Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời

Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 90: Chân anh là em chữa sao?



"Vì thế đêm đó anh mới có thể ngủ ngon trong hang, đừng nói là anh quên nhanh thế?"

"Ý em là... đêm đó chân anh không đau là vì em lén chữa trị cho anh?" Cố Bắc Cương nhíu mày nhìn Mạnh Tịch, vô cùng kinh ngạc.

Anh chưa từng nói với ai về việc đêm đó chân không đau, vậy mà Mạnh Tịch lại biết chuyện này, vì thế Cố Bắc Cương có thể khẳng định những gì Mạnh Tịch nói là sự thật.

Mạnh Tịch gật đầu: "Chứ sao nữa? Anh tưởng tự nhiên hết đau à, còn nửa đêm đổi tám trăm tư thế ngủ.

Buồn cười! Không có thuốc của em, dù anh ngủ trên mộ tổ tiên nhà anh, để tổ tiên phù hộ cũng vô ích, đáng đau vẫn phải đau!"

Cố Bắc Cương: "..."

Thấy Cố Bắc Cương không nói gì, Mạnh Tịch ngồi xổm trước mặt anh, lấy kim từ túi kim ra, không đợi anh hỏi đã châm một kim vào đầu gối anh.

Mũi kim này đau đến nỗi Cố Bắc Cương phải cao giọng hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

"Dây thần kinh và cơ bắp ở chân anh bị xương gãy chèn ép, đây là nguyên nhân chính gây đau chân. Thông qua châm cứu để thả lỏng thần kinh và cơ bắp một cách thích hợp có thể giảm bớt cảm giác đau ở chân.

Nếu anh chịu uống một ít bột thuốc em nghiền pha với nước, kết hợp nhiều phương pháp điều trị, ít nhất anh có thể không bị đau chân hành hạ trong ba ngày." Khi đọc sách, Mạnh Tịch đã nghiên cứu kỹ về bệnh tình của Cố Bắc Cương.

Cô hiểu rõ bệnh tình của anh, biết cách làm giảm cơn đau chân của Cố Bắc Cương.

Hai ngày nay, Mạnh Tịch gặp hai chuyện, một lần bị rắn cắn, Cố Bắc Cương không chút do dự đã hút nọc rắn cho cô.

Lần khác là khi cô đánh Nhị Lại Tử, Cố Bắc Cương cũng không nói nhiều, trực tiếp đứng ra giúp cô giải quyết vấn đề.

Cố Bắc Cương mặt lạnh là do hậu quả từ việc nguyên chủ quá đáng, nói cho công bằng thì không thể trách anh.

Hina

Bỏ qua khuôn mặt lạnh lùng đó, Cố Bắc Cương là người khá ngay thẳng, có trách nhiệm và đảm đang.

Xét đến những điều này, Mạnh Tịch mới muốn giúp Cố Bắc Cương một tay, cô muốn giúp anh giải quyết vấn đề đau chân.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là Cố Bắc Cương phải tự nguyện chấp nhận việc điều trị của cô.

Cố Bắc Cương không muốn để ý đến Mạnh Tịch, trước đây cô đã dùng quá nhiều thủ đoạn với anh, làm anh như con khỉ bị đùa giỡn.

Nhưng cơn đau chân này đã hành hạ anh đến mức ăn không ngon ngủ không yên suốt một năm trời.

Trong lòng anh thực sự rất khổ sở.

Sự cám dỗ của việc giảm đau quá lớn, Cố Bắc Cương thực sự muốn ngủ thêm vài giấc ngon, nên dù muốn từ chối Mạnh Tịch, anh cũng không nói ra được lời từ chối.

Im lặng hồi lâu, Cố Bắc Cương mới hỏi Mạnh Tịch: "Vậy em, muốn được gì từ anh?"

"Em muốn chúng ta như bạn bè, sống hòa thuận với nhau." Mạnh Tịch trả lời.

Cố Bắc Cương nhíu mày: "Chỉ vậy thôi sao?"

"Chỉ vậy thôi." Mạnh Tịch không chút do dự đáp.

Có lẽ cô có thể đòi hỏi nhiều hơn từ Cố Bắc Cương, nhưng cô không thể làm vậy.

Hiện giờ cô ăn nhờ ở đậu nhà Cố Bắc Cương, thật không còn mặt mũi nào đòi hỏi thêm nữa, dù sao người ta cũng đâu có nợ cô.

Hơn nữa Mạnh Tịch còn cần có được sự tin tưởng của Cố Bắc Cương.

Trong danh sách nhiệm vụ của nguyên chủ, có nhiều việc cần được người thân công nhận.

Nhà họ Mạnh sẽ không bao giờ công nhận bất cứ điều gì Mạnh Tịch làm.

Vậy nên Mạnh Tịch phải ở lại nhà họ Cố, bởi vì Trần Mai coi Mạnh Tịch như người thân.

Nhiều nhiệm vụ Mạnh Tịch chỉ có thể hoàn thành khi ở lại nhà họ Cố.

Hoàn thành nhiệm vụ, Mạnh Tịch sẽ phải trở về thế giới thực, cô không có thời gian tạo dựng một gia đình mới trong cuốn sách này, chi bằng giữ gìn tốt gia đình hiện tại.

Chính vì có nhiều điều phải cân nhắc, Mạnh Tịch mới không muốn đưa ra quá nhiều yêu cầu với Cố Bắc Cương.

Cô muốn chân thành hơn, thật sự xây dựng mối quan hệ tốt với Cố Bắc Cương.

Mạnh Tịch không đòi hỏi thù lao vì cô muốn có được sự tin tưởng của Cố Bắc Cương, nhưng điều cô không ngờ là việc không đòi hỏi gì lại khiến Cố Bắc Cương lo lắng.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 91: Cảm ơn, Mạnh Kim Liên



Cố Bắc Cương nói: "Em cứ đòi gì đó đi! Nếu em không đòi gì cả, anh cũng không dám nhận đồ của em!"

"Tại sao vậy?" Mạnh Tịch ngạc nhiên nhìn Cố Bắc Cương, không hiểu hỏi.

Cố Bắc Cương nhìn Mạnh Tịch sâu thẳm, anh hít một hơi dài rồi mới nói: "Anh thấy em cứ đòi thẳng cái gì đó anh sẽ yên tâm hơn, nếu em không đòi gì, anh sẽ nghĩ em có mục đích khác."

"Em có thể có mục đích gì chứ?" Mạnh Tịch hỏi.

"Không biết." Cố Bắc Cương lắc đầu, rồi nói tiếp: "Nhưng anh biết, em vốn là người không làm gì mà không có lợi, đúng không?"

"Đúng, quả thật là vậy, anh nói đúng." Mạnh Tịch ngượng ngùng, cô gật đầu: "Được rồi, nếu anh nhất định muốn cho em cái gì đó, thì cho em tiền đi, em không có sở thích gì khác, em thích tiền nhất."

Nhiều mong muốn của nguyên chủ đều cần có tiền mới thực hiện được.

