Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 60: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (4)


Lý Đô Mật nhìn về phía Chu Mục Phàm với ánh mắt tràn đầy hy vọng, "Anh họ, anh có hai con sáu không?"

Chu Mục Phàm mở cốc xúc xắc ra, không có con sáu nào.

"Anh họ! Anh không có con sáu nào sao lại nói tám con sáu thế!"

Chu Mục Phàm lại bị tức cười, "Minh Vi nói bảy con sáu, nếu anh không nói tám con sáu thì anh nói gì?"

"Anh có thể từ chối chị ấy mà! Không thể chơi kiểu này được, không được, em không muốn ngồi ở đây," Lý Đô Mật thua hai vòng liên tiếp nên bắt đầu làm khó, "Em muốn ngồi bên cạnh Tống Vãn Huỳnh."

"Được thôi."

Tống Vãn Huỳnh không ngại gì mà đổi chỗ với Lý Đô Mật.

Trò chơi tiếp tục.

Mọi người lắc cốc xúc xắc, khi xúc xắc trong cốc lắc lư, bụi bay lên, Tống Vãn Huỳnh nhìn vào cốc xúc xắc và nhanh chóng nói: "Bốn con một."

Lý Đô Mật nhìn vào số điểm của mình, hừ một tiếng, "Sáu con một."

Minh Vi suy nghĩ một lát, "Tám con một."

"Tám con một? Giả sử Tống Vãn Huỳnh có bốn con một, Lý Đô Mật có hai con một, vậy cô cũng chỉ có hai con một? Đáng tiếc là tôi không có con một nào, nhưng chơi trò chơi thì vui là chính," Chu Mục Phàm mỉm cười, "Chín con một."

Tống Vãn Huỳnh nói: "Mười con một."

"Mười con một? Chị dám nói thật đấy!" Lý Đô Mật như bắt được sơ hở của Tống Vãn Huỳnh, quyết đoán nói: "Em mở của chị!"

"Mở tôi? Cô chắc chắn muốn mở tôi? Nếu thật sự là mười con một thì cô phải uống rượu đấy."

"Em chính là muốn mở chị, em có hai con một, anh họ không có con một nào, chị và Minh Vi có thể ra tám con một à? Em không tin chị may mắn đến vậy!"

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười mở cốc xúc xắc, bên trong là bốn con một.

"Chị chỉ có bốn con một thôi!" Lý Đô Mật vui mừng mở cốc xúc xắc của Minh Vi, "Minh Vi cũng chỉ có hai con một, chị thua rồi, uống đi!"

"Vội gì chứ," Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Chu Mục Phàm, "Anh Chu, mở đi."

"Anh họ nói rồi, anh ấy không có con một nào."

"Thật sao?"

Chu Mục Phàm mặt lạnh mở cốc xúc xắc, bên trong có ba con một.

"Anh họ! Anh nói anh không có con một nào mà!"

Tống Vãn Huỳnh giải thích giúp anh ta, "Lý Đô Mật, chơi trò chơi mà cô có hiểu không? Ai lại đi tin lời nói trong trò chơi?"

Lý Đô Mật nghiến răng uống hết cốc rượu trong tay, "Chơi tiếp! Giờ em đã biết rồi, lần này em nhất định không thua!"

"Được thôi."

Trò chơi tiếp tục.

Mọi người lắc cốc xúc xắc.

Minh Vi nhìn vào điểm số, suy nghĩ một chút rồi nói "Ba con năm."

Chu Mục Phàm: "Năm con năm."

Tống Vãn Huỳnh cũng suy nghĩ một lúc, "Sáu con năm."

Lý Đô Mật nhìn vào Chu Mục Phàm, "Bảy con năm?"

Minh Vi tiếp lời: "Bảy con năm... Chín con năm."

"Chín con năm?" Chu Mục Phàm suy đoán: "Có vẻ cô có rất nhiều con năm?"

"Tôi đã nói rồi, tôi luôn gặp may."

Chu Mục Phàm gật đầu, "Được, hy vọng may mắn của cô sẽ tiếp tục, mười con năm."

Minh Vi: "Mở."

Chu Mục Phàm hơi ngớ ra.

Tống Vãn Huỳnh mở cốc xúc xắc, hai con năm.

Lý Đô Mật mở cốc xúc xắc, một con năm.

Minh Vi mở cốc xúc xắc trước mặt, bên trong là một, hai, bốn, bốn, năm.

Lý Đô Mật đứng bật dậy kêu lên: "Minh Vi! Chị không phải nói chị có rất nhiều con năm sao? Sao chỉ có một con năm?"

"Tôi nói tôi có nhiều con năm khi nào?"

"Chị nói vận may của chị luôn rất tốt! Lần trước không phải chị nói vận may rất tốt đã lắc ra năm con hai sao? Minh Vi, sao chị lại nói dối?"

"Anh họ cô không phải đã nói rồi sao, đừng tin vào lời nói trong trò chơi"

Chu Mục Phàm cúi đầu cười khẽ nhìn em họ đang nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì có máy quay trước mặt nên không thể không nuốt hết những lời muốn nói và ly rượu vào bụng.

Những vòng tiếp theo, Lý Đô Mật và Chu Mục Phàm mỗi người uống sáu bảy ly rượu, Tống Vãn Huỳnh uống một ly, Minh Vi cũng uống hai ly, nhìn thấy Lý Đô Mật ngồi không vững, Tống Vãn Huỳnh cười nói: "Lý Đô Mật, cô say rồi à? Nếu say thì đi vào khoang ngủ chút đi."

"Say? Sao em có thể say được! Chơi tiếp đi! Tám con tám! Mở của chị!" Vừa nói xong thì đầu cô ta nghiêng đi, dựa vào ghế sofa ngủ luôn.

Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi nhìn nhau cười.

Tửu lượng của Chu Mục Phàm tốt hơn Lý Đô Mật một chút, uống khoảng mười ly rượu, mặc dù chưa say nhưng cũng gần lả đi, nếu tiếp tục uống thì đầu óc sẽ không tỉnh táo nổi. Anh nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh, lại nhìn Lý Đô Mật đã say không còn biết gì, nhớ lại lời hứa trong quầy bar khoang tàu sẽ thay Lý Đô Mật trả thù thì không thể diễn tả được cảm giác hiện tại của mình.

"Tống Vãn Huỳnh, cô chơi xúc xắc giỏi như vậy, chắc chắn thường xuyên chơi đúng không?"

"Không phải tôi có cái miệng biết dọa người sao, không ngờ anh Chu lại bị tôi dọa cho sợ, còn muốn chơi thêm hai vòng nữa không?"

Chu Mục Phàm đã có chút say, bụng cuộn lên như biển cả, nếu tiếp tục chơi có thể sẽ xấu hổ ngay tại chỗ, anh đẩy cốc xúc xắc ra phía trước, "Không chơi nữa."

Nói xong thì anh ta loạng choạng đứng dậy đi về khoang tàu.

Trương Chi Ngang, người đứng xem cả buổi giơ ngón tay cái lên với Tống Vãn Huỳnh, "Lợi hại."

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười khiêm tốn, "Chơi bừa thôi, chị Minh Vi mới là người chơi giỏi."

Cô tiến lại gần Minh Vi thì thầm: "Lần này Chu Mục Phàm chắc sẽ không có sức để gây phiền phức cho em nữa, em còn tưởng anh ta giỏi lắm, không ngờ chỉ thế thôi?"

Minh Vi cười mà không nói gì.

Hai người Nhậm Khả và Hứa Bạc Chu cũng vừa lên bờ sau khi lặn biển theo hướng dẫn của thủy thủ đoàn, thấy Lý Đô Mật say khướt nằm trên ghế sofa thì tò mò hỏi: "Mới sáng sớm mà cô ấy đã say rồi à?"

Tống Vãn Huỳnh nhún vai, "Có thể là vui quá?"

"Mặc kệ cô ta, mọi người biết lúc tôi lặn dưới biển thấy gì không? Một dải san hô to lắm, đẹp tuyệt vời! Mọi người thật sự nên xuống đó xem thử!"

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi."
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 61: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (5)


“HAHAHAHA cười chết mất, thật sự là chẳng ra đâu vào đâu, tôi luôn cảm thấy Lý Đô Mật đầu óc trống rỗng, không ngờ anh họ của cô ấy cũng vậy, đúng là không phải một nhà thì không vào cùng một cửa, trò chơi đơn giản thế mà cũng thua liên tiếp!”

“HAHAHAHA cười chết tôi, đúng là không phải một nhà thì không vào cùng cửa, tôi cứ tưởng Lý Đô Mật đã vô địch rồi, không ngờ còn có người mạnh hơn cô ấy!”

“Khi anh họ của Lý Đô Mật đề nghị chơi game, tôi còn lo cho Tống Vãn Huỳnh, không ngờ lo lắng vô ích, chỉ thế này thôi?”

“Tống Vãn Huỳnh: Cuối cùng cũng đến lượt của tôi rồi, hãy xem tôi làm chủ cả cuộc chơi này!”

“Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi phối hợp ăn ý quá, trước đây họ thật sự không quen biết sao? Sao cứ cảm giác như họ đã quen nhau lâu rồi.”

“Tống Vãn Huỳnh: Tôi không nhắm vào ai cả, tôi chỉ nói những người có mặt ở đây, ngoài Minh Vi ra thì đều là đồ vô dụng.”

Giải quyết được hai vấn đề lớn, Tống Vãn Huỳnh lập tức thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía Minh Vi hứng thú nói: “Chị, chúng ta cũng xuống đó xem thử nhé.”

“Cô muốn đi thì đi thôi.”

“Đi nào!”

Hai người chuẩn bị đầy đủ trang bị lặn, dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên chuyên nghiệp, họ bắt đầu thả mình xuống nước. Như lời Nhậm Khả nói, dưới nước có một dải san hô lớn, còn có đủ loại cá biển bơi xung quanh họ.

Sau khi chơi một lúc, hai người đến giới hạn lặn và theo huấn luyện viên nổi lên mặt nước.

Ở đuôi tàu có thuyền viên đang câu cá, chỉ trong một buổi sáng đã câu đầy một xô cá biển, đầu bếp trên tàu đã xử lý và làm một bữa tiệc hải sản cho mọi người.

Có lẽ do trước ống kính máy quay nên vài người bạn của Chu Mục Phàm tỏ ra vô cùng chính trực. Dù sao thì họ cũng không có thù oán gì với Tống Vãn Huỳnh nên khi ngồi cùng nhau thì vẫn có thể nói chuyện bình tĩnh và lịch sự.

Tuy nhiên Lưu Học Khiêm trong khi ăn bữa tối đã nhìn Tống Vãn Huỳnh thêm hai lần, “Tống Vãn Huỳnh? Tôi có gặp cô ở đâu rồi đúng không?”

