Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 90: Tự chịu trách nhiệm (3)


"Minh Vi giới thiệu cô, oan có đầu nợ có chủ, gây phiền phức cho cô ấy là hoàn toàn hợp lý."

"Nghe có vẻ hợp lý đấy nhưng thực ra anh rất rõ chị Minh Vi chẳng làm gì sai cả, lỗi là ở tôi. Mặc dù em gái của anh không biết tôi là ai nhưng bây giờ anh đã biết, anh sẽ đến trả thù tôi mà bỏ qua cho chị Minh Vi à?" Chưa kịp để Tô Ngự trả lời, Tống Vãn Huỳnh tiếp tục nói: "Anh sẽ không làm vậy, vì anh không dám động vào tôi, anh chỉ dám phong sát một người không có nền tảng như Minh Vi thôi."

Tô Ngự nhìn Văn Nghiên, "Vợ của cậu ăn nói khá đấy."

Văn Nghiên không nói gì.

"Không phải ăn nói đâu, là vì tôi nói toàn sự thật nên anh không nói được gì, thực ra anh hoàn toàn không cần phải phong sát chị Minh Vi. Nếu anh chỉ muốn thay em gái mình xả giận, có rất nhiều cách mà, sao phải dùng cách huỷ hoại tương lai của người khác để trả thù? Anh có từng nghĩ qua nếu làm như vậy, người khác sẽ nói gì về anh không?"

Tô Ngự nhíu mày, "Ai dám nói?"

"Chuyện này rất khó để giấu được mọi người, mặc dù nhà anh có tiền có quyền nhưng chuyện này chỉ cần hỏi một chút là ai cũng biết. Sau này khi người ta nhắc đến chuyện này, phản ứng đầu tiên sẽ là, 'Ồ, đó là nhà họ Tô, không dám động đến Tống Vãn Huỳnh, chỉ dám bắt nạt một tiểu minh tinh không có quyền thế gì.' Vậy có vẻ vang không?"

Nói đến đây, Tống Vãn Huỳnh chuyển chủ đề, "Thực ra tôi đến đây hôm nay là muốn giải quyết vấn đề, thay vì đối đầu chúng ta nên ngồi xuống và nói chuyện cho phải phép."

Tô Ngự cười lạnh, "Tôi thấy cô chẳng có ý định giải quyết vấn đề gì cả."

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười nhẹ, thái độ mềm mỏng, "Có chứ, vì anh là bạn học kiêm bạn bè của Văn Nghiên nên cũng là bạn của tôi. Mọi người đều là bạn bè sao không nhường nhịn nhau một chút? Sao phải tranh cãi gay gắt như vậy làm gì, chẳng có ý nghĩa gì cả, tất cả cuộc tranh luận đều nhằm giải quyết vấn đề thôi."

Tô Ngự cười một cách lạ lùng, "Được, mỗi người nhường một bước, tôi sẽ nhượng bộ vì Văn Nghiên, chơi một ván, nếu cô thắng, chuyện này coi như kết thúc."

Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, "Nhưng tôi không biết chơi."

Văn Nghiên liếc nhìn Tô Ngự.

Tô Ngự bất ngờ, "Không nỡ sao?"

Tống Vãn Huỳnh hừ lạnh: "Ai sợ ai chứ, chơi thì chơi!"

Một người làm thì một người chịu, nếu chuyện này là do cô thì đương nhiên phải do cô tự chịu trách nhiệm.

Chẳng qua bi-a...

Cô nhận lấy cây cơ từ tay Tô Ngự, đứng trước bàn bi-a tập tành vài lần.

Tống Vãn Huỳnh: "Không thể chơi thứ gì mà chúng ta đều giỏi sao?"

"Không biết thì đừng chơi."

"……" Cái tên phản diện này vẫn chưa bị nhân vật chính đè đầu xuống, nếu không cũng không thể nói những lời kiêu ngạo thế này.

Phải để chị Minh Vi ra tay, cho anh ta biết tay!

Văn Nghiên đi đến bên cạnh cô.

Tống Vãn Huỳnh đẩy nhẹ vào cánh tay của anh: "Nếu tôi đánh nhau với bạn của anh, anh sẽ giúp ai?"

"Em chắc chắn?"

"…… Thôi được, đánh không lại."

Cô vẫn không bỏ cuộc, Tống Vãn Huỳnh thấp giọng hỏi: "Anh có tiền hay anh ta có tiền? Ba tôi có tiền hay anh ta có tiền?"

Văn Nghiên nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi.

Tống Vãn Huỳnh có chút nguy hiểm trong ánh mắt, "Thật sự không được thì học theo bạn của anh, làm gì cũng dùng tiền ép người!"

"…… Tay phải cầm cây cơ, tay trái mở ra, ngón trỏ hướng vào trong, lòng bàn tay đặt lên mặt bàn, cằm ngay trên cây cơ, eo, lưng và chân của em, không đúng, phải như thế này." Anh cầm tay chỉnh lại tư thế của Tống Vãn Huỳnh, mãi mới có tư thế chuẩn, "Nhắm vào quả bi trắng đánh đi."

Tống Vãn Huỳnh cúi người xuống bàn bi-a, chiếc váy dài của cô được thiết kế bảo vệ tránh bị lộ, cô dùng hết sức tay phải vung một phát... trượt cơ.

Không ai cười.

"Không sao, lần đầu ai cũng vậy."

Sau khi Tô Ngự nhận lấy cây cơ, liên tiếp đánh những quả bi vào lỗ, tổng 21 quả bi thì đã bị Tô Ngự đánh vào ba quả đỏ, một quả vàng và một quả nâu, Tống Vãn Huỳnh không khỏi siết chặt cây cơ, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

May mà quả bi xanh mà Tô Ngự nhắm vào khi va vào tường bi-a lại dừng lại ngay miệng lỗ, không vào được.

Tống Vãn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía Văn Nghiên.

Văn Nghiên nhìn cô, ánh mắt trấn an sau đó nắm tay cô, kéo người xuống bàn bi-a dùng lực từ vai đè cô xuống, tay trái đặt lên tay cô trên bàn.

Cả hai gần như mặt đối mặt, hơi thở của Tống Vãn Huỳnh đột nhiên tăng nhanh, cảm thấy vô cùng bất ngờ trước khoảng cách gần như vậy, cô vô thức đẩy mạnh khuỷu tay ra sau, nghe thấy một tiếng rên khe khẽ từ Văn Nghiên.

Sức nặng trên vai cô giảm đi, Văn Nghiên cách cô một chút, chỉnh lại góc độ đánh một cú, quả bi đỏ bật ra, ngay khi Tống Vãn Huỳnh tiếc vì không vào lỗ thì quả bi đỏ lăn vào lỗ phía bên phải của cô.

Nhịp tim Tống Vãn Huỳnh đập mạnh, "Vào rồi!"

Cô vội ngẩng đầu lên, đụng phải mặt Văn Nghiên.

"Ah!" Văn Nghiên nắm trán r*n r* đau đớn.

"…… Xin lỗi, tôi quá vui mừng rồi, anh không sao chứ?" Tống Vãn Huỳnh hoảng hốt nhìn anh ta.

Văn Nghiên đứng đó, một lúc sau mới thở dài, "Không sao."

Vì đã có kinh nghiệm, lần này Tống Vãn Huỳnh điềm tĩnh hơn nhiều. Văn Nghiên lại nắm tay cô, dùng vai đẩy người xuống bàn bi-a rồi lại nhắm vào quả bi xanh, một cú đánh ra, quả bi rơi thẳng vào lỗ.

Tống Vãn Huỳnh cố kiềm chế sự phấn khích trong lòng, ánh mắt nhìn Văn Nghiên sáng rực không thể giấu nổi sự vui mừng.

So với sự phấn khích của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên vẫn thản nhiên lau cây cơ rồi tiếp tục đánh quả bi đỏ, sau đó lại liên tiếp có quả bi khác vào lỗ cho đến khi chỉ còn lại một quả bi trắng.

Anh đứng thẳng người nhìn Tô Ngự, "Thắng rồi."

Tống Vãn Huỳnh đứng ngơ ngác nhìn quả bi trắng còn lại trên bàn, không thể tin nổi, "Thắng rồi? Chúng ta thắng rồi sao?"

Tô Ngự vỗ tay khen ngợi, "Kỹ thuật chơi bi-a vẫn không giảm, tôi thua cũng không oan uổng, chuyện này coi như xong."

Tống Vãn Huỳnh vui mừng trong lòng nhưng trên mặt lại cố gắng giữ vẻ nghiêm túc, "Được rồi, anh nói được thì làm được, sau này không được làm phiền tôi và chị Minh Vi."

"Tôi nói được là làm được."

Tống Vãn Huỳnh lén lút ra hiệu ok với Văn Nghiên, Văn Nghiên khẽ gật đầu.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 91: Cô muốn trở thành một Tống Vãn Huỳnh có thể sánh vai cùng họ (1)


Ra khỏi câu lạc bộ, trên đường về Tống Vãn Huỳnh tràn đầy niềm vui, cô muốn ngay lập tức chia sẻ tình hình tối nay với Minh Vi nhưng Minh Vi vẫn chưa online.

Văn Nghiên lái xe liếc nhìn Tống Vãn Huỳnh đang cúi đầu nhắn tin ở ghế phụ, từ bóng trong cửa sổ xe, anh thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt cô, tay vô thức gõ nhẹ vào vô-lăng.

"Vui thế à?"

"Đương nhiên rồi, vì chuyện này là do tôi mà ra, Minh Vi không làm gì sai, chị ấy vô tội, anh không biết hôm qua tôi hối hận thế nào đâu, nếu không phải tôi cứ nhất quyết muốn cùng chị ấy tham gia chương trình đó thì Minh Vi đã không bị phong sát, tôi rất áy náy, giờ thì tốt rồi, có thể về nhà gặp Minh Vi mà không thấy ngượng nữa."

Nhìn vào giao diện trò chuyện với Minh Vi trên điện thoại, những tin nhắn cô gửi đi đều chìm vào im lặng, Tống Vãn Huỳnh nhíu mày gõ chữ: "Chị Minh Vi, em đang trên đường về nhà, em muốn nói chuyện với chị!"

"Hôm nay phải đặc biệt cảm ơn anh, nếu không có anh giúp đỡ thì Tô Ngự cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, tôi nợ anh một ân huệ, đợi chút..." Tống Vãn Huỳnh nghĩ ngợi rồi đột nhiên cười nói: "Tôi không nợ anh đâu, trước đây tôi đã giúp anh nói tốt với mẹ và ông nội cũng coi như đã giúp anh rồi, tôi giúp anh, anh giúp tôi, lần này coi như hai bên hòa nhau, ai cũng không nợ ai."

Văn Nghiên nhìn vào kính chiếu hậu, "Ừ."

Không có gì để nói nữa.

Không khí trong xe có chút ngượng ngùng, Tống Vãn Huỳnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Văn Nghiên đang tập trung lái xe, cô nói: "Anh chơi bi-a rất tốt."

"Được coi là một trong những sở thích mà tôi chơi khá giỏi."

"Rất nhiều sở thích?"

"Ừ."

"Anh còn sở thích gì khác không?"

Văn Nghiên nghĩ ngợi một chút, "Golf, chèo thuyền, nhảy dù, cưỡi ngựa, cắm trại, hồi nhỏ chơi ván trượt nhưng một lần té gãy chân nên không chơi nữa."

"Chèo thuyền và nhảy dù là môn thể thao nguy hiểm đấy."

