình phải tìm thứ gì đó.

Cô quay người, nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

Đi đâu tìm bây giờ?

Không thể rời xa thức ăn nhà mình quá.

Hứa Chỉ thấy nó quay người, cũng vội vàng nhắc nhở, "Đừng đi xa quá. Nếu không làm sao tìm cô cho ăn?"

Phó Noãn Ý ngoan ngoãn nghiêng đầu, như thể đang đồng ý.

Hứa Chỉ yên tâm rồi, "Đi đi. Tôi ở đây chờ cô về."

Phó Noãn Ý ngây ngốc liếc nhìn ra ngoài, cất bước đi ra.

Hứa Chỉ nhìn một cái, rồi cúi người tiếp tục xử lý vết thương.

Nhưng tay vừa chạm vào chân phải, anh lại quay đầu, nhìn thấy nó từng bước đi xa dần, không nhịn được lại nhắc nhở lần nữa, "Đừng đi xa quá! Nghe hiểu chưa?"

Phó Noãn Ý đứng yên tại chỗ, từ từ quay người lại, nghiêng đầu nhìn anh.

【Sẽ không rời xa thức ăn quá đâu. Thức ăn của tôi!】

Hứa Chỉ bật cười khe khẽ, lại bất lực lắc đầu, lớn tiếng nhắc nhở, "Hứa Chỉ! Đừng gọi tôi là thức ăn! Tôi là Hứa Chỉ!"

Phó Noãn Ý có chút mờ mịt nhìn anh, khàn giọng mở miệng, "Su Su?"

Hứa Chỉ thở dài một hơi, "Đúng đúng đúng, Su Su, Su Su của cô."

Anh đột nhiên sững người, rồi lại thản nhiên cười.

Không có gì, đây là tiểu zombie của anh, anh cũng có thể là "Su Su" của tiểu zombie.

Điều này không đại biểu cho cái gì cả.

Nó chỉ là một tiểu zombie mà thôi.

【Ừm, không rời xa Su Su quá đâu.】

Hứa Chỉ nghẹn lại, ngay cả trong tiếng lòng cũng không đọc được hai chữ 'Hứa Chỉ' sao?!

Anh hơi híp mắt, che đi một tia tuyệt vọng dưới sự bất lực, vẫy vẫy tay, ra hiệu đi đi.

Đi chơi đi.

Su Su của cô thật sự mệt rồi.

Phó Noãn Ý quay người, đầu lắc lư qua lại, chọn đại một hướng, tiếp tục tìm kiếm vật phẩm không rõ mà cô muốn tìm.

Hứa Chỉ quay đầu tiếp tục xử lý vết thương.

Chỉ là xử lý một lúc, anh lại quay đầu nhìn nó.

Phát hiện nó chỉ đi dạo loanh quanh gần đó, lưng đeo một chiếc ba lô to sụ, như một đứa trẻ tan học đang đi dạo phố.

Anh không nhịn được mà cười lắc đầu.

Phó Noãn Ý loạng choạng đi dạo, nhân tiện dọa chạy những con zombie lác đác xung quanh.

Cô muốn tìm một thứ rất quan trọng.

Rất quan trọng, rốt cuộc là cái gì nhỉ?

Dưới ánh nắng, trên bồn hoa ven đường, có thứ gì đó sáng lấp lánh.

Phó Noãn Ý liếc thấy, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, là cái này sao?
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 16: Phải nuôi cho béo tròn nha


Phó Noãn Ý bị vật sáng lấp lánh trên bồn hoa thu hút, cô lại gần xem kỹ.

Trên bồn hoa bằng đá hoa cương vân xám đậm, có một con sâu béo núc ních.

Nó mập mạp, dài bằng ngón trỏ của người lớn, toàn thân trắng như tuyết, đang lúc nhúc một cách vô cùng chậm chạp.

Đôi mắt phía trước của nó xanh biếc, đẹp như hai viên kim cương xanh vụn.

Chính đôi mắt nhỏ đặc biệt xinh đẹp này, bị ánh nắng chiếu vào, thỉnh thoảng lại phản xạ ra ánh sáng.

Dường như cảm nhận được mình đã bị thứ gì đó khóa chặt.

Vốn đang bò rất chậm, nó dần dần cuộn lại thành một quả cầu.

Tròn vo, cuộn thành một cục, trông đáng yêu một cách khó tả.

Dĩ nhiên, trong thế giới của Phó Noãn Ý không có "đáng yêu".

Chỉ có "ngon miệng".

Cô ghé sát lại, xem kỹ, như thể đang nhìn thấy một món ăn tươi mới nào đó.

Rất thơm, có một mùi…

Ừm.

Mùi kẹo bông gòn!

Lại còn là vị xoài nữa, trông ngon quá đi.

Phó Noãn Ý dùng đầu ngón tay chọc vào quả bóng thịt đang cuộn tròn.

Con sâu nhỏ sợ đến mức, lớp thịt khẽ run lên.

Toàn thân nó tỏa ra một luồng khí tức: Ngươi không thấy ta, không thấy ta.

Phó Noãn Ý nghiêng đầu sang phía bên kia, phát hiện quả bóng thịt nhỏ cuộn lại, còn chưa đủ một miếng.

Nghĩ đến món ăn Hứa Chỉ kia, to như vậy, có thể ăn được rất lâu.

Cô không vui nữa.

Không hài lòng.

Cây kẹo bông gòn này nhỏ quá, không đủ ăn.

Phó Noãn Ý đứng thẳng người, có chút tủi thân nhìn quả bóng thịt vẫn đang run lẩy bẩy.

Nhỏ quá, nuôi một thời gian, liệu nó có biến thành món ăn lớn không nhỉ?

Ý nghĩ đột ngột này khiến hai mắt Phó Noãn Ý sáng rực.

A, hôm nay mình cũng thông minh ghê!

Hửm? Thông minh là gì?

Không quan trọng.

Phó Noãn Ý lại đưa tay ra, chọc chọc vào quả bóng thịt nhỏ, đợi nó run lên kịch liệt.

Tay kia vịn vào mép bồn hoa, dùng đầu ngón tay khều quả bóng thịt nhỏ vào lòng bàn tay.

Vui quá!

Lại có thức ăn rồi.

Phó Noãn Ý xòe lòng bàn tay ra, nhìn quả bóng thịt nhỏ trong tay, lon ton quay người, đi tìm Hứa Chỉ.

Trong lòng cô.

Hứa Chỉ có thể lớn được như vậy, nhất định có thể nuôi cây kẹo bông gòn mà cô tìm được, cũng lớn thật lớn, đủ cho cô ăn mấy bữa.