Ngoài việc cần tiền cho nhiệm vụ, bản thân Mạnh Tịch cũng cần tiền, tuy cô xuyên không vào sách để làm nhiệm vụ, nhưng cuộc sống này cô cũng phải sống thật.

Cô không muốn trải qua cuộc sống khổ cực một ngày nào, nếu Cố Bắc Cương cứ khăng khăng muốn trả thù lao, cô đành lấy tiền vậy.

"Em muốn bao nhiêu?" Nghe Mạnh Tịch nói muốn tiền, Cố Bắc Cương ngược lại thấy yên tâm, so với làm bạn với Mạnh Tịch, anh vẫn thích giao dịch với cô hơn.

Mạnh Tịch không rõ thời đại này bác sĩ khám bệnh tính phí thế nào, cô nói với Cố Bắc Cương: "Cứ tính theo chi phí mẹ khám bệnh với lang y Cố là được, lang y Cố kê cho mẹ một thang thuốc bao nhiêu tiền, anh cứ trả em bấy nhiêu."

"Lang y Cố là người nhân từ nghĩa hiệp, nổi tiếng chữa bệnh cứu người, ông ấy chỉ lấy tiền công thôi, một thang thuốc chỉ có ba hào, số tiền này chắc em chê ít." Cố Bắc Cương không tin Mạnh Tịch chỉ có ngần ấy h*m m**n.

Một thang thuốc chỉ có ba hào? Mạnh Tịch nghe vậy cũng hơi ngớ người, giá này quả thật là rẻ quá.

Thịt lợn còn bảy hào chín một cân, bán một thang thuốc mà còn không mua nổi nửa cân thịt lợn?

"Em điều trị một lần cho anh là ba ngày phải không? Một tháng điều trị mười lần, rồi một tháng trả em một lần năm đồng, em thấy được không?" Không đợi Mạnh Tịch trả lời, Cố Bắc Cương đã đưa ra một mức giá mới.

Mạnh Tịch vốn không định kiếm tiền của Cố Bắc Cương.

Kiếm được năm đồng đối với Mạnh Tịch cũng coi như là niềm vui bất ngờ: "Được, năm đồng là được, anh đợi đấy, em đi chuẩn bị thuốc ngay."

Cố Bắc Cương không trả lời Mạnh Tịch, coi như đồng ý với cô.

Sau khi thỏa thuận xong việc điều trị với Cố Bắc Cương, Mạnh Tịch lấy kim bạc, rồi về phòng chuẩn bị thuốc cho anh uống.

Bột thuốc cô nói đương nhiên không chỉ là bột thuốc nghiền từ dược liệu.

Còn có cả bột viên nang đổi từ cửa hàng hệ thống.

Cái này không thể để lộ, Mạnh Tịch chỉ có thể nói với Cố Bắc Cương thuốc mình pha đều là bột dược liệu tự nghiền.

Hina

Mạnh Tịch vừa pha xong thuốc không lâu, Cố Bắc Cương đã theo vào phòng.

Thấy Cố Bắc Cương vào phòng, Mạnh Tịch đưa thuốc cho anh, cô vốn chỉ định nói với Cố Bắc Cương vài câu đơn giản, không biết sao trong đầu lại bị đứt mạch, vừa mở miệng đã thành: "Đại Lang, uống thuốc."

Cố Bắc Cương đã nhận thuốc nghe Mạnh Tịch nói vậy, tay khựng lại giữa không trung nửa phút.

Anh nhìn Mạnh Tịch sâu thẳm, mới nâng chén thuốc đắng ngắt lên, uống một hơi cạn sạch, uống xong Cố Bắc Cương mới nói với Mạnh Tịch: "Cảm ơn, Mạnh Kim Liên."

Mạnh Kim Liên? Hả?

Mạnh Tịch không ngờ người đàn ông này lại hiểu được câu đùa về Đại Lang.

Khóe miệng cô không kìm được giật giật.

Nhìn thấy biểu cảm của Mạnh Tịch, Cố Bắc Cương nhướng mày, tuy không tin tưởng Mạnh Tịch, nhưng anh cũng mong muốn có thể sống hòa thuận với cô hơn.

Dù sao những ngày sống trong cảnh gà bay chó sủa cũng khiến cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi.

"Miễn là thuốc có tác dụng, anh sẽ đưa tiền cho em, đi ngủ đi!" Cố Bắc Cương nói xong, đi sang một bên đặt cốc xuống, rồi ôm chiếu và chăn trải xuống đất.

Thấy Cố Bắc Cương đã nằm xuống, Mạnh Tịch mới cầm đèn pin đi ra cửa tắt đèn, sau đó bật đèn pin đi đến bên giường leo lên.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 92: Thay đồ sao không đóng cửa?



Đêm đó Cố Bắc Cương không còn trằn trọc trên chiếu của mình nữa, ngủ rất say, Mạnh Tịch cũng không bị anh đánh thức.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Bắc Cương tinh thần sảng khoái, tuy nửa đêm mới ngủ nhưng anh ngủ ngon hơn cả đêm ở trong hang động.

Chân anh chỉ đau một lúc khi mới đi ngủ, sau khi ngủ thiếp đi thì hoàn toàn không còn cảm giác đau nữa.

Cơn đau hành hạ anh gần một năm, không ngờ lại được thuốc của Mạnh Tịch làm dịu đi.

Bây giờ Cố Bắc Cương bắt đầu thực sự tin rằng Mạnh Tịch biết y thuật, cô có thể giải độc rắn ngũ bộ, lại có thể làm dịu cơn đau ở chân anh, nói cô không có chút bản lĩnh thật, Cố Bắc Cương cũng không tin.

Nhưng cô có bản lĩnh như vậy, sao trước đây lại làm nhiều chuyện ngớ ngẩn thế?

Việc cô viết chữ sai be bét là thật, việc cô đi thi đại học bị bắt gian lận bị cho điểm không khiến cả huyện xôn xao cười nhạo cũng là thật.

Trước đây Cố Bắc Cương thấy Mạnh Tịch rất ngốc rất đơn giản, giờ anh lại thấy không hiểu nổi cô nữa.

Sau khi thức dậy mặc quần áo xong, Cố Bắc Cương liền đi ra ngoài.

Thấy Cố Bắc Cương đi ra ngoài, Mạnh Tịch mới thức dậy bắt đầu thay quần áo.

Kết quả Mạnh Tịch mới cởi được một nửa quần áo, Cố Bắc Cương đã đi ra ngoài bỗng nhiên quay lại.

Khi anh đẩy cửa vào, Mạnh Tịch vừa mới mặc đồ lót mua ở trung tâm thương mại hôm qua.

Cửa bị đẩy ra, Mạnh Tịch giật mình, tay chân luống cuống theo bản năng muốn với lên giường, định lấy chăn trên giường che người.

Nhưng cô chưa kịp lấy được chăn, Cố Bắc Cương đã nhanh mắt nhanh tay che cửa rồi lùi ra ngoài.

Ra khỏi cửa, Cố Bắc Cương bực bội nói: "Thay đồ sao không đóng cửa?"

"Anh vào sao không gõ cửa?" Mạnh Tịch cáu kỉnh đáp trả.

