CHƯƠNG 5: Đồng cốt -----Tiểu hài tử không quan tâm bản thân mình có bị thương hay không.
Đưa tay chống đỡ thân thể nhỏ bé của mình đứng dậy chạy đi.
Lý Lương Thần nhìn theo bóng lưng của cậu bé đầy vẻ khó hiểu:" Ơ, thằng bé này ngộ ghê."
Cô vừa nói xong thì bỗng bên tay trái của cô có một bóng đen vụt qua.
Khi bóng đen đó vụt qua, khóe mắt cô chỉ kịp thấy cái bóng đen đó có một mái tóc rất dài.
Thân thể chân tay thì chẳng còn nguyên vẹn.
Ánh mắt Lý Lương Thần khẽ động.
Cô vội lấy tay bịt mũi.
Đây là...Mùi quỷ khí!!!
Là một con nữ quỷ!!!!
Bây giờ cô biết tại sao thằng nhóc đó chạy vội như bị ma đuổi rồi.
Có điều đúng thật là bị đuổi nhưng mà là bị nữ quỷ đuổi.
Lý Lương Thần thấy vậy bèn đuổi theo.
Hai người còn lại chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng đã chạy mất hút của cô.
Trần Du Nhiên và Nguyễn Hải :...
Hai người bọn họ cũng đuổi theo cô.
Trần Du Nhiên vừa chạy vừa nói:" Lúc nãy ta có ngửi được mùi quỷ khí .
Có lẽ đôi mắt đặc biệt của muội ấy đã nhìn thấy thứ gì đó.
Dù sao đi nữa chúng ta phải đuổi theo thôi.
" Nguyễn Hải thở hồng hộc đáp " Dạ " một tiếng.
Tiểu hài tử lê lết tấm thân nhếch nhác của mình chạy vào cánh rừng.
Miệng thở hồng hộc, đang cố hết sức chạy cậu thì bỗng bị vấp ngã té sõng soài xuống đất.
Lúc này cơn đau mới ập tới, cậu nhìn bàn chân của mình.
Không biết từ lúc nào bàn chân của cậu đã thấm đẫm máu tươi.
Cậu khẽ ' xít ' một tiếng.
Nó rất đau, rất đau... nhưng cậu không khóc.
Cậu cố chống đỡ ngồi dậy chạy tiếp.
Chưa kịp ngồi dậy thì từ trên đỉnh đầu cậu đã có một bóng đen bao phủ.
Cậu xoay người lại nhìn, ánh mắt mở lớn.
Phía sau cậu chính là một nữ quỷ.
Thân thể cô ta mục rữa, từng mảng thịt đang có dấu hiệu trượt ra khỏi xương người, cả người bốc lên mùi hôi thối.
Đôi mắt của con nữ quỷ đỏ ngầu, một bên con mắt còn rớt ra treo lủng lẳng nhờ vào dây thần kinh thị giác.
Ánh mắt cậu kinh hoàng đến cực điểm.
Cũng phải thôi dù là người lớn khi chứng kiến cảnh này còn kinh hãi nói chi đây chỉ là một tiểu hài tử còn choai choai miệng còn hồi sữa.
Nữ quỷ vươn tay muốn bắt lấy cậu, miệng cô ta rít lên:" Con trai, con trai , con trai ơi...
Con trai của mẹ...
Lại đây nào...lại đây với mẹ nào...
Con ơi...
"Thằng bé vội tránh móng vuốt của cô ả, hét lên:" Ta không phải con trai ngươi, ngươi cũng chẳng phải mẫu thân của ta.
Biến đi!!!
"Cậu lăn lộn dưới đất, tránh đi móng vuốt của nữ quỷ.
Rốt cuộc nữ quỷ đã hết kiên nhẫn với cậu dùng mái tóc trói buộc cậu, khiến cậu mất khả năng chống trả.
Lúc này đây, cậu nhớ tới mẫu thân của mình, nhớ đến nụ cười hiền từ của bà.
Cậu nhắm chặt đôi mắt, sẵn sàng đón lấy cái chết.
Ngay từ khi sinh ra cậu đã có đôi mắt khác biệt với người thường.
