Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 70: Chủ nghĩa tư bản đáng ghét! (2)


"Tống Vãn Huỳnh là con gái của Tống Chính Huy, đồ ngu! Cô không phải luôn miệng nói với tôi rằng cô ta chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường thôi sao? Cô có biết Tống Chính Huy là ai không? Là ông chủ của Trung Tuấn đấy!"

Cuộc gọi của Chu Mục Phàm khiến Lý Đô Mật bừng tỉnh.

Tống Vãn Huỳnh thành thật gật đầu.

"Thì ra tài liệu khách mời mà tôi xem trước đó là giả à?" Lý Đô Mật cảm thấy như bị quyền lực đè bẹp, trong lòng dâng lên một nỗi nhục nhã. "Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói linh tinh đâu."

Tống Vãn Huỳnh biết cô ta sẽ không dám. Dù nhân phẩm của Lý Đô Mật không tốt lắm nhưng cô ta cũng biết chọn đối tượng để bắt nạt. Sau hôm nay, chắc chắn cô ta không còn dám giẫm lên Minh Vi để chen chân vào giới giải trí nữa.

Sau khi Lý Đô Mật lên máy bay, trong phòng chờ VIP chỉ còn lại hai người là Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi.

Minh Vi không nghe được lời cảnh cáo mà Tống Vãn Huỳnh dành cho Lý Đô Mật nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ lạ: "Hình như cô không có thiện cảm với cô ta lắm?"

"Không phải ‘hình như’ mà là chắc chắn luôn. Ai bảo cô ta vừa vào chương trình đã tính chuyện cô lập chị."

Minh Vi bật cười: "Được thôi."

"Chỉ vậy thôi à? Em còn tưởng chị sẽ nhân cơ hội này mà giáo huấn em vài câu chứ."

"Giáo huấn cô cái gì?"

Tống Vãn Huỳnh hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Minh Vi: "Tống Vãn Huỳnh, không cần phải so đo với Lý Đô Mật làm gì, dù sao đây cũng chỉ là một chương trình giải trí, phải đặt đại cục lên hàng đầu, vui vẻ mới là quan trọng nhất. Hơn nữa mấy chiêu của cô ta chẳng đáng là gì trong mắt tôi, tôi tự mình giải quyết được. Còn nữa, tính cách cô quá bộc trực, phải sửa đổi đi, sau này không thể cứ thế này mãi được..."

Minh Vi bị giọng điệu đó chọc cười: "Cô là người tôi đưa vào chương trình, tôi đâu dám lấy cái cớ ‘đại cục’ để bắt cô chịu ấm ức. Hơn nữa tính cách hiện tại của cô rất tốt, chẳng cần phải sửa gì cả."

Tống Vãn Huỳnh lập tức ôm lấy tay Minh Vi nũng nịu: "Chị đúng là tốt nhất trên đời! Hôm nay cũng là một ngày em rất thích chị!"

Lúc này, một nhân viên bước vào từ bên ngoài.

Minh Vi nhẹ ho một tiếng: "Được rồi, có người tới kìa, ngồi nghiêm chỉnh lại đi."

Tống Vãn Huỳnh lập tức buông tay rồi đứng lên. Cô nghĩ nhân viên đến để thông báo giờ lên máy bay nhưng điều họ nhận được lại là tin chuyến bay bị hoãn.

"Bị hoãn sao? Vì lý do gì vậy?"

"Xin lỗi quý cô, do máy bay gặp sự cố kỹ thuật nên tạm thời không thể cất cánh. Nhân viên của chúng tôi đang khẩn trương kiểm tra và sửa chữa. Mong cô kiên nhẫn chờ đợi, nếu có thông tin mới chúng tôi sẽ thông báo ngay."

Tống Vãn Huỳnh cau mày nhưng cũng không làm khó nhân viên, chỉ lặng lẽ ngồi xuống tiếp tục đợi.

Ai ngờ lần chờ này kéo dài tận một tiếng đồng hồ. Trong thời gian đó, một nhân viên cấp quản lý của sân bay còn đích thân đến xin lỗi họ nhưng vẫn không có tin tức gì về việc lên máy bay.

Tính ra cô và Minh Vi đã ngồi chờ gần ba tiếng đồng hồ rồi.

Chân bắt đầu tê dại vì ngồi lâu, Tống Vãn Huỳnh đứng dậy đi lại một chút. Cô tựa vào cửa phòng chờ nhìn ra bên ngoài. Hành khách tấp nập đi qua đi lại, trên gương mặt ai cũng hiện lên vẻ háo hức và mong đợi về chuyến hành trình phía trước.

"Văn tiên sinh, mời ngài đi lối này."

Nhân viên sân bay cúi người niềm nở dẫn một vị khách VIP vào trong.

Đúng lúc ấy, Tống Vãn Huỳnh đứng gần cửa nên suýt chút nữa đụng vào nhân viên dẫn đường.

"Xin lỗi tiểu thư, tôi không—"

Tống Vãn Huỳnh vẫy tay: "Không sao."

Ngẩng đầu lên, cô liền trông thấy gương mặt lạnh lùng của Văn Nghiên—trông cứ như ai đó đang thiếu anh ta một triệu vậy. Trong khoảnh khắc đó Tống Vãn Huỳnh bỗng có một ảo giác kỳ quái: "Cô chạy, anh ta đuổi, cô có chắp cánh cũng không thoát được."

Sao chỗ nào cũng có Văn Nghiên vậy chứ?

"Sao anh cũng ở đây? Không phải anh đã về nước từ hôm kia rồi à?"

"Có công việc cần xử lý." Văn Nghiên liếc cô một cái, mặt không chút biểu cảm bước vào trong, gật đầu chào Minh Vi.

Trợ lý Phương đi phía sau khẽ cười, hơi cúi người chào Tống Vãn Huỳnh: "Cô Tống, lại gặp nhau rồi."

"Đúng vậy, lại gặp rồi. Hai người mấy ngày nay bận công việc à?"

Trợ lý Phương gật đầu: "Đúng vậy, tổng giám đốc Văn có một số công việc cần giải quyết ở đây."

Tống Vãn Huỳnh giả vờ cười, chậm rãi bước đến trước mặt Văn Nghiên: "Công việc? Hôm đó anh không phải nói là đặc biệt bay sang đây để gặp tôi sao? Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp anh ở sân bay thì suýt chút nữa tôi đã tin rồi đấy."

May mà cô vốn không có thói quen cảm động vì đàn ông.

Cô biết mà, Văn Nghiên—một kẻ coi công việc là mạng sống, bị quyền thế che mờ mắt thì sao có thể vượt ngàn dặm xa xôi bay sang đây chỉ để nhìn cô một cái chứ?

Hoàn toàn không hợp với tính cách của anh ta.

Vì công việc, tiện thể thực hiện yêu cầu của Văn phu nhân ghé thăm cô một chút—như thế mới đúng với phong cách của Văn Nghiên.

Buổi chiều nay chỉ có duy nhất một chuyến bay về Giang Thành bị hoãn, có lẽ Văn Nghiên sẽ cùng chuyến với bọn họ.

Tống Vãn Huỳnh tiếp tục ngồi đợi.

Không bao lâu sau, một nhân viên tiến vào đi thẳng đến chỗ Văn Nghiên: "Chào anh Văn, đã có thể lên máy bay, xin mời anh đi theo tôi."

Thấy vậy, Tống Vãn Huỳnh thu dọn đồ đạc rồi nói với Minh Vi: "Chị Minh Vi, đi thôi, lên máy bay rồi."

Nhân viên lịch sự mỉm cười: "Xin lỗi cô Tống, chuyến bay của cô tạm thời vẫn chưa thể cất cánh."

Tống Vãn Huỳnh quay sang nhìn Văn Nghiên: "Anh không đi cùng chuyến với chúng tôi à?"

"Không."

"Anh không về Giang Thành sao?"

"Có."

Tống Vãn Huỳnh cau mày: "Nhưng chiều nay chỉ có một chuyến bay về Giang Thành, sao anh lại có thể lên máy bay?"

Trợ lý Phương đứng bên cạnh giải thích: "Tổng giám đốc Văn đi bằng máy bay riêng, không phải máy bay thương mại."

"Máy bay riêng?" Tống Vãn Huỳnh há hốc mồm, cảm thán: "Chủ nghĩa tư bản đáng ghét!"

Văn Nghiên đứng dậy cài cúc áo vest nhìn Minh Vi nói: "Tôi đi trước."

Minh Vi gật đầu.

"Khoan đã!"

Tống Vãn Huỳnh chặn Văn Nghiên lại, quay sang hỏi nhân viên: "Chuyến bay của chúng tôi còn bao lâu nữa?"

"Xin lỗi cô..."

"Tôi không muốn nghe xin lỗi hay lấy làm tiếc, tôi chỉ muốn biết khi nào có thể lên máy bay."

"Rất xin lỗi nhưng tôi không thể đảm bảo thời gian cất cánh chính xác."

Văn Nghiên định rời đi nhưng Tống Vãn Huỳnh nhanh tay chụp lấy cánh tay anh ta.

Nhưng với thân hình nhỏ nhắn của Tống Vãn Huỳnh, cô không giữ nổi anh ta lại.

Cô lập tức tiến lên ôm chặt lấy cánh tay rồi ngẩng đầu nhìn anh ta và nói: "Anh cứ thế bỏ mặc tôi và chị Minh Vi ở sân bay sao? Mẹ mà biết chắc chắn sẽ mắng anh đấy."

"Tôi là tên tư bản đáng ghét, bị mắng là chuyện đương nhiên."

"..." Tống Vãn Huỳnh thở dài một tiếng, "Tư bản thì tư bản, tư bản còn bị treo trên cột đèn cơ mà. Nói anh có hai câu mà đã không chịu nổi, sao lòng dạ hẹp hòi thế? Người một nhà thì không nói hai lời, máy bay riêng của anh chẳng phải cũng là của tôi sao? Bọn tôi đã ngồi chờ ở sân bay hơn ba tiếng rồi, còn chưa biết phải đợi đến bao giờ, anh tiện thể cho bọn tôi đi cùng đi."

Văn Nghiên đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào trán cô, đẩy cô ra xa nửa bước: "Đây là thái độ em nhờ vả người khác đấy à?"

"Nhờ vả? Sao tôi phải nhờ vả anh? Không phải chính anh nói sao? Tất cả tài sản có được sau khi kết hôn, cái gì của anh cũng có một nửa là của tôi. Vậy thì máy bay riêng này cũng có một nửa của tôi, đã là máy bay của tôi thì tôi muốn đi còn cần xin phép anh chắc? Chị Minh Vi, đi thôi, chúng ta lên máy bay!"

Dứt lời, cô hừ một tiếng với Văn Nghiên rồi kéo Minh Vi đi thẳng về phía cửa phòng chờ.