Tống Vãn Huỳnh ăn hai miếng cá tươi, mơ màng nói: “Có sao? Tôi không nhớ.”

Lưu Học Khiêm cười: “Chắc tôi nhớ nhầm rồi.”

Dù vậy Lưu Học Khiêm vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ.

Ăn xong, dưới lời mời của Lưu Học Khiêm và những người khác, họ cùng nhau chơi hết các trò chơi trên du thuyền, mãi đến khi bóng tối buông xuống, du thuyền mới từ từ hướng về cảng.

Lý Đô Mật ngủ li bì trong khoang tàu cả ngày, mãi đến lúc trên đường về mới tỉnh lại được một chút.

Mọi người xuống tàu bước ra bờ biển.

Chu Mục Phàm và những người khác cũng chuẩn bị về khách sạn, trên tay cầm chìa khóa xe sang, “Cũng không còn sớm nữa, để tôi đưa mọi người về nhé.”

“Không cần đâu, chúng tôi đã gọi xe rồi.”

“Gọi xe thì không tiện lắm, xe của chúng tôi đậu ở bãi đỗ bên kia, đi chung luôn nhé.” Chu Mục Phàm nhìn Minh Vi, “Minh Vi, hôm nay chơi khá vui, không biết sau này còn cơ hội chơi cùng nhau nữa không, để lại số liên lạc đi.”

Minh Vi suy nghĩ một lát, không từ chối, viết cho anh ta một dãy số điện thoại.

Chu Mục Phàm nhìn dãy số điện thoại mà không nghi ngờ gì, đắc ý liếc mắt về phía Lưu Học Khiêm.

Tống Vãn Huỳnh đi bên cạnh Minh Vi, cố tình giảm thấp giọng hỏi: “Chị Minh Vi, sao chị lại cho anh ta số điện thoại vậy? Anh ta rõ ràng không có ý tốt.”

“Số điện thoại công ty, nếu có hợp tác gì thì liên lạc với quản lý của tôi.”

Tống Vãn Huỳnh suýt cười thành tiếng.

Trời đã tối đen, đường chân trời mênh mông bị màn đêm bao phủ, sóng biển lăn tăn vỗ về bờ, gió biển đêm mang theo hơi mặn tràn vào khoang phổi của mọi người.

“Chị Minh Vi, xe đến chưa?”

“Tài xế đang đợi chúng ta ở bãi đỗ phía trước.”

Mọi người mệt mỏi sau một ngày dài, vội vã đi về phía bãi đỗ xe.

Bỗng nhiên có một người đàn ông mặc bộ vest đi về phía họ, “Tống tiểu thư, chào cô, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Văn.”

Tống Vãn Huỳnh dừng lại nhìn anh ta đầy nghi ngờ.

“Tổng giám đốc Văn đã đến, xin mời cô đi theo tôi.”

Có lẽ do gió biển đêm quá mạnh, hoặc do hôm nay uống rượu quá nhiều, Tống Vãn Huỳnh nhất thời không thể hiểu được ý nghĩa của những lời người đàn ông kia nói.

Tổng giám đốc Văn?

Là ai nhỉ?

Văn Nghiên?

Văn Nghiên đến đây?

Hay là Văn lão tiên sinh đến?

Tống Vãn Huỳnh mơ màng theo người trợ lý bước đi đến bên một chiếc Maybach đen bóng, anh ta mở cửa xe.

Ghế phụ của xe có người ngồi, thân xe che khuất một phần tầm nhìn, Tống Vãn Huỳnh chỉ thấy một cánh tay thư thái tựa vào tay vịn của ghế sau.

Đó là một tư thế rất thoải mái, áo khoác mở rộng, cổ tay tự nhiên buông xuống, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đơn giản nhưng tinh tế, ánh sáng đường phố mờ mờ, đèn đường hai bên lấp ló, một phần gương mặt của Văn Nghiên bị khuất trong bóng đêm u ám chỉ có thể thấy rõ những đường nét sắc bén ở hai bên quai hàm.

Tống Vãn Huỳnh quay lại nhìn Minh Vi, vẻ mặt ngây ra, “Chị Minh Vi, có phải em say rồi không? Em hình như thấy Văn Nghiên.”

Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 62: Văn Nghiên, chồng của Tống Vãn Huỳnh (1)


Tống Vãn Huỳnh cảm thấy mình đang say hoặc có thể là đang mơ, nếu không sao cô lại có thể nhìn thấy Văn Nghiên ở phía bên kia đại dương, cách xa hàng nghìn dặm?

Thật sự quá đáng sợ.

“Tôi thấy cô say không nhẹ đâu.” Câu nói không cảm xúc từ miệng Văn Nghiên vang lên, lúc này Tống Vãn Huỳnh đành phải thừa nhận mình không say cũng không mơ.

Văn Nghiên sống động rõ ràng đang đứng trước mặt cô.

Cô quay người lại nhìn Văn Nghiên đứng cạnh chiếc xe, cố gắng kiểm soát các cơ mặt, nở một nụ cười ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây?”

“Vụ cướp xe nguy hiểm như vậy, mẹ không yên tâm, đặc biệt nói tôi tới xem cô thế nào,” Anh quan sát Tống Vãn Huỳnh từ trên xuống dưới, “Cô không thiếu tay thiếu chân, chắc là không sao.”

Tống Vãn Huỳnh biết ngay là Văn Nghiên chẳng bao giờ nói được lời tốt đẹp.

Cô nở nụ cười gượng, “Vậy anh nhìn xong chưa, mau về đi.”

Văn Nghiên không trả lời cô mà nhìn về phía Minh Vi, khẽ gật đầu như chào hỏi sau đó ánh mắt không để lại dấu vết quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Trương Chi Ngang, “Về vụ cướp xe, tôi đã xem trực tiếp, cảm ơn cậu đã chăm sóc Vãn Huỳnh, đây là danh thiếp của tôi, nếu có việc gì thì cậu có thể liên hệ với tôi.”

Trợ lý Phương đưa danh thiếp của Văn Nghiên cho Trương Chi Ngang.

Trương Chi Ngang nhận lấy bằng cả hai tay, “Cảm ơn… nhưng trong tình huống đó ai cũng sẽ làm vậy thôi.”

“Vãn Huỳnh, đây là...”

Tống Vãn Huỳnh nở một nụ cười miễn cưỡng, quay lại nhìn về phía Nhậm Khả và mọi người, “Không quan trọng…”

“Văn Nghiên, chồng của Tống Vãn Huỳnh.”

Tống Vãn Huỳnh chưa kịp nói xong, cổ họng nghẹn lại không thể thốt ra lời, nuốt cũng nuốt không trôi chỉ biết nghiến răng nhìn chằm chằm vào Văn Nghiên.

Văn Nghiên chẳng phải lúc nào cũng im lặng không nhắc đến mối quan hệ vợ chồng giữa hai người với người khác sao? Cứ như thể có liên quan đến cô là việc gì đó rất phiền phức vậy, sao hôm nay lại vội vàng tự giới thiệu mình là chồng của cô rồi?

Chắc chắn là có vấn đề.

Nếu không anh đã không bay nửa vòng trái đất đến chỉ để kiểm tra xem cô có thiếu tay thiếu chân không, cũng không thể ở chốn đông người mà tự giới thiệu mình là chồng cô.

“Chồng?” Nhậm Khả hít một hơi lạnh, nhìn cô với vẻ không thể tin được, “Vãn Huỳnh, cô đã kết hôn rồi?”

Không chỉ Nhậm Khả mà tất cả mọi người đều im lặng một lúc sau đó đều nhìn cô bằng ánh mắt ngỡ ngàng như thể nghe thấy một tin động trời.

“Kết hôn? Cô đã kết hôn rồi?”

“Trời ơi! Cô còn trẻ như vậy mà đã kết hôn?”

Ai mà nghĩ quẩn vậy? Còn trẻ mà chưa tận hưởng được niềm vui tuổi trẻ đã kết hôn.

Tống Vãn Huỳnh cũng cảm thấy buồn và ngạc nhiên thay cho chính mình.

Một nhiếp ảnh gia đứng bên cạnh nhạy cảm nhận ra điểm nóng, im lặng bật máy quay lên.

Trợ lý Phương tiến lên lịch sự nhắc nhở, “Xin lỗi, Văn tổng không tiện lên hình.”

Nhiếp ảnh gia ngượng ngùng gật đầu rồi che ống kính lại.

Lưu Học Khiêm đứng phía sau đám đông cuối cùng cũng hiểu tại sao mình cảm thấy cái tên Tống Vãn Huỳnh vừa quen vừa lạ như đã từng nghe qua ở đâu đó.

Hóa ra Tống Vãn Huỳnh là vợ của Văn Nghiên.

Thảo nào.

Anh ta xông qua đám đông đưa tay về phía Văn Nghiên, “Văn tổng xin chào, tôi là Lưu Học Khiêm của Tân Triều Hải Phong, chúng ta đã gặp nhau một lần ở hội nghị tài chính lần trước, không biết anh có còn nhớ tôi không?”

Văn Nghiên trí nhớ rất tốt, chỉ cần là người anh đã gặp qua thì gần như đều nhớ rõ, lập tức bắt tay với Lưu Học Khiêm, “Chào anh.”

“Không ngờ lại gặp được anh ở đây, công ty tôi hiện tại có một dự án ở Phong Huyện, nghe nói anh có chút hứng thú nhưng lâu nay không có tin tức, không biết Tân Triều Hải Phong có cơ hội hợp tác với anh không?”

Văn Nghiên không thích nói chuyện công việc trong thời gian riêng tư nhưng cũng không từ chối, “Sau khi về nước anh gửi đề án qua, nếu được tôi sẽ liên lạc với anh.”

“Cảm ơn anh.”

Văn Nghiên nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh, “Tống Vãn Huỳnh, em lại đây.”

Tống Vãn Huỳnh lề mề đi đến trước mặt anh.

Văn Nghiên lấy điện thoại ra mở camera nhấn nút chụp một bức ảnh của Tống Vãn Huỳnh.

Tống Vãn Huỳnh không kịp đề phòng bị đèn flash làm chói mắt, “Anh làm gì vậy?”

“Chụp một tấm gửi cho mẹ để bà không phải cằn nhằn nữa.” Anh gửi ngay bức ảnh cho Văn phu nhân rồi nói, “Không có chuyện gì nữa, tôi đi trước.”

Tống Vãn Huỳnh thầm nghĩ muốn anh đi càng sớm càng tốt nên cười tươi hơn một chút, “Chúc anh đi đường bình an.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Văn Nghiên vang lên.

Mẹ Văn gọi video tới.

“Văn Nghiên, con đến chỗ Vãn Huỳnh rồi à? Vãn Huỳnh đâu rồi?”

Vãn Huỳnh đứng cạnh Văn Nghiên, tựa vào vai anh nhón chân lên, video lộ ra một cái đầu nhỏ, “Mẹ, con ở đây.”

