Tâm Linh ( Tiểu thuyết Việt Nam)- Thập Nhị Quan - Bam Bam - On-going

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
386936654-256-k886334.jpg

( Tiểu Thuyết Việt Nam)- Thập Nhị Quan - Bam Bam - On-Going
Tác giả: _BangHonLacAi_
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

TRUYỆN: THẬP NHỊ QUAN


Tác giả: Bam Bam


Thể loại: Huyền huyễn, Linh dị, Thần Quái, Tình cảm, ...


Tình trạng: Đang cập nhật
• Nhân vật chính: Lý Lương Thần ( Thập Nhị )
• Thập Nhị Quan Quán:
- Đại Quan: Hoàng Thụy Vũ
- Nhị Quan: Hoàng Yển Nguyệt
- Tam Quan: Lê Tiêu Y
- Tứ Quan: Vương Ngọc Mỹ
- Ngũ Quan: Phạm Thiên Trúc
- Lục Quan: Dương Kiều
- Thất Quan: Đặng Thiên An
- Bát Quan: Ngô Ngọc Châu
- Cửu Quan: Trần Dụ Tri
- Thập Quan: Lâm Thu Thu
- Thập Nhất Quan: Trương Thanh Tiêu
- Thập Nhị Quan: Lý Lương Thần
• Các nhân vật phụ khác: Bùi Học Nghĩa, Trần Sơ Tình, Nguyễn Đài Cát,...


Văn án:
Một làn sóng ác linh bùng nổ ở trần gian khiến con người rơi vào cảnh lầm than , yêu ma lộng hành tấn công con người, giết người như ngóe.

Khắp nơi tưởng chừng như là địa ngục trần gian.

Có người mất cha, có người mất mẹ, có người mất đi người mình yêu.

Tiếng gào thét thê lương, đau quặn thắt lòng như muốn xé toạc bầu trời.

Cảm xúc tiêu cực của con người lại càng ngày càng nồng đậm dẫn đến càng xuất hiện thêm nhiều ác linh khiến tình hình càng mất kiểm soát hơn.

Vào lúc đó, ở đồi núi xuất hiện mười hai cái quan tài cùng mười hai cô gái.

Trên nét mặt mỗi người ai nấy đều khẩn trương.

Bản thân họ tự chui vào quan tài mà họ chuẩn bị.

Sau khi hoàn thành các thủ tục, bỗng đất trời rung chuyển nơi đặt mười hai chiếc quan tài sập xuống, đất đá chôn vùi họ xuống sâu dưới mặt đất.

Bóng tối rút dần khỏi nhân gian, chân trời xuất hiện ánh sáng tỏa sáng khắp muôn nơi dường như sự việc xảy ra chỉ như một cơn ác mộ Tags: bambamdaithapnhiquantinhcamtrinhthamtruyen​
 
( Tiểu Thuyết Việt Nam)- Thập Nhị Quan - Bam Bam - On-Going
Chương 1: Thai song phượng - Hồi 1 -


- THẬP NHỊ QUAN - CHƯƠNG 1 : THAI SONG PHƯỢNG - HỒI 1 ------Phù Châu, Trọng xuân¹ năm 145.Cung Khôn Thái², giờ Tý.

Trong cung Khôn Thái dù giờ đã khuya nhưng vẫn tấp nập kẻ ra người vô.

Tình cảnh khá hỗn loạn, kẻ bưng chậu nước đi thay nước liên tục, kẻ đi sắc thuốc, kẻ nấu nước vội vội vàng vàng.

Mỗi lần người bưng chậu nước bước ra nước trong chậu từ trong suốt đã nhuộm màu đỏ máu.

Tiếng la hét kèm tiếng rên rỉ vang khắp cung.

Tiếng người hầu vang dội: " Mau lên, mau lên, nước trong chậu nước đầy máu rồi mau thay nhanh lên!

"Kèm theo đó là tiếng già nua của người đàn bà đỡ để hô: " Nương nương, xin người hãy cố gắng lên đứa bé sắp ra rồi, rặn mạnh hơn nữa.

Nương nương ơi!!

"Hoàng hậu đầu đầy mồ hồi, môi răng siết chặt vào nhau đến nổi bật cả máu.

Tình hình hết sức căng thẳng, phía dưới Hoàng hậu máu me be bét, máu ko có dấu hiệu ngừng chảy.

Đến đỉnh điểm của sự căng thẳng thì bỗng có tiếng khóc trẻ con oe oe cất to lên.

Không khí bớt căng thẳng lại thay vào đó là sự vui mừng.

Đám người hầu reo hò:" Ra rồi ra rồi!!!

"Bà đỡ hô lên:" Là tiểu công chúa...

Khoan đã, Hoàng hậu đây là...

Mang thai song phượng!!!

"Sau đó đứa bé gái tiếp theo cũng ra đời.

Cả hai đứa bé gái xinh xắn, đáng yêu, nơi cánh tay trái của chúng có vết bớt hình hoa hồng hồng trông hết sức lạ mắt.

Nhìn hai đứa bé đỏ hỏn trong lòng Hoàng hậu mỉm cười hạnh phúc.

Hoàng hậu cong cong đôi mắt thành hình trăng khuyết, nói: " Đứa bé gái đầu được Hoàng thượng đặt là Hoàng Thụy Vũ nhưng chỉ không ngờ là còn một bé nữa.

Vậy, ta sẽ đặt cho con cái tên Hoàng Lương Thần nhé.

Ngày các con đến với ta, đó là ngày tốt lành, là ngày đẹp nhất.

" Hoàng hậu dùng ánh mắt yêu chiều nhìn hai cô công chúa, không giấu nổi niềm vui trong ánh mắt.

Đứa bé ra sau nắm lấy ngón út của nàng cười tươi lộ ra lúm đồng tiền sâu bên má trái.

Thế nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu, Quốc trượng phu nhân hay tin vội chạy đến cung Khôn Thái , giật đứa bé vừa mới ra đời sau từ tay Hoàng hậu.

Sắc mặt Hoàng hậu ngỡ ngàng cùng lo sợ.

Sắc mặt bà đanh lại, nói:" Mang thai song sinh được coi là điều không may.

Nó chắc chắn sẽ trở thành điểm yếu của Hoàng hậu nương nương.

Đứa bé này, hãy xử lý nó đi.

"Hoàng hậu và đám người hoảng hốt.

Hoàng hậu vừa bước ra khỏi quỷ môn quan lại như rơi vào hầm băng lạnh giá.

Hoàng hậu tiếc hận khóc rống lên :" Mẫu...

Mẫu thân, người đừng làm như vậy mà.

Đây là đứa con mà con đứt ruột đẻ ra.

Nó chính là máu mủ ruột thịt của con cũng chính là cháu ngoại của người!!

"Quốc trượng phu nhân: " Không được.

Nếu không giết nó vậy nó sẽ là điểm chấm dứt, đánh dấu sự kết thúc của cuộc đời ngươi, ngươi có hiểu không hả?

"Hoàng hậu khóc tê tâm liệt phế, bất lực nhìn đứa con máu mủ ruột thịt của mình bị đem đi.

Nàng không có lựa chọn, từ trước đến giờ vẫn vậy.

Nàng chỉ là con rối được điều khiển nhằm mục đích gia tăng sức mạnh quyền lực cho gia tộc họ Trương mà thôi.

Hoàng hậu thầm nói:" Là mẫu thân vô dụng...

Là mẫu thân bất tài...

Mẫu thân có lỗi với con...

Hức hức...

"Quốc trượng phu nhân: " Thôi được rồi, người đâu mau dọn dẹp chỗ này.

Chuyện ngày hôm nay nếu lọt ra ngoài một chút tin tức nào thì các người biết kết quả rồi đấy.

Đám người quỳ cuối sấp sát dưới đất run rẩy, lo sợ câm nín.

Bà lại nói tiếp: "Hoàng thượng đã sắp hồi cung, mau chuẩn bị tươm tất để Hoàng thượng gặp Đại công chúa vừa mới ra đời.

"Thế là hoàng triều nhà Hoàng đã xuất hiện Đại công chúa.

Đại công chúa mang tên " Hoàng Thụy Vũ ".

-----Ở một nơi khác, chiếc xe ngựa phi vù vù trong đem.

Nhũ mẫu được giao trách nhiệm xử lý đứa bé vẫn còn đang ôm chặt đứa bé trong lòng.

Nhũ mẫu đang đấu tranh nội tâm có nên xử lý đứa bé không?