Nhân viên đứng bên định ngăn cản nhưng Văn Nghiên chỉ liếc mắt một cái rồi bình thản nói: "Vợ tôi."

Nhân viên lập tức hiểu ra vấn đề, mỉm cười nói: "Mời các vị theo tôi."
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 71: Tại sao Tống Vãn Huỳnh luôn nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương hại như vậy? (1)


Đây không phải là lần đầu tiên Tống Vãn Huỳnh đi máy bay nhưng đây là lần đầu tiên cô ngồi máy bay riêng.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên sân bay, Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi bước qua cổng VIP lên máy bay.

Chiếc máy bay riêng này có thể chứa tối đa 12 hành khách, nội thất được trang bị sang trọng bậc nhất với ghế da, ghế sofa, thậm chí còn có một nhà bếp rộng rãi và phòng vệ sinh thoải mái.

Khi mà những người bình thường phải trải qua chuyến bay dài mệt mỏi suốt mười mấy giờ thì ngược lại, Văn Nghiên lại có thể tắm ngay trên máy bay!

Thật đúng là bọn tư bản xấu xa.

Tống Vãn Huỳnh ngồi trên ghế quan sát nội thất máy bay, sự xa xỉ và sang trọng khiến cô không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng chính vì đây là lần đầu tiên ngồi máy bay riêng, khác với những chuyến bay thông thường có hàng trăm hành khách, trong khoang máy bay chỉ có chưa đến mười người khiến cô cảm thấy hơi lo lắng. Cô ngồi yên lặng trên ghế, hiếm khi không trò chuyện với Minh Vi.

Văn Nghiên lên máy bay, bắt tay với cơ trưởng có kinh nghiệm bay gần hai mươi nghìn giờ, không biết họ đã nói gì mà cơ trưởng bước về phía Tống Vãn Huỳnh.

Cơ trưởng là một người đàn ông ngoại quốc có làn da sáng, mắt xanh và dáng người cao ráo, rất đẹp trai, anh ta cười vui vẻ tự giới thiệu về mình.

Có lẽ vì đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ta quá cuốn hút, Tống Vãn Huỳnh hơi ngẩn người, chỉ nghe thấy tên anh ta là James, còn lại cô không chú ý gì thêm.

“Tống Vãn Huỳnh.”

Giọng nói trầm lạnh vang lên, Tống Vãn Huỳnh trở lại với thực tại, theo phản xạ nhìn về phía phát ra âm thanh.

So với đôi mắt sâu thẳm đầy tình cảm của James, đôi mắt của Văn Nghiên lạnh lùng không có một chút cảm xúc, chẳng có chút ấm áp nào.

Tống Vãn Huỳnh chớp mắt, “Làm sao vậy?”

“Đừng cười, trông rất ngớ ngẩn.”

Tống Vãn Huỳnh lập tức làm mặt khó chịu.

Văn Nghiên luôn không đúng lúc như vậy! Lúc cô vui vẻ nhất ở nơi vui vẻ nhất, anh lại cho cô một cú đả kích nặng nề vào tâm hồn.

James cười lớn: "Don't worry, little cutey, I will safely deliver you to your destination." (Đừng lo, cô gái nhỏ, tôi sẽ đưa cô đến đích an toàn)

“OK, thank you.” (Được, cảm ơn anh)

James quay lại buồng lái.

Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Minh Vi, không còn vẻ lo lắng và căng thẳng lúc trước, “Chị Minh Vi, chị thấy không, cơ trưởng đẹp trai quá, mắt anh ấy xanh lắm, giọng nói cũng hay nữa, rất có sức hút, làm tai em cũng thấy tê tê, hơn nữa anh ấy còn gọi em là 'little cutey' nữa đấy.”

Văn Nghiên ngồi xuống.

Minh Vi nhìn thoáng qua Văn Nghiên, “Thấy rồi, little cutey.”

“Anh ấy bảo thời gian bay của anh ấy đã vượt qua hai mươi nghìn giờ, vậy không phải là anh ấy ít nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi rồi sao? Thế mà dáng vóc vẫn tuyệt vời, chẳng có chút dấu hiệu tuổi tác nào, thật đáng tiếc.” Nói đến đây, Tống Vãn Huỳnh không kìm được một tiếng thở dài tiếc nuối, “Đáng tiếc quá.”

“Đáng tiếc gì?”

“Đáng tiếc là em cứ gặp toàn những người đẹp trai nhưng đều không có duyên với em.”

Vì Văn Nghiên vẫn ngồi bên cạnh nên Tống Vãn Huỳnh chỉ cười một cái và không nói gì thêm.

“Tống Vãn Huỳnh.” Giọng nói lạnh lùng lại vang lên.

“Gì vậy?”

Văn Nghiên ngẩng đầu nhìn cô, “Lau miệng đi, nước miếng chảy ra rồi.”

“……” Tống Vãn Huỳnh rất tức giận, sao người này lại phiền vậy chứ.

Hai mươi phút sau, máy bay cất cánh từ sân bay.

Sau một chút rung lắc, máy bay vọt lên trời rồi dần dần ổn định.

Nhân viên trên máy bay đến phục vụ đồ uống cho Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi.

Minh Vi gọi một ly sâm panh.

Tống Vãn Huỳnh: “Tôi cũng vậy.”

“Cô ấy không uống.” Văn Nghiên lật tạp chí, nói với nhân viên trên máy bay: “Làm ơn mang cho cô ấy một ly nước cam.”

Tống Vãn Huỳnh sắc mặt tối sầm, “Anh làm gì vậy? Tôi muốn uống sâm panh mà.”

Văn Nghiên không nói gì, lấy điện thoại ra mở tin nhắn âm thanh mà Văn phu nhân gửi cho anh: “Ôi, Văn Nghiên, đừng quên để mắt đến Vãn Huỳnh, đừng để con bé uống quá nhiều rượu, hôm qua trên chương trình con bé uống gần nửa chai rồi, uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe đâu.”

“……” Tống Vãn Huỳnh thở dài, “Được rồi, một ly nước cam.”

Nhân viên máy bay mỉm cười đáp lại rồi hỏi Văn Nghiên có cần uống gì không.

“Sâm panh.”

“Vâng, xin đợi một chút.”

Không lâu sau, nhân viên mang ba ly đồ uống đến, trước tiên là đặt đồ uống trước mặt Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi, vừa đưa ly sâm panh cho Văn Nghiên thì Tống Vãn Huỳnh nhanh tay nhanh mắt giật lấy rồi uống một ngụm đầy tự mãn, làm vẻ mặt “Anh có thể làm gì tôi nào?”

Văn Nghiên bị hành động trẻ con của cô làm tức cười, anh lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.

“Anh chụp tôi làm gì?”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 72: Tại sao Tống Vãn Huỳnh luôn nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương hại như vậy? (2)


“Gửi cho mẹ.” Văn Nghiên gửi bức ảnh cho Văn phu nhân và nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại: Không quản được.

“……” Tống Vãn Huỳnh không biết nói gì.

Một tổng tài bá đạo mà lòng dạ lại nhỏ nhoi như vậy, không biết những người nhân viên phía dưới kia sao họ có thể phục tùng anh ta.

Thời gian về nhà không vì là máy bay riêng mà được rút ngắn. Ban đầu Tống Vãn Huỳnh còn cảm thấy thú vị với các thiết bị trong máy bay riêng, nhìn ngó qua lại nhưng dù có thú vị thế nào thì không gian cũng có hạn, một hai tiếng sau, cô cảm thấy chán nản, tác dụng từ ly sâm panh cũng khiến cô buồn ngủ, cô dựa vào ghế sofa rồi thiếp đi.

Trong khoang máy bay yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng động cơ nhẹ nhàng.

“Chị dâu, mấy ngày ghi hình chương trình có suôn sẻ không?”

Minh Vi gật đầu, “Suôn sẻ.”

“Anh cả hôm đó đã đi cùng ông nội đến chỗ của Chung lão để phục hồi chức năng rồi” Văn Nghiên mặt không cảm xúc nhìn về phía trước, “Không biết tình trạng phục hồi của anh ấy thế nào rồi.”

Minh Vi mỉm cười nhẹ, “Chân anh ấy thế nào thì chắc cậu cũng rõ rồi, bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước đều đã khám qua, những bệnh viện nổi tiếng cũng đều đã đến, Chung lão tuy đã hành nghề hơn sáu mươi năm, tay nghề rất giỏi nhưng trước đây cũng không phải chưa thử qua, đều bất lực hoàn toàn không có cách nào, lần này…”

“Chị dâu đừng quá bi quan, biết đâu lần này sẽ có phép màu xuất hiện cũng không chừng.”

Minh Vi bình thản đáp, “Bệnh của anh ấy không phải ở chân, người ta không sống chỉ nhờ vào đôi chân, nếu trái tim anh ấy không đứng dậy thì anh ấy sẽ chẳng bao giờ đứng dậy được.”

“Chữa bệnh phải chữa tâm, chị dâu, chị nói đúng.”

“Tôi tin anh ấy, một ngày nào đó anh ấy sẽ tự đứng lên.” Minh Vi nhìn Văn Nghiên, “Cậu thấy sao?”

Để tránh làm phiền Tống Vãn Huỳnh đang ngủ say, đèn trong khoang máy bay gần như đã tắt hết, chỉ còn lại hai ngọn đèn nhỏ ánh sáng mờ mờ.

Văn Nghiên và Minh Vi nhìn nhau.

Minh Vi không phải là người yếu đuối, từ khi cô ấy lấy Văn Việt, Văn Nghiên đã biết rằng có thể vào một ngày nào đó, người phụ nữ này sẽ kéo anh cả khỏi chiếc ghế lăn.

Và sự thật đã chứng minh điều đó, trong hơn một năm qua, tinh thần của Văn Việt cũng ngày một khá lên.

Có lẽ không lâu nữa Văn Việt sẽ đứng trước mặt anh, giống như trước đây với tư cách là người anh cả, che chở anh trong cái bóng tự cho là mình đang bảo vệ.

Văn Nghiên rời mắt, “Tôi tin anh cả, anh ấy sẽ tự đứng lên được.”

Máy bay sau hơn chín giờ bay cuối cùng đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Giang Thành.

Tống Vãn Huỳnh ngủ một mạch đến tận điểm cuối, khi bị gọi dậy vẫn còn ngơ ngác: "Sao vậy?"

"Đến rồi."

"Đến rồi? Nhanh vậy sao?"

"Không nhanh đâu, hành trình hơn chín tiếng cô đã ngủ hơn bảy tiếng rồi. Dậy vận động một chút, chuẩn bị xuống máy bay."

Tống Vãn Huỳnh vươn vai, đặt tấm chăn đang đắp sang một bên rồi đứng dậy.