Mấy ngày trước khi Cố Bắc Cương ra ngoài là đi cho lợn gà ăn, Mạnh Tịch chưa từng thấy anh đi ra ngoài rồi quay lại phòng này.

Cô thức dậy chỉ nghĩ đến việc thay đồ lót mua hôm qua, nên quên mất chuyện cài then cửa.

Bên ngoài không còn tiếng động, Mạnh Tịch thở phào một hơi rồi bò dậy khỏi giường, mặc quần áo vào.

Đồ lót này, thực ra nên giặt rồi mới mặc thì tốt hơn, nhưng Mạnh Tịch không đợi được nữa, cô mua hai bộ quyết định mặc một bộ trước, bộ còn lại chờ ăn sáng xong sẽ đem đi giặt.

Mặc quần áo xong, Mạnh Tịch đi qua cài then cửa.

Cô hơi bực mình vì sự bất cẩn của mình.

May mà vừa rồi cô chỉ đang thay đồ, nếu lúc đó cô đang đổi phần thưởng trong cửa hàng hệ thống mà bị Cố Bắc Cương bắt gặp thì đúng là gay go.

Phần thưởng hôm qua giúp sản phụ sinh nở vẫn chưa đổi.

Lần trước giúp Cố Bắc Cương giảm đau chân, Mạnh Tịch được một bộ kim bạc, cô rất tò mò lần này phần thưởng hệ thống sẽ là gì.

Đóng cửa xong, Mạnh Tịch lập tức vào hệ thống, biểu tượng phía sau nhiệm vụ ẩn đang sáng lên, trên đó có dòng chữ 'đổi thưởng'.

[Nãi Đoàn, đổi phần thưởng nhiệm vụ ẩn ra đi!]

[Đã nhận, ký chủ, giờ bắt đầu đổi thưởng cho ký chủ.]

[Đổi thưởng thành công, bây giờ phát thưởng cho ký chủ, lần này nhiệm vụ ẩn ký chủ nhận được 1000 điểm tích lũy, một cây nhiệt kế.]

Nhiệt kế? Theo lời Nãi Đoàn vừa dứt, Mạnh Tịch phát hiện trong tay mình có thêm một cây nhiệt kế dùng để đo nhiệt độ.

Nhìn thấy phần thưởng này, Mạnh Tịch cảm thấy mình như muốn ngất.

Cần cái nhiệt kế này để làm gì?

Có vẻ như hoàn thành nhiệm vụ ẩn của hệ thống, phần thưởng đều là những dụng cụ y tế dùng để khám chữa bệnh.

Chỉ là những dụng cụ này có cái tốt có cái xấu, lần trước Mạnh Tịch được một bộ kim bạc khá tốt, lần này lại được một cây nhiệt kế tầm thường.

Thôi thì nhiệt kế cũng được! Biết đâu lúc nào đó sẽ dùng đến! Cô hơi chán nản nhét nhiệt kế vào hộp đựng quần áo.

Cất nhiệt kế xong, Mạnh Tịch ôm quần áo đi ra ngoài, cô muốn mang quần áo bẩn ra vứt ở cửa, đợi ăn xong sẽ ra sông giặt.

Hina

Mở cửa, Mạnh Tịch vừa mới thò một chân ra, Cố Bắc Cương đột nhiên từ bên cạnh cửa lướt đến trước mặt cô.

Anh cầm năm đồng trong tay, trực tiếp đưa đến trước mặt Mạnh Tịch: "Cầm lấy!"
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 93: Đồ tai hoạ, mày giỏi lắm rồi!



Cố Bắc Cương đột ngột xông ra khiến Mạnh Tịch giật mình, cô ngả người về phía sau suýt ngã.

Sau khi đứng vững, Mạnh Tịch lập tức nổi giận: "Này anh, sao anh cứ đứng im lìm ở góc tường thế, anh không biết dọa người ta có thể sợ c.h.ế.t người sao?"

"Tiền, lấy không?" Cố Bắc Cương không trả lời câu hỏi của Mạnh Tịch, chỉ cầm tiền vẫy vẫy trước mặt cô.

Mạnh Tịch dùng một tay ôm quần áo, đưa tay kia giật lấy tiền, rồi trừng mắt nhìn Cố Bắc Cương một cái mới đi ra sân.

Cố Bắc Cương nhìn dáng vẻ phồng má của Mạnh Tịch rồi đưa tay gãi gãi mũi.

Hina

Không phải cô nói muốn sống hòa bình à, đây là cách cô hòa thuận với anh sao?

Vứt quần áo xong, Mạnh Tịch đi vào bếp, Trần Mai đang nấu bữa sáng, cô vào bếp lập tức xắn tay áo lên phụ giúp Trần Mai.

Vì phát hiện Mạnh Tịch không thích ăn bánh bao nữa, sáng nay Trần Mai lại đổi sang làm bánh rán.

Hai người cùng làm, rất nhanh đã làm xong bữa sáng.

Ăn sáng xong, Cố Bắc Cương và Trần Mai tiếp tục ra đồng đào lạc, còn Mạnh Tịch thì bưng chậu ra bờ sông giặt quần áo.

Cô chưa từng tự tay giặt quần áo.

May mà cô không phải làm việc gì, quần áo không quá bẩn, đập đập là có thể sạch.

Quần áo của cô không nhiều, rất nhanh đã giặt xong hết.

Giặt quần áo xong Mạnh Tịch về nhà luôn, vừa mới về đến nhà phơi quần áo lên dây phơi trong sân, thì nhà bỗng có hai vị khách không mời mà đến.

Trong hai vị khách không mời này, một người Mạnh Tịch mới gặp không lâu trước đây, là mẹ đẻ của nguyên chủ, Tần Phượng.

Người còn lại, theo ký ức của nguyên chủ, là cha đẻ của nguyên chủ, Mạnh Hoài Thanh.

Hai người này đến làm gì? Mạnh Tịch thầm suy nghĩ.

Chưa kịp nghĩ ra đầu đuôi, Mạnh Hoài Thanh đã bước những bước dài đến trước mặt cô.

Đôi mắt sâu thẳm của ông ta như đang bừng bừng lửa giận, nhìn chằm chằm vào Mạnh Tịch, giọng lạnh lùng và nghiêm khắc quát: "Đồ tai họa, mày giỏi lắm rồi!"

"Con làm gì sai?" Mạnh Tịch hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Đồ bất hiếu, mày không biết mình đã làm gì sao?" Tần Phượng đi theo sau Mạnh Hoài Thanh, lớn tiếng trách mắng Mạnh Tịch.

Mạnh Tịch ngơ ngác: "Xin lỗi, con thật sự không hiểu các người đang phát điên gì."

"Mày thật là hành động liều lĩnh, tự chuốc họa vào thân." Mạnh Hoài Thanh vừa nói vừa chỉ tay vào mũi Mạnh Tịch: "Mày chỉ là một con nhà quê, không biết chữ, ngu dốt, mà cũng dám đi đỡ đẻ cho người ta, nếu có chuyện gì xảy ra mày gánh nổi không?

Thật là tìm đường chết, nếu có chuyện gì xảy ra, người nhà họ tìm đến thì sao?