Bà nhìn đứa bé trong lòng, bé rất ngoan còn nhìn bà cười tươi.

Đứa bé này có nét cực kỳ giống với Hoàng hậu khi còn nhỏ, ngây thơ hồn nhiên vô cùng đáng yêu khiến người ta hận không thể nào yêu thích hơn được.

Nhũ mẫu nhớ lại cảnh lúc này.

Hoàng hậu khóc đến tê tâm liệt phế, đưa ánh mắt thê lương cầu xin bà.

Bà hiểu Hoàng hậu muốn gì, bà đã ở cạnh Hoàng hậu hơn 18 năm, chăm sóc Hoàng hậu từ lúc còn đỏ hỏn đến nay chẳng lẻ bà lại chẳng hiểu ý nàng.

Hoàng hậu muốn bà che giấu đứa trẻ này, cho con bé con đường sống.

Bà thở dài, nói: " Đứa trẻ ngoan, con đừng trách mẫu thân của con.

Nàng ta quả thực lực bất tòng tâm.

Nàng ta không có sự lựa chọn chỉ có thể làm cho được cho con đến vậy.

"Nhũ mẫu kêu lên, nói với Mạnh Tuấn- thị vệ riêng của Hoàng hậu: " Mạnh Tuấn, đến chùa " Văn An " đi.

"Mạnh Tuấn hiểu ý, yên lặng đánh xe về phía trước.

Đến trước cổng chùa có bảng hiệu " Văn An " thì dừng.

Nhũ mẫu xuống khỏi xe ngựa, đặt cái rổ chứa đựng đứa bé trước cổng chùa.

Lấy chăn ấm đắp cho đứa bé, đeo cho công chúa chiếc kiềng bạc cùng miếng thẻ trúc khắc tên " Lương Thần ".

Nhũ mẫu lưu luyến rời đi, nói thầm: " Công chúa, mong người sẽ có một cuộc đời an yên.

"-----Sáng hôm sau, tại cổng chùa " Văn An".

Các chú tiểu trong chùa mở cổng chùa thấy đứa bé, liền đem vào cho sư Trụ trì xem.

Sư trụ trì nghe thấy thế liền ra xem cùng các sư cô và chú tiểu khác.

Cả đám hò reo: " A di đà phật.

Ai lại nhẫn tâm thế này, đứa bé trong đáng yêu thế này cơ mà.

Haiz...

"Họ phát hiện trên cổ đứa bé có chiếc kiềng bạc lấp lánh, vừa nhìn là đã biết đây là con của nhà quý tộc nào đó vứt bỏ vì lý do khó nói nào đó.

Ngoài chiếc kiềng bạc, trong rổ còn tấm thẻ trúc khắc tên " Lương Thần ".

Ai nấy đều cảm thấy xót thương cho đứa bé.

Sư trụ trì quyết định:" Đứa bé này cứ gọi là Lương Thần còn họ thì...

Cứ lấy họ của ta, Lý Lương Thần.

Quả là một cái tên hay.

"Mọi người cũng cười theo, ai cũng yêu thích vị khách không mời đáng yêu này.

-----

• Chú thích :Trọng xuân¹: giữa mùa xuân ( Tháng Hai )Cung Khôn Thái²: nơi ở của Hoàng hậu Hoàng Triều.

Thai song sinh vào các triều đại phong kiến được xem là điềm xấu.
 
( Tiểu Thuyết Việt Nam)- Thập Nhị Quan - Bam Bam - On-Going
Chương 2: Thai song phượng - Hồi 2-


CHƯƠNG 2: Thai Song Phượng - Hồi 2 ------Phù Châu, Quý Xuân năm 148.Cung Khôn Thái.Đại công chúa hay tín mình có tiểu muội bèn ngày đêm ở lì trong tẩm cung của Hoàng hậu chơi đùa với tiểu công chúa.Những lúc như thế Hoàng hậu lại ngẩn người nhìn Đại công chúa nghĩ vẩn vơ.

Nếu Lương Thần còn sống có lẽ cũng mang dáng dấp, nét mặt giống với Đại công chúa bây giờ chăng?

Bởi vì họ là thai song phụng cơ mà.

Đại công chúa vô tình thấy mẫu thân mình cứ ngẩn ngơ như thế bỗng lòng có cảm giác bất an liền chạy lon ton đến nắm tay Hoàng hậu.

Hoàng hậu nhìn xuống nhẹ nhàng xoa đầu nàng.

Hoàng hậu Trương Mẫu Nghi đã hạ sinh Nhị công chúa Hoàng Yển Nguyệt.

Từ đó, Đại công chúa và Nhị công chúa được phụ mẫu yêu thương hết mực.

Họ lớn lên trong tình yêu của mẫu thân và sự nghiêm khắc của phụ thân.

Chùa Văn An.

Cô bé đỏ hỏn ngày nào giờ đã bập bẹ tập nói, tập đi.

Dù thiếu thốn tình yêu của phụ thân phụ mẫu nhưng cô bé vẫn lớn lên với tình yêu thương của các sư trong chùa.

Sư trụ trì bắt đầu biên soạn công pháp, chiêu thức để dạy dỗ các đệ tử bao gồm cả cô bé Lý Lương Thần.

Hằng ngày, nơi đây tràn ngập tiếng tụng kinh và tiếng cười.

-----Phù Châu, Mạnh Đông năm 157.Cung Khôn Thái.

Hoàng hậu Trương Mẫu Nghi hạ sinh Đại hoàng tử Hoàng Thiên Chương.

Hai vị công chúa hay tin tiểu hoàn tử ra đời liền ríu rít chạy ùa vào tẩm điện của Hoàng hậu.

Nhị công chúa cất tiếng non nớt cùng với đôi mắt lấp lánh:" Mẫu thân đây là tiểu đệ của Nguyệt Nguyệt sao?

" Hoàng hậu cười hiền từ: " Đúng vậy.

Mau qua đây chơi cùng với đệ đệ của con đi.

"Mắt thấy Đại công chúa mãi chỉ đứng im không qua xem tiểu hoàng tử, Hoàng hậu bèn gọi:" Tiểu Vũ, lại đây nào.

"Đại công chúa bẽn lẽn bước đến cẩn thận chạm vào đôi má mũm mĩm của tiểu hoàng tử.

Ánh mắt không che giấu nổi niềm vui sướng.

Hoàng hậu thấy vậy bèn cười: " Haha, bé con ngày nào còn núp ở sau chân mẫu thân giờ đã lớn từ lúc nào vậy nhỉ?

Càng nhìn con càng thấy giống Hoàng thượng, trong nóng ngoài lạnh.

"Tiếng cười đùa vang khắp cung.

Chùa Văn An.

Sáng sớm các đệ tử đã thức dậy sớm, sinh hoạt cá nhân xong ra ngoài sân luyện võ.

Vốn tưởng trong chùa sẽ là nơi an tịnh thế nhưng có mổ biến số nhỏ ở đây.

" Áaaaaaaa!!

Mau bắt muội ấy lại cho ta.

Tức chết ta rồi.

"" Trời ạ, Lương Thần muội muội lại to gan chọc giận Học Nghĩa sư huynh rồi.

"" Muội ấy chạy nhanh thật đấy, mới vừa nãy thôi mà hiện giờ đã mất dạng.

Không biết ở đâu rồi.

Hộc...

Hộc...

"" Lần này muội ta lại làm ra chuyện gì chọc giận Học Nghĩa sư huynh nữa thế.

"" Cái này ta biết nè, muội ấy lấy cây chổi răng của huynh ấy đi chà nhà xí.

Ui chao, mấy huynh không biết đâu cây chổi răng đó thúi kinh thiên động địa, thúi đến cạn ngôn.

Nhắc tới làm ta lại nhớ...

Ọe...

Kinh chết đi được.

"Ai nấy nghe lý do xong cũng đồng cảm với Học Nghĩa sư huynh cũng bội phục độ gan lì của Lương Thần sư muội.

Phía xa xa vẫn có thể thấy một cô bé chạy đằng trước phía sau là một thiếu niên rượt theo.

Lý Lương Thần khoái chí hét to: " Lêu lêu, huynh thúi đố huynh bắt được ta hahaha.

"Bùi Học Nghĩa thấy mà lòng ngực phập phồng muốn nổ tung:" LƯƠNG THẦN!!!

Đứng lại đó cho ta!!!

"Lý Lương Thần bĩu mỗi cười khúc khích:" Uầy, chưa từng thấy kẻ bị dí đứng lại để bị bắt bao giờ đâu nhe, huynh kỳ lạ quá đi à.