Cậu có khả năng nhìn thấy những điều người khác không thể thấy.
Cậu là con trai của một thương gia khá giàu có.
Dù sinh ra trong gia cảnh giàu có nhưng cậu chẳng được sống trong nhung lụa hay nhận bất cứ yêu thương gì từ lão thương gia.
Mẫu thân của cậu vốn là nô tỳ trong phủ nhưng bị lão thương gia cưỡng bức rồi có cậu.
Do cậu được nô tỳ thân phận thấp hèn sinh ra nên phải chịu nhiều ánh mắt khinh bỉ của mọi người từ gia trang.
Mẹ con cậu bị ghẻ lạnh, bị ức hiếp chẳng ai quan tâm đến hai mẹ con cậu.
Mẫu thân cậu cố hết sức bảo vệ cậu , chịu đựng mọi sự sỉ nhục.
Ngày ngày, bà rửa mặt bằng nước mắt.
Đến một ngày lão thương gia biết chuyện đôi mắt của cậu.
Hắn ta cho rằng cậu chính là thứ xúi quẩy, chứa chấp cậu ở trong nhà chỉ càng mang đến những thứ xui xẻo.
Vì thế giữa một ngày trời đông giá rét, hai mẹ con cậu bị đuổi ra khỏi gia trang.
Hai mẹ con cô tứ vô thân, lang bạt khắp chốn.
Dòng đời đưa đẩy, hai mẹ con bị kẻ xấu nhắm trúng vì bà có nhan sắc.
Mẫu thân của câu bị bán vào lầu xanh, bản thân cậu thì trở thành kẻ tạp dịch chốn lầu xanh.
Mọi cơn ác mộng mới bắt đầu từ đây.
Ban đầu, cả hai mẹ con không khuất phục cố gắng phản kháng nhưng sau đó bọn chúng dùng tính mạng của cậu để uy hiếp mẹ của cậu.
Mẫu thân cậu cuối cùng cũng buồng xuôi, chấp nhận mọi thứ.
Hằng ngày, bà ấy đều bị cưỡng ép tiếp khách.
Một mình bà nằm trên giường, trên người đầy rẫy những vết thương, ánh mắt không còn một chút tia sáng.
Khi cậu chạy đến lén gặp bà, ánh mắt bà mới có chút ánh sáng vội chỉnh lại quần áo để không quá chật vật trước mặt cậu.
Dù bà ấy đang ở trong địa ngục khổ đau thì cũng cố gắng hết sức bảo vệ cậu.
Một mình bản thân chịu sự bẩn thỉu của thế giới.
Vào mấy tháng trước, bà ấy đột nhiên phát điên thảm sát vô số người sau đó tự vẫn.
Cậu chứng kiến vẻ điên dại này của bà mà thất bàng hoàng.
Thấy mẫu thân mình ngã xuống, cậu chạy lại vội, nước mắt chợt tuôn xuống.
Trước khi chết hẳn, bà dường như lấy lại được ý thức.
Bà nâng tay sờ vào bên má của cậu, máu từ miệng tuôn ra không ngừng.
Đôi môi tái nhợ mấp máy: " Tiểu Minh...
Con nhất định phải sống thật tốt...
Mẫu thân...
C..
Có lỗi với con...."
Nói xong đôi tay của bà cũng buông thõng xuống.
Cả người lạnh dần đi.
Khoảnh khắc đó, cả thế giời của cậu dần như sụp đổ.
Ngay lúc cậu nghĩ chắc mình cũng sắp xuống suối vàng gặp mẹ mình rồi thì một tiếng xoẹt sắc lẹm vang lên cùng một âm thanh dễ nghe cất lên.
" Tiểu tử, đệ không sao chứ?
"Một bàn tay đưa lên trước mặt cậu.
Cậu ngơ ngẩn nhìn bàn tay đẹp đẽ, không nhiễm bụi trần ấy.
Lý Lương Thần thấy cậu bé sợ quá thành kẻ ngốc luôn rồi, đành bất đắc dĩ xốc cậu lên, ôm vào lòng an ủi:" Được rồi kết thúc rồi.
Không sao đâu nè.
Tỷ tỷ sẽ giúp đệ.