Nếu họ gây rắc rối, tao và mẹ mày đều sẽ mất công việc, mày không có kinh nghiệm y tế gì cả, sao dám đi đỡ đẻ cho người ta?

Mày tự tìm đường c.h.ế.t thì được, nhưng có phải mày muốn hại c.h.ế.t cả bọn tao không?"

Vừa mở miệng, Mạnh Hoài Thanh lập tức tuôn ra một tràng chất vấn.

"À, Mạnh Dao về mách với các người phải không?" Mạnh Tịch cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Cô ta không nói với các người là tôi đã đỡ đẻ thành công, mẹ tròn con vuông, mọi việc đều suôn sẻ sao?"

Mạnh Hoài Thanh nghe xong liền mắng: "Suôn sẻ cái con khỉ, đó chỉ là may mắn thôi, Mạnh Tịch, ở nhà mày muốn làm gì thì làm, nhưng ra ngoài sao dám làm vậy?

Tao thấy tao quá chiều mày rồi, đáng lẽ phải lấy gậy đánh cho mày một trận, không thì không biết mày còn gây ra tai họa gì nữa."

"Con gái đã gả như nước đã đổ, nếu tôi gây họa thì cũng là gây họa cho nhà họ Cố, có liên quan gì đến nhà họ Mạnh các người?" Mạnh Tịch trợn mắt nhìn Mạnh Hoài Thanh.

Cha mẹ ruột của nguyên chủ là hai người Mạnh Tịch ghét nhất trong cuốn sách này.

Nếu không phải vì họ đối xử không tốt với nguyên chủ, khiến nguyên chủ c.h.ế.t trong oán hận, thì cô cũng không phải nhập vào cuốn sách này giải oán niệm cho nguyên chủ.

Là cha mẹ, hai người này quá tệ bạc.

Mạnh Tịch ghê tởm sự giả tạo của họ, không thể nói được nửa lời tốt đẹp.

Nghe lời Mạnh Tịch nói, Mạnh Hoài Thanh sững người.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 94: Được thôi! Đăng báo đoạn tuyệt quan hệ!



Ông ta dường như không ngờ cô gái nhà quê nhút nhát thật thà này dám nói chuyện với mình như vậy.

Trước đây tuy cô cũng nghịch ngợm, nhưng chưa bao giờ dám cãi lại ông ta.

Mạnh Hoài Thanh biết rõ, từ khi vào thành phố cô đã sợ ông ta, vừa khao khát được ông ta yêu thương, vừa rụt rè trốn ở góc nhà nhìn trộm ông ta mà không dám lại gần.

Điều ông ta ghét nhất là Mạnh Tịch lén nhìn ông ta, rụt rè e thẹn, có vẻ không ra thể thống gì, thật không đáng yêu chút nào.

Giờ đây Mạnh Tịch không còn vụng về v* v*n nữa, mà trở nên sắc sảo, khiến Mạnh Hoài Thanh càng thấy cô đáng ghét.

"Mày tưởng tao muốn quản mày sao, sai lầm là ở chỗ mày mang họ Mạnh, mọi việc mày làm đều liên quan đến nhà họ Mạnh, nếu có chuyện gì xảy ra, mày nghĩ người ta không tìm đến chúng tao sao?

Mạnh Tịch, nếu mày không biết hối cải, tao thật sự sẽ đánh c.h.ế.t mày." Mạnh Hoài Thanh nhìn Mạnh Tịch đầy đe dọa.

Mặc dù giọng nói của Mạnh Hoài Thanh đầy đe dọa, nhưng Mạnh Tịch nghe mà chẳng sợ hãi chút nào.

Cô đang nghĩ, Cố Bắc Cương quả thật có bản lĩnh, không biết anh đã trải qua những gì, khi đe dọa người khác thật sự rất đáng sợ.

Khí chất quả nhiên là thứ có thật.

"Cha mày nói đúng đấy, mọi việc mày làm đều liên quan đến nhà họ Mạnh! Nghe nói mày còn nhận tiền của người ta, tối qua chuyện này đã truyền đi khắp nơi rồi, tao nói cho mày biết, mày phải giải quyết chuyện này ngay.

Đừng để người khác có cơ hội tố cáo mày hành nghề y bất hợp pháp, mày phải nhanh chóng chủ động đăng báo xin lỗi, rồi tự thú nhận đã mạo danh bác sĩ.

Nếu không để tình hình phát triển tiếp, tao và cha mày sẽ gặp rắc rối đấy!"

"Đăng báo?" Mạnh Tịch suýt bật cười vì tức giận, cô làm việc tốt mà bắt cô đăng báo xin lỗi? Đúng là cha mẹ ngu ngốc gì đây?

Mạnh Hoài Thanh gật đầu nghiêm trọng: "Đúng, mày phải chủ động xin lỗi đi, mạo danh bác sĩ, hành nghề y bất hợp pháp, đây là tội nặng."

"Được thôi! Đăng báo." Mạnh Tịch gật đầu, cô nhìn Mạnh Hoài Thanh, nói từng chữ từng chữ: "Đăng báo, đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Mạnh các người."

"Đồ bất hiếu, mày dám nói cái gì vậy hả? Có gan thì nói lại xem!" Mạnh Hoài Thanh dường như không ngờ Mạnh Tịch dám nói với mình như vậy, tức đến nỗi tay run lên.

Tần Phượng vẫn cái kiểu cũ, vừa mở miệng đã kêu trời trách đất: "Trời ơi, đúng là nuôi ong tay áo mà! Chúng ta nuôi nó đến năm năm, giờ nó lại đòi đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta!"

"Đoạn tuyệt quan hệ chẳng phải đúng ý các người sao?" Dù sao thì cái mặt nạ này cũng đã bị xé toạc rồi, Mạnh Tịch chẳng còn gì để mất nữa.

Cô quyết định trút hết những nỗi uất ức mà nguyên chủ đã chôn sâu trong lòng: "Các người chẳng phải sợ tôi liên lụy đến các người sao? Đoạn tuyệt quan hệ thì sẽ không bị liên lụy nữa đúng không? Các người tưởng tôi không biết lý do năm đó các người lại đi tìm tôi về sao?"

"Tôi nói cho các người biết, tôi hiểu rõ tất cả rồi. Các người tìm tôi về, chẳng phải vì không nỡ để Mạnh Dao và Mạnh Kiến An đi lao động ở nông thôn sao."

"Thực ra khi Mạnh Dao lên năm tuổi, các người đã biết Mạnh Dao không phải con đẻ của các người, nhưng lúc đó các người không hề nghĩ đến việc đi tìm tôi về."

Hina

"Mãi đến khi chính sách thanh niên về nông thôn được ban hành, các người không muốn con trai con gái cưng của mình phải xuống nông thôn chịu khổ, mới vội vàng đi tìm tôi về, các người chỉ muốn tôi chiếm cái suất đi nông thôn đó thôi."

"Kết quả vài năm sau, chính sách thanh niên về nông thôn đột nhiên bị hủy bỏ, chắc lúc đó các người nghe tin này hẳn là hối hận lắm phải không?"