Văn Nghiên nhìn cô một cái rồi hạ thấp điện thoại.

“Ban đầu mẹ định nói cho con biết là Văn Nghiên sẽ đến tìm con nhưng mẹ quên mất, may mà hai đứa đã gặp nhau, Văn Nghiên à, nếu công ty không có việc gì thì ở lại vài ngày đi, đợi Vãn Huỳnh ghi hình xong chương trình rồi về cùng con bé, dù sao cũng chẳng còn bao lâu, coi như nghỉ phép đi.”

“Mẹ, công ty còn việc phải xử lý, không có thời gian.”

“Ôi, lúc nào cũng bận, được rồi, được rồi, coi như mẹ không nói gì. Giờ muộn rồi, các con vẫn ở ngoài à?”

“Mẹ, hôm nay bọn con đi du lịch ở biển, mới từ du thuyền xuống.”

“Vui không?”

“Vui lắm.”

“Nếu con thích thì bảo Văn Nghiên mua vài chiếc du thuyền, khi nào muốn đi chơi thì cứ đi.”

“Cảm ơn mẹ.”

“Được rồi không nói nữa, nhanh về nghỉ ngơi đi, Văn Nghiên nhớ đưa Vãn Huỳnh về an toàn, đừng để mẹ phải lo lắng biết không?”

Văn Nghiên gật đầu, “Vâng.”

“Không nói nữa, tạm biệt.”

“Tạm biệt mẹ.”

Video kết thúc, Văn Nghiên bước sang một bên, “Lên xe, tôi đưa em về.”

Tống Vãn Huỳnh không muốn, “Không cần anh đưa, chị Minh Vi đã gọi xe rồi, tôi đi cùng mọi người là được. Đã muộn rồi, anh bận việc thì nhanh chóng xử lý đi không cần quan tâm đến tôi. À anh bay chuyến nào, liệu có kịp không?”

Văn Nghiên nhìn cô, mặt không cảm xúc không nói gì.

Cả hai lặng yên không nói được năm giây, cuối cùng Tống Vãn Huỳnh hiểu ra.

Giữa đêm khuya sao phải tranh cãi với anh ta? Thôi lên xe ngủ còn hơn.

Cô quay lại nhìn Minh Vi, “Chị Minh Vi, em sẽ đi xe anh ấy về.”

Minh Vi gật đầu.

Nói xong, Tống Vãn Huỳnh lên xe.

Văn Nghiên lạnh lùng nhìn mọi người một lượt, “Cần tôi đưa mọi người về không?”

Mọi người lập tức phản ứng lại.

“...Không cần không cần, Minh Vi đã gọi xe rồi.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 63: Văn Nghiên, chồng của Tống Vãn Huỳnh (2)


"Đúng đúng đúng, Minh Vi, xe của chúng ta đâu rồi?"

"Ở phía trước, mọi người theo tôi đi."

"Vậy chúng tôi đi trước nhé, Văn tổng tạm biệt, Vãn Huỳnh, hẹn gặp lại sau."

Nói xong, mọi người nhanh chóng tản ra.

Nhìn chiếc Maybach từ từ rời khỏi bãi đậu xe, Chu Mục Phàm nhìn Lưu Học Khiêm bên cạnh, "Có cần thiết phải vậy không?"

"Cần thiết? Cậu hỏi tôi có cần thiết không?" Lưu Học Khiêm im lặng một lúc, "Cậu thử hỏi ba cậu xem, ông ấy chắc chắn biết, dù sao thì vào đầu năm nay công ty ba cậu suýt nữa thua lỗ gần một tỷ vì một dự án, Văn Nghiên giúp ông ấy giữ lại gần một tỷ đó, cậu nói xem có cần thiết không."

Chu Mục Phàm ngẩn người một lúc.

"Mục Phàm, cậu không biết hiện tại Văn Nghiên là người quản lý Văn thị sao? Sao cậu lại đắc tội với vợ của Văn Nghiên là Tống Vãn Huỳnh vậy?"

"Tôi chỉ thấy cái tên Tống Vãn Huỳnh hơi quen, hóa ra là vợ của Văn Nghiên."

Chu Mục Phàm vừa nói vừa cởi một vài khuy áo, "Tống Vãn Huỳnh cô ta..."

"Tống Vãn Huỳnh là con gái duy nhất của Tống Chính Huy, cậu đừng nói với tôi là cậu không biết ông ta là ai."

"…"

"Không sao, sau khi về nước thì tìm một người bạn tổ chức một bữa tiệc, đến lúc đó nói rõ với Tống Vãn Huỳnh, hơn nữa trên du thuyền cậu cũng không làm gì quá mức nên cũng không nghiêm trọng lắm."

Chu Mục Phàm bực bội thở dài, trả lời khẽ một tiếng.

Chiếc Maybach lao nhanh trên đường.

Trợ lý Phương ngồi ở ghế phụ đã ân cần kéo lên tấm chắn giữa ghế trước và ghế sau.

Thực ra không kéo lên cũng không sao, vì từ khi lên xe Tống Vãn Huỳnh đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ im lặng không nói gì, còn Văn Nghiên thì từ lúc lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi không thốt một lời nào.

Về sự xuất hiện của Văn Nghiên, thật sự Tống Vãn Huỳnh không ngờ tới.

Văn Nghiên bận đến mức chẳng mấy khi về nhà, vậy mà giờ lại có thời gian bay từ trong nước đến tận đây, mất mấy tiếng đồng hồ chỉ để xem cô có gặp chuyện gì không.

Không thể không nói, lời của Văn phu nhân đối với Văn Nghiên rất có tác dụng.

Anh ấy sẵn sàng làm những việc tốn thời gian như vậy.

Tống Vãn Huỳnh nhìn vào cửa kính xe, thấy bóng hình Văn Nghiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chạy suốt một chặng đường dài chắc hẳn anh rất mệt mỏi.

"Thực ra anh không cần phải chạy xa như vậy, gọi điện cho tôi, video call không phải được rồi sao?"

Nghe thấy vậy, Văn Nghiên mở mắt, "Gọi điện thì em có nghe không?"

Tống Vãn Huỳnh nghĩ đến cuộc gọi mà Văn Nghiên đã gọi vào một buổi sáng nào đó, im lặng không đáp.

"Nếu không phải em không nghe điện thoại của tôi, tôi có cần phải bị mẹ ép chạy một chuyến như vậy không?"

"..." Cô không nên lo lắng cho anh ta, Tống Vãn Huỳnh mỉm cười nói: "Vẫn là mẹ đối tốt với tôi."

"Bà ấy đương nhiên đối tốt với em, suốt ngày cứ ôm điện thoại xem mấy buổi livestream của em, hôm nay nói em bị người ta bắt nạt, ngày mai lại nói em bị oan ức, Tống Vãn Huỳnh, tôi thực sự rất tò mò, em bị oan ức gì trong chương trình? Còn tôi thì thấy em mới là người bắt nạt người khác."

"Tôi bắt nạt người khác? Anh nhìn thấy ở đâu?" Tống Vãn Huỳnh tức giận: "Văn Nghiên, tôi biết anh không thích tôi nhưng anh không thể vô lý buộc tội tôi như vậy!"

"Thật sao?"

"Tôi là người bắt nạt người khác sao?"

"Không phải sao?"

"Anh..." Tống Vãn Huỳnh tức giận: "Không phải! Là anh nhìn nhầm rồi!"

Sau khi tham gia chương trình, cô chưa từng chủ động bắt nạt ai, đều là Lý Đô Mật không có việc gì lại gây sự, cô chỉ đáp trả lại thôi, Văn Nghiên nhìn kiểu gì mà lại nói cô là người bắt nạt người khác?

"Về nhà xem lại buổi livestream của tôi từ ngày đầu tiên, xem xong thì anh sẽ biết tôi có bắt nạt ai không."

Văn Nghiên vẻ mặt lạnh nhạt, "Dù em không bắt nạt ai nhưng trong livestream em lại có thái độ mập mờ với những người đàn ông khác..."

"Mập mờ gì? Anh đừng có nói linh tinh!"

Văn Nghiên đưa cho cô xem những bức ảnh chụp màn hình từ video mà Văn phu nhân đã gửi cho anh về tương tác giữa Tống Vãn Huỳnh và Trương Chi Ngang, "Giải thích thế nào đây?"

Tống Vãn Huỳnh liếc qua, hơi lúng túng, "Giải thích gì? Đó chỉ là giao tiếp bình thường giữa bạn bè mà thôi... Mọi người ở trên mạng tự suy diễn lung tung, tôi có cố ý đâu."

Có lẽ là nhìn ra sự lúng túng của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên không nói thêm gì, "Tống Vãn Huỳnh, tôi hy vọng em hiểu rằng, em là người có chồng và là chồng của em, tôi chưa bao giờ có bất kỳ sự thân mật nào với phụ nữ khác ngoài em, tương tự, với tư cách là vợ, em cũng cần giữ khoảng cách nhất định với những người đàn ông lạ trong ống kính."

"… Được rồi, tôi sẽ chú ý." Tống Vãn Huỳnh nhận thấy mình không chiếm lý nên không cãi lại, cô ấn nút chắn lên, cười chuyển chủ đề hỏi trợ lý Phương ngồi ở ghế phụ: "Trợ lý Phương, các anh đã định xong lịch về nước chưa? Khi nào vậy?"

Trợ lý Phương cười, "Đã định xong rồi, máy bay cất cánh vào sáng mai lúc 9 giờ."

"Vậy thì tốt, nhưng sao các anh không thông báo trước cho tôi?"

"Tống tiểu thư, xin lỗi, đó là lỗi của tôi, tôi đã liên lạc với cô trước nhưng có lẽ lúc đó cô đang ra biển không có tín hiệu nên không nghe được điện thoại của tôi."

Tống Vãn Huỳnh có chút ngạc nhiên, "Lúc tôi ra biển các anh đã đến rồi sao?"

"Đúng vậy, Văn tổng đáp chuyến bay lúc 9 giờ sáng nay, đến địa điểm quay của chương trình thì được nhân viên thông báo rằng mọi người đã ra biển. Ban đầu chúng tôi nghĩ sẽ kịp nhưng không ngờ mọi người đã xuất phát rồi."

"Vậy các anh cứ đứng đợi tôi ở bờ biển sao?"

Văn Nghiên lạnh lùng cắt ngang lời cô, "Đợi em ở bờ biển? Tống Vãn Huỳnh, em cũng tưởng tượng giỏi đấy."

"..." Đúng là cô đã tưởng tượng quá mức.

Đợi từ 9, 10 giờ sáng đến 7, 8 giờ tối, ai mà lại làm chuyện ngốc nghếch như vậy chứ?