Tổ bay mở cửa khoang, lúc này mới năm giờ sáng, vừa bước ra khỏi cửa làn sóng nhiệt mùa hè đã ập tới. Bầu trời vẫn còn đen kịt chưa thấy một tia sáng nào. Mấy người bọn họ lên chiếc xe gia đình cử đến đón về nhà. Có lẽ vì nhớ nhà nên khi vừa lên xe, Tống Vãn Huỳnh liền tỉnh hẳn hào hứng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngược lại Minh Vi và Văn Nghiên thì nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tống Vãn Huỳnh vốn định tìm Minh Vi nói chuyện nhưng đành ngậm miệng lặng lẽ ngắm cảnh bên ngoài cửa xe.

Một tiếng rưỡi sau, xe dừng trước biệt thự.

Trời dần sáng, đèn trong sân biệt thự vẫn còn bật.

"Không biết mẹ đã thức chưa nữa."

Vừa dứt lời thì tiếng bước chân vang lên.

"Vãn Huỳnh về rồi phải không?" Giọng nói vội vã của Văn phu nhân truyền đến, "Có phải Vãn Huỳnh và mọi người đã về không?"

"Mẹ, con về rồi!"

"Thật sự là Vãn Huỳnh sao?" Văn phu nhân vội vã bước ra từ phòng khách, chiếc khăn choàng trên vai trượt xuống một nửa cũng không để ý. Nhìn thấy người, bà liền ôm chặt lấy, giọng xúc động: "Con bé này, cuối cùng cũng về rồi!"

Tống Vãn Huỳnh bất đắc dĩ: "Mẹ, con chỉ đi có mười ngày thôi mà."

"Mười ngày, con cũng biết là mười ngày? Đó là hẳn mười ngày liền đấy!" Văn phu nhân buông cô ra, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới cuối cùng kết luận: "Lại gầy đi rồi."

"Đi du lịch mười ngày, mỗi ngày đi cả vạn bước sao mà không gầy cho được."

"Về nhà rồi thì ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, mẹ sẽ bảo dì Trần làm món ngon tẩm bổ cho con." Nói xong, bà quay sang Minh Vi: "Minh Vi, trên đường có mệt không con?"

Minh Vi cười đáp: "Dạ không mệt ạ."

"Không mệt thì tốt, mau vào nhà đi." Văn phu nhân nắm tay Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi kéo hai người vào trong nhà.

Văn Nghiên đứng ở cửa dặn dò người giúp việc mang hành lý trong cốp xe vào.

"Vãn Huỳnh và Minh Vi về rồi sao?" Dì Trần đang bận trong bếp cười nói: "Ngồi máy bay hơn chín tiếng chắc mệt lắm nhỉ? Muốn ăn gì nào, dì Trần làm cho các con."

"Dì Trần, con nhớ dì muốn chết!" Tống Vãn Huỳnh nhào tới ôm dì một cái thật chặt, "Con muốn ăn cá hoàng đế xào nấm trà sốt đặc biệt, cua thịt nướng ớt tươi, bò kho phô mai hầm và thịt kho tàu cuộn đậu hũ chiên giòn!"

"Nhớ dì hay nhớ mấy món đó vậy?"

Tống Vãn Huỳnh cười hì hì: "Cả hai luôn ạ."

Dì Trần bật cười: "Được rồi, trưa nay dì sẽ làm cho con ăn."

"Dì Trần ơi, dì đúng là tuyệt nhất! Nhà mình không thể thiếu dì đâu!"

"Chỉ được cái nói lời hay thôi."

"Con nói lời hay thì dì làm món ngon cho con mà."

Dì Trần không nhịn được cười: "Được rồi, con muốn ăn gì dì cũng làm cho con, như vậy được chưa?"

"Cảm ơn dì Trần!" Cô nhìn quanh một vòng rồi hỏi: "Mẹ, con nghe nói anh cả và ông nội đi phục hồi chức năng ở chỗ Chung lão, tình hình thế nào rồi ạ?"

"Tối qua hơn mười giờ mới về." Nhắc đến chuyện này, Văn phu nhân thở dài một hơi, định nói gì đó thì thang máy ở tầng một biệt thự mở ra.

Văn Việt ngồi trên xe lăn đi ra từ trong thang máy nhìn Minh Vi: "Về rồi à?"

Minh Vi gật đầu: "Vâng."

"Anh cả!" Tống Vãn Huỳnh vui vẻ chạy tới chào: "Chào buổi sáng! Ông nội đâu rồi ạ?"

“Tối qua về muộn, chắc vẫn đang nghỉ ngơi.”

Tống Vãn Huỳnh ngồi xổm trước mặt Văn Việt, “Nghe nói ông nội và anh đi phục hồi chức năng với Chung lão, thế nào rồi? Có tiến triển không ạ?”

Khi cô ngồi xuống, Văn Việt không cần phải nhìn người khác từ trên cao, thậm chí anh ta còn nhìn xuống Tống Vãn Huỳnh đang ngồi xổm trên mặt đất, “Không có gì thay đổi.”

Tống Vãn Huỳnh hơi ngẩn người nhưng rất nhanh cô đã mỉm cười vui vẻ nói: “Anh cả, đừng nản lòng, cứ tiếp tục cố gắng phục hồi, em tin chắc rằng một ngày nào đó anh nhất định sẽ đứng dậy được!”

“Cảm ơn lời chúc của cô.”

Lúc cô cúi đầu, chỉ trong một thoáng Tống Vãn Huỳnh đã nhìn thấy đôi giày của Văn Việt đặt trên bàn đạp của chiếc xe lăn, chúng… bẩn.

“……”

Cô đã nói rồi mà! Tình tiết này rõ ràng là Văn Việt có chút tiến triển trong việc điều trị nhưng anh lại ngồi trên xe lăn, thản nhiên giấu giếm tiến độ điều trị của mình.

Quả thật anh đang giả vờ yếu đuối, bề ngoài thì liệt giường nhưng trong bí mật lại phục hồi chức năng định làm mọi người ngạc nhiên.

Dù sao ai ngồi xe lăn mà lại có dấu vết bùn khô đọng lại xung quanh đôi giày như vậy chứ?

Với hào quang của nhân vật chính cộng thêm việc giả vờ yếu đuối, Tống Vãn Huỳnh như đã nhìn thấy cảnh Văn Nghiên bị Văn Việt đè xuống đất mà đánh.

Quá tàn nhẫn rồi.

Cô vô thức nhìn về phía Văn Nghiên.

Cô có một linh cảm, ngày mình trở thành góa phụ không còn xa nữa.

Chờ đã!

Góa phụ?

Nếu cô trở thành góa phụ thì chẳng phải là cả thế giới bao la ngoài kia đang chờ đón cô sao?

Văn Nghiên không thể nào không chú ý đến ánh mắt nhìn về phía mình của Tống Vãn Huỳnh.

Anh nhíu mày, thực sự không hiểu tại sao Tống Vãn Huỳnh luôn nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương hại như vậy.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 73: Dự bị (1)


Vào buổi trưa hôm đó, khi Tống Vãn Huỳnh và mọi người trở về, dì Trần đã chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn.

Sau khi bị ép ăn món Tây suốt tám chín ngày ngoài kia, Tống Vãn Huỳnh đã thèm những món này từ lâu, ngửi thấy mùi thơm là cô ngay lập tức cảm thấy thèm ăn vô cùng.

Văn phu nhân nhìn món ăn cuối cùng được đưa lên bàn, nói với Tống Vãn Huỳnh: "Vãn Huỳnh, con lên lầu xem ông nội tỉnh chưa."

"Vâng."

Vì chân của Văn Việt, gần đây Văn lão tiên sinh phải đi lại vất vả suốt mấy ngày, tối qua từ nhà Chung lão về đã là hơn mười giờ đêm, tuổi cao, sức khỏe cũng không còn tốt, nghỉ ngơi đến trưa cũng chưa xuống dưới lầu.

Tống Vãn Huỳnh gõ cửa phòng của Văn lão tiên sinh.

Trong phòng, Văn lão tiên sinh vừa tỉnh dậy không lâu, vì tình trạng chân của Văn Việt không có tiến triển sau khi chữa trị với Chung lão, ông đã liên tục mấy ngày không ngủ ngon, tối qua gần như thức suốt đêm, lúc này đang ngồi trên sofa mệt mỏi xoa xoa trán để tỉnh táo.

"Vào đi."

Tống Vãn Huỳnh bước vào, "Ông nội, bữa trưa xong rồi."

Thấy Tống Vãn Huỳnh, Văn lão tiên sinh ngẩng đầu lên mỉm cười: "Ừ, ông biết rồi, sẽ xuống ngay."

Ngay khi ông ngẩng đầu lên, Tống Vãn Huỳnh đã thấy bất ngờ.

Trước khi tham gia chương trình, cô nhớ là Văn lão tiên sinh vẫn còn dặn dò cô một cách dịu dàng về việc cẩn thận an toàn, nếu có chuyện gì phải liên lạc với gia đình. Nhưng chỉ mới mười ngày trôi qua, tóc ông đã bạc gần hết, dáng vẻ thẳng tắp lúc trước giờ đã hơi cong xuống, như thể sức sống đã rút cạn, chỉ còn lại nét mệt mỏi và uể oải trên khuôn mặt.

"Ông nội, tối qua ông không ngủ được ạ?"

"Tuổi già rồi, khó ngủ."

"Vì... chân của anh cả sao?"

Văn lão tiên sinh im lặng một lúc rồi cười, "Con bé này, đừng đoán bừa."

Tống Vãn Huỳnh lẩm bẩm, "Chắc là con đoán đúng rồi?"

Văn lão tiên sinh im lặng hoàn toàn.

"Chân anh cả, Chung lão không thể giúp gì sao?"

Văn lão tiên sinh thở dài, "Có lẽ đây là số phận, thật ra ông nên cảm thấy may mắn, dù sao vụ tai nạn đó cũng không cướp đi mạng sống của Văn Việt, đã bao nhiêu năm rồi, ông cũng phải chấp nhận số phận thôi nhưng khi nhìn Văn Việt thì ông lại không cam lòng, không cam lòng để một người cháu tài giỏi như vậy lại phải sống trên xe lăn suốt đời."

Tống Vãn Huỳnh có thể hiểu được cảm xúc của Văn lão tiên sinh, từ nhỏ đến lớn Văn Việt luôn được ông nuôi dưỡng và dạy dỗ như người kế thừa, lúc nào cũng ở bên cạnh chỉ bảo, tất cả những mối quan hệ và chiêu trò trong thương trường đều do ông tự tay rèn luyện. Có thể nói Văn Việt là người thừa kế mà Văn lão tiên sinh tâm huyết tạo ra.

Nhưng giờ đây, người thừa kế mà ông tự hào lại đang dần dần suy sụp ngay trước mắt ông mà ông lại không có cách nào cứu vãn.