"Mày... sao mày biết những chuyện này?" Tần Phượng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Mạnh Tịch.

Nghe câu hỏi của Tần Phượng, Mạnh Tịch không khỏi bật cười lạnh trong lòng.

Có lẽ vì cô đã hoàn toàn tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cũng có thể cảm nhận được nỗi đau mà cô ấy phải chịu đựng, trong lòng dâng lên từng đợt cay đắng.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 95: Các người muốn tôi biết ơn thế nào?



Cái cay đắng ấy lan từ vòm họng xuống khoang miệng, lên mũi, thậm chí tràn vào cả lồng ngực.

Chuyện này xảy ra vào năm thứ hai sau khi nguyên chủ về thành phố, khi Mạnh Dao khóc lóc lo lắng mình sẽ không còn được cha mẹ yêu thương nữa, cô ấy đã tận tai nghe Tần Phượng nói.

Đây là một trong những chuyện cay đắng nhất trong lòng nguyên chủ.

Nguyên chủ chưa bao giờ vạch trần chuyện này, bởi cô ấy vẫn luôn hy vọng có được tình yêu thương của cha mẹ.

Nhưng Mạnh Tịch không còn hy vọng gì ở cha mẹ ruột của nguyên chủ nữa, nên cô muốn phá tan cái bình yên giả tạo nguyên chủ duy trì bao năm nay.

Cô muốn đoạn tuyệt quan hệ với những người thân không có trái tim này, để sau này cô thành công, họ sẽ không còn cơ hội bám víu.

Mạnh Tịch lạnh lùng nói: "Tôi biết được thế nào không quan trọng, dù sao tôi cũng đã biết rồi, hôm nay chỉ là nói rõ mọi chuyện thôi."

"Mày biết rồi thì sao?" Tần Phượng lúc đầu còn có vẻ ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ lý sự: "Cho dù chúng tao tìm mày về có mục đích, nhưng mày cũng đâu phải đi nông thôn, chúng tao cũng không đuổi mày về quê, còn nuôi mày đến ngần này tuổi, lại còn tìm cho mày một nhà chồng tốt."

"Nếu không phải chúng tao tìm mày về, bây giờ không biết mày đã bị cha mẹ nuôi không có giáo dục kia gả cho ông già nào để đổi tiền sính lễ rồi, mày không biết chút ơn nghĩa nào sao?"

Còn ơn nghĩa gì nữa! Nguyên chủ chẳng qua chỉ là nhảy từ hố lửa xuống hố băng, ở đâu cũng không được ai yêu thương.

Ơn nghĩa gì? Ơn nghĩa vì họ khinh ghét cô ngay từ khi chưa bước chân vào nhà, ơn nghĩa vì họ đặt tên cô là Mạnh Tĩnh sao?

Lúc nguyên chủ mới đến nhà họ Mạnh, vừa được Mạnh Hoài Thanh đặt tên, Mạnh Kiến An chủ động đứng ra nói sẽ dạy cô viết tên.

Lúc đó nguyên chủ vui mừng khôn xiết, tưởng anh trai ruột đã chấp nhận mình.

Kết quả Mạnh Kiến An dạy Mạnh Tịch viết tên, cố tình viết thành chữ Mạnh Tĩnh.

Lúc đó nguyên chủ thật sự không biết một chữ nào, nên theo cách viết của Mạnh Kiến An, viết tên mình thành Mạnh Tĩnh.

Trông thấy nguyên chủ viết ra tên đó, cả ba người trong nhà đều bụm miệng cười.

Nhưng chẳng ai nói cho nguyên chủ biết chữ Tịch đó là sai.

Vì thế nguyên chủ đã dùng cái tên Mạnh Tĩnh suốt nửa năm trời.

Mãi đến nửa năm sau đi học Mạnh Tịch mới biết cái tên mình đã luyện viết bao lâu thực ra là một chữ sai, vì chuyện này mà nguyên chủ trở thành trò cười của mọi người ở trường suốt một thời gian dài.

Cô ấy bị bắt nạt, cô lập và bạo hành ở trường, những người đó còn đặt cho cô ấy biệt danh: Con nhỏ độc ác.

Ngoài chuyện tên họ ra, cuộc sống của nguyên chủ ở nhà họ Mạnh cũng khổ không thể tả, thường xuyên đói ăn thiếu mặc.

Trước đây còn ở vùng núi, tuy nguyên chủ ăn uống cũng chẳng ra gì, nhưng không có cơm ăn, còn có thể lén lút kiếm ít rau dại để đỡ đói.

Nhưng trở về thành phố, không có cơm ăn thì chỉ có thể nhịn đói, cái bệnh dạ dày của cô ấy là do nhà họ Mạnh bỏ đói mà ra.

Hina

Thế này mà còn bắt Mạnh Tịch phải biết ơn?

Cô đâu có ngốc thế, cô không phải nguyên chủ, chẳng có chút vương vấn gì với cái gọi là tình thân đó, mới không để bọn họ tiếp tục PUA (thao túng tâm lý) đâu.

Mạnh Tịch cũng lười cãi với những người này, càng cãi càng thấy ấm ức thay cho nguyên chủ, nói lý với những người này đúng là như đàn gảy tai trâu, chi bằng đáp trả thẳng thừng.

Thế nên, Mạnh Tịch bực bội đáp lại Tần Phượng một câu: "Các người muốn tôi biết ơn thế nào? Lập hai cái bài vị thờ các người, mỗi ngày thắp ba nén hương, lạy ba cái đủ không?"

"Đồ bất hiếu, mày đang nguyền rủa cho chúng tao c.h.ế.t đấy à?" Tần Phượng nghe Mạnh Tịch nói vậy, tức đến nỗi lắc đầu, trông bà ta thật đau lòng xót xa.

"Biết thế này, năm đó chúng tao đã không nên đón mày về! Nên để mày ở quê tự sinh tự diệt, đỡ phải về thành phố làm tao với cha mày tức."
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 96: Đừng cản tôi dạy dỗ con gái mình!



"Vậy thì đoạn tuyệt quan hệ đi, các người cứ coi như chưa từng nhận tôi làm con gái, sau này chúng ta ai đi đường nấy, đường ai nấy đi không được sao?"

"Còn về chuyện các người nói nuôi tôi năm năm đó, nếu các người nhất định muốn tính toán, vậy thì cũng tính luôn xem tôi như người giúp việc phục vụ cả nhà các người thì các người phải trả tôi bao nhiêu tiền lương!"

"Rồi tính tiếp xem, trong nửa năm tôi lấy Cố Bắc Cương, các người lấy đi từ chỗ tôi bao nhiêu đồ, có thể quy ra bao nhiêu tiền."

"Những gì tôi cho các người không nhiều hơn những gì các người cho tôi đâu, tôi không sợ tính cho rõ ràng, nếu các người nhất định muốn tính, chúng ta mời trưởng thôn thôn Cố Gia đến làm chứng nhé?"