Hứa Chỉ, người từ "thức ăn" bất ngờ được nâng cấp thành "nhân viên chăn nuôi", hoàn toàn không biết tiểu zombie nhà mình đã tìm được món ăn tươi mới.

Anh sợ xử lý vết thương quá lâu, Phó Noãn Ý sẽ chạy xa, bị lạc.

Anh xử lý vết thương rất nhanh, rồi tìm được một chiếc xe lăn trong cửa hàng thiết bị y tế bên cạnh.

Là loại tốt nhất, xe lăn tự động hoàn toàn bằng năng lượng mặt trời.

Lúc này anh đang ở cửa hiệu thuốc, nghiên cứu cách sử dụng, nhân tiện sạc lần đầu cho xe lăn.

Phó Noãn Ý xòe lòng bàn tay, loạng choạng, trông rất vui vẻ quay về.

Hứa Chỉ lộ ra nụ cười như một người cha thấy con gái ngoan ngoãn trở về nhà.

Còn chưa đi đến trước mặt anh, Phó Noãn Ý đã kích động gào lên khàn khàn, "Su Su."

Được rồi, anh cười sớm quá, vẫn là một đứa con ngỗ nghịch.

Hứa Chỉ thở dài một tiếng, dịu dàng đáp lại, "Ừm. Đây."

Anh liếc thấy lòng bàn tay đang xòe ra của cô, nghi hoặc hỏi, "Trong tay có gì vậy?"

Phó Noãn Ý lại gần, xòe lòng bàn tay ra trước mặt anh, không nói được ba chữ "kẹo bông gòn".

Cũng không có cách nào nói hoàn chỉnh từ "lương thực".

Nhưng nội tâm thì vô cùng vui sướng.

Tiếng lòng kia theo ánh nắng bay lượn trong không trung.

【Kẹo bông gòn ngon tuyệt! Su Su giúp tôi biến kẹo bông gòn to ra, to bằng Su Su luôn.】

Hứa Chỉ, người đang trưng ra bộ mặt người cha hiền từ, nhìn chằm chằm vào quả cầu trắng như bông trong tay cô, rồi mím môi.

Không biết nên uyển chuyển nói với cô như thế nào.

Su Su nhà cô không biết làm kẹo bông gòn…

Yết hầu Hứa Chỉ trượt lên xuống vài vòng, anh khẽ ho một tiếng, hạ giọng xuống, "Tiểu zombie à. Cái này..."

Lời còn chưa nói xong.

Quả bóng thịt nhỏ trong lòng bàn tay Phó Noãn Ý, nó mệt rồi.

Một con sâu béo núc ních, chứ đâu phải chó con, cứ cuộn tròn mãi, rất khó cho sâu đấy, được không?!

Nó cẩn thận thò đầu ra, để lộ đôi mắt nhỏ màu xanh biếc.

Vừa liếc qua, đã đối diện ngay với đôi mắt to đẹp của Hứa Chỉ.

Còn to hơn cả cái thứ lúc nãy, đáng sợ!

Con sâu thịt nhỏ rụt đầu lại, lại một lần nữa cuộn thành quả cầu.

Mệt thì mệt một chút vậy.

Hứa Chỉ chớp chớp mắt, không nhịn được mà dùng tay chọc vào con sâu thịt.

Phó Noãn Ý có chút không vui, rụt tay lại, nghiêng đầu nhìn anh.

【Kẹo bông gòn của tôi.】

Được rồi, tiểu zombie giữ đồ ăn đến mức nào, cách đây không lâu Hứa Chỉ mới được tự mình trải nghiệm.

Anh vội vàng rụt tay lại, lại có chút buồn bực.

"Không phải cô gọi tôi giúp cô biến nó to ra sao?"

Phó Noãn Ý hài lòng rồi, thức ăn lớn nuôi thức ăn nhỏ, tuyệt quá!

Cô hào phóng đưa tay ra, để Hứa Chỉ xem cho đã.

【Phải to thật to, to như Su Su ấy. Để ăn được mấy bữa!】

Tôi thật sự cảm ơn cô đấy!

Hứa Chỉ cạn lời nhìn nó, đối mặt với lời nhận xét "đủ ăn mấy bữa" về mình, không biết nên nói gì.

"Cái này có thể là động vật biến dị."

Hứa Chỉ chưa từng thấy, nhưng có nghe các dị năng giả khác nói qua.

Con người xảy ra biến hóa, sẽ có các dị năng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, còn có các năng lực kỳ lạ như Sức Mạnh, Tốc Độ.

Còn có một số người cơ thể sẽ xảy ra biến hóa.

Tóm lại một khi đã khác với trước đây, đều được gọi là dị năng giả.

Mà động vật và thực vật dường như cũng xảy ra biến hóa.

Một số động vật trông khác với trước đây, dường như cũng có năng lực kỳ diệu.

Nhưng sau trận mưa lớn, rất hiếm thấy động vật.

Thực vật không thể di chuyển, dù có biến dị, chỉ cần tránh đi một chút, thì cũng không có vấn đề gì lớn.

Con sâu béo núc ních này, trông có vẻ như có trí tuệ, có hơi giống động vật biến dị.

Phó Noãn Ý không quan tâm đây là cái gì, cô chỉ cần món ăn ngon miệng, trở nên đủ ăn mấy bữa.

Đây chính là mục tiêu cao nhất của cô.

Thức ăn đủ lớn, ăn cho no.

【Phải nuôi lớn rồi ăn thịt.】

Hứa Chỉ liếc nhìn con sâu béo đang run đến mức càng tròn hơn trong lòng bàn tay nó, anh cạn lời mím môi.

Nhưng nghĩ lại, tiểu zombie chỉ còn giữ lại một tia nhân tính, giống như một đứa trẻ vô tri tham ăn.

Nếu có thêm một con thú cưng, liệu có thể nuôi dưỡng ra nhiều nhân tính hơn, dần dần trưởng thành không?

Hứa Chỉ, người dần dần có tư duy của một ông bố già, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào để nuôi lớn tiểu zombie nhà mình.

Còn phải nuôi cho tốt, dù không thể phát triển toàn diện đức, trí, thể.

Thôi thì, phát triển phần "trí" là được rồi…

Anh khẽ gật đầu, lại từ từ dẫn dắt, thăm dò hỏi, "Chúng ta cùng nhau nuôi lớn nó được không?"

Phó Noãn Ý nghiêng đầu nhìn anh, một lúc lâu sau mới hiểu ra.

Trong mắt cô có chút giằng co, cô từ từ nghiêng đầu gật một cái.

Rõ ràng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng lại có thể cảm nhận được cô đã khó khăn đưa ra quyết định đến mức nào.