"Ông nội, thực ra con rất đồng tình với câu nói của ông."

"Câu nói gì?"

"Ông từng nói một người không phải sống chỉ nhờ đôi chân. Ông cũng hiểu rõ nguyên nhân khiến anh cả thành ra như bây giờ không phải vì đôi chân tàn tật mà là vì anh ấy vẫn chưa thể vượt qua được cú sốc từ vụ tai nạn đó, anh ấy không thể tha thứ cho chính mình."

Văn lão tiên sinh sắc mặt hơi động, "Sao con biết được?"

Tống Vãn Huỳnh không dám nói về những đau khổ và đấu tranh trong tâm trí của Văn Việt, cô nhẹ nhàng nói: "Con sống chung với anh cả dưới một mái nhà lâu như vậy, làm sao không hiểu được?"

"Con bé này, bề ngoài có vẻ vô tâm vô phế, ai ngờ lại nhạy cảm đến vậy," Văn lão tiên sinh không khỏi thở dài, "Những gì con nói ông sao lại không biết chứ, chỉ là ông không chữa được bệnh tâm lý của thằng bé, chỉ có thể tìm cách giúp nó chữa bệnh về thể xác, tiếc là bệnh thể xác ông cũng không thể giúp gì."

"Ông nội, không sao đâu, ông đừng tự trách, anh cả là người mà ông đã nuôi dưỡng và dạy dỗ, ông hiểu rõ tính cách của anh ấy hơn con, bây giờ anh ấy chưa thể vượt qua không có nghĩa là sau này anh ấy không thể, ông phải tin rằng một ngày nào đó anh cả chắc chắn sẽ đứng dậy trở lại!"

Văn lão tiên sinh bỗng nhiên cười, "Con nhìn có vẻ còn tự tin hơn cả Văn Việt."

"Đương nhiên rồi, con chưa bao giờ nghi ngờ anh ấy, con tin rằng một ngày nào đó anh ấy nhất định sẽ đứng dậy." Tống Vãn Huỳnh đỡ Văn lão tiên sinh, giọng nói chân thành: "Vậy nên ông nội, từ nay đừng nghĩ ngợi quá nhiều nữa, sức khỏe quan trọng, tối nào cũng phải nghỉ ngơi đầy đủ, đừng thức khuya nữa, con sẽ lo lắng đấy."
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 74: Dự bị (2)


“Được rồi, nghe con.”

Dưới lầu, bàn ăn đã được dọn sẵn, Văn phu nhân thấy Tống Vãn Huỳnh đỡ Văn lão tiên sinh xuống thì vội vàng bước ra đón.

Tối qua quá muộn, khi Văn lão tiên sinh và Văn Việt trở về cũng không gọi bà dậy, đến bây giờ nhìn thấy mới phát hiện ra, chỉ trong mấy ngày mà tóc của ông đã bạc gần hết.

“Ba…”

“Được rồi, ăn cơm đi đã.”

Văn phu nhân nhíu mày, khuôn mặt đầy lo lắng.

Tống Vãn Huỳnh thì thầm bên tai bà: “Mẹ đừng lo lắng, ông nội nói rồi, chỉ là tối qua ông không nghỉ ngơi đủ thôi, ông cũng hứa với con là sau này sẽ nghỉ ngơi đầy đủ rồi.”

Văn phu nhân thở dài nặng nề, “Mong là vậy.”

Mọi người yên lặng dùng bữa, chỉ có Tống Vãn Huỳnh nói không ngừng kể về những chuyện thú vị ở nước ngoài mấy ngày qua, không khí ảm đạm trên bàn ăn lập tức bị tiếng cười vui vẻ của cô làm tan biến.

Văn phu nhân thương cô không kể những nỗi buồn mà chỉ kể chuyện vui, “Con lúc nào cũng nói những chuyện thú vị để làm mọi người vui, sao không kể một chút về những ấm ức trong chương trình?”

Tống Vãn Huỳnh kêu lên: “Ấm ức á? Con đâu có ấm ức gì, có chị Minh Vi ở đó sao con có thể bị ấm ức được?”

“Cô gái nhỏ kia, tên gì nhỉ? Lý Đô Mật phải không? Cô ta cứ nhắm vào con trong chương trình, con nghĩ mẹ không biết à? Mẹ vẫn luôn xem chương trình của con mỗi ngày đấy.”

“Cảm ơn mẹ đã quan tâm đến con, mẹ ăn miếng sườn đi,” Tống Vãn Huỳnh dùng đôi đũa gắp một miếng sườn bỏ vào bát của Văn phu nhân, “Cô ta tuy cứ nhắm vào con nhưng cũng chẳng được gì, con là người dễ bị bắt nạt sao? Con không sợ đâu, mẹ cứ hỏi chị Minh Vi là biết.”

“Con không chỉ thông minh mà tính cách cũng tốt, ở ngoài không dễ bị bắt nạt đâu.”

Văn Nghiên đặt đũa xuống, “Mẹ, ông nội, con ăn xong rồi, công ty còn có việc, con đi công ty trước.”

Lời của Văn Nghiên lập tức làm Văn phu nhân không vui, bà nhìn anh một cách sắc lẻm: “Văn Nghiên, công việc thì bao giờ cũng có, mới về sao lại đi công ty nữa? Ít nhất cũng phải quan tâm một chút đến gia đình chứ, ông và mẹ không cần con chăm sóc nhưng Vãn Huỳnh là vợ con, đã chọn con bé thì phải chịu trách nhiệm với vai trò của một người chồng.”

“Không sao đâu mẹ, công việc quan trọng mà, con hiểu, mỗi ngày nhìn thấy anh ấy đi đi về về con cũng rất thương,” Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiên, vẻ mặt hiểu chuyện, “A Nghiên, anh cứ yên tâm mà đi làm, đừng lo lắng chuyện ở nhà, em sẽ chăm sóc ông nội và mẹ, công ty xa nhà quá, nếu khuya quá thì đừng về nữa, ngủ lại gần công ty, sức khỏe là vốn liếng, phải nghỉ ngơi đầy đủ.”

“Con đừng lúc nào cũng bênh thằng bé, trước đây Văn Việt cũng đã không ít lần bận rộn với công ty, đâu có như con lúc nào cũng không lo đến…” Lời bà sắp nói ra thì dừng lại, Văn phu nhân vô thức nhìn về phía Văn Việt, khuôn mặt đầy vẻ hối hận và tự trách, “Văn Việt, mẹ không phải…”

Văn Việt bình thản cười, “Mẹ, không sao đâu, công việc ở công ty thật sự rất bận, mẹ nghĩ con không bận là vì trước đây có ba ở đó, con chỉ thay ba làm một phần công việc thôi, bây giờ ba không còn, công ty chỉ có mỗi Văn Nghiên, đương nhiên em ấy sẽ rất vội.”

Đây là lần đầu tiên kể từ sau tai nạn, Văn Việt nhắc đến người ba đã khuất, Văn Cảnh Tiên.

Bàn ăn đột nhiên trở nên im lặng.

Một lúc lâu sau, Văn phu nhân gật đầu, “Cũng đúng, nếu con biết công ty có nhiều việc thì hãy nhanh chóng lấy lại tinh thần đi, công ty vẫn đang chờ con đấy.”

Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn phu nhân rồi lại nhìn Văn Nghiên, định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Mẹ, mẹ, mẹ!”

Văn phu nhân không hiểu gì nhìn Tống Vãn Huỳnh, “Có chuyện gì vậy?”

“Con vừa nhớ ra là trong vali còn có quà mua cho mọi người, mẹ cùng con lấy quà ra để tặng mọi người nhé.”

“Ăn xong rồi lấy cũng được, ăn trước đi.”

“……” Tống Vãn Huỳnh thở dài.

Một gia đình vững mạnh không thể thiếu sự hòa thuận của tất cả các thành viên, tất nhiên điều quan trọng nhất là cần một người đứng đầu có tầm nhìn xa và một bậc trưởng bối công bằng.

Nhiều năm qua, những suy nghĩ đã trở thành thói quen đến mức Văn phu nhân cũng không nhận ra mình vừa nói sai.

Tống Vãn Huỳnh nhìn sắc mặt của Văn Nghiên, lo sợ người đàn ông có tâm tư sâu sắc này sẽ nổi giận ngay trên bàn ăn.

Nhưng thực tế chứng minh, hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Văn Nghiên hạ mắt lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện trên bàn ăn, từ đầu đến cuối không đưa ra ý kiến cũng không phản bác, như thể đã quen với tất cả, chỉ im lặng chờ đợi, chờ mọi người nói xong rồi một lúc sau đứng dậy, “Ông nội, mẹ, hai người ăn từ từ, con đi trước.”

“Văn Nghiên…”

Văn Nghiên mặt không đổi sắc, “Mẹ, công ty đang bận, đợi lúc nào rảnh rỗi con sẽ về nhiều hơn.”

“Mẹ không phải…”

Chưa để Văn phu nhân nói xong, Văn Nghiên đã đứng dậy đi về phía cửa.

Nhìn theo bóng lưng của Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh đột nhiên hiểu ra cảm giác cô đơn trên người anh đến từ đâu. Khi mọi ánh mắt đều tập trung vào Văn Việt, không ai quan tâm đến Văn Nghiên, người đang vất vả gánh vác nhà họ Văn. Mọi người đều nghĩ rằng Văn lão tiên sinh đã già, Văn Cảnh Tiên đã mất, Văn Việt bị thương, chỉ có mỗi Văn Nghiên mới có thể gánh vác trọng trách.

Nhưng tất cả những gì anh nhận lấy, mọi người lại vô thức cho rằng chỉ là tạm thời, khi Văn Việt đứng dậy, mọi thứ sẽ lại thuộc về tay anh ta.

Văn Việt là người kế thừa mà mọi người đều kỳ vọng, còn anh chỉ là một người thay thế tạm thời mang danh kế thừa, ngồi dự bị suốt hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng có cơ hội lên sân nhưng không ai đặt cược hay hy vọng vào anh.

Người dự bị cuối cùng vẫn chỉ là người dự bị, khi cầu thủ chính thức trở lại sân, anh sẽ bị thay ra, tiếp tục ngồi ở ghế dự bị đợi chờ.

Văn Nghiên đi rồi, sự im lặng trên bàn ăn càng trở nên rõ rệt.

Văn lão tiên sinh không còn thèm ăn, buông đũa xuống, “Các con ăn đi, ta ăn no rồi.”

Văn phu nhân buông đũa định đi đỡ ông nhưng Văn lão tiên sinh vội vẫy tay, “Không sao, ta tự đi một mình.”

Văn phu nhân lại ngồi xuống.

Nhìn về phía Văn Việt đối diện, “Văn Việt, vừa rồi mẹ nói sai, con đừng giận mẹ nhé.”