"Khi du học ở nước ngoài tôi muốn thử thách bản thân, lâu rồi không chơi nữa." Văn Nghiên không muốn tốn nhiều lời về sở thích cá nhân, anh nhẹ nhàng hỏi: "Còn em?"

"Tôi à? Sở thích của tôi..." So với việc Văn Nghiên có đủ thời gian và năng lượng để học và trải nghiệm nhiều môn thể thao, từ nhỏ cô chỉ gắn bó với bài tập, từ tiểu học đến trung học, trung học đến cấp ba, lên đại học lại bận học tín chỉ, đi làm rồi lại bận kiếm tiền, đâu có thời gian và năng lượng để phát triển sở thích cá nhân.

Như nhiều người bình thường khác, khi đi làm mục sở thích trong hồ sơ cũng chỉ ghi hát, đọc sách.

"Trước đây có nhiều sở thích nhưng không duy trì được lâu."

Văn Nghiên liếc nhìn cô, "Sở thích là để làm phong phú cuộc sống, làm vui lòng bản thân, không cần phải cố gắng duy trì, em đâu có sống nhờ vào nó, muốn chơi thì chơi, coi như thư giãn tinh thần."

Tống Vãn Huỳnh gật đầu đồng ý với lời anh, "Anh nói đúng."

"Nhưng có một số môn thể thao em phải thử rồi mới biết mình có thích không."

"Vậy anh có thử môn thể thao nào mà vẫn không thích không?"

Văn Nghiên dừng xe ở một đèn đỏ, nhìn vào đèn đỏ nhấp nháy rơi vào im lặng một lúc.

Tống Vãn Huỳnh không biết anh đang nghĩ gì nhưng mỗi lần như vậy Văn Nghiên luôn khiến cô cảm thấy có cảm giác cô đơn và trầm uất.

Cảm giác ấy như thể có thể lây lan khiến người khác cũng cảm thấy khó chịu.

Khi Tống Vãn Huỳnh nghĩ anh sẽ không trả lời, Văn Nghiên cuối cùng lên tiếng: "Tôi không thích sự ẩm ướt nên không thích bơi."

Tống Vãn Huỳnh có chút đồng cảm, "Tôi cũng không thích bơi, cảm giác quần áo ướt dính vào người thật khó chịu, nhưng chúng ta đâu phải huấn luyện viên bơi lội, không sống nhờ vào nó, không thích thì không thích thôi."

Văn Nghiên cười không nói gì thêm.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, Văn Nghiên rẽ phải tại ngã tư.

"Anh về công ty hay về nhà?"

"Đưa em về nhà."

Một giờ sau, xe của Văn Nghiên chậm rãi đi vào cổng biệt thự.

Vừa xuống xe, Tống Vãn Huỳnh vội vàng bước vào trong, "Dì Trần, chị Minh Vi về chưa?"

"Vừa về không lâu, ở trên lầu."

Tống Vãn Huỳnh đầy hưng phấn bước lên lầu, không thể chờ đợi để thông báo tin vui này cho Minh Vi.

Cửa phòng Minh Vi mở hé, cô vừa định gõ cửa thì nghe thấy tiếng nói từ bên trong.

"Chuyện này anh không cần lo, em đã giải quyết rồi... Anh nghĩ em mấy năm qua ở giới giải trí là ăn không ngồi rồi à?"

"Nhưng anh nghe nói là nhà họ Tô đứng sau..."

"Chuyện lớn như vậy, càng ở vị trí cao càng phải giữ thể diện, nhà họ Tô đâu chỉ có một mình Tô Mạn Hi, vì việc bị thay thế vị trí khách mời mà phong sát người khác truyền ra ngoài cũng không hay, bà của Tô Mạn Hi là người ăn chay niệm Phật, em gặp bà ấy một lần ở Định Ý Tự năm ngoái, bà ấy có ấn tượng rất tốt về em..."

Tô Mạn Hi?

Bà của Tô Mạn Hi?

Âm thanh trong phòng mơ hồ không rõ, Tống Vãn Huỳnh đến gần cửa mới nghe rõ được cuộc nói chuyện bên trong.

"Chấm dứt hợp đồng?" Minh Vi cười nhếch mép, "Tiêu Dược dám quay lưng với em là nhờ vào Tô Mạn Hi thôi, anh nghĩ giờ ông ta còn có thể gây sóng gió gì không? Ông ta ép người quá đáng, giờ em không muốn rời công ty nữa, nếu ông ta quan tâm công ty như vậy thì em chỉ đành tặng ông ta một món quà lớn, dù sao công ty cũng có phần của em... Chân của anh..."

"Nhìn ra rồi à?"

"Không sao, anh làm gì cũng có lý do của mình, em tin anh."
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 92: Cô muốn trở thành một Tống Vãn Huỳnh có thể sánh vai cùng họ (2)


Âm thanh trò chuyện dần dần biến mất, khi tiếng bước chân vang lên, Tống Vãn Huỳnh vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ cho đến khi cánh cửa phòng mở ra, Minh Vi nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh đang đứng ngẩn ngơ ngoài cửa.

Cô ấy dường như đoán được Tống Vãn Huỳnh đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ nhưng không vạch trần mà chỉ cười hỏi: “Vãn Huỳnh, sao vậy, tìm tôi có chuyện gì không?”

Tống Vãn Huỳnh định nói rồi lại thôi.

Một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại, “Chị Minh Vi, xin lỗi, em vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của anh chị nhưng em không cố ý nghe lén đâu.”

“Cô nghe thấy gì?”

“Em nghe chị nói chuyện bị phong sát trên mạng chị đã giải quyết xong rồi?”

Minh Vi gật đầu.

Tống Vãn Huỳnh không khỏi cảm thán, “Chị Minh Vi chị giỏi quá, tối qua em còn đang nghĩ xem làm thế nào giúp chị, không ngờ chị đã giải quyết xong rồi, giải quyết xong là tốt rồi.”

Nói đến đây, Tống Vãn Huỳnh hơi ngại không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Vi, “Chị Minh Vi, xin lỗi, nếu không phải vì em thì chị đã không bị Tô Mạn Hi báo thù mà bị phong sát.”

“Cô biết là Tô Mạn Hi làm sao?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Em đã nhờ người điều tra.”

“Không thể trách cô được, trước đây tôi có đắc tội với một nhà đầu tư, con gái của nhà đầu tư ấy là bạn thân của Tô Mạn Hi, lần này chỉ là nhân cơ hội trả thù tôi thôi, cô không cần để tâm đâu.”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

“Có chuyện gì khác không?”

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu, “Không có gì chị Minh Vi, hôm nay chị vất vả rồi, chị nghỉ ngơi sớm nhé.”

“Cô cũng vậy, nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong Minh Vi quay người vào phòng và đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa phòng khép chặt, nụ cười trên mặt Tống Vãn Huỳnh dần dần biến mất. Cô trở lại phòng ngồi lên giường nhìn những tin nhắn mà Hà Cảnh Minh gửi qua WeChat.

“Anh vừa nhận được tin nội bộ, chuyện của Minh Vi đã xong rồi, nghe nói có vẻ như trưởng bối nhà họ Tô cho rằng chuyện này quá vô lý, nếu truyền ra ngoài sẽ thành trò cười.”

Tống Vãn Huỳnh trả lời ngắn gọn một câu cảm ơn, lòng cảm thấy trống rỗng.

Cô không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào.

Lúc trước cô rất vui mừng vì Minh Vi đã giải quyết xong chuyện phong sát nhưng giờ không hiểu sao lại thấy hơi chán nản.

Dù cô đã biết Minh Vi là nữ chính mạnh mẽ quyết đoán thông minh sáng suốt, mọi âm mưu quỷ kế đều không thể qua mắt chị nhưng cô vẫn không nghĩ rằng chuyện bị Tô Mạn Hi phong sát lại được Minh Vi giải quyết dễ dàng như vậy.

Còn bản thân cô phải suy nghĩ rất nhiều, giống như đang đối mặt với một kẻ thù lớn, cuối cùng lại phải dựa vào sự giúp đỡ của Tống Chính Huy và Văn Nghiên mới có thể giải quyết ổn thỏa.

Thực ra cũng không thể gọi là giải quyết dễ dàng, nếu không có Văn Nghiên ở câu lạc bộ, cô hoàn toàn không thể tự mình giải quyết được chuyện này với Tô Ngự.

Tô Ngự chỉ đồng ý giải quyết hòa bình chuyện này vì đã nể mặt Văn Nghiên. Cô có thể nhìn ra rằng Tô Ngự thực ra chẳng coi cô ra gì.

Khoảng cách giữa cô và Minh Vi giống như một vách ngăn khó có thể vượt qua.

Cô nhớ lại những lời mà Tống Chính Huy đã nói trong văn phòng hôm ấy: “Hôm nay vì chuyện của Minh Vi mà đến cầu xin bố, mai có chuyện gì lại đến cầu xin bố? Bố không sao nhưng sau này bố không còn nữa, con còn muốn cầu xin ai? Không muốn dùng khả năng của mình để giải quyết sao?”

Minh Vi có khả năng nên tự mình giải quyết, còn cô, Tống Vãn Huỳnh không có khả năng nên phải dựa vào người khác.

Cô bỗng hiểu ra lý do vì sao Văn Nghiên lại kiên trì giữ vững vị trí của mình ở nhà họ Văn, nắm trong tay đủ nhiều tài nguyên để khiến người ta phải nể phục. Nếu hôm nay không phải là Văn Nghiên cầm đầu nhà họ Văn, liệu Tô Ngự có nể mặt người bạn cũ này không?

Tống Vãn Huỳnh chui vào chăn.

Từ xưa đến nay các nhân vật chính trong tiểu thuyết hay phim truyền hình đều phải có tài năng đặc biệt hoặc trí tuệ hơn người chứ không có ai chỉ ăn không ngồi rồi. Một người lúc nào cũng yếu đuối vô dụng thì sẽ không thể đi xa cùng các nhân vật chính.

Cô cũng muốn trở thành một Tống Vãn Huỳnh có thể sánh vai cùng họ chứ không muốn mãi là vợ của Văn Nghiên, người không biết cầm gậy chơi bi-a.

Sáng hôm sau, Tống Vãn Huỳnh lái xe đến tòa nhà Trung Tuấn trực tiếp lên tầng giám đốc.

“Bố, con đến làm rồi đây.”

Sáng sớm nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh đứng trước mặt ăn mặc gọn gàng, Tống Chính Huy đang uống loại trà đặc biệt do Văn Nghiên gửi đến vẫn chưa kịp phản ứng lại, “Hôm qua con bảo đến làm việc với bố mà hôm nay đã đến, mặt trời dạo này mọc ở hướng Tây à?”

Tống Vãn Huỳnh vẻ mặt nghiêm túc, “Bố, đừng đùa với con nữa. Sau khi con về nhà đã suy nghĩ lại lời của bố, con cảm thấy bố nói rất đúng, con không thể suốt đời dựa vào bố, con cũng muốn tự dùng sức mình để giải quyết những khó khăn mình gặp phải.”

Lời Tống Vãn Huỳnh nói ra khiến Tống Chính Huy vô cùng ngạc nhiên, ông nghiêm túc nhìn cô như để chắc chắn rằng những lời vừa rồi là cô nói.

“Được, giờ mới giống con gái của bố chứ. Nói đi, con muốn vào bộ phận nào?”

“Con không muốn vào bộ phận khác, con chỉ muốn ở cạnh bố thôi. Tự mình hiểu không bằng tìm một người thầy tốt mà học, chẳng phải vậy sẽ hiệu quả hơn sao?”