"Mày không sợ mất mặt, nhưng tao thì có, mày muốn tính với chúng tao, vậy mạng của mày tính thế nào, mạng của mày là tao cho, vậy hôm nay tao có thể lấy lại mạng mày không, hôm nay tao đánh c.h.ế.t mày!" Mạnh Hoài Thanh nói xong, giơ tay định tát Mạnh Tịch.

Đúng lúc bàn tay ông ta sắp giáng xuống mặt Mạnh Tịch, Trần Mai từ bên ngoài chạy vào, đẩy Mạnh Hoài Thanh ra, đứng chắn trước mặt Mạnh Tịch nói: "Thông gia, có gì không thể nói cho phải, sao lại động tay động chân chứ!"

Trần Mai nghe người trong thôn nói thông gia đến nhà, vội vàng từ ruộng chạy về, định tự mình về tiếp đãi Tần Phượng và Mạnh Hoài Thanh.

Bà nghĩ hai vợ chồng thông gia là nhớ bệnh dạ dày của Mạnh Tịch, nên đặc biệt đến thăm.

Không ngờ bà vừa vào cửa đã thấy Mạnh Hoài Thanh giơ tay lên, không kịp suy nghĩ đã chạy lên chặn cái tát của ông ta.

Mạnh Hoài Thanh bị chặn lại, sắc mặt rất khó coi, ông ta nhìn Trần Mai nghiêm nghị nói: "Thông gia, đừng cản tôi dạy dỗ con gái mình!"

"Mạnh Tịch có làm gì sai đâu, nó ngoan ngoãn, hiểu chuyện, sao các người tự dưng lại đánh nó?" Trần Mai không hiểu hỏi.

Hina

"Gia môn bất hạnh!" Đối mặt với câu hỏi của Trần Mai, Tần Phượng giận dữ thốt lên bốn chữ.

Tiếp đó, Tần Phượng lại lôi ra những lời nói cũ, miệng bà ta như vòi phun nước tuôn ra không ngừng: "Mạnh Tịch rất độc ác, không thừa hưởng được chút thiện lương nào của tôi và cha nó.

Đúng là nhà quê mới sinh ra loại người xấu xa, nó thật quá tệ, làm việc chẳng nghĩ đến hậu quả.

Rõ ràng nó chẳng có học thức gì, không biết y thuật, vậy mà còn muốn nổi tiếng, giả làm bác sĩ đỡ đẻ cho người ta ngoài đường.

Chuyện hôm qua nó đỡ đẻ cho sản phụ ngoài đường đã lan truyền khắp nơi.

Việc nó hành nghề y bất hợp pháp chắc chắn sẽ bị vạch trần.

Một khi việc này bị tố cáo thì xong đời, cả hai nhà đều xong.

Không đánh cho nó một trận để nhớ đời, sau này không biết nó còn gây ra họa gì nữa."

Trần Mai bình tĩnh nghe hết những lời này, nhưng bà không dễ dàng tin theo lời một phía của Tần Phượng.

Nghe xong, Trần Mai quay đầu, nhìn Mạnh Tịch với ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi: "Mạnh Tịch, nói cho mẹ biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Mạnh Tịch biết Trần Mai chắc chắn sẽ hỏi về tình hình, bà không phải người võ đoán, cô không vội vàng, từ từ kể lại chuyện hôm qua: "Hôm qua con về muộn là vì gặp một sản phụ đang chuyển dạ.

Lúc đó nước ối đã vỡ, cổ t* c*ng mở rất nhanh, trong tình huống đó đưa đến bệnh viện gần nhất cũng không kịp.

Để sản phụ sinh an toàn, con đã xưng là bác sĩ, chủ động giúp sản phụ đỡ đẻ, quá trình sinh..."

"Nghe chưa, nghe chưa, nó chỉ là con bé nhà quê, bản thân chưa từng sinh nở mà dám đỡ đẻ cho người khác, gan to thật.

Thế này, nếu không cho nó một bài học, hôm nay nó dám đỡ đẻ, ngày mai sẽ dám phẫu thuật cho người ta." Tần Phượng không đợi Mạnh Tịch nói hết đã vội vàng ngắt lời.

Giọng bà ta the thé chói tai, khiến Mạnh Tịch phải nhíu mày.

Lúc này, bên ngoài sân đã có một số người đứng xem.

Sắp đến giờ ăn trưa, mọi người từ đồng về vừa kịp lúc hóng chuyện này.

Có chuyện vui xem, đám người hóng hớt tất nhiên không thể vắng mặt.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 97: Cô ấy biết y thuật



Nghe Mạnh Hoài Thanh nói Mạnh Tịch đỡ đẻ cho sản phụ, thôn dân đều tỏ vẻ không thể tin được.

Mặc dù chuyện Mạnh Tịch hái thuốc cho bản thân mấy ngày trước, thôn dân gần như đều biết, nhưng vẫn không ai coi cô là bác sĩ.

Nên vừa nghe cô đỡ đẻ, thôn dân đều cảm thấy hơi sợ hãi.

"Trời ơi, Mạnh Tịch này gan quá, đó là sản phụ đấy, lỡ ra là một mất hai còn!" Một phụ nữ trung niên lắc đầu nói.

"Đúng vậy, nó chỉ là một cô gái nhỏ, sao dám làm chuyện này chứ? Chẳng trách cha mẹ nó gấp thế, nghe nói cha mẹ nó đều là người có công việc ổn định." Một người đàn ông cũng phụ họa theo.

"Nhưng mà, lần trước cô ấy hái thuốc chữa bệnh cho bản thân, mọi người cũng đều biết đấy thôi, có khi cô ấy có tài thật, cháu nhớ lang y Cố nói đơn thuốc của cô ấy rất tốt." Một cô gái trẻ lại có phần tin tưởng Mạnh Tịch.

Ai quy định nam nữ phải sinh con rồi mới được đỡ đẻ?

"Đâu có giống nhau, hái thuốc chữa bệnh với đỡ đẻ là hai chuyện khác nhau, tôi thấy Mạnh Tịch chắc chắn đã gây họa lớn rồi, không thì sao cha mẹ cô ta lại gấp đến tìm? Không khéo thật sự là một mất hai còn, Mạnh Tịch lần này xong đời rồi." Vương Thiết Hoa khoanh tay, đứng một bên xem náo nhiệt với vẻ hả hê.

Vì Tần Phượng nói quá, khiến những người xem đều tưởng Mạnh Tịch đã gây ra chuyện lớn, trong chốc lát không khí trong sân trở nên căng thẳng.

Những tiếng ồn ào này làm Trần Mai đau ngực, bà ổn định lại tinh thần, rồi mới tiếp tục hỏi Mạnh Tịch: "Mạnh Tịch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con nói rõ cho mẹ biết! Đừng sợ, không sao đâu, có vấn đề gì con cứ nói ra, chúng ta là một nhà, có vấn đề gì chúng ta có thể cùng nhau giải quyết. Sao hôm qua về con không nói chuyện này?"

"Mẹ, mẹ đừng gấp, con biết tình trạng sức khỏe của mẹ mà, không được lo lắng." Mạnh Tịch vừa xót xa vừa buồn cười, nhất thời không biết nên khóc hay cười: "Chẳng có chuyện gì cả, sản phụ đó sinh nở thuận lợi, mẹ con đều bình an, lúc con đi, chồng cô ấy còn cho con mấy đồng, nói là cảm ơn con!