"Chỉ hỏi thôi mà, phản ứng gì dữ vậy." Tống Vãn Huỳnh lườm Văn Nghiên một cái rồi hỏi: "Ông nội vẫn khỏe chứ? Chân anh cả thế nào rồi?"

"Ông nội và anh cả đang điều trị ở chỗ Chung lão, gần đây không về nhà."

"À."

Văn Việt vẫn tìm đến Chung lão, điều đó có nghĩa là chân của anh ấy sẽ hồi phục trong tương lai không xa.

Nếu chân của Văn Việt hồi phục…

Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Văn Nghiên.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 64: Văn Nghiên, chồng của Tống Vãn Huỳnh (3)


Nếu chân của Văn Việt hồi phục thì anh ta chắc chắn sẽ quay lại điều hành Văn thị, khi đó những trọng trách và quyền lực mà Văn Nghiên đã nhận từ tay Văn Việt và ông nội trong những năm qua sẽ phải trả lại. Dù sao thì trong mắt ông nội, Văn Việt mới là người kế thừa tốt nhất của Văn thị, tất cả những nỗ lực mà Văn Nghiên đã làm trong suốt những năm qua sẽ ngay lập tức tan thành mây khói.

Nhưng là một nhân vật phản diện đầy tham vọng, Văn Nghiên chắc chắn sẽ không để cho những thứ mà anh ta nắm trong tay có thể rơi vào tay người khác.

Dù người đó có là anh trai ruột của anh ta, Văn Việt.

Anh em tương tàn, thật là tạo nghiệp.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Văn Nghiên quay đầu nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh bất ngờ đối mặt với cô.

Trong ánh mắt của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên như nhìn thấy sự thương hại.

Thương hại?

"Tống Vãn Huỳnh, em đang nghĩ gì vậy?"

Cô đang nghĩ về hình ảnh anh bị Văn Việt đánh bại, bị đè bẹp xuống đất. Dĩ nhiên Tống Vãn Huỳnh không dám nói ra điều đó vì hiện tại là một đêm tối lộng gió, là thời điểm có thể xảy ra những chuyện rất nguy hiểm.

"Tôi đang nghĩ anh làm việc vất vả như vậy mà còn phải bay đến đây để thăm tôi, chắc anh đã mệt lắm rồi. Còn lâu nữa mới đến chỗ quay phim, anh nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi." Cô chỉ muốn anh đừng nói chuyện với mình nữa.

Ánh mắt sâu thẳm và sắc bén của Văn Nghiên cứ dán chặt vào mắt Tống Vãn Huỳnh, như thể muốn đào bới lời nói không thật lòng của cô.

Nhưng Tống Vãn Huỳnh bình tĩnh nhìn anh, "Sao vậy? Anh không mệt à?"

Văn Nghiên quay đi nhắm mắt lại.

Ở bên kia, lẽ ra chuyến đi này phải tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ nhưng giờ đây lại hoàn toàn im lặng.

Lý Đô Mật đã say nhưng sau một ngày ngủ và bị gió biển thổi, cô đã tỉnh táo lại rất nhiều, đặc biệt là khi nghe thấy Văn Nghiên giới thiệu mình là chồng của Tống Vãn Huỳnh, cô hoàn toàn tỉnh táo.

Dù cô không biết Văn Nghiên là ai nhưng thấy thái độ của Lưu Học Khiêm thì trong lòng cô cũng đã hiểu được phần nào.

Không thể không nói, số phận của Tống Vãn Huỳnh đúng là rất tốt, xuất thân từ gia đình bình thường mà lại có thể kết hôn với gia đình hào môn, quan trọng nhất là mẹ chồng còn cưng chiều cô như vậy, luôn miệng nói sẽ mua du thuyền cho cô.

Trong khi đó cô từ nhỏ luyện múa, về ngoại hình, thân hình hay học vấn, thậm chí gia đình, có thể nói chẳng thua gì Tống Vãn Huỳnh.

Thế mà cô lại không có số phận tốt như Tống Vãn Huỳnh, không gặp được một gia đình hào môn như Văn gia.

Cả chuyến đi im lặng đến khi xe rẽ vào con đường quen thuộc, Lý Đô Mật không nhịn được nữa lên tiếng: "Thật không ngờ chị Vãn Huỳnh còn trẻ như vậy đã kết hôn rồi, nhưng cũng phải, nếu đã vào được gia đình hào môn thì phải giữ chặt lấy, bỏ qua thì sẽ không có lần thứ hai, đúng không Trương Chi Ngang?"

Trương Chi Ngang vẻ mặt ủ rũ, suốt chuyến đi chỉ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ im lặng không nói một lời.

Nghe thấy câu nói của Lý Đô Mật, anh ta cũng không đáp lại.

Trương Chi Ngang không nói gì nhưng Nhậm Khả không khỏi cảm thán: "Thật không thể tưởng tượng được Vãn Huỳnh đã kết hôn rồi, tôi cứ tưởng cô ấy vẫn độc thân, nhưng nghĩ lại thì cũng phải, với người như Văn tổng, có điều kiện tốt như vậy, bước vào lễ đường kết hôn đâu phải chuyện xấu."

"Nhưng em thấy Văn tổng có vẻ không mấy quan tâm đến chị Vãn Huỳnh, mọi người không thấy sao? Hình như Văn tổng rất lạnh nhạt với chị ấy? Mà về việc gả vào gia đình hào môn, có lẽ chỉ có chị Vãn Huỳnh mới biết cảm giác đó thôi."

Nhậm Khả cười nói: "Ôi, câu này sao nghe có vẻ chua chua vậy."

Lý Đô Mật đỏ mặt biện hộ: "Chua chua gì chứ? Em chỉ nói thật mà thôi."

"Thật sự lạnh nhạt thì làm sao có thể tự mình bay tới đây xác nhận an toàn của Tống Vãn Huỳnh chứ, gọi điện thoại hay video call đều có thể làm được, sao phải tự mình đến đây?"

"Chị Nhậm Khả nói đúng, tôi thấy Vãn Huỳnh và Văn tổng rất xứng đôi, mà chỉ riêng chuyện Văn tổng bay một chuyến đến đây đã chứng minh tình cảm của họ không tệ rồi."

"Trai tài gái sắc đương nhiên xứng đôi."

Xe dừng lại bên lề, tài xế mở cửa xe.

Lý Đô Mật vừa xuống xe vừa lẩm bẩm: "Xứng đôi? Tôi thấy Tống Vãn Huỳnh đâu có xứng với Văn Nghiên."

Cùng lúc đó Tống Vãn Huỳnh xuống xe, nhìn chiếc xe của Văn Nghiên khuất vào góc đường, quay lại liền nghe thấy câu nói lẩm bẩm của Lý Đô Mật.

Tống Vãn Huỳnh không thể tin nổi.

Cô không thể tin là mình bị người ta nói sau lưng, mà lại bị nói là cô—Tống Vãn Huỳnh—không xứng với Văn Nghiên.

Không xứng?

Văn Nghiên?

Với anh ta?

Cô—Tống Vãn Huỳnh—sao lại không xứng với Văn Nghiên được?

Văn Nghiên là một tên phản diện, cô không xứng với anh ta?

Thật là nực cười!

Tống Vãn Huỳnh lập tức giận sôi người, nhìn Lý Đô Mật vừa xuống xe nghiến răng nói: "Không xứng với anh ta? Tôi, Tống Vãn Huỳnh, có dáng có sắc, có nhan sắc có trí tuệ, chân tôi còn dài hơn cả tuổi thọ của anh ta, tôi không xứng với anh ta? Nực cười!"

Khi Văn Nghiên vừa rời đi thì phát hiện túi xách của Tống Vãn Huỳnh bị bỏ quên trên xe liền bảo tài xế quay đầu lại, Văn Nghiên—người đang chuẩn bị đưa túi cho cô—vừa hạ cửa sổ xuống thì“…”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 65: Tôi và anh ấy quen nhau qua xem mắt (1)


"Tống Vãn Huỳnh."

Âm thanh như đòi mạng vang lên sau lưng Tống Vãn Huỳnh.

Tống Vãn Huỳnh cứng người lại, tức giận giảm xuống mức thấp nhất, sự xấu hổ tăng lên cực độ, cô quay lại nhìn Văn Nghiên, "A Nghiên, sao anh lại quay lại?"

Văn Nghiên mặt không biểu cảm đưa túi cho cô, "Túi."

Tống Vãn Huỳnh nhìn ghế bên cạnh Văn Nghiên ngạc nhiên nói: "A suýt quên mất, cảm ơn anh đã đặc biệt mang cho tôi."

Văn Nghiên không động đậy.

Trợ lý Phương ngồi ở ghế phụ lái xuống xe, vòng qua đầu xe đến cửa xe sau lấy túi của Tống Vãn Huỳnh ra rồi từ phía đuôi xe vòng lại bên cạnh Tống Vãn Huỳnh đưa túi cho cô.

Tống Vãn Huỳnh cười nhận túi từ tay anh ấy, "Cảm ơn, phiền anh rồi trợ lý Phương."

"Cô khách sáo rồi, đó là việc tôi nên làm."

Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiên ngồi bất động như núi ở ghế sau, trên mặt cô nở ra một nụ cười giả tạo, "A Nghiên, đã muộn rồi, đừng quên chuyến bay ngày mai, nghỉ ngơi sớm nhé."

Qua khe cửa sổ xe đang mở một nửa, Văn Nghiên liếc xuống nhìn đôi chân dài thon gọn của cô, “Chân cũng dài đấy.”

Tống Vãn Huỳnh nghẹn lời.

“Còn dài hơn tuổi thọ của tôi sao?”

Sự im lặng vang lên đến chói tai.

“Tống Vãn Huỳnh.”

Cô chớp mắt, “Hửm?”

“Em có dáng có sắc, có nhan sắc có trí tuệ, lấy tôi đúng là ủy khuất cho em rồi.”

Anh biết là tốt.

“Đâu có đâu, anh cũng vậy mà, có dáng có mặt, có đẹp trai có thông minh, chúng ta đúng là trời sinh một cặp.”

“Thật sao?”

“Thật.”

Văn Nghiên khẽ nhếch môi, “Hy vọng tôi có thể sống lâu hơn đôi chân của em. Lái xe đi.”

Chiếc Maybach từ từ lăn bánh, Văn Nghiên nhìn qua gương chiếu hậu thấy Tống Vãn Huỳnh vẫn đứng đó nhìn theo, khẽ cúi đầu cười nhẹ.

Trợ lý Phương ngồi ở ghế phụ nhận một cuộc điện thoại, sau khi nghe thấy tên người gọi liền đưa điện thoại cho Văn Nghiên, “Văn tổng, điện thoại của ngài.”

Văn Nghiên nhận lấy, “Tô Ngự? Hôm nay vừa tới à, được, lát nữa gặp.”

Cúp máy.

“Chuyện về nước hoãn lại, đến khách sạn trước.” Văn Nghiên nói.