"Cuộc rượt đuổi gà bay chó chạy này kết thúc khi Sư trụ trì ra " xử " đám ranh con sáng sớm đã quậy banh nóc này.

-----Phù Châu, Trọng Xuân năm 163.Đại công chúa của Hoàng triều đã đến lễ trưởng thành vì thế được Hồng Quân đế sắc phong cho Đại công chúa lấy hiệu là Thụy Châu Công Chúa.

Thụy Châu công chúa sẽ nắm quyền phía Đông của nước Phù Châu cụ thể chính là trấn Sơn Nam.

Nhưng tình hình của trấn Sơn Nam dạo này xảy ra nhiều vụ ác linh hại người xuất hiện mà chưa thể giải quyết được.

Thụy Châu công chúa phải đích thân đi đến trấn Sơn Nam để giải quyết những tai họa đó.

Cùng lúc đó tại chùa Văn An.

Ở giữa đại điện, Sư trụ trì với nét mặt trang nghiêm đứng trên bục nói:" Văn An chúng ta xưa nay ở trấn Mộc Nam giúp người dân nơi đây trảm yêu trừ ma vì thế nơi này vẫn luôn yên bình.

Nhưng chúng ta sống ở nước Phù Châu dù cho chúng ta có là ai thì cũng là người dân Phù Châu.

Người dân chúng ta phải đùm bọc giúp đỡ nhau.

"Sư trụ trì ngừng một lát, quan sát tất cả mọi người rồi lại nói tiếp:" Hiện tại trấn Sơn Nam cận kề trấn Mộc Nam đang gặp vấn đề khó giải quyết nên đã sang đây nhờ chúng ta chi viện cho họ.

Ta quyết định sẽ cử một đội đệ tử đi giải quyết .

Mọi người có ý kiến gì không?

"Sư trụ trì ngẩng lên nhìn tất cả mọi người.

Sư Nguyễn Hiển liền muốn nói lên ý kiến của mình:" Sư huynh, theo ta sự việc lần này không có nhiều hiểm nguy có lẽ sẽ vừa sức đối với đệ tử chúng ta thế nên lần này chúng ta nên cử các đệ tử vừa mới bước sang tuổi trưởng thành đi thực nghiệm để học hỏi.

"Sư trụ trì cười nói:" Ta cũng có cùng ý kiến với đệ.

Vậy còn gì nữa không?

Không thì ta sẽ đọc tên những đệ tử sẽ đi chi viện lần này.

"Mọi người đều đồng thanh:" Dạ.

"" Trần Du Nhiên.

"" Dạ có.

"" Nguyễn Đài Cát.

"" Dạ có.

"" Bùi Học Nghĩa.

"" Dạ có.

""...

"" Lý Lương Thần.

""..."

" Lý Lương Thần!

"Lý Lương Thần đang ngủ gật bỗng bị gọi tên liên tục liền giật mình bong bóng ngay lỗ mũi vì thể mà bị bể.

Lý Lương Thần hét lên rõ to:" Dạ có!

"Mọi người ai cũng cười thầm, Sư trụ trì thấy thế thì thở dài.

" Aiz, cái con bé này khi nào mới trưởng thành được đây.

"Lý Lương Thần bị gọi tên theo phản xạ dạ dạ vâng vâng mặc dù nàng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

Nàng huýt cùi chỏ vào eo Bùi Học Nghĩa đang ở cạnh bên hỏi:" Sư huynh, có vụ gì vậy?

"Bùi Học Nghĩa dùng ánh mắt ' ta đây khinh ngươi ' dòm nàng, nói:" Chúng ta được cử đi trấn Sơn Nam chi viện.

"" Úi, chúng ta được đi ra ngoài rồi sao?

Hihihi.

" Lý Lương Thần cười thích thú sắp thành thú luôn.

Bùi Học nghĩa càng nhìn nàng với ánh mắt ' ta khinh ngươi ' sâu đậm hơn.

Bây giờ ai nói nàng bị điên nàng cũng chịu bởi nàng phải cười chứ.

Từ lúc sinh ra nàng đã ờ trong chùa Văn An mãi chưa một lần được bước chân ra ngoài.

Ờm, cũng không phải là chưa bao giờ ra ngoài.

Ở chùa Văn An có quy định, các đệ tử trong chùa không được ra khỏi chùa trừ khi có nhiệm vụ nhưng những quy định đó làm sao có thể làm khó nàng.

Trong những năm qua, nàng đã không ít lần 'trèo' khỏi chùa.

Đương nhiên chắc chắn có ngày sẽ bị phát hiện.

Bị phát hiện xong nàng bị phạt trồng cây chuối suốt 2 nén hương.Nhưng nàng bị phạt nhiều quá thành quen các sư trong chùa cũng phải bó tay với nàng.

Nàng vi phạm đến nghiện.

Từ trước đến nay, Lý Lương Thần chỉ quẩn quanh trong trấn Mộc Nam chưa bao giờ đi ra khỏi trấn.

Cho nên lần này được đi sang trấn khác nàng rất chi là vui nha.

Các đệ tử được giao nhiệm vụ qua trấn Sơn Nam về chỗ sắp xếp hành lý chuẩn bị lên đường.

Cả hai trấn Mộc Nam và trấn Sơn Nam chỉ cách nhau 30 dặm đường.

Đi bộ mất khoảng 5 canh giờ nếu đi nhanh hơn có lẽ rút còn 4 canh giờ.

Các đệ tử dùng mắt ánh rực lửa sẵn sàng cho cuộc trải nghiệm đầu tiên của mình.

" Đi thôi!

"-----

* Chú thích:

- Quý xuân: giữa mùa xuân ( Tháng ba )

- Mạnh đồng: đầu mùa đông ( Tháng mười)

- 1 Canh = 2 tiếng

- 1 Khắc = 15 phút

- 1 dặm = 1,6 km => 30 dặm = 48km
 
( Tiểu Thuyết Việt Nam)- Thập Nhị Quan - Bam Bam - On-Going
Chương 3: Trấn Sơn Nam - Hồi 1 -


CHƯƠNG 3: Trấn Sơn Nam - Hồi 1 -Phù Châu, năm 163.Trấn Sơn Nam.

Vào Chính nguyệt, trấn Sơn Nam đã xảy ra hàng loạt những vụ thảm sát với cả quy mô lớn, nhỏ.

Đặc biệt vào Sơ thập nhật Chính nguyệt đã xảy vụ thảm án tại Ỷ Nguyệt Lâu - tửu lầu lớn ở trấn Sơn Nam.

Số người tử vong lên đến 15 người.

Quan phủ đã tiến hành điều tra.

Qua cuộc điều tra sơ bộ họ đã đưa ra kết luận: Trong lúc ở Ỷ Nguyệt Lâu, tên nghi phạm đã phát điên và tàn sát mọi người xung quanh.

Đến khi lính lệ nha đến nơi ngăn cản tên phát điên thì đã có 15 người thiệt mạng, 10 người bị thương nhẹ, 3 người bị thương nặng nhưng chưa nguy hại đến tính mạng.

Sau khi tên nghi phạm bị bắt lại, hắn đã tự vẫn ở trong nhà lao.

Vụ thảm án từ đó khép lại.

Thế nhưng sự việc không chỉ dừng lại ở mức đó.

Sau đó xảy ra nhiều vụ người phát điên đi thảm sát người vô tội khắp nơi.

Quan phủ điều tra mãi mà vẫn không biết lý do vì sao nên đã nhờ đến chùa Văn An ở trấn Mộc Nam sát bên và báo cáo sự việc kỳ lạ này lên triều đình.

Đến Thất nguyệt, lực lượng được triều đình điều tới chi viện đã đến.

Trong đó còn có Thụy Châu công chúa - người đang ngụy trang thành quân vệ binh.

Sự việc Thụy Châu công chúa đích thân đến trấn Sơn Nam chỉ có đội quân vệ binh mà Hồng Quân đế điều là biết, để tiện bề cho công chúa tiện điều tra đồng thời bảo vệ nàng Hồng Quân đế đã ra lệnh giữ bí mật chuyện này, hơn nữa từ trước đến giờ nàng chưa từng xuất hiện trước công chúng chỉ lẩn quẩn chốn cung đình nên việc giữ bí mật cũng không khó.

Để ngụy trang nàng đã dùng thân phận chỉ huy của đội vệ binh lấy tên " Lý Vũ ".