【Nuôi lớn rồi cùng nhau ăn!】

Quá trình tâm lý của Phó Noãn Ý như sau: Đợi kẹo bông gòn vị xoài được nuôi lớn, sẽ đem cho Su Su ăn, như vậy là sẽ có kẹo bông gòn vị nam việt quất rồi.

Hứa Chỉ hoàn toàn không biết kết quả cuối cùng của quá trình giằng co này.

Ngược lại anh còn mỉm cười, chỉ hận không thể vỗ vỗ đầu nó.

Đúng là rất hào phóng, không hổ danh là tiểu zombie của anh.

Nhưng anh chưa từng nuôi động vật biến dị, ngay cả thấy cũng chưa từng, nuôi thế nào đây?

Hơn nữa anh phát hiện động vật biến dị dường như không thuộc hệ Bóng Tối, vì anh không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.

Hứa Chỉ bất lực di chuyển một chút, hạt nhân trong túi quần cấn vào chân anh.

Anh nhớ ra hạt nhân, bèn lấy ra, đặt vào lòng bàn tay Phó Noãn Ý.

Hạt nhân vừa được đặt xuống, quả bóng thịt đang cuộn tròn kia đã phản ứng cực nhanh.

Nó duỗi thẳng cơ thể, phóng lên trên hạt nhân, cố gắng hết sức để ôm trọn cả hạt nhân vào lòng.

Nhưng hạt nhân của zombie dị năng, to bằng cả nắp chai nước giải khát, lại là hình lục giác đều.

Nó dù có nhiều thịt, cũng không che hết được, chỉ có thể luống cuống không ngừng cuộn lại.

Hứa Chỉ nhìn ra rồi, hạt nhân có thể dùng để nuôi động vật biến dị, anh yên tâm thở phào một hơi.

Áp lực lớn thật, lỡ như không được, chẳng lẽ anh còn phải dùng máu của mình để nuôi sâu.

May thay, động vật biến dị rất thích hạt nhân.

Lúc này con sâu béo đang nằm trên hạt nhân, đôi mắt nhỏ màu xanh biếc kia lại mở ra, lấp lánh ánh sáng vụn vặt, nhìn chằm chằm Hứa Chỉ.

Như thể đang nói trong im lặng: Cảm ơn ông chủ.

Phó Noãn Ý suốt quá trình đều ngoan ngoãn xòe tay ra.

Hứa Chỉ đón lấy ánh nắng, cười rạng rỡ, "Chúng ta đặt cho nó một cái tên đi."

Để nó có thể từ "thức ăn" được nâng cấp thành "thú cưng", cùng tiểu zombie của anh trưởng thành.
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 17: Ông bố già hai mươi tuổi chống nạng


Phó Noãn Ý chắc chắn sẽ làm Hứa Chỉ thất vọng.

Cô đã hiểu ý nghĩa của việc đặt tên.

Thế là, cô nghiêng đầu nhìn Hứa Chỉ.

Rõ ràng là một khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng lại khiến Hứa Chỉ nhìn ra được một ý tứ như đang nhìn một tên ngốc.

Đôi mắt to kia tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Quả nhiên, tiếng lòng mềm mại kia đã xuất hiện.

【"Kẹo bông gòn" chính là tên rồi mà. Tại sao còn phải đặt tên nữa chứ? Su Su lạ thật đấy.】

Su Su nhà cô lúc này rất buồn bực.

Hứa Chỉ luôn cảm thấy mình đang trêu chọc một đứa trẻ, đứa trẻ đó lại ngậm kẹo m*t, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh nói: Con đã năm tuổi rồi, chú không lừa được con đâu.

Anh ngả người vào xe lăn, người hơi nghiêng, mang theo chút ngang tàng, liếc xéo Phó Noãn Ý, dùng ánh mắt "cô giỏi thì cô làm đi" để nhìn nó, "Vậy cô đọc ra đi."

Phó Noãn Ý gọi tên anh "Hứa Chỉ" đã khó, còn có thể gọi được ba chữ "kẹo bông gòn" sao?

Nhưng cô và sự bướng bỉnh của cô cùng tồn tại.

Phó Noãn Ý đứng yên tại chỗ, dùng hết sức toàn thân, khàn giọng, nặn ra một chữ, "Be..."

Hứa Chỉ cười phụt ra, lại làm động đến vết thương ở khóe môi.

Anh nén cười, tán thưởng gật đầu, "Được được. Vậy thì gọi là Be Be nhé. Tên do chính cô đặt đấy."

Phó Noãn Ý ngoan ngoãn lặp lại, nhưng lại nhìn anh, với ánh mắt nghi hoặc.

Như thể đang lấy làm lạ tại sao "Su Su" lại biến thành "Be Be".

"Be Be. Nó tên là Be Be."

Hứa Chỉ nhoài người tới, chọc chọc vào con sâu béo đang vất vả hấp thụ hạt nhân trong lòng bàn tay Phó Noãn Ý, "Này, sau này mày tên là Be Be."

Anh lại nở một nụ cười dịu dàng với Phó Noãn Ý, cố gắng dẫn dắt, "Sau này nó là Be Be của cô, cô phải gọi nó là Be Be."

Phó Noãn Ý theo đầu ngón tay anh, nhìn về phía con sâu béo, trong mắt có một tia mới lạ, cô thăm dò, khàn giọng, gọi ra, "Be Be."

Be Be hoàn toàn không biết, thân là một con sâu lại có tên của một con cừu.

Lúc này nó đang nỗ lực ôm lấy hạt nhân này.

Hạt nhân có thể được người hoặc động vật biến dị hấp thụ.

Cách hấp thụ cũng rất đơn giản, nắm trong lòng bàn tay, không ngừng cảm nhận năng lượng bên trong, rồi hấp thụ.

Đợi đến khi hạt nhân từ trong suốt lấp lánh biến thành một hòn đá xám xịt, không còn chút ánh sáng nào, thì có nghĩa là năng lượng đã được hấp thụ hết.

Chỉ trong một lúc.

Bạn học nhỏ Be Be, đã khiến cho hạt nhân hệ Thủy này, độ bóng giảm đi một nửa.

Đủ thấy nó khao khát đến mức nào.

Cũng có thể thấy nó cảm kích ông chủ đã ban thưởng hạt nhân đến mức nào.

Be Be, với trí thông minh yếu ớt có thể sánh ngang với Phó Noãn Ý, đã ngoan ngoãn nhận lấy cái tên này.

Lần thứ ba Phó Noãn Ý gọi "Be Be", nó cuối cùng cũng ngẩng cái đầu nhỏ béo núc ních lên, dùng đôi mắt xanh biếc lấp lánh kia nhìn cô.

Như thể đang nhận diện "chỗ dựa vững chắc" sau này, "nhân viên cung cấp hạt nhân".