Hina

Mọi chuyện đều tốt đẹp, mẹ lo lắng gì chứ! Đừng nghe người ta nói quá."

"Mẹ con đều bình an? Thế là chẳng có chuyện gì à?" Trần Mai mới thở phào một hơi: "Vậy cha mẹ con là ý gì, sao mẹ nghe giọng điệu của họ, cứ như con phạm phải tội lớn vậy?"

Nói xong, Trần Mai liếc nhìn Mạnh Hoài Thanh với ánh mắt không thiện cảm.

"Thông gia à, chị đừng bênh nó quá." Tần Phượng không vui: "Chị đừng nghe nó nói bậy, cái gì mà không có chuyện gì, nó còn lấy tiền của người ta.

Nó không có chứng chỉ y tế, lấy tiền là vi phạm kỷ luật. Chuyện này không đơn giản đâu!

Vấn đề then chốt là Mạnh Tịch không biết y thuật mà còn giả làm bác sĩ, dù mẹ con bình an, thì cũng chỉ là mèo mù vớ được cá rán.

Chúng tôi đã hỏi thăm trước khi đến, nói tình huống này của nó nếu bị điều tra có thể sẽ bị phạt, đến lúc đó có thể ảnh hưởng đến cả hai nhà.

Không thì chúng tôi làm gì phải nghỉ làm đến đây, chúng tôi chỉ muốn thừa lúc chuyện chưa lớn, bắt Mạnh Tịch đăng báo xin lỗi."

"Con gái các người ở ngoài giúp đỡ người khác, làm việc tốt, cứu mạng người, đổi lại là người khác đều phải tự hào về con gái mình.

Sao đến các người, không tự hào không lấy Mạnh Tịch làm vinh dự, ngược lại còn bắt nó xin lỗi, các người có phải bị lừa đá vào đầu không?" Trần Mai nói chuyện thẳng thắn, bà thực sự không hiểu được suy nghĩ của Mạnh Hoài Thanh và Tần Phượng, nên nói thẳng ra điều mình nghĩ.

Tần Phượng bị Trần Mai chỉ trích thẳng thừng như vậy, lập tức cảm thấy mất mặt: "Sao thông gia lại nói vậy được, nó là con gái chúng tôi, chúng tôi còn không biết nó là cái thứ gì sao?

Nó có tinh thần giúp đỡ người khác gì đâu? Nó chỉ là muốn nổi tiếng thôi, nó hoàn toàn không biết y thuật, nó thấy Dao Dao nhà chúng tôi học đại học y khoa nên ghen tị mà..."

"Cô ấy biết y thuật." Ngay lúc Tần Phượng đang thao thao bất tuyệt, một giọng nam lạnh lùng vang lên từ cửa.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 98: Nếu tôi nói không thì sao?



Rất nhanh sau đó, Cố Bắc Cương xách nửa giỏ lạc từ ngoài đi vào, nhìn đám người đang vây xem trong sân, anh rất nghiêm túc nói: "Mạnh Tịch không chỉ biết y thuật, mà còn rất giỏi!"

Mạnh Tịch kinh ngạc nhìn Cố Bắc Cương, cô không ngờ anh lại đứng ra làm chứng cho mình.

"Bắc Cương, chắc là con nhầm rồi, làm sao Mạnh Tịch biết y thuật được, con đừng bao che cho nó một cách mù quáng như vậy!" Tần Phượng nghi ngờ nhìn Cố Bắc Cương.

"Tôi chỉ nói sự thật." Không phải Cố Bắc Cương muốn giúp Mạnh Tịch, anh chỉ nghĩ sự thật là sự thật, dù quan hệ giữa anh và Mạnh Tịch thế nào, sự thật cũng không nên bị chôn vùi.

Thì ra hôm qua cô về muộn không phải về nhà mẹ đẻ, mà là vào thành cứu người sao? Sau khi liếc nhìn Mạnh Tịch, anh nói tiếp: "Thực ra những ngày qua đã xảy ra nhiều chuyện, đầu tiên là Mạnh Tịch hái thuốc chữa bệnh dạ dày cho mình, sau đó là khi cùng tôi lên núi hái thuốc, cô ấy bị rắn ngũ bộ cắn, cô ấy cũng tự giải được nọc rắn.

Cuối cùng là chân của tôi, mọi người đều biết tôi là người què, thực ra không chỉ què, chân tôi còn thường xuyên đau đớn vào ban đêm, đau đến c.h.ế.t đi sống lại, nhiều bác sĩ đều nói cơn đau này không thể chữa được, nhưng Mạnh Tịch đã kiểm soát được cơn đau ở chân tôi.

Tất cả những điều này đều có thể chứng minh Mạnh Tịch thực sự thông thạo y lý, các người không thể phủ nhận tất cả vì có thành kiến với cô ấy."

Hina

Nghe lời Cố Bắc Cương nói, những người xung quanh lại xì xào bàn tán.

Tính cách của Cố Bắc Cương, người thôn Cố gia đều biết rõ, ai cũng biết anh là người ngay thẳng vô tư, nói chuyện đáng tin cậy, nên khi anh nói, hầu hết mọi người đều tin.

Nhưng Tần Phượng không tin: "Bắc Cương, dù con muốn bao che cho Mạnh Tịch thì cũng phải tìm một cái cớ giống thật hơn chứ, ngay cả bác sĩ trong thành cũng chưa chắc đã chữa được nọc rắn ngũ bộ.

Nghe nói có nông dân bị cắn, đưa vào thành phố cũng không cứu được, Mạnh Tịch mà giải được nọc rắn ngũ bộ, ai mà tin chứ, chắc con không biết rắn ngũ bộ là gì đâu?"

"Bà tin hay không là việc của bà, tôi nói hay không là việc của tôi." Cố Bắc Cương không muốn giải thích nhiều, không tin thì giải thích bao nhiêu cũng vô ích, nhưng anh nói: "Tôi lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho mỗi câu nói của mình."

"Được rồi! Cứ cho là Mạnh Tịch biết y thuật đi." Tần Phượng nhanh chóng quay lại với lập luận cũ:

"Nhưng nó không có giấy phép thầy thuốc, cũng không có giấy phép nhân viên y tế, vậy mà lại nhân danh bác sĩ để đỡ đẻ lấy tiền, điều này là sự thật phải không?"

Một chuyện cứ bị lôi đi kéo lại mãi, Mạnh Tịch nghe đến phát chai cả tai.

Cô không ngờ, chỉ vì cứu một người mà chuyện lại có thể ầm ĩ thành thế này.

Dù biết trước là kết quả này, cô vẫn nhất định sẽ ra tay cứu người.

Dù sao thì y giả nhân tâm, cô chỉ làm việc trong phạm vi bổn phận của mình, cô không hối hận, càng không thể vì thế mà xin lỗi.