Mọi người trong đội vệ binh gọi nàng là " Lý Vũ tướng quân ".

Hoàng Thụy Vũ thân mặc xiêm y màu đen huyền, gươm treo bên hông trái, mái tóc buộc lơi sau đầu giản dị.

Đường nét gương mặt toát ra vẻ lạnh lùng khiến người ta vừa sợ vừa kiềm không đặng mà muốn nhìn trộm.

-----Cùng lúc đó, tại tửu quán nhỏ ở phía Bắc của trấn Sơn Nam.

Một đám người tụ lại một bàn xù xì to nhỏ với nhau.

" Sự việc lần này, chúng ta phải làm gì bây giờ ạ?

"" Du Nhiên sư huynh, huynh tính sao rồi ạ?

"" Sự việc lần này có vẻ không đơn giản.

Nhiều kẻ phát điên thảm sát người vô tội mà chúng sau khi bị bắt thì lại tự vẫn.

Những vụ án đều có rất nhiều điểm chung.

Ta nghĩ chúng ta nên đi thu thập manh mối ở các nơi trong trấn.

"Trần Du Nhiên nói xong thì trầm ngâm một chút rồi mới lên tiếng tiếp:" Ta sẽ chia đội các ngươi.

Mỗi đội sẽ có 3 người đi chung.

"" Đài Cát, Học Nghĩa mỗi người bọn ngươi chỉ dẫn một đội, ta cũng một đội đi thu thập các manh mối lần lượt ở phía Tây, Đông, Nam của trấn Sơn Nam.

Riêng Lương Thần, muội bắt buộc ở trong đội của ta.

Muội hiểu chứ?

"Mọi người chuyển ánh mắt thương hại sang Lý Lương Thần đồng thời cảm thấy rất hợp ý họ.

Lý Lương Thần trên đời này chẳng ngán ai chỉ ngán đại sư huynh Trần Du Nhiên của nàng.

Nghe vậy, cái đuôi đang ve vẩy ở sau mông của Lý Lương Thần phút chốc bị đông cứng lại.

Tâm trạng hào hứng của nàng khi nghe đến đó liền héo úa.

Nàng bĩu môi:

" Dạ.

"Trần Du Nhiên nhìn Lý Lương Thần mỉm cười hiền từ.

Lý Lương Thần bỗng chốc trở thành một bộ dạng nghiêm chỉnh chưa từng có.

Trần Du Nhiên ôn tồn nói tiếp:" Xong rồi thì chia nhau ra bắt đầu đi điều tra đi.

Mọi người hãy cẩn thận.

Canh dậu chúng ta gặp nhau ở đây.

Đi thôi!

"Đệ tử của chùa Văn An giải tán đội ai đi đường nấy.

Lý Lương Thần nối gót chạy theo Trần Du Nhiên đi về phía Nam của trấn Sơn Nam cùng với một người đệ tử tên Nguyễn Hải.

Trần Du Nhiên vừa đi vừa nói:" Hai người phát hiện được manh mối nào cứ nói với ta.

Chúng ta trao đổi manh mối, tra kết quả.

Nhớ hãy cẩn thận, trong không khí thoang thoảng có mùi tử khí không biết là bắt nguồn từ đâu.

"" Mùi tử khí?"

Lý Lương Thần hít hít vài cái xong bịt mũi lại mặt nhăn mày nó: " Ui mẹ ơi, hèn chi từ lúc vào trấn đến giờ muội cứ có cảm giác khó chịu.

"Trần Du Nhiên liếc nàng: " Từ khi bước vào bọn ta đã phát hiện rồi chỉ có muội mải mê tò mò khám phá mấy thứ không đâu làm lỡ cớ sự.

"Lý Lương Thần bĩu môi nói nhỏ: " Ta đâu có thính bằng bọn huynh.

"Trần Du Nhiên lại liếc nàng.

Nàng lấy tay vỗ mồm mình: " Ây da, càng đi sâu càng có mùi kỳ lạ he.

Oái, hình như mùi đậm hơn ở tòa lầu kia kìa, huynh xem xem.

"Không cần Lý Lương Thần nói Trần Du Nhiên cũng đã ngửi được mùi ngay khi lại gần.

Ngước mắt lên nhìn, bọn họ thấy một cái bảng hiệu bắt mắt " Ỷ Nguyệt Lâu ".

Trước cửa dán giấy màu vàng nghệ , trên đó viết hai chữ " Đóng cửa ".

" Ỷ Nguyệt Lâu?

Chẳng phải đây là xảy ra vụ thảm án đầu tiên sao?

Theo muội đoán, mọi sự việc có lẽ từ đây mà ra đó nha.

Nhưng có lẽ thứ bên trong đã rời đi rồi mùi cũng chẳng còn đậm lắm .

" Lý Lương Thần lấy tay sờ sờ cầm ra chiều suy tư nhưng chưa được bao lâu thì Trần Du Nhiên ra hiệu bảo hai người vào trong.

Khi họ mở cửa bước vào bên trong, nhận ra nơi này có cách bày trí ấm cúng, bình yên, mang đậm nét truyền thống, không gian rộng lớn, ở trung tâm tòa lâu là một đại sảnh rộng lớn tòa lâu có khoảng 4 tầng lầu.

Ỷ Nguyệt Lâu được mệnh danh là một tửu lầu lớn nhất nhì trấn Sơn Nam .

Nhưng kể từ khi xảy ra cuộc thảm án, người dân trở nên xa lánh Ỷ Nguyệt Lâu, kinh doanh trở nên ế ẩm.

Bà chủ của Ỷ Nguyệt Lâu dứt khoát đóng cửa tạm dừng kinh doanh để nghỉ ngơi.

Tuy đã đóng cửa tạm dừng kinh doanh khá lâu nhưng bên trong vẫn được dọn dẹp sạch sẽ không dính một hạt bụi.

Họ còn chưa quan sát đủ thì từ phía trên lầu 2 phát ra tiếng động như tiếng mở cửa.

Cả ba người đồng thời ngẩn nhìn về phía phát ra tiếng động.

-----

* Chú thích:- Chính Nguyệt (正月): Tháng Giêng, tức tháng đầu tiên của năm.

- Sơ Thập (初十): Ngày thứ 10 trong tháng, với "sơ" dùng để chỉ những ngày từ mùng 1 đến mùng 10.- Tửu lâu (酒樓) là một thuật ngữ cổ, dùng để chỉ một quán rượu hoặc nhà hàng cao cấp thời xưa, nơi phục vụ rượu và các món ăn kèm.

Tửu lâu không chỉ là nơi thưởng thức ẩm thực, mà còn mang ý nghĩa văn hóa, xã hội sâu sắc, đặc biệt trong các thời kỳ phong kiến như thời Hậu Lê, Trần, hoặc Nguyễn.

- Trần Du Nhiên là đại đồ đệ của sư trụ trì Lý Thiên Trung.- Nguyễn Đài Cát là nhị đồ đệ của sư trụ trì Lý.

- Bùi Học Nghĩa là tam đồ đệ của sư trụ trì Lý.- Lý Lương Thần là thất đồ đệ của sư trụ trì Lý.

- Các đồ đệ khác đợi cập nhật sau.
 
( Tiểu Thuyết Việt Nam)- Thập Nhị Quan - Bam Bam - On-Going
CHƯƠNG 4: Trấn Sơn Nam - Hồi 2 -


CHƯƠNG 4: Trấn Sơn Nam - Hồi 2 -Ngay trên lầu hai của tửu lâu xuất hiện một thân ảnh khoác lên mình chiếc xiêm y đỏ rực.

Đó là một cô nương có mỹ mạo như hoa, vô cùng kiều diễm.

Cô ta dùng đôi mắt phượng lạnh lùng liếc xuống những vị khách không mời ở dưới.

Đôi mày của nàng hơi cau lại, đôi môi đỏ mọng mấp mấy phát ra âm thanh êm tai: " Các vị đây là?

"Trần Du Nhiên chắp tay cúi đầu, ôn tồn nói: "Cô nương thứ lỗi.

Bọn ta là đệ tử chùa Văn An, được giao nhiệm vụ đến đây chi viện.

Khi quan sát từ bên ngoài, bọn ta nghĩ rằng nơi này không có người ở, nên mới mạo muội vào tìm manh mối.

Thật là thất lễ, mong cô nương lượng thứ."

Lý Lương Thần và Nguyễn Hải thấy thế cũng bèn chắp tay hành lễ tạ lỗi theo Trần Du Nhiên.