Tống Chính Huy cười lớn, “Được, nếu con muốn ở bên bố thì cứ ở đây học cho tốt, nhưng bố phải nói trước, nếu con đến công ty để học thì bố sẽ không nương tay đâu, làm sai việc cũng phải bị mắng, lúc đó không được khóc lóc đâu đấy nhé.”

“Bố yên tâm, làm sai việc thì bố mắng con, đừng coi con là con gái, cứ coi con là nhân viên đi.”

Cách giải quyết cảm giác tiêu cực tốt nhất là hành động ngay lập tức.

Cứ nằm trong chăn mà than thở mình không bằng người khác thì chi bằng dậy sớm giải quyết vấn đề từ gốc rễ.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 93: Chị ơi, chị yêu anh ta chắc vất vả lắm nhỉ (1)


Vì đây là ngày đầu tiên đi làm của Tống Vãn Huỳnh, Tống Chính Huy không giao công việc cho cô mà chỉ bảo trợ lý dẫn cô đi tìm hiểu về cách thức hoạt động của công ty và một vài dự án quan trọng gần đây.

Tống Chính Huy giao trợ lý Hứa Nam Kiều cho Tống Vãn Huỳnh, một thanh niên có học thức vừa du học về, ngoại hình tuấn tú lịch sự nhã nhặn, thuộc lòng cấu trúc của các phòng ban trong công ty cũng như tên của các quản lý cấp cao.

"Ngành nghề chính của công ty chúng ta là bất động sản thương mại, bao gồm các trung tâm mua sắm, văn phòng, khách sạn, v.v. Bên cạnh đó công ty cũng tham gia vào ngành công nghiệp văn hóa, đầu tư tài chính và các chuỗi cửa hàng, đây cũng là những lĩnh vực phát triển chủ yếu trong vòng 5 năm qua. Đây là tài sản của công ty, đây là những dự án lớn công ty đã hoàn thành trong những năm gần đây, đây là một số dự án quan trọng hiện tại, đây là dự án hợp tác giữa công ty chúng ta và nhà họ Văn..."

"Đợi đã!" Tống Vãn Huỳnh nhìn đống tài liệu cao hơn cả người cô trước mặt, "Tôi phải xem hết những thứ này sao?"

Hứa Nam Kiều cười nhẹ, "Dĩ nhiên là không cần, đây là tài liệu mà ông Tống yêu cầu tôi sắp xếp cho cô. Nếu cô muốn thì có thể tham khảo để hiểu thêm về hoạt động của công ty, nếu có gì không hiểu thì tôi sẽ giải thích cho cô. Ngoài ra đây là thông tin liên lạc của tôi, cô có gì cần, bất cứ lúc nào, ở đâu cũng có thể liên lạc với tôi."

"Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn."

"Không có gì."

Hứa Nam Kiều rời khỏi văn phòng, Tống Vãn Huỳnh nhìn đống tài liệu trước mặt mà cảm thấy đầu óc đau nhức. Dù trước đây đã làm không ít kế hoạch và dự án nhưng số lượng này vẫn khiến cô hơi choáng váng.

Cô phải xem đến khi nào đây?

Liệu có nhất thiết phải làm việc ở đây không?

Có lẽ làm một người sống theo quy tắc, không gây rắc rối cho xã hội, chỉ cần nằm yên sống một cuộc sống bình thường cũng không tệ.

Suy nghĩ vừa nảy ra Tống Vãn Huỳnh liền lắc đầu, lấy lại tinh thần mở cuốn tài liệu đầu tiên.

Mãi cho đến khi một buổi sáng trôi qua, Tống Chính Huy kết thúc cuộc họp đầu tiên trong ngày và trở lại văn phòng. Thấy Tống Vãn Huỳnh đang cắm đầu vào đống tài liệu, ông hỏi: "Con hiểu hết chứ?"

"Hiểu mà." Tống Vãn Huỳnh trả lời rồi ngẩng đầu nhìn Tống Chính Huy, "Ba, ba họp xong rồi à?"

"Phải, ba nói chuyện với vài cổ đông trong hội đồng quản trị suốt cả buổi sáng." Tống Chính Huy ngồi xuống, vẻ mặt mệt mỏi.

Tống Vãn Huỳnh nhanh chóng đưa cho ông một cốc trà, "Ba uống trà đi, nghỉ ngơi một chút."

Tống Chính Huy uống một ngụm trà, dường như nhớ ra điều gì đó, ông nói: "Hứa Nam Kiều làm việc rất chu đáo, nếu con có gì không hiểu về công việc thì có thể hỏi cậu ta, còn về cuộc sống thì cũng có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ."

"Con đã xem qua lý lịch của Hứa Nam Kiều, anh ấy tốt nghiệp thạc sĩ từ trường đại học hàng đầu thế giới, để anh ấy làm trợ lý cho con có phải quá lãng phí không?"

Tống Chính Huy cười, "Cậu ấy hiện tại là trợ lý nhưng không phải lúc nào cũng là trợ lý. Người tài như Hứa Nam Kiều sau này sẽ là lực lượng nòng cốt trong công ty, con cứ yên tâm sử dụng. Đến giờ này chắc là đói rồi, đi ăn thôi, ba sẽ giới thiệu vài người quản lý cấp cao trong công ty cho con."

"Vâng."

Tống Chính Huy mời một số lãnh đạo công ty cùng ăn trưa, trong bữa ăn ông đã giới thiệu Tống Vãn Huỳnh với mọi người. Tất cả đều là người tinh ý, tự nhiên hiểu được ý nghĩa sự xuất hiện của cô, ai nấy đều biết rõ.

Ăn xong Tống Chính Huy lại dẫn Tống Vãn Huỳnh đi một vòng các phòng ban quan trọng trong công ty, coi như là giới thiệu chính thức cô với mọi người.

Trở lại văn phòng, Tống Vãn Huỳnh lại tiếp tục làm việc với đống tài liệu, trong đó có nhiều phần không hiểu, Hứa Nam Kiều đã giải thích từng phần cho cô cho đến khi ánh chiều tà đã buông xuống. Lên xe về nhà, Tống Vãn Huỳnh mệt mỏi nhận ra lý do vì sao Văn Nghiên ít khi về nhà.

Một ngày làm việc liên tục khiến cô không có thời gian để lãng phí trên đường về nhà.

"Anh Hứa, cảm ơn anh đã vất vả hôm nay, còn làm phiền anh đưa tôi về, thật ngại quá."

Hứa Nam Kiều ngồi ở ghế phụ cười nói: "Cô gọi tôi là Nam Kiều là được rồi, không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm."

"Anh lớn tuổi hơn tôi, kinh nghiệm cũng phong phú hơn, gọi anh là anh Hứa là đúng rồi. Anh làm việc cho ba tôi đã bao lâu rồi?"

"Ba năm."

"Ba năm, không ngạc nhiên sao anh lại rõ mọi chuyện trong công ty như vậy. Hôm nay ba tôi có giới thiệu một vài lãnh đạo công ty cho tôi nhưng hình như tôi không thấy giám đốc tài chính đâu?"

Thực ra Tống Vãn Huỳnh đã biết rằng giám đốc tài chính hiện tại gặp sự cố đột xuất, tình huống đến nhanh và bất ngờ khiến Tống Chính Huy phải tạm thời để phó giám đốc đảm nhận.

"Đúng vậy, giám đốc tài chính của chúng ta gặp phải một số vấn đề nhưng từ nửa tháng trước tổng giám đốc Tống đã bắt đầu tìm kiếm ứng viên mới cho vị trí này rồi."

"Có ứng viên chưa?"

"Có, là Scarlett, cô ấy từng làm giám đốc tài chính cho một số công ty đầu tư ở phố Wall, một tháng trước cô ấy trở về nước. Tổng giám đốc Tống muốn mời cô ấy về nhưng tiếc là theo thông tin chúng tôi có được, Scarlett đang nghiêng về một công ty khác."

"Là công ty nào?"

"Vạn Thịnh."

"Vạn Thịnh?" Tống Vãn Huỳnh nhớ đến Tô Ngự hôm đó ở câu lạc bộ, "Công ty của Tô Ngự?"

"Đúng vậy." Hứa Nam Kiều gật đầu, "Công ty chúng ta và Vạn Thịnh hiện đang có sự cạnh tranh trong một vụ sáp nhập, nếu Scarlett gia nhập Vạn Thịnh, đó chắc chắn sẽ là một trở ngại lớn đối với chúng ta. Đây là vấn đề khiến tổng giám đốc Tống rất đau đầu dạo gần đây."

"Scarlett," Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ một lúc, "Anh gửi cho tôi thông tin của Scarlett nhé."

Hứa Nam Kiều không hỏi thêm, gật đầu nói: "Được."

Thấy Tống Vãn Huỳnh có vẻ mệt mỏi, Hứa Nam Kiều nói thêm: "Nếu cô mệt thì nghỉ một chút đi, đến nơi tôi sẽ gọi cô dậy."

"Được, cảm ơn." Tống Vãn Huỳnh không thể chống lại cơn buồn ngủ, tựa lưng vào ghế sau và chìm vào giấc ngủ.

Xe chạy êm ả về phía trước.

Một giờ sau, xe dừng lại trước cổng biệt thự, lúc này đã là 9 giờ rưỡi.

Hứa Nam Kiều ngồi ở ghế phụ lặng lẽ đợi một lúc, cho đến khi Tống Vãn Huỳnh có chút động tĩnh mới thấp giọng nói: "Cô Tống, đến rồi."

Tống Vãn Huỳnh mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ý thức trở lại.

Hứa Nam Kiều xuống xe mở cửa cho cô, tay anh chắn ở khung cửa, ân cần lịch thiệp.

"Hôm nay vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm nhé."

"Không có gì, sáng mai tôi sẽ đến đón cô."

Tống Vãn Huỳnh cau mày, cảm thấy việc Hứa Nam Kiều đưa cô về nhà đã là điều không cần thiết, lại còn đến đón cô đi làm vào sáng mai? Cảm giác như anh đang bị khai thác quá mức, khiến cô cảm thấy không thoải mái.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 94: Chị ơi, chị yêu anh ta chắc vất vả lắm nhỉ (2)


“Không cần đâu, ở nhà có tài xế, tôi có thể tự đến công ty.”

“Tôi là trợ lý 24 giờ của cô, đây là việc tôi phải làm. Ngoài ra bất kỳ việc gì cô cần cứ bảo tôi, cô nghỉ ngơi sớm đi.” Hứa Nam Kiều nhìn cô bằng ánh mắt ôn hòa và thái độ kiên định.

Tống Vãn Huỳnh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ đành quay người bước vào nhà.

Hôm nay cô cuối cùng cũng hiểu rõ công việc của trợ lý là bận rộn và tỉ mỉ đến mức nào. Đột nhiên cô nhớ đến người trợ lý luôn theo sát Văn Nghiên, liệu anh ta có bận rộn như vậy không?

Hứa Nam Kiều nhìn theo Tống Vãn Huỳnh bước vào biệt thự cho đến khi không còn thấy bóng dáng cô nữa, anh mới quay lại lên xe và rời đi.

Trên ban công tầng ba biệt thự, Văn Nghiên đứng nhìn chiếc xe chở Tống Vãn Huỳnh dần khuất bóng, im lặng một lúc lâu rồi quay người bước vào phòng.

Tống Vãn Huỳnh kéo cơ thể mệt mỏi đẩy cửa bước vào, không kịp thay đồ cũng không kịp tắm, nằm vật xuống giường không động đậy.