"Đúng vậy, tôi không có giấy phép, nhưng vẫn nhân danh bác sĩ để lấy tiền, thì sao?" Mạnh Tịch nhìn Tần Phượng hỏi.

"Thì sao à, hành nghề y trái phép thì phải bị bắt đi đấu tố, đi tù." Tần Phượng chưa kịp nói, Vương Thiết Hoa bên cạnh đã nghiến răng nghiến lợi đứng ra nói.

Tần Phượng sau đó phụ họa: "Đúng là phải đi tù. Nhưng mà Mạnh Tịch, chuyện này là do con vô tình, nếu con chủ động nhận lỗi, đăng báo xin lỗi và thừa nhận là con đã phạm sai lầm vì muốn nổi tiếng, miễn là con thành khẩn thì nhất định sẽ được khoan hồng."

"Nếu tôi nói không thì sao?" Mạnh Tịch hỏi.

"Nếu con nói không, thì chúng ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ." Tần Phượng lớn tiếng nói.

"Vậy thì đoạn tuyệt." Mạnh Tịch gật đầu, cô nói: "Tôi đi lấy giấy bút, chúng ta viết thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ, ký tên đóng dấu, có hiệu lực ngay lập tức."

Có đi tù hay không không quan trọng, dù có phải đi tù, cô cũng phải đoạn tuyệt quan hệ với cặp cha mẹ đáng ghét này trước khi đi tù.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 99: Xin hỏi Mạnh Tịch có ở đây không?



Nói xong, Mạnh Tịch quay về phòng lấy giấy bút.

Cô nhanh chóng mang giấy bút ra.

Mạnh Tịch đặt giấy bút lên bàn, nhìn về phía Tần Phượng và Mạnh Hoài Thanh, ánh mắt kiên định. Mạnh Tịch nhanh chóng viết nội dung thỏa thuận lên giấy:

Tôi là Mạnh Tịch, từ nay đoạn tuyệt quan hệ thân thích với Tần Phượng, Mạnh Hoài Thanh, không còn qua lại.

Hai bên không được lấy bất kỳ lý do gì để can thiệp vào cuộc sống của nhau.

Thỏa thuận này có hiệu lực kể từ ngày hai bên ký tên.

Mạnh Tịch viết xong, ký tên mình vào phần cuối, rồi đưa giấy bút cho Tần Phượng và Mạnh Hoài Thanh.

Tần Phượng và Mạnh Hoài Thanh nhìn nhau, rõ ràng không ngờ Mạnh Tịch lại dứt khoát đến vậy.

Không phải là họ không muốn đoạn tuyệt quan hệ với Mạnh Tịch.

Chỉ là họ không quen với việc đứa con gái từng van xin mình, tìm mọi cách bám lấy mình, mơ ước chiếm được tình yêu của Mạnh Dao này lại dứt khoát từ bỏ mình như vậy.

"Sau khi đoạn tuyệt quan hệ, tôi và các người không còn liên quan gì nữa. Ký đi, ký xong thì không phải lo chuyện của tôi sẽ ảnh hưởng đến các người nữa." Giọng Mạnh Tịch bình tĩnh mà mạnh mẽ.

Cô nghĩ dù không thể hoàn thành tất cả nhiệm vụ của nguyên chủ, thì giúp nguyên chủ từ bỏ cặp cha mẹ đáng ghét này cũng là việc tốt.

Tần Phượng từ lâu đã không muốn thừa nhận Mạnh Tịch - cô gái quê mùa thật thà ngốc nghếch này là con gái mình.

Giờ đây bà ta tìm được lý do để đoạn tuyệt quan hệ với Mạnh Tịch, không chút do dự ký tên mình lên thỏa thuận.

Nhìn bản thỏa thuận đó, Mạnh Hoài Thanh lại có phần do dự, ông ta không quan tâm đến đứa con gái Mạnh Tịch này.

Nhưng ông ta không muốn đoạn tuyệt quan hệ với Mạnh Tịch, gần đây ông ta đang chuẩn bị thăng chức, các đối thủ của ông ta đều có thực lực ngang ngửa.

Lợi thế duy nhất của ông ta là có Cố Bắc Cương mang danh hiệu anh hùng làm con rể.

Những điều kiện phụ tưởng chừng nhỏ nhặt này cũng có ảnh hưởng đến việc thăng chức, Mạnh Hoài Thanh đã làm phó chủ nhiệm nhiều năm, giờ ông ta muốn lên chính thức.

Hiện giờ đang là thời điểm then chốt, Mạnh Hoài Thanh không muốn có bất kỳ sai sót nào.

"Ký đi! Ông đang nghĩ gì vậy, không phải là ông không nỡ chứ, chúng ta còn có Mạnh Dao, cái con nhà quê không được dạy dỗ này, ông..." Tần Phượng thấy Mạnh Hoài Thanh do dự, không khỏi thúc giục ông ta vài câu.

Mạnh Hoài Thanh vốn đã không muốn ký, bị Tần Phượng thúc giục liền cáu kỉnh: "Mạnh Tịch là m.á.u mủ ruột thịt của chúng ta, không thể để tôi suy nghĩ thêm sao?"

Tay Mạnh Hoài Thanh lơ lửng giữa không trung, đầu bút run rẩy, định hạ xuống lại thu về, vẻ mặt do dự không quyết.

Ông ta làm ra vẻ này, một là vì không muốn ký, hai là vì ông ta tự cho mình là người thiện lương, không thể thể hiện quá lạnh nhạt.

Dù sao cũng là con đẻ, ký quá dứt khoát ông ta sợ truyền ra ngoài không hay.

Đúng vào lúc then chốt này, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp, kèm theo vài tiếng hỏi trong trẻo, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.

"Xin hỏi Mạnh Tịch có ở đây không? Chúng tôi đến tìm cô ấy." Một nhóm thanh niên mặc trang phục chính thức đặc trưng của thập niên 70 ùa vào,

Vẻ mặt họ nghiêm túc, khiến tất cả mọi người có mặt đều giật mình.

Trần Mai thấy tình hình này trong lòng không khỏi hoảng hốt, bà vội vàng đón lên phía trước, lo lắng hỏi: "Các người là ai, tìm Mạnh Tịch có chuyện gì?"

Thấy Trần Mai lo lắng, Cố Bắc Cương vội kéo bà lại: "Mẹ, có chuyện gì con sẽ xử lý, mẹ đừng lo."

Người đứng đầu trong nhóm thanh niên đó, ánh mắt kiên định, giọng nói vang dội: "Chúng tôi đến vì chuyện Mạnh Tịch đỡ đẻ cho sản phụ trong thành hôm qua, có nhiệm vụ quan trọng cần cô ấy phối hợp, phiền cô ấy ra đây một lát."

Hina

Nghe câu này, tim Mạnh Hoài Thanh thót một cái.

Ông ta nghĩ những người này làm to chuyện như vậy, chắc chắn là đến bắt Mạnh Tịch.

Để tránh bị liên lụy, ảnh hưởng đến việc thăng chức sắp tới, Mạnh Hoài Thanh không còn để ý gì nữa, ông ta chụp lấy bút, nhanh chóng ký tên mình lên thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ.
 
Back
Top Bottom