“Rõ.”



Với một người đến rồi đi vội vã như Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh chẳng có chút hứng thú nào.

Nhưng cô không quan tâm không có nghĩa là người khác cũng vậy.

Vừa bước vào nhà, Tống Vãn Huỳnh đã nhận được ánh mắt dò xét từ toàn bộ ê-kíp chương trình.

“Vãn Huỳnh, giấu kỹ thật đấy nha, không ngờ em còn trẻ vậy mà đã kết hôn rồi, hơn nữa chồng em còn là một người đàn ông tốt như vậy. Hai người quen nhau thế nào? Kể nghe đi.”

Tống Vãn Huỳnh bất lực, “Chẳng có gì để kể đâu.”

"Nói chút đi, tôi tò mò chết mất! Đó là Văn Nghiên đấy! Tôi dù chỉ là một nhà thiết kế trong ngành thời trang cũng đã nghe qua tên anh ta rồi! Trương Chi Ngang cậu học tài chính mà? Ngành của cậu chắc hẳn còn hiểu rõ về Văn Nghiên hơn đúng không?"

Trương Chi Ngang, người đang ngồi im lặng một bên cố gắng nở một nụ cười, "Ừ, đúng vậy, trong ngành của chúng tôi anh ta thực sự rất nổi tiếng."

Tống Vãn Huỳnh liếc nhìn ống kính máy quay.

"Đừng nhìn nữa, máy quay đều đã tắt rồi. Trợ lý của chồng em đã lên tiếng, ai còn dám mở lại máy quay chứ."

Tống Vãn Huỳnh chẳng mấy hứng thú khi nhắc đến Văn Nghiên, "Giữa tôi và anh ấy thực sự chẳng có gì đáng nói cả. Nói về anh ấy chi bằng đi ngủ sớm, hôm nay mọi người đều mệt rồi, không buồn ngủ sao? Tôi thì sắp chết vì buồn ngủ đây."

Lý Đô Mật giọng đầy ghen tị, "Có thể gặp được một người đàn ông xuất sắc như Văn Nghiên, chị Vãn Huỳnh đúng là phúc đức từ kiếp trước mà!"

"..." Phúc đức này để lại cho cô, cô có muốn không?

Nhậm Khả liếc nhìn Lý Đô Mật, "Đừng đánh trống lảng! Tôi tò mò chết mất, rốt cuộc hai người quen nhau thế nào?"

"Tôi và anh ấy quen nhau qua xem mắt."

"Xem mắt?" Nhậm Khả há hốc mồm, "Văn Nghiên? Anh ta mà cũng cần xem mắt sao?"

Lý Đô Mật không thể tin nổi, "Chị Vãn Huỳnh đừng đùa nữa! Xem mắt? Làm sao có thể chứ? Nếu chị không muốn nói thì cũng không cần bịa ra một cái cớ hoang đường như vậy đâu!"

Tống Vãn Huỳnh thản nhiên nói: "Sao lại không cần xem mắt? Anh ấy sắp ba mươi rồi, không mai mối thì làm sao gặp được một cô gái trẻ đẹp như tôi? Đúng là lợi cho anh ấy mà."

Sao lại không phải xem mắt chứ?

Trong tiểu thuyết, lần đầu tiên Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên gặp nhau sau khi trưởng thành chính là tại một bữa tiệc do người lớn hai nhà sắp xếp.

Nói là bữa tiệc nhưng thực chất không khác gì một buổi gặp mặt mai mối. Hai bên gia đình đều có ý định gán ghép, cố ý sắp xếp để hai người gặp gỡ và tìm hiểu nhau.

Mọi người nửa tin nửa ngờ.

"Thật hay giả vậy?"

Lý Đô Mật lẩm bẩm, "Tại sao mỗi lần tôi đi xem mắt toàn gặp mấy tên xấu xí, còn chị đi xem mắt lại gặp ngay nhân vật như Văn Nghiên chứ?"

Minh Vi kéo Tống Vãn Huỳnh ra khỏi vòng vây, "Xem mắt không chỉ đơn thuần là chọn đối phương mà còn là để đối phương chọn mình. Đối tượng xem mắt của cô phần lớn cũng phản ánh địa vị gia đình của cô."

Lý Đô Mật cứng đờ mặt, "Chị Minh Vi, chị đang vòng vo nói em cũng là mấy kẻ xấu xí sao?"

"Tôi không có ý đó. Được rồi muộn rồi, hôm nay mọi người đều vất vả, mau đi nghỉ sớm đi."

Nói xong Minh Vi kéo Tống Vãn Huỳnh lên lầu.

Vừa vào phòng, Tống Vãn Huỳnh liền uể oải nằm vật xuống giường chẳng còn chút sức lực nào.

Minh Vi thấy vậy không khỏi bật cười, "Sao trông cô mất tinh thần thế? Văn Nghiên lặn lội bay đến tận đây gặp cô mà cô không vui sao?"

"Em nên vui sao?"

"Không phải sao? Trước đây cô từng vì Văn Nghiên mà làm không ít chuyện chỉ để anh ta có thể nhìn cô thêm một chút. Hôm nay anh ta đặc biệt bay đến thăm cô, cô không cảm động à?"

Từ khi kết hôn với Văn Nghiên, tất cả những gì Tống Vãn Huỳnh làm vì anh ta Minh Vi đều nhìn thấy.

Bề ngoài thì sắc sảo mạnh mẽ nhưng trước mặt Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh luôn là người chịu thiệt, nhẫn nhịn chịu đựng sự lạnh nhạt của anh ta.

Nhiều lúc Minh Vi nhìn mà còn thấy không đáng thay cô nhưng Tống Vãn Huỳnh lại cứ đắm chìm trong đó.

"Nhưng lý do anh ấy đến đây là vì mẹ, là mẹ bảo anh ấy đến. Không phải ý muốn của anh ấy. Nếu không xuất phát từ chính anh ấy thì tại sao em phải cảm động? Nếu có cảm động thì cũng chỉ có thể là cảm động vì mẹ mà thôi."

Minh Vi im lặng.

"Chị à, mỗi lần nhìn chị và anh Văn Việt em đều thấy rất ghen tị. Hai người mới thực sự là một cặp trời sinh. Còn em và Văn Nghiên cùng lắm chỉ có thể gọi là một đôi oan gia." Tống Vãn Huỳnh thở dài, "Đôi khi em nghĩ nếu lúc trước em không có những suy nghĩ xấu xa, không giả mang thai để ép cưới thì có lẽ anh ấy cũng sẽ không bị em trói buộc trong cuộc hôn nhân này. Có lẽ em và Văn Nghiên sẽ có một cái kết khác. Anh ấy sẽ gặp được một người vợ dịu dàng, xinh đẹp, tài giỏi. Còn em... em sẽ đi du lịch, sẽ tập trung vào công việc. Nhưng chắc chắn em sẽ không kết hôn sớm như thế này. Em sẽ gặp rất nhiều bạn bè cùng chí hướng, em sẽ rất vui vẻ. Chứ không phải giống như bây giờ, hạnh phúc hay đau khổ đều phải phụ thuộc vào cảm xúc của Văn Nghiên."

Minh Vi nhìn gương mặt đầy tâm sự của Tống Vãn Huỳnh, "Xem ra cô thực sự hối hận rồi."

"Đáng tiếc là trên đời này không có thuốc hối hận. Đã kết hôn rồi thì không còn là chuyện của riêng hai bọn em nữa. Hai gia đình đã ràng buộc quá sâu rồi."
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 66: Tôi và anh ấy quen nhau qua xem mắt (2)


Minh Vi an ủi cô, "Không sao cả, thực ra đây cũng được coi là một khởi đầu tốt. Trước đây mẹ từng ép Văn Nghiên làm không ít chuyện nhưng anh ta chưa bao giờ thỏa hiệp. Giờ anh ta lại chấp nhận yêu cầu của mẹ, bay hơn mười tiếng chỉ để đến xem cô có an toàn hay không. Điều đó đủ chứng minh vị trí của cô trong lòng anh ta đã khác rồi. Tương lai còn dài."

Tống Vãn Huỳnh lẩm bẩm, em cũng chẳng quan tâm vị trí của mình trong lòng anh ta có thay đổi hay không. Không muốn tiếp tục chủ đề về Văn Nghiên, cô liền nói, "Chị, chị có biết không? Anh trai lại đến chỗ Chung lão để chữa bệnh rồi đấy. Biết đâu đến khi chương trình của chúng ta kết thúc, về nhà sẽ thấy một anh trai có thể đứng dậy được."

Minh Vi bật cười, "Bệnh của Văn Việt đâu có đơn giản như thế, cứ từ từ thôi."

"Chị nói cũng đúng."

Sự xuất hiện của Văn Nghiên không gây ra quá nhiều sóng gió đối với Tống Vãn Huỳnh, sáng hôm sau cô vẫn cùng mọi người trong đoàn chương trình ăn sáng, ghi hình trực tiếp và tiếp tục chuyến du lịch như thường. Nhưng đối với những người khác, đó lại là một cú sốc không nhỏ.

Người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Lý Đô Mật. Vì Văn Nghiên, cô ta đã kiềm chế đi rất nhiều khi đứng trước mặt Tống Vãn Huỳnh, chẳng còn nói những lời không nên nói, cả ngày ngoan ngoãn im lặng khiến trải nghiệm du lịch của mọi người trong đoàn tốt hơn hẳn.

Người thứ hai chịu ảnh hưởng là Trương Chi Ngang. Bình thường anh ta là người nói khá nhiều nhưng cả ngày hôm ấy lại trông có vẻ ủ rũ ít nói, cũng không cười, trước máy quay cũng không còn nhiệt tình tham gia như trước.

Sáng sớm khi Tống Vãn Huỳnh định giúp anh thay thuốc, Trương Chi Ngang lại khéo léo từ chối.

Tống Vãn Huỳnh lờ mờ nhận ra điều gì đó nhưng cô không vạch trần.

Mấy ngày du lịch trôi qua, mọi người đã gần như tham quan hết các địa điểm chính. Đến buổi chiều khi đi ngang qua quảng trường trung tâm, hoàng hôn buông xuống, một đàn bồ câu lớn đậu giữa quảng trường.

Không ai có thể cưỡng lại cảnh tượng này.

Cả nhóm đứng giữa quảng trường giao lưu với đàn bồ câu.

Lúc này, một chàng trai da đen ôm túi ngô trong lòng bước đến, hỏi bằng tiếng Anh trôi chảy xem họ có muốn mua ngô để cho bồ câu ăn không.

Minh Vi đã tìm hiểu trước, biết rằng quanh khu vực này có nhiều người chuyên ép khách mua thức ăn cho bồ câu với giá cắt cổ nên cô lập tức từ chối.

Nhưng Lý Đô Mật lại lấy một túi.