"Một mùi hương thanh mát xộc vào mũi thức tỉnh cậu từ trong cơn mê mang.
Cậu ngước lên nhìn cô gái đang mỉm cười trước mặt.
Cô gái đó rất xinh xắn mang theo nét đáng yêu lém lỉnh.
Tim của cậu đập thình thịch, gương mặt nhỏ dần nóng lên.
Một lúc sau cậu mới để ý con nữ quỷ biến mất rồi.
Nơi đây chỉ còn cậu và cô gái vừa đến ứng cứu.
Cậu giật mình cựa quậy muốn xuống dưới đất.
Lý Lương Thần thấy cậu cựa quậy làm vết thương trên người càng thêm nặng liền nói:" Tiểu tử, đệ còn càn quấy vết thương sẽ trở nặng thêm đó cứ để ta bế đệ đi nào.
"Tiểu hài tử nói lí nhí:" Ta...
Ta bẩn lắm...
Làm dơ áo của ngươi rồi.
" Ánh mắt cậu đỏ hoe trông cực kỳ đáng thương.
Lý Lương Thần thấy vậy rất là đau lòng:" Không có sao hết á.
Đệ không có bẩn đâu.
Quần áo bẩn thì đi giặt, người bẩn thì đi tắm.
Chẳng có vấn đề gì cả.
"Lý Lương Thần thấy nó còn muốn nói gì đó bèn xoa xoa cái đầu rối của nó lại nói tiếp:" Tiểu tử, đệ tên gì vậy?
Sao lại bị con nữ quỷ đó đuổi theo?
"Tiểu hài tử lí nhỉ đáp:" Ta...
Ta là Thiên Minh chỉ có tên không có họ.
Nữ quỷ đó ta không biết.
Lúc nãy ta đi qua ngõ nhỏ tìm thức ăn thừa thì bị cô ta đuổi theo bảo ta là con trai của ả.
Nhưng ả không phải mẫu thân của ta đâu, mẫu thân của ta rất khác với ả.
Với ta cũng tìm kiếm mẫu thân rất lâu rồi nhưng chẳng tìm được.
Mẫu thân ta biến mất rồi.
Không tìm lại được.
"Lý Lương Thần ôm cậu bé càng thêm chặt:" Được rồi được rồi.
Ta hiểu mà.
Ta sẽ tìm mẫu thân của đệ cùng đệ nhé.
À, ta tên là Lý Lương Thần, rất vui khi được làm quen với đệ.
"Cậu bé bị cô ôm chặt cũng không giẫy giụa mà âm thầm ngửi mùi hương từ hỏm cổ của cô.
Trong lòng lại mang cảm giác an yên đến lạ.
Cô ngẫm nghĩ chút rồi cười, lại nói tiếp:" Tiểu đệ, nếu đệ cô tứ vô thân thì có muốn đi cùng ta không.
Nhà của ta rất ấm áp đó nha.
Mọi người rất là yêu thương nhau."
Thiên Minh nghĩ nghĩ còn chưa kịp đáp thì phía bên cánh rừng bên kia xuất hiện hai người đàn ông chạy thở hồng hộc đến gần.
Trần Du Nhiên trách :" Muội chạy nhanh quá bọn ta chạy theo đến sắp tắt thở luôn rồi này.
Có chuyện gì vậy?
"Nói đến đây hai người cũng chú ý đến Thiên Minh được Lý Lương Thần ôm trong vòng tay.
" A, đây chính là tiểu hài tử va vào muội lúc nãy đây mà.
"" Ừm, đúng vậy.
Muội thấy có nữ quỷ đuổi theo thằng bé muội sợ có chuyện chẳng lành nên mới đuổi theo.
Có điều, nãy muội chém một nhát về phía ả, ả nhân cơ hội muội không để ý liền chạy mất rồi.
"Trần Du Nhiên ' à ' một tiếng rồi chỉ vào Thiên Minh:" Vậy chúng ta mau đưa thằng bé quay về thôi.
Vết thương khá nặng đấy.
"Lý Lương Thần có chút không nỡ nhìn vết thương của Thiên Minh đau lòng xoa đầy bé con trong tay.