“Mẹ thực sự đã nói sai nhưng không phải với con, mà là với Văn Nghiên.” Văn Việt nhìn về phía Văn phu nhân, “Công việc của Văn thị không hề dễ dàng, nếu có thể con nghĩ rằng Văn Nghiên cũng không muốn quá bận rộn, không ai thích công việc cả. Mẹ nên quan tâm hơn đến áp lực công việc của em ấy chứ không phải khuyên thằng bé về nhà nhiều hơn.”

Nói xong, anh đặt đũa xuống, “Con ăn xong rồi, mọi người ăn từ từ.”

Minh Vi thấy vậy cũng đặt đũa xuống, “Mẹ, con đi xem anh ấy một chút.”

Văn phu nhân gật đầu, “Đi đi.”

Sau khi Minh Vi rời đi, Văn phu nhân thở dài như thể tự nói với mình, “Sao mẹ lại không quan tâm đến thằng bé chứ, chỉ là tình hình trong nhà như vậy, còn Văn Việt thì lại như thế...”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 75: Thương xót đàn ông sẽ gặp xui xẻo (1)


Mối quan hệ trong nhà họ Văn dù đơn giản nhưng thực sự cũng khá phức tạp.

Với sự xuất hiện của người con trưởng xuất sắc như Văn Việt, Văn Nghiên đương nhiên không thể tránh khỏi việc bị so sánh với người anh tài giỏi, dù anh không hề kém cạnh gì so với Văn Việt nhưng Văn Cảnh Tiên vẫn luôn vỗ đầu con trai út và nói: “Có Văn Việt ở đó, dù con không làm được cũng không sao.”

Vì vậy từ nhỏ đến lớn không ai trong nhà họ Văn đặt kỳ vọng hay gánh nặng lên vai Văn Nghiên.

Văn lão tiên sinh sẽ dạy dỗ Văn Việt cách đối nhân xử thế.

Văn Cảnh Tiên sẽ luôn mang Văn Việt bên cạnh tham gia vào tất cả các sự kiện quan trọng hoặc không quan trọng của giới thương gia.

Văn phu nhân sẽ quan tâm xem Văn Việt ngày nào cũng bận rộn học hành, không có chút thời gian nghỉ ngơi liệu anh ấy có mệt không.

Chỉ có Văn Nghiên, anh là người tự do nhưng cũng là người bị lãng quên.

Tống Vãn Huỳnh dựa người vào ghế sofa thở dài.

Không lâu nữa khi Văn Việt có thể đứng lên khỏi chiếc xe lăn, nhà họ Văn sẽ vứt bỏ gánh nặng và không cần anh nữa, phải chăng điều này đang ép Văn Nghiên "phản kháng"?

Không đúng, Tống Vãn Huỳnh, tỉnh táo lên, thương xót đàn ông thì sẽ gặp xui xẻo suốt đời, Văn Nghiên là nhân vật phản diện, anh ta có phản kháng hay không thì có liên quan gì đến cô? Cô là nữ phụ độc ác, giờ có thể đảm bảo an toàn của bản thân là điều rất đáng khen, thoái lui kịp thời mới là cách đúng đắn, sao lại phải lao vào vũng bùn này? Liệu Văn Nghiên có nhờ cô giúp đỡ không? Anh ta sẽ biết ơn cô sao?

Nhưng nghĩ lại, kết cục của Văn Nghiên thật ra hoàn toàn có thể tránh được, trong chuyện này Văn gia thực sự đã làm không chu đáo.

Tống Vãn Huỳnh, khi cô mới xuyên vào chẳng phải cũng mong có ai đó cứu giúp mình sao?

Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.

Nhưng...

Thương xót đàn ông sẽ gặp xui xẻo.

Thương xót đàn ông sẽ gặp xui xẻo.

Thương xót đàn ông sẽ gặp xui xẻo.

Tống Vãn Huỳnh thầm niệm trong lòng ba lần, ánh mắt dần dần kiên định, “Đúng, thương xót đàn ông sẽ gặp xui xẻo cả đời! Không quan tâm đến anh ta, tôi không quan tâm anh ta, làm góa phụ chẳng phải tốt hơn sao? Muốn làm gì thì làm, chẳng cần phải nhìn cái khuôn mặt khó ưa của Văn Nghiên.”

Cô đứng dậy, lẩm bẩm trong miệng: “Không liên quan đến cô, chuyện này không liên quan đến cô, Tống Vãn Huỳnh, lo cho bản thân đi.”

Cô ngẩng đầu lên và nhìn vào bức ảnh gia đình hạnh phúc treo trên tường.

Cô không hiểu tại sao lại phải để Văn Nghiên nhường quyền cho Văn Việt? Hai anh em cùng nhau quản lý công ty không phải tốt hơn sao?

Mang theo sự nghi ngờ này, Tống Vãn Huỳnh đi ra vườn sau.

Biệt thự của Văn gia cách trung tâm thành phố khoảng hơn một giờ lái xe, mặc dù xa trung tâm nhưng lại có môi trường đẹp, riêng tư và yên tĩnh với sân trước và hồ sau, có lợi thế địa lý tuyệt vời, sự thoải mái và tính riêng tư không có gì phải chê.

Kể từ khi Văn lão tiên sinh nghỉ hưu vì lý do sức khỏe, ông ít khi can thiệp vào công việc công ty, chỉ ở nhà chăm hoa chăm cá sống cuộc sống thanh thản.

Khi Tống Vãn Huỳnh đến bờ hồ trong vườn sau, Văn lão tiên sinh đang thưởng ngoạn hai con thiên nga mập mạp được nuôi trong hồ nước này.

“Ông nội.”

Văn lão tiên sinh ngẩng đầu cười hỏi: “Ăn xong rồi à?”

“Vâng, ăn xong rồi.”

Văn lão tiên sinh đã bảy mươi tư tuổi, khuôn mặt già nua in đậm dấu vết thời gian, đôi mắt sắc bén ngày xưa giờ đã ẩn mình dưới mí mắt nhăn nheo, mất đi sự sắc bén, thay vào đó là vẻ hiền từ do thời gian mang lại.

“Nhìn xem hai con thiên nga này, vẫn là vào ngày Văn Việt kết hôn mang về nuôi. Chỉ mới bao lâu mà chúng đã béo ú rồi.”

“Dì Trần chắc chắn mỗi ngày đều cho chúng ăn thêm.”

“Dì Trần nấu ăn ngon như thế sao chúng có thể không béo được”

“Dì Trần hôm nay còn nói con gần đây ở nước ngoài gầy đi nhiều, sau này sẽ cho con ăn bù lại.”

Văn lão tiên sinh cười: “Cũng nên bồi bổ cho tốt, quá gầy không tốt cho cơ thể.”

“Vâng, con biết rồi.” Tống Vãn Huỳnh chú ý đến sắc mặt của Văn lão tiên sinh, thấy ông có chút nụ cười trên mặt liền nhân cơ hội hỏi: “Ông nội, con có một việc muốn hỏi ông.”

“Là về chuyện của Văn Nghiên à?”

“Sao ông biết?”

“Sao ông lại không biết chứ? Trên bàn ăn con mấy lần cố gắng nói tốt cho Văn Nghiên, ai mà chẳng nhìn ra”

Tống Vãn Huỳnh ngượng ngùng cười: “Rõ ràng như vậy sao?”

“Có chuyện gì thì cứ hỏi đi.”

“Con chỉ muốn hỏi ông, nếu, nếu một ngày nào đó anh cả đứng dậy, trở lại công ty, ông sẽ để cho Văn Nghiên nhường lại vị trí hiện tại của mình sao?”

Văn lão tiên sinh không trả lời trực tiếp mà cười hỏi: “Con đã bắt đầu bênh vực Văn Nghiên rồi à?”

“Ông không trả lời câu hỏi của con cũng chính là đã trả lời rồi.” Biết trước kết quả nhưng vẫn hỏi thêm, Tống Vãn Huỳnh thở dài, “Con cảm thấy thế này không ổn, mặc dù Văn Nghiên là người được giao nhiệm vụ lúc nguy cấp nhưng suốt bao năm qua anh ấy làm rất tốt. Khi Văn Việt đứng dậy, ông lại muốn anh ấy nhường quyền chẳng phải là vứt bỏ anh ấy sao? Ông để Văn Nghiên nghĩ thế nào? Anh ấy cũng là cháu ruột của ông, sao ông lại thiên vị Văn Việt như vậy?”

Nói đến đây, cô lẩm bẩm: “Thiên vị là không tốt, ông như vậy thì trong nhà không thể yên ổn đâu. Ông trước kia không phải luôn nói đừng vì những chuyện nhỏ mà làm tổn hại hòa khí gia đình sao?”

Văn lão tiên sinh cười: “Con cho rằng ông thiên vị sao?”

“Không thiên vị sao?”

Văn lão tiên sinh thở dài: “Kể từ khi Văn Việt gặp tai nạn, công ty đều do Văn Nghiên quản lý. Ông đã già rồi, sức khỏe không tốt, người không còn khả năng, những gì ông nói ra cũng chẳng ai nghe. Nói thật, ông thực sự không hài lòng với các quyết định hiện tại của Văn Nghiên trong công ty, quá mạo hiểm. So với thằng bé, Văn Việt thực sự phù hợp với Văn thị hơn. Ông không thể để công ty mình tạo dựng phá sản trong tay thằng bé được.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 76: Thương xót đàn ông sẽ gặp xui xẻo (2)


“Nhưng gần đây anh ấy đã kiếm được rất nhiều tiền.”

“Không phải là vấn đề tiền bạc.”

Tống Vãn Huỳnh im lặng một lúc, “Được rồi, con thật sự không hiểu nhiều về công ty nhưng con vẫn tin rằng Văn Nghiên có khả năng quản lý tốt công ty.”

“Sao con lo lắng thế, cũng đâu phải là đuổi thằng bé ra khỏi công ty, chỉ là đến lúc đó Văn Việt sẽ là chính, còn thằng bé sẽ là phụ thôi.”

Ôi, đau đầu.

Hóa ra Văn lão tiên sinh không công nhận phương pháp và năng lực quản lý hiện tại của Văn Nghiên vì vậy mới muốn để Văn Việt lên làm chủ, dù sao thì ông cũng đã dạy dỗ Văn Việt, so với Văn Nghiên, ông cảm thấy Văn Việt đáng tin hơn.

Vào giờ cơm tối, Văn Nghiên không về nhà.

Một bữa ăn tối không khí không mấy hòa thuận.

Sau bữa ăn, Văn phu nhân đi từ bếp ra với một hộp giữ nhiệt, “Vãn Huỳnh, đây là canh mẹ nấu vào buổi chiều, Văn Nghiên bận rộn chắc chắn không ăn uống đầy đủ, con mang canh này giúp mẹ đưa cho thằng bé nhé?”