Thấy vậy, chàng trai người nước ngoài xé túi ngô ra hiệu cho Lý Đô Mật xòe tay ra. Khi cô làm theo, anh ta đổ một ít ngô vào lòng bàn tay cô. Ngay lập tức vài con bồ câu bay đến đậu lên cánh tay cô rỉa ngô trong tay.

Lý Đô Mật vui sướng hét lên.

Sau khi bồ câu ăn hết ngô trong tay cô, chàng trai người nước ngoài liền chìa tay ra trước mặt cô, "Một túi ngô một trăm đô la. Cảm ơn."

Lý Đô Mật ngỡ ngàng, tưởng mình nghe nhầm, "Cái gì? Bao nhiêu?"

"Một trăm đô la."

"Một trăm đô? Chỉ một túi ngô nhỏ xíu này? Anh định cướp tiền chắc?"

"Ngô này có giá như vậy đấy. Cô đã bóc ra và cho bồ câu ăn rồi, chẳng lẽ cô không định trả tiền?"

Lý Đô Mật hoảng hốt, "Anh đâu có nói trước là một túi ngô những một trăm đô! Ngô này đâu phải làm bằng vàng mà đắt như vậy?"

"Giá là như thế. Nếu cô không trả tiền thì hôm nay đừng mong đi đâu hết!"

Tiếng tranh cãi thu hút những người đàn ông cùng màu da với chàng trai đó tiến lại gần.

Lý Đô Mật sợ hãi lùi vài bước, ánh mắt hướng về phía Minh Vi và những người còn lại cầu cứu.

Nhận ra tình huống không ổn, nhóm của Minh Vi lập tức tiến đến.

"Chuyện gì vậy?"

Vừa thấy Minh Vi, Lý Đô Mật vội vàng kể lể, "Bọn họ! Em chỉ mua một túi ngô mà hắn ta đòi một trăm đô! Ngô gì mà đắt kinh khủng như vậy? Bọn họ cố ý không nói giá trước, rõ ràng là muốn lừa em!"

"Một trăm đô?" Minh Vi nhìn chàng trai trước mặt, "Túi ngô này không đáng một trăm đô nhưng chúng tôi đã mở ra thì sẽ trả tiền. Anh đưa ra một mức giá hợp lý, không cần thiết phải làm căng thế này."

"Một trăm là một trăm, không mặc cả!"

"Không mặc cả? Một trăm đô cho một túi ngô bé tí, anh tưởng chúng tôi là kẻ ngốc à?" Minh Vi chỉ vào máy quay của chương trình, "Nhìn cho kỹ, chúng tôi đang ghi hình. Mọi hành động của anh đều bị quay lại. Tôi nghĩ anh cũng không muốn tôi báo cảnh sát đâu nhỉ? Vào đồn cảnh sát một chuyến cũng khá phiền phức đấy phải không?"

Chàng trai nước ngoài nhìn chằm chằm vào máy quay, định vươn tay chặn ống kính nhưng bị Hứa Bạc Chu và Trương Chi Ngang ngăn lại.

"Các người đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi!"

"Thật sao? Vậy anh có muốn vào đồn cảnh sát để nói rõ về việc bán ngô giá cắt cổ và quyền riêng tư của mình không?"

Tống Vãn Huỳnh phần nào hiểu rõ tình hình. Với những người như họ, vào đồn cảnh sát không phải vấn đề lớn nhưng cũng chẳng phải điều họ muốn.

Chàng trai nước ngoài liếc nhìn cả nhóm, "OK, tôi nhượng bộ, năm mươi đô."

Minh Vi đáp, "Hai mươi đô, nếu anh đồng ý tôi sẽ trả ngay."

Sau một hồi suy tính, chàng trai gật đầu, "OK."

Minh Vi rút hai mươi đô đưa cho anh ta.

Tiền trao tay, chàng trai liền đưa túi ngô bóc dở cho Lý Đô Mật sau đó gọi đồng bọn tản ra.

Thấy hắn rời đi, Lý Đô Mật mới thở phào, giọng nghẹn ngào, "Sợ chết đi được."

Tống Vãn Huỳnh buồn bực, "Chị Minh Vi đã viết rõ trong hướng dẫn rằng không nên mua ngô cho bồ câu ở quảng trường. Cô không đọc à?"

Lý Đô Mật biết mình sai nên im lặng.

"Thôi bỏ đi, coi như hai mươi đô là học phí cho bài học này." Tống Vãn Huỳnh chìa tay ra.

"Gì cơ?"

"Ngô. Túi ngô hai mươi đô, mua rồi không lẽ để mang về nấu cháo? Ngô cứng thế này có nấu nổi không?"

"À..." Lý Đô Mật đổ ngô vào tay Tống Vãn Huỳnh. Cô vừa xòe tay ra, đàn bồ câu đã sà xuống rỉa sạch sẽ.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 67: Kết thúc ghi hình (1)


Chương trình ghi hình đã đi đến hồi kết.

Vào ngày cuối cùng, Tô Cẩm lần lượt tìm đến các khách mời của chương trình để phỏng vấn riêng. Nội dung phỏng vấn không có nhiều khác biệt, chủ yếu xoay quanh cảm nhận về chương trình, những gì nhận được từ chuyến đi này, khách mời nào gây ấn tượng tốt nhất hay suy nghĩ về những sự cố không vui xảy ra trong hành trình.

“Cảm nhận à?” Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thật ra tôi rất thích chương trình này. Kể từ khi tốt nghiệp đại học, tôi đã lâu lắm rồi không có cơ hội được chơi đùa náo nhiệt cùng nhiều người như vậy. Chuyến đi lần này thực sự rất vui.”

“Nếu phải nói ai trong các khách mời khiến tôi có thiện cảm nhất, chắc chắn là chị Minh Vi. Suốt thời gian qua, chị ấy luôn chăm sóc chúng tôi, từ việc lên kế hoạch chuyến đi, đặt vé, gọi xe, lo liệu từng việc nhỏ nhặt. Chị ấy làm mọi thứ rất chu đáo.”

“Chuyện không vui trong chuyến đi cũng có không ít. Dù sao thì ai cũng có cá tính riêng, ngay cả khi đi du lịch với những người thân thiết nhất cũng sẽ có va chạm, huống hồ ban đầu chúng tôi còn là những người xa lạ. Nhưng nghĩ lại, những va chạm đó cũng chẳng có gì to tát, chuyện đã qua thì cứ để nó qua, không đáng nhắc lại.”

Sau khi trả lời xong, Tô Cẩm liếc nhìn câu hỏi được ghi trong sổ tay: “Trong chuyến đi này, cô và Lý Đô Mật có không ít mâu thuẫn. Cô có suy nghĩ gì về cô ấy?”

Tống Vãn Huỳnh nhìn Tô Cẩm. Hỏi cô về Lý Đô Mật ngay trước ống kính?

Muốn đào hố cho cô nhảy vào à?

Cô có nên giả vờ nói mấy lời dễ nghe trước máy quay không nhỉ?

Không được.

Trong chương trình cô đã đối đầu với Lý Đô Mật đến mức đó, bây giờ lại khen ngợi cô ta thì không chỉ cô nói không nổi mà đến khi chương trình phát sóng, người bị mắng chắc chắn là cô.

Nghĩ một lúc, cô nói: “Tôi không biết Lý Đô Mật lớn lên trong môi trường thế nào nhưng tôi nghĩ tính cách quá mức ích kỷ của cô ấy không thể tách rời khỏi hoàn cảnh trưởng thành. Cô ấy cho rằng mọi chuyện và mọi người đều phải thuận theo ý mình nhưng đáng tiếc là tôi không có thói quen chiều chuộng cô ấy.”

Tô Cẩm gật đầu: “Tôi cũng nhìn ra điều đó.”

“Thật ra tôi trước đây cũng rất giống Lý Đô Mật. Có lẽ vì từ nhỏ sống quá sung sướng, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió nên dần hình thành tính cách ích kỷ. Đôi khi tôi còn cho rằng cái gì người khác có thì tôi cũng phải có, cái gì tôi không có thì người khác cũng không được phép có. Chính vì tính tình kiêu căng ngang ngược mà tôi đã phạm phải nhiều sai lầm. Sau này tôi mới dần nhận ra bản thân đã sai đến mức nào. Cuộc đời chính là một quá trình tu dưỡng, đến một ngày nào đó quay đầu nhìn lại tôi mới thực sự hiểu ra. Hy vọng bây giờ vẫn chưa quá muộn để tôi bù đắp những sai lầm mình đã gây ra.”

Tô Cẩm gập sổ lại: “Cảm ơn cô đã tham gia phỏng vấn hôm nay, vất vả rồi.”

“Không vất vả, đây là điều nên làm.”

Buổi phỏng vấn cuối cùng là nội dung được phát trong bản chỉnh sửa chính thức, không được phát sóng trực tiếp.

Rời khỏi phòng phỏng vấn, Tống Vãn Huỳnh lên tầng bốn nơi có sân thượng. Bóng hoàng hôn đã buông xuống, lúc này Minh Vi và mọi người đang trang trí sân thượng bằng những dây đèn màu. Thấy cô đến, họ vui vẻ gọi:

“Vãn Huỳnh, lại đây giúp bật đèn đi!”

Cô đáp một tiếng rồi lần lượt bật những dây đèn đã được treo quanh sân thượng.

Từng ánh đèn ấm áp lần lượt sáng lên, chỉ trong chốc lát cả sân thượng tối đen đã bừng sáng tràn đầy không khí ấm cúng.

“Rượu tới rồi!”

Trương Chi Ngang và Hứa Bạc Chu đứng ở cửa sân thượng, mỗi người cầm một chai rượu vang trong tay.

"Mai phải về nước rồi, hôm nay kiềm chế chút, uống ít thôi, đừng như lần trước say khướt nữa."

Tống Vãn Huỳnh thấy cậu ta hứng thú như vậy nhưng lại lo lắng cho vết thương trên tay liền hỏi:

"Vết thương của cậu đã lành chưa mà đã uống rượu? Đừng để bị nhiễm trùng, phiền phức lắm đấy."

Trương Chi Ngang chẳng mấy để tâm, đặt chai rượu lên bàn:

"Yên tâm, vết thương nhỏ thôi sắp lành rồi, uống chút không sao đâu, tôi tự biết chừng mực. Mà mấy dây đèn này ở đâu ra vậy?"

"Carl mang đến, ông ấy còn cả một thùng to nữa kìa."

"Không tệ, đẹp đấy."

Mọi người cùng ngồi xuống bàn, mở một chai rượu vang mỗi người rót một ly nhỏ, dựa vào ghế tận hưởng sự thư thái của buổi tối.

Càng gần đến lúc chia tay, mọi người lại càng chẳng biết nói gì.

Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, chợt nhớ lại hôm trời mưa họ cũng ngồi ăn uống trò chuyện trên sân thượng như thế này. Bầu trời đêm hôm ấy cũng đẹp như đêm nay, đẹp đến mức khiến cô có cảm giác như thời gian lẫn lộn, dường như hôm nay vẫn là đêm đó.

Nhậm Khả cảm thán:

"Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt cái là chín ngày đã trôi qua rồi. Sau khi về nước không biết còn có cơ hội gặp lại nhau không."

"Sao lại không chứ?" Trương Chi Ngang chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn. "Còn có WeChat mà."

Nhậm Khả mỉm cười không nói gì thêm.

Cảm thán là một chuyện nhưng thực tế lại là chuyện khác. Dù có lưu luyến đến đâu thì suy cho cùng họ cũng chỉ có chín ngày đồng hành cùng nhau mà thôi. Nói thẳng ra, họ chẳng qua cũng chỉ là những đồng nghiệp tạm thời làm chung trong chín ngày. Giữa những người trưởng thành thì đâu có nhiều tình cảm sâu đậm đến vậy.

Trái ngược với sự bi quan của Nhậm Khả, Tống Di lại rất lạc quan:

"Được đấy! Sau này nếu có thời gian chúng ta có thể hẹn nhau đi chơi. Chị Nhậm Khả, chị làm việc ở thành phố nào?"

"Ở Tân Hải."

"Tôi cũng ở Tân Hải! Trùng hợp ghê! Vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên hẹn nhau đi ăn rồi." Tống Di quay sang nhìn Tống Vãn Huỳnh. "Còn cô thì sao Vãn Huỳnh?"

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: "Tôi không ở Tân Hải."

"Vậy thì tiếc quá."

Tống Vãn Huỳnh khoác tay Minh Vi, cười nói:

"Nhưng tôi sống rất gần chị Minh Vi, sau này có thể hẹn chị ấy đi chơi."

Lý Đô Mật lẩm bẩm: "Chị Minh Vi bận rộn như vậy, làm gì có thời gian."

Tống Vãn Huỳnh liếc nhìn Minh Vi, cố ý hỏi:

"Chị, sau này em có thể hẹn chị đi chơi không?"

Minh Vi bất đắc dĩ cười: "Được chứ."

Tống Vãn Huỳnh lập tức quay sang nhìn Lý Đô Mật nở một nụ cười mang ý khoe khoang. Khi quay đầu lại, cô bắt gặp Trương Chi Ngang đang ngửa cổ uống cạn ly rượu vang, vội vàng giật lấy ly của cậu ta.

"Này, bớt uống lại đi! Vết thương trên tay cậu chưa lành hẳn đâu, quên lời bác sĩ dặn rồi à?"

"Được rồi, không uống nữa." Trương Chi Ngang mỉm cười, im lặng một lúc rồi nói:

"Chuyện trước đây… xin lỗi. Tôi không biết chị…"

Tống Vãn Huỳnh biết cậu ta muốn nói đến chuyện gì, khẽ đáp:

"Chuyện đó có gì phải xin lỗi chứ? Cậu đâu có làm gì sai. Chúng ta là bạn mà phải không?"
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 68: Kết thúc ghi hình (2)


Trương Chi Ngang ngầm hiểu ý mỉm cười: "Đúng vậy, chúng ta là bạn."

Nhìn băng gạc quấn trên tay cậu ta, Tống Vãn Huỳnh cảm thấy áy náy nói:

"Nếu sau này cậu cần giúp đỡ thì cứ tìm tôi. Nếu giúp được, tôi nhất định sẽ giúp."

Nhớ đến tấm danh thiếp mà trợ lý của Văn Nghiên đã đưa cho mình trước đó, Trương Chi Ngang không khỏi cười khổ:

"Chị và người đó… nói giống hệt nhau. Nhưng không cần đâu, trong tình huống lúc ấy dù là ai thì tôi cũng sẽ giúp. Chị đừng để chuyện này trong lòng, cứ coi như tôi… hành động nghĩa hiệp thôi."

"Được, vậy thì dũng sĩ hành động nghĩa hiệp, sau này nếu có việc gì cần giúp thì nhất định phải tìm tôi đấy."

Trương Chi Ngang bật cười: "Được, nhất định."

Máy quay vẫn cần mẫn làm tròn nhiệm vụ của mình trong những giây phút cuối cùng.

— "Chương trình sắp kết thúc rồi sao? Nhanh quá vậy!"

— "Hầy, chương trình kết thúc là mỗi người mỗi ngả rồi, có khi chẳng còn liên lạc nữa đâu."

— "Hu hu hu, có chút không nỡ, bị chương trình này làm 'đổ đứ đừ' mất rồi!"

— "Mọi người có cảm thấy quan hệ giữa Trương Chi Ngang và Tống Vãn Huỳnh có gì đó kỳ lạ không? Sau khi đi biển về, anh ấy cứ như cố ý tránh mặt cô ấy vậy."

— "Tôi cũng cảm thấy thế! Rõ ràng trước đó ánh mắt Trương Chi Ngang nhìn Tống Vãn Huỳnh có gì đó không bình thường. Thế mà sau chuyến đi biển lại luôn né tránh."

— "CP đầu tiên tôi đẩy thuyền mà đã BE* nhanh vậy sao?"

(*BE = Bad Ending, kết thúc không có hậu)

— "Gì cơ? BE rồi á! Trương Chi Ngang, anh quên mất trước đây mình từng bỏ cả đống tiền mua tôm hùm cho Tống Vãn Huỳnh, cố ý chọc cô ấy vui, giúp cô ấy phủi côn trùng trên tóc, rồi lúc xảy ra vụ cướp giật anh còn bị thương để bảo vệ cô ấy sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì mà giờ đến một câu anh cũng không nói với Tống Vãn Huỳnh vậy?"

— "Kết thúc rồi sao? Nhưng chương trình vẫn chưa tiết lộ ai mới là phú nhị đại mà?"

(*Phú nhị đại = thế hệ con nhà giàu đời thứ hai)

— "Cần gì tiết lộ nữa? Rõ ràng quá còn gì! Anh họ của Lý Đô Mật có thể mua du thuyền đắt đỏ như vậy, cô ấy không phải phú nhị đại thì ai mới là? Còn cả Tống Vãn Huỳnh nữa, chiếc vòng tay cô ấy đeo đắt thế, chẳng phải chính là hai người họ sao?"

— "Thôi đi, vòng tay của Tống Vãn Huỳnh thật hay giả còn chưa chắc đâu. Qua màn hình mạng không có chuyên gia thẩm định, tôi vẫn kiên quyết chọn Hứa Bạc Chu và Lý Đô Mật!"

— "Hứa Bạc Chu là ông chủ của Truyền Thông Hoan Hỷ, gia thế của anh ấy bị đào hết rồi mà mọi người còn không chọn? Anh ấy không phải phú nhị đại thì ai mới là?"

— "Mọi người còn non lắm! Theo quan sát của tôi thì đôi khi càng giàu có lại càng khiêm tốn. Trong dàn khách mời, ai là người khiêm tốn nhất? Tôi chọn Tống Di."

— "Mọi người có để ý không? Tống Di ăn mặc rất có gu, dù không khoác lên người toàn hàng hiệu nhưng mỗi bộ trang phục của cô ấy đều rất tinh tế và có thiết kế riêng."

— "Aaa cuối cùng cũng có người cùng quan điểm với tôi! Không chỉ quần áo mà cả làn da và mái tóc của cô ấy cũng được chăm sóc rất kỹ lưỡng!"

— "Không ai chọn Trương Chi Ngang à? Tôi thấy anh ấy rất lịch sự đấy. Có phải các cậu đang giữ nguyên ấn tượng về phú nhị đại là chỉ có hai kiểu: hoặc là phô trương hoặc là kín tiếng? Mấy người tôi quen thực ra phú nhị đại trông giống Trương Chi Ngang nhất – lễ độ, biết nấu ăn, du học về, bình thường nhìn chẳng khác người thường nhưng thực chất gia thế lại siêu khủng."

— "Không ai bỏ phiếu cho chị Minh Vi của tôi sao! Chị ấy ra mắt bao nhiêu năm rồi chẳng lẽ không xứng đáng?"

— "Đừng đùa, chị Minh Vi giờ là hào môn* rồi, không tính vào hàng phú nhị đại nữa đâu."

(*Hào môn = gia tộc giàu có quyền thế)

— "Không cần đoán nữa, tôi quen Tống Vãn Huỳnh mà. Cô ấy chắc chắn là phú nhị đại, nhưng phải công nhận là cô ấy diễn giỏi lắm. Trong chương trình một kiểu, ngoài đời lại là một kiểu khác. Ngoài đời cô ấy chẳng khác gì Lý Đô Mật thứ hai, cực kỳ đáng ghét!"

— "Có tin tức hot kìa?"

— "Coi như là tin đồn đi, dù sao trong giới ai quen Tống Vãn Huỳnh cũng đều biết cô ta là người thế nào. Cười chết mất, lên show mà vẫn còn diễn như vậy."

— "Haha, cuối cùng cũng có người nói ra rồi! Tôi khó chịu với Tống Vãn Huỳnh từ lâu lắm rồi. Lên chương trình mà diễn như biến thành người khác vậy. Ai mà không biết cô ta chứ, một trà xanh chính hiệu, còn dám nói người khác nữa."

— "Khi nào mới có kết quả đây?"

— "Chắc cũng sắp rồi, livestream cũng đã kết thúc rồi mà."

Kết quả bình chọn dưới video hiển thị:

Lý Đô Mật tạm thời dẫn đầu với 36% phiếu bầu.

Tống Vãn Huỳnh theo sát phía sau với 29%.

Hứa Bạc Chu đạt 11%.

Trương Chi Ngang 9%.

Minh Vi 8%.

Tống Di 7%.

Ngay sau đó, bình chọn chính thức khóa kết quả.

Trong ánh mắt mong chờ của vô số cư dân mạng, ảnh đại diện của Tống Vãn Huỳnh và Tống Di từ từ được di chuyển lên vị trí đầu tiên. Trên ảnh đại diện của họ xuất hiện một biểu tượng vương miện nhỏ. Khi con trỏ chuột di chuyển đến, dòng chữ giới thiệu về gia đình của họ hiện ra:

Tống Vãn Huỳnh: Con gái độc nhất của Tống Chính Huy, tập đoàn Trung Tuấn, tốt nghiệp Đại học Luân Đôn.

Tống Di: Con gái của Tống Bách Hoằng, công ty Bách Triệu Thông Tấn, tốt nghiệp Đại học Nam Châu.

— "??? Gì? Tống Di á? Đây đúng là cú plot twist lớn nhất luôn!"

— "Tống Di là phú nhị đại? Nhưng cô ấy trông giống hệt một nhân viên văn phòng bình thường mà? Cái dáng vẻ sợ xã hội của cô ấy y hệt tôi luôn!"