Văn Nghiên dùng chân đẩy chiếc dép bị cô vứt lung tung sang một bên.

Tống Vãn Huỳnh nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn anh, “Hôm nay anh về sớm vậy?”

“Công ty không bận nên về sớm. Hôm nay công việc thế nào?”

“Cũng bình thường, tôi chỉ xem tài liệu cả ngày mà đã mệt lả không thể đứng thẳng được.”

Văn Nghiên ngồi xuống sofa cầm iPad lên tiếp tục đọc một bài viết chưa xong trên màn hình như thể không có gì xảy ra, anh hỏi: “Không có gì không hiểu à?”

“Có, nhưng may mà ba đã sắp xếp cho tôi một trợ lý, bất cứ lúc nào không hiểu gì đều có thể hỏi anh ấy. Anh ấy là thạc sĩ từ trường đại học hàng đầu thế giới, ngoài ra lại rất lịch sự bảnh bao, quan trọng nhất là làm việc rất tỉ mỉ, là một quý ông chính hiệu. Một người tuyệt vời như vậy lại còn mở cửa xe cho tôi, hơn nữa luôn sẵn sàng 24 giờ, Văn Nghiên, trợ lý của anh cũng giỏi như vậy à?”

“Có những trợ lý là trợ lý nhưng cũng có những trợ lý được đào tạo để làm phó tổng. Hứa Nam Kiều chắc hẳn là loại thứ hai, nhưng tôi rất tò mò sao anh ta lại làm trợ lý cho cô.”

Tống Vãn Huỳnh nghi ngờ, ngồi dậy nhìn Văn Nghiên, “Sao anh biết trợ lý của tôi là Hứa Nam Kiều?”

“Thấy rồi.”

“Thấy rồi?”

Văn Nghiên nhìn về phía ban công.

Tống Vãn Huỳnh “à” một tiếng rồi lại nằm xuống giường.

Văn Nghiên không còn hứng thú đọc bài nữa, đặt iPad sang một bên, “Nếu là trợ lý của cô thì cô cứ dùng anh ta đi.” Dù sao cũng chỉ là trợ lý thôi mà.

Điện thoại đổ chuông.

Tống Vãn Huỳnh mở khóa ra xem, là Hứa Nam Kiều gửi thông tin về Scarlett, bao gồm nền tảng gia đình, kinh nghiệm du học và làm việc ở nước ngoài cũng như đời tư của cô ấy. Scarlett năm nay ngoài 40 tuổi, thường xuyên đến phòng gym và đang yêu một chàng trai 22 tuổi, người này có vẻ có mối quan hệ với các cấp lãnh đạo ở Vạn Thịnh.

Tống Vãn Huỳnh ngồi dậy đánh chữ: “Ý anh là Scarlett bị ảnh hưởng bởi lời xúi giục bên tai à?”

Hứa Nam Kiều nhanh chóng trả lời: “Cô nói cũng không sai.”

Tống Vãn Huỳnh thực ra không hiểu rõ tính cách của Scarlett nhưng cô biết công ty của Tống Chính Huy gặp phải vấn đề lớn, trong đó người CFO mà Tống Chính Huy chọn sau này chính là một quả bom.

“Văn Nghiên, anh có biết Scarlett không?”

“Scarlett?”

“Cô ấy là một người được cho là rất giỏi, từng làm giám đốc tài chính cho nhiều công ty ở phố Wall, một tháng trước vừa về nước.”

Văn Nghiên gật đầu, “Tôi nghe nói qua, cô ấy khá giỏi, sao vậy? Em định mời cô ấy về làm à?”

“Không được à?”

“Em có thể thử xem.”

“Thử thì thử, có nhiều giám đốc tài chính giỏi nhưng khi biết đối thủ là Vạn Thịnh mà công ty chúng tôi còn đang cạnh tranh với họ thì Scarlett này tôi nhất định phải có.”

Sáng hôm sau Tống Vãn Huỳnh thức dậy sớm ăn sáng rồi đi ra ngoài. Hứa Nam Kiều đúng như lời anh nói tối qua, sáng sớm đã đứng chờ ở ngoài biệt thự.

Văn Nghiên và Tống Vãn Huỳnh cùng đi ra ngoài, nhìn thấy Hứa Nam Kiều đứng chờ, anh không khỏi nhìn lâu thêm một chút.

“Hứa Nam Kiều.”

Hứa Nam Kiều cười nhẹ khi mở cửa xe cho Tống Vãn Huỳnh, “Văn tổng, lâu rồi không gặp.”

Tống Vãn Huỳnh nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, “Các anh quen nhau à?”

“Trước đây đã gặp vài lần.” Văn Nghiên nhìn Hứa Nam Kiều, “Nhà tôi có tài xế, không cần anh phải đưa đón sáng tối.”

Hứa Nam Kiều vẫn giữ nụ cười, “Đây là việc tôi phải làm với tư cách là trợ lý.”

Văn Nghiên không nói thêm gì, chỉ lạnh lùng bước lên xe.

Chiếc xe rời khỏi biệt thự, Hứa Nam Kiều nhìn vào ghế sau thấy Tống Vãn Huỳnh ngáp dài liền hỏi: “Tống tiểu thư, tối qua cô không ngủ ngon sao?”

“Một chút.”

“Đi lại quả thật rất mệt, Tống tiểu thư có thể suy nghĩ đến việc thuê một căn hộ gần công ty, nghỉ ngơi tốt thì tinh thần mới khỏe. Tôi nghe nói Văn tổng cũng hay nghỉ ở căn hộ gần công ty.”

Thuê căn hộ? Ở cùng Văn Nghiên?

Chỉ cần nghĩ đến việc phải ở chung một mái nhà với Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh lập tức dập tắt ngay suy nghĩ đó.

“Thôi, tôi về nhà cũng được.”

Hứa Nam Kiều không ép, “Được.”

Tống Vãn Huỳnh lại do dự, “Vậy anh sẽ không mệt à?”

“Cô yên tâm, công việc bên cô không nặng như công việc trước kia bên cạnh tổng giám đốc Tống.”

“...” Tống Vãn Huỳnh cảm thấy mình không nên nói gì thêm.

Đến công ty, vừa bước vào văn phòng của Tống Chính Huy, Tống Vãn Huỳnh đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, mấy nhân viên đang đứng trước bàn làm việc của Tống Chính Huy đều cúi đầu im lặng, rõ ràng là đang bị khiển trách.

Tống Vãn Huỳnh bước vào, tỏ vẻ như không có chuyện gì đi đến bên cạnh Tống Chính Huy cười nói: “Ba, con có chuyện muốn nói riêng với ba.”

Tống Chính Huy thấy Tống Vãn Huỳnh vào, nét mặt trở nên dịu dàng, nhìn các nhân viên, “Các cậu ra ngoài trước đi.”

Những nhân viên ấy thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

“Có chuyện gì mà phải nói riêng với ba?”

“Con nghe Hứa Nam Kiều nói ba đang tìm kiếm CFO mới, con có một ứng viên, không biết ba thấy sao về Scarlett?”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 95: Chị ơi, chị yêu anh ta chắc vất vả lắm nhỉ (3)


Tống Chính Huy đã là lão cáo già, khi nghe thấy lời của Tống Vãn Huỳnh thì lập tức hiểu được ý đồ của cô, “Con đã biết rồi sao?”

“Chức vụ như CFO lớn như vậy dĩ nhiên con phải biết. Nếu ba không thể giải quyết được, sao không để con thử xem?”

Tống Chính Huy tỏ ra hoài nghi, “Con? Con có thể mời được Scarlett sao?”

“Thử xem, biết đâu con làm được thì sao?”

“Được, vậy con cứ thử đi.”

Tống Vãn Huỳnh vui vẻ nhận công việc đầu tiên trong công ty, đó là mời Scarlett về làm việc.

Cô nhận được thêm nhiều thông tin chi tiết về Scarlett từ Hứa Nam Kiều, bao gồm các quán cà phê, phòng tập thể dục, các thương hiệu yêu thích và phong cách ăn mặc của Scarlett. Ngoài ra Hứa Nam Kiều còn cung cấp thêm thông tin về bạn trai trẻ 22 tuổi của Scarlett, anh ta điển trai, quen biết Scarlett được một tháng và dường như có liên quan đến các lãnh đạo cấp cao của Vạn Thịnh.

Điều đó có nghĩa là bạn trai của Scarlett gặp cô ấy sau khi cô ấy trở về nước?

Sau khi nắm vững tất cả sở thích của Scarlett, Tống Vãn Huỳnh tiến vào phòng tập gym mà cô ấy thường xuyên đến.

Cô đến đúng lúc gặp Scarlett đang tập luyện một mình trong khu vực rèn luyện sức mạnh.

Tống Vãn Huỳnh đi thẳng đến bên cạnh cô ấy đứng nhìn một lúc cho đến khi Scarlett nhận ra cô và dừng lại, “Cô muốn dùng không? Tôi nhường cho cô.”

Dựa trên thông tin mà Tống Vãn Huỳnh đã đọc, Scarlett đã 41 tuổi nhưng người phụ nữ đứng trước mắt cô lại có cơ thể săn chắc, cơ bắp cân đối, làn da đầy sức sống không có chút mệt mỏi nào, trông còn tươi trẻ hơn cả khi cô về nhà tối qua.

“Chị, cảm ơn chị.” Cô đứng cạnh thiết bị nhưng có chút ngại ngùng, nhìn lại Scarlett, “Xin lỗi chị, đây là lần đầu tiên tôi đến phòng gym, không biết cách sử dụng máy này, chị có thể chỉ cho tôi được không?”

“Được, không vấn đề gì.” Scarlett đặt chai nước xuống, tiến đến hướng dẫn Tống Vãn Huỳnh cách sử dụng máy, thấy cô dùng mức tạ nhẹ mà vẫn gặp khó khăn liền cười nói: “Lần đầu tiên tập sức mạnh hả?”

“Đúng vậy.”

“Vậy là bình thường, cô cứ từ từ tập.”

Nói xong cô ấy đi đến một máy tập khác bắt đầu luyện tập.

Để không khiến Scarlett nghi ngờ, Tống Vãn Huỳnh cắn răng tiếp tục tập luyện cho đến khi cô mệt nhoài, tay run rẩy, cuối cùng thấy Scarlett lấy chai nước và khăn đi vào phòng tắm, cô vội vàng xuống máy tập đi theo cô ấy.

Sau khi tắm xong và sấy tóc, Scarlett chào hỏi người quản lý phòng gym rồi rời đi, trở về chung cư gần phòng tập thay đồ rồi ra ngoài, khi đi vào một nhà hàng mà cô thường đến lại gặp Tống Vãn Huỳnh.

“Xin lỗi, tôi không để ý, cô không sao chứ… Chị, là chị à!” Tống Vãn Huỳnh vui mừng nhìn cô ấy, “Chị còn nhớ tôi không? Lúc nãy trong phòng gym chị chỉ cho tôi cách sử dụng máy tập, tôi đang định cảm ơn chị nhưng quay lại thì chị đã đi rồi.”

“Là cô.”

“Chị, để tôi mời chị ăn cơm, coi như cảm ơn chị đã chỉ tôi sử dụng máy tập.”

Scarlett nhìn xung quanh rồi nói với Tống Vãn Huỳnh: “Không cần đâu, chỉ là việc nhỏ thôi, tôi đang đợi người, không tiện.”

Tống Vãn Huỳnh không kiên trì nữa, khuôn mặt từ vui mừng chuyển thành thất vọng, “Vậy thôi, tôi không làm phiền chị nữa.”