Bà biết mình đã nói sai vào bữa trưa, làm tổn thương Văn Nghiên, mãi mới có dũng khí gọi điện thoại cho Văn Nghiên nhưng không thể liên lạc được, suy nghĩ một hồi, bà quyết định vào bếp nấu món canh anh yêu thích nhất.

Tống Vãn Huỳnh biết đây là cách Văn phu nhân muốn bày tỏ sự xin lỗi. Nếu có thể tạm thời làm dịu đi mâu thuẫn gia đình, việc này đâu có gì khó khăn đâu, vì vậy cô sẵn lòng nhận lời.

“Được, con đi ngay đây.”

Cô cầm hộp canh do Văn phu nhân nấu, lên xe và đến công ty của Văn Nghiên.

Một tiếng rưỡi sau, xe dừng lại ở bãi đỗ xe dưới lòng đất của công ty.

Tống Vãn Huỳnh nhìn đồng hồ, 7 giờ rưỡi, giờ này đối với người mê công việc như Văn Nghiên chắc chắn anh vẫn chưa tan làm. Cô gọi điện cho Văn Nghiên nhưng không ai nghe máy.

Suy nghĩ một lát, cô gọi lại cho trợ lý của Văn Nghiên, trợ lý Phương, lần này có người bắt máy.

“Chào cô, Tống tiểu thư, cô khỏe không?”

“Trợ lý Phương, chào anh, anh tan làm chưa?”

“Chưa.”

Tống Vãn Huỳnh nghĩ chắc Văn Nghiên vẫn chưa tan làm, “Tôi đang ở bãi đỗ xe của công ty, anh có thể xuống đón tôi không?”

Trợ lý Phương ngập ngừng một chút, “Tôi sẽ xuống ngay, nhưng có phải cô đến tìm Tổng giám đốc không?”

“Đúng vậy, anh ấy có ở công ty không?”

“Tổng giám đốc không có ở công ty, tối nay có một bữa tiệc, anh ấy vẫn chưa về.”

“Không sao, tôi lên trên đợi anh ấy.”

“Được rồi, cô chờ chút.”

Tống Vãn Huỳnh ngồi trong xe đợi một lúc, trợ lý Phương từ trên lầu xuống dẫn cô vào thang máy riêng đi thẳng lên tầng văn phòng của Văn Nghiên.

"Tống tiểu thư, đây là văn phòng của Tổng giám đốc, cô ngồi đợi một chút, khi nào Tổng giám đốc về tôi sẽ thông báo cho cô ngay."

"Không sao đâu, anh đi làm việc đi."

Trợ lý Phương rời đi.

Tống Vãn Huỳnh đặt hộp giữ nhiệt mà cô mang từ nhà lên bàn làm việc của Văn Nghiên, nhìn xung quanh.

Bàn làm việc sạch sẽ, các tài liệu được sắp xếp gọn gàng, trên kệ sách phía sau chứa đầy những cuốn sách về tài chính, còn một kệ sách khác thì trưng bày đủ loại giải thưởng mà Văn thị đã đạt được trong suốt những năm qua, lớn nhỏ đủ cả khiến cô nhìn hoa cả mắt.

Một góc kệ sách có một bức ảnh chung của Văn Nghiên và Văn Cảnh Tiên.

Trong bức ảnh, Văn Nghiên trông còn rất nhỏ, khoảng mười mấy tuổi, mặc bộ đồ lặn đứng trước một chiếc thuyền buồm, tay của Văn Cảnh Tiên đặt lên vai anh, hai cha con nhìn về phía máy ảnh, tay giơ lên làm dấu "V", nở nụ cười rạng rỡ.

Văn phòng khá rộng, một bức tường là cửa sổ kính từ sàn đến trần, tầm nhìn rất đẹp, lại nằm ngay trung tâm thành phố. Khi màn đêm buông xuống, nhìn ra ngoài, những tòa nhà chọc trời với hình dáng khác nhau sáng ánh đèn neon đủ màu sắc khiến cả thành phố trông lấp lánh huyền ảo.

Tống Vãn Huỳnh kiên nhẫn chờ đợi trong văn phòng, đợi đến tận 9 giờ tối.

Trong suốt thời gian đó, trợ lý Phương đã đến hai lần, mỗi lần đều thông báo cho Tống Vãn Huỳnh rằng bữa tiệc của Văn Nghiên vẫn chưa kết thúc, nếu cô mệt thì có thể vào phòng nghỉ trong văn phòng để nghỉ ngơi một chút.

"Phòng nghỉ? Trong văn phòng còn có phòng nghỉ à?"

"Có." Trợ lý Phương đi đến một bức tường trang trí, bấm một nút điều khiển từ xa, một cánh cửa tự động mở ra, bên trong quả thật là một không gian khác biệt.

"Đây là phòng nghỉ của Tổng giám đốc, thỉnh thoảng Tổng giám đốc cũng ngủ ở đây."

Nói là phòng nghỉ nhưng thực tế nó như một căn phòng độc lập, trong phòng có một chiếc giường lớn 1m8, bên trong có một phòng thay đồ nhỏ và xa hơn nữa là một phòng tắm với khu vực tắm và khu vực vệ sinh được phân tách riêng biệt.

Chuyển cả giường vào văn phòng, không trách sao anh ấy không về nhà.

Sau khi trợ lý Phương rời đi, Tống Vãn Huỳnh đợi một lúc thì cảm thấy chán, xem một lượt tin tức giật gân rồi cũng không chịu nổi nữa. Cô vốn chưa quen với múi giờ, giờ mắt cứ díp lại, nhìn chiếc giường gọn gàng thì nghĩ Văn Nghiên sạch sẽ như vậy, giường chắc chắn không bẩn.

Nghĩ vậy, cô nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ được bao lâu thì cửa mở.

Tống Vãn Huỳnh giật mình tỉnh dậy, nhìn chiếc điện thoại bên gối đang reo liên hồi, cô ngáp một cái, ấn nút nghe và bật loa ngoài, mắt vẫn nhắm chặt nói, “Alo? Mẹ, con vẫn chưa, Văn Nghiên vẫn chưa về, hình như anh ấy đang đi dự tiệc.”

Trong điện thoại, Văn phu nhân nói: “Giờ này rồi còn chưa về? Muộn vậy rồi, con về nhà đi.”

“Không sao đâu, con sẽ đợi anh ấy một chút.”

“Đã 11 giờ rồi!”

Tống Vãn Huỳnh mở mắt nhìn giờ trên điện thoại, “Đã 11 giờ rưỡi rồi.”

“Mệt không?”

“Mệt, nhưng Văn Nghiên vẫn chưa về, con đã ngủ một chút, anh ấy chắc chắn còn mệt hơn con, mẹ nghỉ ngơi sớm đi, nếu quá muộn con không về nữa, con sẽ ngủ ở đây.”

“Được, khi nào Văn Nghiên về, con nhắn lại với thằng bé và bảo nó nói chuyện với mẹ…”

“Con không giúp mẹ đâu.”

Văn phu nhân ngập ngừng một chút, “Vãn Huỳnh?”

“Mẹ muốn con giúp mẹ xin lỗi Văn Nghiên đúng không?” Tống Vãn Huỳnh không mở mắt, “Con không nói đâu, mẹ tự mình xin lỗi anh ấy, là mẹ nói sai, sao có thể để con nói được, không có thành ý gì cả, mẹ không thể chỉ vì là mẹ của anh ấy mà lảng tránh trách nhiệm vậy được.”

“……Con bé này.” Văn phu nhân thở dài, “Được rồi, không nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

“Vâng, mẹ, tạm biệt.”

Tống Vãn Huỳnh nheo mắt, mơ màng cúp điện thoại.

Đã 11 giờ rưỡi rồi? Cô đã đợi Văn Nghiên tận bốn năm tiếng đồng hồ.

Đúng là thương xót đàn ông sẽ gặp xui xẻo.

Cô chưa bao giờ phải chờ đợi một người lâu đến thế.

Ngay khi Tống Vãn Huỳnh sắp ngủ thiếp đi, cô chợt nhớ ra canh để trên bàn làm việc, đã mấy tiếng rồi không biết nhiệt độ còn giữ được không.

Cô tỉnh táo lại ngay lập tức, bước đến bàn làm việc, mở hộp giữ nhiệt ra, may mà vẫn còn hơi nóng.

Tống Vãn Huỳnh yên tâm, suy nghĩ một chút rồi tìm một cây bút và tờ giấy ghi vài chữ dán lên hộp canh sau đó quay lại phòng nghỉ, ôm chăn nằm trên giường nhắm mắt ngủ tiếp.

Văn Nghiên từ phòng thay đồ bước ra, vứt chiếc áo khoác dày vào trong tủ.

Anh vội vã quay lại, không để ý rằng trong phòng nghỉ còn có người đang ngủ.

Khi Tống Vãn Huỳnh chưa ngủ, cô rất không yên tĩnh, lăn qua lăn lại, giành chăn, chen chúc rất tài tình khiến giường ngủ lớn trong phòng như vừa trải qua một trận chiến. Nhưng khi cô ngủ lại rất yên tĩnh, chỉ lộ ra một nửa gương mặt trắng nõn và một lọn tóc từ mái tóc dài rủ xuống trên sống mũi cao.

“Tống Vãn Huỳnh.”

Cô ngủ rất sâu, không tỉnh.

Văn Nghiên cúi xuống, đưa tay véo nhẹ vào gương mặt trắng nõn của cô.

“Ây—” Tống Vãn Huỳnh nhíu mày vì đau, mơ màng mở mắt nhìn thấy Văn Nghiên đang cúi xuống trước mặt mình.

Trong phòng nghỉ ánh sáng mờ ảo, đầu óc vẫn chưa tỉnh hẳn vì đang trong giấc ngủ sâu, cô chỉ nhớ mình đang đợi Văn Nghiên về, canh vẫn còn trên bàn.

Cô chỉ tay về phía bàn làm việc, lẩm bẩm: “Canh ở trên bàn, vẫn còn nóng, anh đừng quên uống nhé.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 77: Làm người không nên quá kiêu ngạo (1)


Theo hướng tay của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên bước đến bàn làm việc và nhìn thấy một hộp giữ nhiệt. Anh mở hộp ra và phát hiện bên trong là canh vẫn còn hơi nóng.

Canh gà cá khô, anh nhận ra ngay đó là tay nghề của ai.

Văn phu nhân thích cho cá khô vào canh, nhưng anh rất nhạy cảm với mùi vị của cá, không chỉ là cá khô mà còn với các loại hải sản khác, dù chúng đã được xử lý kỹ lưỡng thì anh vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh.

Anh đóng hộp lại và nhìn thấy trên hộp có dán một mảnh giấy ghi chú.

Anh cầm lên và đọc.

Ánh sáng trong văn phòng khá mờ, Văn Nghiên đứng im trước cửa sổ, nhờ ánh sáng từ những ánh đèn neon màu sắc bên ngoài thành phố, anh có thể đọc được chữ trên giấy ghi chú.