— "Tống Vãn Huỳnh thì tôi không bất ngờ nhưng Tống Di lại là phú nhị đại á? Thật không nhìn ra luôn!"

— "Làm ơn đi, không phải phú nhị đại nào cũng ngang ngược khoe khoang đâu. Những người giàu có từ nhỏ thường được dạy rất nghiêm khắc, lễ phép và thân thiện là điều cơ bản. Đương nhiên không loại trừ một số thành phần bị chiều hư thành phú nhị đại phá gia."

— "Lý Đô Mật không phải phú nhị đại á? Thế mà cô ta lại diễn như kiểu mình là tiểu thư chính hiệu, ai cũng phải chiều chuộng mình vậy? Đúng là người càng giàu càng khiêm tốn, càng lòe loẹt càng là đang diễn."

— "Hahaha, Tống Di là phú nhị đại làm tôi bất ngờ mà Lý Đô Mật không phải phú nhị đại cũng làm tôi bất ngờ. Nhưng cô ta diễn thật là đạt!"

— "Haha, tôi đoán đúng rồi nhé! Có những phú nhị đại càng giàu lại càng khiêm tốn. Họ không cần phải mặc đồ hiệu, xách túi hàng hiệu, chỉ cần ăn mặc thoải mái là được. Hơn nữa dù quần áo của Tống Di không phải thương hiệu lớn nhưng chất vải rất đẹp, đường cắt may cũng rất chuẩn, chắc chắn là đặt may riêng rồi."

Giữa lúc cư dân mạng đang sôi nổi bàn luận, nhóm người trên sân thượng vẫn chưa hề hay biết.

Một cơn gió đêm thoảng qua, thổi những dây đèn treo ở mép ban công lắc lư suýt rơi xuống.

Tống Vãn Huỳnh bước tới chỉnh lại dây đèn sắp rơi.

Cô đứng trước ánh đèn lấp lánh nhìn về phía đội ngũ chương trình phía sau ống kính.

Tống Vãn Huỳnh cười nói: "Chúng ta cùng chụp một tấm ảnh đi."

Đề nghị của cô nhận được sự đồng ý nhiệt tình từ tất cả mọi người.

Tất cả nhân viên trong đoàn chương trình bước đến đứng cạnh nhóm của Tống Vãn Huỳnh. Người quay phim cuối cùng cài đặt chế độ chụp hẹn giờ rồi nhanh chóng chạy tới nhập hội. Mọi người cùng nhau hướng về ống kính nở nụ cười thật rạng rỡ.

Chín ngày trôi qua trong chớp mắt.

Trong những ngày đồng hành cùng nhau có thể đã từng có mâu thuẫn xung đột, những khoảnh khắc không vui. Nhưng nhiều hơn cả là sau bao sóng gió, họ đã cùng nhau lưu lại những dấu ấn đáng nhớ trong thành phố xa lạ này.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 69: Chủ nghĩa tư bản đáng ghét! (1)


Thời gian về nước được ấn định vào chiều ngày hôm sau. Sáng sớm, mọi người thu dọn hành lý tạm biệt Carl rồi lên xe đến sân bay.

Trên xe, bầu không khí vẫn rộn rã như lúc mới đến, mọi người trò chuyện vui vẻ tựa như lại bắt đầu một chuyến du lịch khác.

Chẳng mấy chốc sân bay đã hiện ra trước mắt. Cả nhóm kéo hành lý xuống xe lần lượt ôm tạm biệt Tô Cẩm. Máy quay ghi lại khoảnh khắc họ cùng nhau bước vào sân bay, đánh dấu hồi kết của chương trình.

Trong nhóm của Tống Vãn Huỳnh, người thì về Bắc Kinh, người thì về Tân Hải, người thì về Giang Thành. Mỗi điểm đến là một tấm vé máy bay khác nhau. Riêng Tô Cẩm và đoàn chương trình vẫn cần ở lại để quay nốt những cảnh bổ sung và hoàn thành công tác hậu kỳ.

Trong phòng chờ VIP, Tống Di ngồi cạnh Tống Vãn Huỳnh.

"Vãn Huỳnh, sau này nếu có dịp cô nhớ đến tìm tôi chơi nhé. Lúc nào tôi cũng rảnh."

"Được thôi, có cơ hội nhất định tôi sẽ đến!"

Tống Di nở nụ cười rạng rỡ.

"Chị nên cười nhiều hơn đi, nhìn chị cười xinh lắm đấy!"

Tống Di hơi cúi đầu ngượng ngùng đáp: "Thật sao? Tôi không quen lắm..."

"Không quen cái gì?"

Tống Di ngập ngừng: "Tôi vốn không giỏi kết bạn, có lẽ do tính cách tôi hướng nội không thích giao tiếp nhiều nên người khác thường không thích tôi lắm. Nhưng mọi người thì khác, tôi cảm nhận được sự chân thành từ cô, từ Nhậm Khả, từ Minh Vi và cả những người khác nữa."

"Tống Di, hướng nội không phải vấn đề, không thích giao tiếp cũng không phải vấn đề. Ai mà chẳng có những thứ mình không thích làm? Nhưng tôi thấy vấn đề duy nhất của chị là chị không biết cách từ chối người khác. Chị không thích mà vẫn gượng ép bản thân, như vậy sẽ rất mệt mỏi đấy."

"Tôi biết. Hôm ở lâu đài cô dạy tôi từ chối Lý Đô Mật, khi nói ra rồi tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, một cảm giác mà trước đây tôi chưa từng có. Trước nay tôi luôn sợ làm người khác buồn vì bị từ chối, sợ từ chối rồi sẽ gây phiền phức cho họ. Nhưng... cảm giác từ chối thật sự rất sảng khoái! Sau này tôi sẽ cố gắng thay đổi."

"Vậy cố lên nhé!"

Tống Di bật cười: "Cảm ơn cô Vãn Huỳnh. Bố tôi bảo tôi tham gia chương trình này cũng vì muốn tôi thay đổi tính cách, kết giao thêm bạn bè. Hôm qua khi gọi điện về, bố tôi còn bảo nếu có dịp thì mời cô đến nhà chơi nữa."

"Được! Nếu có thời gian tôi nhất định sẽ ghé qua!"

Lúc này nhân viên sân bay tiến đến nhắc nhở Tống Di và Nhậm Khả rằng chuyến bay của họ sắp khởi hành.

Tống Di giơ điện thoại lên vẫy vẫy với Tống Vãn Huỳnh: "Nhớ nhé, sau này đến Tân Hải nhất định phải tìm tôi chơi. Minh Vi, chị cũng vậy đấy!"

"Nhất định rồi."

Sau khi tạm biệt, Tống Di và Nhậm Khả theo nhân viên sân bay lên máy bay.

Tiếp đó Trương Chi Ngang và Hứa Bạc Chu cũng lần lượt được gọi lên.

Trước khi đi, Trương Chi Ngang đứng trước mặt Tống Vãn Huỳnh: "Có thể ôm chị một cái để tạm biệt không?"

"Đương nhiên là được rồi."

Tống Vãn Huỳnh đứng dậy ôm Trương Chi Ngang một cái thật chặt.

"Vết thương trên tay cậu nhớ thay thuốc, đừng để dính nước đấy."

"Biết rồi."

Trương Chi Ngang buông Tống Vãn Huỳnh ra, bật cười tự giễu sau đó vẫy tay đầy thoải mái: "Tôi đi đây, tạm biệt nhé!"

"Tạm biệt!"

Nhìn theo bóng lưng Trương Chi Ngang rời đi, Tống Vãn Huỳnh thở ra một hơi thật dài.

Minh Vi quay sang hỏi: "Sao thế?"

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: "Không có gì, chỉ là cảm thán chút thôi."

"Cảm thán gì?"

Cảm thán rằng vì mang danh vợ của Văn Nghiên, cô sẽ mãi mãi không thể bước chân vào thế giới phù hoa ấy nữa.

Nhưng Tống Vãn Huỳnh lại làm ra vẻ nghiêm túc mà nói: "Thời gian trôi nhanh quá, em còn chưa được chơi với chị được bao lâu mà đã phải kết thúc rồi. Tiếc quá!"

"Chúng ta ở cùng một mái nhà ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, nói cứ như sẽ không bao giờ gặp lại ấy."

"Nhưng về nước rồi chị lại bận rộn công việc. Nếu nhận phim thì có khi quay vài tháng liền, lúc đó là mấy tháng liền không gặp nhau đấy!"

Minh Vi cúi đầu cười không nói gì.

Tống Vãn Huỳnh nhìn sang Lý Đô Mật ở một bên, ánh mắt đầy ý tứ.

Thời gian tuy ngắn ngủi nhưng may thay, chuyện cần làm cô đã làm xong rồi. Nghĩ đến việc trong tiểu thuyết, sau khi về nước không lâu Lý Đô Mật bắt đầu ám chỉ nói bóng gió về Minh Vi trên mạng xã hội, Tống Vãn Huỳnh bước đến ngồi xuống bên cạnh cô ta.

"Lý Đô Mật."

Không còn máy quay trước mặt, Lý Đô Mật chẳng buồn giữ hình tượng, lười biếng tựa vào ghế, khuôn mặt vô cảm lộ rõ sự bực bội: "Gì?"

Tống Vãn Huỳnh hơi nheo mắt, ghé sát lại, giọng nói trầm xuống: "Lý Đô Mật, chuyện cô cố tình kéo bè cô lập Minh Vi trong thời gian quay chương trình, tôi đã trả xong rồi. Chuyện này tạm dừng ở đây, tôi sẽ không truy cứu nữa. Nhưng nếu sau khi về nước, cô dám tung tin thất thiệt, dựng chuyện bịa đặt về Minh Vi trên mạng thì đừng trách tôi không khách sáo!"

"Bao giờ tôi—" Lý Đô Mật định phản bác nhưng bị cắt ngang.

"Có hay không, trong lòng cô tự biết rõ."

Lý Đô Mật nghẹn lời. Nếu là trước khi quay chương trình, cô ta chắc chắn sẽ không nể nang gì mà chĩa mũi nhọn về phía Tống Vãn Huỳnh. Nhưng bây giờ thì khác.

Cô ta chỉ "ồ" một tiếng coi như đồng ý, nhưng nghĩ lại vẫn thấy khó chịu nên hỏi: "Này, cô thật sự là con gái của Tống Chính Huy, là vợ của Văn Nghiên à?"

Hôm đó sau khi rời khỏi du thuyền, Chu Mục Phàm đã gọi điện tới mắng cô ta một trận te tua. Cô ta không hiểu vì sao, cứ nghĩ Tống Vãn Huỳnh chỉ là một cô gái bình thường, chẳng qua may mắn bám được Văn Nghiên gả vào nhà họ Văn mà thôi.
 
Back
Top Bottom