Nó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phó Noãn Ý, bị cô nhìn thẳng vào.

Cô lập tức có hứng thú.

Lại gọi "Be Be" thêm mấy tiếng, rồi bị đầu ngón tay của Hứa Chỉ ấn lại, lúc này mới chịu im.

Phó Noãn Ý có một cảm giác viên mãn.

Đây là món ăn có tên đó nha, nuôi lớn nhất định sẽ càng ngon hơn.

Phải nuôi cho tốt mới được.

Cô nhìn qua nhìn lại, cảm thấy đặt Be Be nhỏ bé như vậy ở đâu cũng không an toàn.

Cô giơ tay lên, cẩn thận đặt Be Be lên đầu mình.

Trên khắp người cô, nơi được bảo tồn hoàn hảo nhất, chính là đỉnh đầu với mái tóc ngắn ngang tai vẫn còn khá dày.

Cả hạt nhân cũng được đặt cùng, vững vàng trên đỉnh đầu.

Be Be đột nhiên có một cái ổ, cũng vô cùng vui sướng.

Nó dùng cái đầu nhỏ đẩy đẩy hạt nhân, đẩy đến chính giữa đỉnh đầu cô, rồi cuộn tròn trên hạt nhân, tiếp tục biến thành một quả cầu béo.

Be Be đang hấp thụ hạt nhân, vô cùng thỏa mãn, cơ thể trắng béo tỏa ra một luồng sáng dịu rất nhạt, rất nhạt.

Lại hòa vào ánh nắng mặt trời, nên không rõ ràng lắm.

Hứa Chỉ cười nhìn cảnh tượng trước mắt, không ngăn cản hành động của tiểu zombie.

Chỉ là sau khi Be Be cuộn tròn xong, nhìn thoáng qua.

Tiểu zombie hình như trắng ra một chút?

Không phải là trắng ra, mà là trông, cái tông màu kinh dị xanh tím trên da, đã nhạt đi một chút.

Hứa Chỉ mở to mắt, nhìn kỹ, Phó Noãn Ý vẫn là như vậy, lúc này anh mới lắc lắc đầu.

Chắc là do nắng to quá, nhìn nhầm rồi.

Phó Noãn Ý lại tìm được món ăn yêu thích, rất vui vẻ, đầu còn nghiêng trái nghiêng phải.

May mà Be Be rất biết tự điều chỉnh.

Lúc đầu cô lắc lư, nó ôm lấy hạt nhân, đung đưa theo cô, cũng không bị rơi xuống.

Bởi vì dưới cơ thể nó có rất nhiều móng vuốt nhỏ xíu, có thể dễ dàng bám vào sợi tóc của Phó Noãn Ý.

Theo sự lắc lư của cô, cũng không sợ bị rơi.

Phó Noãn Ý lắc lắc đầu, phát hiện Be Be vẫn còn đó, cô rất hài lòng.

Kéo theo cả việc nhìn Su Su nhà cô cũng đặc biệt hài lòng.

Cô nghiêng đầu nhìn Hứa Chỉ.

【Su Su, tôi đói rồi. Su Su, tôi muốn ăn sương mù sô cô la đen. Su Su...】

Lần đầu tiên Hứa Chỉ không thể nhịn được nữa mà cắt ngang tiếng lòng của nó, "Đừng 'su' nữa! Cho cô này."

Anh đã băng bó xong vết thương, lại ngồi trên xe lăn nghỉ ngơi một lúc, phơi nắng một hồi.

Dù sao cũng là "thức ăn năng lượng mặt trời", cũng đã sạc đầy rồi.

Dị năng đã hồi phục được một ít, ít nhất có thể thỏa mãn một vài nhu cầu của tiểu zombie.

Cần dị năng vẫn tốt hơn là cần máu của anh.

Cứ nghĩ đến việc nó l**m máu của anh, vành tai anh lại nóng lên, có một cảm giác khó chịu kỳ quái.

Hứa Chỉ nắm lấy cổ tay Phó Noãn Ý, "hàng tồn kho" lại một lần nữa báo hết.

May mà dị năng cạn kiệt không phải vì chiến đấu, sẽ không gây ra tổn hao tinh lực quá lớn.

Chỉ cần khắc phục được cảm giác yếu ớt khi hết dị năng là được.

Phó Noãn Ý lại được ăn no một nửa, càng vui hơn, bắt đầu hành hạ Be Be.

Lần này không phải là lắc đầu trái phải, mà là gật đầu lên xuống.

Có chút dáng vẻ "nhìn xem thức ăn lớn đã cho ta ăn rồi, ngươi cái thức ăn nhỏ này sao lại không tự giác thế", một cảm giác nhìn quen thuộc.

Hứa Chỉ không nghe được tiếng lòng của nó, cũng không biết ý nghĩa của hành động này.

Chỉ là nhìn Be Be đáng thương đang dùng đuôi móc lấy hạt nhân, móng vuốt nhỏ bám chặt vào sợi tóc, lơ lửng theo mái tóc.

Anh đột nhiên cảm thấy, đãi ngộ của mình thật sự tốt quá…

Phó Noãn Ý gật đầu lên xuống, đột nhiên nhìn thấy Hứa Chỉ ngồi trên xe lăn, hai chân anh đặt trên bàn đạp, rời khỏi mặt đất.

Đối với cô mà nói: hai chân rời khỏi mặt đất = bay lên rồi.

Phó Noãn Ý ngẩng đầu, đôi mắt to kinh ngạc nhìn anh chằm chằm.

【A! Su Su bay lên được kìa! Tôi cũng muốn bay! Muốn bay!】

Hứa Chỉ ngây người nhìn theo ánh mắt vừa dừng lại khá lâu của cô, nhìn xuống đôi chân đang rời khỏi mặt đất của mình.

Anh nhướng mày, hít một hơi thật sâu, rồi khẽ thở ra.

Hứa Chỉ - người tàn tật thật sự, cà nhắc nhảy xuống khỏi xe lăn, nhặt cây nạng đặt ở phía sau lên, chống xuống đất.

Anh một tay lấy chiếc ba lô to sụ sau lưng nó xuống, đặt sang một bên, rồi đẩy xe lăn đến trước mặt nó, "Ngồi đi."

Phó Noãn Ý trông có vẻ đi lại cứng nhắc, nhưng cơ thể cô không cứng đến vậy, chẳng qua là quá gầy.

Da bọc xương, có chút ảnh hưởng đến hành động của cô.

Phó Noãn Ý hôm nay cũng rất thông minh, học theo bộ dạng lúc nãy của Hứa Chỉ, từ từ và hơi cứng nhắc ngồi lên xe lăn.

Đôi chân gầy gò của cô vẫn còn ở trên mặt đất.