—— Tôi mang canh đến cho anh, vẫn còn nóng, nhớ uống nhé ^^.



Đêm đầu tiên sau khi về nước, Tống Vãn Huỳnh ngủ rất ngon và yên bình, khi thức dậy thì nằm thoải mái trên giường và duỗi người. Mới mở mắt định xem giờ, cô chợt nhớ ra mình đã mang canh đến cho Văn Nghiên vào hôm qua.

Cô nhanh chóng ngồi dậy, lấy điện thoại xem giờ, 9:20 sáng.

Đã 9 giờ, mọi người đã bắt đầu làm việc mà Văn Nghiên vẫn chưa về? Sao không ai gọi cô dậy?

Cô ngái ngủ vừa ngáp vừa xuống giường, đẩy cửa phòng nghỉ vào văn phòng, mọi thứ trống không, ngay cả hộp giữ nhiệt mà cô để trên bàn làm việc cũng không còn nữa.

Văn Nghiên đã về rồi sao?

Lại đi rồi sao?

Bối rối, Tống Vãn Huỳnh ngồi xuống ghế sofa và gọi điện cho Văn Nghiên, chuông reo nhưng không ai bắt máy.

Cô cũng đã quen với việc gọi điện cho Văn Nghiên mà anh ấy không bao giờ bắt máy, cô không muốn đợi nữa bèn nhắn tin cho trợ lý Phương hỏi anh ta sáng nay Văn Nghiên có về không nhưng trợ lý Phương cũng không trả lời.

Sau gần 12 tiếng ngủ sâu, bụng của Tống Vãn Huỳnh bắt đầu kêu ầm ĩ.

Vì mang canh cho Văn Nghiên, cô đợi suốt 4-5 tiếng rồi sáng sớm còn phải chịu đói, Tống Vãn Huỳnh tức giận nghĩ mình không nên phí công sức đến đây, quả thật thương xót đàn ông sẽ không bao giờ gặp may mắn.

Cô quay lại phòng nghỉ để lấy túi chuẩn bị rời đi thì nghe tiếng cửa văn phòng mở, thấy Văn Nghiên bước vào, Tống Vãn Huỳnh vừa đi vừa nói: "Sáng sớm anh đi đâu vậy, tôi gọi điện mà anh không bắt máy? Tôi đã đợi anh cả đêm rồi..."

Lúc này, hai nhân viên lạ mặt trong văn phòng đang nhìn cô ngớ ra.

Thấy người lạ trong văn phòng, Tống Vãn Huỳnh suýt nữa không kiểm soát được biểu cảm của mình, ngay khi nhận ra mình vừa nói gì, mặt cô đỏ lên, ngượng ngùng cười với họ vài cái, cố gắng bình tĩnh nói với Văn Nghiên: "Các anh có việc thì cứ nói, công việc quan trọng mà, tôi... tôi đi trước."

Cô nắm lấy túi định bỏ đi.

"Chờ đã."

Tống Vãn Huỳnh đứng im.

Văn Nghiên nói với hai trợ lý: "Đặt đồ lên bàn, hai người ra ngoài trước đi."

"Vâng."

Các trợ lý đặt hai chiếc túi lên bàn trà phía trước ghế sofa, vội vã ra ngoài và đóng cửa lại.

Khi trong văn phòng không còn ai khác, khí thế kiêu ngạo của Tống Vãn Huỳnh quay lại, cô nhìn Văn Nghiên hỏi: "Tối qua anh về rồi à?"

"Ừ."

"Về lúc nào?"

"Khoảng hơn 11 giờ đêm." Văn Nghiên đi đến bàn trà mở túi ra và nói với Tống Vãn Huỳnh: "Lại đây."

"Làm gì?"

"Ăn sáng." Văn Nghiên lấy từ túi ra sữa, trứng và sandwich, còn túi kia thì là đồ dùng vệ sinh cá nhân.

Khi nhìn thấy sữa và sandwich, bụng của Tống Vãn Huỳnh kêu réo vì đói, tức giận từ sáng sớm đã biến mất khi thấy đồ ăn.

Cô bước đến bàn trà, đưa tay định lấy sandwich nhưng Văn Nghiên lại giật lấy.

"Đi đánh răng rửa mặt trước."

Tống Vãn Huỳnh nhăn mày, "Ê, anh làm gì vậy! Ăn xong rồi mới đi đánh răng rửa mặt cũng không sao, tôi đói rồi, cho tôi ăn trước một miếng!"
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 78: Làm người không nên quá kiêu ngạo (2)


Văn Nghiên ngẩng đầu liếc cô, “Tống Vãn Huỳnh, tối qua em cũng không đánh răng phải không? Em ăn được không?”

“……” Tống Vãn Huỳnh làm mặt khó chịu, “Tôi không đánh răng là vì ai? Còn không phải vì anh sao? Chờ anh bốn năm tiếng đồng hồ mà không thấy anh về, anh còn ghét bỏ tôi cái gì?”

Văn Nghiên không động lòng, “Đi đánh răng đi.”

“Ùng ục——” Dạ dày lại vui vẻ kêu lên.

Tống Vãn Huỳnh nghiến răng cầm lấy đồ vệ sinh trên bàn trà đi vào phòng tắm trong phòng nghỉ.

Dưới sự thúc giục của cơn đói, Tống Vãn Huỳnh nhanh chóng đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất trong đời sau đó ngồi phấn khởi ngồi trên ghế sô pha cắn một miếng lớn sandwich mà Văn Nghiên đã mở.

Khi thức ăn và sữa trôi xuống bụng, Tống Vãn Huỳnh cảm thấy cả cơ thể nhẹ nhõm, cảm giác thỏa mãn từ món ăn giống như một liều thuốc chữa lành mọi phiền muộn.

Văn Nghiên đi đến bàn làm việc bắt đầu công việc hôm nay.

Một trợ lý vào mang đến cho Văn Nghiên một cốc cà phê đen.

Văn Nghiên sáng nay không có cảm giác thèm ăn, tinh thần cả ngày đều nhờ một cốc cà phê đen để tỉnh táo.

Tống Vãn Huỳnh vừa nhai vừa nuốt nói: “À đúng rồi, hôm qua tôi mang canh đến, anh uống chưa?”

Văn Nghiên ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Ăn cơm đừng nói chuyện.”

“…… Ai da, anh thật là buồn chán, ở đây chỉ có chúng ta hai người, có cần phải chú ý như vậy không?” Tuy nói như vậy nhưng Tống Vãn Huỳnh vẫn nhanh chóng nuốt hết thức ăn trong miệng rồi hỏi: “Tôi hỏi anh, hôm qua tôi mang canh đến, anh uống chưa? Anh có biết canh gà này là mẹ làm cho anh không? Về chuyện hôm qua, thật ra mẹ biết mình nói sai nên bảo tôi mang canh đến để xin lỗi anh.”

“Không uống.”

“Vì sao không uống?”

“Tôi không thích mùi cá, tất cả các loại cá và hải sản tôi đều không thích.”

Tống Vãn Huỳnh ngẩn người.

Cô còn đặc biệt nói đây là canh gà do Văn phu nhân làm cho anh, ai ngờ Văn Nghiên căn bản không uống.

Mẹ sao vậy? Sao mẹ lại không biết con trai mình không thích ăn món này, còn đặc biệt làm canh mà con trai không thích uống để xin lỗi? Đây có phải là xin lỗi không? Đây là làm cho mẹ con càng xa cách thì có.

Nhưng nghĩ kỹ cũng có thể hiểu được, dù sao trên bàn ăn cô cũng chưa thấy Văn Nghiên phàn nàn về cá và hải sản bao giờ.

Được, mình đến đây vô ích rồi.

“Anh đổ canh đi rồi à?”

“Ở trong tủ lạnh.”

“Vậy tôi mang về nhé.”

Văn Nghiên nhìn cô một cái, không nói gì.

Tống Vãn Huỳnh lấy canh gà từ tủ lạnh trong văn phòng, mở nắp hộp giữ nhiệt ra xem một cái, canh gà vẫn như hôm qua, rõ ràng là chưa uống chút nào.

“Văn Nghiên, anh không thích cá và hải sản, sao tôi chưa bao giờ nghe anh nói qua vậy? Trên bàn ăn tôi cũng chưa thấy anh có phản đối với cá và hải sản bao giờ cả.”

Nghe vậy, Văn Nghiên dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn Tống Vãn Huỳnh, “Tống Vãn Huỳnh, không phải chuyện gì em không thích thì không thể chấp nhận được.”

“Nhưng mà đây đâu phải chuyện lớn gì, những chuyện nhỏ như thế này có thể không chấp nhận mà. Anh nói một câu, tôi không thích ăn cá cũng không thích ăn hải sản thì sao? Có phải là tự mình chuốc lấy phiền phức không?” Nói xong, Tống Vãn Huỳnh lấy điện thoại ra gọi cho Văn phu nhân.

Văn Nghiên nhíu mày, “Em làm gì vậy?”

Tống Vãn Huỳnh không nói gì.

Sau khi điện thoại được kết nối, giọng của Văn phu nhân vang lên trong điện thoại, cô mới cười tươi nói: “Mẹ.”

“Vãn Huỳnh? Con đâu rồi, cả đêm không về?”

“Con ở công ty, có chuyện muốn nói với mẹ.”

“Chuyện gì vậy?”

“Canh mà mẹ làm cho Văn Nghiên, anh ấy không uống.”

Điện thoại im lặng một lúc.

Văn Nghiên nhíu chặt mày, ra vẻ muốn cướp lấy điện thoại của Tống Vãn Huỳnh.

Tống Vãn Huỳnh nhanh chóng giật lấy chạy loạn trong phòng.

Một lúc sau, giọng của Văn phu nhân vang lên có chút ảm đạm, “Được rồi, mẹ biết rồi.”

“Mẹ không hỏi Văn Nghiên vì sao không uống canh mẹ làm sao?”

“Sao phải hỏi?”

Tống Vãn Huỳnh đứng sau ghế sô pha nhìn Văn Nghiên đang đứng phía trước lớn tiếng nói: “Vì Văn Nghiên không thích cá và hải sản, anh ấy rất ghét hai loại thực phẩm này, canh gà có mùi cá, anh ấy không thích nên không uống.”

“Không thích? Sao lại không thích? Từ nhỏ đến lớn…”

“Từ nhỏ đến lớn anh ấy đều không thích!”

Văn Nghiên nghiến răng, “Tống Vãn Huỳnh!”

“Mẹ, mẹ nghe thấy chưa? Văn Nghiên còn nói với con, không phải chuyện gì không thích là không thể chấp nhận được, nhưng con nghĩ không thích là không thích, nói ra rõ ràng là được rồi sao?”