Cô nương trên lầu không nói gì, đôi tay thon dài bắt lấy lan can, lấy thế phóng mạnh xuống đất, đáp đất một cách uyển chuyển nhẹ nhàng như lông vũ nhẹ nhàng bay xuống mặt đất.

Lý Lương Thần tấm tắc khen:" Ái chà, cô gái này có thân thủ không tệ nha.

"Trần Du Nhiên và Nguyễn Hải gật đầu đồng ý.

Cô ta đem gương mặt lạnh tanh tiến đến trước mặt ba người bọn họ, ôn tồn nói: " Nếu đến đây điều tra thì không sao.

Các ngươi phát hiện ra được điều gì chưa?

"Trần Du Nhiên đáp: "Bọn ta chưa tìm ra điều gì đáng chú ý, chỉ cảm nhận được mùi tử khí nồng nặc từng lan tỏa ở đây nên muốn vào kiểm tra thử."

Cô nương xinh đẹp trầm ngâm một lát rồi nói: " Được rồi, các vị muốn kiểm thì kiểm tra thì tra, cần gì cứ nói với ta.

Có điều, trên lầu hai có một gian phòng ở cuối hành lang, đó là phòng riêng của ta.

Mong các vị điều tra chỗ nào cũng được, nhưng đừng chạm vào gian phòng ấy.

Ta không thích người lạ bước chân vào chốn khuê phòng của ta.

Mong các vị thông cảm."

Trần Du Nhiên hòa nhã nói: " Tại hạ đã rõ.

Cô nương, chẳng hay có thể cho biết quý danh của cô để tiện bề xưng hô?

" Trần Du Nhiên thầm nghĩ, đã bước chân vào nhà người ta, chí ít cũng nên giới thiệu danh tính.

Cứ mãi gọi "cô nương" thế này, e rằng càng khiến đối phương càng khó chịu.

Cô gái nói ra một cái tên: " Lê Tiêu Y, là lâu chủ của Ỷ Nguyệt Lâu.

Các ngươi cần gì cứ nói, có thể giúp ta sẽ giúp.

"Trần Du Nhiên mỉm cười nói: " Tại hạ là Trần Du Nhiên.

Đa tạ Tiêu Y cô nương đã giúp đỡ.

"Nguyễn Hải - người im lặng suốt chặng đường cũng ngại ngùng lên tiếng: " Tại hạ là Nguyễn Hải.

"Lý Lương Thần liếc mắt thấy vậy bèn chậc lưỡi.

Cô không quá thân thiết với tên này nhưng có điều cô biết cái tên đầu đất này xưa nay rất trầm tính ít nói nhưng biểu tình thật ra cũng rất là dễ đoán.

Tỷ như hiện giờ xem ra hắn đã phải lòng cô nương nhà người ta mất rồi, hai cái tai của hắn ẩn ẩn màu phiếm hồng.

Lý Lương Thần thu lại tầm mắt, : " Còn ta là Lý Lương Thần.

Thất lễ rồi.

"Lúc này Lê Tiêu Y mới chú ý đến cô gái nhỏ này.

Lý Lương Thần có ngoại hình xinh xắn, hai bên má phúng phính hồng hồng trông rất là đáng yêu.

Kiểu tóc búi hai bên làm cho nàng càng thêm phần tinh nghịch, lém lỉnh khiến người ta rất có hảo cảm.

Mắt Lê Tiêu Y khẽ động.

Trong đầu cô, những hồi ức lũ lượt kéo đến.

Ký ức dừng lại vào một ngày tuyết rơi, ngay dưới bóng cây cổ thụ xuất một thân ảnh khoác lên mình chiếc long bào trắng đến nỗi hòa quyện vào màn bão tuyết dày đặc.

Người đó không ai khác chính là Hoàng Thụy Vũ - đại công chúa của Hoàng triều.

Điều đáng chú ý là ngoại hình của cả hai người bọn họ hết tám chín phần là giống nhau, độ tuổi có lẽ cũng chẳng chênh lệch gì mấy.

Chỉ là tuy Hoàng Thụy Vũ rất xinh đẹp, khí chất nhưng ánh mắt lạnh lùng chứa đựng hàn khí của cô khiến người khác không dám lại gần, còn Lý Lương Thần thì ngược lại.

Nếu nhìn lướt qua thì quả thực cả hai giống nhau y như hai giọt nước.

Lê Tiêu Y còn tưởng mình nhìn lầm, phải lấy tay dụi mắt lại mấy lần.

Lê Tiêu Y nhìn thẳng Lý Lương Thần buộc miệng hỏi:" Ngươi là đệ tử chùa Văn An?

"Lý Lương Thần thấy nét mặt Lê Tiêu Y cuối cùng cũng có chút biến đổi, lại còn hỏi nàng câu thừa thãi như vậy bèn khó hiểu đáp:" Đúng vậy.

Lúc nãy Du Nhiên sư huynh đã có nói với cô rồi đó.

Sao vậy ?

Có chuyện gì sao ?

"Lê Tiêu Y nhìn nét mặt của Lý Lương Thần thành thành thật thật bèn kiềm nén sự tò mò đang nhảy múa của mình lại.

Trong đầu cô thoáng hiện ra nhiều khả năng, như việc đại công chúa có một muội muội thất lạc, hoặc chính đại công chúa đang cải trang thành người thường vì một mục đích bí mật nào đó.

Tuy trong đầu vang lên những âm thanh rầm rầm như vừa phát hiện ra một bí mật lớn nào đó nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ra chẳng có việc gì mà nói: " Không có gì.

Ta thấy ngươi rất giống với một vị bằng hữu cũ của ta, thật hoài niệm làm sao.

Các ngươi cứ làm việc của mình đi, ta có việc đi trước.

"Lê Tiêu Y suy nghĩ một hồi lại nói thêm:" Nếu các ngươi muốn tìm ta thì hãy đến Hoa lâu nằm ở phía tây trấn Sơn Nam.

Đừng gọi cái tên Lê Tiêu Y mà hãy gọi ' Đông Phương cô nương '.

Nhớ đấy!

"Lê Tiêu Y đi thẳng ra ngoài không quan tâm ba người bên trong có phản ứng gì.

Ánh mắt nàng trở về trạng thái ban đầu, sâu thẳm như muốn nuốt những thứ trước mắt vào trong.

Lê Tiêu Y vừa rời đi chưa được bao xa, nhưng với thính lực nhạy bén, nàng vẫn nghe thấy rõ mồn một tiếng Lý Lương Thần kinh ngạc thốt lên:" Trời ạ, cô ta đã là lâu chủ của tửu lâu rồi, sao còn mò đến hoa lâu?

Lại còn dùng tên giả nữa... chẳng lẽ cô ta đang có mưu đồ riêng nào đó?"

Lê Tiêu Y:.....

Trần Du Nhiên liếc Lý Lương Thần gật đầu: " Ta cũng có suy nghĩ này giống muội.

Lê Tiêu Y:......

Mặc kệ ta đi chứ, cái bọn người này.

Lê Tiêu Y thở ra một hơi, thầm nghĩ Lý Lương Thần này chắc chắn không phải là Hoàng Thụy Vũ giả thành.

Tính cách của hai người bọn họ quả thực như chim trên trời, cá dưới nước khác một trời một vực.

Hoàng Thụy Vũ trước nay vẫn luôn kiệm lời, biểu cảm trước sau như một, không có một tí gợn sóng.

Một lát sau, trước mắt Lê Tiêu Y cũng đã xuất hiện một tòa lâu có bảng hiệu ' Mai Khôi '.

Nhìn cách trang trí cùng với những cô ả ỏng ẹo kéo khách ở bên ngoài cũng đủ biết đây chính là một cái hoa lâu.

Lê Tiêu Y trên mặt mang chiếc mạng che mặt bằng một vải lụa đỏ đậm cất bước vào hoa lâu đó.

-----Cả ba người bọn Lý Lương Thần chia nhau tìm kiếm xung quanh tửu lâu.

Nguyễn Hải và Trần Du Nhiên lần lượt lên lầu 1 và lầu 2 tra xét.

Lý Lương Thần đi thẳng ra phía sau tửu lâu.

Bọn họ hẹn nhau khoảng nửa canh sau gặp mặt tại đại sảnh của tửu lâu.

Phía sau tửu lâu được thiết kế một cái hoa viên rộng lớn và một hồ hoa sen khá rộng, nước ở dưới trong vắt, lâu lâu sẽ thấy vài con cá vàng bơi tung tăng dưới đó.