Cô cúi đầu nhìn, rất bất lực, cũng rất tủi thân.

【Muốn bay lên. Muốn bay lên.】

Hứa Chỉ - ông bố già hai mươi tuổi chống nạng, người tàn tật thật sự, còn phải cúi người đặt đôi chân nhẹ bẫng của nó lên bàn đạp.

Anh vất vả đứng thẳng người dậy, lúc này mới mang theo một tia cưng chiều, nói với cô, "Nhìn này, bay lên rồi nhé."

Phó Noãn Ý vui lắm.

Cô nhìn chằm chằm đôi chân đã rời khỏi mặt đất của mình, ngồi trên xe lăn, lắc đầu lia lịa.

【Bay lên rồi.】

Hứa Chỉ thật sự có một cảm giác bất lực khi phải trông một đứa trẻ ngỗ nghịch.

Nhưng cảnh tượng lúc nãy Phó Noãn Ý liều mạng bảo vệ anh, lại khiến đáy lòng anh mềm đi, rồi lại mềm đi nữa.

Thôi bỏ đi, tiểu zombie của anh, cứ mặc nó đi.

Nhưng Hứa Chỉ chống nạng dù sao cũng hành động chậm chạp, dù sao bây giờ đâu đâu cũng là "mua sắm 0 đồng", anh lấy thêm vài cái xe lăn nữa là được chứ gì?

Vừa hay còn có thể lấy một cái xe lăn để đựng một ít thức ăn và nước uống.

"Cô ở đây đợi tôi. Tôi sẽ quay lại ngay."

Phó Noãn Ý bây giờ lòng tràn ngập niềm vui bay lên, căn bản sẽ không chạy lung tung.

Cũng không đáp lại anh.

Hứa Chỉ thấy nó chơi vui, bèn chống nạng đi vào cửa hàng thiết bị y tế.

Đợi đến khi anh ngồi trên một chiếc xe lăn, đẩy theo một chiếc xe lăn khác, đi đến bên cửa hàng.

Còn chưa đi ra ngoài, bên ngoài đã truyền đến một tiếng nổ lớn, "RẦM!"
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 18: Xe điện đụng phiên bản giới hạn tốc độ


Tiếng nổ này không quá dữ dội.

Nhưng lũ zombie xung quanh đã bị xua đuổi đi, không còn tiếng ồn ào suốt ngày vang bên tai.

Trong thành phố yên tĩnh và đổ nát này, nó lại chói tai vô cùng.

Hứa Chỉ nín thở, đầu óc trống rỗng trong một giây.

Anh đột nhiên hoàn hồn lại, la lớn, "Tiểu zombie!"

Anh chống vào tay vịn xe lăn đứng dậy, chân phải truyền đến một cơn đau dữ dội, lại loạng choạng ngã xuống.

Lúc này anh mới nhớ ra chân mình không đi được.

Anh vội vàng ngồi xuống, đẩy chiếc xe lăn trống phía trước ra.

Vội vã ngồi xe lăn ra khỏi cửa hàng, vừa nhìn đã thấy chiếc xe lăn lật ngửa bốn bánh bên cạnh bồn hoa ở phía đối diện.

Hai bên bồn hoa có những chậu hoa lớn cao bằng nửa người, Phó Noãn Ý lúc này đang cắm đầu vào trong một chậu hoa.

Mấy trận mưa lớn trước đây, hoa trong chậu chắc đã chết úng, chỉ còn lại đất bùn.

Dẫn đến việc mặt Phó Noãn Ý bị c*m v** trong bùn.

Hai cái chân thon nhỏ kia vẫn đang lắc lư, dường như muốn tự mình lắc ra ngoài.

Trông giống như một chú cá nhỏ bị kẹt trong vũng bùn của một cái ao cạn, đang vẫy đuôi muốn thoát khỏi khốn cảnh.

Hứa Chỉ không biết nên đau lòng hay cạn lời, anh đẩy xe lăn qua đó, gọi một tiếng, "Tiểu zombie."

Hai tay của Phó Noãn Ý cũng bắt đầu lắc lư theo.

Càng giống như vây cá cũng bắt đầu nỗ lực…

【A, bay được cao thật, xa thật.】

Hứa Chỉ vừa nghe thấy còn có tiếng lòng, trái tim bất an kia cuối cùng cũng bình ổn trở lại.

Be Be lúc này đang nằm trên lưng cô, có chút hoảng hốt, nó ôm lấy hạt nhân, cái đầu nhỏ dựng lên, nhìn ngó xung quanh.

Chắc là nể mặt một hạt nhân, nó đã không rời bỏ Phó Noãn Ý.

Những cái móng vuốt nhỏ của nó, bận rộn lúc nhúc qua lại, dường như có ý đồ kéo Phó Noãn Ý ra.

Nói một cách đơn giản, Phó Noãn Ý đã ấn vào nút tăng tốc của xe lăn, cô thật sự đã bay lên.

Bay vào trong chậu hoa, bây giờ không còn là đứa trẻ ngỗ nghịch, mà là một đứa trẻ bùn lầy.

Hứa Chỉ chống nạng đứng dậy, một tay nhấc tiểu zombie không bớt lo nhà mình lên, nhẹ nhàng đặt xuống.

Phó Noãn Ý đứng vững rồi, hai mắt sáng lấp lánh.

Trên mặt là bùn, cổ, vai, đâu đâu cũng lấm tấm bùn.

Trông đầu càng to hơn.

Hứa Chỉ dở khóc dở cười, "Cô..."

Phó Noãn Ý cuối cùng cũng hồi phục tự do, như một chú cún con, tùy tiện lắc lắc đầu.

【Bay cao thật. Vui quá đi.】

Hứa Chỉ bị văng đầy bùn lên mặt, anh nhướng mày, phiền não.

Cái này phải làm sao đây?!

Be Be nhìn thấy đại boss xuất hiện, cái móng vuốt nhỏ của nó nắm chặt hạt nhân, bắt đầu tiến vào vũng bùn.

Bị Hứa Chỉ một tay tóm lấy, cả hạt nhân cũng bị tóm lên, "Be Be, ta không muốn có thêm một con sâu bùn."

Be Be ở trong tay đại boss hạt nhân rất ngoan ngoãn, nó cuộn mình lại, bảo vệ hạt nhân không bị rơi.

Có thể thấy, đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

Nó và Phó Noãn Ý đều thuộc dạng cực kỳ giữ đồ ăn.

Hứa Chỉ thở dài một hơi.

Ngay cả khi phát hiện cha mình là một lão súc sinh, ngay cả khi giết tám người, mắt thấy không sống nổi.

Anh cũng chưa từng thở dài, chỉ muốn sống.