Giọng Văn phu nhân đầy chua xót, “Đúng, con nói đúng.”

“Mẹ, mẹ có muốn nói gì với Văn Nghiên không?” Cô đưa điện thoại cho Văn Nghiên.

Điện thoại bên kia im lặng rất lâu, sau một lúc, Văn phu nhân mới từ từ nói: “Văn Nghiên, hôm qua… mẹ nói mấy câu không đúng, mẹ sai rồi, con đừng để tâm.”

“Mẹ, không sao đâu, con không để tâm, nếu không có chuyện gì thì con cúp máy, còn có việc phải làm.”

“Đợi chút…” Giọng Văn phu nhân có chút run rẩy, “Vậy con thích uống canh gì, nói mẹ biết, mẹ sẽ làm cho con.”

“Mẹ không cần lo đâu, con tạm thời không muốn uống canh, mẹ nghỉ ngơi đi, con có việc phải làm.” Nói xong, Văn Nghiên cúp điện thoại.

Anh đứng trước sô pha, im lặng đối diện với Tống Vãn Huỳnh đang đứng sau sô pha.

Tống Vãn Huỳnh bị anh nhìn khiến có chút bối rối nhưng ngay lập tức lấy hết can đảm nói: “Anh nhìn tôi làm gì, tôi có nói sai gì không? Cái gì gọi là ‘không phải chuyện gì không thích là không thể chấp nhận được’, nói ra những gì cần nói mới có thể giải quyết vấn đề, anh không nói mà giữ trong lòng thì ai biết anh nghĩ gì.”

Câu trả lời cho Tống Vãn Huỳnh chỉ có hai từ khô khan: “Ra ngoài.”

“Không biết tốt xấu.” Tống Vãn Huỳnh lẩm bẩm đi đến bàn làm việc, đậy nắp hộp canh gà đã nguội hoàn toàn, bề mặt canh có một lớp dầu đông đặc nổi lên, cầm quai vẫy vẫy về phía Văn Nghiên, “Tôi đi đây, lần sau muốn uống canh gì thì cứ nói, dì Trần cũng có thể làm cho anh.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 79: Làm người không nên quá kiêu ngạo (3)


Cảm thấy mình đúng đắn và hiểu chuyện, Tống Vãn Huỳnh hí hửng cầm theo canh gà vừa hát vừa rời đi, tay cầm canh lắc qua lắc lại một cách đầy kiêu hãnh.

“Haiz, nhà này không có mình là xem như xong.”

Sự thật chứng minh rằng, làm người không nên quá kiêu ngạo.

Tống Vãn Huỳnh đột nhiên không giữ được cái hộp giữ nhiệt trong tay, nó tuột ra rồi trực tiếp bay lên trần nhà, cô hoảng hốt theo phản xạ đưa tay ra đón, ai ngờ nắp hộp mở ra giữa không trung, “rầm” một tiếng, nước canh từ trong hộp trào ra dội đầy lên người cô làm cô lạnh tê tái.

Tống Vãn Huỳnh đứng chết trân tại chỗ, vẫn chưa hoàn hồn sau vụ việc bị canh gà dội vào người.

Sau một lát, tiếng khóc thảm thiết vang lên trong văn phòng giám đốc khiến những trợ lý bên ngoài giật mình, ngừng công việc nhìn nhau ngơ ngác.

“... Gì nhỉ, Lâm Mỹ, gọi cho trợ lý của tổng giám đốc Tống hỏi xem họ đang ở đâu.”

“Ồ, vâng, tôi sẽ gọi ngay.”

Văn phòng của trợ lý lại nhanh chóng trở lại nhịp độ bận rộn.

“Canh của tôi—” Tống Vãn Huỳnh quay lại hét lớn về phía Văn Nghiên.

Văn Nghiên cũng sững người một chút, thấy Tống Vãn Huỳnh đang khóc lóc thảm thiết thì không nhịn được bật cười.

“Anh còn cười! Đều tại anh!”

“Đều tại tôi?” Văn Nghiên bước tới cười gỡ mấy miếng thịt gà từ trên vai cô xuống, “Em biết đây gọi là gì không?”

“Gì?”

“Vui quá hóa ngốc.”

Tống Vãn Huỳnh đi vài bước về phía anh, “Anh còn nói nữa!”

Văn Nghiên nhanh chóng lùi lại hai bước, “Được rồi, tôi không nói nữa.”

Tống Vãn Huỳnh nhìn xuống cánh tay mình, đầy dầu mỡ từ canh gà đã đông lại, nhìn không thể chịu nổi, “Anh đưa cho tôi giấy ăn.”

Văn Nghiên ném một túi giấy ăn về phía cô, đứng cách cô hai mét, rõ ràng không muốn lại gần.

Tống Vãn Huỳnh làm mặt méo mó, “Anh lau đi!”

“Tự lau đi.”

“Đều tại anh! Nếu không có anh thì tôi đã không rơi vào tình cảnh này! Anh còn ghét bỏ tôi, không lau cho tôi! Anh là đàn ông gì chứ!” Cô vô cùng tức giận, đúng là thương xót đàn ông sẽ gặp xui xẻo! Tống Vãn Huỳnh quyết định sẽ khắc ghi câu nói “Thương xót đàn ông sẽ gặp xui xẻo" suốt đời!”

“Anh có lau hay không? Nếu không lau thì tôi sẽ lau lên người anh!”

“...” Nhìn thấy lớp dầu mỡ trên cánh tay của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên càng nhíu chặt mày, đành phải cầm vài tờ giấy ăn lau đi vết bẩn trên tay cô, khó khăn lắm mới lau sạch được nhưng Tống Vãn Huỳnh cúi đầu ngửi mùi trên người mình, mùi canh gà khiến cô suýt bật khóc.

“Không được khóc!”

Cô lập tức ngừng khóc.

“Đi tắm đi, trong đó có khăn tắm mới, tôi sẽ bảo người mua một bộ quần áo khác cho em.”

Tống Vãn Huỳnh u sầu đi vào phòng tắm.

Văn Nghiên gọi cho trợ lý, bảo cô ấy đi mua một bộ quần áo phù hợp với người cao 1m65, nặng khoảng 45kg.

“Cần toàn bộ bộ đồ không ạ?”

“Ừ, cần toàn bộ.”

“Được, tôi sẽ đi ngay.”

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên, Tống Vãn Huỳnh dùng sữa tắm vò đi vò lại khiến cánh tay đỏ lên, ngửi một chút, mùi sữa tắm hòa với mùi canh gà vẫn còn vương lại.

Tống Vãn Huỳnh nôn khan một tiếng, ngửa đầu hét lớn, càng khó chịu hơn.

Cô tiếp tục mạnh tay xoa sữa tắm.

Trong văn phòng, nhân viên vệ sinh đã lau sạch canh gà trên thảm nhưng mùi canh gà vẫn không thể biến mất, nhớ lại cảnh Tống Vãn Huỳnh vừa rồi, Văn Nghiên không nhịn được bật cười.

Cửa văn phòng mở.

Trợ lý Phương thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Văn, tổng giám đốc Tống sắp tới rồi.”

Văn Nghiên giấu cảm xúc lại đứng dậy đi ra ngoài, dặn không ai được vào văn phòng.

Văn Nghiên đợi một lúc dưới lầu rồi gặp được Tống Chính Huy và những người khác.

“Ba.”

Tống Chính Huy gật đầu.

Lần này Tống Chính Huy đến công ty là để giải quyết một dự án trước đó gặp vấn đề, hai bên cần ngồi lại thảo luận cách giải quyết, họ đi thang máy lên tầng văn phòng rồi dẫn mọi người vào phòng họp.

Trợ lý Lâm Mỹ mang bộ đồ mua từ trung tâm thương mại vào văn phòng Văn Nghiên.

“Cô Tống, cô có ở đây không? Bộ đồ của cô đã được đưa đến, tôi để trên ghế sofa.”

Không nghe thấy phản ứng từ Tống Vãn Huỳnh, Lâm Mỹ đặt đồ lên ghế rồi rời đi.

Trong phòng tắm, Tống Vãn Huỳnh vừa tắt máy sấy tóc, cảm thấy hình như nghe thấy âm thanh gì đó, thử gọi một tiếng: “Văn Nghiên, anh ở đâu?”

Không ai trả lời.

Tống Vãn Huỳnh mất hứng không sấy tóc nữa, nhìn vào bộ đồ cô ném trên sàn, nín thở tìm trong phòng thay đồ của Văn Nghiên nhưng tìm mãi mà không thấy bộ đồ nữ nào.

“Văn Nghiên! Anh ở đâu?” Tống Vãn Huỳnh lại gọi lớn hơn nhưng vẫn không có ai trả lời.

Tên khốn này đi đâu rồi?

Nhìn thấy trong phòng thay đồ đầy những chiếc áo sơ mi trắng của Văn Nghiên, cô suy nghĩ một chút, nghiến răng quyết định mặc một chiếc, cúi xuống nhìn rồi lại mặc thêm chiếc quần short bò sạch sẽ lén lút đi ra ngoài.

Trong văn phòng quả nhiên không có ai, đang thắc mắc Văn Nghiên đi đâu thì thấy một chiếc túi xách trên sofa, mắt cô sáng lên.

Ngoài văn phòng, đang chuẩn bị đi vào phòng họp, Tống Chính Huy hình như nghe thấy âm thanh từ trong văn phòng.

Giọng nói có vẻ quen thuộc. Ông nhìn Văn Nghiên với ánh mắt nghi ngờ.

“Văn Nghiên, vào văn phòng của con trước, ba có chuyện muốn nói với con.”

“Ba...” Văn Nghiên ngẩn ra, theo phản xạ nhìn về phía văn phòng định nói rằng Tống Vãn Huỳnh đang ở trong đó. Tống Chính Huy thấy phản ứng của anh thì hiểu ra mình đoán không sai, mặt lạnh lùng bước nhanh vào văn phòng, đẩy cửa một cách mạnh mẽ.

Một bóng dáng phụ nữ thoáng qua cửa phòng nghỉ, Tống Chính Huy quay lại mắng Văn Nghiên: “Đây là chuyện tốt mà anh làm đấy à!”

Nói xong, ông giận dữ đi về phía phòng nghỉ đá mạnh cửa: “Ra đây cho tôi!”

Tống Vãn Huỳnh, người đang mặc áo sơ mi của Văn Nghiên cảm thấy như ăn trộm bị dọa sợ đến mức không nói nên lời, vốn đã bị dội canh gà đầy người khiến cô giận đến điên mà còn có người dám chọc vào cô!

Cô tức giận thò đầu ra từ phòng nghỉ, vừa định chất vấn thì nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Tống Chính Huy đang đứng ở cửa, toàn bộ cơn giận liền tan biến, “Ba, sao ba lại đến đây?”
 
Back
Top Bottom