Trung tâm sân sau là một cái đình nhỏ, nhìn chung nơi này đặc biệt yên tĩnh, thanh mát.

Lý Lương Thần quan sát hồi lâu cũng không thấy có gì là bất thường hay thứ gì được xem là manh mối nhưng cô đặc biệt bị thu hút bởi cái đình nhỏ.

Lý Lương Thần bước đến âm thầm quan sát.

Cái đình khá nhỏ được bày biện một bộ bàn ghế gỗ khắc họa tiết hoa sen trông rất đẹp, bên trên bàn còn có một bộ ấm trà bằng sứ.

Không biết vì sao Lý Lương Thần cứ cảm thấy nơi này có chút cảm giác kỳ quái.

Cô liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở trên nóc của cái đình.

Bấy giờ, Lý Lương Thần thấy tại một góc trên đỉnh đình có thứ phát ra ảnh sáng màu đen kỳ quái.

Lý Lương Thần lấy đà bật lên nóc tay chộp lấy một điểm tựa để không bị ngã rồi nhìn kỹ vào vật phát ra thứ ánh sáng màu đen kỳ lạ đó.

Đó là một đạo bùa chú có màu vàng nghệ, trên viết những chữ cổ bằng mực đỏ, xung quanh lá phù phát ra thứ ánh sáng màu đen quỷ dị.

Khi thấy đạo bùa này trong đầu Lý Lương Thần hiện lên lá " Phù Âm ".

Phù Âm là một loại bùa chú dùng để hút âm khí vào trong lá bùa.

Nếu là bình thường lá phù hẳn phải phát ra thứ ánh sáng vàng nhạt như những lá cô đã nhìn thấy qua vô số lần trong chùa Văn An.Nhưng tấm phù này phát ra thứ ánh sáng tà dị, ắt hẳn đã hút cùng lúc rất nhiều tà khí khiến cho màu vàng nhạt hóa đen.

Lý Lương Thần nhắm mắt hít sâu một hơi cảm nhận.

Tà khí trong lá phù này là cùng một loại với tà khí ẩn hiện ở Trấn Sơn Nam mà họ phát giác ra được.

Hơn nữa Lý Lương Thần chắc chắn ở tửu lâu này không chỉ có một lá phù.

Lúc trước ở đại sảnh của tửu lâu, Lý Lương Thần đã có cảm giác là lạ.

Tuy cô được giao phó kiểm tra ở hoa viên đằng sau, tình hình ở chỗ khác cô không rõ nhưng cô đoán phía bên hai người còn lại cũng tìm được lá phù như mình.

Điều này cho thấy rằng nơi đây trước kia chắc chắn đã bị bao trùm bởi một luồng tà khí cực kỳ mạnh mẽ.Lý Lương Thần đi xem xét lại một lượt cuối cùng rồi cũng bỏ cuộc.Ngoài lá phù này ra, Lý Lương Thần chẳng tìm ra được bất kỳ manh mối nào khác.

Cô chậm rãi quay về đại sảnh của tửu lâu tìm hai người còn lại, hy vọng bọn họ có những manh mối có giá trị khác.

Khi Lý Lương Thần ra đến đại sảnh liền thấy hai bọn Trần Du Nhiên đứng đấy.

Nhìn nét mặt họ có vẻ như cũng chẳng tìm manh mối quan trọng nào.

Lý Lương Thần bước đến, thong dong nói: " Phía bên bọn huynh ắt hẳn cũng tìm ra được mấy lá ' Phù Âm '.

Ngoài ra chẳng còn gì nhỉ?

"Trần Du Nhiên và Nguyễn Hải thở dài gật đầu.

Lý Lương Thần nhướng vai tỏ vẻ bó tay.

Trần Du Nhiên ôn tồn cất tiếng:" Đi thôi, quay lại chỗ cũ tụ tập với mọi người ở chùa Văn An.

Hiện tại chúng ta vẫn chưa phát hiện được manh mối nào rõ ràng về nguyên nhân khiến nhiều người phát điên.

Cứ tập trung lại với nhau trước, đi tìm một khách điếm ở vài ngày.

"Trên đường quay lại tửu quán nhỏ, đám Lý Lương Thần cũng xem xét lại toàn bộ tuyến đường của họ, đi hỏi thăm khắp nơi.

Lý Lương Thần đang đi thì bỗng có một tiểu hài tử vọt lên từ phía sau đụng trúng phải Lý Lương Thần.

Cô thì sao không chỉ có điều thằng bé ấy ngã xuống cái phịch xuống đất một cái rõ đau.

Lý Lương Thần giật mình chốc lát vội chạy đến đỡ cậu bé dậy, mấp máy hỏi: " Tiểu đệ này, đệ...

Đệ không sao đấy chứ?

"
 
( Tiểu Thuyết Việt Nam)- Thập Nhị Quan - Bam Bam - On-Going
CHƯƠNG 5: Đồng cốt


CHƯƠNG 5: Đồng cốt -----Tiểu hài tử không quan tâm bản thân mình có bị thương hay không.

Đưa tay chống đỡ thân thể nhỏ bé của mình đứng dậy chạy đi.

Lý Lương Thần nhìn theo bóng lưng của cậu bé đầy vẻ khó hiểu:" Ơ, thằng bé này ngộ ghê."

Cô vừa nói xong thì bỗng bên tay trái của cô có một bóng đen vụt qua.

Khi bóng đen đó vụt qua, khóe mắt cô chỉ kịp thấy cái bóng đen đó có một mái tóc rất dài.

Thân thể chân tay thì chẳng còn nguyên vẹn.

Ánh mắt Lý Lương Thần khẽ động.

Cô vội lấy tay bịt mũi.

Đây là...Mùi quỷ khí!!!

Là một con nữ quỷ!!!!

Bây giờ cô biết tại sao thằng nhóc đó chạy vội như bị ma đuổi rồi.

Có điều đúng thật là bị đuổi nhưng mà là bị nữ quỷ đuổi.

Lý Lương Thần thấy vậy bèn đuổi theo.

Hai người còn lại chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng đã chạy mất hút của cô.

Trần Du Nhiên và Nguyễn Hải :...

Hai người bọn họ cũng đuổi theo cô.

Trần Du Nhiên vừa chạy vừa nói:" Lúc nãy ta có ngửi được mùi quỷ khí .

Có lẽ đôi mắt đặc biệt của muội ấy đã nhìn thấy thứ gì đó.

Dù sao đi nữa chúng ta phải đuổi theo thôi.

" Nguyễn Hải thở hồng hộc đáp " Dạ " một tiếng.

Tiểu hài tử lê lết tấm thân nhếch nhác của mình chạy vào cánh rừng.

Miệng thở hồng hộc, đang cố hết sức chạy cậu thì bỗng bị vấp ngã té sõng soài xuống đất.

Lúc này cơn đau mới ập tới, cậu nhìn bàn chân của mình.

Không biết từ lúc nào bàn chân của cậu đã thấm đẫm máu tươi.

Cậu khẽ ' xít ' một tiếng.

Nó rất đau, rất đau... nhưng cậu không khóc.

Cậu cố chống đỡ ngồi dậy chạy tiếp.

Chưa kịp ngồi dậy thì từ trên đỉnh đầu cậu đã có một bóng đen bao phủ.

Cậu xoay người lại nhìn, ánh mắt mở lớn.

Phía sau cậu chính là một nữ quỷ.

Thân thể cô ta mục rữa, từng mảng thịt đang có dấu hiệu trượt ra khỏi xương người, cả người bốc lên mùi hôi thối.

Đôi mắt của con nữ quỷ đỏ ngầu, một bên con mắt còn rớt ra treo lủng lẳng nhờ vào dây thần kinh thị giác.

Ánh mắt cậu kinh hoàng đến cực điểm.

Cũng phải thôi dù là người lớn khi chứng kiến cảnh này còn kinh hãi nói chi đây chỉ là một tiểu hài tử còn choai choai miệng còn hồi sữa.

Nữ quỷ vươn tay muốn bắt lấy cậu, miệng cô ta rít lên:" Con trai, con trai , con trai ơi...

Con trai của mẹ...

Lại đây nào...lại đây với mẹ nào...

Con ơi...

"Thằng bé vội tránh móng vuốt của cô ả, hét lên:" Ta không phải con trai ngươi, ngươi cũng chẳng phải mẫu thân của ta.

Biến đi!!!

"Cậu lăn lộn dưới đất, tránh đi móng vuốt của nữ quỷ.