Bây giờ sống rồi, lại một ngày thở dài tám trăm lần.

Hứa Chỉ lật chiếc xe lăn lật ngửa bốn bánh lại, ấn vai Phó Noãn Ý ngồi xuống.

Anh xoay xe lăn đối diện với bồn hoa, lúc này mới bất lực dặn dò, "Cô! Ở yên đây cho tôi, không được cử động lung tung. Đợi tôi."

【Vẫn muốn bay cao.】

"Bây giờ không được!" Hứa Chỉ ra vẻ người cha nghiêm khắc, "Đợi ở đây cho tôi, nếu không sẽ không cho cô ăn sương mù sô cô la đen nữa!"

Phó Noãn Ý cúi đầu, khàn giọng gọi một tiếng, "Su Su."

Rõ ràng là một giọng nói không hay.

Nhưng lại có thể nghe ra được sự tủi thân ngập tràn.

Hứa Chỉ lập tức mềm giọng, "Cô ngoan ngoãn đợi tôi, lát nữa sẽ có cơm ăn. Được không?"

Liên quan đến chuyện ăn cơm, Phó Noãn Ý thành ý mười phần, cô nhìn bồn hoa, không động đậy nữa.

Hứa Chỉ đặt Be Be lên vai cô, ở một nơi còn khá sạch sẽ, chọc vào quả cầu nhỏ, "Mày cũng ngoan ngoãn một chút."

Be Be run lên một cái, như thể đang biểu đạt: Tôi lúc nào cũng rất ngoan ngoãn mà…

Hứa Chỉ ngồi lên xe lăn của mình, quay về cửa hàng thiết bị y tế, tìm được dây thừng, rồi lại đẩy chiếc xe lăn trống quay lại.

Anh xuống xe, chống nạng vô cùng khó khăn, dùng dây thừng nối ba chiếc xe lăn lại với nhau.

Anh ném ba lô lên chiếc xe lăn cuối cùng.

Lúc này mới ngồi lên chiếc xe lăn đầu tiên, sau khi ngồi vững, anh quay đầu nhìn Phó Noãn Ý, "Cô đừng cử động lung tung."

Ba chiếc xe lăn cứ thế được dây thừng nối thành một đoàn xe.

Hứa Chỉ dẫn đầu ở phía trước, điện của chiếc xe lăn mới vẫn chưa đủ, chỉ có thể vừa đi vừa sạc.

Anh ở phía trước đi với tốc độ khá chậm.

Phó Noãn Ý ngoan ngoãn ngồi một lúc, cảm thấy nhàm chán.

Cô của hôm nay còn thông minh hơn hôm qua, cô nhớ ra cái nút bay lên, bèn ấn tăng tốc.

Chiếc xe lăn thứ hai đột ngột lao về phía trước, thiếu chút nữa thì đã hất văng Hứa Chỉ ra ngoài.

May mà anh cao một mét tám mươi sáu, có một trọng lượng nhất định.

Có thể chịu được sự va chạm của cánh tay nhỏ, cái chân nhỏ của Phó Noãn Ý.

Ông bố già Hứa Chỉ đối mặt với đứa con ngỗ nghịch là tiểu zombie, sắp phát điên rồi.

Anh lại một lần nữa mềm giọng uy h**p: "Còn cử động lung tung nữa sẽ không cho cô ăn cơm!"

Phó Noãn Ý chỉ bị uy h**p bởi chuyện ăn cơm.

【Su Su hung dữ quá, huhu~】

Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại mang theo sự tủi thân bị Hứa Chỉ phớt lờ.

Anh nhìn thấy phía trước có một cửa hàng quần áo, sau khi lại một lần nữa uy h**p Phó Noãn Ý ở yên, anh nhanh chóng chọn vài bộ quần áo, mũ, khẩu trang và các phụ kiện khác, ném lên chiếc xe lăn cuối cùng.

Vốn dĩ định tìm tài xế, lái xe đến thành phố Tây Hà, có thể sẽ cần tìm một ít trang bị để vũ trang đầy đủ cho tiểu zombie.

Ít nhất sẽ không để người khác nhìn ra nó là một con zombie.

Nhưng nghĩ đến việc lại phải c** đ*, thay đồ cho nó, Hứa Chỉ vẫn có chút do dự.

Bây giờ không cần do dự nữa.

Anh thậm chí còn cần phải tìm nước để tắm cho tiểu zombie!

Sau trận mưa lớn, không ít nơi bị mất điện mất nước, không biết có tìm được chỗ nào không.

Hứa Chỉ đau hết cả đầu.

Đoàn xe điện đụng phiên bản giới hạn tốc độ lại một lần nữa lên đường.

Anh ở phía trước dẫn theo hai chiếc xe lăn phía sau, đi một mạch về phía trước, muốn tìm một khu dân cư cao cấp một chút.

Bây giờ chỉ có thể phá cửa vào nhà, nhân tiện…

Anh còn muốn đi vệ sinh.

Xe lăn trên đường, đón ánh nắng lăn đi kulu kulu, âm thanh rất nhỏ.

Phó Noãn Ý rất yên tĩnh, cũng không có tiếng thở.

Cả thế giới ngoài thỉnh thoảng có tiếng gào "đói quá" của zombie, không có âm thanh nào khác.

Sự ồn ào náo nhiệt của thành phố ngày xưa đã bị dị biến nuốt chửng.

Cả thành phố như thể chỉ có một mình anh, điều đó luôn khiến anh vô thức ngoảnh đầu lại, liếc nhìn Phó Noãn Ý ngoan ngoãn phía sau.

Như vậy mới cảm thấy không cô đơn.

Ít nhất trong thành phố trống rỗng này, anh vẫn có một người đồng hành.

Xe lăn kéo lê một mạch, dần dần, ánh nắng làm ấm người Hứa Chỉ.

Lại cho anh một cảm giác tự do và vui vẻ.

Như thể cả thành phố đều thuộc về họ.

Đây chính là sân chơi của họ, họ có thể tùy ý lái xe lăn chơi đùa.

Men theo con đường còn khá ngay ngắn mà tìm.

Cuối cùng cũng nhìn thấy một khu dân cư với cổng lớn đang mở, trông còn khá mới.

Trong khu dân cư có zombie lang thang, không quá nhiều.

Phó Noãn Ý thỉnh thoảng còn phải gầm lên hai tiếng ngoại ngữ: Đi ra.

Có thể trấn áp được những con zombie muốn lại gần.

Hứa Chỉ ấn tăng tốc, đi vào khu dân cư.

Lũ zombie ở vành đai xanh, lần lượt quay đầu lại, lần theo mùi hương, muốn đến làm một bữa tiệc lớn.