Cả bốn người quay về tửu quán nhỏ, Trần Du Nhiên tìm đại phu chữa trị ngay cho Thiên Minh.
Đám người Văn An đợi đã lâu còn tưởng họ gặp chuyện gì định đi tìm, thì đã lấy bóng dáng họ quay về.
Lúc đi thì có ba người, lúc quay về liền thành bốn người, thằng bé còn bị thương.
Bọn họ bàn bạc cùng nhau rồi quyết định mang theo thằng bé vì Lý Lương Thần nói thằng bé này chính là một 'đồng cốt ', không phải là người thường hoàn, cảnh lại khó khăn nên muốn xong việc ở đây liền đem người về sư môn.
Băng bó xong cho Thiên Minh, bọn họ cũng tìm được khách điếm để trọ lại.
Mỗi người một phòng, chỉ riêng Thiên Minh được ở chung với Lý Lương Thần vì ai đến gần thằng bé cũng tỏ vẻ sợ hãi chỉ ôm chặt lấy Lý Lương Thần.
Thế là một lớn một bé ở chung một phòng.
Lý Lương Thần cười đề nghị :" Đi tắm thôi.
Đệ nói người đệ bẩn mà.
" Thiên Minh gật gật đầu có hơi xấu hổ.
Lý Lương Thần gọi tiểu nhị chuẩn bị bồn tắm nước ấm cho Thiên Minh tắm rửa.
Cô đi theo thằng bé vào phòng tắm với ý định tắm cho cậu.
Thiên Minh nghe vậy liền từ chối:" Đệ...
Đệ tự tắm được mà tỷ không cần lo đâu.
"Lý Lương Thần thấy cậu từ chối cũng đành chịu, dặn dò:" Cần thận nha.
Mấy vùng được băng bó đừng để chạm vào nước.
Vậy tỷ đi đây.
"Một lúc sau Thiên Minh cũng tắm xong.
Cậu sau khi tắm sạch sẽ xong cuối cùng cũng ra dáng một tiểu hài tử nên có.
Tuy cậu rất gầy, gầy hơn so với các hài tử đồng trang lứa nhưng đường nét gương mặt rất rõ ràng, khá là điển trai.
Lý Lương Thần tấm tắc khen:" Ái chà, ta không biết là đệ cũng đẹp trai vậy đó nha.
Đáng yêu quá đi.
"Lý Lương Thần không ngại cái mặt già của mình mà ôm lấy Thiên Minh:" Về sau, đệ chính là đệ đệ của ta ai động vào đệ chính là động vào ta.
Sau này, có tỷ bảo vệ đệ rồi.
Đệ cứ an tâm.
"Nói đến đây Lý Lương Thần còn bày ra bộ dáng rất chi là tự hào.
Trước nay cô cũng luôn thèm muốn cảm giác có muội muội hay đệ đệ gì đó giờ cuối cùng cũng có rồi.
Lý Lương Thần hí ha hí hửng chạy đến giường vỗ vỗ xuống, gọi:" Minh Minh đến đây, đến đây, để tỷ ru ngủ cho đệ.
"Thiên Minh bẽn lẽn đến bên giường, Lý Lương Thần ấn cậu bé xuống nằm thẳng cẳng, cô nằm kế bên cậu.
Trong đầu Lý Lương Thần đang nhớ lại cách ru ngủ của sư tỷ Đài Cát nhà mình.
Định kể gì đó thì Thiên Minh bên cạnh lên tiếng.
" Tỷ tỷ, lúc nãy đệ có nghe mọi người nhắc đến 'đồng cốt'.
Đó là gì vậy ạ?
"Thiên Minh đưa cặp mắt to tròn lấp la lấp lánh về phía Lý Lương Thần.
Tim Lý Lương Thần như bị mũi tên nào đó bắn trúng thầm nghĩ bé con này đáng yêu quá đi.
" À, Đồng cốt chính là chỉ những người có khả năng đặc biệt có thể thấy và giao tiếp được với các linh hồn, rất nhạy cảm với các linh hồn ma quỷ và có số phận đặc biệt.
Là vậy đó, đệ là một đồng cốt mà ta cũng vậy."
Thiên Minh ngạc nhiên nói:" Tỷ cũng thấy những thứ đó sao?