Rốt cuộc nữ quỷ đã hết kiên nhẫn với cậu dùng mái tóc trói buộc cậu, khiến cậu mất khả năng chống trả.

Lúc này đây, cậu nhớ tới mẫu thân của mình, nhớ đến nụ cười hiền từ của bà.

Cậu nhắm chặt đôi mắt, sẵn sàng đón lấy cái chết.

Ngay từ khi sinh ra cậu đã có đôi mắt khác biệt với người thường.

Cậu có khả năng nhìn thấy những điều người khác không thể thấy.

Cậu là con trai của một thương gia khá giàu có.

Dù sinh ra trong gia cảnh giàu có nhưng cậu chẳng được sống trong nhung lụa hay nhận bất cứ yêu thương gì từ lão thương gia.

Mẫu thân của cậu vốn là nô tỳ trong phủ nhưng bị lão thương gia cưỡng bức rồi có cậu.

Do cậu được nô tỳ thân phận thấp hèn sinh ra nên phải chịu nhiều ánh mắt khinh bỉ của mọi người từ gia trang.

Mẹ con cậu bị ghẻ lạnh, bị ức hiếp chẳng ai quan tâm đến hai mẹ con cậu.

Mẫu thân cậu cố hết sức bảo vệ cậu , chịu đựng mọi sự sỉ nhục.

Ngày ngày, bà rửa mặt bằng nước mắt.

Đến một ngày lão thương gia biết chuyện đôi mắt của cậu.

Hắn ta cho rằng cậu chính là thứ xúi quẩy, chứa chấp cậu ở trong nhà chỉ càng mang đến những thứ xui xẻo.

Vì thế giữa một ngày trời đông giá rét, hai mẹ con cậu bị đuổi ra khỏi gia trang.

Hai mẹ con cô tứ vô thân, lang bạt khắp chốn.

Dòng đời đưa đẩy, hai mẹ con bị kẻ xấu nhắm trúng vì bà có nhan sắc.

Mẫu thân của câu bị bán vào lầu xanh, bản thân cậu thì trở thành kẻ tạp dịch chốn lầu xanh.

Mọi cơn ác mộng mới bắt đầu từ đây.

Ban đầu, cả hai mẹ con không khuất phục cố gắng phản kháng nhưng sau đó bọn chúng dùng tính mạng của cậu để uy hiếp mẹ của cậu.

Mẫu thân cậu cuối cùng cũng buồng xuôi, chấp nhận mọi thứ.

Hằng ngày, bà ấy đều bị cưỡng ép tiếp khách.

Một mình bà nằm trên giường, trên người đầy rẫy những vết thương, ánh mắt không còn một chút tia sáng.

Khi cậu chạy đến lén gặp bà, ánh mắt bà mới có chút ánh sáng vội chỉnh lại quần áo để không quá chật vật trước mặt cậu.

Dù bà ấy đang ở trong địa ngục khổ đau thì cũng cố gắng hết sức bảo vệ cậu.

Một mình bản thân chịu sự bẩn thỉu của thế giới.

Vào mấy tháng trước, bà ấy đột nhiên phát điên thảm sát vô số người sau đó tự vẫn.

Cậu chứng kiến vẻ điên dại này của bà mà thất bàng hoàng.

Thấy mẫu thân mình ngã xuống, cậu chạy lại vội, nước mắt chợt tuôn xuống.

Trước khi chết hẳn, bà dường như lấy lại được ý thức.

Bà nâng tay sờ vào bên má của cậu, máu từ miệng tuôn ra không ngừng.

Đôi môi tái nhợ mấp máy: " Tiểu Minh...

Con nhất định phải sống thật tốt...

Mẫu thân...

C..

Có lỗi với con...."

Nói xong đôi tay của bà cũng buông thõng xuống.

Cả người lạnh dần đi.

Khoảnh khắc đó, cả thế giời của cậu dần như sụp đổ.

Ngay lúc cậu nghĩ chắc mình cũng sắp xuống suối vàng gặp mẹ mình rồi thì một tiếng xoẹt sắc lẹm vang lên cùng một âm thanh dễ nghe cất lên.

" Tiểu tử, đệ không sao chứ?

"Một bàn tay đưa lên trước mặt cậu.

Cậu ngơ ngẩn nhìn bàn tay đẹp đẽ, không nhiễm bụi trần ấy.

Lý Lương Thần thấy cậu bé sợ quá thành kẻ ngốc luôn rồi, đành bất đắc dĩ xốc cậu lên, ôm vào lòng an ủi:" Được rồi kết thúc rồi.

Không sao đâu nè.

Tỷ tỷ sẽ giúp đệ.

"Một mùi hương thanh mát xộc vào mũi thức tỉnh cậu từ trong cơn mê mang.

Cậu ngước lên nhìn cô gái đang mỉm cười trước mặt.

Cô gái đó rất xinh xắn mang theo nét đáng yêu lém lỉnh.

Tim của cậu đập thình thịch, gương mặt nhỏ dần nóng lên.

Một lúc sau cậu mới để ý con nữ quỷ biến mất rồi.

Nơi đây chỉ còn cậu và cô gái vừa đến ứng cứu.

Cậu giật mình cựa quậy muốn xuống dưới đất.

Lý Lương Thần thấy cậu cựa quậy làm vết thương trên người càng thêm nặng liền nói:" Tiểu tử, đệ còn càn quấy vết thương sẽ trở nặng thêm đó cứ để ta bế đệ đi nào.

"Tiểu hài tử nói lí nhí:" Ta...

Ta bẩn lắm...

Làm dơ áo của ngươi rồi.

" Ánh mắt cậu đỏ hoe trông cực kỳ đáng thương.

Lý Lương Thần thấy vậy rất là đau lòng:" Không có sao hết á.

Đệ không có bẩn đâu.

Quần áo bẩn thì đi giặt, người bẩn thì đi tắm.

Chẳng có vấn đề gì cả.

"Lý Lương Thần thấy nó còn muốn nói gì đó bèn xoa xoa cái đầu rối của nó lại nói tiếp:" Tiểu tử, đệ tên gì vậy?

Sao lại bị con nữ quỷ đó đuổi theo?

"Tiểu hài tử lí nhỉ đáp:" Ta...

Ta là Thiên Minh chỉ có tên không có họ.

Nữ quỷ đó ta không biết.

Lúc nãy ta đi qua ngõ nhỏ tìm thức ăn thừa thì bị cô ta đuổi theo bảo ta là con trai của ả.

Nhưng ả không phải mẫu thân của ta đâu, mẫu thân của ta rất khác với ả.

Với ta cũng tìm kiếm mẫu thân rất lâu rồi nhưng chẳng tìm được.

Mẫu thân ta biến mất rồi.

Không tìm lại được.

"Lý Lương Thần ôm cậu bé càng thêm chặt:" Được rồi được rồi.

Ta hiểu mà.

Ta sẽ tìm mẫu thân của đệ cùng đệ nhé.

À, ta tên là Lý Lương Thần, rất vui khi được làm quen với đệ.

"Cậu bé bị cô ôm chặt cũng không giẫy giụa mà âm thầm ngửi mùi hương từ hỏm cổ của cô.

Trong lòng lại mang cảm giác an yên đến lạ.

Cô ngẫm nghĩ chút rồi cười, lại nói tiếp:" Tiểu đệ, nếu đệ cô tứ vô thân thì có muốn đi cùng ta không.

Nhà của ta rất ấm áp đó nha.

Mọi người rất là yêu thương nhau."

Thiên Minh nghĩ nghĩ còn chưa kịp đáp thì phía bên cánh rừng bên kia xuất hiện hai người đàn ông chạy thở hồng hộc đến gần.

Trần Du Nhiên trách :" Muội chạy nhanh quá bọn ta chạy theo đến sắp tắt thở luôn rồi này.

Có chuyện gì vậy?

"Nói đến đây hai người cũng chú ý đến Thiên Minh được Lý Lương Thần ôm trong vòng tay.

" A, đây chính là tiểu hài tử va vào muội lúc nãy đây mà.

"" Ừm, đúng vậy.

Muội thấy có nữ quỷ đuổi theo thằng bé muội sợ có chuyện chẳng lành nên mới đuổi theo.

Có điều, nãy muội chém một nhát về phía ả, ả nhân cơ hội muội không để ý liền chạy mất rồi.

"Trần Du Nhiên ' à ' một tiếng rồi chỉ vào Thiên Minh:" Vậy chúng ta mau đưa thằng bé quay về thôi.

Vết thương khá nặng đấy.