Đứa trẻ bùn lầy Phó Noãn Ý ngồi trên xe lăn, ngang ngược như một vị vua được vệ sĩ khiêng ngai vàng đi tuần.

Chỉ cần gầm lên ngoại ngữ: Đi ra, đi ra!

Lũ zombie xung quanh khu dân cư, lần lượt lùi về sau, không bỏ đi, mà là đứng ở góc tường, không dám lại gần.

Hứa Chỉ dừng xe lăn trước tòa nhà đầu tiên, anh chống nạng đứng dậy, nhấc Phó Noãn Ý mỏng manh lên, "Chúng ta vào trong tắm..."

Hai chữ "...một cái", còn đang ở đầu môi, đã bị anh nuốt ngược vào trong.

Khó quá đi!

Anh ngậm miệng lại, nhấc hai tay Phó Noãn Ý lên, treo ba lô lên, rồi nhấc túi quần áo kia.

Anh lê những bước chân nặng nề đi vào trong, "Đi thôi. Vào trong trước đã."

Phó Noãn Ý lắc đầu đi theo anh, không hề biết Su Su nhà cô, lúc này nội tâm đang giằng co đến mức nào.
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 19: Tim đập như trống


Vận may của Hứa Chỉ rất tốt.

Ở tòa nhà này, tầng một có ba căn hộ đều mở toang cửa.

Có thể thấy chủ nhân ban đầu đã hoảng loạn chạy trốn đến mức nào.

Điện trong khu đã bị cắt, nhưng nước thì vẫn còn.

Nước hơi đục, uống chắc chắn không được, nhưng tắm thì vẫn được.

Căn phòng rất bừa bộn, có thể thấy lúc rời đi đã vội vàng thu dọn.

Nhà bếp gần như trống không.

Sự quan tâm của người dân nước mình đối với thức ăn, quả nhiên là số một.

May mà có tiểu zombie nhà anh ở đây, thành phố này chính là của họ.

Thức ăn và nước uống không cần phải lo.

Dù sao Hứa Đức Hùng vẫn chưa hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ thành phố này.

Đứa trẻ bùn lầy Phó Noãn Ý trong lúc Hứa Chỉ tìm kiếm các phòng, đã đứng suốt ở huyền quan, ngoan ngoãn chờ đợi.

Be Be cuối cùng cũng đã hấp thụ sạch sẽ năng lượng của hạt nhân.

Nó lăn một vòng trên vai cô, như thể đang nói: No quá, thoải mái quá.

Nó vừa lăn một vòng, hạt nhân xám xịt từ vai Phó Noãn Ý rơi xuống.

Một tiếng "keng" vang lên.

Hứa Chỉ trong bếp nghe thấy động tĩnh, lại một phen tim đập thình thịch, vội vàng chạy ra.

Vừa thấy Phó Noãn Ý đứng yên tại chỗ, dưới chân là một hạt nhân xám xịt rơi xuống, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Thở phào xong, anh nhìn khuôn mặt đầy bùn đất của tiểu zombie nhà mình.

Lại một lần nữa đối mặt với hiện thực.

Tắm rửa…

Căn hộ này có thiết kế không tồi, nhà khá lớn, chắc cũng phải hơn một trăm mét vuông.

Chủ nhà cũng biết hưởng thụ, phòng tắm có một bồn tắm.

Hứa Chỉ chìm vào suy tư, hay là cứ trực tiếp ngâm tiểu zombie vào trong đó.

Vậy thì anh sẽ không cần phải đối mặt trực tiếp, khụ khụ, chuyện đó nữa đúng không?

Chủ yếu là chân Hứa Chỉ bị thương, trên tay cũng có vết thương, không thể chạm vào nước.

Những vết bùn trên mặt anh, chỉ cần lấy khăn lau qua, rồi thay một bộ quần áo khác là được.

Hứa Chỉ xả đầy nước vào bồn tắm, nhìn dòng nước ngày càng đục ngầu, anh thở dài một hơi.

Tạm vậy đi.

Phó Noãn Ý đứng yên tại chỗ một lúc lâu, lại nhớ ra mình phải tìm thứ gì đó.

Cô bắt đầu đi dạo trong phòng.

Cô, người chưa bao giờ để ý dưới chân, một cước đá đổ thùng rác.

Bên trong lăn ra một cục giấy và đủ thứ rác lộn xộn.

Tờ giấy sặc sỡ bị vò thành một cục, lăn lông lốc một vòng.

Nhờ ơn Be Be, Phó Noãn Ý bây giờ bắt đầu có chút hứng thú với những vật hình cầu.

Cô hơi cúi đầu nhìn cục giấy lăn một mạch, lăn đến bên cạnh tủ TV thì bị chặn lại.

Phó Noãn Ý ngây ngốc tiến lên, nhặt cục giấy sặc sỡ lên.

Hứa Chỉ vừa xả nước xong, đi ra vừa nhìn đã thấy tiểu zombie nhà mình lại không biết nhặt được cái gì.

Anh từ sau lưng nó thò đầu ra nhìn, "Tiểu zombie, cô lại nhặt được cái gì vậy?"

Phó Noãn Ý không ngửi thấy mùi thức ăn, còn đưa lên mũi ngửi ngửi.

Hứa Chỉ đoán có phải tiểu zombie này chỉ hứng thú với những thứ tròn vo không.

Thấy nó đưa đến bên miệng, tưởng nó định nếm thử, anh vội vàng giật lấy, "Cái này không ăn được!"

Chưa từng nghe nói zombie ăn giấy bao giờ…

Không có mùi thơm của thức ăn, Phó Noãn Ý cũng không quan tâm đồ vật bị giật đi.

Cô ngây ngốc nhìn bóng hình trong màn hình TV.

Trong màn hình TV đen kịt, có một tiểu người que cũng nghiêng đầu theo cô.

【A, xấu thật đấy.】

Cô còn chưa nhận ra, đó là chính mình.

Hứa Chỉ chuẩn bị vứt tờ giấy đi, vô tình nhìn thấy bốn chữ "Siêu thị tổng hợp" bị nhàu nát.

Chắc là tờ rơi quảng cáo của một siêu thị mới khai trương?

Hứa Chỉ trải tờ giấy ra, vừa nhìn, quả nhiên là một siêu thị tổng hợp quy mô lớn mới khai trương.

Xem địa chỉ, không ở trung tâm thành phố, diện tích chiếm đất rất lớn, hàng hóa dồi dào.

Trước khi đến thành phố Vĩnh Nam, anh đã xem qua bản đồ của Vĩnh Nam và các thành phố xung quanh.

Địa chỉ của siêu thị này, ở phía bên kia của khu an toàn Hứa Đức Hùng.