Hai người vào nhà hàng, Tống Vãn Huỳnh chọn một chỗ ngồi đối diện với Scarlett.

Vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Tống Vãn Huỳnh gần như đồng thời với Scarlett mở miệng gọi món: “Một phần bít tết phi lê, nướng chín vừa, súp nấm kem nhiều kem, salad không sốt, cảm ơn.”

Scarlett bất ngờ nhìn cô, Tống Vãn Huỳnh cũng bất ngờ nhìn lại cô ấy.

Nhưng Tống Vãn Huỳnh không nói gì, chỉ mỉm cười một cách tế nhị.

Hai người đều đang chờ, Scarlett đợi bạn trai trẻ đang đến muộn, còn Tống Vãn Huỳnh chờ cơ hội.

Không lâu sau Scarlett nhận được một cuộc gọi, nói vài câu rồi thấp giọng nói: “Vậy cậu cẩn thận nhé.”

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười đứng lên đi đến bên cạnh Scarlett, “Chị, tôi có thể thêm số liên lạc của chị không? Tôi thấy cơ bắp của chị trong phòng gym rất đáng ngưỡng mộ, sau này tôi muốn thường xuyên học hỏi tập luyện từ chị được không?”

Có lẽ vì vẻ ngoài của Tống Vãn Huỳnh không gây sự và có cảm giác tin tưởng khiến Scarlett bớt cảnh giác, sau một lúc suy nghĩ cô lấy điện thoại ra, “Được.”

Hai người trao đổi WeChat, Tống Vãn Huỳnh nhân cơ hội hỏi: “Chị tên gì vậy?”

“Scarlett.”

“Chị, tôi tên Tống Vãn Huỳnh.”

“Tôi biết rồi.”

“Chị đang đợi bạn trai sao? Anh ấy vẫn chưa đến à?”

“Anh ấy bị trễ trên đường.”

“Vậy chị ăn một mình, tôi có thể ngồi đây không?”

Scarlett không phải cô gái nhỏ nữa, với kinh nghiệm sống phong phú, cô nhận ra ngay Tống Vãn Huỳnh có mục đích khác, mặc dù không biết là gì nhưng Scarlett nhận ra Tống Vãn Huỳnh không phải người xấu.

“Ngồi đi.”

“Chị, cảm ơn chị!” Cô vui mừng ngồi đối diện Scarlett, “Chị, chị sống gần đây sao?”

“Ừ, tôi ở chung cư phía sau phòng gym.”

“Thảo nào, nhưng hôm nay là thứ Tư, chị không phải đi làm sao?”

“Tôi hiện tại chưa có công việc.”

Vậy là chưa nhận lời vào làm cho Vạn Thịnh, Tống Vãn Huỳnh cười tươi, “Chị làm nghề gì?”

“Tôi làm tài chính.”

“Giỏi quá! Nếu chị đồng ý thì tôi có thể giới thiệu cho chị công việc.”

“Không cần đâu.”

“Chị giỏi thế chắc không thiếu việc làm đâu nhỉ.”

“Sao cô biết tôi giỏi?”

“Vì chị trông giống người rất giỏi, tôi cũng hơi tò mò và ngưỡng mộ bạn trai của chị, chắc anh ấy cũng rất giỏi đúng không, nếu không sao xứng đáng với chị.”

Scarlett cười, “Bạn trai tôi không giỏi đâu, cậu ấy giống như cô, vừa mới tốt nghiệp đại học.”

Tống Vãn Huỳnh mở to mắt, “Vừa mới tốt nghiệp đại học?”

“Tôi đã đi làm được mười mấy năm rồi.”

“Thật không thể tin nổi, chị đã làm việc mười mấy năm rồi sao? Vậy chị và bạn trai vừa mới tốt nghiệp đại học sống chung chắc là rất vất vả nhỉ? Con trai thường trưởng thành muộn, mới tốt nghiệp đại học, liệu có chăm sóc được chị không?”

“Tôi thích những chàng trai trẻ và đẹp trai, những thứ khác không quan trọng.”

“Nhưng anh ấy ngay cả đi hẹn hò với chị cũng trễ, nếu là tôi chắc chắn sẽ không để chị phải chờ đợi lâu như vậy, mỗi khi nghĩ đến việc hẹn hò với chị, tôi sẽ phấn khích đến mức muốn lập tức chạy đến gặp chị!”

Scarlett cười nói: “Cô nói sao mà…”

“Sao vậy?”

“Cô nói sao mà…” Scarlett ở nước ngoài lâu rồi, không thể tìm được một từ chính xác để diễn đạt, “Lẻo mép?”

“Lẻo mép gì chứ, tôi thật lòng vì chị mà lo lắng, tôi là người cùng tuổi tôi biết mà, bây giờ rất nhiều chàng trai trẻ còn rất ngây ngô, chị làm việc bận rộn như vậy sau này còn phải lo cho bạn trai, thật là…”

Scarlett nhớ lại những lần bạn trai nhỏ tuổi của mình hay cãi vã lạnh nhạt cũng cảm thấy có chút chán nản nhưng nghĩ lại vẫn nói: “Thôi, không nói về cậu ấy nữa.”

Tống Vãn Huỳnh thấy vậy liền im lặng.

Nhân viên phục vụ bưng món bít tết lên bàn, sau nửa giờ tập thể dục Tống Vãn Huỳnh cảm thấy vô cùng đói, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, bít tết ăn được một nửa, cửa nhà hàng đột nhiên bị đẩy mạnh mở ra, một chàng trai trẻ đẹp trai ăn mặc gọn gàng bước vào, sau khi nhìn quanh thì đi đến chỗ Scarlett.

“Chị, xin lỗi, trên đường gặp tai nạn, xe bị va chạm nên mới đến trễ.”

Scarlett nhàn nhạt nói: “Không sao đâu,” rồi cô giới thiệu với Tống Vãn Huỳnh: “Đây là bạn trai tôi, Lạc Dương, đây là Tống Vãn Huỳnh.”

“Chào cô.”

Tống Vãn Huỳnh nhìn chàng trai trẻ đẹp trai, như Scarlett nói, rất năng động và tươi sáng, cô cười nói: “Chào anh.”

“Xe bị va chạm à? Người không sao chứ?”

Lạc Dương ngồi xuống, “Không sao, chỉ là cản trước bị hỏng thôi.”

“Vậy là tốt rồi, xe thì để bảo hiểm tôi lo.”

“À, đúng rồi chị, tuần sau là sinh nhật em, chúng ta đi biển chơi nhé?”

“Tuần sau…” Scarlett có chút do dự.

“Sao vậy, chị có kế hoạch gì à? Trước đây em có nói với chị là muốn đi biển kỷ niệm sinh nhật mà?”

“Tuần sau tôi có việc không thể đi biển được. Vậy đi, sau khi tôi rảnh chúng ta lại đi chơi biển một chuyến được không?”

Lạc Dương ngay lập tức mặt mày ảm đạm, mặc dù không từ chối nhưng có thể nghe thấy sự miễn cưỡng trong giọng nói, “Được, nghe chị vậy, để em gọi điện cho bạn bè một tiếng.”

“Đi đi.”

Lạc Dương đứng dậy bước ra khỏi nhà hàng.

Tống Vãn Huỳnh cắt bít tết, “Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, đàn ông đúng là trẻ con, chị à, chị yêu anh ta chắc vất vả lắm nhỉ, phải chiều chuộng anh ấy đủ thứ, bạn trai chị bị chị chiều hư rồi, biết chị bận mà vẫn cứ bắt chị đi biển mừng sinh nhật, chẳng nghĩ gì đến chị, nếu là tôi, tôi sẽ không nỡ để chị phải khó xử đâu.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 96: Văn Nghiên, hình như anh nói anh biết chơi golf đúng không? (1)


Lạc Dương bước ra khỏi nhà hàng, khuôn mặt đầy vẻ không hài lòng.

Anh ta bực bội lấy điện thoại ra và gọi một cuộc điện thoại.

"Chuyện đi biển vào tuần sau không đi nữa… , không có lý do gì cả, tôi không muốn đi được không? Mua vé rồi thì liên quan gì đến tôi? Ai bảo cậu mua sớm vậy? Hủy đi!" Nói xong, anh ta cúp máy.

Khi ra ngoài anh ta đã cảm thấy mắt phải nháy liên tục, linh cảm có chuyện không hay sẽ xảy ra, và quả thật, vừa ra khỏi cửa, đầu tiên là chiếc xe mới mua bị đụng vỡ, rồi đến chuyện hủy hẹn đi biển để tổ chức sinh nhật mà anh đã hứa, bên Vạn Thịnh vẫn tiếp tục thúc giục, một ngày không có chuyện gì thuận lợi.

Anh ta quay lại nhìn qua cửa sổ lớn của nhà hàng, qua tấm kính anh thấy Tống Vãn Huỳnh đang ăn cùng với Scarlett.

Scarlett tuy chăm sóc bản thân rất tốt nhưng trước những cô gái trẻ đẹp thật sự, sự trưởng thành và quyến rũ của cô chẳng là gì cả.

Nếu không phải là…

Điện thoại reng.

Nhìn vào màn hình, Lạc Dương bước thêm vài bước xa khỏi cửa nhà hàng rồi nhận cuộc gọi, "Alo, Tổng Giám đốc Trần, vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý nhanh, nhưng tôi đã nói qua với cô ấy rồi, cô ấy khá ấn tượng với Vạn Thịnh, ông cứ yên tâm đi, có tin tức tôi sẽ thông báo cho ông ngay."

Cúp điện thoại, Lạc Dương hít một hơi thật sâu rồi quay lại đi vào nhà hàng.

Trong nhà hàng, Tống Vãn Huỳnh và Scarlett gần như đã ăn xong, đang trò chuyện thì nhìn thấy Lạc Dương đi về phía họ.

Dù sao cũng là mình hủy hẹn, Scarlett nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Lạc Dương, cười nói: "Gọi điện xong rồi à?"

"Ừ."

"Xin lỗi, lần này là do tôi hủy hẹn, đến ngày sinh nhật của cậu, tôi sẽ giúp cậu thanh toán giỏ hàng được không?"

Trên khuôn mặt hơi thất vọng của Lạc Dương cuối cùng có chút vui vẻ, "Thật à?"

"Đương nhiên là thật."

"Vậy ăn xong rồi, chúng ta đi thôi?"

Tống Vãn Huỳnh vội vàng nói: "Để tôi thanh toán."

Scarlett nhíu mày, "Sao lại để cô thanh toán?"

Tống Vãn Huỳnh vừa lấy thẻ vừa gọi phục vụ tới thanh toán, nói: "Lúc đầu tôi đã nói là tôi mời, cảm ơn chị đã chỉ tôi sử dụng máy tập ở phòng gym hôm nay, chị đừng từ chối, chỉ là một bữa ăn thôi, so với việc tôi được quen biết chị, thật ra tôi là người có lợi."

Những lời hay ho của Tống Vãn Huỳnh khiến Scarlett lại bật cười, không kiên trì nữa, "Được rồi, cô thanh toán."

Nhân viên nhận thẻ, sau khi thanh toán xong, cả ba người rời khỏi nhà hàng.

Scarlett đưa chìa khóa xe cho Lạc Dương, anh ta đi ra bãi đỗ xe lái xe.

Đứng ngoài nhà hàng, Scarlett hỏi cô: "Tống Vãn Huỳnh cô ở đâu, tôi đưa cô về nhé?"