"Lý Lương Thần nhìn là biết đứa trẻ này nghĩ gì.
Cô cười nói:" Ừm, chúng ta chính là đồng cảnh tương tri.
Tuy là có một chút khác.
Ta là đồng cốt nhưng mọi người trong nhà rất là thương yêu và bảo vệ ta vì thế ta cũng không để tâm lời của những kẻ ngoài kia nói.
Đồng cốt không phải là người mang lại vận xui rủi như những kẻ ngoài kia nói, năng lực của họ còn giúp ích được rất nhiều việc.
Ta không biết quá rõ những điều đệ đã trải qua nhưng sau này có ta và mọi người bảo vệ cho đệ rồi.
Đệ không cần lo đâu.
Mai này khi đệ lớn lên, đệ giúp đỡ cho mọi người, sẽ làm bọn người kia chẳng dám nói đệ xúi quẩy nữa như ta vậy nè.
"Lý Lương Thần nhớ đến chuyện xưa lại cười.
Từ nhỏ Lý Lương Thần đã có đôi mắt khác người, khiến cô rất nhạy cảm với mọi thứ xung quanh.
Khi biết mình chính là đồng cốt còn nghe những lời bàn tán ác ý bên ngoài kia rằng cô là kẻ xúi quẩy, sẽ mang đến tai họa điều này khiến cô rất buồn.
Mọi người ở Văn An thấy sự khác lạ của cô liền rất lo lắng.
Mọi người ở Văn An đã cố gắng giúp cô đả thông tư tưởng suốt nhiều ngày liền, họ nói cô chính là may mắn nhỏ được ông trời ban xuống Văn An, cô không phải đồng cốt xui xẻo gì cả, cô chỉ là Lý Lương Thần, là đệ tử của Văn An, là một phần không thể đứt rời của Văn An mà thôi.
Sau này, cô còn phát hiện mình có thể trò chuyện được với một số linh hồn còn vất vưởng, giúp họ đạt nguyện vọng rồi an tâm rời đi đầu thai chuyển kiếp.
Linh hồn được chia ra rất nhiều loại.
Chủ yếu được phân ra thiện và ác.
Khi oán niệm quá lớn linh hồn đó dần mất đi hết lý trí trở thành ác linh đi hại người vô tội như ả nữ quỷ lúc nãy đã đuổi theo Thiên Minh.
Lý Lương Thần cười xoa cái đầu nhỏ của Thiên Minh giục:" Minh Minh mau đi ngủ đi, ngày mai chúng ta có việc cần làm đó.
Chuyện của mẹ đệ, chúng ta cũng đang điều tra.
Mau ngủ đi.
"Nói xong Lý Lương Thần hôn vào trán Thiên Minh chúc cậu ngủ ngon.
Hành động này cô học từ sư tỷ Đài Cát của mình.
Khi còn nhỏ, Nguyễn Đài Cát cũng hôn vào trán Lý Lương Thần chúc cô ngủ ngon.
Lần đầu tiên sau khi mẫu thân qua đời, Thiên Minh lại có thể chìm sâu vào giấc ngủ an yên như vậy.
-----
* Chú thích:- " Đồng cảnh tương tri " : Những người có chung hoàn cảnh dễ thấu hiểu nhau hơn.
- " Đồng cốt ": Đồng cốt là một thuật ngữ trong văn hóa tâm linh và tín ngưỡng dân gian của người Việt Nam, ám chỉ những người có khả năng kết nối với thế giới siêu nhiên hoặc được cho là "có căn" để giao tiếp với các thực thể tâm linh như thần, thánh, linh hồn. ❀ Tác giả có lời muốn nói:Tất cả các tình tiết trong truyện đều là hư cấu, được xây dựng dựa trên trí tưởng tượng của tác giả.
Một số chi tiết có thể lấy cảm hứng từ đời thực nhưng đã được biến tấu và sáng tạo thêm để phù hợp với mạch truyện của tác giả.
Truyện được viết với mục đích giải trí, mong các độc giả đọc với tâm thế thoải mái và thư giãn.
Cảm ơn các cậu đã đồng hành và ủng hộ tác phẩm!
Moa Moa (',,•ω•,,)♡