Nói cách khác, từ khu an toàn đến siêu thị này, phải đi xuyên qua cả thành phố.

Vừa hay, anh cần mang theo không ít đồ.

Siêu thị lại ở rìa thành phố, thích hợp để lái xe rời đi, không chừng còn có thể gặp được tài xế.

Hứa Chỉ ghi nhớ địa chỉ, lúc này mới quay sang nhìn Phó Noãn Ý.

Phó Noãn Ý vẫn đang nhìn tiểu người que nghiêng đầu trong màn hình TV.

【Su Su, xấu thật đấy.】

Cô còn có ý định gọi thức ăn nhà mình đến xem tên xấu xí.

Hứa Chỉ nghẹn lại, Su Su nhà cô không xấu, người xấu là cô đấy!

Nhưng tiểu zombie cũng không xấu, nó vốn dĩ chắc là rất xinh đẹp đáng yêu.

Hứa Chỉ không đáp lời, anh ấn vai nó, để nó quay người lại, "Đi ngâm mình đi."

【Ngâm mình là gì ạ? Có ngon không?】

"Ừm ừm, ngon. Cô ngoan ngoãn ngâm mình, tôi sẽ cho cô ăn sương mù sô cô la đen."

Hứa Chỉ nhón Be Be lên, nhẹ nhàng đặt lên tủ TV, "Mày ở yên đây!"

Be Be lại cuộn thành một quả cầu, run run lớp thịt, như thể đang nói: Tôi lúc nào cũng ngoan ngoãn.

Phó Noãn Ý nghe thấy có thể ăn cơm, hai mắt lại sáng lên, chỉ hận không thể bay qua đó.

Bị Hứa Chỉ đẩy đến trước bồn tắm, cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bồn nước, cẩn thận nhận diện món ăn tên là "ngâm mình".

Hứa Chỉ lại một lần nữa rơi vào bài toán khó của cuộc đời.

c** q**n áo…

Yết hầu lại bắt đầu trượt lên xuống, vành tai nóng lên.

Hứa Chỉ đứng sau lưng Phó Noãn Ý, trước tiên kéo hai tay cô lên, hít một hơi thật sâu, cúi người xuống, run run đầu ngón tay vén tà váy lên.

Còn chưa vén lên hết, anh đã có cảm giác mình như một tên b**n th**.

Anh buông tay, quay người đi, th* d*c vài hơi.

Nó là một tiểu zombie, không phải một cô gái nhỏ, mày sợ cái gì?!

Sau khi nhiều lần xây dựng tâm lý.

Hứa Chỉ cuối cùng tay không run nữa, nhưng tim run, yết hầu run.

Anh quay đầu đi, nhắm mắt, trực tiếp vén chiếc váy lên, dồn trọng tâm vào cây nạng, cố gắng đứng vững.

Lúc này mới đưa hai tay ra, kéo loạn xạ chiếc váy liền thân xuống.

Khó khăn lắm mới kéo xuống được, anh dùng chiếc váy lau qua cái đầu đầy bùn của Phó Noãn Ý.

Bây giờ vấn đề lớn nhất đã đến.

Trên người tiểu zombie còn có áo lót, q**n l*t.

Ai tới cứu anh với?

Hứa Chỉ tiện tay ném chiếc váy đi, tay anh lơ lửng lên xuống, không tìm được một điểm dừng.

Hàng nút cài ren màu hồng, ngay trước mắt anh.

Hứa Chỉ đưa hai tay ra, lại một lần nữa quay đầu nhắm mắt, tay chân luống cuống kéo hàng nút cài ra.

Lúc này mới hé mắt ra, tháo áo lót xuống.

Anh gần như không dám chạm vào nó lâu trong tay, tay vừa buông, đã mặc cho lớp ren màu hồng rơi xuống.

Anh cúi người, nhìn chằm chằm vào chiếc q**n l*t ren màu hồng đồng bộ, nhắm mắt rồi lại mở ra, chỉ hận không thể tự tát cho mình một cái, rồi lại cố nhịn.

Nó chỉ là một tiểu zombie! Tiểu zombie! Tiểu zombie!

Được rồi, chuyện quan trọng đã nói ba lần.

Hứa Chỉ hít hít mũi, một tay kéo một bên, kéo xuống.

Anh quay đầu đi, dồn trọng tâm vào chân trái, dùng nạng kéo phần còn lại xuống đến mắt cá chân.

Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh liếc nhìn để xác nhận đã kéo xuống chưa, khóe mắt quét qua chiếc áo lót rơi trên đất.

Mặt trước rơi xuống đất, độ nhấp nhô rất lớn.

Có thể thấy lúc còn sống "vốn liếng" của tiểu zombie vô cùng hùng hậu.

Hứa Chỉ vô thức muốn lùi lại, trong lòng bất giác tim đập như trống trận.

Từng nhịp trống, không biết từ đâu vang lên, từ chậm đến nhanh, cuối cùng bên tai toàn là tiếng trống.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch, còn khiến anh khó chịu hơn cả những tiếng ồn ào đen tối trước đây.

Phó Noãn Ý duỗi tay, ngoan ngoãn đợi một lúc lâu, vẫn chưa thấy được cho ăn.

Đói quá đi.

Cô trực tiếp quay người tìm món ăn lớn nhà mình.

Phó Noãn Ý đột ngột quay người lại.

Ánh mắt Hứa Chỉ đang lơ đãng bay loạn trong không trung, khi anh chuẩn bị ném Phó Noãn Ý vào bồn tắm, vừa nhìn đã thấy phần nhấp nhô vẫn còn sót lại kia.

Cả người sắp phát điên.

Anh chống nạng lùi lại liên tiếp vài bước, môi run rẩy, "Cô, cô cô..."

Phó Noãn Ý cứ thế nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt ấy ngoài sự nghi hoặc, còn có một nét trong veo.

【Su Su, đói quá đi.】

Trong mắt cô, không có sự khinh bỉ, không có sự tức giận, không có phản ứng mà một con người nên có.

Tiếng trống tan đi, như một trận chiến vừa kết thúc, đột nhiên là một khoảng lặng, chỉ còn lại trong lòng một sự mông lung khó tả, không thấy được bến bờ, không hiểu được đầu đuôi.

Hứa Chỉ cười.

Một tiếng cười tự giễu.

Nó là tiểu zombie của anh mà.

Không phải một cô gái nhỏ, sợ cái gì chứ.

Hứa Chỉ tiến lên một tay ôm lấy vòng eo thon gọn của nó, thật sự là một vòng tay có thể ôm trọn, anh từ từ đặt nó vào trong bồn tắm.

"Cô cứ ngâm mình đi, tôi sẽ cho cô ăn."
 
Back
Top Bottom