"Không cần đâu!" Tống Vãn Huỳnh biết rằng vội vã không thể ăn được đậu hũ nóng, phải đúng lúc mới có thể có tương lai lâu dài, "Hai người còn có hẹn, tôi không thể làm phiền thời gian của hai người được đâu, chị cứ vui vẻ đi hẹn hò đi, không cần phải lo cho tôi, tôi tự gọi taxi được rồi, mà chị à, sau này cứ gọi tôi là Vãn Huỳnh là được, không cần phải khách sáo gọi đầy đủ tên tôi đâu."

“Vậy thì cô cũng đừng gọi tôi là chị nữa, gọi tôi là Scarlett đi.”

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu, “Không được.”

“Tại sao?”

“Tôi muốn chị gọi tôi là Vãn Huỳnh vì gọi như vậy sẽ cảm thấy thân thiết hơn, mà tôi gọi chị là chị cũng là để kéo gần khoảng cách giữa hai người, chị không nhận ra tôi muốn làm bạn với chị sao?”

“Làm bạn với tôi?”

“Chị tuyệt vời như vậy, ai mà không muốn làm bạn với chị, tôi thật sự rất ghen tị với Lạc Dương, cậu ấy lớn tuổi gần bằng tôi nhưng đã là bạn trai của chị một tháng rồi, còn tôi mới chỉ quen chị có một ngày thôi, nhưng không sao, tương lai còn dài.”

Scarlett cười nói: “Miệng của cô thật là lanh lợi.”

“Nhưng đó là lời thật lòng của tôi, nhưng chị nói vậy thì tôi coi như chị đang khen tôi ngọt ngào.”

“Cô cứ coi như tôi khen cô đi.” Scarlett cũng không kiên trì nữa, thấy Lạc Dương lái xe đến, mở cửa xe nói:

“Vậy chúng tôi đi trước nhé.”

“Chị, tạm biệt!”

Scarlett nhìn qua kính chiếu hậu thấy bóng dáng Tống Vãn Huỳnh dần nhỏ lại không khỏi cười thầm.

Lạc Dương lái xe, chú ý thấy ánh mắt của Scarlett thì hỏi: “Tống Vãn Huỳnh? Sao trước đây em chưa nghe chị nhắc đến cô ấy?”

“Hôm nay tôi mới gặp cô ấy ở phòng gym, khá dễ thương.”

“Cũng khá dễ thương.” Lạc Dương đáp lại vài câu rồi nói: “Thật ra về chuyện sinh nhật của em, nếu chị bận thì thôi, em tự mua một chiếc bánh về nhà làm bữa cơm, chỉ có chúng ta hai người thôi, chị thấy sao?”

Scarlett cười nhìn anh, “Sao tự nhiên lại thay đổi ý định vậy?”

“Em chỉ nghĩ là đi đâu để mừng sinh nhật cũng giống nhau, chỉ cần được ở bên chị là tốt rồi.”

Bạn trai hiểu chuyện như vậy, Scarlett cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, “Thôi, sinh nhật đầu tiên sau khi ra trường không thể qua loa được, để tôi tổ chức cho.”

“Được, nghe chị.” Lạc Dương lái xe, giả vờ thuận miệng nói: “Chị nói gần đây bận rộn, phải chăng là vì công việc? Trước đây không phải chị định vào làm ở Vạn Thịnh sao?”

Nhắc đến công việc, Scarlett mệt mỏi nhắm mắt lại, “Vẫn chưa quyết định.”

“Vẫn chưa quyết định? Vạn Thịnh là một công ty lớn như vậy, sao chị còn phải suy nghĩ?” Lạc Dương cười, “Nếu là mấy người bạn của em thì chắc chắn họ sẽ tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng rồi.”

Scarlett hình như không muốn tiếp tục nói về chuyện này, không trả lời.

“Nhưng mà sao vậy, em không hiểu, chị có gì lo lắng à? Hôm đó em thấy Phó Tổng Giám đốc Vạn Thịnh đến tận nơi tìm chị, từ đãi ngộ đến thái độ, em thấy Vạn Thịnh rất thành tâm rồi, hay là chị có công việc khác?”

“Lạc Dương,” Scarlett mạnh mẽ cắt lời anh, “Về công việc của tôi, tôi không muốn nói nữa, tôi có những suy nghĩ của riêng mình, hy vọng cậu đừng can thiệp vào mọi quyết định của tôi.”

Lạc Dương nhận ra mình đã chạm vào điểm nhạy cảm của Scarlett liền ngậm miệng cười cười, “Em chỉ tiện miệng nói vậy thôi, nếu chị không muốn nghe thì em sẽ không nhắc đến nữa, em biết một nơi phong cảnh rất đẹp…”

Scarlett lại không có chút hứng thú nào, “Tôi hơi mệt rồi, về nhà thôi.”

Lạc Dương biết mình đã đụng phải vấn đề của Scarlett, gật đầu, “Được rồi, em đưa chị về nhà.”

Ngoài nhà hàng, Tống Vãn Huỳnh nhìn theo chiếc xe của Scarlett từ từ rời đi cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn cô mới quay lại công ty.

Có được số điện thoại của Scarlett là bước đầu, khiến Scarlett nhớ đến mình là bước thứ hai, con đường tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Sau khi về công ty, Tống Vãn Huỳnh báo cáo kết quả của ngày hôm nay cho ba mình, mặc dù Tống Chính Huy không có nhiều hy vọng vào sự thông minh của cô nhưng cũng không muốn làm mất tinh thần con gái nên ông động viên: “Quả là con gái của ba, rất giỏi, cố lên nhé.”

Có được một kết quả nhất định và nhận được sự động viên từ cha, Tống Vãn Huỳnh cảm thấy đầy tự tin, buổi chiều học tập với Hứa Nam Kiều cũng thoải mái hơn nhiều, cho đến khi hết giờ làm việc cô vẫn tràn đầy năng lượng.

“Tống tiểu thư, hôm nay đến đây thôi, tôi đưa cô về nhé.”

Tống Vãn Huỳnh vừa thu xếp đồ đạc vừa nói: “Thật ra anh không cần phải đưa tôi về đâu, mất thời gian của anh quá.”

“Không sao, đó là việc của tôi.”

“Vậy cũng được.” Tống Vãn Huỳnh cầm theo một tài liệu dự án về nhà, dù sao thì trên đường đi cũng không làm gì, thôi thì cứ để anh đưa đi.

Chỉ có điều khi lên xe Tống Vãn Huỳnh mới nhận ra đọc tài liệu trên xe khó khăn thế nào, chưa kể ánh sáng yếu, chỉ riêng việc chiếc xe lắc lư cũng đủ khiến cô không thể nhìn nổi chữ.

Nhớ lại lúc trước khi Văn Nghiên lên xuống xe luôn có tài liệu, cô không khỏi cảm thán Văn Nghiên đúng là người không tầm thường, ngay cả trong điều kiện như thế mà vẫn có thể đọc được, còn cô thì không làm được gì.

Cô để tài liệu sang một bên tựa vào ghế sau và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hứa Nam Kiều ở ghế phụ lái liếc nhìn Tống Vãn Huỳnh đang nghỉ ngơi rồi chỉnh lại ánh sáng trong xe và giảm nhiệt độ điều hòa.

Chẳng mấy chốc đã đến nhà.

Tống Vãn Huỳnh xuống xe và vào nhà.

Dạo gần đây nhà họ Văn khá vắng vẻ, Mình Vi vì công việc mà gần như không có ở nhà, Văn Việt ít nói, hoặc là đang phục hồi chức năng hoặc là trên đường đến bệnh viện, còn Văn Nghiên thì khỏi phải nói, Tống Vãn Huỳnh càng ngày càng đi làm sớm về muộn, cả ngôi biệt thự rộng lớn chẳng có ai im lìm không một tiếng động.

Văn phu nhân thở dài.

Nhìn thấy Văn phu nhân đang ngồi cô đơn trên sofa, Tống Vãn Huỳnh mặt mày tươi cười, “Mẹ, con về rồi!”

“Vãn Huỳnh về rồi?” Văn phu nhân có chút ngạc nhiên, “Hôm nay sao về sớm vậy?”

Tống Vãn Huỳnh đưa túi cho dì Trần rồi âu yếm khoác tay Văn phu nhân, “Còn lý do gì nữa, vì con muốn về thăm mẹ nhiều hơn nên vừa tan làm là con đi ngay, mẹ có nấu cơm không, con đói rồi.”

“Có nấu, dì Trần, nhanh đi hâm lại đồ ăn.” Nói rồi Văn phu nhân lại quan tâm hỏi: “Dạo này công việc có vất vả không? Có mệt không?”

“Mẹ, mẹ không biết đâu, cả buổi chiều con chỉ xem mấy tài liệu dự án, nhìn mà đầu con đau như búa bổ không ăn được gì hết, đói muốn chết.”

“Công việc mệt như vậy thì giảm bớt công việc đi, còn nhiều thời gian, cần gì phải vội vàng làm hết một lúc?”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 97: Văn Nghiên, hình như anh nói anh biết chơi golf đúng không? (2)


Tống Vãn Huỳnh lắc đầu, “Không sao đâu mẹ, con phát hiện ra là khi bận rộn cũng rất tốt, không lãng phí thời gian, hiện tại mỗi ngày con đều cảm thấy rất đầy đủ.”

“Con vui là được, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe, đừng để mình quá mệt.”

“Vâng, con biết rồi!”

Dì Trần bưng đồ ăn lên bàn, Tống Vãn Huỳnh cầm đũa bắt đầu ăn rất nhanh, “Mẹ, ông nội đâu rồi?”

“Ông nội tái phát bệnh cũ, bác sĩ bảo ông nghỉ ngơi nhiều một chút, sáng sớm đã lên lầu nghỉ ngơi rồi.”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu, có vẻ suy tư.

Trong lúc trò chuyện, tiếng bước chân ngoài cửa vang lên.

Dì Trần cười nói: “Văn Nghiên về rồi.”

“Hôm nay sao về sớm vậy?”

“Hôm nay công ty không có nhiều việc.” Văn Nghiên từ ngoài bước vào cởi áo khoác đưa cho dì Trần rồi đi thẳng đến bàn ăn, “Dì Trần, phiền dì lấy cho con một bộ bát đũa.”

Dì Trần nhìn món ăn trên bàn mà Tống Vãn Huỳnh ăn gần hết, “Ôi, còn lại không nhiều, không thì tôi sẽ làm cho cậu thêm một phần.”

Văn Nghiên tự mình ngồi xuống, gấp ống tay áo lên ba lượt, “Không cần, con ăn tạm cũng được.”

Dì Trần đưa đũa cho Văn Nghiên, anh nhận lấy rồi bắt đầu ăn phần còn lại của Tống Vãn Huỳnh.

“...” Tống Vãn Huỳnh nhìn thấy con tôm cuối cùng vào bát của Văn Nghiên, lúc này mới nhìn dì Trần, “Dì Trần, không phải dì nói làm thêm một chút nữa sao? Con vẫn chưa ăn đủ mà.”

“Được rồi, tôi sẽ làm thêm ngay đây.”

Nhìn hai người chăm chú ăn, Văn phu nhân không khỏi thở dài: “Dù công việc bận cũng đừng quên ăn uống đầy đủ, sao mà để bản thân đói thế này, như vậy đi, ngày mai mẹ sẽ nấu súp cho các con mang đến công ty nhé, Văn Nghiên, con muốn ăn loại súp nào?”

Văn phu nhân nhìn chằm chằm phản ứng của Văn Nghiên.

Mấy ngày nay bà luôn muốn tìm cơ hội để bù đắp cho Văn Nghiên nhưng anh đi sớm về khuya, bà không tìm được cơ hội thích hợp.