"Lý Lương Thần có chút không nỡ nhìn vết thương của Thiên Minh đau lòng xoa đầy bé con trong tay.

Cả bốn người quay về tửu quán nhỏ, Trần Du Nhiên tìm đại phu chữa trị ngay cho Thiên Minh.

Đám người Văn An đợi đã lâu còn tưởng họ gặp chuyện gì định đi tìm, thì đã lấy bóng dáng họ quay về.

Lúc đi thì có ba người, lúc quay về liền thành bốn người, thằng bé còn bị thương.

Bọn họ bàn bạc cùng nhau rồi quyết định mang theo thằng bé vì Lý Lương Thần nói thằng bé này chính là một 'đồng cốt ', không phải là người thường hoàn, cảnh lại khó khăn nên muốn xong việc ở đây liền đem người về sư môn.

Băng bó xong cho Thiên Minh, bọn họ cũng tìm được khách điếm để trọ lại.

Mỗi người một phòng, chỉ riêng Thiên Minh được ở chung với Lý Lương Thần vì ai đến gần thằng bé cũng tỏ vẻ sợ hãi chỉ ôm chặt lấy Lý Lương Thần.

Thế là một lớn một bé ở chung một phòng.

Lý Lương Thần cười đề nghị :" Đi tắm thôi.

Đệ nói người đệ bẩn mà.

" Thiên Minh gật gật đầu có hơi xấu hổ.

Lý Lương Thần gọi tiểu nhị chuẩn bị bồn tắm nước ấm cho Thiên Minh tắm rửa.

Cô đi theo thằng bé vào phòng tắm với ý định tắm cho cậu.

Thiên Minh nghe vậy liền từ chối:" Đệ...

Đệ tự tắm được mà tỷ không cần lo đâu.

"Lý Lương Thần thấy cậu từ chối cũng đành chịu, dặn dò:" Cần thận nha.

Mấy vùng được băng bó đừng để chạm vào nước.

Vậy tỷ đi đây.

"Một lúc sau Thiên Minh cũng tắm xong.

Cậu sau khi tắm sạch sẽ xong cuối cùng cũng ra dáng một tiểu hài tử nên có.

Tuy cậu rất gầy, gầy hơn so với các hài tử đồng trang lứa nhưng đường nét gương mặt rất rõ ràng, khá là điển trai.

Lý Lương Thần tấm tắc khen:" Ái chà, ta không biết là đệ cũng đẹp trai vậy đó nha.

Đáng yêu quá đi.

"Lý Lương Thần không ngại cái mặt già của mình mà ôm lấy Thiên Minh:" Về sau, đệ chính là đệ đệ của ta ai động vào đệ chính là động vào ta.

Sau này, có tỷ bảo vệ đệ rồi.

Đệ cứ an tâm.

"Nói đến đây Lý Lương Thần còn bày ra bộ dáng rất chi là tự hào.

Trước nay cô cũng luôn thèm muốn cảm giác có muội muội hay đệ đệ gì đó giờ cuối cùng cũng có rồi.

Lý Lương Thần hí ha hí hửng chạy đến giường vỗ vỗ xuống, gọi:" Minh Minh đến đây, đến đây, để tỷ ru ngủ cho đệ.

"Thiên Minh bẽn lẽn đến bên giường, Lý Lương Thần ấn cậu bé xuống nằm thẳng cẳng, cô nằm kế bên cậu.

Trong đầu Lý Lương Thần đang nhớ lại cách ru ngủ của sư tỷ Đài Cát nhà mình.

Định kể gì đó thì Thiên Minh bên cạnh lên tiếng.

" Tỷ tỷ, lúc nãy đệ có nghe mọi người nhắc đến 'đồng cốt'.

Đó là gì vậy ạ?

"Thiên Minh đưa cặp mắt to tròn lấp la lấp lánh về phía Lý Lương Thần.

Tim Lý Lương Thần như bị mũi tên nào đó bắn trúng thầm nghĩ bé con này đáng yêu quá đi.

" À, Đồng cốt chính là chỉ những người có khả năng đặc biệt có thể thấy và giao tiếp được với các linh hồn, rất nhạy cảm với các linh hồn ma quỷ và có số phận đặc biệt.

Là vậy đó, đệ là một đồng cốt mà ta cũng vậy."

Thiên Minh ngạc nhiên nói:" Tỷ cũng thấy những thứ đó sao?

"Lý Lương Thần nhìn là biết đứa trẻ này nghĩ gì.

Cô cười nói:" Ừm, chúng ta chính là đồng cảnh tương tri.

Tuy là có một chút khác.

Ta là đồng cốt nhưng mọi người trong nhà rất là thương yêu và bảo vệ ta vì thế ta cũng không để tâm lời của những kẻ ngoài kia nói.

Đồng cốt không phải là người mang lại vận xui rủi như những kẻ ngoài kia nói, năng lực của họ còn giúp ích được rất nhiều việc.

Ta không biết quá rõ những điều đệ đã trải qua nhưng sau này có ta và mọi người bảo vệ cho đệ rồi.

Đệ không cần lo đâu.

Mai này khi đệ lớn lên, đệ giúp đỡ cho mọi người, sẽ làm bọn người kia chẳng dám nói đệ xúi quẩy nữa như ta vậy nè.

"Lý Lương Thần nhớ đến chuyện xưa lại cười.

Từ nhỏ Lý Lương Thần đã có đôi mắt khác người, khiến cô rất nhạy cảm với mọi thứ xung quanh.

Khi biết mình chính là đồng cốt còn nghe những lời bàn tán ác ý bên ngoài kia rằng cô là kẻ xúi quẩy, sẽ mang đến tai họa điều này khiến cô rất buồn.

Mọi người ở Văn An thấy sự khác lạ của cô liền rất lo lắng.

Mọi người ở Văn An đã cố gắng giúp cô đả thông tư tưởng suốt nhiều ngày liền, họ nói cô chính là may mắn nhỏ được ông trời ban xuống Văn An, cô không phải đồng cốt xui xẻo gì cả, cô chỉ là Lý Lương Thần, là đệ tử của Văn An, là một phần không thể đứt rời của Văn An mà thôi.

Sau này, cô còn phát hiện mình có thể trò chuyện được với một số linh hồn còn vất vưởng, giúp họ đạt nguyện vọng rồi an tâm rời đi đầu thai chuyển kiếp.

Linh hồn được chia ra rất nhiều loại.

Chủ yếu được phân ra thiện và ác.

Khi oán niệm quá lớn linh hồn đó dần mất đi hết lý trí trở thành ác linh đi hại người vô tội như ả nữ quỷ lúc nãy đã đuổi theo Thiên Minh.

Lý Lương Thần cười xoa cái đầu nhỏ của Thiên Minh giục:" Minh Minh mau đi ngủ đi, ngày mai chúng ta có việc cần làm đó.

Chuyện của mẹ đệ, chúng ta cũng đang điều tra.

Mau ngủ đi.

"Nói xong Lý Lương Thần hôn vào trán Thiên Minh chúc cậu ngủ ngon.

Hành động này cô học từ sư tỷ Đài Cát của mình.

Khi còn nhỏ, Nguyễn Đài Cát cũng hôn vào trán Lý Lương Thần chúc cô ngủ ngon.

Lần đầu tiên sau khi mẫu thân qua đời, Thiên Minh lại có thể chìm sâu vào giấc ngủ an yên như vậy.

-----

* Chú thích:- " Đồng cảnh tương tri " : Những người có chung hoàn cảnh dễ thấu hiểu nhau hơn.

- " Đồng cốt ": Đồng cốt là một thuật ngữ trong văn hóa tâm linh và tín ngưỡng dân gian của người Việt Nam, ám chỉ những người có khả năng kết nối với thế giới siêu nhiên hoặc được cho là "có căn" để giao tiếp với các thực thể tâm linh như thần, thánh, linh hồn. ❀ Tác giả có lời muốn nói:Tất cả các tình tiết trong truyện đều là hư cấu, được xây dựng dựa trên trí tưởng tượng của tác giả.

Một số chi tiết có thể lấy cảm hứng từ đời thực nhưng đã được biến tấu và sáng tạo thêm để phù hợp với mạch truyện của tác giả.

Truyện được viết với mục đích giải trí, mong các độc giả đọc với tâm thế thoải mái và thư giãn.

Cảm ơn các cậu đã đồng hành và ủng hộ tác phẩm!

Moa Moa (',,•ω•,,)♡
 
Back
Top Bottom