Giờ đây khi nói ra, bà lại sợ Văn Nghiên từ chối hoặc từ tốn cho qua.

“Mẹ làm gì cũng được.” Văn Nghiên đang ăn, hình như nhận ra mình nói qua loa liền ngẩng đầu nhìn Văn phu nhân, “Súp vịt già được không?”

“Súp vịt già, được, mẹ nhớ hồi nhỏ con rất thích ăn món này,” Văn phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cười tươi rồi đứng dậy đi vào bếp, “Dì Trần, sáng mai nhớ mua nguyên liệu làm súp vịt già cho tôi, tôi sẽ nấu cho hai đứa.”

Tống Vãn Huỳnh đá nhẹ vào chân Văn Nghiên dưới bàn, nhìn anh cười tinh nghịch, “Thì ra anh thích ăn súp vịt già à?”

Văn Nghiên không biểu lộ cảm xúc, nhìn cô rồi gắp cái đùi gà cuối cùng trong đĩa vào bát của mình.

“...”

Ăn xong Tống Vãn Huỳnh ôm tài liệu lên lầu.

Phải nói là sau hai ngày đọc tài liệu, cô rốt cuộc đã tìm lại được cảm giác làm việc trước đây. Hứa Nam Kiều thực sự có tiềm năng làm giáo viên, cách anh ấy giải thích những thứ không hiểu cho cô rất hiệu quả, những chỗ trước đây không hiểu giờ cô cơ bản đã hiểu. Tuy nhiên những dự án quan trọng của Trung Tuấn mấy năm qua quá nhiều, thuật ngữ chuyên ngành phức tạp và thừa thãi, cô chưa xem hết một phần ba đã có cảm giác không ổn.

Những từ đó cô đều biết nhưng khi ghép lại cô lại không thể hiểu được.

Thôi, mai xem cũng giống vậy.

Tống Vãn Huỳnh bắt đầu buông xuôi đặt tài liệu sang một bên, lấy điện thoại ra mở WeChat của Scarlett gửi tin nhắn: "Chị ơi, chị ngủ chưa?"

Chẳng bao lâu, tin nhắn từ Scarlett trả lời: “Chưa ngủ.”

Không xóa cô còn trả lời tin nhắn, rõ ràng hôm nay cô không làm Scarlett khó chịu, có cơ hội!

Tống Vãn Huỳnh nói về vấn đề đau vai gáy sau khi tập thể dục với Scarlett, Scarlett quả là người đã luyện tập lâu năm trong phòng gym, chỉ cần vài câu đã cho cô một cách giải quyết. Cảm ơn xong, Tống Vãn Huỳnh lịch sự không quấy rầy thêm, đến phòng tắm bật nước nóng ngâm mình thư giãn một trận.

Khi cô từ phòng tắm bước ra thì thấy Văn Nghiên đang ngồi trên sofa cầm tài liệu mà cô mang về đọc.

Cô vừa lau tóc vừa đi đến bên cạnh anh hỏi: “Đọc gì thế, hiểu không?”

Văn Nghiên nhìn cô bằng ánh mắt như nói: Em nghĩ sao?

“Vậy tôi thử thách anh, báo cáo tài chính của dự án này nói rõ là không khả thi, tại sao dự án cuối cùng vẫn triển khai?”

Văn Nghiên đóng tài liệu lại thản nhiên trả lời: “Không biết.”

Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, “Cái này mà không biết, tôi hỏi anh Hứa vậy, anh ấy chắc chắn biết.”

Văn Nghiên đặt tài liệu sang một bên, “Tống Vãn Huỳnh, không phải dự án nào cũng có thể kiếm tiền, còn phải xem hiệu quả xã hội nữa. Rõ ràng dự án của Trung Tuấn năm năm trước tuy có lỗ nhưng đối với hình ảnh doanh nghiệp mà nói lợi ích còn lớn hơn bất lợi. Tống Vãn Huỳnh, thầy giáo của em dạy em thế à?”

“Chẳng qua tôi chưa xem hết thôi mà.”

Điện thoại trên giường hơi rung nhẹ, Tống Vãn Huỳnh cầm lên, là Hứa Nam Kiều gửi thông tin mới, Tô Ngự của Vạn Thịnh cuối cùng cũng không kiên nhẫn được, cuối tuần hẹn Scarlett đánh golf.

Golf?

Nhưng cô không biết chơi.

Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Văn Nghiên, cô nhớ anh từng nói anh biết chơi golf đúng không?

“Văn Nghiên, hình như anh nói anh biết chơi golf đúng không?”

“Ừ.”

“Nếu một người chưa từng chơi golf muốn học trong thời gian ngắn, nhanh nhất là bao lâu có thể học được?”

“Em nói cái người muốn học golf trong thời gian ngắn này, không phải là em đấy chứ?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

“Người mới nhanh nhất là hai tháng.”

“...” Hai tháng, muộn quá, Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, “Vậy có cách nào học nhanh hơn không?”

“Không có, nếu em có năng khiếu thể thao thì tôi không nói nhưng nếu không có thì hai tháng để làm quen, nửa năm để ra sân đó là nhanh nhất. Nếu em thực sự muốn học golf trong thời gian ngắn, tôi khuyên em từ ngày mai bắt đầu học đi.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 98: Văn Nghiên, hình như anh nói anh biết chơi golf đúng không? (3)


“Vậy anh có thể giúp tôi...”

“Không có thời gian.”

Tống Vãn Huỳnh nghẹn lời, lẩm bẩm: “Tôi còn chưa nói gì mà sao anh đã ngắt lời tôi rồi.”

Văn Nghiên nhìn về phía cô.

Tống Vãn Huỳnh nhìn vào mắt Văn Nghiên, nhưng ngay khi cô đang nhìn vào anh, anh lại tránh ánh mắt của cô. Phản ứng nhỏ này khiến Tống Vãn Huỳnh híp mắt lại, như thể đã nhận ra điều gì, cười một cách tinh nghịch và cố ý nói: “Không có thời gian à? Tôi biết là anh rất bận, không cần phải nhấn mạnh đâu.”

Văn Nghiên quay đầu đi không nhìn cô nữa.

Tống Vãn Huỳnh di chuyển đến trước mặt anh, “Tôi chỉ muốn anh giúp tôi giới thiệu vài huấn luyện viên golf giỏi thôi, anh không có thời gian để giới thiệu cho tôi một huấn luyện viên golf sao? Hay là anh nghĩ sai rồi?”

Văn Nghiên lại quay mặt đi.

Tống Vãn Huỳnh tiếp tục di chuyển đến trước mặt anh, vẻ mặt có phần quá đáng, “Anh đang nghĩ gì thế? Anh không nghĩ là tôi muốn anh dạy tôi chơi golf chứ?”

“...” Văn Nghiên đưa ngón tay trỏ lên trán Tống Vãn Huỳnh, đẩy khuôn mặt đầy vẻ đắc ý của cô ra xa một chút, “Tống Vãn Huỳnh…”

“Ừ? Cái gì? Anh nói đi, tôi nghe đây.”

Văn Nghiên ngập ngừng, dù là người thường xuyên suy nghĩ nhanh nhạy nhưng lúc này anh cũng không thể nói gì ra ngay lập tức, “Không có gì.”

Anh vội vã tháo chiếc cà vạt trên cổ đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Tống Vãn Huỳnh gọi theo bóng lưng của anh: “Anh yên tâm đi, anh bận rộn như vậy tôi làm sao có thể bắt anh dạy tôi chơi golf chứ?”

Nói xong cô cầm điện thoại mở giao diện trò chuyện với Hứa Nam Kiều và bắt đầu gõ chữ.

“Anh Hứa, ba tôi nói anh rất giỏi cái gì cũng biết, anh thật sự giỏi như vậy không?”

“Cô muốn học gì?”

Tống Vãn Huỳnh nghĩ một lát, “Anh biết chơi golf không?”

“Biết.”

“Trình độ thế nào?”

“Tốt.”

“Vậy so với các huấn luyện viên golf ở sân golf thì sao?”

“Chắc là giỏi hơn họ.”

Tống Vãn Huỳnh dần dần nở nụ cười đắc ý, “Vậy thì tốt quá, ngày mai tôi có hẹn chơi golf, anh Hứa, anh có thể đi cùng tôi được không?”

“Được.”

Không có thời gian thì thôi, cô có thầy dạy tốt nhất rồi.

Chiều hôm sau tại sân golf, Tống Vãn Huỳnh thay đồ thể thao và tích cực luyện tập dưới sự hướng dẫn của Hứa Nam Kiều.

Cô có thể không giỏi golf nhưng tuyệt đối không thể để xảy ra tình huống như lần trước khi ở trước mặt Tô Ngự, ngay cả việc vung gậy cũng không làm được.

“Gậy của cô phải giữ vuông góc với đường mục tiêu, khi vung gậy, trọng tâm cơ thể không được di chuyển, hông phải cố định, phải sử dụng lực từ hông để dẫn động tay vung gậy đánh bóng.”

Tống Vãn Huỳnh làm theo chỉ dẫn của anh, vung gậy và thành công đánh bóng, chỉ là bóng rơi hơi gần, cô không khỏi có chút thất vọng.

Hứa Nam Kiều cười động viên: “Đừng vội, trước đây chưa từng chơi qua mà làm được như vậy đã rất tốt rồi, động tác của cô rất chuẩn, chỉ là khi phát lực chưa đúng vị trí, khi vung gậy độ xoay của vai chưa đủ.”

Tống Vãn Huỳnh lại làm theo lời anh nhưng vẫn chưa tìm ra cách đúng.

Hứa Nam Kiều đưa nước và khăn cho cô, “Luyện lâu rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”

Tống Vãn Huỳnh nhận khăn lau mồ hôi trên trán rồi uống một ngụm nước lớn, tựa người vào ghế nhìn về phía những thảm cỏ xanh mướt ở xa, bất chợt có chút nghi ngờ bản thân, “Anh Hứa, anh nghĩ tôi có thể học chơi golf trước cuối tuần không?”

“Cô thông minh như vậy nhất định sẽ được thôi.”

“Nhưng tôi mãi không học được.”

“Lần đầu mà đã học được đến mức này, cô đã rất giỏi rồi.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên thật, lúc tôi học golf, mất cả ngày mới khó khăn lắm học được cách vung gậy, không giống cô, chỉ hai giờ thôi đã biết cách đánh bóng rồi.”

Không thể không nói, lời an ủi của Hứa Nam Kiều theo kiểu so sánh thật sự rất hiệu quả, cảm giác chán nản của Tống Vãn Huỳnh giảm bớt rất nhiều.

Lần trước khi chơi bi a với Tô Ngự, cô tuy có vẻ thắng nhưng thực tế lại thua đau đớn, lần này cô không muốn thua anh ta nữa, Scarlett thì cô nhất định phải thắng, buổi hẹn chơi golf vào cuối tuần giữa Tô Ngự và Scarlett, cô nhất định sẽ không để Tô Ngự thành công!

Ký ức về bi a lại lần nữa tấn công cô, Tống Vãn Huỳnh lập tức không còn ý định nghỉ ngơi, cô bỗng đứng dậy cầm gậy golf vung vài cái rồi nhìn về phía Hứa Nam Kiều, “Anh Hứa, giúp tôi một chút được không?”

Hứa Nam Kiều đi tới.

“Anh đứng sau lưng tôi, giúp tôi từ từ chỉ dẫn, tôi muốn cảm nhận xem lúc vung gậy lực cần phải tập trung ở đâu.”

Hứa Nam Kiều hơi sửng sốt.

Tống Vãn Huỳnh ngạc nhiên hỏi, “Sao vậy?”

“Như vậy không thích hợp lắm.”

“Tôi thấy những huấn luyện viên kia đều dạy thế mà, chỉ cần dạy là sẽ làm được ngay.” Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía các huấn luyện viên khác đang dạy học viên, trực tiếp tới gần từ phía sau nắm tay học viên vung gậy, tư thế khá thân mật nhưng tại sân golf thì rất bình thường.

Tống Vãn Huỳnh thần sắc thoải mái thái độ thẳng thắn, ngược lại Hứa Nam Kiều có vẻ lưỡng lự không dám làm gì nhiều, nhưng cuối cùng anh cũng tiến lên từ phía sau nắm lấy tay Tống Vãn Huỳnh, lưng nhỏ nhắn dính chặt vào người anh. Tư thế thân mật này khiến trong lòng Hứa Nam Kiều chỉ có một suy nghĩ, sao cô lại gầy như vậy.

Nhưng anh không để lộ cảm xúc, chỉ chuyên tâm hướng dẫn cô về động tác rồi nắm chặt tay cô, dùng lực từ hông để vung gậy đánh bóng bay ra.

Cú đánh golf vẽ ra một đường cong hoàn hảo, bóng biến mất khỏi tầm mắt của cả hai.

“Tôi hiểu rồi!” Tống Vãn Huỳnh cảm nhận được lực vung đúng cách, quay lại nhìn Hứa Nam Kiều với vẻ mặt ngạc nhiên, “Anh Hứa, tôi biết cách đánh rồi, anh tránh ra, tôi sẽ vung cho anh xem!”

Hứa Nam Kiều đứng sang một bên.

Tống Vãn Huỳnh cầm gậy golf, điều chỉnh động tác và trạng thái của mình một chút rồi dùng lực từ hông để vung mạnh, bóng golf bay ra.

Một đường cong hoàn hảo nữa.

Hứa Nam Kiều vỗ tay, “Xuất sắc!”

Tống Vãn Huỳnh khiêm tốn cười: “Vẫn là thầy dạy tốt.”

Hứa Nam Kiều lập tức hiểu ý khen lại cô, “Cũng cần học trò phải có trí tuệ cao.”

Cú đánh hoàn hảo này khiến Tống Vãn Huỳnh có thêm niềm tin. Ngay khi Hứa Nam Kiều chuẩn bị đặt bóng golf cho cô đánh thêm cú nữa, một giọng nói rất bình tĩnh từ phía sau vang lên: “Tống Vãn Huỳnh.”

Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Văn Nghiên mặc đồ thể thao đứng lạnh lùng nhìn cô từ xa.

Ban ngày mà gặp ma sao?

Cô lại nhìn thấy Văn Nghiên à?

Nhưng mà Văn Nghiên sao lại đến đây, không phải nói là không có thời gian sao? Vậy mà vẫn có thời gian đến sân golf chơi.

Hừ, miệng đàn ông.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 99: Ai lại có thể tuyệt tình lạnh nhạt với người mình thích chứ? (1)


Sự xuất hiện của Văn Nghiên hoàn toàn không làm rối loạn kế hoạch của Tống Vãn Huỳnh.

Cô nắm chặt gậy golf nhắm vào quả bóng đặt trên tee, hồi tưởng lại những điểm dùng lực mà khi nãy Hứa Nam Kiều đã tận tay chỉ dạy cô lúc đánh bóng rồi khẽ vận sức, phần eo và bụng phối hợp với sức mạnh từ vai và cánh tay đưa bóng bay đi.

Lại là một đường parabol hoàn hảo.

Tống Vãn Huỳnh nhìn theo quả bóng golf rơi xuống bãi cỏ rồi biến mất không thấy đâu, lúc đó mới mỉm cười rạng rỡ quay đầu nhìn Văn Nghiên: “Thế nào? Học ba tiếng mà đánh được như vậy cũng ổn đúng không?”

Văn Nghiên tiến lại gần lạnh nhạt nhận xét: “Cũng không tệ.”

Tống Vãn Huỳnh cười càng rạng rỡ hơn: “Danh sư xuất cao đồ mà, cũng nhờ anh Hứa tận tình chỉ dạy nên tôi mới học nhanh như vậy, đều là công lao của anh ấy.”

Hứa Nam Kiều khiêm tốn đáp: “Thầy giỏi mà không gặp được học trò tốt thì cũng bó tay thôi.”

“Cho nên chúng ta là một cặp trời sinh…” Câu nói có vẻ hơi sai, Tống Vãn Huỳnh vội vàng chữa lại: “Một cặp thầy trò trời sinh!”

Cô nhìn thấy sắc mặt Văn Nghiên hôm nay còn u ám hơn cả thường ngày liền chuyển chủ đề: “Phải rồi, sao anh lại đến đây? Không phải nói bận lắm, không rảnh sao? Còn có thời gian chơi golf nữa à?”

“Tiếp khách.”

Tiếp khách? Loại khách nào mà cần đến Văn Nghiên đích thân đi tiếp?

Văn Nghiên không nói thêm, quay sang nhìn Hứa Nam Kiều đang trầm mặc bên cạnh: “Sân này không có huấn luyện viên nữ à?”

“Không rõ nữa, chắc là có,” Tống Vãn Huỳnh đang cúi đầu chỉnh lại tư thế, tập trung nhìn quả bóng, tưởng rằng Văn Nghiên đang nói chuyện với mình, “Nhưng tôi không nghĩ có huấn luyện viên nào trình độ cao hơn anh Hứa đâu, anh ấy dạy tôi ba tiếng là tôi đánh được rồi, đổi người khác chắc còn lâu.”

Vút một tiếng, lại thêm một cú đánh hoàn hảo.

Hứa Nam Kiều mỉm cười nhìn Văn Nghiên: “Xin lỗi Văn tổng, là tôi suy nghĩ chưa chu đáo.”

“Sao lại xin lỗi? Anh có làm gì sai đâu.” Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiên đầy vẻ không hài lòng, “Văn Nghiên, anh vô duyên vô cớ kiếm chuyện với anh Hứa làm gì? Người ta dạy tôi đánh bóng thôi mà anh cũng bắt bẻ, thật kỳ lạ.”

Văn Nghiên nhíu mày: “Tống Vãn Huỳnh, tôi nói gì trợ lý Hứa chứ?”

Tống Vãn Huỳnh chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi nhìn sang Hứa Nam Kiều, đột nhiên như hiểu ra điều gì: “Anh thấy anh Hứa tận tay dạy tôi đánh bóng rồi hả?”

Văn Nghiên không trả lời nhưng nét mặt rõ ràng viết ba chữ “Em nghĩ sao?”.

“Anh Hứa chỉ dạy tôi cách đánh bóng thôi mà, anh xem người ta học golf không phải cũng như vậy sao? Chỉ nói bằng miệng thì không ăn thua, tôi tìm mãi chỗ dùng lực cũng không ra, anh Hứa vừa chỉ một lần là tôi hiểu liền, vẫn phải thực hành mới được.”

Có lẽ không muốn vì chuyện này mà khiến hai người khó xử, Hứa Nam Kiều nhỏ giọng nói: “Nếu Văn tổng để tâm, tôi sẽ liên hệ một huấn luyện viên nữ đến ngay.”

“Không được đi!” Tống Vãn Huỳnh ngăn lại, “Tôi với anh đâu có gì, cần gì phải đổi huấn luyện viên nữ? Tị hiềm? Vậy chẳng phải càng khiến người ta nghi ngờ à? Văn Nghiên anh đừng kiếm chuyện nữa, tôi không tin là anh chưa từng chơi golf với con gái.”

Văn Nghiên vẫn giữ bình tĩnh: “Tống Vãn Huỳnh, từ đầu tới cuối tôi chỉ hỏi có huấn luyện viên nữ hay không thôi, em giải thích với tôi nhiều như vậy là sợ tôi hiểu lầm hay là đang che giấu?”

“Dĩ nhiên là sợ anh hiểu lầm.”

“Nếu em với thư kí Hứa không có gì thì sao lại sợ tôi hiểu lầm?”

“…” Cái động tác kia… đúng là có hơi thân mật… với mối quan hệ không phải tình nhân thì cũng hơi kỳ. Tống Vãn Huỳnh nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy sao anh lại hỏi có huấn luyện viên nữ không?”

“Tôi chỉ thấy với tư cách là một người đã có chồng, trước mặt chồng mình em nên giữ khoảng cách nhất định với người đàn ông khác, đó là điều nên làm.”

“Ồ tôi hiểu rồi, chẳng qua là tôi không biết anh sẽ đến đột ngột như vậy.”

Giọng Văn Nghiên cao lên: “Ý em là nếu tôi không đến thì được hả?”

“Anh lớn tiếng cái gì chứ!” Tống Vãn Huỳnh quát lại, “Hôm qua bảo anh giới thiệu huấn luyện viên golf giỏi thì anh không giới thiệu, hôm nay lại bắt bẻ giới tính của anh Hứa, anh ấy làm trợ lý cho tôi đâu phải ngày một ngày hai, anh tự nhìn đi, người ta học golf ai cũng học như vậy, chỉ có anh phản ứng thái quá, không phải anh còn phải tiếp khách sao? Đi tiếp khách của anh đi, đừng làm phiền tôi học!”

Văn Nghiên nhìn cô thật lâu rồi không nói một lời quay người bỏ đi.

Nhìn bóng lưng Văn Nghiên rời đi, tâm trạng của Tống Vãn Huỳnh bỗng chốc tụt dốc không phanh, trong lòng như có ngọn lửa âm ỉ cháy, gương mặt lạnh lùng đứng im tại chỗ chẳng còn hứng thú chơi tiếp.

Hứa Nam Kiều với tư cách người ngoài nhẹ giọng nói: “Cô Tống, nghỉ một lát đi.”

Tống Vãn Huỳnh đưa gậy golf cho anh rồi ngồi nghỉ ở một bên.

Nhìn ra xa, trong sân lúc này không thiếu gì những người mới như cô đang được huấn luyện viên hướng dẫn tại khu tập luyện, cả nam lẫn nữ đều có. Một động tác huấn luyện rất bình thường thôi mà, vậy mà Văn Nghiên lại phản ứng thái quá như vậy, còn quát cô? Quát cái gì chứ? Không biết nói chuyện bình thường à?

Đúng là vô lý hết sức.

Hứa Nam Kiều đưa cho cô một ly nước có thêm đá, đặt bên cạnh: “Hôm nay luyện ba tiếng rồi, mọi việc nên tiến hành từ từ, tôi thấy vậy là đủ rồi, cô Tống thấy sao?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu uể oải: “Ừm.”

“Vậy nghỉ thêm lát nữa rồi chúng ta đi nhé.”

Tống Vãn Huỳnh lại gật đầu: “Ừm.”

Có lẽ là nhờ ly nước có đá mà Hứa Nam Kiều đưa, sau một lúc nghỉ ngơi Tống Vãn Huỳnh dần dần bình tĩnh lại.

Nghỉ ngơi xong, hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi, ánh mắt vô tình quét qua, Tống Vãn Huỳnh chợt nhìn thấy Văn Nghiên – không xa chỗ cô lắm – bên cạnh anh còn có hai, ba người mặc đồ thể thao như anh, hai nam một nữ. Người phụ nữ kia khi nói chuyện với Văn Nghiên thì biểu cảm thoải mái, không giống như nhân viên trong sân golf…
 
Back
Top Bottom